Chương 20: Hoa bà tử bị đánh Edit: Cửu Trùng Cát “Ai nha! Đây phải vương nãi nãi sao! Từ đâu đến vậy? Ăn cơm chưa?” Hỏi đến việc này, Vương bà mối liền sinh khí (tức giận). Bà ta vốn là muốn ở lại nhà Cúc Hoa ăn cơm. Bà ta nghĩ, bản thân bà giúp Cúc Hoa tìm việc hôn nhân, nhà Dương thị kia còn phải đối với bà vô cùng cảm kích sao? chỉ đem việc hôn nhân của con trai Dương thị thành, còn đem “lại da nữ” kia gả ra ngoài, bọn họ nên cảm tạ nặng với bà mới là tốt nhất. ngờ, chẳng những được cảm tạ, còn bị Thanh Mộc đuổi ra ngoài, ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn. Lúc này phải thời điểm ăn cơm trưa sao! Vì thế, Vương bà mối đem bụng oán khí đối với Hoa bà tử giải tỏa! Vốn bà mối các nàng cho dù thích đầy miệng mò, nhưng vì chuyện làm ăn phát triển, đúng gì là cùng người ta bậy, chính là thích khoe khoang, nhưng hôm nay bất đồng a, bà ta đầy mình oán khí muốn phát tiết nha, bằng nghẹn chết bà. Tức thời năm mười kể hết mọi chuyện cho Hoa bà tử nghe. Hoa bà tử vừa nghe là hai mắt tỏa ra ánh sáng, nhịn được gật đầu, hoặc phụ họa hoặc cảm thán hoặc bất bình thay Vương bà mối, hai người liền đứng ở trước cửa nhà Trương Hòe, oa oa chuyện cách phi thường náo nhiệt. Chỉ trong chốc lát liền đưa tới vài cái phụ nhân vây quanh, cùng nhau nghe Vương bà mối chuyện. Dương thị kia là như thế nào biết tốt xấu, đem cái “lại da nữ” làm bảo bối, là buồn cười, diện mạo như vậy, còn nghĩ phải gả cho nhà người tốt, là mộng tưởng hão huyền! Trong số những người vây quanh cũng có người an phận -- thê tử lão đánh xe Hoàng thị, nàng là người chính trực thà, nghe xong lời Vương bà mối nhịn được đáp: “Trịnh tẩu tử làm như vậy đúng sao? Nhà ai có khuê nữ mà xem như bảo bối chứ -- đều là miếng thịt người nương rơi xuống, cùng với xấu hay đẹp có quan hệ gì?” Vương bà mối lập tức kêu lớn: “Ai nha! Ta đại muội tử này, ta cũng phải thông cảm nàng ta đau khuê nữ nha! Ta giúp khuê nữ nàng tìm việc hôn nhân, còn tìm riêng vài hộ để nàng ta chọn, phải vì tốt cho nàng sao? Chẳng lẽ đem khuê nữ ở lại trong nhà làm lỡ chính là đau lòng khuê nữ à?” Hoàng thị giọng thầm: “Kia… tuổi cũng quá lớn ? Nam nhân hơn bốn mươi tuổi, Cúc Hoa năm nay mới mười hai thôi!” Ở nông thôn cũng thể so với trong thành, trong thành lão gia có tiền muốn lấy bao nhiêu tiểu lão bà (vợ bé) cũng chưa bị người ta đàm tiếu, tuổi khác biệt lớn cũng là thông thường, nhưng ở nông thôn kỳ thực chính là chồng vợ, cũng rất ít người động tâm tư kia, tuổi kém lớn như vậy, cũng quá thỏa đáng, khó trách Trịnh tẩu tử vừa ý. Thanh Vương bà mối càng cao hơn, để sát vào đến mặt nàng hỏi thẳng: “Ta nghĩ tới giúp nàng tùm mấy cái tiểu nam oa mười mấy tuổi, phải có người đồng ý mới được a! Đại muội tử, nếu ngươi như vậy, nhà ngươi có con ? Nếu đem Cúc Hoa cho con ngươi làm vợ? Ngươi vui ?” Hoàng thị bị bà ta hướng về mặt nàng , chấm nước miếng bắn tung tóe mặt, cuống quýt rụt lui thân mình về đằng sau : “Ta có con.” Trong lòng nàng cũng khó thở, còn muốn nhưng mà người phụ nữ này… Chỉ đành phải lui về phía sau. Mấy phụ nhân khác đều ha ha cười xem náo nhiệt, thỉnh thoảng vào câu, nghe qua như là khuyên giải an ủi, làm cho Vương bà mối càng hăng say, đến nước miếng bay tứ tung, Hoa bà tử mặt cảm thán, nét mặt phong phú “chậc chậc” hai tiếng : “Việc này thể trách Vương nãi nãi. Vương nãi nãi là tình hình thực tế. Hòe Tử người ta cùng Thanh Mộc là bạn tốt đấy, còn phải cần Cúc Hoa sao! Ngươi để cho Vương nãi nãi đến đâu tìm được nam oa nguyện ý cưới “lại da nữ” chứ?” Vương bà mối vừa nghe những lời này, hóa ra bà ta còn biết có uẩn khúc bên trong, vội hỏi: “Hòe Tử nào đồng ý cưới Cúc Hoa vậy?” đợi Hoa bà tử trả lời, đột nhiên quay đầu nhìn nhìn khắp nơi, nâng tay chỉ vào đại môn nhà Trương Hòe gia, : “ phải là nhà Trương Đại Xuyên – Hòe Tử chứ?” Hoa bà tử đắc ý dương cao đầu : “ phải nhà là nhà ai? Vì việc này Cúc Hoa kia còn nhảy kính hồ tự sát đấy, sau này được Tần đại phu cứu.” Vương bà mối nghe thấy việc này càng hăng hái, vội vàng kéo tay Hoa bà tử tỉ mỉ tử tế hỏi tình xảy ra. Hoa bà tử thích nhất này nọ chuyện nhà người ta, thế nên nổi lên phen hứng chí, hảo hảo mà đem kiện Cúc Hoa tự sát lần trước, sinh động mà tái lại lần nữa, chợt nghe trong viện nhà Trương Hòe truyền đến tiếng hét lớn: “Cút…!” Thanh này vang a -- chấn động làm lỗ tai người khác run lên! đám phụ nhân ngẩng đầu lên nhìn, thấy Trương Hòe phồng miệng, tay chống nạnh đứng bậc thềm của đại môn, tay nắm chặt đôi đũa, hai mắt dường như muốn giết người, trừng mắt nhìn nhóm người các nàng. Vài cái phụ nhân cuống quýt nháy mắt cho nhau, xả vạt áo, im lặng tiếng động mà giải tán. Hoa bà tử xấu hổ nhìn Trương Hòe, vẻ mặt ngượng ngùng, giọng : “Vốn chính là như vậy mà, còn cho người ta !” Lúc này nương Trương Hòe – Hà thị bưng bát cũng ra, bà nhìn thấy Hoa bà tử cùng Vương bà mối, sắc mặt tốt : “Ta đều là làm nương người ta rồi, tội gì bẩn thỉu khuê nữ người ta như vậy? Trinh tẩu tử muốn đem Cúc Hoa nàng gả cho ai -- chẳng sợ ở lại trong nhà làm lỡ sao -- đều là chuyện nhà của riêng nàng, cũng đên nhà người khác xin cơm ăn. Lại , ‘cải củ cải trắng, các hữu vốn ’, làm mai hay làm mai, chẳng lẽ đều là vừa thành? nhìn thấy khuyết điểm hay ưu điểm của người khác, phàm đáp ứng đều là biết phân biệt tốt xấu sao? Ta đây biết muốn hỏi, hỏi Vương nãi nãi, ngươi vừa làm mối liền đều thành sao? Nếu thành, cả nhà đều là quái nhân biết phân biệt tốt xấu sao, sau này còn ai dám tìm ngươi làm mối?” Vương bà mối gặp Hà thị đến bát cơm của bà ta rồi, có chút nóng nảy, muốn bản thân bà ta là hảo tâm, muốn cùng Hà thị thêm phen, nhưng nhìn bộ dáng Trương Hòe trợn mắt nhìn, nghĩ nơi này chung quy phải thôn nhà mình, vẫn là đừng làm quá, liền chịu đựng tiếp theo nghẹn bụng lời , tình nguyện lẩm bẩm hai câu, quay đầu lắc lắc phì mông rời . Nơi này Trương Hòe hai tay nắm lại, hung tợn trừng mắt nhìn Hoa bà tử, vẻ mặt kia đúng là chưa bao giờ từng có, dữ tợn đáng sợ, nhất thời sợ tới mức Hoa bà tử quay đầu bước . Vừa mới chuyển đầu, chỉ thấy lão nhân nhà nàng – Lí lão đại trầm đen mặt đứng ở phía sau của bà, bà ta đề phòng, kém chút nữa là đụng đầu vào. Bà ta liếc trắng mắt : “Đứng chỗ này làm chi? Về nhà !” Lí lão đại phá lệ có nghe lời Hoa bà tử nhích người trở về nhà, ngược lại giơ lên cánh tay, hung hăng đánh bà ta bạt tai, bên miệng còn mắng: “Ta đánh ngươi, cái phá sản lão nương này, cả ngày mặc kệ việc nhà với mấy đứa mà tụ tập với nhóm xú nữ nhân đàm tiếu thị phi, nhà này sớm hay muộn cũng lụn bại trong tay ngươi!” Hoa bà tử bị đánh cho choáng váng đầu, trướng cả não, tại chỗ vòng vo vòng, vất vả mới đứng yên. Bà ta ngẩng đầu, bên trái má ràng cái dấu tay, dòng máu mũi đỏ au theo môi chảy xuống dưới. mặt bà ta ra vẻ mặt thể tin -- lão già đáng chết này, dám đánh nàng ư? Trong nháy mắt, Hoa bà tử nổi điên, hướng phía Lí lão đại bổ nhào qua, phen nhéo xiêm y trước ngực , miệng kêu lên: “Ngươi dám đánh lão nương ư?Lão nương mới mấy câu ngươi liền đánh lão nương.” Nhưng mà chiêu này bà ta thường dùng mỗi ngày, hôm nay tựa hồ hữu hiệu, Lí lão đại hùng gió đại chấn (ý là suy suyễn gì), cánh tay nàng nhéo dùng sức vung, bỗng chốc đem bà ta quăng ra ngoài, ngã cái rầm cắm đầu ngồi xuống đất. Cái này cũng chưa tính, Lí lão đại còn chỉ vào mũi bà mắng: “Ngươi lại náo (làm ầm ĩ)?Lại náo nữa liền hưu ngươi, người phụ nữ này, ngươi tin hay tin?Đem nương ngươi tha về nhà , nhốt tại trong phòng, được ta cho phép cho nàng ra khỏi cửa phòng!”Lí lão đại uy nghiêm nhìn phía dưới con lớn nhất – Lí Trường Minh từ trong nhà đuổi theo đến, mệnh lệnh . Lí Trường Minh – thân cao to, mặt cứng ngắc, thần kỳ phối hợp, vừa lôi vừa kéo túm lấy nương thần tình hoang mang tha về nhà. Nơi này Lí lão đại chắp tay sau lưng, nhìn láng giềng người xem náo nhiệt, ngoan trừng liếc mắt cái, cũng hướng trong nhà . sống vài thập niên, chịu đủ tính khí của người đàn bà này. Hôm kia còn bị Chu Ải Tử cùng Lí Canh Địa trào phúng, ngay cả thôn trưởng cũng phucương phấn chấn, phụ nữ của dễ chọc thị phi, khiến cho trong thôn chướng khí mù mịt -- chủ yếu là chỉ việc lúc trước kiện Cúc Hoa nhảy hồ tự sát kia. làm sao còn chịu đựng được, muốn tìm cái cớ thu thập người phụ nữ này, nàng ta lại khen ngược, tự bản thân coi vào đâu cùng người ngoài thôn thầm đàm tiếu thị phi của người trong thôn. Nếu lại thu thập người phụ nữ này, quay đầu lỡ Cúc Hoa này có chuyện gì, đôi phu thê Trịnh Trường Hà kia chắc chắc tới cửa liều mạng với , Trương Hòe vừa rồi phải là bộ dạng muốn đánh người sao! Tự người phụ nữ bản thân việc thôi là tương đối tốt, làm cho người khác phụ nữ nhà mình nhiều chuyện thị phi, mặt mũi có dễ nhìn ! Dọc theo đường chợt nghe Hoa bà tử khẽ khóc lên, vào cửa nhà, sau lại biến thành thanh nức nức nở nở, rồi tiếp theo có thanh , đại môn nhà cũng “Phanh” đóng lại, chặn ánh mắt tìm kiếm cùng lỗ tai dựng lên nghe ngóng của mọi người. Trương Hòe tức giận đến muốn tiến lên mắng chửi lão nương to mồm này trận, bị Lí lão đại làm loạn, cũng là hoảng sợ rớt cằm -- vạn vạn thể ngờ Lí lão đại này uất ức vài thập niên, hôm nay rốt cục kiên cường hồi. Hà thị hừ tiếng xoay người vào nhà, bên còn giải hận : “ sớm nên thu thập người phụ nữ này. Cả ngày lời hay nào!” Cha Trương Hòe – Trương Đại Xuyên ngồi ở trước bàn cơm, vừa rồi cũng dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài -- nhưng vì là đại nam nhân, tốt xuất đầu được. Nhưng rồi chút mặt trầm : “Ta bảo, thể đánh chết nàng ta. Hừ, ta coi Lí lão đại lúc này rốt cuộc có thể cứng rắn hay , chỉ sợ lại là “Con lừa thải -- đầu cứng rắn”, cuối cùng vẫn là lay chuyển được cái lão nương già mồm kia!” Tiểu nhi tử Trương Dương của ông ghé vào cái bàn tứ phương cũ kỹ, vùi đầu ăn cơm, đem đậu đũa ngâm chua ăn “ca băng” phát ra tiếng vang, nghe xong lời cha cho là đúng, thầm trợn trừng mắt. Nương Hòe Tử, bên đem ché món ăn mặn duy nhất bàn -- rau hẹ xào trứng gắp cho tiểu nhi tử, bên thở dài : “Ai!Lúc này Trinh tẩu tử như vậy.Nàng là rất đau lòng Cúc Hoa.Đáng thương oa nhi này bị người như vậy đạp hư!” Trương Đại Xuyên cầm đũa đảo bát lớn tiếng : “ quan tâm người ta thế nào, chỉ cần phu thê Trường Hà mở miệng, còn có thể đem Cúc Hoa gả sao? Những người này đều là “ăn mặn cơm thao đạm tâm!” (ý là nhiều chuyện) Nương Hòe Tử oán trách : “Ngươi dễ dàng như vậy, việc này nếu xảy ra người ta, tức chết ta rồi. Nhà Lưu gia kiacũng bao chuyện rắc rối, việc ca ca cưới vợ cùng muội muội có quan hệ gì? Ngươi nếu vui vui, làm chi khuê nữ nhà người ta vướng bận?Lại thêm, cho dù Cúc Hoa gả được, còn có thể ăn ngồi rồi sao? Nàng có khả năng như vậy, còn làm cho bản thân có ngụm cơm ănsao?” Trương Đại Xuyên hầm hù : “Tất cả đều chút cũng có mắt nhìn. Nhà sớm hay muộn cũng phải hối hận -- Thanh Mộc, oa tử kia tương lai có tiền đồ to lớn.” Hòe Tử nương : “ đúng sao, nghe bây giờ muốn lập tức đến trường đọc sách đấy!Trinh tẩu tử chính là có mắt nhìn xa, Thanh Mộc lớn như vậy còn để cho đến trường biết chữ!” Trương Đại Xuyên “Phách” đem chiếc đũa hướng bàn vỗ, : “Phu thể Trường Hà làm đúng đắn, Hòe Tử, ngươi cũng đến trường, hảo hảo mà học hai năm, tương lai cũng có thể hiểu biết chữ nghĩa. Ta cũng cần làm mai, gấp rút như vậy làm gì? Lí lão đại kia hai con hơn hai mươi, cũng chưa đến chuyện kết thân? Biết nhiều chữ chút, cũng thêm nhiều chút kiến thức, chúng ta tổng thể luôn luôn nghèo như vậy.Ngày sau tốt lên, còn sợ cưới được nàng dâu ư?Chỉ sợ đến lúc đó người ta muốn lên cửa cầu đó!” Hòe Tử nương kích động : “Ai! Ta tiết kiệm chút, cho hai huynh đệ ngươi đều đến trường, Hòe Tử cũng đừng vội vã làm mai, đến hai mươi lại sau. Trễ liền tối nay hỏi, ta cũng chịu thua nhà người ta đâu!” Trương Đại Xuyên nặng nề mà vỗ cái bàn : “Chuyện này cứ quyết định như vậy định !” Chương 21: Cúc Hoa quan tâm mọi người Edit: Cửu Trùng Cát Trương Hòe trợn mắt há hốc mồm mà nghe cha mẹ lập tức quyết định chuyện cho đến trường đọc sách, vừa rồi còn tại vì việc của Cúc Hoa mà khổ sở! Nhưng có thể cùng Thanh Mộc đến trường, tự nhiên là cao hứng. Chính là trong nhà có thể vội vàng ngày qua ngày tốt như vậy sao? Còn có tiền học phí kia, tuy rằng thu cực , nhưng tháng cũng muốn chút tiền như vậy, bây giờ nếu kiếm tiền còn tiêu tiền học nữa, trong nhà có thể thừa nhận được sao? Huống chi đệ đệ - Trương Dương mới mười tuổi, cũng nhất định phải đến trường. đem chuyện lo lắng cho cha mẹ. Trương Đại Xuyên trừng mắt nhìn , liếc mắt cái : - "Ngươi lớn hơn chút, tự nhiên là bên đọc sách bên giúp làm việc trong nhà —— dù sao học đường này cách nhà ta gần. Trước mắt tạm thời cần cho ngươi làm mai, tiền học phí điểm ấy chúng ta vẫn có thể lo được." Nương cũng : - "Gấp rút gì? Từ từ được. Ta cùng cha ngươi cũng có thể ăn được khổ, thời điểm ngày mùa ngươi liền nghỉ vài ngày, tổng có thể chiếu ứng chúng ta mà qua ngày thôi!" Trương Hòe lúc này mới lên tiếng . Trương Dương ăn xong cơm rồi, đem bát đẩy ra, lấy chiếc đũa hướng bát gõ trận, tiểu đại nhân dường như thở dài : - "Ta nhất định phải hảo hảo mà đọc sách, tranh thủ khảo cái tú tài —— tương lai ta cưới thê tử còn bị khinh bỉ như vậy!" —— oa nhi này là bị tình vừa rồi kích thích. Trương Hòe cùng cha mẹ đồng loạt ngạc nhiên nhìn ! giương đầu lên, : - " phải sao? Nhà những người đó, dưỡng khuê nữ tốt lắm, nhưng lên nổi mặt bàn nha! Nương Liễu nhi cư nhiên muốn lễ hỏi nhiều như vậy —— cũng giống như bán khuê nữ; Thanh Mộc ca nhà này lại càng giống với mấy nhà khác —— bát tự còn chưa có xem đâu, liền ghét bỏ Cúc Hoa tỷ tỷ! Hừ, chờ ta khảo tú tài, ta liền dùng sức chọn các nàng —— hiền lành ta còn muốn đó!" đến đây, khuôn mặt nhắn của là vẻ mặt nghiêm túc, cùng ca giống nhau, bộ dạng đoan chính xuất sắc, cư nhiên toát ra loại phong thái khác. Nghe xong lời của tiểu nhi tử, Trương Đại Xuyên mừng rỡ, gương mặt ngăm đen ngay ngắn thoáng chốc sáng rọi sáng lạn, ông cười ha ha : - "Hảo nhi tử, có chí khí! Nhưng mà cha chờ ngươi làm cha hết giận —— gần đây là trong lòng thuận khí!" Trương Dương vỗ bộ ngực gầy yếu đơn bạc nhìn ông : - "Cha, ngươi yên tâm , ta nhất định phải làm cho khuê nữ người ta tới cửa cầu ta làm con rể!" Trương Đại Xuyên nghe xong cười đến mắt đều nheo lại, nương Hòe Tử cũng oán trách nhìn tiểu nhi tử : - "Lại thổi phồng rồi!" Nhưng mà trong mắt cũng tràn đầy ý cười. Trương Hòe xem xét đệ đệ, liếc mắt cái, cũng cười : - "Ca cũng trông cậy vào ngươi." Trương Dương đảm nhiệm nhiều việc : - "Ta khẳng định chiếu cố ca . Nhưng mà ta ca, còn bằng bản thân ngươi khảo cái tú tài, phải càng tốt hơn sao?" Trương Hòe nghe lời oa nhi này ra oa khí mười phần (khẩu khí của đứa trẻ) buồn cười : - "Ngươi làm tú tài là cải trắng đấy! Ta lớn như vậy, đến trường là vì nhận biết nhiều chút chữ, còn muốn giúp làm việc trong nhà, nào có thời gian mà cẩn thận học rồi khảo tú tài?" Hòe Tử nương : "Cũng thể như vậy, chỉ cần ngươi đọc kinh thư tốt, nương chính là mệt chết cũng muốn cho ngươi khảo tú tài." Trương Đại Xuyên liên tục : "Đúng là như vậy!" Trương Hòe tiếp lời —— nếu dễ dàng như thế, nhà cũng nghèo như vậy. Sau khi ăn xong khiêng cái cuốc đến bên trong ruộng lúa, làm cỏ, vừa vừa mang tâm tư suy nghĩ. Kỳ thực rất muốn đến nhà Thanh Mộc nhìn cái, nhưng mà muốn cũng phải có lí do chứ? Thường lui tới nghe người khác nghị luận Cúc Hoa xấu xí cùng gả được, trừ bỏ có chút đồng tình cùng cáu giận với những điều này, có cảm giác khác; chính là phần đồng tình với cáu giận kia, cũng là bởi vì duyên cớ cùng Thanh Mộc quan hệ tốt. Nhưng mà, hôm nay nghe Vương bà mối , giúp Cúc Hoa chọn mấy hộ gia đình người ta, cái thứ nhất chính là người hơn bốn mươi tuổi vợ, trong lòng liền như bị kim đâm đau mà đứng lên, phía sau nhà gia cảnh giàu gì đó rốt cuộc có nghe thấy. Trong đầu lên cặp mắt Cúc Hoa mềm mại nhu thuận, nếu gặp gỡ cùng đại nam nhân, sai biệt lắm, sợ là so với nai con càng kinh hoảng hơn; lại suy nghĩ, nhớ tới thân thể của Cúc Hoa đơn bạc, gả cho cái lão nam nhân như vậy, biết phải làm sao? mạnh mẽ dừng lại bước chân, chỉ cảm thấy khí huyết nhắm thẳng đầu mà dâng trào, ngực cũng nghẹn thở nổi! “, !” Thanh Mộc để Cúc Hoa gả cho người hơn bốn mươi tuổi, vợ đâu —— đau lòng muội muội như vậy; Trịnh thúc cùng Trịnh thẩm cũng thể cho phép. Càng ngừng tự cho bản thân mình nghe như vậy, mới cảm thấy trong lòng dễ chịu rất nhiều, tinh thần cũng thả lỏng, thế nhưng vẫn cảm thấy thân thể có chút vô lực! nhớ tới hồi , lúc cùng Thanh Mộc chơi đùa với nhau, bởi vì Thanh Mộc luôn mang theo Cúc Hoa, cũng thường xuyên trông nom nàng. Mỗi khi Thanh Mộc có việc rời , Cúc Hoa liền sợ hãi kéo góc áo , muốn xa rời, lúc nào cũng kề bên . Bây giờ, sợ là nàng bao giờ còn trông cậy vào bảo vệ nàng nữa. Nghĩ như vậy, trong lòng hiểu tại sao lại cảm thấy đau đớn có chiều hướng tăng lên. Đây là làm sao? Bản thân nghĩ tới cưới Cúc Hoa, nhưng lại bỏ xuống được nàng, việc này rốt cuộc là làm sao vậy? Giống như thế nào cũng phải nhìn đến Cúc Hoa gả cho nam nhân tốt, tâm của mới buông xuống được. Cúc Hoa phải gả cho dạng người gì mới thả lỏng tâm đây? Lớn tuổi, khẳng định được, rất xấu cũng được —— tuy rằng Cúc Hoa cũng xấu, nhưng nàng có khả năng như vậy, điểm xấu - là có thể tha thứ! Thế nào mà giống như cha Cúc Hoa vậy? cười khổ. Trong lúc nhất thời lại miên man suy nghĩ hồi, lãng đãng ở bờ ruộng mà lắc lư, vài thứ cần làm ngoài này với việc cần làm trong nhà, sớm biết bị quẳng tới nơi nào. Thẳng đến khi gặp Chu Ải Tử. Chu Ải Tử kinh ngạc hỏi Trương Hòe: - "Hòe Tử, làm gì vậy? Sao lại đến nơi này?" Trương Hòe cả kinh, "Hả?" tiếng, vừa nhìn xung quanh —— cư nhiên chạy đến bờ sông Tiểu Thanh, nhưng mà nhà căn bản dựa vào bờ sông. Nhìn nước sông kia ào ào chảy xuôi, tựa hồ cười nhạo dường như đánh mất hồn rồi. Vì thế, xấu hổ nhìn Chu Ải Tử cho có lệ, : - "À, việc gì! đến đây, nhìn cái thôi!" bên cười mỉa, quay đầu hướng về nhà mình mà . Chu Ải Tử tuy rằng nhìn có chút kỳ quái, nhưng cũng hỏi nhiều, trái lại tự mình vào bên trong bận việc . Thanh Nam thôn cũng phải rất lớn, có khoảng bốn năm mươi hộ nhà người ta, cho dù có Hoa bà tử mồm rộng, ở trước cửa nhà Trương Hòe, giữa trưa trình diễn tiết mục “tán gẫu” cũng nhanh chóng truyền khắp toàn bộ thôn trang. Nhất là việc Lí lão đại cư nhiên “đại chấn phu cương”, đem Hoa bà tử thu thập, càng làm cho người ta truyền tai nhau đến thần kỳ. Tại đây kiện khó che giấu được, Cúc Hoa nghe thấy, ngược lại cảm thấy gì cả. Người quá quan tâm Cúc Hoa, đương nhiên bỏ qua chuyện của Cúc Hoa và ngược lại. Đôi phu thê Triệu Tam nghe xong việc này giận dữ, lúc này chuẩn bị thăm nhà Cúc Hoa, cũng muốn an ủi bọn họ. Vừa vặn, lúc Triệu Tam ngày đó ở nhà Cúc Hoa đào giếng, ăn món lươn mà Cúc Hoa làm liền nhớ mãi quên; tiểu Thạch Đầu cũng ầm ĩ còn muốn ăn lươn, sau khi trở về ông liền học Lí Trường Tinh dùng cái sọt bắt lươn, câu được chút lươn, chuẩn bị buổi tối đem nấu! Nghe nương Thạch Đầu muốn tới nhà Cúc Hoa, liền đối với bà, : - "Ngươi thường nấu lươn cũng làm ăn ngon. bằng ta đem lươn này đến nhà Trường Hà đại ca để cho Cúc Hoa nấu, ngươi theo Cúc Hoa hảo hảo nhìn cái, lần sau cũng biết cách mà làm. Toàn gia nhà ta buổi tối hôm nay ở lại nhà Trường Hà đại ca ăn cơm." Nương Thạch Đầu cũng hiểu được bản thân bà - tay nghề nấu cơm tốt, gật gật đầu : - "Cũng tốt. Lại nhặt thêm chút trứng gà mang theo, bằng , ăn phải trả tiền như vậy người ta lại , tốt." Triệu Tam gật đầu : - "Ngươi nhặt . Ta đem ngô này tước xong rồi theo." Tiểu Thạch Đầu cùng Cẩu Đản chờ vài cái nam oa tử, đám cùng nhau chơi đánh giặc, bị nương kêu về nhà, mất hứng, quyệt miệng : - "Nương, còn chưa tới lúc ăn cơm chiều mà!" Nương Thạch Đầu ở trong phòng bếp nhặt trứng gà, nghe xong lời này, lấy ngón tay chỉ chỉ ót : - "Mắt thấy sắp tới học, còn cả ngày chỉ biết điên điên khùng khùng mà chơi! Ta cùng cha ngươi muốn tới nhà Cúc Hoa tỷ tỷ ăn cơm. Ngươi muốn cùng Cẩu Đản chơi, vậy ngươi cần !" Thạch Đầu vừa nghe, vội vàng kéo lấy vạt áo nương , ngửa đầu hỏi: - "Nương, sao? Cúc Hoa tỷ tỷ mời chúng ta ăn cơm chiều sao?" Thạch Đầu nương "Xì" tiếng vui vẻ, mắt lóe lóe xem xét : - "Hảo hảo, cũng có việc gì, bằng gì muốn mời ngươi ăn cơm? Là ta cùng cha ngươi muốn thăm Trịnh thúc cùng Trịnh thẩm ngươi. Ngươi nhanh , đem tay tắm rửa, nhìn tay ngươi giống như móng vuốt rùa kìa." Thạch Đầu bay nhanh vào bên trong lấy gáo nước lạnh bỏ vào bồn gỗ, bên chà xát tẩy rửa cặp móng rùa kia của , bên cùng nương : - "Nương, lúc trước ta nghe Cẩu Đản , có Vương bà mối giúp Cúc Hoa tỷ tỷ làm mai, muốn đem nàng gả cho lão nhân hơn bốn mươi tuổi đó! Nương, hơn bốn mươi tuổi, phải so với cha ta còn lớn hơn sao?" Nương Thạch Đầu mặt trầm xuống khiển trách : - "Chớ nghe người ta bừa! Sao Trịnh thẩm ngươi có thể đồng ý chuyện như vậy hả? Đều là người ta bậy bạ thôi." Bên ngoài Triệu Tam nghe xong lời con trai , vui hỏi: - "Thạch Đầu, gào to cái gì đó? Cha ngươi lớn tuổi như vậy?" Nương Thạch Đầu nghe xong lời này, nhịn được cười ra tiếng, ra ngoài liếc trắng mắt : "Ngươi cho là ngươi còn trẻ đấy à!" Triệu Tam nhếch miệng cười : "Ta trẻ hay trẻ, nương tử ngươi còn hiểu được ư?" Nương Thạch Đầu thèm để ý đến hình dáng hết sức lông bông của ông, đem trứng gà đặt ở trong cái rổ , lại đem lươn trong thùng gỗ nhấc lên, xong rồi nhìn Triệu Tam hỏi: "Tốt lắm ?" Triệu ba đáp: "Tốt lắm!" bên đứng lên, đem hạt bắp ngô tách xong vào nhà; lại lấy cái chổi long long quét cùi bắp mặt đất, dúm đến bên chất đống, xong rồi vỗ vỗ tro bụi người, : " thôi!" Cùng với tiếng "Cúc Hoa tỷ tỷ, ta đến đây!", tiểu Thạch Đầu là chạy vội đến bên người Cúc Hoa – nhặt thức ăn. Cúc Hoa ngẩng đầu nhìn nhà ba người này, có chút kỳ quái: giờ chạng vạng, họ đến làm gì? Triệu Tam sang sảng cười : - "Cúc Hoa, cần nhìn. Chúng ta a, chuyên môn đến đây ăn cơm chiều đó!" Cúc Hoa tuy rằng kinh ngạc, nhưng nàng là rất thích tính tình Triệu Tam này, lanh lẹ, liền hé miệng nở nụ cười, giọng : - "Có gì được? Ăn cơm liền ăn cơm ! Chính là món ăn gia đình, sợ Triệu Tam thúc cũng hiếm lạ gì đâu." bên đứng dậy cầm lấy băng ghế cho ba người ngồi. Triệu Tam còn chưa trả lời, tiểu Thạch Đầu cướp lời, : - "Cúc Hoa tỷ tỷ, chúng ta đem theo lươn đến đấy, còn có trứng gà nữa." nghĩ đến khả năng được ăn lươn, vẻ mặt hưng phấn. Nương Thạch Đầu ở lúc Cúc Hoa vừa bưng tới băng ghế liền ngồi xuống, miệng cười : - "Cả nhà ta đều ngươi làm lươn ăn ngon lắm. Ta nha, hôm nay đến theo ngươi học làm sao nấu món lươn này." Cúc Hoa giọng : "Thím đừng khen ta!" Ánh mắt nàng vẫn còn hồng hồng, đối với chuyện xảy ra giữa trưa lòng còn sợ hãi, buổi chiều đều cân nhắc phải làm giàu như thế nào, để cho ca ca đến mức cưới được vợ. Chính là ngàn suy vạn tưởng, lại phát kiếm tiền dễ dàng, cần làm rất nhiều việc. Trừ bỏ chậm rãi nuôi chút súc vật, để dành tiền mua thêm chút tình thế (ruộng đất), đúng là biện pháp mau chóng làm giàu; việc buôn bán cũng thể suông là có thể làm được, đến cha mẹ để cho nàng ra ngoài, chính là ở tiểu thị trấn Hạ Đường Tập lân cận kia, số lượng người cũng lớn, địa phương để phát triển cũng có hạng. Nghĩ đến cuối cùng, vẫn là làm đến nơi đến chốn, dựa vào làm ruộng và nuôi dưỡng gia súc mà làm giàu, mơ tưởng lần ăn thành mập mạp to lớn là bất thành rồi. Nàng thu lại phen tâm tình, chuẩn bị phấn chấn tinh thần chỉ giáo nương Thạch Đầu giết lươn như thế nào. hồi công phu, Trịnh Trường Hà cũng khiêng mấy khúc gậy trúc trở lại, Dương thị theo phía sau dẫn theo chuỗi dây thừng (dây chặp lại nhiều lần) bằng cỏ xỏ cá trích, đại khái giống như chiếc đũa dài, cá còn ngừng vùng vẫy giãy dụa. Tiểu Thạch Đầu mừng đến lủi lên chỉ trỏ. Triệu Tam cười ha ha : "Ta ta có có lộc ăn mà —— xem cá trích này dài như vậy. Tốt lắm, buổi tối hôm nay đủ đồ ăn. Con cá này ngươi ở đâu bắt được vậy?"
Sau Mình ko thấy c20 vây?Có phải mình bị qua mắt koChết rồiMình chua già lẫn rồi C20 của mình đâu@banglangtrang123
Chương 22: Chí hướng của tiểu Thạch Đầu Edit: Cửu Trùng Cát Mấy người ngồi chuyện, biết được nhà Triệu Tam chuyên đến để ăn cơm, đều cười rộ lên. Dương thị nhiệt tình : "Việc này có là gì, muốn tới tới, còn mang đồ ăn. Lươn kia cũng liền thôi, trứng gà các ngươi cầm lại , đem chưng cho Thạch Đầu ăn, còn !" Cúc Hoa nghe xong cười thầm —— lươn này có thể đắt hơn so với trứng gà, trời ạ… bọn họ còn cảm thấy ư? Nương Thạch Đầu : - "Trứng gà trong nhà cũng phải chỉ đem cho - người ăn, làm sao còn thiếu vài cái này!" Triệu Tam nghe Trịnh Trường Hà , lấy gậy trúc đúng là vì làm cái sọt bắt lươn, đem câu lươn rất tốt, liền động thủ hỗ trợ cho Trịnh Trường Hà. hồi còn thêm: "Chúng ta ăn như vậy, lươn này cũng bị ăn đến tuyệt chủng đấy!" Tiểu Thạch Đầu : "Lần tới đến thôn khác câu !" Nương Thạch Đầu cười : "Nhắc đến ăn, đầu óc ngươi liền xoay chuyển mau a!" Cúc Hoa rửa rau, nương Thạch Đầu cùng Dương thị bên ở phòng bếp bận việc, vừa đến tình giữa trưa, lại khuyên Dương thị cần sinh khí, bà nơi nơi đều có hỏi thăm qua, nhất định phải giúp Cúc Hoa tìm được nhà người tốt. - "Lần trước, ta về nhà mẹ đẻ, nghe nương ta bên kia có cái nam oa tử, năm nay mười bảy tuổi, bộ dạng mặt mày thập phần đoan chính, chính là hồi vấp ngã, đem chân làm bị thương, đến nay luôn luôn chịu bó tay chữa được, những vẫn tự gieo giống tự làm ruộng... Là oa nhi tốt nha, lại chịu khó, có năng lực làm việc, ta nghĩ đem cho Cúc Hoa làm mối. Nhưng ngươi , còn có người giống ta có ánh mắt tốt, căn bản quan tâm điểm tàn phế ấy của , đem cái khuê nữ gả cho . Khuê nữ này tuy rằng giống Cúc Hoa mặt có sẹo, nhưng mà bộ dạng đen như mực, vừa thấp lại vừa béo, nào có như Cúc Hoa linh hoạt như vậy! Ta liền hối hận đòi mạng, nếu phải chậm bước, ngươi đây phải là nhà tốt để kết thân ư?" Dương thị nghe xong liên tục gật đầu —— đây mới là người vì Cúc Hoa nhà bà tính toán, giống như Vương bà mối kia, ra hết chủ ý xấu, tìm thấy đều là dạng người ra gì! Nương Thạch Đầu : - "Tóm lại Cúc Hoa còn , ta cứ chậm rãi tìm kiếm. Ta cũng tin tìm thấy được người tốt." Trong viện Triệu Tam cũng nhìn Trịnh Trường Hà : - "Trường Hà đại ca, ngươi nha, cần khó chịu trong lòng. Theo ta thấy a, Cúc Hoa này là cái có phúc! Ngươi nhìn , nàng sau này nhất định có thể gả cho nam nhân tốt. Cúc Hoa phát triển như vậy, quản được người khác động vào, cũng thể tùy tiện gả cho dạng nam nhân ra gì." Trịnh Trường Hà mặt đỏ lên, mạnh mẽ dương đầu nghẹn lời,cả giận : - "Ta có thể làm việc như vậy sao? Ta thấy khuê nữ, đau lòng đòi mạng, xem như bảo bối mà nuôi lớn, gả cho cái lão nhân vợ ư? Sợ là dưới lòng đất cha ta cũng muốn mắng ta đấy! Hừ! Ta tình nguyện gả, cũng cần gả cho người như vậy. Vương bà mối cái xú bà nương kia, ra toàn chủ ý xấu!" Triệu Tam lại : - "Chuyện của Thanh Mộc, ngươi cũng cần sốt ruột. Hừ, phải là ái tài ( tiền, tham giàu) sao? Nếu nhà ngươi giàu có, ta cam đoan những người đó thí (đánh rắm) cũng thả cái." Trịnh Trường Hà vỗ đùi : - "Lời này của ngươi xem như đến tâm khảm trong lòng ta. Ta nha, trước đem chuyện Thanh Mộc gác lại vài năm, để dành chút tiền lại sau. Trễ chút ôm tôn tử cũng là gì!" Triệu Tam đẩy ông phen cười : - "Con ta mới bao lớn như vậy, ngươi vội vã muốn ôm tôn tử hả? phải tại ta thành thân trễ, con mới như vậy sao. Nương Thạch Đầu lúc ấy cũng ghét bỏ ta! Năm đó đến nhà nàng cầu hôn, còn ngại ta lớn tuổi, trong nhà bần cùng, nhưng nàng cuối cùng còn phải chọn ta đấy sao!" xong đắc ý cười to. Nương Thạch Đầu nghe ba hoa, đứng ở cửa phòng bếp đối với sẵn giọng: - "Ngươi cùng Trường Hà đại ca thổi phồng ! Ta khi đó nhìn ngươi rất đáng thương —— lớn như vậy người còn chưa có lấy vợ, nếu phải vậy, mới chọn ngươi đâu!" Triệu Tam cười : " quan tâm ngươi làm sao, tóm lại là chọn ta phải ư?" Người trong trong ngoài ngoài đều cười rộ lên. Trịnh Trường Hà lại nhìn Triệu Tam : - "Trong nhà ngươi có vội lắm ? Nếu , chúng ta ngày mai lên núi dạo , đánh chút món ăn thôn quê, bán chút ít kiếm tiền tiêu vặt?" Triệu Tam xoay xoay cái sọt bắt lươn trong tay, bên nhanh nhẹn đan bên trả lời: - "Được! Thời tiết càng ngày càng lạnh, trong nhà cũng có việc gì." Thạch Đầu theo Cúc Hoa đến bờ sông rửa rau, bên cùng nàng chút đồng ngôn trĩ ngữ. (chuyện của trẻ con) tuy rằng hiểu lắm mấy việc này, nhưng tâm tiểu hài tử là mẫn cảm nhất. mặt Cúc Hoa trừ bỏ “lại da” khó coi bên ngoài kia, có thể biểu đạt nội tâm, tình cảm chính là cặp mắt của nàng. Từ trong ánh mắt trong suốt đó, Thạch Đầu cảm thụ được điềm tĩnh cùng lạnh nhạt, nhưng hôm nay cũng tăng thêm ít tâm tư nặng trịch. nhiều chuyện thú vị, Cúc Hoa tỷ tỷ cũng chỉ là nhàn nhạt đáp lời, vui mừng khôn xiết, hoặc là giống như bình thường lúc lui tới hé miệng cười, khi cười trong cặp mắt sóng nước dập dờn, giống như mặt nước Kính hồ vậy. xác định Cúc Hoa tỷ tỷ vì chuyện lập gia đình mà phát sầu —— Cẩu Đản đều , giống như Cúc Hoa tỷ tỷ vậy, chỉ có thể gả cho nam nhân vừa già vừa xấu. cẩn thận suy tư phen, như là hạ quyết tâm lớn, trịnh trọng nhìn Cúc Hoa : - "Cúc Hoa tỷ tỷ, ngươi cần phát sầu. Tương lai chờ ta trưởng thành, ta liền cưới ngươi!" Cúc Hoa chà xát tẩy rửa lươn, nghe thấy vậy kém chút nữa đem rổ ném vào trong sông, nàng quái dị nhìn chằm chằm tiểu Thạch Đầu, hỏi: "Ngươi làm gì muốn kết hôn với tỷ tỷ?" Thạch Đầu trượng nghĩa : - "Cúc Hoa tỷ tỷ nghĩ gả cho lão nhân, là vậy phải ? Ta đây cưới ngươi là tốt nhất. Ngươi có khả năng như vậy, nương ngươi là nương tốt, ta cũng muốn ngươi gả cho lão nhân —— bọn họ tất cả đều có “ miệng răng vàng”, chuyện khò khè thở ra hơi!" Trong mắt Cúc Hoa khỏi nóng lên: Thạch Đầu này, lúc đó nàng cứu tánh mạng , cũng muốn cưới nàng; sau này, là vì ở nhà nàng ăn hai lần cơm, liền cùng dính chặt với nàng thành mảnh, ghét bỏ nàng xấu, vì muốn nàng gả cho lão nhân, lại trịnh trọng muốn cưới nàng! Tiểu hài tử tâm tư là đơn giản lại kỳ quái, lại là vô cùng chân thành! Nàng cố nén nước mắt cười khẽ, nhìn Thạch Đầu : - "Ngươi còn lắm. Chờ ngươi trưởng thành, tỷ tỷ đều già , cùng ngươi xứng đâu!" Tiểu Thạch Đầu vội la lên: - "Vậy ngươi lớn chậm chút nha! Ta chút có thể ăn được nhiều cơm, bộ dạng lớn rất nhanh, ngươi cũng cần chờ lâu." (em ấy là đáng iu) Cúc Hoa hé miệng nở nụ cười, nhìn : - "Ngươi lớn, ta cũng phải lớn, dừng lại được. Nếu như vầy, Thạch Đầu a, ngươi nỗ lực đọc sách, tương lai khảo tú tài, khảo cử nhân, khảo Trạng nguyên, rồi làm quan, như vậy nếu có người khi dễ Cúc Hoa tỷ tỷ, ngươi liền đem chộp tới đánh bằng roi —— vậy tỷ tỷ sợ!" Thạch Đầu nghĩ nghĩ, gật đầu đáp: - "Vậy được rồi, ngày mai ta nhất định hảo hảo mà đọc sách, tranh thủ tương lai làm quan lão gia, cho người ta khi dễ Cúc Hoa tỷ tỷ. Nhưng mà, Cúc Hoa tỷ tỷ, vậy ngươi vẫn phải lập gia đình a! Ta cưới ngươi, ngươi gả cho ai đây?" Cúc Hoa bật cười —— đứa này còn rối rắm! Nàng nhàng mà : - " có người nguyện ý cưới ta, vậy ta cũng lấy! Nữ nhân phải ai cũng muốn lập gia đình, thêm người cũng có gì. Nếu gả được người vừa lòng đẹp ý ngươi, nếu cưới người ghét bỏ ngươi, còn bằng gả cho người ta!" Thạch Đầu thấy nàng nhìn chằm chằm trong sông, biết là nhìn nước sông hay là nhìn người cá trong sông —— tiểu Ngư Nhi này thấy từ trong rổ tràn ra chút rau cỏ dại, đều lội tới thưởng thực —— ánh mắt kia mơ hồ, gương mặt trầm tư lại giống như suy nghĩ vấn đề gì. Thạch Đầu dám đánh gãy yên tĩnh này mặc dù chẳng hiểu gì, cùng nàng ngồi xổm bờ sông, yên lặng nhìn gương mặt nàng, cảm thấy “lại da” đáng sợ kia tựa hồ bình thản ít, biết có phải hay là hoa mắt! Nhiều năm về sau, làm quan, rốt cuộc thể quên được năm đó bên bờ sông Tiểu Thanh, vẻ mặt xấu nữ kia ưu thương mà lại trầm tĩnh! Chờ Thanh Mộc từ phía sau núi trở về, cơm chiều mang lên bàn. Cá trích kia đem nấu canh, canh cá màu trắng ngà, mặt nổi lên chút sắc hành thái xanh biếc, mùi nồng đậm; lươn như trước là xào sơ qua, hơn nữa có ít rau xanh xanh mượt là đẹp mắt. Triệu Tam cùng Trịnh Trường Hà bên uống rượu, bên tình ngày mai lên núi săn thú. Thanh Mộc kinh ngạc hỏi: "Ngày mai săn thú ư?" Trịnh Trường Hà : - "Đúng vậy, tình trong nhà cũng cần làm gì. Ngươi ngày mai muốn đến trường, này nọ đều chuẩn bị tốt rồi chứ?" Thanh Mộc nhìn tiểu Thạch Đầu liếc mắt cái, có chút kỳ quái đáp: "Vâng!" Tiểu Thạch Đầu quả nhiên chen vào : - "Thanh Mộc ca, ta cùng ngươi ngồi cùng chỗ, ta muốn ngồi cùng Cẩu Đản —— rất nghịch ngợm." Tất cả mọi người cười ha hả. Nương Thạch Đầu cười : - "Chính ngươi là cái tiểu bá vương, còn người ta nghịch ngợm. Ngươi nếu hảo hảo đọc sách, ta cùng cha ngươi liền đem ngươi cứu vớt trở về —— tiết kiệm tránh lãng phí tiền học phí!" Tiểu Thạch Đầu bộ dáng nghiêm trang : - "Ta khẳng định hảo hảo đọc sách. Tương lai ta còn muốn làm đại quan đấy!" Triệu Tam ngờ con trai ông có chí hướng lớn này, khỏi hỏi: - "Làm sao nhớ tới việc làm đại quan vậy? Ta cùng nương ngươi tuy rằng cũng nghĩ muốn ngươi có tiền đồ, tuy vậy nhưng dám si tâm vọng tưởng đâu!" Thạch Đầu ngắm Cúc Hoa liếc mắt cái, ngẫm nghĩ: khi chuyện này chỉ có ta cùng Cúc Hoa tỷ tỷ hai người biết, thể cho người khác biết được. Vì thế : - "Đọc sách cũng phải là vì muốn làm việc lớn sao? Việc lớn đó phải có thể làm quan à!" ngẫm lại, rồi : - "Ta muốn làm quan, cưới vợ cần tràng hoa lễ tiền. Nghe tú tài lão gia đều là người ta cướp cũng phải gả đến." - "Ha ha ha..." bàn toàn người lớn cười to dứt. Triệu Tam cười đến chảy ra nước mắt, ánh mắt ông sáng ngời : - "Chờ ngươi làm tú tài, nghĩ tới cưới tiểu thư nhà giàu người ta. Người ta tiểu thư nhà giàu, muốn lễ hỏi càng nhiều hơn!" Tiểu Thạch Đầu phồng má lên bĩu môi : - "Ai hiếm lạ chứ! Ta cứ cưới tiểu thư người ta như vậy." duỗi tay múc cơm ăn, trong lòng nghĩ, đến lúc đó nếu Cúc Hoa tỷ tỷ lập gia đình, ta liền cưới Cúc Hoa tỷ tỷ —— Cúc Hoa tỷ tỷ khẳng định muốn lễ hỏi. Trịnh Trường Hà khen: - " Tiểu Thạch Đầu chính là đơn giản nha. chừng a, ngươi có thể trở thành cái thứ nhất Trạng nguyên của Thanh Nam thôn chúng ta đấy. Đến lúc đó, Tĩnh quốc có đại quan là người thôn chúng ta, cha ngươi có thể hưởng phúc rồi!" Cúc Hoa sâu sắc nắm bắt được từ "Tĩnh quốc", vẫn là "Tĩnh quốc" mà nàng biết hay là nơi khác? Nàng giọng hỏi: "Cha, Tĩnh quốc ta hoàng thượng là ai a?" Trịnh Trường Hà cười : - "Ai nha, việc này cha đúng là biết! Lúc trước hoàng thượng là Tĩnh Thái Tổ, họ Tần; Thái Tổ băng hà, sau này hoàng tử nào làm hoàng thượng, cha là tiểu dân chúng cũng hiểu lắm!" Triệu Tam nghĩ nghĩ : - "Hình như nghe là nhị hoàng tử kế vị làm hoàng thượng. Haiz, ai làm hoàng thượng cũng vậy, chúng ta còn phải giống nhau cũng vẫn là làm ruộng sao!" Thanh Mộc nhìn muội muội : "Ta ngày mai đến hỏi thử phu tử." Cúc Hoa từ tốn gật đầu, lại hỏi: - "Ca, các ngươi ngày mai muốn lên núi săn bắt chắc phải mất vài canh giờ phải ? Giữa trưa có trở về ăn cơm ?" Thanh Mộc : "Còn biết được, ngày mai thử ngày biết. Giữa trưa chắc trở về ăn!" Lại nhìn Cúc Hoa liếc mắt cái, : - "Nếu trong nhà có gì việc nặng, ngươi cứ để lại đấy, chờ ta trở lại làm giúp ngươi." Cúc Hoa cúi đầu ăn cơm, miệng đáp: "Vâng, ta hiểu được ." Ha ha, trong nhà ai cũng muốn làm công tác văn hoá. Tiểu Thạch Đầu còn thêm: "Ta học xong, nhận biết được chữ, đến lúc đó dạy lại cho Cúc Hoa tỷ tỷ." Lời này Cúc Hoa thích nghe, nàng cười nhìn tiểu Thạch Đầu kia vẻ mặt nghiêm cẩn: "Ta đây rất chờ mong a."