1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích nữ tâm kế - Cố Nam Yên (c19) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      ra 1 lần là 5c, đọc thích, cố lên ss, ta rất thích thể loại này
      :yoyo14::yoyo14::yoyo14:

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6: Bộ thự [ nhị ]

      Sáng sớm ngày thứ hai , dưới cầu xin đầy nhõng nhẽo cùng cứng rắn của Diệp Mộ Linh, Đường thị rốt cục cũng đồng ý cho nàng ra phủ. Diệp Mộ Linh thay đổi thân sa y bình thường, dùng tấm lụa che mặt, cầm tín vật do lão nhân râu bạc đưa, mang theo hai cái nha hoàn Hồng Thường, Lục Thường chuẩn bị ra phủ, mà Kim Châu, Ngân Châu bị lưu lại chiếu cố lão nhân.
      Mấy người tới hành lang gấp khúc ở Diệp phủ liền xảo ngộ (tình cờ gặp) Diệp Mộng Dao, khóe miệng Diệp Mộ Linh kéo lên ra tươi cười mang theo tia ôn hòa, khả sâu trong đáy mắt lại dấu diếm hàn băng, đoán rằng Diệp Mộng Dao biết từ nơi nào có được tin tức nàng muốn ra phủ, lại biết ràng, muốn đến tìm hiểu, nàng cũng ngại cùng hảo muội muội của nàng đánh thái cực, nhưng nếu nàng ta làm trì hoãn chính của nàng, nàng để cho nàng ta sống dễ chịu.
      Trong nháy mắt, Diệp Mộng Dao liền mang theo lớn thân thiết cùng nhiệt tình bước nhanh tới,
      “Thực khéo a, ở đây gặp được trưởng tỷ, trưởng tỷ đây là muốn nơi nào vậy a.”
      Diệp Mộ Linh cúi đầu, cười châm chọc, chỉ sợ ngươi sớm ở đây chờ ta ,
      “Nguyên lai là muội muội a, mẫu thân nhượng ta ra phủ làm tý chuyện.”
      “Nga? biết trưởng tỷ ra phủ đặt mua thứ gì? Muội muội ở trong phủ nhàn rỗi đến khó chịu, biết trưởng tỷ có thể mang theo muội muội cùng , muội muội tự biết thân phận thấp kém, thể so với thân phận cao quý của tỷ tỷ, bình thường lại có cơ hội kết bạn với ai, bằng trưởng tỷ mang muội muội ra phủ giao tiếp với mọi người được ?”
      Khi mặt còn mang theo ý tứ năn nỉ cùng làm nũng đầy hàm xúc, người biết còn tưởng rằng hai tỷ muội này quan hệ rất tốt đâu --
      “Muội muội lời này rất có đạo lý , người biết còn tưởng rằng mẫu thân khắt khe muội muội, mẫu thân nhượng ta ra phủ đặt mua chút đồ, sao có thể mang theo muội muội, nếu để mẫu thân biết, sợ là trách cứ ta biết cấp bậc lễ nghĩa, huống hồ muội muội lớn lên lại mỹ mạo như thế, tất nhiên mang theo loại ý nhị của tiểu nương, nếu xảy ra tình gì, tỷ tỷ ta đây hết đường chối cãi a.” Kỳ , lời này của Diệp Mộ Linh rất sắc bén, ngoài mặt xem như ôn hòa, kì thực chính là chỉ trích, đích thứ có khác, ngươi sao có thể tuân thủ cấp bậc lễ nghĩa năn nỉ ta mang ngươi ra phủ, ngươi bất quá là hài tử do thiếp sinh ra, có cái tư cách gì vô cớ ra phủ, cư nhiên còn dám oán thầm mẫu thân, huống hồ ngươi lớn lên vốn được nương ngươi dạy dỗ cẩn thận, nếu là gặp được tình gì liền đánh mất mặt mũi Hầu phủ phải làm sao. Diệp Mộ Linh nhìn khuôn mặt nhắn của hảo muội muội nàng do tức giận mà đỏ bừng lên, trong lòng khỏi dâng lên trận vui sướng, nàng sợ chọc giận nàng ta, chỉ sợ nàng ta quá an phận thủ thường mà thôi.
      Nhìn lửa giận sai biệt lắm , Diệp Mộ Linh cũng có tâm tư bồi nàng ta chơi đùa, nhưng cũng nghĩ đem nàng ta đuổi về sớm như vậy
      bằng như vậy , qua mấy ngày nữa Mộc Vương phủ có tổ chức hội thi thư, ta năn nỉ mẫu thân mang muội muội theo, muội muội thấy thế nào.”
      Diệp Mộng Dao nghe xong, sắc mặt tốt lên rất nhiều, nghĩ đến những người có thể đến Mộc Vương phủ nhất định đều có thân phận, nàng cũng dễ mượn cơ hội này xoay người, nghĩ đến đây tươi cười:
      “Như thế liền làm phiền tỷ tỷ ”
      Diệp Mộ Linh gật gật đầu, sắc mặt như thường lượt qua bên người Diệp Mộng Dao, đợi cho bóng dáng của nàng biến mất. Diệp Mộng Dao liền cho nha hoàn bên cạnh bạt tay, nha hoàn ăn đau rơi nước mắt cũng dám lên tiếng.
      “Phi, ngươi nhìn cái gì, cư nhiên dám ám chỉ ta là đứa ti tiện, phải ỷ vào chính mình là nữ nhi của chính thất sao? Đợi cho ta lợi dùng ngươi để trở thành thế tử phi, ta nhất định hung hăng sửa trị ngươi!”
      Nghĩ đến đây, trong đầu khỏi trồi lên cái kế hoạch độc, sau đó tâm tình liền rất tốt, miệng mang theo tia tươi cười quỷ dị ly khai.
      Hồng Thường tìm chiếc xe ngựa bình thường đến, mấy người theo lời lão nhân đến tiệm rèn Kim thị. Ước chừng nửa canh giờ sau, xe ngựa rốt cục cũng tới chỗ, sau khi xa phu được Lục Thường thưởng cho thỏi bạc tiếp đãi càng thêm ân cần, cũng càng nhiều hơn.
      “Tiểu thư, nếu người muốn rèn đồ, Kim thị phải là điếm tốt nhất, kỳ trong thành.....”
      Còn chưa xong, liền bị Lục Thường đuổi . Đầu tiên, mấy người xem xét bốn phía, tiếp theo là đến mặt tiền cửa hàng có chút cũ nát. Thợ rèn ở tiệm rèn Kim thị là gã nam tử vận y phục bình thường, diện mạo bình thường, thoạt nhìn hết thảy đều thực bình thường, nam tử trung niên đầu đầy mồ hôi vung búa đập dẹp miếng sắt lại nhìn thấy người đến là vài tiểu nương lớn, khỏi sửng sốt, ngây ngô nở nụ cười:
      “Các vị tiểu thư phải là nhầm địa phương rồi chứ ”
      xong còn gãi gãi đầu chính mình, bộ dáng vô cùng hàm hậu. Diệp Mộ Linh sau khi nhìn kỹ nam tử vẫn chưa phát ra cái gì ổn, nhưng trực giác cho nàng biết, nam nhân này chính là Kim Thạch, tuy rằng người thiếu hơi thở giết chóc, nhưng phân ổn trọng tự giữ kia tuyệt đối phải điều thợ rèn bình thường có thể có được.
      Nghĩ như thế, Diệp Mộ Linh xuất ra thư cùng ngọc bội lão nhân đưa cho, sau khi thấy ngọc bội, nháy mắt, trong mắt nam tử rèn sắt xẹt qua tia mũi nhọn, có chút đề phòng nhìn Diệp Mộ Linh, nhưng vẫn như trước tiếp nhận phong thư. Trong quá trình xem thư, nam tử khỏi nhíu chặt mi nhìn nữ tử bé trước mặt mình, lại có chút thể tin được, dò hỏi
      “Tiểu sư muội?”
      “Kim sư huynh!”
      Diệp Mộ Linh trả lời ràng. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của nữ tử, hơi thở quanh thân nam tử liền biến đổi, chứa dày đặc khí thế của người tập võ, có phần ngu si, chỉ có thành thục trầm ổn, lại rất có phong độ của đại tướng.
      “Tiểu sư muội, theo ta”
      xong liền xoay mở cơ quan, nháy mắt, trong tiệm rèn chật hẹp xuất mật đạo, Diệp Mộ Linh mang theo hai tiểu nha hoàn vào theo Kim Thạch. Trong mắt lóe ra tinh quang, tiệm rèn này quả nhiên có mật đạo thông đến nơi khác. Kim Thạch đưa tay lên tường mân mê hồi, phỏng chừng là tắt các cơ quan, trong mật đạo mất gần nén hương thời gian, mấy người liền ra tới điểm cuối.
      ra khỏi đường hầm chật hẹp, Diệp Mộ Linh khỏi sợ hãi than, này cư nhiên là chân núi của ngọn núi, núi này bị người đào chính giữa làm đường hầm, nối thẳng về phía này. Địa phương ở chân núi có gì đặc biệt, chỉ có vài phòng dựng bằng cỏ tranh, vào trong phòng, Kim Thạch để cho Diệp Mộ Linh ngồi chờ lát, phải ra ngoài tìm vài vị sư đệ về.
      Diệp Mộ Linh cẩn thận quan sát gian phòng cỏ tranh, phát trong phòng hề thiếu thảo dược cùng sách y, trong lòng liền có tính toán.
      Andrena, PHUONGLINH87^^, Phương Lăng2 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 7: Bộ thự [ tam ]

      lát sau, bốn nam tử vẻ ngoài dị thường khác xa tới gian nhà cỏ tranh. Cả đám người còn chưa với nhau được câu nào nam tử thoạt nhìn ít tuổi nhất liền xông tới nhìn Diệp Mộ Linh vòng, trong mắt mang theo đánh giá. Diệp Mộ Linh vẫn chưa làm ra phản ứng gì, vẫn để cho người khác đánh giá chính mình, thuận tiện cũng đánh giá nam tử thoạt nhìn mới mười bảy tám tuổi này. Nam tử dường như thực vừa lòng, gật gật đầu
      “Ngươi chính là tiểu sư muội của chúng ta, quá tốt, như vậy về sau ta phải là người tuổi nhất.”
      Tiếp theo, Kim Thạch liền hướng Diệp Mộ Linh giới thiệu, vị băng sơn nam tử thoạt nhìn cực kỳ rối loạn là nhị sư huynh -- Mộc Đầu. Lục Thường thầm chậc lưỡi, gọi gì gọi lại gọi Mộc Đầu. vị nam tử quyến rũ mị nhãn như tơ, am hiểu y độc là tứ sư huynh Hỏa Diễm, cái này Diệp Mộ Linh thể kinh ngạc, trong ấn tượng của nàng, người học y hẳn phải có khí chất xuất trần, hay bởi vì cũng tinh thông độc dược nên mới xinh đẹp như thế, về phần tiểu thí hài vừa mới vây quanh nàng chính là Địa Nhân ( (-_-)|||, vì dùng bản covertd nên có số chỗ mình biết edit bằng cách nào, nhất là tên người, mong mọi người thông cảm, bên nguyên bản ghi là tên này là dân bản xứ, mà mình chẳng tìm được từ đồng nghĩa nào thích hợp nên đành đặt tên theo cách mình hiểu vậy.), nhìn sao cũng là thối thí tiểu hài tử, nhưng ra cũng có chút bản lãnh.
      Diệp Mộ Linh nhất nhất cúi đầu hảo. Hỏa Diễm xinh đẹp mở miệng đầu tiên, câu liền hỏi thẳng trọng tâm
      “Tiểu sư muội gấp gáp tới gặp chúng ta nhất định có việc muốn nhờ chúng sư huynh hỗ trợ, đều là người nhà, tiểu sư muội cần gì cứ thẳng.”
      Mấy người ngồi quanh cái bàn lớn, Hồng Thường Lục Thường cũng tự giác châm trà đổ nước.
      dám đấu diếm, Mộ Linh hôm nay tiến đến quả có việc muốn vài vị sư huynh hỗ trợ, sư huynh quan tâm như thế ta liền đem mọi việc thẳng ra, Mộ Linh cần vài vị sư huynh giúp hai việc, thứ nhất, dưới tay Mộ Linh có bốn nha hoàn đắc ý, hy vọng bốn vị sư huynh phân biệt chọn lựa ra người thích hợp rồi tự truyền thụ bản lĩnh. Thứ hai, Mộ Linh hy vọng sư huynh giúp Mộ Linh tìm ít nhi, khất cái (ăn mày) thích hợp, huấn luyện bọn họ, Mộ Linh cần bọn họ làm tai mắt, giúp Mộ Linh tìm hiểu tin tức”
      Sau khi nghe Diệp Mộ Linh dùng thanh bình thản lạnh nhạt trần thuật xong, bốn nam tử tính cách dị thường khác xa khỏi kinh hãi , nữ hài tử này bất quá chỉ mới mười tuổi, vì sao phải an bài kỹ lưỡng như vậy, Địa Nhân khỏi tò mò hỏi
      “Tiểu sư muội, ngươi đây là phải làm gì a? Hảo hảo làm đại tiểu thư của ngươi tốt sao”
      Diệp Mộ Linh hồi tưởng lại màn kiếp trước, khuôn mặt trắng nõn của nàng khỏi đỏ lên như nhiễm máu tươi, mà bốn vị sư huynh lại là người mẫn cảm, cảm thấy được tức giận dâng lên trong nàng khỏi có chút lo lắng.
      “Mộ Linh tất nhiên có nỗi khổ khó , mong các vị sư huynh hỗ trợ.”
      xong nàng còn quỳ xuống muốn dập đầu, mấy người liếc mắt nhìn nhau cái liền vội vàng ngăn động tác của nàng lại rồi gật đầu đáp ứng, rốt cục Diệp Mộ Linh cũng lộ ra tia tươi cười, lại nhìn ánh mắt ngây người của vài vị sư huynh.
      thế giới này, thủy chung có loại người, mỗi ngày làm lụng vất vả những việc của phàm trần tục thế, nhưng bản thân lại giống người trần thế, Diệp Mộ Linh chính là loại người như thế.
      Hồng Thường cùng Lục Thường luôn đứng ngoài cửa nghe tiểu thư nhà các nàng an bài, lại ngờ tới tiểu thư cư nhiên muốn các nàng bái sư học nghệ, Lục Thường có chút tò mò muốn hỏi tiểu thư của nàng chút lại bị Hồng Thường ổn trọng ngăn lại , Lục Thường cũng chỉ có thể kiềm chế tính tình, lên tiếng.
      Trong phòng, Diệp Mộ Linh cùng vài vị sư huynh bàn bạc chi tiết, thời điểm nàng dùng thanh lớn an bài từng bước , những người khác đều sợ hãi than thở, bọn họ có thể lý giải nguyên nhân vì sao sư phụ thu nàng làm đệ tử. Hồng Thường thấy tay áo tiểu thư nhà mình tung bay, trong mắt tăng thêm vài tia nhiệt độ, khỏi lộ ra tia mỉm cười, nàng biết tiểu thư có chuyện gì vui, nhưng nàng biết, thần thái của tiểu thư nên tốt như thế, cảm giác kia, như thể thu cả giang sơn vào trong tầm tay ~
      Cuối cùng, Diệp Mộ Linh cùng vài vị sư huynh ấn định ổn phương án, phủ đệ ở ngoại ô do Kim Thạch trầm ổn mua, Địa Nhân chọn lựa nhi cùng khất cái thích hợp, mua thêm ít nha hoàn huấn luyện thành cơ sở ngầm giúp đỡ Diệp Mộ Linh, mà Mộc Đầu ít lời cùng Hỏa Diễm tìm cơ hội nấp vào Hầu phủ, dạy bốn nha hoàn ít cơ bản. Diệp Mộ Linh trong lòng tinh tế suy ngẫm lần nữa, tựa hồ hết thảy đều thực ổn thỏa, liền yên lòng.
      Lại nhìn sắc trời còn sớm liền đứng dậy cùng vài vị sư huynh cáo từ. Đêm khuya, bầu trời điểm đầy sao, Diệp Mộ Linh đứng trong viện của mình, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm sâu thẳm: Hết thảy bắt đầu, phải sao? Kim Châu đứng ở góc sáng sủa nhìn nữ tử trước mắt, nghĩ đến việc Lục Thường trở về cho mình biết an bài của chủ tử, lại khỏi càng thêm cân nhắc nữ tử trước mắt, ai biết nàng (DML) suy nghĩ gì, rốt cuộc chuyện gì làm cho nàng trở nên lạnh nhạt vô tình như thế, là chuyện gì làm đóng băng tuổi thanh xuân của nữ tử này.
      Nhưng là, nàng tin tưởng nữ tử trước mắt nhất định mang nàng đến thế giới mới.
      “Kim Châu, tìm cái lý do danh chính ngôn thuận thưởng cho nha hoàn thô sử trong viện nhị tiểu thư, cần cùng các nàng gì, lại quan sát Diệp Mộng Dao đối đãi với đại nha hoàn bên người nàng như thế nào. Gần nhất phải chú ý hành động của nàng ta. An bài biểu huynh của Hồng Thường cùng Lục Thường tìm hai người có thể tín nhiệm bảo vệ hai cửa hông, vô luận là người bên vị di nương nào ra phủ đều phải nhớ báo lại.”
      Diệp Mộ Linh cũng có nhìn Kim Châu, chính là đưa lưng về phía nàng ta, thản nhiên phân phó. Kim Châu chút đều nghi ngờ, tuy rằng tâm lý nàng còn có chút khó hiểu, bất quá là bởi vì lúc này nàng còn chưa biết được nhị tiểu thư hiểm giả dối ra sao, nhưng rất nhanh nàng được lĩnh hội, khắc sâu tâm kế thâm độc của nhị tiểu thư.
      Nhìn bộ dáng Kim Châu có chút đăm chiêu , Diệp Mộ Linh khỏi đau lòng, cho tới cùng cũng chỉ là đứa mới mười tuổi phải trưởng thành sớm, phải tranh đấu gay gắt trong đám nha hoàn để trở thành nha hoàn nhất đẳng bên người nàng, mà nay lại bị nàng kéo vào trong vòng tranh đấu này, bất quá nàng cũng thay đổi quyết định của mình, chỉ khi các nàng ấy có bản lĩnh riêng của chính mình mới có thể sống yên bên trong tranh đấu, nếu , sớm hay muộn cũng bại trong tay người có tâm kế sâu hơn.
      Diệp Mộ Linh rất ít khi giải thích cho nha hoàn những chuyện mình thực , nhưng nàng cầu các nàng ấy có thể nhìn ra tâm tư của nàng. Tuy rằng chuyện này phải sớm chiều có thể thực được, nhưng lại có thể giúp các nàng ấy biết cách trù tính, suy đoán mọi chuyện --
      Diệp Mộ Linh xoay người về phòng, vẫn như trước là gấm tứ xuyên tuyết trắng , làn váy dài bay thượt tha mặt đất, cước bộ kiên định, trầm ổn, tiếng động, dưới ánh đèn mờ ảo, bóng của nàng tạo thành đạo tàn ảnh dài đất, gầy yếu lại cao ngất, tản mạn ra uy nghi.

      =====
      Chương 8; 24/18/2014; 21h00
      Andrena, PHUONGLINH87^^, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 8: Thiết kế

      nhiều ngày trôi qua, Diệp Mộ Linh thể cảnh giác, bởi vì hảo muội muội của nàng có hành động, chính là hành động cực kỳ cẩn thận, làm cho nàng nhìn ra tia manh mối nào, trước mắt, nàng chỉ biết Lưu thị sai thân tín của nàng ta, cũng chính là nãi nương (bà vú) Tiễn ma ma bí mật ra phủ, hai ngày chưa về, về phần làm chuyện gì nàng còn chưa biết.
      Mà khóa huấn luyện mấy nha hoàn cũng vào quỹ đạo, bốn người chia làm hai tổ thay phiên nhau học, Hỏa Diễm cùng Địa Nhân thường tranh thủ thời gian nhàn hạ đến dạy các nàng ít công phu thô thiển cùng phân biệt mấy dược phẩm đơn giản, nàng tin tưởng chỉ cần qua thời gian, các nàng ấy nhất định đạt được thành tựu nhất định, ngoài ra Diệp Mộ Linh còn căn cứ vào đặc điểm tính cách của từng người, phân cho mỗi người học tinh thông môn sở trường, Hồng Thường học quản lý sổ sách của các cửa hàng, bởi vì tương lai, hồi môn của nàng có mấy cửa hàng này, nàng cần phải nắm chặt chẽ tình hình của chúng trong tay mình, mà Lục Thường cần học cách thu thập và sửa sang tin tức, nàng muốn cơ sở ngầm của mình cũng phải có người đến quản lý, huấn luyện, đối với Kim Châu chú trọng bồi dưỡng cách bày mưu tính kế, nàng tin chắc, chỉ cần thời gian ngắn Kim Châu tất có thể độc diễn phương, mà Ngân Châu tính tình ngầm tàn nhẫn, để cho nàng ta chuyên chú học võ, tương lai nhất định hữu dụng.
      Ánh mắt kiên nghị tràn ngập tự tin nắm giữ hết thảy, nàng tin tưởng, kiếp này nàng trở thành tiểu thư bị người kìm chế nơi khuê phòng, mà các nàng ấy nhất định trở thành phụ tá đắc lực thể thiếu của nàng.
      “Tiểu thư, nô tỳ nghe ngóng được nhan sắc cùng kiểu dáng xiêm y mà Tần vương quận chúa vận, cũng sai người làm bộ xiêm y giống đưa tới đây.”
      Hồng Thường cung kính hướng tiểu thư nhà nàng
      thông tri nhị tiểu thư, canh giờ trễ chút liền đến đây chọn lựa xiêm y, ngày mai Mộc Vương phủ .”
      Thời gian tới canh giờ , xiêm y liền được đưa tới, tổng cộng có năm bộ, nhưng trong đó có bộ váy bằng sa y vàng nhạt bắt mắt, bên ngoài gấm vóc may tầng sa mỏng, chỗ làn váy dùng chỉ kim tuyến thêu đóa thược dược lớn như nở rộ dưới ánh mặt trời, kích thích tầm mắt người nhìn, mà từ chỗ lưng váy lên đến cổ áo lại được dùng bảo thạch thuần sắc bạc khảm lên, hoa mỹ đến cực điểm, Diệp Mộ Linh mỉm cười gật gật đầu.
      Mấy bộ xiêm y còn lại cũng đủ xinh đẹp, chỉ tiếc đủ kinh diễm, hơn nữa để chung chỗ với bộ sa y vàng nhạt liền trở thành vật phụ trợ .
      “Tiểu thư, nhị tiểu thư đến đây.”
      Hồng Thường ở bên tai Diệp Mộ Linh , Diệp Mộ Linh gật đầu, khuôn mặt lên tươi cười ôn hòa:
      “Mộng Dao, ngươi đến rồi. Ngày mai Mộc Vương phủ diễn ra hội thi thư, mẫu thân đáp ứng cho ngươi cùng với ta.”
      Diệp Mộng Dao vừa tiến bước vào phòng Diệp Mộ Linh, liền bị mạt vàng nhạt bàn hấp dẫn ánh mắt, thầm tham lam đánh giá vài lần, sau đó mới ra vẻ vô cùng thân thiết kéo tay Diệp Mộ Linh :
      “Tỷ tỷ, lần này phải đa tạ tỷ, nhờ tỷ muội muội mới có cơ hội tham dự tiệc tại Mộc Vương phủ. Chính là muội muội chưa tham dự lần nào, rất sợ đánh mất mặt mũi Trấn Viễn Hầu phủ ta.”
      Diệp Mộ Linh cố ra vẻ an ủi vỗ vỗ tay nàng, nghĩ rằng, như thế nào lại nóng vội như vậy, bất quá lần này cho ngươi như nguyện, kiện xiêm y kia cũng chuẩn bị riêng cho ngươi đâu
      “Muội muội yên tâm , mặc dù ngươi chính là thứ nữ, nhưng những quận chúa, tiểu thư khác nhất định khó xử ngươi, huống hồ hết thảy còn có tỷ tỷ đâu, ngươi cứ yên tâm
      Diệp Mộng Dao gắt gao nắm chặt khăn lụa trong tay, sóng mắt lưu chuyển, tất nhiên có phen phong tình khác, hừ, tưởng nàng nghe hiểu ý tứ của nàng ta sao, phải ám chỉ nàng bất quá là cái thứ nữ thượng được mặt bàn, những người khác muốn khinh thường, làm khó nàng, cho dù tình huống của nàng có ra sao người khác cũng cho rằng nàng đánh mất thể diện Hầu phủ, bởi vì nàng chỉ là cái thứ nữ nho , dựa vào cái gì mà đòi đại biểu Hầu phủ đâu.
      Bất quá trước mắt, nàng muốn dựa vào Diệp Mộ Linh mới có thể xoay người, nhưng nàng ta đối với nàng có bao nhiêu tốt nàng đều nhất nhất nhớ kỹ, ngày nào đó nàng làm nàng ta thân bại danh liệt.
      “Tỷ tỷ yên tâm, muội muội tất nhiên là làm cho tỷ tỷ phải quan tâm, tỷ tỷ phải xiêm y đưa tới sao, bằng chúng ta trước chọn lựa xiêm y”
      xong giống như vô tình nhìn về phía xiêm y đặt bàn gỗ đào. Diệp Mộ Linh làm bộ như bừng tỉnh, vỗ vỗ tay nàng :
      “Đều là tỷ tỷ tốt, cùng muội muội chuyện, nhưng lại đem đại hạng nhất này quên , là nên phạt, muội muội mau đến xem xem, đây đều là tỷ tỷ cho người tỉ mỉ thiết kế cắt may, muội muội mau chọn kiện vừa mắt
      Diệp Mộng Dao ra vẻ thong dong tiêu sái đến bên cạnh bàn, cầm lên kiện thứ nhất cũng phải kiện sa y vàng nhạt kia, mà là kiện váy màu ngọc bích, đuôi váy thêu đóa lớn đóa lớn hoa như sóng cuộn, rất là xinh đẹp, Diệp Mộ Linh liền phối hợp ,
      “Muội muội thân hình nhắn, vận kiện váy này nhất định vô cùng thanh tú lại tự nhiên, có phen ý nhị khác.”
      Diệp Mộng Dao vừa nghe liền có chút sốt ruột, Diệp Mộ Linh ngươi giỏi lắm, sợ ta đoạt xiêm y tốt của ngươi nên lấy kiện xiêm y này hạ thấp ta phải , nghĩ vậy liền ra vẻ hài lòng lắc đầu. Sau đó giống như tùy ý cầm lấy kiện sa y vàng nhạt chói mắt ướm thử lên người mình,
      “Muội nhìn bộ này cũng sai, màu da muội trắng nõn, màu vàng nhạt rất thích hợp, tỷ tỷ thấy thế nào?”
      Lục Thường nghe xong, bất đắc dĩ trợn trắng mắt, da mặt nhị tiểu thư cũng dày, muốn màu da trắng nõn, kia có ai có thể so với tiểu thư nhà nàng? Diệp Mộ Linh nghe xong, khỏi khó xử nhíu nhíu mày:
      “Xiêm y này hình thức mặc dù tốt, nhưng lại quá mức đẹp đẽ quý giá, bằng chọn kiện này thế nào?” xong cầm lấy khác sa y thủy sắc, phần trước ngực được thêu đóa hoa lớn, nhụy hoa khảm trân châu trong suốt.
      “Chớ phải tỷ tỷ luyến tiếc ? Xem ra thân phận muội muội đê tiện, xứng vận xiêm y này”
      Diệp Mộng Dao giả vờ điềm đạm đáng nặn ra vài giọt nước mắt.
      “Muội muội hiểu lầm , ý tỷ tỷ phải như vậy, sao có thể vì kiện xiêm y mà làm tổn thương tình cảm tỷ muội nhiều năm chứ, muội muội nếu thích cứ việc cầm là được”
      Hồng Thường xem màn chân tình thiệt ý của Diệp Mộ Linh khỏi có chút cảm khái, tựa hồ chỉ ở thời điểm cùng những người này diễn trò tiểu thư mới có thể bộc lộ cảm xúc như người thường, còn thời điểm bình thường luôn giữ bộ dáng thờ ơ. Diệp Mộng Dao rốt cục cũng nín khóc, mỉm cười, gắt gao cầm chặt kiện xiêm y buông tay, Diệp Mộ Linh nhìn nha hoàn phía sau nàng , Tố Thu, đúng là đủ tố (mộc mạc), mặc xiêm y cũng bằng nha hoàn bậc hai, nàng liền phân phó:
      “Hồng Thường, đem kiện tân xiêm y của nha hoàn nhất đẳng đưa cho Tố Thu, ngày mai Mộc Vương phủ, thể để muội muội đánh mất mặt mũi được.”
      “Còn tạ ơn tỷ tỷ, ngày thường ngân lượng của ngươi đều tiêu đâu đâu.”
      Hai tỷ muội lại hàn huyên vài câu, trong lòng Diệp Mộng Dao mang theo tràn đầy vui mừng cáo từ. Diệp Mộ Linh nhìn bóng dáng nàng ta rời , môi gợi lên tia cười mỉm vì ý đồ được thực , nàng biết, lấy tính tình Diệp Mộng Dao tất lựa chọn kiện sa y vàng nhạt kia, nàng bất quá chỉ bồi nàng ta làm bộ làm dáng chút thôi. Nhìn bộ dáng vui mừng kia của nàng ta, cũng biết ngày mai nàng ta còn có thể cười thoải mái như vậy hay .

      ------ đề lời với người xa lạ ------
      Ngày hôm qua nhận được tin nhắn thứ nhất, rất vui vẻ nga, đêm qua sinh bệnh, rất khó chịu , mọi người phải chú ý thân thể nga.
      Andrena, Xuxu, PHUONGLINH87^^4 others thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 9: Rơi xuống nước

      Sáng sớm hôm sau, Diệp Mộ Linh lựa chọn kiện váy dài bích sắc, màu xanh bích nhợt nhạt càng làm nàng thêm xuất trần, đầu vấn song đao kế (ai rảnh lên google tìm, mình tìm mà chả thấy), tóc vẫn gắn nhiều trang sức, chỉ có mấy tiểu chu sai được khảm bảo thạch nho , trong suốt sáng bóng, làm cho người ta có cảm giác châu tròn ngọc sáng, trán kéo sợi dây trang trí xinh xắn làm cả người tăng thêm ít linh khí. “Hồng Thường, nhị tiểu thư sao còn chưa lại đây.”
      Diệp Mộ Linh nếu có chút đăm chiêu hỏi
      “Tiểu thư, nhị tiểu thư rồi, bảo nô tỳ báo cho tiểu thư cần chờ nàng .”
      Hồng Thường cúi đầu đáp, điểm tâm tư này của Diệp Mộng Dao nàng rất ràng, kiếp trước Diệp Mộng Dao dùng hết thủ đoạn nịnh bợ Tần Vương quận chúa, chiếm được thích của Tần Vương quận chúa, vì vậy gây ra ít chuyện xấu, chủ ý xấu, nay, chỉ sợ là muốn đến sớm để kéo bè kéo cánh, giao thiệp tốt với các tiểu thư .
      Nhưng là kiếp này, nàng làm sao có thể cho phép Diệp Mộng Dao mượn dùng uy thế Tần Vương quận chúa để tác uy tác phúc. Tần Vương quận chúa chung tình với Hoài Vương thế tử Đường Quảng Hàn, Hoài Vương ở Đại Kiền vương triều là vương gia khác lạ duy nhất, rất được hoàng đế sủng ái, mà mẫu thân của Diệp Mộ Linh - Diệp thị đúng là muội muội cùng mẹ sinh ra của Hoài Vương, cho nên, ngoài thân phận chủ mẫu của Hầu phủ ra, thân phận vốn dĩ của Diệp thị cũng rất cao quý.
      Hoài Vương thế tử cũng chính là biểu huynh của Diệp Mộ Linh. Biểu huynh này của nàng có tiếng thích mỹ nữ, gặp giai nhân luôn nhịn được đùa giỡn vài câu, ngày thường luôn mang bộ dạng hời hợt, khóe miệng thường treo tia tươi cười xấu xa, biết quyến rũ hồn của bao nhiêu nương, tuy vậy ra cũng có chút bản lĩnh, nhiều lần được đương kim hoàng đế thừa nhận, cho nên Hoài Vương đối với hành vi của cũng quá so đo. Mà Tần Vương quận chúa xưa nay kiêu ngạo, lòng đố kỵ càng sâu, xem ra hôm nay Diệp Mộng Dao đẹp mặt.
      Nghĩ đến đây, Diệp Mộ Linh ý thức được thời gian sai biệt lắm. Liền :
      “Nếu như thế chúng ta cũng sớm thôi, quá trễ khó tránh mất cấp bậc lễ nghĩa.”
      Dứt lời, mấy người liền ngồi xe ngựa Trấn Viễn Hầu phủ đến Mộc Vương phủ. Qua nửa canh giờ liền tới Mộc Vương phủ, vừa mới xuống xe ngựa, liền có bà tử đem nhóm người dẫn vào hậu viện Vương phủ, Diệp Mộ Linh thô sơ giản lược (ngó sơ) vài lần, cảnh sắc vẫn xinh đẹp như kiếp trước, phía đông là mai lâm (rừng mai), thời điểm vào đông, hoa mai nở rộ thành từng chùm rực rỡ, có thể hoa ở đây tuyệt nhất kinh thành. Phía bắc là mặt cỏ được chăm sóc kỹ lưỡng, mặt cỏ to là bảy tòa lương đình, hành lang gấp khúc nối lại cùng chỗ, hình dạng như Thất Tinh bắc đẩu, hai bên hành lang gấp khúc được gieo trồng rất nhiều hoa cỏ quý báu mà người trong cung thường thưởng thức. Phía nam cùng phía tây thông với nhau, phía nam là núi đá giả lởm chởm, còn có vài thác nước , nước từ thác đổ xuống va đập với nhau tạo ra nhiều bọt nước càng thêm long lanh, xinh đẹp dưới ánh mặt trời, phía tây là cái ao, giữa ao có cây cầu bằng gỗ, cây cầu được nối bằng cả trăm cọc gỗ, giữa những cọc gỗ có thể thấy được nước ao xanh biếc, bởi vì cọc gỗ rất dài nên hai bên vẫn căng vòng bảo hộ, lá sen trong ao xếp thành phiến, ngẫu nhiên có cá vàng nhảy lên, bức tranh đẹp trong ngày hè.
      Diệp Mộ Linh đứng lại ngắm cảnh trong chốc lát, liếc mắt cái liền thấy hai phiến vàng nhạt mềm mại. Hiển nhiên là Diệp Mộng Dao cùng Tần Vương quận chúa. Diệp Mộng Dao vốn sớm đến đây để có thể dạo vòng vì hôm nay tham gia hội thi thư có vài vị thế tử có gia thế, ngờ lại bị vị nam tử vận thân áo trắng có chút lưu manh trêu đùa,
      “Vị tiểu thư nhắn xinh đẹp thích xấu hổ kia. Xin hỏi nàng là coi trọng vị công tử nào.”
      Nàng chính là rất nhanh lặng lẽ nâng mắt nhìn lướt qua, còn chưa kịp tiếng, liền bị lời của nam tử làm cho xấu hổ đến mặt đỏ bừng, bước nhanh cáo lui, lại chọc phần đông thế tử trêu đùa. Lúc xoay người, nàng lại lớn mật liếc mắt nhìn công tử áo trắng kia cái, có tia tà mị nhưng cũng mất ôn nhu, khỏi làm cho tim nàng bang bang loạn nhịp, chính là biết thân thế vị nam tử áo trắng kia như thế nào, xem bị vài cái thế tử vây quanh, tựa hồ gia thế rất bất phàm. Ở lúc nàng còn lâm vào trong ảo tưởng của chính mình, ngờ lại nhìn thấy Tần Vương quận chúa mặt mày nhăn nhó, vận thân xiêm y vàng nhạt rất giống nàng từ cái khác lương đình khác đến, nàng bị dọa tới choáng váng.
      Kiện xiêm y kia sao lại giống xiêm y của nàng như vậy, chính mình so với nàng ta dường như còn loá mắt hơn, bất quá người sáng suốt nhất định có thể nhìn ra, hai kiện xiêm y tuyệt đối do cùng người may, Tần Vương quận chúa được phần đông tiểu thư khen ngợi, đầu Lăng Vân kế, cài đầy chu sai sang quý, cực kỳ có khí thế, sau khi thấy Diệp Mộng Dao khỏi ngầm ngoan độc đánh giá: Tốt, cư nhiên dám tranh nổi bật của nàng, còn dám quyến rũ Hàn ca ca của nàng, là chán sống.
      Tần Vương quận chúa màu da thường thường, trắng nõn bằng Diệp Mộng Dao, vận xiêm y này nhìn ra nét đẹp mảnh mai của nàng. Tần vương quận chúa nhìn kỹ Diệp Mộng Dao, ngạo mạn hỏi :
      “Ngươi là tiểu thư nhà nào?”
      Diệp Mộng Dao lấy lòng đáp:
      “Ta nữ nhi của Trấn Viễn Hầu phủ.”
      Tần Vương quận chúa biến sắc, khỏi nhu hòa hỏi:
      “Ngươi là đại tiểu thư của Trấn Viễn Hầu phủ, Diệp Mộ Linh?”
      Trong lòng thầm nghĩ: Nếu là đại tiểu thư của Trấn Viễn Hầu phủ, khả nàng vạn vạn thể đắc tội, Hàn ca ca đối với vị biểu muội này là vô cùng tốt. đợi Tần Vương quận chúa nghĩ xong, đạo thanh ngầm có ý châm chọc liền đánh gãy suy nghĩ của nàng:
      “Quảng San tỷ tỷ [ Tần Vương quận chúa ], ngươi cũng nên bị tiểu nha đầu này lừa đảo, muội muội ta năm trước gặp qua đại tiểu thư của Trấn Viễn Hầu phủ lần, trổ mã biết xinh đẹp gấp bao nhiêu lần so với vị trước mắt này đâu.”
      Tần Vương quận chúa vừa nghe, sắc mặt liền tốt:
      “Ngươi là thứ nữ Trấn Viễn Hầu phủ?”
      Này cũng đánh mặt nàng, cái thứ nữ nho đều dám vận xiêm y giống nàng, còn được Hàn ca ca khen ngợi.
      “Nô tỳ đúng là thứ nữ Trấn Viễn Hầu phủ - Diệp Mộng Dao -”
      Diệp Mộng Dao gian nan ra những lời này, khỏi ngầm ngoan độc nhìn nữ tử vừa mới lên tiếng. Tần Vương quận chúa vòng quanh Diệp Mộng Dao vài vòng, dùng móng tay được sơn đỏ tươi sờ sờ quần lụa mỏng vàng nhạt kia, lại phát quần lụa mỏng của Diệp Mộng Dao là đồ hạ đẳng, vải cũng tốt, dễ làm làn da bị thương, xem ra nha đầu này vì tranh ánh mắt của Hàn ca ca lại ra tay ngoan độc a.
      Kỳ Diệp Mộng Dao cũng thực ủy khuất, nàng sau khi vận thử xiêm y lại phát loại vải may xiêm y này là loại vải hạ đẳng, bất quá vì xuất sắc, nàng vẫn là hạ quyết tâm mặc vào, nghĩ đến đây, khỏi thầm hận Diệp Mộ Linh, nhất định phải làm nàng ta đẹp mặt
      “Quận chúa, kỳ xiêm y này đều do gia tỷ cho ta mượn, phải ta cố ý va chạm quận chúa.”
      Tần Vương quận chúa nghe xong khinh thường nở nụ cười, thực xem nàng là ngốc tử sao, đích nữ Trấn Viễn Hầu phủ sao có thể vận xiêm y may từ loại vải hạ đẳng, Diệp Mộng Dao đến loại thời điểm này còn quên châm ngòi quan hệ của nàng cùng Hàn ca ca .
      “Diệp Mộng Dao phải , đều cùng chúng ta chung .”
      xong, vẫn chưa dừng lại quá lâu, liền quay đầu về hướng cầu gỗ. Tần Vương quận chúa ở phía trước thảnh thơi tiêu sái, lại giống như nháy mắt ra dấu cho mấy tiểu thư quan gia bên cạnh , lập tức mấy người này liền hiểu ý, những người ban đầu đều trước sau có thứ tự lập tức cạnh nhau, vị nữ tử vừa mới vạch mặt Diệp Mộng Dao, rất nhanh liền vươn chân phải ra, Diệp Mộng Dao chú ý liền nhào đầu ra giữa ao:
      “A --!”
      tiếng thét chói tai, mấy vị nữ tử cầm đầu quay đầu nhìn qua, xa xa, ít thế tử cũng nghe tiếng mà tới, mấy người bên cạnh Tần Vương quận chúa cũng xuống nước cứu Diệp Mộng Dao, mà trách cứ :
      “Mộng Dao muội muội, ngươi sao cẩn thận như vậy, thế nhưng lại trượt chân rơi xuống nước ”
      vị nữ tử khác cũng xen mồm :
      “Ai nha, cũng cần trách cứ nàng, dù sao cũng là cái thứ nữ, đều chưa thấy qua những thứ này, có thể làm được như thế muốn sai .”
      Còn có nữ tử xen mồm :
      “Muội muội, ngươi chờ chút, nên gấp gáp, hồi có nha hoàn bà tử tới cứu ngươi ”
      Diệp Mộng Dao ở trong nước tức giận đến thở nổi, bị uống ít nước.
      Andrena, PHUONGLINH87^^, Phương Lăng3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :