1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

(TRỌNG SINH) CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN - TẦM HOA THẤT LẠC ĐÍCH ÁI TÌNH (170/426C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 44: Sau khi Đại Bảo bị đánh
      [​IMG]

      Chu Tiểu Vân ở luyện chữ thấy Đại Bảo nước mắt nước mũi ròng ròng chạy vào ngạc nhiên vội hỏi: “ trai, tại sao khóc?”

      Đại Bảo ủy khuất lau nước mắt: “ bị mẹ tát cái.”

      “Mẹ tát á?” thể nào, từ trước đến nay Triệu Ngọc Trân luôn thương Đại Bảo có dư. Dù sao cũng là đứa con đầu lòng lại là con trai, là trưởng tôn trong nhà, đừng đánh đòn ngày cả mắng hai câu còn tiếc. Tính tình Đại Bảo bị mẹ làm hư. Nếu bảo là Chu Quốc Cường đánh còn tin được: “Sao mẹ lại đánh ? Hôm nay có làm sai chuyện gì .”

      Đại Bảo hô oan quá, đem chuyện xảy ra kể hết cho em : “Tối nay đến nhà bác cả xem ti vi, đến đoạn hay bác tắt ti vi cho bọn xem nữa. mới năn nỉ bác cho cháu xem thêm tí nữa thôi, bác đồng ý, tắt ti vi rồi đuổi về nhà. Lúc về kể cho mẹ, mẹ bảo cho đến nhà bác xem ti vi nữa, chịu nên mẹ tát .”

      Nghĩ kĩ, Đại Bảo còn thuật lại lời mình cho Chu Tiểu Vân nghe: “Đại Nha, sai ở đâu chứ. Chỉ có vậy thôi. Nhà chúng ta có ti vi, mới phải đến nhà bác Cả xem. là thế mà, sao mẹ lại đánh ?”

      Nhìn dấu bàn tay in bên mặt trai, Chu Tiểu Vân nghĩ thầm xem ra mẹ tức giận , cái tát này dùng nhiều sức. Có lẽ chưa chắc tức giận với Đại Bảo mà là thái độ của bác mới là nguyên nhân chính chọc giận mẹ. Đáng thương cho Đại Bảo trở thành nơi trút giận. (giận cá chém thớt)

      trai, đừng khóc nữa. Chắc chắn bây giờ mẹ hối hận vì đánh , đau lòng tự trách đấy.” Chu Tiểu Vân khuyên Đại Bảo.

      ? Mẹ hối hận vì đánh ?” Đại Bảo bán tín bán nghi.

      mặt cậu đau như lúc nãy nữa, cũng ngừng khóc. Cậu khóc, nửa vì bị đánh đau, nửa là bị người mẹ luôn luôn thương mình đánh khiến cho tâm hồn non nớt của cậu bị tổn thương. Đổi lại là cha, cậu để trong lòng.

      Chu Tiểu Vân dùng sức gật đầu tăng thêm độ tin cậy, sau đó dời chú ý của Đại Bảo: “ trai, em có đề toán biết làm, sắp vào cấp hai rồi chắc biết giải, dạy em .”

      Đại Bảo đơn thuần bị lừa, nhìn thấy em hỏi là đề toán ứng dụng thực tế. Em luôn có thành tích tốt thế mà cũng có lúc cần hỏi mình, điều này làm cho Đại Bảo đắc ý, cậu giả vờ giả vịt, nghiêm túc lại giảng cho em về đề bài này.

      Chu Tiểu Vân rất phối hợp làm học sinh ngoan chăm học, hết đề này lại hỏi sang đề khác. Đại Bảo được làm thầy giáo rất hài lòng, quên cảm giác uất ức lúc nãy, sùng bái trong mắt em khiến cậu lâng lâng.

      Chu Tiểu Vân rất đúng, Triệu Ngọc Trân đau lòng vì lúc nãy lỡ đánh Đại Bảo. Bà gả cho Chu Quốc Cường lâu sinh được Đại Bảo. Khi đó ông nội Đại Bảo còn sống, thấy cháu trai đầu tiên ra đời rất vui mừng, tự tay đặt tên cháu là Chu Chí Lương, ngụ ý “Lập chí trở thành người tài”. Mà Cả kết hôn trước, khi cháu Tiểu Hà ra đời mãi đến hai năm sau mới có Chu Chí Hải. Trong hai năm đó, Đại Bảo khiến bà có thể diện lớn. Hồi đó, tư tưởng trọng nam khinh nữ tồn tại thâm căn cố đế trong tư tưởng người dân. Dân quê coi việc sinh con trai nối dõi tông đường là chuyện quan trọng nhất, nhà ai có con trai bị người ta coi thường.

      Sau này, đẻ thêm mấy đứa nữa, lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt. Con mình dù nam hay nữ đều hết. Nhưng Đại Bảo ở trong lòng Triệu Ngọc Trân vẫn chiếm vị trí quan trọng hơn.

      Đại Bảo là cậu bé nghịch ngợm, hay gây khiến người khác lo lắng, Triệu Ngọc Trân ngoài miệng trách cứ nhưng trong lòng lại thấy sao cả. Có đứa con trai nào bướng bỉnh ? nghịch ngợm còn gì là con trai nữa?

      Có lúc tức giận Chu Quốc Cường đánh Đại Bảo, bà luôn che chở. Bà chưa bao giờ thực đánh Đại Bảo, hôm nay nặng tay như vậy là lần đầu tiên.

      Triệu Ngọc Trân sụt sịt mãi khiến cho Chu Quốc Cường làm về cũng thấy lạ, truy hỏi nguyên do.

      Bà đem tiền căn hậu quả, năm mười hết, sau đó kể khổ với chồng: “Ba nó à, em phải giận con, em là em tức với chị dâu. Bác Cả có tay nghề giỏi, làm nghề thợ mộc kiếm được ít tiền, là nhà giàu có trong thôn. Nhà bác ấy lợp mái ngói lâu rồi, còn nhà mình biết phải chờ tới ngày tháng năm nào. Giờ nhà đó lại khoe khoang chuyện mua ti vi. Trẻ con thấy ti vi mới lạ, ngày nào cũng sang nhà bác ấy xem. Mình xem tiền điện đáng mấy đồng. Thẩm Hoa Phượng vì muốn tiết kiệm số lẻ này nên đuổi Đại Bảo nhà mình về, có đáng ? Em càng nghĩ càng tức, bảo con sau này đừng sang nhà đó nữa. Đại Bảo cãi lại, ai bảo chúng ta mua nổi ti vi nên phải sang nhà người ta xem. Em nghe xong những lời này, nhịn được cơn tức trong lòng, tát con cái.”

      Chu Quốc Cường nghe xong, biết nên có cảm xúc gì. Trong ba em, cả có nghề thợ mộc, tay nghề cao, khôn khéo biết cách kiếm tiền. Chú Ba là người làm công ăn lương, làm văn hoá trong cơ quan nhà nước, bưng bát sắt có tiền lương cao. Em gả cho người tốt, em rể có bản lĩnh, lái xe ba bánh chở khách cũng kiếm được.

      Chỉ có ông là có tiền đồ, dựa vào trồng trọt, nuôi lợn gà vịt để duy trì miếng ăn cho cả gia đình. Lúc nhàn rỗi giết lợn thuê cho người ta, phải là nghề ổn định. Có khi dăm bữa nửa tháng có người thuê.

      Tiền kiếm được trừ tiền sinh hoạt, nuôi bốn đứa con còn hơi cố sức, làm gì có tiền lợp mái ngói, càng đừng đến chuyện mua ti vi .
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, thuyt4 others thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 45: Kế sách làm giàu của nhà họ Chu (1)
      [​IMG]

      Trong lòng Chu Quốc Cường nghĩ gì Triệu Ngọc Trân biết , thấy chồng buồn rầu, bà hơi hối hận khi những lời này:

      “Ba nó à, mình đừng nghĩ nhiều. Em chỉ thế thôi, em oán trách ba nó đâu. Mình đông con, cuộc sống tránh được vất vả hơn, chờ mấy năm nữa con cái lớn hết tốt rồi. Trong thôn, nhà lợp mái ngói rất nhiều, riêng gì nhà chúng ta.”

      Chu Quốc Cường biết vợ lựa lời an ủi mình, vẻ mặt dễ nhìn hơn:

      “Mẹ nó à, năm nay thôn chúng ta có mấy nhà sửa lại nhà. Mẹ nó đúng, nhà chúng ta đông con, chính vì vậy càng phải tìm cách kiếm tiền, đợi các con lớn biết đến khi nào. Nếu , hai năm nữa, Nhị Nha lớn rồi, nó ngủ ở đâu? Đại Nha là con , thể ở mãi chung phòng với Đại Bảo và Tiểu Bảo được. Nếu xây nhà ngói mấy gian, để phòng cho hai em nó, hai chị em phòng, phòng của vợ chồng mình tốt biết mấy!”

      Triệu Ngọc Trân sao muốn điều đó. Xây nhà là chuyện quan trọng đầu tiên dân quê muốn làm. Nhà ai sống thế nào, chỉ cần nhìn qua căn nhà họ ở là biết ngay. Trong thôn nhà nào có tiền đều lợp mái ngói. Bà hay buôn chuyện với mấy người hàng xóm, nghe thấy ít nhà đều mua ngói trước, tích trữ để sau này cần dùng.

      Càng hâm mộ người ta, Triệu Ngọc Trân càng sốt ruột vì gia cảnh nhà mình. Cứ thế này, chờ đến khi tất cả các nhà trong thôn là nhà mái ngói, có khi nhà mình vẫn là nhà đất. đến đâu, dám ngẩng đầu nhìn ai.

      Chuyện xây nhà bà nghĩ trong lòng lâu, chỉ là với chồng thôi. Hôm nay, nếu đến chuyện này, bà phải ra suy nghĩ của mình:

      “Ba nó à, vợ chồng mình lười biếng, lại thiếu sức khoẻ. Hằng ngày bận việc ngừng. Mấy mẫu ruộng đủ khiến chúng ta bận suốt năm nhưng lúa gạo thu được chừa lại phần trong nhà, bán được bao nhiêu. Trứng gà, trứng vịt bán may ra vừa đủ tiền mua dầu muối lặt vặt. Lợn cuối năm bán được giá nhưng cả năm chỉ có lần. Ba nó vất vả ở ngoài cả ngày, kiếm cũng nhiều. Em thấy, chúng ta nên nghĩ cách khác kiếm tiền.”

      Chu Quốc Cường rất tán thành: “Những lời của mẹ nó là tiếng lòng của tôi. Trong thôn chúng ta có ít thợ giỏi hay là tôi làm thuê, học nghề?”

      Triệu Ngọc Trân nghĩ nghĩ: “Thợ giỏi phải ngày là thành. Nhà mình đông người, ba nó ở nhà được. Hay là chúng ta buôn ?”

      Buôn bán ư?

      Chu Quốc Cường nghe thấy lời đề nghị của vợ chần chừ: “Bán gì đây?”

      Triệu Ngọc Trân sớm trù tính rồi. thể thừa nhận, bà là người phụ nữ nông thôn thông minh, nhạy bén hơn chồng: “Em nghĩ kĩ rồi. Chúng ta bán đồ ở chợ phiên. Ba ngày nhập hàng lần, chỉ mất buổi sáng, cũng làm lỡ việc trong nhà, lại kiếm được thêm tiền.”

      Chu Quốc Cường cảm thấy đề nghị này rất được, gật đầu: “Được được, xem có thể thực . Đại Bảo, Đại Nha đều học, mẹ nó có thể mang theo Tiểu Bảo với Nhị Nha, chúng ta ra chợ bán, thay phiên trông con. Có nửa ngày, lỡ việc trong nhà. Nhưng mà, chúng ta bán gì đây?”

      “Việc này em chưa nghĩ đến, ” Triệu Ngọc Trân : “Vợ chồng mình thương lượng thử xem.”

      Hai người thảo luận việc này rất lâu. Bán đồ ăn được, thời đó mọi người ăn sáng ở nhà, phần lớn là tự cung tự cấp, ăn hết mới mang ra chợ bán. Nếu bán vải, tốt nhất ban đầu phải có tiền vốn lớn chút. Nếu bán đồ tạp hoá, lợi nhuận cao, quay vòng vốn chậm. Nếu bán đậu phụ, phải sớm về muộn làm đậu, quá vất vả, nếu mang theo con sợ rằng có thời gian để ý.

      Bên này hai người chuyện, Chu Tiểu Vân nghe lén hồi lâu thực nhịn được: “Ba ơi, ba thường xuyên giết lợn thuê cho người ta, tiền công quá ít, hay là đến nhà muốn giết lợn mua cả con. Bán thịt lợn lợi nhuận cao hơn các mặt hàng khác nhiều.”

      ra tính là nghe trộm, Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân chuyện trong phòng. Từ phòng Chu Tiểu Vân, qua phòng khách là phòng cha mẹ, cách nhau có mấy bước chân.

      Chu Tiểu Vân định chuyện với mẹ về chuyện của Đại Bảo, thấy hai người chuyện, trong lòng biết . Kiếp trước, nhà mình khá nghèo, gần như là nhà cuối cùng trong thôn lợp mái ngói. cũng từng trách thầm cha mẹ có bản lĩnh, liên luỵ con cái sống cuộc sống nghèo khó.

      Nhưng giờ vô tình nghe được cuộc chuyện này, biết thêm mặt khác của cha mẹ mình. Có thể họ phải là người đặc biệt thông minh tháo vát, có bản lĩnh nhưng tấm lòng thương con cái thua kém ai.

      Kiếp trước, xa lánh cha mẹ, thân thiết với họ, chẳng lẽ hoàn toàn là lỗi của cha mẹ sao? chuyện với cha mẹ, phản đối ý tốt của cha mẹ, chỉ nhìn mọi chuyện bằng góc độ của mình, làm theo suy nghĩ của bản thân. Chẳng lẽ có lỗi sao?

      Nếu cha mẹ muốn kiếm tiền sửa , để con cái được sống tốt hơn, tất nhiên thể khoanh tay đứng nhìn. có tiền có năng lực, ít nhất có thể bày mưu tính kế cho họ!

      Chu Quốc Cường nghe thấy lời con , rơi vào trạng thái tự hỏi, kịp chất vấn sao con xen vào.

      Chu Quốc Cường giết lợn thuê cho người ta ăn bữa nay bỏ bữa mai (ý là được buổi đực buổi cái, ít có việc để làm), được trả tiền công rất thấp. Nếu có thể thu mua lợn về giết rồi mang ra chợ bán quả là ý kiến hay. cần tiền vốn lớn, tiền mua lợn ông vẫn có, bán xong thu hồi vốn luôn. Nhà nào nuôi lợn tốt, nhà nào muốn bán ông đều biết, sợ có nguồn hàng.

      Bình thường, người mua lợn đều xuống nông thôn thu mua rồi bán cho lò mổ trong thị trấn. Ở nông thôn chủ yếu bán thịt lợn trong nhà còn thừa, ở chợ người chuyên bán thịt rất ít. Hơn nữa, giá thịt lợn mặc dù cao nhưng ngày lễ, ngày tết hay có khách đến cũng phải mua. Nếu có quầy hàng bán thịt lợn cố định sợ có khách.

      Chu Quốc Cường càng nghĩ càng cảm thấy ý kiến này rất hay, lại nhìn sang vợ.

      Triệu Ngọc Trân suy nghĩ khác chồng lắm. Bà còn nghĩ xa hơn, thậm chí nghĩ đến việc nhà mình bán thịt, có thể thường xuyên nấu cho các con ăn đỡ thèm, kiếm được bao nhiêu ít nhất cũng để cho các con được ăn ngon hơn.
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, thuyt2 others thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 46: Kế sách làm giàu của nhà họ Chu (2)

      Hai vợ chồng nhìn nhau, biết ngay cả hai người đều đồng ý với ý kiến này.
      Lúc này mới nhớ ra Chu Tiểu Vân cười tít mắt đứng đó, Chu Quốc Cường hỏi: “Đại Nha, sao con lại muốn cha bán thịt lợn?”

      Chu Tiểu Vân đương nhiên hễ nhà nào bán thịt lợn đều khá giả. cười ngây thơ vô tội: “Con thấy ba làm thuê cho người ta, người ta có thịt lợn mang bán kiếm tiền nhưng tiền công trả cho ba quá ít. bằng ba tự bán, bọn con được ăn thịt nhiều hơn.”

      xong, còn cố ý tỏ vẻ tham ăn. Chu Quốc Cường nghĩ thầm cuối cùng vẫn là trẻ con chỉ biết ăn, bảo ngủ.

      Chu Tiểu Vân biết cha mẹ muốn lên kế hoạch, ngoan ngoãn quay về phòng. Bên này, hai vợ chồng thảo luận chi tiết việc bán thịt lợn. Cụ thể phải làm những gì, phải bàn bạc kĩ.

      đâu xa, chuyện mua lợn cũng phải có tiền vốn, có thể lấy tiền trong nhà nhưng ít nhất phải có cái xe ba bánh để kéo lợn về và mang bán. có tiền mua xe to như em rể Ngỗ Hữu Đức ít ra phải mua cái xe ba bánh đạp bằng sức người. Tiền mua xe phải là ít, lấy đâu ra?

      (Xe đạp ba bánh là xe này nì:

      [​IMG])

      Cuối cùng, Chu Quốc Cường quyết định: mượn!

      Nhưng, vấn đề là mượn ai đây?

      Vốn dĩ, mượn cả là chuyện thuận lí thành chương (thuận theo lý thuyết mọi chuyện luôn hoàn thành suôn sẻ), có lẽ Chu Quốc Phú từ chối. Nhưng Triệu Ngọc Trân vừa nghĩ tới Thẩm Hoa Phượng ngay cả ti vi còn tiếc cho Đại Bảo xem trong lòng tức giận, bà bao giờ muốn đến nhà đó vay tiền nữa.

      Chu Quốc Dân ở thị trấn chắc chắn có tiền tiết kiệm, với chú ấy mà chỉ là tháng tiền lương, đến mức cho mượn. nhưng đến thị trấn hơi xa, mượn dễ. Hơn nữa, người dân quê lên thành phố có chút tự nhiên.

      Gia cảnh nhà mẹ để Triệu Ngọc Trân kém, nhưng còn cậu em chưa lấy vợ, đợi đến lúc kết hôn còn phải mua sắm đồ, thể xấu hổ mượn vào lúc này được. Hai chị của bà đều gả xa nhà, đến đó cũng dễ.

      Tính ra, chỉ có mượn của Út Chu Phương. Ngô Hữu Đức chở khách mấy năm, tiếng lành gần xa, trong tay sẵn có tiền mặt.Quan hệ giữa Chu Quốc Cường và em khá thân, vay tiền cũng dễ chuyện.

      Quyết là làm, Chu Quốc Cường hạ quyết tâm ngày mai đến nhà em .

      Thấy Chu Phương, đầu tiên là khách sáo hỏi han mấy câu, hỏi xem trong nhà gần đây thế nào. Chu Phương cười đón trai vào nhà, rót chén trà, hai người ngồi xuống chuyện.

      mấy câu, Chu Phương mẫn cảm nhận ra thần sắc trai bồn chồn, tựa như có gì muốn : “ Hai, có phải có chuyện gì , chúng ta là em ruột, có gì mà khó .”

      Chu Quốc Cường nghĩ làm cách nào mở miệng hỏi vay tiền, thấy em thế quyết định luôn: “Em , làm trai đáng lẽ nên những lời này. Nhưng chúng ta là em ruột, trai có việc, đến tìm em biết tìm ai, hôm nay đành mặt dày đến đây.”

      Chu Phương nghe xong lời này hơi lăn tăn. Có chuyện gì mà khó đến vậy?

      Quả nhiên, sau đó Chu Quốc Cường nhắc tới chuyện vay tiền: “… và chị dâu em ở nhà bàn kĩ, muốn buôn bán , đến chợ phiên bán ít đồ. Thứ nhất, làm lỡ việc trồng trọt trong nhà, thứ hai có thể kiếm thếm ít tiền sửa lại nhà. Nhưng mà, muốn buôn bán được, phải mua chiếc xe đạp ba bánh để lại, tiền của vợ chồng đủ, định đến hỏi em có dư tiền …”

      Chu Quốc Cường đến đây liền bị Chu Phương cắt ngang : “ Hai, giữa với em cần mấy lời khách sáo như thế. , còn thiếu bao nhiêu, em nghĩ cách kiếm cho.”

      Thấy em hào phóng như thế, trái tim Chu Quốc Cường treo lơ lửng được hạ xuống, chuyện kĩ càng hơn: “ chưa từng mua xe này, đoán chắc hơn trăm nguyên, em có thể cho mượn trăm nguyên ?”

      Chu Phương tính toán trong nhà còn bao nhiêu tiền mặt, suy nghĩ hồi với : “ nghĩ ra bán gì chưa?”

      Chu Quốc Cường cho em biết: “ định mua lợn về bán thịt.”

      “Bán thịt lợn à? Cũng được, nhà ai có việc tiếp khách, ăn tết đều cần mua. Nhưng mua lợn cũng là khoản tiền vốn. mượn của em trăm, tiền mua lợn có đủ ?” Chu Phương quan tâm hỏi.

      Hai nhà mình muốn buôn bán kiếm tiền bà mừng thay. Dân quê suốt ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời bao giờ mới giàu lên được, bây giờ người khôn khéo đều định buôn bán. Nhà bà dựa vào chồng lái xe ba bánh coi như khá giả, trong mấy em, chỉ có Hai khó khăn nhất, bà rất muốn giúp đỡ. Giờ có ý tưởng, bà tự nguyện giúp tay.

      “Nhà còn dư ít tiền, chắc là đủ.”

      “Đủ là tốt nhất, bây giờ người đến thu mua lợn phải đưa tiền mặt. Nếu mang đủ tiền, người ta sao có thể bán lợn cho ? Như thế này , ở đây em có nhiều, hai trăm nguyên. mua xe còn dư tiền, để lại cho làm vốn.” Chu Phương vào trong phòng lấy xấp tiền mười nguyên ra, có hai mươi tờ, tổng cộng là hai trăm nguyên.

      Chu Quốc Cường nhận lấy tiền, cảm động nên lời. lúc lâu sau, mới : “Em , đợi có tiền nhất định trả lại em.”

      Chu Phương sảng khoái : “ vội, đợi buôn bán tốt có tiền quay vòng vốn trả lại cho em cũng muộn.” Bà ra số tiền kia vốn để xây chuồng lợn, chuyện này có thể để sau, cái cũ trong nhà còn dùng được. Việc của Chu Quốc Cường quan trọng hơn, lợn nhà mình đợi sau !

      Mượn được tiền Chu Quốc Cường đạp xe về nhà, cảm thấy toàn thân tràn trề sức lực, đạp xe nhanh hơn nhiều.
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, thuyt3 others thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 47: Kế sách làm giàu của nhà họ Chu (3)

      Triệu Ngọc Trân thấy Chu Quốc Cường mượn được tiền mừng lắm, giọng hỏi: “Ba nó à, Út cho chúng ta mượn bao nhiêu? trăm phải ?”

      Chu Quốc Cường đắc ý lấy tiền trong túi quần ra để vợ đếm: “Mẹ nó tự đếm .”

      Triệu Ngọc Trân xoè ra đếm, sau khi đếm xong thể tin nổi, lại đếm lại lần nữa, vẫn là hai mươi tờ. Bà ngạc nhiên hỏi: “Ba nó à, tròn hai trăm đấy. phải bảo chỉ mượn trăm thôi sao? Lúc nãy em còn lo nhà Út có nhiều tiền mặt như vậy làm thế nào bây giờ!”

      Chu Quốc Cường kể lại chuyện đến nhà em cho Triệu Ngọc Trân nghe, cuối cùng nhấn mạnh lại: “… cũng muốn mượn nhiều như vậy. mượn trăm là được. Em út sợ chúng ta đủ tiền mua lợn nên cho mượn thêm. Ân huệ này chúng ta nên khắc sâu trong lòng.”

      “Ba nó phải, đầu năm nay dễ tìm được người cho vay tiền. Em đoán, nếu khoảng mười, hai mươi nguyên đại ca có thể cho chúng ta mượn, nhiều tiền như vậy sợ qua nổi cửa của chị dâu.”

      Triệu Ngọc Trân rất cảm kích Út , vay tiền rất khó, phải ai cũng hào phóng như thế. Cũng may, người nhà Út hiền lành, mọi chuyện do ấy làm chủ, bằng hai vợ chồng bọn nó cũng ngại, dám đến nhà họ vay.

      Chu Quốc Cường cũng đồng ý với vợ. Đại ca và ông ở gần nhau, đến mức khoanh tay đứng nhìn, nhưng chỗ chị dâu hơi khó . Chị ấy luôn tươi cười, thoạt nhìn dễ chuyện, trong lòng tuy khôn khéo nhưng keo kiệt, mượn ít làm gì, nếu nhiều quá những lời khó nghe khiến người khác bẽ mặt.

      Tiền có, vấn đề lớn nhất được giải quyết dễ dàng , hai người bàn xem vào thị trấn mua xe ba bánh.

      Triệu Ngọc Trân sang nhờ chị dâu trông hộ Tiểu Bảo và Nhị Nha buổi, cùng Chu Quốc Cường đạp xe lên thị trấn.

      Đến chỗ chuyên bán xe ba bánh vòng vòng lại nửa ngày, xem mấy nhà, cuối cùng chung kết là chiếc xe ba bánh hơi lớn. Giá trăm mười nguyên, hơi đắt, đắt hơn loại hai mươi nguyên, nhưng chở thêm được nhiều đồ hơn. Hai vợ chồng do dự rất lâu cuối cùng quyết mua. Sau này muốn mua hai con lợn vẫn chở tốt, về lâu về dài số tiền này tiếc.

      Buổi trưa ăn cơm ở nhà chú Ba, chú Ba ngạc nhiên khi thấy Chu Quốc Cường đạp xe đạp ba bánh mới tinh đợi đến khi nghe giải thích cũng vui thay. Chu Quốc Dân đặc biệt đến cửa hàng đông lạnh mua ít thức ăn mặn về, cùng Chu Quốc Cường uống hai chén.

      Khi Chu Quốc Cường đạp xe về, sau xe có xấp báo chí là Tống Minh Lệ đưa cho Chu Tiểu Vân , Triệu Ngọc Trân vội vàng cảm ơn. Dù sao thím ấy luôn nhớ đến con mình, điều này khiến người làm mẹ như bà thấy ấm áp.

      Bà nội của Tiểu Vân nhân lúc Triệu Ngọc Trân chuyện với chú Ba, lén lút kéo con thứ hai qua bên, móc trong người ra mười mấy nguyên nhét vào túi nó: “Tiểu Cường, trong tay mẹ có bằng này thôi, con cầm , đừng ngại ít.”

      Chu Quốc Cường vội vã xua tay cần: “Mẹ, mẹ làm gì vậy. Tiền này mẹ cứ giữ lại mà tiêu. Làm con con chưa hiếu kính được cho mẹ, sao có thể nhận tiền của mẹ được.”

      Bà nội ý quyết, bảo Chu Quốc Cường giọng thôi, đừng để Chu Quốc Dân nghe thấy: “Con à, con đông con nhất cũng nghèo nhất. Mẹ giúp được con, suốt ngày suy nghĩ buồn bã. Con cầm số tiền này tu chí làm ăn, cần kiếm nhiều, tối thiểu nuôi được con cái, sửa lại nhà cửa. Tấm thân già của mẹ mới yên lòng.”

      Con lớn mấy trong mắt mẹ mãi là đứa trẻ. Bà nội ít lần thở dài lo lắng cho con thứ hai. Nhà con lớn và con thứ ba cần , con út chồng chịu khó, kiếm ít tiền. Chỉ là con thứ hai đông con, khó khăn nhất, bây giờ còn ở nhà đất, sao khiến bà nội sốt ruột đây?

      Cảm động nên lời Chu Quốc Cường từ chối ý tốt của mẹ nữa, tạm biệt em ba, đạp xe đạp mới mua cùng vợ về nhà.

      Triệu Ngọc Trân đạp xe đạp cũ bên cạnh, hỏi chồng: “Ba nó à, lúc nãy mẹ kéo mình ra góc làm gì thế?”

      Chu Quốc Cường thở dài dài: “Mẹ kiên quyết đưa cho mười mấy nguyên, đồng ý, mẹ vẫn nhét vào túi. Người làm con như xấu hổ. Bao năm qua, sau khi cha qua đời, mẹ vẫn ở nhà em Ba, chúng ta chưa biếu mẹ cái gì. Bây giờ còn nhận tiền tiết kiệm của mẹ, tự thấy hổ thẹn mà.”

      Triệu Ngọc Trân nghe xong cũng ngẩn người, thảo nào mẹ chồng vẫn muốn ở cùng chú Ba. Nghĩ lại cũng đúng, ở nhà chú ấy ăn ở chú ấy nuôi. Mười mấy nguyên này biết mẹ chồng tích cóp bao lâu mới có, giờ lại đưa hết cho chồng mình. Bà xúc động : “Ba nó à, mẹ tốt. Nhà chúng ta như thế này, mẹ cũng sốt ruột thay. Chúng ta phải cố gắng, người thể nghèo mãi cả đời.”

      Chu Quốc Cường gật đầu, hạ quyết tâm để cả nhà được sống tốt.

      Về đến thôn, xe ba bánh mới tinh khiến rất nhiều người chú ý.

      Có người trực tiếp chạy đến nhà Chu Quốc Cường xem, lúc này rất ít nhà có xe ba bánh. Hơn nữa, dân quê có nhiều trò chơi, chuyện nhà người khác cũng là chuyện của mọi người, ai nấy đều đến góp vui.

      Nhất thời, nhà Chu Quốc Cường náo nhiệt như chợ vỡ. ít người kéo đến, trong đó có cả Chu Quốc Phú và Thẩm Hoa Phượng.
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, thuyt2 others thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 48: Thẩm Hoa Phượng khôn khéo
      [​IMG]

      Thẩm Hoa Phượng dẫn Tiểu Bảo cùng Nhị Nha qua đây, Triệu Ngọc Trân vội vàng cảm ơn: “Chị dâu, cám ơn chị. Hai đứa này chắc nghịch lắm, khiến chị mệt mỏi rồi.”

      Thẩm Hoa Phượng dẻo miệng, chuyện khiến người ta thoải mái: “Đâu có, hai đứa rất ngoan, cần chị tốn công trông. Chị bảo này, em dâu đúng là có phúc, mấy đứa nhà em đều tốt. Đại Bảo nhanh nhẹn, Đại Nha hiểu chuyện, thành tích tốt nhất trong thôn, Tiểu Bảo ngoan ngoãn nghe lời, Nhị Nha xinh từ bé. Sau này, em chờ con cái có tiền đồ được hưởng phúc thôi!”

      Lời dễ nghe ai mà thích, Triệu Ngọc Trân tất nhiên ngoại lệ. Bà nghe những lời này tươi cười rạng rỡ, biết là lời nịnh hót cũng cao hứng: “Nghe chị kìa, em sắp bay chín tầng mây rồi.”

      qua mấy câu, Thẩm Hoa Phượng nhịn được lòng hiếu kỳ: “Em à, chị lắm miệng hỏi câu, xe ba bánh nhà em bao nhiêu tiền, chắc là rẻ đâu!” Nhà mình còn chưa có tiền mua xe này, chỉ có chiếc xe ba gác. Bà biết gia cảnh nhà Nhị Nha, quái lạ hiểu họ lấy đâu ra tiền nhỉ.

      Triệu Ngọc Trân trong lòng biết chuyện Thẩm Hoa Phượng thực muốn hỏi là gì, bà cố ý kể cả chuyện đến nhà Út vay tiền: “Cái xe này khá đắt. Tình huống nhà em chị cũng biết rồi đấy, làm gì có nhiều tiền thế mà mua. Ba đứa muốn mua lợn về làm thịt mang ra chợ bán cần phải dùng xe ba bánh. Khoản tiền này em Út cho nhà em mượn. Bọn em vốn định mượn trăm thôi, ai dè em ấy cho mượn thêm trăm nữa, nếu bọn em mua nổi.”

      ràng là cho Thẩm Hoa Phượng nghe. Thẩm Hoa Phượng đương nhiên nghe ra hàm nghĩa trong đó: nhà chú Hai đến nhà đại ca sát vách vay tiền, lại chạy đến nhà Út ở thôn bên cạnh, tất nhiên là sợ bà có tiền chịu cho vay. lòng mà , chắc chắn bà muốn cho vay nhiều tiền như vậy.

      Thẩm Hoa Phượng có chút xấu hổ, lảng sang chuyện khác: “Bọn em định bán thịt heo à, quanh đây đúng là chưa có nhà nào chuyên bán thịt. Em xem còn thiếu cái gì, cứ với chị, hai nhà chúng ta là em ruột, đừng khách sáo.”

      đến điểm là dừng, thể thực khiến người ta nổi giận, Triệu Ngọc Trân thấy chuyển biến tốt, : “ ra, chị dâu à, em cũng có việc muốn nhờ. Em nghĩ sau này ra chợ bán thịt, rất cần cái thớt gỗ dày, chị xem…”

      Thẩm Hoa Phượng vỗ ngực, đáp ứng ngay: “Được, việc này cứ để em lo. Trong nhà vừa đúng lúc có khối gỗ tốt để đóng bàn ăn, chị bảo làm cái thớt gỗ bền, chắc chắn cho các em. Tiền công để chị đưa cho các em làm quà.”

      Triệu Ngọc Trân thể khâm phục cách cư xử của chi dâu, vừa tránh được xấu hổ về chuyện cho vay tiền, vừa khiến mình chịu ân huệ của bên đó. Nhưng mà, đây cũng là vật nhà mình cần, nên bày tỏ lời cảm ơn từ tận đáy lòng.

      Bên này chị em dâu thầm giao phong hồi, bên kia hai em chuyện phiếm.

      Biết em trai đến nhà em mượn tiền, Chu Quốc Phú đứng bật dậy oán trách: “Em hai, em gặp khó khăn sao đến tìm ? Nhiều dám , chỉ trăm nguyên có thể lấy ra được. Em đến nhà Tiểu Phương vay tiền, chẳng phải là khiến mất mặt hay sao? Tiểu Phương thể nào cũng nghĩ người làm như tốt, chịu cho em vay tiền. Em khiến sau này có mặt mũi nào chuyện với em ấy, nó mấy câu mới là lạ.”

      Chu Quốc Cường vẫn thân thiết với trai. Thường ngày, trai rất tốt với ông, giúp đỡ nhà mình ít. Lúc này, thấy oán trách, vội vã giải thích: “Đại ca, em biết nhà vừa mới mua ti vi, sợ là tiện nên dám mở miệng vay tiền .” ra là chị dâu đồng ý cho nhà mình vay số tiền lớn như thế.

      Chu Quốc Phú biết tính vợ, gì nữa.

      Lúc này Thẩm Hoa Phượng tới, với chồng: “Mình à, em thay mình đồng ý với em dâu. Mình làm cái thớt tốt đưa cho vợ chồng chú ấy. Cái khác làm được, đây là nghề của mình, phải làm cái tốt nhất, để nhà chú hai dùng mấy năm.”

      Chu Quốc Phú phản đối, về nhà bắt tay vào làm ngay. đến hai ngày, cái thớt vừa to vừa dày bản được mang sang, vừa nhìn là biết ngay dùng loại gỗ tốt.

      Chu Quốc Cường là người biết hàng. Bàn ăn lớn trong nhà cũng dùng loại gỗ này, rất rắn chắc, lập tức cám ơn trai, vui mừng cùng vợ nâng thớt vào nhà.

      Bốn em nhà họ Chu biết trong nhà sắp bán thịt lợn, ai nấy đều vui vẻ. Tất nhiên, nguyên nhân vì sao vui giống nhau.

      Đại Bảo tham ăn, nghĩ rằng sau này có thể ăn nhiều thịt hơn.

      Chu Tiểu Vân vui vì cha mẹ bước chân vào con đường buôn bán, người khác biết chứ hiểu rất . Sau này, người buôn bán mà giàu có ít, vận mệnh nhà họ Chu bắt đầu thay đổi. Về phần thay đổi này đến mức độ nào, sau này biết.

      Đại Bảo rất nhanh học được cách đạp xe ba bánh, dẫn Tiểu Bảo cùng Nhị Nha chạy loạn khắp nơi. Cậu cũng gọi em lên ngồi nhưng tin tưởng kỹ thuật đạp xe của nên chịu.

      ra, Chu Tiểu Vân lo lắng phải có lý. Xe ba bánh rất dễ bị nghiêng sang bên, thậm chí đổ xuống. Hơn nữa, lung la lung lay ổn định, thắng xe ở dưới ghi đông, xa như thế như Đại Bảo khó với tới. Dù sao, nhất quyết chịu ngồi.

      Đại Bảo tiến bộ rất nhanh. Ban đầu đạp còn xiêu vẹo, khi quen đạp rất nhanh, quẹo cua rất linh hoạt. Cậu đạp xe diễu khắp thôn, trẻ con ngồi sau từ hai biến thành bốn, từ bốn lại biến thành sáu, đến tận khi tám đứa nhét được nữa mới dừng.

      được ngồi xe, mấy đứa chạy theo sau, năn nỉ đồng bọn đổi phiên

      Đại Bảo rất hưởng thụ cảm giác oai phong như đại tướng quân. Tiếc rằng, chơi ba bốn ngày, xe ba bánh bị Chu Quốc Cường dùng để chở lợn.
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, thuyt3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :