1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cớ sao không nói yêu - Cố Tây Tước (43 Chương + 3 ngoại truyện) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      CỚ SAO

      [​IMG]
      Tên gốc: 岂言不相思 (Khởi ngôn bất tương tư)
      Tác giả: Cố Tây Tước

      Thể loại: tại, tình cảm
      Tình trạng sáng tác: Hoàn thành
      Số chương: 43 chương + 3 ngoại truyện
      Edit: Cam (camorage.wordpress.com)
      Tình trạng edit: Hoàn thành
      [​IMG]
      Văn án
      thế giới này, vận mệnh của tốt nhất được giữ trong tay em ___ đây cũng chính là lời hứa của .”
      tart_trung, haru harulyly thích bài này.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 01

      Đầu tháng năm, ngồi chuyến xe lửa tới thành phố D, Nguyễn Tĩnh nhìn bức thư mới nhận được hôm cuối tuần nằm tay. Ông nội bất kể mối ngờ vực từ ba năm trước khi trong nhà xảy ra chuyện long trời lở đất vì việc bài vị của trưởng nữ Nguyễn Trân Hoa được đưa về quê nhà mà nhận đứa con nuôi vừa mới trở về của Nguyễn Trân Hoa là Tưởng Nghiêm. Nguyễn Tĩnh chỉ xem qua loa chút rồi đặt lá thư lên mặt bàn và úp mặt xuống ngủ.

      Cuối cùng vẫn đồng ý về nhà.

      Gia tộc họ Nguyễn chủ yếu hoạt động trong ngành giáo dục, bọn họ sở hữu trường đại học tư nhân và hai trường trung học trực thuộc. Ở thành phố N, gia tộc họ Nguyễn cũng được coi là đại gia đình có máu mặt nhưng số lượng người trong gia tộc được nhiều lắm, vài năm gần đây lại phân tán khắp nơi, Nguyễn Tĩnh là người bỏ xa nhất và cũng thường xuyên thay đổi chỗ ở nhất. Lại tiếp, từ đến lớn luôn được coi là người an phận thủ thường nhất trong gia tộc họ Nguyễn, vậy mà sau khi tốt nghiệp đại học lại từ chối làm giáo viên và chỉ muốn cùng bạn học mở đoàn ca kịch để kiếm sống qua ngày. Kết quả là, bởi vì chuyện này mà và Nguyễn Chính – người đứng đầu gia tộc họ Nguyễn và cũng là ông nội của Nguyễn Tĩnh, luôn tranh cãi mấy vui vẻ. liền dứt khoát gói ghém đồ đạc và rời khỏi nhà họ Nguyễn. Ban đầu, Nguyễn Tĩnh đồng ý với mẹ chỉ ra ngoài học tập trong hai năm rồi trở về giải quyết cho xong mọi chuyện rắc rối, kết quả là lần ra này kéo dài những bốn năm, mà thế giới phồn hoa bên ngoài cũng khiến tính tình thay đổi. Vào những dịp lễ tết, Nguyễn Chính luôn đợi về để mắng nào là càng ngày càng buông thả, càng ngày càng ra thể thống gì. Đôi khi ngẫm lại, Nguyễn Tĩnh cũng cảm thấy thực có lỗi với mẹ và ông nội ngày càng tuổi cao sức yếu của mình, nhưng quen với cuộc sống tùy hứng tại, giờ mà muốn Nguyễn Tĩnh phải tiếp tục an ổn bằng nửa lúc trước cũng khó. thực, cho dù giờ người nhà có cho phép và bạn học mở đoàn ca kịch cũng chẳng còn chút hứng thú nào nữa. Nguyễn Tĩnh cũng biết bản thân mình rốt cuộc muốn làm cái gì, học hành đến năm hai mươi sáu tuổi, trải qua chuyện đương vài lần, công việc cũng thay đổi mấy bận, nhưng mà bất kể chuyện gì dường như cũng thiếu hứng thú đến nỗi “ bệnh mà chết”. Có lẽ qua vài năm nữa tu cũng nên.

      Hai ngày trước Nguyễn Tĩnh nhận được điện thoại của chị Nguyễn Nhàn. Nguyễn Nhàn hùng hùng hổ hổ bảo về nhà gấp, nếu về mà để người ngoài xâm chiếm về sau có muốn về cũng được.

      Lúc ấy Nguyễn Tĩnh mới từ giường ngồi dậy, vừa túm túm tóc vừa trả lời, “Vậy chẳng phải càng tốt sao?” Vì những lời này mà Nguyễn Tĩnh bị mắng mỏ đến nỗi thiếu chút nữa nghĩ người chuyện điện thoại với mình là kẻ thù truyền kiếp chứ phải chị .

      “Em xem năm đó nhận nuôi nó là vì mục đích gì? Mẹ nó chẳng qua chỉ muốn chiếm đoạt tài sản của nhà chúng ta mà thôi. Ông nội cũng biết là nghĩ ngợi thế quái nào mà lại đem nó về nhà, đúng là nuôi hổ làm loạn!”

      Nguyễn Tĩnh nằm vật xuống giường, nhớ đến người chị Nguyễn Nhàn hơn hai tuổi năm đó có tiếng là thục nữ, giờ lại chuyện thế này… “Chị, chị mau kết hôn !”

      “Thối lắm! Chị đấy Nguyễn Tĩnh à, rốt cuộc có nghe chị ? Người dưng ở trong nhà như hổ đói rình rồi, lại sung sướng vì được ở bên ngoài ung dung nhàn nhã. Chị nghe này Nguyễn Tĩnh, hạn trong vòng tuần phải trở về ngay, nếu về đừng trách chị khách khí!”

      Nguyễn Tĩnh vốn muốn mấy ngày nữa tới thành phố D và chuyện lộn xộn này để sau hẵng , kết quả là chưa kịp mở miệng điện thoại bị ngắt liên lạc. Nguyễn Tĩnh nhìn chiếc điện thoại di động bị ngắt cuộc gọi rồi câu, “Được rồi, để sau hẵng .” Ba ngày sau, thu dọn hành lý rồi nhàn nhã ngồi chiếc xe lửa tới thành phố D.

      Xe lửa chầm chậm qua vùng thôn quê rộng lớn. Nguyễn Tĩnh nghiêng mặt tiếp tục ngủ đến quên đất quên trời.

      Nguyễn Tĩnh loanh quanh trong thành phố D mất hai ngày, lang thang nửa ngày ở quảng trường nằm đường cái. Cuối cùng, khi thắt lưng mỏi nhừ, mới chọn bừa quán cà phê ở đầu hẻm để ngồi xuống. Ngẩng đầu ngắm trời xanh mây trắng, cúi đầu nhấm nháp từng giọt cà phê thơm tho tinh khiết, Nguyễn Tĩnh cảm thấy việc xuất gia có lẽ nên hoãn lại vài năm.

      “Tiểu thư, tôi có thể ngồi chung bàn được ?” giọng nam trầm thấp bỗng vang lên.

      Nguyễn Tĩnh quay đầu lại nhìn, khi thấy những bàn xung quanh đều kín đầy khách, mới gật đầu, “Xin cứ tự nhiên!”

      “Cảm ơn!” Người đàn ông gật gật đầu rồi ngồi xuống ở phía đối diện với Nguyễn Tĩnh. Người này mặc áo sơ mi trắng và quần âu, dáng người khá đẹp, ngũ quan tuấn, ánh mắt vô cùng thâm thúy và có điểm giống với ánh mắt của người nước ngoài.

      Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn, khi thấy Nguyễn Tĩnh quan sát mình, ta cười cười nhưng cũng gì. Nguyễn Tĩnh quay đầu lại ngắm cảnh phố phường.

      Điện thoại vang lên đúng lúc Nguyễn Tĩnh vừa uống xong ly cà phê và định trả tiền để rời khỏi.

      “Em ở đâu? Tiếu Tiếu em trả phòng rồi. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Sao em rời khỏi Bắc Kinh mà tiếng nào với thế?” Là bạn trai cũ của Nguyễn Tĩnh – Kế Ngụy.

      “Em uống cà phê. Ừm, em trả phòng rồi. Em lúc còn ở Thanh Đảo.”

      Kế Ngụy vốn quen với kiểu trả lời đúng trọng điểm của Nguyễn Tĩnh, “Khi nào em về?”

      “Để xem tình hình thế nào .”

      “Rốt cuộc khi nào em trở về? Nếu em định bỏ ít nhất cũng phải cho biết em định đâu chứ?”

      “Có lẽ em trở lại. Em cũng biết mình định đâu nữa.”

      Kế Ngụy với vẻ giận dữ, “ phải là vì nên em mới bỏ đấy chứ? Nếu là vì với em chia tay…”

      Nguyễn Tĩnh bóp trán, “ nghĩ gì vậy!” Thực thể giải thích cho lô-gic được.

      “Vậy em cho biết vì sao lại bỏ lời từ biệt thế?”

      “À, cái này có quan trọng ?”

      “Rất quan trọng! lo lắng cho em đấy, có biết ?”

      Nguyễn Tĩnh hơi khó hiểu, “Chẳng phải thích em sao? Em rời khỏi Bắc Kinh, phải vui mới đúng chứ.” Chủ yếu vẫn là do thực có thói quen báo tin cho người khác.

      Kế Ngụy im lặng trong ba giây, “Nguyễn Tĩnh, em là đồ khốn kiếp!”

      Lại bị người nữa đột ngột ngắt máy, Nguyễn Tĩnh khỏi nhíu mày. thầm nghĩ chàng người Bắc Kinh này thực càng ngày càng khó hiểu, ràng hai người qua lại với nhau nửa năm rồi ta hẹn ra công viên và vòng vo hai người thích hợp nên chia tay , kết quả là khi rời khỏi, chẳng hiểu sao ta lại trở nên kích động và còn chửi mắng người ta.

      Nguyễn Tĩnh nghe thấy tiếng cười khẽ của người ngồi đối diện. quay sang nhìn thấy ta cúi đầu khuấy cà phê nhưng khóe miệng ràng cong cong lên chút. Nguyễn Tĩnh nhìn bàn tay rất đẹp của ta, khi thấy cổ tay có đeo chuỗi tràng hạt, chợt hỏi, “ tin vào Phật giáo à?”

      Người đàn ông ngẩng đầu lên, theo ánh mắt của nhìn vào chuỗi hạt tay mình, ta cười , “Tôi tin vào tôn giáo, vì có người tặng nên đeo thôi.”

      “Tôi tin vào đạo giáo.”

      Người đàn ông lại cười, “Vì sao?”

      “Vô dục vô cầu.”

      Ánh mắt người đàn ông lên tia thích thú. Hai người đến những chủ đề rộng hơn chút nhưng cũng khó kéo dài được hơn nửa giờ.

      Cuối cùng, vào thời điểm chia tay, hai người bọn họ cũng trao đổi cách thức liên hệ, thậm chí cũng chẳng hỏi tên của đối phương, cả hai đều cứ thế rời như vậy.

      Vài ngày sau, khi dạo trong tòa kiến trúc mô phỏng theo Đại giáo đường Thánh Gia, lại gặp người đó. Hai người nhìn nhau cười. Thành phố D này quả thực lớn cũng lớn mà cũng phải là , giống Venice vòng có thể gặp lại nhau mấy lần, lần gặp nhau này khiến trong đầu Nguyễn Tĩnh nghĩ đến hai chữ “Duyên phận”.

      “Cao Địch đúng là kiến trúc sư thiên tài!” Nguyễn Tĩnh ngẩng đầu tán thưởng giáo đường trang nghiêm mỹ lệ với những đường cong trùng điệp và những kết cấu hình khối phức tạp được kết hợp vô cùng tinh tế với khí thế hùng vĩ.

      “Tôi nghĩ có lẽ nên cảm kích người dân ở đây. Họ cho phép xây dựng tòa kiến trúc có phong cách phù hợp với nơi này và còn giữ gìn cẩn thận.”

      Như thể mới nhớ tới điều gì, Nguyễn Tĩnh liền cười , “Giống như tháp Eiffel của nước Pháp ấy nhỉ, bởi vì hợp nhau nên bị ghét bỏ, thế nhưng cuối cùng nó lại trở thành công trình kiến trúc đáng tự hào nhất của người dân Paris.”

      Người đàn ông đỡ lấy Nguyễn Tĩnh lảo đảo vì mấy bậc cầu thang.

      “Cảm ơn!” Nguyễn Tĩnh gật đầu, “ đến kiến trúc tôi thích nhất là Trường Thành của Trung Quốc.” Đáng tiếc là mới chỉ được nghe danh tiếng của nó mà chưa được tới lần nào.

      Trong hai ngày thăm quan, những chuyện phiếm mà bọn họ với nhau có chủ đề vô cùng phân tán và rất ít đề cập đến vấn đề cá nhân. Thế nhưng Nguyễn Tĩnh lại cảm thấy chuyện phiếm với người này rất vui. ta khiến cảm thấy thực thoải mái, ngoài ra có gì khác.

      Dù sao còn chút ảo tưởng nào. Nhiều năm trước từng theo đuổi người đàn ông, hao hết tất cả ý chí chiến đấu của mình, sau thời gian nhụt chí nản lòng, mọi thứ tại mọc cánh thành tiên mà bay mất.

      Từ giáo đường ra, hai người mỉm cười gật đầu chào từ biệt. Nguyễn Tĩnh chọn ngay quán ăn ở gần đó để lấp đầy bao tử. Bát mì vừa mới được bưng ra cuộc điện thoại khiến thể ăn nổi.

      “Nguyễn Tĩnh, mày mau về đây ngay cho chị! Ông nội… Ông…” Nguyễn Nhàn bắt đầu khóc to.

      “Chị, cái trò dối sói tới này chị dùng quá ba lần rồi đấy!”

      “Mẹ kiếp, lần này là đấy!”

      Nguyễn Tĩnh ngây ra giây rồi bối rối chạy ra khỏi quán ăn.

      Bảy giờ sau, như người điên lao xuống từ phi cơ rồi gọi taxi về thẳng nhà. Lúc về đến nhà bảy giờ tối, Nguyễn Minh Huy cũng vừa vặn lái xe từ cửa sắt ra. Khi thấy Nguyễn Tĩnh chui ra từ taxi, lập tức phanh xe lại, “A Tĩnh?”

      họ!” Nguyễn Tĩnh lao tới như bay, “Ông nội đâu? Ông ở bệnh viện phải ? định tới bệnh viện à? Ông…”

      “Em vớ vẩn cái gì đấy?” Nguyễn Minh Huy xuống xe rồi túm chặt lấy , “Thở rồi từ từ !”

      “Chị với em ông nội sắp…” tới đây, trong đầu Nguyễn Tĩnh đột nhiên sáng tỏ. khỏi thốt lên, “Khốn kiếp!”

      Nguyễn Minh Huy gõ thẳng lên trán Nguyễn Tĩnh cái, “Đừng bậy!” Xem tình hình này cũng đoán ra đại khái là có chuyện gì, “Tam Tam lại trêu đùa em hả? cũng phục em đó, lần nào cũng bị trúng kế.” Tam Tam là biệt danh của Nguyễn Nhàn.

      Sau khi tĩnh tâm trở lại, trong lòng Nguyễn Tĩnh lại bùng lên cơn giận, “Chị ấy bị bệnh hay sao ấy nhỉ!”

      “Vào nhà !” Nguyễn Minh Huy xoay người rút chìa khóa rồi đóng cửa xe và kéo Nguyễn Tĩnh vào, “Tam Tam và ông nội đều ở trong nhà.”

      “Mẹ em đâu?”

      “Gần đây thím có lịch dạy học ở trường nên rất bận, trừ cuối tuần ra rất hiếm khi ở nhà.” Nguyễn Minh Huy vừa nhìn vừa hỏi, “Lần này ở lại bao lâu?”

      “Ngày mai em .”

      “Lần này có lẽ em dễ dàng được đâu.” Nguyễn Minh Huy nở nụ cười.

      có ý gì?”

      Nguyễn Tĩnh ngờ lại nhìn thấy Tưởng Nghiêm ở ngay trong phòng khách nhà mình, tuy biết ta ở đây nhưng việc tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác.

      Người này hình như vừa mới từ lầu xuống. ta mặc bộ âu phục đẹp đẽ và cầm sấp tài liệu tay. Tưởng Nghiêm đứng bên cạnh cây lọc nước và chậm rãi uống cốc, gương mặt có chút hốc hác nhưng thể thừa nhận vẫn oai hùng trác tuyệt như xưa.

      “A Tĩnh!” Bước ra từ sau cánh cửa phòng vệ sinh tối om, Nguyễn Nhàn lập tức hét lớn tiếng. Nguyễn Tĩnh đứng ở cửa còn chưa bước vào liền bị dọa cho chết khiếp.

      Loảng xoảng, có tiếng cốc thủy tinh rơi vỡ mặt đất.

      Nguyễn Minh Huy tiến vào giữa phòng khách, “Tam Tam, càng ngày em càng có phong độ của tướng quân đấy!”

      Nguyễn Tĩnh hoàn hồn, “Nguyễn Nhàn, em cần lời giải thích!”

      Câu trả lời của Nguyễn Nhàn là, “Chị nhớ em!”

      Nguyễn Tĩnh suýt chút nữa vung tay lên định tát chị cái, cuối cùng đành thu tay về và xoay người ra, “Chào ông giúp em, em đây!”

      “Em đùa đấy à?”

      hơn so với lời đùa của chị!”

      Nguyễn Nhàn chạy đến giữ chặt lại rồi thấp giọng , “Để chị giải thích! Chị thực có việc, để tối nay chị giải thích cặn kẽ với em.” Sau đó, Nguyễn Nhàn lập tức khôi phục lại giọng điệu bình thường, “Ông nội ở trong thư phòng, em lên “thỉnh an” !” vỗ vỗ lên cánh tay em rồi dặn người giúp việc làm thêm đồ ăn, đều là những món Nguyễn Tĩnh thích.

      Nguyễn Tĩnh vào phòng khách. Tưởng Nghiêm dọn dẹp sạch đống thủy tinh rơi vỡ. Nguyễn Minh Huy ngồi sofa, khi thấy Nguyễn Tĩnh, liền cười , “Muốn lên đó cùng em ?”

      cần!” Ông nội có mắng quanh quẩn lại cũng chỉ có mấy câu ấy, cũng chẳng có gì ghê gớm. Nguyễn Tĩnh tới bên cạnh cây lọc nước rồi rót ly. nửa ngày trời chưa được uống giọt nước nào. Tương Nghiêm lúc này đứng bên cạnh liền thản nhiên cười , “Nguyễn Tĩnh, lâu gặp!”

      Nguyễn Tĩnh ừ tiếng, “ lâu gặp!” Uống ly nước, cổ họng khô khốc của Nguyễn Tĩnh cuối cùng cũng trở lại bình thường.

      “A Tĩnh, hành lý của em đâu?” Nguyễn Nhàn đứng ở cửa phòng bếp hỏi câu.

      “A!” Nguyễn Tĩnh vỗ trán, “Chết rồi, bỏ quên ở khách sạn rồi!”

      Nguyễn Nhàn tức khắc đoán ra nguồn cơn của việc này chính là tại mình, bèn lập tức cười , “ sao sao!”

      Nguyễn Tĩnh cũng chẳng muốn so đo với Nguyễn Nhàn. Vừa bước lên lầu người bên cạnh kéo lại. Nguyễn Tĩnh xoay người, chỉ nghe Tưởng Nghiêm câu, “Ông nội mới vào phòng nghỉ ngơi, chờ chút hẵng gặp ông!” Gương mặt Tưởng Nghiêm mang theo vẻ tươi cười, đó là nụ cười thân thiện nhàn nhạt chỉ thoáng ra trong chớp mắt.

      Nguyễn Tĩnh gì. rút tay lại rồi xoay người bước lên lầu và vào phòng của mình.

      Tuy năm chỉ về hai lần nhưng vì thường xuyên có người quét dọn nên phòng của Nguyễn Tĩnh vẫn vô cùng sạch gọn gàng. xả nước nóng rồi bắt đầu tắm rửa. Tắm xong mệt mỏi cơ thể cũng tan phân nửa, Nguyễn Tĩnh lại nằm xuống giường. Ngủ được khoảng giờ đúng lúc Nguyễn Nhàn mở cửa bước vào và gọi xuống ăn cơm chiều.

      “Chưa sấy tóc ngủ, cẩn thận đau đầu đấy!” Nguyễn Nhàn ngồi bên giường giúp Nguyễn Tĩnh sửa sang lại mái tóc rối bời.

      “Em quen rồi, sao đâu!”

      “Còn nữa, tóc dài tự nhiên lại cắt ngắn , nhìn khó coi chết được!” Trước kia tóc của Nguyễn Tình dài đến thắt lưng nhưng giờ chỉ còn ngang bờ vai.

      “Tóc dài phiền toái lắm!” Nguyễn Tĩnh bước đến chỗ tủ quần áo rồi lôi từ trong ra bộ ngày trước và mặc vào. Từ sau hai mươi tuổi người dài ra nữa mà vài năm gần đây còn bị gầy , quần áo từ vài năm trước mặc người lại có vẻ rộng, “Chị, ngày mai đường về chị mua cho em hai bộ quần áo .”

      Nguyễn Nhàn vừa nhìn vừa bật cười, “A Tĩnh, nhiều năm rồi mà em vẫn thay đổi gì cả, tốt quá!”

      thay đổi là thế nào? Ông nội cứ nhìn thấy em là mắng Nguyễn Tĩnh ngươi càng ngày càng chẳng ra làm sao đấy.” Nguyễn Tĩnh tưởng tượng đến những lời giáo huấn sắp tới bả vai như muốn sụp xuống.

      “Ông nội chẳng qua chỉ tiếc rèn sắt thành thép thôi. Ông hy vọng em đạt được thành tựu. Lần này trở về em đừng nữa được ? Đến trường học làm việc giúp chị !” Nguyễn Nhàn tận tình khuyên bảo, “Vài năm qua sức khỏe của ông nội còn được như trước, giờ lại có người ngoài nhúng tay vào. Em về ở bên cạnh chị ít nhất trong lòng chị còn có chút an ủi.”

      “Chị, Tưởng Nghiêm có lẽ có ý xấu thế đâu.” Nguyễn Tĩnh nhận xét.

      “Thối lắm!” Nguyễn Nhàn trừng mắt nhìn , “Em đừng với chị em còn có tình cảm với nó đấy nhé!”

      Nguyễn Tĩnh nghĩ ngợi lúc rồi trả lời, “ có mà!”

      Nguyễn Nhàn hiển nhiên tin, năm đó em đến chết sống lại, nó còn theo đuổi tên đó ráo riết đến nỗi cả trường đại học đều biết, rồi bị cự tuyệt đến hơn chục lần mà vẫn mặc kệ gió mưa.

      “Chị, em nghĩ mình thực thành tiên rồi!”

      “Cút!” Nguyễn Nhàn ném thẳng cái gối về phía Nguyễn Tĩnh.

      Từ phòng ông nội ra, Nguyễn Tĩnh khỏi bóp bóp trán, “Thực là tràn đầy khí thế, có lẽ sống đến bảy tám mươi tuổi cũng thành vấn đề.”

      Lúc này, Tưởng Nghiêm đứng trước cửa sổ nằm hành lang cách đó xa, hai tay cho vào túi quần, ta nhìn ra ngoài cửa, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ.

      Khi Nguyễn Tĩnh qua chỗ Tưởng Nghiêm đứng, ta liền gọi lại.

      “Mấy năm qua có khỏe ?”

      “Vẫn khỏe, rất tự do.”

      Tưởng Nghiêm nhìn lúc rồi cuối cùng mới cười cười, “Vậy là tốt rồi!” xong, ta lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt có phần lơ đãng như thể nhớ lại chuyện gì, từ đáy mắt toát lên vẻ dịu dàng mà người ngoài khó nhận biết được. Nguyễn Tĩnh đợi lúc, thấy ta hình như quên mất có người đứng bên cạnh, đành vuốt vuốt cái mũi rồi bỏ .
      tart_trung, Phan Hong Hanh, Rubyzjn2 others thích bài này.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 02


      Khi Nguyễn Tĩnh bị chị kéo dạo trong các cửa hàng quần áo tại khu trung tâm, nhìn thấy người đó. Dường như cũng nhận ra , ta liền hướng về phía gật đầu cái. Trong đầu Nguyễn Tĩnh lập tức xuất tám chữ, quả thực là có duyên phận với nhau.


      bên cạnh vừa cười với Nguyễn Nhàn vừa chạy tới, “Tam Tam!”

      “Triệu Lâm!” Nguyễn Nhàn cũng ôm chầm lấy , hai người này hiển nhiên có quan hệ tồi.

      Nguyễn Nhàn gắng sức chu môi ra, “Em của tớ, Nguyễn Tĩnh.”

      “Em của cậu cao hơn cậu rất nhiều đấy!” Triệu Lâm cười ha hả, nhìn về phía người đàn ông đằng sau tiến lại gần rồi lập tức hô lên, “Khải Ngôn, giới thiệu với cậu chút! Đây là bạn đại học của tôi, tên Nguyễn Nhàn, còn đây là em của ấy, Nguyễn Tĩnh.”

      Người đàn ông gật gật đầu, “Xin chào!” Thái độ của ta rất tao nhã và lễ phép.

      Trong lòng Nguyễn Tĩnh nghĩ rằng hai người bọn họ quả thực thể tính là quen biết, cả hai nhiều nhất cũng chỉ ngồi cùng bàn uống cà phê lần và cùng dạo trong giáo đường lần. Vì vậy mà cũng chỉ mỉm cười và làm bộ như lần đầu gặp mặt, “Xin chào!”

      Triệu Lâm tiếp tục mở miệng, “Người này là cháu của tớ, tên đầy đủ là Triệu Khải Ngôn. Mấy năm trước cậu ấy ở nước ngoài và vừa mới trở về. Ha ha, trông rất khôi ngô tuấn tú và khí độ bất phàm phải ?”

      Nguyễn Nhàn nghi ngờ hỏi, “Cậu là trưởng bối của cậu ấy á?”

      Triệu Lâm gật đầu, “Theo thứ bậc trong nhà đúng là như thế, tuy rằng cậu ấy lớn hơn tớ ba tuổi.” Kết thúc lời ấy còn thở dài tiếng.

      Triệu Khải Ngôn có chút dở khóc dở cười, “Mọi người cứ chuyện nhé, tôi làm mấy việc trước rồi trở lại sau.”

      “Sao lại vội vàng muốn như vậy? Hiếm khi gặp được người đẹp nên cậu ngượng ngùng phải ?” Triệu Lâm trêu chọc.

      “Quả thực phải. Tôi chỉ sợ quấy rầy các chị em thôi.”

      Nguyễn Tĩnh tiếp lời, “Hay là em cũng về trước, đỡ quấy rầy hai chị chuyện.”

      “Muốn chết hả?” Nguyễn Nhàn tiện tay vò vò mái tóc của em .

      Sau cùng, vì kiên trì của hai vị trưởng bối mà cả bốn người cùng bước vào quán ăn bán đồ Trung Quốc gần đó.

      Nguyễn Tĩnh thực ra chẳng có việc gì quan trọng, dù sao cũng rất rảnh rỗi, nhưng nhìn dáng vẻ của Triệu Khải Ngôn hình như ta có việc phải . bèn ghé sát vào tai Khải Ngôn rồi giọng , “Tôi dám cam đoan người các chị ấy có súng đâu.” muốn rằng nếu ta muốn cũng thành vấn đề.

      Đối phương sửng sốt chút rồi sau đó ung dung cười , “ phải đâu!” Câu tiếp theo mà ta lại là, “Tôi rất vui khi gặp lại .”

      Nguyễn Tĩnh xua xua tay, hiển nhiên coi những lời ta vừa chỉ là xã giao mà thôi. Sau đó, Triệu Khải Ngôn vì có điện thoại nên danh chính ngôn thuận rời . Kế tiếp, Nguyễn Tĩnh bị bắt phải nghe rất nhiều chuyện về Triệu Khải Ngôn. Có thể Triệu Lâm này khá sùng bái vị “vãn bối” của ấy.

      Cha mẹ của Triệu Khải Ngôn từ lâu định cư ở Dublin. và ông nội ở lại Trung Quốc. Triệu Khải Ngôn xuất chúng từ bé, học tập giỏi, thể thao giỏi mà nhân duyên cũng tốt. Sau khi tốt nghiệp trung học, cha mẹ đón sang sống cùng. Trong khoảng thời gian này Triệu Khải Ngôn làm rất nhiều chuyện khác người. Trong thời gian học đại học, cùng với đám bạn tham gia chuyến phiêu lưu mạo hiểm tới vùng địa cực mà suýt chút nữa về được, sau lại tự ý làm lính thủy trong hai năm. Cha mẹ đều là những người có tư tưởng tiến bộ nên cũng phản đối gì, chỉ cần ta chú ý mọi chuyện là được. Kết quả là sau khi tốt nghiệp đại học, Triệu Khải Ngôn lại tham gia vào đoàn nghiên cứu địa chất và theo đám người thích xác ướp sang tận Ai Cập. ta ở đó khoảng năm. Trong lúc mọi liên lạc gần như bị cắt đứt người nhà lại nhận được tin ta chiến đấu ở các chiến trường Iran rồi ở biệt khu tại Pakistan rộng lớn. Cha mẹ họ Triệu rốt cuộc thể kiềm chế được nữa, họ liền bắt Triệu Khải Ngôn về nước rồi sắp xếp vị trí trong Viện nghiên cứu cho ta. Nhiều năm qua Triệu Khải Ngôn này có lẽ chơi đùa đủ rồi nên lần này về nước ta bớt phóng túng khá nhiều và còn gây ra những chuyện khác người nữa.

      Nguyễn Tĩnh yên lặng nghe hết câu chuyện với vẻ nửa tin nửa ngờ, ấn tượng của đối với Triệu Khải Ngôn dù sao vẫn là ôn hòa và trầm tĩnh.

      chưa tới trường sao?” Hôm nay, Nguyễn Tĩnh vừa bước xuống lầu để ăn điểm tâm thấy Tưởng Nghiêm ở đó. Trong phòng khách chỉ có hai người bọn họ nên đành phải tùy tiện hỏi câu để tránh lâm vào cảnh im lặng khó xử. thực tế ngày nào Tưởng Nghiêm cũng bề bộn công việc, hai người bọn họ rất ít khi chạm mặt, việc hôm nay xem như rất hiếm khi xảy ra.

      Tưởng Nghiêm nhìn cái, “Ông nội bảo tôi đưa tới trường làm quen chút.”

      Bởi vì câu này mà tâm tình của Nguyễn Tĩnh bỗng có chút kích động, “Tôi nghĩ cần. Tôi định làm giáo viên.”

      phải là giáo viên, mà là học vài công việc hành chính.”

      Nguyễn Tĩnh cân nhắc chút nhưng vẫn từ chối, “Tôi thích làm việc ở trường học. Chuyện này tôi tự với ông nội, cần cảm thấy khó xử.”

      Tưởng Nghiêm nhìn rồi cuối cùng gật gật đầu, “Vậy cũng tốt!” cầm lấy chìa khóa xe nằm bàn ăn rồi xoay người ra ngoài.

      Sau này Nguyễn Tĩnh có hỏi Nguyễn Nhàn về mọi chuyện ở trường học được biết Nguyễn Nhàn phụ trách vấn đề tài vụ của trường, còn Tưởng Nghiêm làm chức phó giám đốc. Tuy Nguyễn Nhàn rất hài lòng với việc này nhưng ông nội luôn tỏ quan điểm vị trí này vốn là của Nguyễn Trân Hoa, việc con nuôi của ấy kế thừa vị trí này cũng có gì phải bàn cãi. Nguyễn Nhàn cách nào khác đành phải chấp nhận chuyện này.

      Nguyễn Nhàn luôn bắt ép em làm việc ở trường nhưng Nguyễn Tĩnh lần này ở nhà thời gian dài nhưng tuyệt đối làm việc ở trường học.

      “Sớm muộn gì ông nội cũng bị em làm cho tức chết mà thôi.” Nguyễn Nhàn với vẻ bất lực, “Chẳng có chút chí khí nào cả.”

      “Khi còn sống ba luôn em muốn làm gì làm cái đó, em chỉ sống dựa di chúc của ba thôi mà.”

      “Thối đấy!” Nguyễn Nhàn lại nhớ tới chuyện, “Gần đây mẹ tìm mối cho em đấy, bà ấy sợ em lại mất hút thêm năm nữa, muốn gặp con lại phải gọi năm lần bảy lượt mới về. Em tự coi chừng !”

      “Phiền ! Nhưng mà em định cả đời này kết hôn đâu.”

      Nguyễn Nhàn hừ tiếng, “Chị tin nếu Tưởng Nghiêm cầu hôn em mà em đồng ý.”

      Nguyễn Tĩnh nghiêng đầu nghĩ ngợi lúc, “ đâu!”

      Năm mười chín tuổi, lần đầu tiên Nguyễn Tĩnh biết mình có người , cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Tưởng Nghiêm. Vào lúc đó, hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nhất kiến chung tình thể dứt ra được.

      “Em thấy Triệu Khải Ngôn là người thế nào?” Nguyễn Nhàn đột ngột thay đổi chủ đề.

      “Cũng được!” Nguyễn Tĩnh nhanh nhẹn tiếp thu đề tài mới.

      “Mỗi lần em “cũng được” đều là qua quít cho xong.” Nguyễn Nhàn kéo xuống lầu, “Chị hỏi Triệu Lâm rồi, ta chưa có bạn đâu.”

      Nguyễn Tĩnh phát được chút manh mối, “Chị có ý với ấy hả?”

      “Phải!” Từ trước đến nay Nguyễn Nhàn luôn là người thẳng thắn, “Đáng tiếc là người này dễ tiếp cận và có cảm giác khó chuyện.”

      “Cũng đúng!”

      “Lần trước ta chỉ ngồi chưa đầy mười phút vội ngay.” Nguyễn Nhàn lắc đầu bùi ngùi, “Nguyễn Nhàn này chẳng lẽ có chút hấp dẫn nào sao?”

      “Có thể người ta thực có chuyện gấp.” Thực ra Nguyễn Tĩnh cũng cảm thấy Triệu Khải Ngôn này là người hơi kiêu ngạo.

      “Chỉ hy vọng phải tán là tốt rồi.”

      Nguyễn Tĩnh cười ha hả, “ ta rất đắt hàng đấy, có thể chị tinh mắt!”

      “Cút!”

      Nguyễn Tĩnh thở dài, “Chị, chị mau kết hôn !”

      Tờ mờ sáng ngày hôm sau, Nguyễn Tĩnh khoác bộ đồ thể thao lên người rồi chạy ra cửa. Chú chó Edward thuộc giống chó chăn cừu to lớn vui sướng vẫy đuôi bám sát theo . Nguyễn Tĩnh thầm nghĩ hồi để người ta ăn thịt nó quả là đúng đắn, năm chỉ gặp lần mà nó vẫn thân thiết với như thường.

      Lúc này, ban công có người đàn ông đứng nhìn cảnh người chó chạy ra khỏi cửa.

      Nguyễn Tĩnh ngờ khi mua trà ở cửa hàng bán đồ ăn sáng lại gặp Triệu Khải Ngôn. Ánh nắng ban mai tỏa sáng bộ đồ màu trắng của làm bật lên phong thái hết sức thanh nhàn.

      “Chào!” Nguyễn Tĩnh vừa tới vừa mở miệng trước.

      Triệu Khải Ngôn đương nhiên có chút bất ngờ, “Chào!”

      Nguyễn Tĩnh mua cốc trà nguyên chất rồi nghiêng đầu hỏi, “ ở gần đây à?”

      “Tôi vừa từ tiểu khu đằng trước tới đây.” Triệu Khải Ngôn nhận lấy gói đồ ăn mà người bán hàng đưa cho rồi nhìn xuống con chó to lớn cọ cọ bên chân Nguyễn Tĩnh, “Nó là thú cưng của hả?”

      “Đúng vậy, khá đẹp phải ?”

      Triệu Khải Ngôn cười , “Rất tương xứng với chủ nhân.”

      khích lệ tôi hay muốn làm tôi bị tổn thương vậy?”

      Triệu Khải Ngôn chốt lại việc, “Tôi cho là ý trước.” Hai người nhìn nhau cười cười và ra ngoài, đôi bên đều cảm thấy rất ăn ý.

      có vội ?”

      “Sao vậy?”

      Triệu Khải Ngôn đề nghị, “ với tôi ra công việc ngồi chút, nếu ngại chúng ta ăn sáng cùng nhau nhé!”

      thực là Nguyễn Tĩnh bắt đầu cảm thấy Triệu Khải Ngôn có ý muốn tránh né , cảm giác này rất khó , dường như luôn trong tư thế phòng thủ và tiến lùi rất có chừng mực, tóm lại là có chút tự phụ và xa cách.

      Ba phút sau, hai người ngồi xuống chiếc ghế dài đặt cạnh vườn hoa và nhìn về phía những bông tulip trắng hồng xen kẽ còn đọng sương mai. Xa xa là khu rừng được bao phủ bởi màn sương mỏng được ánh mặt trời khúc xạ thành vô số quầng sáng rực rỡ. Nguyễn Tĩnh khỏi bị hấp dẫn bởi cảnh đẹp trước mắt, “Tôi biết vì sao lại chọn nơi này để ăn điểm tâm rồi, cảnh rất đẹp!”

      Triệu Khải Ngôn mỉm cười. cầm quả trứng đặt trong giấy ăn đưa cho , “ có thích quả mâm xôi ?”

      “Tôi ăn kiêng, về cơ bản là ăn gì cũng được, à, ngoại trừ rau hẹ.”

      Triệu Khải Ngôn cười khẽ, “Tôi nhớ kỹ rồi.”

      Vài ngày sau, Nguyễn Tĩnh nhận thấy và Triệu Khải Ngôn càng ngày càng xích lại gần nhau hơn. Mỗi sáng sớm khi chạy bộ đều gặp được , sau đó mua điểm tâm, hai người lại cùng ngồi ghế tán gẫu vài câu. Bình thường Nguyễn Tĩnh chỉ cần hai quả trứng là có thể giải quyết xong bữa sáng, nhưng lần nào cũng mua bằng tiền của nên luôn có chút băn khoăn, “Lần sau em mời nhé!”

      Triệu Khải Ngôn chỉ gật gật đầu tỏ ý có gì nhưng lần sau vẫn là Triệu Khải Ngôn thanh toán, nguyên nhân là vì mỗi lần đều tới sớm hơn .

      Về sau có ngày Nguyễn Tĩnh nhìn thấy Triệu Khải Ngôn ở bên ngoài của hàng bán đồ ăn sáng nữa. Sau khi đợi khoảng mười phút, tự mua cốc nước hoa quả rồi cùng Edward quay về nhà. tuần sau cũng gặp lại . Nguyễn Tĩnh thầm nghĩ có lẽ nào bởi vì chưa từng trả tiền nên Triệu Khải Ngôn dứt khoát đến mua bữa sáng cho ngay cả bản thân mình nữa.



      Hôm nay, Nguyễn Nhàn tuân theo chỉ thị của mẹ bắt Nguyễn Tĩnh chọn lựa đối tượng mai mối. Điệu bộ hung hăng của khiến Nguyễn Tĩnh thể tuân theo mà chọn người đàn ông thoạt nhìn có vẻ rất thư sinh. Tưởng Nghiêm bước vào đúng lúc Nguyễn Nhàn cảnh cáo Nguyễn Tĩnh, “Khi lâm trận được đào thoát!”, nhìn đống ảnh để bàn ăn trong lòng sáng tỏ mọi chuyện.

      Nguyễn Nhàn vừa thấy Tưởng Nghiêm vào thu hồi tất cả mọi cảm xúc. vỗ lên vai em , “Thứ sáu tới chị cùng em.” xong, đứng dậy lên lầu.

      Hiếm khi lại thấy Tưởng Nghiêm ung dung đến gần và kéo ghế ngồi xuống. Nguyễn Tĩnh vội vàng xếp gọn đống ảnh lại, mặt có vẻ ngượng ngùng.

      “Thím bắt gặp mặt à?”

      Nguyễn Tĩnh muốn nhiều về chuyện này, nhìn lên đồng hồ, giờ là tám giờ tối, “ ăn cơm tối chưa?”

      “Ăn chút rồi.”

      Nguyễn Tĩnh liếc mắt nhìn ta cái, “Gần đây hình như rất mệt mỏi? Công việc bề bộn lắm sao?” hỏi rất chân thành.

      Tưởng Nghiêm cười cười, “Cũng bận lắm. So với lúc mới khai giảng tốt hơn nhiều.”

      Nguyễn Tĩnh bỏ đống ảnh vào trong túi rồi câu như thể còn gì để , “Vậy nghỉ sớm chút nhé. Tôi lên lầu chơi cờ với ông nội.” Cũng chờ Tưởng Nghiêm mở miệng, người bỏ rồi.

      Cuối tuần, nhắc đến cũng vừa khéo, Nguyễn Tĩnh vốn phải ăn cơm gặp mặt nhưng kết quả đối phương lại có việc bận cả ngày nên buổi gặp mặt bị hủy bỏ. Tâm trạng rất vui vẻ thoải mái, cũng có việc gì làm, mượn xem của chị và quyết định dạo quanh khu vực ngoại thành gần đó vòng, kết quả là còn chưa ra khỏi trung tâm thành phố đụng phải Triệu Khải Ngôn. Thực ra Nguyễn Tĩnh được nửa đường dừng lại ở nhà hàng Nhật Bản để mua ít đồ ăn mang . Đúng lúc quay đầu lại để thanh toán nghe thấy phía sau có người gọi tên mình.

      “Chào!” Nguyễn Tĩnh chào hỏi.

      Triệu Khải Ngôn bước đến gần rồi hỏi han rất tự nhiên, “Sao em lại đến đây?”

      “Em định ăn cơm dã ngoại.” Nguyễn Tĩnh hỏi, “ đâu thế?”

      “Tôi ăn cơm với bạn ở bên trong.”

      Nguyễn Tĩnh định chào tạm biệt Triệu Khải Ngôn mở miệng hỏi, “Ăn cơm dã ngoại có ngại có nhiều người ?”

      “Hả?”

      “Em chờ tôi chút, tôi với bọn họ tiếng.”

      Nguyễn Tĩnh nhìn về phía tới, phía đó có hai nam nữ ngồi, ai nấy đều xinh đẹp cao lớn. Triệu Khải Ngôn cầm lấy áo khoác vắt lưng ghế rồi vài câu, ba người đồng thời đưa mắt nhìn về phía Nguyễn Tĩnh cái, trong đó có người đàn ông nở nụ cười đầy thâm ý.

      Lúc xe chuyển bánh, Nguyễn Tĩnh bất giác hỏi, “ thế này sao chứ?”

      sao!”

      “Họ là đồng nghiệp của à?”

      , họ là bạn bè tôi quen ở , chúng tôi cùng tham gia các hoạt động thám hiểm vài lần.”

      Nguyễn Tĩnh cười hỏi, “Muốn gia nhập đội thám hiểm của phải đạt cầu về ngoại hình phải ?”

      Khải Ngôn vừa cười vừa lắc đầu, nghiêng đầu nhìn nét mặt ôn hòa của Nguyễn Tĩnh, “Em muốn tham gia à?”

      “Lá gan của em rất , nếu thực may mắn có cơ hội tham gia tôi nhất định kéo các lùi lại phía sau mất.”

      cần lo lắng chuyện ấy, tôi giúp em.”

      May mắn là Nguyễn Tĩnh có các tế bào ảo tưởng, nếu cảm thấy những lời vừa rồi thực có chút ý nghĩa thâm sâu.

      “Tuần vừa rồi tôi gặp em. Em còn chạy bộ ?” Triệu Khải Ngôn mở đầu.

      “Em vẫn chạy.”

      “Con mà thích vận động cũng nhiều lắm.”

      “À, trước kia em bị ba ép, sau này lại trở thành thói quen.”

      Khải Ngôn nghĩ ngợi lúc rồi , “Tôi cùng người bạn có mở quán cà phê trong nội thành, cuối tuần khai trương. Em có hứng thú đến ủng hộ chút ?” tới đây, lại cười cười, “Thời gian vừa rồi tôi bận quá nên buổi sáng cũng chẳng có thời gian mua điểm tâm.”

      “Thảo nào.” Nguyễn Tĩnh nhớ tới chuyện, “Chẳng phải làm ở Viện nghiên cứu sao?”

      “Xem như nghề tay trái .”

      Nguyễn Tĩnh cười ha hả, “Tốt! Cuối tuần là hôm nào nhỉ? Em nhất định có mặt.”

      “Thứ sáu.”

      Dù sao Nguyễn Tĩnh vẫn chưa hiểu hết về Triệu Khải Ngôn, tuyệt đối phải là người có thể dễ dàng thành với người khác.

      Nguyễn Tĩnh về đến nhà sắp đến bữa tối. Mới vừa xuống xe, liền nhìn thấy chiếc xe màu trắng tiến vào gara. Nguyễn Tĩnh vốn muốn vào nhà trước nhưng nghĩ lại thấy có chút thất lễ nên nán lại đợi.

      Tưởng Nghiêm xuống xe rồi nhìn Nguyễn Tĩnh, “ vừa về à?”

      “Ừm.” Hai người cùng vào phòng khách. Tưởng Nghiêm như thể nghĩ đến chuyện gì mà buột miệng hỏi câu, “Gặp mặt thế nào rồi?”

      “À, người ta có việc bận đột xuất nên gặp được.”

      “Phải vậy ?”

      Hôm nay Nguyễn Minh Huy ở nhà. Vừa thấy Nguyễn Tĩnh và Tưởng Nghiêm bước vào, khỏi chau mày lại, “A Tĩnh, chị dâu nhờ hỏi em việc, cuối tuần này em có chơi núi Hoàng Sơn với ấy ?”

      Nguyễn Tĩnh vừa nghe đến núi đau đầu, “Cuối tuần em có việc rồi.”

      Nguyễn Minh Huy hiển nhiên dễ dàng từ bỏ, “Mỗi ngày em đều ở nhà, lên mạng ngủ chứ làm gì có chuyện gì? phải là hẹn hò với bạn trai đấy chứ?”

      Nguyễn Tĩnh cố gắng tỏ ra vẻ bình thản khi đối mặt với kẻ muốn vu khống mình, “Em thích leo núi. nên thỉnh cao nhân bảo vệ cho chị dâu !”

      “Nhưng mà chỉ tin cậy em thôi.” Nguyễn Minh Huy nửa nửa đùa. , trong tất cả các chị em trong nhà thực thích Nguyễn Tĩnh nhất, tính cách của rất ôn hòa và câu nệ tiểu tiết, chỉ có điều đôi khi hơi cố chấp mà thôi.

      “A Tĩnh, vào thư phòng với ông chút!” Nguyễn Chính chống gậy đứng lầu hai xuống. Năm nay gần bảy mươi tuổi nhưng từ ông vẫn toát lên uy nghiêm khi xưa, “Tưởng Nghiêm, con cũng lên đây!”

      Nguyễn Tĩnh quay đầu với Nguyễn Minh Huy câu, “ họ, em đề cử Nguyễn Nhàn. Gần đây chị ấy béo lên khá nhiều, cần vận động chút.”
      tart_trung, KisaragiYue, A fang2 others thích bài này.

    4. KADIS ETRAMA DI RAIZEL

      KADIS ETRAMA DI RAIZEL Well-Known Member

      Bài viết:
      126
      Được thích:
      818
      ôi, cuối cùng cũng có người làm rùi,:034::034::034: cảm ơn nàng nhá, nàng quá , :yoyo45::yoyo45::yoyo45:ta theo dõi bộ truyện này bị drop:06(1)::06(1)::06(1):, tiếc tả đc, mong nàng làm đến cuối, ta là đọc giả trung thành của nàng, :hoan ho::hoan ho::th_41::th_41::th_41:
      bornthisway011091nancy1986 thích bài này.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Cái này cũng phải mềnh edit mà do mình sưu tầm đc đó bạn , lúc trước mình cũng mê truyện này quá trời cơ mà bị drop, may có nhà bạn Cam edit tiếp

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :