1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đoạt Tử – Tùy Hầu Châu ( chương 51) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      [​IMG]
      ĐOẠT TỬ
      Tác giả: Tùy Hầu Châu

      Edit: Rika, Nhóm chuyển ngữ Dokobook

      Link nguồn: http://book.doko.vn/sach/doat-tu-1803048
      + http://mynhancung.wordpress.com/tru...en-dai/hien-dai-doat-tu-tuy-hau-chau-muc-luc/

      Văn án:
      Trước có sói, sau có hổ. Rớt xuống vách núi đen liền nắm được sợi dây thừng, ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra cái nắm phải là dây thừng, mà là rắn.
      Là ai sợ đêm quá dài, là ai thấy vững chắc, đêm nằm ác mộng, ánh mặt trời xán lạn, dùng cái gì để làm vơi nỗi buồn.
      Ngày kết hôn là ngày bị buộc tội, bởi vì mang thai, cho nên được tại ngoại . Qua thời kỳ cho con bú bị buộc vào tù, lao động cải tạo năm năm… Khi ra tù, từ tội phạm trở thành người quản lý hộp đêm.
      câu châm ngôn, phụ nữ tốt, địa vị ổn định.
      Nội dung: Hào môn thế gia, ngược, hắc bang tình cừu, đại.
      Nhân vật chính : Lâm Diễm, ngoài ra còn có Nhan Thư Đông, Nhan Tầm Châu, Lý Đường, Từ Gia Luân, Trương Mộ Mộ, Lục Hy Duệ.
      ********************


      Cám ơn mynhancung cho phép mình post truyện, và cám ơn nhóm chuyển ngữ Dokobook cùng Rika edit.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 1: Mẹ ở thành phố C, con ở thành phố S
      Edit: Rika
      12 giờ trưa, Lâm Diễm tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn khắp nơi phát ra ánh sáng, đầu óc vẫn còn nhớ lại những cảnh tượng mơ thấy tối hôm qua.
      Lâm Diễm quay đầu nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài cánh cửa thủy tinh có ba con chim, lớn hai , là chim mẹ mang theo hai chim con. Lâm Diễm quan sát ba mẹ con chim này nhiều ngày rồi, có lần vào giờ tan tầm, đặt chút thức ăn dưới mái hiên, ngày hôm sau làm liền phát đồ ăn còn, sau đó, dường như tìm được thú vui, cho nên thói quen này được duy trì.
      Lâm Diễm tỉnh ngủ liền lập tức rời giường, vài năm này cơ hồ tập thành thói quen, đó là khi tỉnh dậy rồi tuyệt đối nằm ườn giường.
      Co dùng ba phút chỉnh quần áo vào gấp chăn mền, sau đó xỏ đôi dép lê vào nhà vệ sinh, dùng nước vỗ vỗ mặt, bao bọc gương mặt là mái tóc đen dài, nhìn vào gương giống nữ quỷ.
      Trước kia, Lâm Diễm là mỹ nhân xinh đẹp, nhưng chưa từng qua thẩm mỹ. Trừ bỏ điều kiện tiên quyết là mỹ nhân, người còn có những thứ khác, nhìn tựa như người ôn nhu nhàng, nhưng trong đó lại lộ ra quật cường đến đáng . tại, Lâm Diễm cũng là mỹ nhân, ít người lần đầu tiên nhìn thấy liền hỏi “Nhìn chị Lâm giống như người người phụ nữ có chuyện xưa vậy”
      Phụ nữ có chuyện xưa?
      Từng ngồi tù có coi là chuyện xưa ?
      Lâm Diễm rửa mặt xong tới nhà bếp pha ly sữa nóng và nấu hai quả trứng, đây là cái lò mà người trước thuê để lại, miễn phí cho dùng, đúng là đồ cũ, lâu lâu lại phát ra vài tiếng “tư tư”.
      Thời gian nấu trứng, giặt đồ làm, sau đó quay trở lại ăn điểm tâm, sau khi ăn xong ra ngoài ban công lấy quần áo mà hôm qua giặt sạch vào, gấp gọn gàng bỏ vào trong vali, sau đó đến máy giặt, lấy quần áo ra ban công phơi.
      Lâm Diễm gấp quần áo rất nhanh và gọn gàng, tuần trước giúp mới tới đem quần áo gấp gọn gàng, thấy động tác của , liền “oa” lên tiếng “Chị Lâm, chị lợi hại”
      Lâm Diễm chỉ gấp quần áo mau, trong phòng giam còn có ngốc, cái gì cũng vội vàng, ví dụ như khi ăn cơm, cho dù tại Lâm Diễm bỏ thói quan ăn vội vàng, nhưng nếu như chú ý, thấy động tác của rất nhanh.
      Sau khi Lâm Diễm dọn dẹp toàn bộ căn phòng, căn phòng đến năm mươi mét vuông liền sạch . Thời điểm bước xuống lầu rổ rác, nhìn thấy chú mèo hoang, Lâm Diễm đem túi rác có trứng gà ăn chưa hết cho chú mèo, cậu nam sinh khôi ngô tuấn tú cũng mang theo túi rác xuống, thấy liền quay đầu lại, nở nụ cười chào hỏi “Sớm thế?”
      “Uhm, sớm” Lâm Diễm quay lại, vội vàng bỏ bịch rác xuống, đường về thấy cậu nam sinh kia đứng trước quầy mua bánh bao,vóc dáng cậu ta cao ráo, người mặc bộ đồ màu xanh, có ngọn gió thổi qua, làm lay động cổ áo của cậu, cậu có khung xương quai xanh rắn chắc, dáng cao gầy, lộ ra khí chất của tuổi trẻ.
      “Ăn sáng chưa?” Cậu hỏi Lâm Diễm.
      Lâm Diễm trả lời, đưa mắt nhìn cậu rồi bước tới ngõ hẹp, lên lầu.
      Chung quy mỗi thành phố đều có nơi hỗn độn, chật chội, cãi nhau ầm ỹ, mồi gia đình đều có ban công đón nắng hình chữ nhật, đó có đầy đủ nội y, quần lót, đủ mọi màu sắc, đều là loại rẻ tiền. Mặc kệ đêm khuya hay ban ngày, vĩnh viễn bao giờ im lặng, tiếng rao hàng, tiếng cãi nhau, tiếng chó sủa, còn có tiếng radio phát nhạc, thanh đó tựa như là linh hồn của khu này, nếu có ngày, còn những thanh này nữa, có thể khẳng định nơi này bị phá bỏ.
      Về phần văn hóa của nơi này, có thể nhìn hai hàng cột điện xung quanh ngõ, đó có đủ các loại quảng cáo xé ra rồi dán lên, nào là ông lão Đông y, chuyên trị bệnh X, nào là cho thuê phòng, thông báo tuyển dụng, còn có vài tờ tìm của rơi, ví dụ như nhà ai đánh mất chó, mất tiền, rồi có ai đó đánh mất chìa khóa xe…
      Vạn vật thế gian, bốn phương đều sống ở đây, tuy rằng đại đa số số phân của con người nơi đây đều thấp hèn, ở đây là nơi mà người ta ngủ trễ nhất, và thức dậy cũng sớm nhất.
      Lâm Diễm trở về phòng, sau đó bắt đầu gọi điện thoại cho bà , bên gọi điện thoại, bên xem tin tức. ở thành phố C, nhưng con trai lại ở thành phố S. Lâm Diễm xem tin tức của trường học của thành phố S, trong đó có vài tin tức bóng đá thiếu nhi, Lâm Diễm nhìn chằm chằm bức ảnh, ánh mắt lập tức đau nhức.
      Nhan Thư Đông, Thư Đông, Đông Đông… Thời điểm ở trong tù, Lâm Diễm vẫn thấy thời gian trôi qua quá chậm, sâu sắc cảm nhận được cái gọi là “Sống ngày dài bằng năm”. Giờ tất cả qua, thời gian đến đến vội vàng, con trai của , còn chưa nhìn kỹ lần nào, giờ học, lớn rồi.
      ——
      Lâm Diễm tại làm người quản lý, từ này nghe có vẻ hay, thực tế chính là người làm ở hộp đêm, có số người thấy có tri thức,nên trực tiếp gọi là mẹ.
      số việc đôi khi nhớ tới rất thú vị, chưa bao giờ nghe chính con trai kêu mình tiếng mẹ, nhưng đám các bé thân thiết gọi bằng mẹ.
      Lâm Diễm đến chỗ làm sớm hơn hai tiếng, ở “Quân Nhan” có phòng hóa trang, ở trong phòng trang điểm, thay đồ, bên ngoài có người gõ cửa, Lâm Diễm đứng lên mở cửa, là A Chu, biệt danh của Chu Hà, Chu Hà người quản lý, từ người bưng rượu lên tới quản lý, Chu Hà là cái tên dùng để kiếm ra tiền của ta.
      Chu Hà theo đuổi Lâm Diễm lâu, nhưng Lâm Diễm vẫn làm bộ biết, Chu Hà biết tâm tư của , đàn ông theo đuổi phụ nữ, cần phải lên dây cót tinh tình, tác chiến lâu dài, đôi khi gây nhiễu loạn chút, Chu Hà thuộc loại “trường kỳ kháng chiến”, mà Lâm Diễm là mục tiêu lớn nhất của ta trong hai năm này.
      Chu Hà cười hì hì tới nhìn bàn trang điểm của , bàn trang điểm của rất gọn gàng, giống mấy khác, chai lọ vứt tứ tung cả lên.
      Lâm Diễm đối với Chu Hà rất lễ phép, bởi vì rất nhiều thời điểm, lựa chọn các cấp cho khách cần quản lý nam hỗ trợ, đồng dạng nếu như đến ban đêm, có rất nhiều người có tiền.
      “Hôm nay có nhiều khách tới ?”
      “Cuối tuần mà, đông hơn so với mọi ngày” Chu Hà , miễn cưỡng dựa vào bàn trang điểm nhìn Lâm Diễm, mắt phát ra tia sáng, mở miệng “ Yến tử, em theo tôi , đừng làm việc này nữa, tôi có ít tiền, bảo đảm cho em có cuộc sống thoải mái”
      “Ha ha, phải ?” Lâm Diễm cúi đầu mang bông tai vào, bắt đầu cầm thỏi son lên tô môi.
      Chu Hà ghét nhất thái độ này của , vĩnh viễn bao giờ coi lời của , nhưng ở cái địa phương này, nên tin cái gì, liệu có ai lòng?
      Lâm Diễm tuy rằng coi lời của Chu Hà là , nhưng cũng bị ảnh hưởng chút, bởi vì lời của ta, son môi tô bị lệch chút, sau đó ánh mắt Chu Hà nhìn , cười “ Tô son môi làm gì, Yến, tôi cảm thấy em trang điểm đẹp hơn”
      “Tôi cũng thích trang điểm, bởi vì đồ trang điểm rất đắt” Lâm Diễm trả lời.
      Ở “Quân Nhan” Lâm Diễm được gọi là Lâm Yến, vì “Yến” và “Diễm” * đồng , nên khi gọi cũng là đồng dạng. Trước năm mười tuổi còn có cái tên đó là Lâm Diệp, sau khi vào Nhan gia, Nhan Tầm Châu đổi tên từ Diệp thành Diễm, ta tên này nghe nhàng, ngọn lửa kiều diễm, khói lửa óng ánh, còn có ý tứ là phồn vinh hưng thịnh.
      * Yến “燕” [Yàn], Diễm “焱” [Yàn]
      Tuy Nhan Tầm Châu gọi là ngọn lửa lấp lánh Lâm Diễm, nhưng ta lại gọi là Lâm Tiểu Hỏa, cuối cùng giống như con bướm ngu dốt, sà vào người đàn ông này, để rồi bị ngọn lửa thiêu cháy.
      Trong phòng là các tiểu thư giàu có, các là mục đích biểu diễn của Lâm Diễm, Lâm Diễm trang điểm tốt rồi đứng lên, vừa vặn áp mặt vào ngực Chu Hà, Lâm Diễm đặt tay lên bả vai Chu Hà, bảo trì khoảng cách. Chu Hà cao mét bảy lăm, Lâm Diễm giày cao gót mười phân, đứng cùng với Chu Hà cao thấp, chống lại ánh mắt của Chu Hà, mặt nở nụ cười nhu hòa “ Tôi vừa mói nghe vị giám đốc truyền thông ở phòng tám, đến lúc đó nhờ đề cử chút, ngày hôm qua có vài chưa ra biểu diễn, tôi là quản lý của các ấy, cần phải tận chức chút”
      Trong lòng Chu Hà tức giận, nhưng đối với Lâm Diễm thể cự tuyệt được, suy nghĩ chút rồi gật đầu “Tôi đem phòng tám an bài cho em, lần này đừng gây ra lỗi gì, , Hà Mạn trong tay A Tương có rất nhiều người thích, có khi rất nhiều người tranh giành để được ấy”
      Lâm Diễm khẽ cau mày, bất đắc dĩ “Mỹ nữ khó cầu a, tôi cuối cùng cũng phải là điếm”
      Chu Hà cười cười “Ha ha ha, tôi có việc phải trước, em ở lại đây, đợi lát nữa gọi tên ra”
      “Quân Nhan” có ba quản lý nữ, trong tay có nhóm , dựa vào mức độ “xinh đẹp”, “khí chất” tổng hợp lại mà phân chia ra cấp bậc A/B/C/D, trong tay Lâm Diễm, các đạt loại A là ít nhất, đa số đều là B/C, nhưng ở đây, cũng có vài khách nam nguyện ý chiếu cố tới các quản lí, hơn nữa còn lập hội, cho nên công lao của Lâm Diễm ở “Quân Nhan” coi như nằm ở mức độ trung bình.
      Ttrong góc hành lang gần phòng trang điểm, nối thẳng ra cửa sau, có sáu bảy phòng trang điểm ầm ĩ nổi loạn, Lâm Diễm điểm danh, dưới có gần 30 , nhưng hôm nay chỉ có hơn 20.
      Lâm Diễm nhìn về phía Tư Tu “Kha Kha đâu?”
      Tư Tư nhún vai tỏ vẻ biết, khuôn mặt trái xoan lên kiên nhẫn “Tôi làm sao biết được, phỏng chừng là lần trước được chàng phú nhị* đại bao dưỡng, đến đây làm nữa
      * Phú nhị đại: thê hệ con nhà giàu thứ hai.
      Tư Tư cùng Kha Kha tới cùng lượt nên có thẻ coi là chị em tốt, nhưng đôi khi, chị em tốt chính là như vậy, cùng ăn cơm, cùng dạo phố, bất quá chỉ như thế thôi.
      Buổi chiều, Lâm Diễm còn chuyện điện thoại với Nghiêm Kha, ấy xác định là hôm nay làm. Lâm Diễm ra ngoài gọi điện thoại cho Nghiêm Kha, bên kia rất nhanh liền bắt máy trả lời, nguyên nhân là do kẹt xe.
      Nghiêm Kha là mỹ nhân hàng đầu của Lâm Diễm, khí chất tốt, khuôn mặt xinh đẹp, tính cách tốt, bằng cấp tôt, là sinh viên tốt nghiệp trường đại học danh giá.
      Nửa tiếng sau, Nghiêm Kha vội vàng chạy vào cửa, Lâm Diễm trực tiếp mang vào phòng thay đồ, trang điểm, thời điểm ra khỏi phòng, bên tai còn vang lên tiếng nghị luận “Bất công” nho .
      Lâm Diễm quay đầu lại, đôi mắt hoa đào vốn đáng nay bỗng trở nên sắc bén, Lâm Diễm quét mắt lên người Trần Tư, sau đo đặt tay lên vai Nghiêm Kha “Kha Kha, theo chị”

      8 giờ tối, “Quân Nhan” bắt đầu náo nhiệt, giám đốc truyền thông phòng 8 còn chưa tới, Lâm Diễm ngồi phía dưới. Ở “Quân Nhan” giám đốc đứng phía sau là ai, từ khi khai trương tới nay vẫn chưa thấy, khẳng định là phía sau lưng có chỗ dựa vững chắc.
      “Quân Nhan” cấp tiểu thư tiền boa thấp nhất là 600, là nơi ra giá cao nhất ở thành C, mặt khác, khách đến ban đêm cần từ 100 trở lên, 300 là phổ biến nhất. Ở “Quân Nhan”, giá khởi điểm là 600, nghe có vẻ như rất đắt đỏ, nhưng người tới nơi này đa số là những người coi tiền như rác.
      susubornthisway011091 thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 2: đời chỉ có mẹ là tốt nhất, có mẹ, con chỉ như ngọn cỏ dại
      Edit: Rika
      Giám đốc Từ có bảng giờ giấc như thế này: mười hai giờ rời giường, ăn chút điểm tâm, sau đó tới công ty, ba giờ chủ trì cuộc họp các giám đốc, bốn giờ rưỡi làm báo cáo, năm giờ kế toán trường lên đóng dấu, năm giờ rưỡi ăn cơm, tám giờ rưỡi tập trung các đồng Karaoke, mười hai giờ ra về, cuối cùng tranh thủ, trở về cái giường lớn mềm mại, ôm người đẹp trong tay rồi chìm vào giấc ngủ.
      Thời gian cứ trôi qua nhanh, đối với người đàn ông phóng túng quá ít ỏi.
      Từ Gia Luân và đám người chậm rãi vào “Quân Nhan”, Lâm Diễm hé ra nụ cười thể sáng lạn hơn, lúc cười đẹp rồi, cười rộ lên đáng , hơn nữa, đôi môi màu hồng phấn kết hợp với hàm răng trắng tinh, càng làm cho nổi bật rạng ngời.
      Từ Gia Luân tới trước thấy Lâm Diễm tiếp đón, đầu tiên là ngẩng ra, sau đó nhíu mày “Hà Mạn đâu, sao hôm nay ấy tới?”
      “Mạn tỷ hôm nay nghỉ phép, cho nên hôm nay tôi phụ trách chỗ ngồi của ngài”
      Lâm Diễm tự nhiên hào phóng, mặc kệ chuyện gì, vẫn lên tiếng, tại người đàn ông này là khác cấp cao của ngày hôm na. cười yếu ớt, mang theo phong thái đứng đắn , ở nơi này mà cố tình làm mình đứng đắn người ta chán ghét,ngược lại còn có cảm giác mới mẻ.
      Từ Gia Luân nhíu nhíu mày, quay đầu sang với người đàn ông tuổi trung niên đôi câu, sau đó quay dầu hỏi Lâm Diễm “ Vậy lát nữa mang tới mười xinh đẹp lên, được qua loa, với tôi qua loa sao, nhưng người hôm nay tôi mang đến đều là khách quý, nếu đắc tội, tôi bỏ qua cho ” Từ Gia Luân xong liền nở nụ cười, cuối cùng chịu được mà đưa tay huých cái, ôi, là gầy!
      Lâm Dười cười, thái độ thành khẩn “Nhất định làm Từ thiếu vừa lòng”
      Từ Gia Luân nhanh chóng bước tới chỗ của mình, sau đó quay đầu lại hỏi tên gì?”
      “Lâm Yến” Lâm Diễm .
      Từ Gia Luân cười hì hì, miệng thầm hai chữ “Lâm Yến”, ánh mắt híp lại, đánh giá Lâm Diễm “Lâm Yến Lâm Yến, Lâm lý tiểu Yến… Tiểu Yến, ở đây phải có gọi là Kha Kha sao, lát nữa mang ấy tới đây”
      Nghiêm Kha là con át chủ bài của Lâm Diễm, nhưng mấy ngày nay Nghiêm Kha liên tục bị đại gia ở thành C bao, cho nên… Lâm Diễm khó xử, ngẩng đầu nhìn Từ Gia Luân, cười “Tôi xuống dưới xem sao”
      Lâm Diễm dạo qua vòng ở lầu , gọi ba loại A cùng bốn năm loại B, rồi trở lại hàng ghế thứ tám, bên trong chuyện vui vẻ, nhất là Từ Gia Luân, cần nghĩ cũng biết là cao thủ phong hoa tuyết nguyệt. Thời điểm Lâm Diễm đẩy cửa bước vào, Từ Gia Luân đứng lên xoay vòng rót rượu cho mọi người, sau đó quay lại nhìn , ta có dáng người cao ráo, cho dù đứng giữa đám người như vậy, ta vẫn là người nổi bật nhất.
      Lâm Diễm nhìn bảy tám người đàn ông bên trong “Từ thiếu, nhóm các mỹ nữ đến rồi”
      Từ Gia Luân híp mắt lại, nhìn đám các , sau đó nghiêng đầu hỏi Lâm Diễm “Nghiêm Kha, là ta?”
      Lâm Diễm cười gượng, vội giải thích “ xin lỗi, Kha Kha hôm nay có người bao trọn, Từ thiếu, các này đều là do tôi chọn lựa kỹ càng, vừa xinh đẹp lại vừa hiểu chuyện”
      Từ Gia Luân <xuy> tiếng, cũng tiếp tục làm khó Lâm Diễm, thấy đứng cách đó xa, giật giật lông mày, tức giận “Còn mau dẫn các ấy tới?”
      Lâm Diễm vội vàng gật đầu, số người đưa ra ý kiến chọn riêng cho mình, dám nhìn vào mắt Từ Gia Luân, tiếp tục an bài các cho khách, bộ dáng cung kính.
      “Nào mời các ngài, tôi thay mặt các trong này kính các ngài ly, chúc các ngài có buổi tối vui vẻ, nếu có điều gì, gọi tôi, tôi ở ngay bên ngoài”
      “Còn ra ngoài làm gì?” Người mở miệng là họ Từ Gia Luân, cũng được coi là tuấn tú, tuổi hơn ba mươi, ta nhìn Lâm Diễm rồi tủm tỉm cười, Từ Gia Luân nhìn là biết điều gì, liền “Hôm nay cần ra ngoài, ở trong này bồi rượu cùng chúng tôi”
      Từ Gia Luân tựa lưng vào sô pha, ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Lâm Diễm, sau đó đưa tay vẫy vẫy “ Ra ngoài trước , đợi lát nữa vào, đừng quên lại đây uống vài chén”
      “Sao quên được” Lâm Diễm , trước khi ròi còn quay lại nhắc nhở các mà mình quản lý.
      Lâm Diễm bước ra ngoài, sau đó bước vào toilet ói ra rượu uống, ngẩng đầu, nhìn gương mặt mình ở trong gương, khóe môi còn dính vài giọt nước.
      Hôm na, khách tới “Quân Nhan” khá đông, cho nên tiền boa của Lâm Diễm cũng kha khá, đưa tay ra bắt tay các , sau đó tới từng gian kiểm tra.
      Gian thứ nhất, là phòng hạng nhất, thời điểm đẩy cửa bước vào, bên trong náo nhiệt, Từ Gia Luân cầm micro hát bài <Chỉ muốn suốt đời theo em> cùng với Tư Tư, thấy Lâm Diễm, Từ Gia Luân ngừng hát, đưa micro cho “Lâm tiểu Yến, tới hát
      Tại đây, các có quyền cự tuyệt cầu của khách, Lâm Diễm cầm mic từ trong tay của Từ Gia Luân, Tư Tư biết Từ Gia Luân có ý với Lâm Diễm, tuy rằng vui, nhưng vẫn vui vẻ đưa micro của mình cho Từ Gia Luân “Nếu Từ tổng song ca với quản lý của chúng tôi , tôi hát cũng hay, mà quản lý của chúng tôi có thể coi là người hát hay nhất”
      Từ Gia Luân liếc mắt nhìn Lâm Diễm, trong đôi mắt tràn đầy sóng tình “Chỉ sợ tiểu Yến thích thôi”
      Lâm Diễm “Từ tổng muốn tôi hát bài nào?”
      Từ Gia Luân tùy ý “Tùy thôi”
      Lâm Diễm cười, bởi vì Từ Gia Luân song ca với Tư Tư bài hát của Trương Học Hữu, cho nên chọn bài “Chúc phúc”, cũng là của Trương Học Hữu.
      sắc của Từ Gia Luân rất tốt, khi hát đến nửa bài, có người đàn ông đứng dậy, ra ngoài nghe điện thoại. Từ Gia Luân bỏ mic xuống, đưa tay ôm lấy thắt lưng Lâm Diễm, kéo ngồi lên đùi mình.
      Lâm Diễm ngồi đùi Từ Gia Luân. Từ Gia Luân chỉ tùy ý ôm, nhưng làm thể động đậy, quay đầu nhìn về phía ta, Từ Gia Luân đánh mắt, ý bảo im lặng.
      nhạc bị tắt , toàn bộ căn phòng im lặng, chỉ có tiếng hít thở, Từ Gia Luân chính là xem kịch vui, giọng thành thục vang lên, người đàn ông mang điện thoại tới “Hạo tử, nghe ngay tại đây , bên ngoài rất ồn ào, im lặng như trong này, cậu phải biết lỗ tai chị dâu rất thính?”
      Từ Hạo nghĩ nghĩ, nhìn Từ Gia Luân cười cười, chuông điện thoại vẫn tiếp tục reo.
      Lâm Diễm có vẻ ngồi yên, Từ Gia Luân nhíu mi nhìn , bảo im lặng, nhưng lại mở miệng “Đừng ầm ỹ, im lặng nào”
      Lâm Diễm đưa mắt nhìn, Từ Gia Luân nhìn chằm chằm , biểu tình chăm chú và tích cực, sau đó nhìn họ của mình “Mau lên a, có việc gì đâu, đừng để cho chị dâu chờ mà sốt ruột?”
      Tử Hạo đưa tay nhấn phím nghe, đối mặt với vợ bên đầu dây, toàn căn phòng im ắng, im tới mức buồn cười.
      “Bà xã, ở bên ngoài bàn công việc…a, lần trước chỉ là giao dịch , cái con người độc ác đó, hừ”
      “Khi vào về à… Yên tâm , nhất định về đúng giờ đóng cửa, yên tâm , bao giờ đến mấy nơi đó, làm sao mà gọi được…Gia luân sao? có, ở cùng nó…”
      Từ Gia Luân cười tủm tỉm, lúc Lâm Hạo tắt điện thoại, quay đầu nhìn thấy Lâm Diễm, nhíu mày lại “ cười cái gì?”
      đúng là oan uổng, trời sinh khóe miệng của lúc nào cũng mang theo nụ cười, lát sau, quay đầu với Từ Gia Luân “Đàn ông các người dối trá”
      Từ Gia Luân với Lâm Diễm “Phụ nữ các người mới giả dối, biết đàn ông chúng tôi thích, còn tự lừa mình dối người”
      Lâm Diễm cười “Còn phải các cùng hội lại dối sao?”
      Từ Gia Luân đưa tay nhéo thắt lưng cái, cảm xúc dạt dào, tâm tình tốt lên, sau đó “Mọi người cụng ly cái”

      Hai giờ sáng là thời điểm tan làm, về nhà, liền vào ngay phòng tắm để tắm rửa, sau đó thay đồ lên giường ngủ.
      Đêm, nằm thấy ác mộng, hôm sau, dậy sớm hơn chút, cầm cái lịch để bàn lên, phát ngốc hồi, định tìm vài ngày nghỉ để tới thành phố S chuyến.
      ——
      đời chỉ có mẹ là tốt nhất, có mẹ, con chỉ như ngọn cỏ dại, Nhan Thư Đông ngồi khoanh tay nghe nhạc, nước mắt lưng tròng.
      Năm nay Nhan Thư Đông bốn tuổi, Nhan Đình Văn theo Nhan Tầm Châu ra ngoài, trước khi còn “Đứa bé có mẹ rất đáng thương rồi, mà các người đối với nó cũng mấy quan tâm, bằng để nó cho tôi nuôi dưỡng, chờ ngày nào đó tôi mất , các người lại mang nó về”
      Nhan Đình Văn là ông của Nhan Thư Đông, sắp chín mươi tuổi, nhưng vẫn cường tráng, vẫn còn khí lực đánh chửi Nhan Thư Đông, mỗi lần đánh xong bưng chén cơm nóng hổi đưa cho Nhan Thư Đông “Đông Đông, ông nội con có nghe ?”
      Nhan Thư Đông đáp “Con nghe ạ”
      Nhan Đình Văn hơi bị lãng tai “ to lên nào”
      Nhan Thư Đông đứng lên, nhìn ông nội, khí thế hừng hực “Con nghe rồi ạ!”
      Nhan Thư Đông trước kia theo Nhan Tầm Châu, thời điểm cậu ba tuổi Trương Mộ Mộ mang thai, cậu bé tuổi, nhìn bụng Trương Mộ Mộ ngày to lên, lần đầu tiên cậu nhóc ước ao rằng bụng Trương Mộ Mộ cần sinh con ra.
      Nhưng, Trương Mộ Mộ những sinh con, mà còn sinh ra bé trai
      Nhan Tầm Châu đặt tên là Nhan Ý Tuấn.
      Lúc ấy, cậu nghĩ là em trong gia đình tên có tên đệm giống nhau, nhưng cậu và Nhan Ý Tuấn là hai tên đệm khác nhau, cho nên cậu bé khẳng định mình phải là con ruột của Nhan Tầm Châu.
      Nhan Thư Đông nghĩ mình là đứa trẻ được nhặt ở bên ngoài, người nhà cần cậu, cậu muốn bỏ , nhưng có dũng khí, cho nên cậu bé vẫn gọi Nhan Tầm Châu là ba ba, nhưng tuyệt nhiên hỏi mẹ mình là ai?
      Nếu như cậu có mẹ, nhất định mẹ trở về tìm cậu, khẳng định để cậu chịu khổ ở Nhan gia.
      Ở Nhan gia có bảo mẫu lớn tuổi chăm sóc câu, cậu rất chán ghét khi ở đây, Nhan Thư Đông cảm thấy dì Hứa là người thương cậu nhất, mà cũng từ những lời mập mờ của dì Hứa, cậu mới biết nguyên lai cậu cũng có người mẹ.
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 3: Nhan Thư Đông, cháu lại đây!
      Edit: Rika
      Bốn tuổi, Nhan Thư Đông điều kiện phát triển bình thương, đôi khi cậu ao ước mình là Nhan Ý Tuấn, có ba có mẹ, có ông bà ngoại, cả nhà đều thích, ao ước mình là bảo bối trong lòng của mọi người.
      Nhưng nghĩ gì nghĩ, Nhan Thư Đông liền mắng mình thực có tiền đồ, cậu cần làm Nhan Ý Tuấn đâu, cậu cũng chẳng cần Trương Mộ Mộ là mẹ của mình, cậu thích người phụ nữ khi dễ mẹ của cậu.
      Nhưng tuy rằng nghĩ như vậy, có đôi khi Nhan Thư Đông vẫn rất hâm mộ, hoặc có thể là ghen tị với Nhan Ý Tuấn.
      Trẻ con có hai loại ghen tị, loại là bộc lộ hẳn ra ngoài, loại khác tựa như Nhan Thư Đông, đem đó kị đó giấu nhẹm tận trong đáy lòng, nhưng mặc dù che dấu, có đôi khi vẫn bị lộ ra ngoài.
      Trương Mộ Mộ ít lần tới Nhan Thư Đông trước mặt Nhan Tầm Châu rằng “Thàng bé kia có ánh mắt quá đáng sợ, giống nhu muốn giết người vậy, nó hận em sao, nhưng trăm ngàn lần nó đừng đem hận thù trút lên đầu Tuấn Tuấn”
      Trương Mộ Mộ những lời này với Nhan Tầm Châu, trong lần tình cờ, cậu nghe được. Bởi vì Nhan Thư Đông thích trong phòng vẽ tranh, bí mật này chỉ có dì Hứa biết được cậu bé thích nhốt mình trong phòng .
      “Căn gác ” là căn phòng rộng chừng hai mét vuông, bên trong chứa đống đồ mà người làm trong nhà dùng tới vứt ở đó, năm đó, Nhan Thư Đông còn bé, vô tình tìm được số đồ vật tinh xảo, sau đó liền thích thú với nơi này, thương thường tới đây để chơi.
      Kỳ , nguyên nhân mà Nhan Thư Đông thích căn phong này là vì cậu nhóc thích chơi trò trốn tìm, thích cảm giác mọi người vất vả tìm cậu nhóc, tuy rằng cậu muốn, nhưng vẫn hy vọng có ngày ba ba có thể mở cửa vòng ra, nhìn cậu và ra bảo bối trốn ở trong này a?”
      Thực là rất buồn nôn! Nhan Thư Đông nhớ lại, khi cậu tới ngã rẽ cầu thang, tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của Trương Mộ Mộ và Nhan Tầm Châu, cẩn thận bước từng bước nhàng, dường như muốn mình tồn tại, nhét mình sâu vào trong bóng tối. Đứng trong đó, cậu bé hé gương mặt ra nhìn, bởi vì kìm nén tiếng khóc mà khuôn mặt trở nên đỏ bừng, sau đó cậu đưa tay lên, vụng trộm lau giọt nước nơi khóe mắt
      Đứa trẻ bốn tuổi, chưa biết gì nhiều, nhưng lại khá mẫn cảm, nó hiểu được cảm giác bị ghét bỏ là gì.
      Bởi vì bị ghét bỏ, cho nên sinh ra ghen tị, nhưng bởi vì tính cách quật cường, cho nên cậu bé quyết lấy lòng Nhan Tầm Châu.
      Nhan Tầm Châu nghe xong lời của Trương Mộ Mộ, liền quay sang với dì Hứa “Dì Hứa, lát nữa dì mang Thư Đông đưa tới thư phòng của cháu”
      Dì Hứa cũng biết Nhan Thư Đông trốn phía góc cầu thang, bà ra vườn tìm vòng nhưng thấy, sau đó vào “Căn gác ”, thời điểm mở cửa ra, thấy cậu bé khóc, nhưng phát ra tiếng động, bà chạy nước mắt, vội vàng đưa tay ôm cậu bé vào trong lòng.
      Lúc dì Hứa đưa Nhan Thư Đông tới thư phòng, cậu khóc nữa, khuôn mặt nhắn trầm mặc, kiêu ngạo, quyết khuất phục
      Trẻ mà khóc được mọi người dỗ dành, nhưng đối với Nhan Thư Đông, ai thương cảm cho cậu.
      Bởi vì ai thích cậu, cho nên cậu cũng chẳng thích ai, mọi người đễu xăm xoi vào khuyết điểm của cậu, thậm chị phóng đại khuyết điểm của cậu thêm.
      Nhan Tầm Châu luôn chuyện thẳng thắng và ngắn gọn “Thư Đông, con có muốn sống cùng ba ?”
      Nhan Thư Đông lời nào, ngẩng đầu nhìn Nhan Tầm Châu, đôi mắt đen thui, nhìn thẳng vào Nhan Tầm Châu, sau đó đợi cậu mở miệng, Nhan Tầm Châu liền “Như vậy , tuần sau con chuyến đến sống ở vùng ven sông, con yên tâm, có người tới chăm sóc con”
      Nhan Thư Đông cúi đầu im lặng.
      Nhan Tầm Chau hít hơi, ngón tay thon dài đặt bàn, giọng phát ra từ đáy lòng “Ba cũng đến thăm con”
      Nhan Thư Đông vẫn cúi đầu, sau đó xoay người, đợi Nhan Tầm Châu , cậu bé ra khỏi thư phòng.
      Nhưng Nhan Thư Đông chưa kịp chuyển qua ở bên vùng ven sông, được Nhan Đình Văn đưa rồi.
      Nhan Đình Văn ở trong thị trấn cách thành phố S hơn sáu trăm km, gọi là thị trấn chứ thực vùng kinh tế , nhưng tuy là thị trấn , nhưng vẫn phát triển nền công nghiệp *, nơi đây còn quy tụ các loại nhà giàu mới nổi.
      * Công nghiệp nhẹlà ngành công nghiệp ít tập trung tư bảnhơn công nghiệp nặng, và thiên về cung cấp hàng hóatiêu dùng hơn là phục vụ các doanh nghiệp (có nghĩa là sản phẩm được sản xuất cho người tiêu dùng cuối cùng hơn là sản xuất để làm đầu vào cho quá trình sản xuất khác). Các cơ sở công nghiệp thường ít gây tác động môi trường hơn công nghiệp nặng và vì thế chúng có thể được bố trí gần khu dân cư. Ngành công nghiệp lại rất cần nhiều người lao động làm việc trong gian rông lớn
      số định nghĩa kinh tế đưa ra rằng công nghiệp là “hoạt động sản xuất, chế tạo sử dụng khối lượng vừa phải nguyên vật liệu được chế biến để tạo ra những sản phẩm có giá trị khá cao so với khối lượng của chúng”.
      Ví dụ về các ngành công nghiệp như:
      giầy dép, quần áo, đồ nội thất, thiết bị trong nhà, giấy, thuốc lá, nước giải khátv.v.. (Nguồn: Wikipedia)
      Nhan Đình Văn trước kia là quân nhân, những năm tháng tuổi trẻ dưới làn mưa bom bão đạn, sau này chia cách, đất nước được giải phóng, Nhan Đình Văn rời quân đội để phát triển nghiệp, sau đó cùng với cái trẻ tuổi trong thôn kết hôn, sinh con.
      Đứa con đầu mãi chăm lo phát triển nghiệp, cũng ông cai quản xưởớngản xuất đường trắng và giày da, sau đó Nhan Tầm Châu ở lại đây…. Mỗi khi nhớ tới đứa con kia, trừ bỏ tâm tính tàn nhẫn, mọi mặt quả thực cực kì khá giống ông.
      Nhan Đình Văn và Nhan Tầm Châu khá giống nhau, nhưng Nhan Thư Đông thực lòng vẫn thích ông nội, rất đơn giản vì tâm lý của cậu, có mong chờ tất có khổ sở.
      Nhan Đình Văn giáo dục Nhan Thư Đông rất nghiêm khắc, mỗi ngày, sau khi học ở trường mẫu giáo về, ông đều dẫn cậu ra ngoài bộ, sau đó, khi về nhà lại bắt cậu đọc thuộc lòng bài “Quy định của học sinh” “Tam tự kinh” vân vân và vân vân các loại sách, nếu đọc tốt, gnayf mai được trường mẫu giáo, phải ở nhà ngồi trung bình tấn*.
      * Trung bình tấn là trong những tấn pháp (bộ pháp) cơ bản của võ thuậtcổ truyền Á Đông. Ở các môn phái khác nhau nó có các tên gọi khác nhau: Thiếu Lâmcủa Trung quốcgọi nó là Mã bộ hay Tứ bình bộ, Karatecủa Nhật bản gọi nó là Kiba Dachi (Tấn kỵ mã) hoặcNaihanchi dachi, Taekwondocủa Triều Tiên gọi nó là Annin Sogi,Vịnh Xuân Quyền gọi nó là Chính Thân Kiềm Dương Mã, số môn phái cổ truyền của Việt Nam gọi nó là Hổ tấn, Hùng tấn,..
      Nhà cũ của Nhan gia là ngôi nhà cổ, có hai cây cột lớn, lúc mặt trời lên, ngồi trung bình tấn có thể nhìn được góc độ di động của bóng cây cột, có đôi khi là trùng hợp, có đôi khi sai sót, mặc dù bóng cây cột chiếu vuông góc với cậu, nhưng Nhan Đình Văn vẫn cho cậu bé nghỉ.
      Nhưng mặc dù như vậy, Nhan Thư Đông vẫn thích Nhan Đình Văn, vì Nhan Đình Văn thường kể cho cậu nghe những ngày tháng ông còn trong quân đội, đối với cậu bé bốn, năm tuổi như Nhan Thư Đông nghe những chuyện này rất là hứng thú, bởi vì làm khơi dậy ý chí muốn làm hùng của cậu.
      Nhan Thư Đông mặc dù hỏi ba mình tin tức về mẹ, nhưng có thể biết vài điều từ ông nội, có đôi khi thừa dịp tâm tình Nhan Đình Văn tốt, cậu liền nịnh nọt “Ông nội, mọi người thường con là được sinh ra từ tảng đá, ông cho cháu biết có phải như thế ạ?”
      Nhan Đình Văn viết thư pháp, liền vui vẻ “Bọn họ vậy. là vậy
      Nhan Thư Đông biết ông nội lừa cậu, tiếp tục hỏi “Nhưng cháu lại cảm thấy cháu phải sinh ra từ tảng đá a, người mà sinh ra từ tảng đá là Tôn Ngộ , nhưng cháu phải là Tôn Ngộ
      Nhan Đình Văn “Cháu phải Tôn Ngộ , mà là con khỉ xấu xí”
      “Nếu như cháu là con khỉ xấu xí, thế ông nội chính là thái thượng lão quân a…”
      “Xú tiểu tử!”
      Nhan Đình Văn đúng là hình tượng chuẩn mà Nhan Thư Đông , nguyên bản trong gien của Nhan Thư Đông như thuận lắm, nhưng sống ở nông thôn vài năm, cho nên khi cậu được Nhan Tầm Châu đưa tới thành phố S, thời điểm học, các thấy giáo đều đau đầu với cậu.
      *************************************
      Lâm Diễm tới thành phố S chuyến, giáo viên chủ nhiệm nếu như chưa được cho phép của hiệu trưởng được cho người lạ vào trường học, thế nên Lâm Diễm đứng chờ ngoài cổng trường, đội cái mũ rộng vành, bởi vì là giữa trưa nên trời nắng gắt, Lâm Diễm đội mũ liền cảm thấy có gì kỳ quái. Nhưng có diện mạo xinh đẹp, dáng người hoàn hảo, dù cho phơi mình dưới trời nắng, đứng trong đám người, vẫn cứ nổi bật.
      Bốn giờ hai mươi chiều, tiếng chuông tan học là bản “Xô – nat ánh trăng*”, khúc nhạc nhàng, chậm chạp, nhưng lại cảm thấy như có đôi tay hung hăng nắm chặt trái tim , đúng nép vào bên, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía các dãy phòng học, thấy các bé, cậu bé xinh xắn đáng xếp hàng ra, trong lòng bàn tay ngừng đổ mồ hôi.
      * Bản sonataviết cho đàn dương cầmsố 14 op. 27 No. 2 ở cung Đô thăng thứcủaLudwig van Beethovencũng được gọi là Bản Sonata Ánh trăng (tiếng :Moonlight sonate, tiếng Đức: Mondscheinsonate). Beethoven đặt tên cho nó là Sonata quasi una Fantasia.
      Beethoven viết bản sonata này dành cho học sinh dương cầm 17 tuổi của ông Gräfin Giulietta Guicciardi (1784–1856) vào năm 1801 và sau khi ông mất vài năm bản sonate được nhà phê bình nhạc
      Ludwig Rellstabđặt cho cái tên phổ biến như bây giờ, ông so sánh bài hát với ánh trăng hồ Lucerne.
      Suốt cuộc đời Beethoven, bản Sonata Ánh trăng là bản nhạc viết cho đàn dương cầm nổi tiếng nhất của ông, giá trị của nó thể bởi tự do trong sáng tác và những cảm xúc kì diệu đầy lãng mạn.(Nguồn: Wikipedia)

      Các bé lớp học ở lầu , tuy rằng cánh cổng trường chỉ cách dãy phòng học có chút, nhưng bởi vì trường học có xây lâu, nên phương hướng đứng vừa vặn có thể nhìn thấy được lớp học của Nhan Thư Đông.
      Bởi vì là học sinh lớp , cho nên mỗi lần tan trường các em được thầy giáo nhắc nhở nhiều nhất, cho nên mỗi lần tan học, các em lớp là những em tan trường cuối cùng. Lâm Diễm nhìn các bé lớp ra cuối cùng, ánh mắt lập tức truyền đến cảm giác ấm áp cùng đau đớn, nháy nháy mắt, sau đó tiếp tục nhìn cổng trường chằm chằm.
      Lâm Diễm cầm lấy tấm hình của con trai ra, là ảnh năm ngoái Lý Đường đưa cho , nhưng năm rồi, con trai hẳn là cao hơn ít.
      Nhan Tầm Châu cũng gửi hình của con, nhưng đó là ảnh Đông Đông lúc tuổi, năm ngoái Lý Đường mang cho ảnh này, cầm lấy tầm hình, đầu ngón tay vuốt ve gương mặt con, chỉ cảm thấy máu trong người sôi trào, sau đó đau đớn, cố gắn kiềm nén cảm xúc của mình, dám bộc lộ ra ngoài.
      “Nhớ thỏa thuận của chúng ta chứ, ba năm, làm việc cho tôi ba năm” Lúc Lý Đường đưa hình cho như thế “Ba năm sau, tôi giúp mang đứa bé từ trong tay Nhan Tầm Châu về cho

      Cổng trường ồn ào hẳn lên, các bé từ trong chạy ra, sà vào vòng tay cha mẹ, bắt đầu líu ríu ngừng, ồn ào, nhưng tất cả Lâm Diễm dường như nghe thấy.
      Kỳ , đứng tại cổng trường mà chờ con là biện pháp tồi tệ nhất, cho nên Lý Đường đưa trước cho biển số xe để tìm cho dễ, Lâm Diễm đứng cách đó xa, đưa mắt nhìn chiếc xe màu trắng, sau đó bước tới phòng bảo vệ.
      Bảo vệ là người cũng xuất thân từ quân đội, nhìn thấy Lâm Diễm mang giày cao gót, liền đưa tay chỉ vào cái ghế trong phòng “ vào đây ngồi chờ
      “Cảm ơn” Lâm Diễm đưa mắt nhìn màn hình camara theo dõi, vừa vặn camara chiếu lên , suy nghĩ lúc, mở miệng hỏi “ Tôi có chị em tốt có đứa con học lớp hai, tại lớp hai học chắc cũng rất khó nhỉ?”
      “Cũng khó, nhưng sao, cần suy ngĩ nhiều là được” Bảo vệ ngồi xuống chuyện với “Bạn của là người thành phố S luôn sao?”
      phải, ấy buôn bán ở thành phố S, tại đứa bé ở cũng với bà nội, năm nay chắc cũng sắp học”
      “Vậy à” Người bảo vệ nhấp ngụm trà rồi tiếp “ tại học tiểu học đều dựa vào giai cấp, sau đó lại phân chia rất nhiều, người có tiền con cái được đãi ngộ, nếu có quan hệ tốt, con cái của họ học ở đây rất khó khăn!”
      Lâm Diễm vội ngắt lời “ Tôi nghe lớp 1/6 năm nay có thay đổi, cho nên tôi mới hỏi như vậy”
      “Lớp 1/6?” Bảo vệ suy nghĩ “ phải là tới đứa bé của Nhan gia?”
      “Cái này tôi cũng lắm, chỉ nghe giáo dục rất thành công” Đôi tay đặt đùi nắm chặt thành quyền, tiếp “Cái kia, Nhan Thư Đông học có được ? Biểu như thế nào? Nó có nghe lời …?” Vấn đề Lâm Diễm hỏi càng ngày càng nhiều, rốt cuộc cốt phát giác ra bất thường của mình, liền im lặng cúi đầu.
      Bảo vệ là người tính tình thô kệch, thuần túy nghĩ hỏi như vậy là bình thường, cho nên cũng nhiệt tình trả lời các vẫn đề của .
      “Ai… Kỳ nhà trường giáo dục học sinh rất tốt, Nhan Thư Đông tôi cũng có biết tới, nhưng… Nhan Thư Đông vào thời điểm nhập học thi hai môn trắc nghiệm, còn chưa tính tới môn tiếng , chỉ làm đc 50% thôi… Nhưng quan hệ, ba của nó là Nhan Tầm Châu, a, có biết Nhan Tầm Châu , phía sau ngôi trường này là nguyên cả khu phố mua sắm của ta đó…”
      Lâm Diễm cúi đầu “Nhưng mà, tại cũng thể chỉ lấy tiền mà cân nhắc tới việc học của con…”
      Bảo vệ lại “Đúng vậy a, ba của nó có tiền, đọc sách làm cái rắm gì?” (Rika: ta dung y hệt như tác giả viết a)
      Lâm Diễm mỉm cười.
      Bảo vệ chính là người bát quái (nhiều chuyện đó), hoặc là Nhan gia có rất nhiều chuyện để bát quái “Nhưng mà cũng khó , nếu cái cậu nhóc Nhan Thư Đông kia chịu học tập, về sau Nhan gia hẳn cũng cho nó thừa kế cái gì đâu, vài năm gần đây phải Nhan Tầm Châu có thêm đứa con trai sao? tại, ở Nhan gia, Nhan Thư Đông có mẹ, hơn nữa chính bản than lại muốn phát triển, còn có thể làm gì được a…?”
      Lâm Diễm giả vờ tở vẻ nghi ngờ “Người có tiền là nhiều chuyện a… bảo vệ, gặp qua Nhan Thư Đông chưa?”
      “Đương nhiên là có rồi… Nhưng mà, đứa kia, tuy rằng thành tích học tập tốt lắm, nhưng bộ dạng lại rất đáng , hình như nó giống ba, Nhan Tầm Châu chính là người cực kỳ đẹp trai nha, ha ha ha…” Bảo vệ xong, liền đứng lên, đột nhiên ánh mắt sáng rực, đứng đối diện với cổng trường, gọi to tiếng “Nhan Thư Đông, cháu lại đây!”
      Dung Nguyễn 1995susu thích bài này.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 4: Hy Duệ, cậu … người phụ nữ xinh đẹp ấy có phải là mẹ mình?
      Edit: Rika
      “Nhan Thư Đông, cháu lại đây”
      Theo tiếng của bảo vệ, Lâm Diễm cảm thấy lòng ngực mình run rẩy, bàn tay nắm chặt, ngón tay trắng bệch, đâm cả vào da thịt, từng giọt máu như muốn chảy ra ngoài,tay trái nắm chặt thành ghế, nhưng cả người nhịn được mà run rẩy, ánh mắt của vô cùng đau đớn.
      Lâm Diễm vội quay đầu nuốt nước mắt ngược vào trong, sau đó nhìn chằm chằm cậu bé đứng trước cửa.
      Nhan Thư Đông cảm thấy bác bảo vệ là phiền phức, cậu vỗ vỗ vai Lục Hy Duệ, “Cậu trước
      Lục Hy Duệ cũng vỗ lại vai cậu “Mai gặp lại”
      Nhan Thư Đông nhún nhún đôi vai , quay đầu nhìn bảo vệ, sau đó kiên nhẫn bước vào, đứng trước cửa mở miệng hỏi “Bác bảo vệ, bác gọi cháu lại có chuyện gì ạ?”
      Bảo vệ là người xuất thân trong quân đội,rất trọn sỹ diện, vừa nãy ông vừa mới chuyện với người phụ nữ xinh đẹp kia về chuyện của Nhan gia, nhưng Nhan gia cũng là gia đình giàu có, con của họ còn học ở đây. Chuyện nhà người ta, đến phiên mình lên tiếng.
      Cho nên sau khi nhìn thấy Nhan Thư Đông, bảo vệ mượn uy của người lớn, lớn tiếng với cậu bé như giáo viên chủ nhiệm “Nhan Thư Đông, tại sao cháu lại hòa đồng với các bạn, cẩn thận bác với giáo viên chủ nhiệm, cháu bắt nạt bạn bè”
      “Vậy abcs , là nhàm chán”Nhan Thư Đông chán nản mở miệng, nhận thấy có người nhìn mình, nghiêng đầu vào bên trong nhìn “Bác bảo vệ, người bên trong là vợ bác sao?”
      “Tiểu tử thúi” Khuôn mặt bảo vệ hồng rực lên, muốn bào chữa, lại nghe Nhan Thư Đông tiếp “ Vợ bác xinh đẹp như thế, vậy mà còn giấu”
      Sắc mặt baor vệ sớm biến thành màu gan heo, quay đầu giải thích với Lâm Diễm “Cậu bé này chỉ giỏi quậy phá, giáo viên cũng lắc đầu”
      Nhan Thư Đông nhìn bác bảo vệ, sau đó hừ tiếng, xoay người bước , động tác thập phần tiêu sái.
      với nó chút…” Bảo vệ quay đầu lại, muốn tiếp, bỗng dưng im bặt, người phụ nữ xinh đẹp kia, biến đâu mất rồi………
      __________
      Lâm Diễm cùng Nhan Thư Đông bảo trì khoảng cách cố định, bước như người vô hồn, đường cẩn thận đụng phải bé, bé bước lui mấy bước rồi ngã sấp xuống.
      Lâm Diễm ngồi xổm xuống nâng người bé dậy “Cháu có sao ?”
      “Cháu sao, chỉ là, mông hơi đau” .
      Lâm Diễm đưa tay phủi phủi bụi người bé, bé ngượng ngùng cúi đầu “ tại cháu hết đau rồi ạ”
      Lâm Diễm “ xin lỗi”
      “Cháu sao ạ, đừng lo lắng”
      . . . . . . . .
      Thời điểm Lâm Diễm bước ra khỏi cổng tường, Nhan Thư Đôgn đứng bên cạnh chiếc xe màu trắng, mở cửa xe, ngồi vào, sau đó đưa đôi mắt chán ghét nhìn , còn dựng thẳng ngón giữa với nữa.
      Xe chạy càng ngày càng xa, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, sau đó đứng lại, xoay người vào ven lề đường, đưa tay vẫy chiếc taxi.
      Lâm Diễm lấy từ trong túi xách ra tờ giấy ghi địa chỉ, sau đó tài xế lái xe theo hướng tiểu khu Nhã Lâm, tại tiểu khu Nhã Lâm, taxi dừng lại, thanh toán tiền rồi bước xuống xe.
      Lý Đường đưa cho địa chỉ khu nhà của ta là tầng 8, khu A, phòng 301. Lâm Diễm chờ thang máy, trực tiếp lên bằng thang bộ. Bước từng bậc thang, tiếng giày cao gót nện xuống, tuy mạnh lắm, nhưng cầu thang vắng người, vì thế vang lên tiếng ‘cộp cộp cộp’, nghe ghê rợn. Đối với Lâm Diễm mà , mỗi tiếng vang tựa như cây đinh đâm vào lòng , còn chưa đến tầng 3, bắt đầu vịn vào lan can cầu thang thở hổn hển.
      Đau, rất đau, từ khi ra tù đến bây giờ, mới cảm nhận được loại đau đớn như lăng trì này nó là thống khổ, mỗi tấc da, tấc thịt, ấc lý trí của dường như bị xé toạc ra, vỡ vụn. nhớ tới lúc còn , ở trong căn phòng tối đen như mực, ngồi bên cánh cửa mà gào khóc, tuyệt vọng, xung quanh lạnh như băng, từng đợt sóng biển như muốn nuốt chửng lấy .
      . . . . . . .
      Lâm Diễm dùng cái chìa khóa Lý Đường đưa để mở cửa, trong phòng bếp có tiếng động, hoài nghi lỗ tai mình nghe nhầm.
      Đứng trong phòng, đưa mắt nhìn xuống nhà bếp, trong đó có bóng dáng người đàn ông cao bận bịu, người đàn ông mặc áo sơ mi màu vàng, mặc quần tây, thắt lưng màu đen.
      Người đàn ông này, là Lý Đường.
      “Giám ngục trưởng” Lâm Diễm mở miệng.
      “Tiểu Lâm, tôi nhớ hình như bên cạnh tủ TV tôi có để nửa chai rượu, mang giúp tôi qua đây với” Lý Đương đưa lưng về phía LÂm Diễm mở miệng , giọng của thanh mát, giống như dòng suối trong suốt tươi mát.
      Ngữ điệu của nhanh chậm, mặn nhạt, bình tĩnh thản nhiên, nghe ra cảm xúc như thế nào.
      Lần đầu tiên Lâm Diễm gặp Lý Đường, bởi vì hoàn thành chỉ tiêu công việc, nhìn thấy mà sợ hãi tới mức mặt trắng bệch.
      Trong trại giam, có quy định là công việc được giao trong ngày phải hoàn thành, tuy quy định là như thế, nhưng lượng công việc trong ngày rất nhiều,mà lúc ấy cố vừa mới tới, chưa làm quen được với môi trường, nhưng bởi vì hoàn thành chỉ tiêu được cộng điểm lao động, mà điểm càng cao, được giảm hình phạt xuống.
      Bình thường, các cảnh sát trong ngục cũng lén cho phép các mang đồ về làm, thậm chí còn lén lút cấp thêm chút phí sinh hoạt cho các , nhưng việc này nên để cho giám ngụ trưởng biết được, cho nên lúc Lâm Diễm bị giám ngục trưởng gọi tới, đối với việc này khác gì trời sập xuống, ở trong tù, cẩn thận chỉ phạm sai lầm lần, những cố gắng và biểu của mình đều bị phá tan tành, còn có thể ảnh hưởng đến thành tích lao động nữa.
      “1092, làm gì đó?” Giám ngục Lý Đường nhíu mi nhìn quát, 1092 là số của .
      Đối mặt với câu hỏi của giám ngục, tay chân run rẩy, giám ngục thấy , liền hỏi “Mới tới sao?”
      “Báo cáo giám ngục trưởng, tôi vào ngày 5 tháng 6 năm nay” trả lời.
      Sau đó Lý Đường hỏi tiếp “Có cảm thấy trại giam này có giúp cải thiện được bản tính của mình ?”
      Lý Đường hỏi toàn là những câu hỏi bình thường, các cảnh sát trong coi trại giam cũng hướng dẫn phải trả lời như thế nào, hơn nữa mặt phải biểu cảm xác như thế nào. Nhưng Lâm Diễm làm được, ngẩng đầu, nhìn thẳng Lý Đường “Cảm ơn nhà nước, cảm ơn quốc gia quan tâm, nhiều ngày nay, các cảnh sát giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, nếu được ra ngoài, chúng tôi làm người có ích”
      . . . . . . . . . .
      Lâm Diễm mang ra ít rượu cho Lý Đường, Lý Đường đột nhiên tại tôi phải là giám ngục trưởng, cũng đừng khách sáo như vậy?”
      Lâm Diễm cúi đầu, nhìn xuống đất, tận lực làm cho ngữ khí của mình thoải mái “Giám ngục trưởng, vì sao lại đến đây?”
      “Tôi tới học tập Lý luận của Đảng?” Lý Đường , sau đó lấy chai rượu đổ vào trong cái nồi, nhất thời xung quanh tỏa ra mùi rượu thơm nồng, Lâm Diễm hơi hơi khịt khịt mũi, sau đó Lý Đường đột nhiên quay đầu, nhìn nhìn thấy con trai chưa?’’
      Lâm Diễm gật đầu, sau đó “Gặp rồi , cảm ơn giám ngục trưởng”
      Lý Đường cho rau củ vào, sau đó nếm thử, qua lúc lâu mới mở miệng “ Cảm ơn quan tâm, tôi có cách nào sửa”
      Sắc mặt Lý Đường thản nhiên, giỡn cùng sửa được cùng phải sửa, tôi nghĩ sống trong trại giam thời gian, hẳn cũng cảm nhận được cuộc sống chân chính có ý nghĩa như thế nào” xong, đưa mắt nhìn “Tối nay tôi mời cơm, nhưng cần phải rửa chén đó”
      Món ăn Lý Đường làm chính là thịt bò hầm khoai tây với rượu đỏ, nhưng hình thức trình bày giống món Tay, bù lại nêm nếm rất ngon. Lâm Diễm ăn xong liền cảm ơn Lý Đường lần nữa, gì, trực tiếp đứng dậy tới phòng khách xem tin tức, trước khi còn với “Đừng quên nhiệm vụ của là phải rửa chén đó”
      Lâm Diễm đem chén bát rửa sạch, lau khô rồi úp lên giá, sau đó vào với Lý Đường “Nếu trở lại, tôi đến khách sạn thuê phòng”
      Lý Đường điều chỉnh thanh TV lại, sau đó “ Nhà tôi chỉ có gian phòng đâu, đến phòng khách nghỉ
      Lâm Diễm đứng gần cửa, suy nghĩ chút sau đó “Được” rồi nhấc chân đến phòng khách.
      Phòng khách có toilet riêng, Lâm Diễm phải ra ngoài tắm rửa, sau khi tắm rửa sạch , định ra phòng tắm để về phòng bất ngờ đụng phải bồn rửa mặt, sau đó ngã mặt đất. Trong phòng tắm vang lên tiếng <Ba>, Lâm Diễm đau nên kêu lên.
      Lý Đường nghe bên ngoài có tiếng động, liền buông quyển sách trong tay ra, sau đó bước tới nhà vệ sinh, gõ cửa “Tiểu Lâm?”
      Lâm Diễm ngồi chồm hỗm mặt đất, ôm cái đầu gối bị sưng đỏ “ Lý . . . . tôi bị té tí thôi”
      Lý Đường “Có bị làm sao ?”
      Qua lúc lâu, Lâm Diễm mới trả lời “. . . . Tôi sao”
      Lý Đường lo lắng hỏi tiếp “Có cần tôi giúp gì ” Lời còn chưa xong, cửa đột nhiên được mở ra, Lâm Diễm bước chân ra ngoài, của phòng tắm hơi nước nóng lượn lờ. Lúc ra ngoài, chân thấp chân cao, người mặc bộ đồ màu trắng ngắn tay rộng thùng thình, dài ngang đùi.
      Lý Đường cúi đầu nhìn chân chảy máu rồi”
      “Tôi sao” Lâm Diễm .
      Lý Đường nhìn , sau đó đưa tay ôm tới phòng khách, Lâm Diễm bị Lý Đường ôm, tay biết để đâu, cuối cùng đưa tay cầm lấy áo sơ mi của , mà cơ thể của vì lo lắng và cũng vì sức nặng của mà hơi run rẩy.
      Lâm Diếm cảm thấy mình dường như càng ngày càng thay đổi, tuy Lý Đường đem ôm đến bên giường, sau đó bôi thuốc mỡ cho , nhưng vẫn cảm thấy có gì cả.
      Lâm Diễm đem thuốc mỡ Lý Đường đưa đặt tủ đầu giường, sau đó dựa nửa người vào giường, tay cầm hình còn trai lên ngắm.
      Đông Đông, Đông Đông, biết Đông Đông có nhớ mẹ hay . . . . .
      __________
      Gần đây, biểu của Nhan Thư Đông có rất nhiều tiến bộ, về nhà biết làm việc nhà, làm bài tập xong xuôi sau đó mới chơi, mà cả căn phòng lớn thế này cũng ai chơi cùng cậu, cậu bé chơi trong căn phòng của mình, xem TV, hoặc vào vườn hoa đào đất.
      Khi làm việc nhà, nếu như có ai sai bảo cậu làm gì, cậu gọi điện thoại cho bạn tốt Lục Hy Duệ, hai cậu bàn rất nhiều về các bài tập về nhà, sau đó đến các đề tài mà các cậu bé thích như quái vật nào có thể thống trị được Trái Đất, vũ trụ có vua hay , vân vân và vân vân…..
      Mà nơi Nhan Thư Đông biểu tốt nhất, cậu muốn Nhan Tầm Châu nhìn cậu và cười, ví như hôm nay tình cờ cậu bé gặp Nhan Tầm Châu ở vườn hoa, Nhan Thư Đông cố ý trưng ra khuôn mặt nhắn đáng gọi mootjt iếng “baba”, sau đó giải thích lý do vì sao cậu lại xuất ở vườn hoa “Hôm nay, giáo viên bảo con về quan sát thực vật rồi viết nhật ký, cho nên con ở trong này quan sát quá trình sinh trưởng của cây cỏ”
      Nhan Tầm Châu đưa mắt nhìn cậu, “Con viết được ?”
      Nhan Thư Đông cúi đầu nhìn hoa lá “Được ạ”
      Hôm sau, cậu lại qua loa ghi trong nhật ký câu “Nhà của em có hoa cỏ , cho nên em viết được”
      __________
      Lâm Diễm ngây ngốc ở thành phố S tuần, từ sáng đến tối đều đứng trước cổng trường, nhưng ai nhận biết được , bởi vì hóa trang rất khéo, mỗi ngày phong cách bất đồng, nào là tiể thư đài các, nào là người lái xe…. Mà hôm nay, ra đường với trang phục của Lý Đường.
      “Sau này, có thể tôi mặc như thế này”
      Lâm Diễm tươi cười “Ánh mắt tốt, tôi thích hợp với loại quần áo này sao, chẳng qua là do quần áo của tốt mà thôi”
      Lâm Diễm vuốt mông ngựa, rốt cục làm cho Lý Đường bật cười, thêm “ Chân đỡ chưa, lại được chứ?”
      Lâm Diễm đổi đôi giày đế bằng, bỏ đôi giày cao gót mười phân kia ra, cả người thấp hẳn , chỉ cao hon mét năm mươi, hôm nay lại mặc cái quần bò, mặc áo sơ mi, thời điểm xuất ở cổng trường, có rất nhiều bà mẹ đón con nhìn nhìn .
      _______________
      NHan Thư Đông nhìn nhật ký viết tốt của mình, nhưng cậu cũng mấy quan tâm, rốt cuộc cậu đem tính toán mấy ngày nay trong đầu mình cho bạn tốt Lục Hy Duệ.
      Nhan Thư Đông kéo Lục Hy Duệ tới vườn hoa sau dãy phòng học, tính toán đem “Chuyện quan trọng của đời người” cho bạn tốt nghe: “Hi Duệ, mấy ngày nay, có người phụ nữ cứ theo dõi mình”
      Sắc mặt Lục Hy Duệ lên khiếp sợ, liền hỏi “Là người ta muốn bắt cóc cậu sa?”
      Nhan Thư Đông lắc đầu, cậu dám khẳng định suy nghĩ của chính mình.
      Lục Hy Duệ nguyên bản là ngồi xổm mặt đất đếm kiến, nghe Nhan Thư Đông , liền đứng dậy, liên tục đưa ra ý kiến “Chúng ta nên báo cảnh sát, hoặc là chugns ta báo với thầy hiệu trưởng kêu bảo vệ bắt người phụ nữa kia lại hỏi”
      Nhan Thư Đông lắc đầu, do dự hồi, mới dám ra suy nghĩ của mình “Hy Duệ, cậu …….Người kia, có hay chính là mẹ của mình?”
      Việc này hệ trọng!
      Lục Hy Duệ trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, nhíu nhíu mày, miệng lẩm bẩm “Đây là chuyện hệ trọng nha. . . “
      Khoan , Lục Hy Duệ hỏi “Người phụ nữ đó có giống cậu ? Gien, gien di truyền cậu hiểu chứ, chính là đứa trẻ khi sinh ra vài đặc điểm giống ba mẹ của mình….”
      susubornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :