1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích nữ tâm kế - Cố Nam Yên (c19) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 10: Ái mộ

      Sau khi Diệp Mộng Dao ở trong ao uống ít nước, bà tử trong Mộc vương phủ rốt cục cũng đến, bởi vì ở đây lắm người, sợ danh tiết của nương bị hủy, cho nên cũng gọi gã sai vặt tiến đến, hai bà tử thể trạng thô to, người nhảy xuống hồ nước, gắt gao ôm bộ ngực Diệp Mộng Dao, vẫn duy trì cho đầu của nàng trồi lên mặt nước, người còn lại túm dây thừng, qua nửa ngày, Diệp Mộng Dao rốt cục cũng được vớt lên cầu gỗ. Diệp Mộng Dao mềm nhũn ngồi cầu gỗ, mặt tràn đầy kinh hách, khuôn mặt nhắn phấn nộn cũng trở nên trắng bệch, chu sai đầu cũng lệch tùm lum, bọt nước ướt sũng, sa y vàng nhạt dán sát thân thể của nàng, còn mang theo chút bèo, thân hình bị ướt như như , bị ít tiểu thư công tử chỉ trỏ.
      Cách đó xa, đám người Tần Vương quận chúa thỉnh thoảng cầm khăn tay, ôm cái miệng nhắn cười trộm, còn có tốp năm tốp ba người mang vẻ mặt hèn mọn khe khẽ . Diệp Mộng Dao muốn khóc chết, có nhiều người có thân phận địa vị tụ ở trong này xem nàng xấu mặt, nàng phải như thế nào đây, mặt mũi của nàng hôm nay đều mất hết , từ nay về sau nếu muốn cùng các nàng ta sống yên ổn nhất định gian nan, nghĩ vậy, khỏi nghĩ đến Diệp Mộ Linh, này nhất định là nàng ta cố ý hãm hại nàng, đúng, nhất định là nàng ta! Cặp mắt hạnh vốn nhu nhược mắt lập tức hướng bốn phía tìm kiếm, lại chỉ thấy Diệp Mộ Linh đứng ở rất xa bên ngoài mai lâm, thân váy dài màu xanh bích nhợt nhạt , xinh đẹp như vậy, chính là chê cười thản nhiên trong mắt của nàng ta, trêu tức trong mắt ràng, nàng khỏi cắn chặt đôi môi, đem
      khuôn mặt nhắn chôn ở trong mái tóc dài, chính là ánh mắt nhìn qua khe hở sợi tóc lại lộ ra tia ngoan. Đám người Tần Vương quận chúa xem có gì để chê cười nữa liền giống như gà trống đá thắng, ngẩng cao đầu mà , mà đám người Hoài Vương thế tử cũng hướng chỗ Diệp Mộng Dao tới bước, hai bước, ba bước....... Diệp Mộng Dao cúi thấp đầu, trong lòng tính toán cước bộ của Hoài Vương thế tử, tốt lắm, quả nhiên dựa theo dự đoán của nàng ngừng lại, kế tiếp hẳn là đối nàng hỏi han ân cần hoặc cho người đưa nàng trở về, trong lòng Diệp Mộng Dao tiếp tục suy đoán, giống như để chứng , Diệp Mộng Dao đem cặp rưng rưng ướt át quét về phía Hoài Vương thế tử - Đường Quảng Hàn.
      đúng, thế tử vẫn chưa làm theo tưởng tượng của nàng, mà chỉ nghỉ chân trước mặt nàng, tinh tế đánh giá, sau lát liền thu hồi chiết phiến (quạt giấy), lắc lắc đầu, bộ dáng rất là tiếc hận:
      là đáng tiếc .”
      Dứt lời liền chậm rì rì lướt qua bên cạnh Diệp Mộng Dao thẳng, Diệp Mộng Dao mắt thấy cặp hài trắng thêu cẩm tú tường vân từng chút rời xa tầm mắt mình, tâm khỏi tan nát, nghĩ bản thân ở nơi lạ lẫm, tứ cố vô thân, bị người khi dễ đẩy xuống nước. Chính là nàng biết, câu đáng tiếc Hoài Vương thế tử Đường Quảng Hàn ám chỉ dung mạo của nàng sau khi rơi xuống nước, mà ám chỉ nàng sinh ra có được dung mạo tốt như thế, mà tâm tư lại vô cùng hiểm độc. Nhưng chỉ sợ nàng vĩnh viễn cũng nghĩ được vậy, thế cho nên về sau, mỗi lần nhớ lại hình tượng bất nhã khi mình rơi xuống nước làm cho nàng nghĩ đến việc bắt được tâm Hoài Vương thế tử.
      Ngay tại thời điểm Diệp Mộng Dao lã chã khóc, hai đôi hài hoa mỹ đến bên cạnh nàng, có mang theo tia thở dài, có mang theo tia trêu đùa, căn bản có đem nàng xem như tiểu thư cao quý, mà phảng phất như nhìn kỹ nữ ở thanh lâu, lại đôi hài đen thêu chỉ bạc đứng ở trước mặt nàng, lâu cũng có rời , Diệp Mộng Dao lại ngẩng đầu, kinh ngạc khi nhìn thấy nam tử ôn nhuận dịu dàng đứng ở trước mặt nàng, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo tà khí như Hoài Vương thế tử mà lại có loại ôn hòa khác, trong nháy mắt, tươi cười hơi lộ ra yếu ớt của nam tử khắc sâu vào lòng Diệp Mộng Dao, nam tử ôn hòa đưa cái khăn tay:
      “Lau nước , tuy là mùa hạ, nhưng cũng rất dễ cảm lạnh. Ngươi sửa sang lại xiêm y, ta cho gã sai vặt đưa ngươi hồi phủ.”
      Diệp Mộng Dao mù quáng gật gật đầu, nam tử thấy vậy, liền nhanh chóng ly khai, mấy thế tử khác chờ phía trước khỏi xen mồm
      “Quan huynh, cần gì đối với cái thứ nữ nho để bụng như thế ... ...”
      Diệp Mộng Dao có nghe thấy người nọ gì, hai mắt chỉ đăm đăm nhìn về phía bóng dáng người nọ rời , thào :
      “Quan huynh... Quan huynh...! A, là thế tử Khang Bình Hầu phủ!”
      Nghĩ đến đây, trong mắt Diệp Mộng Dao khỏi sáng ngời, chưa từng nghĩ tới thế tử Khang Bình Hầu phủ lại là người ôn nhu như thế, đối xử với nàng lại quan tâm như vậy, tuy rằng thân phận cao quý bằng Hoài vương thế tử, nhưng cũng cùng Trấn Viễn Hầu phủ môn đăng hộ đối, là phu quân trong mộng của nàng.
      Gã sai vặt của Quan Cốc nhìn nữ tử trước mắt bộ dạng hãy còn ngây ngô cười, mặt khỏi lên vẻ hèn mọn. Chớ phải là nghĩ thiếu gia nhà chung tình với nàng , thiếu gia nhà thuở là người ôn hòa, nhưng có nghĩa người nào cũng cho vào mắt , nghĩ đến đây, khỏi mang theo bất mãn :
      “Vị tiểu thư này, nô tài đưa ngươi hồi phủ!”
      Trầm mê trong mộng đẹp chính mình, Diệp Mộng Dao cũng có phát giác bất mãn của gã sai vặt, chỉ gắt gao nắm chặt khăn tay Quan Cốc đưa cho nàng. lát sau, tinh thần phục hồi lại, nghĩ đến chính mình thể tham dự hội thi thư, khỏi trận cam lòng, nhưng nàng cũng thông minh để Tố Thu lại giúp nàng tìm hiểu tình huống, sau đó mới thân chật vật hồi phủ.
      Mà Diệp Mộ Linh vẫn đứng lặng bên ngoài mai lâm, lẳng lặng nhìn trò khôi hài trước mắt, thẳng đến khi nhìn thấy hành vi của Quan Cốc, khỏi hèn mọn cười cười, đây là Quan Cốc , vĩnh viễn đều có bề ngoài ôn hòa, giống như loại ôn nhu này muốn khắc vào trong khung, nhưng lại làm ra loại chuyện vô tình tàn nhẫn nhất, đối với loại nữ tử như Diệp Mộng Dao, khi ái mộ cho tất cả, trở thành lợi kiếm (thanh kiếm sắt bén) trong tay , bị ôn nhu của mê hoặc mà dâng hết mọi thứ sở hữu. Bất quá, nàng là cho bọn họ có cơ hội như vậy, kết cục của bọn họ chỉ có con đường chết!
      hàng nam tử, nữ tử xiêm y ngăn nắp, đến chỗ lương đình lớn nhất, chờ đợi hội thi thư bắt đầu. Diệp Mộ Linh nhìn mọi người tụm ba tụm năm cách đó xa, bắt đầu cố gắng nhớ lại thành tựu của bọn họ vài năm sau , nàng muốn cùng bọn họ có mối quan hệ tốt từ lúc còn , như vậy, chờ tương lai, thời điểm diệt Khang Bình Hầu phủ mới có lực lượng của thế hệ duy trì. Đáng tiếc, nàng chết quá sớm, đợi được hoàng đế băng hà, biết Tần Vương phủ cùng Nhạc Vương phủ bên nào đạt được thắng lợi, nếu có thể biết trước kết quả có thể dẫn dắt Trấn Viễn Hầu phủ đứng đúng đội ngũ, như vậy Trấn Viễn Hầu phủ chắc chắn nhận được vinh quang rất lớn. Chính là, chuyện này rất khó lường, tại bàn luận có chút quá sớm, tranh đấu giữa Tần Vương và Nhạc Vương rất khó nhìn ra kết quả, đương nhiên, phủ thái tử cũng khả năng đắc thủ , bất quá khả năng này thể so với Tần Nhạc nhị vương.

      ------ đề lời với người xa lạ ------
      Vì sao được chứa chấp -- buồn bực, có mấy cái tên được chọn [ trọng sinh chi đích nữ tâm kế ][ trọng sinh chi đích nữ tâm cơ ][ trọng sinh chi đích nữ dễ chọc ] tên nào thích hợp đâu? Mọi người ~ cho chút ý kiến
      Andrena, PHUONGLINH87^^, Phương Lăng3 others thích bài này.

    2. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      chó cắn ng là chó sủa
      càng ôn nhu càng nguy hiểm
      Winter thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 11: Thế cục

      Hoài Vương thế tử Đường Quảng Hàn liếc mắt thấy biểu muội của thân xiêm y xanh biếc đứng cạnh sính đình, liền dẫn đầu về hướng Diệp Mộ Linh, phía sau là mấy thiếu gia chậm rãi đuổi theo, giương mắt nhìn lại chỉ thấy vị nữ tử lẳng lặng đứng ở rìa mai lâm, dáng người đơn bạc, váy dài uốn lượn, dường như đứng tại đó hồi lâu mà vẫn chưa cử động, gương mặt quá mức trắng nõn có tí hồng nhuận của nương nên có, mắt phượng hẹp dài lại lạnh lùng ngầm hiểu thế , cái miệng nhắn mềm mại, ướt át mang màu đỏ tươi, khuôn mặt tuyệt thế có thể xưng là hàn băng, tìm ra tia nhiệt độ dư thừa. Đường Quảng Hàn khỏi nhíu mày, biểu muội này của sao lại càng trở nên nhạt nhẽo, chớ phải ở Hầu phủ bị ủy khuất gì , cũng có bỏ qua tia hận ý trong đáy mắt nàng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có chút lo lắng, bước chân khỏi nhanh hơn rất nhiều.

      gần với Đường Quảng Hàn là nam tử vận thân trường bào tím sắc, màu da hơi đen, nhìn bất đồng mấy công tử trắng noãn khác, đây là do hàng năm phơi nắng luyện võ mà thành, Diệp Mộ Linh nhớ , Mục Hòa Phong, quá ba năm, liền trở thành phụ tá đắc lực của Nhạc Vương thế tử, võ công cao cường, tuổi còn danh chấn Đại Kiền, chính là làm người lại quá mức lạnh nhạt, hoàn toàn là khối băng sơn, Diệp Mộ Linh biết, cái liếc mắt hôm nay của nàng liền sâu vào lòng thiếu niên lạnh băng kia, chính là, khi đó còn biết, nguyên lai đây là cái liếc mắt cướp tâm của , mà chờ tới thời điểm hiểu được, rốt cuộc cũng còn cơ hội.

      ở cuối cùng là Quan Cốc, cũng kinh diễm liếc mắt cái, nhưng cũng chỉ là liếc mắt cái thôi, bởi vì ở trong mắt , người chỉ chia làm hai loại, hữu dụng hoặc vô dụng, nhưng vì người kia tại vô dụng mà khinh thị, bởi vì ai biết, ngày nào đó, cái người vô dụng kia có nổi lên tác dụng trọng yếu nào hay . Bất quá, thể phủ nhận nữ tử trước mắt này đủ làm người ta kinh diễm, khí chất lẫn dung mạo đều có người có thể sánh bằng.

      “Biểu muội đến sao lại tìm biểu ca, làm biểu ca ta phải mất công nhớ tới ngươi, làm thương tâm biểu ca ”

      xong, còn làm ra bộ dáng đau lòng, thuở , mối quan hệ của Diệp Mộ Linh cùng vị biểu ca này rất tốt, chính là vì kiếp trước nhận thức Quan Cốc liền rất ít lui tới, hơn nữa vị biểu ca này thường có nhiệm vụ trong người, số lần gặp mặt hàng năm có thể đếm được đầu ngón tay, bất quá, chuyện này cũng ảnh hưởng đến địa vị của Đường Quảng Hàn trong lòng nàng,

      “Biểu ca sao lại vậy, biểu muội bất quá là nhìn thấy biểu ca cùng chư vị thế huynh ở cùng chỗ, tiện quấy rầy thôi. Sao đến trong miệng biểu ca lại biến thành nữ tử bạc tình.”

      Thanh trong trẻo mang theo tia lạnh lẽo như sâu vào lòng người, ở ngày hè nóng bức đúng là rất tốt, chính là nghĩ đến lời của nàng, ít người trong lòng thầm chậc lưỡi, xem khí chất quanh thân nàng, chỉ sợ ai cảm thấy nàng bạc tình. Đường Quảng Hàn làm như hiểu gật gật đầu, lại hỏi lại lần nữa

      bằng biểu muội cùng biểu ca đồng hành?”

      Diệp Mộ Linh thống khoái từ chối

      “Biểu ca vẫn nên trước, biểu muội nếu chung rất tiện.”

      Đường Quảng Hàn cũng hiểu được, tuy là Đại Kiền dân phong khai hóa (người dân phóng khoáng, sản khoái), nhưng nữ tử lại cùng nhiều nam tử đồng hành cũng tốt, vì thế liền trước.

      Chờ các vị công tử xa, đám người Tần Vương quận chúa liền tiến lại, thu hồi ánh mắt dõi theo Đường Quảng Hàn, cẩn thận xem xét Diệp Mộ Linh, ánh mắt cao ngạo tận lực làm như bình thản, lấy giọng thân cận hỏi,

      “Ngươi là Diệp Mộ Linh? Đích nữ của Trấn Viễn Hầu phủ?”

      “Phải, ta là đích nữ của Trấn Viễn Hầu phủ, quận chúa hảo”

      xong liền cúi hạ tầm mắt. Tần Vương quận chúa vừa lòng gật đầu, uổng công nàng phóng thấp tư thái cùng nàng ta chuyện, tuy rằng rất ít, nhưng là người biết thức thời, lại tốt vươn cành ô liu (theo mình hiểu là sống chung hoặc tạo lập mối quan hệ)
      bằng chúng ta cùng
      Diệp Mộ Linh gật đầu đồng ý, lập tức liền có hai nữ tử tiến lên, người là người vừa nãy mới ngáng chân Diệp Mộng Dao, đích nữ Ôn Bá phủ, vận thân phấn y nhiệt tình giữ chặt tay Diệp Mộ Linh, rất quen thuộc mở miệng

      “Muội tử trổ mã có thể sánh bằng năm trước đẹp hơn, từ lúc từ biệt tại thọ yến của tổ mẫu vẫn chưa thấy qua muội tử, muội tử sao đến phủ tỷ tỷ chơi đùa.”

      Diệp Mộ Linh bình tĩnh đáp lại, quá mức lạnh nhạt làm người ta cảm thấy nàng quá thanh cao, cũng nhiệt tình quá đáng làm người ta cảm thấy nàng nịnh nọt, bước chân nhàng, năng khéo léo, bộ khí phái tiểu thư khuê các làm nhiều người dám so sánh.

      Mấy người tới sân thi, chỉ thấy người vận hoa phục bằng gấm vóc tề tựu cùng nhau, lấy Mộc Vương quận chúa, Nhạc Vương quận chúa làm người cầm đầu phe, còn lại lấy Hoàng trưởng tôn, Định Bắc Hầu thế tử làm người đứng đầu tụ cùng chỗ.

      Tần Vương thế tử chưa có tới, nghe thay phụ thân làm việc, Mộc Vương thế tử ở, như dự kiến cũng nhìn thấy Nhạc Vương thế tử, thế nhân đều Tần Vương thế tử vô cùng ngoan độc, lòng dạ hẹp, nhưng chỉ cần kính cẩn nghe theo liền trở ngại. Mà Nhạc Vương thế tử cũng lại hỉ nộ vô thường, tâm tình bất định, thủ đoạn tàn nhẫn, tính tình ngoan lệ, gặp được nên đường vòng. Ở tầng lớp cao trong quan lại Đại Kiền quốc, vương hầu quý tộc đều hiểu được đạo lý, đó là chọc ai cũng thể chọc Nhạc Vương thế tử, dù gãy sạch răng ngươi cũng chỉ có thể nuốt hết vào trong bụng.

      tàn nhẫn của Nhạc Vương thế tử đủ để nước láng giềng lâm vào kinh sợ, lại càng tới mấy công tử tiểu thư được nuông chiều từ bé. Mà ở trong tranh đấu của Tần Vương và Nhạc Vương lại có tác dụng trọng yếu, Tần Vương thế tử thể thành châu báu, càng đem tài năng trác tuyệt của hiển lộ, có tài đế vương, giúp đỡ Nhạc Vương lung lạc ít nhân tài.
      Diệp Mộ Linh bất động thanh sắc quan sát người ở đây, Mộc Vương quận chúa khí chất thanh cao, cũng là người tài hoa có thừa, giống mấy nữ tử khác, chỉ biết về quần áo trang sức, là nữ tử có tài, chỉ vận thân quần trắng, đơn giản nhưng cao quý , đối với đám người Tần Vương quận chúa ỷ thế hiếp người lại tia nội hàm nào vô cùng khinh thường, bởi vậy, tại vương triều Đại Kiền, trung tâm thế lực của nữ tử chia thành hai lực lượng ngang nhau.

      Mặt khác, hành vi phóng khoáng, tâm tư đơn thuần đúng là Hoàng trưởng tôn, tính là nho nhã suất khí, nhưng ánh mắt trong suốt của tựa hồ tỏ tâm tư đơn thuần, làm cho người ta hơn phần hảo cảm, chính là Diệp Mộ Linh nghĩ ra, tâm tư của hoàng trưởng phải nên thâm trầm sao, thời khắc bị người khác mơ ước ngôi vị hoàng đế, làm sao có thể như vậy?

      Người có ánh mắt luôn soi mói người khác là Nhạc Vương quận chúa, thân xiêm y đỏ thẫm bắt mắt, cái miệng khéo léo đụng chạm ít người, nhưng những người có quan hệ với Nhạc Vương thế tử thể bán nàng cái nhân tình, dù sao cũng là muội muội của Nhạc Vương thế tử, chính là, tại mọi người còn biết, Nhạc Vương phi tại cũng phải là thân nhân của Nhạc Vương thế tử, đại khái ba năm sau, Nhạc Vương quận chúa sai rồi câu liền bị hủy dung.

      Diệp Mộ Linh lẳng lặng đứng mình trong góc, hai mắt sâu thẳm ngầm có sát ý, nhìn Quan Cốc khóe miệng đầy ý cười ôn nhu như nhìn khối tử thi, cả người toát ra đầy lệ khí, Quan Cốc cùng người đàm tiếu khỏi cảm thấy cả người bị khí lạnh xâm nhập, hình như có đạo ánh mắt như lợi kiếm đâm thẳng vào lưng , làm đau, Quan Cốc xoay người nhìn về phía ánh mắt ấy lại chỉ thấy Diệp Mộ Linh thân bích sắc cúi đầu đứng trong bóng cây cột, gương mặt thanh tú khỏi mang theo nghi hoặc cau chặt mày, sau đó liền xoay người sang chỗ khác.
      Diệp Mộ Linh lại dấy lên tia mỉm cười quỷ dị: Quan Cốc, ta trở thành ác mộng trọn đời ngươi!
      Andrena, Xuxu, PHUONGLINH87^^7 others thích bài này.

    4. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      "ta trở thành ác mộng trọn đời ngươi" hô hô

    5. oxy501

      oxy501 Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      122
      Ko biết vì sao ta lại mê mấy cái bộ trọng sinh quá...à. đọc là dứt ra được. Thank nàng nhé, tiếp tục cách mạng chờ đợi. Hô hô

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :