"Quái lạ, ta hôm nay ăn mặc có chỗ nào đúng, hay búi tóc đẹp?" ( Đoạn này a ý hỏi là ta hôm nay trang điểm có chỗ nào đúng à, nhưng a ý là nam nhân nam nhân nha, nên t đổi là a ý hỏi về cách ăn mọc vs chải chuốt của a ý) Chủ tử vừa mở miệng, bốn gã hộ vệ đứng bên cạnh liếc mắt cái, Lưu Cương liền đáp lời."Công tử hôm nay có gì là ổn cả." Xuất môn ở bên ngoài, bọn họ liền gọi tướng gia là công tử. Phong Vô Kỵ vẻ mặt suy nghĩ sâu xa."Phải ? Thế tại sao nương này vừa nhìn đến ta, thế mà có chút bộ dáng nào kinh ngạc hay tâm hoảng ý loạn?" chút chương sau nha, hi hi chắc chiều mai mới bdau post đc các nàng ak
nàng đưa mồi câu ra dụ dỗ tốt đó @Trinhsnow lần gặp nhau này chắc làm cho a chú ý tới chị nhiều hơn)))) để ý))) theo dõi))) và nhận ra ,kaka.
Chương 7.1 Edit: Trinhsnow Ngồi ở vị trí chủ vị Phong Vô Kỵ hướng về phía nàng nhìn, mặc kệ mặc người là cẩm bào tướng gia, hay giống như tại chỉ mặc trang phục công tử, đều che giấu được vẻ đẹp đẽ cùng khí chất cao quý. Bất quá, vẻ tuấn mỹ xinh đẹp cùng phong thái quyền quý của , chưa bao giờ khiến nàng chú ý đến, đối với vị tướng gia này, nàng chỉ có cảnh giác phòng bị cùng tràn ngập kiên cường nghiêm nghị. " biết công tử tìm tiểu nữ có gì chỉ giáo?" Có lẽ là do ánh mắt của nàng quá mức bình tĩnh, ràng nàng nên là tiểu nương ngượng ngùng, nhưng nàng lại giống những nương bình thường khác khi nhìn thấy vẻ công tử tuấn dật của e lệ, đó là điều mà Phong Vô Kỵ nghĩ đến. đánh giá nàng từ đầu tới chân, ánh mắt như vậy, cũng khiến cho nương này tâm hoảng ý loạn. " nương mời ngồi." cười . Đường Nguyệt Hàm cũng khách khí, liền ngồi xuống, sau khi ngồi ổn định xong, liền ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của , chờ lên tiếng. Phong Vô Kỵ cười hỏi: " nương vừa rồi là can đảm, cứu được hai ông cháu kia." "Chính là gặp chuyện bất bình, có gì đáng giá để khen." Nàng đáp. "Tại hạ có chuyện , muốn hỏi nương, làm sao nương biết được con chó trải qua huấn luyện chỉ cần ngửi thầy mùi có độc liền có phản ứng?" Nguyên lai tò mò là vì chuyện này, chỉ tiếc, nàng tính đến chuyện giải thích cho nghe. "Đó là ta bịa chuyện." Lời này làm cho Phong Vô Kỵ, cùng với đám người Lưu Cương đứng bên cũng cảm thấy kinh ngạc "Bịa chuyện ?" Phong Vô Kỵ tựa tiếu phi tiếu hỏi. "Ta thấy hai ông cháu họ đáng thương, sợ vị công tử kia tha cho bọn họ, cho nên cả gan bịa ra câu chuyện, ai biết được vị công tử đó cự nhiên lại tin." Ở loại chuyện như thế này, cứ tùy tiện bịa ra câu chuyện để , liền dễ dàng thuyết phục được đối phương, thay hai ông cháu hóa giải nguy hiểm, còn đuổi được đám quan sai? Phong Vô Kỵ khóe miệng giơ lên nhè khóe mi khẽ nâng độ cong, này ràng là cho có lệ. "Nếu đây là bịa chuyện, chứng tỏ lá gan của nương cũng quá lớn, ngờ tiểu nữ khuê các lại có lá gan như vậy, ta còn chưa thấy qua." "Vì cứu người, ta nghĩ nhiều như vậy, bất quá tại ngẫm nghĩ kĩ lại, quả nhiên khá dọa người, ta sợ vị công tử kia sau khi trở về phát bị ta lừa, cho nên nhanh chân chạy lấy người, nếu công tử còn chuyện gì khác, xin thứ lỗi tiểu nữ cáo từ." đợi đối phương có phản ứng, nàng tự đứng dậy, người muốn , bất quá khi nàng mới xoay người, liền có hai gã thủ hạ đứng trước mặt nàng. Nàng nhìn hai bức tường đứng sừng sững, sau đó quay đầu nhìn phía Phong Vô Kỵ, khiêu khích nhìn . Phong Vô Kỵ thấy nàng có vẻ sợ hãi, cảm giác như nàng chờ thả người, bộ dáng muốn lưu lại. dương dương mi, nhấc tay ý bảo, hai gã thủ hạ lập tức tránh ra, nàng liền bước . Thấy nàng cũng quay đầu liền rời , Phong Vô Kỵ khỏi sờ sờ mặt mình, như có vẻ đăm chiêu mở miệng. "Quái lạ, có phải trang phục của ta có chỗ nào đúng?" Chủ tử mở miệng, bên cạnh bốn gã hộ vệ liếc mắt nhìn cái, Lưu Cương đứng lên đáp lời."Công tử trang phục hôm nay có chỗ nào ổn cả." Xuất môn ra ngoài, bọn họ liền gọi tướng gia là công tử. Phong Vô Kỵ bộ mặt suy nghĩ sâu xa."Phải ? Thế tại sao nương vừa rồi nhìn ta, nhưng bộ dạng lại có chút kinh ngạc hay tâm hoảng ý loạn gì?" phải tự kỷ khoe khoang, nhưng cho tới bây giờ, chưa có nữ tử nào trông thấy , mà vì bộ dáng tuấn mỹ của khiến cho giật mình. hộ vệ khác Lã Siêu : "Có thể là giả vờ ?" Những hộ vệ khác nghe xong cũng phụ họa, nương có chút tâm cao khí, cho dù bị kinh diễm cũng muốn giả bộ trấn định. Tuy rằng như vậy, nhưng Phong Vô Kỵ vẫn là thực hoài nghi, ngẩng đầu nhìn phía bọn họ. "Ta hôm nay thoạt nhìn quyền uy sao?" Lưu Cương đáp: "Công tử quý khí sẵn có, giận tự uy." Những hộ vệ khác nghe xong, càng thêm gật đầu, lời này là bọn họ thành tâm, quyền uy của tướng gia, ai cảnh giác kính sợ. Phong Vô Kỵ hồi tưởng biểu cảm vừa rồi của nàng vừa, lại càng thêm nghi hoặc. "Nếu là nàng giả bộ, sao ta chút cũng cảm giác thấy như vậy, ta thậm chí còn cảm thấy, nàng ngay cả lời với ta cũng ngại nhiều sợ lãng phí thời gian." cũng có tức giận, mà chính là tò mò, cao cao tại thượng quá lâu, thế nhưng lại bị bỏ qua, liền cảm giác mới lạ. "Bản công tử vẫn là lần đầu tiên bị nương vô danh, dùng mấy câu liền đuổi." Bốn người Lưu Cương vừa nghe xong, — bộ mặt nghi hoặc. "Ý của chủ tử là?" "Chuyện vừa rồi, đâu có thể là bịa chuyện, nàng ràng muốn , tùy tiện tìm lý do có lệ để với ta." Đám người Lưu Cương vừa nghe, bộ mặt kinh ngạc, cẩn thận nghĩ lại, liền bừng tỉnh đại ngộ, thể nghĩ đến tiểu nương mà dám cho có lệ với chủ tử của bọn họ. Kỳ thực điều bọn họ nghĩ đến, chỉ là dân chúng bình thường vậy mà lạ có lá gan xen vào, huống chi chỉ là vị nương, cho nên khi nàng đó chỉ là bịa chuyện, cự nhiên bọn họ liền tin. Phong Vô Kỵ cảm giác có nhiều thú vị : " thể tưởng tượng được trong Lạc Mai trấn nho , thế mà lại có nương trí tuệ như thế." nhìn thấy ràng, bộ dáng lúc đó của nàng tuyệt đối phải là bịa chuyện, từ bộ dáng cử chỉ hành vi của nàng, đều giống như phá án. Vừa nghĩ đến phá án, thân ảnh lên trong đầu , gương mặt xinh đẹp trong trẻo lạnh lùng, ánh mắt dễ dàng phục tùng, từ trước đến nay chỉ có Yến Đồng là nữ tử có thể khiến cho để bụng. Kia mắt bình tĩnh luôn chuyên chú nhìn chằm chằm về phía trước, khi nhìn về phía trước, liền dễ dàng quay đầu. tại, người làm cho cảm thấy hứng thú dạt dào, lúc này lúc khác đều chỉ chú ý đến nữ tử, nhưng bao giờ xuất nữa... Phong Vô Kỵ sắc mặt trầm xuống, khí quanh mình cũng liền chuyển lạnh giống như đột nhiên rơi xuống tuyết lạnh của tháng mười hai, nhóm hộ vệ bên người theo nhiều năm, cho dù biết được tâm tư của chủ tử, nhưng cũng có thể cảm nhận được trong phòng khí đột nhiên trở nên ngưng trệ. Bên trong an tĩnh bên, ngay cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được. Khi tất cả mọi người nín thở ngưng thần, liền nghe thấy thanh của Phong Vô Kỵ truyền đến. "Chuyện kia tra được như thế nào rồi?"