1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Hầu Môn Độc Phi (Update C114) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      HƠI.....đúng bọn não tàn......rảnh rỗi có gì làm.....tính kế hại lẫn nhau....:yoyo11:.....gieo nhân nào thì gặt qủa ấy.....ANY mới hộc máu thôi sao....sống mà người ra người...qủy thì sắpp giống rồi.....còn chưa biết hối cải thì chết di cho rồi đỡ chật đất a:nosepick:......thanks @XUXU
      PHUONGLINH87^^, XuxuMizuki thích bài này.

    2. Phương Lăng

      Phương Lăng Well-Known Member

      Bài viết:
      339
      Được thích:
      458
      Ko biết khi Tần Ngọc Song biết mình bị vô sinh có cảm tưởng gì ah? :05(1)::05(1):
      Thanks @XUXU edit nga :grin::grin:
      Xuxu thích bài này.

    3. Hanako

      Hanako Active Member

      Bài viết:
      98
      Được thích:
      120
      Bị như vậy là đáng, cũng chả có ai thương tiếc cho An Như Yên cả.:042:
      Ai biểu ác quá làm chi.:061:
      Bề ngoài đẹp đẽ, bên trong lại độc ác.:014:
      Xuxu, linhdiep17PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    4. ushio

      ushio Well-Known Member

      Bài viết:
      157
      Được thích:
      264
      hộc máu rồi, ai da, vẫn chưa chết à, phải công nhận là ANY giống như gián ak, đánh mãi vẫn ko chết, lần này hẳn là lun nhỉ hờ hờ hờ *cười man rợ* Thanks
      XuxuPHUONGLINH87^^ thích bài này.

    5. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      TRỌNG SINH HẦU MÔN ĐỘC PHI

      CHƯƠNG 77.2: TỨC GIẬN ĐẾN MỨC HỘC MÁU

      EDIT: XUXU

      Trong Cẩm Tú các.

      Nguyên bản là Cẩm Tú các luôn luôn uy nghiêm trong Hầu phủ, bởi vì biểu tiểu thư Lưu Bảo Nhi vào ở mà có thay đổi rất lớn. Như lúc này, Lưu Bảo Nhi ngồi ở sân của lương đình, vẻ mặt phẫn nộ, ngay cả đại phu nhân ngồi ở bên cũng thay đổi sắc mặt.

      "Ngươi cái gì? Ngươi có bản lĩnh lặp lại lần nữa!" Lưu Bảo Nhi đứng dậy, rút ra nhuyễn kiếm trong tay, sắc bén chỉ vào nha hoàn trước mặt.

      Nha hoàn kia bị dọa, sợ tới mức đánh mất ba hồn sáu phách, ngừng quỳ mặt đất, cả người lạnh run, "Biểu... Biểu tiểu thư... Đây phải nô tỳ muốn ... Là bên ngoài có người bảo nô tỳ tiến vào truyền tin... , thỉnh biểu tiểu thư chớ quên ngàn lượng hoàng kim kia, mau chút chuẩn bị tốt, đưa qua cho công tử, bằng ..."

      "Bằng cái gì?" Lưu Bảo Nhi cao giọng quát, nghĩ đến chuyện ngàn lượng hoàng kim kia, mặt nhất thời xanh trắng, người nọ còn dám nhắc tới chuyện này, nàng còn có tìm tính sổ mà!

      Chưa từng có người dám đối với nàng như vậy, nghĩ đến ngày đó liên tục chịu nhục nhã, Lưu Bảo Nhi tức giận đến tột đỉnh.

      "Bằng ... Bằng xin mời biểu tiểu thư lại tuân thủ hứa hẹn, lại chui lần nữa!" Nha hoàn kia kiên trì, nơm nớp lo sợ đem câu này xong.

      "A!" Lưu Bảo Nhi tức giận đến giơ chân, rốt cục thể chịu đựng được khuất nhục trong lòng, điên cuồng kêu to ra tiếng, lại chui lần? Nàng đương nhiên biết chui cái gì! Nắm chặt kiếm trong tay, hướng tới nha hoàn kia chém tới, đại phu nhân bên cạnh trong lòng căng thẳng, bước lên phía trước đem Lưu Bảo Nhi phẫn nộ giữ chặt, "Bảo nhi, con bình tĩnh chút a!"

      Ngày thường đánh hạ nhân cũng liền thôi, chỉ cần nháo đến chết người, liền có đại gì, nhưng nếu Lưu Bảo Nhi kiếm chém xuống giết chết nha hoàn này, dù là nàng cũng có cách nào che dấu ở trước mặt lão gia.

      "Bác! Bọn họ khi dễ Bảo nhi, đều khi dễ lên đầu Bảo nhi, người còn vì Bảo nhi làm chủ!" Lưu Bảo Nhi hung hăng trừng mắt nhìn đại phu nhân, nàng cũng mặc kệ bà có phải trưởng bối của chính mình hay , lớn tiếng hướng tới nàng quát, nàng ở Vệ thành quá tốt, đều là bởi vì bác đem nàng kêu đến An Bình hầu phủ này, rồi lại gặp phải khuất nhục lớn nhất đời này.

      Nhịn được cơn tức này, kiếm trong tay Lưu Bảo Nhi vung lên, vốn định chém đầu nha hoàn này, phát tiết tức giận. Nhưng, đại phu nhân ngăn cản, lại làm cho nàng chỉ chém rớt vài cọng tóc của nha hoàn kia.

      "A..." Lúc này đây lại là tiếng kêu sợ hãi của nha hoàn kia, cả người nhất thời chết đứng tại chỗ. "Còn mau , ngốc lăng ở trong này làm gì?" Đại phu nhân thấy tình thế đúng, lập tức hướng tới nha hoàn kia quát.

      Nha hoàn phục hồi tinh thần lại, bất chấp đầu tóc nàng tan hoang, rối tung rối mù, ngừng trốn chạy ra khỏi lương đình.

      "Bác! Ta phải về cho phụ thân ta biết, bảo làm chủ cho ta." Lưu Bảo Nhi hung hăng bỏ lại kiếm trong tay, nàng biết, ở Thính Vũ hiên kia có cao thủ, nàng nếu mình tiến đến, nhất định chiếm được tiện nghi, nhưng Lưu Bảo Nhi nàng nuốt trôi cục tức này, nàng nhất định phải báo thù.

      thế giới này, chưa từng có người dám nhục nhã nàng, người khiến nàng chịu nhục nhã như vậy quả quyết thể sống đời! Trong mắt xẹt qua tia ngoan lệ, khóe miệng Lưu Bảo Nhi gợi lên nụ cười lạnh, hừ, Thính Vũ hiên có cao thủ, nàng có thể tìm cao thủ sao?

      Nghĩ đến hai vị sư huynh của mình, công phu của bọn họ ngay cả sư phụ cũng tán thưởng, nàng thu thập được, như vậy liền nhờ sư huynh đến giúp nàng thu thập! Hai vị sư huynh chưa bao giờ cự tuyệt cầu của chính mình, chỉ cần Lưu Bảo Nhi nàng câu, hai vị sư huynh dù là lên núi đao, xuống biển lửa, cũng có chút do dự, đúng, liền làm như vậy, nàng tại liền vào nhà viết thư cho các sư huynh, bảo bọn họ nhanh chóng buông chuyện trong tay, đến kinh thành giúp nàng.

      Nghĩ đến nhị tiểu thư kia trong Thính Vũ hiên, cùng với nam nhân đá nàng, hừ, Lưu Bảo Nhi nàng liền muốn làm cho bọn họ chết có chỗ chôn!

      Chính lúc này, nha hoàn Khởi Thủy uyển vội vàng vào trong Cẩm Tú các, nhìn đại phu nhân ở trong lương đình, lo lắng chạy lại đây." tốt, đại phu nhân... tốt ..."

      "Chuyện gì kích động như vậy?" Đại phu nhân lạnh giọng mở miệng, uy nghiêm đương gia chủ mẫu . "Đại tiểu thư nàng..." "Nàng làm sao vậy?" Đại phu nhân vừa nghe đến ba chữ 'Đại tiểu thư', lập tức khẩn trương lên, bắt lại cánh tay của nha hoàn kia, bấm mạnh đến mức khiến nha hoàn sinh đau.

      "Đại tiểu thư nàng hộc máu, té xỉu." Nha hoàn vừa xong câu này, đại phu nhân liền bỏ qua cánh tay của nha hoàn, vòng qua nha hoàn kia, vội vàng chạy ra khỏi Cẩm Tú các, hướng tới hướng của Khởi Thủy uyển mà ...

      Lưu Bảo Nhi nhìn nha hoàn còn đứng tại lương đình, khỏi nhíu nhíu mày, "Đại tiểu thư nhà ngươi hộc máu té xỉu?" Lưu Bảo Nhi đến đây hai ngày, còn chưa có nhìn thấy biểu tỷ An Như Yên của mình, nàng từng nhắc tới, nhưng bác lại ép nàng, cho nàng nàng gặp, hai ngày này, nàng cũng nghe đến tin đồn mà kinh thành truyền tụng về chuyện "Thiên hạ đệ nhất biết xấu hổ", nghe ngày đó là mất hết mặt mũi!

      Giờ phút này, nghĩ đến tình huống của An Như Yên, Lưu Bảo Nhi nhất thời cảm thấy chính mình so với nàng, tốt hơn ít, An Như Yên là ở trước mặt tứ quốc mất mặt nha!

      "Ngươi, mang ta nhìn đại tiểu thư nhà ngươi." Lưu Bảo Nhi quay đầu, đối với nha hoàn kia phân phó , tại xem kịch vui , chuyện viết thư cho các sư huynh trở về sau!

      Trong Khởi Thủy uyển.

      Mời tới đại phu, đại phu vừa thấy, chỉ bỏ lại bốn chữ, "Lửa giận công tâm." Đại phu nhân sai người đem chuyện xảy ra lúc ấy lần, cùng với nha hoàn tự thuật, sắc mặt đại phu nhân càng ngày càng khó coi, đúng là vẫn khiến cho Yên nhi biết chân tướng, nhìn thấy vết máu mà An Như Yên phun ra, tay đại phu nhân theo bản năng nắm chặt, nàng sớm đoán được khi Yên nhi biết được tin An Ninh chết, chắc chắn khiếp sợ, nhưng có nghĩ đến, lửa giận công tâm đến hộc máu ngất. Đại phu mở dược, lại công đạo mấy câu, đại phu nhân lệnh cho Dĩnh Thu đưa tiền thưởng, sau đó tiễn đại phu ra ngoài. Trong phòng, chỉ còn lại có đại phu nhân cùng Lưu Bảo Nhi, cùng với An Như Yên vẫn hôn mê giường.

      Lưu Bảo Nhi xem như hiểu được, nguyên nhân là do biểu tỷ hận thể khiến cho vị nhị tiểu thư kia chết a, nghĩ đến chuyện mà kinh thành lưu truyền, nghe , ngày ấy ở tứ quốc tế, biểu tỷ chính mồm ra thân tài hoa của nàng, tất cả đều là trộm từ người của muội muội mà có.

      ra là thế a! Cũng đúng, nếu là nàng có muội muội tài giỏi như vậy, nàng hoặc là lợi dụng nàng, lợi dụng được phá hủy nàng, nàng mới lưu lại người tranh đoạt ánh sáng của bản thân mình.

      Thời gian trôi từng giây từng phút, ngày này, An Như Yên chung quy có tỉnh lại, đại phu nhân càng phát ra lo lắng, đại phu lúc gần cho nàng biết, thân thể Yên nhi, chỉ có người có thể trị tốt, đó là vị danh y ở Viêm Châu, có thể hoạt tử nhân, thịt bạch cốt, biệt hiệu "Diệu thủ công tử", nhưng người này rất cổ quái, phải bệnh nghiêm trọng cứu, nhiều tiền cứu, thành tâm cứu. Tình hình tại của Yên nhi, cũng chỉ có đem thân thể cho trị, "Bệnh" trong lòng nàng mới có thể xoay chuyển tốt. Đại phu nhân mặc kệ trả giá bao nhiêu tiền, đều phải chữa khỏi cho An Như Yên, tại, nàng cũng chỉ có thể tự mình thỉnh, làm cho "Diệu thủ công tử" kia nhìn thấy chân thành của chính mình, hy vọng có thể đến kinh thành chuyến, thay Yên nhi chẩn trị.

      Cho nên, sáng sớm hôm sau, đại phu nhân liền mang theo Cố đại nương Viêm Châu trước, tự mình thỉnh "Diệu thủ công tử" kia. Trong Khởi Thủy uyển, khi An Như Yên tỉnh lại, ánh mắt còn có mở, liền nghĩ đến tin tức khiến mình hôn mê, ngực trận đau đớn kịch liệt, thậm chí so với thân thể của nàng còn muốn đau hơn gấp mười gấp trăm lần.

      " chết... Vì sao lại chết..." An Như Yên nỉ non, nghiến răng nghiến lợi, tay hung hăng cầm lấy sàng đan, phát tiết tức giận tích tụ trong lòng. Lưu Bảo Nhi nghe được thanh của An Như Yên, nàng liền buông điểm tâm ăn trong tay, đến bên giường An Như Yên, nhìn An Như Yên từ từ nhắm hai mắt, còn rối rắm tức giận, thầm nghĩ trong lòng: xem ra, biểu tỷ đối với vị nhị tiểu thư kia hận, ít a!

      Trong mắt xẹt qua tia hào quang, nhíu mày, "Biểu tỷ yên tâm, nàng tại chết, có nghĩa là nàng vĩnh viễn chết được!" Thanh thình lình xuất làm cho An Như Yên trong lòng ngẩn ra, lập tức mở mắt ra, nhìn thấy trong phòng xuất nữ tử xa lạ, "Ngươi là ai?"

      Nàng như thế nào ở trong phòng mình? Còn tùy tiện như vậy, giống như đem phòng này trở thành phòng của nàng ta. "Biểu tỷ, tỷ nhớ ta? Chúng ta trước đây từng cùng nhau chơi đùa a!" Lưu Bảo Nhi thần thái tươi sáng, thần sắc khó nén khí chất cao ngạo, biểu tỷ này của nàng tuy rằng thân phận thấp, nhưng là, tại bộ dáng này...

      Hừ, kia làm sao so với được với Lưu Bảo Nhi nàng? Biểu tỷ? An Như Yên nghe cách xưng hô của nàng, mạnh nhớ lên, "Ngươi là Bảo nhi?" Nương qua là muốn thỉnh Bảo nhi đến Hầu phủ chơi với nàng, nhưng là, hai ngày này cũng thấy thanh của Bảo nhi, nàng hỏi qua mẫu thân, mẫu thân chỉ Bảo nhi còn chưa tới, nàng đương nhiên biết đại phu nhân sở dĩ qua loa tắc trách như vậy, chính là muốn Bảo nhi đem chuyện An Ninh còn sống ra.

      Lưu Bảo Nhi gật gật đầu, An Như Yên nhìn Lưu Bảo Nhi, nghĩ đến lời nàng mới vừa , con ngươi căng thẳng, "Ngươi vừa rồi là có ý tứ gì? Ngươi nàng là ai?" Lưu Bảo Nhi nhíu mày, "Tỷ tưởng là ai, ta đó là ai!" Nàng cùng biểu tỷ đều có cùng người xem vừa mắt ! Bất quá, nàng cùng biểu tỷ cũng giống nhau, biểu tỷ thể trực tiếp giết người, nhưng Lưu Bảo Nhi nàng lại có biện pháp làm cho nàng chết, nghĩ đến bức thư sai hạ nhân gửi , nàng nghĩ tới được bao lâu, sư huynh nhận được, chờ thời điểm các sư huynh đến kinh thành kia đó là ngày chết của nhị tiểu thư kia !

      "An Ninh?" An Như Yên nhíu nhíu mày, nhận thấy được hận ý cùng ngoan ý trong mắt Lưu Bảo Nhi, mâu quang vi liễm, "Ngươi cùng nàng từng có xung đột?" Bằng , Lưu Bảo Nhi thế nào xuất cảm xúc như vậy ở mặt?

      Lưu Bảo Nhi xưa nay bị nuông chiều, có cái gì liền viết ở mặt, ngang ngược, mỗi người cũng dám chọc nàng, nàng là người biết che đậy tâm tư của chính mình. Xung đột? Trong mắt Lưu Bảo Nhi xẹt qua tia tức giận, ở "Thính Vũ hiên" cho nàng nỗi nhục nhã lớn như vậy, hai chữ “xung đột “ sao có thể hình dung hết?

      "Nào có? Bảo nhi chẳng qua thay biểu tỷ bất bình thôi." Lưu Bảo Nhi xả ra chút tươi cười, ngồi ở bên giường An Như Yên, nàng mới cho An Như Yên biết chuyện nàng chịu nhục ở Thính Vũ hiên đâu, chuyện kia nàng dấu còn kịp làm sao có thể để cho người khác biết? Huống hồ, nếu là biểu tỷ biết chuyện này, chắc chắn chê cười nàng. "Phải ?" An Như Yên lạnh lùng mở miệng, tuy rằng lâu gặp biểu muội, nhưng là, nàng tin Lưu Bảo Nhi xưa nay luôn lấy chính mình làm trung tâm lại thay người khác bất bình.

      Cảm nhận được ánh mắt của An Như Yên, Lưu Bảo Nhi nhất thời cảm thấy phi thường được tự nhiên, phất phất tay, kiên định mở miệng, "Biểu tỷ tỷ yên tâm, tâm nguyện của tỷ rất nhanh liền có thể thực ."

      "Ngươi muốn làm gì?" An Như Yên nhíu nhíu mày, nguyện vọng của nàng? Nàng hy vọng An Ninh chết là nguyện vọng sao? Nàng tại muốn nhìn thấy nhất chính là An Ninh chết.

      "Hắc hắc..." Lưu Bảo Nhi gợi lên nụ cười hiểm, thêm vài phần lãnh ý, "Đến lúc đó, ta đem đầu nàng đưa đến trước mặt của ngươi, biểu tỷ đừng sợ mới tốt a!" Lưu Bảo Nhi được như vậy, An Như Yên lại đoán được ý đồ của nàng.

      Bất quá, nàng mừng rỡ có Lưu Bảo Nhi động thủ, mặc kệ nàng cùng An Ninh có xung đột gì mặc kệ Lưu Bảo Nhi có thể làm được như lời nàng hay , vì chính những thương tổn mà mình phải chịu, nàng muốn chính là cái kết quả.

      "Hảo, biểu muội ngươi cần phải giữ lời , biểu tỷ ở chỗ này chờ ngươi!" khóe miệng An Như Yên trồi lên nụ cười lạnh, An Ninh ơi An Ninh, ta muốn nhìn, mạng của ngươi rốt cuộc có bao nhiêu lớn!

      Tránh thoát kiếp, có phải hay còn có thể tránh thoát kiếp thứ hai! Trong Thính Vũ hiên, An Ninh đánh cái hắt xì, Bích Châu nghe được động tĩnh, lập tức tiến vào phòng lấy cái áo choàng, đưa đến trước mặt An Ninh, "Tiểu thư, ngươi mặc thêm áo khoác, coi chừng lạnh." Giờ phút này An Ninh ở hôm qua Phi Phiên dựng lên hiệu thuốc giản dị, nhìn độc thảo Quân Nhược mới lấy về, đọc độc điển về độc tính của chu độc thảo này, hết sức chuyên chú, nghe được quan tâm của Bích Châu, khỏi cười cười, "Làm sao lạnh? Ánh sáng mặt trời chiếu vào rất ấm áp a."

      An Ninh cả kinh, đúng vậy, rất ấm áp, nàng làm sao có thể đánh hắt xì? Chớ phải là có người lại ở sau lưng nhắc tới nàng? Trong đầu theo bản năng ra bóng dáng Lưu Bảo Nhi, nàng vốn tưởng rằng Lưu Bảo Nhi nhất định trong hai ngày này tìm đến nàng phiền toái, lại nghĩ rằng, nàng còn có chút động tĩnh, ha ha...

      Nàng tin Lưu Bảo Nhi vòng vo tính kế, nàng lúc này đến, về sau biết khi nào cũng tới tìm nàng xả giận. "Tiểu thư, đây là cái gì nha?" Bích Châu nhìn hoa cỏ trong tay tiểu thư, nhìn cực kì quái dị, nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy, giống như hoa lại như hoa, giống như cỏ lại phải cỏ, trong lòng Bích Châu tràn đầy tò mò, tay muốn đụng vào, lại chưa kịp đụng tới chu hồng thảo, bị An Ninh nắm tay lại.

      "Này cũng phải là cái gì thứ tốt, cẩn thận khiến mạng của của ngươi cũng còn." An Ninh liếc nàng liếc mắt cái, này cũng phải là gốc cây thực vật bình thường, đây đúng là thứ mà nàng bảo Quân Nhược thời điểm "Nhàn rỗi có việc gì", ra ngoài tìm. Trong độc điển có ghi lại, làm sao có thể bình thường đụng vào được? Bích Châu vừa nghe, sợ tới mức hoa dung thất sắc, lập tức thu hồi tay, im lặng ở bên nhìn tiểu thư nhà nàng chăm sóc gốc cây này nghe "đụng cái liền mất mạng ".

      Trong nhã gian của tửu lâu trong kinh thành. Lưu Bảo Nhi mang theo nha hoàn Thục nhi tiến vào nhã gian, nhìn thấy trong nhã gian có hai nam tử, ánh mắt phút chốc sáng ngời, lập tức xuất ý cười mặt, "Đại sư huynh, nhị sư huynh, các ngươi đến đây."

      Nghe thanh quen thuộc, hai nam tử cao lớn uống trà lập tức quay đầu, đứng dậy nghênh hướng Lưu Bảo Nhi. "Sư muội..." Hai người trăm miệng lời mở miệng, đều là thân hình cao lớn, nam tử to lớn uy mãnh, cái thanh sam, cái bạch sam, hai người đều là vẻ mặt nóng bỏng nhìn Lưu Bảo Nhi, bọn họ nhận được thư của Lưu Bảo Nhi, liền như sở liệu của Lưu Bảo Nhi, buông chuyện trong tay, lập tức chạy tới kinh thành.

      "Sư huynh..." Lưu Bảo Nhi nguyên bản gương mặt tươi cười nhất thời suy sụp xuống, điềm đạm đáng nức nở ra tiếng, nhanh cau mày, khuôn mặt nhắn rối rắm cùng chỗ, nhào vào trong lòng thanh sam đại sư huynh.

      Hai vị sư huynh thấy Lưu Bảo Nhi khóc lên, hai người nam nhi tâm nhất thời rối rắm cùng chỗ, Lưu Bảo Nhi chỉ là bảo bối của Lưu gia Vệ thành, còn là bảo bối hai người bọn phủng trong lòng bàn tay, hai người đều đối với Lưu Bảo Nhi có ý, đối với Lưu Bảo Nhi là có cầu tất ứng, hận thể thỏa mãn tất cả mọi chuyện cho nàng, sao có thể nhìn Lưu Bảo Nhi khóc như vậy?

      "Bảo nhi, muội làm sao vậy? Là ai khi dễ muội?" Áo trắng nhị sư huynh mở miệng hỏi, nhìn thấy Bảo nhi bị đại sư huynh ôm, trong lòng có bao nhiêu phải tư vị. Lưu Bảo Nhi nghe được hai chữ "Khi dễ", khóc lại lớn tiếng, này vừa khóc, đem hai cái tâm của đại nam nhân lại nhuyễn , Lưu Bảo Nhi mặc dù có mở miệng trả lời, nhưng tiếng khóc này, cũng cho hai người sư huynh biết đáp án.

      Thanh sam đại sư huynh sắc mặt nhất thời biến đổi, "Bảo nhi, rốt cuộc là ai khi dễ ngươi, cho sư huynh, sư huynh thay ngươi lấy lại công đạo, xả ra ngụm ác khí này."

      Này đối với hai người bọn họ mà , bất quá là cơm thường mà thôi, ở Vệ thành, đại đa số mọi người đều nhận thức Lưu gia tiểu thư này, thấy Lưu Bảo Nhi mà biến sắc, nhìn thấy tiểu tổ tông này, liền dường khác, nhưng là, ở ngoài Vệ thành, lại khó tránh khỏi đụng tới ít người khác, nhất là ít vũ lâm nhân sĩ, thân thủ Lưu Bảo Nhi, cường đạo dân chúng vẫn là thành thạo, nhưng nếu đụng tới cao thủ chân chính, liền chỉ có chịu thiệt, nhưng Lưu Bảo Nhi làm sao có thể để cho chính mình chịu thiệt? Nàng có hai cái bảo tiêu miễn phí, cần phải là lãng phí? Lưu Bảo Nhi cũng phải biết lòng của hai vị sư huynh đối với nàng, có lần, hai vị sư huynh còn vì nàng mà đánh nhau, này càng thêm thỏa mãn lòng hư vinh của Lưu Bảo Nhi, bất quá, nàng lại vừa mắt ai trong hai người bọn họ, bọn họ liền chỉ có thể làm bảo tiêu cho Lưu Bảo Nhi nàng thôi, về phần phu quân thôi...

      Trong đầu ra bóng dáng của mỷ nam tử tuấn tú vô cùng, phu quân của nàng, liền chỉ có thể như nam tử tuấn tú kia, có khí thế của mới có thể xứng đôi với Lưu Bảo Nhi nàng.

      Ngoéo khóe miệng cái, Lưu Bảo Nhi nghe được lời của đại sư huynh, trong mắt xẹt qua tia thực được, "Các ngươi nếu là đến kinh thành, liền thiếu chút nữa thể nhìn thấy Bảo nhi a, sư huynh... Các ngươi biết, người nọ muốn giết Bảo nhi!" Lưu Bảo Nhi đương nhiên cho hai vị sư huynh này biết chuyện nàng chịu nhục, chỉ là có người muốn mệnh của nàng, dù sao ở trong mắt Lưu Bảo Nhi, chỉ cần chính mình cố gắng làm nũng, các sư huynh chắc chắn giúp nàng.

      "A? Giết ngươi? Hừ, ai có gan lớn như vậy, dám muốn hạ độc thủ với muội, cho sư huynh, sư huynh thay muội giáo huấn chút!" Áo trắng nhị sư huynh kinh khiêu dựng lên, lập tức vỗ vỗ ngực mình, đối với công phu của bản thân, trong lòng hiểu , dù là ít cao thủ cũng là đối thủ của .

      Lưu Bảo Nhi bĩu môi, nức nở tiếng, "Giáo huấn , vẫn là miễn , miễn cho huynh dạy dỗ nàng xong, đợi cho các huynh rồi, nàng lại tới đây tìm Bảo nhi gây phiền toái, khi đó, chỉ sợ muốn giết Bảo nhi ... Bảo nhi có chết cũng sao, nhưng chỉ sợ sau khi chết ai bồi hai vị sư huynh."

      Mi tâm mặt Lưu Bảo Nhi nhăn càng nhanh, hai vị sư huynh này tuy rằng công phu sai, nhưng tâm tư lại thế nào tinh tế, có phát đáy mắt Lưu Bảo Nhi qua tia thần sắc khác thường. "Hừ, khi như vậy, kia liền làm thôi, làm làm đến cùng, giết người nọ là được." Thanh sam đại sư huynh hừ lạnh tiếng, trong mắt trồi lên cỗ sát ý đậm đặc. Lưu Bảo Nhi vừa nghe, trong lòng mừng rỡ, nhưng mi tâm như trước có giãn ra mở ra.

      "Này... tốt lắm đâu!" "Cái gì được được? Giết người nọ xong hết mọi chuyện, Bảo nhi, ngươi là làm sao vậy? Chớ phải là bị người nọ dọa sợ? Này cũng phải là ngươi hồi trước." Áo trắng nhị sư huynh đánh giá Lưu Bảo Nhi, lúc trước Lưu Bảo Nhi muốn giết liền giết, ngay cả ánh mắt cũng chớp cái, chớ phải là lúc này đây, Bảo nhi bị người nọ khi dễ dọa sợ?

      Phỏng đoán này lên ở trong óc, trong ngực áo trắng nhị sư huynh sát ý càng đậm, nữ tử thích, có thể nào để người khác khi dễ như vậy?

      Lưu Bảo Nhi mâu quang hơi đổi, "Tốt lắm, Bảo nhi liền nghe sư huynh." Dứt lời, Lưu Bảo Nhi lại nhào vào trong lòng áo trắng nhị sư huynh, cho cái ôm to, lại ở gương mặt hôn cái, áo trắng nhị sư huynh có dự đoán được Lưu Bảo Nhi có hành động như thế, cả người cứng đờ, nhất thời vẻ mặt đỏ bừng.

      Nhìn thấy Lưu Bảo Nhi hai tròng mắt như thu thủy kia, lại kiên định hứa hẹn , "Bảo nhi, muội yên tâm, sư huynh nhất định thay muội giết người nọ!"

      ", Bảo nhi muốn đích thân giết." Lưu Bảo Nhi hung hăng , ngày đó ở Thính Vũ hiên bị nhục nhã, nàng muốn đích thân đòi lại đến, giết nàng, rất tiện nghi cho nàng, nàng muốn cho An Ninh theo dưới khố của nàng chui qua, chịu nhục nhã chi cực, chỉ có như thế, nàng muốn tra tấn nàng, làm cho nàng chậm rãi nhìn chính mình chết, nàng muốn cho nàng ở trước mặt nàng cầu xin tha thứ, nhưng mặc dù là cầu xin tha thứ, nàng cũng bỏ qua nàng, nghĩ đến hứa hẹn với biểu tỷ, nàng còn phải đem đầu nàng chặt bỏ, đưa cho biểu tỷ làm lễ vật.

      Nghĩ đến điều này, Lưu Bảo Nhi ha ha cười ra tiếng đến, hừ, đắc tội Lưu Bảo Nhi nàng, cũng muốn thoải mái sống sót, có lối thoát! Hai ngày sau, An Ninh thay quần áo nho sam màu bạc, nhất thời biến thành công tử, hôm nay là ngày Vân Cẩm biểu ca thị sát cửa hàng, biểu ca Ngu sơn, nàng liền thay biểu ca thị sát.

      Lúc này xuất môn, An Ninh mang theo Bích Châu, nhiều ngày, Bích Châu mỗi đêm cùng nàng học xem sổ sách, tiến bộ rất nhanh, Bích Châu tiến bộ nàng xem ở trong mắt, trong lòng thập phần vừa lòng, nếu muốn dạy nàng xem sổ sách, Bích Châu cũng biết ít bí mật của nàng, nàng đối với Bích Châu liền có gì kiêng dè, mang nàng ra gặp sản nghiệp của nàng cũng sai, bất quá hai người lại đem Phi Phiên li khai.

      Nha đầu kia, cực kỳ điểm tâm ở Bát Trân các, còn từng ở trước mặt nàng , "Nếu là Bích Châu có thể đem các món của Bát Trân các, mỗi món ăn chút, cho dù là ngụm, Bích Châu chết cũng thỏa mãn ."

      Giờ phút này, Bích Châu nhìn bàn đầy điểm tâm, kích động tột đỉnh, khẩn cấp gắp bỏ vào miệng, bộ dáng kia, khiến An Ninh nở nụ cười, "Từ từ ăn, này chỉ là phần mà thôi, ăn xong bảo người ta tiếp tục mang lên." Bích Châu miệng đầy đồ ăn, ngay cả cũng thể ràng, ngừng gật đầu, giờ phút này nàng bất chấp cái gì hình tượng. Bát Trân các có quy củ, mỗi vị khách nhân mỗi ngày chỉ có thể mua giống nhau, hơn nữa vẫn là do giá cả, hôm nay nhiều mỹ thực như vậy đặt trước mặt nàng, dù là tưởng tượng cũng ngờ đến, nàng lại có thể nào kích động đâu?

      "Ngươi ở trong này ăn, ta Lâm Lang hiên nhìn xem." An Ninh dặn dò , xem bộ dáng Bích Châu, nhất thời nửa khắc hẳn là luyến tiếc rời nơi này. Bích Châu giật mình, cảm thấy có chút ổn, lưu luyến buông điểm tâm trong tay, "Tiểu thư... Nô tỳ..."

      "Thôi, ngươi cứ ở trong này ăn no , có lộc ăn, muốn cái gì, liền với chưởng quầy, xong việc, Lâm Lang hiên tìm ta là được." An Ninh đem nàng ấn trở lại vị trí ngồi xuống, vẻ mặt mang ý cười.

      Dứt lời, liền ra nhã gian, Bích Châu ngồi ở lầu hai nhã gian mặc dù ăn ngon, lại cố ý đến gần vị trí cửa sổ, lát, liền nhìn thấy bóng dáng tiểu thư xuất ở dưới lầu, vừa ăn, bên nhìn theo tiểu thư, đột nhiên, ánh mắt Bích Châu ngẩn ra, điểm tâm trong tay nhất thời dừng lại. "Tiểu... Tiểu thư..." chút suy nghĩ, Bích Châu chạy ra khỏi nhã gian, hướng dưới lầu chạy tới, vừa rồi... Vừa rồi nàng nhìn thấy hai nam tử vừa bắt tiểu thư đưa lên chiếc xe ngựa, trong lòng lo lắng ngừng lan tràn, Bích Châu chạy tới đường, bất chấp mọi việc, ngừng đuổi theo chiếc xe ngựa phía trước, "Tiểu thư... Tiểu thư..." Xe ngựa càng chạy càng xa, xe ngựa, khắc khi An Ninh ngồi lên xe ngựa, liền nghe ra thanh nữ tử xe ngựa, ai khác chính là Lưu Bảo Nhi, "Biểu tiểu thư tìm An Ninh có chuyện gì?" An Ninh bị che mắt, nhưng nàng cảm thụ được xe, trừ bỏ Lưu Bảo Nhi, còn có nam tử cùng cái nữ tử, a! Là Lưu Bảo Nhi tìm đến giúp đỡ sao? "Có việc? Đương nhiên có chuyện!" Lưu Bảo Nhi hừ lạnh ra tiếng, nghĩ đến tính toán của chính mình, trong mắt xẹt qua chút ngoan độc, phân phó nhị sư huynh lái xe ngựa, cao giọng mở miệng, "Sư huynh, mau chút, đợi lát nữa nhất định phải hảo hảo thu thập nàng!"

      Mà lúc này Bích Châu đuổi theo xe ngựa, bởi vì cước bộ quá mau, phác té mặt đất, nghĩ đến an nguy của tiểu thư, Bích Châu cố nén đau, xe ngựa muốn chạy ra xa, nàng như trước ngừng đuổi theo, chính lúc này, cách đó xa hai con tuấn mã chạy tới, nam tử thân mặc huyền y ngồi tuấn mã nhìn thấy xác nhận người trước mắt là Bích Châu, trong lòng căng thẳng, mở miệng hỏi , " xảy ra chuyện gì? Tiểu thư nhà ngươi đâu?" Trong lòng trồi lên tia bất an, dự đoán trong đầu dần dần xuất ràng.

      Bích Châu nghe được thanh của Thần vương Thương Địch, như bắt được cây cỏ cứu mạng, "Thần vương điện hạ, tiểu thư nàng... Nàng bị chiếc xe ngựa mang , mau... Nô tỳ cầu Thần vương điện hạ, nhanh cứu tiểu thư!" Bích Châu muốn suy yếu chịu nổi, sắc mặt tái nhợt, Thương Địch nghe xong lời của nàng, mâu trung xẹt qua đạo lịch quang, "Đồng Tước, mang Bích Châu thượng lên ngựa của ngươi!" Dứt lời, lặc dây cương tay nắm chặt, trong mắt ngưng tụ cỗ hung ác nham hiểm, giục ngựa đuổi theo xe ngựa kia mà ...


      Chương mới nha @Ishtar. Cám ơn. Chương sau có nguy hiểm nha, mọi người đoán xem có chuyện gì xảy ra.:032::032::yoyo14::yoyo14:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :