1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Không Thể Quên Em - Kim Đại (ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      @banglangtrang123

      Chương 48

      Edit : Ngân Nhi

      Lúc Lâm Uyển qua, liền ý thức được vấn đề, đó là ghế của bị kia ngồi, mà ở bên cạnh lại thừa cái ghế nào cả.

      chợt ngây ra lúc, may là nhân viên của khách sạn rất tinh ý, từ phía xa nhìn thấy tình huống này, liền nhanh chóng mang thêm ghế ra.

      Sau đó, Tằng Tuấn giới thiệu hai người với nhau.Lâm Uyển lúc này mới biết là kia tên Trần Oánh Oánh.Đúng là càng nhìn lại càng thấy xinh đẹp.

      Hai người chuyện gì Lâm Uyển cũng hiểu, hình như kia nhắc lại chuyện gì đó trước kia của Tằng Tuấn. rất ít , quả giống như im lặng là vàng, phần lớn thời gian đều là kia líu ríu ngừng bên cạnh.

      Tằng Tuấn dáng vẻ rất tự nhiên, sau khi ăn xong liền lấy miếng hoa quả đút cho Lâm Uyển.

      Lâm Uyển vốn còn rất ngại ngùng, nhưng lúc này lại bị hành động của Tằng Tuấn làm cho kinh ngạc, theo bản năng há miệng ra.Hơn nữa sau khi đút cho xong, Tằng Tuấn lại rất tự nhiên nắm lấy tay .

      Biểu tình của Tằng Tuấn ràng là thể thái độ lạnh nhạt và xa cách với người kia.Nhưng tên Trần Oánh Oánh kia lại giống như cảm nhận được điều đó, còn rất nhiệt tình : “Tằng Tuấn, ngày mai có muốn săn ?”

      Tằng Tuấn nghe xong cũng thấy hứng thú lắm, Trần Oánh Oánh lại quay sang Lâm Uyển : “ , coi như mở mang đầu óc lần?”

      Lâm Uyển biết phản ứng thế nào Tằng Tuấn lại quay sang nhìn : “Chỗ đó có ít động vật hoang dã, phải em rất muốn xem sao, vậy thôi.”

      Lâm Uyển lúc này mới tình nguyện mà vâng tiếng.

      Chính là sau khi trở về, lại cảm thấy được thoải mái cho lắm, tâm lý rất khó chịu, giống như bị tảng đá đè nặng lên vậy.Hơn nữa ngày mai đến đó khẳng định là thích hợp để mặc váy, nhưng biết là có mang đến trang phục nào thích hợp hay .

      Lâm Uyển suy nghĩ Từ Đàn hình như biết chuyện, đem quần áo cần mặc ngày mai chuẩn bị cho Lâm Uyển.Từ Đàn bây giờ giống như mèo máy của vậy, người này sao chuyện gì cũng có thể lo liệu thỏa đáng như vậy chứ!

      Lâm Uyển liền kinh ngạc câu : “Từ Đàn, lợi hại, cái gì cũng biết hết…”

      đâu ạ.” Từ Đàn khiêm tốn trả lời : “Đều là do Tằng tiên sinh giao phó, đây là thuốc chống muỗi, hãy mang theo người, còn nhớ phải bôi kem chống nắng nữa.”

      Lâm Uyển nghe xong, hiểu tại sao tâm tình lại tốt lên rất nhiều, giống như vừa mới được ăn hộp kem mát lạnh vậy.

      Lúc Tằng Tuấn tắm rửa xong ra ngoài, Lâm Uyển ngồi giường xem thông tin in lọ kem chống nắng.Tằng Tuấn rất tự nhiên ngồi bên cạnh , vỗ lên đùi rồi : “ ngủ sớm chút , ngày mai còn phải hơi xa đấy.” Lâm Uyển nghe vậy mới ngoan ngoãn chui vào trong chăn ngủ.

      Chính là con đường tới bãi săn bắn còn xa hơn so với trong tưởng tượng của .Ngày hôm sau đoàn người ngồi ô tô rất lâu, Lâm Uyển nhìn hai lần ra bên ngoài mà vẫn chỉ thấy những cánh đồng hoang vu bất tận, điều này làm cho người ta vô cùng uất ức khó chịu.

      Thỉnh thoảng xe lướt qua thị trấn, còn có những người địa phương da đen lùa gia súc, mỗi lần qua, Lâm Uyển chỉ sợ xe của họ đâm vào đám gia súc kia.

      May mắn là lộ trình rất thuận lợi.

      Chờ lúc tiến vào cửa chính của câu lạc bộ săn bắn, Lâm Uyển mới thở phào hơi, bởi vì cảnh sắc nơi này và đường quả khác nhau như hai thế giới.Mỗi chỗ đều có những món đồ trang trí nhiệt đới vô cùng đặc sắc, nhiều trang sức diễm lệ, toàn bộ kiến trúc của khách sạn đều mang hơi hướng đặc trưng của địa phương.

      Nhưng lúc nhìn thấy mấy thứ trang trí tường, Lâm Uyển có chút giật mình. cũng biết mấy cái đầu thú này là hay giả nữa…

      Mấy vị bồi bàn người da đen thoạt nhìn hề thô kệch, ai nấy đều rất lịch nhã nhặn.Đoàn người bọn họ vừa đến, mấy người bồi bàn liền ra đón, mang tới nước chanh và khăn mặt.

      Bọn họ lập tức đến địa điểm săn bắn ngay mà tìm chỗ nghỉ ngơi chút.

      Tuy rằng Lâm Uyển hiểu biết lắm về săn bắn, song lúc ngồi ở nhà ăn dùng cơm, lại bị hình ảnh trước mắt làm cho ngạc nhiên. hiểu ngọn núi nhìn là núi gì, nhưng phải là nó rất đẹp, núi cao, đỉnh núi màu trắng và có mây che lấp, trông thoắt thoắt , khiến cho người ta có cảm giác như mùa hạ được ngắm nhìn núi tuyết vậy.

      Ở bên kia Trần Oánh Oánh mặc bộ trang phục săn bó sát, chân giày ủng, đầu còn đội cái mũ rất đẹp.Lâm Uyển nhìn qua biết là ấy rất chuyên nghiệp, bộ quần áo Lâm Uyển mặc thích hợp với các hoạt động thể thao khác hơn, giày ủng của trông cũng hầm hố như của Trần Oánh Oánh, càng có nhiều trang sức lấp lánh đó.

      Chờ nghỉ ngơi xong, bọn họ mới chuẩn bị xuất phát.

      Lâm Uyển vốn tưởng rằng phạm vị săn của họ chỉ ở quanh khu này thôi, nào ngờ khu vực săn bắn là ở bên ngoài khách sạn này!

      Bởi vì quốc gia này cho phép người ta được săn!

      Điều này làm cho Lâm Uyển kinh sợ, xem ra phạm vi săn bắn rất rộng.Vốn còn hưng phấn, nhưng lúc này lại nghĩ đến chân của Tằng Tuấn, chợt cảm thấy hơi lo lắng, nhịn được liếc mắt nhìn cái.

      Việc lại ở đây quả rất phiền phức đối với .

      Thế nhưng còn chưa kịp đến trước mặt nhắc nhở Trần Oánh Oánh lại giống như cẩn thận va vào làm rơi gậy chống của để bên cạnh.Sau đó Trần Oánh Oánh rất nhanh nhặt gậy lên, đem mình ngăn cách giữa Lâm Uyển và Tằng Tuấn.

      Lâm Uyển liền hiểu ra ngay là ta muốn làm gì.Cơ hồ ta rời Tằng Tuấn nửa bước, lúc nào cũng kè kè bên cạnh, mà Lâm Uyển biết từ lúc nào mình bị ta gạt sang bên.

      Lâm Uyển có kinh nghiệm nên biết phải ứng phó với chuyện này như thế nào.Hơn nữa Trần Oánh Oánh phải là lần đầu tiên tới nơi này, rất nhiều thứ dùng để làm gì, cần tới đâu, ta đều biết hết.Lúc nhắm mắt theo đuôi theo Tằng Tuấn, Trần Oánh Oánh còn có thể phụ trách dẫn đường.

      Lâm Uyển nhìn thấy cảnh này, hiểu sao lại cảm thấy vô cùng chướng mắt.

      Hơn nữa điều này vẫn chưa tính là gì đâu, lúc xuất phát, người dẫn đường đem súng săn đưa cho bọn họ.Trần Oánh Oánh vốn còn theo sát Tằng Tuấn, lúc này lại giống như muốn ra oai, cố ý chạy đến bên cạnh Lâm Uyển, vừa giơ súng săn lên vừa cười tủm tỉm : “Tôi thấy và Tằng Tuấn rất thân mật, nhưng sao ngay cả những điều cơ bản về ấy cũng biết vậy, Tằng Tuấn rất thích mấy thứ này đó…”

      Lâm Uyển gì, hiểu biết của về Tằng Tuấn vẫn còn rất mơ hồ. chỉ biết là thích xem tạp chí, nhưng nội dung mà hứng thú trong cuốn tạp chí đó lại quan tâm lắm.Về những điều khác như quá trình trưởng thành của , gia đình của , tài sản của cũng biết nốt, điều biết nhất chính là phóng túng của khi ở giường… (Biết điều đó thôi là ăn đứt mụ kia rồi chị ạ :)) )

      Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Uyển lập tức trở nên buồn bực, ngay cả hướng dẫn viên dạy cái gì cũng nghe vào.

      Trái lại Tằng Tuấn thấy vậy liền vẫy tay với , tưởng là biết dùng súng săn nên buồn bã, liền cầm lấy khẩu súng chưa lắp đạn trong tay Lâm Uyển, nhàng hướng dẫn : “Đừng quá hồi hộp, hít sâu, ngắm thẳng ba điểm…Như vậy, tay đặt ở đây…” cầm lấy tay Lâm Uyển rồi chỉ bảo cặn kẽ.

      Lúc tay bị nắm chặt, lại cảm thấy giống như bị kim đâm, lập tức kiên nhẫn đẩy tay ra, : “Em cần học, em muốn học cái này.”

      Tằng Tuấn ngây người hiểu.

      Trần Oánh Oánh còn ở bên cạnh, vừa thấy cảnh này liền nhân cơ hội : “ đừng làm khó Lâm Uyển, ấy vốn có hứng thú với mấy thứ này, làm vậy là cố hết sức rồi, chúng ta vẫn nên tự chơi thôi…”

      Lâm Uyển trong cơn giận, lập tức đáp trả câu : “Tôi có hứng thú đấy, tôi cũng chẳng cần hứng thú với mấy thứ này làm gì, người khác có thích cũng liên quan gì đến tôi, tôi cũng vì muốn lấy lòng ai mà bắt ép mình làm những chuyện mà tôi thích!” xong liền quay đầu ra ngoài.

      Lâm Uyển chạy rất nhanh, lúc dừng lại, cũng hiểu là tại sao mình lại chạy đến nơi giống như vườn rau vậy. cẩn thận qua khu đất trồng rau, nhưng khi qua bỗng phát là mình vườn bách thú.

      Trong này có ít các loài động vật ôn hòa, nuôi thả tự nhiên, cũng thấy người quản lý đâu, xung quanh chỉ có mình .

      Lúc Lâm Uyển sững sờ con vật sừng dài chạy tới, dùng đỉnh đầu cọ lên tay .Vốn còn sợ là con vật kia dùng sừng đâm , nhưng nhìn dáng vẻ của nó có vẻ là rất thân thiện với con người.

      Lâm Uyển cúi đầu sờ sờ con vật kia, biết nó được gọi là con gì.Hơn nữa lúc sờ lên nó, mới phát là ngón tay mình run lên, ngờ là lại kích động đến mức phát giận lên như vậy.

      ngừng hít sâu để bình ổn lại tâm trạng.Trong lúc đó, bỗng nghe thấy có tiếng bước chân ở đằng sau.

      Bởi vì tiếng bước chân kia rất đặc biệt, cho nên vừa mới nghe là nhận ra ai.

      Lâm Uyển toàn thân cứng ngắc, nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên là Tằng Tuấn tìm .

      Kỳ lúc tới đây, suy nghĩ được nhiều điều, bỗng nhiên lại cảm thấy rất chán ghét bản thân mình. ghét việc mình luôn luôn tỏ ra e dè, sợ sệt Tằng Tuấn như vậy. thích mình của trước đây hơn, lúc đó có thể thèm quan tâm đến biểu cảm của Tằng Tuấn, cứ như vậy ở trước mặt xì xụp húp mỳ. cũng cố tình làm ra vẻ thục nữ, nhăn nhó làm nũng với !

      Như vậy là tốt nhất…Vì đó mới chính là tính cách của .

      Tằng Tuấn nhìn , biểu cảm trầm xuống đến dọa người.

      Lâm Uyển bối rối cúi đầu, kỳ hối hận lắm rồi, trước mặt mọi người tức giận với Tằng Tuấn để làm gì chứ…

      Quả thực là ngu xuẩn muốn chết!

      Vừa thấy dáng vẻ của Tằng Tuấn, liền vội vàng giải thích : “Tằng Tuấn, em xin lỗi…”

      Tằng Tuấn để ý tới lời xin lỗi của , nhìn lúc, cuối cùng mới thản nhiên hỏi câu : “Em ghen đúng ?”
      Cá bơi ngửa, tieunai691993, Chris31 others thích bài này.

    2. tieu dao

      tieu dao Active Member

      Bài viết:
      144
      Được thích:
      121
      k biet chị ấy nhạn k? có lẻ k>..... hy vog chi ay dâm thừa nhan......
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. thuyanbhdn

      thuyanbhdn Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      42
      Chị Uyển ghen dễ thương ghê đó
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. ngoccam

      ngoccam Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      64
      đọc liên tục 2 chương luôn, @Ngân Nhi năng xuất quá, phát huy nhé. Chuẩn bị tới quấy phá của tiểu tam rồi. :yoyo61::yoyo61::yoyo61:
      Ngân Nhithuyanbhdn thích bài này.

    5. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Quyết ko thừa nhận ghen
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :