Chương 92: Thích tư thế nào? (2)
“Đương nhiên là ngồi …” được phân nửa, Hứa Y Nhiên bỗng dưng sửng lại, gương mặt đỏ bừng, cắn răng nhìn Nghiêm Thiếu Hành.
“Sao vậy, vợ ?” Thấy khuôn mặt ửng đỏ, trong lòng Nghiêm Thiếu Hành kích động, nhưng mặt vẫn bình tĩnh, ra vẻ đạo mạo đúng chuẩn.
“… có gì.” Chắc chắn do nghĩ lệch, câu vừa rồi có nghĩa tà ác OOXX gì đó.
Cầm nước trái cây bàn uống ngụm, nhiệt độ mặt dần dần giảm, Hứa Y Nhiên đợi người đàn ông ôm mình , bèn bắt đầu ăn bữa sáng.
Ôm cũng ôm rồi, xem như bản thân vừa mua ghế sopha da người !
Nghiêm Thiếu Hành đóng vai sopha có dáng người tạm thời rất thành , nhân cơ hội sỗ sàng, cũng cố ý gì đó trêu chọc , chẳng qua chỉ giúp vén sợi tóc rũ xuống ra sau gáy.
Động tác này rất tỉ mỉ rất dịu dàng làm Hứa Y Nhiên lần nữa biết làm sao, buông đũa, xoay nửa người, vỗ đầu , “Ngoan nà, ăn sáng .”
Vốn ngốc, ăn sáng lại hạ đường huyết nữa, chồng trước ơi, càng ngốc hơn đó.
Nghiêm Thiếu Hành nín cười, phối hợp với giọng điệu dỗ trẻ con của , “ muốn em đút à.”
“Ngoan nè, tự ăn nhé, em cách vách hơn có tuổi thôi, tự mình ăn rồi.”
Nghiêm Thiếu Hành nhìn chằm chằm, bỗng dưng cười to, dùng sức véo mặt .
Gương mặt sắp biến thành bột nhào rồi, Hứa Y Nhiên vẫn nhịn.
Dỗ trẻ con, lúc nào cũng phải trả cái giá rất đắt, mà trẻ con to xác này cắn người kéo tóc, tốt lắm rồi, Hứa Y Nhiên AQ trong lòng tự an ủi.
Có điều động tác của Nghiêm Thiếu Hành bây giờ, trái lại làm có linh cảm.
Chồng trước à, ngốc quá rồi, chỉ ăn quả óc chó hình như bổ nổi, ắt hẳn phải làm nhiều hơn nửa, ví như mua ít đồ chơi có ích cho trí lực chẳng hạn…
Lúc còn bé thường chơi trò xếp hình, cửu liên hoàn[1]… Có điều những trò này hình như quá cao siêu, với trí lực bây giờ của Nghiêm đại tổng tài, cảm thấy kính vạn hoa thích hợp với hơn…
Chẳng qua kính vạn hoa có ích cho trí lực ?... Đợi lên mạng tra cứu chút rồi tiếp.
Trong lúc kết thúc bữa ăn, Hứa Y Nhiên còn miên man suy tính.
Đợi đến khi hai người đều ăn xong, Nghiêm Thiếu Hành thuận tay nhấc lên, nhàng bế lên lầu.
Hứa Y Nhiên tiếp tục nhịn, xem như bản thân vừa mua thang máy bằng thịt người !
Về đến phòng, bị ôm lên giường, Hứa Y Nhiên tiện thể cầm di động để bên, lại lấy cuốn sổ điện thoại trong ngăn kéo ở tủ đầu giường ra, nghĩ nhiều mà bấm số gọi Tô Ngôn.
[1] Cửu liên hoàn là trò chơi thưởng gặp lưu truyền trong dân gian Trung Quốc, cũng là trò chơi rất kỳ diệu được cả thế giới công nhận. Trong tiếng trò chơi này của Trung Quốc được gọi là "Chinese King" có nghĩa là "Vua Trung Quốc". Cách chơi Cửu liên hoàn như sau : có 9 vòng tròn, mỗi vòng đều nối cái que thẳng, mỗi cái que đều xuyên qua vòng tròn sau, rồi lại xuyên qua 9 cái lỗ của miếng gỗ. Do đoạn cuối của mỗi chiếc que đều được thắt nút cho nên chiếc que chỉ có thể di động lên xuống dưới trong cái lỗ , mà thể thò ra khỏi miếng gỗ. Ngoài ra còn có đính chiếc thoa sợi đôi. Mục đích của trò chơi này là phải lần lượt đính được từng cái vòng trong số 9 cái vòng này móc lên chiếc thoa hoặc gỡ được 9 chiếc vòng này từ chiếc thoa xuống. Để có thể đính được số vòng này lên hoặc gỡ được xuống phải làm mấy trăm cách vô cùng phức tạp nhưng lại rất thú vị.
Cửu liên hoàn nè
Xem thêm...
Chương 93: Thích tư thế nào? (3)
Lúc trước lo sợ điện thoại mình ngày nào đó mất, nên những số liên lạc quan trọng đều ghi chép phần quyển sổ, giờ vừa hay có tác dụng rồi.
“Xin chào, tôi là Tô Ngôn.”
Thấy số lạ, giọng Tô Ngôn vô cùng thục nữ.
Hứa Y Nhiên “phụt” bật cười, “Là mình, giúp mình xin nghỉ nhé, mình… bị sốt.”
Báo nghiêm trọng chút, nếu chắc chắn bị ông chủ mắng cho xem.
“Cậu bệnh à? Uống thuốc chưa? Trưa nay có cần mình qua đó chăm sóc ?”
“ cần, cần đâu, chỉ cảm vặt thôi.” Hứa Y Nhiên vội vã từ chối.
Nhà còn vị chồng trước tiên sinh nữa, sao dám cho người qua đây?
Xác nhận sao, Tô Ngôn khẽ cắn môi, bắt đầu tính sổ nụ cười ban nãy.
Dám cười giả thục nữ ư? Lầm bầm, “Y Nhiên à, cậu dùng điện thoại của ai gọi thế?”
Sáng sớm, khi ấy đổ bệnh, có ai đến thăm ư?
Đây phải số của mẹ Hứa cũng như ba Hứa, đến nhà Y Nhiên vài lần, số của hai vị trưởng bối kia đều có cả!
Tiêu rồi! Sao lại quên mất điểm này!
Hứa Y Nhiên lập tức bịa chuyện, “Đây là điện thoại hàng xóm, di động của tớ hôm qua rớt hỏng rồi.”
“Hàng xóm?” Tô Ngôn cười xấu xa, “Hàng xóm nhà cậu thầm thương cậu à? Số đuôi của điện thoại là 0601, sinh nhật cậu đó.” Còn dối!
“… Trùng hợp thôi! ta dùng số này trước rồi, tin cậu kiểm tra , số điện thoại này giờ còn bán nữa.”
Thoáng sửng sốt lúc, Hứa Y Nhiên lập tức giải thích.
để ý số cuối của Nghiêm Thiếu Hành là gì, có điều nghe đây là số dùng từ thời trung học đến giờ.
Thậm chí bởi vì đây là dãy số GoTone [1], nên khi xuất ngoại cũng mang theo được, cũng biết tại sao phải khăng khăng như vậy.
[1] GoTone là thương hiệu mạng di động hàng đầu ở TQ, phủ sóng khắp năm châu với 176 quốc gia và vùng lãnh thổ thông qua dịch vụ chuyển vùng quốc tế.
Khi biết chuyện này, là do trận cười ở Nghiêm gia.
Vì Nghiêm Thiếu Hành đổi số, nên số của biết bị bạn học nào tuồn ra ngoài, chỉ cần tùy tiện tra mạng là ra.
Có thời gian, di động của hầu như cả ngày đều đổ chuông, nhưng cho dù là vậy, vẫn chịu đổi số, thậm chí chịu tắt máy nữa.
Về sau em họ – Nghiêm nghiệt giúp cài nhạc chờ thu sẵn, cho nên những người từng gọi cho , sau khi cuộc gọi kết nối, đều có thể nghe được giọng bình tĩnh đến độ biết tâm trạng phập phồng hay háo hức “Tôi là Nghiêm Thiếu Huân… em của ấy”
Mà mấy chữ cuối là do Nghiêm nghiệt , khí thế cũng chẳng kém chút nào, nhưng mà chẳng ai có thể kiên trì nghe được mấy chữ này, sớm sợ đến mức vứt cả điện thoại rồi…
Chương 94: Ngủ với vợ (1)
Từ đó về sau, Nghiêm Thiếu Hành được yên tĩnh…
Có điều phương pháp này cũng chỉ có mỗi Nghiêm Thiếu Hành mới dám dùng, mấy người cùng vai vế với , ngay cả thử cũng dám thử.
Chẳng may di động vì vậy mà nổ tung sao… Tuy biết lo lắng này vô căn cứ phản khoa học, có điều chuyện liên quan đến Nghiêm đại thiếu, chính là cần khoa học nữa…
Nghĩ tới chuyện cười này lại cảm thấy 囧, liếc nhìn chồng trước ở bên cạnh còn chưa rời , Hứa Y Nhiên để câu ‘thầm mến’ của Tô Ngôn ở trong lòng.
Chắc chắn là trùng hợp, chừng Nghiêm đại tổng tài thích ngày quốc tế thiếu nhi, mới chọn số đuôi như thế.
Bạn thấy đó, giờ chỉ số thông minh của ta đều tiến gần tới mức nhi đồng rồi…
Trùng hợp?
Tô Ngôn lại chả tin, chẳng qua thấy Hứa Y Nhiên bị bệnh, nên tiếp tục thẩm tra nữa, dặn dò vài câu chú ý nghỉ ngơi, rồi cúp máy.
Nhưng mà… Hắc hắc hắc, lưu số này , sau này lấy ra dọa Y Nhiên chơi!
Tâm trạng Tô Ngôn vô cùng tốt lưu số của Nghiêm Thiếu Hành vào điện thoại, ghi chú tên họ là “Cậu bé thương thầm Y Nhiên.”
Sau khi Hứa Y Nhiên cúp máy, bèn trả điện thoại cho Nghiêm Thiếu Hành, “Tôi muốn ngủ rồi, bye bye.”
Tối qua ngủ ngon giấc, giờ lại uống canh gừng lấp đầy bụng, thực mệt mỏi rồi.
Đặc biệt là lúc dính vào gối, càng uể oải hơn.
Xoay lưng sang chỗ khác tính thiếp , chẳng nghe được tiếng bước chân, lại nghe được tiếng ma sát của quần áo khẽ vang lên.
Chồng trước, làm gì vậy? Hứa Y Nhiên xoay người, mơ mơ màng màng nghĩ.
Nhưng ngay sau đó, có người vén tấm chăn sau lưng , mấy giây sau, thân thể ấm áp dán vào.
Hứa Y Nhiên trợn mắt, xoay đầu, nhìn như nhìn quái vật, “ làm gì vậy?”
“Ngủ với vợ nè.” Chồng trước của trả lời rất tự nhiên.
Là vợ trước, vợ trước nha!
Hứa Y Nhiên đau đầu nhìn , “ còn phải làm mà.”
Tuy là ông chủ, nhưng chồng trước à, phải luôn luôn tuân theo quy tắc kỷ luật, lấy mình làm gương sao?
Đừng là vô cớ nghỉ làm, nghe ngay cả muộn cũng chưa từng nữa.
Con ngươi đen láy mang theo ý cười liếc nhìn , “Vợ bệnh rồi, để ấy ở nhà mình được.”
Đúng đó, lý do rất chính đáng, nghe xong rưng rưng nước mắt, muốn lập tức xông xuống lầu tìm quả óc chó bổ não cho ghê!
Hứa Y Nhiên che đầu, tạm thời đổi chủ đề, “Ngoan mờ, đến phòng sách giải quyết công việc , có chuyện gì tôi gọi sau.”
Chương 96: Lấy tay ra!
Nghĩ đến tên “đầu sỏ” hại cánh tay tê rần chính là mình, Hứa Y Nhiên thoáng chột dạ.
Nhất là dáng vẻ bây giờ của …
Bởi mới từ giường bò dậy, nên quần áo Nghiêm Thiếu Hành hơi nhăn nhúm, vài sợi tóc trán rũ xuống, cười liếc nhìn , lộ vẻ lười nhác hờ hửng, nhưng rất dịu dàng, rất… trách nhiệm.
Hứa Y Nhiên cũng biết sao, cuối cùng lại nghĩ đến cái từ trách nhiệm này.
Nhưng khi nghĩ vậy, lại làm tâm tình mềm mại hẳn. Chồng trước của đúng là người đàn ông tốt.
Mặc dù bây giờ lú lẫn…
đành tới, chọc chọc cánh tay , hỏi, “Có đau ?”
“Đau.” ràng đáp là “đau”, nhưng Nghiêm Thiếu Hành cười liền biết là tâm trạng tệ, thấy vậy Hứa Y Nhiên đành hết cách.
“Biết làm sao mới hết đau nè?” lại hóa thân thành giữ trẻ, dùng giọng dỗ trẻ con hỏi .
“Làm sao hửm?” Nghiêm Thiếu Hành nhịn cười phối hợp.
Hứa Y Nhiên rất nghiêm túc trả lời, “Ngoan ngoãn xuống nhà ăn quả óc chó nhé, ăn nhiều vào, sau đó cánh tay tê nữa đó.”
Đợi đến lúc hết ngốc rồi, Nghiêm đại tổng tài ôm vợ trước này nữa, càng đánh thức dậy, nhẫn nhịn để cánh tay bị đè tê rần, đương nhiên cũng có gì buồn phiền nữa.
Aizzz, cho cùng, bổ não vẫn là vấn đề then chốt!
Cứ tiếp tục như vậy, vợ vô lương tâm của Nghiêm đại tổng tài có thể đưa đến nhà trẻ ?
Buồn cười nhìn , Nghiêm Thiếu Hành dùng cánh tay còn lại kéo vào lòng, thuận thế thơm lên trán cái, “Nằm thêm chút , kêu người đem bữa trưa đến.”
Sợ buồn chán, sau khi điện thoại, Nghiêm Thiếu Hành còn đem laptop sang cho , tiện thể đem luôn chồng tiểu thuyết, để tùy tiện lựa chọn cách giải sầu.
Buổi sáng đến công ty, Nghiêm Thiếu Hành cũng có công việc phải xử lý, cho nên hai vợ chồng họ… Vâng, chồng trước vợ trước mỗi người họ ôm laptop lên đùi, làm ổ giường làm việc riêng.
Có điều cơm nước xong, Nghiêm Thiếu Hành để chạm vào máy tính nữa, với lý do còn cảm chưa khỏe hẳn, dùng máy thời gian dài đau đầu.
Còn nếu cảm thấy buồn chán, có thể chuyện phiếm với .
chuyện gì chứ? chuyện “Nghiêm thiếu à, thực ra tôi chỉ là vợ trước của thôi, mời lấy móng vuốt lưng tôi ra.”
Hứa Y Nhiên cho rằng bản thân trải qua ngày hết ăn lại ngủ, hết ngủ lại ăn, ai ngờ đến bữa tối, Tùy Dật điện thoại cho .
Chương 99: Thân phận thần bí (1)
cho rằng mục tiêu chỉ là nhà hàng, nhưng ai ngờ tòa nhà trước mặt như câu lạc bộ tư nhân, hơn nữa tuyệt đối còn cao cấp hơn CLB tư nhân nhiều, hèn gì hồi nãy tài xế nhìn bằng ánh mắt kỳ dị.
Nhưng cửa chính lại khép chặt, bãi đỗ lại có xe, giống loại hình kinh doanh.
định gọi cho Tùy Dật xác nhận chút, chợt chiếc xe màu trắng từ khúc cua chạy ra, dừng ngay chỗ đậu xe gần .
“Hứa tiểu thư.” Tùy Dật từ xe bước xuống, mỉm cười chào.
Xem ra tìm sai chỗ.
“Tùy tiên sinh.” Hứa Y Nhiên cũng mỉm cười chào lại.
Tùy Dật vẫn như trước, vẻ ngoài điển trai thoát tục, khí chất nhã nhặn hờ hửng, cho dù có mặc âu phục, cũng giống mỹ nam cổ trang từ truyện tranh bước ra.
Thực rất đẹp.
Tùy Dật liếc nhìn cổng chính, sau đó cười , “Xem ra người nọ chưa tới, Hứa tiểu thư vào trong xe chờ .”
“Được.” Thoạt nhìn lời đề nghị đó rất bình thường, Hứa Y Nhiên đương nhiên đồng ý.
Trước khi lên xe, vì tò mò, còn đặc biệt nhìn bề ngoài chiếc xe.
am hiểu về xe, nên biết hiệu này, có điều quan sát bề ngoài, kiểu xe này rất khiêm tốn nổi bật, còn kém xa phong cách lái xe thể thao của sát thủ.
Trước đó có lẽ nghĩ nhiều rồi, Tùy Dật thực là người bình thường… sao?
Vốn nghĩ cách xác định , nhưng khi trông thấy kết cấu bên trong, mọi thứ đều bị phủ định hết.
Hứa Y Nhiên duy trì tư thế cổ quái lên xe ngồi, giọng cứng nhắc hỏi , “Đây là…”
Cho dù biết hiệu xe này, nhưng dám khẳng định, đời này có hãng xe nào dám thiết kế bên trong như vậy!
Thoạt nhìn bảy tám bảng điều khiển rất tỉ mỉ tinh vi lại biết dùng thế nào, bên dưới là hàng trăm nút bấm, vừa xem qua thấy choáng váng rồi, hơn nữa chiếc xe này lại có vô lăng!
Vị trí nên lấp vô lăng, bây giờ là tủ kim loại hõm vào, chia thành ô vuông lớn đều, mặc dù bây giờ còn trống, nhưng cảm thấy đường kính nên mở rộng chút vừa vặn…
“Chủ xe ban đầu có sửa đổi chút.” Tùy Dật bình tĩnh trả lời .
“… Chủ xe ban đầu?”
“Trước đó họ hàng của hàng xóm là người đứng đầu mafia, nên chiếc xe này được chỉnh sửa đặc biệt.
“… Hàng xóm khi ở nước ngoài?”
Chương 100: Thân phận thần bí (2)
“Đúng.”
“Khi về nước, còn chở chiếc xe này về?”
“Nghèo, muốn mua nữa.”
“…” Hứa Y Nhiên bị đáp án của làm cho nghẹn họng.
Toàn bộ phí vận chuyển xe cao ngất ngưỡng, hơn nữa còn đủ loại thuế… có thể hùng hồn câu “nghèo” này, Tùy Dật thực là nhân tài mà.
Có điều đại khái chắc do khí chất ôn hòa của Tùy Dật, nên mặc dù biết thân phận của bình thường, cùng với chiếc xe cổ quái này, nhưng Hứa Y Nhiên vẫn ngồi lên.
Ngồi bên cạnh chỗ điều khiển, Tùy Dật đóng cửa xe, đưa hai thứ giống như máy trợ thính cho .
“Đây là?”
“Có thể nghe nhạc.” Tùy Dật cười cười, “Lát nữa người phụ nữ đó gì, cũng cần thiết phải nghe.”
“…” Hứa Y Nhiên mới biết người mình phải gặp là người phụ nữ, “Nhưng bà ấy chuyện, tôi cần trả lời sao?”
“Bà ta cảm thấy người bình thường có tư cách mở miệng ở trước mặt bà ta.”
“…”
“Bà ta phải mẹ tôi, có thể khinh bỉ bà ta cũng sao cả.” Tùy Dật rất tốt bụng cho hay.
“…” Hứa Y Nhiên 囧, “Vậy bà ta là?”
“Vợ của ba tôi.”
Đó là cách diễn đạt rất dị hợm, trong đầu Hứa Y Nhiên chợt xuất rất nhiều thể loại kịch máu chó.
“Tôi là con riêng, người phụ nữ gặp tối nay là vợ ba tôi cưới hỏi đàng hoàng.” Tùy Dật bình tĩnh cho biết câu trả lời chính xác.
xong, còn rất tốt bụng bổ sung thêm câu, “ có mang theo thuốc mắt ?”
Tùy Dật đổi đề tài quá nhanh, làm Hứa Y Nhiên nhất thời phản ứng kịp, “Thuốc mắt?”
Thân phận của Tùy Dật giống như dự đoán, có điều lại là con riêng, trắng ra là, chuyện của người trước, liên quan đến Tùy Dật, cho nên Hứa Y Nhiên hỏi nhiều.
“ nên đeo nhiều trang sức, nhìn lâu, hoa mắt.” Tùy Dật còn ôn hòa thản nhiên .
“…” Đây là chuyện cười à? Hứa Y Nhiên rất vất vả mới nhịn được cười.
Cũng may là loại “cực hình” này duy trì được bao lâu, đột nhiên loạt đèn xe thẳng tắp rọi tới, cho dù cách lớp kính chống vỡ, nhưng chùm ánh sáng đó vẫn khiến người ta chói mắt.
Hứa Y Nhiên lấy nửa tay che mắt, híp mắt nhìn ra ngoài, mới phát có loại ánh sáng mạnh như vậy, là bởi đoàn xe đồng loạt mở đèn pha.
Cũng trong lúc đó, Tùy Dật bình tĩnh thông báo, “Bà ta tới rồi.”
Hệt như phái đoàn tuần của nữ hoàng, chiếc xe Hummer màu đen ở phía trước mở đường, phía sau là bốn chiếc đồng giá biết nhãn hiệu.
Chương 101: Thân phận thần bí (3)
Mà phía sau bốn chiếc xe, mới là chiếc biết hiệu.
Giống như nghe được mệnh lệnh, mấy chiếc xe đồng loạt dừng lại, cửa xe cũng đồng loạt mở ra, đám đàn ông mặc đồ đen xuống xe, xếp thành hàng đứng ngay ngắn, vẻ mặt cung kính nhìn chiếc sau cùng, dường như muốn cung nghênh người bên trong bước xuống.
ai mở miệng ra lệnh, nhưng loạt động tác liên tiếp đều có trật tự, hiển nhiên trải qua huấn luyện đặc biệt.
Hứa Y Nhiên ngẩn người, thể tin nổi.
Rốt cuộc cũng hiểu lời Tùy Dật trước đó, “Rất ít người có thể ở trước mặt bà ta giữ được thần kinh mặt bình thường” là có ý gì.
Xem như muốn đứng trước mặt con riêng của chồng bày ra dáng vẻ bà lớn giàu có chút, này cũng quá phô trương rồi.
Nếu xét về tiền tài và quyền thế, ở thành phố A có gia tộc nào có thể vượt qua Nghiêm gia.
Nhưng gặp mẹ Nghiêm Thiếu Hành rất nhiều lần, người ta ràng rất khiêm tốn…
Dường như Tùy Dật cảm thấy phô trương này hơi buồn cười, trào phúng nhếch miệng, sau đó ra dấu với Hứa Y Nhiên, “Mở tai nghe .”
“… được.” Căn bản Hứa Y Nhiên vẫn muốn nghe đối phương gì, nhưng tại cảm thấy nghe tốt hơn.
Dù sao bà lớn này gì, cũng nghe được, chỉ cần ra vẻ biết điều ngồi ở chỗ kia nhẫn nại chút, giúp Tùy Dật đóng xong vở kịch là được.
nghĩ đơn giản như vậy, lại hoàn toàn ngờ được, lúc mình lên sân khấu, lại làm người trong xe ở cách đó xa bị sốc .
Thấy Hứa Y Nhiên xuất , Tả Tư Thần vốn định cùng mẹ xuống xe khẽ nhíu mày, thoáng do dự, cuối cùng vẫn ở lại chỗ ngồi, ra ngoài.
Tao nhã xuống xe, Tả phu nhân mới phát con trai cùng, “Tư Thần?”
“Mẹ, mẹ tự thôi.”
chuyện với mẹ mình, mà Tả Tư Thần vô cùng khách sáo, khách sáo đến mức hơi hờ hững.
Tả phu nhân vui thoáng đổi sắc mặt, “Con muốn gặp Tùy Dật à? Sợ cái gì, con đường đường chính chính là thiếu gia nhà họ Tả, nó chỉ là con hoang, có tư cách gì…”
“Mẹ.” Tả Tư Thần bình tĩnh cắt lời mẹ.
nhiều năm như vậy, ba còn nhớ mãi quên đứa con mà người phụ nữ ở ngoài sinh, thậm chí bị ông nội phản đối uy hiếp ông cũng mặc kệ, còn cố ý muốn đem đứa con trai lưu lạc ở ngoài về nhà, thậm chí còn muốn bù đắp những thiếu hụt mà hai mẹ con kia phải chịu, chuẩn bị để con riêng làm người thừa kế của mình…
Chương 102: Thân phận thần bí (4)
có thể hiểu được căm phẫn của mẹ.
Nụ cười gương mặt điển trai, tràn trề tự tin, tuy khóa miệng chỉ khẽ nhếch lên, nhưng cũng cười đến hào hứng.
“Mẹ, mẹ yên tâm , con trai mẹ hèn nhát như vậy.” Tả Tư Thần rất tự tin đảm bảo, giờ khắc này, giọng điệu đó trái lại chỉ đơn thuần như con trai hiếu thảo an ủi mẹ.
Sắc mặt Tả phu nhân chậm rãi dãn dần, nhưng giọng vẫn nghiêm khắc, “Tư Thần à, từ đến lớn con đều là đứa xuất sắc nhất, lần này, đừng để mẹ thất vọng.”
“… Con hiểu rồi, mẹ yên tâm .” Giọng điệu Tả Tư Thần lại khách sáo hờ hững.
biết con trai nghĩ ra chủ ý gì, có điều nếu cam đoan, Tả phu nhân cũng ép buộc , liếc cũng thèm liếc Tùy Dật ở cách đó xa, trực tiếp đến cổng lớn của câu lạc bộ, dáng vẻ cao ngạo.
Liếc trộm Tùy Dật mang ý cười giễu cợt nhàn nhạt, Hứa Y Nhiên nhún vai, thành làm bình hoa di động, cùng vào câu lạc bộ.
Bên trong CLB được bài trí xa hoa, may mà đến nhà chính của Nghiêm gia, cũng biết phong cách Nghiêm gia nơi nơi đều lộ ra hơi thở cao quý, cho nên cũng bị cách bài trí xa hoa của CLB dọa sợ.
Giai điệu vang lên là tiếng đọc rap cùng nhịp trống rất mạnh, kết hợp với tiết tấu tiếng tràn ngập bên tai, quả thực nghe được bà lớn đối diện gì.
Cứ như vậy, Hứa Y Nhiên thoáng thất thần, bèn suy nghĩ miên man.
Vị phu nhân đối diện… sao thấy có chút quen mắt ta?
Hứa Y Nhiên xác định chưa từng gặp bà ta, vênh váo tự đắc như vậy, dùng lỗ mũi nhìn người khác, nếu gặp người thế này rồi, chắc chắn ấn tượng rất sâu.
Nhưng lại cảm thấy rất quen.
Thực ra Hứa Y Nhiên sớm nhìn ra bà ta giống ai rồi, chỉ là suy nghĩ trong đầu cứ vòng tới vòng lui, trốn tránh muốn đối mặt.
… Vị phu nhân đối diện rất giống Tả Tư Thần.
Chính là thực rất giống, Tả Tư Thần có đường nét đậm vô cùng, ngũ quan có chút sâu sắc như con lai, hơn nữa cử chỉ của tao nhã cao ngạo, có loại hấp dẫn rất đặc thù rất phức tạp.
Nhưng vị phu nhân trước mắt ăn mặc đẹp đẽ lộng lẫy, tuy thái độ bên ngoài là cả vú lấp miệng em, nhưng đường nét gương mặt lại rất mềm mại, ngũ quan có chút tương tự Tả Tư Thần.
Nhưng vẫn cảm thấy hai người họ giống nhau.
Bởi vì Nghiêm Thiếu Hành biết Tùy Dật, nên Hứa Y Nhiên hoàn toàn ngờ Tùy Dật có quan hệ với Tả gia, càng ngờ người phụ nữ đối diện chính là mẹ Tả Tư Thần.
Hai mẹ con đương nhiên có điểm giống nhau rồi.