1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật ký báo thù của nữ phụ - Ái Tiểu Mễ Giáp [63/63]Hoàn - Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      [​IMG]
      Nhật ký báo thù của nữ phụ

      Tác giả: Ái Tiểu Mễ Giáp

      Edit: An Li

      Số chương: 63 chương

      Nguồn edit: Sưu Tầm

      Nguồn eBook: cungquanghang.com


      Thể loại: đại, trọng sinh, báo thù, sủng, ngược tra nam thê thảm
      Thể loại: đại, trọng sinh, báo thù, sủng, ngược tra nam thê thảm
      Giới thiệu:

      nhau 7 năm, chung quy cũng thể bách niên giai lão, bên nhau trọn đời. Bảy năm, cuối cùng cũng thể tái hợp.

      Tình của chỉ dành cho người được cho là thanh cao, thuần khiết đó. nỗ lực níu kéo, nhưng cũng chẳng thay đổi được điều gì. nghĩ mọi cách hại nữ chính, chỉ mong phá hư được tình của bọn họ khiến trở thành nữ phụ ác độc.

      Vì tình chân chính của , để ý đến tình nghĩa nhiều năm giữa hai người, hãm hại khiến phải ngồi tù. Cuối cùng mới biết, người quan tâm nhất vẫn luôn ở bên bao năm qua mà hề để ý đến.

      Dục hoả trùng sinh, phải bù đắp lại tiếc nuối của đời trước, trả thù những người thương tổn .​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 22/1/16
      Lê Thanh 318, hikari2088, HyoChul20 others thích bài này.

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      lần đtiên có cảm giac giựt tem, thanks nàng @wjuliet43 cho ta cơ hội. Cố lên nhé người đẹp
      linhdiep17wjuliet43 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 1

      Trong nhà giam nữ.

      người đàn ông bước chân trầm ổn, vững trãi đến nơi này. mặc bộ âu phục nhãn hiệu nổi tiếng Dior, càng phụ trợ thêm cho dáng người cao ngất của , đeo cặp kính râm màu đen. Khuôn mặt tuấn lãng, thần sắc vô cùng lạnh lùng.

      ngồi xuống, chờ người ra.

      lát sau, nữ cảnh sát dẫn mặc quần áo tù nhân tới. nhìn thấy người đàn ông này, đáy mắt có khiếp sợ, căm hận, thần sắc trở nên dị thường, nhưng rất nhanh, lấy lại bình tĩnh, đáy mắt khôi phục thanh tĩnh, có 1 tia dao động.

      " có khỏe ?" Tiếng trầm thấp mang ý quan tâm truyền tới tai qua điện thoại.

      Cho dù ở đây có gương, nhưng cũng biết, giờ phút này, chắc chắn sắc mặt vô cùng tiều tụy, tóc tai tán loạn, nhìn chút tinh thần nào, làm sao có thể là khỏe được? Huống hồ, trong nhà giam, tù nhân như làm sao có được đãi ngộ tốt như khi ở bên ngoài? Ngược lại, thân hăng hái, phấn chấn; cho dù che giấu rất tốt, nhưng cũng biết, tâm tình của chắc chắn vô cùng thư sướng, ôm được mỹ nhân về nhà, chuẩn bị tổ chức hôn lễ vô cùng long trọng, rực rỡ; vợ sắp cưới lại mang thai, có thể là song hỷ lâm môn.

      Miệng nở nụ cười yếu ớt: "Nhờ phúc của , tôi tốt lắm."

      Người đàn ông kia : "Nghe như vậy, tôi cùng Phương Phương cũng an tâm rồi."

      Đúng vậy, bọn họ phải an tâm rồi, nhìn bây giờ như thế này, làm sao còn có thể phá hư tình cảm của bọn họ?

      "Lúc nào kết hôn, chớ quên mời tôi uống ly rượu mừng." Tâm sớm chết lặng, cho dù nhắc tới Cố Phương Phương, muốn kích thích , cũng còn tức giận.

      sửng sốt, nghĩ tới như vậy, gật đầu: "Nhất định."

      "Tốt, hôm nay đến thăm tôi có chuyện gì sao?" Khẩu khí* của có chút kiên nhẫn.

      *khí phách, thái độ của người toát ra thông qua lời .

      cười : "Đương nhiên là đến thăm cố nhân, sắp tới còn là người thân, nhân tiện mang vài thứ cho ."

      lời cảm tạ, lại hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"

      "Nghe khẩu khí của , dường như là hy vọng tôi nhanh biến ?" tự nhiên biết điều này, nhưng giả ngu hỏi. " chán ghét tôi như vậy?"

      "Tôi chán ghét , lại càng hận ."Ngữ khí của toát ra như chút nào để ý. "Chân thành mong ước cùng em họ tôi trăm năm hảo hợp, bạch đầu giai lão."

      "Cám ơn."

      vốn định chọc tức phen, nhưng thể tưởng tượng được lại bình tĩnh như vậy, thần sắc chẳng hề để ý, điều này làm cho cảm thấy có chút thất bại.

      Ở chung lâu như vậy, người đàn ông này, sớm hiểu , lòng dạ hẹp hòi, sao lại biết? Nhìn mặt lên biểu tình có chút thất bại, thấy cao hứng vô cùng.

      "Đúng rồi, còn hai tháng nữa Phương Phương sinh, cũng thể sinh hoạt vợ chồng, giải quyết như thế nào?" bỗng nhiên khó hiểu hỏi.

      " còn biết sao?" nhíu mày."Biết còn cố hỏi."

      "Nga, tôi quên mất, thiếu gì đàn bà vây quanh đâu nhỉ." nghiêm túc : " như vậy, nếu Phương Phương dưỡng thai mà biết như thế nào?"

      "Vợ mang thai, đàn ông bên ngoài tìm đàn bà giải quyết, vô cùng bình thường." nhún nhún vai, ra những lời kinh hãi với vẻ đương nhiên. luôn luôn trọng dục, nhịn được phải tìm người giải quyết, cũng là chuyện thường tình.

      Trước kia vẫn luôn sống trong mộng do chính mình tạo dệt, sau khi vào tù, thanh tỉnh, đối với người đàn ông trước mắt hoàn toàn tuyệt vọng, hết hy vọng, nghe như vậy, tin rằng, cuộc sống của và em họ sau này vô cùng phấn khích.

      "Ừ, cũng đúng." gật gật đầu. "Chỉ cần cho ấy biết là được."

      "Cho dù biết thế nào, tôi cũng dễ dàng dỗ được ấy." cười .

      "Hóa ra đây là tình của ngươi dành cho Phương Phương." khẽ cười .

      "Tình của tôi ra sao, cần đến nghi ngờ." nghiêm mặt : "Nhưng còn ở nhà giam, phải biết chiếu cố chính mình."

      " còn có thể quan tâm tôi?"

      khinh thường , trong mắt tràn đầy chán ghét: "Bớt tự mình đa tình , nếu phải là chị họ của Phương Phương, tôi cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn người như cái."

      "Đúng vậy, tôi đương nhiên thể bằng ấy rồi, ôn nhu thiện lương." tự giễu cười. "Bất quá, chúng ta ở chung bảy năm, chút tình cảm cũng có sao?"

      " có." trả lời sạch lưu loát. "Tôi rảnh, cần phải nghĩ những chuyện vô bổ qua."

      Quả thế, vừa rồi chỉ là lắm miệng hỏi thêm câu, nhưng, tin rằng, tại luôn miệng Phương Phương, nhưng chắc đến vài năm, Phương Phương cũng gặp kết cục giống .

      "Nhìn cũng nhìn rồi, còn sớm, sớm trở về với Phương Phương ." tại lười phải nhìn , người đàn ông này, chỉ cảm thấy ghê tởm, cho dù khuôn mặt đẹp đến nghiệt, dáng người vô cùng chuẩn, đối với cũng lên được mặt bàn.

      ăn lần đau khổ, cũng trưởng thành rồi.

      Trước kia, có người , trải qua vấp ngã con người ta lột xác trưởng thành, tại thấm thía điều này.

      "Được, bảo trọng." đối với cũng sâu chán ghét, năm đó, cùng , còn cố tình ngớt dây dưa làm phiền dây dưa với , thậm chí còn ác ý muốn phá hư tình của cùng Phương Phương, làm sao có thể tha thứ cho người đàn bà ác độc như vậy?

      "Ừ, thuận buồm xuôi gió." xong mất tích còn thấy bóng dáng.

      Trở lại phòng giam của mình, nhắm mắt lại, nhớ lại những ngày qua, có hạnh phúc ngọt ngào, cũng có thống khổ, nhưng tất cả, đều biến mất theo thời gian.

      Mấy ngày sau, lại có người đến thăm .

      Khi nhìn thấy người bên kia tấm thủy tinh, Liễu Dật nhàng hô lên, đáy mắt có mảnh tình ý mà Liễu Nguyệt Ly nhìn hiểu: "Chị Nguyệt Ly."

      Liễu Nguyệt Ly nhìn em trai thành thục ổn trọng trước mắt, nức nở : "Em trai, ba mẹ có khỏe ?"

      Suy nghĩ chút, Liễu Dật : "Ba mẹ vẫn tốt, thân thể vẫn cường tráng."

      "Vậy Hạ Thần đồng ý cho ba mẹ vay tiền sao?" Liễu Nguyệt Ly kích động hỏi. Lúc trước, cầu xin , lo chuyện này, tại trôi qua lâu như vậy, biết tình huống thế nào.

      "Chị, chị yên tâm, ba có biện pháp." Liễu Dật an ủi : "Quan trọng nhất là chị đó, chị phải sống tốt, điều ba mẹ lo lắng nhất là chị."

      "Nhưng số tiền đó phải là con số ." Lúc trước, nếu cùng đường, tuyệt đối cầu xin người đàn ông kia, thân thích bằng hữu biết, còn thể giúp đỡ nữa là? "Em gạt chị, baba căn bản có biện pháp."

      rống lên câu.

      Liễu Dật trầm mặc lát, gật gật đầu. ấy trí tuệ như thế, nhưng lại bị người đàn ông kia đùa bỡn trong tay. Tình cảm che mờ mắt hai mắt, làm cho ấy quên hết mọi chuyện.

      "Thực xin lỗi." Nước mắt cuối cùng nhịn được chảy xuống, khóc thảm thiết: "Chị thực xin lỗi ba mẹ."

      "Chị, chuyện này phải là do chị sai." Liễu Dật ôn nhu : "Ba mẹ hề trách chị."

      "Nhưng chị tự trách chính mình, em trai, về sau em phải chăm sóc ba mẹ tốt." Liễu Nguyệt Ly thấp giọng : "Chị còn mặt mũi nào gặp lại hai người."

      "Chị, chị nên suy nghĩ bậy bạ, ba mẹ trách chị." Liễu Dật nghiêm túc. "Chị phải sống tốt, nếu chị cảm thấy có lỗi với ba mẹ, phải càng thêm bảo trọng sức khỏe, chờ sau khi ra tù, lúc đó hãy hiếu kính ba mẹ tốt."

      Liễu Nguyệt Ly nghe xong những lời này của em trai, gật gật đầu: "Chị ." Em trai đúng, thể làm cho chính mình đau khổ suy sụp được.

      "Nguyệt Ly, em chờ chị." Liễu Dật bình tĩnh nhìn Liễu Nguyệt Ly, thần sắc kiên định, trịnh trọng .

      "Em là người đàn ông tốt, tương lai đáng giá được em , chị đáng. Chiếu cố tốt ba mẹ, chị phải rồi." xong, xoay người rời . Thể xác và tinh thần sớm bị tàn phá chịu nổi, còn sức lực , Liễu Dật là người đàn ông tốt đẹp như vậy, đáng giá có được người con tốt hơn nhiều.

      Nhìn bóng dáng Liễu Nguyệt Ly xa, Liễu Dật càng thêm kiên định với tín niệm của chính mình.

      Tới mùa hè, trời nắng gay gắt, khí khô nóng vô cùng, lao động ngày trở về, ăn cơm xong, mọi người đều nằm ở giường nghỉ ngơi.

      Đến rạng sáng, sương khói nồng đậm khiến mọi người trong nhà tù phải tỉnh dậy, nhìn đến bên ngoài lửa bốc đầy trời, mọi người hô to cứu hoả, rầm rập thanh gõ cửa phòng vang lên.

      Bởi vì nhà tù cũng có thiết bị phòng cháy đầy đủ, thình lình xảy ra cháy lớn làm người ta trở tay kịp, nữ cảnh sát chỉ huy nhân viên cứu hoả, nhanh chóng dập lửa, nhưng dù sao thiết bị đầy đủ, căn bản có hiệu quả lớn.

      Ngọn lửa nhanh chóng lan tràn, cháy tới chỗ phòng giam của Liễu Nguyệt Ly, tất cả mọi người tề tập ở cửa phòng giam hò hét, hy vọng có cảnh quan mở cửa, lúc này, hầu hết mọi người cứu hỏa, căn bản có ai rảnh bận tâm.

      Cho dù thét đến khàn khàn cổ họng, như trước vẫn có người đến.

      Tại thời điểm mọi người tuyệt vọng, bọn họ thấy nhân viên cứu hỏa chạy đến, nhìn thấy tình huống này, lập tức có người gọi nhân viên trông coi mở cửa, để mọi người rời xa đám cháy.

      Liễu Nguyệt Ly thừa dịp cục diện hỗn loạn vì đám cháy lớn, lặng lẽ rời , ra ngoài.

      Đối với tình hình trông coi trong nhà giam, Liễu Nguyệt Ly cũng quen thuộc, chỉ dựa theo trực giác về phía trước.

      Đây là cơ hội, phải gặp lại ba mẹ lần. Lúc em trai đến, y theo tình thương ba mẹ dành cho , làm sao hai người có thể đến? ràng là xảy ra chuyện, muốn để lo lắng.

      Phía sau mảnh biển lửa, bất chấp tất cả, chỉ muốn gặp ba mẹ lần. Chỉ có duy nhất tín niệm đó trong đầu, cẩn thận né tránh tuần tra bảo vệ, đến khi thấy cửa nhà giam, thoáng nhàng thở ra hơi.

      tránh trong góc u, chăm chú nhìn tình huống bên ngoài.

      Giờ phút này, đại bộ phận mọi người cứu hỏa, chỉ có người canh giữ. suy tư lát, có mưu kế.

      chạy tới, thở hồng hộc với người bảo vệ: "Cứu mạng —— "

      Người bảo vệ mặt chút thay đổi : "Chuyện gì?"

      "Có người ở cùng phòng tôi bị bỏng , xin cho phép tôi gọi điện thoại kêu xe cứu thương."

      Liễu Nguyệt Ly điềm đạm đáng .

      "Được, theo tôi."

      Liễu Nguyệt Ly theo sau người bảo vệ, thời điểm tới cửa, cầm lấy băng ghế, lấy hết sức lực từ khi bú sữa mẹ đến nay đập cái ghế vào ót của .

      Sau đó, Liễu Nguyệt Ly vội vàng chạy ra bên ngoài.

      Chạy ra, Liễu Nguyệt Ly cũng biết phương hướng, chỉ bằng cỗ tín niệm, ra sức về phía trước.

      Chuyện thứ nhất phải làm là thay bộ quần áo tù nhân này ra, nhưng nhà giam ở vùng ngoại thành, bóng người, cho dù có, cũng thể hỏi mượn quần áo người ta.

      Chạy biết bao lâu, theo ngọn đèn đường rốt cục cũng nhìn thấy nhà, quần áo phơi ở sân phía sau nhà, dùng sào trúc móc lấy bộ quần áo, cũng chẳng quản quần áo có ẩm ướt hay , nhanh nhẹn thay.

      Lại chạy giờ, Liễu Nguyệt Ly thở ra hơi, ngồi ở ven đường nghỉ ngơi.

      dám nghỉ ngơi lâu lắm, tiếp tục chạy về phía trước.

      Rốt cục ở thời điểm hừng đông, đến nội thành, vận khí của vô cùng tốt, đến thành phố biết.

      vẫn chạy như trước, bởi vì rất nóng vội, khẩn cấp muốn đến gặp ba mẹ.

      Nhưng ở ngã tư đường, 2 làn đường đều có đèn đỏ, người lái xe bởi vì mệt nhọc nhìn thấy, hơn nữa buổi sáng cũng rất ít xe, cũng có chú ý.

      Đến khi người tự nhiên chạy ra giữa đường, muốn phanh xe cũng phanh kịp.

      Bi kịch xảy ra.

      Liễu Nguyệt Ly nằm trong vũng máu, miệng lẩm bẩm những câu sám hối với ba mẹ.

      Ba mẹ, nếu có kiếp sau, con vẫn nguyện ý làm con của ba mẹ.
      huyenlaw68, bornthisway011091, Chris11 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2

      Liễu Nguyệt Ly nghĩ rằng chết, đến khi mở to mắt, nhìn cảnh vật trước mắt, sao lại quen thuộc như vậy, đây là phòng ngủ của .

      Tại sao có thể như vậy?

      Tầm mắt vừa chuyển, nhìn cánh tay trái của mình cắm ống truyền nước, bị làm sao vậy?

      Nhìn thấy di động bàn, cố sức vươn tay ra cầm lấy, nhưng khi nhìn thấy thời gian màn hình, chấn kinh rồi, tại là tháng 10 năm 2005, cũng chính là bảy năm trước, năm 20 tuổi, mới cùng Hạ Thần quen biết được nửa tháng, may mắn tất cả mọi chuyện còn kịp thay đổi.

      trọng sinh sống lại vào thời điểm 7 năm trước.

      Trước kia, tình huống trọng sinh này đọc được tiểu thuyết, ngờ rằng, chuyện này lại xảy ra ở người .

      phải quý trọng cơ hội ông trời cho lần này, cùng ba mẹ hưởng thụ cuộc sống vui vẻ khoái hoạt, còn phải trả thù tên cặn bã Hạ Thần.

      vĩnh viễn bao giờ quên những sỉ nhục cùng thương tổn mà gây ra cho .

      Bất quá, tại dường như bị bệnh, cẩn thận hồi tưởng chút, thời điểm 20 tuổi xác thực bị bệnh, là phát sốt, ba mẹ biết thích bệnh viện, nên mời bác sĩ riêng về nhà khám bệnh cho .

      Kiếp trước, chỉ biết hưởng thụ sủng ái của ba mẹ, chưa bao giờ nghĩ tới san sẻ âu lo giúp ba mẹ, cho đến khi ngồi tù, mới hiểu mọi việc. thế giới này, chỉ có ba mẹ làm mọi việc cho con cái oán, hối hận, cầu hồi báo, chỉ hy vọng con cái sống tốt, nhưng lại sa vào tình mù quáng, nghe lời ba mẹ, khư khư cố chấp bỏ sống cùng hoa hoa công tử Hạ Thần. Chung quy, rơi vào kết cục thảm bại như vậy cũng là do , kiếp này, phải chăm sóc tốt ba mẹ, hiếu kính hai người, để hai người yên tâm an hưởng lúc tuổi già.

      "Nguyệt Ly, con tỉnh?" Dì Trương bảo mẫu nhàng tới, thấy mở to mắt, giọng hỏi.

      "Dạ." Liễu Nguyệt Ly gật gật đầu. "Dì Trương, con muốn uống nước."

      "Ừ, để dì lấy cho con ly nước."

      Dì Trương rót ly nước còn hơi nóng đưa cho , dặn dò : "Có chút nóng, chậm rãi uống."

      "Cám ơn dì Trương." Liễu Nguyệt Ly tiếp nhận, cảm tạ.

      Nghe vậy, dì Trương ngây ngẩn cả người, bà làm bảo mẫu trong nhà này từ , tiểu thư được coi như ngọc minh châu trong lòng ba mẹ, vô cùng sủng ái, nhưng cũng vì vậy mà dưỡng thành tính tình kiêu ngạo, xảo quyệt, coi ai ra gì, đối với người làm, chưa bao giờ biết lời cảm ơn, lần đầu nghe tiểu thư như vậy, trong lòng bà được an ủi, giống như khi tiểu thư còn .

      Dì Trương hiền lành : "Đây là chức trách của dì, con cần lời cảm tạ."

      Phản ứng của dì Trương, tự nhiên xem ở đáy mắt, trước kia rất kiêu ngạo, xem thương , che chở của người nhà và bạn bè đối với , bây giờ nhất định giẫm lên vết xe đổ, muốn bù đắp tốt cho người thân trong gia đình.

      "Tiểu thư nằm xuống nghỉ ngơi , dì quấy rầy con ."

      "Vâng."

      Bỏ xuống tất cả suy nghĩ rối rắm trong đầu, tại tất cả mọi việc đều tốt đẹp, tâm trạng vui mừng, dần dần vào giấc ngủ.

      Chạng vạng, Liễu Nguyệt Ly tỉnh lại, phát di động có mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều là Hạ Thần gọi tới. Nếu là trước kia, khẳng định rằng cảm động quan tâm ân cần của , tại thấy mọi việc, trong lòng sớm còn chút dao động nào, chỉ cảm thấy chán ghét.

      gửi tin nhắn cho : Chúng ta chia tay .

      Giây lát sau, chuông điện thoại reo vang , suy nghĩ chút, nghe máy, sớm hay muộn cũng phải ràng với .

      "Alo."

      "Nguyệt Ly, sao tự nhiên em lại chia tay?" Tiếng hướm hơi thở lưu manh của chàng trai truyền đến, ngay sau đó, là vẻ mặt ủy khuất. "Chẳng lẽ, em còn chưa tin là lòng với em sao?"

      Tin cái quỷ gì, Liễu Nguyệt Ly trong lòng rít gào, giọng điệu cũng là bình thản : "Tôi cảm thấy chúng ta thích hợp."

      "Em chưa cùng tiếp xúc nhiều, sao em biết là thích hợp?"

      Tên cặn bã này vẫn cứ lảm nhảm, hỏi nhiều lại dứt được, trước kia , nghe cảm thấy rất êm tai, tại là vô tận chán ghét. "Tôi bị sốt, rảnh cùng nhiều lời, đến lúc khỏe lại, tôi trở lại trường học rồi sau."

      "Cái gì, em bị ốm?" Hạ Thần phản ứng rất lớn. " lập tức đến nhà em xem em thế nào."

      " cần, tôi cần nghỉ ngơi." Liễu Nguyệt Ly giọng điệu lộ ra kiên nhẫn. "Tôi cúp máy đây."

      Hạ Thần vẫn còn muốn tiếp, nhưng chỉ nghe được thanh tút tút vang lên, gọi lại lần nữa, trả lời là tiếng của nhân viên tổng đài báo điện thoại tắt máy.

      Thở dài, lại mở điện thoại ra gọi: "Giúp tôi đưa chín mươi chín đóa hoa hồng đến nhà XX phố XX, gửi tặng Liễu Nguyệt Ly tiểu thư."

      "Vâng, thưa Hạ tiên sinh."

      bị bệnh, phát ra tiểu tính tình cũng là bình thường, muốn dỗ cho nàng hết giận.

      Liễu Dật biết Liễu Nguyệt Ly phát sốt, thèm ăn gì, nên xuống bếp nấu riêng bát cháo băm thịt cho .

      Dì Trương nhìn bận rộn, cười : "Tiểu thư có vị hôn phu như thiếu gia, là phúc khí của ấy."

      Dù sao vẫn là thiếu niên 18 tuổi, nghe dì Trương như vậy, mặt liền đỏ lên, "Dì đừng đùa."

      "Đúng rồi, thiếu gia, hôm nay tiểu thư cảm ơn tôi." Dì Trương hưng phấn : "Như lúc tiểu thư còn ."

      "Phải ?" Lấy hiểu biết của đối với , trừ phi đổi tính, nếu , kiêu ngạo như khổng tước, đối với người làm có bao giờ mở miệng lời cảm ơn, thậm chí đối với ba mẹ cũng cực kỳ ít ra những lời như vậy.

      "Đúng vậy, sau khi tiểu thư tỉnh lại, giống như có điểm thay đổi." Dì Trương gật đầu khẳng định .

      "Ừm, con biết, con đưa cháo cho chị ấy ăn." Liễu Dật thấy cháo nhừ, bước chân nhàng mang lên lầu.

      Gõ gõ cửa, thấp giọng : "Chị, em nấu cháo mang lên cho chị đây."

      "Ừ, vào ."

      Liễu Dật bưng cháo, ngồi vào bên giường , hỏi: "Chị, cháo vừa nấu xong vẫn còn nóng, để em đút cho chị."

      Liễu Nguyệt Ly nhìn Liễu Dật càng lớn thân hình càng cao ngất, mặt mũi tuấn lãng, cười : "Tốt."

      Liễu Dật múc muỗng đầu tiên, dùng môi thổi thổi cho bớt nóng, đưa đến bên miệng : "Nếu vẫn nóng, phải cho em."

      "Ừm." Liễu Nguyệt Ly cười gật gật đầu, từ từ ăn.

      "Ăn rất ngon." Liễu Nguyệt Ly chút khách khí khen, miệng nở rộ nụ cười tươi như hoa. "Chị còn muốn."

      "Tốt." Vừa rồi dì Trương Nguyệt Ly thay đổi, còn tin tưởng lắm, tại nghe , nhìn thấy biểu tình như vậy, tin. đút cho ăn là chuyện thường, nhưng rất ít chuyện, đối với trù nghệ của , chỉ biết soi mói, nếu vừa lòng, cũng lời nào.

      Giờ phút này, cao hứng, bởi vì câu ca ngợi đơn giản của . Ngày đầu tiên tiến vào nhà này muốn chăm sóc cho , lần đầu tiên nhìn thấy , đánh mất trái tim mình cho rồi, nhưng rất kiêu ngạo, đối với , lúc mới đầu khinh bỉ chán ghét. Theo tuổi lớn lên, biết đến mặt tốt của , mới lòng xem là em trai.

      Dù cho điều này cũng phải là điều muốn, nhưng so với bị chán ghét dẫu sao vẫn tốt hơn nhiều.

      Trong chốc lát, bát muốn thấy đáy, Liễu Dật ôn nhu hỏi: "Chị, còn muốn ăn nữa sao?"

      "Ừm, chị còn muốn ăn." Đối với việc tại có thể lại ăn được đồ ăn do tự mình nấu cho , đối với người chết lần như , là vô cùng trân quý. Trước kia, biết quý trọng , lần này được trọng sinh, dựa theo ý muốn của cha mẹ, cùng kết hôn, người nhà vui vui vẻ vẻ sống cùng nhau.
      Snow, laula, cô gái bạch dương13 others thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 3.

      "Chị chờ lát, để em lấy.” Tâm trạng vui mừng phấn khởi, Liễu Dật xuống lầu lấy cháo cho Liễu Nguyệt Ly ăn.

      bát cháo đơn giản, có thể nhìn thấy nở nụ cười tươi tắn, trong lòng vui sướng lên lời. Dì Trương nhìn thấy vẻ mặt lúc này, cũng nhịn được tò mò hỏi hai câu.

      Trả lời qua loa vài câu, Liễu Dật liền bước nhanh lên phòng Liễu Nguyệt Ly.

      Liễu Nguyệt Ly hưởng thụ chiếu cố cẩn thận của Liễu Dật, trong lòng ấm áp.

      Ăn no, Liễu Nguyệt Ly đột nhiên nghĩ đến tại Liễu Dật ôn thi, tại học cấp ba, sang năm thi đại học, chương trình học là thể trễ nải.

      "Em trai, mau trở về phòng học bài."

      Đôi mắt đen bóng sáng trong như ngọc của Liễu Dật giấu nổi niềm vui sướng: "Vâng, chị hãy nghỉ ngơi cho khỏe."

      Nhìn những biến hóa khuôn mặt Liễu Dật, tự nhiên thấu hiểu hết, đối với rất tốt, có lẽ để cho hình thành thói quen được chăm sóc, nghĩ đến những việc này đều là việc nên làm. Hơn nữa, chính cũng trầm mê lưu luyến trong ôn nhu chăm sóc của , nhưng lại đối xử với hời hợt, quan tâm, là tốt. Cho dù vậy bây giờ cũng thể lập tức tỏ ra quan tâm, chỉ có thể tiến hành tẩm ngấm từ từ, sợ hù dọa mất, dù sao lập tức chuyển biến quá lớn, làm cho người ta nghi ngờ.

      cam tâm tình nguyện được chiếu cố, chăm sóc cho . Nguyên nhân thầm kín nhất, là . Liễu Dật, kiếp này, chúng ta nhất định có thể hạnh phúc cùng chỗ. Xác định tốt phương hướng trong tương lai, tâm tình cũng an ổn hơn rất nhiều.

      Dì Trương bỗng nhiên gõ cửa, làm cho thu hồi suy nghĩ. "Dì Trương, vào ."

      Dì Trương cười đến. "Tiểu thư, cửa hàng bán hoa có người đưa tới chín mươi chín đóa hoa hồng, gửi tặng cho tiểu thư.”

      Liễu Nguyệt Ly hề nghĩ ngợi, liền kiên quyết : "Giúp ta trả lại." cần phải cũng biết là Hạ Thần đưa tới, đối với tất cả những gì của , hận thể tránh xa, làm sao lại dám nhận. Kiếp trước, rất ngốc, tin vào lời thề thốt của , tưởng rằng tình, tất cả những điều làm chung quy cũng chỉ là công dã tràng.

      Dì Trương có chút khó xử: " thế nào cũng là mảnh tâm ý của người ta."

      "Con cần, dì cứ trả lại ." to hơn, tiếng mang theo vài phần lãnh ý hơn so với hồi nãy. Dì Trương thở dài, xuống lầu với người vừa giao hoa.

      Làm nhân viên cửa hàng bán hoa, giao hoa lại bị khách trả lại, lát nữa chắc chắn bị khiển trách, huống hồ, những lần giao hoa trước kia, khách hàng đều nhận, lần này như thế nào lại nhận đây? Tuy rằng buồn bực, nhưng vẫn phải cực lực khẩn cầu: "Dì này, bà hãy giúp tôi tiếng với Liễu Nguyệt Ly tiểu thư."

      "Tiểu thư nhà tôi muốn là muốn." Dì Trương xong, trực tiếp đuổi người ra ngoài.

      Nhân viên cửa hàng bán hoa bất đắc dĩ, đành phải gọi điện thoại cho Hạ Thần: "Hạ thiếu gia, Liễu tiểu thư nhận hoa ngài tặng, phải làm sao bây giờ?"

      Hạ Thần tán tỉnh với mỹ nhân nóng bỏng, bị điện thoại gọi đến quấy rầy, lập tức nổi bão, trực tiếp trút lên người tên nhân viên cửa hàng bán hoa, tên nhân viên tuy rằng ủy khuất, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, người ta là nhân vật tai to mặt lớn, đắc tội nổi.

      "Mặc kệ thế nào, đều phải đem hoa gửi tặng cho ấy, nếu , tôi thay đổi cửa hàng khác." Hạ Thần trực tiếp ngắn gọn. Việc thế này, còn phải gọi điện làm phiền , là phế vật.

      Phát tiết xong, Hạ Thần vẻ mặt ôn hoà tiếp tục cùng mỹ nhân tâm tình.

      Tên nhân viên phát điên, đầu bốc khói, mặt mũi xám xịt quay trở lại.

      Dì Trương đứng ở cửa nhìn thấy tên nhân viên cửa hàng bán hoa vừa quay trở lại, lần này dì Trương mở cửa cho vào, trước hết bà phải lên hỏi tiểu thư lần nữa, nhưng phỏng chừng đáp án vẫn giống lúc trước, dù sao tiểu thư , dễ dàng thay đổi điều gì bao giờ .

      Nghe xong lời dì Trương , Liễu Nguyệt Ly trực tiếp hạ lệnh, về sau bất kể vật gì nếu là do Hạ Thần đưa tới, đều được nhận, lập tức trả lại. Dì Trương trong lòng buồn bực, mấy ngày trước vẫn tốt, sao tự nhiên lại biến thành như vậy? Có phải hai người gây xích mích cãi nhau? Dù có ngàn vạn nghi hoặc, bà vẫn giữ ở trong lòng, y tiểu thư chỉ thị, đối với nhân viên cửa hàng bán hoa cũng cứng rắn, nghiêm mặt đuổi khách.

      Đáng thương tên nhân viên cửa hàng bán hoa, bị hai bên khách hàng mắng, trở lại cửa hàng, chắc chắn bị khiển trách nặng.

      Thời điểm Liễu Dật học bài, nghe được động tĩnh dưới lầu, đem tất cả mọi chuyện xảy ra xem ở trong mắt, nhìn Nguyệt Ly đem hoa bạn trai gửi trả lại, trong lòng chỉ cảm thấy ngọt ngào giống như được ăn mật, như vậy có phải có được cơ hội hay ?

