1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gả cho lão nam nhân - Lạc Vũ Thu Hàn (71) HOÀN Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 25. (Phần 1)



      Edit: Fuly.
      "Trương thúc, trong phòng khách đốt lò sưởi chưa?" Lúc này là giờ Thân, Nhị gia cùng Thanh thúc chuẩn bị ra cửa chính đón khách, Dương Nghi kiểm tra lại mọi việc lần cuôi.

      Nghe Nhị gia , người tới lần này đều là những huynh đệ tốt trong quân doanh cùng ngài ấy. Vân Châu đại thắng, cấp báo tám trăm dặm xuất phát từ hôm trước, chạy tới Kinh Thành. Nhưng phải khoảng thời gian ngắn nữa thánh chỉ mới ban xuống, lần này tề tụ ở Đồng phủ, xem như là ăn mừng trước vậy.

      "Bẩm Dương quản , đốt rồi."

      "Thêm băng vào bốn góc trong phòng khách ." Lò sưởi rất nóng, huống chi nhiệt độ thân thể nam tử vốn cao, lát nữa còn uống rượu, nên thêm chút băng để điều hòa nhiệt độ.

      "Vâng!"

      An bài xong bên này, Dương Nghi lại xuống phòng bếp lần nữa, thấy tất cả đều sắp xếp thỏa đáng mới yên lòng. , đây là đầu nàng tổ chức việc thiết yến đãi khách, chỉ sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn khiến Nhị gia mất thể diện.

      Sau khi đón khách vào đại sảnh, nghe Nhị gia phân phó, cho phòng bếp mang hết món ăn lên xong, Dương Nghi cố ý lưu lại hai nha hoàn ít tuổi đứng ở ngoài hầu hạ. Còn nàng cùng Thanh thúc tới thiên sảnh, nghe Nhị gia phân phó.

      Qua ba lần rượu, khí cũng sôi trào lên hơn.

      "Tiểu tử, nhà đệ rượu ngon thức ăn tốt ít nhỉ. Đệ xem, những năm này đến chỗ ta ăn uống bao nhiêu lần rồi hả? Phụ thân và nương còn bảo ta chiếu cố đệ nhiều chút, mình đệ đơn sống dễ dàng. Nhưng nhìn thức ăn, nhìn rượu này xem, ta thấy đệ còn sống thoải mái hơn ta."

      "Khi ta tới đây, biểu tẩu đệ còn lo lắng có người quán xuyến nhà cửa giúp đệ, bảo chúng ta được chê cười. Nhưng ta thấy hình như mọi việc được an bài cũng tệ lắm."

      "Chỉ là Đồng Nhị à, ngươi cũng nên tìm nương tử rồi, ngươi xem, cả phủ viện to như vậy mà có nữ chủ nhân lo liệu quả thỏa."

      "Đúng vậy, những năm này, thấy đệ cứ bôn ba bên ngoài, nhưng đến cả nha hoàn thông phòng cũng có, chúng ta cũng sốt ruột thay cho đệ !"

      Mọi người, ngươi lời ta câu khuyên bảo.

      "Cảm ơn các lão ca quan tâm, chuyện này trong lòng ta tự có chủ trương. Đây, ta kính các vị ly." xong, Đồng Nhị gia liền đứng lên, nâng ly rượu uống cạn.

      "Được, cạn!"

      "Đồng nhị ca, ta muốn thương lượng với ngài chuyện này. Nghe trong phủ có nha hoàn tên là Dương Nghi phải ? Biểu đệ này của ta từng thoáng gặp qua nàng lần, biết ta và ngài có mấy phần giao tình, cố ý nhờ ta tới làm mối. Ta từ chối được, thể làm gì khác hơn là mặt dày chuyển lời giúp." Phùng Quang Hoa cười tủm tỉm .

      Nghe Phùng Quang Hoa xong, bàn tay nắm ly rượu của Đồng Nhị gia chợt cứng đờ, Dương nha đầu quả nhiên được nhiều người nhớ thương! Nhưng mà bọn họ nghĩ cũng hay , Hoa nhi tân tân khổ khổ mới bồi dưỡng được, sao có thể dễ dàng cho người ngoài chiếm tiện nghi như thế. Muốn công tới hái trộm đào sao? có cửa đâu!

      "Này, Phùng lão đệ, ngươi như vậy là đúng rồi, Đồng Nhị gia người ta đến thê tử cũng còn chưa có, sao ngươi có thể vươn tay đến hậu viện nhà người ta vậy chứ?" người đồng ý .

      "Đúng vậy, việc đào tường nhà người khác thế này cũng hơi quá đáng rồi. nương xinh đẹp đường có cả bó lớn, bảo biểu đệ ngươi tự tìm ."

      . . . . . .

      Phùng Quang Hoa bị người ta chê bai đến xấu hổ.

      "Biểu đệ của Quang Hoa ta gặp qua, là người có ánh mắt cực cao, nếu cầu xin Quang Hoa, vậy chắc nha hoàn này của Đồng nhị phải có chỗ hơn người, gọi ra để cho chúng ta nhìn thử xem sao?"

      Nhìn thử? Xem nơi này là thanh lâu hay sao? Đồng Nhị gia trong lòng vui, nhưng biểu ra ngoài mặt: "Chỉ là tiểu nha đầu thôi, mới mười ba, mười bốn tuổi, còn chưa trưởng thành, có gì hay mà xem chứ."

      Mọi người ngầm trao đổi ánh mắt, Đồng Nhị che chở nha hoàn này như vậy, sợ là cũng để ý đến nương nhà người ta rồi?

      "Đến, uống rượu , khó có lúc được tụ hội như hôm nay, đề cập tới nữ nhân làm gì chứ?"

      Dưới phối hợp của mọi người, khí lại sôi động lên. Mãi đến giờ hợi, những người này mới lảo đảo ra về. Trừ mấy vị khách có người nhà tới đón, số còn lại, Dương Nghi đều an bài xe ngựa đưa tiễn về tận nhà.

      Đưa xong người khách cuối cùng, Dương Nghi trở lại đại sảnh, thấy Vưu đại nương chỉ huy mọi người quét dọn.

      "Nha đầu, Hồ Tử đưa Nhị gia về phòng rồi, con xem thử có gì cần giúp đỡ ."

      "Vâng."

      Nhìn bóng lưng Dương Nghi, khóe miệng Vưu đại nương hơi vểnh lên, Nhiên ca nhi, cơ hội đại nương tạo cho con rồi, có nắm được hay phải trông cậy vào con đó.

      Dương Nghi tới phòng của Nhị gia, phát ngủ say giường, bóng dáng của Hồ Tử chẳng thấy đâu. Dương Nghi tiến lại, vắt khăn lông lau mặt cho . Xong rồi, nàng nhịn được cẩn thận quan sát khuôn mặt của . , ở đất nước xem trọng dáng vẻ thư sinh tuấn nhã như An Hòa quốc này, diện mạo thô kệnh của có thể là vô cùng xấu xí, nhưng nàng nhìn lâu, cũng cảm thấy thuận mắt, thậm chí ngay cả vết sẹo mặt , cũng còn khó coi như vậy nữa. Chỉ là với diện mạo như vậy, nếu muốn cưới nương tử xinh đẹp sợ là rất khó, hơn nữa tin đồn khắc thê cùng với việc thân là con thứ, thể thừa kế tước vị, gia nghiệp tầm trung, những nhà môn đăng hộ đối thường ít khi xem trọng . Nếu lão phu nhân vẫn kiên trì việc chọn con dâu môn đăng hộ đối mà , sợ là kiếp sống độc thân của Nhị gia còn phải kéo dài thời gian.

      ra Dương Nghi cũng mơ hồ cảm nhận được tâm ý của Nhị gia đối với mình, nhưng chưa công khai, nên nàng vẫn giả bộ biết. Nàng muốn làm thiếp, cũng muốn có quan hệ gì với Đồng gia, mặc dù Nhị gia là chủ tử rất tốt. Nàng cũng có chút tình cảm với . Đều do nàng tò mò, nghe Vưu đại nương quá nhiều chuyện về . ứng với câu : "Vì hiểu mà hưởng thức, vì thưởng thức mà chú ý, vì chú ý mà lưu tâm, vì để ý mà đau lòng", dần dần, nàng đặt vào đáy lòng từ lúc nào chẳng biết. May mắn, nàng tự hiểu gia cảnh của nàng xứng với , mà khối tình cảm này vẫn chưa sâu nặng, có thể ách chế.

      lúc Dương Nghi thất thần, Đồng Khoát Nhiên mở mắt ra, nhìn thẳng nàng: "Rất xấu sao?"

      Chỉ là câu trống , nhưng Dương Nghi biết hỏi cái gì: "Cũng được."

      "Nếu Nhị gia say, vậy nhanh nghỉ ngơi , nô tỳ xem thử phía đại nương còn gì cần giúp đỡ ."

      Trong nháy mắt Dương Nghi xoay người, Nhị gia đưa tay kéo nàng lại: "Ta thích nàng, gả cho ta được ?"
      vanlactamviem, Snow, Phiên Nhiên4 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 25 (Phần 2).


      Edit: Fuly.
      Mãi tận sau này, mỗi khi nghĩ lại, Nhị gia vẫn cảm thấy vô cùng may mắn vì kích động lúc đó của mình.

      Dương Nghi ngoái đầu nhìn lại, "Ngài có biết, ta làm thiếp?"

      "Ta muốn cưới nàng làm vợ!" Đồng Khoát Nhiên kiên định .

      Trầm mặc hồi lâu, Dương Nghi mới hỏi: "Ngài sợ ta gả vào Đồng gia là vì tài phú cùng quyền thế sao?"

      Đồng Nhị gia cười ngạo nghễ: " sợ, Đồng gia và ta cho tới bây giờ vẫn luôn là , nàng có thể tiếp nhận ta, vì cái gì ta lại thể chia sẻ những tài phú cùng quyền thế kia với nàng chứ?" Những thứ này cũng là phần thực lực của phải sao? Nếu như muốn người khác tiếp nhận bản thân ngươi, lại cầu họ vứt bỏ tài phú cùng quyền thế, như vậy đâu phải là tiếp nhận toàn bộ con người ngươi, lại chẳng công bằng cho cả hai. Huống chi, tự hiểu được, mình phải là người có diện mạo xuất chúng gì.

      Câu trả lời của khiến lòng nàng có chút động: "Hãy cho ta vài ngày để suy nghĩ ."

      cự tuyệt, vậy chính là có hy vọng, Đồng Khoát Nhiên thầm thở phào nhõm: "Có thể."

      "Vậy ngài cưới thiếp sao?" Đừng trách nàng chiếm được tiện nghi mà còn khoe mẽ, trong kế hoạch trước kia, nàng định gả cho người đáp ứng mình nạp thiếp.

      Đồng Nhị gia cười khổ: "Nàng đánh giá cao ta rồi, tin đồn khắc thê kia khiến ta chẳng tìm nổi thê tử, nào có ai đồng ý làm thiếp cho ta chứ."

      Nghe câu đầy vẻ đau lòng này của , Dương Nghi hé miệng cười cười: "Nếu về sau thực có người nguyện ý làm thiếp cho ngài sao?"

      "Nếu nàng chịu gả cho ta, về sau, mọi chuyện đều nghe theo phu nhân."

      Dương Nghi liếc cái: "Được rồi, cũng muộn, ngài nghỉ ngơi , ta ra ngoài đây."

      "Ừ, nàng cẩn thận chút."

      "Hôm nay thấy Dương nha đầu an bài cẩn thận chu đáo, có chút sơ sót nào, đúng là có bản lĩnh, chẳng kém gì đương gia chủ tử của Đồng gia nhỉ!" An đại nương Trần thị xếp y phục vừa khen.

      "Đúng vậy." An Tiến Lực gật đầu phụ họa.

      "Nha đầu Dương Nghi kia có thể là chúng ta nhìn lớn lên, phẩm chất cũng rất tốt, ông xem, nếu tác hợp với Trí Viễn nhà chúng ta thế nào?" Trần thị càng càng cảm thấy xứng đôi, nếu Dương Nghi có thể về làm dâu cho An gia bọn họ, còn gì tốt hơn?

      "Bà đừng vội." An Tiến Lực vội vàng ngăn nương tử lại.

      "Sao vậy? đứa bé tốt như Dương nha đầu mà ông còn hài lòng à? Hôn của Viễn nhi nghe theo lời ông, vẫn cứ kéo dài, ông xem, giờ tốt rồi, cũng 17, còn chưa đính ước." Trần thị khỏi oán trách trượng phu để mắt quá cao.

      " phải tôi hài lòng về Dương nha đầu, tôi còn muốn con bé về làm dâu cho An gia ta hơn bà. Nhưng ý của Nhị gia thế nào chúng ta còn chưa biết được."

      "Ông muốn Nhị gia.....?" Trần thị kinh ngạc .

      "Ừ."

      "Sao tôi lại nhìn ra?"

      "Đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ ."

      Trần thị buồn buồn đáp tiếng, cam lòng, nhưng lại thể làm gì.

      An Tiến Lực vỗ vỗ lưng bà, khẽ trấn an.

      *******

      "Huynh muốn gì?" Dương Nghi hỏi thẳng vào vấn đề.

      Nàng vừa ra cửa lâu, liền bị Vương Xuân Sinh gọi lại, bảo có mấy câu muốn cùng nàng, là chuyện về Nhị gia, vì vậy nàng liền cùng đến quán trà cách đấy xa.

      "Dương muội muội, muội có biết ta từng để ý muội?"

      Dương Nghi kinh ngạc nhìn .

      "Ta biết, muội cũng có cảm tình với ta, nếu mỗi lần ta về nhà cũng nhìn ta đắm đuối." đến đây, hơi tự đắc.

      Dương Nghi nghe xong, khóe miệng co giật, trong lòng thầm thề, sau này dù có nhìn thấy người giống đến thế nào nữa, cũng quyết nhìn nhiều, tránh chọc phải phiền toái cần thiết.

      "Nếu phải có người ở giữa cản trở, ta sớm đính hôn với muội rồi." Vương Xuân Sinh tiếp.

      "Rốt cuộc, huynh muốn cái gì?"

      "Nghe này, Dương muội muội. Ta từng viết thư cho muội, mỗi lần trở về, luôn có phong, mỗi sáng sớm đều đặt cửa sổ phòng muội, nhưng muội vẫn luôn trả lời, ta nghi ngờ, nên có lần lén núp ở bên nhìn, thấy Nhị gia lấy thư !" trong giọng của Vương Xuân Sinh tràn đầy tức giận.

      Dương Nghi nhíu mày, vậy sao?: "Sau đó thế nào?"

      "Ta chạy tới chất vấn , lại lấy người nhà của ta tới uy hiếp ta! Cấm ta được quấy rầy muội nữa! Uổng công Vương gia chúng ta hầu hạ Đồng gia lâu như vậy, thế nhưng lại bị đối đãi như thế, ta cam lòng."

      Nếu theo lời Vương Xuân Sinh, có lẽ việc làm của Nhị gia thể xem là quân tử, nhưng tuyệt đối hèn hạ như : "Đó là chuyện khi nào?"

      " năm rưỡi rồi."

      "Huynh làm theo?"

      "Bằng có thể thế nào? Ta thể bởi vì việc riêng của mình mà mặc kệ người thân." Vương Xuân sinh xong, mặt trở nên buồn bã.

      "Lúc trước huynh , bây giờ mới chạy tới chuyện này với ta, chẳng lẽ sợ Nhị gia biết "giận chó đánh mèo" lên người nhà huynh sao?" Dương Nghi chậm rãi hỏi.

      Vương Xuân sinh sửng sốt chút, mới hàm hồ : "Ta đành lòng nhìn muội bị bộ dạng giả nhân giả nghĩa của lừa gạt."

      " xong chưa? Tại sao chuyện sau đó ngươi thích nương Lâm gia?" Đồng Nhị gia mặt đổi sắc tới, mắt rời Dương Nghi.

      Nhận được tin tức, Đồng Khoát Nhiên liền nhanh chóng chạy đến, giờ phút này nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của Dương Nghi, có chút thấp thỏm, trong lòng biết nha đầu này suy nghĩ cái gì.

      "Ngươi còn dám đến việc của Lâm nương?! Chuyện đó cũng là do tay ngươi an bài!" Vương Xuân sinh tức giận gầm .

      "Vương Xuân Sinh, Nhị gia đúng là nhìn lầm ngươi rồi. Lúc đầu, mặc dù Nhị gia bảo ngươi được quấy rầy Dương nha đầu nữa, nhưng cũng đền bù ích lợi cho ngươi, ngươi nghĩ bản thân mình có thể với tới chức Ngoại ủy Bả tổng sao? Còn việc cả nhà ngươi được cởi nô tịch nữa, cái nào phải là ân điển của Nhị gia? Còn chuyện của Lâm nương, là do chính ngươi giữ được, bây giờ còn trách chúng ta, chẳng lẽ chúng ta có cầm đao ép ngươi sao?"

      "Dương nha đầu, con ngàn vạn lần đừng bị lừa nha." Thanh thúc giáo huấn xong, quay đầu lại dặn dò Dương Nghi câu.

      Vương Xuân sinh bị Thanh thúc giáo huấn đến chật vật.

      Dương Nghi đột nhiên cảm thấy màn kịch này phiền chán, nàng đứng lên: "Về thôi."

      Đồng Nhị gia theo, hiều tâm tư giờ của nàng thế nào, chỉ có thể duy trì khoảng cách nhất định.

      Trở lại Đồng phủ,

      "Tức giận sao?" Đồng Nhị gia tiện tay rót cho nàng ly trà.

      " có." Tức giận? đến mức ấy, hơn nữa cũng cần thiết vì kẻ quen biết mà tức giận.

      Dọc theo đường nàng suy nghĩ rất nhiều, có người vì ngươi hao phí tâm tư tính toán thế này, vậy chứng tỏ đặt ngươi trong lòng. Cho dù thủ đoạn thể xem là quang minh chính đại, nhưng cũng thể phủ nhận phần tâm ý này.

      Hơn nữa, trong lòng nàng giờ đây đều tràn đầy cảm giác ngọt ngào cùng thỏa mãn.

      Dù giờ phút này, biểu tình của trông có vẻ bình tĩnh, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được khẩn trương, Dương Nghi khẽ mỉm cười, an ủi: "Ta có tức giận."

      "Vậy là tốt rồi."

      "Lời cầu hôn đêm đó của ngài, ta đồng ý."

      Hồi lâu, Đồng Khoát Nhiên mới khàn khàn hỏi: " sao?"

      "Ừ."

      "Nàng có biết, nếu nàng đáp ứng, ta quyết thả nàng ?"

      Dương Nghi khẽ bĩu môi, dù ta đồng ý, ngài thả ta sao? Ít nhất là từ hai năm trước, bắt đầu kế hoạch rồi, nàng mới tin dễ dàng buông tha cho nàng vậy đâu.
      vanlactamviem, Snow, Phiên Nhiên3 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 26. (Phần 1)


      Edit: Fuly.
      "Thanh nương, lấy danh sách ra đây."

      "Lão phu nhân, người nên nghỉ ngơi chút , chuyện này vội được đâu." Thanh nương khuyên nhủ.

      Lão phu nhân sờ sờ cục u nơi cổ, vẻ mặt chán nản: "Thời gian của ta còn nhiều."

      "Lão phu nhân ——" Thanh nương nghẹn ngào.

      "Yên tâm , tạm thời ta còn chưa chết được, ta còn muốn nhìn Nhiên ca nhi cưới thê tử nữa. Lần này, Vân Châu đánh bại đại quân Đột Quyết, nhiều năm năm, ít ba năm, người Đột Quyết dám tới xâm phạm, bọn người Nhiên ca nhi lập được công lớn rồi. Thăng quan là chuyện sớm muộn thôi." Lão phu nhân vui vẻ , năm trước Nhiên ca nhi đỡ giúp Tổng binh đại nhân mũi tên, lần này trình công ban thưởng, vô luận thế nào, Tổng Binh Đại Nhân cũng bạc đãi Nhiên ca nhi. Lúc trước là do có cơ hội, lần này thời cơ tốt đặt sẵn ở trước mắt, ông ta mà còn ngỏ lời, ngày sau liệu ai bán mạng vì ông ta nữa?

      Nghe Lão phu nhân thế, Thanh nương cũng mừng rỡ: "Như vậy, cơ hội cho Nhị gia lựa chọn cũng nhiều hơn chút rồi. Những người này suy tính đến tiền đồ của Nhị gia, có lẽ . . . ." Mấy chữ cuối, Thanh nương hạ giọng .

      Lão phu nhân híp mắt cẩn thận nhìn danh sách, để ý đến mấy chữ mơ hồ của Thanh nương. Tình trạng của lão Nhị thế nào, có ai hiểu hơn bà, chính vì vậy, bà mới càng thêm đau lòng, mới muốn giúp cho ít nhiều trước khi bà xuống gặp mặt Lão Hầu gia.

      ******

      " Trước Tết năm nay, chúng trở về."

      Dương Nghi nghi hoặc nhìn về phía .

      "Càng kéo dài, chỉ sợ hôn có biến. Lần này Vân Châu đại thắng, ý chỉ phong thưởng được ban xuống nhanh thôi, e rằng nương nhân cơ hội này mà an bài hôn cho ta." Nhận được phong thưởng, cấp quan của cao hơn bậc, chắc chắn ít người thèm thuồng quan chức của , cũng chẳng sợ tin đồn khắc thê kia nữa.

      "Như vậy phải rất tốt sao, Nhị gia chúng ta ít người tới của cầu hôn rồi." Dương Nghi cười .

      Đồng Khoát Nhiên yên lặng nhìn nàng, cũng phản bác. Dần dần, khuôn mặt tươi cười của Dương Nghi nén được giận.

      Đồng Khoát Nhiên cúi đầu cười, bàn tay trấn an vuốt ve sau lưng của nàng: " Nha đầu khẩu thị tâm phi này! Yên tâm , ta để nàng gieo họa cho người khác."

      Nếu kế hoạch định, Đồng Khoát Nhiên và Dương Nghi cũng phải người hay lần lữa, chỉ hai ngày, liền thu thập xong mọi thứ. Chủ yếu là do chuẩn bị hai xe quà mừng năm mới cho mọi người, phải tốn ít thời gian, bằng , còn có thể nhanh hơn chút. Trong đó có gần nửa là Đồng Nhị gia chuẩn bị cho Dương gia.

      Lần này, Vưu đại nương cũng theo về Thông Châu, dù sao ở nơi đó còn trận chiến ác liệt phải đánh.

      Đối với chuyện tốt của Dương Nghi và Đồng Khoát Nhiên, Vưu đại nương cảm thấy rất vui mừng, ra mấy năm nay, bà sớm chết tâm với việc cưới thê tử là thiên kim cho Nhiên ca nhi, bà chỉ mong có thể cưới được nương tốt gia thế trong sạch. Sợ nhất là quyết định độc cả đời, đây cũng phải đe dọa, dù sao Nhiên ca nhi cũng hai mươi lăm rồi, lại còn có khuynh hướng độc thân, bà có thể sợ sao?

      Dương Nghi trừ gia cảnh bần hàn, cũng có gì tốt, 'chí tình chí nghĩa'. Huống chi hai năm qua, bà dạy dỗ hết mọi thứ cho con bé, cũng chẳng kém gì khuê tú nhà người ta.

      Khi lên đường, Đồng Khoát Nhiên chỉ mang theo người, ra roi thúc ngựa chạy tới Thông Châu. Những người còn lại ngồi xe ngựa từ từ xuất phát.

      Sau năm ngày, Đồng Khoát Nhiên đến nơi, đoạn đường này cho dù được cưỡi khoái mã cũng phải mất tới bảy tám ngày, như vậy có thể thấy được Nhị gia rất nóng lòng.

      Về đến nhà, Đồng Nhị gia gặp qua mọi người lần, hàn huyên mấy câu, liền bị lão phu nhân bảo trở về nghỉ ngơi. Đồng Khoát Nhiên quả cảm thấy mệt mỏi, cho nên cũng từ chối.

      Sáng ngày kế, Đồng Nhị gia thỉnh an lão phu nhân, gặp được nữ quyến của toàn gia.

      "Nha, là Nhị gia tới. Tuyên ca nhi, đến, chào thúc công của con ." Từ thị vừa thấy Đồng Nhị gia liền trêu ghẹo : "Nhị gia nhiều năm chưa về, nhà chúng ta lại thêm mấy tiểu tử, đây là con trai của lão tam, năm nay vừa được hai tuổi."

      "Chào đại tẩu."

      "Nhị đệ cần đa lễ." Từ thị đưa tay nhét Tuyên ca nhi vào trong ngực Đồng Nhị gia. Đồng Nhị gia ôm chặt tiểu tử trong lòng, biết nên làm thế nào cho phải. Vừa rồi có thể tránh được, nhưng sợ đứa này té nên tránh.

      Dáng vẻ lúng túng kia của Đồng Nhị gia chọc cho lão phu nhân bật cười, người chung quanh cũng đưa tay che miệng.

      "Lão phu nhân, ngài nhìn xem, Tuyên ca nhi rất thân thiết với nhị thúc công của bé, bị ôm như vậy nhưng bé vẫn khóc đấy." Từ thị tiếp lời lão phu nhân, trêu ghẹo .

      Lão phu nhân phụ họa: "Ừ, đứa này gan lớn, ngày sau hẳn là người có tiền đồ."

      "Chỉ là, nhị đệ, ngươi cũng nên nhanh chóng hoàn thành chuyện lớn thôi, ngươi xem, đứa cháu nhất của ngươi cũng có con trai, ngươi cũng nên tính đến chuyện này rồi."

      Đối với lời này của đại tẩu, biết đáp lại thế nào, chỉ đành phải đứng ở bên lên tiếng.

      Lại thêm đôi ba câu, Từ thị liền dẫn mọi người rút lui: "Nhị đệ lâu chưa về đây, chắc hẳn có nhiều chuyện muốn với lão phu nhân, , ta cũng ở đây cản trở mọi người nữa."

      Lão phu nhân cười mắng: "Cái người nhanh mồm nhanh miệng này, tốt xấu gì cũng được. Được rồi được rồi, mọi người lui xuống cả ."

      Đợi tất cả mọi người hết rồi, Đồng Nhị gia mới mở lời: "Mẫu thân, con có việc muốn với người." Vừa chuyện, vừa quét mắt nhìn bốn phía cái.

      Lão phu nhân hiểu ý gật đầu, chỉ lát, nô tài trong nhà đều lui xuống hết, chỉ còn lại Thanh nương – tâm phúc của lão phu nhân. Thanh nương tiến lên, cẩn thận đóng kỹ cửa lại.

      "Nương, hài nhi có chuyện muốn với người."

      "Đúng lúc, ta cũng có chuyện cần thương lượng với con."

      "Nương, con muốn cưới Dương Nghi làm vợ."

      "Dương Nghi?"

      "Chính là nha hoàn cùng về Vân Châu với hài nhi bốn năm trước."

      Lão phu nhân trầm ngâm hồi lâu: "Con xác định muốn cưới nàng? Làm vợ?"

      Đồng Khoát Nhiên trịnh trọng gật đầu.

      Lão phu nhân hít sâu hơi, hỏi: "Con cũng biết, ta viết lá thư, chuẩn bị cầu hôn khuê nữ Mạc gia ở Kinh Thành, Mạc gia luôn giao hảo tốt với Đồng gia chúng ta. Lần này con lập được công ở Vân Châu, chờ ý chỉ phong thưởng được ban xuống, bọn họ ít nhiều cũng có cân nhắc. Có lẽ cầu hôn dòng chính nữ có chút khó khăn, nhưng nếu chúng ta hạ thấp chút, cầu hôn thứ nữ, cũng là chuyện dễ thôi."

      "Mạc gia tuy là quan văn, Mạc lão ông dù thể là môn sinh khắp nơi, nhưng Mạc gia cũng có căn cơ, nếu kết hôn, chỗ tốt cần phải . Dù như vậy, quyết định của con vẫn thay đổi sao?"
      vanlactamviem, Snow, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 26 (Phần 2).


      Edit: Fuly.
      "Đúng vậy, mẫu thân." Chuyện này nếu là trước kia, có lẽ suy tính chút, nhưng bây giờ có người trong lòng, những thứ này chẳng là gì nữa.

      Mặc dù nhà mẹ đẻ Dương Nghi cường đại như Mạc gia, cũng trợ lực được bao nhiêu cho , nhưng tin tưởng, Dương Nghi thê tử tốt, cản trở hay gây phiền phức cho . *"Công trận tiền trình", tự phấn đấu. thích cảm giác được ở bên cạnh, được sống cùng nàng, yên bình vui vẻ. cảm thấy như vậy là đủ rồi. Nghĩ tới đây, khẽ mỉm cười.

      *Tiền đồ, công trạng

      Nhìn thấy cười, lão phu nhân sửng sốt, phát khóe mắt có chút ướt át, bà khẽ đưa tay: "Con về trước , hãy để cho ta suy nghĩ. Chuyện thành thân này, vài ngày nữa, bảo Dương Nghi tới gặp ta." Lão phu nhân day day huyệt thái dương.

      Lão phu nhân biết tính tình quật cường, cố chấp giống như phụ thân của vậy. Bình thường nhìn dễ chuyện, nhưng khi quyết định rồi, mười con trâu cũng kéo lại.

      "Vâng!" Cửa này sớm muộn cũng qua thôi, Đồng Khoát Nhiên nhiều lời nữa.

      Thái độ của khiến lão phu nhân rất hài lòng.

      "Lão phu nhân, ngài đây là?" Lão phu nhân hồ đồ chứ? Mặc dù lão phu nhân phải là người có tư tưởng bảo thủ, nhưng cũng giống người dễ thỏa hiệp.

      "Ai, chuyện này ta thể thận trọng suy tính. Những năm này, Nhiên ca nhi đều thờ ơ với mọi thứ, chưa từng mở miệng cầu xin cái gì, nhưng giờ lại kiên trì như vậy, người làm mẫu thân như ta đây, đành lòng khiến đứa trẻ này thất vọng. Ngươi phải biết, sau năm ngoái, ta có bao nhiêu lo lắng, chỉ sợ chuyện như vậy lại tái diễn lần nữa, nó chút nhớ thương, có gì để lưu luyến, yên lặng mà rời ."

      Thanh nương cũng biết chuyện này, lúc ấy, khi nhận được tin tức của cữu lão gia, lão phu nhân lo lắng đến mấy đêm ngon giấc.

      "Thanh nương, lâu rồi ta chưa thấy Nhiên ca nhi cười như vậy." Lão phu nhân cảm thán. "Tuy thân phận của Dương Nghi hơi thấp chút, nhưng bây giờ đại ca của nàng cũng là tú tài, Dương gia cũng có thể được xem là gia đình vừa làm ruộng vừa học rồi. Chỉ là chuyện nàng từng làm nha hoàn ở Đồng phủ chúng ta có chút phiền toái, xử lý tốt, về sau trở thành nhược điểm bị người khác công kích ."

      "Nhưng tất cả phải để nhìn thấy người rồi mới tính tiếp, nếu nàng thể làm ta hài lòng, cho dù Nhiên nhi có kiên trì hơn nữa, ta cũng đồng ý cho nàng vào cửa."

      ******

      "Nhị gia ——"

      Đồng Khoát Nhiên vừa ra khỏi hậu viện của lão phu nhân liền nghe có người gọi, xoay người, thấy xa lạ.

      "Có chuyện gì?"

      Hồ Hạnh cắn môi : "Nhị gia nhớ ta sao? Ta tên là Hồ Hạnh, bốn năm trước từng làm nha hoàn ở An Viên."

      Nghe nàng như thế, trong đầu Đồng Khoát Nhiên thoáng qua chút ấn tượng. nương kia chính là người từng hầu hạ ở An Viên với nha đầu năm đó, nhưng nhớ, hình như là được Bân ca nhi mang .

      "Ngươi gọi ta có chuyện gì ?"

      " có gì, ta chỉ muốn biết mấy năm nay Dương Nghi sống có tốt hay ?"

      "Nàng rất tốt, cảm ơn ngươi hỏi thăm. có việc gì, ta trước." xong, Đồng Nhị gia quay người, quan tâm biểu tình ngập ngừng mặt nàng.

      Hồ Hạnh thất thần nhìn bóng lưng Đồng Nhị gia dần xa, ra những năm này nàng sống tốt chút nào. Trong viện của Tam thiếu gia đầy "hoa hồng liễu lục", càng đấu càng hung tàn, mà tam thiếu phu nhân lại là nhân vật lợi hại, nếu phải có Tam thiếu gia che chở, cộng thêm nàng coi như cơ trí, sợ sớm "Thi Cốt còn" rồi. Nhưng cũng chính vì được Tam thiếu gia che chở, khiến nàng trở thành "cái đinh trong mắt, cái trong thịt" của chúng nữ nhân nơi hậu viện, hận thể nhanh chóng trừ khử. Hôm nay cuộc sống của nàng luôn ngập tràn hung hiểm, nàng rất nhớ những ngày tháng ở An viên trước kia, mặc dù bình thản, nhưng có nhiều tranh đấu thế này, đó mới là cuộc sống của con người. Đáng tiếc, nàng còn có thể trở về sao?

      ******

      đường xốc nảy, mười hai ngày sau mấy người Dương Nghi cũng về đến Thông châu. Dương Nghi về nhà trước, dỡ hành lý xuống, Vưu đại nương khéo léo từ chối mời mời của nàng, lại hàn huyên đôi ba câu, mới ngồi xe ngựa về Đồng phủ.

      Lúc này Lâm thị nấu cơm, nghe bên ngoài có tiếng động, đưa tay lau qua loa lên tạp dề mấy cái, bước ra sân nhìn.

      "Đại nữ nhi?" Lâm thị chần chờ kêu tiếng.

      "Tỷ tỷ, là tỷ sao?"

      "Nương, nhị nha đầu, là con, con trở về." Dương Nghi cười nhìn người nhà.

      "Tốt rồi, về là tốt rồi. Nghi nhi nhà chúng ta trở thành đại nương, nương cũng sắp nhận ra rồi." Đôi môi Lâm thị run rẩy, dám tiến lên, thân xiêm y này, chắc là rất quý ? Đừng nên bị dây bẩn hơn.

      "Nương, những thứ này đều là quà con mang về tặng mọi người, mau gọi phụ thân cùng đại ca ra giúp con tay !" Dương Nghi tiến lên, thân thiết kéo tay mẫu thân, chỉ vào đống đồ kia, cười .

      "Tốt —— tốt ——" Lâm thị vui mừng đến rơi lệ.

      Nhị nha đầu nhanh trí, thừa lúc họ còn chuyện, chạy vào nhà gọi Dương Đại Dũng và Dương Uy.

      "Phụ thân, đại ca, Tiểu Tứ."

      Tiểu Tứ vừa được bốn tuổi, lúc này, bé nắm ống quần Dương Uy mở đôi mắt to tò mò nhìn Dương Nghi. Dương Nghi khom lưng, ôm bé lên, "Phụ thân, nương, chúng ta mau mang đồ vào nhà thôi? Bên ngoài trời rét, đừng nên để Tiểu Tứ bị cảm lạnh."

      Phu thê Lâm Đại Dũng đồng ý, bao lâu sau, mọi thứ chuyển vào phòng của phu thê Lâm thị. Lâm thị nấu cơm, những người khác ngồi trong nhà chuyện phiếm.

      Dương Nghi biết đại ca đậu tú tài, rất vui mừng, đây là chuyện mà kiếp trước có.

      Buổi trưa, cả nhà vui vẻ ăn bữa cơm đoàn viên. Tiếp đó, ngừng có người tới cửa nhà Dương gia thăm hỏi, đều là vài người họ hàng, cùng với hàng xóm chung quanh. Cũng may Dương Nghi mang về rất nhiều đồ, trong đó có vài thứ đặc sản của Vân Châu, nàng Lâm thị mang ít ra tặng mọi người, tránh thất lễ.

      Mọi người thấy Dương Nghi trưởng thành xinh đẹp, ít người động lòng muốn kết thân hoặc làm mai.

      Cứ như vậy, Dương Nghi ở lại nhà hai ngày, ngày đầu tiên tiếp đón hương thân, ngày thứ hai theo Lâm thị về thăm nhà ngoại. Trước khi biếu hai lão nhân gia mỗi người bao lì xì đựng hai lượng bạc, nàng dám để quá nhiều. Mấy lượng bạc, đủ dùng là được rồi, vẫn nên khiến người ta chanh chấp, soi mói tốt hơn.

      Tối hôm từ nhà ngoại về, Dương Nghi liền lấy ra hai mươi lượng bạc, để phụ thân cùng nương sửa sang lại phòng ốc.

      "Những thứ con mang về kia, tốn kém quá chứ? Hàng năm còn sai người mang nhiều bạc về cho chúng ta như vậy ——"

      "Đại nữ nhi, con với chúng ta , bạc này là do con kiếm được sao?"

      Mặc dù Dương Nghi chỉ mới về nhà có hai ngày, nhưng cũng có nghe qua tin đồn trong thôn, bạc của nàng đàng hoàng. Nàng bực mình, những người này đúng là muốn ai sống tốt hơn họ.

      Đối mặt với vấn đề của phụ thân và nương, Dương Nghi thở dài, quyết định vẫn nên giải thích chút: "Phụ thân, nương, này bạc đúng là do con kiếm được."

      Thấy hai người tin, nàng chỉ phải tiếp tục: "Năm trước, mấy tấm da lông con nhờ người mang về, hai người bán được bao nhiêu bạc?"

      "Tất cả đều giữ lại cho con, chúng ta nỡ bán!" Lâm thị chen miệng, vừa , bà vừa nghĩ đến lai lịch của mấy tấm da lông kia.

      Dương Nghi sờ sờ chúng: "Những thứ này ở Vân Châu giá bao nhiêu tiền, hai người biết ? Chỉ tính khối da Chồn này thôi mà , ở Vân Châu là 100 văn, nhưng ở Thông Châu sao? Ít nhất cũng phải ba bốn trăm văn tiền. tấm da chồn nho như vậy, có giá chênh lệch cao thế, đừng tới những tấm da lông quý giá hơn. Hàng năm, con ở Vân Châu góp nhặt ít da lông, sau đó nhân mỗi lần Thanh thúc về Thông Châu lại nhờ ông bán giúp, cứ kinh doanh như vậy, những năm này con cũng kiếm được ít." Nàng tránh nặng tìm , giải thích sơ lược qua những thứ đặc sản mang về kia. Bây giờ, tâm tư của lão phu nhân ở Đồng gia thế nào còn chưa biết, nàng muốn khiến người nhà lo lắng.

      Phu thê Dương thị nghe đến trợn mắt há miệng, bọn họ nghĩ tới nữ nhi nhà mình lại có năng lực như vậy.

      "Ông nó, tôi nên nghe lời người ngoài nghi ngờ nữ nhi của mình mà."

      "Tôi biết rồi." Dương Đại Dũng ý vị nhận sai: "Đều tại tôi tai mềm, tin lời khốn kiếp của người khác, Nghi nhi, con tha thứ cho phụ thân chứ?"

      Dương Nghi bật cười, "Phụ thân, việc này đâu có nghiêm trọng đến thế, hai người cũng là quan tâm con thôi mà. Đúng rồi, số bạc này hai người nhất định phải nhận lấy, nhà mình cũng nên sửa sang lại rồi."

      Lần này phu thê Dương thị từ chối nữa, đây là bạc do nữ nhi bọn họ đường đường chính chính kiếm được, bọn họ cũng yên tâm.

      Ngày thứ ba, Dương Nghi chào người nhà, mướn chiếc xe ngựa về hướng Đồng phủ. Đồng Nhị gia có cho xe qua đón nàng, nhưng bị nàng từ chối, bây giờ là thời điểm quan trọng, nàng muốn phô trương quá mức.
      vanlactamviem, Snow, Phiên Nhiên2 others thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 27.


      Edit: Fuly.
      Dương Nghi tới viện của lão phu nhân, thỉnh an xong, bao lâu, lão phu nhân liền vào vấn đề.

      Lúc đến đây, Dương Nghi biết, kế tiếp trận chiến ác liệt phải đánh. Muốn đạt được chấp thuận của lão phu nhân, trận chiến này nàng chỉ có thể tự dựa vào sức của bản thân, ai có thể giúp nàng. Nàng cũng sợ, kiếp trước nàng từng là thiếp trong Đồng gia, kiếp này sao thể là thê trong Đồng gia chứ?

      Nhận thấy ánh mắt quan tâm của Đồng Khoát Nhiên, Dương Nghi khẽ vuốt cằm. Môi hơi nhếch lên, quay đầu ra, những người khác cũng theo bước. Trong khoảnh khắc cửa lớn đóng lại, toàn bộ khí thế của lão phu nhân liền được triển khai, ánh mắt sắc bén như đao chiếu lên người Dương Nghi, nàng ưỡn thẳng lưng, đón nhận ánh nhìn đó, khí thế hơn nhau mấy chục năm kia đúng là phải ai cũng có thể thừa nhận. Nếu phải nàng từng sống qua lần, sợ rằng sớm bị dọa đến tiểu ra quần, chứ phải chỉ là chảy mồ lạnh như bây giờ.

      Qua Vưu đại nương, lão phu nhân biết, gần hai năm qua bà dạy cho Dương Nghi ít bản lãnh. Năng lực của Vưu đại nương lão phu nhân rất , nếu bà ấy Dương Nghi kế thừa được đến bảy tám phần, dĩ nhiên thừa hay thiếu phân nào.

      Bà tin Vưu đại nương, có nguyên nhân rất trọng yếu, chính là Vưu đại nương thương Nhiên ca nhi như con ruột của mình, bà ấy hại Nhiên ca nhi .

      Hôm nay xem ra, bản lĩnh quản gia của Dương Nghi thiếu, gia thế là có cách nào thay đổi trong thời gian ngắn, lúc này chỉ có thể nhìn thử tâm ý của nàng với Nhiên ca nhi, biết nàng có thể vì Nhiên ca nhi làm được gì?

      "Gả cho người có tiếng khắc thê, dung mạo thô kệch, ngươi cảm thấy uất ức hay sợ hãi sao?"

      "Nếu phải như thế, phần tiện nghi này cũng đến phiên tiểu nữ." Dương Nghi hiểu chênh lệch giữa Nhị gia và nàng, cho dù là tại, muốn làm thê tử của cũng là chuyện rất miễn cưỡng.

      Từ khi hỏi ra vấn đề này, ánh mắt của lão phu nhân vẫn luôn rời khỏi người Dương Nghi, bà biết những lời của Dương Nghi là tâm, bà chỉ cảm thấy kinh ngạc trước thẳng thắn của nàng: "Ngươi rất thẳng thắn."

      "Về phần sợ? Vậy chưa từng. Cái đáng sợ là ở lòng người, chứ phải là diện mạo."

      Lời của Dương Nghi khiến lão phu nhân lâm vào trầm tư. Đúng vậy, cái đáng sợ chính là lòng người, chứ phải diện mạo. Dù diện mạo có đẹp đến đâu nữa, nhưng nếu trái tim đó bẩn, còn đáng sợ hơn bất kì người có tướng mạo xấu xí nào. "Tướng sinh ra từ tâm", chẳng qua là đến ý này mà thôi.

      "Ngươi có thể làm gì vì Nhiên ca nhi?" Lúc này, sắc mặt của lão phu nhân hòa hoãn hơn rất nhiều, khí thế cũng thu lại vài phần.

      "Nếu chàng bỏ tiểu nữ, tiểu nữ mãi ở bên chàng!" Dương Nghi cũng giọng trả lời.

      "Vậy ta giao Nhiên ca nhi cho ngươi, ta lấy danh nghĩa của mẫu thân thỉnh cầu ngươi, hãy quý trọng ."

      "Ngài yên tâm, tiểu nữ xem chàng như trân bảo."

      Bước ra khỏi viện lão phu nhân, Dương Nghi xoa khẽ phần mồ hôi trán, cửa này xem như qua rồi chứ?

      Đồng Khoát Nhiên vẫn luôn đứng bên ngoài đợi nàng, giờ phút này thấy nàng ra, liền tiến lên đón, "Trở về An viên thôi?"

      "Vâng ——"

      *******

      "Lão phu nhân, ngài thể để nhị thúc cưới nha hoàn được. Nếu cảm thấy thích, vậy nạp làm thiếp thôi, để nàng ta làm chính thê, thể diện của Đồng gia chúng ta biết để đâu chứ?" Đại phu nhân Từ thị vừa vào cửa ồn ào .

      "Om sòm cái gì, ta còn chưa có chết đâu!"

      "Chuyện này ta tự có chủ trương, ngươi phải cần phải nhiều lời."

      Từ thị nghe xong lời này, liền biết lão phu nhân cũng phản đối, trong lòng nàng ta căng thẳng, giống như có thể thấy vẻ mặt giễu cợt của Triệu thị trong buổi tiệc trà của các phu nhân sắp tới.

      "Lão phu nhân, nếu nhị thúc muốn lấy thê tử, cháu Hương Lan nhà nương con là nương rất tốt. Chỉ cần con trở về, vun vào mấy câu, dựa vào thể diện của lão phu nhân, con có thể nắm chắc đến bảy phần."

      Bằng vào tính tình cháu kia của ngươi? Người như vậy cũng dám đem ra chà đạp con trai của bà? Lão phu nhân giễu cợt nhìn nàng cái: " cần phiền toái nhà thông gia."

      Lão 'tú bà' đáng chết, việc đến nông nỗi này còn dám ghét bỏ cháu của nàng? "Lão phu nhân, nhị thúc làm như vậy, thể diện của đại lão gia biết đặt ở đâu chứ?"

      "Nếu lão đại cảm thấy bất mãn với chuyện này, vậy ra riêng ." Lão phu nhân lạnh nhạt .

      Từ thị ngạc nhiên, nàng ta ngờ lão phu nhân lại dễ dàng ra chuyện ở riêng như vậy, mặc dù việc này là ý định trong lòng nàng ta từ lâu.

      Những năm gần đây, lão Nhị bị uất ức nhiều rồi. Bà tận mắt thấy lão đại con cháu đầy đàn, đường thăng quan rộng mở, mà lão Nhị bên kia vẫn độc thân, trừ chút tài sản được chia ra gì cũng có, mà những sản nghiệp đó, phần còn do bà thầm thêm vào, ngay cả quan chức hôm nay cũng đều dựa vào chính năng lực của lấy được.

      cũng là cốt nhục của bà, trừ thân phận con thứ ra, những cái khác cũng chẳng kém gì đại ca . Nhiều năm như vậy, vẫn tranh đoạt, ngoan ngoãn đến khiến người ta đau lòng.

      Huống chi thời gian của bà còn nhiều, bà mong có người trong lòng, có người khiến nhớ thương. Như vậy, cho dù lâm vào tuyệt cảnh khó khăn nhất vẫn tia hy vọng này mà đấu tranh với hiểm nguy, với chết chóc.

      Đối với việc ở riêng, Đồng Khoát Nhiên có dị nghị gì. Đồng Uẩn Nhiên khuyên đôi câu, thấy tâm ý lão phu nhân quyết, cũng liền đồng ý. Vì vậy, dưới chứng kiến của Tộc trưởng Đồng gia cùng lão phu nhân, chia làm hai nhà. ra tài sản sớm phân ra rồi, chỉ còn thiếu nghi thức mà thôi.

      Chuyện ở riêng chẳng mấy ảnh hưởng đến Đồng Nhị gia cùng Dương Nghi, thời gian này, hai người vì chuyện thành thân mà bận đến tối tăm mặt mũi. ra chủ yếu là Nhị gia vội, Dương Nghi cũng chẳng phải nhúng tay vào việc gì, trừ đo mấy bộ quần áo, chính là bị Vưu đại nương bắt điều dưỡng thân thể.

      Đối với hôn của Dương Nghi, trừ Lâm thị lo lắng nữ nhi bị khắc ra, Dương Đại Dũng thấy Dương Nghi vẫn kiên trì, cũng liền thuận theo, cuộc sống sau này là của con bé, con bé cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc là được rồi.

      Ngày thành thân, có ít người tới xem. ra từ khi hôn được ấn định, ít người Dương gia quá lớn gan, đều chờ nhìn thử xem khi nào Dương Nghi bị khắc chết. Đáng tiếc mãi đến ngày thành thân, Dương Nghi vẫn bình an vô , khiến ít người thất vọng.

      Từ khoảnh khắc chiếc khăn voan trùm lên đầu kia, cả người Dương Nghi liền cứng đơ như rối gỗ, toàn bộ hành trình đều do hỉ nương ra hiệu, bà bảo , bảo dừng liền dừng, bảo lạy liền lạy. Đợi đến khi thanh "đưa vào động phòng" vang lên, nàng mới khẽ thở phảo nhõm.

      Ngồi ở trong tân phòng, chờ thời gian trôi qua. . . . . .

      Hỉ nương thấy Nhị gia vào, vội lên tiếng chúc mấy lời cát tường.

      Đồng Khoát Nhiên cho bà ta bao tiền lì xì, bà ta nhận lấy rồi thức thời lui ra ngoài.

      Đồng Khoát Nhiên dùng gậy hỷ đẩy khăn voan đỏ ra, cảm thấy rất hài lòng với đám người giúp Dương Nghi trang điểm. Ngày thường, ngũ quan Dương Nghi vốn rất khá, sau khi điểm trang lên, nhan sắc lại càng mặn mà thêm vài phần, khiến Nhị gia rất tự đắc, tân nương xinh đẹp như vậy, sau này là thê tử của rồi.

      Trong khoảnh khắc khăn đỏ bị vén lên, ánh sáng bất ngờ trong tân phòng xông vào mắt làm Dương Nghi có chút khó chịu, chớp mi lúc mới trở lại bình thường.

      Nhị gia thừa dịp Dương Nghi nháy mắt, ôm nàng đặt lên đầu gối, đôi tay rắn chắc vòng quanh eo thon của nàng, thân mật chống cằm lên cổ nàng, khẽ cảm thán: "Rốt cuộc cưới được nàng về nhà rồi."

      Dương Nghi ngờ lại phóng túng như vậy, cả người nàng cứng lại, cảm nhận được đôi chân rắn chắc dưới mông mình, nàng bất an khẽ vùng vẫy.

      "Ahhh, đừng động ——"

      Dương Nghi tự nhiên hiểu được thứ để dưới mông mình là gì, mặt nàng đỏ bừng, thân thể căng thẳng, khẽ cúi đầu giọng kháng nghị: "Chàng buông người ta ra ——" nàng phải là tiểu nương cái gì cũng hiểu. Nhớ năm đó, của Đồng Văn Nóc cũng rất lớn, lúc vừa mới biết mùi đời cũng khiến nàng chịu ít đau khổ, sau mấy lần mây mưa, nàng mới khá hơn. Hôm nay, chỉ dựa vào cảm giác, nàng cũng biết của Đồng Khoát Nhiên còn lớn hơn nhiều. Nàng khỏi lo lắng, tối nay hẳn là tránh được đau khổ rồi.

      Nhị gia cười lên ha ha, đưa bàn tay to lớn khẽ vuốt lưng nàng "Đói bụng ?"

      "Ừm!"

      Đồng Khoát Nhiên ôm nàng đến ngồi xuống cạnh bàn: "Muốn ăn cái gì? Ta lấy cho nàng." Cho nàng ăn no, lát nữa nàng mới có sức cho "ăn" no chứ.

      Dùng bữa xong, tẩy rửa thân thể, mặc y phục, dù chậm thế nào, cũng đến lúc nghỉ ngơi. Nàng dùng dằng như vậy, cũng chỉ vì xấu hổ thôi.

      Trở lại tân phòng, Dương Nghi thấy Đồng Khoát Nhiên dựa vào đầu giường ngủ say, cuốn sách tay xiêu vẹo. Trong lòng nàng vui mừng, rốt cuộc dây dưa nữa, tới bên giường, buông màn xuống, vừa định vượt qua người nằm vòng trong. Eo đột nhiên bị người ta ôm lại, hồi thiên hoàn địa chuyển, nàng bị người khác đặt dưới thân.

      Thân hình to lớn của Đồng Khoát Nhiên trong trướng, có vẻ cực kì to lớn.

      "Chàng giả vờ ngủ!" Dương Nghi trừng mắt nhìn .

      "Ha ha, Binh Bất Yếm Trá, nếu ta giả vờ ngủ, biết nàng còn định dùng dằng tới khi nào." xong, Đồng Khoát Nhiên yên lặng nhìn tiểu thê tử dưới thân "Nghi Nhi, ta cảm thấy rất vui khi có thể lấy được nàng."

      "Thiếp cũng thế." Dương Nghi dịu dàng .

      Dưới ánh nhìn tràn ngập dục vọng cùng xâm lược của Đồng Khoát Nhiên, mặt Dương Nghi dần dần nóng lên, trong lòng tê dại, muốn dời mắt , rồi lại cảm thấy bỏ được.

      khuôn mặt nhắn trắng nõn lộ ra mảnh hồng nhuận, lông mi thon dài, mũi xinh mượt mà, phía dưới là đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, giống như mời gọi người thưởng thức.

      Đầu Đồng Khoát Nhiên càng cúi càng thấp, dần dần chạm đến môi nàng, trằn trọc lúc rồi tiến sâu vào trong, giống như khẽ dò xét, rồi trực tiếp cuốn lấy cái lưỡi thơm tho, quấn quýt triền miên. Đôi tay chu du người nàng, dần dần cởi bỏ mọi chướng ngại, của nàng và cả của .

      Tay Dương Nghi cũng chẳng biết đặt lên cổ Đồng Khoát Nhiên tự lúc nào, khẽ đáp lại . Hành động của nàng, càng khiến Nhị gia như điên cuồng hơn.
      vanlactamviem, Snow, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :