CHƯƠNG 1.1
Edit: Kail_nguyen2509
Beta: SS Ishtar
Thời điểm cuối năm, Như Ý Thành tuyết rơi trắng xóa.
Bông tuyết trắng như bông vải từ trung bay phiêu dật xuống mặt đất mấy ngày mấy đêm liền ngừng nghỉ làm cho mặt đất như được bao phủ bởi lớp áo mới trắng tinh vô cùng xinh đẹp.
Tuy rằng năm nay tuyết rơi trễ lại đúng vào thời điểm cuối năm, thời tiết rất lạnh nhưng Như Ý Thành lúc nào cũng huyên náo, nhộn nhịp. Mặc dù trời lạnh người đường có hơi vội vàng nhưng mặt ai cũng tràn đầy ý cười. năm vất vả qua, vào thời điểm tất niên, cho dù nhà nghèo hay phú hộ cũng cảm thấy vui vẻ.
Bất quá, duy chỉ có trong một ngõ ở thành tây lại truyền đến tiếng tranh cãi ầm ĩ, huyên náo của trẻ con.
“Ngươi khóc , khóc , chúng ta tạm tha cho ngươi.” cậu nhóc mập mạp cùng đám con nít vây quanh cậu bé vừa khiêu khích, la hét.
Cậu nhóc mập mạp, kháu khỉnh trông rất khỏe mạnh, mặc người gấm vóc thượng hạng, nhìn qua cũng biết là con nhà phú quý. Nhưng điều này cũng có gì kỳ lạ vì thành tây của Như Ý Thành vốn là nơi tập trung những quan lại, nhà quyền quý… mặc dù trước nay chưa từng phân chia giai cấp nhưng thành Tây là nơi non xanh nước biếc, phong thủy tốt nên cũng là chọn của người có tiền
Những đứa trẻ xuất thân từ Như Ý Thành cũng đều là từ gia tộc có tiền tài, quyền thế.
“Xấu hổ!” Đám trẻ con chạy vòng quanh, ồn ào xem náo nhiệt, lâu lâu có đứa xô đẩy cậu bé bị vây ở giữa, nhìn thân thể gầy yếu nhưng vẫn kiên trì chống đỡ liền vui vẻ thôi.
Cậu nhóc bị khi dễ hề rên lên tiếng, chỉ cúi đầu trầm mặc.
“Ta xem thằng nhóc nhà ngươi biết ở đây ai là lão đại mà dám đến địa bàn của ta, là có quy củ!” Tiểu tử mập hai tay ôm ngực trừng mắt với bé trai “Ngươi biết ta là lão đại ở đây? Hừ!”
“ ra ngươi là lão đại nơi này nha!” Đột nhiên thanh thanh thúy, dễ nghe bên cạnh truyền đến.
Mọi người nhìn lại, trước mắt xuất khuôn mặt nhắn cười meo meo.
Nàng khoảng chừng bảy tuổi, khuôn mặt trắng nõn, đôi lông mày khí phách, phía dưới là đôi mắt đen sáng long lanh, cái mũi đáng cùng với đôi môi hồng hồng, có bao nhiêu đáng có bấy nhiêu đáng .
“Là ngươi!” Tiểu tử mập kiêu ngạo vừa nhìn thấy tiểu nương, lập tức sợ tới mức lui lại vài bước.
“ chính là ta.” Tiểu nương tươi cười sáng lạn, đôi mắt đen láy ánh lên tia nhìn giảo hoạt, đôi môi đỏ au hướng lên , thoạt nhìn hết sức tinh linh cổ quái.
“A! Chạy mau!” biêt là ai quát to tiếng, đám nhóc nhanh chân bỏ chạy, cũng quản tuyết trơn trượt bên dưới, vài đứa nhất thời ổn định được trọng tâm té lăn mặt đất, lại bất chấp đau đớn mà đứng lên liều mình chạy về phía trước.
Tiểu tử mập thân hình tốt, chạy có vẻ chậm bị bỏ lại phía sau.
“Nhóc con mập mạp! Muốn chạy? Ta hôm nay chính là tới tìm ngươi để tính toán sổ sách!” Tiểu nương nhanh nhẹn nhảy lên, phen hạ gục tiểu tử mập, nắm quả cầu tuyết trực tiếp nhét vào cổ áo của nó.
“A, lạnh quá! Buông ta ra! Buông ta ra!” Tiểu tử mập kêu to, bất quá nó chỉ là một thằng bé hơn mười tuổi lập tức sợ tới mức khóc lớn lên, đâu còn khí thế kiêu ngạo, hung ác vừa rồi nữa.
“Ngươi còn dám khóc!” Tiểu nương thanh thanh thúy mắng tó:” Ngươi lại khóc tiếng thử xem!”
Tiểu tử mập ngay lập tức dừng khóc, nước mắt rưng rưng nhìn tiêu nương bên cạnh, ngay cả cũng dám.
“Ngươi mau, ai cho ngươi ở địa bàn của ta làm xằng bậy?”
“Ô…ta dám!” Tiểu tử mập khóc rất thảm thương, nước mũi, nước mắt tèm nhem.
nắm đấm miễn phí từ đâu bay đến xem như là lễ vật năm mới cho tiểu tử mập “Ngày hôm qua ngươi dám khi dễ nhị tỷ ta! Hôm nay ta là đặc biệt đến tìm ngươi!”
“Ô…ta…ta có!” trong một ngày bắt nạt nhiều người như vậy, nào đâu biết ai là nhị tỷ của tiểu bá vương này nha?
Lại thêm một quả đấm nữa, làm cho thành công biến thành gấu mèo, “Còn thừa nhận?” Nhị tỳ nhà nàng khó khăn lắm mới được ra ngoài dạo, ai biết bị tên tiểu tử mập này dọa cho hoảng sợ, nhị tỷ nàng tính tình tốt đem chuyện này ra, nếu phải là nha hoàn của nhị tỷ với nàng nàng cũng biết đâu.
“Thật a! Đau quá!” Tiểu tử mập cả đời này chưa từng khóc lóc thảm thương đến vậy.
“Ngươi thừa nhận ?”
“Ta lần sau dám, cần đánh ta a!”
“Hứ, thực bẩn!” Tiểu nương ghét nhìn nước mắt cùng nước mũi tèm nhem, túm cổ áo “Ngươi về sau còn dám làm loạn, khi dễ người, xem ta thế nào dạy dỗ ngươi!”
“Ta…ta dám…”
“Ngày mai ngoan ngoãn tìm nhị tỷ ta xin lỗi!”
“Ô…ô..ô..”
“Có nghe hay ?”
“Nghe được, nghe được.” Liều mình gật đầu, cho đến bây giờ ràng vẫn biết ai là nhị tỷ nàng, nhưng bất quá mặc kệ, trước bảo toàn mạng quan trọng hơn.
“Biến !” Tiểu nương vỗ vỗ tay, điệu bộ phủi tuyết lòng bàn tay.
Tiểu tử mập lập tức đứng lên, bỏ chạy.
Rất nhanh, mặt đất chỉ còn lại hai người
“Này, ngươi còn muốn ngồi trong tuyết bao lâu?” Tiểu nương đến bên cạnh bé trai, hơi nhíu mi nhìn cậu ngồi đất, khinh thường bĩu môi, “ vô dụng, bị khi dễ cũng biết đánh trả.”
Cậu vẫn cúi đầu lời nào.
“Chậc, ngay cả cũng được.” Khẩu khí khinh thường càng thêm mãnh liệt, “Sao ngươi còn ngồi a, đứng lên nổi?” xong nàng tiến thêm một bước “Đứng lên a!”
Cậu bé lúc này cuối cùng cũng có phản ứng, thực chậm rãi ngẩng đầu, nhìn đến bàn tay bé duỗi ra phía trước.
Lòng bàn tay hồng nhuận, mười ngón tay xinh đẹp, nho , rất là đáng .
“Này, bổn tiểu thư kéo ngươi đứng lên, ngươi còn phụng phịu gì, cho dù cần …” bàn tay đưa ra, giọng nói của tiểu nương ngưng lại, gật đầu, “Thế này mới được chứ!” Sau đó dùng lực chút, kéo cậu đứng lên.
Lúc này, nàng mới nhìn thấy mặt cậu, cuối cùng cũng nhìn ra dung mạo cậu, tiểu nương ngạc nhiên thở dài: “Oa, ngươi xinh đẹp nga!”
Tiểu hài tử trước mắt này, làn da so với bông tuyết còn trắng mịn hơn, đôi lông mày tinh tế, hơn nữa đôi mắt to ngập nước, sống mũi cao, phía dưới là cái miệng nhắn đỏ bừng, có bao nhiêu xinh đẹp là có bấy nhiêu xinh đẹp.
Tiểu nương trực tiếp nhanh nhẹn nâng mặt cậu: “Sờ thật thích nha, so với nhị tỷ tỷ của ta thì sờ đã hơn nhiều.”
Cậu bé chăm chú nhìn nàng phản kháng, tựa hồ bị lời lớn mật của nàng hù dọa, kỳ thực cũng khó mà bị nàng hù dọa, hành vi bạo lực của nàng vừa rồi thực làm cho người ta…
“Thực ngốc, bị tiểu tử mập kia khi dễ cũng biết phản kháng!” Nàng sờ thêm vài cái.
Cậu bé vừa nhìn ngón tay của nàng mặt mình, rất chậm, rất chậm ra “Ta… có!”
“ cái gì có? ràng là có! Bị người ta đẩy ngã còn biết đứng lên.” Nàng tiếp tục sờ.
“Chân đau.” Dù sao khi đứng lên cũng lại bị đẩy té ngã a.
“Oa, tiếng của ngươi cũng thật dễ nghe nha, ngươi tên gì?”
“Tống Hành Dịch.”
“Ân” Tiểu nương gật gật đầu, sảng khoái thừa nhận, “ hiểu”
Cậu bé trầm mặc.
Tiểu nương ngón tay ở mặt lưu luyến, “Ta gọi là Cốc Tư Như, tiểu muội muội, về sau ai dám khi dễ ngươi, ngươi tới cho ta…Này, ngươi đó là biểu cảm gì?”
Cậu bé cuối cùng cũng xuất biểu cảm bình tĩnh mặt, đó là…biểu cảm thẹn thùng, hai gò má chợt lên dấu hiệu ửng hồng nhợt nhạt, “Ta… phải bé .” Tuy rằng nàng bộ dáng thực bá đạo nhưng việc nên làm sáng tỏ nhất định phải làm rõ nha.
“Hửm? phải bé ? Ngươi cao như vậy, xinh đẹp như vậy, muốn gạt ta?”
“Thực .”
“Ta tin, cho ta xem phía dưới của ngươi!” Tay Cốc Tư Như cuối cùng cũng buông ra, di chuyển từ mặt xuống phía dưới kéo quần cậu.
“ cần…” Dấu vết ửng hồng má lập tức còn, Tống Hành Dịch kiên định cầm lấy quần của mình, chết sống cũng chịu cho nàng kéo xuống.
“Buông tay!”
“ cần!”
“Kêu ngươi buông tay, ngươi nghe có phải ?” cái tát trúng đầu của , nương này thực rất dã man.
Nhưng cho dù bị đánh đau cậu vẫn kiên trì tiếp tục. Tống Hành Dịch dùng sức mà lôi kéo quần, lấy sức mạnh ra chống đỡ.
Đáng tiếc, người cậu gặp lại là tiểu nương dã man, điêu ngoa nhưng cũng rất bạo lực - Cốc Tư Như, hơn nữa thể lực của hai người cũng cách xa, là…
Last edited by a moderator: 29/10/14