      Cho dù ba mẹ an bài hôn cho hai người bọn họ, nhưng là y theo thương của ba mẹ dành cho Nguyệt Ly, khẳng định là tôn trọng quyết định của Nguyệt Ly, chắc chắn ép buộc , chỉ khi nào giành được tình của , mới có thể làm người bạn đời vĩnh viễn ở bên cạnh .

      Nhưng tại mới học cấp 3, đống bài tập rồi việc học còn xong, Nguyệt Ly có bạn trai, trách , thương cũng sao, tin tưởng, tương lai có ngày, . tại chỉ hy vọng rằng, có thể nhanh chóng thi đại học xong, như vậy mới có thể hoàn toàn tự do theo đuổi theo đúng ý nguyện.

      Tâm tình sang sảng, học bài tự nhiên là đạt được hiệu quả cao.

      7 giờ tối, bà Liễu trở lại, chuyện thứ nhất chính là hỏi thăm bệnh tình của con .

      Dì Trương từng chi tiết mà bà biết.

      Bà Liễu gật gật đầu, liền lên lầu nhìn Liễu Nguyệt Ly.

      Bước chân của bà rất , sợ quấy rầy đến con .

      nhàng đẩy cửa phòng, thấy con khôi phục, hai má hồng nhuận, cái trán cũng còn nóng, tâm trạng bà cũng thả lỏng xuống, buổi tối cũng có thể ngủ ngon cần lo lắng nhiều nữa.

      Vuốt ve hai má của con , động tác của bà thực ôn nhu, rất , lần lại lần, dường như vĩnh viễn sờ đủ.

      Bà cùng chồng bà lúc còn trẻ cùng nhau tập trung xây dựng nghiệp, hơn ba mươi tuổi mới sinh con, đối với con , hai vợ chồng bà tự nhiên sủng con lên tận trời.

      Đây là lễ vật tốt nhất mà ông trời ban cho bọn họ.

      Tuy rằng có con trai, nhưng bà nhận nuôi đứa bé Liễu Dật từ , để làm bạn bên cạnh con bà, mưa dầm thấm lâu, để hai đứa bồi dưỡng tình cảm dần dần. Nhưng tại tình vượt qua dự đoán của bà, con thích người khác, tuy rằng ngoài miệng phản đối, nhưng hài lòng đối với chàng trai được con bé coi trọng, chàng trai kia bộ dạng nhìn rất tốt, nhưng đáng tin, bộ dáng hoa hoa công tử, bà phái người điều tra, kết quả cũng đúng như bà suy nghĩ. Con của bà tốt như vậy, làm sao bà có thể chấp nhận cho con bé có quan hệ với người như thế?

      Con kế thừa tính tình bướng bỉnh của ba, khi xem trọng điều gì, cũng dễ dàng dứt ra, bà phải khuyên giải con bé như thế nào đây, mà phải làm cho con chịu ít tổn thương nhất?

      Việc này, phải giải quyết nhanh chóng, dứt khoát, khi càng lún càng sâu, càng thể vãn hồi, phải như thế nào với con , khiến con hiểu được mọi chuyện đây?

      Bà rút tay về, đưa tay nhu nhu mi tâm.

      Bất quá, hôm nay dì Trương , con bé cự tuyệt hoa hồng chàng trai kia gửi tặng, có phải ý nghĩa rằng hai đứa cãi nhau? Nếu có mâu thuẫn, nhất định là do thằng nhóc kia làm gì đó khiến con mất hứng, bà nhất định phải nhân cơ hội này làm cho hai đứa thể tiếp tục, cuối cùng chia tay chấm dứt, tuy rằng có điểm tàn nhẫn, nhưng vì tính toán cho tương lai lâu dài sau này của con , bà phải làm như thế.

      Có lỗ hổng, tự nhiên phải bắt được, bà ra khỏi phòng, lập tức phân phó dì Trương, về sau thằng nhóc kia gửi tặng cái gì đều được nhận, và cũng được để cho tiểu thư biết.

      tại con bé bị bệnh, vài ngày tới cũng học được, vì phòng ngừa gọi điện tới tán tỉnh, bà lại dặn dì Trương vụng trộm thay đổi số điện thoại của con bé, cắt liên lạc.

      Bà còn phái thám tử tư, vụng trộm theo dõi, cũng chụp được ảnh ở cùng những người khác ngoài con bà, có những thứ này, con bé khẳng định quyết liệt dứt khoát chia tay.

      Nếu về sau con bé biết, chắc đau khổ, tuyệt vọng, hay là phản ứng lớn hơn nữa, quá trình tuy rằng khó chịu, nhưng nếu trôi qua được, tương lai tươi sáng.

      Con của bà, nhất định phải được sống hạnh phúc nhất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :