1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

THỊT THẦN TIÊN - NHẤT ĐỘ QUÂN HOA - (16 chương)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 6: Sao nàng nỡ lòng bội bạc (1)
      [​IMG]
      Ái tình vốn chẳng có gì phức tạp, quanh quẩn lại chẳng qua chỉ có ba chữ, nếu phải là “Ta chàng”, “Ta hận chàng”, là “Thôi bỏ ”, “Chàng ổn ”, “Ta xin lỗi”.

      Canh năm vừa qua, Dung Trần Tử rời giường, đánh thức Hà Bạng. Rửa mặt chải đầu xong xuôi, tự mình tìm Lưu Tẩm Phương, đưa nàng ta trở về nhà. Lưu Tẩm Phương thu dọn quần áo và đồ dùng, rồi theo .

      Cuối tháng Mười nên trời lâu sáng, sắp qua giờ Dần mà trời vẫn còn tối đen. Tiếng mở cửa khiến Hà Bạng tỉnh giấc, nàng dụi dụi mắt ngồi dậy, thấy Dung Trần Tử từ bên ngoài bước vào, nàng sờ sờ bên cạnh, quả nhiên thấy Dung Trần Tử đâu, liền hỏi ngốc: “Tri quan, mấy giờ ngươi vậy?”.

      Giọng Dung Trần Tử vẫn như bình thường: “Vừa mới , ngủ tiếp thôi”.

      xong, tháo giày cởi tất, rồi nằm lên giường, ôm chặt Hà Bạng vào lòng. Hà Bạng nhắm mắt lại, nhưng lại mở bừng mắt ra, nhìn lại lượt “Dung Trần Tử” trước mặt, nhất thời tóc gáy dựng đứng!

      Lúc lâu sau, Hà Bạng khẽ lách người ra khỏi cái ôm của “Dung Trần Tử”, cười lúng túng: “Tri quan, giờ này ngươi cũng nên dậy được rồi đấy. Đồ tử đồ tôn của ngươi nhất định là niệm kinh buổi sáng”.

      “Dung Trần Tử” giữ chặt lấy vòng eo thon của nàng, hai tay tựa như con rắn từ từ siết chặt, giọng của trầm ổn mạnh mẽ, còn nghi ngờ gì nữa đây vẫn là sắc của Dung Trần Tử: “Hôm nay cũng sao cả”.

      Vừa dứt lời, Thanh Huyền ở bên ngoài liền mang nước đến cho rửa mặt chải đầu, có vẻ như lúc Dung Trần Tử cũng cho bọn biết. Nghe thấy giọng Thanh Huyền, nước mắt Hà Bạng rơi đầy mặt - Thanh Huyền ngươi tuyệt vời, ta thích ngươi nhất nhất nhất luôn!

      “Dung Trần Tử” đành phải xuống giường rửa mặt chải đầu, Thanh Huyền vẫn yên lặng đứng hầu bên cạnh. Hà Bạng cuộn người trong chăn rồi lui hẳn vào phía trong, ngăn của chiếc tủ thấp ở đầu giường đặt những cuốn kinh thư mà Dung Trần Tử hay xem, ngăn dưới cất số pháp khí của . Hà Bạng lặng lẽ sờ chiếc gương bát quái cổ xưa.

      Lấy chiếc chăn ra che lại, nàng liếc trộm “Dung Trần Tử” rửa mặt chải đầu. Qua gương, nàng chỉ thấy khuôn mặt thối rữa, bọc trong lớp chất nhầy dày đặc, vẻ đau khổ trước lúc chết vẫn ngồn ngộn lên. Hai con mắt vốn trợn trừng rất to, nhưng nay bị chất nhầy ăn mòn, chỉ còn sót lại nửa tròng mắt trắng dã.

      Hà Bạng cứ nhìn trộm mãi, nhưng nàng cũng rất hiếu kì - Sao lại xuất “Dung Trần Tử” với khuôn mặt như thế kia chứ? Lạ hơn là, những chỗ khác của tên “Dung Trần Tử” này lúc lên trong gương lại có chút kì quái nào cả.

      Hà Bạng lặng lẽ siết chặt chiếc gương bát quái, bên kia Thanh Huyền lại càng đáng hơn: “Các sư đệ tập hợp xong rồi, ở sân luyện công cung kính chờ sư phụ”.

      Hà Bạng cảm thấy Thanh Huyền nhất định là người dễ thương nhất đời này, tuyệt đối có người thứ hai.

      “Dung Trần Tử” dọn dẹp xong xuôi, theo Thanh Huyền tới sân luyện công sau núi. Hà Bạng từ giường ngồi dậy, lời nào chạy thẳng xuống núi. Chung quy lại nàng vẫn là người cẩn thận, chỉ sợ sử dụng thuật Độn thủy bị thứ đó phát ra, nhưng chạy được nửa, nàng lại hơi chần chừ - biết lúc nào Dung Trần Tử mới về, e rằng đám tiểu đạo sĩ trong Quan làm mồi nhắm cho con quái vật đó mất.

      Nàng do dự giữa chạy thoát thân và cảnh báo, nhưng căn bản nguyên nhân khiến nàng do dự ấy là - Đám tiểu đạo sĩ đó nấu ăn quá ngon…

      Suy nghĩ hồi, nàng lại nhớ ra chuyện còn quan trọng hơn nhiều, Thanh Vận bữa sáng nay vẫn là món củ cải viên, người ta ăn sáng thể chạy nhanh được, chi bằng quay về ăn xong bữa sáng rồi hẵng ? Nếu đến lúc đó vẫn còn nhớ ra được chuyện này, ừ, thế tiện thể nhắc nhở cảnh tỉnh bọn vài câu.

      Vậy là Hà Bạng lại quay người chạy về thiện đường, nàng quen vận động, nên sớm mệt phờ, thở hồng hộc: “Á á Thanh Vận, hôm nay có món gì ngon vậy?”.

      Nàng vừa bước tới thiện đường là lớn tiếng gọi, Thanh Vận là đầu bếp chính - nấu nướng rất giỏi, lại rất chịu khó đổi món mới, thức ăn của Hà Bạng trước giờ đều do tự tay làm.

      đáp: “Củ cải viên, ngồi xuống , nồi đầu tiên xong rồi đây”.

      Hà Bạng rất vui, nhanh chóng ngồi xuống bàn. Hai tên đạo nhân hỏa công dám chậm trễ, vội lau dọn sạch đồ dùng và bàn ghế. Thanh Huyền bưng lên ba đĩa. Có rất nhiều cách khác nhau để chế biến món củ cải viên này, đầu tiên xắt củ cải non mềm thành những miếng vừa ăn đều chằn chặn, sau đó tỉa thành hình cầu, cuối cùng nạo bên trong , nhồi vào đó những thứ như măng tươi, nấm hương, ngó sen được muối kĩ, nhồi xong dùng bột mì bọc ngoài, chiên bằng dầu thực vật, đợi vàng ruộm vớt lên, rồi lại cho tất cả vào chảo chiên thêm lần nữa, sau khi chiên xong, bỏ thêm hương liệu bí truyền là hồi hương vào. Còn có loại ngọt, vị ngọt này chủ yếu là từ những thứ như nhân đậu đỏ, mứt táo, hạch đào, long nhãn; còn vị hoa quả nguyên liệu chủ yếu tùy theo mùa, táo, cam, lê, mùa nào quả ấy, có thứ gì nhồi thứ đó.

      Nồi thứ nhất có ba đĩa, chia ra làm ba vị mặn, ngọt và trái cây, Hà Bạng tham ăn nước miếng chưa chi ứa ra đầy miệng, lập tức ăn thùng uống vại như thường ngày. Lúc Thanh Vận chiên đến nồi thứ bảy, nàng mới chỉ cảm thấy lưng lửng dạ, và buổi đọc kinh lúc sáng sớm của chúng đệ tử trong Quan cũng vừa xong.

      Thấy “Dung Trần Tử” chậm rãi về phía thiện đường, Hà Bạng liền bị nghẹt thở bởi viên củ cải vị hoa quả. Xong rồi, hình như nàng quên béng mất việc chính rồi.

      “Dung Trần Tử” tới bàn của nàng, nàng dùng sức cố nuốt viên củ cải xuống, sau đó lại vội vàng nuốt nốt viên củ cải duy nhất còn sót lại đĩa vào bụng - thể để con quái vật này hưởng lợi được!

      “Dung Trần Tử” ngồi xuống gần nàng, Hà Bạng vừa cười gượng vừa chào hỏi : “Tri quan, ha ha ha ha, Tri quan”.

      Ngó thấy nàng nghẹn , Thanh Vận liền vội vàng đưa bát canh tới. Nhớ tới khuôn mặt lên trong gương bát quái, cơn thèm ăn của nàng cũng bay biến, nhưng bát canh này hầm bằng củ cải viên bên trong lại còn có cả nhân nữa, thơm nức mũi, uống vào thanh mát rất miệng. Nàng thầm nghĩ nên lãng phí, liền uống hơi cạn sạch bát canh.

      Thanh Huyền và Thanh Tố bưng thức ăn lên cho “Dung Trần Tử”. Thanh Vận cũng bưng nồi củ cải viên thứ tám tới, chu đáo cẩn thận hỏi nàng: “Còn muốn ăn nữa ?”.

      Hà Bạng tặc tặc lưỡi, nghĩ dù sao tên “Dung Trần Tử” này cũng ở ngay cạnh, việc gì phải gấp gáp cả. Nàng xua tay, phong thái hiên ngang : “Ta ăn được bao nhiêu đâu, ngươi mang tiếp ba, bốn nồi nữa lên cũng được”.

      Đám tiểu đạo sĩ che miệng, cười đến mức toàn thân phát run.

      Nàng ăn đến nồi thứ chín cơm canh của “Dung Trần Tử” được bưng lên, bữa ăn thường nhật của chỉ có ba, món trong ba món là cháo. Thức ăn tuy đạm bạc, nhưng Hà Bạng vẫn rất bất bình - Tên quái này mời tự nhiên vác xác đến cũng coi như thôi, nhưng có lí nào lại còn phải mời nó ăn cơm nữa?

      nguyên tắc được lãng phí, nàng cướp luôn bát cháo trắng đạm bạc ở trước mặt “Dung Trần Tử” trước khi kịp động đũa, rồi ngửa cổ, ừng ực, ừng ực nuốt cạn. Bắt gặp ánh mắt đầy sợ hãi của đám tiểu đạo sĩ, nàng quệt miệng : “Tri quan, cháo ngon, hà hà, rất ngon”.
      Thanh Huyền thốt nổi nên lời, vội bưng bát đầy khác đến cho “Dung Trần Tử”, Hà Bạng thấy cái bụng của mình chắc thể bằng được cái nồi chứa, nên nàng nhanh chóng nhận ra, so với các món ăn khác, cháo chả có chút giá trị dinh dưỡng nào cả. Vì thế, nàng quyết định hành động dứt khoát, nhanh chóng bưng ba đĩa thức ăn đặt ở trước mặt - “Dung Trần Tử” ăn ngũ tân [1], ba đĩa thức ăn này kì thực cũng chỉ là dưa chuột xào giá đỗ, măng xào xì dầu bột mì và nấm hương xào chay. Hà Bạng đổ thẳng mấy món đó vào miệng cách vô cùng thần tốc, trước khi “Dung Trần Tử” kịp hạ đũa, nàng xử lí sạch.

      [1] Ngũ tân là năm món gia vị có mùi cay nồng, gồm: hành, hẹ, tỏi, kiệu, hưng cừ - loại gia vị có hình dáng và mùi vị tương tự củ nén có ở Việt Nam.

      Lúc này, nàng thực thấy no rồi, nhưng trước mặt vẫn còn để hai nồi củ cải viên - ra đem so mấy món rau dưa cháo trắng thanh đạm của Dung Trần Tử với món củ cải viên này đúng là cách nhau trời vực. Vì vậy, Hà Bạng bất chấp, nghiến răng, nàng phải bảo vệ cả hai nồi củ cải viên…

      dũng thần tốc đến mức này, đừng là đám tiểu đạo sĩ, ngay đến cả “Dung Trần Tử” ở trước mặt cũng phải trợn tròn mắt, há hốc mồm ra vì choáng váng. Cuối cùng, vẫn là Thanh Huyền tới, giọng dặn dò Thanh Vận: “Sư đệ, vất vả thêm chút nữa, tiếp tục… tiếp tục chiên vài nồi nữa …”.

      Thính lực của Hà Bạng vốn hơn người, nghe vậy lập tức lệ rơi đầy mặt, tay nàng ôm cái bụng tròn xoe, tay kéo tay Thanh Huyền, vẻ mặt đau khổ: “Đừng, đừng, đừng vội mà, bảo vệ tôn nghiêm là chuyện rất khổ sở, để bổn tọa nghỉ lát rồi bảo vệ tiếp nhé”.

      Thanh Huyền toát mồ hôi hột: “Người, người, người, rốt cuộc là người ăn no chưa…?”

      Đúng lúc đó, Hà Bạng đột nhiên giữ chặt lấy tay viết vào lòng bàn tay hai chữ - “Sắp no”…

      Thanh Huyền giãy ra khỏi tay nàng, lại dặn dò Thanh Vận: “Nàng ấy sắp no rồi, nấu thêm nồi nữa ”.

      Hà Bạng bực mình, trừng mắt lên nhìn Thanh Huyền, vô cùng khinh thường - Thanh Huyền, lão tử tình thể nào có được tiếng chung với ngươi, ngay cả đọc hai chữ “mau chạy” [2] cũng hiểu.

      [2] Trong tiếng Trung “mau chạy” viết là “快跑”, còn “sắp no” viết là “快饱”, hai chữ này chỉ khác nhau bộ chữ đầu của chữ thứ hai.

      Ăn no rồi, nàng liền kéo Thanh Huyền tới phòng của Dung Trần Tử, khăng khăng rằng bên trong có chuột. Thanh Huyền vừa bước vào phòng, Hà Bạng liền lấy ngay chiếc gương bát quái của Dung Trần Tử nhét vào tay , cũng gì thêm.

      Vẻ mặt Thanh Huyền mờ mịt chẳng hiểu gì, hỏi lại: “Đưa tôi cái này làm gì?”.

      Đúng lúc đó “Dung Trần Tử” vào, ánh mặt trời cuối tháng Mười vẫn còn mang theo vẻ tươi sáng của mùa thu, cái bóng của nền đất có gì kì lạ cả. Hà Bạng cười khan mấy tiếng, rồi lao lên phía trước: “Tri quan”.
      Last edited: 28/10/14

    2. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 6: Sao nàng nỡ lòng bội bạc (2)
      [​IMG]

      “Dung Trần Tử” cũng duỗi tay ra đỡ lấy nàng, Hà Bạng xoay quay vòng, khiến quay lưng về phía Thanh Huyền. Thanh Huyền lắc lắc đầu, định đặt chiếc gương bát quái về chỗ cũ, đột nhiên sắc mặt tái mét, sau đó môi trắng bệch, toàn thân lảo đảo. Hà Bạng nhìn chằm chằm vào mãi thôi, rốt cuộc Thanh Huyền cũng bình tâm lại, cúi người bước ra khỏi phòng.

      “Dung Trần Tử” ngồi giường, khoanh chân nhìn Hà Bạng. Hà Bạng cười rất thà, hỏi: “Tri quan, hôm nay ngươi niệm kinh à?”.

      “Người hi vọng ta niệm kinh sao?”. Giọng của giống hệt với Dung Trần Tử. Đột nhiên dựa sát người lại, tựa hồ như toàn thân có xương: “ giống với người lúc trước”.

      Hà Bạng muốn né ra chỗ khác, đột nhiên Thanh Huyền dẫn theo đám tiểu đạo sĩ từ bên ngoài xông vào, tay còn lăm lăm pháp khí trừ . Hà Bạng thầm chửi thề tiếng, rồi đột nhiên nhìn chăm chú vào đôi mắt của “Dung Trần Tử” trước mặt mình, nụ cười của nàng ngọt ngào như li rượu mật ong, “Tri quan”.

      Ánh sáng trong mắt của “Dung Trần Tử” như bị hút vào trong đôi mắt nàng, vẻ mặt của trở nên đờ đẫn, dường như nhất cử nhất động đều vô cùng khó khăn. Đôi mắt xanh thăm thẳm tản ra luồng ánh sáng long lanh, tựa biển khơi bao la rộng lớn. Hà Bạng nhìn đăm đăm vào , duỗi tay phải ra sau lưng, ra dấu với đám tiểu đạo sĩ đứng ở cửa - mau!

      Đám tiểu đạo sĩ lại chỉ giương mắt lên nhìn Thanh Huyền, Thanh Huyền cũng cảm thấy bầu khí kì dị trong phòng, nhưng giữa thanh thiên bạch nhật, nơi đạo quan thanh tu, dựa vào đâu mà phải sợ mấy con quái thế này? Huống hồ, nếu như bọn bỏ chạy, thân đàn bà con như Hà Bạng biết làm thế nào?

      Nghĩ vậy, lập tức lấy từ trong túi càn khôn ra lá bùa trừ ma, xuyên thanh kiếm gỗ đào [1] qua lá bùa, rồi đâm thẳng đường vào tim con quái. Con quái mang hình dáng của Dung Trần Tử, nên phát thứ nhất vẫn còn có chút nương tay, chưa dùng toàn lực.

      [1] Kiếm gỗ đào là pháp khí của đạo giáo, tập tục truyền thống của Trung Quốc cho rằng, nó dùng để trấn trạch, hưởng phúc, trừ tà… Thường được chế tác bằng cách điêu khắc lên những thanh gỗ đào từ tự nhiên.

      Nhưng nhát kiếm này vừa đâm ra, giống như xuyên vào bùn. Thanh Huyền dốc tất cả sức lực ra đâm lần nữa, nhưng lại thấy thanh kiếm từ từ chìm vào trong người “Dung Trần Tử”, vết thương nhanh chóng khép miệng, để lại dấu vết gì khác thường. vậy, nhát kiếm này còn khiến con quái tỉnh lại trước chế ngự của thuật Nhiếp hồn mà Hà Bạng vừa thi triển. tức giận trợn mắt, dường như dám tin rằng mình lại bị thần thức của Nội tu khống chế.

      Hà Bạng đương nhiên cảm giác được phản kháng của , nhận ra giống quái, nhưng cũng phải là con người. Khun mặt nàng từ từ giãn ra, đám tiểu đạo sĩ nhìn được thẳng khuôn mặt nàng nên thần sắc đều rất hoang mang. tà áo trắng kia dường như nở hoa, bóng hoa trùng điệp, tung bay trong cơn mưa tuyết, vẻ mặt mê hoặc hồn phách người khác.

      Thứ đó yên tĩnh hồi, dường như muốn cùng tiêu hao linh lực với Hà Bạng. Nhưng lúc lâu sau lại nó bắt đầu giãy giụa - Linh thức của Hà Bạng giống như vô tận, trong lúc đối mặt nhìn nhau, rất lâu cũng thấy có hiệu quả. Hà Bạng ngoắc ngoắc đầu ngón tay, Thanh Huyền đột nhiên hiểu ra, hét to ràng: “Tiếp nước, mau tiếp thêm nước!”.

      Lại qua thêm lúc nữa, Hà Bạng từ từ kết thủ ấn, động tác của nàng rất chậm, nhưng con quái vật lại giống như thể kiểm soát được bản thân. Sóng nước ở quanh người nàng ngưng lại thành cột băng nhọn. Nàng chậm rãi xòe lòng bàn tay ra, viên trân châu màu hồng sáng chói xuyên qua đỉnh nhọn tiến vào sâu trong cột băng.

      Nàng cắn chặt hàm răng trắng, môi có vết máu, nhưng đều là vết thương vặt, đáng phải bận tâm. Nàng cố gắng tụ khí, cột băng nhọn như mũi tên, gào thét rồi trực tiếp đâm xuyên qua thân thể con quái vật. Dưới cơn đau đớn cùng cực, thuật Nhiếp hồn mà nó trúng phải cũng đột nhiên được hóa giải.

      Nàng khẽ nhấc bàn tay trắng trẻo lên, nhanh nhẹn lùi lại về phía sau, ngay cả đám tiểu đạo sĩ cũng bị cuốn ra khỏi phòng ngủ của Dung Trần Tử.

      Ánh mặt trời cuối thu nhàn nhạt tựa màu, đàn chim nhạn bay lượn về phía chân trời xa xăm, trời cao mây nhạt.

      Con quái vật bỗng nhiên như phát điên, từ hai cánh tay dài mọc ra những móng vuốt đen kịt, nó dùng sức lột hết da người mình ra, lâu sau toàn thân từ xuống dưới đều bị cào rách, máu tươi tuôn ra đầm đìa. Da bị xé nát, lộ ra bên trong là cái đầu nhòn nhọn, hình dáng bên ngoài trông giống con rắn, nhưng kích thước lại lớn hơn những con rắn bình thường khác rất nhiều, thêm vào đó, trong miệng nó có tới ba chiếc răng độc. Hà Bạng đột nhiên hiểu ra tất cả - Thứ nhìn thấy trong gương bát quái, sợ rằng chính là đồ ăn nó vừa nuốt xong. Rắn có thói quen xấu là chỉ nuốt chứ nhai, thứ đó vừa chết được bao lâu, hồn phách vẫn chưa rời , nên gương bát quái mới nhìn ra được.

      Con quái vật mình người đầu rắn gào lên tiếng thảm thiết, giống như thanh chói tai lúc những dụng cụ bằng sắt cọ sát vào nhau, khiến lớp sóng nước vây quanh Hà Bạng bắn ra khắp nơi. Hà Bạng từ từ lùi lại, thứ này xem ra quá mức đáng sợ, thân thể nàng mỏng manh như trứng gà, thể chọi bừa với nó được.

      Trải qua phen đọ sức khi nãy, thứ đó dường như cũng nhận ra độ khó xơi dễ nuốt chút nào của Hà Bạng, bèn đổi hướng về phía đám tiểu đạo sĩ. Thanh Huyền chọn bảy sư đệ tạm thời tạo thành trận pháp tứ tượng [2]. Nhưng bất kể pháp khí nào đánh vào người con quái này cũng đều có hiệu quả. Da của nó có thể hút sạch mọi bùa chú, pháp khí. Bất kể là bùa phép khống chế quái hay diệt trừ ma quỷ, tất cả đối với nó đều vô dụng. Cứ lặp lặp lại như vậy, Thanh Linh liền bị nó ngoác miệng ngậm vào trong. Thanh Linh liều mạng giãy giụa như sa chân vào chốn đầm lầy cát lún, chỉ thoáng chốc nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.

      [2] Tứ tượng là bốn thánh thú trong các chòm sao Trung Hoa cổ đại: Thanh Long của phương đông, Bạch Hổ của phương tây, Chu Tước của phương nam và Huyền Vũ của phương bắc.

      Trong nháy mắt, lồng ngực con quái vật tựa như có quả khí cầu bị thổi phồng căng, làm lộ ra thân rắn to khỏe, bọc ngoài thân là lớp dịch nhầy màu máu. Hà Bạng chậm rãi lùi về đằng sau. Thấy sư đệ mình bị nuốt chửng, khóe mắt đám tiểu đạo sĩ như muốn nứt ra. Sau khi thân thể con rắn vỡ toạc ra, con mắt ở ngay chính giữa trán nó đột nhiên mở ra, trong mùi tanh nồng của máu tươi lộ ra luồng khí tà khó .

      Con mắt đó vừa mở, ánh mặt trời vốn còn nhàn nhạt trong thoáng chốc liền biến mất, ngay cả gió cũng mang theo mùi hôi tanh nồng nặc. Đám tiểu đạo sĩ run rẩy thốt lên lời, nhưng con rắn lại nhìn về phía Hà Bạng, nó thè cái lưỡi đỏ tươi màu máu ra, dường như rất bất mãn vì tình trạng thảm bại do khống chế của nàng lúc nãy.
      Hà Bạng tuổi nhiều, từng gặp đủ loại quái, nhưng cái thứ có hình dạng giống quả trứng thế này quả nàng chẳng có chút ấn tượng nào. Thấy trong bụng nó hình như có thứ gì đó chuyển động, nàng nắm lấy tay Thanh Trinh, hỏi: “Có muốn cứu Thanh Linh ?”.

      Thanh Trinh gật đầu liên hồi: “Muốn!”.

      Hà Bạng né luồng nhãn ở giữa trán của con rắn, : “Vậy ngươi qua đó để cho nó nuốt, !”.

    3. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 6: Sao nàng nỡ lòng bội bạc (3)
      [​IMG]

      Đám đồ đệ do Dung Trần Tử dạy dỗ quả nhiên đều là những người chính trực, vừa nghe thấy những lời này, Thanh Trinh đạo nghĩa chùn bước liền tiến về phía trước. Tận mắt nhìn thấy con rắn ba mắt muốn bổ nhào lên người , Thanh Huyền liền túm lấy Thanh Vận: “Khoan!”. quát lên tiếng ràng, khiến cả con rắn cũng phải khựng lại.

      Thanh Huyền nhìn Hà Bạng: “Bệ hạ, trong Thanh Hư quan chỉ có Thanh Vận là nấu nướng ngon nhất, nếu như đệ ấy chết rồi, người có củ sen viên để ăn nữa!”.

      Thanh Vận cũng hiểu được ý của Thanh Huyền - ràng là Hà Bạng muốn tìm ra nhược điểm của con xà này, nàng coi trọng tính mạng của kẻ khác, nếu người bị con rắn đó nuốt có gì quan trọng, căn bản nàng chẳng màng đến.

      Hà Bạng bị trúng tim đen, nhưng vẫn muốn thương lượng thêm: “Nếu ngươi trước, sau khi ngươi rồi đến lượt Thanh Vận?”.

      Lần này, lập trường của Thanh Huyền rất kiên định: “Thanh Vận”.

      Thanh Vận liền đẩy Thanh Trinh ra, đứng chắn trước mặt con rắn ba mắt. Con rắn đương nhiên khách khí, ngoạc cái mồm to như chậu máu, ngậm lấy nửa người vào trong. Nó cũng đề phòng Hà Bạng ra tay, nên con mắt thứ ba nhìn chằm chằm vào nàng tha.

      Hà Bạng chậm rãi duỗi tay ra, rồi đột nhiên năm ngón tay siết chặt lại, bên trong cơ thể con rắn ba mắt vang lên tiếng động trầm thấp, hạt trân châu vỡ từ trong cơ thể nó bắn tung tóe ra ngoài, tản ra thứ ánh sáng rực rỡ. Nó gào lên thảm thiết, thanh vô cùng chói tai, thứ gì đó trong bụng lại càng giãy giụa mạnh mẽ hơn.

      Dù sao nó vẫn cứ là động vật, đâu thông minh được như con người chứ. Nó chỉ biết Hà Bạng khó đối phó, nhưng lại biết tại sao lúc trước Hà Bạng lại đặt viên trân châu ấy vào trong cột băng. Lúc chịu cú xuyên như tên bắn của cột băng, nó cũng đề phòng các kiểu, nhưng sau đó chú ý lại dồn cả lên người Hà Bạng.

      Nó ra sức lăn lộn nền đất, nôn ra Thanh Vận, Hà Bạng thở phào nhõm. Nó lại vùng vẫy cái thân hình suýt soát bảy thước của mình, cố sống cố chết trườn về phía nàng. Cả người nó bắt đầu chảy ra thứ chất dịch dinh dính màu vàng nhạt, tỏa ra trong khí thứ mùi rất hăng.

      Hà Bạng thấy cái chết cận kề trước mắt, nàng chỉ còn cách duy nhất - Chạy!

      Nàng xoay người chạy thẳng. Con rắn vừa truy đuổi vừa gầm gào giận dữ. Hà Bạng dùng được thuật Độn thủy, nhưng lại dùng được thuật Phong truyền, nên cước bộ và nhanh vô cùng, ấy vậy mà vẫn thoát được tầm nhìn của con rắn ba mắt. Nó bừng bừng tức giận, sau khi truy đuổi rất lâu cuối cùng dường như cũng hiểu ra nó thể đuổi kịp được Hà Bạng. Con rắn này tuy là súc vật, nhưng cũng hoàn toàn là loại có não, nó lập tức xoay người chuẩn bị tấn công đám tiểu đạo sĩ trong Quan.

      Hà Bạng đứng ở sườn núi, cũng do dự - Chạy hay là chạy đây?

      ra, đâu cần phải vì mấy tên tiểu đạo sĩ đó mà liều mạng với con rắn này. Nếu có tên Võ tu còn có thể tiện tay giải quyết giúp. Huống hồ mình và mấy tên tiểu đạo sĩ đó lại cũng thân thiết lắm…

      Nàng tìm đủ lí do để biện bạch cho bản thân, cuối cùng lại nhận ra - Mình và mấy thứ như bột củ sen viên, củ cải viên rất thân quen.

      Nghĩ vậy, tâm trí nàng lại rối hết cả lên.

      núi vọng tới loạt tiếng gào thét, Hà Bạng vẫn chưa nghĩ thông, cuối cùng quyết định - Ừ, ít nhất là cứu Thanh Vận ra !

      Nàng vừa leo lên núi, thấy con rắn ba mắt dài ra gấp đôi lúc trước, trong bụng nó chứa đến ba tên tiểu đạo sĩ rồi, may mắn là da nó thủng lỗ chỗ vì bị trân châu xuyên qua, nên ba tên đó đều còn sống.

      Vừa nhìn thấy Hà Bạng, con rắn ba mắt lập tức nhả cánh tay của tiểu đạo sĩ ra, tức giận gào lên tiếng rồi lao đến. Hà Bạng lo sợ, bấm niệm khẩu quyết muốn thi triển thuật Ngưng băng, nhưng động tác của con quái vật này quá nhanh, chỉ nháy mắt tiến sát đến trước người nàng.

      Nàng chỉ có thể chạy tiếp, muốn quay người, đột nhiên luồng sáng màu đỏ lóe lên, có người tách con rắn ba mắt ra xa. Hà Bạng vừa ngẩng đầu lên thấy mình đứng an toàn yên ổn trong lồng ngực người đó.

      Nàng mừng rỡ khôn xiết, nhưng lại hạ giọng xuống cực thấp: “Thuần Vu Lâm!”.

      Thuần Vu Lâm cũng thả lỏng tay, giọng : “ thôi”.

      Hà Bạng lại thoáng chần chừ, cuối cùng đáp: “Giết nó rồi hẵng ”.

      Thuần Vu Lâm rất ít khi làm trái lại mệnh lệnh của Hà Bạng, chỉ thoáng chốc lắc mình đến gần con rắn ba mắt. Binh khí của là vòng nhật nguyệt; cái có hình tròn, chính là mặt trời, bên ngoài chiếc vòng có lưỡi dao sắc nhọn, ai may đụng phải bị tróc da cũng gãy xương; cái còn lại hình bán nguyệt, đó có khắc những câu bùa chú bằng tiếng Phạn, chủ yếu dùng để đối phó với ma.

      nhãn của con rắn ba mắt mở to, cái đuôi của nó vung lên quấn chặt lấy eo lưng Thuần Vu Lâm. Tay trái của Thuần Vu Lâm vừa sử dụng vòng nhật nguyệt, lớp vảy của con rắn từng miếng từng miếng bị lật mạnh lên, ngay lập tức máu thịt bắn tung tóe. Con rắn đau đớn, quẫy mạnh đuôi cái, nhưng Thuần Vu Lâm lạng mình tránh được.

      Chỉ khoảng trống này thôi, cũng là quá đủ. Hà Bạng bấm niệm khẩu quyết, cột băng bén nhọn chứa đến ba viên trân châu tựa mũi tên, xuyên thẳng vào vị trí trái tim nó. đợi lệnh, Thuần Vu Lâm liền lách mình đến trước mặt Hà Bạng, giơ tay áo che khói bụi cho nàng.

      Con rắn ba mắt rít lên tiếng ghê rợn, vị trí quả tim của nó vỡ toác khiến máu thịt bắn vung vãi khắp nơi. Đột nhiên, ở trong bụng nó thò ra mũi kiếm nhọn, là của đám tiểu đạo sĩ ở bên trong mổ bụng chui ra.

      Thuần Vu Lâm dắt tay Hà Bạng: “ thôi”.

      Hà Bạng vừa vừa tiếc rẻ: “Ôi ôi, con rắn to như vậy, biết mùi vị thịt nó thế nào…? Óa óa, nghe mật rắn bổ lắm đấy…”.

      Thuần Vu Lâm cười ngất.

    4. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 6: Sao nàng nỡ lòng bội bạc (4)
      [​IMG]

      Dung Trần Tử đưa Lưu Tẩm Phương quay trở về Lưu phủ. Cả nhà Lưu phủ từ xuống dưới có gì khác thường, chỉ có đứa cháu trai vừa sinh được mười ngày của Lưu Các Lão là thấy đâu. Lưu phủ quan tâm tới mất tích của tiểu thư, vì người trong phủ mải lật tung khắp nơi để tìm kiếm thằng bé, nhưng cuối cùng đành tuyệt vọng báo quan. Do thân phận của Lưu Các Lão, nên dĩ nhiên quan phủ dám chậm trễ, nhưng mặc cho quan sai điều tra xét hỏi thế nào, mãi vẫn chưa phát ra manh mối.

      Dung Trần Tử dựa vào ngày giờ sinh của đứa bé bói quẻ, kết quả là số yểu mệnh. Nhưng đời người có ba phần nằm ở quy luật, bảy phần là từ những biến cố khác nhau. Đối với đứa bé này, quẻ bói dựa vào ngày giờ sinh cũng chưa chắc chính xác hoàn toàn. Là người suy nghĩ thận trọng, Dung Trần Tử quyết định để tới ban đêm mới làm phép, nếu có thể tiếp cận được với linh hồn của đứa bé, hỏi mọi việc.

      ngờ đến chiều, Thanh Hư quan đưa tin tới - Hà Bạng mất tích! Lúc ấy, mọi người đều bận rộn cứu mấy tiểu đạo sĩ trong bụng con rắn ba mắt, nên ai chú ý xem nàng đâu.

      Dung Trần Tử lo lắng, cũng quan tâm đến những chuyện kì lạ xảy ra trong Lưu gia nữa, mà vội vã trở về Thanh Hư quan. Diệp Điềm sau khi biết chuyện, cũng nhanh chóng cưỡi kiếm trở về từ Lý Gia Tập. Thanh Huyền, Thanh Vận và mọi người chỉ kịp nhìn thấy Thuần Vu Lâm toàn thân mặc bộ quần áo đỏ, nhưng ở trường chẳng có mấy người nhận ra được mặt .

      Dung Trần Tử đứng rất lâu sau núi nơi Hà Bạng giao đấu với con rắn ba mắt, cuối cùng đưa ra kết luận: “Nàng ấy bị Hải tộc đưa rồi”.

      Diệp Điềm mặt mày biến sắc: “Tu vi của nàng ta cao như vậy, sao lại bị Hải tộc đưa được?”.
      Dung Trần Tử trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm: “Thanh Huyền, Thanh Tố, các ngươi thông báo chuyện ở Lý Gia Tập cho Đạo tông biết. Thêm nữa mời Hành Chỉ chân nhân của Cửu Đỉnh cung điều tra chuyện ở Lưu phủ. Ta vẫn luôn nghi ngờ tiểu thư của Lưu phủ có gì đó cổ quái”.

      Thanh Huyền và Thanh Tố dĩ nhiên vâng lệnh, sắc mặt Diệp Điềm tái xanh: “Sư ca, huynh muốn làm gì?”.

      Giọng Dung Trần Tử tuy nhàng, nhưng thái độ lại rất kiên quyết: “Ta phải đến Hải tộc chuyến”.

      vừa xong, Diệp Điềm liền níu chặt lấy tay áo : “Sư ca, huynh điên rồi ư? Nếu Hải tộc bắt cóc Hà Bạng, mình huynh ra sao? Thêm nữa, từ trước tới nay Hà Bạng nhan sắc mị, tác phong kì quái, ai mà biết được nàng ta có cùng Hải tộc mưu đoạt lấy máu thịt của huynh hay ?”.

      Dung Trần Tử gỡ tay nàng ra: “Bất kể là vì lí do gì, ta cũng nhất định phải ”.

      Dứt lời, chần chừ thêm nữa, quay về phòng tìm mấy thứ như viên trân châu tránh nước, kiếm rẽ nước, rồi mình đến Hải tộc. Diệp Điềm cuống quýt đến độ giậm chân thình thịch: “Nếu huynh khăng khăng muốn , vậy muội cùng với huynh!”.

      Dung Trần Tử cúi đầu nhìn nàng, đột nhiên mỉm cười: “Sư muội, dù sao đây cũng là việc riêng của sư ca, sao có thể để liên lụy đến người khác được?”.

      Mắt Diệp Điềm ngân ngấn lệ: “Sư ca, chúng ta lớn lên cùng nhau, luyện võ cùng nhau, tu đạo cùng nhau, giờ với huynh muội chỉ là người khác thôi ư?”.

      Dung Trần Tử nhìn thẳng vào mắt nàng, vẻ mặt trịnh trọng: “Tiểu Diệp, đây là việc của riêng sư ca, nghe lời ”. Rồi xoay người rời . Diệp Điềm đứng nguyên chỗ rất lâu, nàng chợt nghĩ ra cách.

      Hoàng cung Hải tộc.

      Hà Bạng biến lại nguyên hình, nhốt mình trong lớp vỏ trai ăn uống no say. Thuần Vu Lâm làm cho nàng rất nhiều món ăn mặn rất ngon - Suốt quãng thời gian ở trong Thanh Hư quan ngày nào cũng ăn chay, ăn đến sắp hỏng dạ dày luôn rồi.

      “Dung Trần Tử tới chứ?”. Thuần Vu Lâm đút hải sâm cho nàng ăn, trong lời cũng chẳng có mấy phần chắc chắn. Nhưng Hà Bạng tin tưởng đủ cả mười phần: “ tới, chỉ tới, mà còn đơn thương độc mã tới”.

      Thuần Vu Lâm hiểu, hỏi lại: “Nhưng Dung Trần Tử đạo pháp cao cường, thần vẫn thấy hơi lo…”.

      Hà Bạng há vỏ to ngậm miếng hải sâm kho hành lá: “Đạo pháp của ta cao cường , nhưng ở dưới nước, công lực của ngươi tăng lên hai phần, còn khi ở dưới nước, thực lực giảm hai phần. Cứ làm như những gì ta , nhất định có thể làm tổn hại thêm ba phần nữa của . Lúc này muốn tìm người nên lòng dạ rối bời, có thể phát huy được được bốn năm phần thực lực thường ngày là giỏi lắm rồi”. Nàng khép vỏ lại, giọng nặng nề: “Lại thêm việc bí mật tập kích, trăm phần trăm thành công”.

      Thuần Vu Lâm vẫn muốn khuyên nhủ tiếp: “Dung Trần Tử là bậc cao nhân đức cao vọng trọng, vì mà đắc tội với toàn thể Đạo tông, sợ là sau này lôi thôi phiền phức dứt cho Hải tộc mất”.

      Hà Bạng lặng lẽ hồi lâu, đột nhiên câu vô cùng kì lạ: “Nhưng còn thời gian nữa rồi”.

      Lát sau, bên ngoài có thủ vệ vào bẩm báo: “Khởi bẩm Hải hoàng bệ hạ, Đại tư tế, bên ngoài có đạo sĩ tự xưng là Dung Trần Tử, muốn cầu kiến Hải hoàng bệ hạ”.

      Hà Bạng biến trở về hình người, váy áo kết từ nước biển bồng bềnh lay động, mái tóc đen dài tung bay, tựa linh hồn mị hoặc dưới biển sâu. Nàng cúi người tháo sợi dây đỏ có những chiếc chuông vàng ở cổ chân của mình ra đưa cho Thuần Vu Lâm: “ ”.

      Thuần Vu Lâm bước thẳng ra khỏi cung điện thủy tinh, bên cạnh hành lang là mảng tảo đỏ hình dáng như những ngôi sao, Dung Trần Tử đứng ở tận cuối đám hải tảo màu đỏ rực như hoa hồng ấy, viên trân châu tránh nước tách ra khỏi nước biển, đạo bạo trắng như tuyết tựa hồ sắp tan vào trong nước. Nhìn thấy Thuần Vu Lâm, khẽ cau mày: “Nàng ấy ở đâu?”.

      Chống lại Dung Trần Tử, cho dù có là ở dưới nước nữa, Thuần Vu Lâm cũng chẳng có mấy phần thắng. đứng đối mặt với Dung Trần Tử cách lớp hải tảo đỏ rực, khuôn mặt trút bỏ vẻ kính cẩn quy thuận mỗi khi đứng trước Hà Bạng, mà thay vào đó là thấp thoáng vẻ tà: “Nàng? Nàng nào kia?”.

      Ánh mắt Dung Trần Tử giận dữ: “Ngươi chính là tên Tư tế của Hải tộc, Thuần Vu Lâm? Đừng biết mà còn cố ý giả vờ hỏi. Bần đạo có mấy câu muốn đích thân hỏi nàng ấy, nếu nàng ấy cam tâm tình nguyện theo ngươi trở về Hải tộc mọi chuyện coi như xong, nhưng nếu Hải tộc có gan dám làm khó nàng ấy, ngươi nhất định phải trả giá cho hành động đó”.

      Thuần Vu Lâm hoàn toàn chú ý tới cơn tức giận trong mắt Dung Trần Tử, từ từ tiến thêm hai bước, quần áo đỏ tươi tản ra giữa màu xanh lam của biển cả, giống ngọn lửa bùng cháy: “ ra là vì mĩ nhân”. Giọng của ung dung nhàn tản, trong ba phần chế giễu có thêm bảy phần tà mị phóng túng, “Cũng khó trách được, người đẹp như thế, da thịt trắng trẻo nõn nà như thế, vòng eo nhắn như thế, đôi chân lại dài như thế, chẳng trách tại sao đạo trưởng đây cũng phải động lòng phàm”.

      Dung Trần Tử sao có thể chịu ngồi yên khi nghe những lời như vậy, cơn giận của liền bốc lên: “Thân là thống lĩnh hải vực Lăng Hà, sao lại có loại người dâm tà như ngươi!”.

      “Ha ha…”. Thuần Vu Lâm cười như kim châu ngọc thúy, áo đỏ tóc đen, long lanh rực rỡ tựa thần tiên: “Nếu như ta là kẻ dâm tà, vậy đạo trưởng, người lại đuổi theo người đẹp đến tận đây thế này, lúc ở giường, biết còn cao khiết đến mức nào nữa đây?”.

      xong, đợi Dung Trần Tử trả lời, khẽ ưỡn nửa thân , vẻ mặt như si như say, tựa như đắm chìm trong hồi ức: “Đạo trưởng hối hả tìm kiếm ngược xuôi, cái thân thể trắng trẻo mềm mại ấy, thiết nghĩ cũng chỉ dùng được vài lần mà thôi. Ta đây chẳng qua cũng vì muốn gánh nỗi vất vả cực nhọc này thay cho đạo trưởng, đạo trưởng cảm tạ thôi, lại đến đây bày ra cái tư thế như dẫn binh hỏi tội thế này, khiến người ta tài nào hiểu nổi”.

      Sắc mặt Dung Trần Tử tái mét, hai tay lạnh như băng. Dù đạo hạnh của Hà Bạng có cao hơn nữa, chung quy lại cũng chỉ là Nội tu, nếu như rơi vào trong tay

      Cảm xúc của Dung Trần Tử phập phồng, giọng của Thuần Vu Lâm hạ thấp, vẻ mặt tà: “Đạo trưởng là người đứng đắn nghiêm nghị, nhất định lúc ở giường cũng chẳng dùng được mấy tư thế, việc phục vụ Hải hoàng bệ hạ, vẫn nên để những người có kinh nghiệm phong phú như bọn ta đây là hơn. Đạo trưởng có biết nàng ấy thích tư thế nào nhất ?”. Vì tức giận mạch máu Dung Trần Tử gồ lên. Ngón trỏ của Thuần Vu Lâm tựa như băng khắc ngọc mài khẽ quay quay vật gì đó, những kẻ khác liền cười đến mức gập cả người lại đứng thẳng lên được, “Đạo trưởng nhất định chưa từng được thử, ngài phải làm cho nàng ấy nằm sấp dưới đất…”.

      Khi nhìn thấy thứ quay ngón tay trỏ, Dung Trần Tử chỉ thấy có luồng khí nóng, cay nồng, hung hãn bốc lên trong cổ họng, trường kiếm phía sau lưng như cảm nhận được cơn giận dữ của chủ nhân, kêu lên leng keng.

      Đường kiếm thứ nhất lao tới mang theo thanh của bão tố, cùng lửa giận lôi đình, Thuần Vu Lâm lạng người né tránh, tiện tay vứt luôn món đồ chơi nho vẫn ngừng xoay xoay ngón trỏ vào đám tảo đỏ. Dung Trần Tử vươn tay ra nhặt lấy, đó đúng là sợi dây đỏ gắn chuông vàng mà Hà Bạng vẫn đeo ở cổ chân, phía nó còn thấp thoáng có vết máu.
      Last edited: 29/10/14

    5. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 6: Sao nàng nỡ lòng bội bạc (5)
      [​IMG]
      Sắc mặt Thuần Vu Lâm nghiêm trọng - Người này cho dù chỉ có thể phát huy nửa phần thực lực, nhưng vẫn khiến người ta khiếp sợ. Nghĩ vậy, nhưng nụ cười mặt vẫn vô cùng tươi tắn, lấp lánh như rạn san hô mĩ lệ dưới biển khơi: “Đạo trưởng cần phải nóng ruột, Hải tộc Lăng Hà tổng cộng có đến sáu vị Tư tế, cả sáu người cùng lúc phục vụ, Hải hoàng bệ hạ của bọn ta nhất thời rảnh rỗi để tiếp kiến đạo trưởng đâu”.

      Khóe mắt Dung Trần Tử như muốn rách toạc, trong lúc gấp gáp xông lên phía trước, vẻ chừng mực thường ngày cũng dần biến mất. Thuần Vu Lâm hừ lạnh tiếng, chiếc vòng nhật nguyệt trong tay liền ra: “Xưa nay Đạo tông thường truyền tụng Dung Trần Tử đạo trưởng là bậc chính nhân quân tử, hôm nay gặp mặt mới biết hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi. Vừa nghe sáu vị Tư tế Hải tộc thay nhau hầu hạ Hải hoàng bệ hạ, liền vội vàng muốn được chia thìa canh”.

      Dung Trần Tử nghiến chặt răng, lên tiếng đáp trả, dốc toàn lực thi triển các đường kiếm, như muốn trực tiếp đòi mạng kẻ khác. Đám tảo biển trong nước bị kiếm quang băm nát, khiến tầm nhìn trở nên mờ ảo. Thuần Vu Lâm vội vàng ứng phó, chẳng dám khinh thường, nên cũng mở miệng thêm câu nào nữa.

      Bùa xanh lá trong nước mất hiệu lực, Dung Trần Tử chỉ có thể so chiêu thức, thân pháp với Thuần Vu Lâm, lại thêm cả việc tâm trí bị hỗn loạn, khiến cho trận đấu này tuyệt đối thể lơ là.

      Hà Bạng ngồi dựa lưng vào cây cột thủy tinh, thanh của cuộc giao đấu diễn ra ngay trước cửa cung nên nàng nghe mồn , ước chừng khoảng hai khắc sau, nàng từ từ đứng dậy, bấm niệm khẩu quyết, cột băng nhọn hoắt từ từ ngưng kết lại, nàng nhón viên trân châu, rồi lại thả về chỗ cũ, chần chừ lúc rồi lại đặt nó vào cột băng.

      Cứ như vậy mấy lần liền, ở bên ngoài Thuần Vu Lâm bắt đầu chống đỡ nổi, cuối cùng nàng cũng thả viên trân châu màu hồng phấn vào trong cột băng nhọn, do dự thêm nữa. Cột băng nhọn giống như mũi tên vô cùng sắc bén, vững vàng mạnh mẽ nhưng lại thầm tiếng động. Nó lướt trong nước, nước biển lại giúp nó che giấu vết, xuyên thẳng vào chính giữa trái tim Dung Trần Tử. Trường kiếm của Dung Trần Tử bị vòng nhật vây khốn, tay phải bị vòng nguyệt khống chế, sau lưng bị tên băng đâm xuyên qua tim, trong nháy mắt bên môi tràn ra tia máu đỏ tươi.

      Thuần Vu Lâm tình cờ nhìn thấy ánh mắt , ánh mắt ấy thoáng mang theo vẻ đau đớn, nhưng vẫn quay đầu lại, căn bản hề quan tâm xem kẻ lén tấn công sau lưng mình là ai.

      Thuần Vu Lâm hơi chần chừ, vòng nguyệt trong tay thoát khỏi khống chế, cứa xẹt đường lên cổ . Tay trái của Dung Trần Tử nắm chặt lấy lưỡi dao của chiếc vòng nguyệt, giọng của xuyên thủng nơi biển khơi sâu thẳm tối tăm: “Hà Bạng!”.

      Hà Bạng xoay cột thủy tinh lại, đứng dựa vào cây cột : “Ừ?”.

      Sức lực của cạn kiệt, thanh bảo kiếm cũng mất kiếm khí, lại bị chiếc vòng nhật của Thuần Vu Lâm bất ngờ vặn cho gẫy vụn. Hà Bạng lúc từ từ tiến lại gần , máu nơi khóe miệng nhanh chóng hòa vào nước biển như sợi chỉ đỏ mỏng manh tựa sương khói: “Ngay từ đầu, người đến cũng chỉ vì điều này thôi ư?”.

      Kết giới của viên trân châu tránh nước bị tên băng phá vỡ, chìm vào trong nước biển, hơi thở của bắt đầu trở nên khó khăn. Hà Bạng quỳ xuống trước mặt , váy áo mang màu xanh biếc của nước biển, đôi mắt như ánh trăng lúc trời thu, vẻ mặt vương chút tà niệm: “Phải”.

      Dung Trần Tử dốc toàn bộ sức lực nắm lấy cổ tay trắng mịn của nàng, Thuần Vu Lâm vội vươn tay ra muốn ngăn lại, nhưng lại bị Hà Bạng lẳng lặng gỡ ra. Dung Trần Tử siết chặt cổ tay nàng, vẻ mặt bình tĩnh: “Tuy người mưu từ trước, nhưng…”. ho ra ngụm máu: “Nhưng lúc đầu làm vấy bẩn trong sạch của người là điều ta hề mong muốn. Hôm nay, bần đạo lấy thân thể này đền trả lại cho dục niệm của ngày ấy. Từ nay về sau, ta và người ân đoạn nghĩa tuyệt, ai nợ ai nữa”.

      Hải tộc gần cung Hải hoàng đều bị Thuần Vu Lâm đuổi ra xa, biển sâu lúc này vô cùng yên tĩnh. Dung Trần Tử từ từ buông cổ tay của Hà Bạng ra, nàng mím môi, bàn tay trắng nõn dùng sức nhổ cột băng nhọn hoắt cắm ở ngực . Dung Trần Tử rên lên đau đớn, máu tươi trong lồng ngực tuôn ra xối xả.

      Hương vị của máu thịt thần tiên tản ra xung quanh, toàn bộ Hải tộc đều ngửi thấy thứ mùi thơm khiến người ta phát điên vừa giống vị thuốc lại phảng phất như hương hoa ấy.

      Hà Bạng đong đầy máu vào trong chiếc bát làm bằng băng. Lưỡi dao sắc nhọn chiếc vòng nhật trong tay Thuần Vu Lâm kề lên cổ họng của Dung Trần Tử, sắc mặt của vô cùng u ám: “ ta làm vấy bẩn trong sạch của người, vậy là có ý gì?”.

      Hà Bạng giả ngốc: “Có ý gì là có ý gì? Máu này thơm quá, uống thử ngụm ”.

      Thuần Vu Lâm chấp nhận việc nàng đánh trống lảng, đẩy chiếc bát ra: “Người ngủ với ?”. Hà Bạng trả lời, thấy máu ở vết thương của Dung Trần Tử vẫn chảy ngừng, liền cúi đầu xuống liếm miệng vết thương của . Thấy chiếc lưỡi hồng hào nhắn của nàng liếm lên đó, Dung Trần Tử liền vươn tay muốn đẩy nàng ra, nhưng do vết thương quá nặng, nên thể làm gì được.

      Khuôn mặt Thuần Vu Lâm vô cùng tức giận: “Người ngủ với ?”. kéo Hà Bạng lại, giọng lạnh như băng: “Chỉ vì thịt thần tiên, người có thể ngủ cùng với người đàn ông khác! Người có biết cái gì gọi là hạ…”.

      Lời còn chưa xong, cột băng liền kề vào cổ , đầu nhọn của cột băng cứa rạch phần da thịt ở cổ họng. Ngữ điệu của Hà Bạng rất bình thản, nhưng vô hình trung lại mang theo xa cách: “Đại tư tế của ta, ngươi bắt đầu biết láo xược trước mặt bổn tọa như thế từ bao giờ vậy?”.

      Thuần Vu Lâm từ từ đứng dậy, trong đôi mắt dường như có thứ gì đó vỡ vụn: “Hừ, phải rồi, thần có là gì chứ, cùng lắm cũng chỉ là thứ thức ăn dự trữ bệ hạ đem theo từ sông Gia Lăng đến thôi, có tư cách gì để can thiệp vào chuyện của bệ hạ”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :