Chương 6.1
Edit: Vân Du
Tô Quý chuẩn bị đón nhận những lời chọc tức cười nhạo, nhưng kiểu chế nhạo này khiến cảm thấy người kia chắc chắn có chút bất lực, Mặc Viễn Ninh mới hết câu liền cúi đầu xuống ho khan vài tiếng.
ho lúc, mới lên tiếng bị nuốt cuối, nghe giống ho khan mà giống như chịu đựng cơn chấn động lớn.
Tô Quý nhìn ra ngoài hồi lâu, sau đó mới hoài nghi hỏi: “ đau dạ dày?”
do dự cho Mặc Viễn Ninh uống thuốc độc năm, chỉ có hai lần xuất bệnh trạng, những lần khác đều hề thấy có gì khác thường.
Nếu như phải sau đó nghi ngờ độc dược bỏ vào trong bát súp mỗi ngày chẳng có hiệu quả gì, cũng mạo hiểm lật bài ngửa với .
Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Quý cũng cảm thấy có thể mình khiến Mặc Viễn Ninh trúng độc mãn tính, người nếu có bệnh, cũng chỉ có bệnh dạ dày mà thôi.
Chỉ là nhớ bệnh đau dạ dày của hề nghiêm trọng, sau khi kết hôn được đầu bếp nhà họ Tô chú ý kỹ lưỡng, rất lâu đều chưa hề tái phát.
Sắc mặt Mặc Viễn Ninh tái nhợt, trán cũng đổ mồ hôi, nghe hỏi vậy cũng phủ nhận, chỉ vừa cười vừa : “Chờ lát nữa ổn thôi.”
xong cười có chút áy náy: “Chờ lâu quá rồi, trong bếp còn món sò chưng trứng, phiềm em tự lấy ra ăn nhé.”
Hóa ra là còn món nữa, Tô Quý mình ăn nhanh quá, quét sạch cả bàn đồ ăn no nê rồi, chỉ có thể : “Tôi ăn no rồi, còn chưa ăn gì, bát trứng kia để lại ăn .”
chỉ là thuận miệng vậy, Mặc Viễn Ninh liền giương mắt lên, đôi đồng tử sâu hun hút cũng dịu dàng thể tin nổi.
Tô Quý nhìn cười với mình, ngữ khí cũng nhàng chậm trở lại: “Cảm ơn.”
Cảm ơn làm cái quái gì, nhà này của , đồ ăn làm, ăn no rồi, chỉ còn bát trứng để phần mà thôi.
Tô Quý cảm thấy đau quá nên hồ đồ rồi, suy nghĩ lúc cuối cùng vẫn quyết định mục đích chủ yếu tìm : “Bát đũa ai dọn cả.”
Mặc Viễn Ninh nghe xong ngược lại cười rộ lên, nhịn được lại ho hai tiếng mới : “Để đó là được rồi.”
Tô Quý do dự lát, đúng là vẫn có dũng khí bỏ rơi người trước mặt đau đớn đổ mồ hôi, vươn cánh tay đến trước mặt : “ có muốn nghỉ ngơi ? Tôi vịn về phòng.”
Sắc mặt Mặc Viễn Ninh nhìn tình nguyện lắm, giật giật khóe môi: “Được, cảm ơn em.”
nhàng nắm lấy cánh tay , căn bản chuyển chút sức lực nào sang người , mà là tự đứng thẳng người dậy.
khí phách như vậy, Tô Quý cũng nhiều lời, hỏi: “Phòng ở đâu?”
Mặc Viễn Ninh nhìn , cong khóe môi: “Phòng lần trước em ngủ.”
Tô Quý lập tức cảm thấy mình hỏi thừa, biệt thự này vốn lớn, căn phòng ngày đó tỉnh dậy hiển nhiên là phòng chủ.
Chỉ là ngày đó nghĩ nhiều, bây giờ vừa nghĩ đến việc mình thức dậy giường của Mặc Viễn Ninh, ràng có chút xấu hổ.
Cũng may Mặc Viễn Ninh cũng thừa hơi quan sát sắc mặt rồi giễu cợt, miễn cưỡng duy trì trấn tĩnh, dìu về phòng ngủ.
Mặc Viễn Ninh nhnh nhưng cũng tính là quá chậm, chỉ là lông mày vẫn dãn ra dù chỉ chút, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Tô Quý thấy tình hình của ổn, giống bộ dạng của người chỉ cần nghỉ ngơi chút là khỏi, thầm nghĩ chừng hôm nay phải ở lại đây khá lâu.
Có lẽ thói quen nhiều năm ở chung thấm vào máu, sau khi đưa đến giường nằm xuống, đưa tay lên vuốt trán lấm tấm mồ hôi, ngón tay lướt qua gò má khuôn mặt tái nhợt: “ cần thuốc ? Ở đâu? Tôi lấy giúp .”
Mặc Viễn Ninh có chút vô lực tựa vào gối nhìn , ánh mắt đen thăm thẳm nhìn vô cùng thâm thúy, khiến Tô Quý biết phải làm gì.
cứ thế nhìn lúc lâu, mới cười khẽ: “Trong tủ cốc ở phòng khác, gần phòng bếp.”
Tô Quý đón nhận ánh mắt , vô thức “À” rồi vội vàng rời giường, kéo cửa ra ngoài.
Sau khi xuống tầng mới nhớ, biết cần lấy thuốc gì.
mở tủ gỗ ra, thấy bên trong có mấy lọ thuốc, dứt khoát ôm tất cả ra, rồi rót cốc nước ấm ở máy đun nước, mang hết lên tầng.
Tô đại tiểu thư rất ít khi chăm sóc người khác nên có nhiều kinh nghiệm nhưng lúc ở cùng Mặc Viễn Ninh, khi đạu dạ dày buổi tối, đều rời giường mang thuốc và nước đến cho .
Lúc cha bệnh nặng và trai bị tai nạn, cũng có người chuyên chăm sóc, hơn phân nửa thời gian chỉ ở bên cạnh trò chuyện hoặc trông nom.
Chỉ có Mặc Viễn Ninh, bởi vì là vợ của , mấy năm qua cùng ngủ chung giường, có đôi khi so với người thân còn thân thiết hơn chút.
Chưa kể khoảng cách giữ vợ chồng cũng là khoảng cách gần gũi nhất thế giới, lúc thân mật khăng khít có thể tuy hai mà , ngay cả tính mạng và cuộc đời cũng có thể lấy ra sẻ chia, càng đến những chuyện khác.
Nhưng khi chia lìa trở thành người xa lạ bằng cả bạn bè bình thường, thậm chí cả đời này bao giờ gặp lại.
* Vân Du: Mai Du đăng nốt chương 6 luôn nha