1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chính Phi Của Độc Vương - Dạ Khinh Thành (Full 99c) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Alice Lai

      Alice Lai Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      32
      có vấn đề, nếu là người bình thường Thiên Kính đem Vãn Ngọc zề lm thiếp rùi, mắc gì dấu

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chính phi của độc vương

      Chương 68: Liên kết làm


      Mỗi người mẹ đều có thể vì con của mình mà bằng lòng vứt bỏ hết thảy, tự nguyện chịu đựng đau khổ. Tiêu Khuynh Thành chọn trúng điểm này để công kích, nàng tin tưởng nàng chỉ cần kích là có thể đánh trúng nó!

      “Sống cẩn thận từng li từng tí như vậy, chẳng qua chỉ vì muốn bảo vệ hai đứa trẻ. Thực ra để chúng nó ở Tiêu phủ, càng an toàn hơn. Người cho rằng phụ thân để cho bà ta càn quấy dưới mí mắt của mình sao? Huống chi còn có ta ở đây, người ưng thuận ta, ta bảo vệ mẹ con ba người các ngươi!” Tiêu Khuynh Thành bước từng bước tới gần Vãn Ngọc, mỗi chữ cực kỳ ràng.

      Vãn Ngọc đột nhiên ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Tiêu Khuynh Thành, bà thể thừa nhận mỗi chữ của nàng đều nện vào trong lòng của bà. Bà rối rắm, cũng rất khổ sở, tay bất an xoắn khăn lụa, đôi môi phấn nộn khẽ mấp máy, sau hồi lâu còn thanh gì nữa.

      Tiêu Khuynh Thành nhìn bà do dự như vậy, cuối cùng quyết định tung ra kích trí mạng, đưa tay nắm lấy bàn tay mềm của Vãn Ngọc. “Người cho rằng với nơi như thế này, nữ nhân đó tìm được người, ra tay với người sao? Người quá ngây thơ rồi, ta vậy mà vẫn có thể biết được chỗ này, huống chi là bà ta!?”

      …” Vãn Ngọc hoảng sợ rút tay lại, hai mắt trừng lớn, nhìn Tiêu Khuynh Thành, “Ta có lựa chọn khác sao? Chỉ có phản kích, mới có thể bảo vệ tốt con của ta?”

      “Đúng, thế giới này chính là mạnh được yếu thua, nếu người cứ mực nhường nhịn, chỉ làm cho người ta giẫm đạp đầu của người mà thôi. Nếu người biết phản kích, tuyệt đối bị người ta ức hiếp nữa. Chỉ cần người đồng ý với ta, ta hứa cho người vị trí chủ mẫu của Tiêu phủ. Thế nào?” Tiêu Khuynh Thành biết , chỉ cần nàng trợ giúp bà ấy, dìu đỡ bà ấy, bà ấy vĩnh viễn đứng về phía nàng.

      Vãn Ngọc chậm rãi nâng mắt lên, hai mắt chăm chú khóa người Tiêu Khuynh Thành, sau đó hé môi, “Được, ta đồng ý với ngươi, muốn làm thế nào, ngươi cho ta biết. Chẳng qua ngươi phải bảo đảm hài tử của ta được an toàn.”

      “Được, ta cam đoan với người, chúng có bất cứ chuyện gì. Nếu chúng nó bị thương phần, ta cũng bị thương phần.” Toàn thân Tiêu Khuynh Thành tản ra mùi vị hết sức tự tin và khinh cuồng, sâu sắc làm cho người ta bị khuất phục.

      Vãn Ngọc gật đầu, “Được… Về sau Vãn Ngọc mẫu tử ba người dựa vào Quận chúa mà sống.”

      “Người qua đây…” Tiêu Khuynh Thành phất phất tay, để Vãn Ngọc đến trước mặt mình, sau đó vài câu ở bên tai của bà, tiếp theo cười : “Lúc thích hợp, ta để cho người tới tiếp ứng người.”

      “Ừ.”

      “Đừng sợ, người gặp chuyện gì đâu, tin tưởng ta. Ban ngày ban mặt, bà ta làm gì người. Bởi vì bà ta đường đường là Đại công chúa, sao có thể làm ra chuyện ngu ngốc chứ.” Tiêu Khuynh Thành biết Vãn Ngọc sợ cái gì, cho nên vỗ vỗ tay bà an ủi.

      Vãn Ngọc khẽ gật đầu.

      Tiêu Khuynh Thành thấy thời gian còn sớm, tiếp tục quấy rầy nữa, cho bà ánh mắt an ủi, liền thừa lúc xe ngựa trở về ngồi trở lại trong xe, A Doanh nghi ngờ mở miệng. “ ngờ đời này lại có người giống người đến như thế, Quận chúa người cảm thấy giống ?”

      “Giống… Ngươi có biết mẫu thân ta có tỷ muội nào khác ?” Trong lúc đó, bỗng nhiên Tiêu Khuynh Thành hy vọng bà ấy là tỷ muội gì đó của mẫu thân, như vậy ít nhất nàng còn có thân nhân, hoàn toàn lôi kéo bà ấy đến bên người mình, càng làm cho nàng được vững chắc hơn.

      A Doanh mờ mịt lắc đầu, “A Doanh biết, lúc theo phu nhân A Doanh vẫn còn , hơn nữa lúc ấy phu nhân là tiểu thiếp của lão gia, cho nên hết thảy những gì liên quan tới phu nhân, nô tỳ đều biết.”
      Last edited by a moderator: 4/11/14
      Alice Lai thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 69: Hương thơm người


      Editor: thuyvu115257


      Tiêu Khuynh Thành khẽ ừ tiếng, gì thêm, xe ngựa được nửa đường, nàng liền bảo A Doanh về trước, nàng tự mình đến Thất Phiến môn xử lý ít chuyện vụn vặt. Lúc sau để cho A Thiết giúp mình tay, sau khi giải quyết xong, nàng lập tức cải trang tới Dục Vương phủ.


      A Thiết bước lên nhà thủy tạ, thấy Hạ Hầu Ý gảy đàn: "Chủ tử, thuộc hạ xử lý tốt mọi chuyện cần thiết, hơn nữa còn dẫn theo người tới gặp người.


      "Ừ. Quận chúa ngồi ." Vẻ mặt Hạ Hầu Ý vân đạm phong khinh (*), cảm giác dường như có lực hút lơ lửng từ trong giọng truyền ra.


      (*) Chỉ tính cách màng đến những điều gì khác.


      Khóe miệng Tiêu Khuynh Thành co rút lại, ngồi đối diện Hạ Hầu Ý, nghi ngờ hỏi: "Ngươi cũng nhìn cái, liền biết là ta đến đây? khỏi quá thần kỳ rồi, chẳng lẽ sau lưng ngươi có mọc thêm con mắt."


      Hạ Hầu Ý cười nhạt, đẩy Phượng Vĩ Cầm tới trước mặt nàng, "Quận chúa biết giỡn, chẳng qua là Ý quen thuộc với mùi hương người nàng, cho nên nàng ở ngoài ba thước, bổn vương cũng biết là nàng đến rồi."


      Tiêu Khuynh Thành đành phải giơ ngón tay cái lên: "Cao thủ đúng là cao thủ, lần sau trước khi ta tới, nhất định phải ngâm mình trong bồn hoa, để mùi hương cơ thể ta trộn lẫn vào nhau, như vậy ngươi phát được."


      "Vậy thử xem. Đây là Phượng Vĩ Cầm, hôm nay trước tiên ta dạy nàng những điệu đơn giản." Hạ Hầu Ý có chút kinh ngạc, ngờ ngày thường Tiêu Khuynh Thành bình tĩnh ấy mà cũng có lúc hoạt bát như thế. tiểu nữ tử động lòng người.


      Tiêu Khuynh Thành nhìn thấy vật nọ, hứng thú, lấy sổ sách ra. "Trước tiên là về chính , phải học tập thứ này nữa à. Đàn này có ý nghĩa với ta, nhưng ta lại vô tình với nó?"


      "Rất đơn giản, cần cho mình quá nhiều áp lực, chờ sau khi nàng bắt đầu, nàng phát ra được đắm chìm trong giai điệu đẹp là điều hạnh phúc tới nhường nào." Hạ Hầu Ý vừa vừa lật quyển sổ, sau khi xem qua vài trang, liền đẩy tới trước mặt nàng, "Thu hoạch tệ, phần còn lại bổn vương cần nhìn, bởi vì bổn vương tin tưởng nàng."


      "Được rồi. Theo ý của ngươi vậy."


      Hạ Hầu Ý ừ tiếng, bỗng nhiên vươn tay cầm lấy tay mềm của nàng, đặt lên dây đàn cầm tay dạy nàng khảy đàn như thế nào, để cho nó làm mình bị thương. Tay của lạnh như băng người còn có mùi thuốc nhàn nhạt.


      Mùi hương người giống với Hạ Hầu Lưu, cuồng vọng như vậy. Lại càng giống như Dạ Vô Minh, mang loại hương vị xảo quyệt mình, mùi hương của dễ chịu hơn, làm cho người ta cảm thấy yên tĩnh trong lòng.


      Hơi thở ấm áp của Hạ Hầu Ý phun vào gáy ngọc của nàng, bỗng nhiên trong lúc đó giữa hai người xuất loại khí mập mờ ràng. Hô hấp của giống như càng lúc càng nhanh càng phát ra nặng nề.


      Lòng của nàng bỗng dưng căng thẳng, nhíu mày, tay vỗ vào dây đàn, "Cái thứ đồ bỏ này khóc học quá, ta học nữa, mai ta trở lại, ta cáo từ trước đây!" Lời nàng còn chưa dứt, người bay qua Phượng Vĩ Cầm, chuẩn bị tẩu thoát.


      Ngay tại lúc nàng gần như bước qua cánh cửa, bỗng nhiên cảm giác được có cái gì đó kỳ quái, xoay người, quả nhiên nhìn thấy Hạ Hầu Ý đau đớn nằm mặt đất, cơ thể ngừng run rẩy.


      Trái tim Tiêu Khuynh Thành lập tức nhảy chậm nửa nhịp, như mũi tên bay đến trước mặt của , nâng cơ thể dậy, lo lắng hỏi: "Hạ Hầu Ý, ngươi sao thế? Ta nên xử lý như thế nào?"


      Hạ Hầu Ý gắt hao nắm chặt tay nàng, "Thuốc.... Thuốc.... Trong túi của ta."


      Tiêu Khuynh Thành nghe xong, lập tức vén trường bào của lên, tìm thuốc khắp nơi, chỉ thiếu chút nữa là lột sạch cơ thể nhưng vẫn tìm thấy thuốc, nàng sắp điên mất rồi, "Hạ Hầu Ý, có thuốc nào đâu à!"
      Last edited by a moderator: 8/11/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chính Phi của độc vương
      Chương 70: Lòng dạ đen tối.
      Editor: thuyvu115257

      Hai mắt Hạ Hầu Ý gần như trắng dã, tay vô lực chỉ trong góc bàn.

      Tiêu Khuynh Thành nhìn theo, lập tức nhặt bình ngọc lên, mở nút ra, nhét thuốc vào trong miệng , tiếp theo cầm lấy ly trà bàn thô bạo đổ nước trà vào "Khụ khụ..." Hạ Hầu Ý vỗ vỗ lồng ngực đau đớn, "Khuynh Thành, bổn vương phát bệnh mà chết cũng bị thô lỗ của nàng giết chết!"

      Tiêu Khuynh Thành bất đắc dĩ mở hai tay ra, nhún vai: "Vừa rồi ngươi biết bộ dạng của mình có bao nhiêu dọa người đâu? Ta thừa nhận là ta có hơi thô lỗ chút, chẳng qua ngươi cũng có việc gì, phải sao?"

      Hạ Hầu Ý làm động tác nuốt xuống, uống thêm chút nước trà, lúc này mới bình tĩnh nuốt thuốc vào bụng, nhàng xoa ngực, "Ừ, đúng là vô cùng may mắn...." Chưa từng nghĩ rằng, nàng ngoại trừ hoạt bát ra, lại còn cực kì dũng mãnh nữa chứ.

      Tiêu Khuynh Thành nghĩ đến xấu hổ vừa rồi, "Sắc trời còn sớm, Khuynh Thành xin cáo từ trước. Thân thể Vương gia khỏe, cần phải nghỉ ngơi nhiều. Ngày khác Khuynh Thành lại đến." xong, nàng đợi trả lời, liền nhàng lướt .

      Hạ Hầu Ý nhìn theo bóng lưng Tiêu Khuynh Thành, khóe môi khẽ nhếch, nở nụ cười đầy thâm ý.

      "Chậc chậc, nhìn ra, ngươi là người như vậy." bộ trường bào màu đỏ tía bay xuống, Dạ Vô Minh giống như tinh, nằm nửa người ghế dài bên trong nhà thủy tạ, lẳng lơ nhìn Hạ Hầu Ý.

      quét qua người nằm ghế dài mỹ nhân nọ: "Ngươi xem diễn trò bao lâu rồi?"

      " xem hết toàn bộ, nhưng mà ngờ ngươi khiến cho ta được mở rộng tầm mắt, nếu có lần sau ta cũng như vậy, xảo trá chút mới có thể ôm được mỹ nhân về." Dạ Vô Minh nâng nửa người lên, lấy Phượng Vĩ Cầm ra để đùa nghịch.

      Hạ Hầu Ý khách khí đoạt lại Phượng Vĩ Cầm, "Đó là vật phẩm hiếm thấy, mà ngươi lại là người thể hiểu luật, đừng có đụng vào!"

      "Tiêu Khuynh Thành cũng hiểu luật, vì sao ngươi lại cho nàng chạm vào!? Chẳng lẽ ta ở trong mắt của ngươi, quan trọng bằng nàng. Hừ hừ, uổng công cho ta còn đồng ý giúp ngươi làm chuyện xấu! Bây giờ ngực Bổn điện hạ rất đau đấy!" Dạ Vô Minh nhớ lại chuyện đó, liền có chút hối hận.

      "Khéo diễn trò, sao bổn vương có thể biết với trình độ cổ thuật của ngươi, độc mũi tên đó, chẳng qua chỉ là bữa ăn sáng. Còn có Bổn vương tuyên bố với ngươi câu, nàng là của Bổn vương!" Hạ Hầu Ý từng bước tới gần Dạ Vô Minh, khí phách tuyên bố.

      Bỗng nhiên Dạ Vô Minh đứng dậy, túm lấy cổ áo của , "Biết biết, ta biết nàng là của ngươi, vậy ngươi chính là của Bản điện hạ! Ngươi nhìn cái vẻ mặt tiều tụy vì bệnh này của mình xem có bao nhiêu khiến người ta thương tiếc!"

      Cơ mặt Hạ Hầu Ý co giật liên tục, khách khí đẩy Dạ Vô Minh văng ra bên ngoài nhà thủy tạ, bay thẳng xuống hồ, vang lên hai tiếng "đùng đùng": "Ngươi... Hạ Hầu Ý... Ta muốn tìm Tiêu Khuynh Thành, tố giác bí mật của ngươi!"

      Nhưng mà người nọ chỉ im lặng thưởng thức bánh ngọt, hoàn toàn để ý tới Dạ Vô Minh đau khổ giãy dụa trong hồ, mãi cho đến khi người nò đó tự mình thống khổ bò từ trong hồ lên, hấp hối nhìn : "Ta chết cũng tìm ngươi báo thù, Hạ Hầu Ý!"

      "Đợi ngươi chết rồi sau."

      "Đồ vô lại.... Ngươi quả thực làm trái tim ta tổn thương thành từng mảnh..." Dạ Vô Minh đoạt bánh ngọt trong tay , há mồm ăn từng miếng, bỗng nhiên nghiêm mặt lại : "Sao ngươi lại có thể thích tiểu nữ tử đó, đoán chừng trong lòng của nàng vẫn còn để ý đến Hạ Hầu Lưu."

      Hạ Hầu Ý nhìn cái, "Đó là chuyện của nàng, ta muốn thế nào, cần thiết bắt nàng phải như thế đấy? ngày nào đó, nàng hoàn toàn thuộc về ta, chỉ là tại còn phải lúc."

      ------------
      Last edited by a moderator: 14/11/14
      Alice Lai thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 71: Linh hồn của nàng trở lại rồi.

      Editor: thuyvu115257.

      "À... Được rồi, vậy khi nào ngươi bắt được nàng, nhớ thuận tiện thu nhận ta luôn. Thứ nàng có nhiều lắm cũng chỉ là tòa Kim Sơn (núi vàng), mà ta lại có cả quốc gia đó." Dạ Vô Minh đưa gương mặt tuấn mỹ nghiệt đến gần , cười tà, đứng đắn .

      Hai người đều giống như nghiệt tập trung vào cùng chỗ, khiến người điên cuồng mà.

      Lập tức Hạ Hầu Ý giáng cái tát nặng nề vào khuôn mặt nịnh hót của Dạ Vô Minh, "Được rồi, ngươi có thể trở về Hành cung rồi. Bổn vương muốn nghỉ ngơi, mấy ngày nữa, ngươi phải cút trở về Đại Dục quốc cho ta."

      "Người ta khó khăn lắm mới được lần đến đây, ngươi lại đối xử với ta như thế. Ngươi và Tiêu Khuynh Thành đúng là cùng loại người đều nhẫn tâm như nhau. Bổn điện hạ nhớ ký!" Dạ Vô Minh ai oán trừng mắt Hạ Hầu Ý, sau đó phất áo rời .

      Hạ Hầu Ý nhìn theo bóng lưng của , lắc đầu thở dài. Có bằng hữu như vậy, đúng là bất hạnh ba đời.

      ................Phân cách tuyến...................

      Đảo mắt đến tháng bảy, nắng hè chói chang, Hạ Hầu Vân có thói quen, vào ngày mùng tháng bảy hàng năm đều đến am Tử Vân để cầu phúc. Năm nay quá nhiều chuyện xảy ra, bà ta sớm lên đường đến am Tử Vân.

      Xe ngựa lắc lư tiến về phía trước, trải qua mấy canh giờ lộ trình, cuối cùng cũng tới am Tử Vân. Trong am, ni sớm đứng ở trước cửa nghênh đón vị Công chúa tôn quý.

      Bước vào trong đại điện, tiếng người ồn ào dứt, mặc dù ngày hè nắng nóng, nhưng vẫn ít thiện nam tín nữ đến đây cầu nguyện. Bởi vì Tử Vân am là địa danh nổi tiếng của kinh đô, cho nên toàn bộ người trong kinh đô đều đây để cầu phúc.

      Cẩm Nương vừa chịu đựng oi bức đến mức muốn chảy mỡ, vừa nâng bà ta bước qua cánh cửa. Hạ Hầu Vân chấp tay trước ngực, thành tâm đến trước mặt Bồ Tát, nhưng ngờ lại va chạm phải vị phu nhân, phu nhân nọ liền cúi người xin lỗi: "Phu nhân, có làm người bị thương ?"

      " có gì đáng ngại." Hạ Hầu Vân thờ ơ trả lời tiếng, nhưng ngờ trong khoảnh khắc nâng mắt lên nhìn vị phu nhân đó, tim bà ta liền đập mạnh và loạn nhịp, toàn thân run rẩy đứng nguyên tại chỗ, tay gắt gao nắm chặt vạt áo Cẩm Nương.

      Vân Ngọc thoải mái cười : "Phu nhân có việc gì tốt rồi." xong, bà liền xoay người rời .

      Quần áo đó, tấm lưng đó, búi tóc đó... Qủa thực giống hệt nàng ta... Là nàng ta sao? ... thể nào! Tuyệt đối có khả năng! Nàng ta chết cách đây tám năm rồi! Tự tay bà tiễn nàng ta lên đường mà, làm sao có thể là nàng ta chứ?

      Thế nhưng thiên hạ có người giống nhau đến như thế sao?

      Làm sao có thể?

      Sau đó bà ta liền trở về phòng nghỉ ngơi, Hạ Hầu Vân vẫn chưa kịp phản ứng, hốt hoảng bắt lấy tay Cẩm Nương hỏi: "Tại sao lại giống nhau đến như vậy, là nàng ta trở về rồi sao? Cẩm Nương, ngươi cho ta biết!"

      Cẩm Nương mở cửa nhìn xung quanh, xác định có ai, lúc này mới thần bí đóng cửa lại, giọng : "Công chúa, người bình tĩnh chút! Người kia tám năm rồi, sao có thể trở về, chỉ là người giống người mà thôi. Công chúa chớ nên suy nghĩ nhiều."

      "Nếu chỉ là giống nhau, tại sao mỗi cái nhăn mày, nụ cười, còn có quần áo, đều giống y chang nhau. Gần đây phát sinh nhiều chuyện như vậy, có phải chính là nàng ta tác quái hay . Cẩm Nương, được, tìm được nàng ta! Nhất định phải cho ta tìm được nàng ta! Làm cho nàng ta biến mất hoàn toàn thế giới này, ta muốn nhìn thấy nàng ta nữa!" Hai tay Hạ Hầu Vân dính đầy máu tươi, bà ta sợ quỷ! Mà là sợ nàng ta!

      Bởi vì năm đó nữ nhân đó xuất , hủy diệt rất nhiều thứ của bà, cho nên bà hận nàng ta, hận đến cực hạn.

      Cẩm Nương có chút khó xử nhìn Hạ Hầu Vân, thấp giọng an ủi: "Công chúa, người được phép rối loạn, chẳng qua là nữ tử giống nhau mà thôi, người vốn cần phải sợ. Gần đây có rất nhiều chuyện phát sinh, tất cả đều do Tiêu Khuynh Thành tác quái, hoàn toàn có liên quan đến cái chết của người nọ?!"
      Last edited by a moderator: 13/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :