1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gả cho lão nam nhân - Lạc Vũ Thu Hàn (71) HOÀN Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5.



      Edit: Fuly
      Ba cỗ xe ngựa ngừng lại, người xe lục tục bước xuống. Mười mấy người vừa đặt chân xuống đất, đều bị dinh thự tráng lệ của Đồng gia làm kinh ngạc thôi.

      Đập vào mắt là những dãy tường viện nối tiếp nhau, gạch xanh ngói đỏ, phía sau tường cao, lầu các như như , trong đại trạch có thanh mơ hồ truyền ra, tăng thêm vài phần náo nhiệt cùng vui mừng.


      Ánh mắt Dương Nghi phức tạp nhìn cửa chính của Đồng gia, thở dài ở trong lòng, nàng cuối cùng vẫn phải trở lại nơi này, hi vọng mọi chuyện thuận lợi như suy nghĩ của nàng.

      “Oa, Đồng gia lớn!”

      “Đúng vậy a, đến cả nhà của Huyện thái gia cũng kém hơn Đồng gia đó.”

      Phùng ma ma lại cười , “Đó là đương nhiên, Đồng gia là thế gia nổi danh trăm năm ở Thông Châu chúng ta, dòng dõi Thư hương, có thể vào bên trong làm người hầu, là do phúc khí tu luyện từ kiếp trước của các ngươi.”

      Nghe bà ta như thế, mắt ít người lộ ra vẻ mừng rỡ, dù sao đây cũng là nơi tương lai bọn họ phải hầu hạ, Đồng gia càng có thế lực cùng tài phú, như vậy cuộc sống của bọn họ cũng tốt hơn, nhưng cũng có người lo lắng quy củ ở Đồng gia cao, cẩn thận liền ——

      Phúc khí? Dương Nghi cười lạnh trong lòng, phúc khí như vậy nàng tình nguyện cần.

      “Tiểu Lục ca, làm phiền ngươi báo cho Đồng quản tiếng, là Lão Bà Tử tuân theo phân phó của , dẫn mười mấy nha đầu đến cho xem qua.” Vừa chuyện, Phùng ma ma vừa đưa thiệp ra.

      Người gọi là Tiểu Lục ca kia cầm thiệp nhìn kỹ, lại liếc qua bọn họ lượt, câu, “Chờ.” liền nhanh chóng chạy vào trong.

      “Được rồi, đừng chuyện nữa!” Phùng ma ma cắt đứt những lời thầm của mấy tiểu nha đầu.

      bao lâu, Tiểu Lục trở lại, cho bọn họ vào. Phùng ma ma dẫn bọn họ theo phía sau Tiểu Lục, tiến vào từ cửa bên hông. Tất cả mọi người đều hiểu, lấy thân phận của bọn họ, có tư cách bước qua cửa chính.

      Đồng quản tên là Đồng Dịch Đức, chiều cao bảy thước năm tấc, khoảng 21 tuổi, là quản do Đồng phủ chọn mua trước kia. Mới chừng ấy tuổi liền bò đến vị trí như bây giờ, có thể thấy được có bao nhiêu bản lãnh. Cộng thêm lại là người nghiêm túc, quả khiến các nô tài vô cùng e ngại. Bình thường vừa nhìn thấy từ xa xa, là liền nhanh chóng núp .

      Lần này, người chọn mua nha hoàn chính là , từ đằng xa nhanh chậm bước tới.

      “Oa a, nam nhân này khốc, là cao nha!” tiếng hô vang lên cạnh Dương Nghi.

      Hình như nhận thấy được luống cuống của mình, Hồ Hạnh vội vàng che miệng lại, ngượng ngùng trừng mắt nhìn mọi người, đôi con ngươi sáng rỡ chuyển nhanh như chớp, tăng thêm ít vẻ nghịch ngợm đáng .

      Dương Nghi kinh ngạc khẽ quay đầu liếc mắt nhìn Hồ Hạnh đứng ở bên cạnh. Lông mày thanh tú khẽ nhăn, Hồ Hạnh trước kia phải là bộ dạng này, nàng ấy là người trầm mặc ít , hôm nay, sao xúc động như vậy được? Hơn nữa nàng ấy cái gì ‘khốc’, nàng nghe hiểu.

      Lúc này, Đồng Dịch Đức bước đến, nhìn kỹ bọn họ lượt, dưới ánh mắt lợi hại cùng uy nghiêm của , cho dù Dương Nghi trọng sinh lần, cũng phải cẩn thận thu lại hô hấp của mình, những người khác càng cần phải , thở cũng dám thở mạnh.

      Đồng Dịch Đức quét mắt qua từng người , căn bản hài lòng. Cũng là do, Phùng ma ma vì để làm đẹp lòng Đồng gia, ‘dưa vẹo táo nứt’ đều bị bà ta lựa ra hết, những người có thể đứng ở đây tự nhiên đều là tốt.

      “Phùng đại nương, những người này ta lấy hết, lát nữa ngươi theo ta đến phòng thu chi làm biên nhận.”

      Phùng ma ma cười nịnh nọt , ” Ánh mắt của Đồng quản tốt, mười hai nha hoàn được chọn mua này, đều vô cùng xuất sắc, dạy dỗ thêm chút, liền có thể sai việc được rồi.”

      Bây giờ, Đồng Dịch Đức thân là quản bậc trung, rất bận rộn, cũng có thời gian rãnh rỗi nhiều như vậy để nghe người khác nịnh hót, chỉ “ừ’ tiếng, sau đó liền giao bọn họ cho ma ma quản , mình cùng Phùng ma ma đến phòng kế toán làm biên nhận.

      Bọn họ ngừng lại chỗ đất rộng rãi cạnh bờ ao, lúc này, vị thiếu niên quần áo cao quý mang theo hai người hầu từ cửa chính tới.

      “Mau nhìn, người kia tuấn tú.”

      Đồng gia Tam Thiếu? Dương Nghi ngưng mắt.

      Đồng gia Tam Thiếu—— Đồng Văn Bân, , hiểu biết của Dương Nghi về cũng nhiều. Kiếp trước, toàn bộ tâm tư của nàng đều dùng hết người Đồng gia nhị thiếu Đồng Văn Nóc cùng thê thiếp của , đối với những lão gia, thiếu gia khác của Đồng gia mấy hiểu , chỉ có chút ấn tượng và biết sơ về tính khí của họ mà thôi. Chỉ biết năm nay 17, là thiếu niên phong lưu, trong phủ kiều thê, mỹ thiếp, thông phòng rất nhiều, viện ở luôn cực kì náo nhiệt, mà bên ngoài phủ hồng nhan tri kỷ lại càng đếm hết.

      Từ xa đến gần, phong thái tuấn dật kia, nhất thời, làm cho những thiếu nữ mới lớn tâm hoảng ý loạn. ngờ, Đồng Văn Bân bước đến trước mặt bọn họ, nở nụ cười.

      Đồng Văn Bân vốn rất dễ nhìn, ở gần lại càng thêm tuấn mỹ, nụ cười này của , mắt hoa đào khẽ cong, khiến mắt ít người lộ ra vẻ si mê.

      Ngay cả định lực cực tốt như Trần đại nương cũng thất thần.

      “Trần đại nương, hồi hồn thôi.” Đồng Văn Bân dừng lại ở trước mặt Trần đại nương, khóe miệng câu lên nụ cười nhạt, vươn tay, nghịch ngợm quơ quơ ở trước mặt bà.

      “Đứa này, là ——” Trần đại nương đẩy tay ra, cười mắng câu, có vẻ như hết cách với . Trần đại nương là ma ma đắc lực bên cạnh phu nhân, từ nhìn ba huynh đệ bọn họ lớn lên, tình cảm tự nhiên tầm thường.

      ” Từ Trần đại nương nhìn ta lớn lên, bây giờ nhìn vẫn mất hồn sao!?” Lúc Đồng Văn Bân chuyện, đôi mắt hoa đào cũng vô ý nhìn vài cái về phía đám người, thỉnh thoảng ném qua mấy mị nhãn, khiến nhóm tiểu nha đầu mới lớn, từng người thẹn thùng cúi mặt nhìn đất.

      “Thiếu gia, Liễu di nương ——” người hầu bên cạnh nhắc nhở, trong thanh mang theo chút nóng nảy.

      Trần đại nương hiểu ý, tam công tử về phủ lúc này, hơn phân nửa là cứu binh giúp người khác, bây giờ cũng ngoại lệ. Ai, đứa này cái gì cũng đều tốt, chính là hơi phong lưu.

      Đồng Văn Bân vẫn mang bộ dạng nóng vội, sợ hãi như cũ, “Trần đại nương, đây là mấy nha đầu mới tới sao?”

      “Đúng vậy.” Trần đại nương gật đầu.

      “Dạy tốt rồi, nhớ đừng quên cho ta hai người.”

      “Được rồi, thiếu gia của ta, những nha đầu này còn chưa được dạy tốt, cậu muốn mượn, cẩn thận ta cho lão phu nhân biết.” Trần đại nương trêu ghẹo.

      “Có , ta cũng sợ.” Đồng Văn Bân bày ra bộ dạng đáng đánh đòn.

      “Được rồi được rồi, Lão Bà Tử biết, đến lúc đó ta bẩm báo cho tam thiếu phu nhân, để nàng chọn ra hai người.” Trần đại nương thấy gã sai vặt cạnh mang dáng vẻ nóng nảy, vội đồng ý.

      Đồng Văn Bân nhíu mày, bảo nàng ta đến chọn? Chỉ biết chọn mấy người tốt cho , “ cần nàng tới, Trần đại nương, bà cứ chọn hai người đưa đến Ngô Đồng viện là được.”

      Thấy Trần đại nương đáp ứng, mới hài lòng rời .

      Bọn họ đứng cách đó xa, nên đoạn đối thoại của Đồng Văn Bân với Trần ma ma vừa rồi cũng nhất nhất rơi vào tai mỗi người. Mấy nha đầu lớn tuổi, cũng thầm mừng rỡ, nhìn thấy Đồng tam thiếu tuấn tú, họ đều hi vọng mình có được cơ hội, vào Ngô Đồng viện hầu hạ Tam thiếu gia.

      Thanh Hạnh nhìn mấy nha đầu lên vẻ tư xuân, cười lạnh, cứ để cho họ có mộng đẹp thêm mấy ngày ——

      Dương Nghi nhìn những nương cúi đầu xấu hổ phía trước, trong lòng cũng thầm thở dài, Đồng gia Tam Thiếu này sức quyến rũ ghê gớm , nếu phải nàng sống hai kiếp, sợ rằng tại cũng giống như bọn họ, bị dáng vẻ của mê hoặc.

      Mấy ngày kế tiếp, chính là do nha hoàn đắc lực bên cạnh đại phu nhân, Thanh Hạnh, dạy họ quy củ. ra, là quy củ, đơn giản chỉ là những lễ nghi quỳ lạy khi gặp người khác cùng với thông báo cho họ vài điều kiêng kỵ. Về những thứ khác, đợi sau khi bọn họ được phân cho các chủ tử rồi, tự nhiên theo vài ma ma học tập.

      Tất cả những thứ này đều có gì khác biệt với kiếp trước, chỉ là có người, lại làm cho Dương Nghi rất nghi hoặc. Nàng hiểu, tính tình của nàng ấy tại sao có thể có biến hóa lớn đến như vậy, từ trầm mặc ít đến sáng sủa hoạt bát, hoàn toàn giống cùng người. Chính người Dương Nghi cũng trải qua chuyện trọng sinh kỳ lạ, nên nàng có lý do hoài nghi người trước mắt này phải là Hồ Hạnh mà nàng từng biết. Nhưng trải qua mấy ngày tỉ mỉ quan sát, phát nàng ấy trừ tính tình biến đổi với thỉnh thoảng thốt ra vài từ nàng nghe hiểu, cũng còn chỗ quái dị nào khác. Dưới ánh mặt trời, nàng vẫn có bóng. Điều này làm cho Dương Nghi thở phào nhõm, là người tốt rồi, chỉ sợ nàng ấy là vật sạch gì thôi. Dương Nghi chỉ xem như Hồ Hạnh bị hồn gì đó chiếm thân thể. Lại phát nàng ấy có bất cứ nguy hiểm nào, nên Dương Nghi chỉ nhắc nhở mình đừng quá thân cận với nàng ấy, rồi để ý tới chuyện của Hồ Hạnh nữa.

      Lại , ngày đầu tiên vào phủ, chúng nữ tử bị Đồng tam thiếu trêu chọc khiến xuân tâm nhộn nhạo, đều mong đợi mình có thể được an bài đến Ngô Đồng viện làm việc. Ngày kế, họ học quy củ xong, chỉ thấy hai ma ma tráng kiện nửa kéo, nửa lôi khối “Thi thể” qua, ngoài miệng còn hùng hùng hổ hổ mắng.

      Mọi người nghe tiếng, tò mò nhìn sang.

      Chỉ thấy khối “Thi thể” này có chút phản ứng nào, cũng biết có còn thở hay , váy áo nửa thân dưới đều bị máu nhuộm đỏ, hiển nhiên là mới vừa bị đánh cho trận.

      Những tiểu nương mới lớn, bao giờ thấy màn trước mặt như vậy, nhất thời bị dọa đến mắt cũng trợn tròn, người nhát gan, hốc mắt đều đỏ ửng.

      “Tiện tỳ, ngươi cũng có hôm nay?! Ai bảo ngươi trèo cao, ai bảo ngươi thường ngày ỷ vào sủng ái của Tam thiếu gia, thèm để ai vào mắt!”

      “Muội tử, loại tiện nhân lén bò lên giường chủ tử này, bị báo ứng như vậy cũng là đáng kiếp. Nếu phải tam thiếu phu nhân chúng ta thiện tâm lưu lại cho nàng ta mạng, có bị đánh đến chết, cũng chẳng oán được ai.”

      “Đúng vậy, tiện tỳ này còn tưởng rằng Tam thiếu gia giúp nàng chuyện đấy, vậy mà thiếu gia từ đầu tới cuối cũng thèm liếc nhìn nàng ta cái.”

      ma ma khác khinh thường , “Tiện nhân như vậy chúng ta xử lý còn ít sao? Vừa được thiếu gia cưng chiều mấy ngày liền biết trời cao đất rộng, bất quá chỉ là sủng vật của thiếu gia thôi, mới mẻ qua rồi, còn phải bị tam thiếu phu nhân chúng ta ‘nắn bóp’ sao?”

      Những lời này, từng chữ từng chữ tiến vào trong lỗ tai mọi người. Dương Nghi thấy cảnh tượng như vậy, ý nghĩ đầu tiên chính là “giết gà dọa khỉ”, ngày hôm qua họ mới thấy Tam thiếu gia, hôm nay tam thiếu phu nhân liền náo thành như vậy, phải cảnh cáo các nàng là gì? thể , cảnh này đúng là ví dụ sống sờ sờ trước mặt. Tin rằng qua hôm nay, tư tâm của ít người bị dập tắt.

      “Sao các ngươi lại có thể tàn nhẫn như vậy, đây là cái mạng người đó.”

      thanh đầy căm phẫn cắt đứt dòng trầm tư của Dương Nghi. Nàng giương mắt, liền thấy Hồ Hạnh chỉ vào hai ma ma, bộ ngực tức giận đến phập phồng.

      ma ma trong đó nhìn qua, quái thanh quái khí kêu lên tiếng, sau đó mới , “Tiểu nha đầu, chuyện nên cẩn thận chút, coi chừng họa là từ miệng mà ra đó.”

      “Các ngươi đây là giết người bừa bãi, trong mắt các ngươi có còn vương pháp hay ?” Hồ Hạnh bị chọc tức.

      “Nha đầu này thần kinh có vấn đề gì chứ?” ma ma khác cười nhạo, sau đó với người bên cạnh “Đừng để ý đến nàng, chúng ta phải nhanh mang Liễu di nương đưa cho người nhà ta, sau đó còn về báo cáo nữa. Thứ người như thế, sớm muộn gì cũng rơi vào trong tay chúng ta, đến lúc đó dạy cho nàng biết dưới.”

      Ma ma này, trước khi còn nhìn Hồ Hạnh cái, bên ngoài cười nhưng trong lòng cười, khẽ hạ khóe miệng. Sau đó để ý tới bọn họ nữa, hai người hợp lực kéo Liễu di nương kia xa.

      Nhìn thấy Hồ Hạnh vừa rồi ‘làm việc nghĩa hăng hái như vậy’, mọi người tiếng động đứng cách nàng ấy ngày càng xa , sợ bị làm liên lụy.

      Hồ Hạnh cũng phát , tức giận đến đỏ mặt, “Các ngươi ——”

      Dương Nghi nghĩ đến thất thần, bộ dạng của Liễu di nương vừa rồi khiến nàng nhớ lại ngày trước. Thế gian có rất nhiều lên đường này, vừa bắt đầu chỉ đơn giản nghĩ muốn có cuộc sống tốt hơn. Sau này, dưới sủng ái của nam nhân, ước muốn cũng càng ngày càng nhiều.

      Ở thời đại này, nữ nhân luôn gian nan hơn nhiều so với nam tử, Dương Nghi thầm thở dài. Nữ nhân muốn có những ngày tháng tốt đẹp, ba biện pháp đơn giản nhất là: : được đầu thai vào gia đình phú quý, có khởi đầu tốt, ngày sau phải vất vả. Hai là gả cho nam nhân tốt, khởi đầu cũng có vấn đề gì, ít nhất nửa đời sau được bảo đảm. Nếu hai điều trước đó đều được, cũng chỉ có thể trông cậy vào nhi tử, nhi tử có tiền đồ, tuổi già được hưởng phúc thôi.

      Nữ nhân giống nam nhân, nam nhân nếu như phát thê, thiếp tốt, có thể đổi, nhưng nữ nhân lại được. Đại đa số các nương cả đời chỉ có nam nhân, người nam nhân này khi muốn nàng, liền quyết định cuộc sống sau này của nàng ta có tốt hay . Nam nhân làm sai có thể quay đầu lại, còn được khen ngợi là tốt, nhưng nữ nhân , sai lầm chính là sai lầm, có đường lui, giống như nàng vậy. Càng nghĩ, Dương Nghi càng cảm thấy thế đạo này công bằng.

      Nàng hít hơi sâu, cố gắng bình ổn phẫn uất trong lồng ngực. Thế đạo này chính là như thế, dù cho nàng có bất mãn, cũng vô pháp trách thoát trói buộc của quy tắc, chỉ có thể gò bó mình, chỉ có thể cố gắng, tận lực sinh tồn trong vòng giới hạn đó.

      May nhờ nàng đời kinh nghiệm, biết suy nghĩ kĩ càng hơn, có thể từng chút theo đường vòng.
      vanlactamviem, Snow, Phiên Nhiên3 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6.


      Edit: Fuly

      “Sáng mai chúng ta bị phân công đến tất cả viện nhỉ, cũng biết tính tình của chủ tử mà chúng ta hầu hạ thế nào nữa?” Thanh của Hồ Hạnh mang theo thấp thỏm cùng tia hưng phấn khó ai phát .

      Dương Nghi yên lòng đáp tiếng. Nàng nghĩ hơn phân nửa là mình bị phân phái đến nội viện làm chút việc nặng, hoặc là vẩy nước quét nhà hoặc là châm hương, châm đèn mỗi tối, quyết chẳng thể nào được phái đến ngoại viện. Bên ngoài đó đều là nơi chủ tử Đồng gia cùng khách khứa đến ở, là đề phòng họ đụng phải khách quý của chủ tử, hai là đề phòng vài người trong họ có chút dã tâm thừa cơ quyến rũ chủ tử. Những nha đầu làm chút việc nặng giống như nàng, mỗi tháng tiền lương chỉ được 400 tiền thôi, còn phải đề phòng ma ma quản phía khấu trừ. Nhưng là nàng nghĩ, mặc dù tiền tháng thiếu chút, còn hơn so với việc mạng của bản thân phải do chính mình làm chủ, như vậy ít nhất vẫn còn có tia hi vọng.

      Mà nha hoàn giống như nàng vậy, tiền chuộc thân hai là mươi lượng bạc, tích lũy khoảng 4~5 năm, thiết nghĩ cũng đủ rồi. Huống chi, trước khi xuất môn, phụ thân nàng , 8 lượng bạc kia ngoại trừ dùng để trả những khoản nợ bên ngoài, trừ phi là bất đắc dĩ, nếu đụng đến cắc, để giành chuộc thân cho nàng.

      Hồ Hạnh ngồi sát lại chỗ Dương Nghi, hai mắt nhìn lướt qua, sau đó giọng, “Nghe trong chúng ta, Vương Trân dựa vào quan hệ, tốn ít bạc lo lót, mong mỏi có thể vào viện của lão phu nhân hoặc nhị thiếu gia đấy.” Trong giọng của nàng lộ ra ít hâm mộ cùng khinh thường.

      Cũng đúng thôi, những hạ nhân nhoi như bọn họ, tiền tiêu hàng tháng coi là cái gì, được thưởng mới có thu nhập cao hơn chút. Những ngày qua họ đều nghe , lão phu nhân là người rất hiền hòa, những nha hoàn, ma ma được vào hầu hạ, ăn mặc chỉ tốt nhất trong phủ, mà còn có thể thường xuyên lấy được tiền thưởng.

      ít người ‘vót đầu cho nhọn’ muốn chui vào trong đó. Nhưng mà, số bạc kia của nàng ta sợ rằng cũng chỉ là thả trôi sông thôi! Viện của Lão phu nhân phải là nơi có thể dễ dàng vào như vậy. Hơn nữa, những người bên cạnh lão phu nhân đều là tay chân thân tín theo lâu ngày, những người được chọn mua từ ngoài về như họ làm gì có phúc phận này? Có chăng cũng chỉ là số ít thôi.

      Thấy Dương Nghi vẫn im lặng như cũ, chẳng tiếp lời mình tiếng, Hồ Hạnh cũng để ý. Mấy ngày qua, nàng hiểu được, tuy Dương Nghi cứ trơ trơ như khúc gỗ, nhưng miệng cũng rất chặt, gì với nàng ấy, mặc dù để ý tới, nhưng cũng huyên thuyên khắp nơi.

      Kể từ ngày đầu tiên Hồ Hạnh ‘thấy việc nghĩa hăng hái làm’, tạo lập ‘ thân uy phong’, mọi người hoặc vô tình hoặc cố ý cách xa nàng ấy. Chỉ mỗi Dương Nghi vẫn đối xử như bình thường, với ai cũng chỉ là nhàn nhạt, thân cận cũng xa cách.

      Dương Nghi cũng chẳng hiểu sao, trong lúc bất chợt, Hồ Hạnh dính sát vào mình, thân mật thắm thiết mà xưng muội muội. Dương Nghi có ác cảm với nàng ấy, nhưng cũng thấy thân thiết, nên phản ứng nhiều. Nhưng Hồ Hạnh lại giống như rất thích Dương Nghi, rảnh rỗi luôn tới tìm Dương Nghi tám nhảm.

      Bất quá Dương Nghi thờ ơ nhìn Hồ Hạnh mấy ngày, phát nàng ấy trừ ngày đầu tiên có chút bốc đồng ra, những ngày tiếp đó cũng có chỗ nào khác người, liền để nàng ấy ở bên cạnh mình tán gẫu.

      Hồ Hạnh tiếp tục lải nhải với nàng rằng, gần đây nghe được ít tin tức, tỷ như chủ tử nào nghiêm khắc khó hầu hạ, chủ tử nào hiền hòa hào phóng, di nương trong viện nào được sủng ái, nha hoàn nào bị phạt ——

      Dương Nghi im lặng nghe, trong lòng lặng lẽ đối chiếu những tin tức này với kiếp trước. Nàng biết , với thân phận nha hoàn mua bằng văn khế cầm cố như nàng, khả năng lấy được trọng dụng chủ tử cực ít. Nhưng nếu muốn bình an sống chờ đến khi chuộc thân trong phủ này, ngày thường làm việc phải luôn cẩn thận.

      Đồng phủ hình như có gì bất đồng so với kiếp trước, nhưng mà vẫn có chút chênh lệch.

      Đồng gia ở Thông Châu có trăm năm lịch sử, phải kể đến từ khi khai quốc.

      Đồng gia vốn là danh môn vọng tộc, tổ tiên từng làm đến chức quan văn tam phẩm. Sau này, Hoàng đế tiền triều hồ đồ, tin gian thần, giết lầm ít trung lương, Đồng gia cũng ngoại lệ. Lúc ấy thân là con thứ, Đồng Ngạo Vân bởi vì ngày thường cố chấp, ngang bướng, chủ mẫu thích, bị đưa lên núi Thanh Vân tập võ, thế nên mới tránh được kiếp.

      Đồng Ngạo Vân học xong trở về, mới phát trong Đồng gia, người chết, người bị thương. Sau đó, chỉ thu nhận mấy nô tài trung tín, đưa bọn họ về đất tổ Thông Châu, để họ ở đó tránh tai kiếp, cũng chính là nơi cư trú cuối cùng của Đồng gia.

      Sau này, kề cận Thái Tổ gia chinh chiến khắp nơi, cho đến khi lập quốc. Trận chiến này đánh đến mười hai năm.

      Sau khi kiến quốc, Thái Tổ gia phong cho Đồng Ngạo Vân chức Chỉ Huy Sứ, Chính tam phẩm. Đáng tiếc chỉ ở kinh thành gần nửa năm, rồi lấy cớ thân thể già yếu từ quan, Thái Tổ gia giữ lại hai câu, liền chuẩn tấu. Vì vậy, Đồng lão thái gia Đồng Ngạo Vân liền trở về Đồng gia ở Thông Châu. Có lẽ là Thái Tổ gia áy náy, nên phong cho Đồng lão thái gia chức Hầu tước nhị phẩm nhàn tản—— An Nhạc Hầu.

      Sau khi *‘dùng rượu tước binh quyền’ chứng minh quyết định này của Đồng lão thái gia cái là cỡ nào sáng suốt, cũng do, từng làm thị vệ của Thái Tổ, nên dù dám hiểu tính tình của ngài ấy, nhưng cũng có thể đoán được bảy tám phần.

      *Lấy tước cao lộc hậu làm điều kiện để tước bỏ quyền lực

      Những chuyện này, đều là do lúc trước, khi Đồng Văn Nóc còn cưng chiều Dương Nghi, sau lúc ‘mây tan mưa tạnh’, nhắc tới với nàng. Sau khi Đồng lão thái gia trở về, dưới tác hợp của bà mai, cưới lão phu nhân bây giờ, bà sinh được hai nam nữ.

      Đại lão gia có gì có thể , đường luôn thuận buồm xuôi gió, bây giờ làm quan ở nơi Thông Châu. Còn Nhị gia, khó khăn hơn rất nhiều.

      Bởi vì lão phu nhân sinh đại lão gia cùng đại tiểu thư thân thể bị thương tổn, nên Nhị gia Đồng Khoát Nhiên ra đời lúc lão phu nhân hơn ba mươi. Con cái đến khi mình lớn tuổi, tự nhiên càng thương , cưng chiều nhiều hơn. Nhị gia tính tình tốt, cũng vì vậy mà bị cưng chiều thành Tiểu Bá Vương, so với những nam tử cùng tuổi nhu thuận hơn rất nhiều, lại hay có chút ngượng ngùng.

      Đáng tiếc, người thuần thiện như vậy, nhân duyên lại có quá nhiều lận đận.

      Nhị gia Đồng Khoát Nhiên, mười bốn tuổi chiều cao đạt bảy thước, mười sáu tuổi gần tám thước, cộng thêm diện mạo thô kệch, mặt hung tướng, càng khiến cho người ta e ngại thôi. Ngoài diện mạo, thứ khiến người khác phải bàn tán chính là bát tự mang mạng hung sát kia, mười bốn tuổi lão phu nhân tìm cho mối hôn , nào biết chỉ vừa định hôn quá nửa tháng, nhà liền bệnh chết. Năm sau, lão thái gia cùng lão phu nhân lại đính thân cho Đồng Khoát Nhiên hôn khác, lúc này còn ly kỳ hơn, trước ngày thành thân tháng, phủ đàn bị sơn tặc tràn vào, dưới “binh hoang mã loạn”, tân nương tử bị sơn tặc giết chết. Lúc tin tức truyền tới, tất cả mọi người trong phủ đều sợ ngây người, bên ngoài cũng dấy lên lời đồn Đồng Khoát Nhiên mang mạng sát thê.

      Mặc dù lúc ấy lão phu nhân cố sức cấm người trong phủ nghị luận chuyện này, nhưng mặt bọn nô bộc khó tránh khỏi mang chút biểu tình, hoặc khủng hoảng hoặc chán ghét. Điều này làm cho Đồng Khoát Nhiên càng thêm khó chịu, vì vậy, xin đến doanh trại ở Vân Châu của ngoại công. Lần này chính là hai năm, nếu phải Hầu Gia bệnh nặng, sợ rằng còn định trở về Hầu phủ. Sau khi lão hầu gia qua đời, Đồng Khoát Nhiên giữ đạo hiếu ba năm, năm nay hơn 21, hôn vẫn còn chưa được định.

      Mà mấy ngày gần đây, lại có lời đồn đãi vị Sát Thần này sắp trở về phủ. Dương Nghi biết, đây là kết quả do lão phu nhân liên tục viết mười mấy lá thư thúc giục.

      Trước kia, Dương Nghi từng ở xa xa gặp qua vị Nhị gia này lần, quả nhiên giống như tin đồn, cao lớn dọa người, diện mạo đáng ghét.

      Lời của tác giả: Trạch đấu khó viết, hu hu hu.
      vanlactamviem, Snow, Phiên Nhiên4 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 7.



      Edit: Fuly

      Pằng !”Bọn cẩu nô tài kiến thức hạn hẹp này!”

      “Lão phu nhân, xin bớt giận, vì bọn nô tài kia mà sinh khí lớn như vậy, đáng.” Nhũ mẫu hồi môn của Lão phu nhân, Vương đại nương, vừa giúp bà thuận khí vừa khuyên nhủ.

      “Nhưng Nhiên ca nhi tốt như vậy lại bị người ta ghét bỏ, tức chết ta rồi.” Lão phu nhân xong, ho hai tiếng.

      Vương đại nương vội vuốt ngực cho bà, lại lấy từ trong ngăn kéo ra hai viên bảo tâm hoàn cho bà uống, “Đào Hồng, Liễu Lục, hai người này để lão nô tìm cớ gì đó, đuổi chúng , khỏi phải khiến cho lão phu nhân khó chịu?”

      “Đuổi ? Nào có tiện nghi như vậy? Hừ ——”

      Nguyên là lão phu nhân lộ ra ít tin tức chuẩn bị tìm hai đại nha hoàn tạm thời hầu hạ Nhị gia. Mấy ngày kế tiếp, nha hoàn bên cạnh lão phu nhân liền ngã bệnh mất hai người. Hơn nữa còn là bệnh nặng, giờ đưa về nhà.

      Chuyện trùng hợp như vậy, lão phu nhân tự nhiên cũng mơ hồ đoán được, rất tức giận. Phạt là muốn phạt, nhưng cái bà lo lắng chính là Nhiên ca nhi vẫn như cũ có người thân cận hầu hạ.

      ra bốn đại nha hoàn bên cạnh lão phu nhân cũng sẵn lòng hầu hạ Nhị gia. Lão phu nhân ràng chứa tâm tư khác, cả gia đình đều phụ thuộc vào họ, khế ước bán thân lại ở trong tay lão phu nhân. Nếu họ hầu hạ tốt rồi, chừng lão phu nhân liền đem họ thưởng cho Nhị gia, liên đới toàn gia đều phải nằm trong tay Nhị gia. Lão phu nhân vẫn thường bên cạnh Nhị gia có ai biết hiểu hầu hạ, lấy thương của lão phu nhân đối với Nhị gia mà , đây cũng phải là chuyện có khả năng.

      Nhưng Vân Châu lạnh lẽo, sao có thể so được với Thông Châu giàu có và đông đúc? Bao nhiêu nương Vân Châu *thấp gả, đều chỉ vì thoát chỗ đó. Nếu họ cũng cuốn theo cả người nhà vào, đến lúc đó liền thành tội nhân của toàn gia rồi.

      *Gả cho nhà thấp kém hơn.

      Nếu hầu hạ tốt, cần Nhị gia , lão phu nhân nhất định cho là các nàng tận tâm, sau đó chán ghét các nàng, như vậy cũng liên lụy đến người nhà.

      Nếu việc phải làm này tốt, vậy dứt khoát nhận . Mặc dù, nếu tâm tư của các nàng bị phát giác, lão phu nhân cũng tức giận, nhưng mười mấy năm qua, quản Hầu phủ đều là do mấy nhà bọn họ cầm giữ, lão phu nhân có tức giận nữa thế nào, chẳng gì hơn việc chỉ hôn lung tung cho người khác, hoặc là đuổi hai nhà bọn họ đến thôn trang thôi, dựa vào của cải tích cóp nhiều năm qua, dù có đến thôn trang họ cũng sợ. Hai nhà bọn họ đều là gia nhân lâu năm, nên cũng biết chút tin tức riêng tư, ắt hẳn lão phu nhân cũng dám làm quá, dù sao Hầu phủ cũng muốn giữ thanh danh. Nếu thực đối phó với hai nhà bọn họ, vậy thể diện của Hầu phủ đến lúc phải dỡ xuống rồi.

      Cũng thể trách họ sinh lòng sợ hãi với cái việc phải làm này, chỉ phải trách hung danh bên ngoài của Nhị gia, nghe hai nha hoàn từng hầu hạ qua , cũng đột tử ly kỳ. Khiến chủ tử vui vẻ quả thực rất quan trọng, nhưng có quan trọng hơn nữa cũng so được với tính mệnh mình.

      Nhị gia mặc dù là con thứ ở Hầu phủ, nhưng hôm nay đại lão gia thừa tước, sớm muộn gì Nhị gia cũng phải phân ra. Bây giờ, ở Vân Châu mới chỉ là Thiên tổng Chính Lục Phẩm, nếu muốn tranh quân công, đoán chừng cũng phải ở lại Vân Châu nhiều năm chút, nếu muốn được triệu hồi về kinh thành, sợ cũng chỉ vẫn là chức quan Lục Phẩm, tiền đồ quá tốt. Mặc dù như thế, cũng đủ khiến bọn họ ngưỡng vọng rồi. Nhưng mà vẫn là câu kia, phú quý lớn hơn nữa, cũng phải có mệnh hưởng thụ mới được.

      “Bây giờ phải là thời điểm để so đo với các nàng, khẩn yếu chính là chọn được người hầu hạ cho Nhiên ca nhi.” Lão phu nhân cau mày.

      Vương đại nương nhớ tới dáng vẻ sợ hãi, rụt rè của những nha hoàn ma ma trong sân mấy ngày gần đây, liền tức giận. Bà chậm rãi hít hơi, đem cỗ nộ khí ép xuống, “Bây giờ, người trong viện của chúng ta hơn phân nửa là thể dùng, mấy ngày trước Phùng đại nương vừa đưa tới mười mấy nha đầu mới chọn mua, người xem, có được ?”

      Tính tình của nô tài phía dưới thế nào, bà đương nhiên biết , “Sáng mai, ngươi chuyến, bảo Vương tổng quản chọn mấy nha đầu tốt, sau đó ngươi xem lại lần nữa coi có được việc . Rồi mới tính tới bước kế tiếp, quan trọng nhất là chọn người đừng khiến Nhiên ca nhi thoải mái.”

      “Nhưng là, còn chỗ phu nhân kia?” Vương ma ma chần chờ, bây giờ mọi chuyện ở Hầu phủ gần như giao hết cho đại phu nhân, lão phu nhân rất ít khi nhúng tay, hôm nay lại sắp xếp như vậy, biết trong lòng đại phu nhân có khó chịu ?

      “Đến lúc đó phái người tiếng với nàng, chuyện này nàng còn ước gì ta đừng giao cho nàng đấy.” Lão phu nhân bất mãn .

      Cũng đúng, khó trách lão phu nhân luôn luôn hòa ái bất mãn với đại phu nhân. Từ lúc biết được nhị thúc của nàng sắp trở về, đại phu nhân cũng chẳng sai phái tôi tớ dọn dẹp gì cả. Bây giờ, lão phu nhân cầm việc đắc tội với người khác vào tay, nàng còn phải vui mừng mới đúng.

      **********

      “Lát nữa, các ngươi được phân công về các sân viện, đến lúc đó, các ngươi phải nghe lời của tân chủ tử, chủ tử bảo làm gì phải làm cái đó, hiểu chưa?”

      Vương Đại tổng quản đưa mắt quan sát mười hai nha đầu mới chọn mua về, dạy mấy ngày quy củ, những nha đầu này làm việc cũng có chút trình tự, có thể phân đến tất cả các sân viện để đáp ứng nhu cầu cần dùng rồi. Vốn, nhóm nha hoàn này do đại phu nhân quyết định, tới phiên ông an bài, nhưng lão phu nhân phân phó, đại phu nhân cũng muốn rảnh tay, nên cấp cho Vương Đại tổng quản cái nhân tình, phái người tới can thiệp.

      Những ngày qua, mấy viện thiếu nhân thủ cũng phái người tới hỏi thăm. Mười hai nha đầu, lão phu nhân muốn hai, đại phu nhân cũng phải phân cho hai, tất cả các viện của thiếu gia, di nương cũng phân tới , hai người, miễn cưỡng xem như là đủ. Về phần vài di nương được sủng ái lại thiếu nhân thủ, trực tiếp bị ông bỏ qua.

      Những thứ này đều là chuyện sau này, Vương Đại tổng quản nghĩ đến câu hôm qua của nương tử , vẻ mặt liền nặng nề.

      Nhị gia sắp trở lại, lão phu nhân sợ bên cạnh có ai, lại muốn nô tài có mắt nào làm phiền đến nhi tử bảo bối, khiến bực mình, liền bảo chọn hai nha hoàn tốt chút qua hầu hạ .

      Cái gì gọi là tốt chút? Dung mạo xinh đẹp hay là khéo hiểu lòng người? Lão phu nhân cũng đưa ra cầu chắc chắn, bảo ông phải làm thế nào? Vương Đại tổng quản cười khổ, cân nhắc? Ông sao có thể cân nhắc được đây? Theo như ông nghĩ, nếu lão phu nhân lo lắng, nên chọn hai nha hoàn trong viện của bà qua, tạm thời hầu hạ Nhị gia là được. Nhưng nhớ đến Đào Hồng, Liễu Lục bị nâng về nhà, tâm tư Vương Đại tổng quản chuyển cái, liền có chút sáng tỏ.

      Ông lơ đãng nhìn lướt qua mấy nha hoàn lần nữa, trong đám mặt hoặc đỏ bừng hoặc cố gắng bình phục thần sắc, cũng có 2, 3 người tốt hơn chút, so với những nha hoàn ngượng ngùng này, quả có vẻ khéo léo hơn rất nhiều.

      Nhớ tới lời nhận xét của Trần đại nương về đám nha đầu này, có ba người xem như là được, những người khác ít nhiều đều có chút tốt, phải trì độn, chính là để tâm quá nhiều, hoặc độc miệng. Mà nay, trong ba, có hai người ở trong nhóm này, xem ra là khá rồi. Chỉ là nha đầu đứng ở bên cạnh Dương Nghi kia, nhìn tồi, hơi thở mạnh mẽ, giống như người từng gặp qua trường hợp lớn.

      Vương Đại tổng quản híp mắt nghĩ, nên phái người nào hầu hạ này Nhị gia đây? Tốt nhất là gan lớn chút, chững chạc chút, bị Nhị gia dọa sợ, còn người tinh ý, thạo việc cần. Ắt hẳn Nhị gia cũng để nô tỳ xa lạ hầu hạ những việc thân cận, còn như vẩy nước, quét nhà, trải giường chiếu chắc có, tốt nhất còn nên biết làm chút món ăn. Nhị gia ở Viện phía tây, tuy hơi vắng vẻ nhưng vẫn có phòng bếp. Trời lạnh như vậy, thức ăn phòng bếp đưa đến nơi nguội cả rồi.

      Lăng Tiểu Thúy hay tươi cười, tính tình ôn hòa, nhân duyên tốt. Dương Nghi làm việc kỹ lưỡng tỉ mỉ, những việc giao cho nàng, dù có bẩn, có mệt hơn nữa, nàng đều chưa từng oán trách hoặc tỏ thái độ bằng lòng, giao tình sâu với những nha đầu khác, cũng coi là quá xấu, quan trọng nhất là miệng rất kín kẽ, Hồ Hạnh than thở ít chuyện với nàng, cũng chưa từng thấy nàng qua với ai. Gặp chuyện coi như tỉnh táo, tối hôm trước, có con chuột lớn chạy vào phòng các nàng, đám nha hoàn ở đó chỉ biết thét chói tai, chỉ mỗi Dương Nghi ra tay, quyết đoán đóng cửa sổ lại, đánh chết con chuột.

      Nhớ tới lúc nàng giơ con chuột lên ra, chấn kinh ít người đứng ngoài cửa, Dương Nghi lại chẳng chút nhiều lời, chôn con chuột ở trong vườn hoa ngoài sân làm phân bón.

      Nhớ tới việc được nghe kể sơ lại đó, trong mắt Vương Đại tổng quản thoáng qua chút ý cười.

      Trần ma ma Lăng Tiểu Thúy tệ, nhưng ông lại càng thích Dương Nghi hơn. Theo ông nghĩ, Lăng Tiểu Thúy có tốt, nhưng có vẻ cũng hơi quá mức, nếu là trong đó có chút cố ý nào, ông tin. Những nha hoàn này chỉ cần thêm chút thời gian khảo sát, nhất định có thể lộ ra mặt . Ông nghĩ, phản ứng khi Lăng Tiểu Thúy nhìn thấy Nhị gia, hơn phân nửa cũng giống đại nha hoàn Thanh Hạnh. Còn Dương Nghi, ngoại trừ những ưu điểm ông vừa nhắc tới ra, cũng thấy nàng có thêm sở trường gì, nhưng trực giác của ông lại nghiêng về phía nàng.

      Nếu như người ngoài biết lý do ông chọn Dương Nghi, nhất định cảm thấy rất hoang đường. Nhưng ông từng làm ở vị trí Đại Tổng Quản nhiều năm như vậy, dù là nhìn người hay làm việc, cũng đều có biện pháp riêng, khi thể hạ quyết định ông thường tin tưởng vào trực giác mình, mà phần trực giác này chưa từng khiến ông thất vọng qua.

      Dù sao cứ đưa ba người này đến cho lão phu nhân chọn, muốn người nào hầu hạ Nhị gia, tùy vào ý tưởng của bà vậy.

      “Mấy người các ngươi, theo Trần đại nương đến gặp lão phu nhân.” Vương Đại tổng quản chỉ Lăng Tiểu Thúy, Hồ Hạnh cùng với Dương Nghi.

      Hồ Hạnh mừng đến trợn to hai mắt; mặt Lăng Tiểu Thúy bình tĩnh, nếu như nhìn kỹ, phát nàng tần suất hô hấp của nàng nhanh hơn rất nhiều; ngược lại Dương Nghi, trong mắt thoáng qua tia ngoài ý muốn, nàng phải nên bị phái đến sân viện nào đó trong phủ làm công việc vẩy nước quét nhà sao? Nhưng dù vậy nàng vẫn thức thời ngậm chặt miệng.

      Ba người Dương Nghi dưới ánh mắt hoặc mong ước hoặc đố kỵ của những nha hoàn khác, theo sau Trần ma ma, bước vào sân lão phu nhân.
      vanlactamviem, Snow, Phiên Nhiên4 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 8.


      Edit: Fuly
      Trần đại nương dẫn bọn họ xuyên qua vườn hoa, bước vào cổng tròn, thẳng hướng đến sân viện của lão phu nhân.

      Nơi lão phu nhân ở gọi là Nam Diên, gồm có ba sân viện, diện tích lớn nhất trong Đồng trạch. Ở đây, vốn có hồ nước, lúc lão phu nhân còn trẻ, thường cùng lão hầu gia thưởng hoa, nuôi cá, hái sen. Sau khi lão hầu gia sau mất, lão phu nhân thấy cảnh nhớ người, cộng thêm lớn tuổi, thể cốt chịu nổi ẩm ướt, liền lấp chiếc hồ này lại, xây thành vườn hoa , còn trồng thêm ít cây cối.

      Vào cửa chính, bước lên hành lang quanh co, khí ấm áp liền đập vào mặt, ra là hành lang chỉ có mành treo ngăn cách gió tuyết, mà còn được đặt thêm những chậu than, bên cạnh là hai nha hoàn ngồi thêu thùa may vá.

      Chờ nha hoàn thông báo, sau khi được cho phép, Trần ma ma mới dẫn ba người vào. Dương Nghi cúi mắt, Hồ Hạnh mặc dù cũng cúi đầu, thế nhưng đôi mắt lại nhanh như chớp, len lén quan sát, còn Lăng Tiểu Thúy lại là cố giữ vững trấn định.

      Hành lễ xong, lão phu nhân hòa ái hỏi bọn họ sau khi rời nhà sau có quen , lại hỏi phòng ở của hạ nhân có đủ ấm, công việc có quá nặng ? Ôn hòa giống như trưởng bối, nhưng Dương Nghi lại thầm cảnh giác, kiếp trước, nàng chưa từng thấy qua lão phu nhân mấy lần, nhưng vẫn biết bà là người vô cùng thông minh, lợi hại.

      Chủ nhân thân thiết với người làm, bất quá chỉ là làm dáng chút mà thôi, nàng mới tin đấy là .

      Dù có thân thiết, cũng là đối với những tay chân thân tín hầu hạ nhiều năm, làm sao có thể lãng phí tình cảm ở mấy tiểu nha hoàn mới nhập phủ như các nàng chứ?

      Kiếp trước cũng từng có chuyện như vậy, lúc Vương Mai làm bể cái chén sứ thanh hoa trong phòng bếp, Dương Nghi thay nàng chịu tội, bị quản phạt quỳ gối ngoài phòng bếp, vừa lúc gặp được Đỗ di nương của Nhị thiếu gia qua, thay nàng vài lời. Quản phòng bếp trước mặt giữ chút thể diện cho nàng ta, nhưng quay đầu lại bắt Dương Nghi làm nhiều việc nặng nhọc hơn. Tuy vậy, lúc ấy Dương Nghi lại vẫn rất cảm kích Đỗ di nương, sau này, nàng trở thành nhị đẳng nha hoàn bên người nhị thiếu phu nhân. Có mấy lần, nhị thiếu phu nhân định làm vài việc, vì báo ân, nàng còn thầm báo tin cho nàng ta, chỉ sợ Đỗ di nương bị dính líu vào. Sau này nàng dần dần biết được, giúp hạ nhân bị phạt đôi câu hữu ích, là thủ đoạn mà Đỗ di nương thường dùng. vài lời tượng trưng, dù sao cũng chẳng mất gì, có thêm hảo cảm từ hạ nhân đương nhiên tốt, chiếm được cũng chẳng tổn thất gì, quả là cuộc mua bán có lời a.

      Kiếp trước từng ăn nhiều thua thiệt, nên nàng muốn phạm phải sai lầm nữa. Kiếp này, cái mạng này là của chính nàng, nàng để bất kì ai dễ dàng tính kế.

      Hành động lần này của lão phu nhân, hết sức khác thường. Giống như người ta hay , vô mà ân cần, phải trộm chính là cướp. Nhưng nghĩ lại người các nàng cũng chẳng có gì đáng cho lão phu nhân để mắt .

      Nghĩ như vậy, lòng Dương Nghi hơi yên ổn lại.

      lát sau, ngoài dự đoán, Dương Nghi thấy lão phu nhân bí hướng Vương ma ma nháy mắt cái. Tới rồi, tim Dương Nghi đập mạnh.

      bao lâu, chỉ thấy Vương ma ma mang vẻ mặt vui mừng vào, “Lão phu nhân, Hình quản sai người đến biếu rau dưa, mấy ngày trước đây ngài phải lẩm bẩm muốn ăn rau quả sao? đúng dịp nha, lão nô mới vừa xem, chất lượng cực tốt.” Hình quản chính là gia nhân hồi môn của lão phu nhân, giúp bà quản lý các tư sản điền trang.

      Lão phu nhân vừa nghe, quả nhiên lộ ra vẻ mặt vui mừng, “Là ai đưa tới?”

      “Là con cả của Hình quản , lão phu nhân muốn gặp ?”

      “Mau cho vào .”

      Lão phu nhân cũng cho bọn họ xuống, thế nên ba người Dương Nghi liền lui sang bên.

      Dương Nghi hơi cúi đầu, suy nghĩ rốt cuộc lão phu nhân muốn làm cái gì, dù sao cũng đơn giản chỉ là chọn nha hoàn như vậy. Nếu , bà xong những lời kia rồi, hoàn toàn có thể cho người dẫn họ xuống.

      Lúc mới vừa vào, ánh mắt của những nha hoàn kia khi nhìn các nàng hơi là lạ, hình như mang theo chút thương hại?

      “Ahhh”, tiếng hút khí vang lên, có vài người còn luống cuống lui lại mấy bước. Nhưng mà, ít nhất có ai kêu gào.

      ra là nhi tử Hình Thịnh của Hình quản dáng dấp rất dọa người, hai vết sẹo dữ tợn giắt ở mặt, cái từ trán xéo xuống , xuyên qua đuôi lông mày bên phải, nếu gần hơn chút nữa, mắt liền bị phế rồi. cái khác còn sâu hơn, từ xương gò má xéo xuống, xẹt qua đôi môi. Hai vết sẹo này tựa như hai con rít to giắt mặt , dữ tợn mà đáng sợ. Cùng với vẻ mặt nghiêm túc, giống như tội nhân bỏ trốn, khiến cho người ta lạnh cả người.

      Dương Nghi chỉ thoáng nhìn qua, nhíu mày, nghĩ đến mấy tin đồn mơ hồ gần đây nàng nghe được, trong lòng liền sáng tỏ vài phần. Đầu óc cũng nhanh chóng tính toán thiệt hơn, nếu quả như nàng nghĩ, vậy hầu hạ tốt rồi, lúc Nhị gia , có lẽ có thể theo, đây hẳn là chuyện có khả năng.

      Kiếp trước, cuộc đời của nàng đều chôn vùi ở chỗ này, mặc dù cố khắc chế hơn nữa, cũng che giấu được bài xích cùng chán ghét đối với Đồng phủ sâu trong nội tâm. Nếu có thể rời phủ, nàng nguyện ý, làm ở đâu phải là làm?

      Người khác biết, nhưng nàng biết, Đồng gia đại lão gia cùng Nhị Lão Gia tuy là huynh đệ ruột thịt, nhưng tình cảm lại mấy khăng khít. Số lần Đồng Nhị gia trở về Đồng gia ở Thông Châu cực ít, sau khi lão hầu gia cùng lão phu nhân rời nhân thế lại càng ít hơn, hàng năm chỉ còn phái người đưa lễ vật trở lại mà thôi.

      Kiếp trước nàng từng nghe Đồng Văn Nóc đề cập qua vị nhị thúc này của . Hai người bọn họ tuy là văn võ, nhưng mâu thuẫn với việc Đồng Văn Nóc sùng bái nhị thúc , cũng rất hay kể về người này, dũng mãnh thiện chiến gì đó. Nhưng khiến cho Dương Nghi cảm thấy xúc động chính là, những người hầu theo Đồng Khoát Nhiên đến Vân Châu, chỉ cần có nam nhi nguyện ý cố gắng, đều cho bọn họ cơ hội cởi nô tịch, bước vào quân đội đánh trận. Người nào lập được chiến công rồi, muốn chuộc thân cho người nhà, cũng cản, thành toàn cho họ. Những người này cũng thành thân tín của , dần dần, những gia nô này, dựa vào cố gắng của mình, cũng kiến lập được chút thành tích.

      ra những nô tài như bọn họ, phải tất cả đều muốn làm mà hưởng. Người khác nàng biết, nhưng nàng lại hi vọng, cố gắng của mình có thể đạt được khẳng định cùng hồi báo. Mà đồng Nhị gia, thể nghi ngờ chính là chủ tử như vậy. Hơn nữa, ở lại Đồng phủ, tuy bây giờ còn chưa xuất vấn đề gì, nhưng theo thời gian, nàng lớn lên, diện mạo dần dần nẩy nở, sợ chọc tới những phiền toái cần thiết. Đến lúc đó muốn rời phủ, chỉ sợ cũng phải là việc dễ dàng nữa rồi, đây cũng là chuyện nàng luôn canh cánh trong lòng.

      Lại , nàng biểu tốt chút, chừng có thể vào mắt lão phu nhân, đến làm người hầu trong viện Nhị gia, nếu được lão phu nhân khen ngợi, những ma ma quản kia nhìn vào phân lượng của lão phu nhân, cũng an bài công việc dễ chịu hơn.

      Mấy ngày nay, nàng suy nghĩ rất nhiều. Nếu muốn có cuộc sống tối đẹp phải cố gắng hơn người khác. Vốn lớn nhất của nàng, chính là kinh nghiệm gần hai mươi năm của kiếp trước. Những lúc có việc gì, liền suy nghĩ làm sao có thể khiến cho bản thân ít phạm sai lầm.

      Nếu nàng muốn bình an xuất phủ, thể quá nổi bật, phải đề phòng những chủ tử phía . Dù sao dáng dấp của nàng cũng tệ, nếu quả bị nam chủ tử Đồng gia nhìn trúng rồi, bọn họ cũng chẳng quản nàng ký là văn khế cầm cố hay là khế ước bán thân. Nhưng nếu như dung mạo chỉ bình thường, cũng bị người ta khi dễ, phải sống nín nhịn như vậy cũng phải là ý muốn của nàng.

      Hoặc dù thể theo, nhưng nhìn ở phân lượng của Nhị gia, lão phu nhân cũng xem trọng nàng hơn chút, về sau làm công việc trong phủ, cũng bị phái đến những nơi quá kém.

      Đầu óc chuyển đổi nhanh, Dương Nghi mang mọi chuyện thiệt hơn suy nghĩ thông suốt. Kết hợp với những lời đồn kia, Dương Nghi càng tỏ ra bình tĩnh. ra trong thâm tâm nàng cảm thấy tướng mạo xấu xí cũng tính là gì, cái đáng sợ là lòng người.

      Hình Thịnh khấu kiến lão phu nhân xong, bà vội bảo đứng dậy, cho nha hoàn bên cạnh dâng trà.

      Thiếp thân nha hoàn Hồng Ngọc hơi run run đưa trà xong, liền vội vàng lui xuống. Lão phu nhân nhàn nhạt liếc nàng cái, liền để ý tới nữa. Tiếp đó hỏi Hình Thịnh chút chuyện trong thôn trang, thưởng bạc, rồi để cho xuống.

      Từ đầu tới đuôi, lão phu nhân mực thầm quan sát phản ứng của ba người các nàng, thấy Dương Nghi cùng Hồ Hạnh lúc ban đầu chỉ có chút phản ứng, hơn nữa phản ứng của các nàng so với người khác mà chẳng có gì đáng kể. Sau đó nhìn Hình Thịnh giống như người bình thường. Còn Lăng Tiểu Thúy, mặt vẫn mang theo chút cứng ngắc, dù nàng rất khắc chế, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy nàng sợ. Nàng còn tuổi, có thể làm được như vậy, là hiếm có rồi. Ít nhất so với những nha đầu trong viện bà mà , tốt hơn nhiều. Nghĩ như vậy, lão phu nhân chán ghét quét mắt nhìn qua chúng nha hoàn cái.

      Lão phu nhân biết, đối với người nhìn thấy đủ mọi tình cảnh như Hồ Hạnh mà , Hình Thịnh, chẳng qua chỉ là chút việc mà thôi.

      Lúc này, trong lòng lão phu nhân có mấy phần hài lòng, sau đó điểm tên của Dương Nghi cùng Hồ Hạnh: “Qua hai ngày nữa Nhị gia trở lại rồi, lát nữa các ngươi đến An viên với Vương đại nương, hầu hạ cho tốt, đừng chọc Nhị gia tức giận, biết ?”

      Quả nhiên như thế.

      Vương đại nương như nhớ tới cái gì, bước lại gần lão phu nhân, ghé tai bà thầm, Dương Nghi mơ hồ nghe được văn khế gì đó.

      Tiếp đến, lão phu nhân ngoài ý muốn nhìn nàng cái, sau đó “ồ” tiếng.

      “Lão phu nhân, có cần đổi tên lại cho mấy nha đầu ?” Vương đại nương .

      Lão phu nhân nhìn mấy người các nàng cái, phất tay, “ cần, Tiểu Thúy cũng rất thuận miệng, về phần hai người bọn họ, chờ Nhiên ca nhi trở lại, để cho định đoạt thôi.”

      Dương Nghi nghe vậy, thở ra hơi, trái tim lơ lửng cũng hạ xuống hơn nửa, nàng muốn phải đổi tên. Tên này là do gia gia nàng đặt cho lúc còn tại thế, Dương Nghi, lấy trong ‘nghi thất nghi gia ý’, ngụ ý tốt đẹp.

      Sau khi Hồ Hạnh cùng Dương Nghi theo Vương đại nương, lão phu nhân kêu nha đầu dẫn Lăng Tiểu Thúy xuống.

      An viên cách viện của lão phu nhân xa, dọc theo đường Vương đại nương sơ qua tình huống ở An viên với các nàng. Trước mắt, An viên do ma ma quản lý, ma ma này cũng là gia nhân của Đồng gia, họ Vưu. Vưu đại nương gần năm mươi. Bà chính là trong những nhũ mẫu còn lưu lại ở Đồng gia trong Kinh Thành năm đó.

      đến Vưu đại nương, bà cũng là người mệnh khổ. Năm đó, Thông Châu bị nhiễm trận ôn dịch, trượng phu cùng con trai con của Vưu đại nương đều chết hết, chỉ mỗi mình bà mạng lớn nên sống sót.

      Vưu đại nương là nhũ mẫu của Nhị gia, sau này bà cũng tái giá, sau khi Nhị gia rời nhà, có mấy muốn đón bà đến Vân Châu, nhưng đều bị cự tuyệt. Bà , Thông Châu dù sao cũng là tổ nghiệp của Đồng gia, bà muốn thay Nhị gia coi sóc nơi đây, để lại cho con đường lui. Nhị gia cũng rất kính trọng người nhũ mẫu này.

      Trong lúc chuyện, họ đến An viên.




      PS: Chương sau nam chính lên sàn nha mọi người. ^^
      vanlactamviem, Snow, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 9.

      Edit: Fuly

      An viên có sân hai cổng, nhưng so sánh với những phân viện khác của Đồng phủ mà , vẫn có chút đơn sơ. Bởi do lão phu nhân đúng giờ phái người tới đây quét dọn, cho nên coi như chỉnh tề.

      Bọn Dương Nghi vào ở có mấy ngày, An viên ít người, ngày đầu tiên đến đây, Vưu đại nương cho các nàng mỗi người chọn gian sương phòng để ở.

      An viên vắng lạnh, mỗi ngày chỉ phải làm chút công việc vẩy nước quét nhà, nên rất hợp ý Dương Nghi. Nơi đông người tất nhiên có nhiều phân tranh, mặc dù đấu, nàng cũng nhất định bại, nhưng thời thời khắc khắc thần kinh đều phải căng thẳng, loại tư vị đó dễ chịu.

      Hôm nay trời nắng, là thời tiết đẹp khó có được ở mùa đông như thế này. Vưu đại nương vội phân phó hai người mang vài vật dụng trong nhà ra phơi.

      “Vưu đại nương, Nhị gia là người như thế nào?” Hồ Hạnh tò mò hỏi, tin đồn về Nhị gia, nàng cũng có nghe thấy, cho nên hôm nay mới có thể cố lấy can đảm hỏi Vưu đại nương.

      Ấn tượng của Vưu đại nương về hai người tệ, ở trong đám nha hoàn vẻ mặt đưa đám từng tới An viên này, Dương Nghi và Hồ Hạnh là hai người bình thản nhất, vậy nên khiến bà cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều.

      Dương Nghi quét sân ở bên, nghe vậy, lắc đầu cái, Hồ Hạnh hỏi vấn đề này, lấy tính tình bao che khuyết điểm của Vưu đại nương, Nhị gia ở trong mắt bà dĩ nhiên là muôn vàn chỗ tốt.

      Quả nhiên, “Nhị gia là người tốt, về sau ngươi gặp hiểu.”

      “Nhưng ——”

      có nhưng nhị gì hết, Tiểu Hạnh, ngươi chớ bị những lời đồn đãi kia dọa sợ. Những người mấy lời lung tung đó, nếu bị ta bắt được, lột da các nàng là xong.” hết lời cuối cùng, Vưu đại nương oán hận dậm chân.

      Ở ngày thứ ba, Dương Nghi gặp được Nhị gia Đồng Khoát Nhiên. Lần đầu tiên gặp, Nhị gia cho nàng cảm giác là: cao. Đúng vậy, Dương Nghi mười tuổi mới chỉ hơn eo của chút xíu, cộng thêm thân thể khôi vũ, ước chừng lớn gấp hai ba lần thân thể bé của nàng, sở dĩ như vậy là vì, cái bắp đùi của Đồng Khoát Nhiên còn to hơn eo của nàng. Lúc hai người đứng cạnh nhau, tựa như người khổng lồ cùng người lùn.

      “Nhiên ca nhi, ngươi trở về rồi.” Vưu đại nương vừa thấy Đồng Khoát Nhiên, để ý nhiều đến lễ nghi hạn chế, lập tức kéo tay , khóc đến lão lệ tung hoành.

      Trong mắt Đồng Khoát Nhiên nhanh chóng lóe qua tia ôn nhu, rồi biến mất như chưa từng xuất .

      Dương Nghi khẩn trương cúi đầu đứng ở bên. Nàng biết Nhị gia có cho các nàng ở lại An viên hay , dù sao lời đồn đại nhiều như vậy, hơn nữa nàng cũng hiểu tính tình Nhị gia. Nếu như mở miệng đuổi người, như vậy mấy năm kế tiếp của nàng liền gian nan rồi. Nghĩ như vậy, lòng của Dương Nghi đong đầy bất an.

      Đồng Khoát Nhiên nhìn thoáng qua các nàng, ngoài ý muốn phát hai người sắc mặt như thường, nha đầu thấp hơn đứng phía bên trái, hình như trong mắt còn lộ ra tia hưng phấn? Đồng Khoát Nhiên hiểu mình, tới những phụ nhân ở Vân Châu nhìn quen cảnh chết chóc thấy còn phát run, mà hai Tiểu Bất Điểm này hình như lại chút sợ hãi? Đúng là hiếm có, xem ra lần này nương chọn nha hoàn cho cũng tệ lắm, sắc mặt Đồng Khoát Nhiên hơi nhu hòa lại. Dù bây giờ quen với phản ứng của người khác, nhưng có nghĩa là thích ngay dưới mắt mình có người sợ đến phát run.

      Chỉ liếc mắt qua cái, Đồng Khoát Nhiên liền phất tay cho các nàng xuống, chỉ giữ lại Vưu đại nương ở trong sảnh chuyện.

      Dương Nghi thở phào nhõm, như vậy chính là ngầm cho phép họ ở lại An viên.

      “Tỷ tỷ, Nhị gia nhìn vẫn xem như được, đến mức dọa người giống lời đồn nha.” Ra khỏi phòng khách khoảng, Hồ Hạnh .

      ra Đồng Khoát Nhiên mũi là mũi, mắt là mắt, tách ra nhìn vẫn rất được, nhưng biết vì sao, tổ hợp ở chung chỗ, liền cho người ta loại cảm giác vặn vẹo. Cộng thêm dáng dấp cao lớn, hợp với vẻ cương nghị đặc hữu người làm tướng, khiến người ta nhìn tựa như lục lâm thổ phỉ … phải là người tốt.

      Dương Nghi kéo kéo ống tay áo Hồ Hạnh, ý bảo nàng đừng nữa, “Đừng bậy, chủ tử phải là người chúng ta có thể nghị luận!”

      Hồ Hạnh cong cong môi, theo phía sau Dương Nghi.

      Lúc này, Nhị gia mang về ba người, là gã sai vặt cận thân, còn hai người khác, vừa nhìn liền biết phải là người thường, khiến người ta có loại cảm giác lẫm liệt, nghiêm cẩn. Khi ra cửa, những người đó chỉ nhìn nàng cái, khiến Dương Nghi cảm thấy xấu hổ. Cũng biết thường ngày, bọn họ ở Vân Châu có phải cũng như vậy hay ?

      Nhưng mà những chuyện này cũng phải là điều nàng quan tâm, nàng chỉ cần làm xong bổn phận là được. Nghĩ như vậy, Dương Nghi xoay người đến phòng bếp chuẩn bị điểm tâm, trà nước.

      Buổi tối, Dương Nghi làm xong công tác chuẩn bị trực đêm, lại bị đuổi . Trong lòng nàng thầm vui, trời rất lạnh, cần trực đêm, còn gì bằng.

      Về phòng, Dương Nghi cho thêm mấy khối than vào trong chậu xong, mới làm ổ giường. Nàng nhắm mắt lại, ngày qua , nàng phát Nhị gia rất dễ hầu hạ, phải là người hay bắt bẻ. Cuộc sống như thế tồi.

      *******

      buổi tối ngày kia, “Quỷ a ——” tiếng thét vang lên phá vỡ gian yên tĩnh trong An viên.

      Nhìn nô tỳ sợ đến hoa dung thất sắc, Đồng Khoát Nhiên cau mày, mặc dù đến mức so đo với nha hoàn, nhưng cũng phải là loại người tính tình yếu ớt. Nhất thời, chỉ thấy nhàn nhạt phân phó cho Lâm Đại sau lưng, “Ném ra ngoài cho ta.”

      Lâm Đại cũng vui, nha hoàn có mắt này, mới sáng sớm liền phá rối ở An viên, thực khiến người ta bực bội.

      Lúc bọn Dương Nghi nghe tiếng ra, chỉ thấy tiểu nha hoàn đất, thức ăn tay cũng chịu chung số phận, mà hình như nàng cũng ý thức được mình phạm sai lầm, run rẩy thành đoàn.

      Dương Nghi nhận ra tiểu nha đầu này chính là người lúc trước tốn tiền nhờ quan hệ muốn vào viện lão phu nhân hoặc Nhị gia, Vương Trân. Cũng biết sao nàng ta lại bị phân phối đến phòng bếp làm việc vặt. Lúc đến phòng bếp nhận thức ăn, Dương Nghi gặp qua nàng ta mấy lần, việc phải làm đều vừa bẩn vừa mệt.

      Dương Nghi rất nghi hoặc, mới đầu Vương Trân chỉ biết bày quan hệ, mặc dù làm đủ bí mật, nhưng dù sao cũng rất lanh lợi, sao lại tới mức như hôm nay?

      Dương Nghi nào biết Vương Trân căn bản cũng biết An viên là nơi Nhị gia ở, mặc dù tin đồn Nhị gia dung mạo xấu xí nàng có nghe qua, nhưng bởi vì nàng bị bài xích, nên cũng chẳng có cách nào khác, đời này, cho tới bây giờ đều thiếu người bỏ đá xuống giếng. Từ lúc Vương Trân vào Đồng phủ, cũng biết đắc tội với ai, tiền bạc bên thân đều xài hết, nhưng vào được sân viện mình muốn như ý nguyện, còn bị phái đến phòng bếp. Đến phòng bếp tới hai ngày đắc tội với quản mọn nơi đây, tiếp đó luôn bị làm khó dễ, bị phái làm mấy việc nặng như chẻ củi, nấu nước. Đưa điểm tâm giống giờ, là việc nhất từ trước tới nay, nào biết đây cũng chỉ là bẫy rập do người khác bày sẵn?

      Lâm Đại ném người ra ngoài xong, liền nhanh chóng bước đến trước mặt Đồng Khoát Nhiên.

      Lâm Đại rất chú ý đúng mực, nên Vương Trân chỉ bị kinh sợ quá độ mà thôi, có gì nghiêm trọng. Nhưng Vương Trân lại chỉ ngây ngốc ngã ngồi mặt đất, hồi lâu, Dương Nghi thấy nàng ta vẫn có động tĩnh.

      Dương Nghi nhìn sắc trời, thời tiết càng lức càng lạnh, tuyết cũng mỗi lúc lớn, do dự chút, vẫn ra ngoài khuyên nàng ta.

      Hồ Hạnh nhìn lướt qua bốn phía, kề tai Dương Nghi, giọng , “Tỷ tỷ, trời lạnh như thế, mình nàng ta ngồi ở đó mất hồn, để lâu có thể ngã bệnh , hay là chúng ta khuyên nhủ chút?”

      Dương Nghi ngoài ý muốn nhìn Hồ Hạnh cái, Hồ Hạnh lại dám đối diện với ánh mắt của nàng, mi khẽ rũ xuống. Dương Nghi sao lại biết nàng ấy nghĩ cái gì, muốn *thi ân? Tâm tư chuyển nhanh a! Chỉ là, An viên mặc dù thanh tịnh, nhưng tai mắt của các phòng cũng ít. Đừng “trộm gà được còn mất nắm gạo” hơn.

      *Ban ơn

      Chỉ là, xem như vì vài phân tình nghĩa mấy ngày nay, muốn nhìn thấy nàng ấy liên lụy, nàng cũng nên cản lại.

      “Tuyết càng lúc càng nhiều, chúng ta nhanh đóng cửa rồi vào phòng thôi, nàng ta ngồi lúc thấy lạnh, tự khắc trở về.”

      Nhưng chờ Dương Nghi xong, Hồ Hạnh liền như làn khói chạy ra ngoài.

      “Tỷ tỷ, ta chỉ mấy câu thôi, lâu đâu.” Nghĩ là Dương Nghi lo lắng cái này, Hồ Hạnh vừa chạy vừa bảo đảm.

      Cửa chính của An viên rất nặng, bình thường đều là hai người bọn họ hợp lực mới mở ra được.

      Thấy vậy, Dương Nghi cũng đuổi theo. Nếu nàng chạy ra, khuyên bằng cách nào đây? Suy nghĩ của nàng so với tiểu nương mới mười tuổi mà , là sâu sắc hơn nhiều, hơn nữa còn cẩn trọng như vậy, nếu để người khác biết, sợ phải là chuyện tốt.

      “Vương tỷ tỷ, Vương tỷ tỷ, ngươi sao chứ? Mau dậy , nếu như ngã bệnh tốt?” Hồ Hạnh kéo cánh tay Vương Trân, muốn nâng nàng ta dậy.

      Họ làm nha hoàn cho người khác, nên sinh bệnh, nhất là trong tiết trời lạnh thế này, chỉ cẩn thận chút xíu, có thể mất luôn mạng .

      Hai mắt Vương Trân từ từ hồi thần, sau khi nhận ra Hồ Hạnh, liền phẫn hận : “Là ngươi? !”

      Hồ Hạnh cảm thấy nàng ta có điểm đúng, mình đây là giúp nàng, cảm tạ thôi, sao lại còn bày ra dáng vẻ thế này?”Là ta a, Vương tỷ tỷ, ngươi nhanh về !”

      Vương Trân đứng lên, đẩy nàng cái, oán hận : “ cần ngươi giả làm người tốt!” Sau đó xoay người chạy ngược trở về. Vương Trân vừa chạy vừa rơi lệ, nếu phải do họ, nàng sớm ‘khoái khoái hoạt hoạt’ ở trong viện của lão phu nhân rồi, chứ phải như tại —— Vương Trân càng nghĩ càng uất ức, nước mắt liên tục rơi xuống đất.

      Hồ Hạnh lảo đảo lui lại mấy bước, mới đứng vững bị ngã nhào, giọng oán trách mấy câu: “*Hảo tâm có hảo báo, quả nhiên là người đáng thương tất có chỗ đáng hận!”

      *Người tốt được đền đáp

      Trở lại trong sân , Hồ Hạnh ngượng ngùng.

      Dương Nghi cũng gì: “Chúng ta đóng cửa lại thôi.”

      ra , nếu Hồ Hạnh ra khuyên, nàng cũng nghĩ được biện pháp, đó là đóng cửa mạnh chút, khiến Vương Trân hồi thần là được.

      Đây là giới hạn lớn nhất nàng có thể làm, nếu vô hại với mình, giúp người khác cũng là điều tốt.

      Nhưng là, nếu ngại tai mắt của người khác, ngươi cũng chưa có đủ quyền lực để giúp đỡ mọi người, nên vọng động. Người, phải hiểu vị trí, nhận bổn phận của mình. Hôm nay họ là nha hoàn của người ta, chủ yếu nhất là trung thành, phải nhận ai là chủ tử của mình, luôn đứng về phía chủ tử. Dù sao, vừa rồi Vương Trân cũng mạo phạm Nhị gia, mặc kệ nghĩ thế nào, họ cũng đều nên tỏ ra thân thiết với nàng ta. Nếu Hồ Hạnh nhận thức được điểm này, về sau sợ rằng phải chịu thua thiệt.

      Hồ Hạnh giờ đây tự kéo mình vào ‘vũng bùn’, chẳng biết có thể bị chủ tử chán ghét mà vứt bỏ hay ? Có lẽ chuyện cũng nghiêm trọng như nàng nghĩ. Dương Nghi tự giễu, sau khi vào Đồng gia, nàng quá cẩn thận, quá đa nghi rồi.

      , về phòng thôi, tuyết mỗi lúc lớn rồi.” Hồ Hạnh câu, rồi kéo Dương Nghi suy nghĩ đến xuất thần, bước vào phòng.

      Dương Nghi kéo kéo áo bông, trời càng lúc càng lạnh.

      Đợi hai người trước sau vào phòng xong, Vưu đại nương mới ôm lò sưởi bước ra từ khúc quanh, sắc mặt lạnh lẽo, lắc đầu cái, tự nhủ, “Rốt cuộc vẫn còn quá trẻ tuổi a, dễ dàng mềm lòng.”

      *******

      Sau kiện Vương Trân, lão phu nhân sợ phòng bếp chậm trễ nhi tử bảo bối, nghĩ mãi, vẫn cảm thấy yên tâm, liền bảo gia nhân xây cái bếp ở An viên, lại phái thêm nữ đầu bếp tay nghề tốt tới đây.

      Bọn Dương Nghi cũng được hưởng lợi theo, rốt cuộc có thế ăn thức ăn nóng sốt rồi. Phòng bếp cách An viên khá xa, thường ngày khi thức ăn được đưa đến nguội lạnh. Bọn Dương Nghi phải hâm lại lần nữa mới có thể ăn.

      Mà Vương Trân bị bán rồi. Nàng biết có phải do lão phu nhân ra lệnh hay , nhưng dù phải, vì muốn lão phu nhân vui vẻ, cũng tự có người nhanh chóng làm chuyện này.

      Sau khi Dương Nghi biết, cũng chỉ thầm thở dài tiếng. Ai cũng có số mệnh riêng, nàng cũng quản được nhiều như vậy.




      ______________________________________


      Tác giả có lời muốn : Các nhân vật trong Đồng gia quan hệ như sau, rất đơn giản:
      Đồng gia có Lão Hầu gia Đồng Ngạo Vân

      Đồng đại gia Đồng Uẩn Nhiên là trưởng tử, Đồng Nhị gia Đồng Khoát Nhiên là con thứ thuộc dòng chính

      Đồng đại gia còn có ba nhi tử, theo thứ tự là Đồng đại thiếu gia Đồng Văn Sinh, Nhị thiếu gia Đồng Văn Nóc, Tam thiếu gia Đồng Văn Bân

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :