1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thịnh Sủng - Cống Trà ( C90) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ☆ chương 39☆

      Edit: Holilinhk (Hoanglinh2tq)

      Hạ Trọng Phương mỉm cười : "Lúc ta về Giản phủ ở, tổ mẫu vốn thích ta ở đây làm nhũ nương, nên ta có tranh luận việc này chút, thế nên gần đây tâm tình hơi tốt, bản thân ta cũng sợ bị ảnh hưởng đến sữa lắm! Du nương như vậy, là có lý." xong với Trầm Tử Trai: "Hay là Vương gia đổi nhũ nương khác ! Dù sao nhũ nương cũng khó tìm."

      Trầm Tử Trai nghe lời này, tâm trạng trầm xuống, nhưng mặt chỉ có bình tĩnh, : "Phương ngự y từng , chén thuốc đầu tiên đưa uống, dược lực lưu thông trong máu huyết của rồi, nếu muốn đổi nhũ nương phải đổi luôn cả phương thuốc, chuyện này đối với bệnh tình của bổn vương càng bất lợi hơn."

      Vương Du nghe Hạ Trọng Phương muốn từ chức nhũ nương, nhịn được lại : "Lúc trước Hạ nương cùng đường, Vương phủ giữ lại làm nhũ nương, vậy nên mới có ngày hôm nay. Bây giờ sao có thể chỉ vì được người Giản phủ nhận lại mà bỏ vương gia ? Như vậy người ta gọi là vô tình vô nghĩa đấy."

      Lúc trước Hạ Trọng Phương nghe thái phó phu nhân đến quan hệ với Vương Tinh Huy, nghĩ nếu mình là tiểu thư Giản gia, là biểu tỷ muội với Vương Du, nên mới muốn trở mặt với ta, nhưng mấy ngày nay, Vương Du luôn tỏ ra khinh thị , đêm nay lại mấy câu đó, khiến người khác thể chịu được, nên tức giận : "Du nương đúng là rất chính nghĩa, người biết còn tưởng là người của Vương phủ nữa đó! Quản nhiều ."

      Sắc mặt Vương Du hơi thay đổi, ta cười lạnh: "Cả nhà chúng tôi ở Vương phủ, đương nhiên là hy vọng vương gia nhanh chóng khỏe lại. Hạ nương như vậy là muốn để chúng tôi ở lại Vương phủ nữa sao?"

      "Vương phủ là phủ của vương gia, nên những lời Du nương vừa nãy nên hỏi ta mà nên hỏi vương gia ấy. Ta thể so với Du nương, làm chủ thay vương gia." Hạ Trọng Phương đâm Vương Du câu, rồi chuyển hướng sang với Trầm Tử Trai: "Nếu đêm nay Vương gia cần uống sữa, vậy tôi về trước."

      "Hạ nương, làm sao thế?" Đúng lúc Phương ngự y bưng chén thuốc vào, ngăn cản Hạ Trọng Phương, : "Đến giờ uống thuốc rồi!"

      Trầm Tử Trai thấy Hạ Trọng Phương cáu kỉnh, nên với Tô Ngọc Diệp và Vương Du: "Các ngươi trước !"
      Tô Ngọc Diệp và Vương Du thấy vậy, liền cáo từ.

      Đợi nha hoàn trong phòng cũng lui xuống, Trầm Tử Trai mặc kệ Phương ngự y có mặt, ôm thắt lưng Hạ Trọng Phương vào lòng, gác đầu lên vai : "Phương nương đừng , đừng giận bổn vương đừng bỏ mặc để ý ta nữa!"

      Hạ Trọng Phương nghiêm người : "Xin vương gia tôn trọng tôi chút!"

      Trầm Tử Trai nghe Hạ Trọng Phương những lời khác trước, hiểu sao lại có chút tức giận, khóe mắt liếc nhìn Phương ngự y, hừ, ở trước mặt , nên cho bổn vương ôm? Mặc dù nghĩ thế, vẫn buông lỏng Hạ Trọng Phương ra, : "Bổn vương xin lỗi nàng, nàng đừng nhé?"

      Phương ngự y cũng : "Hạ nương, bệnh tình vương gia mới chuyển tốt, nếu uống thuốc nữa có phiền toái lớn, xin Hạ nương ở lại!"

      Hạ Trọng Phương cũng phải tâm muốn , như vậy chỉ để thỏa mãn tức thời thôi, nghe Phương ngự y , cũng thuyền xuôi sóng nước mà : "Ngày đó là do Phương ngự y giữ tôi lại làm nhũ nương, lại những lời giúp tôi an tâm. Cũng bởi vì ở lại, nên tôi mới được nhận ra là giống thái phó phu nhân, nhờ thế nên tôi mới được nhận lại. ra Phương ngự y cũng là ân nhân của tôi. Nay ân nhân mở lời, đương nhiên tôi phải đồng ý rồi."

      Phương ngự y : "Hạ nương sáng suốt."

      Trầm Tử Trai nghe hai người chuyện, trong lòng chua chát, giỏi lắm, xem bổn vương tồn tại à? hừ hừ lên tiếng: "Giờ cũng còn sớm, các ngươi muốn tới khi nào?"

      Hạ Trọng Phương nhướng mắt thấy Trầm Tử Trai vui, trong lòng bỗng chốc vui sướng, nhận chén thuốc trong tay Phương ngự y, uống thuốc xong ngồi xuống bên cạnh cửa sổ chờ dược lực phát huy.

      Bên này Phương ngự y hỏi Trầm Tử Trai: "Là Vương gia chọc Hạ nương vui?"
      Trầm Tử Trai cười: "Chỉ là vui đùa, nàng lại coi là !"

      Phương ngự y nhìn Trầm Tử Trai và : "Hạ nương là người ngoài mềm trong cứng, tốt nhất vương gia đừng chọc nàng quá mức. Nếu , đúng là phải đổi nhũ nương đó, nếu đổi nhũ nương, phương thuốc cũng phải đổi, lúc đó chỉ bất lợi cho bệnh tình vương gia mà thôi."

      Trầm Tử Trai thấp giọng: "Trước kia nàng tốt tính lắm, từ khi đến Giản phủ, có hậu thuẫn rồi nên mới sinh ra chút tính này."

      Phương ngự y buột miệng: "Sợ là trước kia nàng chỉ xem vương gia là vương gia, nên mới có tính này, bây giờ nàng chỉ xem vương gia là vương gia nữa, nên bộc tính ra." vừa xong, trong lòng thầm mắng mình nhiều lời.

      Trầm Tử Trai nghe, ánh mắt sáng lên, qua bên tai: "Lão Phương hổ là ngự y, giỏi nhất là xem sắc mặt đoán 'Bệnh tình'."

      Phương ngự y liếc cái, nhìn thấy giờ cũng còn sớm, có lẽ Hạ Trọng Phương trướng sữa, nghĩ vậy liền lui xuống.

      Đêm nay, khi Trầm Tử Trai hút sữa, cũng dịu dàng hơn lúc trước, cố gắng lấy lòng Hạ Trọng Phương, đợi đến khi hút sữa xong, giúp Hạ Trọng Phương chỉnh lại xiêm y, bên tai Hạ Trọng Phương: "Phương nương, bổn vương thể xa nàng được, nàng đừng bỏ bổn vương nhé?"

      Hơi thở nóng bỏng của Trầm Tử Trai nhàng thổi bên tai, mang đến cảm giác ngứa nhè , Hạ Trọng Phương rốt cuộc cũng mềm lòng, chỉ "Ừm" tiếng.

      Trầm Tử Trai thở phào hơi, nhưng buông Hạ Trọng Phương ra, ôm vào trong ngực, nhàng hôn từng chút từng chút lên thái dương của , : "Bổn vương uống sữa của nàng, tất nhiên là thân thiết với nàng, người khác đương nhiên thể sánh bằng. Đừng vì nhừng người đáng mà giận bổn vương, biết chưa?"

      Hạ Trọng Phương nhướng mắt nhìn lại ánh mắt Trầm Tử Trai, định phản bác, miệng hé ra, nhưng lại bị Trầm Tử Trai hôn lấy, nhất thời quên bản thân muốn gì, chỉ mềm mại ở trong lòng Trầm Tử Trai.

      lâu sau, Trầm Tử Trai mới buông ra Hạ Trọng Phương, lại vài câu trấn an, xong cả mới cho .

      Khi Hạ Trọng Phương trở về Giản phủ, ngồi yên dưới ánh đèn, cõi lòng bất an.
      Tiền bà tử bước vào khuyên hồi, mới lên giường nghỉ ngơi.

      Bên Trầm Tử Trai, vừa tiễn bước Hạ Trọng Phương xong, thấy Kiều Thiệu Nguyên và La Quân Dụng vào.

      Kiều Thiệu Nguyên cười : "Tứ vương gia lặng lẽ đưa vị cao nhân đắc đạo kia vào cung để giúp hoàng thượng vui vẻ, gần đây nghe hoàng thượng rất nghe lời ông ta, chú ý dưỡng sinh, buổi tối ngủ sớm, nghe nhiều ngày nay tinh thần hoàng thượng vô cùng tốt đó!"

      La Quân Dụng cũng : "Thân thể Hoàng thượng kiện khang, thái tử dám có hành động gì dị thường, vương gia cũng có thêm thời gian để mưu đồ."
      Trầm Tử Trai gật gật đầu, hơi sầu muộn : "Chuyện sức khỏe Bổn vương có tiến triển truyền vào đến cung, nhưng vẫn chưa thấy hoàng thượng triệu kiến, biết là có chuyện gì?"

      Kiều Thiệu Nguyên bước thong thả: "Hoàng thượng triệu kiến vương gia, vương gia có thể đưa tấu chương xin tiến cung thỉnh an. Nếu lúc ấy gặp được hoàng thượng, gặp Thục phi nương nương cũng được mà."

      Trầm Tử Trai nghe cũng đúng, liền dặn dò Kiều Thiệu Nguyên: "Đêm nay

      ông giúp bổn vương làm tấu chương, sáng mai bổn vương đưa vào cung, chờ triệu kiến là ổn.”

      Kiều Thiệu Nguyên đồng ý.

      ra La Quân Dụng cũng có chuyện khác muốn thương nghị với Trầm Tử Trai, ông cười , “Hoàng thượng triệu cả nhà Vương trạng nguyên hồi kinh, người triệu Vương trạng nguyên tiến cung hai lần, có lẽ lần này Hoàng thượng phong cho Vương trạng nguyên chức vị chủ chốt, nếu vương gia rỗi cũng nên thường chuyện phiếm với Vương trạng nguyên, lôi kéo ông ta là tốt nhất.”

      Trầm Tử Trai cười: “Nếu Vương trạng nguyên ở lại Vương phủ, tất nhiên là cho thấy, ông ấy trung với bổn vương rồi.”

      La Quân Dụng : “Tháng sau là ngày sinh thần của Vương trạng nguyên, vương gia phải chú ý, tổ chức tiệc chúc mừng cho ông ấy tốt, mượn cơ hội này cũng xem người đến dự tiệc có thể lôi kéo được hay .”

      Trầm Tử Trai gật đầu: “Phải làm như vậy, đợi bổn vương bàn bạc với Vương trạng nguyên xem ông ấy có ý kiến gì .”

      Vương Tinh Huy nghe Trầm Tử Trai muốn giúp ông chuẩn bị tiệc thọ thần, ông cũng phản đối chỉ cười: “Làm thọ yến cũng được, vừa vặn mượn chuyện này mở tiệc chiêu đãi bạn bè thân hữu, dám đến dự tiệc là người trung thành với vương gia. dám tới, chúng ta cũng nên cưỡng cầu.”

      Trầm Tử Trai hỏi Vương Tinh Huy: “Lần trước Hoàng thượng triệu kiến Trạng nguyên gia, người thấy tinh thần Hoàng thượng như thế nào?”

      Vương Tinh Huy : “Trông , thân thể Hoàng thượng rất cường tráng, ta cho rằng vị cao nhân đắc đạo kia phải là đạo sĩ luyện đan mà là dược sư. Rất có khả năng mượn thân phận đạo sĩ, lấy danh dùng thuốc trường thọ, giúp Hoàng thượng điều trị thân thể.”

      Trầm Tử Trai mừng rỡ: “Sức khỏe Hoàng thượng ổn định, thái tử dám xuống tay với bổn vương nữa.”

      Vương Tinh Huy cũng : “Vài năm nay Thái tử đắc thế, xử lý mọi chuyện trong kinh thành, tự cho là cả thiên hạ là của , làm việc khó tránh khỏi hơi quá tay. Hoàng thượng tin lời của vị cao nhân đắc đạo kia, mà người cao nhân ấy lại là người của Tứ vương gia, sao Thái tử lại kinh hồn bạt vía chứ? Bây giờ, để đối phó với Tứ vương gia, chắc chắn mượn cơ hội để tạo mối giao tình với Vương gia, Vương gia chỉ cần chống mắt mà đợi thôi.”

      Trầm Tử Trai cười: “Bổn vương phải nghỉ ngơi lấy lại sức, đợi ông ấy đến kết giao, khi đó đương nhiên bổn vương phải nhân nhượng, nhưng để bổn vương nghỉ ngơi cho lại sức rồi tiếp.”

      Vương Tinh Huy gật đầu: “Người đắc lực bên cạnh Thái tử là Giản thái phó, có lẽ Vương gia phải kết giao với Giản thái phó nhiều hơn rồi. Vạn nhất sau này như thế nào, nhân vật như Giản thái phó, giữ lại tính mạng cũng tốt.”

      Hai người trò chuyện đến khi Trầm Tử Trai nhìn giờ trễ mới trở về phòng.

      Qua ngày hôm sau, Trầm Tử Trai đưa tấu chương xin tiến cung, trong cung truyền ra rất nhanh: Hoàng thượng triệu kiến .

      Trầm Tử Trai mừng rỡ, vội vàng tiến cung.

      hồi lâu sau, mới rời cung hồi phủ.

      Chạng vạng, Hạ Trọng Phương đến vương phủ, vừa lúc Trầm Tử Trai mới từ trong cung ra, nhất thời hai người gặp nhau, Trầm Tử Trai liền nắm tay , đeo chuỗi tràng mười tám hạt vào cổ tay , cười: “Hoàng thượng thưởng đó, bổn vương tặng cho nàng.”

      Hạ Trọng Phương nhìn tràng hạt cổ tay, bật hỏi: “Người được tặng bao nhiêu chuỗi tràng hạt vậy? Du nương và Diệp nương cũng được phải ?”

      Trầm Tử Trai ngẩn ra, chợt nở nụ cười, “Hoàng thượng chỉ thưởng chuỗi này thôi, bổn vương chỉ cho người trong tim bổn vương thôi, những người khác cho.”

      Hạ Trọng Phương nghe , mặt đỏ lên, chỉ đứng sờ sờ hạt châu cổ tay, kiếm đề tài khác : “Khi vừa vào phủ, nghe người trong phủ bàn luận, rằng muốn chuẩn bị thọ yến cho Vương trạng nguyên, về thân phận của tôi phải gọi Vương trạng nguyên tiếng bá phụ, tôi muốn tặng quà cho ông, nhưng chưa có chủ ý gì, Vương gia có đề nghị nào tốt ?”

      Trầm Tử Trai cười: “Nàng là tiểu bối, cũng nên đưa thứ gì quý trọng, nếu có đủ thời gian làm đôi giày để ông ấy mang là được rồi.”

      Hạ Trọng Phương cười: “Hôm kia đến đây, tôi có nghe Mạc bà tử đề cập qua, bảo là khi bái kiến trạng nguyên phu nhân, thấy sức khỏe trạng nguyên phu nhân tốt, sức khỏe của Du nương cũng ổn, vẫn là cần điều dưỡng, tạm thời chưa thể giúp Vương trạng nguyên may giày được, đồ người trạng nguyên gia mặc, hơn phân nửa là do bên các nương may vá làm, nên cũng hơi băn khoăn! Mạc bà tử cũng bảo tôi may đôi giày tặng trạng nguyên gia.”

      Trầm Tử Trai : “Nàng khéo tay, nếu làm giày thay quà tặng, Vương trạng nguyên rất thích.”

      Hai người chuyện, Lục Mông mang nước vào, muốn hầu hạ Trầm Tử Trai tắm rửa.

      Trầm Tử Trai thấy Lục Mông tìm y, liền sát vào tai Hạ Trọng Phương: “Phương nương tắm rửa chưa, có muốn tắm chung luôn ?”
      Last edited: 13/10/14
      Yoolirm Park, Halong-ngoc, huyendo2 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      ☆ Chương 40☆

      Edit: Holillinhk

      Hạ Trọng Phương ‘xì’ Trầm Tử Trai cái rồi xoay người ra.

      quay lại sương phòng lúc trước, thấy Thanh Trúc và Tiền bà tử may xiêm y, hỏi: "Cho ai thế?"

      Mặc dù Hạ Trọng Phương chuyển đến Giản phủ, nhưng những người lúc trước hầu hạ đều ở lại tùng hạc viện và tại sương phòng này, sau khi Hạ Trọng Phương đến đây, họ dường như vẫn vui vẻ tiếp tục hầu hạ .

      Thanh Trúc và Mạc bà tử tin rằng, với tính cách và tướng mạo Hạ Trọng Phương như vậy, sau này nhất định trở thành trắc phi của Trầm Tử Trai, nên họ càng tận tâm hầu hạ.

      nghe Hạ Trọng Phương hỏi, Thanh Trúc liền cười: "Quận chúa thấy chúng tôi nhàn rỗi, nên bảo chúng tôi giúp các nương bên may vá làm xiêm y. Bộ xiêm y này là làm cho Tông thiếu gia của nhà Vương trạng nguyên đó."

      Nghe may xiêm y cho Vương Tông, Hạ Trọng Phương liền nhìn nhìn, nhận lấy kéo trong tay Thanh Trúc, may giúp. Từ quen tay với việc may vá, làm rất nhanh tay, chỉ lúc sau, giúp may xong xiêm y rồi, lại với Thanh Trúc: "Con nít lớn nhanh lắm, mau cao nữa, có lẽ chúng ta phải may thêm chút vải thừa lót bên trong, đến lúc ngắn chỉ cần kéo xuống là được, có thể mặc tiếp."

      chuyện lúc, Trầm Tử Trai cho nha hoàn đến gọi Hạ Trọng Phương sang, là Trầm Tử Trai tắm rửa xong rồi, mời qua.

      Hạ Trọng Phương vội vàng qua, vừa lúc thấy Phương ngự y bưng thuốc vào, uống thuốc xong lại chờ cho trướng sữa.

      Sau khi Hạ Trọng Phương , Thanh Trúc vừa chuyện, vừa may vá, nhất thời lại nhắc tới Vương Tông, cười với Mạc bà tử: " ra con cũng thấy kì lạ, ràng Tông nhi mới là tỷ đệ với Du nương, nhưng mà hôm kia cậu ra ngoài chơi đùa, vừa lúc Hạ nương vào phủ, hai người đứng cùng chỗ, con càng nhìn càng thấy giống tỷ đệ."

      Mạc bà tử : "Bọn họ qua về cũng là biểu tỷ đệ, bề ngoài giống nhau có sao đâu chứ?"

      Thanh Trúc nghe thế cũng nữa.

      Đêm nay, Trầm Tử Trai nghiêm túc hiếm thấy, trật tự uống sữa xong, liền thả Hạ Trọng Phương về.

      Hạ Trọng Phương mới vừa về đến Giản phủ, thái phó phu nhân lập tức cho người mời đến chuyện.

      Thấy Hạ Trọng Phương đến, đợi hành lễ xong, ngồi xuống, thái phó phu nhân mới : "Vừa nhận được tin, người của Giản gia đón dưỡng phụ dưỡng mẫu của con lên kinh, đoàn người vào kinh thành, chắc là tháng sau có thể tới ." xong đưa thư cho Hạ Trọng Phương xem.

      Hạ Trọng Phương xem thư xong, đắn đo lúc rồi hỏi: "Giả sử quả cha mẹ con phải cha mẹ thân sinh, như vậy , mẹ đẻ của con là ai thế?"

      Tiểu Ngọc Lan chỉ là ca cơ, thể cho lên đài, tuy là tìm, nhưng cũng muốn cho bà ta xuất trước mặt mọi người. Thái phó phu nhân trầm ngâm "Mẹ đẻ của con có thể là gả cho người khác từ sớm, đến lúc tìm được bà ta, lặng lẽ chứng minh thân phận của con xong phải để bà ấy , thể giữ bà ta ở lại Giản phủ."

      Hạ Trọng Phương vừa nghe, liền biết người mẹ đẻ của mình trong lời của thái phó phu nhân là nguời có lai lịch bất chính, nên cũng hỏi lại, chỉ thấy hơi nhức đầu. Được rồi, bản thân mình là chồng ruồng bỏ, làm nhũ nương, là con riêng, lại đụng phải người mẹ có lai lịch bất chính, đúng là... .

      Thái phó phu nhân thấy Hạ Trọng Phương im lặng, bà an ủi: "Có tổ mẫu thương con rồi, sau này con được gả , lại có chồng con thương con, chuyện qua có lại cũng thế thôi!"

      Nhất thời Giản thái phó vào, Hạ Trọng Phương vội vàng bước qua, miệng gọi ‘tổ phụ’.
      Giản thái phó gật gật đầu, hỏi: "Gần đây theo Hà ma ma học, học được gì rồi?"
      "Cháu ngu dốt, chỉ học được tam tự kinh, tập viết chữ, bối kinh thi mà thôi." Hạ Trọng Phương kính cẩn, trả lời.

      Mặc dù Giản thái phó năm mươi ba tuổi, tóc mai hai bên bạc trắng, nhưng ông ở địa vị cao nhiều năm, khí độ tất nhiên là phi phàm. Thậm chí Hạ Trọng Phương nghe trộm được nha hoàn lén trò chuyện bát quái, rằng đến nay còn có mấy ở thanh lâu ái mộ Giản thái phó, nguyện ý vào phủ làm thiếp nữa kìa. Mấy chuyện, còn nhìn lén Giản thái phó cái.

      Giản thái phó thấy Hạ Trọng Phương mất tự nhiên, tự tin bằng Giản Mộc Thanh khi ở trước mặt ông, nhất thời nhớ tới những gì Hạ Trọng Phương trải qua, cũng có chút thở dài, ông : "Cố theo Hà ma ma học tốt, cháu trai cháu của Giản gia chúng ta, tuy thể xuất khẩu thành thơ, nhưng cũng phải đọc vài cuốn sách mới có thể gặp người khác được."

      Hạ Trọng Phương ứng, thấy Giản thái phó còn gì nữa, cáo lui xuống.
      Đợi Hạ Trọng Phương xuống, thái phó phu nhân mới : "Phương nương như thế này rồi, ngoại trừ gả cho Tề vương làm trắc phi, phải làm sao? Nhưng mà Tề vương lại bất hòa với thái tử, là… khó quá."

      Giản thái phó bưng trà lên uống ngụm, sau lúc lâu mới : "Tề vương bất hòa với thái tử, đó là chuyện trước kia, qua thời gian, e rằng phải đứng cùng thuyền mới được."

      Thái phó phu nhân thấy hơi kỳ quái, bà hỏi: "Vì sao?"

      Từ năm đó, sau khi cả nhà Vương Tinh Huy bị biếm ra khỏi kinh thành, trong lúc đó vợ chồng thái phó phu nhân và Giản thái phó cũng có mâu thuẫn, sau này, Giản thái phó cũng chuyện trong triều cho thái phó phu nhân nghe, dẫn đến việc hai người còn chuyện gì để với nhau. Nhưng mấy năm trước, thái phó phu nhân bị bệnh nặng, Giản thái phó tự mình chăm sóc, hai người mới lại dần dần hòa hảo. Mặc dù như thế, thái phó phu nhân vẫn chỉ ở trong nhà như cũ, cũng hỏi việc của Giản thái phó, do vậy nên tình thế trong triều, bà biết nhiều.

      Nghe thái phó phu nhân hỏi, Giản thái phó : "Hoàng thượng triệu cả nhà Vương trạng nguyên hồi kinh, có ý muốn trao chức ngự tiền hành tẩu cho Vương trạng nguyên, tuy chức này phẩm vị xem là cao, nhưng có thể tự do lại, hành tẩu bên cạnh hoàng thượng, trở thành cận thần của thiên tử, nắm chắc động thái của hoàng thượng, xét về giá trị, chức vị này vô cùng quan trọng."

      Cả nhà Vương Tinh Huy ở trong vương phủ, đó cũng là lời tuyên bố, ông là người của Tề vương phủ. Sau này hoàng đế mà trọng dụng ông, cũng chính là , Tề vương phủ lại náo nhiệt trở lại. Vả lại, gần đây hoàng đế thường nhắc tới tứ vương gia, dường như muốn triệu tứ vương gia vào kinh. Thái tử gặp phải uy hiếp từ tứ vương gia, ngoại trừ lôi kéo Tề vương và Vương trạng nguyên, để tránh thù trong thêm địch ngoài ra, còn cách nào khác.

      Nghe xong lời Giản thái phó, thái phó phu nhân : "Ông muốn , thái tử muốn hóa giải ân oán với Tề vương lúc trước, lôi kéo Tề vương, lôi kéo được thêm Tinh Huy?"

      Giản thái phó : "Đúng vậy. Nhưng muốn lôi kéo được Tề vương, dễ vậy à? Lúc Tề vương bị trúng độc, mặc dù phải do thái tử xuống tay, nhưng lòng Tề vương khó tránh nghi ngờ thái tử. Bây giờ sao chịu tin thái tử?"

      Thái phó phu nhân hỏi: "Nếu phải là thái tử cho người xuống tay, vậy là ai?"
      Giản thái phó giơ bốn ngón tay lên: "Là ."

      "Tứ vương gia?" Thái phó phu nhân nghẹn giọng: "Sao lại là ?"

      Giản thái phó thở dài: "Hoàng thượng sủng ái Tề vương, nếu Tề vương chết, hoàng thượng tất giận chó đánh mèo, đánh vào thái tử, thái tử phạm vào điều kiêng kị của hoàng thượng, vị trí nhất định là ổn. Khi đó, người hưởng lợi đương nhiên là tứ vương gia. Nhưng mà sau khi Tề vương trúng độc, thái tử cho điều tra chung quanh, mặc dù biết là tứ vương gia cho người hạ thủ, nhưng chỉ hiềm chứng cớ đủ, thể khiến Tề vương tin tưởng."

      Thái phó phu nhân vừa nghe: "Mặc kệ như thế nào, Phương nương cứu Tề vương mạng, ra nên để Phương nương giao hảo với Tề vương, lại hóa giải nỗi giận của cả nhà Tinh Huy."

      Giản thái phó

      nhận được tin tức trước, ông biết Cảnh Tông hoàng đế phong chức ngự tiền hành tẩu cho Vương Tinh Huy, quả nhiên ba ngày sau Vương Tinh Huy được phong chức, đêm đó ông về Vương phủ, tất nhiên là nét vui mừng lộ mặt. Ca ca Vương Tinh Huy là Vương Tinh Diệu thấy đệ đệ mình khởi phục (xoay chuyển tình thế) vội vàng đưa thiếp mời tới, muốn mời cả nhà Vương Tinh Huy trở về, thiết yến ăn mừng cho bọn họ.

      Trần Tử Trai nghe ông ta , chỉ cười và : “Nếu Trạng nguyên gia ở Vương phủ, ắt có người của Vương phủ giúp mở tiệc ăn mừng, cần phải về Vương gia để ăn mừng đâu, đúng ?”

      Vương Tinh Huy cũng muốn quay về Vương gia mở tiệc, ông chỉ gửi lại thiếp mời, rằng Tề vương giúp ông mở tiệc ăn mừng, nếu ca ca có lòng đưa tẩu tẩu và các cháu đến Vương phủ dự tiệc, người trong nhà gặp nhau.

      Vương Tinh Diệu nhận được thiếp giấy, biết Vương Tinh Huy muốn thử xem ông có dám đến Vương phủ hay , ông ở kinh thành suốt đương nhiên là biết ít mánh khóe về tin tức, ông biết gần đây thái tử cố ý muốn hòa hảo với Tề vương, ông nghĩ thầm lúc, lập tức cầu cả nhà chuẩn bị, muốn cả nhà phải dự tiệc ở Vương phủ đông đủ.

      Bên kia, Tô Lương đến Giản phủ đón Hạ Trọng Phương dự tiệc, thái phó phu nhân liền cho gọi Hạ Trọng Phương vào dặn dò, bảo khi dự tiệc, cần Giản Huyền theo. Nếu Trầm Tử Trai từ chối Giản Mộc Huyền để Giản Mộc Huyền theo vào Vương phủ.

      Hạ Trọng Phương đồng ý, đến lúc Giản Mộc Huyền đến Vương phủ, liền bảo Giản Mộc Huyền theo bên người nàng vào phủ.

      Dạo trước Giản Mộc Huyền cũng vào Vương phủ vài lần, mặc dù gặp Trần Tử Trai, nhưng miệng cậu rất khéo , nên cậu khá quen thuộc với tên gác cổng và Tô Lương.

      Lát sau, vào Vương phủ, Hạ Trọng Phương nghe yến hội chưa khai tiệc, Trầm Tử Trai ở phòng thuốc chuyện với Phương ngự y, dẫn theo Giản Mộc Huyền, làm bộ như muốn gặp Phương ngự y, cùng đến phòng thuốc.

      Tới phòng thuốc, Hạ Trọng Phương bước lên hành lễ, lại gọi Giản Mộc Huyền: “Huyền nhi, mau bái kiến Vương gia !”

      Giản Mộc Huyền bước lên phía trước hành lễ, miệng bái kiến vương gia.

      Trầm Tử Trai vừa nghị luận đại với Vương Tinh Huy, cả hai đều nhất trí cho rằng, sau này muốn lật đổ Thái tử, nhưng Giản thái phó là thế gia trăm năm, hẳn là dễ dàng lay động, mà Giản thái phó có tài, luôn làm lợi cho đất nước, bọn họ cũng muốn tìm cơ hội để gạt bỏ mâu thuẫn với cả nhà Giản thái phó. Bây giờ thấy Giản Mộc Huyền tiến vào hành lễ, nhìn thấy cậu có vài phần giống Hạ Trọng Phương, trong lòng cũng có chút hảo cảm trước, cho cậu miễn lễ, vừa cười : “Tỷ tỷ ngươi đến Vương phủ mỗi ngày, cũng tức là phải phiền ngươi đưa đón mỗi ngày rồi.”

      Giản Mộc Huyền thấy Trầm Tử Trai đối xử lạnh lùng với cậu, trong lòng cũng mừng thầm, cậu đáp: “Là tỷ tỷ của mình, đưa đón là điều hiển nhiên rồi.”

      Trầm Tử Trai gật gật đầu, quay đầu gọi nha hoàn đến, dặn: “Sắp xếp cho Huyền nhi chỗ ngồi, để ngồi cùng bàn với chất nhi của Vương gia !”

      Nha hoàn ứng, vội vàng bẩm báo với người quản , cũng chính là Trầm Ngọc Tiên.

      Trầm Ngọc Liên nghe nha hoàn xong, cũng sai bảo, chỉ giữ việc này trong lòng, tìm ghế trống để sẵn, nghe Trầm Tử Trai trở về phòng, liền tìm Trầm Tử Trai chuyện: “Ca ca, lúc trước muội nghe Giản gia và Vương gia hợp nhau, chính là chuyện trạng nguyên gia và phu nhân bị biếm ra khỏi kinh thành, tuy Giản gia với Vương gia là thân thích, vẫn qua lại, con cháu hai nhà tuy là bà con, nhưng gặp mặt cũng tránh . Bây giờ chúng ta sắp xếp cho bọn họ ngồi cùng bàn, có thể dẫn đến chuyện vui hay ?”

      Trầm Tử Trai : “Suy cho cùng, Giản Mộc Huyền và Vương gia là thân thích, nay Vương trạng nguyên được trọng dụng, Giản thái phó cố tình muốn hàn gắn quan hệ, nên mới đưa Giản Mộc Huyền vào phủ. Mà những người Vương gia đó, hôm nay đến cũng chỉ xem Vương trạng nguyên hành như thế nào thôi. Vương trạng nguyên đối xử lạnh lùng với Giản Mộc Huyền, con cháu Vương gia đương nhiên cũng quá phận. Cứ yên tâm mà để bọn họ ngồi chung bàn !”

      Trầm Ngọc Tiên lại khó xử chuyện khác, thấp giọng hỏi: “Vậy Hạ nương sao? Sắp xếp như thế nào?”

      Đúng vậy, Hạ Trọng Phương là tiểu thư Giản phủ, vốn nên để nàng ngồi cùng bàn với đám người Vương Du, nhưng gần đây Hạ Trọng phương có cãi nhau trận với Vương Du, vả lại thân phận Hạ Trọng Phương minh bạch, sắp xếp như vậy, vạn nhất bị người khác cười nhạo, làm sao mới xong đây?

      Trầm Tử Trai ra vẻ trầm ngâm: “Để ấy ngồi bên cạnh ta.”
      Last edited by a moderator: 15/10/14
      Yoolirm Park, Halong-ngoc, huyendo3 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương41 ☆
      Editor: Holilinhk

      "Ca ca, như vậy có ổn ?" Trầm Ngọc Tiên ngẩn ra, : "Hạ nương chỉ là nhũ nương, lại được ngồi cùng bàn với ca ca, vậy người khác phải nghĩ thế nào đây?"

      Trầm Tử Trai cười: "Mặc dù Hạ nương tuổi còn trẻ, nhưng nàng dùng sữa cứu sống ca ca, đương nhiên nàng có tư cách ngồi cạnh ca ca rồi."

      Trầm Ngọc Tiên nghe vậy, đành im lặng lui xuống an bài.

      Tô Ngọc Diệp giúp Trầm Ngọc Tiên thu xếp, ta : "Trạng nguyên gia vừa khởi phục người Vương gia biết ngay, Vương gia làm sao mà biết nhanh như vậy chứ, tin tức nhạy vậy sao?"

      Trầm Ngọc Tiên : " biết hả? Tuy Vương Tinh Diệu là con trai của tiểu thiếp (?!), nhưng lại khá thủ đoạn, ông ta chuyên giúp người khác tìm hiểu các loại tin tức, lấy công việc này làm nghề nghiệp. Nghe ông ta còn cấu kết với nhóm công công trong cung, nhóm công công đó có tin tức nào đều bán cho ông ta, ông có được tiền chia lại nửa cho nhóm công công ấy. Trạng nguyên gia khởi phục làm ngự tiền hành tẩu, người ngoài chưa kịp biết, nhưng nhất định những người này biết. Bọn họ biết, đương nhiên phải bán cho Vương Tinh Diệu, muốn lấy chuyện quan trọng này mà kiếm tiền thưởng."

      Tô Ngọc Diệp bừng tỉnh ngộ ra, gật đầu: "Thế gian này, nghề nghiệp nào cũng có người làm hết! Mà sao Quận chúa lại biết những chuyện này?"

      Trầm Ngọc Tiên cười: " hẳn là ở Tô phủ được nuông chiều quá nên biết thế giới bên ngoài đó thôi! Từ lúc ca ca bị bệnh, ta thể gánh vác việc gia đình, những chuyện như thế này đương nhiên phải hiểu."

      Hai người chuyện, gia nhân sắp xếp đủ số ghế, Tô Ngọc Diệp thấy Trầm Ngọc Tiên muốn để Hạ Trọng Phương ngồi bên cạnhTrầm Tử Trai, khỏi nao nao, nhưng chỉ nhìn Trầm Ngọc Tiên cách hừng hờ.

      Trầm Ngọc Tiên nắm tay ta, : "Hạ nương là nhũ nương của ca ca, ngồi bên cạnh ca ca cũng tốt. Nếu , biết phải sắp cho ta ngồi chỗ nào mới tốt."

      Mấy ngày nay, Tô Ngọc Diệp giúp Trầm Ngọc Tiên xử lý mọi việc trong Vương phủ, trong lòng cũng biết Trầm Ngọc Tiên thiên vị mình, nhất định là nâng đỡ Hạ Trọng Phương, nghĩ nghĩ, quyết định im lặng gì.

      Trầm Ngọc Tiên thấy hỏi nhiều, trái lại cười cho Tô Ngọc Diệp nghe: "Hạ nương và Du nương bất hòa, nếu hai người ngồi cùng bàn, e rằng cả hai đều vui. Nhưng nếu ngồi bàn, mà chỉ đẩy mình Hạ nương - tiểu thư Giản phủ, sang bàn khác, người Giản gia mà biết được, tất nhiên là bất mãn. Bây giờ để ta ở bên người ca ca, cho dù Du nương có cằn nhằn kín đáo, cũng tính là gì." xong nháy mắt mấy cái với Tô Ngọc Diệp.

      Tô Ngọc Diệp hiểu ý, đây là muốn cho Vương Du càng thêm đố kỵ với Hạ Trọng Phương, để cho hai người bọn họ càng bất hòa. ‘Ngao cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi’ hai người bọn họ càng đố kị ganh ghét nhau, chẳng phải mình càng nhàn tĩnh, càng thích hợp để trở thành vương phi à?

      Khi yến hội còn chưa khai mạc, có người dẫn Giản Mộc Huyền đến ngồi vào bàn, Giản Mộc Huyền cũng ngồi mà tới trước mặt hành lễ với Vi Thanh Mi, tự giới thiệu lại lần nữa.

      Mặc dù Vi Thanh Mi oán hận năm đó thái phó phu nhân xử tuyệt tình, nhưng chuyện trôi qua nhiều năm rồi, Vương Tinh Huy lại có ý muốn hàn gắn quan hệ với người nhà Giản thái phó, vả lại bà thấy Giản Mộc Huyền ăn khéo léo, tướng mạo xuất chúng, cũng có vài phần quý mến, nên bà bảo cậu miễn lễ, hỏi tuổi tác rồi lại hỏi cậu là thứ mấy trong nhà, bà gọi Vương Du và Vương Tông đến đây gặp mặt.

      Nghe là tôn nhi chính thống của Giản thái phó, cũng là biểu đệ của mình, tất nhiên là Vương Du cũng mấy câu, lại bảo Vương Tông gọi tiếng biểu ca.

      Vương Tông mỉm cười gọi ‘biểu ca’, rồi cậu lại chỉ Hạ Trọng Phương đứng cách đấy xa: "Hạ nương là tỷ tỷ biểu ca, sao phải mang họ Giản mà lại là họ Hạ?"

      Giản Mộc Huyền cười: "Lúc đầu tỷ ấy lưu lạc bên ngoài, theo họ dưỡng phụ dưỡng mẫu, bây giờ vẫn chưa sửa họ lại." xong sờ sờ đầu Vương Tông. Cậu rất thích tên biểu đệ mười tuổi này.

      Giản Mộc Huyền thấy Vi Thanh Mi ghét bỏ cậu, Vương Tông lại xưng hô biểu ca ngọt xớt, trong lòng như được rót mật, nhất thời qua bái kiến Vương Tinh Huy.

      Mặc dù thời gian Vương Tinh Huy hồi kinh lâu, nhưng người và chuyện ở Giản gia cũng biết khá nhiều.

      Năm đó Giản thái phó bận việc chính , đối với con trai trưởng là Giản Phi Văn cũng chỉ quản giáo sơ sài, mà lúc đó thái phó phu nhân cũng bị sinh non (hư thai) nữ nhi, thân mình bị hao tổn, nên càng có sức lực quản lý Giản Phi Văn, chính điều đó khiến Giản Phi Văn khi trưởng thành ăn chơi trác táng. Đợi đến khi sinh ra Giản Mộc Huyền, Giản thái phó liền cầu thái phó phu nhân tự ôm đứa bên mình mà nuôi dạy, còn ông tự thân dạy dỗ, thân truyền ngôn giáo. Cứ như vậy, Giản Mộc Huyền trở thành đứa cháu xuất sắc nhất Giản phủ.

      Giản Mộc Huyền là cháu đức tôn của Giản thái phó, Giản thái phó cực kỳ thương cậu, bây giờ cậu ta đứng đây, tất nhiên là giúp Giản thái phó hàn gắn mối quan hệ này rồi, Vương Tinh Huy cũng muốn làm mặt lạnh làm chi, ông cười mấy câu.
      Nhất thời khai tiệc, mọi người về bàn, có gia nhân dẫn Hạ Trọng Phương đến ngồi bên cạnh Trầm Tử Trai, Hạ Trọng Phương nhất thời quay đầu lại hỏi: "Sai ở đâu rồi phải ? phải ngồi kế bên vương gia đâu."

      Trầm Tử Trai thấy Hạ Trọng Phương bước đến, sớm cười: "Đúng vậy, là sắp xếp để cho với bổn vương ngồi chung bàn đấy. là nhũ nương của bổn vương, đương nhiên là có tư cách ngồi bên cạnh bổn vương."

      Trầm Tử Trai ngồi cùng bàn với vợ chồng Vương trạng nguyên và vợ chồng Vương Tinh Diệu. Vi Thanh Mi thấy Hạ Trọng Phương dám ngồi xuống, bà cười trấn an: "Mặc dù Phương nương trẻ tuổi, nhưng có công cứu vương gia, gì chăng nữa, cũng có phân nửa là mẹ, vương gia cho con ngồi, con cứ ngồi , từ chối làm gì?"

      Mỗi khi Hạ Trọng Phương gặp Vi Thanh Mi, đều cảm thấy rất thân thiết, lần này cũng nghe lời bà, lại thấy nếu mình ngồi bên cạnh Trầm Tử Trai, bên trái là Vi Thanh Mi, nhất thời từ chối nữa, cúi người ngồi xuống.

      Đây là lần đầu tiên vợ của Vương Tinh Diệu – Sủng thị, gặp Hạ Trọng Phương, bây giờ có cơ hội đương nhiên là ngầm đánh giá nàng, bà cười : "Bên ngoài vẫn nghe đồn, thái phó phu nhân vừa nhận người cháu có bề ngoài khá giống về, ta đoán suốt, rốt cuộc là giống nhau bao nhiêu? Bây giờ vừa thấy, ta mới biết được, chuyện này cần chứng cớ chi hết, vừa nhìn biết đây là tiểu thư Giản gia rồi. Cái bộ dáng này này, nếu kiêu ngạo thêm chút nữa, ta còn tưởng bản thân nhìn nhầm là tiểu thư Giản gia, Thanh nương nữa kia."

      Vi Thanh Mi nghiêng đầu nhìn Hạ Trọng Phương, lại cười: "Lần đầu ta nhìn thấy con bé, cũng kinh ngạc lắm đấy!"

      Sủng thị ngẩng đầu nhìn nhìn, đột nhiên : "Nhìn kỹ hai người cũng khá giống nhau đó."

      Vi Thanh Mi cười: "Điều này sao có thể? Tinh Huy với thái phó phu nhân là cháu, cháu thái phó phu nhân muốn giống, cũng phải giống Tinh Huy, làm sao mà giống ta được!"

      Sủng thị nhìn trái rồi lại nhìn phải, bà vẫn khăng khăng: "Tuy mặt mày giống nhau, nhưng ánh mắt giống như đúc! ngồi chỗ biết, nhưng hai người vừa ngồi xuống, hai người là mẹ con cũng có người tin đấy." Bà xong, mới chợt nhớ tới thân phận Hạ Trọng Phương minh bạch, mình lại Phương nương giống Vi Thanh Mi, Vi Thanh Mi đương nhiên vui, chừng còn ngầm bực, nên vội vàng sửa lại lời : "Nhìn kỹ, cũng giống lắm, là mắt ta bị mờ."

      Các nàng chuyện, Vương Tinh Huy cũng nhìn Vi Thanh Mi và Hạ

      Trọng Phương, ông cười: “Nhìn thế này, cũng hơi giống chút.”

      Sủng thị sợ Vi Thanh Mi giận, vội chuyển đề tài, lát sau mọi người đến chuyện Vương Tinh Huy khởi phục.

      bàn khác, Vương Dư ngồi cùng bàn với đám người Trầm Ngọc Tiên và Tô Ngọc Diệp, nàng ta thầm nghiến răng, dựa vào cái gì mà Hạ Trọng Phương có thể ngồi bên cạnh Vương gia chứ?

      Giản Mộc Huyền ngồi bàn bên kia, cậu cũng cười vui vẻ. tình đúng như Trầm Tử Trai dự liệu. Vương Tinh Huy lạnh nhạt với Giản Mộc Huyền, con cháu Vương gia cũng dám lạnh nhạt. Bọn họ xấp xỉ tuổi nhau, nên đều xưng huynh gọi đệ rất thân thiết.

      Bệnh của Trầm Tử Trai vẫn chưa khỏi hẳn, trong bữa tiệc dám uống rượu, chỉ dùng trà thay rượu, cụng ly với mọi người.

      Phương ngự y thấy giờ còn sớm, qua xin lỗi mọi người, cười : “Vương gia phải uống thuốc, phải rời lát, mọi người cứ tự nhiên!” xong cũng cho Trầm Tử Trai kháng nghị, Phương ngự y bước lên dìu .

      Vương Tinh Huy thấy Trầm Tử Trai muốn , nên ông đùa: “Vương gia phải lấy thân thể làm trọng, uống thuốc đúng giờ mới tốt.Dự là sau này Vương gia có nhiều tiệc, năm ba ngày phải thiết yến lần, đêm nay chỉ là mở màn, đừng nên luyến tiếc buông như thế.”

      Mọi người ai cũng khuyên Trầm Tử Trai bảo trọng thân thể.

      Trầm Tử Trai xin lỗi mọi người, rồi vẫy Hạ Trọng Phương: “Phương nương, thôi.”

      Trầm Tử Trai gọi tiếng, Hạ Trọng Phương hơi đỏ mặt, chỉ cúi đầu phía sau .

      Vào phòng, Phương ngự y bưng chén thuốc tới cho Hạ Trọng Phương uống rồi bắt mạch cho Trầm Tử Trai, thấy mạch tượng bình ổn, mới vừa lòng gật đầu, tự giác lui xuống.

      Sau khi Phương ngự y vừa , Trầm Tử Trai giữ chặt Hạ Trọng Phương, ôm nàng vào lòng, ôm lát: “ phi lý, đêm nay chỉ ngồi cùng bàn với nàng, ngửi thấy hương sữa, mà lòng ta ‘tâm ý viên mãn rồi’.”

      Hạ Trọng Phương chịu cho Trầm Tử Trai ôm, giãy dụa: “Vương gia, buông tôi ra!”

      Trầm Tử Trai làm sao mà buông? Chỉ : “Là ai bỗng dưng có suy nghĩ muốn gặp bổn vương nữa?”

      Hạ Trọng Phương giãy dụa nữa, : “Vậy Vương gia có suy nghĩ gì ?”

      Trầm Tử Trai nâng mặt Hạ Trọng Phương lên: “Bổn vương có suy nghĩ gì, chẳng lẽ Phương nương biết?”

      Hạ Trọng Phương biết, với thân phận nay của mình, muốn Trầm Tử Trai cưới nàng làm vương phi, đó là chuyện thể, nhưng muốn mình làm trắc phi, nàng lại càng cam lòng, nên thèm nhắc lại, chỉ nhàng xốc xiêm y lên, đưa chỗ đẫy đà đến bên miệng Trầm Tử Trai: “Uống sữa !”

      Bên này Trầm Tử Trai uống sữa, sương phòng yên tịnh khác, Quý Minh Xuân cũng chuẩn bị hút sữa.

      Bị Quý Minh Xuân ôm vào lòng, đó là tiểu nha hoàn xinh đẹp, tên là Thang Viên.

      Yến hội đêm nay, Quý Minh Xuân cũng bắt chước nửa đường bỏ tiệc, nhân cơ hội ôm Thang Viên, hai ba cái là lột xiêm y của tiểu nha hoàn, bàn tay phủ lên chỗ đẫy đà, tinh tế thưởng thức.

      Thang Viên đưa tay sờ mặt Quý Minh Xuân, thấp giọng hỏi: “Nếu bị quận chúa biết được, chúng ta phải làm sao?”

      Quý Minh Xuân : “Nếu ngươi hoài thai, tự nhiên bản quận có cách thuyết phục quận chúa cho ta nạp ngươi làm thiếp, cần phải lo lắng.”

      Thang Viên vừa nghe, quả nhiên thả lỏng hơn, tùy ý để Quý Minh Xuân thưởng thức chỗ đẫy đà của mình.

      Quý Minh Xuân thưởng thức hồi liền cúi xuống cắn mút chỗ đỏ bừng của Thang Viên, vừa lảm nhảm: “Mặc dù tên của ngươi là ‘Bánh trôi’ nhưng chỗ này hề giống bánh trôi, mà lại vừa trắng vừa tròn, có thể so với Phương…” Từ cuối cùng thành tiếng.

      Thang Viên bị cắn mút đến thở gấp, nàng ta rên rỉ. Rên thành tiếng, ôm đầu Quý Minh Xuân : “Quận mã gia, nô tỳ chịu nổi!”

      Quý Minh Xuân chịu buông Thang Viên ra, vẫn mút liếm như trước, bàn tay to duỗi ra, xuống phía váy của Thang Viên, đụng đến chổ ẩm ướt, vân vê xoa nắn khiêu khích.

      Thang Viên chịu nổi, cầu xin: “Gia gia, nô tỳ muốn.”

      “Muốn cái gì?” Quý Minh Xuân phủ bên tai Thang Viên hỏi.

      Thang Viên bị Quý Minh Xuân thu dùng vài lần, bây giờ cũng cảm thấy thẹn nữa, chỉ đỏ mặt, trả lời Quý Minh Xuân câu.

      Quý Minh Xuân vừa nghe, quá phấn khích, sớm đặt Thang Viên dưới thân, hoạt động.

      Thang Viên quá khoái cảm, nên la lớn: “Gia, nô tỳ thoải mái chết mất thôi.”

      Quý Minh Xuân cho Thang Viên tự xưng nô tỳ, lại bên tai nàng ta câu, cầu nàng ta lại.

      Thang Viên cũng làm trái lời , thở gấp gọi: “Quận mã gia, chàng nhanh vào Phương nương .”

      Đúng lúc này, tiểu nha hoàn ngang qua sương phòng, nghe có tiếng , liền chân bước lại nghe lén, lại càng đúng lúc hơn khi tiểu nha hoàn này nghe được câu sau của Thang Viên, khỏi chấn động: Hả, nương và quận mã cùng nhau???
      Last edited by a moderator: 17/10/14
      Yoolirm Park, Trâunhoxbina thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ☆chương 42 ☆

      Linh: Tối hôm qua mình bị rớt mạng nên đăng được, mọi người thông cảm nhé.

      Editor: Holilinhk (Hoanglinh2tq)

      Tiểu nha hoàn này suy nghĩ được nhiều, xoay người chạy tìm Trầm Hương, kể hết những gì mình nghe được.

      Trầm Hương bị dọa đến giật mình, lập tức che miệng tiểu nha hoàn lại, kéo con bé đến chỗ người, hỏi kĩ lại lần nữa, đợi tiểu nha hoàn xong, Trầm Hương ra điểm đáng ngờ: "Khi tiệc còn diễn ra, Hạ nương theo vương gia trở về phòng, đâu thể nào hẹn hò với quận mã gia ở sương phòng? Nhất định là ngươi nghe lầm rồi."

      Tiểu nha hoàn kêu oan, lật đật biện bạch: " nương đó kêu lớn ghê lắm, còn tự xưng mình là Phương nương mà!"

      Trầm Hương là vợ của quản , từng làm chuyện vợ chồng, đương nhiên nàng biết việc khuê phòng, nàng hơi trầm ngâm, hẳn đoán ra vài phần, chẳng lẽ là quận mã gia nhớ thương vợ trước, nhưng thể ra tay, nên mới ở cùng chỗ với tiểu nha hoàn, bắt nha hoàn tự xưng là Phương nương? Vậy chuyện này, có nên cho quận chúa biết ? Dạo này, khó khăn lắm quận chúa mới khỏe lên chút, nếu có cãi nhau, giận quá trở bệnh phải làm sao bây giờ?

      Trầm Hương dặn tiểu nha hoàn được với bất kì ai chuyện tối nay, còn nàng suy trước tính sau, cuối cùng dám giấu nhẹm chuyện này, đợi đến khi tiệc tan, Trầm Ngọc Tiên trở về phòng, nàng mới vào, bảo các nha hoàn khác lui ra, nàng bước lại tháo trâm cài tóc giúp Trầm Ngọc Tiên, Trầm Ngọc Tiên ngồi lên giường, nàng mới qua kề sát tai Trầm Ngọc Tiên, kể lại tất cả những gì tiểu nha hoàn bẩm báo.

      Quý Minh Xuân biết việc mình làm với Thang Viên bị người khác nghe được. Đêm nay trở về phòng, vẫn như thương ngày, nhàng chân thành ôm vai Trầm Ngọc Tiên.

      Trầm Ngọc Tiên quay đầu lại, dốc sức tát cái mạnh lên mặt Quý Minh Xuân, nàng hỏi: "Nữ nhân kia là ai?"

      "Nữ nhân nào?" Quý Minh Xuân giả ngu.

      "Cút, lập tức cút xéo khỏi Vương phủ!" Trầm Ngọc Tiên lại tát thêm cái, quát: "Ngươi cho rằng người vương phủ này mù hết sao? Nửa đêm ân ái với nha hoàn, ngươi tưởng thần biết quỷ hay à? Còn bảo con tiện nhân đó tự gọi là Phương nương, tự gọi là Phương nương? Quý Minh Xuân, đúng là càng ngày ngươi càng vô sỉ?"

      Quý Minh Xuân nghe, quá sợ hãi, biết việc này thể che lấp được, vội vàng kéo Trầm Ngọc Tiên, luôn miệng xin lỗi: "Chỉ là ta uống chút rượu, nên mất chế, lại bị nha hoàn kia dụ dỗ, ta mới thất thân. Vốn ta muốn tự nhận tội, nhưng vì sợ quận chúa giận nên mới quyết định giấu việc này , sau này mới nhắc lại."

      Trầm Ngọc Tiên đẩy tay Quý Minh Xuân ra, lại tát thêm cái, nàng hét: "Ngươi coi bản quận chúa là đứa ngốc sao? như vậy mà ngươi cũng được à? Lúc trước mắt bản quận chúa bị mù nên mới chọn ngươi làm quận mã!"

      Dạo gần đây Quý Minh Xuân liên tục bị Quý mẫu càm ràm, đối với Trầm Ngọc Tiên cũng có chút bất mãn, bây giờ lại bị hai cái tát liên tiếp, tức giận, cười lạnh : " phải chỉ là ân ái với con nha hoàn thôi sao, ngươi làm gì ghê thế? Chúng ta thành thân cũng hơn năm, sức khỏe của ngươi vẫn tệ như thế, thể hoài thai được, mà ta, hơn hai mươi tuổi rồi, cha mẹ ta rất muốn ôm cháu rồi, rất cấp bách. Ta thể để Qúy gia tuyệt hậu đươc, vốn nên nạp thiếp, nhưng vì chừa cho ngươi chút mặt mũi, nên ta đề cập đến chuyện này, phải sao? Nha hoàn kia vừa nhận ân sủng của ta, chừng trong bụng có cốt nhục Qúy gia, sau này đứa được sinh hạ nuôi dưỡng trước mắt ngươi, ngươi cũng phải xem nó như hài tử của ngươi..."

      Trầm Ngọc Tiên nghẹn ngào nhìn trân trân, đây là do mình lúc trước bướng bỉnh, ngang ngạnh đối nghịch với ca ca, lòng phải gả cho ?

      Trầm Tử Trai ngủ đến nửa đêm bị đánh thức, là Lục Mộng bước vào bẩm báo: "Vương gia, quận chúa cầu kiến!"

      "Bây giờ hơn nửa đếm rồi, rốt cuộc là có chuyện gì?" Trầm Tử Trai giật mình, vội vàng bay xuống giường, bảo Lục Mộng đưa Trầm Ngọc Tiên vào phòng.

      Mắt Trầm Ngọc Tiên khóc đến sưng đỏ, vừa vào phòng khóc: "Ca ca, muội muốn hưu Quý Minh Xuân."

      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Trầm Tử Trai vội vàng dìu Trầm Ngọc Tiên ngồi xuống, nhìn Lục Mộng lui xuống, liền hỏi câu.

      Trầm Ngọc Tiên sơ qua mọi chuyện, còn chuyện Quý Minh Xuân bảo nha hoàn tự xưng Phương nương, khó mà nên lời. Nàng xong, quyết tâm: "Muội bảo Quý Minh Xuân thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cho người đưa bọn họ ra khỏi phủ."

      Trầm Tử Trai lại nghĩ, Quý Minh Xuân cũng phải là phản bội Vương phủ, cũng làm chuyện gì thương thiên hại lí, chỉ là muốn nha hoàn mà thôi, phải là chuyện lớn gì, nhưng thấy Trầm Ngọc Tiên khóc thành như vậy, lại thể trấn an. : "Người ta đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, tuy Quý Minh Xuân có sai, nhưng lúc trước muội quyết tâm phải gả cho , lại buộc đưa cha mẹ vào Vương phủ ở. cũng là tiến sĩ lang, vốn có tiền đồ, sau khi làm quận mã, tiền đồ mờ dần, thể tiến thêm bước. Bây giờ chỉ muốn có thêm nha hoàn mà thôi, chỉ cần cầu xử lý tốt con bé nha hoàn ấy là được. Nếu muội hưu , động tĩnh quá lớn."

      nơi khác, Quý Minh Xuân biết Trầm Ngọc Tiên , nàng chạy đến chỗ Trầm Tử Trai khóc lóc kể lể, nhất thời cũng hoảng, vội vàng cầu kiến Trầm Tử Trai.
      Trầm Tử Trai nghe Quý Minh Xuân cũng đến đây, liền cho người gọi vào, trước tiên Trầm Tử Trai mắng trận, sau đó buộc phải xin lỗi Trầm Ngọc Tiên.
      Từ trong phòng Trầm Tử Trai ra, Quý Minh Xuân thoáng bình tĩnh ít, kéo góc tay áo Trầm Ngọc Tiên, tìm mọi cách xin lỗi.

      Từ Trầm Ngọc Tiên có cha mẹ, khi theo Trầm Tử Trai vào cung sống, lại được ca ca che chở như phiến băng mỏng, tới khi chuyển ra phủ sống, Trầm Tử Trai lại bị bệnh, nàng vẫn tận lực quản lý mọi việc trong phủ, trong thâm tâm nàng rất khát vọng có người thương mình. Đến khi thành thân với Quý Minh Xuân, Quý Minh Xuân ôn nhu săn sóc, mọi chuyện đều nhường nhịn nàng, thời gian đó, như điềm như mật. Nàng luôn lo sợ Trầm Tử Trai có bất trắc, có Quý Minh Xuân ở bên cạnh, nàng cũng an tâm chút. Tuy miệng rằng muốn hưu Quý Minh Xuân, nhưng chỉ là giận quá bừa mà thôi, trong lòng vẫn thể buông được. Nhưng nếu muốn nàng phải tha thứ cho Quý Minh Xuân ngay lập tức, nàng tuyệt đối làm được.

      Quý Minh Xuân thấy mặt Trầm Ngọc Tiên vẫn hầm hầm như cũ, biết suy nghĩ của nàng, lại càng hối hận, nếu lúc trước hưu Hạ Trọng Phương, giờ này trở thành con rể Giản phủ, còn sợ nổi tiếng bằng làm quận mã? Mặc dù hối hận, nhưng mặt lại hết sức ôn nhu tiểu ý, sử dụng công phu mài nước của mình, thầm thề phải mài cho Trầm Ngọc Tiên hồi tâm chuyển ý.

      Cuối cùng Trầm Ngọc Tiên cũng tra ra được ai là người ở cùng chỗ với Quý Minh Xuân hôm đó, là Thang Viên, nàng buộc Quý Minh Xuân phải bỏ Thang Viên, thế này mới yên tĩnh ít. Nhưng trong lòng vẫn còn giận, chưa nuốt trôi cục tức, tất nhiên là để ý tới Quý Minh Xuân.

      Vợ chồng bọn họ bất hòa, ầm ĩ đến hơn tháng. Cho đến tháng thứ hai, người Vương phủ lại chuẩn bị thọ yến cho Vương Tinh Huy, Trầm Ngọc Tiên đón tiếp nữ quyến, còn khách nam để cho Quý Minh Xuân giúp đỡ tiếp đãi, hai người thế này mới chuyện lại với nhau.

      Ngày thọ yến Vương Tinh Huy, số khách đến nhiều hơn tưởng tượng của ông, nhất thời hơi kinh ngạc, Vương Tinh Huy nới với Trầm Tử Trai: "Hay là bọn họ biết tình hình?"
      Tiếng Vương Tinh Huy vừa dứt, Tô Lương
      14.10.19


      Thịnh sủng

      Chương 42


      bước đến bẩm: “Phủ Thái tử cho người mang quà mừng đến chúc thọ.”

      Vừa nghe lời ấy, Vương Tĩnh Huy và Trầm Tử Trai liếc nhau, ràng Thái tử muốn lấy lòng!

      Trầm Tử Trai hít hơi sâu, quyết định đè lại ân oàn ngày xưa, phân phó cho Tô Lương: “Người đưa hạ lễ đến là ai? Thỉnh vào !”

      Tô Lương cũng hít sâu hơi, hít xong ông mới trả lời: “Người đưa hạ lễ đến là… nhị công tử Trầm Tử An.”

      Thái tử Trầm Vĩnh Xương có ba con trai và hai con , Trầm Tử An đứng hàng thứ hai, hơn Trầm Tử Trai tuổi, cũng là nhân vật phong lưu tuấn tú.

      Chốc sau, Trầm Tử An vào Tê vương phủ, quét mắt nhìn khắp nơi trong Vương phủ, thầm so sánh Vương phủ với Thái tử phủ, khỏi thầm: so với phụ thái phủ hình như lớn hơn chút, trách được đám người mẫu phi nhắc tới Tề Vương phủ, đều Hoàng thượng bất công. Chỉ có hai huynh muội mà lại được ở phủ đệ lớn như vậy. Phủ Thái tử nhiều người hơn, chỗ ở lại hơn.

      theo Tô Lương vào, đoạn, lại gặp đoàn người khác, thấy Tô Lương dừng lại chuyện, cũng dừng lại nhìn nhìn nương đầu. vừa nhìn giật mình: vị nương này, chẳng lẽ là cháu vừa được thái phó phu nhân nhận lại mà mọi người đồn? Thanh thoát như Thanh nương thứ hai. , so với Thanh nương, nàng quyến rũ hơn ít.

      Năm nay Trầm Tử An hai mươi tuổi, tuy có thị thiếp, nhưng chưa lập chính thê. Lúc ấy, Thái tử phi vốn có ý cho Trầm Tử An cưới Giản Mộc Thanh làm vợ, ngờ Giản Phi Văn có quan hệ tốt với Đức Khánh Công, nhanh tay hứa gả Giản Mộc Thanh cho tôn nhi của Đức Khánh Công là Thôi Thừa Chí.

      Thái tử phi biết việc này, chỉ qua vài câu. Mà Trầm Thanh Toàn là bạn thân của Giản Mộc Thanh, hai người thường lui tới. Trầm Tử An tất nhiên biết Giản Mộc Thanh, đối với Giản Mộc Thanh cũng hơi để ý, đến khi biết nàng bị hứa gả cho người ta, đành phải ấm ức nuốt cục tức. Bây giờ bỗng nhiên thấy Hạ Trọng Phương, lại nghĩ Hạ Trọng Phương là cháu mà Giản gia mới nhận về, cũng chưa hứa gả cho ai, nếu như…

      Ý niệm trong đầu Trầm Tử An vừa chớp, lại lập tức bác bỏ, thầm : vị Hạ nương này tuy tướng mạo xinh đẹp, nhưng lại có thân phận tẻ nhạt thể làm vợ, nếu làm thiếp cũng tệ. Nhưng chắc chắn người Giản gia cho con cháu mình là thị thiếp đâu, đúng là suy nghĩ ngu ngốc.

      Hạ Trọng Phương phát Trầm Tử An nhìn nàng, chuyện với Tô Lương xong, vội vàng dẫn nha hoàn bước .

      Trầm Tử An nhìn theo Hạ Trọng Phương đến khi khuất bóng, mới hỏi thăm Tô Lương về thân thế Hạ Trọng Phương.

      Tô Lương thuận miệng đáp, dẫn Trầm Tử An vào gặp Trầm Tử Trai và Vương Tinh Huy.

      Hạ Trọng Phương trở lại trong phòng, chuẩn bị lấy đôi giày mới thêu làm hạ lễ tặng cho Vương Tinh Huy, lúc bận rộn, Thanh Trúc bước vào cười : “Tông nhi đến rồi!”

      Vương Tông vào phòng, cười hỏi Hạ Trọng Phương: “Huyền ca ca đâu, sao lại thấy?”

      tìm Phương ngự y chuyện rồi.” Hạ Trọng Phương đáp câu, thấy đầu Vương Tông chảy đầy mồ hôi, vội lấy khăn dài lau cho cậu, lại hỏi: “Sao lại chạy qua đây? Tùy tùng đâu?”

      Vương Tông cười: “Hôm qua sư phụ dạy bài thơ tên là Hoàng hạc lâu, ‘Hoàng hạc lâu còn suông với chốn này’, tự muốn đến Tùng hạc viện nhìn người ta nuôi tùng dưỡng hạc, nhưng hạ nhân cho ta tới đây, còn ta rất ầm ĩ, sợ làm kinh động vương gia. cho ta lén vào là được. Phương tỷ tỷ, đừng ra nha, nha.”

      Hạ Trọng Phương cười: “Ta , những người khác cũng biết. Đệ chạy loạn như vậy, cẩn thận bị mắng đấy.” xong nàng châm trà, đưa cho Vương Tông uống, rồi lại sợ cậu nóng, lấy cây quạt, quạt gió cho cậu.

      Vương Tông cười : “Phương tỷ tỷ đối với đệ tốt!” xong thấy đôi giày Hạ Trọng Phương để bàn dài, liền hỏi: “Là cho ai vậy?”

      “Là quà mừng thọ, chuẩn bị cho trạng nguyên gia đấy, chỉ sợ ông thích.” Hạ Trọng Phương thấy Vương Tông hứng thú với đôi giày, liền hỏi: “Đệ cũng thích kiểu dáng này?”

      Vương Tông cười: “Thích chứ! Phương tỷ tỷ giúp đệ làm đôi như vậy , đến lúc đó đệ với cha lớn mang vào, đáng lắm, đúng ?”

      Hạ Trọng Phương cười : “Được, đến lúc đó giúp đệ làm đôi.” Nàng xong, sợ hạ nhân tìm ra Vương Tông sốt ruột, nàng vội bảo Mạc bà tử đưa Vương Tông ra ngoài.

      Vương Tông vừa , Thanh Trúc lại vào: “Hạ nương, mẫu thân quận mã gia tới!”

      Tiếng vừa dứt, Quý mẫu vén mành vào, vừa thấy Hạ Trọng Phương, khí thế hung hăng mắng: “Phương nương, rốt cuộc ngươi dùng cách gì lại khiến Đại Lang với quận chúa chiến tranh lạnh tháng? Tuy ngươi bị Đại Lang ruồng bỏ, nhưng hôm nay cũng phong quang sáng sủa rồi, cần gì hại Đại Lang chứ?”
      Last edited by a moderator: 19/10/14
      Halong-ngoc, Trà Xanh, huyendo2 others thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      ☆ Chương43☆

      Edit: Holilinhk (Hoanglinh2tq)

      "Lão phu nhân vừa gì?" Hạ Trọng Phương kinh ngạc vạn phần, gần đây nàng hề gặp riêng Quý Minh Xuân, về phần Quý Minh Xuân cãi nhau với Trầm Ngọc Tiên, tuy nàng có nghe thấy, nhưng liên quan gì đến mình chứ?

      Quý mẫu giật dây mành: " phải ngươi muốn đại lang sống tốt, cố ý gây chuyện chứ gì, là ai hả?"

      Thanh Trúc thấy hai người cãi nhau, muốn khuyên vài câu, bị Quý mẫu lớn tiếng quát: "Chủ tử chuyện, ngươi biết tránh à?"

      Thanh Trúc biết Hạ Trọng Phương là vợ trước Quý Minh Xuân, bây giờ lại nghe phải những lời chói tai, ổn lắm, nhưng vẫn cúi đầu lui xuống.

      "Lão phu nhân có chuyện gì từ từ , lớn tiếng như vậy, truyền ra ngoài cũng tốt. Vả lại hôm nay là sinh thần của Vương trạng nguyên, người ở đây ầm ĩ, nếu người Vương gia biết sao, tóm lại là chút." Hạ Trọng Phương thấy tư thế của Quý mẫu, nhất thời bất đắc dĩ, hy vọng bà biết lợi hại mà yên tĩnh chốc.

      Quý mẫu nghe nàng , cũng hạ thấp giọng, nhưng giọng điệu vẫn ngang ngược: "Ngươi vốn là nhớ thương Đại Lang, vì muốn nó hồi tâm chuyển ý, tiếc đến vương phủ làm nhũ nương, nếu nhân duyên cũng đưa đẩy thành tiểu thư Giản phủ, suy cho cùng, mặc dù Đại Lang hưu ngươi, nhưng ngươi chẳng ăn chút cay đắng nào cả, ngược lại còn trở thành quý nữ kia kìa! Mà Đại Lang vốn hối hận vì hưu ngươi, muốn hồi tâm, là chính ngươi chịu đó thôi, cam lòng đứng dưới quận chúa, còn muốn trèo cao đấy. Nếu là như vậy, Đại Lang cần phải xin lỗi ngươi. Bây giờ ngươi ở Vương phủ và Giản phủ, hai đầu qua qua lại lại, lợi cả hai bên, cần gì phải nhớ cừu hận ngày xưa, cho Đại Lang sống ngày an lành chứ?"

      Hạ Trọng Phương hít sâu hơi, bình ổn lửa giận trong người, cố gắng kiềm chế để mình ném ly trà trong tay, nàng chỉ : "Lão phu nhân ta cho quận mã gia sống những ngày an lành, lúc nào cũng nhớ thương . Những lời vu khống thế này, phu nhân bảo ta làm sao trả lời đây?"

      Quý mẫu phun ngụm nước bọt xuống nền gạch: "Còn giả bộ nữa à? phải ngươi muốn Đại Lang luôn nhớ đến ngươi, khiến cho Đại Lang để lộ trước mặt quận chúa, khiến quận chúa tức giận? Sau đó bảo quận chúa bẩm lại với vương gia, muốn đuổi cả nhà chúng ta ra khỏi Vương phủ sao! Còn ngươi ghi hận cũ trong lòng, bây giờ mượn dịp trả thù chứ gì?"

      Hạ Trọng Phương nắm chặt tay, ngẩng cao đầu: "Lão phu nhân, giờ ta là tiểu thư của Giản phủ, mặc dù thân phận thể so với tiểu thư chính thất như Thanh nương, nhưng cũng được coi là cành vàng lá ngọc, cần gì phải vì thù xưa mà chọc đến quận mã gia chứ? Vả lại gia phong Giản phủ nghiêm cẩn, tuyệt đối thể gây chuyện thị phi, nếu ta làm như vậy, chẳng lẽ sợ thái phó phu nhân biết được, thái phó phu nhân nghiêm khắc dạy dỗ sao? Lại thêm, ta ở đây hơn tháng, cũng chưa từng gặp riêng quận mã gia, tại sao lại ta quyến rũ ? Lão phu nhân chuyện phải biết cân nhắc chứ, nếu như chuyện ồn ào lên, thanh danh của ta bị phá hủy, người Giản phủ muốn truy cứu, đến đây chất vấn người của Vương phủ. Chuyện mà tốt, đừng bảo sao ta đến vương phủ cho Vương gia uống sữa. khi vương gia ngã xuống, các người còn cái gì?"

      Lời của Hạ Trọng Phương có mềm có cứng, khiến cho Qúy mẫu cứng họng.

      Quý mẫu nghe Hạ Trọng Phương , dáng vẻ hung hăng như lúc đầu còn nữa, bà lại mở miệng, giọng điệu ôn hòa hơn rất nhiều, bà ta thở dài: "Phương nương, bây giờ con quý giá như vậy, sau này tìm được người chồng xứng đáng, chuyện cũ bỏ qua , đừng nên ghi hận! Nếu Đại Lang có chỗ nào đắc tội với con, người mẹ già này thay nó nhận, con tha thứ cho nó !" xong liền đứng lên, muốn hạ lễ.

      Hạ Trọng Phương đương nhiên chịu lễ của bà, dìu bà đứng thẳng dậy, nàng : "Lão phu nhân ép buộc ta rồi!"

      Quý mẫu được Hạ Trọng Phương đỡ, thuận thế cầm lấy tay nàng: "Phương nương, bỏ qua cho Đại Lang!"

      Hạ Trọng Phương cười khổ trong lòng, muốn dây dưa với Quý mẫu, vội vàng gật đầu: "Từ sớm, ta còn hận quận mã gia, lão phu nhân yên tâm !"

      "Như thế là tốt rồi!" Quý mẫu xong, vội , lại quan tâm đến Hạ Trọng Phương, "Phương nương à, Giản phủ tìm được vị hôn phu cho con chưa? Tuổi tác con cũng còn , thể kéo dài thêm nữa, kéo nữa là ai muốn đâu."

      Hạ Trọng Phương hận thể kêu người vào đuổi Quý mẫu , nàng cố gắng áp chế cảm xúc, đáp: "Hôn có trưởng bối làm chủ, ta cũng hỏi nhiều."

      Quý mẫu sát lại gần : "Để lão bà tử xem, con vào vương phủ là trắc phi cũng được đấy! Có muốn lão bà tử này nhắc đến trước mặt vương gia ?"

      Hạ Trọng Phương hơi siết chặt tay: "Tiểu thư Giản phủ, đều làm nương tử chính thất, tổ phụ tổ mẫu nhất định cho cháu mình làm chi thứ hai của người ta đâu."

      Quý mẫu nghe những lời này, bà hơi yên lòng, đến Vương phủ làm trắc phi, cái này được, cái này được! Chỉ sợ ngươi vào được, lại làm loạn lên! Bà nghĩ vậy, mặt sắc ý, đứng lên cáo từ rồi .

      Hạ Trọng Phương vẫn ngồi ghế, nhớ lại chuyện trước, nàng nghĩ ra tại sao lúc trước mình có thể hầu hạ Qúy phụ Qúy mẫu ba năm trời.

      lát sau Thanh Trúc vào, bưng trà cho Hạ Trọng Phương uống, thế này mới hỏi: "Lão phu nhân nổi giận đùng đùng , có làm khó Hạ nương ?"

      Hạ Trọng Phương đáp: "Chỉ là hiểu lầm nho , giải thích rồi, có việc gì."

      Dù sao liên quan đến Quý Minh Xuân, Thanh Trúc cũng tiện hỏi nhiều, chải đầu cho Hạ Trọng Phương, hỏi thăm về yến hội trước, rồi giúp Hạ Trọng Phương ra ngoài.

      Lúc này, Trầm Tử An cùng với Trầm Tử Trai và Vương Tinh Huy ở thư phòng, trình hai phong thư cho Trầm Tử Trai xem qua.

      Trầm Tử Trai mở thư ra đọc, người viết là Trần ngự y cáo lão vì bệnh. xem thư xong, sắc mặt khỏi đại biến, hỏi Trầm Tử An: "Lá thư này ở đâu ra?"

      Trầm Tử An : "Là Trần ngự y viết trước khi chết, người chôn dưới chậu hoa. Tháng trước phụ thân ta tìm được lá thư này, ông cho người điều tra lại chuyện năm đó, tất nhiên là điều tra ra, năm đó, tứ vương gia mật lệnh cho Trần ngự y hạ độc trong thức ăn của ca ca. khi ca ca phát độc, phụ thân ta đương nhiên là hiềm nghi lớn nhất, hoàng thượng tất nghi kị phụ thân. Người lợi duy nhất, chính là tứ vương gia."

      Trầm Tử Trai lật lại lá thư, thấy trong thư Trần ngự y rất , năm đó ông ta bị tứ vương gia uy hiếp, thể ra tay hạ độc, sau này áy náy, ông liền cáo lão hồi hương. ngờ tứ vương gia vẫn buông tha cho ông, cho người đuổi tận giết tuyệt. Mặc dù ông tránh được hai lần, nhưng biết thể nào tránh khỏi kiếp thứ ba, ông còn lá thư ông viết chôn dưới chậu hoa sau vườn, hy vọng sau này Tề vương hoặc người của thái tử có thể tìm được, điều tra chân tướng vụ án năm đó, tố giác bộ mặt hiểm của tứ vương gia.

      Trầm Tử Trai lại đọc phong thư khác, lá thư này kể ông ta làm sao tiếp cận , làm sao hạ độc – rất .

      Đến khi Trầm Tử Trai xem thư xong, Trầm Tử An mới : "Ca ca bị bệnh mấy năm nay, phu thân ta vẫn muốn tìm ra người hạ độc, để báo thù cho ca ca, nhưng lần điều tra này mất đến mấy năm. Bây giờ bệnh của ca ca ổn hơn, tiếc rằng Trần ngự y chết, chỉ với hai phong thư này, đủ để làm bằng chứng chứng tội Tứ vương gia. Lại thêm chuyện, bây giờ hoàng thượng rất tin vị cao nhân đắc đạo kia, mà vị cao nhân ấy lại là người của tứ vương gia. Nếu bây giờ ra vạch tội, chỉ sợ chứng cớ đủ lại bị cắn ngược lại, mất nhiều hơn được.

      ra chỉ với hai phong thư, Trầm Tử Trai cũng tin chuyện này chắc chắn là do tứ vương gia làm. Nhưng vẫn gật đầu, "Gần đây Hoàng thượng luôn miệng muốn để tứ vương gia hồi kinh, thế cũng đủ biết địa vị giờ của tứ vương gia trong lòng hoàng thượng như thế nào rồi. Nay chứng cớ đủ, quả nên trình lên, để tránh bị cắn ngược lại, thể tự bảo vệ mình."

      Trầm Tử An cương nghị nhìn Trầm Tử Trai: "Ca ca, tứ vương gia là người như vậy, nếu để ông ta vào kinh, đối với phụ thân ta tốt, với ca ca cũng ổn, tất nhiên kết cục cũng mấy êm đẹp. phụ thân ta thầm muốn cùng ca ca dẹp bỏ hiềm khích lúc trước, cùng đề phòng tứ vương gia. Sau này phụ thân ta đăng vị, nhất định cho ca ca cả đời vinh hoa, dưới người, vạn người. Cùng với Vương trạng nguyên, tuy trước kia có hiểu lầm, nhưng bây giờ cũng bắt tay hòa giải."

      thế nào nữa, bây giờ có thể mượn cơ hội giao hảo với thái tử, xoa dịu quan hệ, sống dễ thở hơn, cần phải lo lắng khi hoàng đế băng hà, thái tử đăng vị, làm khó bọn họ.

      Trầm Tử Trai chỉ hơi trầm ngâm, : "Tháng sau là đại thọ của Thái tử điện hạ. Đến ngày ấy, bổn vương đến chúc mừng."

      Trầm Tử An nghe vậy, biết Trầm Tử Trai chọn tin tưởng bọn , cũng chấp nhận gạt bỏ hiềm khích ngày trước, nhất thời mừng rỡ: "Đến lúc đó rất mong ca ca đại giá."

      Trầm Tử An xong, lại nhìn về phía Vương Tinh Huy : "Phụ thân có , việc năm đó, là do tuổi trẻ nông nổi, cũng lấy làm thẹn với trạng nguyên gia. Nay tình thế trong triều như thế, hy vọng trạng nguyên gia cười qua hận cũ, cùng nhau mưu đồ đại ."

      Vương Tinh Huy : "Thái tử điện hạ ngại chuyện lúc trước, thân làm thần tử, làm sao lại nhớ kỹ chuyện xưa, nhất định ta qua chúc thọ."

      Ba người mật nghị xong đứng lên.

      Tới khi yến tiệc bắt đầu, Trầm Tử Trai ngồi cùng bàn với Trầm Tử An, ra vẻ rất thân mật.

      Tân khách vốn lo lắng Trầm Tử Trai bất hòa với thái tử, nếu hôm
      nay đến chúc thọ sau này bị liên lụy, cho đến khi thấy Trầm Tử An cũng đến chúc thọ, trong bữa tiệc cũng có con cháu Giản phủ đến là Giản Mộc Huyền, trong lòng họ như uống bát thuốc an thần.
      Lần này, Hạ Trọng Phương vẫn bị an bài ngồi bên cạnh Trầm Tử Trai như cũ. Bàn Trầm Tử Trai ngồi hôm nay có nhiều hơn hai người so với hôm làm tiệc chúc mừng Vương Tinh Huy khởi phục, hơn vị Trầm Tử An và thêm vị Giản Mộc Huyền.
      Trầm Tử An thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ thái tử giao hạ, trong lòng thả lỏng, chuyện đương nhiên cũng tự nhiên hơn. Nhất thời nhìn sang Hạ Trọng Phương và : "Phương nương với Thanh nương rất giống nhau, khi bất ngờ gặp, thiếu chút nữa mở miệng gọi Thanh nương rồi đấy."
      Hạ Trọng Phương hé miệng cười: "Lần trước ở Giản phủ có nữ khách đến, nhận nhầm ta là Thanh nương, còn bước đến đến kéo tay chuyện, lại còn hỏi sao Thanh nương lại cao hơn trước, sau mới phát là nhận nhầm người, bật cười cả lúc!"
      Trầm Tử An cũng cười: "Khi nào rảnh rỗi, Phương nương với Thanh nương cùng đến phủ thái tử chơi ! Mẫu thân ta cũng thắc mắc, là thái phó phu nhân nhận được người cháu , sao lại cất giấu cho người ta gặp?"
      Vương Du ngồi bên người Tô Ngọc Diệp, nghe tiếng cười liên tiếp từ bàn bên kia. Trầm Tử An chuyện, cười đùa với Hạ Trọng Phương, nhất thời ghen ghét, lạnh giọng: "Chỉ là nhũ nương thôi mà, vậy mà lại được lên bàn ngồi, là chẳng..."
      Tô Ngọc Diệp mỉm cười , chỉ chuyện cùng Trầm Ngọc Tiên.
      Vì chuyện của Qúy Minh Xuân mà đến nay Trầm Ngọc Tiên vẫn vui, lúc này vui cười chỉ là miễn cưỡng mà thôi, lòng thầm hạ quyết tâm, nhất định nàng phải tìm vị hiền thê cho Trầm Tử Trai, tuyệt thể giống mình năm đó đụng trúng Qúy Minh Xuân, chỉ tham tướng mạo xuất sắc, để ý những cái khác.
      Tới lúc tan tiệc, Trầm Tử Trai lại vào thư phòng mật nghị với Vương Tinh Huy, hai người xem lại hai phong thư Trầm Tử An đưa tới.
      Trầm Tử Trai hỏi Vương Tinh Huy: "Trạng nguyên gia thấy thế nào?"
      Vương Tinh Huy : "Chỉ bằng hai phong thư này, mặc dù đủ để tin, nhưng nay quả thái tử phải kiêng kỵ tứ vương gia, lúc này, ắt cũng là tâm muốn giao hảo với vương gia cùng nhau chống lại tứ vương gia, an tọa vị trí thái tử."
      Trầm Tử Trai cũng biết, trong tình thế thời, thái tử dám xuống tay với , ngược lại còn cực lực bảo vệ , đến lúc đó, tránh bị tứ vương gia mưu hại.
      Vương Tinh Huy lại : "Bây giờ chúng ta giao hảo với thái tử, vương gia nên mượn lực dựa thế, sau này mưu đồ phen, chúng ta để tứ vương gia và thái tử tranh đấu lẫn nhau, vương gia chỉ đứng bên ngoài hưởng lợi mà thôi."
      Mắt Trầm Tử Trai sáng lên: "Đúng, so với việc để người ta khống chế, tại sao ta thể tự mình làm chủ? Vả lại bổn vương còn có Thục phi nương nương tương trợ đây mà! Về phần cuối cùng ai là người hãm hại bổn vương, hãy đợi bổn vương ngồi lên cao, tính lại với người ấy. Cho dù bây giờ điều tra xong, lấy năng lực của bổn vương tại, cũng chưa chắc động được tới đối phương."
      Vương Tinh Huy gật đầu : "Vương gia minh!"
      Hai người này mật nghị hồi kéo dài đến tận hai canh giờ.
      Chốc, Phương ngự y cho người đến tìm Trầm Tử Trai, Trầm Tử Trai mới bước ra khỏi thư phòng.
      Phương ngự y lo lắng : "Vương gia vẫn còn chưa uống sữa kìa! Hạ nương còn chờ."
      Trầm Tử Trai hỏi mấy giờ, khỏi : " trễ thế này, đành phải mời Phương nương ở lại Vương phủ đêm thôi, nghỉ đến sáng hôm ngày mai, đêm mai cho uống sữa xong, để nàng về Giản phủ!"
      Phương ngự y đáp: "Tô quản gia bàn bạc với Huyền nhi, để cho Huyền nhi hồi Giản phủ trước, rằng đêm mai qua đón."
      Trầm Tử Trai nghe xong, lúc này mới yên lòng, nhất thời vội vàng trở về phòng, đầu tiên là tắm rửa sạch , xong xuôi mới cho người mời Hạ Trọng Phương sang.
      lát sau, Hạ Trọng Phương cầm đèn lồng qua, khi tới bên ngoài phòng Trầm Tử Trai, nàng bảo Thanh Trúc cầm đèn lồng đứng bên ngoài, còn nàng vào trong phòng.
      Phương ngự y cũng bưng chén thuốc vào, nhìn Hạ Trọng Phương uống hết, bản thân khó ở lại, với Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương:"Ta nghỉ trước, nếu có chuyện gì cứ việc gọi ta." xong lui xuống.
      Đêm nay Trầm Tử Trai biết hưng phấn ở đâu ra, đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại Hạ Trọng Phương, kéo Hạ Trọng Phương ngồi đầu gối, nhìn nàng hàm ý.
      Hạ Trọng Phương thấy thần sắc Trầm Tử Trai khác mọi ngày, khỏi gọi: "Vương gia!"
      "Ừ!" Trầm Tử Trai mỉm cười trả lời tiếng, lại vỗ về môi Hạ Trọng Phương, đột nhiên cúi đầu ngậm lấy cánh môi Hạ Trọng Phương, nhàng mút vào, bàn tay to quen đường tìm vào áo Hạ Trọng Phương tham lam vào, gắn vào chỗ đẫy đà, xoa nắn.
      Last edited by a moderator: 26/10/14
      Halong-ngoc, Trà Xanh, huyendo2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :