1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Hầu Môn Độc Phi (Update C114) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      :yoyo68: ta nghi ngờ 2 tên sư huynh kia đầu óc bị ngu mới thích con điên LBN này
      Lần này bị TĐ bắt gặp, hay AN cho xuận dược 1 tí, để 3 đứa ác bá này trình diễn xuân cung đồ nhỉ?
      FuuXuxu thích bài này.

    2. Hanako

      Hanako Active Member

      Bài viết:
      98
      Được thích:
      120
      "Bợn" mắm Bảo Nhi này có đầu óc à, cái gì mà chỉ có Thương Địch mới thích hợp với ả. góc cũng ko xứng đc với đâu.:yoyo67:
      Đấu đá kiểu gì mà tối ngày cứ nhằm vào An Ninh, mấy người đó chết hết cho rồi.:045:
      FuuXuxu thích bài này.

    3. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      TRỌNG SINH HẦU MÔN ĐỘC PHI

      CHƯƠNG 78: ĐỘC DƯỢC “THỰC CỐT” LÀM CHO NÀNG TA SỐNG BẰNG CHẾT.

      EDIT: XUXU

      Xe ngựa chở An Ninh từ từ về trước, cách xa cửa kinh thành.

      xe ngựa, An Ninh bị che hai mắt, thế nhưng, cần nhìn, nàng cũng có thể tưởng tượng ra lúc này Lưu Bảo Nhi mặt có bao nhiêu đắc ý, Lưu Bảo Nhi tìm tới cửa, nàng có đoán trước chuyện tình, nhưng ngờ tới, nàng lại nhờ thêm người giúp đỡ.

      Sư huynh sao? An Ninh nghĩ đến xưng hô vừa rồi của Lưu Bảo Nhi, Lưu Bảo Nhi được cha cho lên núi học nghệ, hai người sư huynh của nàng, kiếp trước nàng cũng có nghe thấy, quanh năm đại sư huynh thân thanh sam, nhị sư huynh thủy chung quần áo bạch y, ở Lưu Bảo Nhi trước lúc bái sư, lúc này danh tiếng của hai người ở giang hồ cũng tệ lắm, được danh xưng “Thanh bạch song hiệp”, thế nhưng từ ngày có sư muội ngang ngược Lưu Bảo Nhi này, hai người để có thể lấy lòng Lưu Bảo Nhi, đối với nàng xin gì được nấy, vì tính tình Lưu Bảo Nhi nhen, nên làm ít chuyện tàn nhẫn có tính người, thủ đoạn tàn nhẫn đến cựa điểm. Bởi vậy, Lưu Bảo Nhi bị người dời cho rằng là tai họa, hai người kia được gọi bằng danh xưng “ Thanh Bạch song sát”, ba người này, cơ hồ là ai nhắc đến cũng biến sắc, người người gặp được là giết.

      Lưu Bảo Nhi để có thể đối phó nàng, lại đem hai người này mời đến. Xem ra, Lưu Bảo Nhi đúng là để ý đến mình.

      “Biểu tiểu thư, lúc này chúng ta là muốn đâu a?” An Ninh trầm giọng mở miệng, mặc dù bị họ khống chế, nhưng trong lòng vẫn như cũ có chút nào hoảng hốt, nàng biết mình có cái gì lợi thế, trong lòng càng hoảng loạn, đối với mình càng có lợi.

      Lưu Bảo Nhi hừ lạnh tiếng, trong mắt xẹt qua tia đắc ý, “ chỗ nào đợi lát nữa ngươi biết!”

      Lưu Bảo Nhi sáng sớm liền thực kế hoạch, hai ngày này nàng ta cũng có rảnh rỗi, vì An Ninh mà tìm nơi chôn thân, vẫn luôn chờ cơ hội. Ngày hôm qua, nàng ta vất vả ra khỏi An Bình hầu phủ, nàng liền tìm hai vị sư huynh chuẩn bị cho tốt, là ban ngày ban mặt như thế nào? Hai vị sư huynh của nàng cũng dễ dàng bắt cóc nàng lên ngựa, ở Vệ Thành thậm chí là địa phương khác vào ngày thường, chuyện như vậy bọn họ làm ít, sớm trở thành thói quen.

      Lúc này đây, nàng nhất định làm cho An Ninh chết rất thảm!

      Nghĩ đến tính toán của mình, Lưu Bảo Nhi lại bật cười haha, tiếng cười oqr trong xe ngựa quanh quẩn, lộ ra hàn ý, An Ninh nghe vào trong tai, mi tâm khỏi nhíu lại, xe ngựa rất nhanh liền đến dừng lại ở ngôi miếu đổ nát.

      “Bảo Nhi, đến rồi.” Phía ngoài xe ngựa nhị sư huynh bach y mở miệng, người xuống xe ngựa.

      Lập tức mành xe ngựa được xốc lên, thận trọng đỡ Lưu Bảo Nhi xuống xe ngựa, Lưu Bảo Nhi giơ cằm lên, phân phó người ở bên ngoài xe ngựa canh chừng, liền đối với đại sư huynh mặc thanh sam oqr bên trong xe ngựa phân phó , “ Sư huynh, nhanh mang nàng ta xuống.”

      Rất nhanh, thanh sam đại sư huynh khiêng An Ninh xuống xe ngựa, An Ninh cảm giác được trận đau đớn nặng nề kéo tới. thời khắc này, nàng ở trong ngôi miếu đổ nát, bị người đẩy ngã mặt đất, An Ninh nhị đau, trong lòng thầm khẽ nguyền rủa, cắn cắn môi, nhẫn chịu đựng.

      Bỗng nhiên, chiếc khan đen che kín hai mắt được tháo xuống, An Ninh nhìn thấy ánh sáng, trước tiên nhìn thấy khuôn mặt tươi cười bừa bãi của Lưu Bảo Nhi cùng với cặp mắt lóe ra đắc ý thâm độc.

      An Ninh theo bản năng quan sát bốn phía chút, gian miếu đổ nát, dựa theo thời gian xe ngựa chạy, nàng có thể suy đoán, ở đây cách kinh thần rất xa, lại càng khó đoán ý đồ của Lưu Bảo Nhi.

      “Nhìn cái gì vậy? Nhìn nữa An Ninh ngươi cũng ở trong tay Lưu Bảo Nhi ta.” Lưu Bảo Nhi hừ lạnh tiếng, tiến lên bước, ngẩng cao đầu, liếc nhìn An Ninh, tinh tế đánh giá, bây giờ nhìn An Ninh bộ dáng tồi, vừa mới cập kê lâu, nhưng xinh đẹp đến đọng lòng người, cũng là thân nữ nhi, cũng có thể nhìn ra người nàng mơ hồ phát ra khí tức quyến rũ mê người, làm cho người khác đui mù, có người , biểu tỷ nguyên bản danh hào “ Đệ nhất tài nữ”, cũng là lợi dụng An Ninh mà có được, cũng khó trách, nữ tử tài sắc vẹn toàn như vậy, biểu tỷ như thế nào chứa chấp đây?

      Trong lòng trồi lên tia cười nhạt, ngày hôm nay An Ninh rơi vào trong tay Lưu Bảo Nhi nàng, đừng mơ tưởng có cơ hội sống sót.

      Đột nhiên, di chuyển tầm nhìn sang chỗ khác, trong lúc lơ là, rơi xuống người bạch y nhị sư huynh, nhìn thấy ánh mắt nhìn An Ninh mang theo tia si mê, khỏi nhíu mày, gương mặt này, ngay cả nhị sư huynh của nàng đều mê say, trong lòng hờn giận nhất thời càng thêm dày đặc, lạnh lùng mở miệng, “Nhị sư huynh, nàng rất đẹp phải ?”

      “Đẹp!” Bạch y nhị sư huynh có phản ứng nhiều, theo bản năng hồi đáp, mới vừa rồi ở bên ngoài xe ngựa, nhìn thấy nàng, vừa rồi xuống xe ngựa cũng chỉ thoáng nhìn, nữ tử này bị khan đen che kín mặt, lúc này còn khăn đen, cặp mắt sáng to tròn linh động, quả nhiên rạng rỡ đầy sức sống, sáng lạn mê người, vốn là nữ tử cải trang thân trang phục nam tử. Ngày thường Lưu Bảo Nhi ở bên ngoài hành tẩu, cũng ít lần cải nam trang, tưởng rằng Lưu Bảo Nhi rất tốt, thế nhưng nữ tử này trước mặt, thể thừa nhận rằng: Lưu Bảo Nhi và nữ tử này, quả khác nào bùn với mây.

      “Đẹp sao?” Lưu Bảo Nhi cao giọng, rút ra nhuyễn kiếm ở bên hông, hung hăng vỗ vào ngực của bạch y nhị sư huynh, khuôn mặt tức giận, những tỉnh lại, mà còn ở trước mặt nàng khen An Ninh đẹp?

      Bạch y sư huynh bị vỗ cái, phục hồi lại tinh thần, ý thức mới vừa phản ứng của chính mình, lập tức chuyển dời ánh mắt từ người An Ninh , liên tục ngừng ở bên canh Lưu Bảo Nhi lấy lòng, “Sư huynh là Bảo Nhi đẹp, này thế nào so với Bảo Nhi chúng ta được chứ?”

      Nữ tử này sớm hay muộn cũng chết ở tay của Lưu Bảo Nhi, chỉ là đáng tiếc cho dung nhan xinh đẹp, nếu tiếp tục bồi dưỡng thêm, này khuynh quốc khuynh thành.

      Tuy rằng bạch y nhị sư huynh tiếc hận, nhưng cũng … bởi vì người sắp chết mà đắc tội tiểu tổ tông a!

      “Hừ, sư huynh nghĩ gì, Bảo Nhi như thế nào lại ?” Lưu Bảo Nhi hừ lạnh tiếng, ánh mắt ở người An Ninh dao động, ánh mắt lộ tính toán ác độc, làm cho người tê dại.

      An Ninh nhíu mày, trực giác cho nàng biết, Lưu Bảo Nhi này suy nghĩ trong đầu phải là chuyện gì tốt.

      Quả nhiên, Lưu Bảo Nhi ra bộ dáng tươi cười, vô cùng thân thiết kéo cánh tay của bach y nhị sư huynh, “ Nhị sư huynh, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, huynh khen nàng đẹp, Bảo Nhi đêm nàng tặng cho huynh sao? An Bình hầu phủ nhị tiểu thư, nghe sau cập kê lâu, nhìn dáng dấp, nhất định là hoàng hoa khuê nữ, tất nhiên tư vị mất hồn a.”

      An Ninh hơi giật mình, bàn tay nắm chặt, trong mắt xuất tia sáng, Lưu Bảo Nhi này lại ác độc như vậy!

      “Hừ, trừng cái gì mà trừng?” Lưu Bảo Nhi nhìn thấy ánh mắt của An Ninh, tức giận hừ tiếng, lập tức xoay mặt nhìn về phía bạch y nhị sư huynh, nhanh chóng khôi phục khuôn mặt tươi cười, “ Sư huynh, huynh cảm thấy thế nào? Muốn tặng cho huynh nếm thử tư vị nàng, rồi Bảo Nhi trở lại dằn vặt nàng cũng trễ a!”

      Bạch y nhị sư huynh bởi vì lời của Lưu Bảo Nhi mà ngẩn người trong chốc lát, tỉnh táo lại, cũng sáng tỏ ý của nàng ta, trong lòng gấp, giận tái mặt, mặt sinh ra lo lắng, “ Bảo Nhi, muội hiểu lầm, trong lòng sư huynh chỉ có muội…”

      “ Đương nhiên, Bảo Nhi biết trong lòng sư huynh chỉ có Bảo Nhi, bất quá, nam nhân mà… Sư huynh cũng phải có đến thanh lâu sao? Lưu Bảo Nhi mâu quang chuyển động, trong mắt ác độc càng đậm.

      Bạch y nhị sư huynh thân thể cứng đờ, sắc mặt nhất thời lúc trắng lúc xanh, “Bảo Nhi… Ta…”

      Từ khi thích Bảo Nhi, tuy rằng như trước có thanh lâu, thế nhưng, luôn là len lén gạt Lưu Bảo Nhi mà , lại nghĩ rằng, Lưu Bảo Nhi đều biết, theo bản năng nhìn thoáng qua thanh sam đại sư huynh, nhìn thấy trong mắt là vô tội.

      “Sư đệ, phải là ta .” Thanh sam đại sư khoát tay, ở bên nhìn trò hay, ước gì Lưu Bảo Nhi bởi vì chuyện này mà vắng vẻ nhị sư đệ, như vậy đạt được Lưu Bảo Nhi cơ hội lớn hơn, phải sao? Bảo nhi rất được Lưu lão gia thương , cưới Bảo Nhi, chẳng khác nào cưới nửa tài sản của Lưu gia, việc này thu về lợi ích .

      An Ninh nhìn ba người trò chuyện, ánh mắt nheo lại, đáy mắt xẹt qua tia sáng tính toán.

      “ Biểu tiểu thư, hai vị công tử đều tuấn tú lịch , đối với người như vậy tình sâu ý nặng, quả nhiên là khiến người khác vô cùng ngưỡng mộ.” Khóe miệng An Ninh giơ lên chút tươi cười, vẻ mặt vô hại, nụ cười này tuy rằng thể mê hoặc được Lưu Bảo Nhi tràn đầy địch ý với nàng, nhưng lại chậm rãi rơi vào tâm trí hai vị sư huynh kia của nàng ta.

      Bọn họ sao có thể hiểu Lưu Bảo Nhi chứ? Lưu Bảo Nhi trời sinh tính tình ương ngạnh, nữ tử trước mắt này lại dịu dàng vô hại. Nhớ tới lúc Lưu Bảo Nhi kể chuyện cho bọn họ nghe, tuy rằng lúc ấy phẫn nộ thôi, nhưng giờ phút này, nhìn thấy nữ tử mảnh mai như vậy, trong lòng bọn họ cũng hiểu được vài phần.

      Nhưng hiểu được có thể làm thế nào? Nếu Lưu Bảo Nhi muốn nữ tử này phải chết nhất định nàng ấy có khả năng sống sót. Chuyện như thế này từng xảy ra biết bao lần. Ở trong mắt hai người bọn họ, mệnh lệnh của Lưu Bảo Nhi chính là tất cả. Cho dù nàng muốn hai người bọn họ xâm nhập vào hoàng cung ám sát hoàng đế, bọn họ cũng chút do dự mà đáp ứng.

      Lúc này lại nghe thấy nữ tử xinh đẹp trước mặt khen ngợi, phòng bị trong lòng dần dần biến mất.

      "Hừ!" Lưu Bảo Nhi hừ lạnh tiếng, "Ngươi mơ tưởng tính kế gì vậy, hôm nay ngươi đừng hòng trốn khỏi lòng bàn tay của Lưu Bảo Nhi ta."

      An Ninh nhíu mày, "Điều này An Ninh tất nhiên là biết được, An Ninh cũng bỏ trốn, nhưng An Ninh có chút suy nghĩ, hai vị công tử đều thương biểu tiểu thư như vậy, biết rốt cuộc biểu tiểu thư có cảm tình đối với vị nào?"

      An Ninh dứt lời, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Lưu Bảo Nhi thoáng giật mình, mà hai vị sư huynh đồng thời liếc mắt nhìn đối phương cái, sau đó lập tức đều đem ánh mắt dừng ở người Lưu Bảo Nhi, trong mắt chứa chờ mong cùng khẩn trương.

      An Ninh thấy hiệu quả mong muốn chậm rãi ra, khóe miệng lơ đãng nhếch lên, tiếp tục mở miệng , "Đông Tần quốc thể giống như Tây Lăng quốc, Tây Lăng nữ tử người có thể thú rất nhiều nam tử. Các vị sinh ra ở Đông Tần quốc, theo phong tục của Đông Tần quốc, nam tử có thể có ba vợ bốn nàng hầu, nhưng nữ tử lại chỉ có thể gả cho duy nhất người. biết trong hai vị công tử, vị nào có phúc khí được ôm giai nhân về? Nếu có thể ôm giai nhân về, quả nhiên là vận khí vô cùng tốt, chỉ là đáng tiếc cho người còn lại, nữ tử mình thương lại cùng người khác động phòng hoa chúc, tư vị này quả …..."

      "Ngươi câm miệng cho ta." Lưu Bảo Nhi gầm lên, đánh gãy lời của An Ninh. An Ninh này, ràng cố ý châm ngòi ly gián ba người bọn họ. muốn tiến lên đánh An Ninh cái bạt tai, lại bị hai vị sư huynh ngăn lại.

      Thanh sam đại sư huynh nắm cổ tay Lưu Bảo Nhi, vẻ mặt gấp gáp nhìn nàng, "Bảo Nhi, sư huynh vẫn thích muội, lần đầu tiên nhìn thấy muội, ta muội rồi. Muội cũng thích sư huynh phải ? Người muội gả là ta, đúng hay ?"

      Câu kia của An Ninh cơ hồ tạo ra khoảng cách giữa hai vị sư huynh của Lưu Bảo Nhi, đằng sau những lời đó, thể nghi ngờ là nàng muốn kích thích đến suy nghĩ khúc mắc nhất trong đáy lòng của hai nam nhân này. Vấn đề đó, phải bọn họ chưa từng nghĩ qua, chỉ là trước kia vẫn e ngại đối phương nên ra. Bây giờ, An Ninh thẳng ra như vậy, đem toàn bộ lo lắng trong nội tâm của bọn họ phơi bày hết ra bên ngoài. Nếu như hôm nay Lưu Bảo Nhi cho bọn họ đáp án thỏa đáng, chắc hẳn bọn họ an lòng.

      "Ngươi buông Bảo Nhi ra, người trong lòng của Bảo Nhi là ta. Ngày hôm qua nàng còn hôn ta." Bạch y nhị sư huynh tiến lên, đẩy mạnh thanh sam đại sư huynh ra, lôi cổ tay Lưu Bảo Nhi, kéo nàng ôm chặt chẽ ở trong lòng mình.

      Tuy rằng Lưu Bảo Nhi luyện qua võ công, nhưng khí lực của nàng so với sư huynh mà vẫn kém chút. Lưu Bảo Nhi bị giam cầm trong lòng của giãy dụa muốn thoát ra, nhưng bạch y nhị sư huynh ở đằng sau sao có thể để cho nàng đạt được ý muốn? Bạch y nhị sư huynh nghĩ rằng, chỉ cần ôm chặt lấy Lưu Bảo Nhi, có thể khiến cho đại sư huynh mất hi vọng.

      Thanh sam đại sư huynh ánh mắt sắc bén trừng trừng nhìn sư đệ của mình, "Hôn ngươi?"

      Biết chuyện gì xảy ra ngày hôm qua, con ngươi thanh sam đại sư huynh trở nên căng thẳng. Rút mạnh lưỡi kiếm ở bên hông, nhằm vào bạch y nhị sư huynh đâm tới. Thế kiếm dứt khoát, vì người kia là sư đệ của mình mà có chút lưu tình, ra tay tàn nhẫn như đối với kẻ địch.

      Bạch y nhị sư huynh ngờ đại sư huynh lại ngoan độc như vậy, mắt thấy lưỡi kiếm sắp đâm vào thân thể mình, nhanh nhẹn tránh né. Nhưng hành động này lại khiến cho Lưu Bảo Nhi có cơ hội giãy thoát ra ngoài.

      Hơi ấm của nữ nhân trong lòng biến mất, bạch y nhị sư huynh rủa thầm tiếng, vừa ngẩng đầu, thấy ngay người muốn giãy ra khỏi ôm ấp của - Lưu Bảo Nhi lại bị thanh sam đại sư huynh kéo mạnh vào trong lòng. ngờ, đại sư huynh lại ôm lấy hai vai của Lưu Bảo Nhi, cúi người hôn môi của nàng, hình ảnh này thể nghi ngờ làm càng thêm kích động.

      Thanh sam đại sư huynh lúc này chỉ muốn chứng minh mình thắng sư đệ bậc, Bảo Nhi hôn sư đệ sao? Vậy muốn để cho sư đệ biết, cũng có thể hôn Bảo Nhi, cũng có thể cùng Bảo Nhi có hành động thân mật. Con ngươi trở nên thâm trầm, giờ phút này, nữ nhân mình thích đứng ngay trước mặt, gần gũi như vậy, kích thích ngọn lửa thiêu đốt trong lòng thanh sam đại sư huynh, ngay cả máu trong người cũng bất giác sôi trào, từng chút từng chút đưa môi mình tới gần môi Lưu Bảo Nhi…….

      Ngày thường tuy Lưu Bảo Nhi cùng sư huynh đệ hai người họ phải chưa từng có những hành động thân thiết, nhưng cùng lắm cũng chỉ được ôm cái mà thôi. Hơn nữa, trong đầu ảo tưởng biết bao nhiêu lần hình ảnh Lưu Bảo Nhi trở thành nữ nhân của , đôi môi kia, luôn muốn được chạm vào; giờ, phải chớp ngay lấy cơ hội hiếm có này mới được.

      ", cần... nếu ngươi dám, ta nhất định giết ngươi!" Lưu Bảo Nhi vội vàng rống to. Nhìn mặt càng ngày càng gần, trong lòng chán ghét đến cực điểm, muốn đẩy ra, nhưng hai vai của nàng bị giữ chặt, căn bản thể làm gì được…... Chỉ có thể trơ mắt nhìn khuôn mặt đáng ghét kia càng lúc càng phóng đại ngừng tới gần.

      Lập tức, đôi môi bị che lại, trong đầu Lưu Bảo Nhi trống rỗng, cảm giác khác nào ngã xuống địa ngục.

      Tức giận bộc phát, Lưu Bảo Nhi giờ phút này hận thể giết người, nàng nghĩ tới đại sư huynh lại dám làm trái ý của nàng.

      Người có thể hôn Lưu Bảo Nhi nàng, nhất định phải là người mà nàng thích, sao có thể bị đại sư huynh chiếm mất tiện nghi? Xúc cảm môi truyền đến, chán ghét trong lòng ngừng nổi lên. Lưu Bảo Nhi sức giãy dụa, muốn đẩy ra, nhưng thanh sam đại sư huynh đương nhiên để cho nàng như ý. còn đắm chìm bên trong đôi môi ngọt ngào này.

      Lưu Bảo Nhi tuy rằng ương ngạnh cùng tàn nhẫn, nhưng vốn là thiên kim tiểu thư được nuông chiều, tư vị khi hôn nàng, tất nhiên là mất hồn hơn nhiều so với hoa nương ở thanh lâu. Hơn nữa, nàng còn là nữ nhân mà thích, chỉ cần cái hôn khơi dậy dục vọng trong cơ thể . chẳng những luyến tiếc muốn buông ra, mà còn muốn hoàn toàn chiếm lấy thân thể mềm mại trong lòng này.

      Chỉ cần Bảo Nhi trở thành nữ nhân của , sư đệ còn cách nào tranh giành với được nữa. Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu thanh sam đại sư huynh, đáy mắt càng thêm thâm trầm, hành động càng thêm điên rồ, tay đột nhiên xoa nắn nơi mềm mại trước ngực Lưu Bảo Nhi.

      Lưu Bảo Nhi toàn thân ngẩn ra, nhận thấy ý đồ của , hô hấp đục ngầu kia lại càng làm cho Lưu Bảo Nhi chán ghét cực điểm, đầu gối nhanh chóng nhấc lên, hung hăng đá đá mạnh vào hạ thân của .

      "Á..." Thanh sam đại sư huynh bị đau bất ngờ rống lên tiếng, nhất thời buông Lưu Bảo Nhi ra, hai tay ôm lấy hạ thân, cả người co quắp, đau đến nhe răng há mồm.

      Lưu Bảo Nhi được tự do, bàn tay ngừng chà xát miệng mình, hung hăng trừng mắt nhìn thanh sam đại sư huynh, chút do dự bước tới, tặng cho đại sư huynh cái tát mạnh ở mặt. “Ba” tiếng, ngay cả An Ninh ngồi bên cũng thấy giật mình.

      Nhìn cuộc nội chiến vừa rồi của ba người bọn họ, đáy mắt An Ninh dấu vết xẹt qua tia tính toán. Lưu Bảo Nhi tự cho mình là cao cao tại thượng, chỉ riêng vẻ chán ghét trong mắt cùng với sức lực hạ xuống cái tát kia của nàng, có thể nhìn ra, nhất định là Lưu Bảo Nhi cảm thấy bị chó cắn phát. Chỉ sợ là hận thể cắt luôn đôi môi của mình bị thanh sam đại sư huynh hôn qua mà thôi!

      Ánh mắt An Ninh đảo qua bạch y nhị sư huynh, chân mày nàng khẽ nhếch. người phát ra nồng đậm tức giận cùng khiếp sợ, đôi mắt đỏ ngầu bừng bừng lửa giận, hai tay nắm chặt thành quyền, gân xanh trán phập phồng. Tầm mắt sắc bén, sáng quắc nhìn trừng trừng thanh sam đại sư huynh, giống như cực lực nhẫn.

      "Ngươi dám làm như vậy với Bảo Nhi!" Bạch y nhị sư huynh nghiến răng nghiến lợi, hùng hổ bước tới, thừa dịp thanh sam đại sư huynh vẫn quằn quại đau đớn, hung hăng túm lấy vạt áo , trợn mắt lên nhìn chòng chọc.

      "Sư đệ... Sư đệ..." Thanh sam đại sư huynh bị sát ý trong mắt làm cho kinh sợ. Tuy rằng huynh đệ hai người bọn họ từng vì Lưu Bảo Nhi mà ra tay với nhau, nhưng chưa từng dùng hành động quá khích như vừa rồi để kích thích đối phương.

      Thanh sam đại sư huynh nghĩ lại hành động khi nãy của mình, nhất định là chọc giận vị sư đệ này rồi. Nhưng trong lòng cũng suy nghĩ, chẳng lẽ sư đệ chưa từng nghĩ đến việc hành động như vậy sao? Nghĩ như thế, con ngươi thanh sam đại sư huynh trở nên căng thẳng, đối mặt với phẫn nộ của sư đệ, hừ lạnh tiếng: "Đừng cho là ta biết tâm tư của ngươi, lúc ngươi ở hoa lâu ôm hoa nương chơi đùa, chẳng lẽ có ảo tưởng người trong lòng mình là Bảo Nhi sao?"

      “Oanh” tiếng, những lời này thể nghi ngờ là đạo sét đánh vang dội, làm khí trong gian miếu đổ nát nhất thời nổ tung, càng thêm kích thích cục diện bế tắc của ba người bọn họ.

      Lưu Bảo Nhi tay đặt nhuyễn kiếm, giờ phút này, nàng chỉ muốn giết người, hai nam nhân kia thực quá vũ nhục nàng, có là sư huynh của nàng sao chứ? Nàng cũng giết tha, bất quá... ánh mắt chợt liếc qua An Ninh, lấy lại chút lý trí. Lưu Bảo Nhi biết, mục đích của nàng hôm nay là phải khiến cho An Ninh chết được tử tế, nên vẫn cần phải lợi dụng hai vị sư huynh này.

      Trong mắt xẹt qua tia ác độc, Lưu Bảo Nhi lớn tiếng quát, "Các ngươi, nếu ai chiếm được thân thể của An Ninh ta ở cùng người đó.

      "Hừ, hôm nay nàng nhất định phải để An Ninh nếm thử tư vị bị người khác chà đạp! Quay sang hai người kia, Lưu Bảo Nhi nặn ra nụ cười giả tạo.

      Thân thể An Ninh ngẩn ra, toàn thân càng thêm cảnh giác, bàn tay trong ống tay áo nhanh chóng tìm nắm vật gì đó, cả người tràn ngập phòng bị.

      Vốn dĩ còn giằng co, hai vị sư huynh kia nghe Lưu Bảo Nhi như vậy, bất chợt giật mình, ngờ Lưu Bảo Nhi ra những lời này.

      " vậy sao?" Bạch y nhị sư huynh khẽ nhíu mày, muốn xác nhận lại xem có nghe lầm hay .

      Lưu Bảo Nhi thản nhiên quét mắt liếc cái, khóe miệng khẽ nhếch, "Đương nhiên là , nhị sư huynh, nếu huynh đoạt trong sạch của nàng, khiến cho nàng chịu đủ mọi tra tấn, coi như giúp Bảo Nhi xả giận, sau này Bảo Nhi gả cho huynh."

      "Được, Bảo Nhi, muội phải giữ lời đó." Trong lòng bạch y nhị sư huynh vui vẻ, vừa rồi cũng có chút động tâm với nữ tử An Ninh này, có thể chiếm đoạt nàng, tất nhiên từ chối.

      Dứt lời, bạch y nhị sư huynh liền buông vạt áo đại sư huynh ra, tay đẩy đại sư huynh ngã xuống đất, đắc ý nhìn sư huynh cái, trong lòng hừ lạnh, chỉ cần làm xong chuyện này, Bảo Nhi là nữ nhân của !

      Cao hứng xoay người, nhìn về phía nữ tử phẫn nam trang xinh đẹp kia, vận khí của hôm nay sao lại tốt như vậy? Xem ra ông trời vẫn luôn ưu ái . Ánh mắt nhìn An Ninh từ xuống dưới, tiểu mỹ nhân này nếu có thể làm thiếp của quá mỹ mãn. Nhưng chỉ sợ là có khả năng, Bảo Nhi bỏ qua cho nàng, bất quá, có thể được lần mất hồn, cũng cảm thấy hết sức thỏa mãn rồi.

      An Ninh nheo mắt lại, nhìn bạch y nhị sư huynh kia tiêu sái từng bước tiến tới gần nàng, liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt Lưu Bảo Nhi vui sướng khi người gặp họa, ánh mắt hơi trầm xuống, "Vị công tử này, sao ngươi lại ngốc như vậy? Ngươi nghĩ rằng nếu phá hủy trong sạch của ta, sư muội ngươi gả cho ngươi sao? Nàng chẳng những gả cho ngươi, mà còn lấy cớ này để ngươi còn khả năng có được nàng nữa."

      Lưu Bảo Nhi là người lời giữ lời hay sao? Nàng ta chẳng qua chỉ lợi dụng nam nhân này thôi!

      Bạch y nhị sư huynh đột ngột dừng động tác, nhíu mày, dựa vào tính tình của Bảo Nhi, điều này phải là có khả năng. do dự phía sau truyền đến tiếng thúc giục của Lưu Bảo Nhi, "Nhị sư huynh, huynh đừng nghe nàng linh tinh. Bảo Nhi hứa nhất định làm được. Sư huynh thích Bảo Nhi, Bảo Nhi biết, Bảo Nhi cũng thích huynh. Bảo Nhi ngại huynh có nữ nhân khác. Huynh mau làm theo lời Bảo Nhi , nếu Bảo Nhi để ý đến huynh nữa."

      Giọng của Lưu Bảo Nhi uyển chuyển mềm mại, ngọt ngào giống như hờn dỗi với , nhất thời làm cho xương cốt của nhị sư huynh đều mềm nhũn, ngay lập tức gật đầu, "Bảo Nhi, muội bảo sư huynh làm cái gì, sư huynh nhất định làm cái đó, tất cả sư huynh đều nghe theo Bảo Nhi ."

      Dứt lời, liền tiếp tục từng bước tới gần An Ninh, phía sau khóe miệng Lưu Bảo Nhi giơ lên chút đắc ý, ngoan độc trong mắt cũng càng thêm nồng đậm, trong lòng oán thầm: ta bảo ngươi làm cái gì, ngươi nhất định làm cái đó sao? Chờ ngươi làm nhục An Ninh xong, ta liền cho ngươi tìm chết. Đến lúc đó, ngươi cũng nghe lời ta tự mình tìm chết hay đây?

      Hừ, nam nhân đầu óc! Chỉ xứng bị nàng lợi dụng, còn vọng tưởng làm phu quân của Lưu Bảo Nhi nàng sao? Kiếp sau cũng có cơ hội đâu!

      Nhìn bạch y nhị sư huynh ngày tới gần, An Ninh theo bản năng lùi người lại, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo. Dĩ nhiên, nàng chuẩn bị tốt, chỉ cần chạm vào nàng, nàng lập tức bắn ra ngân châm trong tay. Nghĩ đến ngân châm kia, trong lòng An Ninh hừ lạnh, con hổ bị ngân châm này gây thương tích còn phải đau đớn thống khổ mà chết, huống chi chỉ là người bình thường!

      "Tiểu mỹ nhân, nàng đừng sợ...... Tuy rằng hôm nay nàng khó thoát khỏi cái chết, nhưng trước khi chết, ta chắc chắn đối xử tốt với nàng. Để cho nàng đến mức sau khi chết mà vẫn chưa có cơ hội trở thành nữ nhân chân chính." Bạch y nhị sư huynh lộ ra ánh mắt hạ lưu, trong lòng An Ninh dâng lên tia chán ghét. Hai ngón tay cầm ngân châm phút chốc căng thẳng, định bắn ngân châm ra, lại cảm thấy trong khí có cỗ khí thế sắc bén đánh úp lại.

      "A..." tiếng kêu đau đớn vang lên, phải từ người nào khác, mà phát ra từ chính miệng của bạch y nhị sư huynh kia. lúc này, hai mắt mở lớn, bộ mặt dữ tợn, tựa hồ mang theo vài phần khó tin. đầu của cắm con dao găm sắc bén, dao mất mạng, cả người đổ rầm ngã xuống đất.

      An Ninh cả kinh, mọi người ở đây, bao gồm Lưu Bảo Nhi cùng với thanh sam đại sư huynh sắc mặt tái nhợt, trong khoảng thời gian ngắn đều biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Giật mình nhìn nhị sư huynh mới vừa rồi còn sống, giờ phút này còn hơi thở nằm mặt đất, y phục trắng thấm đẫm máu tươi chảy ra.

      "Ninh Nhi..." Giọng quen thuộc kéo An Ninh hoàn hồn, phục hồi tinh thần, thân thể của nàng đột nhiên lọt vào vòm ngực rộng lớn, hơi thở quen thuộc khiến cho An Ninh cảm thấy thực an tâm.

      "Ninh Nhi, nàng có sao ? Bọn chúng làm nàng bị thương chứ?" Thương Địch nắm lấy hai bả vai của An Ninh, vẻ mặt lo lắng nhìn nàng từ xuống dưới, động tác mềm như sợ làm nàng bị tổn thương. Những kẻ kia, nếu làm Ninh Nhi bị thương, Thương Địch chắc chắn bất chấp hết thảy, khiến cho bọn chúng chết có chỗ chôn.

      Cảm nhận được quan tâm của , trong lòng An Ninh dâng lên chút ấm áp. Nàng ngờ Thương Địch có thể tìm tới đây. Nàng còn tưởng rằng bản thân phải chiến đấu mình, lại nghĩ tới, vì nàng mà tìm tới, ở đây cùng nàng. mặt An Ninh lộ ra chút tươi cười sáng lạn, ấm áp tựa như ánh mặt trời mùa đông, nhàng lau từng giọt mồ hôi trán Thương Địch, "Tại sao lại khẩn trương như vậy, quần áo đều ướt hết rồi."

      Ngữ điệu ôn nhu, mềm dịu dàng, như làn gió mát, làm Thương Địch căng thẳng như được xoa dịu. Thương Địch nhìn tươi cười mặt An Ninh, nhất thời thở phào nhõm, may có việc gì! sao có thể khẩn trương chứ? Vừa nghe Ninh Nhi bị bắt , tim của như bị ai đó bóp chặt, hô hấp gần như bị ngừng lại.

      tại rốt cục nhìn thấy Ninh Nhi có việc gì, Thương Địch mới có thể lộ ra chút tươi cười. Nhưng nghĩ tới đám người bắt cóc Ninh Nhi, con ngươi thâm thúy của Thương Địch lại nhanh chóng căng thẳng, toàn thân toát ra sắc bén, làm cho lo lắng vừa nãy trong nháy mắt tụ lại, quanh quẩn bên .

      Vừa rồi nếu phải ra tay kịp thời, giết chết tên nam nhân kia, có phải tại Ninh Nhi bị thương tổn hay ?

      Ánh mắt đảo qua thi thể của bạch y nam tử mặt đất, lại chuyển đến người đôi nam nữ ở bên cạnh. Lúc nhìn đến Lưu Bảo Nhi, trong mắt Thương Địch nhất thời bắn nhanh ra tia hàn ý, "Là ngươi!"

      Lưu Bảo Nhi sớm phục hồi tinh thần, nàng ngờ nam nhân tuấn này lại đến đây. Vừa rồi nhìn thấy lộ ra lo lắng cùng quan tâm đối với An Ninh, trong lòng nàng khỏi trồi lên tia ghen tỵ.

      Nam nhân ưu tú như vậy, nhưng lại ở nơi có Lưu Bảo Nhi nàng mà chăm sóc ân cần với An Ninh, sao nàng có thể vừa mắt mà tiếp tục nhìn?
      "Là ta sao? Thức thời cút nhanh, bản tiểu thư tha chết cho ngươi, ta chỉ muốn mạng của nàng, liên quan gì tới ngươi!" Lưu Bảo Nhi hừ tiếng, nam tử trước mắt này sâu lường được, tốt nhất phải đuổi nhanh.


      liên quan? Thương Địch coi như nghe chuyện cười, hừ lạnh ra tiếng, "Ngươi muốn mạng của nàng, cũng phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay ?"

      liên quan gì tới ? Chỉ cần là chuyện của An Ninh, sao có thể cùng liên quan?

      "Ngươi..." Trong lòng Lưu Bảo Nhi giật mình, trong mắt tức giận càng đậm. Nhìn nhị sư huynh chết, trong đầu rất nhanh tính toán, giờ thiếu nhị sư huynh hỗ trợ, nàng chỉ có thể đem hy vọng đặt người đại sư huynh mà thôi. Tầm mắt chuyển nhanh sang thanh sam đại sư huynh, Lưu Bảo Nhi ánh mắt chợt lóe, chỉ trong nháy mắt, mặt lộ ra lo lắng, tới gần đại sư huynh bên cạnh, "Đại sư huynh, huynh sao vậy? Vừa rồi... Bảo Nhi... Bảo Nhi..."

      Lưu Bảo Nhi trong lòng hết sức phẫn nộ, nhớ tới mình bị cưỡng hôn khi nãy, nàng thực hận mình thể giết ngay đại sư huynh, nhưng trong tình cảnh này, nàng thể cố nén tức giận, lần nữa quay sang mềm mỏng , "Bảo Nhi phải cố ý, đại sư huynh trách Bảo Nhi sao?"

      Cú đá chí mạng lúc đó của Lưu Bảo Nhi, tới tận bây giờ đại sư huynh vẫn còn cảm thấy ê ẩm đau. Nàng hoàn toàn hạ thủ lưu tình, chỉ thiếu chút nữa, tính phúc nửa đời sau của bị hủy chân của Bảo Nhi rồi. giờ, vẻ mặt của còn ôn hòa giống với trước kia nữa, sau khi thấy màn thổ lộ giữa nàng với nhị sư đệ, khuôn mặt trở nên lạnh lùng cùng bất mãn.

      Phản ứng này của đại sư huynh Lưu Bảo Nhi thực ngờ tới, trong lòng thầm nghĩ ổn. Tất nhiên đại sư huynh là giận nàng, nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, sắc mặt trầm xuống. Dù sao cũng phải nghĩ ra biện pháp, Lưu Bảo Nhi chạm lên đôi môi đỏ mọng của mình. Học theo động tác của đại sư huynh vừa rồi hôn môi mình, Lưu Bảo Nhi chủ động ngồi xuống bên cạnh hôn môi . Động tác tuy có chút vụng về, nhưng lại làm cho thân thể đại sư huynh ngẩn ra, đầu óc phút chốc trống rỗng.

      An Ninh nhìn hành động của Lưu Bảo Nhi, khẽ nhíu mày, trong lòng hiểu . Lưu Bảo Nhi này, quả là bằng bất cứ giá nào để đạt được mục đích! Mới vừa rồi chán ghét như vậy, nhưng bây giờ lại dùng mỹ nhân kế, quả thực vô cùng thủ đoạn!

      "Đại sư huynh, huynh có thể tha thứ cho Bảo Nhi ? Bảo Nhi sai rồi, về sau Bảo Nhi làm thê tử của đại sư huynh được ? Mỗi ngày cùng với đại sư huynh ở chung chỗ, đại sư huynh muốn Bảo Nhi làm thế nào, Bảo Nhi làm như thế." Lưu Bảo Nhi cúi thấp đầu, cố nén phẫn nộ trong lòng.

      Bộ dạng thẹn thùng tới mức có thể chảy ra nước của Lưu Bảo Nhi giờ cùng với nụ hôn bất ngờ kia của nàng, thể nghi ngờ xóa sạch oán hận của thanh sam đại sư huynh đối với Lưu Bảo Nhi, trong lòng lại sôi trào, "Muội sao?"

      "Bảo Nhi vừa rồi cũng …..." Lưu Bảo Nhi cắn chặt môi, "Còn có thể giả bộ được sao?"

      Đại sư huynh bỗng chốc vui vẻ, "Qua chút thời gian nữa, huynh phải tới nhà muội cầu hôn."

      Lưu Bảo Nhi giật mình, nhưng làm cho đại sư huynh phát giác ra điều gì bất thường, gật gật đầu, trong lòng hừ lạnh, cầu hôn? Qua hôm nay hẵng , những việc của tương lai ai có thể nắm chắc được? Nhưng Lưu Bảo Nhi cũng biết, mình lần nữa khống chế được nam nhân này, mở to mắt thân thiết nhìn , "Sư huynh, Bảo Nhi đỡ huynh đứng lên."

      Đợi Lưu Bảo Nhi đỡ thanh sam đại sư huynh đứng dậy, lúc nhìn về phía An Ninh, ánh mắt nàng lại có thêm vài phần tự tin. An Ninh có võ công, Thần vương trước mặt này, tuy thâm sâu lường được, nhưng nàng cùng đại sư huynh liên thủ, cũng nhất định bại trong tay . Chỉ cần giải quyết được Thần vương, An Ninh vẫn là cá nằm thớt của nàng, tùy nàng chém giết!

      Hôm nay, bằng bất cứ giá nào nàng cũng thể để cho An Ninh còn sống mà ra khỏi ngôi miếu đổ nát này.

      "Sư huynh, giúp Bảo Nhi giết nàng." Lưu Bảo Nhi nâng kiếm chỉ vào An Ninh, giọng điệu kiên quyết cho phản bác.

      Thanh sam đại sư huynh nhận được hứa hẹn của giai nhân, trong lòng tràn ngập vui mừng, giờ Lưu Bảo Nhi mở miệng cầu, sao có thể cự tuyệt? Cho dù Lưu Bảo Nhi cho giết An Ninh, cũng chủ động lấy đầu An Ninh, đem đến trước mặt Lưu Bảo Nhi để đổi lấy nụ cười của nàng.

      Thanh sam đại sư huynh nhìn về phía nam nhân đột nhiên xuất ở nơi này giết nhị sư đệ. Nam nhân này hề đơn giản, đây là nhận định đầu tiên của khi nhìn thấy đối phương. Nhưng công phu của cũng phải tầm thường, vì Lưu Bảo Nhi, nhất định phải liều mạng.

      Nắm chặt kiếm trong tay, nhanh nhẹn đâm về phía Thương Địch, nhưng còn chưa kịp đụng tới thân thể của Thương Địch, ngẩn người ra, cây ngân châm đâm vào cơ thể . Cùng lúc đó, cây ngân châm khác cũng đâm vào cánh tay của Lưu Bảo Nhi.

      Ngân châm đâm vào chỉ hơi đau chút, giống như bị muỗi đốt mà thôi, nhưng nháy mắt tê dại theo miệng vết thương lấy tốc độ sét đánh kịp bưng tai lan ra toàn thân, khiến cho người ta kịp phản ứng, toàn bộ thân thể mất hết tri giác, khống chế nổi chính mình.
      "Ngươi..." Lưu Bảo Nhi nhìn khóe miệng An Ninh nhếch lên cười có chút quỷ dị, trong lòng nhất thời hiểu ra, nhất định là An Ninh động tay động chân, "Ngươi giở trò gì với chúng ta?"


      Lúc này, An Ninh vòng qua thanh sam đại sư huynh, đến bên cạnh Lưu Bảo Nhi, nhàng đụng vào tay nàng chút. Ngay lập tức, thanh kiếm trong tay Lưu Bảo Nhi rơi xuống đất kêu loảng xoảng. Trong lòng An Ninh nghĩ thầm, hiệu quả của độc này đúng là kinh người, nhanh như vậy có tác dụng, quả hổ là do Độc vương nghiên cứu ra.

      Nàng lựa chọn sử dụng độc dược dễ điều chế nhất trong “độc điển”, hai ngày trước Quân Nhược đưa cho nàng cây cỏ độc, nàng dựa theo ghi chép trong “độc điển”, nghiên cứu chế tạo ra ít độc dược. Vốn là dùng để phòng thân, nhưng nàng nghĩ phải sử dụng tới nó nhanh đến vậy.

      " tại ngươi có cảm giác cả người cứng ngắc, chân tay cũng còn là của mình nữa, đúng hay ?" An Ninh nhíu mày, nhìn Lưu Bảo Nhi từ xuống dưới. Lúc này chỉ Lưu Bảo Nhi, mà cả thanh sam đại sư huynh kia, hai người này ở trước mặt nàng còn chút uy hiếp nào.

      Lưu Bảo Nhi cắn chặt môi, cảm giác cứng ngắc kia tựa hồ bắt đầu từ đỉnh đầu chậm rãi xuống thân thể. Thanh sam đại sư huynh cũng trong tình cảnh tương tự, thừa dịp còn có thể mở miệng, lớn tiếng cảnh cáo, " được làm Bảo Nhi bị thương!"

      An Ninh nghe xong, khóe miệng gợi lên chút biến hoá kỳ lạ, " nam tử cuồng si! Lưu Bảo Nhi, đại sư huynh của ngươi đối xử tốt với ngươi như vậy, ngươi gả được cho , là phúc khí của ngươi đó."
      Lưu Bảo Nhi hừ lạnh, " làm sao xứng với bản tiểu thư ta!"


      Lúc này Lưu Bảo Nhi cũng cần phải diễn kịch nữa, đại sư huynh cũng bị trúng ngân châm của An Ninh, cố gắng đến mấy cũng thể động đậy, sao còn có thể giúp nàng giết An Ninh được nữa!

      Thanh sam đại sư huynh nghe được những lời này của Lưu Bảo Nhi, trong lòng ngẩn ra, nhất thời hiểu được, khóe miệng cười chua xót. ngờ lại ba lần bốn lượt bị Lưu Bảo Nhi mê hoặc, đùa giỡn trong lòng bàn tay.

      An Ninh khinh thường cười ra tiếng, " xứng với ngươi sao? Biểu tiểu thư, cả đời này sợ rằng vĩnh viễn ngươi cũng thể tìm được người xứng đôi với mình."

      Trong mắt xẹt qua chút biến hoá kỳ lạ, Lưu Bảo Nhi cả kinh, phòng bị nhìn nàng, "Ngươi muốn làm gì?"

      An Ninh trong lòng hừ lạnh, làm gì? Nàng muốn làm gì, Lưu Bảo Nhi còn đoán ra sao? Hôm nay, mục đích của Lưu Bảo Nhi mang nàng tới đây là để giết nàng, vừa rồi lại sai khiến nhị sư huynh kia làm nhục nàng. An Ninh nàng sao có thể để cho tai họa này tiếp tục sống sót chứ?
      Tại thời điểm An Ninh bắn ra ngân châm kia, sư huynh muội Lưu Bảo Nhi cũng còn có cơ hội giữ lại mạng sống rồi!


      "Ngươi có biết trong cây ngân châm kia, độc của nó chỉ khiến cho ngươi cả người còn cảm giác, nhưng ngươi cứ hưởng thụ cảm giác giờ , đợi lát nữa…..." Tiếng của An Ninh bình tĩnh như nước, nhưng lời ra, lại có thể quyết định đến sống chết của người khác. Chỉ là nàng còn chưa xong bị tiếng kêu đau thảm thiết cắt ngang.

      "A..." Lưu Bảo Nhi đau đớn thở hắt ra, vừa rồi thân thể còn có cảm giác, bây giờ lại giống như bị ngàn con kiến cắn xé, mỗi chỗ đều bỏ qua, theo ngón chân lan dần lên đỉnh đầu. Đau đớn giằng xé ràng, Lưu Bảo Nhi hung hăng trừng mắt nhìn An Ninh, "Ngươi..."

      Rốt cuộc An Ninh dùng độc gì với nàng, sao lại khiến nàng khó chịu như vậy? Cảm thấy tay có thể động đậy, Lưu Bảo Nhi gãi khắp người, tựa hồ muốn đuổi hết những con kiến cắn cơ thể nàng . Bên cạnh, thanh sam đại sư huynh cũng trải qua giai đoạn đau đớn này giống như Lưu Bảo Nhi.

      An Ninh nhìn độc người Lưu Bảo Nhi chuyển sang giai đoạn thứ hai, nhíu mày, "Thế nào? Có phải ngươi hận thể đem thịt người mình cắt bỏ hết hay ?"

      Chỉ cần nhìn vẻ mặt thống khổ lúc này của Lưu Bảo Nhi, nàng cũng đoán ra được cảm giác đó khó chịu tới mức nào, nhưng việc hay còn ở phía sau kia.

      An Ninh nhíu nhíu mi, tính toán xem từ giai đoạn thứ hai chuyển sang giai đoạn thứ ba của độc tố cần bao nhiêu thời gian. Vừa rồi nàng thấy từ giai đoạn thứ nhất đến giai đoạn thứ hai cũng chỉ tốn chút thời gian chuyện vài câu mà thôi.

      Nghĩ đến ghi chép về loại độc kia trong “độc điển”, An Ninh quan sát kỹ lưỡng phản ứng mặt của Lưu Bảo Nhi. Dần dần, gương mặt của Lưu Bảo Nhi bởi vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo dữ tợn, nhìn còn khủng khiếp hơn vừa rồi. An Ninh nở nụ cười hưng phấn.

      Tốt lắm! Hẳn là chuyển sang giai đoạn thứ ba, nếu nàng đoán sai, giờ cảm giác bị kiến cắn người Lưu Bảo Nhi dần dần biến mất, nhưng ngay lập tức bị đau đớn đánh úp lại, giống như đánh gãy từng đoạn xương cốt, toàn thân cao thấp bao gồm hai trăm lẻ sáu đoạn xương đồng thời đều phải chịu dày vò.

      "A... Đau quá..." Lưu Bảo Nhi ngay cả thanh nức nở cũng trở nên run run cực kỳ vặn vẹo, nhìn An Ninh, nàng có chút sợ, sợ rằng càng về sau càng phải chịu đau đớn mà nàng tưởng tượng nổi, "Van cầu ngươi... Thả ta ra... Thả ta ra ... Cho ta giải dược!"

      Lưu Bảo Nhi thể chịu đựng được xương cốt toàn thân đau nhức như vậy, nàng muốn nhanh chóng thoát khỏi cảm giác này. Cho dù phải cầu xin An Ninh nàng cũng nguyện ý, chỉ là hận ý trong lòng nàng lại càng thêm nồng đậm. Đời này, tất cả những đau đớn, nhục nhã mà nàng phải chịu đựng tựa hồ đều có liên quan tới nữ tử này. Nàng cam lòng, trong lòng phát lời thề, chỉ cần Lưu Bảo Nhi còn sống, nàng nhất định phải khiến cho An Ninh chết khó coi.

      An Ninh khẽ nhíu mày, vô tội nhìn Lưu Bảo Nhi, "Ngại quá, ta có muốn cho ngươi giải dược, cũng có!"

      Đừng là có nàng cũng cho, huống chi vốn là có giải dược! Chỉ có chừng đó thời gian, nàng chỉ làm ra được chút độc dược, đâu nghĩ ra phải làm cả giải dược chứ. Chỉ có thể trách Lưu Bảo Nhi vội vã muốn mạng của nàng, đúng là tự làm bậy thể sống!

      "Ngươi..." Lưu Bảo Nhi muốn nhặt lên thanh kiếm rơi bên cạnh, nhưng đau đớn lan tỏa toàn thân, chút sức lực cũng có, "Nếu ngươi giết ta, Lưu gia ta tuyệt đối bỏ qua cho ngươi!"
      Lưu Bảo Nhi lớn tiếng uy hiếp, nàng là người hiểu phụ thân nhất, ba ca ca của nàng cũng coi nàng như bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay. Nếu bọn họ biết nàng gặp chuyện may, chắc chắn truy cứu việc này.


      "Ồ? Phải ? Ta ra rất muốn nhìn xem, bọn họ có cơ hội đó hay ." An Ninh nhíu mày, nếu muốn giết Lưu Bảo Nhi, đương nhiên để lại chút manh mối nào. Đợi lát nữa, sợ là ngay cả ngôi miếu đổ nát này cũng còn tồn tại, làm sao có người biết chuyện gì xảy ra tại nơi này hôm nay chứ?

      Lưu Bảo Nhi căm tức nhìn An Ninh, đột nhiên, cảm giác thấy ngoài việc xương cốt trở nên đau nhức hơn, dưới làn da trắng noãn xuất những hạt tròn tròn, những hạt kia nổi lên trong mạch máu của nàng, ngừng di chuyển. Tốc độ di chuyển của bọn chúng ngày càng nhanh, chạy va vào nhau tán loạn, rồi lủi hết vào trong thân thể nàng, chỉ nhìn thấy thôi cũng cảm thấy vô cùng ghê rợn.

      Gương mặt Lưu Bảo Nhi vì đau đớn cùng sợ hãi mà vặn vẹo, mồ hôi chảy từng giọt lớn khuôn mặt nhắn non mịn kia, mặt cắt còn giọt máu. An Ninh kia… rốt cuộc là hạ độc gì với nàng, sao cách thức tra tấn lại ngoan độc như vậy!

      An Ninh nhìn ra nghi vấn của Lưu Bảo Nhi, ánh mắt chợt lóe , "Độc này gọi là ‘Tiêu hồn thực cốt’, hai giai đoạn trước ngươi vừa trải qua là ‘thực cốt’, tại là giai đoạn thứ ba, ngươi có biết giai đoạn thứ tư là gì ?"

      Hoảng sợ trong mắt Lưu Bảo Nhi càng thêm sâu, còn có giai đoạn thứ tư nữa sao? tại nàng hận mình thể chết ngay tức khắc, lại vẫn có giai đoạn thứ tư đợi nàng? Nàng sao có thể chịu nổi đây?

      An Ninh nhíu mày, tiếp tục , "Giai đoạn thứ tư, những hạt tròn trong mạch máu của ngươi nổi lên, phá tan mạch máu của ngươi. Ngươi biết cảm giác khi đó như thế nào ?"

      Lưu Bảo Nhi bị đau đớn tra tấn thể tự hỏi, nhưng cũng biết "Phá tan mạch máu" trong lời của An Ninh có nghĩa là gì. Thân thể của Lưu Bảo Nhi sợ hãi run run đứng lên, "Tha cho ta... van cầu ngươi..."

      Lưu Bảo Nhi lại cầu xin tha thứ, nàng biết An Ninh đùa, khi mạch máu bị phá tan, nàng còn cơ hội sống sao? chỉ mất mạng mà còn bị chết rất thê thảm nữa!

      Lưu Bảo Nhi vốn cao cao tại thượng, nhưng lại cầu xin nàng lần thứ hai, xem ra độc này thực khiến nàng ta sợ hãi. Vậy sao chứ? Lưu Bảo Nhi có sống cũng chỉ là cái tai họa ngầm mà thôi. Hôm nay, may là nàng mang độc dược theo người, Thương Địch cũng đúng lúc chạy tới; nhưng nếu ngày nào đó nàng mang theo độc, Thương Địch cũng ở bên cạnh nàng nàng ra sao đây?

      Thời điểm nên thiện lương, nàng tuyệt đối thiện lương! Nàng từng cho Lưu Bảo Nhi cơ hội, nhưng nàng ta vẫn chịu bỏ qua cho nàng, vậy việc này cũng thể trách nàng được.

      "A... nóng quá..." Lưu Bảo Nhi phát ra tiếng rên rỉ nên có tại thời điểm này, cùng lúc đó, lại dùng tay xé rách xiêm y người, mảng lớn da thịt trắng noãn nhất thời phơi bày hết ra ngoài.

      An Ninh giật mình, mắt nheo lại, "Làm sao có thể?"

      Giai đoạn thứ tư ràng là mạch máu vỡ tan, làm sao có thể...... An Ninh khó hiểu nhìn Lưu Bảo Nhi, mà lúc này ở bên kia, thanh sam đại sư huynh cũng vội ràng xé nát y phục người mình, trong miệng ngừng phát ra những thanh quái dị.

      An Ninh qua đó, vừa nhìn thấy da thịt trần trụi của nam nhân kia khuôn ngực rộng lớn liền chắn trước mặt của nàng.

      "Đừng nhìn!" Thương Địch trầm giọng mở miệng, giọng khỏi lộ ra tia mất tự nhiên, nhưng cũng đầy bá đạo.

      Những thanh như tiếng rên rỉ vì dục hỏa khó nhịn của đôi nam nữ kia lọt vào tai An Ninh, thân thể nàng đột nhiên ngẩn ra, nhất thời hiểu được, "Ai nha!"

      An Ninh cắn chặt môi, mi tâm nhíu chặt lại, hai má phút chốc đỏ ửng. Nhanh chóng vén ống tay áo lên, nhìn đến nơi giấu ngân châm còn lại hai sợi chỉ đỏ, nhịn được thấp rủa ra tiếng, "Bích Châu này, hôm nay làm sao vậy? Sao lại cẩn thận như thế chứ!"

      Ngày ấy tìm được cây cỏ độc kia, dù là hoa, lá hay gốc cũng đều chứa kịch độc.

      Hơn nữa, độc tố của mỗi bộ phận lại có hiệu quả giống nhau. Nàng tinh luyện mỗi bộ phận thành loại độc dược, trong đó hiệu quả của độc tố từ lá cây và hoa ở ba giai đoạn đầu là tương tự nhau, nhưng đến giai đoạn thứ tư, lại khác nhau trời vực. Để cho dễ phân biệt, nàng bảo Bích Châu dùng sợi chỉ thêu để phân chia, chỉ đỏ là độc lá cây còn màu trắng là độc từ hoa.

      Nàng vốn định dùng độc tố từ lá cây để đối phó với Lưu Bảo Nhi cùng thanh sam đại sư huynh này. Nàng cứ nghĩ mình mang theo loại độc đó, ai ngờ, Bích Châu lại buộc nhầm chỉ.

      Tình huống giờ…… trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng cảm thấy choáng váng, Lưu Bảo Nhi lại xui xẻo trúng loại độc này.

      "Nóng quá..... Bảo Nhi nóng quá......" Quần áo của Lưu Bảo Nhi bị nàng ta xé được nửa, ngay cả yếm cũng sắp tuột ra tới nơi.

      "Bảo Nhi..." Thanh sam đại sư huynh hơi thở đục ngầu, tựa hồ cực lực nhẫn.

      Hai thanh truyền đến, khóe miệng An Ninh khỏi co rút. Cái này... ở giai đoạn thứ tư khi trúng độc tố tinh luyện từ hoa như trúng phải mị dược, hiệu quả của mị dược này vô cùng mạnh mẽ, muốn giải độc nhất định phải dùng thân thể để giao hoan…..

      An Ninh nghĩ đến đó, mi tâm càng nhíu chặt hơn, nhìn Lưu Bảo Nhi, thoáng thở dài cái.

      Lưu Bảo Nhi a Lưu Bảo Nhi, vốn định cho ngươi chết tương đối thống khoái chút, nhưng ngờ…...

      Nàng làm sao mà biết, nha đầu Bích Châu kia lại buộc sai chỉ màu. Vậy cũng phải là lỗi của Bích Châu, chỉ có thể trách Lưu Bảo Nhi vận khí quá kém mà thôi!

      Xem ra do ngươi làm quá nhiều điều ác rồi nên ông trời cũng chiếu cố ngươi a!

      Dựa theo ‘độc điển’ ghi lại, lá cây là "Thực cốt", hoa "Mất hồn", Lưu Bảo Nhi giờ trúng độc tố của hoa, còn nhiều hơn hai giai đoạn so với độc của lá cây. Nghĩ tới tra tấn của giai đoạn thứ năm….. ngay cả An Ninh trong lòng cũng cảm thấy rùng mình.

      CHƯƠNG MỚI NHA @Ishtar. Cám ơn. lalala đọc chương này thấy mát lòng mát dạ ghê luôn á. Các bạn thấy thế nào? :yoyo60::yoyo60::yoyo14::yoyo14:

    4. pink_lee

      pink_lee Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      2,405
      ác giả ác báo thôi :yoyo27::yoyo27:
      fujjko, linhdiep17Xuxu thích bài này.

    5. Hanako

      Hanako Active Member

      Bài viết:
      98
      Được thích:
      120
      mong chờ giai đoạn thứ 5 a.~:yoyo60:
      Và mọi người hãy vỗ tay vì Thương Địch diễn màn hùng cứu mỹ nhân xuất sắc. phát kiếm bay đầu tên Nhị sư huynh. Head shot a~:yoyo52:
      Trâu, fujjko, Fuu2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :