Chị, không cần dụ dỗ em - Aine (Update C11) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      Chương 8 (1.3)
      Edit và beta : Hằng Dạ

      Nhân ngày Quốc Khánh Trung Quốc ( ngày 1 tháng 10), Liễu Hân muốn Bắc Kinh chuyến, hỏi tôi có hay .

      tôi rất thích , nhưng phải thương lượng với cha mẹ chút, bọn họ cũng đồng ý. tôi là sinh viên, nên dùng những ngày nghỉ như thế này ra ngoài chút.

      Chuyến đó thành .

      Trước kia khi còn tôi cùng cha mẹ đến Bắc Kinh vài lần, nhưng là lúc còn , nên căn bản nhớ . Sau khi bắt đầu học, bài tập nhiều đến nỗi đến ngày nghỉ cũng phải ở nhà làm bài tập, làm sao còn có thời gian du lịch?

      Tôi tin tưởng Bắc Kinh là nơi mà bất kỳ người Trung Quốc nào đều thể nào quên, nơi đây có lịch sử văn hóa vĩ đại, tôi cuối cùng cảm thấy, ở mỗi nơi thành phố Bắc Kinh này, có lẽ đều tồn tại câu chuyện đẹp.

      Mặc kệ thời gian trôi như thế nào. Vô luận ở mỗi thời đại thay đổi như thế nào. Mỗi chỗ ngồi trong thành phố đông đúc này luôn lẳng lặng nghênh đón ít buồn vui, tiễn bước ít hợp tan. Tuy rằng trải qua mấy trăm năm mưa gió, nhưng Bắc Kinh lại vẫn duy trì được sinh mệnh mới mẻ, luôn đầu trong các nước, rườm rà nhưng rất thú vị.

      Đến sân bay, Liễu Hân quay sang bên trái, đột nhiên cả người đều toả sáng ra loại sức sống, nhìn nơi nào đó ngây ngốc cười.

      Đây là tôi lần đầu tiên máy bay, vậy Liễu Hân cũng là, tôi đẩy nàng: “Này, đừng làm chuyện chú ý, ở đây nhiều người lắm đó.”

      quay sang phía tôi, cười đến khóe mắt muốn đụng đuôi lông mày che dấu được cái vui vẻ: “Chị, chị nghĩ em vừa nhìn thấy ai?”

      Nghe nó vừa như vậy, lòng tôi thể rung chút, quả nhiên, con bé giơ tay lên, bên vẫy vẫy còn bên kêu: “Thẩm Đạc!”

      Tôi theo ánh mắt con bé nhìn lại, Thẩm Đạc đứng ở đằng xa, mặc duy nhất cái áo sơ mi tay ngắn, quần jean Levi’s, nắng sớm mỏng manh chiếu vào cửa sổ sát sân bay, cậu ấy đứng chỗ, mọi thứ như trong mơ, tôi ngừng thở, yên lặng trấn tĩnh chính mình.

      tai cậu còn nghe điện thoại, nhìn thấy chúng tôi, nhìn chằm chằm đến, theo hướng chúng tôi lại đây. Liễu Hân nhanh nhẹn bắt lấy tay của tôi, trong lòng con bé nhất định là cực kì khẩn trương .

      Đúng vậy, cảnh tượng trước mắt tôi nhìn thấy, cũng nhịn được mà thở hốc kinh ngạc, huống chi là con bé Liễu Hân này.

      Cậu tới, đầu tiên cầm lấy hành lý trong tay của tôi, rồi sau đó hỏi: “Các người giờ đâu đây?”

      Liễu Hân đại khái là chưa lấy lại được tinh thần vì kinh ngạc, sững sờ nhìn Thẩm Đạc. Tôi nhìn sang người em tiền đồ, đẩy người nó: “Bạn học em hỏi giờ chúng ta đâu kìa?”

      Thẩm Đạc nghe tôi như vậy, nhìn tôi liếc mắt cái, đưa ánh nhìn bạc bẽo, làm cho cả người tôi rợn hết da gà.

      Liễu Hân ở phía sau : “Chúng tôi Bắc Kinh, cậu đâu vậy?”

      Cậu chớp mi: “Cho tôi xem tấm vé nào?”

      Liễu Hân đem phiếu đưa qua, cúi đầu nhìn, : “Tôi cũng phải Bắc Kinh, chúng ta cùng chung chuyến bay.”

      Bên người Liễu Hân như nở nụ cười: “ đúng là tốt quá.”

      Thẩm Đạc nghe con bé như vậy, ngẩng đầu lên nhìn. Tiểu tử này ánh mắt rất có lực sát thương, tôi thể bội phục. Liễu Hân dần dần đỏ mặt, cúi đầu tiếp nhận vé máy bay, làm bộ nhìn vé máy bay. lát sau, lại vì thể nghe thấy : “Chúng tôi có phải hay ngồi chung khoang với cậu?”

      Thẩm Đạc thản nhiên : “Tôi là khoang hạng nhất.”

      Ai...... Lời này khiến người ta nghẹt thở, cho dù tôi được huấn luyện để được nghe những lời độc ác đến mấy, cũng khỏi bi thương khi nghe được lời đó. Quả nhiên, mặt em non nớt của tôi có điểm nhịn được. Gật gật đầu, tôi nghiêng mặt quay , như là nai con nhắn điềm đạm đáng , chọc người trìu mến.

      Con bé đại khái cảm nhận được ánh mắt của tôi, vì thế nhìn về phía tôi.

      Tôi rất hiểu Liễu Hân, biết trong lòng nó suy nghĩ cái gì. Dù sao tôi vẫn thương em của mình, con bé có kiểu quật cường, chưa bao giờ cúi đầu thấp như vậy. Đối với Thẩm Đạc say đắm, đó là thất bại lớn nhất của con bé, đồng thời cũng do nó đều là người thỏa hiệp. Tôi bất động thanh sắc dùng ánh mắt an ủi con bé, ngược lại đối Thẩm Đạc : “Chúng ta đổi vé với nhau ?”

      Cậu hẳn là thể tưởng được tôi hỏi ngu ngốc như vậy, nở nụ cười chút.

      Thẩm Đạc bình thường cho tôi ấn tượng phần lớn đều là trầm mặc mà có ý, nhưng là như vậy tươi cười, lại hoàn hoàn toàn toàn như là đứa con nít, luôn có thể mang đến cho tôi kinh ngạc.

      Muôn hồng nghìn tía, dáng vẻ ngàn vạn, đẹp sao tả xiết.

      “Chị có thể xem chỗ ngồi rồi đó.”

      Mục đích đạt được, tôi cười xa cách: “Cậu quả là người tốt, là phiền phải khiến cậu đổi chỗ rồi.”

      Thẩm Đạc liền thu lại vẻ tươi cười, mím môi nhìn về phía tôi.

      Liễu Hân biết tôi cùng Thẩm Đạc trong lúc đó trao đổi vấn đề gì, chỉ nghĩ đến Thẩm Đạc bị tôi trêu chọc rồi nháo lên. Vì thế đành giảng hòa: “Thẩm Đạc, chị của tôi hay giỡn. Cậu biết chị ấy đâu, về sau nhiều tiếp xúc cậu biết.”

      Cậu trào phúng cười cười:“Đúng vậy, tôi biết chị ấy.”

      như vậy lọt vào tai tôi chả có mùi vị gì, đối với cậu ấy chỉ có thể xa cách cười. Bởi vì tôi dám chính mình có nhiều cái từng trải, nhưng tối thiểu so với bọn nhóc này vẫn là sâu sắc hơn chút. Tôi biết đối với công tử mà , trong lời như thế nào mới là tối hữu hiệu. Trong lời như thế nào mới có thể kích khởi cậu phẫn nộ, có thể xúc phạm tới tự tôn của cậu ấy. Trong lời như thế nào...... Có thể làm cậu hoàn toàn buông tha cho tôi.

      “Bạn học Thẩm Đạc ý của cậu như thế nào? Đồng ý ý kiến của tôi sao?”

      Còn chưa chờ Thẩm Đạc trả lời, Liễu Hân vội vàng :“Chị chị......”

      Tôi biết, con bé sợ Thẩm Đạc bực lên.

      đáng buồn, con bé được nuông chiều từ , chính là bởi vì thích người, buông tự tôn, buông sở thích, buông hết thảy tính cách, đến chịu thiệt nó cũng chả quan tâm.

      “Cũng tốt, tôi rảnh rỗi cảm thụ chút khoang phổ thông cũng được.”

      Cậu xong, chờ chúng tôi cái gì, liền xoay người hướng bên trong đến. Tuy rằng có bực trong người, nhưng là vẫn cực có phong độ giúp tôi cùng Liễu Hân lấy hành lý.

      Tôi thầm thở phào nhõm.

      Hết chương 8 (1.3)
      ------ lời editor -------
      Cứ như vậy , chương rồi chương nữa :yoyo39::yoyo39::yoyo39:
      Màn Thầu, 1012, quỳnhpinky9 others thích bài này.

    2. dunggg

      dunggg Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      90
      Chấm nước mắt
      linhdiep17 thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      1 chương lại hóng hớt 1 chương.....ta thấy mùi gian tình rồi.......khi biết được sự thật biết tình chị em có giữ được đây......:yoyo68::yoyo68::yoyo68:thanks @2709hangda
      2709hangdadunggg thích bài này.

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Hì, tưởng bị véo cằm nàng ý chạy luôn . Hú hồn :)

    5. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      Bạn ơi bạn đâu rùi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :