1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

(TRỌNG SINH) CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN - TẦM HOA THẤT LẠC ĐÍCH ÁI TÌNH (170/426C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. roi_se_yeu_ai

      roi_se_yeu_ai Well-Known Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      343
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 41: Thời điểm hài lòng
      Mấy ngày Tết thời gian trôi rất nhanh, vèo cái đến mười lăm tháng giêng.

      Đại Bảo ở nhà thở ngắn than dài, than thở ngày xuân tươi đẹp sao ngắn ngủi, chơi còn chưa phải học!

      Tiền mừng tuổi của Tiểu Bảo và Nhị Nha sớm bị sung công. Lý do của Triệu Ngọc Trân là “Các con còn , chưa biết tiêu tiền, số tiền này vẫn nên gửi ở chỗ mẹ” .

      Đại Bảo tiêu hơn nửa số tiền lì xì, đa phần là mua diêm tiên chơi. Lúc cậu thành giao nộp tiền còn liếc trộm em Chu Tiểu Vân, nghĩ thầm Đại Nha thà như thế chắc chắc chưa tiêu đồng.

      Đợi đến lúc cậu biết Chu Tiểu Vân dùng hết tiền mua đồ mà trong con mắt của cậu hề có giá trị đôi mắt trợn tròn. Hoá ra em bề ngoài luôn thà mới là cao thủ dùng tiền, lợi hại nhất là ba mẹ trách cứ nửa câu. Nhìn lại mình, mới dùng hơn nửa “mà thôi”, vì sao chỉ có mình mình bị mắng?

      Đại Bảo phục: “Mẹ, con mới dùng hơn nửa, mẹ mắng con nửa ngày trời. Đại Nha tiêu hết tiền, sao mẹ mắng nó? “

      Triệu Ngọc Trân tức giận, trợn trắng mắt nhìn Đại Bảo: “Cách dùng tiền của hai đứa khác nhau. Tiền của con là mua đồ chơi cái gì tiên đó, vừa đắt vừa dùng được, đơn giản là xài tiền bậy bạ. Em con sao, nó hiếu học, cố gắng phấn đấu thành học sinh giỏi, đồ nó mua là để luyện thư pháp. Thím Ba có , trẻ con muốn luyện chữ là việc tốt, là cha mẹ cần ủng hộ, thím ấy đưa đống giấy báo cho em con mang về luyện viết. Giờ con còn nghĩ con có thể so với em nữa ?”

      Tống Minh Lệ liên tiếp khen con mình vừa hiểu chuyện vừa văn nhã. Triệu Ngọc Trân nghe hiểu lắm, nhưng mấy từ “Hiếu học, chăm chỉ, cố gắng phấn đấu” bà nhớ rất kỹ.

      Con mình được Tống Minh Lệ từ trước đến nay mắt cao hơn đỉnh tán dương như vậy, trong lòng bà cảm giác hài lòng lan toả. Nhà mình so được với các nhà khác, trừ việc có đông con hơn tìm ra mặt nào mạnh hơn mấy em. Chu Tiểu Vân giúp bà có vinh dự này, khiến bà khó có dịp ở trước mặt Thẩm Hoa Phượng, Chu Phương và Tống Minh Lệ ngẩng cao đầu lần.

      Vì thế, cần Chu Tiểu Vân đem tiền mừng tuổi mua đồ “cần dùng” gì đó, tiêu nhiều hơn Triệu Ngọc Trân cũng trách cứ.

      Đáng thương Đại Bảo đá phải tấm sắt, sờ sờ mũi đứng góc tự suy ngẫm. Cậu nghĩ lại nội dung chủ yếu là: Vì sao Đại Nha làm gì cũng tốt, mình làm gì đều bị mắng nhỉ?

      Tự ngẫm quá phút, Đại Bảo bị thu hút bởi trò “Công thành” bọn trẻ gần đó chơi.

      Dùng cục đá sắc vẽ vòng đất, hai hình chữ nhất lớn chính là “Tòa thành”, bên ngoài vẽ cả đường rộng lắm, chỗ ngoặt vẽ nửa cung tròn to.

      Cả nhóm chia thành hai phe, mỗi bên đứng trong “Tòa thành” của mình. Bên nào cũng chọn ít binh sĩ ở lại thủ thành, số còn lại ra công thành. Đường công thành rất hẹp, lúc nào cũng phải đề phòng kẻ địch tập kích, chỉ cần dẫm lên vạch là chết, phải rời khỏi trò chơi. Vì thế, lúc chơi rất cuồng nhiệt, ngừng có bạn bất ngờ bị đẩy ngã.

      Cũng may giờ là mùa đông, mặc áo bông dày té ngã đau, lúc bò dậy còn vỗ tay, hò hét ngừng cổ vũ cho phe mình.

      mảnh đất trống ngừng truyền đến tiếng reo hò “Chú ý đằng sau có đứa đẩy kìa”, “Mau mau chạy ra công thành”, lượng ai giống ai, mấy đứa kích động mặt mũi đỏ bừng.

      Trò Công thành chơi được quanh năm, câu nệ nam nữ, số người giới hạn – tất nhiên càng đông người càng nào nhiệt, chơi càng vui. Đại Bảo thích nhất mấy trò dựa vào tốc độ, khéo léo và bạo lực, sớm gia nhập phe ít người hơn. Bên đó vốn đó sắp thua, chỉ còn ba người trong đó có hai người thủ thành, đối phương có năm sáu người công thành, mỗi người hướng, có vẻ sắp bị công phá rồi.

      Có binh sĩ dũng mãnh như Đại Bảo gia nhập, tình thế lập tức thay đổi, mình cậu đứng ở chỗ giao cắt chặn thế tiến công, hai người vóc dáng thấp bé đứng trước bị cậu dùng lực đẩy ngã nhào mặt đất.

      Đồng bọn đứng cạnh kích động vỗ tay cổ vũ Đại Bảo, cậu có cảm giác thắng lợi dùng hết sức bình sinh đối kháng đối thủ. Cuối cùng ngờ toàn thắng, bọn trẻ reo hò vang dội.

      Chu Tiểu Vân cũng thích chơi trò này, nóng lòng muốn thử định tham gia.

      Đại Bảo sợ em ngã đau, bèn dặn dò: “Đại Nha, em nhớ theo sát , lát nữa chạy sau , có che chở em đừng sợ.”

      Đây là lời lòng, Đại Bảo rất tốt với . Dù cậu có rất nhiều khuyết điểm nhưng lại là người tốt hết lòng bảo vệ em . Trong lòng rất cảm động, đồng ý rồi đứng cạnh Đại Bảo.

      Trẻ con chơi cùng chỗ là người cùng thôn nên biết hết nhau. Chu Chí Hải và Chu Tiểu Hà cũng ở bên trong, Phùng Thiết Trụ, Vương Tinh Tinh cũng muốn về phe Đại Bảo, Chu Tiểu Vân, hai phe kém nhau hai người nhưng ai tính toán, mỗi người có vị trí và nhiệm vụ riêng, tiếp tục chơi.

      Đại Bảo là lực lượng “Công thành” chủ yếu. Cậu cao nhất, chạy rất nhanh nên ít người là đối thủ của cậu, chạy lúc đứng đường công thành của kẻ địch. Nhưng mà, bên kia những người khác được, Vương Tinh Tinh và Chu Tiểu Hà bị đẩy giẫm vạch , Chu Chí Hải chống cự hơn hai phút cũng “hi sinh” oanh liệt. Phùng Thiết Trụ người béo chạy quá chậm, ưu điểm là người khác đẩy nổi.

      Chu Tiểu Vân rất khôn, đứng trong nửa cung tròn “pháo đài an toàn”, theo quy tắc của trò chơi chỉ cần chạy vào trong “Pháo đài” ra ngoài bị công kích, tuyệt đối an toàn. nhân lúc đối phương chú ý từ “Pháo đài” này chạy sang cái khác, tất nhiên ngừng tranh thủ cơ hội đẩy ngã đối phương, chốc lát sau, đứng cạnh Đại Bảo.

      Đại Bảo giọng phân phó: “Đại Nha, trong thành địch có bốn người, ba đứa con lớn lắm, lát nữa chạy vào trong tấn công, em đứng sau đẩy là được, nghe chưa?”

      Ở trong trò chơi, Đại Bảo có quyền chỉ huy, Chu Tiểu Vân gật đầu. Theo kế sách của Đại Bảo hai em tiếng trống làm tinh thần hăng hái tấn công tòa thành đối thủ.

      Yeahhhh! Bên thắng hoan hô mừng thắng lợi.

      Khuôn mặt nhắn của Chu Tiểu Vân đỏ bừng, đầu đầy mồ hôi, cũng nhảy dựng lên, tìm lại được cảm giác sung sướng đơn thuần lâu được trải nghiệm.
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, thuyt3 others thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 42: Phương Văn Siêu cảm động
      Lễ khai giảng rất náo nhiệt. Trong túi sách của các bạn phải đựng sách vở mà là gạch, gặp nhau đứa nào cũng phải xem có nhiều gạch hơn mình ? Gạch có to ?

      Có bạn mang nửa viên gạch, cũng có người mang gạch mới cất trữ trong nhà. Hai người Chu Tiểu Vân cùng Đại Bảo mang theo gạch nhà bác Cả. Nhà bác ấy năm kia đắp ngoái lợp mái ngói còn thừa ít cất sau nhà, lần này có cơ hội dùng.

      Sau khai giảng, các thầy bắt đầu bận bịu công việc. Trường đắp tường bao có tiền nên thuê nhiều thợ lắm vì thế để thầy và học sinh cùng chuyên gạch, bê đá. Trẻ con thấy cần học đều rất vui vẻ, ở trong sân trường chạy tới chạy lui ai ngại mệt. Nhưng mà chỉ khổ Phương Văn Siêu tay trói gà chặt. Nhà gia cảnh tệ, ở nhà ít phải làm việc nặng, mấy chuyện này am hiểu, sau hai ngày eo mỏi lưng đau.

      Cũng may Chu Tiểu Vân thay thầy quản lý lớp rất tốt, giúp hậu cố chi ưu (nỗi ưu phiền sau lưng người làm việc lớn).

      Sau nửa tháng, tường bao quây kín quanh trường. tường cao hơn thước bao bọc trường kín kẽ chỉ chừa cổng chính, cuối cùng có dáng vẻ của trường học. Hiệu trưởng Kiều vuốt vuốt râu, mừng đến cả ngày tươi cười, hoàn thành được việc lớn.

      Sân trường nhốn nháo dần dần khôi phục trật tự bình thường, có tường bao tượng trốn học giảm đáng kể.

      Đại Bảo sau khi khai giảng chăm chỉ học hành hơn, so được với Chu Tiểu Vân nhưng so với trước đây tiến bộ hơn nhiều. học chịu nghe giảng, về nhà làm xong bài tập mới chơi.

      Chu Tiểu Vân vì từng chút biến hoá của trai cảm thấy vui mừng, thường xuyên ở trước mặt cha mẹ khen Đại Bảo. Triệu Ngọc Trân thấy con lớn luôn luôn nghịch ngợm bắt đầu biết học tập cũng rất hài lòng, lúc vui khen ngợi cậu, cộng thêm Chu Tiểu Vân hát đệm, nhất thời khen Đại lạc mất phương hướng.

      Chu Tiểu Vân bắt đầu luyện bút lông. tiếc giấy Tuyên nên chỉ dùng báo cũ luyện. Xem kĩ bảng chữ mẫu thầy Phương đưa, chăm chú luyện những nét cơ bản.

      Chu Tiểu Vân phát từ lúc sống lại tính cách của thay đổi rất nhiều, vốn là người văn tĩnh hướng nội, bây giờ khéo léo thông minh có năng lực. Điều này tất nhiên là có liên quan đến kinh nghiệm sống hơn hai mươi năm.

      Quan trọng hơn là biết mình muốn làm gì, xác định mục tiêu xong chần chừ, lập tức thực . Lấy việc luyện chữ mà , kiếp trước bình thường, có nghị lực kiện trì nhưng giờ bảy tuổi trong nội tâm lại là linh hồn của người trưởng thành, nghị lực của khiến cũng thấy ngạc nhiên.

      Ban đầu biết quy tắc, lúc viết vô cùng thê thảm, nhưng mỗi ngày kiên trì luyện tiếng, dần dần nảy sinh hứng thú. cố gắng luyện tập, sau hơn tháng cũng có đường nét.

      Trước đây, định đem chữ mình viết cho Phương Văn Siêu nhìn, đợi đến khi cảm giác tương đối hài lòng mới cầm tràn tờ giấy báo chi chít chữ đến hỏi Phương Văn Siêu.

      Phương Văn Siêu diễn tả được cảm giác trong lòng, khi cầm tờ báo trong tay Chu Tiểu Vân. Khoảnh khắc ấy, bị nghị lực kiên định, nhẫn nại của Chu Tiểu Vân làm rung động.

      Mở tờ báo ra, bên trong viết kín chữ. Ban đầu còn non nớt nhưng có thể nhìn ra lúc viết đặt nhiều tâm tư bên trong. Phương Văn Siêu biết gì với đôi mắt chờ mong trước mặt kia. quyết định hết lòng bồi dưỡng bé. thể nào lại coi như học sinh bình thường, mà cao hơn thầy trò có tình cảm cha con.

      Dưới tỉ mỉ chiếu cố của thầy, Chu Tiểu Vân có đột phá. Trừ việc cố định tập các nét, bắt đầu viết các chữ đơn giản. Nhìn thầy Phương lúc thấy chữ càng ngày càng tươi cười, có lòng tin lớn hơn với chính mình.

      Chu Tiểu Vân có thể sử dụng kèn ác-mô-ni-ca thổi khúc nhạc đơn giản, nên Phương Văn Siêu dạy kéo đàn ác-cooc-đê-ông. Đàn ác-cooc-đê-ông thể để mang về nhà, chỉ có thể tranh thủ lúc chưa vào học đến ký túc xá của thầy tập luyện.

      lâu sau, các thầy trong trường đều biết Phương Văn Siêu có học sinh xuất sắc.

      Thầy Hoàng trêu chọc: “Thầy Phương, thầy nhặt được mầm non tốt, đứa bé chăm chỉ ham học như thế thực hiếm thấy. Nghe năm nay trường chúng ta muốn cử học sinh thi hội diễn văn nghệ tỉnh nhân dịp quốc tế thiếu nhi. Thầy nên bồi dưỡng em nó nhiều hơn, đến lúc đó có thể nổi tiếng.”

      Có người khích lệ Chu Tiểu Vân như thế, là thầy Phương Văn Siêu rất tự hào. Được thầy Hoàng nhắc nhở, cũng cảm thấy nên nhanh chóng chuẩn bị.

      dạy Chu Tiểu Vân thổi khúc nhạc tên là khua mái chèo. Chu Tiểu Vân biết dụng tâm của thầy, nhưng rất thích bài hát này.

      (Khua mái chèo: là bài hát cổ điển của trẻ em Trung Quốc, xuất trong các tập phim “Trẻ em đoá hoa của quê hương” năm 1955. Ai tò mò nghe thử ở đây: Link)

      “Hãy để chúng em khua mái chèo, con sóng đẩy thuyền xa, ra ngoài khơi có tháp trắng rất đẹp, bốn phía tường đỏ phủ kín cây xanh. Thuyền em trôi nổi, dập dềnh mặt nước, gió mát bắt đầu thổi…”

      Ca từ đẹp giai điệu du dương khiến bài hát này rất nổi tiếng trong khối tiểu học, đây là ca khúc Chu Tiểu Vân thích nhất.

      Hằng ngày hát bài này đường về nhà và học. Phương Văn Siêu hào phóng cho cây kèn ác-mô-ni-ca mình thích. Mỗi khi Chu Tiểu Vân dùng kèn ác-mô-ni-ca thổi bài hát này, tâm tình luôn vui vẻ, cảm thấy cuộc sống hạnh phúc giản đơn chỉ có ngày bé thơ mới được cảm nhận .
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, thuyt2 others thích bài này.

    4. roi_se_yeu_ai

      roi_se_yeu_ai Well-Known Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      343
      truyện hay wa' thanks bạn nhe' :yoyo38:
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 43: Ti vi khiến người ta say mê
      [​IMG]

      Đầu xuân tháng ba, xảy ra kiện lớn: trong thôn bắt đầu có điện .

      Ai cũng vui mừng. Có điện rồi sau này cần thắp đèn dầu, chuyển sang dùng đèn điện, tốn bao nhiêu mà còn sáng hơn đèn dầu nhiều.

      Đến khi nhà Chu Quốc Cường mắc đường dây điện, điều kiện học tập của Chu Tiểu Vân ràng được cải thiện hơn trước. Trước đây, dùng đèn dầu ánh sáng tối tăm trong thời gian dài tốt cho mắt. Bây giờ, bóng đèn bốn mươi watt chiếu sáng cả căn phòng, rất tiện cho việc học.

      Chu Tiểu Vân tự động kéo dài thời gian luyện chữ thêm nửa tiếng đồng hồ, Triệu Ngọc Trân tiếc tiền điện để hỗ trợ . Bà biết nhiều chữ nhưng cũng có thể nhìn ra chữ con mình càng ngày càng đẹp, đâu nhắc tới con toàn lời hay ý đẹp. Bác Cả Chu Quốc Phú năm ngoái đóng ghế cho khách, còn lại ít mẩu gỗ thừa, đóng thành bàn học cho và Đại Bảo dùng. thích lắm, cái bàn nho , có tủ cất sách khiến mặt bàn rộng hơn, viết chữ hay đọc sách cũng thoải mái để tay.

      Trong phòng vốn có cái bàn cũ lung lay Đại Bảo vẫn dùng, bị Tiểu Bảo khắc ít vết lên đó. thích nhưng lựa chọn khác nên đành dùng tạm. Giờ có bàn học mới, cái cũ bị vứt bỏ.

      Đến tối, Chu Tiểu Vân, Đại Bảo mỗi người đầu, mặt hướng vào nhau học bài. Tiểu Bảo bị khí học tập hấp dẫn, ngồi ỳ dưới chân bàn chịu . sợ em trai ở bên cạnh linh tinh ảnh hưởng đến việc học nên dạy cậu đếm số. Thực ra sợ em quấy rầy, cái chính là lo cho Đại Bảo dạo này chăm chỉ học vì Tiểu Bảo mà phân tâm.

      Có việc để làm, Tiểu Bảo ê a tập đến số, qua thời gian, ngờ có thể đếm từ đến mười. Quả nhiên có con nít ngốc nghếch, chỉ có đứa trẻ chịu học thôi! Chu Tiểu Vân than thở như vậy. Em trai Tiểu Bảo sau khi tốt nghiệp trung học thi lên đại học, sau này ra ngoài làm thuê, hằng năm về quê quá hai lần. ra Tiểu Bảo còn thông minh hơn trai, nếu được giáo dục tốt có thể học cao hơn. Trẻ con phải dạy từ bé! Đối với hành động của Tiểu Bảo, Triệu Ngọc Trân giơ hai tay tán thành, dù sao tốt hơn chạy ra ngoài chơi.

      Nhà Chu Quốc Phú sau khi có điện, mua cái ti vi. Thời ấy, nhà đầu tiên trong thôn có ti vi cũng là nhà Phùng Thiết Trụ gia và nhà bác cả, thời gian sau, mọi người đua nhau đến nhà bác xem ti vi.

      Chiếc ti vi đen trắng mới mua nhãn hiệu gấu trúc, phía dựng dây anten, lấy tay đè vào nút bật, tay kia ngừng chỉnh ăng ten, chưa có điều khiển từ xa nên hồi đó hoàn toàn làm bằng tay. Ti vi màu có điều khiển từ xa phải mười năm mới xuất . Bây giờ có ti vi đen trắng để xem là quý lắm rồi.

      Phòng khách nhà bác cả ngày nào cũng có trẻ con đến coi ké ti vi, sau này người lớn buổi tối ở nhà có việc gì cũng sang đây xem. có chỗ ngồi đứng nhìn, thậm chí có người đứng ngoài cửa xem. có cách nào khác, nông thôn có nhiều trò tiêu khiển, có ti vi về làng có ai muốn xem.

      Trong đám người coi ké ti vi có cả Đại Bảo và Tiểu Bảo. May mà Đại Bảo nhớ phải làm xong bài, vừa làm xong, sách vở chưa kịp thu dọn chạy ngay sang nhà bác. Bình thường đợi đến khi bác thông báo tắt ti vi ngủ mới lưu luyến rời quay về nhà. Ngày chủ nhật dứt khoát đóng đô cả ngày ở đó, ngay cả bữa trưa cũng ăn cùng nhà bác Cả, Tiểu Bảo theo sau này cũng thành khách quen.

      Chu Tiểu Vân thấy nhà bác đông người quá nên muốn xem náo nhiệt, ở nhà an nhàn luyện chữ.

      thời gian sau, Thẩm Hoa Phượng bắt đầu xót tiền điện. Ban đầu bà được nở mày nở mặt khi người đến nhà mình xem ti vi nối liền dứt, mấy ngày đó được phổng mũi phen. Người lớn đến nhà bà xem ti vi tránh được chuyện trò dăm ba câu, ai cũng khen nhà bà khá giả, tốt tính.

      Thẩm Hoa Phượng rất thích nghe những lời khen ngợi đó. Từ trước đến nay bà vốn thích nhà chú Ba ở thị trấn khá giả hơn nhà mình, lần trước đến nhà đỏ mắt khi họ có ti vi. Nếu , tại sao trong thôn mới có điện lâu bà giật dây chồng mua ti vi về.

      (đỏ mắt: nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng)

      Mỗi ngày người đến kẻ , ti vi bật từ sáng đến tối mịt, bà bắt đầu tỉnh lại sau cơn hưng phấn. Cứ tiếp tục như vậy, tiền điện mỗi tháng cao ngất ngưởng. Nhưng ở quê, hàng xóm đều là người quen, ít nhà còn là họ hàng, thể trực tiếp há mồm bảo người ta đừng đến nữa.

      Thẩm Hoa Phượng suy nghĩ lâu, cuối cùng nghĩ ra cách hay. Đến tám giờ tối, bà xin lỗi mọi người, muốn ngủ sớm ngày mai sáng sớm có việc phải làm rồi tắt ti vi. Trẻ con xem đến chỗ hay hò hét muốn xem tiếp, người lớn xấu hổ thể lời kì kèo, mọi người lần lượt ra về. Sau , hai lần như vậy, có vài người hiểu đây là uyển chuyển hạ lệnh đuổi khác, dần dần người đến ít hơn. Cho dù có đến, cũng biết điều đến tám giờ tự động ra về. Bà thầm đắc ý, đạt được mục tiêu ít mở ti vi lại trực tiếp đắc tội với người khác.

      Nhưng trong số đó, vẫn có đứa biết điều, ví dụ như Đại Bảo, ngày nào cũng nài nỉ để được xem thêm. Với đứa cháu trai nghịch như quỷ này, Thẩm Hoa Phượng mắng được, chửi xong, chỉ có thể sầm mặt bảo nó về nhà.

      Đại Bảo cảm thấy mình rất oan uổng, về nhà kể chuyện này cho mẹ Triệu Ngọc Trân. Trẻ con có thể hiểu uẩn khúc trong đó, sao Triệu Ngọc Trân có thể .

      Triệu Ngọc Trân tức giận Thẩm Hoa Phượng quá mức keo kiệt, nghiêm khắc hạ lệnh cho Đại Bảo được phép sang đó nữa.

      Đại Bảo nghe, la hét “Con muốn , con muốn xem ti vi. Ai bảo nhà mình có ti vi, con sang nhà bác Cả xem.” Triệu Ngọc Trân tức nổi, tát con cái

      Thấy gương mặt Đại Bảo bị đánh hồng rực lên, in dấu năm ngón tay, trong lòng bà hối hận. Đại Bảo chỉ là trẻ con biết cái gì, hà tất phải trút giận lên đầu thằng bé?

      Hai em ở gần nhau rất thân thiết. Nhà cả giàu hơn nên thường xuyên giúp đỡ nhà mình. Lúc thiếu tiền đều là mượn của nhà ấy. Đại Nha vẫn mặc quần áo cũ của Tiểu Hà – lúc đó đưa quần áo cũ của con mình cho con nít nhà khác hơn mặc cũng là cái ơn lớn .

      Vì vậy, trước mặt Thẩm Hoa Phượng, Triệu Ngọc Trân luôn có cảm giác yếu thế. Những lời của Đại Bảo đâm trúng nỗi đau trong lòng bà, dù ít khi đánh con, Triệu Ngọc Trân nhịn được tát Đại Bảo cái nặng.

      Đại Bảo oà khóc, chạy vào trong phòng khóc nức nở.
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, thuyt3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :