Thư Gửi . Chồng Trẻ Con Của Tôi. Tác giả: @Icon ~~ biết có đọc được hay , nhưng em nghĩ rất bất ngờ đấy! Ai bảo hôm nay gọi điện thoại với em rằng em vô tâm, nhớ kỉ niệm giữa hai chúng ta rồi còn vô số lời trách móc trẻ con khác, ! thường hay trêu em với mọi người rằng” ấy biết được chúng tôi gặp nhau khi nào đâu, đó là điều mà tôi khổ sở nhất” khi đó cười rất to, ra vẻ như tự hào vì là người nắm giữ giây phút định mệnh của đôi ta, nhưng lầm rồi nhé.. Em biết đấy, nhưng em muốn ra để cho cứ vui vẻ đắc thắng như vậy ~~ hay với chúng bạn rằng” vợ mình luôn là ngốc đáng nhất” Nhưng em có ngốc đâu nhé, em biết rằng luôn xem em như bé để nuông chìu, thương đấy. có biết cảm giác của em khi mà lần đầu tiên chúng ta gặp nhau và rồi dần dần nhau ? Hôm nay, em quyết định viết lá thư này gửi cho , dù chỉ là những câu chữ nhưng nó chứa đựng tất cả những tình cảm em dành cho suốt mười ba năm qua. Từ khi em là bé bắt đầu dậy và đến nay em là người mẹ của đứa con trai giống y hệt . biết cái lần đầu chúng ta gặp nhau( mà em biết đấy) là ngày mưa rất to, hôm đó lẽ ra em về nhà rồi ạ, nhưng em chợt nhớ ra rằng ổ mèo con nho bên cạnh trường học của chúng ta có thể bị ướt mưa, em quay lại nơi đó. Khi đó em muốn đem hai chú mèo con ấy về nhà nhưng em lại thấy ổ gà con nữa, em biết làm sao khi đó em bé xíu mới chỉ mười qua tuổi mười hai thôi. Chả biết làm sao, đành chịu trận ngồi ôm mèo, ôm gà đợi trời hết mưa rồi về. Cứ như thế khoảng mười phút từ đàng xa thấp thoáng bóng con trai chạy vội về phía em( em tự nghĩ thôi nha, chứ ra hổng có phải, chạy đến trú mưa thôi.) lúc đó cũng ướt như chuột lột rồi, chắc hình như hổng có thấy em hay sao đó nên cứ đứng lặng nơi đó, Mà thiệt nha, khi đó em rất hoảng sợ trời mưa lại tối, lại có người con trai nữa dù rằng em lớn lên từ ở nơi có thể là rừng nhưng cũng biết sợ ạ.( Em có chứng bệnh sợ người lạ, sau này khám, bác sĩ bảo em là tự kỉ () Mà hình như là em có máu mê trai sẵn hay sao ấy, hay nhìn lén nhưng dám lên tiếng, vì rất cao ngạo theo cảm giác nó thế đấy. Hai chúng ta cùng với mấy chú động vật nho cứ như thế im lặng chờ cơn mưa . Rồi em cũng chẳng nhớ đến con trai lần đầu tiên em gặp trong căn nhà hoang ấy nữa, hình như là hổng có còn tí gì gọi là.. Ấy vậy mà, ông trời như “chơi” em sao đấy, khi lần thứ hai gặp lại làm em ghét đến những mấy năm liền… Lúc đó là lúc em lên lớp sáu, từ trường làng ra tỉnh, mọi thứ rất mới rất lạ nhưng chẳng có gì thu hút sư quan tâm của em hết đó. Thế nhưng khi em nhận lớp học kèm gặp lại , mà hình như em cũng chả có ấn tượng gì với hết luôn, bản mặt gì mà nhìn cân cân cao ngạo toẹt ra là chảnh ấy. vậy mắc cái gì lại nhìn em chăm chăm, mà em cũng chả vừa nhìn tôi tôi nhìn sợ quái gì. Chẹp, cứ nghĩ là chuyện bình thường té ra chả bình thường chút nào, hay kiếm chuyện với em này, hạch sách đủ điều này…Mặt dù lúc đó cũng được coi là hotboy đấy nhưng trong mắt em là tên đáng ghét, vô duyên… học giỏi, là , em học dốt lại cá biệt cũng cãi, ấy vậy tại sao “ thầy” chủ nhiệm lại giao em cho bảo phải rèn luyện cho em dù rằng chỉ mới lớp mười. Phản đối, phản đối, sao lai sắp xếp như thế chứ~~~ Mãi sau này em mới biết là do chủ động với thầy để dạy kèm em (cảm động ~ing) Khi đó với em, con bé chung là người rừng đâu có ham mê gì với vấn đề học hành, luôn trèo tường chơi với mấy con gà con mèo hoang kia là thứ em thích nhất. Em đâu có ngờ rằng lại là khắc tinh của em . Để đảm bảo em leo tường, chờ sẵn ngay nơi mà em leo ra để túm em về. Để em ham học lại lao ngay vào nhà em gặp cậu để chỉ câu “ Xin bác giao con bác cho con, con đảm bảo rằng thay đổi được bé ấy” Cứ thế với cái cách áp đặt của em bị cậu và cả thầy chủ nhiệm đá qua cho , gần như là người giám hộ luôn rồi. Nhưng em đâu phải đứa hiền lành, xin lỗi chứ xe thủng lốp là do em làm đấy, balo của do em giấu đấy, còn nữa áo sơ mi của là do em vất vào sọt rác đấy, sao nào, làm gì em?? Vì sao phải , đơn giản lắm, là chống đối đấy ạ. được tức giận nhé, dù em biết việc giấu balo của là việc đúng vì hôm đấy phải thi toán cấp tỉnh, vì em mà thi được( mãi đến năm em mười bảy, em mới biết bỏ thi chứ phải vì có balo, lại ăn hiếp em rồi)Và trả thù em bằng cách đem giấu tất cả chó, mèo, gà mà em nuôi… Uất ức nhưng em khóc, em chỉ chạy đến mách mẹ là giấu của em, thế là bị mẹ mắng cho tăng. Em nhớ là “ Lâm, sao con giấu của em, ăn hiếp em như vậy, sau này chạy mất lấy con dâu đâu trả mẹ.” đỏ mặt em rất vô tư. Khi đó 17 em 13 Bắt đầu từ đó cái con bé ngổ nghịch là em được gắn cái mác vợ của tên lưu manh là rồi. mặc kệ , em chả quan tâm,, mà hổng có quan tâm nha vì em lúc đó biết cái gì chết liền. Cứ thế trôi qua mau, và em cùng nhau đối đầu, luôn có chuyện như cơm bữa nhưng việc học của em vào nề nếp và em cũng bị kích động phải học cho bằng . Tuy luôn có rất nhiều chuyện xẩy ra nhưng chưa bao lớn tiếng cùng em, cũng chưa khi nào giận em quá ngày. Rồi tốt nghiệp học đại học xa cũng có quên em hay về nhà chơi và dạy em học, ngược lại em cũng thế hay đến tìm để chơi cùng như thói quen. Mãi đến khi em học lớp mười , lại chuẩn bị hồ sơ du học Nhật Bản trong năm năm. Em khi ấy cũng còn rất vô tư… Vào ngày nắng đẹp năm ấy, đến gặp em. đưa em đến nơi chỉ toàn ruộng lúa, lần đầu tiên nắm tay em thân tình và bảo” Đợi nhé!” Em cũng rất hồn nhiên đáp “ vâng ạ!” Năm em lên mười hai, là năm . Trước khi định hướng cho em vào đại học, mới đầu em cũng thích trường chọn, nhưng cũng gật đầu. Cuối năm ấy, khi em vừa tốt nghiệp, từ Nhật về làm em rất vui mừng nhưng cũng đầy hoảng sợ… như vậy lại muốn đính hôn cùng em… Em biết lúc đó em nghĩ gì cũng gật đầu đồng ý và rồi mình đính hôn. Ngày sang Nhật tiếp tục học , em có tiễn . chỉ cười và bảo “ Đợi em tốt nghiệp mình cưới nhé?” Em cũng chỉ ngơ ngác và lại gật đầu:” Vâng!” Mà lúc ấy đôi mình buồn cười nhỉ, chưa cùng nhau câu hay hẹn hò lấy lần. Chỉ đơn giản nhìn nhau cười rồi lại lao vào nhau, dù trong lòng tình dành cho nhau lớn dần theo thời gian. Đâu phải chỉ cần ra là mình mới hạnh phúc, chỉ cần ta nhớ những chuyện xẩy ra cùng nhau là rất hạnh phúc rồi. Cứ thế trôi qua, em và kết hôn, rồi chú nhóc con láu lĩnh ra đời, đó là bản sao nho của , từng cái cau mày hay cười đều y hệt . Mười ba năm, và là năm thứ mười bốn, tình cảm của chúng ta vẫn như vậy, vẫn là của hôm nào, chỉ khác đó là thành công hơn, chững chạc hơn. Và em vẫn thế, vẫn luôn nằm trong che chở của , bé, yếu ớt. Ngày kỷ niệm kết hôn lần thứ hai của chúng ta cũng sắp đến rồi nhỉ? Hi vọng đến khi ấy được cười em ngốc hay quên nhé, chồng trẻ con của em? ^^~~