Quyển 3. Chương 29: Hà Tất Vờ Như Nhận Ra Nhau
tia u che khuất chân mày, gật đầu . Nếu có thể, thà rằng có bất cứ quan hệ gì với tên kia cả.
Tâm Bách Lý Cát Tường trầm xuống, quan sát Hiên Viên Dao từ đầu đến chân nhiều lần, chưa từ bỏ ý định hỏi “Hiên Viên Dao??”
Tên trượng phu mới trong truyền thuyết mà Hiên Viên Tôn hạ chỉ ban hôn cho Bách Lý Cát Tường, sau đại hôn hơn hai tháng chưa từng xuất lần, nàng gần như quên thế giới này còn tồn tại người này.
Hiên Viên Dao che dấu vẻ trào phúng, “Hà tất vờ như nhận ra nhau.”
Bách Lý Cát Tường cười gượng, mím môi trầm mặc đối diện. Nàng là nhận ra nha. Mà thôi, ít ít sai nàng vẫn là im lặng thôi.
phòng lúng túng, nàng biết đánh vỡ thế nào, mà tựa hồ cũng có ý điều tiết bầu khí, ánh mắt chuyên chú nhìn mặt đất, dường như bình phán nghiên cứu.
“Rảnh rỗi nên viết bậy vẽ bậy, ta lập tức lau sạch.” Cát Tường dám khẳng định Hiên Viên Dao xem hiểu, nhưng lần đầu đầu gặp mặt người nam nhân này tạo cho nàng cảm giác áp bách cực lớn, nàng cũng khinh thường trí tuệ của cổ nhân.
“ cần.” Bàn tay to dễ dàng nắm cổ tay của nàng mang ra xa, cho phép nàng hủy diệt thiết kế thần kỳ này trước khi chưa hiểu nó.
Bách Lý Cát Tường giống như trước kia, mị, lẵng lơ thuận thế nhào lên người mà nàng chút do dự tránh bàn tay của , “Ngài muốn xem xem , cứ từ từ mà xem ta khát nước, uống chén trà.”
Nàng cũng tin Hiên Viên Dao có thể xem hiểu được.
Dù cho có thiên phú dị bẩm* cũng cách nào lý giải khoa học ngàn năm sau, điểm ấy Cát Tường có thể khẳng định. (*thiên tài)
Hiên Viên Dao dùng khóe mắt xác định Cát Tường thực là bên uống trà, liền nửa ngồi nửa quỳ bắt đầu quan sát kỹ từng bức họa . “Những ký hiệu này là gì?”
“Công thức phân tử hóa học.” Cát Tường cũng sợ hiểu.
Quyển 4. Chương 30: Kinh Hỉ Cực Lớn
“Có công dụng gì?” Cái tên chưa từng nghe qua, nhưng trực giác tin chắc nữ nhân trước mặt này cũng phải thuận miệng cho có lệ.
Trong lúc vô thức, lòng khinh thị* lúc trước nhạt dần, mà chuyển thành thành kính học hỏi. (*xem thường, khinh bỉ, nhìn bằng nửa con mắt)
Bách Lý Cát Tường nheo mắt, uống xong hơn nửa tách trà, làm thấm giọng, “Công dụng chính là tính toán chính xác tỉ lệ các loại thành phần, cố gắng dùng ít nhất tài liệu đạt được thành quả lớn nhất, tiết kiệm là mỹ đức, lãng phí là đáng thẹn.”
Hiên Viên Dao chỗ hiểu chỗ , liên tục gật đầu, “Nghe tồi, nhưng phương pháp nấu sắt được các tượng sư cao minh được truyền từ đời này sang đời khác, nhìn khắp Long Quang quốc, trình độ cao cấp nhất cũng chính là ba tên thợ rèn ngoài kia, chả lẽ nàng có biện pháp tạo ra khối sắt càng tinh thuần sao?”
“Có thể hay , bây giờ chưa được, chí ít những thứ được gọi là thành phẩm mà bọn họ đưa tới, còn xa mới đạt được cầu của ta.” Cát Tường tiện tay nhặt hai khối dưới gầm bàn quăng xuống dưới chân Hiên Viên Dao.
Nghị Tôn Vương gia trong tay có trăm vạn tinh binh, sắt là trong những nguyên vật liệu chế tạo vũ khí quan trọng nhất, tự nhiên cũng là hành gia* trong hành gia. (*người trong ngành)
Nhặt lên khối cầm trong tay xem qua lại vài lần, “Độ cứng quả nhiên so với trước kia cao hơn rất nhiều, bề mặt cắt ngang lại sáng, nếu dùng cái này chế thành binh khí, bị phản quang dưới ánh mặt trời, lúc dạ tập và đột tập*, nhất định có thể đạt được hiệu quả xuất kỳ bất ý**.”
(*đánh lén ban đêm & đánh úp bất ngờ) ; (**hành động khi người ta đề phòng)
là tướng lãnh lĩnh binh, mọi chuyện đều phải suy nghĩ theo góc độ thực tế, mặc dù thân kinh bách chiến*, sớm dưỡng thành tính cách trấn tĩnh tự nhiên, lại vẫn nhịn được vì phát này mà kích động. (*người trải qua trăm trận)
Ngẫm lại xem, nếu tay quân đội của cầm vũ khí cứng gấp mấy lần so với quân địch, hai quân giao chiến đánh giáp lá cà, nếu vũ khí cường hãn hơn so với đối phương, liền nổi lên tác dụng rất quan trọng.
Bách Lý Cát Tường – người mà lúc trước trong lòng trong mắt đều làm chán ghét, bỗng cho kinh hỉ quá lớn.