1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. gấu ngủ đông

      gấu ngủ đông Member

      Bài viết:
      63
      Được thích:
      27
      ôi mình cứ mong là Đàn nhưng mà hổng phải huhu...
      Ishtar thích bài này.

    2. Phương Lăng

      Phương Lăng Well-Known Member

      Bài viết:
      339
      Được thích:
      458
      chắc là tay zai nhỉ? hồi sau haha :056::056::056:
      Ishtar thích bài này.

    3. AnniePhan

      AnniePhan Well-Known Member

      Bài viết:
      116
      Được thích:
      582
      chap mới có chưa vậy?
      đọc xong mà k phê huhu :yoyo59:
      Tuyen NgoIshtar thích bài này.

    4. thucquy

      thucquy New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      15
      Đừng bảo tay của Tứ hoàng tử nhé..... lần trước đạ bị hụt 1 lần, lần này mà ko phải Đàn nữa .... mình ném đá tác giả à.

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 67.1 Nguy cơ xe ngựa
      Beta: Ishtar


      Mắt thấy quyển sách vất vả mới tìm được bị người khác lấy , Vân Khanh liền nhanh đến bên kia giá sách, ngẩng đầu lên : "Xin chào, sách này có thể nhường cho ta ?"


      Tuy rằng sách là nàng thấy trước, nhưng lại bị người khác lấy trước, nàng cảm thấy là người ta lấy đồ của mình, nhưng cũng có thể xin họ nhường cho.


      Người nọ nghe được bên tai truyền đến giọng giòn nhuyễn của thiếu nữ, dừng bước, quay nửa người lại, giữa trán cũng hơi hơiđộng, "Ngươi muốn xem sách này?"


      Tiếng lạnh lẽo vào ngày thu lại mang đến cảm giác đột ngột như mùa hạ, Vân Khanh hơi ngửa đầu nhìn lại, thấy người nọ ngũ quan ràng, mặt như trọng sơn(chắc là ý mặt nghiêm túc), mày rậm mắtđen, tuy chưa cử động nhưng cả người lại tràn ngập lãnh khí, khỏi cười : " ra là An công tử."


      "Thẩm tiểu thư?" An Sơ Dương nhìn khuôn mặt như như dưới làn sa trắng như tuyết, mũ sa theo hô hấp nhàng đong đưa, giống như ngọn gió mát lướt qua bên người, vóc người so với trước kia cao hơn chút, bộ ngực phập phồng càng thêm cuốn hút, ở dưới áo choàng, càng tỏa ra cuốn hút kinh người, trong lòng vừa động, thoáng cái liền đem ánh mắt chuyển qua giá sách hỏi: "Thương thế của tiểu thư hồi phục rồi sao?"


      Lần trước cùng An Tri phủ hai người ở viện trước chưa vào nội viện, cũng chưa gặp được Vân Khanh, sau khi trở về nghe An Tuyết Oánh kể lại tình trạng của Vân Khanh, biết nàng nằm ở giường, thể động.


      Thanh của vẫn lãnh đạm như trước, thoạt nghe cảm thấy rất lạnh lùng, rất muốn cùng người chuyện với nhau, Vân Khanh biết lãnh đạm của cùng Tứ hoàng tử tuyệt đối khác nhau, là mặt lãnh tâm thiện, mà người kia, cần tới cũng được.


      "Tốt hơn nhiều rồi, bằng hôm nay cũng thể ra ngoài dạo chút." Vân Khanh còn cố ý giật giật vai trái, lời này cho An Sơ Dương, tin rằngAn Tuyết Oánh rất nhanh cũng biết, miễn cho nàng ấy cả ngày lo lắng lung tung.


      "Ân, khỏe rồi tốt." Ánh mắt An Sơ Dương đặt bên vai trái của nàng lúc, mới đưa cuốn《 Lục quốc thiên hạ dã sử chí 》ra, giơcao chút, "Ngươi cũng thích xem loại sách này sao?"


      "Đúng vậy, loại dã sử này cực kỳ ít, ta vẫn luôn tìm nó, may hôm nay ở Vô Nhai thư cục thấy được, nghĩ tới, ngươi cũng thích xem?" Vân Khanh ánh mắt lướt qua quyển sách tay , sau đó rời , tuy rằng chỉnhìn rất nhanh, nhưng An Sơ Dương có thể cảm nhận được ánh mắt của nàng dừng tay loại bức thiết, tâm trạng nôn nóng muốn xem cuốn sách này.


      có chút bất ngờ, có rất ít tiểu thư khuê nữ thích xem loại sách này, như Tuyết Oánh đều là mua các tập thơ ca ở nhà lật xem, loại sách này cơ bản muốn xem.


      Vân Khanh thấyAn Sơ Dương trầm mặc, nghĩ rằng muốn, dù sao sách này rất khó tìm, đoán rằng An Sơ Dương tất nhiên cũngthích, khỏi có chút thất vọng, nghĩ lại, nếu như đợi sau khi xem xong quyển sách này, mình lại mượn về, cũng giống nhau.


      "Ngươi xem xong, lại cho ta mượn xem cũng được."


      "Nếu ngươi muốn. . . . . ."


      trước sau, hai người đồng thời mở miệng, An Sơ Dương nghe được lời của Vân Khanh, đôi mắt như Hắc Diệu Thạch ( loại đá đen)liền lóe lên qia sáng, lời muốn lại nuốt xuống.


      Bởi vì hai người đồng thời mở miệng, Vân Khanh nghe An Sơ Dương cái gì, liền ngửa đầu hỏi: "Ngươi muốn gì?"


      An Sơ Dương chuyển mắt xuống quyển sách tay, lại ngẩng đầu nhìn thiếu nữ đội khăn che mặt, trong mắt nổi lên tia kỳ dị, "Ngươi nếu thực thích, ta xem xong lại đưa cho ngươi xem."


      Vân Khanh mỉm cười, tươi cười lộ ra bên dưới lụa mỏng, mang theo chân thành tha thiết, " rahai chúng ta có cùng suy nghĩ như vậy."


      "Ân." An Sơ Dương từ trong cổ họng lên tiếng, có chút mơ hồ, như có chút xác định.


      "Hừ!" biết như thế nào, bên tai Vân Khanh truyền đến hừ của nam tử, giọng điệu như giận dỗi, lại mang vẻ tùy tiện, có chút quen thuộc như từng nghe qua.


      Nàng khỏi quay đầu nhìn chung quanh, nhưng nhìn thấy thân ảnh của ai cả, thầm nghĩ do mình có lẽ bị bệnh lâu nên lỗ tai nghe nhầm, thu hồi tầm mắt, "Ta lại tiếp tục xem cuốn khác."


      Nếu ra, thể tay mà về, tuy rằng quyển bị người đoạt trước, nhưng còn những quyển khác cho nàng chọn.


      Vân Khanh ở dãy sách lịch sử dạo vòng, phát những quyển khác đủ hấp dẫn nàng, dù sao nhà kệ sách nhà nàng cũng tính là ít, liền chuyển đến dãy sách thuốc, dãy này sách tuy nhiều, nhưng phần lớn là về cơ bản, Vân Khanh nhìn lướt qua, tầng giữa và tẩng dưới vẫn chưa đổi mới, liền ngẩng đầu nhìn tầng , trong đó quyển bìa sách màu vàng nhạt, lần trước ở thư cục nàng hình như chưa xem qua, liền nâng tay chuẩn bị lấy.


      "Thương thế của ngươi còn chưa hoàn toàn bình phục, ta lấy giúp ngươi."


      Lưu Thúy vốn muốn ngăn cản động tác nâng tay của Vân Khanh, ai ngờ bàn tay to ở bên cạnh vươn ra đem cuốn y thư có bìa màu vàng cầm xuống, đưa tới trước mặt Vân Khanh.


      "Đa tạ rồi." Vân Khanh nhận sách, biểu tình có chút sững sờ, An Sơ Dương tại sao còn chưa , mà vẫn đứng ở chỗ cách nàng xa chứ.


      " có gì, tay ngươi tiện, ta cũng nên giúp chút." An Sơ Dương chút cũng có cảm thấy mình làm gì sai, chẳng qua là thuận tay giúp bằng hữu của muội muội lấy sách, đương nhiên, trong lòng sau khi ở thư cục bất ngờ gặp Vân Khanh, liền có ý nghĩ muốn rời .


      Trong tay cầm cuốn sách thuốc bìa vàng, Vân Khanh cảm giác có chút là lạ, liền quay đầu gọi Lưu Thúy, cầm sách thuốc đến quầy tính tiền.


      An Sơ Dương cũng theo phía sau, cầm quyển sách trong tay 《 Lục quốc thiên hạ dã sử chí 》 đặt bên cạnh sách của Vân Khanh, thanh lạnh lùng : "Tính chung."


      " cần, An công tử." Vân Khanh bên , Lưu Thúy ở phía sau nhanh nhẹn lấy ra nén bạc đặt quầy, ông chủ thư cục nhận lấy xong, bỏ sách vào túi đưa cho nha hoàn là Lưu Thúy.


      An Sơ Dương nhìn Vân Khanh lại lần nữa cự tuyệt tâm ý của , sắc mặt khỏi trở nên khó coi, lần trước đưa vòng tay cho nàng, nàng cũng cự tuyệt, lúc này đây, muốn tính tiền giùm nàng, nàng vẫn là kiên trì tự mình chi trả.


      Chẳng lẽ như lời phụ thân , nam tử có công danh, nữ tử có thể an tâm gả cho sao?


      đôi mắt trong veo như như băng tuyết, lại chứa cảm giác mát lạnh hơi đọng lại, lấy ra thỏi bạc nhanh tay đặt quầy, cầm sách liền theo sau Vân Khanh.


      chân dài bước rộng, vài bước liền đến bên cạnh Vân Khanh, cái thái độ lạnh lùng này vẫn đầy uy nghiêm bất dịch ( làm thay đổi được), trong con mắt có thêm vài phần kiên định, "Ta giành lấy công danh."


      Dứt lời, hai má màu nâu đồng phảng phất có chút ửng đỏ, chờ Vân Khanh phản ứng gì, lập tức xoay người lại bước nhanh.


      "Ạch, tiểu thư, An công tử đây là có ý gì a?" Lưu Thúy nhìn bóng lưng màu đen kia càng chạy càng xa, vô cùng mờ mịt hỏi.


      Giành lấy công danh?


      Vân Khanh cũng có chút sững sờ, quan hệ của An Sơ Dương và nàng tuy rằng cũng có quen biết, hai người cũng vì chuyện cướp phỉ lúc trước, mà Vân Khanh cảm thấy hai người như là bằng hữu, nhưng lời hôm nay, giống như là giữa bằng hữu với nhau.


      Nếu nàng nghĩ sâu xa chút, lời này giống như là nam tử hứa hẹn với tiểu tình nhân. . . . . .


      Chẳng lẽ An Sơ Dương đối với nàng .... ? Lần trước cầu cưới nàng, phải là bởi vì nàng lâm vào khốn cảnh sao. . . . . .


      "Đại khái là muốn cố gắng hướng về phía trước thôi." Vân Khanh nhíu nhíu mày, tầng giấy của cánh cửa sổ này cũng chưa có thủng, chính nàng cũng đừng nên chọc phải, An Sơ Dương năm nay mới mười bảy, tương lai còn dài, nàng cũng nghĩ cùng An Sơ Dương chung sống cả đời, An Tri phủ có con trai trưởng như vậy, tuy rằng lần trước ở trong sân nhìn thấy phụ tử bọn họ cãi nhau, nhưng rốt cuộc An Tri phủ vẫn rất thương đứa con trai này, nếu biết nhi tử lòng muốn kết hôn với nữ nhi thương nhân, trong lòng khẳng định rất khó chịu.


      Nàng còn muốn cùng Tuyết Oánh làm hảo tỷ muội đời nữa, nên bởi vì chuyện này mà làm cho An Tri phủ và An phu nhân nảy sinh khúc mắc trong lòng.


      Trong đầu vừa nghĩ đến lời bất ngờ của An Sơ Dương và kết quả sau đó, Vân Khanh dựa vào Lưu Thúy, từ cửa thư cục ra, bước về phía xe ngựa dừng lại.


      Mã xa phu (người đánh xe ngựa) ru rú dưới mái hiên tránh gió, nhìn thấy Vân Khanh và Lưu Thúy ra, chạy nhanh bước đến bên cạnh xe ngựa, từ xe lấy ra băng ghế , Vân Khanh vịn vào tay của Lưu Thúy, dẫm xuống băng ghế bước lên xe ngựa, vén lên màn che dày, vừa vào, liền ngửi thấy mùi máu tươi tanh nồng, nàng vừa nhấc đầu lên, thân mình liền bị người điểm huyệt, nhất thời bất lực ngã xuống, ngã vào bộ ngực ấm áp lại mang theo chút ẩm ướt.


      Mà Lưu Thúy theo tiến vào, cũng cùng động tác là vén rèm, ngẩng đầu, khiếp sợ, bị điểm huyệt, rồi ngã xuống, chỉ khác ở chỗ Lưu Thúy trực tiếp ngã xuống đệm.


      Vân Khanh bị điểm huyệt, thể động, thể kêu, đôi phượng mâu gắt gao trừng trừng nhìn người trước mắt.


      Ánh sáng ảm đạm bên trong xe ngựa, le lói vài tia sáng tỏa ra từ kẽ hở của rèm cửa sổ, chiếu sáng mọi thứ chung quanh, nam tử đeo mặt nạ màu bạc ngồi ở nơi có chút tối tăm này, ngược lại như sáng ngời, đẹp như ngọn đèn to tỏa sáng, cuối cùng tất cả tập trung vào trong đôi mắt chưa bị che giấu kia. Ngân quang từ ngoài chiếu vào, phản xạ ra nhiều đóa hoa li ti dưới ánh sáng, khi tầm mắt hai người giao nhau, liền như ngọn gió lướt qua của ngày xuân, có thêm nhánh cây xanh biếc, mang theo hoa lê trắng như đào phấn, sáng lạn nở rộ, trong chốc lát đặc sắc vô cùng.


      Vân Khanh trong mãnh xuân sắc kiều diễm kia, ràng nhìn thấy hình ảnh chính mình, rồi người nọ đột nhiên nổi lên ý cười tà mị trong mắt.


      Chết tiệt, lại là tên nam nhân đeo mặt nạ bạc này!


      " là trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt rồi!" Nam nhân mặt nạ bạc vươn tay đem nàng ôm vào trong ngực, ánh mắt sáng rỡ, phảng phất có thể nhìn thấu tâm tư của nàng, tiếng trầm thấp vui vẻ chào hỏi.


      Gặp cái đầu ngươi! Nhìn thấy ngươi có chuyện tốt!


      "Đừng oán giận a, có thể gặp mặt có nghĩa là có duyên phận rồi!" Nam nhân mặt nạ bạc chút cũng sợ nàng tức giận, thoải mái trêu đùa.


      Nghe giọng chuyện, Vân Khanh cảm thấy thể cãi lại nên rất khó chịu, nhăn mày chút, đem ánh mắt chuyển tới dưới yết hầu của nam nhân mặt nạ bạc, ý bảo , muốn giải huyệt đạo của nàng, để nàng chuyện.


      "Ngươi nhìn ta làm cái gì, còn nhìn đến bên gáy nữa, chẳng lẽ ngươi đối với ta có ý đồ gì?" Nam nhân mặt nạ bạc trong mắt giống như lộ ra chút sắc thái sợ hãi.


      Ý đồ cái quỷ! Để cho ta mở miệng chuyện!


      Vân Khanh cố gắng dùng ánh mắt biểu đạt phẫn nộ của mình, rốt cục có thể để nam nhân mặt nạ bạc hiểu được ý của nàng, "Ngươi muốn mở miệng chuyện?"


      Gật đầu.


      "Nhưng nếu ta giải huyệt đạo, ngươi muốn hô to làm sao bây giờ?" Nam nhân mặt nạ bạc rất yên tâm hỏi.


      Xa phu ở bên ngoài thấy Vân Khanh cùng Lưu Thúy vào xong, liền vung roi quay xe ngựa trở về, màn xe dày cách tốt, chút cũng nghe ra thanh bên trong.


      Vân Khanh tròng mắt hướng bên ngoài chớp chớp, lại ở người mình và nam tử đảo vòng, sau đó lại chuyển động, tiếp tục giận dữ trừng mắt nhìn .


      "Ngươi là , nếu bị người bên ngoài phát ngươi cùng ta ở chung chỗ, khuê dự của ngươi còn, cho nên ngươi kêu, đúng hay ?" Nam nhân mặt nạ bạc rất hứng thú ôm lấy Vân Khanh thể cử đông, ngón tay vòng quanh lọn tóc rơi ra của nàng, chơi đến nghiện, ngón tay tựa hồ tuyệt cảm thấy động tác này quá mức thân mật, chỉ cảm thấy mái tóc mềm mại như tơ lụa, nếu có thể vuốt từ đầu đến đuôi, nhất định cảm giác tốt.


      Vô nghĩa!


      Võ công của ngươi cao cường như vậy, ta cũng đánh lại ngươi a! Vân Khanh lúc này muốn nhìn đến động tác của , mặc dù biết là còn cách nào, thầm muốn trở mặt xem thường tỏ khinh bỉ của mình, còn có Lưu Thúy ở đây, nàng thể tùy tiện liều mạng, nếu để cho người phát , danh dự của nàng và Lưu Thúy cũng thể cứu vớt.


      "Ngươi sao trả lời ta chứ?" Nam nhân mặt nạ bạc thực vô sỉ .


      Vân Khanh chỉ nghĩ đến nếu có thể dùng tay tốt rồi, lập tức có thể đem tên nam nhân ngu ngốc này đánh bay tới mặt khác của địa cầu, nàng muốn động cũng động được, làm sao trả lời?


      Ai ngờ, nam nhân mặt nạ bạc lại tiếp tục : "Ngươi trả lời, chính là chấp nhận."


      xong ngón tay nhanh như chớp ở người nàng động chút, cảm giác được thả lỏng nhất thời truyền đến, Vân Khanh rốt cục có thể mở miệng chuyện, tay vừa cử động được, liền hung hăng đánh vào ngực của nam nhân mặt nạ bạc.


      "Ngô." tiếng kêu rên, trong đôi mắt nam nhân mặt nạ bạc lộ ra tia đau đớn, thân thể cũng theo phản xạ gập người lại.


      Vân Khanh dịch người ra cách khoảng, mới phát , người là mặc y phục dạ hành màu đen, ở bên hông trái có cảm giác ươn ướt, như là bị chất lỏng thấm vào, còn có chút dính ngấy. Trong đầu vừa nghĩ, nhớ tới chóp mũi vẫn còn ngửi thấy mùi máu tươi, cùng với phản ứng của khi bị nàng đánh, Vân Khanh cau mày : "Ngươi bị thương?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :