“Tôi… học cùng trường trung học với Thần thiếu.”
Tả Tư Thần vào thời trung học là nhân vật làm mưa làm gió, học sinh cùng khóa nhớ là chuyện bình thường.
Nếu tại thừa nhận, đợi đến lúc Tả Tư Thần nhớ được gặp ở đâu, có vẻ như còn đáng ngờ hơn.
“Hóa ra là bạn học cấp ba.” Tả Tư Thần khẽ cười, “ giờ phải về công ty à?” Giọng điệu có chút thân thiết hơn.
Hứa Y Nhiên thoáng sửng sốt, “Vâng.”
“Vừa hay xe tôi còn chưa vào bãi, tôi đưa về.”
Hả? “ cần phiền Thần thiếu đâu.”
Da đầu Hứa Y Nhiên tê rần cự tuyệt, lần nữa ngờ vực, người có trí nhớ rối loạn mới là mình.
Trước đây chưa từng chuyện với Tả Tư Thần, có điều trong ấn tượng của , Tả Tư Thần đối đãi với mọi người vĩnh viễn đều là thái độ cao ngạo tao nhã, quá hời hợt, nhưng cũng quá thân thiện.
Sao bây giờ đột nhiên biến thành con người khác rồi?
cũng tự kỷ nghĩ rằng do dáng dấp mình đẹp, thấy bên người Nghiêm Thiếu Hành có bao nhiêu người đẹp chủ động “hiến thân” là biết, thân là công tử thế gia, lại có ngoại hình như ngôi sao, người đẹp gì mà Tả Tư Thần chưa từng gặp?
xa, Đường Nhã bên cạnh chẳng hạn, cũng chẳng thấy Tả Tư Thần liếc nhìn ấy lần.
Tả Tư Thần khách sáo làm bất ngờ lắm, nhưng lại làm người ta có cách nào từ chối, sau khi trải qua phen cự tuyệt, Hứa Y Nhiên vẫn lên xe ngồi.
Thế nhưng giây sau khi đóng cửa, rất muốn nhảy khỏi xe.
Thầm mến là cảm giác rất kỳ diệu, có lẽ là thời gian quá lâu rồi, cũng có lẽ là kết hôn rồi tái hôn, nay còn đau đầu “đấu tranh” với chồng trước, vì vậy lần gặp lại người thương thầm, cảm xúc trong lòng… rất lạ.
Nhiều hơn nữa, hình như là cảm giác hồi hộp, đại khái gần giống như hoài niệm.
Người kia trong ký ức quá tốt đẹp, rất sợ qua nhiều năm như vậy, bộ dáng còn trong trí nhớ.
Mang theo tâm trạng là lạ ngồi xe quay về công ty, đường Tả Tư Thần rất khách sáo, hai người tạm thời tán dóc về chuyện trung học.
Nhưng càng như vậy, Hứa Y Nhiên lại càng cảm thấy kỳ quái.
Hai người thực quen mà…
Chẳng lẽ gần đây ăn phải thuốc tiên từ trời rơi xuống, làm cho chàng đẹp trai trước đây quen biết, tại trở nên thân thiện với ư? Suy nghĩ này quá 囧 .
Nhưng Tả Tư Thần là ví dụ, chồng trước của cũng thế, hai chàng đẹp trai dạo này thực rất khác thường.
vất vả mới kéo dài đến công ty, Hứa Y Nhiên thở phào nhõm, “Thần thiếu, cảm ơn đưa tôi về.”
Chương 76: ghen à? (1)
“ có chi,” Tả Tư Thần cười , “Lâu rồi mới gặp được bạn cấp ba, bằng hôm nào cùng nhau về thăm trường nhé.”
“… Hôm khác hẳn .”
Hứa Y Nhiên chả hiểu sao có thói quen nhiệt tình, thoáng kích động mở cửa xuống xe.
Sau đó lại hối hận…
Tay vẫn còn đặt tay nắm cửa, chân chạm đất, chân khác còn trong xe, cả người Hứa Y Nhiên dừng lại với tư thế cổ quái, hóa đá nhìn chiếc Bentley màu đen rất quen mắt ở cách đó xa.
Sáng hôm nay, có phải Nghiêm Thiếu Hành lái chiếc xe này ? Hình như là…
Thực ra cách lớp phim chống nổ, cửa sổ xem như đen mảng, cảnh tượng bên trong cũng thấy được gì.
Nhưng Hứa Y Nhiên cảm thấy xuyên qua cửa sổ, lớp phim chống nổ, dường như có thể trông thấy ánh mắt của chồng trước.
Sắc bén như chim ưng vậy, mang theo áp lực bức người, chăm chú nhìn .
Nếu giờ mặt đất có cái hố, chắc chắn hai lời mà nhảy xuống cho xem.
“Hứa tiểu thư?” Tả Tư Thần ở phía sau gọi .
“Tạm biệt Thần thiếu!” Hứa Y Nhiên phục hồi tinh thần, lập tức xuống xe.
Sau khi đóng cửa, cứ nhìn thẳng đến công ty.
Tả Tư Thần tựa lưng vào ghế, vội vàng bảo tài xế lái , mà nhìn bóng lưng Hứa Y Nhiên.
Hứa Y Nhiên sao? nhớ là ai, hôm trước ở đại thọ của ông nội, Tùy Dật sớm rời sân rồi, chính là tới nhà Hứa Y Nhiên này.
“Hứa Y Nhiên.” Làn môi mỏng chậm rãi bật ra cái tên này, với niềm hứng thú .
“ thôi.”
Bước con đường dẫn đến cửa chính của công ty, Hứa Y Nhiên thấp tha thấp thỏm thôi.
Từ năm đó thầm mến người trong xe cho đến khi bị chồng trước có trí nhớ hỗn loạn bắt lại vừa vặn…
Nghiêm Thiếu Hành làm thế nào?
Đến cửa chính của công ty, mới nhìn bảng thông báo được dán cửa kính, vì thang máy phải sửa, thời gian nghỉ trưa kéo dài thêm giờ.
Nếu là ngày thường, tin tức này chắc hẳn làm phấn chấn lòng người, nhưng bây giờ có chỗ để đó!
Cửa chính khóa, cũng thể đập vỡ cửa kính mà bước vào nha!
Thế nhưng ở bãi đỗ xe phía sau, Nghiêm Thiếu Hành có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của …
đau đầu, chợt điện thoại đổ chuông, tên chồng trước xuất màn hình di động của .
“… Alo?” Nhận điện thoại, Hứa Y Nhiên chột dạ mở lời.
“Qua đây.” Mệnh lệnh ngắn gọn súc tích, nghe ra có gì khác biệt so với bình thường, sau đó Nghiêm Thiếu Hành cúp máy.
Chương 77: ghen à? (2)
Hứa Y Nhiên cau mày nhìn điện thoại.
ràng đề cao tinh thần Lôi Phong [1], dọn tới hỗ trợ chăm sóc chồng trước, ngồi xe Tả Tư Thần về, làm bất cứ chuyện gì quá giới hạn, sao phải chột dạ chứ?
Lại , có lẽ khí tức của Nghiêm đại tổng tài quá mạnh mẽ, hơn nữa liên tục mắc “sai lầm” bị tóm được, nên bây giờ thấy , càng cảm thấy chột dạ.
Tâm lý này thể chấp nhận được!
Bọn họ ly hôn, cho dù coi mắt hay gặp gỡ mối tình đầu, cũng cần cảm thấy hổ thẹn với !
Nghĩ vậy, Hứa Y Nhiên bỏ điện thoại vào túi xách, vội vả đến bãi đỗ xe, mà đường vòng, bước vào siêu thị 24h gần công ty.
Rất nhanh mua gói quả óc chó rang muối rồi bước ra, lúc này Hứa Y Nhiên rất bình tĩnh lên xe Nghiêm Thiếu Hành ngồi.
Xé bao bì, đưa đến trước mặt Nghiêm Thiếu Hành, rất thành khẩn khuyên , “Ngoan nà, về sau đều phải mang gói óc chó bên người, khi có thời gian ăn vài hạt nghen.”
Nghiêm Thiếu Hành im lặng liếc nhìn , nhận gói óc chó, rồi bắt đầu ăn.
Mấy ngày nay bị ép ăn biết bao nhiêu quả óc chó rồi, hiếm khi ngấy, còn có thể nuốt trôi.
“Sao tới đây?” Hơn nữa lại tự mình lái xe, bảo tài xế đưa ?
Hứa Y Nhiên hỏi rất tự nhiên, giống như lo lắng chuyện vừa rồi bị tóm được.
“Nhớ vợ.” Nghiêm Thiếu Hành cũng trả lời vô cùng tự nhiên.
Những lời này làm thực … Ai! “Ăn nhiều ăn nhiều vào.” Hứa Y Nhiên thay ưu sầu thúc giục .
Nghiêm đại tổng tài, lo lắng mời mấy vị chuyên gia đến hội chẩn à, chữa trị cho đầu óc hoàn toàn hết rối loạn chứ?
Cho dù vào thời khắc mấu chốt có thể mời hai đến công ty trấn giữ, nhưng những chuyện khác sao?
Ví như trong các bản tin của truyền thông, xem Tả Tư Thần là đối thủ cạnh tranh của .
Tiên sinh à, sợ thua Tả Tư Thần ư?
Hứa Y Nhiên rất bất đắc dĩ khuyên , “ phải có cảm giác nguy cơ chứ.”
Nghiêm Thiếu Hành lườm , cũng hỏi câu đầu đuôi này từ đâu ra, đột nhiên giơ tay lên, đút quả óc chó vào miệng .
“… Mặn quá.” Hiệu này lần sau mua nữa.
Hứa Y Nhiên định lấy cái gói trong tay , nhưng Nghiêm Thiếu Hành thuận thế sáp lại gần, lén thơm lên môi .
Sau đó Nghiêm đại tổng tài ngồi thẳng lưng, nghiêm trang , “Ngọt.”
“…” Gương mặt đỏ bừng, Hứa Y Nhiên suýt chút nữa muốn nhảy khỏi xe chạy trốn.
Đợi đến lúc tỉnh táo cũng cảm thấy mình cần phải xuống xe.
[1] Nhân vật Lôi Phong là chiến sĩ giải phóng của TQ, được mô tả là người vẫn lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui của mình và chung là làm rất nhiều việc tốt và nhất là chuyên cần học tập « Tuyển tập Mao Trạch Đông ».
Chính vì vậy mà sau khi « hy sinh », Lôi Phong ngay lập tức được Mao Trạch Đông sử dụng như vũ khí tuyên truyền. Tới nay, đối với bộ phận dân chúng Trung Quốc, Lôi Phong vẫn được tôn sùng như là hùng, thậm chí có cả viện bảo tàng Lôi Phong tại nơi mà phục vụ trong quân đội.
Chương 78: ghen à? (3)
“… Tôi muốn xuống xe gọi điện, ở trong xe nhất thiết được lộn xộn nghen.”
màn dụ dỗ trẻ con lại xuất .
Hứa Y Nhiên tính gọi cho trưởng bối Nghiêm gia, cùng bọn họ thương lượng chuyện mời bác sĩ đến khám cho Nghiêm Thiếu Hành.
Nhưng mới nghiêng người sang, còn chưa mở cửa, phía sau đột nhiên có thân thể ấm áp dán vào.
“Nhiên Nhiên, vừa nãy sao cùng chỗ với Tả Tư Thần vậy?”
Cuối cùng Nghiêm đại tổng tài cũng đặt câu hỏi rồi.
“Tôi đến công ty ấy đưa văn kiện, ấy phát tôi là bạn cấp ba, tiện thể cho tôi nhờ chuyến.” Hứa Y Nhiên trả lời rất qua loa.
Có điều cũng đúng như vậy mà.
Bên trong xe gian hẹp, khuôn mặt điển trai gần trong gang tấc, con ngươi đen cực đẹp, nhìn ở cự ly gần, như có ma lực khiến người ta tim đập thình thịch.
Hứa Y Nhiên quen ánh nhìn chuyên chú của lắm, muốn tách ra, lại giơ tay nâng cằm lên, cố định mặt .
“Vợ à.” đột nhiên gọi .
Đối với cách gọi thuộc thân phận của mình, Hứa Y Nhiên luôn luôn đếm xỉa.
Nhưng hôm nay dường như rất quyết tâm, gọi xong, giống như chờ đợi đáp lại, tay vẫn nâng cằm .
“…Vâng?” có lựa chọn nào khác, Hứa Y Nhiên đành ậm ờ lên tiếng.
Nghiêm Thiếu Hành bỗng dưng nở nụ cười.
Đường nét sắc bén lạnh lùng trở nên mềm mại hẳn, mang theo ý cười nơi đáy mắt, “ có gì, chỉ muốn gọi em tiếng.”
Tay trượt xuống, rơi lên vai , nghiêng người, để tựa vào ngực .
Nhiều động tác liên tiếp đều dịu dàng, nhàng khiến người ta ấm lòng.
Nghiêm Thiếu Hành như vậy, làm Hứa Y Nhiên cảm thấy vừa xa lạ vừa ngạc nhiên.
Cho đến bây giờ ngờ Nghiêm Thiếu Hành lại dịu dàng đến thế, cũng cho tới bây giờ, có người chỉ vài chữ đơn giản như vậy mà lại êm tai thế này.
Nếu lúc đó gặp Nghiêm Thiếu Hành như vậy, phải chăng có ly hôn ?
… Chắc là có .
quá xuất sắc, cho dù khi ấy chưa hiểu , nhưng cũng có thể dễ dàng kể ra mấy trăm ưu điểm người .
Dịu dàng hơn nữa, cũng chỉ thêu hoa gấm, làm thêm hoàn mỹ hơn thôi.
Đánh vỡ bầu khí ấm áp nhàng, là tiếng tin nhắn vang lên, nhắc nhở thang máy sửa xong.
“Tôi phải trở lại làm rồi.”
Nghiêm Thiếu Hành dường như muốn buông ra, “ nên để em đến công ty làm.”
“Tôi từng nộp đơn mà, hình như là chức vị thư ký, có điều đến vòng hai bị gạch tên rồi.” Hứa Y Nhiên thuận miệng nhắc tới.
Chương 79: Vợ ơi, hôn miếng (1)
Nghiêm Thiếu Hành buông cánh tay ôm , ngồi thẳng lưng, rất đạo mạo nghiêm trang , “Chuyện này biết gì hết.”
nhảm, loại chuyện này, đương nhiên cần Nghiêm đại tổng tài đây đích thân xen vào.
Hứa Y Nhiên nghĩ nhiều, cho dù nghĩ nhiều, cũng ngờ là khi ấy chính mình bị chồng trước - cái vị ngồi bên cạnh thẳng tay gạch tên…
Tối hôm đó, sau khi tan tầm, Hứa Y Nhiên như thường lệ cùng đồng nghiệp tới trạm xe buýt.
Điện thoại đột nhiên vang lên, tên Tùy Dật xuất màn hình.
Nhận cuộc gọi, “Tùy Dật…”
Hai chữ “Tiên sinh” còn chưa ra khỏi miệng, đầu dây bên kia truyền đến giọng ấm áp của Tùy Dật, “Y Nhiên, ở nhà em.”
“…” Bất kể xưng hô hay nội dung câu , đều làm Hứa Y Nhiên phản ứng kịp.
“Hôm nay gặp bác ở ngoài…”
Lần này phản ứng kịp rồi! Tùy Dật bây giờ ở nhà ba mẹ !
Đúng là lần dối về sau càng dối ngừng, giờ phải đóng kịch lần nữa, sau đó con đường làm diễn viên ư…
Vội vàng từ biệt đồng nghiệp, Hứa Y Nhiên lập tức bắt xe, chạy đến nhà ba mẹ.
Hôm nay rất đúng lúc, Tùy Dật gặp phải mẹ Hứa mua sắm lớn trở về, nên chủ động dừng xe, muốn đưa mẹ Hứa về, còn giúp mẹ Hứa xách túi lớn túi lên lầu.
Đừng là bạn trai con , cứ xem như bạn bè bình thường, với thói quen của mẹ Hứa, cũng chắc chắn giữ người lại ăn cơm chiều.
Lúc Hứa Y Nhiên chạy về nhà, cảnh tượng đập vào mắt là mẹ Hứa thi triển tài nấu nướng trong nhà bếp, còn Tùy Dật chơi cờ với ba .
Cảnh tượng chuẩn mực này giống như mang bạn trai về nhà gặp mặt cha mẹ vậy.
Chồng trước của … Ai, quên tiếng với Nghiêm Thiếu Hành rồi.
Khi Hứa Y Nhiên vừa nhớ tới, bèn chào hỏi với ba mẹ và Tùy Dật, rồi mượn cớ rửa tay, sau đó trốn trong toilet điện thoại cho Nghiêm Thiếu Hành.
“Vợ.” Nghiêm Thiếu Hành rất nhanh nhận cuộc gọi.
Hứa Y Nhiên tiếp tục xem cách xưng hô thuộc về thân phận mình, giọng báo biết, “Tối nay tôi phải ở nhà ba mẹ ăn cơm, muộn chút nữa mới về.”
Vẫn như trước, Nghiêm Thiếu Hành hỏi nhiều, “Khi nào về gọi cho , đến đón em.”
“… cần cần đâu, tôi xe điện ngầm được rồi.”
đến là muốn giới thiệu Nghiêm Thiếu Hành thế nào với ba mẹ đây? “Mẹ, vị này là chồng trước của con, giờ ấy hơi lú lẫn, nên mẹ thể chém ấy” vậy ư?
Chương 81: Vợ ơi, hôn miếng (3)
Gương mặt nhã nhặn tươi cười, “Làm thành món thịt xiên may ra còn hi vọng.”
“…”
“ buồn cười à?” Tùy Dật dường như có chút tiếc nuối, “Vốn muốn kể chuyện cười làm dịu bầu khí.”
“…” Đúng là chuyện cười, sắp tê cóng rồi.
Tùy Dật khẽ cười, giống như muốn gì đó, nhưng đến khi lườm người nào đó bên cạnh, trong mắt chợt thoáng qua ý cười trào phúng.
“Hứa tiểu thư, tối này tôi có việc, thể đưa về.” Tùy Dật tạm thời đổi chủ ý.
Hứa Y Nhiên đương nhiên để bụng, hơn nữa cũng muốn người ta biết ở nhà Nghiêm Thiếu Hành, đơn giản là thể để người ta đưa về.
đường Tùy Dật đưa đến trạm xe điện ngầm, Hứa Y Nhiên lại đưa ra cầu mời ăn cơm.
Tùy Dật gần đây giúp nhiều lắm, cảm ơn chút, lòng yên tâm.
Lần trước Tùy Dật cần khách sáo, lần này cũng trả lời rất nhanh, “Ăn cơm hả, cần đâu, tôi muốn Hứa tiểu thư giả làm bạn tôi lần.”
Vốn muốn liên lụy Hứa Y Nhiên, nhưng tại xem ra, cả nhà đều dán mắt vào và Hứa Y Nhiên rồi, có đưa về hay , cũng như nhau thôi.
“Được, thành vấn đề.” Hứa Y Nhiên rất sảng khoái đồng ý.
Xem ra Tùy Dật bị gia đình ép coi mắt.
Nhưng mà… Hứa Y Nhiên thoáng ngượng ngùng, “Tôi đóng kịch giỏi như , sợ lộ mất.”
“ sao, tôi dẫn đến gặp người ta, rất ít người có thể giữ được mặt mũi và thần kinh mặt bình thường trước mặt bà ta.”
“…”
“Mà bà ta cũng phải mẹ tôi, có thể cười đừng ngại.”
“…” Những lời này trái lại còn buồn cười hơn chuyện cười lúc nãy.
Trong lúc chuyện, hai người tới trạm xe điện ngầm, Hứa Y Nhiên bày ra vẻ mặt 囧 từ biệt Tùy Dật, đợi đến lúc rời , vẫn còn đứng ở bên mua tờ báo lá cải —— trang đầu nhìn thấy tên chồng trước của , ba chữ to đùng rất bắt mắt.
Ngoại trừ lúc từ chối thiên kim danh gia chủ động đến lấy lòng, Nghiêm đại tổng tài phải luôn luôn có scandal tình cảm gì ư?
Có điều tin tức kiểu này, trừ phi là tổng biên tập có thù hằn với vị tiểu thư đó, nếu thể đăng trang đầu.
Nghiêm đại tổng tài hiếm khi được lần lên trang đầu báo lá cải, chắc chắn phải mua tờ.
Nhét tờ báo vào túi xách, Hứa Y Nhiên tính xuống bậc thang, chợt nghe giọng quen thuộc vang lên bên tai, “Vợ ơi.”
Ngay sau đó tay bị túm lại, cứng rắn kéo đến chỗ đậu xe, rồi nhét vào trong xe.