1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gả cho lão nam nhân - Lạc Vũ Thu Hàn (71) HOÀN Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 15.



      Edit: Fuly


      Ngày hôm đó, sau khi dạo, Dương Nghi cùng An Tiểu Nhu trở về phủ. An Tiểu Nhu hưng phấn huyên thuyên suốt dọc đường, còn Dương Nghi mua được hai tấm da thỏ. Hai tấm da này chỉ tốn 800 văn tiền, vô cùng có lời, vậy nên tâm tình của nàng rất tốt, đường ngừng nở nụ cười.



      Lúc qua nơi ở của An gia, từ chối được thỉnh cầu An Tiểu Nhu, Dương Nghi bèn vào cửa nghỉ chân, thuận tiện uống chén canh đậu xanh.



      "Nương, chúng con về rồi." dạo hơn canh giờ, nàng mệt sắp chết rồi.



      An đại nương múc thêm cho mỗi người chén canh đậu xanh: " đạo cả buổi chiều, chỉ mua được những thứ này à?"



      "Nương, tấm da thỏ này là Dương tỷ tỷ bảo con mua, được rồi, tặng cho người đó." xong, An Tiểu Nhu quay đầu muốn chơi với vài món đồ ngày hôm nay nàng mua được.



      An đại nương đen mặt nhìn những thứ bàn, cây trâm gỗ, được làm tinh tế, hoa văn cũng khá, nhưng còn con diều này là thế nào? Xét lại chỉ có tấm da thỏ này xem như tạm được thôi.



      Lại nhìn sang Dương nha đầu nhà người ta, chẳng có chút đồ linh tinh nào ngoài hai tấm da. Bằng vào nhãn lực nhiều năm của bà, đều là loại thượng hạng. Nhưng cũng may, nữ nhi chưa quá đần, còn biết mua được tấm. Chỉ là nhìn bộ dạng lưu tâm của nữ nhi với món đồ này, chẳng cần nghĩ cũng biết ắt hẳn là do Dương nha đầu khuyên mới mua. An đại nương thấy nàng có đồ tốt cũng quên ngốc nhà mình, vì vậy, hảo cảm với Dương Nghi lại tăng lên hai phần.



      "Dương nha đầu, cháu muốn uống thêm ? Trong nồi vẫn còn nữa, để đại nương múc cho."



      "Cám ơn đại nương, cần, nếu ăn thêm chén nữa, sợ bụng khôn chứa nổi mất." Dương Nghi cười. Nàng là, vì đậu xanh có tính hàn quá mạnh nên ăn, canh này thỉnh thoảng ăn còn được, nhưng nhiều quá tốt với nữ nhân, mặc dù bây giờ nàng còn chưa phải là nữ nhân.



      Ngồi thêm lát, Dương Nghi liền cáo từ.



      Cơm nước no nê, Thẩm Thanh vui vẻ đặt đũa xuống, cười , "Nha đầu, hai ngày nữa Thanh thúc về Thông Châu, cháu có gì muốn gửi về cho phụ thân và nương ?"



      Lúc này trở về Thông châu? Dương Nghi kinh ngạc nhìn Thanh thúc cái, nhưng vẫn hỏi nhiều: "Có ạ, tối nay cháu lại qua tìm Thanh thúc." Nhưng, trong nội tâm khẽ động, vài thứ kia, có thể nhờ Thanh thúc mang về ?





      "Ngươi về lúc này, là vì việc thu mua lương thực mới à?" Vưu đại nương thân là nhũ mẫu của Nhị gia, nên ít nhiều cũng biết được chút.



      "Đúng vậy, nghe năm nay ít địa phương gặp lũ lụt, mấy thôn trang của Nhị gia cũng tạm ổn. Nhưng tình thế bây giờ yên, tự mình chuyến ta an lòng."



      Vưu đại nương gật đầu.



      Dương Nghi nghe xong, liền hiểu được vài phần.



      Nàng ở Vân Châu mấy tháng, cộng thêm những điều nghe được từ kiếp trước, tự nhiên hiểu Vân Châu là nơi thế nào, chẳng trách bọn họ lại thận trọng như vậy.



      Khí hậu Vân Châu khắc nghiệt, đất đai cằn cỗi, trong năm có gần nửa thời gian là bão cát hoành hành, trừ bỏ phần năm diện tích có thể trồng trọt, thu hoạch năm lần ra, còn lại đều là thảo nguyên, cho nên vật tư cực kỳ thiếu thốn. Nhưng phần năm diện tích đất canh tác với dân chúng ở nơi này mà , cũng rất quan trọng. Cho dù vất vả, cần cù làm việc chân tay quanh năm suốt tháng, cũng chỉ có thể đủ no bụng mà thôi. Nhưng so với nhiều người ăn đủ no mặc đủ ấm mà , bọn họ rất mãn nguyện rồi.



      Cũng chính vì như thế, vật giá ở Vân Châu cực cao. Chỉ tới gạo thôi, kinh thành chỉ bán chừng sáu văn tiền cân, nhưng ở đây, lại bán đến tám chín văn tiền cân, có lúc 10 văn tiền còn mua được.



      Mà chi tiêu trong phủ nếu như dựa hết vào bổng lộc Nhị gia thôi, quả rất khó khăn. May mà lão phu nhân thương con, trước khi Vân Châu, phân chia cửa hàng cho hai huynh đệ, dĩ nhiên là Đồng đại gia được phần nhiều. Nhưng, lão phu nhân cũng bí mật dùng đồ cưới trợ cấp cho Nhị gia ít. Vì vậy, ngoài mặt, Đồng gia vẫn còn là chỉnh thể. Nhưng thực tế, trong lòng Đồng đại gia cùng Nhị gia đều hiểu, đây coi như là phân nhà. Mà từ nay, tất cả những chuyện ở Đồng gia còn liên quan gì đến Nhị gia nữa.



      Trong đó, Nhị gia được bốn thôn trang, ba cửa hàng, cộng thêm ít điền sản. Những thứ này ước chừng chỉ chiếm ba phần sản nghiệp của Đồng phủ, còn đa số vẫn ở trong tay Đồng đại gia.



      Những sản nghiệp này ở Thông Châu mà cũng xem như là hết sức giàu có rồi, ai bảo Nhị gia chỉ là lão Nhị đâu chứ, tự nhiên thể so với người thừa kế Đồng phủ. Hiếm có là, Đồng đại gia cũng bất mãn. Phải biết, dù Đồng đại gia chỉ cấp hai thôn trang rồi đuổi Nhị gia ra ngoài, nhiều lắm cũng chỉ bị người ta thủ đoạn lợi hại mà thôi.



      Nếu hoa màu, lương thực thu được trong trang đều đổi thành bạc đưa tới Vân Châu, dễ dàng hơn nhưng lại có lợi, trung gian tổn thất số tiền lớn. Vì vậy, trong năm có hai lần vận chuyển như thế này.



      Rửa bát đũa xong, Dương Nghi trở về phòng, kéo chiếc rương gỗ được sơn đỏ dưới giường ra. Bên trong đều là da lông thú, được xếp lại gọn gàng. nhất là tấm da chồn, tiếp đó là hai tấm da thỏ, dưới cùng chính là bốn tấm da sóc. Da chồn tương đối đáng tiền, da thỏ thứ hai, còn rẻ nhất là da sóc.



      Những tấm da này đều mua được lúc nàng ra ngoài dạo, phải biết, đồ tốt có thể gặp nhưng thể cầu. Sau mấy lần, công phu trả giá của nàng cũng tăng lên đáng kể, thường thường “chém” cho những người bán hàng rong phải kêu cha gọi mẹ, đau lòng dứt. Nhưng mà, mấy tấm da này cũng tiêu hết vốn liếng nàng tích cóp được.



      Bây giờ, tiền lương mỗi tháng của Dương Nghi rất cao. tại là 500 văn, ngày lễ ngày tết hoặc khi có việc mừng còn được thêm mấy phong bao đỏ. Ở nơi này hơn nửa năm, trừ chút chi tiêu thường ngày, nàng cũng tích cóp được mấy lượng bạc, chỉ là tất cả đều biến thành da thú cả rồi. Nhưng Dương Nghi cũng đau lòng, nếu mang được mấy tấm da này về Thông châu trước tết, bán hết , ít nhất cũng có thể kiếm được hai ba mươi lượng.



      Dương Nghi cũng phải là nha đầu mới mười hai tuổi, vừa tới nơi này lâu nàng liền nhận thấy, da lông ở Vân Châu rẻ hơn ở Thông Châu rất nhiều. Mà gạo, lúa mì và các loại lương thực ở đây lại mắc hơn vài văn tiền so với Thông Châu. Nếu mua bán lại giữa hai nơi, tiền kiếm được chắc chắn phải là con số . Nếu có thể nhờ người mang ít da lông trở về, phụ thân và nương cũng còn rầu rĩ vì tìm kế sinh nhai. Sau khi nghĩ như vậy, nàng bắt đầu có ý tưởng tích cóp da lông.



      Còn bốn tấm da sóc là Dương Nghi cố ý mua cho phụ thân cùng nương nàng, cũng quá đắt. Nàng biết tính tình của hai vị thân sinh nhà mình, nếu là vật gì có giá trị phỏng chừng phải cất , chính là mang bán, căn bản là nỡ lấy ra dùng cho mình. Cũng may, tấm da sóc này mặc dù quá đẹp mắt, nhưng cũng rất ấm.



      Dương Nghi viết phong thơ, xếp gọn những tấm đa kia lại rồi tìm Thanh thúc.



      Thẩm Thanh kinh ngạc nhìn bọc đồ lớn trong tay Dương Nghi: "Dương nha đầu, cháu muốn nhờ ta đưa hết những thứ này về nhà hả?"



      Nghĩ đến việc làm phiền người khác như vậy, Dương Nghi ngượng ngùng khẽ gật đầu.



      Thẩm Thanh lật lật lại, hài lòng nghĩ, những tấm da này chất lượng cũng tệ, ngờ Dương nha đầu tuổi còn , lại có nhãn lực như vậy.



      "Thanh thúc, mấy thứ này nhờ thúc mang về giúp, để cho phụ thân, nương cùng ca ca muội muội làm quần áo chống lạnh trước khi đông đến."



      " thành vấn đề." Thẩm Thanh vuốt vốt râu, đồng ý. ra, lần này ông cũng áp tải chuyến hàng da lông đến kinh thành, sau đó qua Thông Châu thu lương thực mang về. Cũng may Thông Châu gần kinh thành, nên quá khó khăn.



      Dương Nghi có thể nhận ra được vấn đề khác biệt về vật giá ở Vân Châu, Đồng Nhị gia làm sao có thể nhận ra đây. Vậy nên, lâu sau khi tới Vân Châu, liền cho người bắt tay vào thu mua da lông ở nơi này. Tiếp đó hợp tác với biểu ca Triển Hoành Đào của mình mở cửa hàng tiêu thụ da lông ở kinh thành. Hôm nay, cửa hàng này có danh thu rất khá, mỗi năm đều mang về cho Nhị gia ít bạc.



      "Dương nha đầu, lần này Thanh thúc giúp cháu, nhưng đừng nên gì nhiều với người khác."



      Nghe lời này của Thanh thúc, Dương Nghi hơi lo lắng, chẳng lẽ làm như vậy là được phép?



      "Ha ha, Dương nha đầu, nếu cháu gặp được mấy tấm da tốt, nên tích góp dần tới sang năm, lúc đó Nhị gia khai ân giúp cháu mang về Thông Châu ." Ở trong phạm vi nhất định, Nhị gia ngăn cản bọn họ kiếm chút tiền, bất quá số da lông mỗi hộ đưa ra thể vượt quá số lượng quy định. Nhưng cái ông ngờ chính là, Dương Nghi lại cơ trí như vậy, mới đến Vân Châu lâu, liền nghĩ đến cách này rồi.



      Dương Nghi sững sờ nhìn Thanh thúc, còn có việc như vậy sao?



      "Về cách chọn đa thú tốt, cháu có thể nhờ An đại thúc chỉ bảo thêm, ông ta rất có kinh nghiệm đấy, hàng năm đều đưa ít da về Thông Châu ."



      Khó trách, quần áo, vật dụng ở An gia dù quá phô trương, nhưng còn tốt hơn gia nô ở Đồng gia mấy phần.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 16.



      Edit: Fuly
      "Dương tỷ tỷ, hôm nay tỷ búi tóc là đẹp." An Tiểu Nhu vừa tò mò vừa hâm mộ nhìn búi tóc của Dương Nghi .



      Hôm nay Dương Nghi tỉ mỉ chải cái Tiếu hoàn kế. Lúc trước nàng vẫn luôn tết hai bím kiểu trẻ con, còn Tiếu hoàn kế này nghiêng về thiếu nữ, vừa lúc phù hợp với tuổi của tiểu nương chưa xuất giá như nàng.



      "Thích ?" Dương Nghi hỏi.



      An Tiểu Nhu gật mạnh đầu.



      "Thích cứ , tỷ tỷ dạy muội." Quả nhiên, có nữ hài tử nào muốn làm đẹp.



      " tốt quá." An Tiểu Nhu làm nũng, "Bây giờ dạy luôn được ?"



      "Nhưng, phải hôm nay xem hội chùa sao?" Tuy vấn búi tóc mất bao nhiêu thời gian, nhưng để người khác chờ phải.



      " sao đâu, đại ca muội để ý."



      Dương Nghi lay chuyển được nàng, chỉ đành phải dẫn Tiểu Nhu vào phòng.



      Hai khắc sau, An Tiểu Nhu nhìn búi tóc xinh đẹp đầu, vui mừng : "Tỷ tỷ, tỷ học được bản lĩnh này lúc nào vậy?"



      Dương Nghi cười nhạt, trả lời. Cuộc sống của những nữ nhân ở hậu viện rất nhàm chán, đặc biệt là người làm di nương, sáng sớm đến thỉnh an phu nhân xong, thời gian sau đó đều là của họ. tìm chút chuyện để làm, sao có thể chịu đựng được mà sống qua ngày chứ, được sủng ái còn may, nhưng khi thất sủng lại có con bên mình mà , cuộc sống chỉ còn là ngồi ăn rồi chờ chết thôi. Những kiểu tóc này nàng học được lúc còn làm di nương, có vài kiểu là do bản thân tự nghĩ ra được.



      Dương Nghi chải tóc Tiểu Nhu thành hai búi, cài hai đóa hoa lên, để vài lọn tùy ý rủ xuống bên tai, khiến An Tiểu Nhu nhìn vừa thanh tú lại vừa hoạt bát.



      "Dương tỷ tỷ, người trong gương đúng là muội sao? là xinh đẹp!" An Tiểu Nhu giật mình .



      "Dĩ nhiên là muội rồi..., trong phòng còn có ai khác sao?" Dương Nghi vừa dọn dẹp vừa cười .



      "Tỷ tỷ tay của tỷ khéo léo, nương muội cũng chỉ biết tết hai bím mà thôi. Đúng rồi, nếu tỷ tỷ biết vấn tóc, vì sao trước kia cũng tết hai bím xấu xí giống như muội vậy?" An Tiểu Nhu hiểu, nếu đổi lại là nàng, mỗi ngày nàng vấn kiểu, chứ dùng hai bím tóc xấu xí như vậy đâu.



      "Lúc đó tóc còn ngắn mà." Trước kia, bởi vì đủ dinh dưỡng, nên tóc nàng rất ít, còn khô cứng nữa, thích hợp để vấn thành những búi tóc quá cầu kì.



      Nàng biết rất tầm quan trọng của dung mạo với nữ nhi, nếu như dung mạo khá, dù ngươi có nhiều ưu điểm hơn nữa, cũng lọt vào được mắt nam nhân.



      Kiếp trước nàng hiểu, nên cũng để ý tới mái tóc, sau này biết rồi, muốn bảo dưỡng quá muộn. Dù nàng có dụng tâm đến cỡ nào nữa, hiệu quả cũng chẳng bằng được người khác. Vì vậy, mặc dù lúc này nó có hơi xấu chút, nhưng Dương Nghi vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Nàng tin chắc, từ từ điều dưỡng, tóc dần tốt lên.



      Trước khi đến Vân Châu, nàng nhờ người thầm mua 2-3 cân mè đen, đến đây rồi, mới đưa cho người ta sao chín cất vào hũ kín. Mỗi đêm, trước lúc ngủ, nàng cùng Vưu đại nương mỗi người ăn muỗng, cứ liên tục hai tháng như vậy, tóc của Vưu đại nương liền tốt hơn rất nhiều. Mà nàng càng nhanh, gần như thay đổi dần theo từng ngày. Đến nơi này mới nửa năm, bổ sung đủ dinh dưỡng, chẳng những cao hơn, tóc cũng thêm dài mượt.



      "Dương tỷ tỷ, , chúng ta tìm ca ca." An Tiểu Nhu sốt ruột muốn khoe với huynh trưởng.



      Ngoài sân, trừ An Trí Viễn còn có tỷ muội Vương gia. An Trí Viễn , tỷ muội Vương gia muốn cùng hội chùa với họ, đợi được lúc rồi.



      Dương Nghi hiểu ý gật đầu.



      "Ca, huynh xem, có đẹp ?" xong, An Tiểu Nhu còn xoay vòng.



      An Trí Viễn cưng chiều gật đầu cái, khẽ vuốt hai búi tóc của nàng: "Đẹp lắm, hài lòng chưa?"



      Sau đó xoay đầu hướng Dương Nghi : "Dương muội muội đúng ? Nha đầu này quá nghịch ngơm, làm phiền muội rồi."



      "Đâu có, Tiểu Nhu rất nghe lời, phiền hà gì đâu." Dương Nghi khách khí trả lời.



      Vương Thiến Vân ở bên nhìn qua, trong lòng là tư vị gì.



      Hai nhà An – Vương, mặc dù quan hệ tính là thân mật, nhưng vì cùng là người được lão phu nhân chọn tới Vân Châu, nên cũng chẳng quá xa lạ. Lúc đầu, phụ thân nàng còn có ý muốn kết thân với An gia, họ cũng phản đối, mọi người đều ngầm hiểu, vốn định chờ con cái hai nhà lớn chút đính hôn. Đáng tiếc, biết bắt đầu từ lúc nào, An gia lại dần dần xa cách, hề đề cập tới chuyện kết thân nữa. Hôm nay nhìn thấy An Trí Viễn cao lớn, ổn trọng, hơn nữa thái độ của đối với Dương Nghi còn rất ôn hòa. Trong lòng Vương Thiến Vân tràn đầy khó chịu.



      Vương Thiến Vân nào biết, An đại nương bị hành động ác độc lúc của nàng ta hù dọa. Cho nên , Nhân - Quả tuần hoàn, tất có đạo lý của nó.



      Vương Thiến Vân tỉ mỉ quan sát búi tóc của Dương Nghi cái, nhận ra là Tiếu hoàn kế. Kiểu này khó vấn, nàng cũng biết, nhưng muốn vấn ra được hình đạng như vậy, dễ. Nó cầu người làm phải có đủ khéo léo cùng thuần thục, nàng tự biết mình có khả năng vấn ra được hình dạng này. Hơn nữa, cách ăn mặc của Dương Nghi hôm nay, khiến nhan sắc của nàng ta lại tăng thêm hai phần. Huống chi dung nhan của Dương Nghi còn chưa phát triển, mà của mình cơ bản ra hình ra dạng. Sau phen so sánh như vậy, trong lòng Vương Thiến Vân lại càng thêm đau đớn, vừa thấy khuôn mặt nhắn của Dương Nghi, nàng liền có kích động muốn hủy hoại!



      Đợi gần nửa canh giờ, chỉ vì chờ An Tiểu Nhu vấn tóc? Vương Tuệ Xảo càng nghĩ càng bất mãn.



      Thấy An Tiểu Nhu trở thành tiêu điểm, trong mắt Vương Tuệ Xảo lóe qua tia phẫn hận, nhịn được : "Này, các ngươi lằng nhằng đủ chưa? Rốt cuộc có muốn hay ?"



      An Trí Viễn nhàn nhạt liếc nàng ta cái, thèm so đo.



      Dương Nghi thầm lắc đầu, Vương Tuệ Xảo đúng là nha đầu được chiều quá sinh hư, hơi vừa ý liền muốn ồn ào. Nếu Vương gia còn chịu quản thúc cho tốt, về sau nhất định phải ‘ăn quả đắng’.



      "Các ngươi muốn , chúng ta cũng mượn các ngươi chờ." An Tiểu Nhu giọng lầu bầu, ràng là họ ương ngạnh muốn đợi, lại còn bày ra thái độ như vậy, đúng là ức hiếp người quá đáng.



      "Xảo nhi!" Vương Thiến Vân đồng ý cau mày, An gia đối xử với Vương gia bọn họ đủ xa cách, muội muội lại còn muốn biểu mặt tùy hứng điêu ngoa của mình lúc này sao?



      Bị tỷ tỷ trách mắng cùng An Trí Viễn coi thường khiến Vương Tuệ Xảo cảm thấy khó chịu. Tầm mắt chuyển cái, lửa giận liền nhằm vào người khác phát ra: "Nhìn cái gì, đúng là biết xấu hổ, tuổi còn , hết công khai quyến rũ nam tử, còn hại ta bị chửi. Tiện nhân, dâm phụ!"



      Dương Nghi kinh ngạc nhìn Vương Tuệ Xảo, quả nhiên, chọn hồng thường chọn quả mềm mà bóp sao? Thấy nàng ta càng càng khó nghe, sắc mặt của Dương Nghi trầm xuống, cho dù ai vô duyên vô cớ bị người ta mắng, đều cảm thấy tức giận. Huống chi, Vương Tuệ Xảo, nàng ta có tư cách gì mắng nàng?



      "Chỉ là vấn kiểu tóc chính là tiện nhân, dâm phụ. Vậy tuổi còn ra những lời ô ngôn uế ngữ như ngươi tính là gì? So với tiện phụ dâm ô còn bằng?" Lành lạnh xong, Dương Nghi cố ý dời tầm mắt dừng lại búi tóc phức tạp của Vương Thiến Vân, châm chọc cười tiếng.



      "Thiến tỷ , đây chính là nữ nhi do Vương gia nuôi dạy sao? Hôm nay ta coi như đẫ nhìn ." Nghe những lời biết xấu hổ kia của Vương Tuệ Xảo, sắc mặt An Trí Viễn cũng trở nên khó coi. cũng biết, tiểu nữ nhi của Vương gia này từ khi nào trở nên “biến chất” như vậy? May mà bây giờ Nhu Nhi chơi thân với các nàng nữa, bằng , sợ rằng tiểu muội ngoan ngoãn của bị người ta dạy bậy.



      "Vương Thiến Vân, quản lý muội muội của tỷ , đừng để nàng ta giống như con chó điên gặp phải ai liền cắn người đó!" Dương Nghi cũng lười nhiều, nếu trở mặt rồi, nàng cần gì phải giữ ý nữa?



      "Xảo nhi, muội câm miệng cho ta!" Vương Thiến Vân giận dữ mắng. Vừa rồi nàng lên tiếng, cũng chỉ vì muốn cho Dương Nghi chút giáo huấn thôi, vậy mà muội muội lại chẳng hiểu chừng mực, biết cách tiến lùi, ương ngạnh đến tình trạng này. Cũng do nương cả ngày cứ những lời khó nghe ở trước mặt muội muội, nếu truyền ra ngoài, nàng cũng bị dính líu, đến lúc đó nhà nào nguyện ý cưới nàng nữa chứ?



      Vương Tuệ Xảo mơ hồ biết mình phạm sai lầm, liền mím môi, cứng cổ đứng bất động ở đó.



      "Dương tỷ tỷ, chúng ta cứ như vậy sao?" An Tiểu Nhu tức đến đỏ mặt, họ khi dễ nàng sao, nhưng lại còn đụng đến Dương tỷ tỷ nữa.



      "Tiểu Nhu, muội phải nhớ kỹ, dù sao chúng ta cũng là người, nên biết hào phóng chút, thể chỉ vì bị chó cắn mà cắn lại nó đúng ?" Nàng chịu đủ cái kiểu cứ hai ngày ba bữa lại tìm tới gây phiền toái của tỷ muội Vương gia, trở mặt trở mặt, dù sao lúc đầu, nàng cũng chẳng mấy hảo cảm với Vương gia này.



      Nhớ lại buổi chiều đầu tiên khi vừa đến Vân Châu, phòng tắm của bọn họ còn thu dọn, nên phải qua Vương gia mượn lần. Lúc tắm nàng phát , chiếc kệ đặt quần áo có hai ba mươi đồng tiền, rất dễ thấy. Mặc kệ Vương gia là cố ý hay vô tình, nàng cũng so đo.



      Nhưng nàng mới vừa tắm xong, Vương Thiến Vân liền viện cớ vào phòng tắm, Dương Nghi chờ ở bên ngoài.



      Vương Thiến Vân ra, ánh mắt phức tạp nhìn Dương Nghi cái, chữ cũng nhắc đến chuyện tiền đồng. Dương Nghi cười lạnh trong lòng, dùng mười mấy văn tiền để thử người khác sao? Mặc kệ mục đích là gì, cũng đều khiến cho người ta chán ghét.



      "È hèm ——"



      "Nhị gia ——"



      biết Nhị gia thấy được bao nhiêu? Trong lòng mọi người đều dám chắc, Vương Thiến Vân sợ hãi, lại càng thêm tức giận muội muội chỉ biết gây chuyện.



      "Ừ ——" tiểu nữ nhi của Vương gia sao lại như vậy? Cái gì thô tục cũng ra được. Vừa rồi, bên nghe thấy cũng khó chịu, nhưng giờ khôi phục lại vẻ bình thường. lạnh lùng nhìn Vương Tuệ Xảo cái, thấy nàng ta chịu nổi sợ đến phát run, mới dời tầm mắt. Mặc dù đến mức phải so đo với tiểu nha đầu, nhưng tiểu nữ nhi Vương gia nên bị phạt.



      Theo ý , vẫn là Dương nha đầu tốt hơn, chủ động gây chuyện, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt. có nên nghĩ đến việc bảo Vương gia dọn ra ngoài ? Tránh cho Dương nha đầu học theo, khiến đứa bé ngoan ngoãn bị người ta dạy bậy, Đồng Nhị gia cân nhắc.



      Dương Nghi thấy Nhị gia lẳng lặng đứng ở đó gì, có cách, chỉ đành phải nhắm mắt chờ. Ai bảo mình hôm nay là nha hoàn cận thân của người ta chứ: " biết Nhị gia trở về phủ lúc này, có gì phân phó?" Bị Vương Tuệ Xảo náo loạn như vậy, ý muốn dạo hội chùa của Dương Nghi cũng nhạt , chẳng bằng ở nhà vậy.



      Đồng Nhị gia cúi mắt, thấy Dương Nghi ngước đầu đầy hi vọng nhìn mình, giống như mong đợi mình sai bảo, con ngươi sâu thẳm thoáng qua chút ý cười, nhanh đến mức để cho bất kì ai phát : "Ừ, tối nay có người tới đây, ngươi với nhũ mẫu tiếng, sau đó chuẩn bị chút thức ăn."



      xong, nhìn An Trí Viễn gật đầu cái, rồi bước tới thư phòng.



      Trong lòng Dương Nghi rất vui vẻ, rốt cuộc cũng cần dính dáng gì đến tỷ muội Vương gia nữa, vì vậy áy náy nhìn huynh muội An gia : "Xin lỗi, thể cùng hai người dạo hội chùa rồi."



      " có việc gì, chuyện Nhị gia giao cho quan trọng hơn." An Trí Viễn .



      An Tiểu Nhu cũng dám có dị nghị gì.



      Dương Nghi thuận lợi rời khỏi, làm việc Nhị gia phân phó.
      vanlactamviem, Snow, Phiên Nhiên3 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 17.


      Edit: Fuly.

      Hai tháng sau, Thẩm Thanh áp tải lượng lương thực lớn trở lại Vân Châu.

      Dương Nghi nhìn Thẩm Thanh phân phó mọi người chuyển lương thực vào kho hàng. Sau khi xong hết, nàng mới bước lên "Thanh thúc, phụ thân và nương của con vẫn khỏe chứ?"

      "Rất tốt, thân thể còn tráng kiện, ca ca con cũng vào tường tư thục. Bọn họ nhờ ta chuyển lời bảo con đừng quá lo lắng cho gia đình nữa."

      Dương Nghi nghe ca ca của mình được đến trường, cảm thấy rất vui mừng. Nàng hy vọng ca ca có thể quý trọng cơ hội, cố gắng học. Nàng cầu ca ca có thể thi được công danh, chỉ cầu huynh ấy biết nhiều chữ nghĩa hơn chút, tầm nhìn cùng tương lai rộng mở hơn, phải kiếm miếng ăn dựa vào mấy mảnh đất nữa.

      "Đúng rồi, nương con còn nhờ ta mang vài thứ về đây."

      Dương Nghi nhận lấy túi đồ, vừa vào phòng liền mở ra, là bộ xiêm y màu hồng cánh sen, tuy chất vải phải là loại quá tốt, nhưng đường may rất tinh tế. Nàng mặc thử lên người, hơi rộng chút, ắt hẳn là do nương hỏi Thanh thúc dáng người giờ của nàng, sau đó ước chừng theo để may rồi.

      Nhớ tới tình huống trong nhà, Dương Nghi có chút đau lòng, nhà nàng tuy chưa đến nỗi nghèo rớt mồng tơi, nhưng muốn học phải tiêu tốn rất nhiều tiền. Hôm nay, trong nhà nhất định rất khó khăn, số bạc lúc nàng ký văn khế cầm cố trước kia sợ là còn thừa bao nhiêu. Hơn nữa, phòng ốc cũng bền chắc, mỗi khi trời mưa, người trong nhà luôn lo lắng, chỉ sợ nó đổ sụp bất cứ lúc nào. Nghe năm nay ít nơi xảy ra nạn lụt, đến cả địa phương quanh năm khô hạn như Vân Châu cũng mưa vài trận vào tháng năm tháng sáu, thiết nghĩ Thông Châu còn nhiều hơn. Mùa hè này, trong lòng phụ thân và nương khẳng định dễ chịu. Phụ thân nàng sớm muốn sửa lại nhà cho tốt hơn, nhưng đáng tiếc “hữu tâm vô lực”.

      Lần này nàng nhờ Thanh thúc đưa về ít da lông là hy vọng có thể bán được nhiều tiền chút, để trong nhà có đủ điều kiện mà xoay sở.

      tốt, nàng suy tính chu toàn rồi. Lẽ ra nàng chỉ nên để lại bốn tấm da sóc, còn lại nhờ Thanh thúc bán giúp, rồi mang bạc về cho phụ thân và nương chứ phải để hai người tự lo liệu. Dương Nghi ảo não, thời gian này phụ thân và nương nàng đều rất bận rộn, họ lại còn là những người quá thà, biết cách buôn bán, làm tốt có khi còn bị người ta lừa, hoặc gặp phải những kẻ thấy mùi tiền liền nổi máu tham.

      Nhưng giờ mọi việc ngoài tầm tay với, dù Dương Nghi có phiền lòng, cũng đành phải để xuống. Chỉ có thể tự an ủi mình, mong rằng mọi chuyện quá tệ như nàng nghĩ, cách thôn bọn họ xa cũng có chợ, bình thường, phụ thân cùng nương nàng thường hay mua bán ở đó. Nếu mấy tấm da kia bán ở đây, bạc kiếm được ít hơn chút, nhưng có thể yên tâm.

      Dương Nghi biết, phụ thân và nương nàng căn bản nghĩ tới việc bán mấy tấm da kia, tất cả đều giữ lại, đợi khi nàng và nhị nha đầu thành thân có thể lấy ra thêm trang.

      *******

      Sau lần Dương Nghi và tỷ muội Vương gia xảy ra tranh chấp, ước chừng hơn tháng tiếp đó, nhi tử của Vương gia - Vương Xuân Sinh bất ngờ được Bách phu trưởng thăng lên làm *Chính cửu phẩm ngoại Bả tổng. Ngay sau đó, Nhị gia gọi Vương quản tới, trả lại khế ước bán thân cho bọn họ xem như bồi thường, để Vương gia ra ngoài tự lập. Vương quản tìm tòa nhà có hai viện ở cạnh Đồng gia để sinh sống.

      * chức võ quan thuộc hàng cửu phầm.

      Dương Nghi biết tòa nhà này là mua hay thuê, nhưng hàng năm, hai nhà Vương – An cũng có buôn bán chút da lông, ắt hẳn kiếm được ít, tất nhiên có bạc để mua nhà.

      Vương gia được thăng quan, cởi bỏ nô tịch, khiến cho lòng An đại nương khó chịu thời gian. Nhi tử của Vương gia chỉ mới vào doanh trại hai năm được thăng lên Bả tổng rồi, mà nhi tử nhà bà vào đó bốn năm, mới chỉ là Cửu phẩm Ngoại ủy, hôm nay dưới quyền Vương Xuân Sinh, bảo bà sao có thể nuốt được cơn giận này.

      Nhớ đến mấy năm nay, phu thê họ cẩn trọng, theo làm tùy tùng, kết quả lại chẳng bằng loại người chỉ biết dùng mánh khóe. Dạo này, người đàng hoàng có vận khí tốt rồi.

      "Lão An, ông xem Nhị gia nghĩ thế nào vậy? ràng Viễn nhi, Văn nhi nhà chúng ta có khả năng hơn Vương Xuân Sinh kia rất nhiều, vì sao có thể lên làm Bả tổng, mà Viễn nhi vẫn chỉ là Ngoại ủy thôi!"

      "Hồ đồ! Nhìn lại bộ dạng bây giờ của bà , để người khác thấy lại cho là chúng ta bất mãn với chủ tử đó."

      " phải vậy sao? Ông nhìn thấy vẻ mặt hả hê vừa rồi của Trương thị à, khiến người ta khó chịu!"

      An Tiến Lực híp mắt : "Nữ nhân các bà đúng là ‘tóc dài kiến thức ngắn’, ngay cả đạo lý núp dưới bóng đại thụ cũng hiểu. Vương gia hôm nay được thăng quan, cởi nô tịch, thoạt nhìn có vẻ tốt. Nhưng khi ra ngoài, phần tình nghĩa với Nhị gia tự nhiên từ từ phai nhạt theo thời gian, ngày sau Vương Xuân Sinh phải tự dựa vào chính mình rồi. Sinh ca nhi có bao nhiêu bãn lãnh, tôi và bà còn biết sao? Người như cũng có thể bay lên làm Bả tổng, ắt hẳn là do Nhị gia muốn bồi thường cho Vương gia bọn họ. Còn An gia chúng ta, bản lãnh của Viễn nhi luôn rất tốt, nếu gây ra sai lầm gì, Nhị gia đối xử với chúng ta ắt hẳn kém hơn Vương gia. Bà cần gì phải để ý chút lợi trước mắt này chứ?"

      An đại nương đảo đảo mắt, hiểu thông rồi, nở nụ cười, khen An Tiến Lực câu: "Tiến Lực, vẫn là ông sáng suốt."

      Nhưng có chuyện An Tiến Lực nghĩ mãi cũng ra, Vương gia như thế, phải là ngày ngày hai, đến tột cùng là vì nguyên nhân gì khiến Nhị gia quyết định động thủ đây?

      An Tiến Lực hưởng thụ ‘hừ’ tiếng, quay sang nương tử nhà mình "Tôi thấy Vưu đại nương đối đãi với Dương nha đầu cũng bình thường, rãnh rỗi bà và Tiểu Nhu nên thân cận với Dương nha đầu nhiều hơn chút."

      An đại nương đáp lại: "Trước đó vài ngày, Dương nha đầu có hỏi tôi cách chọn lựa da lông, lúc ấy dọa tôi giật cả mình, hỏi ra mới biết là Trầm quản gia bảo nàng tới xin chúng ta chỉ bảo, ông xem, Thẩm quản có phải có ý đồ gì hay ?"

      An Tiến Lực suy nghĩ chút, : "Hơn phân nửa là đúng vậy, nha đầu kia rất thông minh. Nàng chuyện này trước với bà, chính là muốn tỏ nàng có tâm tư nào khác với An gia."

      An đại nương than tiếng: "Nha đầu này mới đến chưa bao lâu chen được chân vào rồi." Da lông là nguồn thu lớn nhất cả năm của An gia bọn họ, mặc dù mỗi năm chỉ có chuyến, nhưng có thể mang về cho họ ba đến năm trăm lượng bạc, gấp mấy lần tiền lĩnh hàng tháng. Chưa đến chuyện nếu những người khác ở Đồng phủ mà biết, ắt hẳn cũng hối hận đến xanh cả ruột rồi. Nhưng đáng tiếc chính là mỗi năm cũng chỉ có lần, Nhị gia tuy phản đối việc bọn họ tự làm, nhưng nghĩ đến quãng đường xa xôi, ghập ghềnh từ Vân Châu tới Thông Châu, đôi lúc còn có thổ phỉ, bà liền bỏ luôn phần tâm tư này, An gia bọn họ có tài lực vật lực lớn đến vậy, cũng nên tham khoản tiền thuộc về mình kia, có tiền mà có mạng để dùng còn ý nghĩa gì chứ.

      Tính tình nương tử nhà mình thế nào An Tiến Lực sao có thể biết: "Bà cũng đừng oán giận người ta, việc như vậy, cũng là do Dương nha đầu có phúc khí. Vả lại Vương gia rút lui rồi, cái nàng chiếm là phân ngạch của Vương gia, cũng chẳng tồn hại đến chút ích lợi nào của bà. Hơn nữa đây là do Trầm quản gia phân phó, hơn phân nửa cũng được chấp thuận từ Nhị gia, bà so đo cái này, là tự tìm phiền phức đó."

      Vương gia cởi nô tịch, còn là gia nhân của Đồng gia, Đồng gia tất nhiên cũng có nghĩa vụ phải tiếp tục chăm sóc cho bọn họ. Nghĩ đến việc mỗi năm bọn họ tổn thất mấy trăm lượng bạc, An đại nương liền cảm thấy thoải mái trong lòng: "Biết rồi biết rồi, ông chỉ được cái nhiều lời thôi."

      Hôm nay là ngày Vương gia thăng quan, Dương Nghi cũng cảm thấy thoải mái.

      Vương gia dọn ra rồi, nàng vui mừng. Có mấy người đáng ghét cả ngày cứ lắc lư trước mặt, ra những lời khiến người ta bực mình, mà vẫn thể đuổi , đúng chuyện khiến người ta phiền muộn. Bây giờ tốt rồi, nàng nhìn đâu cũng thấy mọi vật đều trở nên đáng hơn mấy phần. Dương Nghi vừa thu dọn thư phòng vừa nghĩ.

      Đồng Khoát Nhiên vờ như lơ đãng quét mắt nhìn qua Dương Nghi mấy lần, thấy nàng mỉm cười, khóe miệng hơi vểnh lên, tâm tình cũng trở nên vui vẻ.

      Quét dọn xong, Dương Nghi thi lễ cáo lui. Ra khỏi cửa, quả nhiên nhìn thấy An Tiểu Nhu ở cách đó xa. Tiểu nương chỉ dám đứng yên ở khoảng cách đó, chịu đến gần thư phòng thêm nửa thước.

      Dương Nghi hướng nàng vẫy vẫy tay, nàng liếc qua thư phòng cái, rồi mới chậm rãi bước , chờ Dương Nghi ở phía trước.

      Dương Nghi buồn cười, nàng biết từ trước đến giờ An Tiểu Nhu đều sợ Nhị gia, thấy Nhị gia giống như 'chuột thấy mèo', chẳng dám hé miệng nửa câu.

      "Tiểu Nhu, ra Nhị gia cũng có gì đáng sợ đâu."

      "Cả Thành Vân Châu sợ chỉ có tỷ cảm thấy Nhị gia đáng sợ thôi!" An Tiểu Nhu giọng lầu bầu.

      "Ngài nhiều hơn người khác cái mũi, cũng thiếu hơn con mắt, chẳng có gì khác với người bình thường. Ngài tùy tiện đánh người, cũng tùy tiện mắng chửi người, nhiều lắm chỉ trưng ra mặt lạnh thôi."

      "Mặt lạnh thôi cũng rất đáng sợ đấy!"

      Thấy thông, Dương Nghi cũng lười giải thích nữa, chuyện như vậy thể cưỡng cầu được. Đồng Nhị gia cũng chẳng để ý.

      *****

      "Nhị gia, Vương gia dọn ra rồi, gia nhân trong phủ đủ, có cần bảo mấy người môi giới mua thêm ?" Vưu đại nương từ ái nhìn Dương Nghi ra khỏi thư phòng, mới .

      " cần, sáng mai ta Thanh thúc dẫn mấy người tới đây. Bọn họ đều là những binh sĩ thương tật phải rút khỏi quân doanh, đại nương cứ chọn lựa , sau đó dạy bọn họ quy củ, rồi sắp xếp công việc cho họ." Tiền trợ cấp ở phát xuống cũng còn bao nhiêu, miệng ăn núi lở. Nếu được, ngại cho công việc, để bọn họ có con đường sống.

      Vưu đại nương đồng ý, nghĩ có nên nhân cơ hội này dạy bảo cho Dương Nghi luôn . Năm nay Dương nha đầu cũng 11, cách lúc chuộc thân còn có bốn năm, sau khi chuộc thân cũng đến tuổi cập kê, tiếp đó là thành thân, trì hoãn nữa cũng được, nếu đến lúc đó mới học nữ công gia chánh, muộn. Từ học tập đến thuần thục, cần phải có cả quá trình. Nếu nữ công thành thạo, mất thể diện chỉ là Dương nha đầu, mà còn cả nương nàng nữa. Dương nha đầu thành tâm đối xử với bà, bà cũng muốn ngày sau nàng phải khổ.

      Thôi, dù sao lão bà tử như bà trừ chút bản lãnh này, cũng chẳng còn gì nữa. Dạy nàng, cũng coi như báo đáo ân tình hơn nửa năm nay .
      vanlactamviem, Snow, Phiên Nhiên3 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 18.



      Edit: Fuly.

      "Ta nhổ vào, chỉ là Bách Trưởng nho , mà cũng muốn lấy Thiến Vân nhà ta? Bảo về nằm mơ ! biết Thiến Vân của chúng ta, có tướng làm phu nhân sao, người như mà có thể với tới à?" Con trai mới vừa được thăng lên Bả tổng, đường làm quan rộng mở, Vương Đại nương Trương thị cũng ngày càng kiêu căng.

      Nghe Vương Đại nương to tiếng, người nọ thẳng lưng, rời .

      Lời này khác nào quăng cho bà mai cái tát, khiến người ta sinh hận. Dương Nghi chú ý thấy bước chân của vị đại nương này nặng thêm mấy phần, ắt hẳn là tức giận đến cùng cực rồi.

      Dương Nghi thầm lắc đầu, Vương Đại nương này, chuyện cũng biết giữ chừng mực. Chỉ lo vui miệng nhất thời mà vô duyên vô cớ rước thêm kẻ thù. Có gì hài lòng, riêng với nhau là được, người ta cũng phải là loại biết phải trái. Cần gì phải to tiếng ra trước mặt thiên hạ, dùng khó xử của người ta nâng cao giá trị nữ nhi nhà mình. Đây mà gọi là kết thân gì chứ, ràng là kết thù có!

      "Chậc chậc, Dương nha đầu, con xem, đây là lần thứ mấy trong tháng rồi vậy?" An đại nương lắc đầu, tặc lưỡi. Con trai của bà ta trước kia cũng chỉ là Bách Trưởng thôi, mơ hồ được Nhị gia chú ý, thăng lên làm Bả Tổng, mới đảo mắt cái mà khinh thường Bách Trưởng nhà người ta.

      "Chắc là lần 3? Mặc dù hai lần trước thành, nhưng Vương Đại nương vẫn còn rất khách khí cự tuyệt." Từ lúc con trai độc nhất thăng quan, Vương gia được cởi nô tịch ra ở riêng, cộng thêm Vương Thiến Vân dung mạo xuất chúng, khí chất thanh nhã, xem như cũng có chút danh tiếng ở Vân Châu, người tới cửa cầu hôn liền ngày càng nhiều.

      "Trước kia Trương thị phải như vậy, ắt là do những năm này quá thuận buồm xuôi gió, nên người cũng càng ngày càng biết chừng mực."

      Có vài người, lúc cao hứng liền làm xằng làm bậy, gây ra vô số họa về sau. Bọn họ hiểu được đạo lý "Càng hài lòng lại càng phải khiêm tốn."

      Dương Nghi nữa, nàng biết An đại nương chỉ buột miệng cảm thán mà thôi. Hơn nữa, dù thế nào, Vương Đại nương cũng xem như là bậc trưởng bối, An đại nương được, nhưng vãn bối như nàng lại được.

      "Ta nghe , tiểu tử Trần gia này rất tốt, trừ hơi nghèo ra, mọi thứ đều ổn."

      "Chỉ cần dụng tâm xây dựng, có ai nghèo cả đời." Dương Nghi tùy ý .

      "Lời này cũng phải." Con ngươi của Vương Đại nương đảo vòng, cười : "Dương nha đầu, nếu con nhìn trúng ai, đại nương giúp con hỏi."

      "Đại nương, con còn mà." Trong lòng nàng khẽ trợn trắng mắt, đây phải là quá sớm sao? Tính cả tuổi mụ nàng cũng chỉ mới 12, hơn nữa, nàng cũng có ý định thành thân ở Vân Châu. Nàng định về nhà, chọn người thành hợp ý, ở gần cha mẹ, có thể đỡ đần cho song thân.

      An đại nương cười, " sớm nữa đâu, hôm qua còn có người đánh tiếng với ta về con đấy."

      Những binh lính ở đây, phần nhiều xuất thân từ tầng lớp bình dân, muốn cưới được thê tử là chuyện dễ. Hơn nữa, ở Vân Châu, nữ nhân cũng nhiều, làm gì có cơ hội để chọn lựa? Tướng mạo giống như Dương Nghi vậy, mặc dù chưa lớn lên, nhưng người để ý cùng ít. Trong suy nghĩ của bọn họ, có thể quán xuyến công việc trong nhà chính là thê tử tốt, chẳng ai để ý đến xuất thân là sang hay hèn, cao quý chẳng thể ăn thay cơm. Dù có là tiểu thư yểu điệu cũng chẳng bằng nữ tử bình thường có thể yên tâm phó thác cả gia nghiệp. Dĩ nhiên, điều này đại biểu cho việc bọn họ muốn cưới danh môn khuê tú. Chỉ là tiêu chuẩn chọn trượng phu của những vị tiểu thư này thường rất cao, phải môn đăng hộ đối thường được. Với những người xuất thân bình dân như họ, quả là chuyện xa vời.

      "Nghe lời đại nương, đính ước sớm chút mới tốt, chậm chân bị người ta chọn hết đó. Còn dư lại phải "dưa vẹo táo nứt" chính là những tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch."

      Nếu như lời An đại nương , Nhị gia nhà bọn họ chính là "hàng" còn dư lại, cũng nên xếp vào đội ngũ "dưa vẹo táo nứt" à? Dương Nghi nghĩ thầm, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.

      "Đại nương, người cần phải lo cho con đâu, An đại ca cũng gần mười bảy rồi phải ? đến lúc người ra tay thu xếp rồi đó."

      "Cũng đúng nhỉ?" Nghe Dương Nghi thế, tâm tư An đại nương chuyển đến khuê nữ bà vừa hỏi thăm mấy ngày trước.

      "Vương tẩu, hôm nay lại có người đến cầu hôn nhà tẩu à?.

      "Đúng vậy." mặt của Vương Đại nương Trương thị khó nén vẻ hài lòng.

      "Người vừa rồi là Trần gia nương tử phải ? Nghe cháu bà ta cũng có chút bản lãnh, năm nay chỉ mới mười bảy, là Bách Trưởng rồi."

      "Nhà đó chỉ có độc đinh, ta muốn gả khuê nữ chịu khổ." Bách Trưởng sao chứ, con trai của bà hôm nay lên chức Bả Tổng rồi.

      Lời này vừa nghe liền biết là lấy cớ, nếu như gả , ở có ai quản thúc, chẳng phải quá tốt sao. Là thân nam nhi chỉ cần có chí tiến thủ, ngày sau ắt thành công thôi. Dĩ nhiên, điều Trương thị , cũng có lý. Chỉ là theo tính tình Trương thị, hơn phân nửa là ngại người ta nghèo quá.

      "Vương tẩu đúng là mẫu thân tốt."

      Trương thị ở xa xa nhìn thấy hai người Dương Nghi ngồi thêu thùa, liền qua loa vài câu với người kia, rồi bước qua: "Ơ, hai ngươi gì mà vui vẻ vậy, cho ta nghe chút với nào."

      Dương Nghi cùng An đại nương khẽ nhìn nhau cái. An đại nương : "Nào có việc gì, chỉ là vài chuyện thêu thùa linh tinh thôi." xong nhìn đối diện chớp chớp mắt vài cái, Dương Nghi hé miệng ra cười.

      " đến thêu thùa nha, vẫn là ——"

      "Ấy chết, ta nhớ tới còn có bộ quần áo chưa làm xong, Dương nha đầu, con chọn vải giúp ta ."

      "Là làm cho Tiểu Nhu phải ? Con nhớ hình như trước giờ muội ấy thích hoa sen ——"

      "Nhà chúng ta ——" Trương thị cố gắng chen miệng.

      " được được, y phục có hoa sen của nha đầu kia cũng nhiều rồi."

      "Vậy . . . . . ."

      Ngươi câu ta câu, Dương Nghi cùng An đại nương bàn luận hăng say, Trương thị mấy lần muốn chuyển đề tài tới người con bà ta, nhưng đều thành công.

      Bà đắc ý muốn khoe khoang đúng ? Ta cho bà cơ hội đó, xem bà còn làm được gì.

      Trương thị thấy hai người càng càng hứng khởi, mình hoàn toàn chen miệng vào lọt, sốt ruột đứng ở bên. Nhưng bảo bà ta cứ thế rời , lại cam tâm, Trần thị ( Vương Đại nương ) bà sao có thể để mình mất mặt thế được, còn có, phải cảnh cáo tiểu nha đầu họ Dương này vài câu.

      Đột nhiên, mắt Trương thị sáng lên, ra là Triệu thúc – quản gia trở lại,

      Trương thị nhiệt tình bước lên đón, "Lão Triệu, ông về rồi à?"

      Triệu thúc gật đầu, chần chờ nhìn mấy người họ cái: "Sao đại muội tử lại có thời gian rảnh rỗi đến đây?"

      "Còn phải là vì nữ nhi đáng lo kia sao, ta vừa mới giúp nàng cự tuyệt mối hôn thích hợp, trong lòng bực mình, nên đến đây chuyện chút."

      Triệu thúc hiểu gật đầu, ra là thế: "Đúng vậy, con cái là nợ của cha mẹ mà."

      "Cũng phải là ——" Trương thị giống như chiếc máy hát vừa được mở, "phát sóng" liên tục.

      . . . . . .

      "Đặc biệt có những nữ nhân, còn tuổi mà biết xấu hổ, cứ thích nhìn chằm chằm nam nhân. Luôn mơ tưởng đến những thứ thuộc về mình, còn biết nhìn lại bản thân, nàng xứng sao?" Trương thị xong, đưa mắt quét về phía Dương Nghi bên này, lời đầy ý.

      Thanh Trương thị vốn , lúc này còn cố ý kéo dài, Dương Nghi nghe xong liền cảm thấy bực bội. Lúc trước, đến ngày nghỉ, Vương Xuân Sinh thường về nhà vài lân, thấy có vài phần giống cố nhân ( gã sai vặt từng giúp nàng), nên nhìn nhiều hơn mấy lần thôi. ngờ Trương thị này lại cho rằng nàng tơ tưởng tới con trai của bà ta, hiểu trong đầu bà ta nghĩ cái gì nữa.

      loại người này cũng thông suốt được, Dương Nghi nhanh chóng thu dọn châm tuyến, khung thêu: "An đại nương, hình như con để quên cuộn chỉ màu ở phòng rồi, phải về lấy ."

      "Ta cũng phải về làm cơm tối rồi, nhìn sắc trời, chắc lão An cũng sắp trở lại."

      Vừa thấy hai người chuẩn bị , Trương thị hai lời, liền tiến lên chặn lại: "Định đâu, người ta muốn chính là ngươi!"

      Triệu thúc nhanh tay đóng cửa lại, ngăn cản những ánh nhìn tò mò bên ngoài.

      Dương Nghi giương mắt, nhìn bà ta, câu.

      An đại nương nhịn được, kéo Dương Nghi qua, đứng ngăn ở trước mặt nàng, hoi: "Họ Trương kia, bà có ý gì?"

      "Ta muốn dạy dỗ tiểu nha đầu này, bà đừng nên xen vào!" Trương thị đẩy An đại nương ra, chỉ vào Dương Nghi mắng: "Ta cho ngươi biết, đừng có quyến rũ Xuân Sinh nữa! Bằng ta để yên cho ngươi đâu!"

      An đại nương nghe vậy, sốt ruột : "Trương thị, có người nào hèn hạ như bà ? Bà xem con trai mình là châu là bảo là chuyện của bà, nhưng sao bà có thể đạp con cái của người khác vào trong bùn vậy chứ? Dương nha đầu chỉ mới mười hai, bà như thế bảo nàng sau này sao dám gặp người khác đây hả?"

      "Nếu nàng làm, sợ gì bị ta ?"

      "Con mắt nào của bà thấy tôi quyến rũ con trai bà?" Dương Nghi lạnh lùng , nếu nàng còn im lặng, khiến người khác nghĩ rằng nàng chột dạ.

      "Còn dám có? Mấy lần trước là ai nhìn Xuân Sinh nhà ta chớp mắt?" Xuân Sinh là bị tiện nha đầu này quyến rũ đến thất thần, con trai bảo bối của bà lại nỡ nặng câu, chỉ vậy thôi cũng đủ thấy bất đồng với người khác rồi.

      " buồn cười, nhìn nhiều vài lần là quyến rũ? Vậy vừa rồi ta thấy bà nhìn chằm chằm vào con chó già, ra là bà quyến rũ nó à." Dương Nghi bày ra biểu tình như chợt hiểu.

      "Ngươi —— ngươi ——" Trương thị giận đến mức bốc khói, nhưng phản bác được lời nào.

      "Tóm lại, Xuân Sinh nhà chúng ta chắc chắn coi trọng ngươi, ngươi nên dập tắt cái ý niệm này !" Trương thị run rẩy lặp lại ý trong mấy lời vừa rồi, hi vọng dùng cái này để đả kích Dương Nghi.

      "Ai thèm chứ, bà chớ tự dát vàng lên mặt mình."

      "Đúng vậy, Trương thị, đừng tưởng rằng con trai bà được thăng lên Bả Tổng là giỏi, ta cho bà biết, Vân Châu chúng ta cái gì cũng thiếu, nhưng võ quan chả hiếm! Xuân Sinh nhà bà chỉ là Bả Tổng nho mà thôi, chẳng đáng cho chúng ta để vào mắt!"

      "Còn tốt hơn An Trí Viễn nhà bà, làm bốn năm năm mà vẫn chỉ là Ngoại ủy."

      An đại nương nổi giận.

      "Đủ rồi, các ngươi xong chưa?! Cả trạch viện này đều bị các ngươi làm náo loạn hết cả, đều do ta bình thường quá thoải mái, nên các ngươi xem quy củ ra gì phải , hai người các ngươi, từ ngày mai trở , mỗi người quét dọn nội viện mười ngày!" Vưu đại nương chỉ vào Vương Đại nương và Dương Nghi .

      Hai người phản đối, quét sân thôi mà, ngày nào họ làm chứ?

      Vưu đại nương nhìn về phía Trương thị: "Trương thị, bà cũng xuất thân từ Đồng phủ, chẳng lẽ mới ra khỏi trạch viện vài ngày, quên hết quy củ rồi hay sao? Còn nữa, lúc nào nha hoàn của Đồng phủ phải cần người ngoài tới dạy dỗ rồi?"

      Trương thị nhìn Vưu đại nương, lúc này vì xúc động nhất thời của mình mà hối hận muốn chết: "Vưu đại nương, bà tha cho ta lần , ta —— ta dám nữa." Trong quân doanh, con trai còn phải dựa vào Nhị gia nhiều, bà nên vì mê muội nhất thời mà gây náo loạn ở đây.

      "Lão Triệu, tiễn khách!"

      Triệu thúc mở cửa, mời người ra ngoài.

      "Lần này cho qua, nhưng lần tới may mắn như thế đâu." Thanh của Vưu đại nương truyền đến từ phía sau Trương thị, khiến bà ta kinh hoảng chảy mồ hôi đầy người. "Còn có, về chuyện ngày hôm nay, ta hy vọng nghe phải nửa chữ khó nghe nào nữa!"

      "Vâng ——" Trương thị run run đáp.
      vanlactamviem, Snow, Phiên Nhiên2 others thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 19.


      Edit: Fuly.

      Vưu đại nương đuổi Trương thị rồi, nghiêm mặt : "Người như vậy nhiều làm gì, nếu ầm ĩ lên, chẳng lẽ chỉ có mình bà ta mất mặt sao?"

      Nhưng là, tình huống lúc đó, Trương thị cứ cắn chặt thả, có muốn tránh cũng tránh khỏi.

      Dương Nghi hiểu Vưu đại nương lo nghĩ cho nàng, hơn nữa, có bị hai câu cũng mất miếng thịt nào, nàng liền bước tới, kéo tay Vưu đại nương làm nũng: "Đại nương, con biết rồi, lần tới nếu nhìn thấy Trương thị, con nhất định tránh xa bà ta. Đại nương, ngài đừng giận nữa, giận nhiều mau già đó."

      Thái độ của Dương Nghi khiến Vưu đại nương vừa bực mình vừa buồn cười: "Tuổi ta cao, còn sợ già gì nữa."

      Vưu đại nương cũng hiểu Trương thị là người biết điều, mà Dương Nghi bị người ta chỉ vào mặt mắng to, còn có thể bình tĩnh phản kích, chứ phải chỉ biết khóc suông, rất giỏi rồi, bà cũng đành lòng trách nàng quá mức.

      Bà thở dài, "Danh tiếng của nữ nhân là thứ quan trọng nhất, cũng may bây giờ con còn , nếu hôm nay người bị thua thiệt là con." Giấy gói được lửa, chuyện lúc nãy nhất định bị truyền . May nhờ Dương Nghi còn ít tuổi, sao có thể làm ra những chuyện xấu xa kia? Nên có ra cũng mấy ai tin.

      "Sáng mai con đến biệt viện với ta, những người kia được dạy dỗ gần xong rồi, cũng đến lúc dẫn về phân việc." Vưu đại nương phân phó.

      "Vâng——"

      ******

      "Kẹo Tinh Ngưu đây, kẹo Tinh Ngưu ngon tuyệt đây, hai văn tiền hộp, được làm bằng bí quyết tổ truyền, hương vị ngọt ngào ngon miệng đây."

      "Lão trượng, lấy cho ta hai hộp." Triển Hoành Đào vừa đưa tiền vừa lải nhải: "Con ta thích nhất cái này, mỗi lần về mà mua, tiểu tử kia cho ta vào cửa."

      Đồng Nhị gia suy nghĩ chút, yên lặng bỏ tiền, mua hộp.

      "Này, phải đệ thích đồ ngọt sao, người đơn như đệ, mua cái này làm gì?"

      Đồng Nhị gia để ý đến : " thôi, ngày mai đừng đến trễ!"

      "Này này ——" kêu hai tiếng, cũng thấy quay đầu lại, trong lòng Triển Hoành Đào tò mò rối rắm, rốt cuộc mua cái này cho ai đây?

      Đồng Nhị gia vừa trở về phủ, liền từ Triệu thúc biết được chuyện xảy ra lúc chiều, nghe xong nghiêm mặt : "Về sau, những người phận đừng cho vào." xong, sải bước về hướng nội viện.

      Triệu thúc thầm tiếc hận thay Vương Hồi, từ lúc Vương gia được cởi nô tịch, rời khỏi đây, Vương Hồi vẫn luôn bôn ba bận rộn vì kế sinh nhai, đúng là người biết chịu khó. Đáng tiếc, lại cưới phải nương tử phá hoại.

      Sau khi Vương gia cởi nô tịch, phần tình cảm với Đồng phủ phai nhạt nhiều rồi, giờ Trương thị lại náo loạn như vậy, khiến Nhị gia lập tức liệt Vương gia vào những người phận , đây phải phá hoại là gì?

      Đánh chó phải ngó mặt chủ, lúc trước Vương gia còn là người của Đồng gia, bà ta có gây với Dương nha đầu, cũng chỉ là mâu thuẫn giữa ma ma với nha hoàn. Nhưng Vương gia tách ra rồi giống vậy nữa. Hôm nay Trương thị náo loạn ở đây, chính là đánh vào thể diện của Đồng gia.

      Nhị gia như vậy là còn quá .

      Đồng Khoát Nhiên vào nội viện, thấy Dương Nghi đứng ở bên giếng, lấy mu bàn tay ngừng dụi mắt, bên chân là hai chiếc thùng .

      Trong lòng Nhị gia buồn bực, đứng ở bên cạnh lên tiếng.

      Dương Nghi xoa hồi, cảm thấy mắt dễ chịu hơn nhiều rồi, mới từ từ mở ra: "Nhị gia? Ngài về khi nào vậy?"

      "Khóc nhè à?" Đồng Nhị gia nhìn chằm chằm vào đôi mắt hồng hồng của nàng.

      "Nào có, là do bụi bay vào thôi."

      "Ừ."

      Nhị gia yên lặng lấy ra hộp kẹo: "Cho ."

      Hai mắt Dương Nghi sáng lên, "Kẹo Tinh Ngưu của Trần Ký?"

      Chỉ cái liếc mắt liền nhận ra là kẹo Tinh Ngưu của Trần Ký, ắt hẳn bình thường cũng ăn ít.

      Nhưng, sao Nhị gia lại mua kẹo cho nàng?

      Nhìn ra hoài nghi của nàng, Đồng Nhị gia nghiêm trang giải thích: " biết người nào đặt cái này ở trong lều ta, thấy ai thích ăn, nên ta cầm về, khỏi lãng phí."

      "A, cám ơn Nhị gia."

      ******

      Biệt viện là tòa nhà có hai cửa, hơn nơi ở tại của họ rất nhiều, cũng là sản nghiệp của Nhị gia.

      Những người Thanh thúc nhận về dù sao cũng biết quy củ, phải dạy dỗ quan sát thời gian, giải quyết vài vấn đề, rồi mới có thể phân việc.

      Thẩm Thanh đưa tới sáu nam tám nữ, trong đó có bốn đôi là vợ chồng, nam nữ tách ra dạy riêng. Thanh thúc quản nam, Vưu đại nương quản nữ. Dạy mấy ngày, loại người tay chân sạch , hôm nay Vưu đại nương mang Dương Nghi tới nghiệm thu thành quả.

      Mà An Tiểu Nhu luôn chơi thân với Dương Nghi, dưới năn nỉ của nàng, cũng được dẫn theo .

      Vưu đại nương nể tình An gia chăm chỉ chịu khó mấy năm nay, phản đối việc An Tiểu Nhu theo, cũng thiếu nguyên nhân do hôm qua Trương thị ra tay trợ giúp.

      Những người này, chỉ có bốn người nguyện ý ký văn tự bán đứt, đôi vợ chồng tuổi gần bốn mươi, quả phụ, nam tử trung niên bị què chân. Người quả phụ này tên là Hoa nương, lúc trước là tỳ nữ trong gia đình giàu có, sau bị chủ nhà bán , lưu lạc tha hương, gặp gỡ trượng phu đường về thăm người thân. Sau đó cùng trượng phu đến Vân Châu, nhưng trước đây lâu trượng phu bất hạnh bỏ mình. Quãng thời gian lưu lạc lúc trước khiến thân thể bà bị tổn thương ít, sau khi thành thân có con, trượng phu chết rồi, bà cũng muốn tái giá, hôm nay tự nguyện bán mình vào Đồng phủ. Hán tử trung niên kia sau khi bị què chân, vợ bỏ trốn với người khác. Đôi vợ chồng còn lại đơn giản nhiều, con trai chết trận, vì kế sinh nhai, cũng vì muốn tìm nơi tránh gió sống nốt nửa đời sau.

      Vưu đại nương tập trung mọi người tới đây rồi, nhiều lời, trực tiếp phân việc. Hai vị thiếu phụ may vá tốt được an bài đến Châm tuyến phòng, hai vị đại nương trông nom việc giặt giũ, vị phụ nhân khỏe mạnh trông nom việc vẩy nước quét nhà. Phòng bếp do An đại thúc quản, cũng chọn hai vị đại nương có tài nấu nướng.

      An bài thỏa đáng xong, Vưu đại nương công bố tiền được lĩnh mỗi tháng cùng chế độ thưởng phạt cho mọi người, sau đó lại nửa đe dọa nửa động viên người mới, cuối cùng bảo bọn họ ngày mai bắt đầu làm việc.

      "Vưu đại nương, Từ thị này vừa nhìn liền biết phải người hiền lành, công phu mắng chửi người là số , con thấy những người khác chẳng có ai thích bà ta, hơn nữa, Tôn Thị kia, bộ dáng hung ác, thích bấm, nhéo khiến người khác đau đến tận xương. Con hiểu sao người lại muốn giữ họ lại? Như vậy ảnh hưởng đến hòa khí trong nhà đó." Dương Nghi hỏi, trước kia lúc còn làm di nương, những ma ma như vậy là người nàng ghét nhất, trong viện nếu có những người như thế, thường bị nàng đuổi cho xa.

      "Dương nha đầu hiểu như vậy là do từng bị nhéo qua rồi à?" Vưu đại nương trêu ghẹo.

      " có, con nghe được từ nha hoàn bên Chu phủ, nàng ấy rất nhiều nha hoàn ghét bà ta. Biết bà ta muốn vào Đồng phủ, nên cho con để cảnh giác." Lời này nghe rất ngây thơ, bởi vì thân thiết với Vưu đại nương, nên Dương Nghi ngại để cho bà thấy mặt ngây thơ của nàng. Nếu là người khác, nàng tự nhìn tự nghĩ, hỏi thẳng ra như vậy.

      "Nha đầu, con nên nhớ, có lính nào dở, chỉ có tướng biết dùng người. Từ thị cùng Tôn thị, nếu con biết cách sử dụng thỏa đáng, chỗ tốt của họ phát huy cực hạn. Chẳng đâu xa, ngày hôm qua, nếu Từ thị ở đây, chính là nhân tuyển tốt nhất để đối phó Trương thị kia, nhất định khiến bà ta chẳng chiếm được chút tiện nghi nào."

      Dương Nghi nghe, thầm suy nghĩ. Trước kia, lúc nàng làm di nương, ai dạy nàng những điều này, bình thường đều là phu nhân đưa nha hoàn tới, nàng thấy tay chân lanh lợi liền phân việc thôi.

      "Về phần sao phải lưu lại Tôn Thị, chính con tự suy nghĩ ." Bà nghĩ, trong tương lai, những người bà dạy dỗ này, chủ yếu là để cho sau khi Nhiên ca nhi thành thân sử dụng. Tránh việc nương tử của Nhiên ca nhi gả đến đây thể quán xuyến được trạch viện cách thuận lợi. Nếu , Đồng phủ này chỉ cần giữ nguyên như cũ là được, nhiều lắm là mua thêm hai thô sử ma ma nữa thôi.

      Tôn Thị? Người như vậy dùng để xử phạt những nha hoàn, nô bộc cứng đầu cứng cổ còn gì tốt hơn, chẳng qua, nay trong nhà trừ Nhị gia cùng Vưu đại nương, còn ai có thể động đến nàng? Mà thủ đoạn của Vưu đại nương tệ, chẳng cần mượn người ngoài, cũng có thể xử lý thỏa đáng được mọi chuyện, căn bản cần làm những việc thừa thãi thế này. Mà Nhị gia, lại càng cần. Chẳng lẽ, hai người này đều phải do Vưu đại nương chuẩn bị vì mình? Vậy vì ai? Dương Nghi trằn trọc nghĩ.

      ******

      Buổi tối, An Tiểu Nhu kể lại những việc hôm nay thấy cho cha mẹ.

      Nghe nữ nhi , An Tiến Lực than thở, " hổ là ma ma hầu hạ bên cạnh Thái phu nhân, dùng người cũng chu toàn như vậy. Bà ấy để cho ta làm quản nho ở phòng bếp, lúc trước ta còn phục. Bây giờ nghĩ lại, so sáng với bà ấy, chúng ta quả kém xa."

      An đại nương vẫn còn chưa phục hồi tinh thần.

      "Tiểu Nhu, những thứ này ta và nương con dạy cho con được, về sau con theo Dương tỷ tỷ phải chú ý mà học, biết ? hiểu cũng đừng lo lắng, cứ ghi nhớ ở trong lòng, nếu có thể nghiệm ra được mấy phần thôi, đời này của con cũng được nhờ rất nhiều rồi." Chỉ là *Nhân Chi thuật mà lợi hại như vậy, ắt hẳn việc nữ công, bếp núc, trị gia ... cũng kém.

      *Thuật dùng người.

      "Ông xem, sao vận số của Dương nha đầu này lại hên vậy chứ? Chuyện gì tốt cũng đều rơi xuống người nàng." Nữ nhi nhà mình so sánh với người ta, liền thấy cao thấp, bảo bà sao để ý được.

      "Bà đó, đừng có ghen tức lung tung. Bà chỉ thấy thành quả người ta đạt được, sao thấy những gì người ta bỏ ra. Tấm lòng nàng đối với Vưu đại nương chẳng kém gì nữ nhi ruột thịt. Ta nghe Thanh quản gia , bệnh thấp khớp kia là do nàng mỗi ngày dụng công nấu thuốc chữa trị. Thảo dược khó lấy, nhưng quan trọng hơn cả là kiên trì."

      Lần này, An đại nương lên tiếng.

      *******

      "Con biết chữ ?" Vưu đại nương hỏi Dương Nghi.

      "Có chút."

      "Còn việc tính toán?"

      Dương Nghi lắc đầu.

      "Tới đây, ta dạy cho con."

      Hai ngày sau, Vưu đại nương hỏi lại: "Học xong chưa?"

      Dương Nghi gật đầu.

      "Con cầm cái này , xem cho kĩ, hiểu chỗ nào hỏi lại ta."

      Dương Nghi nhận lấy, thấy hai chữ "Sổ sách" to, giật mình đến mức thiếu chút nữa ném nó xuống đất.

      "Vừa gặp chuyện hoảng hốt, bình thường ta dạy con vậy hả?"

      "Đại nương, đây, đây là sổ sách sao?"

      " phải đó có viết à?"

      Những gì Vưu đại nương dạy, rất hữu dụng cho việc quản gia sau khi xuất giá của nàng, nàng cũng học rất nghiêm túc, cảm thấy những kỹ năng này, học thêm cũng chẳng có gì là tốt. Nhưng đây là Sổ sách, kiếp trước từng sống ở Đồng phủ gần mười năm, đương nhiên biết sổ sách có ý nghĩa gì, đặc biệt là với trạch viện như Đồng gia mà , sổ sách tượng trưng cho quyền lực lớn nhất, phải là đương gia thể giữ.

      Sổ sách này ghi chép chi tiết thu chi trong nhà Nhị gia, mặc dù kém hơn tòa trạch viện ở Thông Châu kia, nhưng cũng phải là thứ nàng có thể tùy tiện đụng tới!

      Lúc trước khi còn theo Đồng Văn Nóc, có thị thiếp được cưng chiều đến vô pháp vô thiên, vọng tưởng muốn lấy biểu tượng quyền lực này trong tay phu nhân, đến mấy ngày sau liền bệnh chết. Cũng lúc ấy nàng mới hiểu, công việc cai quản sổ sách này, chẳng phải là chuyện dễ dàng gì.

      "Vưu đại nương, người mau cầm lại ." Dương Nghi nhét sổ sách vào tay bà như thể nó là củ khoai lang nóng phỏng tay.

      "Bảo con xem con cứ xem , nhiều lời như vậy làm gì?"

      Đây phải là vấn đề có nhiều lời hay được ? "Đại nương tốt của con ơi, người cho con xem cái này, Nhị gia đồng ý sao?"

      "Đương nhiên, đồng ý, sao ta có thể đưa cho con?" Những sổ sách này chỉ là phần của việc thu chi trong nhà. Những thứ khác, đều do Nhiên ca nhi quản, lão Trầm thay mặt xử lý. Cho nên căn bản cũng sợ người khác xem được.

      Dương Nghi ngơ ngẩn, Vưu đại nương đối xử với nàng rất tốt, nàng biết, nhưng sao Nhị gia cũng ——

      Chẳng lẽ? , Dương Nghi lắc đầu cái, vứt bỏ suy đoán của mình. Mặc dù dung mạo của nàng tệ, nhưng vóc người gầy yếu, bộ ngực bằng phẳng này, có thể khiến nam nhân thầm thương trộm nhớ sao? Nàng rất hoài nghi.

      Trừ phi là loại nam tử bỉ ổi, nhưng ánh mắt Nhị gia nhìn nàng rất bình thường. Nhớ tới chuyện lúc trước cho nàng kẹo, đại khái, hẳn là, Nhị gia xem nàng như cháu mà thôi?

      "Được rồi, số sổ sách này con cầm về , có chỗ nào hiểu tới hỏi ta."

      "Vâng——"


      Ps: Hu hu, chương này dài quá mất, nhưng mà Đồng Khoát Nhiên rất dễ thương.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :