1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Đạo Cô Vương Phi - Cầu Mộng (hoàn + ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      may mà NM tinh ý, nếu k bé con xảy ra chuyện rồi, tranh đấu hoàng cung đáng ghét

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534

    3. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      ebook nàng up lên, ko nhắn ta 1 tiếng TT A TT

      thôi ko sao ko sao, ta sửa lại rồi.. Mới có epub thôi, mobi đâu nàng??
      hay để ta làm cho ?

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      @Avehil : tối qua up xong ngủ, quên lun, sorry nàng nhá :v
      nàng làm giùm , ta chỉ có phần mềm làm epub, làm biếng cài cái khác :p:p:p

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 16:
      Mặt Từ Ngọc Mẫn ửng đỏ, có chút chột dạ cúi đầu : "Đồ nhi vốn định tới Lương Châu tìm sư phụ, chỉ là lại bị Long Thần Dục bắt được đường, cho nên liền chuyển hướng, quay về Thanh châu cùng ."

      Đạo Vong Trần gật gật đầu, lại : "Đến đây, đến đây với sư phụ."

      Từ Ngọc Mẫn ngoan ngoãn bước lên phía trước, khoanh chân ngồi xuống bên người bà.

      Đạo Vong Trần với tay xoa đầu Từ Ngọc Mẫn, hiền từ : "Chuyện của Bình vương thể xử lý xong trong hai ngày, con cứ an tâm dưỡng thai chờ kết cuộc ."

      Từ Ngọc Mẫn khẽ chớp lông mi dài, mang theo mấy phần hoang mang : "Sư phụ, vì sao trước đây người cứ nhất định bảo con phải trở lại kinh thành? ràng chúng ta có thể cần quan tâm tới bức thư nhà kia."

      Đạo Vong Trần nhàng thở dài, "Nha đầu ngốc, họ vẫn luôn là cha mẹ ruột của con."

      Từ Ngọc Mẫn tựa đầu vào vai sư phụ, có chút đau thương : "Nhưng bọn họ khác gì người xa lạ, thậm chí còn bằng người xa lạ, con bị bọn họ gọi về gả thay để tránh họa."

      "Nha đầu ngốc, nếu con đau lòng muốn, vì sao lúc trước lại chối từ?"

      "Dù sao bọn họ cũng sinh con ra. . . . . ." Từ Ngọc Mẫn , mang theo chút đau thương.

      "Con muốn nhân đó mà trả ơn sinh thành."

      "Dạ."

      "Nếu muốn gặp người của gia tộc Long thị, vi sư cùng con lên kinh, có đôi khi con rất dễ mềm lòng."

      "Vì sao sư phụ muốn gặp người Long thị?" Từ Ngọc Mẫn có chút tò mò.

      mặt Đạo Vong Trần lên vẻ hoài niệm, lúc Từ Ngọc Mẫn nghĩ bà nhắc đến, bà lại chậm rãi mở miệng: "Bởi vì cả nhà vi sư đều bị hủy trong tay gia tộc Long thị bọn họ."

      "Sư phụ. . . . . ."

      Đạo Vong Trần cười nhàng, nhìn ánh nắng ngoài điện, từ tốn : "Vi sư là công chúa triều trước, năm đó vì chiến loạn mà bất hạnh lưu lạc giang hồ, may mắn được sư tổ của con thu nhận, mới có thể thoát khỏi nổi đau nơi nương tựa. Mặc dù thay đổi do trời, nhưng rốt cuộc vẫn có chút vướng mắc với người của Long gia."

      Từ Ngọc Mẫn vô cùng kinh ngạc, sư phụ lại là công chúa của triều trước!

      Chụm tay tính tính, năm nay sư phụ cũng 53, tính ra cũng khớp với khoảng thời gian đó.

      "Vi sư xuất gia, tu đạo mấy chục năm, rốt cuộc vẫn thể vứt bỏ lối suy nghĩ thường tình." Đạo Vong Trần có chút tự giễu.

      "Sư phụ đừng thế."

      " sao đâu, có những việc ra được trong lòng mới buông xuống. Cảnh xưa sớm tan theo gió, vi sư chỉ tưởng nhớ chút thôi."

      "Như vậy chưa chắc là tốt, hoàng gia rất phức tạp." Nàng chán ghét nơi hiểm ác tràn ngập mưu tính kia, lại càng muốn tương lai con của mình cũng biến thành trong đám người đó.

      "Sợ sao?"

      "Cũng phải, chỉ thích mà thôi."

      "Aizz, hoàng gia vốn là vùng lầy lớn, thích hợp cho nha đầu như con sinh sống."

      "Đồ nhi cũng cho là như vậy." Từ Ngọc Mẫn xong khỏi thở dài, "Nhưng đồ nhi lại đá người kia được."

      Rời khỏi Long Thần Dục, nàng nhịn được lại nhớ đến , khống chế được mà lo lắng cho , thực rối rắm.

      "Hết thảy đều tùy duyên thôi, nếu vô duyên, có giang hồ ung dung tự tại cho con ngao du."

      "Dạ." Từ Ngọc Mẫn cúi mắt, đáp mà lòng yên.

      "Mẫn nhi."

      "Sư phụ có gì chỉ dạy?"

      Đạo Vong Trần do dự chút, cuối cùng vẫn ra, "Nếu có ngày, Bình vương đứng ở nơi cao nhất của hoàng quyền, con làm thế nào?"

      Thân mình Từ Ngọc Mẫn cứng đờ, lúc lâu sau vẫn gì.

      Nếu thực ngày như vậy . . . . . . Bên cạnh lại càng chỉ có mình nàng, với nàng càng lúc càng xa. Nếu là như thế, trước kia đừng nên gặp gỡ.

      "Vi sư cảm thấy nếu con làm mẫu nghi thiên hạ cũng sao, dù sao cũng do tay công chúa triều trước như ta nuôi dạy. Nếu trong cung thấy ai vừa mắt, con cứ trực tiếp đánh chết, tranh giành tình cảm gì đó, hoàn toàn cần phải để trong lòng, nếu chịu được nữa, con lại quay về giang hồ."

      Từ Ngọc Mẫn cũng biết nên thế nào với sư phụ nhà mình, nàng nghe bà mà đầu liên tiếp đổ mồ hôi lạnh.

      "Mẫn nhi có thích Bình vương ?"

      Từ Ngọc Mẫn trừng mắt với sư phụ: " có thể làm hoàng đế?"

      Đạo Vong Trần lơ là : "Theo tầm mắt của vi sư phần thắng của ."

      Từ Ngọc Mẫn nắm chặt nắm tay, kiên quyết dứt khoát : "Sư phụ, hay là con đào hôn nhỉ."

      Đạo Vong Trần lắc đầu, " lãnh thổ của người ta, hơn nữa người ta còn là hoàng tộc."

      "Con mai danh tích được sao?"

      "Con có thể sống theo ý mình, cần gì phải uất ức như thế?"

      "Là sao ạ?"

      "Con có thể độc chiếm lục cung."

      Từ Ngọc Mẫn bất đắc dĩ trừng mắt nhìn sư phụ, "Sư phụ, ngài lớn tuổi, lại già mà cứ thích đùa như vậy, độc chiếm hậu cung thoải mái hơn ung dung tự do giang hồ sao?"

      "Sư phụ nuôi con lâu như vậy, con thể thỏa mãn chút nguyện vọng của sư phụ sao?"

      "Con có thể làm hoàng hậu hiền đức, tuyển chọn loạt gian phi vào cung, để các nàng ấy giúp ngài hủy nền móng của hoàng triều Long thị, thế có được ?"

      Đạo Vong Trần nhìn đồ đệ chằm chằm, ra lời từ đáy lòng: "Quả đúng độc nhất là lòng dạ đàn bà!" Liệt tổ liệt tông hoàng tộc Đường thị của bà ở trời có linh thiêng cảm thấy vui mừng khi bà thu nhận đồ đệ như Mẫn nhi, đánh mà thắng luôn.

      "Là ngài dạy dỗ tốt."

      "Khách sáo rồi."

      Đêm lạnh như nước, trăng bạc soi sáng cả vùng trời.

      Từ Ngọc Mẫn lại tài nào vỗ giấc.

      Nàng bước mình đến đại điện, nhìn tượng thần đạo tổ Tam Thanh, yên lặng gì.

      Hôm nay, chuyện nàng biết được hơi nhiều, tại đầu óc vẫn có chút phản ứng kịp.

      Ban ngày sư phụ hỏi nàng, nếu Long Thần Dục trở thành cửu ngũ chí tôn, nàng phải làm sao, kỳ nàng vẫn luôn thấp thỏm lo âu, biết phải làm sao.

      Phải làm sao đây?

      Nàng biết, với tay xoa bụng hơi nhô lên, nàng tự chủ được mà nhăn mày liễu.

      Đạo Vong Trần im hơi lặng tiếng bước vào đại điện, tới phía sau đồ đệ, nhàng thở dài, "Mẫn nhi, việc gì chưa thể nghĩ ra đừng nghĩ nữa."

      Từ Ngọc Mẫn quay đầu lại, chỉ cúi đầu : "Xe đến trước núi ắt có đường sao?"

      " đời này luôn có đường để , nếu có đường, có thể tự mình mở lối."

      Từ Ngọc Mẫn xoay người nhào vào trong lòng sư phụ, nước mắt chảy xuôi.

      Đạo Vong Trần vuốt mái tóc dài của nàng, dịu dàng : "Mẫn nhi Bình vương rồi sao?"

      Từ Ngọc Mẫn yên lặng lát, xác định : "Con biết."

      "Nhà Phật có câu, vì mà ưu sầu, vì mà sợ hãi, nếu còn thương, lo sợ hãi."

      Lòng Từ Ngọc Mẫn vô cùng rối rắm, tựa như bị bảy tám cánh tay nắm chặt, nàng Long Thần Dục sao? ra chỉ là trượng phu của nàng thôi, nhưng mà, nàng sợ hãi, sợ hãi thuộc về nàng, mà nàng cũng thể an tâm ở bên cạnh . . . . . . Đó là sao?

      "Sư phụ, nếu trở thành hoàng đế, Mẫn nhi rời khỏi ." Nàng muốn đợi bên cạnh nhìn chút tình ý giữa hai người phai nhạt hầu như còn, chỉ như người xa lạ, thậm chí trở thành oán hận.

      "Mẫn nhi vui vẻ là được, đừng để những lời đùa của sư phụ ở trong lòng."

      "Dạ."

      "Đêm dài trời lạnh, con mang thai, trở về nghỉ ngơi sớm thôi."

      "Sư phụ, con ngủ được."

      "Vậy vi sư kể chuyện cho con nghe nhé."

      "Được ạ."

      Hai thầy trò liền bước vào Đại điện ngồi khoanh chân hai cái bồ đoàn.

      Trong bóng đêm yên tĩnh, giọng dịu dàng hiền lành của Đạo Vong Trần trầm thấp quẩn quanh, kể ít chuyện lý thú giang hồ mà bà từng chứng kiến.

      Cho đến khi đầu vai cảm nhận được sức nặng, nhìn khuôn mặt say ngủ của đồ đệ, bà dịu dàng nở nụ cười.

      nhàng ôm lấy, đưa Từ Ngọc Mẫn trở về phòng của nàng, đắp chăn kỹ cho nàng, đứng ngoài cửa lát, rồi xoay người rời , nhún người rời khỏi Đạo quan, như làn khói hòa vào bóng đêm đen đặc.

      Hôm sau, Từ Ngọc Mẫn tỉnh lại, nhìn thấy sư phụ.

      mình chạy vòng khắp Đạo quan, cuối cùng bất đắc dĩ hiểu ra, sư phụ nàng lại ra ngoài ngao du. Hơi nheo mắt phượng nhìn về phía rừng trúc ngoài Đạo quan, nghĩ nghĩ, kỳ thực có cuộc sống ung dung tự do giống như sư phụ cũng tốt vô cùng.

      Trong đầu bỗng lên khuôn mặt tuấn thanh tú của Long Thần Dục, lòng Từ Ngọc Mẫn hơi chua xót quặn đau, bọn họ từng là người thân mật nhất đời này, đáng tiếc, chỉ sợ ngày sau trở thành người xa lạ.

      Cho tới bây giờ nàng và vẫn thể là bạn đồng hành!

      Nghĩ như vậy, biết tự bao giờ nước mắt nàng lại chảy tràn. Gió tháng tư ấm áp, lại khiến nàng cảm thấy lạnh lẽo.

      "Long Thần Dục, ta quên chàng."

      Tiếng nỉ non nhàng của nàng tan trong gió.

      Kinh thành, đêm khuya, trong ngoài cửa cung tiếng thét rung trời.

      Thái tử đương triều mưu phản, dẫn quân chém giết tiến vào cung, muốn dùng võ lực ép hoàng đế thoái vị.

      Bình vương dẫn quân cứu giá.

      Đó là trận huyết chiến.

      Khi tận mắt thấy bào huynh ( ruột) thay mình nhận mũi tên ánh mắt Long Thần Dục uất hận tan rã, ôm nâng huynh trưởng ngã xuống dậy, hoảng loạn thốt lên: "Hoàng huynh, cố chống đỡ, cố chống đỡ. . . . . ."

      Lỗ vương bắt lấy tay Long Thần Dục, miệng chảy máu ngừng, nhìn đệ đệ, cố hết sức : "Tinh đệ, giết thái tử, bảo vệ mẫu phi cho tốt. . . . . ."

      Long Thần Dục dùng sức gật đầu, "Được."

      "Hoàng huynh biết đệ thích việc tranh đấu này, nhưng chúng ta đều thể làm theo ý mình. . . . . ." Tay Lỗ vương hẫng trượt từ trong tay Long Thần Dục xuống, tắt thở.

      "Hoàng huynh!" Hai mắt Long Thần Dục đỏ bừng, ngẩng đầu trừng mắt nhìn thái tử điên cuồng ngang ngược trước mắt, cầm bội kiếm mặt đất lên.

      Đến lúc này, thể mềm lòng vì loại tình cảm em như tay chân này nữa.

      vì mình, cũng phải vì hoàng huynh, vì mẫu phi mà chiếm lấy vùng trời tươi sáng.

      Long Thần Dục rút kiếm xông về phía trước chém giết, khi kiếm của đâm vào thân thể thái tử, cảm nhận được cảm giác khi xương thịt bị đâm xuyên, cắn răng tăng thêm sức lực tay.

      Được thị vệ giúp đỡ bước ra khỏi cung điện, hoàng đế liếc mắt cái liền nhìn thấy tình cảnh thảm thiết em tàn sát lẫn nhau của các con, cả người ngừng run rẩy, thân mình lung lay sắp đổ, đôi môi mấp máy nhưng lại thể thốt được thành lời.

      Từ xưa, hoàng gia có ít chuyện ruột thịt tương tàn. . . . . .

      Thái tử vốn có thể nắm vững vị thế quân vương, nhưng lòng dạ ta quá hẹp hòi, cũng mở lòng suy nghĩ để hiểu cho tường tận việc ông để Dục nhi nắm giữ binh quyền, mà chỉ lòng muốn diệt trừ uy hiếp của việc huynh đệ khác mẹ nắm giữ binh quyền.

      Nay, rốt cục lại khiến Dục nhi bùng nổ.

      Nhìn thi thể thái tử bị đâm xuyên, trong mắt hoàng đế chứa bóng nước.

      Chờ khi Long Thần Dục ôm thi thể Lỗ vương đến rốt cục hoàng đế cũng lệ tuôn như suối.

      "Nhi thần quỳ xuống nhận tội với phụ hoàng, xin phụ hoàng trách phạt."

      Hoàng đế đột nhiên như già rất nhiều, nhìn con trai quỳ gối bên chân, thở dài đau đớn, "Mọi việc đều do thái tử làm sai, Dục nhi, trẫm biết con buộc phải làm như vậy, con cần phải nhận tội."

      "Phụ hoàng ——"

      "Lui ra ."

      “Dạ.”

      Rời khỏi đại điện, gió đêm phất qua, Long Thần Dục ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, thở dài sâu.

      thực hi vọng sau này Mẫn nhi có thể ở cạnh mình, cho dù nàng làm gì cả, chỉ ở cùng , cũng cảm thấy vô cùng yên lòng.

      Đáng tiếc, lúc này biết nàng ở phương nào.

      Yên lặng gì mà về thẳng phủ Bình vương, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi nhưng Long Thần Dục lại buồn ngủ chút nào, đứng hóng gió hành lang. Khi thị vệ giật mình rút kiếm, bóng dáng như làn khói kia đứng cách ba thước trước người .

      Long Thần Dục thầm lắp bắp kinh hãi, cảnh giác nhìn đối phương.

      Người nọ là đạo , là đạo trung niên xinh đẹp thanh thoát, bà có đôi mắt sáng ngời dịu dàng, khiến hiểu là bà đến phải vì có ý đồ tốt.

      Tim đột nhiên lỡ nhịp, mở miệng : "Tiên có việc gì sao?"

      Đạo Vong Trần lời, chỉ đánh giá .

      Long Thần Dục để mặc bà đánh giá, thản nhiên chút e ngại đối mặt với bà.

      "Ta thay Mẫn nhi tới thăm ngươi chút."

      "Nàng ——" nghe thấy có tin tức của Từ Ngọc Mẫn, lập tức mở miệng muốn hỏi, lại bị ngắt lời.

      "Nàng rất khỏe."

      "Đa tạ tiên báo tin, bổn vương phái người đến đón nàng về kinh."

      Đạo Vong Trần nhàng lắc đầu, vung phất trần trong tay, đáp lễ, : "Vương gia, thứ lỗi vì bận đạo mạo phạm."

      " dám, tiên có việc gì, xin cứ ." đoán được thân phận của đối phương, Long Thần Dục dám ngạo mạn, cũng hơi cúi người trả lễ.

      "Thuở Mẫn nhi theo ta sống nơi thôn dã, quen cuộc sống vinh hoa phú quý. Vương gia là rồng trong biển người, luôn có mỹ nữ sẵn sàng chia sẻ âu lo, hay là hãy buông tay ."

      Sắc mặt Long Thần Dục tái càng thêm tái, cuối cùng mặt lạnh như băng, "Đây là lời nàng muốn nhờ tiên nhắn lại?"

      Đạo Vong Trần lắc đầu.

      " phải là ý của Mẫn nhi, sao tiên phải ép mình làm kẻ tiểu nhân?"

      "Nàng do tay ta nuôi lớn, chuyện của nàng, bần đạo có quyền làm chủ."

      "Vương phi của Bổn vương cần người ngoài quan tâm."

      Đạo Vong Trần vẫn ung dung nhàn nhã, "Hoàng gia thích hợp với Mẫn nhi, đợi khi Vương gia nghĩ thông suốt hãy đến tìm nàng, nếu e rằng Mẫn nhi chịu gặp ngươi."

      "Người ——"

      Lời của Long Thần Dục còn chưa dứt, phải trơ mắt nhìn thân mình Đạo Vong Trần bay lên, biến mất trong đêm tối, đột nhiên thể nên lời.
      Tieuhoadan, tiểu Viên Viên, Juuni16 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :