1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng Công, Rời Giường Ăn Chân Gà - Lưu Niên Ức Nguyệt (Update c54)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Đùi gà thứ 34: Vì thế mà gặp Vương gia
      Tô Thanh Nhan lại bò lên giường, nhàn nhà gảy chân ngắm trần nhà.
      Nàng phải chỉ nghe tiểu nhị vài câu tin Bạch Tử Sơ chỉ là người bình thường, người kia dù sao cũng là Vương gia cao quý, lại có thể để cho Bạch Tử Sơ – người lai lịch cưỡi ngựa cùng , điều này chính là lên Bạch Tử Sơ cùng Hoàng gia có chút quan hệ gì đó.
      Bạch Tử Sơ a Bạch Tử Sơ, miệng nàng có chút cong lên, nàng đối với Bạch Tử Sơ càng ngày càng có hứng thú.
      Càng nghĩ khoé miệng nàng càng cong lên, trong đầu suy nghĩ phức tạp, suy nghĩ hồi, đem thân phận Bạch Tử Sơ suy đoán mấy lần, bất tri bất giác đến giữa trưa.
      Ọc ọc, bụng bất mãn lên tiếng, nàng sờ sờ bụng, nhìn mặt trời lên chính ngọ, thở dài, xoay người xuống giường, muốn gọi tiểu nhị mang đồ ăn lên.
      Ai biết khi nàng muốn mở cửa cửa lại bị người bên ngoài đẩy vào, khiến nàng giật mình lui lại vài bước, muốn tránh khỏi cửa đập vào người.
      Cửa phòng mở ra tiếng ồn bên ngoài truyền vào, lọt vào tai đầu tiên là giọng nam trong trẻo vang lên.
      “A— đói a, mặt trời bên ngoài thực độc, muốn đốt cháy ta thành đùi gà nướng rồi.”
      “A,” giọng nam có chút quen thuộc vang lên, “Tử Sơ, ngươi cả ngày chỉ nghĩ đến đùi gà, chán sao?”
      “Di, chán a, đùi gà thực ngon, nhất là đùi gà chấm tương, hương vị kia là…Di, Tô Tiểu Nhan, ngươi làm sao thế, sắc mặt sao lại kém như vậy?” Bạch Tử Sơ sửng sốt, nhìn đến gương mặt hoá than của Tô Thanh Nhan, liền nhấc chân qua xem xét.
      Tô Thanh Nhan hất tay ra, ánh mắt lướt qua nhìn đến nam nhân phía sau kia. Chỉ thấy người nọ có quý khí, áo ngoài mày đen, thêu hoa văn mây, bên hông có ngọc bội hình rồng, đầu đội kim quan, mặc dù là ai, bị khí chất cao quý kia làm hoá đá. Đến khi nhìn mặt, tuấn lãng phong dật, mặt mày chứa khí, mang theo sảng khoái nhân gian cùng tiêu sái giang hồ.
      Tô Thanh Nhan nhíu mày, rất cảm thấy người kia…
      Đương lúc nàng xuất thần, Bạch Tử Sơ lại tiến lên, ở trước mặt nàng xua xua tay : “Nương tử Tô Tiểu Nhan, nương tử Tô Tiểu Nhan, ngươi làm sao thế? Ăn đùi gà đến choáng váng rồi sao?”
      “…” Tô Thanh Nhan nhìn gương mặt trắng noãn của Bạch Tử Sơ kia chỉ muốn cắn cái, chút khách khí hói: “Bằng hữu của ngươi sao?” chỉ đến nam tử áo đen quý phái kia.
      Nhìn khí chất của người này, thể nghi ngờ đó là Vương gia, nhưng Tô Thanh Nhan nàng là người giang hồ, xưa nay giang hồ và triều đình can thiệp chuyện của nhau, Vương gia đến, nàng cũng coi là quan cao mà tiếp đãi.
      Khoé miệng Vương gia giơ lên, với Tô Thanh Nhan: “Di, ngươi nhớ bổn vương sao? Ngày hôm qua, ngươi còn cứu bổn vương mà?”
      “Hả?” Tô Thanh Nhan ngạc nhiên , ngày hôm qua, nàng cứu ai sao? Tròng mắt đảo cái, đem chuyện hôm qua hồi tưởng lại lần lượt, nếu nàng cứu ai, nàng nghĩ đó là người nàng nhìn lầm là Bạch Tử Sơ, chứ phải là…
      Cả người nàng cứng đờ, đánh giá Vương gia lượt từ đầu xuống chân, từ trái qua phải. Cuối cùng, nàng hít sâu hơi, : “Ta nhớ rồi, người hôm qua bị nha dịch ức hiếp …”
      mặt Vương gia lộ ra vui vẻ, hai mắt toả sáng, nhưng lại bị câu tiếp theo của nàng làm lảo đảo bước .
      “…là chủ tử của người đó?”
      “…bổn vương là người đó…”
      Chưa nghe xong, Tô Thanh Nhan thông minh của bản thân mình mà cười đến rạng rỡ, nàng cao hứng quá sớm.
      "... Bản tôn."
      "Gì?" Tô Thanh Nhan sửng sốt, sờ sờ đầu, còn có chút .
      “Bổn đùi gà,” Bạch Tử Sơ giơ móng vuốt tiến đến, “Nương tử Tô Tiểu Nhan, hôm qua người mà ngươi cứu chính là Vương gia.”
      “Hả?” Tô Thanh Nhan ngạc nhiên nhìn chằm chằm Vương gia, giơ tay chỉ vào : “Vương gia, hôm qua là ngài cải trang thành ăn xin thị sát dân tình sao?”
      "..."
      Cuối cùng, trải qua giải thích của Bạch Tử Sơ, Tô Thanh Nhan mới hiểu được, ra tên của Vương gia là Trầm Trường Ức, là em trai của Hoàng đế, phung mệnh Hoàng đế đến đây bắt tham quan ô lại. Về phần việc ngày hôm qua, là chuyện ngoài ý muốn, ra đường gặp phải sơn tặc, thị vệ hộ tống đều bị đánh tan, cuối cùng đành bộ đến, nhưng lại gặp may, đến hiểu được nơi đây tham quan ô lại nhiễu loạn dân chúng, ngày hôm qua nghe nha dịch bắt người, nhân lúc bản thân quần áo bẩn thỉu, giả là người qua đường làm ngã bọn họ, muốn nhìn tình hình nơi đây, ra, dân chúng bị tê liệt, nha dịch kiêu ngạo, trị dân như thế, làm sao có thể phát triển được a.
      Đêm qua, khi đến phủ, chuẩn bị sẵn sàng, sáng sớm hôm nay bèn dẫn người bắt tham quan.
      Tô Thanh Nhan ngồi nghe, hưng trí nghe, xong liền hỏi: “Làm sao Bạch Tiểu Sơ lại là người cung cấp chứng cứ?”
      Trầm Trường Ức đưa tay vào trong lòng mình lục lọi vỗ vỗ, lôi ra quyển tập để lên bàn.
      Nhìn quyển sách lóng lánh bàn, Tô Thanh Nhan chớp mắt: “Đây là…” Nàng nhịn được muốn giơ tay lấy, nhưng cái đùi gà chìa ra, chặn lại tay nàng: “Nương tử Tô Tiểu Nhan, sờ vào gặp ma.”
      “…” Tô Thanh Nhan hung hăng trừng mắt lườm Bạch Tử Sơ, chưa từ bỏ ý định muốn cầm lấy, nhưng Vương gia nhanh chóng : “Đây là sổ sách của Nhạc phủ.”
      “Nhạc phủ?” Tô Thanh Nhan sửng sốt, tựa hồ hiểu được gì đó, nghiêng đầu hỏi: “Bạch Tiểu Sơ, đêm hôm đó, ngươi lẻn vào Nhạc phủ là vì…”
      “Ai nha!” Bạch Tử Sơ cầm cái đùi gà, giật mình cái, đùi gà rơi xuống đất, đau lòng nhặt lên, thổi mấy cái, muốn tiếp tục ăn, Tô Thanh Nhan sợ đến mức vội vàng đoạt lấy: “đùi gà bẩn rồi, lấy cái khác .”
      Khi mà Tô Thanh Nhan vừa quay lấy đùi gà, đáy mắt Bạch Tử Sơ và Trầm Trường Ức cùng trao đổi cái, ngay lập tức quay về biểu tình vô tội: “ còn đùi gà để ăn nữa rồi.”
      Tô Thanh Nhan hoàn toàn phát Bạch Tử Sơ đổi đề tài cách nhàng, nàng nhíu mày : “Sao lại hết? Hôm qua phải mua rất nhiều sao?”
      Bạch Tử Sơ lắc đầu, bĩu môi : “Hết rồi, ăn hết rồi, đây là cái cuối cùng rồi!”
      Tô Thanh Nhan dò xét nhìn Trầm Trường Ức cái, : “Vương gia rộng lượng như vậy, lại mua cho ngươi sao?”
      “Khụ khụ,” Trầm Trường Ức ảo não : “Bổn Vương mua cho đều bị ăn hết rồi.”
      Nghe thế, Tô Thanh Nhan càng nheo mắt lại. Nàng càng khẳng định thân phận của Bạch Tử Sơ có liên quan gì đó đến Hoàng gia. Ngẫm lại, là thân phận Vương gia, sao lại mua đùi gà cho Bạch Tử Sơ?
      Nhưng mà, dường như Trầm Trường Ức chút e dè, cũng vì thế mà che giấu quan hệ của và Bạch Tử Sơ, ngược lại mở miệng : “Đệ muội, ngươi…”
      “Khụ khụ khu,..” Tô Thanh Nhan bị lời xưng hô này mà sặc, Bạch Tử Sơ vội vàng vỗ lưng giúp nàng thuận khí.
      Quá nửa này, nàng mới được: “Ngươi… Ngươi gọi ta là gì?”
      “Đệ muội!” Trầm Trường Ức tủm tỉm gọi lại, “Bổn vương và Bạch Tử Sơ vừa gặp thân, liền bái huynh đệ kết nghĩa, bổn vương hơn mười bảy tuổi, nên có thể coi là huynh trưởng, mà ngươi đương nhiên là đệ muội của bổn vương.”
      “Mười bảy?!?” Tô Thanh Nhan kinh ngạc , Bạch Tử Sơ tốt xấu thế nào cũng hai mươi, vậy chẳng lẽ Trầm Trường Ức bốn mươi sao?
      Nàng đánh giá toàn thân Trầm Trường Ức từ đầu đến chân lượt lần nữa, thấy nhìn sao cũng giống bốn mươi, cuối cùng vẫn là Bạch Tử Sơ ngốc nghếch giơ ngón tay lên tính toán: “Bạch Tiểu Sơ năm nay năm tuổi, nên ca ca năm nay hai mươi hai tuổi.”
      “…” Tô Thanh Nhan lườm Bạch Tử Sơ cái, bộ dáng muốn : “Có đùi gà ngốc mới tin ngươi!”. Bạch Tử Sơ cũng phải là khờ , tuổi mình sao lại biết, mà Trầm Trường Ức kia lại cùng nháo loạn, nếu hai người có quan hệ, nàng thể tin.
      Còn nữa, chuyện hôm qua đường cái, hai người vừa gặp ôm nhau còn rành rành ra đó, hai người chính là có quen biét trước, còn gì mà vừa gặp quen, kết nghĩa huynh đệ. Đều là dối, cho nàng là trẻ con hay sao?
      Nhưng mà, lời đùa chồng chất lên nhau, khiến cho người ta càng thấy mơ hồ, khiến cho Tô Thanh Nhan muốn bổ đầu bọn họ ra, xem bên trong bọn họ chứa những gì.
      đợi Tô Thanh Nhan kịp đặt câu hỏi, Trầm Trường Ức bắt đầu đuổi người: “Ai nha, đệ muội, ngươi nhìn tướng công nhà ngươi di, sắc mặt tái nhợt, phỉa là bị đói quá đấy chứ?”
      Tô Thanh Nhan sửng sốt, nhìn người nào đó dùng nước trà rửa sạch đùi gà, sau đó nhét vào miệng nhai, khoé miệng kéo ra, phấn chấn ăn đùi gà như thế, có chỗ nào tái nhợt a?
      Nhưng dù sao nàng cũng là người hiểu chuyện, làm sao nhìn ra là Vương gia muốn đuổi người, nên đứng dậy, vẫy vẫy tay : “Ta mua đùi gà, đúng rồi, Vương gia, ngài có cần gì ?”
      , , !” Trầm Trường Ức khách khí khoát tay áo, “Đa tạ đệ muội, ngươi cứ mua nhiều cho tướng công ngươi là tốt rồi.”
      Tô Thanh Nhan liếc Bạch Tử Sơ ăn đùi gà đến phồng miệng trợn má, vẫy vẫy tay ra cửa.
      “Nương tử Tô Tiểu Nhan, nhớ mua vài cái đùi gà to là to về nga….”
      Phanh tiếng, thanh đóng cửa vang lên chặt đứt lời của Bạch Tử Sơ lại.
      Đợi khi Tô Thanh Nhan xa, Bạch Tử Sơ thu lại hồn nhiên trong mắt, lắc lắc xương gà trong tay, đến khi dừng tay lại, xương gà biến thành khói bụi mà bay , chiêu thức này thể nội công phi thường lợi hại a.
      Trầm Trường Ức đem tất cả đặt trong đáy mắt, nhưng lại coi như có chuyện gì, tự rót trà cho mình, nhanh chậm : “Võ công của ngươi lại tăng thêm tầng!”
      Bạch Tử Sơ lấy khăn tay trong lòng ra, cẩn thận lau từng chút từng chút mỡ dính tay, hành động của rất chậm, giống như thời gian chậm lại chứ phải do chậm.
      Trầm Trường Ức uống hết nửa chén trà, Bạch Tử Sơ nhìn thoáng qua, mặt lên vẻ u sầu: “ được chứ?”
      Trầm Trường Ức nhấp trà, lại chậm rãi buông chén xuống bàn: “Được, được!”
      Khoé mắt Bạch Tử Sơ lưu chuyển cái, chỉ câu: “Hoàn hảo!” chỉ hai chữ đơn giản, lại giống như trải qua vô tận tang thương, loại bi thương theo phong cách cổ xưa!
      Nghe ra ngữ điệu này, Trầm Trường Ức tâm sinh phiền muộn: “Ta muốn gặp .”
      “Đáng tiếc, thể gặp ngươi!” Bạch Tử Sơ thản nhiên .
      “Vì sao?” Ngữ điệu Trầm Trường Ức nâng lên, mặt biến sắc: “Hay là …”
      bàn tay trắng nõn phất qua phủi xao động của : “Ngươi đừng vội, sao? Chỉ là muốn người khác quấy rầy thôi.”
      “Người khác?” Trầm Trường Ức chua sót cười: “Ta lại là người khác sao? Ngươi biết ta và …”
      “Ta biết,” Bạch Tử Sơ : “Cũng hiểu ngươi biết có năng lực như thế nào, giờ chỉ cần yên tĩnh.”
      Hai mắt Trầm Trường Ức thu lại gợn sóng: “Ngươi đúng, thay ta chào câu.”
      “Được!”
      “Thôi!” Trầm Trường Ức thở dài : “Chung quy là hai huynh đệ ta mắc nợ ngươi, nếu ngươi muốn gì, thông báo chúng ta tiếng, chúng ta hết sức tương trợ.”
      chút ý cười lên khoé miệng Bạch Tử Sơ, ý cười có chút hồn nhiên ngày thường, lại hơn phần xuất thần, tựa như trăng cao gió lạnh, mây bay che trăng, trong trẻo nhưng lạnh lùng và mang theo phần cao thượng.
      Bạch Tử Sơ trả lời, chỉ dùng ý cười đáp lại Trầm Trường Ức, nhưng từ nụ cười này Trầm Trường Ức có thể nhìn ra bất đắc dĩ, cùng từ chối khéo léo của .
      quỳnhpinky, Ledoan2099, gaubonganvung9 others thích bài này.

    2. Mizuki

      Mizuki Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      519
      ở đây là ai nhỉ, giáo chủ kia à?!?!
      Pham Trang thích bài này.

    3. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      muốn biết thân phận của TS quá , rốt cuộc a là ai?
      meomeoconmeoPham Trang thích bài này.

    4. meomeoconmeo

      meomeoconmeo Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      23
      "" trong đối thoại của hai người là ai nhỉ??? Mà nam chính bí quá.
      thanks b
      Pham Trang thích bài này.

    5. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Đùi gà thứ 35: Rời thành lên thuyền

      Tô Thanh Nhan cước đá văng cửa phòng, khi nhìn vào bên trong, phát Trầm Trường Ức rời , chỉ còn Bạch Tử Sơ nằm bò bàn gặp bạn tốt Chu Công.

      Nàng nhìn bốn phía, phát giác hơi thở của Trầm Trường Ức tiêu tan, mà Bạch Tử Sơ lại có dấu vết tỉnh lại, khỏi mím môi.

      Vừa rồi, dù nàng ra ngoài, nhưng lại mượn cớ vòng ra bên ngoài, nhảy lên nóc nhà, nghe trộm, nhưng mà chưa nghe được gì cả, biết là vì bị Bạch Tử Sơ phát hay sao mà gì nữa.

      thà mà , võ công của Bạch Tử Sơ kém nàng, nên nàng cũng dám chắc Bạch Tử Sơ có phát ra tồn tại của nàng hay nữa.

      nghe được gì, nàng đành mua đùi gà. Vốn muốn về mau chút xem Trầm Trường Ức cùng Bạch Tử Sơ giở trò quỷ gì, nhưng lại thấy Trầm Trường Ức rời mà Bạch Tử Sơ lại ngủ say như chết.

      Nàng bất mãn chép miệng, tay ném đùi gà trong tay ra, tay kéo lỗ tai Bạch Tử Sơ: "Này, dậy , ăn đùi gà!"

      "Đùi gà!" Vừa nghe thấy hai chữ đùi gà, Bạch Tử Sơ liền bừng tỉnh, mở to mắt, lau nước miếng miệng, giơ hai tay đón đùi gà mà thèm dãi từ lâu.

      Nhưng mà, khi mà sắp cầm được, tay Tô Thanh Nhan lại di chuyển, đùi gà liền nhảy sang chỗ khác.

      "Nương tử Tô Tiểu Nhan!" Bạch Tử Sơ mếu máo.

      Hai mắt Tô Thanh Nhan nheo lại, hạ thấp người ghé vào tai Bạch Tử Sơ : "Tướng công Bạch Tiểu Sơ, ngươi cho ta chuyện, ta cho ngươi ăn đùi gà!"

      Mắt thấy đùi gà đến tay lại bị mất, Bạch Tử Sơ bất mãn bĩu môi, thấp giọng hỏi: "Chuyện gì?"

      "Rốt cuộc, ngươi ... và Trầm Trường Ức có quan hệ như thế nào...?"

      "Huynh đệ kết nghĩa!" Khi mà Tô Thanh Nhan còn chưa hỏi xong, Bạch Tử Sơ mở miệng đáp, đánh gãy câu hỏi của nàng.

      "Này, ta còn chưa hỏi xong mà!" Tô Thanh Nhan bất mãn quát lên.

      Nhưng mà, Bạch Tử Sơ nhanh nhẹn chặn lời nàng lại: "Nương tử Tô Tiểu Nhan , chỉ hỏi vấn đề cho ta ăn đùi gà, nhưng vấn đề vừa rồi ta trả lời xong, nên nương tử Tô Tiểu Nhan nên đưa đùi gà cho ta ăn, nếu cho ta ăn là giữ chữ tín, giữ chữ tín nương tử Tô Tiểu Nhan là ác nhân, ác nhân nửa đêm bị quỷ đến bắt , bị bắt phải xuống địa ngục..."

      "Ngừng!" Tô Thanh Nhan giơ tay chặn miệng lại, ngăn cản lảm nhảm, nếu cứ để thao thao bất tuyệt hồi nữa, biết, đến loại cực hình nào nữa.

      Nàng bất mãn nhìn Bạch Tử Sơ giả ngây giả ngô kia cái, hừ lạnh tiếng, đem đùi gà quăng đến trước mặt , tức giận : "Ăn! ăn hết, ta thiến ngươi!"

      "Yêm?" Bạch Tử Sơ hứng trí bừng bừng lấy cái đùi gà, vừa cắn vừa , "Nương tử Tô Tiểu Nhan đưa ta yêm sao? Sao đó làm thành đùi gà phải ?"

      Thiến làm thành đùi gà? Đùi gà... Tô Thanh Nhan giật mình cái, ánh mắt tự chủ được mà di chuyển đến nửa người dưới Bạch Tử Sơ, chẳng lẽ muốn bắt cái đùi gà ở giữa kia sao?

      Nổi da gà đầy người, nàng ngẩng đầu xoay sang chỗ khác, nhìn cái nào nữa.

      Mà Bạch Tử Sơ nhìn theo ánh mắt nàng nhìn xuống dưới thân mình, khóe miệng khỏi méo xệch, biểu tình hồn nhiên mặt bỗng thoáng đổi thành xanh mét, đùi gà kia, nên hiểu nhầm thành thế chứ.

      Vì thế, hai người trong trạng thái ông gà, bà vịt đó mà vượt qua ngày.

      Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Bạch Tử Sơ lại phá lệ dậy sớm, gọi Tô Thanh Nhan ngủ say dậy: "Nương tử Tô Tiểu Nhan, nương tử Tô Tiểu Nhan!"

      Tô Thanh Nhan còn mơ mơ màng màng, nàng xoa xoa hai mắt, nhìn vòng, lại đập vào giường: "Ngô, muốn gì, ta còn muốn ngủ."

      "Nương tử Tô Tiểu Nhan, mau dậy !" Tô Thanh Nhan nửa ôm nửa kéo nàng dậy, xốc chăn của nàng lên, mặc quần áo cho nàng.

      "Này, này, này, đừng có mà sờ lung tung, ha ha ha, nhột, này, buông tay ngươi ra, ta tự làm, ha ha ha." Tô Thanh Nhan nhăn nhó xoay người mới tránh được ma trảo của Bạch Tử Sơ, tự mình sửa soạn quần áo. Nàng hung hăng trừng mắt nhìn kẻ đối diện mình đắc ý xoay người lắc mông, lần này hẳn là cố ý, cười ư, ngươi còn cười ư? Còn cười nữa ta đem đùi gà của ngươi ăn hết...Ách, đúng, là!

      Tô Thanh Nhan run rẩy nghĩ đến người vẫn tự xưng mình là đùi gà, trong lòng dâng lên cảm giác tội ác tràn đầy.

      Bạch Tử Sơ biết nàng nghĩ gì, còn đắc ý lắc thân mình đến bên bàn, vừa thu thập vừa : "Nương tử Tô Tiểu Nhan, mau dậy sớm chút, hôm nay chúng ta cần ngồi thuyền cả ngày đấy!"

      "Ngồi thuyền?" Tô Thanh Nhan nghi hoặc hỏi: "Ngồi thuyền làm gì?"

      Bạch Tử Sơ cười cười : "Rời a, hay là nương tử Tô Tiểu Nhan thích đùi gà nơi này rồi, muốn tìm Ngọc Diệp hoa của ngươi nữa?"

      "Rời ?" Tô Thanh Nhan kêu lên, vọt đến trước mặt Bạch Tử Sơ, giơ tay véo véo hai má trắng nộn của đông giật giật, tây kéo kéo, khi mà Bạch Tử Sơ kêu lên rống riết, nàng mới hỏi tiếp: " phải ta nằm mơ chứ? Ngươi chủ động đưa ta rời ?"

      Bạch Tử Sơ hất tay Tô Thanh Nhan ra, cứu lại gương mặt đáng của mình, : "Nương tử Tô Tiểu Nhan phải luôn muốn rời sao? Hôm nay rời tốt sao?"

      Tô Thanh Nhan nheo mắt đánh giá chút: "Lần trước phải ngươi ba ngày sau mới rời sao? Sao hôm nay thay đổi rồi?"

      Bạch Tử Sơ giơ tay lên tính toán: "Ta đâu có tính sai? Hôm trước ta đưa ra thời gian ba ngày, đó là ngày thứ nhất, hôm qua là ngày thứ hai, hôm nay phải là ngày thứ ba sao?"

      "..." Tô Thanh Nhan cảm thấy, muốn trí tuệ cùng Bạch Tử Sơ, nàng điên lên mất.

      Vì thế, hai người thu thập đồ đạc, ăn sáng sớm chút, rồi rời khách sạn đến bên bờ sông kia.

      được nửa đường, đột nhiên Bạch Tử Sơ kêu la muốn mua đùi gà ăn, bất đắc dĩ, Tô Thanh Nhan đành phải chạt mua túi đùi gà to cho , dỗ cười đến rực rỡ.

      Tô Thanh Nhan khỏi thở dài, biết là Bạch Tử Sơ chỉ giả ngốc, nhưng chính nàng lại luôn bị bộ dáng giả ngây ngô của làm bản thân hồ đồ, trong lòng khỏi nảy sinh cảm giác muốn chiếu cố .

      Nàng giơ tay ra kéo tay Bạch Tử Sơ, chủ động kéo tay , tránh việc bị mọi người làm lạc.

      Nhưng mà, khi chạm vào tay Bạch Tử Sơ, nàng lại có chút kinh ngạc, là sao? Nàng sờ sờ vào lòng bàn tay , chỉ thấy da dẻ bóng loáng, lòng bàn tay trắng noãn, hề có chút vết chai nào, hoàn toàn giống tay của người có võ công, nàng nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn vào mắt Bạch Tử Sơ, hỏi: "Bạch Tiểu Sơ, sao lòng bàn tay ngươi có vết chai? Ngươi dùng kiếm sao?"

      "Kiếm? Là gì?" Bạch Tử Sơ giương mắt nhìn, đột nhiên cười ha hả, "A, có phải là cái thứ dùng để chặt đứt đùi gà? Ta xem !" giơ tay lên, lật trái lật phải chút, còn tay kia lấy ra cái đùi gà, chém chém, phát giác có gì xoay chuyển, khóe miệng giương lên tức mếu lại, "Nương tử Tô Tiểu Nhan, tay ta thể chặt đứt đùi gà, ngươi gạt ta, người nào gạt ta, có đùi gà để ăn!"

      "..."

      Đến lúc này, Tô Thanh Nhan mới chân chính hiểu được hàm nghĩa sâu sắc câu bảo trọng thân thể của Giáo chủ lúc trước.

      Biết được moi được tin tức gì từ , Tô Thanh Nhan thèm hỏi nhiều nữa, nàng cứ thế lôi tay Bạch Tử Sơ kéo đến bờ sông, khí lực nàng lớn, khiến cả đường Bạch Tử Sơ kêu luôn miệng: "Phi lễ a, cường đạo a, lừa bán phụ nam đàng hoàng a!!!"

      Vừa vừa kêu, chấn động cả nửa ngày, khiến rất nhiều người đều tập trung lại, nhưng mà Tô Thanh Nhan quyết định thèm nhìn, người nơi đây đều rất lạnh lùng, nhiều nhất chỉ vây xem mà thôi, ai tiến lên ngăn cản nàng lại, nên nàng rất yên tâm lôi Bạch Tử Sơ đến bờ sông, sau đó lớn tiếng quát: "Nếu mà ngươi còn nhiều nữa, ta đá ngươi xuống sông!"

      "..." Bạch Tử Sơ vội giơ hai tay che miệng lại, kịch liệt lắc đầu tỏ vẻ hề nhiều.

      Lúc này, Tô Thanh Nhan mới yên tâm gật đầu, đến bên bò sông, xem xét lại xem xét, nhìn nhà đò vừa mắt liền muốn lên.

      Lúc này, bàn tay trắng trẻo tiến lại, kéo kéo ống tay áo nàng, phản ứng, lại kéo kéo, vẫn phản ứng, Bạch Tử Sơ ảo não, liền nhét túi đùi gà lớn kia vào tay nàng, báo trước, cứ thế ôm lấy nàng, phi đến chỗ khác.

      Trời đất bỗng xoay chuyển, khi mà Tô Thanh Nhan lấy lại tnh thần, thấy bản thân nằm trong lòng Bạch Tử Sơ, đây là lần đầu tiên nàng bị Bạch Tử Sơ ôm lấy, nàng sợ đến mức ôm sát cổ Bạch Tử Sơ, kinh hoảng qua , mới nâng mắt nhìn kỹ dung nhan Bạch Tử Sơ.

      Lúc này, vẻ mặt Bạch Tử Sơ hưng phấn, miệng thào gì đó, nhưng nàng lại nghe gì cả.

      Nàng nhìn Bạch Tử Sơ đến ngây ngốc, lúc này, ánh nắng bắt đầu lên, chiếu lên mặt , ngũ quan lập tức ràng thêm vài phần thu hút, hai mắt chuyển động tạo ra nhiều điểm hồng quang.

      Cong người Bạch Tử Sơ rất thu hút người, khiến cho người khác thể bị hấp dẫn, muốn đẩy tầng sương mù ra mà nhìn con người , người như vậy, luôn có loại mị lực đặc biệt, khiến cho người ta khỏi bị mê hoặc.

      chóp mũi bị hương sữa của Bạch Tử Sơ nhập vào, khiến cho Tô Thanh Nhan dường như bị say, tự giác mỉm cười, đem đầu mình dựa vào vai Bạch Tử Sơ, nảy sinh loại ý tưởng muốn ỷ lại vào .

      Trong khi nàng còn xuất thân, Bạch Tử Sơ nhanh chóng đáp xuống đất, phát ra tiếng vang lớn, khi bừng tỉnh lại, Tô Thanh Nhan phát bản thân ở trong cái thuyền hoa lớn, bên tai vang lên tiếng ca cổ nhạc của nữ ca sĩ dễ nghe, mà tiếp theo truyền đến, là giọng nam sang sảng mà quen thuộc.

      "Tử Sơ, đệ muội, các ngươi tới đây!" Thanh nhàng mà bình thản từ trong miệng Trầm Trường Ức bay ra, bước chân khẽ nhúc nhích, tới trước mặt Bạch Tử Sơ cùng Tô Thanh Nhan.

      Bạch Tử Sơ nhàng buông tay Tô Thanh Nhan ra, cười cười vẫy tay chào hỏi Trầm Trường Ức: "Sớm!~"

      Tô Thanh Nhan cũng sửa sang lại quần áo, cũng vuốt cằm chào hỏi Trầm Trường Ức: "Sớm!~" Bạch Tử Sơ gọi tên tục của Vương gia, đương nhiên nàng cũng dám tùy tiện gọi loạn.

      Trầm Trường Ức cười : "Bổn vương nghe hôm nay hai ngươi rời , liền phải người bao thuyền hoa này, tiễn các ngươi lên đường."

      "Đa tạ." Tô Thanh Nhan lạnh nóng đáp, nàng đối với Trầm Trường Ức chán ghét, nhưng mà vẫn cảm thấy so với Bạch Tử Sơ hồn nhiên kia, có nhiều phần giảo hoạt hơn, khiến nàng nhìn thấy là muốn tránh , nếu ngày nào đó, bị hại mà biết.

      Trầm Trường Ức cũng nhận ra thái độ của Tô Thanh Nhan với mình, nhưng tính cách hiền hòa, hề tỏ thái độ Vương gia, lại vuốt cằm : "Nào, chúng ta vào bên trong chuyện nào."

      "Được được!" Bạch Tử Sơ vỗ tay , lúc này lại kéo tay Tô Thanh Nhan, hộ tống Trầm Trường Ức vào trong phòng.
      quỳnhpinky, mal, gaubonganvung6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :