1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng Công, Rời Giường Ăn Chân Gà - Lưu Niên Ức Nguyệt (Update c54)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. fujjko

      fujjko Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      489
      chẳng biết là soái ca hay là sói ca nữa
      malPham Trang thích bài này.

    2. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Dạo này ta lười quá, giờ mới xong 1 chương cho mọi người ạ!
      Đùi gà thứ 33: Bạch Tử Sơ thành vương gia
      “Nương tử Tô Tiểu Nhan, sao lại chạy nhanh như vậy?” Bạch Tử Sơ vừa gặm Đùi gà vừa theo phía sau Tô Thanh Nhan, hỏi.
      Tô Thanh Nhan vừa vừa : “Ngươi thấy nha dịch kia có bất mãn với ta sao? Nếu ta , lát nữa nha dịch kia muốn bắt ta sao?”
      “A?’ Bạch Tử Sơ lại hỏi: “Bọn họ bắt ngươi, vậy vì sao ngươi lại phải kéo theo ta? Bọn họ bắt ta mà?”
      "..."
      Tô Thanh Nhan quay đầu lại, gõ lên đầu Bạch Tử Sơ cái, bất mãn : “Ngươi với ta là vợ chồng, ta có nạn, ngươi giúp ta còn dội nước lã là sao?”
      “Ôi” Bạch Tử Sơ sờ sờ đầu mình : “Ta phải giúp ngươi sao? Nếu vừa rồi, ngươi xảy ra chuyện.”
      Tô Thanh Nhan xoa xoa giúp chút, có chút nhíu mi : “ đến, bọn nha dịch này cũng thực kiêu ngạo, có người quản lý sao?”
      Tô Thanh Nhan xoa xoa đầu mình, nhìn bốn phía, sau đó lôi kéo Tô Thanh Nhan đến ngõ ngách người, : “Nếu thực có người quản làm sao bọn họ có thể ương ạnh thế được. Chắc chắn bọn chúng giống như Nhạc Phúc Đức, nội bộ làm ít chuyện ác, dân cư nơi đây đều biết, chỉ là có cách báo án lên , nên bọn họ càng ngày càng kiêu ngạo a.”
      Tô Thanh Nhan có chút sáng tỏ : “Ngươi liền đem ngươi răng rắc sao?”
      “Răng rắc?” Chớp mắt cái, Bạch Tử Sơ lập tức thay đổi bộ dáng vừa rồi bằng bộ dáng si ngốc, “Răng rắc là gì? Là đùi gà răng rắc sao? Nương tử Tô Tiểu Nhan, Tử Sơ có thể răng rắc ngươi ?” Đột nhiên, ôm lấy Tô Thanh Nhan, vui vẻ cọ cọ, Tô Thanh Nhan vội vàng hết ra.
      Bạch Tử Sơ là người khi muốn cái gì, giả vờ ngây dại, cậy miệng cũng . Mà người lại có rấy nhiều bí mật, thí dụ như vì sao biết được tình huống ở đây, vì sao lại đột nhiên giết Nhạc Phúc Đức? Dường như cho tới khi bước vào thành này, đều có chuẩn bị hết rồi, đều có những mưu mô bí mật.
      Nhưng là, mục đích của Bạch Tử Sơ phải là giúp đại ca , thâm thu mua thế lực đối phó kẻ thù sao? Vì sao lại ở trong thành này dây dưa cùng người của Nhạc phủ. Huống hồ, người vừa rồi gặp là ai? Bạch Tử Sơ chưa hề gpặ ma giáo, sao người kia lại biết ?
      Nhưng, khi Tô Thanh Nhan nhìn qua gã nam nhân giả ngu kia, quên , có hỏi thế nào cũng đáp đâu.
      Vì thế, nàng đành chuyền đề tài hỏi: “Vừa rồi ngươi đâu? Ta suýt nữa nghĩ người nằm dưới đất kia là ngươi a!”
      Bạch Tử Sơ vô tội nhìn: “Ta thanh lâu a!”
      “Ngươi ?” Tô Thanh Nhan tức giận, túm áo : “Ngươi dám thanh lâu? Ngươi tuân thủ quy định!”
      Bạch Tử Sơ mếu máo, hai mắt chớp cái có hơi nước nổi lên: “Bản thân ngươi bỏ lại ta để ý đến, lại trách ta tuân thủ, ngươi nếu ngươi rồi, ta ở lại, bị người mang thanh lâu bán rẻ tiếng cười a!”
      “…” Khoé miệng Tô Thanh Nhan kéo kéo, đánh giá Bạch Tử Sơ lượt từ xuống dưới, hắc, đúng , với bộ dáng của Bạch Tử Sơ, đúng là có thể ở thanh lâu làm ra trò gì đó. Lần sau, nếu còn tiền, có thể đem Bạch Tử Sơ đến thanh lâu bán rẻ tiếng cười cũng được a.
      Cảm nhận được ánh nhìn sáng quắc của nàng, Bạch Tử Sơ nuốt nước miếng, hai tay ôm ngực mình, đề phòng : “Ngươi muốn làm gì?”
      Tô Thanh Nhan trừng mắt nhìn hán cái, tức giận : “Ngươi muốn thanh lâu sao? Ngươi muốn làm gì ở đó?”
      Bạch Tử Sơ nghiêng đầu đáp: “Ta muốn học tập đùi gà chấm tương!”
      “…” Lúc này Tô Thanh Nhan mới giật mình nhớ tới việc đùi gà chấm tương khi bọn họ thành thân, hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Tử Sơ cái, nàng lại muốn lôi kéo Bạch Tử Sơ rời .
      Nhưng mà Bạch Tử Sơ lại tránh tay ra, giống như tình nguyện nhăn nhó vài câu: “Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?... được sờ loạn, a, được chạm loạn, ngao ngao ngao…” Thanh của Bạch Tử Sơ càng lúc càng lớn, thành công hấp dẫn lực chú ý của những người xung quanh, chỉ chốc lát, ánh mắt mọi người đồng loạt đặt lên người Tô Thanh Nhan.
      Tô Thanh Nhan lạnh lùng quay đầu , nhìn thấy Bạch Tử Sơ còn bày trò nhăn nhó, còn cao giọng hô hào ở đằng kia tự mình diễn trò.
      Sắc mặt Tô Thanh Nhan càng lúc càng đen, nàng quay đầu lại, phi đến bên cạnh Bạch Tử Sơ thấp giọng : “Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?”
      Hai mắt Bạch Tử Sơ sáng ngời, nổi lên tia bỡn cợt, trầm giọng : “Ba ngày sau hãy !”
      “…Được!” Tô Thanh Nhan lạnh mặt đáp, dùng lực hất ống tay áo ra, nghênh ngang bước qua đám người kia, bước đên khách sạn.
      Bạch Tử Sơ ngượng nhùng sờ mũi, đuổi theo: “Nương tử Tô Tiểu Nhan, đợi ta với a, đừng bỏ ta lại a.”
      Hai người trở về khách sạn, Tô Thanh Nhan lạnh lùng, bất kể Bạch Tử Sơ dùng đùi gà dỗ nàng thế nào nàng cũng vui, biểu y như lúc Bạch Tử Sơ giận nàng. Khi ăn cơm, Tô Thanh Nhan cũng chỉ ăn cơm của mình, để ý đến Bạch Tử Sơ, mà đên tận lúc ngủ, khi Bạch Tử Sơ leo lên giường, nàng cước song phi đá xuống giường, để mặc ngủ dưới đó.
      Cũng may tính tình Bạch Tử Sơ tốt, nháo lên, ngoan ngoãn ngủ dưới đó, chút phàn nàn.
      Sáng sớm hôm sau, Tô Thanh Nhan phát thấy bóng dáng Bạch Tử Sơ, cũng biết nơi nào liền ngẩn người. Khinh công của Bạch Tử Sơ ngang ngửa nàng, nhưng nàng thể nghĩ đến có thể tiếng động mà rời , mà nàng mảy may phát .
      Nhưng là, con người Bạch Tử Sơ vốn quá mức thần bí, cùng ở chung hồi, sau khi hiểu con người , Tô Thanh Nhan cũng muốn tìm tòi nghiên cứu con người làm gì cả.
      Tô Thanh Nhan rửa mặt xong hắt xì cái, nghĩ là do cửa sổ mở nên gió lạnh ùa vào, bèn đến muốn đóng cửa sổ lại, nhưng lại nghe phía bên dưới truyền đến tiếng hoan hô vui sướng, nghiêng người ra nhìn, phát mọi người tập tủng ở ngã tư đầu đường, nhưng đều tự giác đứng sang hai bên, đồng loạt nghiêng đầu nhìn về phía.
      Tô Thanh Nhan sửng sốt liền nhìn theo ánh mắt mọi người, chỉ thấy ở nơi kia, dưới ánh sáng mặt trời, người cao lớn cưỡi con ngựa cao lớn tới, lập tức cả người…
      Tô Thanh Nhan ngạc nhiên mở to hai mắt, kia phải là Bạch Tử Sơ sao? Nhìn thế trận này, hay là mọi người hoan nghênh Bạch Tử Sơ? Nhưng chỉ có đêm, Bạch Tử Sơ làm cái gì lại được mọi người hoan nghênh?
      Nhìn thân ảnh con tuấn mã xa xa kia, tiếng hoan hô của mọi người càng lúc càng lớn, nhưng đột nhiên nhất tề quỳ xuống, dập đầu kêu: “Vương gia thiên tuế thiên thiên tuế!”
      Rắc tiếng, cằm Tô Thanh Nhan rớt xuống, nàng nhìn chằm chằm con người mặc áo trắng cưỡi ngựa phía dưới kia, còn sợ mình nhận sai người, dùng sức dụi dụi mắt, lúc này mới tin người kia là Bạch Tử Sơ.
      Nàng kinh ngạc đến đố thiếu chút phi xuống hỏi Bạch Tử Sơ, đây là chuyện gì, đột nhiên, tiếng tiểu nhị vang lên, đem ý tưởng của nàng đánh gãy.
      “Vào !” Hít sâu hơi, Tô Thanh Nhan mới bình phục lại nội tâm khiếp sợ, mở miệng .
      bao lâu, tiếng mở cửa vang lên, tiểu nhị tiến vào mang theo đồ ăn sáng.
      Hai mắt Tô Thanh Nhan sáng ngời, vội vàng lôi tiểu nhị đến cạnh cửa sổ, hỏi: “Này… đây là có chuyện gì vậy?”
      Tiểu nhị quay ra nhìn mặt cười nịnh vài phần: “Ha ha, cái kia sao? Khách quan, ngài biết rồi, hôm qua Vương gia đến đây, trong tay cầm theo lệnh bài của thánh thượng, là muốn trừng trị quan tham ô lại. Vương gia điều tra ra hết tội trạng của đám quan tham kia, trừng trị bọn chúng, khiến dân chúng rất vui sướng! Hôm nay, Vương gia muốn dân bọn chúng cho dân chúng xem, người xem,” tiểu nhị chỉ về hướng xe tù phía sau Bạch Tử Sơ, chỉ thấy bên trong đó có nam tử đầu tóc rối bù, thâm mang gông xiềng, “Đó là kẻ cầm đầu, tên này làm quan nhiều năm, tham ô nhận hối lộ, chuyện gì cũng làm, dân chúng sớm hận, nay thấy cũng bị chém, mọi người hẳn nên tung hô!”
      Tô Thanh Nhan ngẩn người, Bạch Tử Sơ là Vương gia? Nàng thể tin được, liền chỉ vào Bạch Tử Sơ tới hỏi: “Này… nam tử áo trắng kia là Vương gia?”
      Tiểu nhị nhìn lại, cười : “Ây, người sai lầm rồi. Nam tử đó trợ thủ của Vương gia. Nghe chính là người cung cấp chứng cự phạm tội khiến Vương gia có thể dễ dàng bắt người, nên Vương gia rất cao hứng, hôm nay liền dẫn theo, báo cho mọi người biết. Vương gia này, đúng là có tình có nghĩa, bất kể thân phận a.”
      Đáy mắt tiểu nhị sáng lên ánh sáng sùng bái, lại thao thao bất tuyệt hồi về Vương gia cùng Bạch Tử Sơ.
      Tô Thanh Nhan ngồi nghe, hồi mới phát , ra Bạch Tử Sơ ngồi ngựa phía trước, mà phía sau , còn nam tử áo đen, diện mạo tuấn tú, mặt có chút bĩ khí, nhưng ảnh hưởng đến khí chất cao quý của , nhưng vì mặc thân áo đen, nàng thể phát tồn tại của ngay được.
      Nàng nhàng thở dài hơi, Bạch Tử Sơ phải là Vương gia tốt, thiếu chút nữa doạ nàng sợ. Chỉ là, nàng lại nhăn mày lại, nào Bạch Tử Sơ có trong tay chứng cứ phạm tội kia? làm sao có thể liên lạc với Vương gia được? Mà Vương gia lại chê thân phận, dễ dàng cùng Bạch Tử Sơ – chỉ là dân chúng bình thường chung sao? Này là có chút cổ quái nha.
      Tô Thanh Nhan nhìn đội ngũ người ngựa xa. Chờ khi dân chúng tản ra, nàng mới đứng ở đóng cửa sổ, nằm giường, mà tiểu nhị cũng mới rời được lúc.
      Sau hồi náo nhiệt nữa, trong phòng thoáng chốc trở về trạng thái yên tĩnh, Tô Thanh Nhan nhìn đỉnh giường hồi, đột nhiên nàng thấy tò mò với thân phận của Bạch Tử Sơ.
      Xoay người, lấy trong lòng ra cây trúc , mở cửa sổ thổi vài tiếng, khi nghe thấy trận gió xao động, nàng trầm tiếng : “Phái người điều tra thân phận của Bạch Tử Sơ, xem rốt cuộc là người phương nào!”
      “Dạ!” Lẫn trong tiếng gió là giọng vang lên, sau đó trận gió thổi qua, người kia thấy bóng dáng.
      quỳnhpinky, gaubonganvung, B.Cat9 others thích bài này.

    3. Mizuki

      Mizuki Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      519
      Thân phận của quá bí
      Pham Trang thích bài này.

    4. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      So giau ki qua di
      Pham Trang thích bài này.

    5. meomeoconmeo

      meomeoconmeo Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      23
      truyện của b rất hay.ung ho b
      Pham Trang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :