1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái Tử Vô Sỉ - Văn Hương Thính Vũ (HOÀN - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 38

      Trầm Lạc nhìn người bỗng nhiên suy sụp trước mặt mà biết nên an ủi như thế nào, mỗi nhà có cái khó khăn riêng của mình, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, may mắn là phụ thân nàng chỉ cưới có mình mẫu thân mà thôi. Nam nhân sau khi lấy chính thê sau đó lại lấy thêm mấy tiểu thiếp nữa, rồi sau đó chính thê cùng tiểu thiếp đấu đá nhau ầm ĩ cả lên như vậy khí trong nhà phải càng ngày càng ngột ngạt sao. Trầm Lạc nghĩ, đầu óc bắt đầu chu du. Hoàng hậu là chính phi còn các phi tần là thị thiếp. Nàng gả cho Vũ Văn Thượng, về sau Vũ Văn Thượng trở thành vua của Nguyệt Tường Quốc, khi đó nạp phi tần sao? Hai tay Trầm Lạc siết vạt áo, nếu Vũ Văn Thượng có can đảm dám nạp phi tần, nàng chạy trốn ra khỏi hoàng cung. Nàng ngàn lần muốn cùng nhiều nữ nhân chia sẻ phu quân.

      " Lạc tỷ tỷ, ta rất hâm tỷ nha. Cha tỷ chỉ có mình mẫu thân tỷ mà thôi, còn mẹ muội ngày ngày rơi lệ, khi muội tiến cung dặn dò muội nhất định phải là cho điện hạ vừa lòng với mình, Hoà Miêu muội ghét nhất là phải vô duyên vô cớ lấy lòng người khác, gặp phải người nhiệt tình ôn nhu còn đỡ, nhưng mà nếu như gặp phải người mặt mày lạnh băng là mất mặt. A Lạc tỷ tỷ muội quên chuyện. Ma ma nghiệm thân ngày hôm nay suýt nữa là hù chết muội rồi. Lạc tỷ tỷ, tỷ có bị doạ hay thế? " Tay Hòa Miêu giữ chặt lấy tay Trầm Lạc thập phần thân thiết hỏi nàng. Sau khi nghiệm thân xong khuôn mặt nhắn còn khẩn trương như hồi sáng nữa mà lại hết sức ngại ngùng.

      Trầm Lạc yên lặng nhìn Hoà Miêu, Lưu ma ma vẫn chưa có nghiệm thân nàng, nàng ngoài phải cởi áo ngoài ra cũng biết thêm bước tiếp theo như thế nào.

      Nhìn Hoà Miêu vừa thẹn thùng nhưng vẻ mặt lại thập phần chờ mong nàng mở miệng. Trầm Lạc vẻ mặt tốt nhìn Hào Miêu " Việc này rất xấu hổ, Hoà Miêu muội sao lại đem nó ra lúc nửa đêm chứ." Trầm Lạc thể nào cho người khác biết được là nàng bị Vũ Văn Thương cướp mang , chỉ có thể bịa ra mấy câu lập lờ nước đôi để lừa dối Hoá Miêu.

      Sau khi ngại ngùng qua , hai tròng mắt hết sức mơ màng." Trách được những người nghiệm thân đều là những ma ma đức cao vọng trọng trong cung, Lạc tỷ tỷ, tỷ nghĩ lại thử mà xem, trong số các tú nữ có người chắc chắn trong tương lai trở thành Thái Tử Phi. Thế mà các ma ma lại muốn đưa tay đến cái chỗ đó ( chắc hẳn ai cũng biết ^^ ) là làm người ta xấu hổ muốn chết. Lưu ma ma nhìn nhiều cũng thành quen, nhưng mà những tú nữ ra ai nấy đều đỏ mặt cả. Chỉ có trừ có hai người đó là thiên kim của Đỗ thái phó và Mẫn Mẫn quận chúa sắc mặt hai người đó hết sức bình thường. A đúng rồi." Hoà Miêu đến chỗ này đột nhiên dừng lại hết sức nghi hoặc mà nhìn Trầm Lạc." Lạc Tỷ tỷ, sau khi nghiệm thân xong đâu vậy? Muội có nhìn thấy tỷ từ trong phòng đó ra."

      Trầm Lạc ổn định tinh thần, mặt mang nụ cười thản nhiên. Trở tay cầm lấy tay Hoà Miêu vỗ mu bàn tay nàng ta:" Làm sao thế? Sau khi ta từ trong phòng đó ra lập tức bị đưa đến Huệ Minh Cung, có lẽ là do lúc đó muội quá khẩn trương nên mới chú ý mà thôi." Dứt lời, Trầm Lạc hướng Hoà Miêu nở nụ cười hết sức sáng lạn.

      Trong thư phụ thân có viết, nếu trong tình huống biết, nhất định phải dùng những lời mơ hồ. Khi sắc mặt phải hết sức vui vẻ phải cười, như thế mới có thể lừa dối được đối phương. Hoà Miêu nhìn chất phác đơn thuần, rốt cuộc con người có như tướng mạo hay ? Nàng cũng thể nào biết được, trong hoàng cung này Trầm Lạc biết người nào cả, biết người nào tốt. Trầm Lạc cảm thấy mình thể nào dễ dàng để lộ tình cảm của mình ra được.

      " Uh, Lạc tỷ tỷ rất đúng, lúc đó muội rất là căng thẳng. Xem đầu óc muội này, Lạc tỷ tỷ làm sao có thể trong hoàng cung chạy lung tung được. Lạc tỷ tỷ, tỷ là tốt, về sau Hoà Miêu có tỷ làm bạn rồi, rốt cục cũng có thể tìm được người mà muội có thể những chuyện trong lòng ra được. Hoà Miêu rất là vui nha." Hai tay Hoà Miêu rút ra từ trong tay Trầm Lạc, hai tay liên tục vỗ vào nhau, vui vẻ đến nỗi thiếu chút nữa là nhảy dựng lên từ ghế.

      Nhìn bộ dạng Hoà Miêu vui vẻ như vậy, trong lòng Trầm Lạc có cảm giác áy này. chừng Hoà Miêu là người chân chất phác phải là nữ nhân tâm cơ?

      Cũng có thể là do nàng suy nghĩ nhiều mà thôi, trong hoàng cung nữ nhân hầu hết đều có tâm cơ, nhưng cũng thể vơ đũa cả nắm được. Dường như trong lòng nàng có hai người tý hon, người với nàng, Trầm Lạc nhất định phải đối với những nữ nhân đó tàn nhẫn, những nữ tử đó đều nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Thượng. Mà người tý hon khác lại kéo nàng lại đỏ mặt , Trầm Lạc tại sao ngươi lại đem mình trở thành người xấu như vậy? Tâm của ngươi hỏng rồi, ngươi cũng là người có tâm tính kế cao thâm.

      " Tiểu chủ nhân, đêm khuya rồi, thỉnh quay về phòng . nên phá hỏng quy tắc ở trong cung." Thanh của lão ma ma ở bên ngoài truyền vào, Hoà Miêu vừa nghe như thế, sắc mặt trầm xuống, khoé miệng méo xệch. Sau đó nhùn vai, hướng Trầm Lạc làm cái mặt quỷ. Trầm Lạc nhìn bộ dạng Hoà Miêu như thế chỉ lắc đầu, sau đó hướng tới Hào Miêu phất phất tay:" Muội mau trở về phòng , nếu hai chúng ta đều bị ma ma mắng."

      Hoà Miêu lè lưỡi, sau đó đến cửa phòng đẩy cửa ra, nhìn gương trầm của Vương ma ma ở bên ngoài phòng, Hoà MIêu trưng ra khuôn mặt tươi cười, ngữ khí chuyện hết sức vui vẻ, giống như là bị Vương mà mắng là phần thưởng vậy." Vương ma ma, ngài là vất vả, trể thế này rồi mà còn tuần tra. Hoà Miêu trở về phòng đây, ngài cũng mau nghỉ ." tới đây, Hoà Miêu xoay người đối với Trầm Lạc cười cười " Lạc tỷ tỷ, muội trở về phòng đây. Tỷ cũng mau nghỉ ."

      Trầm Lạc ngồi ở ghế có lên tiếng, nhìn thân ảnh Hoà Miêu biến mất, Trầm Lạc ngẩng đầu nhìn Vương ma ma dường như có ý định dời . Trầm Lạc suy nghĩ chút, đứng lên, nhàng mở miệng:" Vương ma ma, có chuyện muốn với ta sao?"

      Vương ma ma đứng ở ngoài cửa gật gật đầu, sau đó bước vào phòng, trở tay đóng cửa phòng lại.

      " Lạc chủ tử, lão nô được Lưu ma ma phân phó chiếu cố tốt cuộc sống của người. Lưu ma ma là nhũ mẫu của điện hạ, như vậy việc chiếu cố người nhất định là được điện hạ phân phó. Nếu như vậy, việc bảo vệ Lạc chủ tử ở Huệ Minh Cung khoẻ mạnh tất nhiên là trọng trách của lão nô rồi. Lão nô chỉ khuyên Lạc chủ tử câu, cần biết là ở trong sương phòng hay là ở Huệ Minh Cung. Đều nên thân thiết với những nữ nhân đó, tâm ý của điện hạ trong lòng Lạc chủ tử nhất định hiểu." Vương ma ma tới chỗ này nữa, chỉ là yên lặng nhìn Trầm Lạc.

      Trầm Lạc hướng Vương ma ma nghiêm túc mà gật đầu, bà là nhắc nhở mình nên cùng những nữ nhân khác thân thiết, Hoà Miêu vừa rồi đột nhiên đến phòng làm nàng hết sức bất ngờ.

      " Đa tạ Vương ma ma nhắc nhở, về sau ta hết sức chú ý."

      " Như vậy là tốt rồi, đếm khuya, Lạc chủ tử hãy nghỉ . Sáng mai bên phân cung nữ đến sương phòng các chủ tử." Vương ma ma vừa xong dứt lời sau đó hướng phúc thân thi lễ, Trầm Lạc vội vàng đỡ lấy, Vương ma ma tóc hoa râm, trong cung nhất định cũng là lão ma ma rồi:" Vương ma ma, tuổi tác ngài cũng lớn, nếu là ở bên ngoài, chúng ta tiểu bối đều phải kính trọng ngài. Về lí , cần hành lễ rồi."

      Vương ma ma đứng thẳng hai chân mặt mang ý cười, quả nhiên đây chính xác là nữ tử mà điện hạ nhìn chúng là bất đồng với những nữ tử khác, tướng mạo thanh nhã giản dị, tuy rằng phải là nương diễm lệ xinh đẹp, nhưng cảm giác mang lại giống với những nữ tử bình thường. Đó là phong thái tự nhiên hào phóng có tiến có lui, diện mạo và cử chỉ, có tư cách ngồi vị trí Thái Tử Phi.

      " Lạc chủ tử đặc biệt, lão nô cáo lui." Vương ma ma tán thưởng Trầm Lạc, sau đó nghiêng người rời khỏi phòng, dùng hai tay đem của phòng rắn chắc đóng lại.

      Trầm Lạc ngồi trở lại ghế, cảm thấy đau đầu lấy tay ấn trán, ở trong cung làm việc đều phải có nề nếp. Vũ Văn Thượng ta vốn là người có chuyện là , phải làn người cất dấu tâm . tại vì ngươi, thể thích ứng những quy củ trong cung. Ngươi về sau mà đối với ta tốt, ta liền.........Trầm Lạc lại đau đầu, nàng có thể thế nào được? Đem cái đó của Vũ Văn Thượng thiến sao......

      Lúc này Vũ Văn Thượng ở trong thư phòng phụ hoàng thảo luận chính hiểu sao lại hắt hơi cái, nhìn vẻ mặt quan tâm của phụ hoàng Vũ Văn Thượng sờ sờ cái mũi.

      " Thượng nhi, hôm nay có thay đổi thất thường. Ban ngày nóng, đến buổi tối có gió lạnh, con nên chú ý thân thể mình chút."

      Vũ Văn Thượng khoát tay áo:" Phụ hoàng thân mình nhi thần rất tốt. có việc gì. Chỉ có điều người nên chú ý đến bản thân chút."

      Nguyệt Tường quốc hoàng đế đem tấu chương cầm trong tay đóng lại, ngồi thẳng long ỷ màu vàng:" Thượng nhi, đề nghị của con mặc dù tốt, nhưng có vẻ quá mức táo bạo. Thái Úy cũng từng lập công lớn, còn nữa nếu đưa dời , ai tới tiếp quản vị trí của đây?"

      Vũ Văn Thượng vốn đứng đột nhiên quỳ xuống:" Phụ hoàng, nhị đệ cư ngụ ở hoàng cung lâu, gia yến cũng có tham dự. Sao lại để cho đệ ấy lĩnh binh quyền của Thái Úy, đem binh quyền của Nguyệt Tường quốc chia làm ba, Phụ hoàng, nhị đệ, cùng nhi thần chia ra chưởng quản." ( quản lí ).

      Thân mình dựa vào long ỷ của hoàng đến Nguyệt Tường Quốc phút chốc thẳng lên, sau khi cân nhắc, cười to ra tiếng:" Thượng nhi, tấm lòng của con rộng lớn như thế, đem Nguyệt Tường quốc giao cho con, ta cũng cảm thấy yên tâm."

      " Phụ hoàng, Nhị đệ vốn có tâm hồn tinh khiết lương thiện. Về phía mẫu hẫu hãy để cho con giả thích."

      Nguyệt Tường quốc hoàng đế bị nhi tử trúng tâm , Haiz, lúc tuổi trẻ quả quyết làm cho mất tình của nữ tử trong lòng, mặt khác còn phụ tấm lòng của hai nữ nhân. cầm lòng được, ngẩng đầu nhìn Chiêu Dương cung. Tú Tú nàng còn ở đó tụng kinh niệm phật sao? Nàng cũng biết cuối cùng ta vẫn phải đến đó, xuyên qua của sổ nhìn nàng. Nàng lại đem cửa đóng lại, mà ta lại dám xông vào sợ chọc giận nàng.

      Thở dài, lại nhìn về phía con mình. Trong việc chính nhỉ tử so với người cha này còn nhanh nhạy hơn. Về mặt tình cảm Lạc nha đầu phải cũng bị đứa con trai này ăn sạch sành sanh sao? Nếu năm đó ông cũng làm như thế với Tú Tú, có kết quả như ngày hôm nay.

      " Lạc nha đầu ở Huệ Minh Cung sao?" Nhìn thấy nhi tử vui mừng khi nghe đến cái tên kia, khóe môi cong lên. Hoàng đế Nguyệt Tường quốc vui mừng nhưng đồng thời cũng cảm thấy trong lòng chua xót.

      " Phu hoàng, nhi thần mang nàng an bài ở Huệ Minh cung. Nàng lòng dạ sâu, nếu là vào những sương phòng khác sợ là ngay cả xương cốt cũng còn thừa rồi."

      Vũ Văn Thượng biết nhạc phụ ở nhà truyền cho nàng ít những thủ đoạn, nhưng Lạc Nhi có thể vận cụng nó tự nhiên được sao? Ha ha, chỉ e là được rồi. Những thủ đoạn này của nhạc phụ đều được tích lũy trong việc làm ăn, làm sao có thể trong mấy tháng có thể nắm như lòng bàn tay được? Lúc này Vũ Văn Thương còn biết lúc này Trầm Lạc ở trong phòng cúi đầu băn khoăn có nên chặt hay . ( chết mất, ta thích cái từ chặt này nên để nguyên như thế nha mọi người )

      Đương nhiên, những ý nghĩ lớn mật này của Trầm Lạc sau này Vũ Văn Thượng mới biết. Sau này tức giận, còn đem Trầm Lạc ra đùa nghịch.

      " Phụ hoàng, muốn đem Lạc nhi thuận lợi đón vào Đông cung còn cần trợ giúp của người." Vũ Văn Thượng giương khóe miệng thản nhiên mở miệng.

      Nguyệt Tường quốc hoàng đến ha ha cười, lời của hoàng đế là ngàn vàng, hơn nữa còn có tình cảm cha con sâu đậm:" Ngươi cái tiểu tử này, phụ hoàng nhất định tương chợ ngươi. Ngươi nên chiếu cố tốt bản thân mình, đừng có đem con dâu đánh mất."



      Thành xin lỗi mọi người vì ngừng thời gian mà thông báo tại mình có kì thi cuối kì nên ko làm được * cúi đầu *
      amandatruc, Tang Ca, tieunai6919937 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 39

      EDIT: Tiểu Nhu

      Ngoài phòng, ánh trăng nhu hòa mà sáng tỏ từ bên ngoài chiếu lên giường, làm cho hoàng cung hết sức uy nghiêm lúc ban ngày tăng thêm mềm mại của nữ tử. Tất cả đều im lặng, chỉ ngẫu nhiên có vài chỗ côn trùng kêu quấy rầy im lặng của ánh trăng.

      Những tú nữ mới vào cung đều có tâm , nhưng cuối cùng vẫn chống lại buồn ngủ được, rửa mặt lên giường nặng nề vào giấc ngủ. Trước khi Trầm Lạc ngủ cũng suy nghĩ lung tung, nghĩ đến Vũ Văn Thượng và nghĩ đến những tú nữ khác, lại từ tú nữ nghĩ đến phụ thân mẫu thân cùng tiểu đệ của mình. Suy nghĩ lung tung hồi, cuối cùng Trầm Lạc ngáp cái xoay người ngủ.

      Ánh trăng bên ngoài càng ngày càng sáng, rồi sau đó lại trở nên càng ngày càng mờ nhạt, cuối cùng ánh ban mai xua ánh trăng sáng tỏ. Phía chân trời mặt rời ló dạng, thái giám và cung nữ dậy sớm để làm những việc thuộc bổn phận của mình. Ở trong sương phòng phía Đông của Huệ Minh Cung chiếc giường lớn, nữ tử mở ra đôi mắt tràn đầy sương mù, ngồi dậy dụi dụi con mắt, rồi sau đó tiện tay lấy ngoại bào ở bên mặc vào. Sau khi cẩn thận sửa lại vạt áo, nữ tử xoay người lấy đôi hài thêu bươm bướm vào.

      Cốc cốc, có tiếng gõ cửa vang lên. Trầm Lạc lập tức đứng dậy sửa sang lại xiêm y, rồi sau đó mới tới cửa phòng. Chi nha tiếng, khi cửa phòng mở ra Trầm Lạc nhìn thấy người dường như quen biết trước đây, sau khi cẩn thận suy nghĩ lại, Trầm Lạc biết được cung nữ này là ai rồi. Đây phải là cung nữ lần đầu tiên khi vào cung chiếu cố nàng Bích Diệp đây sao.

      Bích Diệp mặc thân cung trang màu xanh biếc nhìn thấy Lạc chủ tử ở phía trước mà rất kinh ngạc. Ngay lập tức mặt lộ ra vui mừng, bưng chậu nước nhún người thi lễ:" Bích Diệp thỉnh an Lạc chủ tử."

      Trầm Lạc đỡ Bích Diệp đứng lên:" Vào trong , trước tiên giúp ta rửa mặt .". Dứt lời Trầm Lạc vào trong phòng. Bích Diệp bưng chậu nước theo phía sau.

      Đem chậu nước bỏ lên giá, Bích Diệp lấy chiếc khăn màu trắng nhúng vào trong chậu nước thấm ướt khăn vắt khô. Sau đó cúi người thi lễ cung kính mà ôn nhu :" Lạc chủ tử nô tì hầu hạ ngài rửa mặt."

      " Bích Diệp đưa khăn cho ta. Ta tự mình rửa được rồi." Trầm Lạc vừa vừa vươn tay đến chỗ Bích Diệp. Thân mình Bích Diệp dừng lại chút, nháy mắt trong lòng cảm thấy ấm áp ngọt ngào, lúc đó mặc dù chỉ hầu hạ Lạc chủ tử có vài ngày mà thôi, nhưng Lạc chủ tử những nhớ tướng mạo của nàng mà còn có thể nhớ được tên của nàng. Cố nén lại dòng lệ sắp trào ra nơi khóe mắt, Bích Diệp ngoan ngoãn đưa khăn cho Lạc chủ tử.

      Nhìn thấy Lạc chủ tử hướng đến mình nở nụ cười ấm áp. Trong lòng Bích Diệp như là được ánh sáng mặt trời chiếu vào vậy, nhất thời hoa nở khắp nơi. Từ Hoán Y cục đến sương phòng, rồi lại từ sương phòng đến Hoán Y cục. tại lại bị điều đến Huệ Minh Cung hầu hạ Lạc chủ tử, Bích Diệp ngươi chính xác là người may mắn. Có thể gặp được vị chủ tử tốt như vậy, trong cung là vị chủ tử đầu tiên đối với nô tài các nàng nở nụ cười.

      Sau khi Trầm Lạc nhàng lau sạch, đem khăn đặt lại bên chậu nước. Sau đó ngồi trước gương trang điểm, cúi đầu lấy tay mở ra ngăn kéo của bàn trang điểm, quả nhiên bên trong có đầy dủ các loại son với những hình dáng, màu sắc và hoa văn khác nhau, còn có trâm cài đầu và dây buộc tóc. Bích Diệp rốt cục cũng bình tĩnh trở lại, bước đến phía sau Lạc chủ tử. mặt để lộ ra ý cười chân thành:" Lạc chủ tử, hôm nay là ngày quan trọng. Ngày sơ tuyển tú nữ, để nô tì trang điểm tốt cho chủ tử."

      Trầm Lạc gật gật đầu, tay chỉ chỉ chiếc tram ngọc và dây buộc tóc màu hồng nhạt hoa sen trong ngăn kéo trang điểm. Bích Diệp nở nụ cười, tay lấy hai thứ trang sức mà Lạc chủ tử chọn

      Trầm Lạc thông qua gương trang điểm nhìn tay bích diệp ở đầu mình múa may qua lại, đột nhiên nghĩ tới thủ pháp của Vũ Văn Thượng so với Bích Diệp thua kém nhiều lắm.

      " Bích Diệp người từng đảm nhiệm công việc gì ở trong cung vậy?" Sau khi búi tóc xong, tay Trầm Lạc vuốt vuốt đầu, vừa hỏi Bích Diệp đứng ở phía sau nàng.

      Bích Diệp nghe xong quỳ gối xuống:" Nô tỳ làm việc ở hoán y cục, Lạc chủ tử, nô tỳ búi tóc như vậy người hài lòng hay sao?" Hoán Y cục trong cung là nơi chuyên giặt giũ quần áo. Trầm Lạc xoay người lại nhìn về phía Bích Diệp run run, Hiaz, phải chăng trước kia Bích Diệp ở trong cung mắc lỗi gì rồi? Nàng chỉ tùy ý hỏi như thế mà thôi, mà khiến cho nàng sợ đến như thế rồi.

      " Nô tỳ là từ Hoán Y cục đến đây. Trong việc búi tóc bằng các cung nữ khác. Nhưng nô tỳ luyện tập tốt cách búi tóc." Những lo lắng lúc đầu của Bích Diệp ngay lập tức bị lo sợ thay thế, Lạc chủ tử là chủ nhân tốt, nhưng mà lần này Lạc chủ tử lấy thân phận tú nữ vào cung, việc tuyển chọn tú nữ dung nhan rất là quan trọng.

      " Đứng dậy , ta phải là cọp mẹ cũng có ăn thịt ngươi đâu. Ngươi được phân đến nơi này của ta, về sau phải cùng ta lòng." Những lởi này là phụ thân viết trong sách, thư kia đúng là vật quý, chỉ đáng tiếc là phụ thân có cho nàng thư đó vào trong hoàng cung, cùng với số tiểu thuyết ( ở đây là những truyện về lịch sử và đời sống nhé ) ưa thích buông tay được của nàng.

      Trầm Lạc sau khi dứt lời tay nâng Bích Diệp liên tục gật đầu dậy:" Lại đây, thoa cha ta ít son. Đừng có thoa qua nhiều." mặt Bích Diệp lộ ra ý cười, hết sức nghe lời, thoa lên má của Lạc chút son.

      " Lạc tỷ tỷ, nhanh lên chút. Tú nữ ở trong các sương phòng khác đều hết ra bên ngoài rồi, hôm này là ngày tuyển chọn. Muội biết tỷ còn chưa có ăn sáng, muội cho người bưng tới rồi. Tỷ mau mau ăn sau đó cùng muội đến sương phòng." Hai tay Hào Miêu bưng cái mâm trắng, trong mâm có mấy dĩa điểm tâm.

      Sau khi trang điểm xong Trầm Lạc cười đến trước người Hòa Miêu, cảm động. Vừa muốn nâng tay lấy điểm tâm trong mâm, đột nhiên Bích Diệp lên tiếng:" Lạc chủ tử, nô tỳ chuẩn bị bữa sáng cho người, là cháo ngô. Tuy mấy hôm nay trời dần dần nóng lên, nhưng đồ ăn sáng vẫn là nên ăn đồ ăn nóng tốt hơn."

      Trầm Lạc hướng Hòa Miêu lộ ra thần sắc khó sử, lập tức mở miệng:" Bích Diệp, ngươi bưng cháo lại đây. Hòa Miêu đồ ăn sáng ta thích ăn điểm tâm, đa tạ hảo ý của muội." Hòa Miêu nhún vai, chăm chú nhìn theo Bích Diệp ra khỏi phòng. Lấy tay cầm miếng điểm tâm nhét vào trong miệng, trong miệng nhai đầy điểm tâm. Nhìn động tác Hòa Miêu như thế, Trầm Lạc chỉ cảm thấy chính mình suy nghĩ nhiều. Nàng còn tưởng rằng điểm tâm có vấn đề.

      " Lạc tỷ tỷ, muội rất thích ăn điểm tâm, nhất là buổi sáng. Hóa ra Lạc tỷ tỷ thích ăn, là lỗi của Hòa Miêu." Hòa Miêu vừa ăn vừa những lời mơ hồ ràng. Trầm Lạc rót cho Hòa Miêu chén trà, lại vỗ vỗ lưng Hòa Miêu:" Muội ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn."

      Mặt Hòa Miêu cười tươi như hoa " thể lãng phí nha, muội chỉ có thể ăn tất cả chúng thôi. Lạc tỷ tỷ, cháo đến đây, tỷ mau ăn ." Hòa MIêu vừa dứt lời chạy , lấy khay cháo tay Bích Diệp, bưng bỏ lên bàn, Trầm Lạc hướng Bích Diệp gật gật đầu, sau đó Hòa Miêu vui cười hớn hở nhìn kỹ nàng uống hết non nửa bát cháo.

      Cho dù Trầm Lạc ăn rất nhanh, nhưng khi nàng cùng Hào Miêu đến sương phòng so với các tú nữ khác chậm bước. Nhìn những tư nữ gắt gao nhìn chằm chằm mình, Trầm Lạc cảm thấy hết sức xấu hổ. Lưu công công đứng ở phía ho khan tiếng tạm thời giảm bớt xấu hổ của Trầm Lạc.

      " Lạc chủ tử, Hòa MIêu chủ tử, thỉnh đứng ở hàng cuối cùng." Tiểu thái giám bên cạnh Lưu công công hướng hai vị chủ tử hành lễ và cung kính . Trầm Lạc cùng Hòa Miêu lập tức đến hàng cuối cùng, đợi sau khi vào trong hàng, tính nghịch ngợm của Hòa Miêu lại nổi lên, hướng Trầm Lạc nháy nháy mắt.

      " Các tiểu chủ tử, lão nô được hoàng thượng phái đến đây, quản lí việc tuyển chọn cung nữ lần này, mời các chủ tử đứng tách ra, lão nô theo thứ tự trước sau mà gọi tên, sau khi lão nô thông báo tên của các tiểu chủ tử được chọn. Người được chọn, quay trở lại sương phòng của mình chờ Thái hậu, hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương tuyển chọn. Những người được chọn xin hãy theo Vương ma ma. Vương ma ma đưa các chủ tử đến cửa cung, ở cửa cung bố trí xe ngựa. Những xe ngựa đó mang các chủ tử về nhà mình.

      A, quyền của Lưu công công lớn, sơ tuyển những tú nữ thế nhưng lại để Lưu công công đến. Trầm Lạc hết sức ngạc nhiên , nhưng lập tức hiểu ra. Tuy Lưu công công quản lí việc sơ tuyển lần này, nhưng tên sớm được định trước rồi. Ánh mắt Trầm Lạc dừng lại ở những tú nữ ở phía trước, chỉ thấy các nàng ai nấy đều cúi thấp đầu, mà Lưu công công lại lần lượt lướt qua các nàng, tiểu thái giám bên người Lưu công công tay cầm theo cuốn sổ. Khi Lưu công công gật đầu tiểu thái giám bắt đầu tìm trong danh sách.

      " Lạc tỷ tỷ mau mau cúi đầu." Hòa Miêu giọng với Trầm Lạc, vừa đúng lúc ánh mắt Trầm Lạc và Lưu công công chạm nhau, Trầm Lạc vội vàng cúi đầu.

      người lại người khác qua , động tác của Lưu công công rất nhanh chóng. Chỉ trong chốc lát đến bên người Trầm Lạc, Trầm Lạc nghe thấy thanh ngòi bút xượt qua nhàng danh sách. lát sau, Lưu công công chậm rãi đến bên người Hòa Miêu, tiếng ngòi bút rất truyền đến. Trầm Lạc biết được nàng cùng Hòa Miêu đều qua sơ tuyển.

      Ngay lúc Trầm Lạc nghĩ Lưu công công muốn lên phía trước báo tú nữ trúng tuyển, đôi tay có chứa nếp nhăn đột nhiên nhéo nàng cái. Trong lòng bàn tay nàng có thêm mảnh giấy, Lưu công công đưa cho nàng tờ giấy. Trầm Lạc lập tức vụng trộm đem tờ giấy đó bỏ vào trong tay áo, quay đầu nhìn Hòa Miêu, lúc này Hòa Miêu vẫn còn cúi đầu, Trầm Lạc thở phào nhõm, những lời Vương ma ma tối qua nàng ghi nhớ trong lòng. Đối với Hòa Miêu, nàng vẫn nên đề phòng.

      Tiếng lanh lảnh của Lưu công công từ phía trước truyền đến, chờ sau khi tuyên đọc xong, có ít tú nữ thần thái sáng láng, còn ít mặt mày xám xịt như muốn khóc đến nơi. Cuối cùng Trầm Lạc và Hòa Miêu được người mặc trang phục cung nữ đua về Huệ Minh Cung, những tú nữ cùng nhau trở lai Huệ Minh cung chỉ có hai người. là Trầm Lạc, nữa là Hào Miêu, còn ba người nữa Trầm Lạc biết.

      " Thỉnh chủ tử trở về phòng nghỉ tạm, buổi trưa ngày mai Thái Hâu, Hoàng thượng và Hoàng Hậu nương nương tuyển chọn tiếp. Thỉnh các vị chủ tử hãy chuẩn bị." Cung nữ mang năm tú nữ đưa đến Huệ Minh cung, sau khi cung kính phúc thân hành lễ mở miệng . Sau khi dứt lời nhìn Trầm Lạc chút sau đó rời .

      Ba tú nữ trúng tuyển ở Huệ Minh cung vừa nhìn thấy mặt Trầm Lạc và Hòa Miêu, lập tức đều tự động trở về sương phòng. Chờ sau khi ba tú nữ kia vào phòng, Hòa Miêu lại bắt đầu khoa chân múa tay.

      " Lạc tỷ tỷ, cung nữ vừa rồi nhìn tỷ với ánh mắt kì lạ. Tỷ phải hết sức để ý." Hòa Miêu lôi kéo Trầm Lạc hướng đến phòng ngủ của mình

      " Hòa Miêu, ta mệt rồi, trước hết để cho ta về phòng nghỉ tạm được ? Cung nữ kia ta cũng có đắc tội với nàng, cần lo lắng quá." Trầm Lạc lời lừa dối xong thầm nghĩ muốn nhanh nhanh trở về phòng xem thử mảnh giấy mà lưu công công đưa cho nàng là viết cái gì.

      Hào Miêu bĩu môi, buông tay giữa chặt Trầm Lạc ra." Lạc tỷ tỷ, tỷ trở về phòng trước ." Trầm Lạc cười với Hòa Miêu, xoay người đến phòng mình.

      Hòa Miêu đứng phía sau Trầm Lạc nhìn về phía sân Huệ Minh cung, Hòa Miêu hiểu vì sao nàng có thể qua được sơ tuyển? phải nàng bị đưa ngoài cung sao? Ở này Hòa Miêu hết sức khó hiểu phía bên kia Trầm Lạc cũng đỏ mặt vạn phần.

      Vừa đem cửa phòng đóng lại, Trầm Lạc liền móc tờ giấy trong túi áo ra, mở ra xem mặt Trâm Lạc đỏ lên, Vũ Văn Thượng chàng có thể vô sỉ đến mức đó sao?



      Mấy chương sau các bạn thấy mức độ vô sỉ của Thái Tử. ^^. Mình bật mí tý thôi nhá. ấy trả lại thứ mà lấy của chị nếu chị chịu gặp ánh….nhưng…..đợi xem nhé!
      Last edited by a moderator: 2/8/14
      amandatruc, tieunai691993, Halong-ngoc6 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 40.

      Edit: Tiểu Nhu.

      Bích Diệp bưng bữa tối tới gõ cửa phòng, khi nghe được Lạc chủ tử đáp lại mới dám đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy Lạc chử tử hai tay chống cằm ngồi ở ghế ngẩn người Bích Diệp có chút lo lắng . Lạc chủ tử bị làm sao vậy? Từ khi ở sương phòng trở về mãi từ tối đến giờ vẫn ngồi ở tư thế đó, phải là bị ủy khuất gì đó ở sương phòng chứ? Lạc chủ tử là chủ tử tốt, tuy bản thân luôn luôn ở hoán y cục, nhưng những chủ tử vào cung lần này là những ai nàng ít nhiều cũng biết được. Lần này những tú nữ còn có vài người có lai lịch .

      " Bích Diệp, mặt trời xuống núi rồi sao? Qua nhanh." Dứt lời hướng khuôn mặt tươi cười với Bích Diệp gật đầu cái rồi sau đó vẫy vẫy tay ý bảo Bích Diệp mang bữa tối bỏ ở bàn,

      Mặt trời xuống núi rồi, cách giờ tuất càng ngày càng gần. Vũ Văn Thương ở trong rừng cây chờ nàng, nghĩ đến tờ giấy kia, Trầm Lạc khỏi đỏ mặt. Bút pháp mạnh mẽ hữu lực như ngọn gió, mực nước đen nhánh. Thế nhưng mà.......lại viết những lời vô sỉ. Giờ Tuất, gặp ở rừng cây phía sau Huệ Minh Cung, ra ngoài lấy được cái yếm. Vũ Văn Thượng lấy cái yếm của nàng , nhưng mà cũng cần ra tận hoàng cung để lấy yếm chứ? Còn nữa trong phòng chuẩn bị yếm rất tốt, mặc dù bằng đồ ở trong cửa hàng nhà mình mặc thoải mái, nhưng cũng cần phải chuẩn bị yếm nữa nha.?

      " Lạc chủ tử, hình như người có tâm ? Nếu trong lòng có việc thoải mái có thể với nô tỳ, nếu chủ tử vui trong tâm Bích Diệp cũng vui." Đem bữa tối đặt trước người Lạc chủ tử, Bích Diệp đướng thẳng người, đôi mắt đem theo hoang mang lo lắng, ôn nhu mở miệng .

      Trầm Lạc ngước mắt nhìn mặt Bích Diệp, khuôn mặt nhắn lo lắng đến độ nhíu lại. Chẳng lễ biểu của nàng là rất thương tâm sao? ràng là đối với vô sỉ càng ngày càng qua đáng của Vũ Văn Thượng cảm thấy biết làm sao nên thẹn thúng mà thôi.

      " Bích Diệp, ngươi đừng qua lo lắn. Chờ sau khi ăn xong bữa tối, ngươi đem chén dĩa dọn . xuống nghỉ , cần gác đêm nữa đâu."

      " Lạc chủ tử, làm sao có thể như vậy? Gác đêm là bổn phận của nô tỳ, nô tỳ chỉ đứng bên ngoài phòng ảnh hưởng đến chủ tử nghỉ ngơi." Bích Diệp lo lắng khuôm mặt nhắn biểu ra nôn nóng. gác đêm, phải là phá hỏng quy củ rồi sao? Đêm trước khi nàng vào Huệ Minh cung, lão ma ma ở Hoán Y cục cũng cẩn thận dặn dò nàng, quy củ ở hoàng cung khác với Hoác Y cục. Ở Hoán Y cục giặt giũ xong quần áo là có thể nghỉ. Nhưng ở Huệ Minh cung, nếu gác đêm cho chủ tử, bị ma ma cai quản phát , là bị đánh.

      " Hôm nay ngươi mới đến, cho ngươi nghỉ sớm chút. Đến mai ngươi lại gác đêm. Bích Diệp ngươi phải nghỉ . Nếu Vương ma ma biết được ta với bà ấy." Sắc mặt của Trầm Lạc trở nên nghiêm túc, nếu như Bích Diệp cố chấp, sống chết thực theo quy củ, vậy làm sao nàng có thể đến rừng cây được? Chẳng lẽ lại thẳng với Bích Diệp, ngươi mau nghỉ , giờ Tuất ta gặp Thái Tử, muốn trả lại cho ta cái yếm.

      Nhìn thấy thần sắc khỏ sử của Lạc chủ tử, trong lòng Bích Diệp hiểu. Lạc chủ tử muốn làm việc, nhưng lại muốn cho người khác biết. Nghĩ như thế, trong lòng Bích Diệp chút cũng trách Lạc chủ tử. Nàng biết nàng nên làm thế nào, trong Huệ Minh cung còn có bốn vị tiểu chủ tử khác, nàng thể để cho bốn vị tiểu chủ tử kia biết được buổi tối Lạc chủ tử có ở trong phòng.

      Phúc thân cúi người thi lễ, bích Diệp Tiếu : "Lạc chủ tử, ngài ăn trước bữa tối, bích Diệp hôm nay liền cả gan nghỉ tạm." Thẩm lạc thở phào nhõm, hướng Bích Diệp nhoẻn miệng cười. Rồi sau đó cầm lấy đôi đũa ăn ở bên cạnh ăn xong đồ ăn, bữa tối hôm nay có cái món ăn mặn và còn có cả vài món ăn chay ăn chay, chén canh và ít cơm.

      Bên ngoài tiếng chim hót líu ríu vang lên, gió đêm hôm nay đặc biệt chiều lòng người, như tối hôm qua gió lớn đặc biệt dọa người, mà là cực kỳ nhàng từ từ thổi. Giống như biết được chuyện quan trọng của Trầm Lạc và Thái tử Nguyệt Tường quốc

      Sau khi ăn xong bữa tối, Bích Diệp thu lại bát đũa. Trầm Lạc hướng về phía gương trang điểm, trang điểm lại chút, nhìn trời giờ Tuất cũng đến, Trầm Lạc mới đứng lên đến cửa phòng. Cũng vào lúc này thanh vui vẻ của Hòa Miêu đột nhiên vang lên, Vũ Văn Thượng tới rừng cây ở Huệ Minh cung, khóe miệng khẽ nhếch cười yên lặng chờ đợi giai nhân. Thị vệ thân cận Hàn Dịch cung kính đứng ở bên cạnh Vũ Văn Thượng , cúi đầu :” Điện hạ phía cửa cung bên kia thuộc hạ phân phó rồi.” Vũ Văn Thượng gật đầu, hướng về phía Hàn Dịch phất tay:” Ngươi đến Huệ Minh cung xem thế nào, nha đầu kia xem chừng là bị người khác quấn thoát thân ra được rồi, nếu thực như thế ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ.” Hàn Dịch ôm quyền hướng Vũ Văn Thượng thi lễ cái, ngay sau đó nhanh chóng di chuyển tới Huệ Minh cung.

      Chống đỡ được cho tới khi Bích Diệp , Hòa Miêu lại tới, Trầm lạc biết Vũ Văn Thượng có còn tính nhẫn nại hay , nếu lâu thấy nàng, nhỡ đâu tính khí nổi lên trực tiếp đến đây tìm nàng. Như vậy phải là vừa vặn chạm mặt Hòa Miêu sao?

      “ Lạc tỷ tỷ, tối rồi mà tỷ vẫn ngồi trước gương trang điểm và ăn mặc như thế này sao? Có phải muốn ra ngoài hay mặt Hòa Miêu nồng đậm ý cười, vừa vừa đến trước người Trầm Lạc. Sau đó ngồi chồm hỗm, chớp đôi mắt , để tay lên đùi Trầm Lạc.

      Sắc mặt Trầm Lạc vẫn như thường, rất bình tĩnh mà mở miệng:” Hôm nay hơi mệt chút, định đem trâm ngọc lấy xuống, chuẩn bị rửa mặt ngủ, muội hôm nay cũng mệt nỏi rồi hãy nghỉ ngơi .”

      Hòa Miêu vừa nghe , như thế, bũ môi lắc đầu cái, khuôn mặt vui vẻ bị khí tức thần bí khác thay thế. Mở miệng lời cũng hết sức nhàng :” Lạc tỷ tỷ muội với tỷ, muội vừa mới biết được tin, Thái tử hôm nay qua Ngự Hoa viên, các tú nữ bên các sương phòng bên kia, tính toán muốn tạo dựng việc vô tình gặp gỡ điện hạ. Ba người ở Huệ Minh cung cũng rồi.”

      Sau khi nghe Hòa Miêu như thế, trong lòng Trầm Lạc cả kinh, Vũ Văn Thượng phải là ở trong rừng cây ở Huệ Minh cung sao, còn tin tức mà Hòa Miêu nghe được rốt cuộc là ở đâu ra? Hòa Miêu tính tình tùy tiện, câu nệ quy của, Nhưng có lúc lại ra những lời hợp với tính tình cuả mình chút nào cả.

      “ Lạc tỷ tỷ, tỷ đừng nhìn muội như thế, muội cũng chỉ mà thôi, nhiều người như thế, nhiều người tình cờ gặp điện hạ như thế. Ngược lại người , điện hạ lưu ý đến. Hiaz Lạc tỷ tỷ muội muốn ở trong hoàng cung. Vốn tưởng rằng muội qua sơ tuyển, ai ngờ thế nhưng lại qua?” Hòa Miêu nhàng rút tay lại, quyệt miệng chân mày nhíu chặt, thương tâm đến cực điểm.

      Trầm Lạc ngồi ghế kéo tay Hòa Miêu qua vỗ vỗ:” Nếu muốn ở trong hoàng cung, buổi duyệt chọn tới, muội biểu kém chút. Trừ phi có người muốn muội trúng tuyển, nếu muội nhất định rớt. Đến lúc đó muội được như nguyện mà về nhà , Hòa Miêu muội nghĩ đây có phải là chủ ý tốt ?” Dứt lời, Trầm Lạc hướng Hòa Miêu cười.

      Thân thể Hòa Miêu cứng lại, cái miệng nhắn lần nữa cong lên:” Lạc tỷ tỷ, nếu như Hòa gia muội mà hòa thuận giống như nhà tỷ, muội về nhà cũng vui vẻ chút. Nhưng mà nhà ta tỷ cũng biết đấy. Mẫu thân nhất đinh muội có tiền đồ, vào cung rồi lại ra, chuyện gì cũng có làm được.

      Hàn Dịch đứng ở ngoài phòng, nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của Hào Miêu và Lạc chủ tử, Điện hạ đoán đúng, Lạc chủ tử quả nhiên là bị người khác quấn lấy. Điện hạ nên sử lí như thế nào, nhưng Hàn Dịch là người luyện võ, võ nghệ tất nhiên là nhất đẳng, nhưng mà mưu lược dùng được, như thế nên Hàn Dịch cứ đứng bên ngoài phòng suy nghĩ mãi. Cuối cùng rốt cuộc nổi nóng, Miêu chủ tử là có năng lực, nhưng mà bên kia điện hạ đợi kịp rồi.

      Hàn Dịch liền hề nghĩ ngợi lặng lẽ vào trong phòng, trong khi Trầm Lạc còn kinh ngạc nhìn chằm chằm, nâng tay lên đánh vào gáy Hòa Miêu, vừa mới còn ríu rít chuyện mà bây giờ lại yên tĩnh lại, thân thể mềm mại ngã người Hàn Dịch. Mặt Hàn Dịch cứng lại, cũng có kéo xa lạ này qua nha.

      “ Ngươi là ai?”

      Thấy trong mắt Lạc chủ tử có nghi ngờ, Hàn Dịch bỏ lung túng, giọng :” Lạc chủ tử, nhanh đến rừng cây , Điện hạ sốt ruột chờ đợi ở đó.” Sau khi xong, Hàn Dịch cũng có dừng lại lập tức khiêng Hòa Miêu lên, phải nhanh chóng đem nương này vào trong phòng, cho nàng ta uống chút nước.

      Thân thể Hàn Dịch nhanh chóng biến mất trong màn đêm, Trầm Lạc vừa nghĩ đến tính khí của Vũ Văn Thượng, lập tức đứng dậy, dám trễ nải nhanh chóng tiến về phía rừng cây ở Huệ Minh Cung. Về phần tin tức mà Hòa Miêu , đợi khi nàng gặp được Vũ Văn Thượng phải hỏi chút, Nếu tin đó phải là do Vũ Văn Thượng lan truyền ra, vậy người tin đó nhất đinh là muốn sống nữa rồi.

      đến rừng cây ở Huệ Minh cung, men theo ánh trăng, Trầm Lạc bên này ngó bên kia ngó, thấy ai cả, dần dần Trầm Lạc vào càng ngày càng sâu. Vũ Văn? Cái ý nghĩa này chỉ thoáng qua rồi biến mất, thể nào, có lễ Hàn Dịch là thị vệ của Vũ Văn Thượng. Vũ Văn Thượng chắc chắn còn ở trong rừng cây này, nhưng mà đứng ở đâu chứ? Chẳng lẽ là giống như con khỉ leo cây rồi?

      “ Lạc nhi” bóng đen xuất , ngay sau đó Trầm Lạc bị cái ôm ấm áp ôm vào trong ngực. Trầm lạc bất mãn mở miệng:” Chàng kêu ta tới đây, tại sao lại đứng ở nơi dễ thấy, lại che che dấu dấu cái gì.”

      Vũ Văn Thượng giơ tay lên vỗ lưng Trầm Lạc, giọng nhàng hòa lẫn với gió đêm truyền vào trong tai Trầm lạc :” Lạc nhi, mới vừa rồi nàng nhìn lên cây, chẳng lẽ nàng nghĩ ta ở cây chứ? Vậy là nàng muốn ta ôm nàng lên cây phải ? Ý này là tốt, biết đường muội nàng có cho nàng xem cuốn sách, trong sách viết………”

      “ Đừng có nữa.” Trầm Lạc ở trong ngực Vũ Văn Thượng từ chối, đôi tay trắng nõn muốn chặn miệng của Vũ Văn Thượng lại. Trầm Lạc biết Vũ Văn Thượng muốn gì, sách mà Vân Vân cho nàng. Có những chuyện kích thích của nam nữ, chuyên tìm những nợi thể tưởng tượng nổi làm cái chuyện kia, có nơi đất hoang, có mái nhà, có cây. Trong đất hoang, Trầm Lạc thể làm như thế được, còn ở cây, nóc nhà ngỗ nhỡ rớt xuống phải làm như thế nào?

      “ Ngoan nào, ta nữa. có thể làm được gì, Lạc nhi về sau chúng ta co thể thử chút. Sau hâu viện Đông cung điện có cây cao lớn, thân cây to, cành cây vững chắc.” Vũ Văn Thượng cọ lên vành tai Trầm Lạc, khan khan mở miệng. Dứt lời thậm chí còn cố ý lè lưỡi liếm vành tai Trầm Lạc, cuối cùng nhàng ngậm vành tai mềm mại của Trầm Lạc.

      Thân thể Trầm Lạc run lên, quay đầu sang bên kia. Đem vành tau lấy ra khỏi miệng Trầm Lạc:” Đừng có làm như thế nữa, gọi ta đến đây phải muốn trả cái yếm sao? Đến đâu để lấy đây?” Trầm Lạc muốn dến vấn đề cây nữa, nếu Vũ Văn Thượng mà tiếp khẳng đinh sau này nàng dám nhìn mấy cái cây nữa.

      “ Hử? Lạc nhi vội vàng muốn lấy cái yếm rồi sao? Ta biết nàng rất thích những cái yếm của Trầm gia, nhưng tú nữ trừ chính bản thân mình ra theo quy đinh được mang bất cứ thứ gì vào cung. Ta đặc biệt xuất cung chuyến. Tìm cửa hàng xiêm y tốt nhất phố. Đưa bản vẽ cho chủ cửa hàng xem qua, tối hôm nay xong rồi. Lạc nhi, nàng có vui ?” Vũ Văn Thượng kéo Trầm Lạc nhìn chằm chằm nàng.

      Khóe miệng Trầm Lạc giật giật, cuối cùng cũng lên tiếng:” Ta bị chàng áp bức lấy cái yếm, đó là cái yếm mẫu thân ta tự mình làm cho ta” Ngụ ý tức là Vũ Văn Thượng chàng mau đem cái yếm của ta tới.

      Vũ Văn Thượng ở bên lắc đầu cái:” Lạc nhi, ta phí công tìm cửa hàng làm cái yếm cho nàng. Còn cái yếm kia của nàng, nếu muốn phải lấy thứ quý giá nhất của nàng để đổi.”

      Trong bóng đêm, Trầm Lạc liếc mắt bĩu môi. Người cũng là của chàng rồi, chàng còn muốn ta cầm vật trân quý trao đổi nữa sao.

      Vũ Văn Thượng thấy Trầm Lạc , nhàng cười tiếng, lần nữa ôm Trầm Lạc vào trong ngực:” Lạc nhi, ngày đại hôn ta đưa cái yếm cho nàng. Nàng dùng cả đời để đổi lấy được ?”

      dòng mước ngọt ngào như mật chảy vào trong lòng Trầm Lạc, gió đêm thổi những sợi tóc đen dài phất vào mặt tuấn của Vũ Văn Thượng. Trong ánh trắng thân thể mềm mại của nữ nhân tựa vào lồng ngực rắn chắc của nam nhân, nam nhân cúi đầu tay giơ lên nhàng vuốt ve tóc nữ tử. Ánh trăng giống như cũng bị lây ngọt ngào, ánh trăng càng ngày càng sáng tỏ.

      “Vũ Văn Thượng, cả đời này của ta là của chàng, còn cả đời này của chàng sao? “ Trầm Lạc đem vấn đề tồn tại trong lòng hỏi ra, Nguyệt Tường quốc thái tử tương lai là Hoàng thượng, vì nàng buông tha cho hậu cung ba nghìn sao? Trong truyện thường xuất như thế, những đó cũng chỉ là những chuyện hư ảo mà thôi.

      Cốc đỉnh đầu Trầm Lạc bị đau, Vũ Văn Thượng lại cốc lên đầu nàng.

      “ Lạc nhi ngốc, điều kiện tất nhiên phải công bằng chứ, cả đời của nàng là của ta, đương nhiên cả đời ta cũng là của nàng. Chỉ mình nàng mà thôi.”

      Câu cuối cùng của Vũ Văn Thượng rất dịu dàng, lòng Trầm Lạc như là bị nước đường nhấn chìm vậy. Như vậy nàng yên tâm rồi. Tranh đấu cùng những nữ nhân trong cung kia và thích ứng với những quy của trong cung nàng phải oán hận rồi. Vân Vân rất đúng thay vì cùng những nữ nhân tròng cung đấu đá nên giữ chặt lòng của nam nhân. Lòng của Vũ Văn Thượng là của Trầm Lạc nàng, những nương khác có tranh bể đầu cũng vô dụng . Trầm Lạc nghĩ tới đây trừ bỏ ngọt ngào trong lòng bên ngoài cũng có ít đắc ý.

      Lời của Editor: Chẹp bảo sao câu được chị miệng dẻo wa mà. Thế mới zai nào mà muốn có người lưỡi phải ko xương. Ke ke
      Last edited by a moderator: 2/8/14
      amandatruc, tieunai691993, Halong-ngoc7 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 41

      Edit: Tiểu Nhu.

      qua rừng cây ở Huệ Minh cung, ra trước mắt là cung , cung bị phủ kín. đường bị lá rụng phủ kín, gió thổi lay động những cây đại thụ hai bên đường. Trầm Lạc càng càng nghi ngờ, Đường trong cung đều được cung nữ thái giám quét dọn sạch , lá rụng xuống lúc sáng sớm liền được quét dọn rồi. Nhưng lá rụng ở đây lại rất dày, chân dẫm lên cũng có cảm giác mềm mại.

      Vừa nghi ngờ vừa , lâu sau tòa cung điện tan hoang ra trước mặt nàng. Trầm Lạc ngước mắt nhìn Vũ Văn Thượng đứng bên cạnh, tay chỉ tòa cung điện phía trước mở miệng :” Trong cung điện kia có người ở sao?”

      Vũ Văn Thượng liếc mắt nhìn tòa cung điện, đưa tay sờ đầu Trầm Lạc chậm rãi :” Lạc nhi, trước kia trong cung này có người ở nhưng người trong cung này nếu chết cũng điên rồi, nàng nên nhìn, nếu phải do cung này người ít nhất, ta cũng để cho nàng nhìn thấy cung này.

      Tay Trầm Lạc bị tay Vũ Văn Thượng nắm chặt, bởi vì Trầm Lạc đột nhiên dừng bước. Mắt ôn nhu nhìn Trầm Lạc, có lẽ nàng thấy lãnh cung nên Lạc nha đầu bị giật mình. Vừa muốn mở miệng nhưng ngược lại Lạc nhi lại mở miệng trước.

      “ Vũ Văn Thượng cung điện này là giam giữ phi tần bị thất sủng sao? Gọi là lãnh cung phải ta cũng có đọc qua trong truyện, những kia đáng thương. được hoàng thượng thương cũng chỉ có thể đơn suốt quãng đời còn lại ở đây, là thê lương.” Trầm Lạc vừa vừa ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Thượng. người ngẩng đầu nhìn lên người cúi đầu nhìn xuống ánh mắt của hai người đều cực kì nhu hòa.

      “ Lạc nhi đừng suy nghĩ lung tung nữa, cung điện này chỉ là giam giữ những phi tử cứng đầu mà thôi.” Vũ Văn Thượng gõ vào trán Trầm Lạc cái, rồi nhanh chóng lôi kéo nàng về phía trước, nên nán lại nơi này nữa, cho phép nha đầu này có thời gian đau buồn.

      Chẳng bao lâu sau hai người đến cửa sau của hoàng cung, Lỗ thị vệ vừa thấy điện hạ lập tức khom người hành lễ. Vũ Văn Thượng hướng Lỗ thị vệ phất tay lạnh giọng :” Chuyện xuất cung ngày hôm nay cận thận miệng mình đó.” Lỗ thị vệ lập tức quỳ xuống đất, cực kì cẩn thận mà mở miệng:” Nô tài cẩn tuân ý chỉ của điện hạ.” Vũ Văn Thượng chỉ thoáng nhìn Lỗ thị vệ, liền kéo Trầm Lạc ra khỏi cửa cung.

      Thoát được Lỗ thị vệ từ mặt đất đứng lên sờ mồ hôi trán, bên cạnh điện hạ là nữ tử. Trong lòng rất tò mò rốt cục điện hạ nhìn trúng nương nhà ai? Trong khi còn vừa nghi ngờ vừa tò mò, bả vai bị người nào đó nặng nề đánh cái, tiếng sang sảng truyền vào lỗ tai:” Lỗ đại ca, mới vừa rồi bên cạnh điện hạ…..” Lỗ thị vệ vội vàng giơ tay che cái miệng của người lại, giọng cảnh cáo:” Hứa tiểu tử, mới vừa rồi phải là điện hạ. Điện hạ giờ ở trong Đông cung điện ngươi đừng có mà tầm bậy, cẩn thận cái đầu của mình đó.”

      Hứa thị vệ bị che miệng gật đầu liên tục, Lỗ thị vệ mới dám thả tay xuống.

      “ Lỗ đại ca vừa rồi là do ta hoa mắt. Chuyện này chữ ta cũng , ngài có thể yên tâm rồi.” Hứa thị vệ sờ sờ cái ót, sau khi xong cười cách ngốc ngếch. Lỗ thị vệ biết chắc được là trong lòng Hứa tiểu tử này hiểu, chỉ vỗ vỗ bả vai tiểu tử này, hết sức nghiêm túc mở miệng:” Hứa tiểu tử chúng ta làm nô tài, miệng nhất định phải ngậm chặt, đắc tội với chủ tử đầu cũng có bảo vệ được đâu.”

      Hứa thị vệ lập tức đứng thẳng người sau đó tiến tới bên tai Lỗ thị vệ nhàng :” Lỗ đại ca trong cung chọn cung nữ đấy, đệ nghe đều là những nương xinh đệp đó. Hắc hắc.” Lỗ thị vệ hai lời đánh mạnh lên đầu Hứa tiểu tử cái, hai tay đẩy mạnh Hứa tiểu tử ra:” Ngươi có phải muốn chết , thị vệ mà gặp riêng tư cung nữ, nếu mà bị bắt đầu khó mà giữ được. Ta nhà ngươi tốn nhiều bạc như vậy để cho ngươi vào đây làm thị vễ chông coi cửa cung. Làm sao có thể có tiền đồ như thế chứ? Nếu mà người làm tốt chức trách của mình, được chủ tử coi trọng chọn trúng, trực tiếp đề bạt làm thị vệ thân cận, khi đó muốn nữ nhân xinh đẹp như thế nào mà chẳng có.”

      Hứa tiểu tử bị Lỗ thị vệ mắng cho như thế nhất thời hiểu ra:” Lỗ đại ca, đệ hiểu rồi. Chúng ta nên nhìn lâu dài. Chỉ là mới vừa rồi đệ thấy nữ tử xuất cung kia, tuy thấy lắm nhưng khuôn mặt kia chắc chắn rất đẹp.” Lỗ thị vệ vừa nghe vậy nhướng mày:” Tiểu Tử ngươi lại coi muốn chết có phải ?”

      Bên này Hứa tiểu tử bị Lỗ thị vệ hung hăng dạy dỗ, bên kia Trầm Lạc bị Vũ Văn Thượng lập tức ôm lên lưng ngựa, tay Vũ Văn Thượng ôm chặt cơ thể bé của nàng. vào đêm, nên đường phố còn nhiều người, cho nên Vũ Văn Thượng mới dám đường hoàng mang theo Trâm Lạc cưỡi ngựa đường.

      Gió đêm cuốn tóc Trầm Lạc phất vào khuôn mặt tuấn mĩ của Vũ Văn Thượng, giống như sợi lông vũ nhàng phe phẩy trong lòng Vũ Văn Thượng. Tốc độ của ngựa càng ngày càng nhanh, tố nay Vũ Văn Thượng cũng phải chỉ muốn dẫn Trầm Lạc lấy cái yếm mà thôi.

      Lúc này phố cũng chỉ còn có nhà sáng ánh nên, Vũ Văn Thượng thở dài tiến tay ghìm chặt cương ngựa, ngựa hí lên tiếng rồi dừng lại. Vũ Văn Thượng bước xuống ngựa đầu tiên sau đó giơ hai tay ra giữ chặt lấy eo Trầm Lạc ngay lập tức đỡ nàng xuống ngựa.

      Lão bản trong cửa hàng nghe thấy có tiếng động bên ngoài ngay lập tức ra khỏi cửa. Thấy Vũ Văn Thượng cẩn thận ôm Trầm Lạc ý cười mặt càng đậm.” Cái yếm dựa theo mẫu của khách quan đặt làm xong, tổng cộng có bốn món, trước tiên xin mời vòa cửa hàng . Tiểu nhân mang cái yếm ra, tiểu nương tủ mặc thử xem, nếu có chỗ nào vừa lòng, tiểu nhân có thể lập tức sửa cho ngài.” Lão phụ nhân vừa vừa chìa tay mời Vũ Văn Thượng và Trầm Lạc vào bên trong nhà.

      Trầm Lạc nghe lão phụ kia goi tiểu nương tử, nhất thời lỗ tai đỏ bừng lên. Nàng còn chưa có thành thân với Vũ Văn Thượng làm sao thành tiểu nương tử rồi. Vũ Văn Thượng ở bên mặt đổi sắc tay ôm lấy eo Trầm Lạc:” Nương tủ cùng vi phu vào nà, đợi lát nữa vi phu tự mình mặc cái yếm cho nàng.”

      Cái gì? Tự mình mặc yếm cho nàng. Trầm Lạc ngẩng đầu nhìn mặt Vũ Văn Thượng, men theo ánh trăng chiếu xuống vẻ mặt người này hết sức lạnh nhạt. uh, vẻ mặt nghiêm túc mà lời vô sỉ. Trâm Lạc lại lần nữa thấy bản lĩnh vô sỉ của Vũ Văn Thượng.

      “ Hãy xem những cái yếm này xem có vừa lòng hay ?.” Lão phụ nhân trong tay cầm bốn cái yếm màu sắc giống nhau ra phòng khách, đem bốn cái yếm theo thứ tự bày ở bàn, đôi mắt đầy nếp nhăn nhìn những cái yếm bàn càng xem càng hài lòng:” Tiểu nhân làm yếm nhiều năm như thế, lần đâu tiên thấy những cái yếm như thế này.” Vừa dứt lời nghiêng đầu nhìn Trầm Lạc, ngón tay sờ những cái yếm kia tiếp túc mở miệng :” Tiểu nương tử, cần phải mặc thử nó, nếu thấy hài lòng chỗ nào tiểu nhân có thể sửa cho đến khi ngài vừa lòng mới thôi.”

      Trầm Lạc nhìn những cái yếm được đặt theo ở bàn, theo thứ tự là màu đỏ tươi, màu xanh dương, màu vàng và màu tím, viền đều được thêu bướm, hơn nữa dây yếm đều được đặt ở phía trước.

      “ Vậy hãy thử xem, chỉ thử cái là được rồi, lấy cái màu đỏ , Lạc nhi cùng vi phu vào trong buồng trong .” Vũ Văn Thượng cầm cái yếm đỏ chót hướng về phía lão phụ nhân cười cười, ngay sau đó dắt Trầm Lạc vào trong phòng trong. Trầm Lạc thấy khóe miệng lão phụ nhân nụ cười càng ngày càng sâu mắc cỡ đỏ mặt. Nếu ở trong khuê phòng người Vũ Văn Thượng vô sỉ nàng có thể tiếp nhận. Nhưng bây giờ là ở trước mặt người ngoài nàng mắc cỡ chết được.

      Đoạt lấy cái yếm đỏ tươi trong tay Vũ Văn Thượng, Trầm Lạc xấu hổ :” Ta, ta tự mình vào thử. Chàng ở bên ngoài chờ ta, ta cũng có mặc.” Trầm Lạc xong nhanh chóng vào trong phòng trong, mặc kệ Vũ Văn Thượng ở đằng sau lưng mình. Chỉ là nàng vừa mới vào lại nghe được thanh của Vũ Văn Thượng ở ngoài truyền vào. Làm nàng mắc cỡ đến nỗi quên luôn làm thế nào để mặc yếm rồi.

      “ Nương tử của ta xấu hổ. Cách làm cái yếm này là nàng nghĩ ra, nàng kiểu dáng này dễ cởi ra.”

      ( đủ độ vô sỉ chưa nhỉ.?)

      Lão phụ nhân ha ha cười:” tiểu nương tử thông minh, chăm sóc phụ quân của mình. Khách quan ngài mau vào , chớ để tiểu nương tử chờ sốt ruột.” Vũ Văn Thượng gật đầu cái nhấc chân vào trong phòng.

      Lão phụ nhân đứng đứng ở ngoài mặt ý cười nồng đậm, đôi phu thê ân ái. Nhớ ngày đó khi bản thân mình lập gia đình phu quân cũng đối với bà như thế, chì là tiệc vui chóng tàn, phu quân sinh bệnh rồi, chỉ lưu lại mình bà có con cái gì. Bà dựa vào ta nghề làm xiêm y mở cửa hàng cũng đông khách. Mọi người khuyên bà tái giá, chỉ là bà chịu. Nếu lại gả cho người khác, bà làm sao còn mặt mũi gặp phu quân mình chứ. Lão phụ nhân nghĩ miên màn liền thở dài tiếng, cúi đầu nhìn về ba cái yếm khác bàn khỏi cười ra tiếng.

      “ Lạc nhi, đừng có né. Cái chỗ như thế này mà còn cùng ta chơi trốn tìm sao?” Vũ Văn Thượng bước bước to hai cánh tay duỗi ra đem Trầm Lạc núp ở góc tường ôm lại. Nhìn thấy cái áo lót đỏ thẫm của Trầm Lạc Vũ Văn Thượng gật gật đầu :” Lạc nhi thích nhất là màu đỏ, để vi phu giúp nàng cởi y phuc ra nào.”

      Thấy Vũ Văn Thượng giữ chặt mình Trâm Lạc cũng có giãy dụa nữa, chỉ là nhàng mở miệng nhắc nhở nam nhân ở trước người mình:” Vũ Văn Thượng chuyện giọng chút , những lời vô sỉ như thế cho người khác nghe. biết ngượng ngùng mà.”

      Đem y phục của Trầm Lạc cởi ra đặt ở cái bàn kế bên, nheo nheo cặp mắt. Thanh cố ý nỏ như muỗi:” Vậy để ta chút, Lạc nhi chỗ đó của nàng càng ngày càng lớn. Ta sợ cái áo sơ mi nàng chứa nổi, dù sao cái yếm này cũng theo kích cỡ trước kia làm theo mà.”

      Trầm Lạc tự chủ được nhìn về phía ngực của mình, lớn lên chỗ nào chứ? phải là khác trước kia chút nào sao. Nhìn chút Trầm lạc liên thấy bàn tay to lớn, sờ trước ngực mình đem lại hồi sảng khoái, Trâm Lạc vội vàng đè xuống cảm giác mắc cỡ:” Vũ Văn Thượng ai cho chàng sờ soạng lung tung hả, phải muốn mặc cái yếm sao.”

      “ Tối nay tất cả nghe theo nương tử, vi phu sửa nữa.” Tuy Vũ Văn Thượng như thế nhưng tay kia ở ngực nàng hung hăng bóp vài cái rồi mới bằng lòng dừng tay. Cho đến khi đem được cái yếm của Trầm Lạc cởi ra mắt Vũ Văn Thượng cong cong:” Lạc nhi, nàng xem nàng có cảm giác rồi. Bị ta vuốt ve chỗ đó của nàng dựng lên rồi này.”

      cho phép nhìn.” Trầm Lạc vội vàng đoạt cái yếm màu đỏ trong tay Vũ Văn Thượng, trợn mắt nhìn Vũ Văn Thượng cái sau đó tự mình mặc lên. Vũ Văn Thượng đứng ở bên thưởng thức giai nhân mặc yếm, càng xem ngọn lửa trong mắt càng cháy mạnh. Khi Trầm Lạc mặc xong nhìn Vũ Văn Thượng là sợ hết hồn.

      Tường rằng Vũ Văn Thượng như sói nhào đến đây, thế nhưng lại xoa xoa chân mày, đem y phục đưa cho Trầm Lạc:” Mau mặc vào , vi phu ra ngoài chờ nàng.” xong Vũ Văn Thượng chút do dự ra khỏi phòng. Trầm Lạc biết lúc này Vũ Văn Thượng bị hỏa đốt thân, nếu mà nhìn nữa sợ mình nhịn được mà đem Lạc nhi ăn mất.Trầm Lạc nhanh chóng mặc y phục vào rồi ra khỏi phòng, thấy Vũ Văn Thượng và lão phụ nhân giọng chuyện với nhau. Lão phụ nhân thấy Trầm Lạc ra vội vàng hỏi:” Kích thước vừa chứ?.” Trầm Lạc gật đầu cái “ Ừ vừa vặn.” Lão phụ nhân gật đầu ánh mắt tán thưởng nhìn về phía Vũ Văn Thượng, phu quân mà có thể nhớ y phục của nương tủ như thế mới là phu quân tốt.

      “ Đem tất cả những cái yếm này gói lại, ngươi suốt đêm làm những cái yếm này ta rất là cảm kích, bao nhiêu bạc cứ .” Vũ Văn Thượng vừa vừa đưa tay lấy túi tiền giắt bên hông.

      Lão phụ nhân gì đầu tiên là lấy ra tờ giấy vàng, đem mấy cái yếm gói kĩ lại sau đó đưa cho Trầm Lạc. Rồi sau đó hướng về phía Vũ Văn Thượng cười :” Chỉ là vài cái yếm như thế, làm sao có thể tới bạc chứ. cái yếm 100 đồng là được rồi.”

      Trầm Lạc nhìn cái yếm được thợ làm hết sức tinh xảo, giá tiền là thấp. đợi Vũ Văn Thượng trả lời Trầm Lạc cướp lấy túi tiền lấy từ bên trong ra thỏi bạc để lên bàn:” Những cái yếm này thợ làm tốt lắm, kĩ thuật thêu cũng tốt, thỏi bạc là ủy khuất bà rồi bà hãy nhận .”

      Thấy ánh mắt cự tuyệt của lão phụ nhân Vũ Văn Thượng vội vàng mở miệng :” Những cái yếm này nương tử ta rất vừa lòng, ngươi hay nhận bạc này, sau này vẫn tìm ngài làm.” Sau khi xong Vũ Văn Thượng đợi lão phụ nhân mở miệng, nhanh chóng kéo Trầm Lạc đến bên cửa.

      Đợi đến khi lão phụ nhân cầm thỏi bạc đuổi ra tới, Vũ Văn Thượng và Trầm Lạc sớm cưỡi ngựa rồi. Lão phụ nhân sửng sốt đứng ở trước cửa, làm buôn bán nhiều năm như thế, làm gì có việc cò kè mặc cả mà còn cho nhiều bạc hơn chứ? Đôi nam nữ xứng đôi kia phải là từ trời xuống chứm tuấn nam mĩ nữ xứng đôi. Lão phụ nhân ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng treo ở bầu trời đêm, khỏi nhớ tới phu quân nhà mình. Phu quân chàng ở đó tốt chứ? bao lâu nữa thiếp xuống dưới bồi chàng.

      Bị Vũ Văn Thượng ôm trong vòm ngực ấm áp, mắt thấy ngựa sắp ra khỏi thành, bên tai còn ngừng vang lên tiếng roi quất vào mông ngựa. Trầm Lạc liền vội vàng hỏi:” Sáng mai còn buổi tuyển chọn, chàng muốn dẫn ta đâu đây? Buổi tối ta phải về Huệ Minh cung.”

      Thanh của Vũ Văn Thượng kèm theo tiếng gió tuyền vào tai Trầm Lạc:” Tối nay ta dẫn nàng tối nơi rất tốt, nàng đừng vội làm trễ buổi tuyển chọn sáng mai đâu.”

      Tác giả có lời muốn : Vũ Văn Thượng ngươi mang Trầm Lạc đâu.

      Vũ Văn Thượng: nơi tốt!!!!!!!!!!

      ( xong quà tết nhé! Mặc dù hơi chậm chút. ^^ )

      Cuối năm rồi mọi người thông cảm nhé!
      Last edited by a moderator: 2/8/14
      amandatruc, tieunai691993, Halong-ngoc5 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      EDIT : Tiểu Nhu

      CHƯƠNG 42.1.

      Ra khỏi cửa thành có những con đường và nhà của cản trở, tiếng vó ngựa phi nhanh đường, bởi vì tốc độ chạy nhanh nên gió thổi cũng hơi lớn. Áo choàng đen của Vũ Văn Thượng bị gió thổi bay lên ở phía sau người, tiểu nhân nhi ở trong ngực bị gió đêm thôi trúng co thành đoàn ở trong ngực, gắt gao rúc vào trong vòm ngực ấm áp của Vũ Văn Thượng. Ánh trăng sáng ngời chiếu xuống hai người, chung quanh hết sức yên tĩnh chỉ có tiếng vó ngựa va chạm với mặt đường.

      Vũ Văn Thượng nắm chặt dây cương, hu lên tiếng, con ngựa chạy nhanh ngay lập tức dừng lại. Trầm Lạc mở mắt nhắm chặt lại, bên tai truyền đến thanh dịu dàng của Vũ Văn Thượng :” Lạc nhi, xem xem nơi này có phải là địa phương tốt hay ?” Trầm Lạc cũng có trả lời, chỉ là mở to mắt nhìn nơi trống trải mà ở trong miệng Vũ Văn Thượng là nơi tốt.

      Huyện Vân Hà có nhiều núi, chỉ có ít thôn xóm dựa vào núi mà xây mà ở đó có những gò đất vô bạt ngàn.

      Vũ Văn Thượng thấy ánh mắt chuyên chú của Trầm Lạc cũng có quấy rầy, chỉ ngồi ngựa mà lập tức xuống ngựa, hai cánh tay chặt giai nhân trước ngực.

      “Vũ Văn Thượng ở huyện Vân Hà ta chưa bao giờ trông thấy nơi bạt ngàn là cỏ như thế này, nhưng mà….” Trầm Lạc nghiêng đầu ngước mắt nhìn về phía Vũ Văn Thượng mà giờ phút này ánh mắt phát ra những tia sáng mở miệng hỏi:” Ở đây trừ bỏ cỏ cũng chỉ có cỏ, làm sao có thể gọi là nơi tốt được?”

      Nhìn Vũ Văn Thượng nhàng nhếch khóe miệng cùng với khắc trước dịu dàng như nước, mà giờ phút này lại cười như có như , trong nháy mắt trong lòng Trầm Lạc cảm thấy căng thẳng, ngay sau đó tay tự chủ được mà che miệng Vũ Văn Thượng lại khẳng định người này lại chuyện vô sỉ rồ. Ngay sau đó tay cảm thấy có gì đó mề mại Trầm Lạc hối hận cực kì. Che miệng Vũ Văn Thượng thể lời vô sỉ nữa thế nhưng lại vươn đầu lưỡi ra liếm lòng bàn tay của nàng.

      “ Lạc nhi, tối nay nàng tích cực chủ động.” Vũ Văn Thượng bắt được tay muốn thoát ra của Trầm Lạc , giọng cười dưới ánh nhìn chăm chú của Trầm Lạc tiếp tục liếm lòng bàn tay của Trầm Lạc, cuối cùng còn mút hôn những ngón tay của nàng. Khi thẹn thùng đến cực điểm có thể làm ra những chuyện đặc biệt lớn mật, điều đó đặc biệt đúng vời Trầm Lạc.

      Đôi tay Trầm Lạc giãy dụa bởi vì khống chế được lực đạo và ngựa nàng cẩn thận vung lên mặt Vũ Văn Thượng. Chỉ nghe bốp tiến Trầm Lạc giật mình, nàng tát Vũ Văn Thượng tát. Nháy mắt Trầm Lạc gioongd như trẻ con làm sai chuyện cúi đầu. Yên tĩnh như bức tranh từng tầng từng tầng được mở ra.

      “ Lạc nhi, nàng đánh vi phu tát. Nàng vi phu nên phạt nàng thế nào đây?” Vừa dứt lời Vũ Văn Thượng động tác cực nhanh ôm Trầm Lạc xuống dưới đất. Chỉ mới vừa đứng vững eo bị Vũ Văn Thượng ôm chặt thân thể lui về sau chút liền ngã xuống. Trầm Lạc hét lên tiếng, nhưng chịu được việc bị Vũ Văn Thượng ôm chặt, chỉ có thể cùng ngã xuống với Vũ Văn Thượng.

      Ở phía dưới mềm mại, Trầm Lạc mở mắt ra thấy chính mình đè Vũ Văn Thượng ở phía dưới mặt mày mang ý cười. Hai tay chống lên cỏ muốn đứng dậy, nhưng lại bị bàn tay của Vũ Văn Thượng ngăn lại .

      Đôi môi của Vũ Văn Thượng dưới ánh trăng càng nổi bật lên hấp dẫn, chỉ thấy cánh môi đó mấp máy thanh khan khan truyền vào trong tai Vũ Văn Thượng:” Lạc nhi, nang vi phu nên phạt nàng như thế nào đây? băng lạc nhi tự mình chút trước xem có được ?.”

      Trầm Lạc phải ngước cổ lên rất mỏi, chỉ đơn giản là đem đầu tựa lên bả vai Vũ Văn Thượng , nàng biết Vũ Văn Thượng thích mềm chứ thích cứng, nên thanh liền cố ý mềm mại lại:” Xin lỗi, chàng đừng tức giận. Ta cũng có cố ý, nghĩ tới chàng liếm tay của ta. Vốn ta chỉ nghĩ che miệng chàng lại cho chàng những lời vô sỉ nữa. Còn về phần phạt Vũ Văn Thượng….” Trầm Lạc nghe được Vũ Văn Thượng bị nàng đè phía dưới kêu lên bất mãn chợt hiểu. Đôi môi đỏ mọng mấp máy hồi, cuối cùng đỏ mặt mở miệng:” Phu quân, chàng định phát ta sao?” những lời này Trầm Lạc cực kì chậm chạp lại mềm mại, thậm chú còn mang theo chút làm nũng. Vũ Văn Thượng nghe được như thế rất là hưởng thụ tâm hồn giống như có dòng nước ngọt ngào chảy vào. Đem tâm của hoàn toàn ngâm ở bên trong.

      Ngẩng đầu nhìn bầu trởi đêm lóe sáng ánh sao và ánh sáng của trăng tròn Vũ Văn Thượng cang cảm thấy hài lòng. Ôm chặt giai nhân trong ngực, toàn thân dùng lực ôm lấy Trâm Lạc lật người cái. Vì vậy mới phút trước Trầm Lạc còn đè Vũ Văn Thượng, giờ phút này biến thành Vũ Văn Thượng đè Trầm Lạc.

      Đưa tay nhàng điểm điểm cái mũi của Trầm Lạc, Vũ Văn Thượng vừa cười vừa :” Vi phu thương nàng còn kịp làm sao có thể phạt nàng chứ? Lạc nhi nàng có biết vì sao chỗ này là chỗ tốt ?”

      Trầm lạc nghiêng đầu nhìn về phía đồng cỏ bao la, sau đó lại ngửa đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, cận thận suy nghĩ hồi :” Ở đây cảnh đêm rất đẹp. so với hoàng cùng còn đẹp hơn, còn nữa nơi này hết sức trống trải. Trừ những điều đó ra ta cũng biết nơi này còn có cái gì tuyệt diệu nữa.” Trầm Lạc đên đây, vươn tay nhàng đâm đâm eo Vũ Văn Thượng, lần này nàng khống chế lực đạo rất tốt.” Chàng đứng dậy , ta bị chàng ép khó chịu quá.”

      Vũ Văn Thượng nhíu nhíu hai hàng long mày cũng có làm khó Trầm Lạc nữa, đôi tay buông eo Trầm Lạc ra, thân thể ngã xuống đám cỏ bên cạnh Trầm Lạc, thân thể Trầm lạc chợt , vừa muốn hỏi Vũ Văn Thượng nơi này có gì tuyệt diệu bên cạnh có giọng trong trẻo dưới ánh trăng sáng ngời truyền ra.

      “ Lạc nhi, chỗ nay buổi tối có ai. Cảnh đêm đẹp, cỏ to mà mềm mại, cái giường ở Đông cung kia mặc dù lớn, nhưng lớn cũng thể lớn hơn sân cỏ này sao? Ở giường đều lo lắng động tác mạnh chút nàng lăn xuống. Nếu mà ở nơi này nàng lăn xuống đâu. Lấy trời làm chăn lấy đất làm giường Lạc nhi có phải rất tuyệt hay ?” ( vô sỉ ^^ mức độ quá sao luôn )

      Trâm Lại lần thấy được bình tĩnh mà lời vô sỉ. Đôi tay nắm chặt lại buông lỏng , mí mắt hồi giật giật, Trầm Lạc hết sức khắc chế mình bởi vì những lời vô sỉ của Vũ Văn Thượng mà ngượng ngùng. Học ngữ điệu của Vũ Văn Thượng bình tĩnh mà mở miệng giống như giống như có bị nhiễm những lời bậy của Vũ Văn Thượng.

      “ Lăn lộn lăn xuống là , nhưng thể tực chàng có thể tốt như thế sao? Có thể ở đây từ đầu này lăn đến đầu khác sao?” Sau khi Trầm Lạc dứt lời cười ha ha, ngón tay còn cố ý lướt mặt cỏ. Sau khi xong hồi yên tĩnh, Trầm Lạc chợt cảm thấy hết sức khó sử, để trấn an hoảng loạn trong lòng mình chỉ có thể cười chút.

      “ Lạc nhi, vậy tối nay vi phu với nag thử chút được ? Để vi phu cho nàng biết ta có thể đem nàng từ bên này lăn đến bên kia hay nhé.” Vũ Văn Thượng từ từ xong thân thể động cái lần nữa đè lên người Trầm Lạc. Tay trái chống xuống nền cỏ, tay phải trực tiếp đánh úp tới ngực của Trầm Lạc chậm rãi nhéo nhéo.

      Trầm Lạc phát giác nàng đùa giỡn quá lố rồi, dựa vào tính tình thường ngày của Vũ Văn Thượng, nhất định màn nàng lăn lộn cỏ. Ý thức được mức nghiêm trong của việc này giọng Trầm Lạc lập tức mềm , giơ tay vỗ vỗ bả vai Vũ Văn Thượng:” cần, ta tin tưởng chàng có thể làm được mà.” đến chỗ này Trầm Lạc dừng lại, thấy con mắt căng căng của Vũ Văn Thượng, cảm thấy bàn tay vuốt ve trước ngực nàng lực đạo cang ngày càng nặng. Thanh phát ra mềm mại:” Phụ quan ta tin tưởng chàng nhất định có thể làn được, A……” Trước ngực Trầm Lạc chợt đau, ổn rồi ổn rồi. Vũ Văn Thượng tưởng , nhìn như vậy như muốn thử lần.




      Mọi người đoán xem bạn thái tuer có dám làm ko nhé! ^^
      Last edited by a moderator: 2/8/14
      amandatruc, tieunai691993, Halong-ngoc6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :