1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái Tử Vô Sỉ - Văn Hương Thính Vũ (HOÀN - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 21: Dịu dàng
      Edit: Nhược Nhược
      Beta: Hạnh Như





      Bụng dưới truyền đến từng trận đau đớn, giống như có người cầm châm nhọn đâm vào cơ thể nàng, Trầm Lạc nhắm nghiền hai mắt, khuôn mặt nhắn nhăn lại, hai tay đặt bụng dưới. Thanh đứt quãng từ khóe môi tràn ra: “Vũ Văn Thượng, đau quá. Ta đau sắp chết, ngươi bỏ thuốc gì cho ta?” Vũ Văn thượng cười khổ, cầm lấy toàn bộ chăn mền màu trắng đặt bụng Trầm Lạc xuống. Bàn tay ấm áp dời tay bé của nàng, sau đó đặt lên phần bụng của nàng. “Lạc nhi, nàng có kinh rồi. Có kinh lần đầu đều đau như vậy, ta gọi Tiểu Phúc Tử mang mấy mảnh vải cùng nước nóng. Đầu tiên nàng nên nhịn chút.”



      Thanh chuyện nhàng vang bên tai Trầm Lạc, Trầm Lạc đau đến muốn lăn lộn giường, trán ứa ra từng đợt mồ hôi, khi nghe thấy Vũ Văn Thượng khẽ gật đầu cái. Vũ Văn Thượng lo âu liếc nhìn Trầm Lạc, ngờ tới lúc này Trầm Lạc lại có kinh. Đứng dậy kéo màn xuống, nhanh chóng đến cửa phòng, đẩy ra, ra bên ngoài ho khan tiếng. lâu sau, cửa phòng cách vách mở ra, Tiểu Phúc Tử lập tức cuối thấp người chạy tới.



      “Tiểu Phúc Tử, hỏi chưởng quỹ nơi này có đồ vật dùng cho nữ tử dùng lúc có kinh nguyệt hay ? Như là khăn có lót vải bông có dây buộc để đệm vào nơi kia? Nếu như tìm cái khác. Nhanh chóng lấy khăn sạch, sau đó mang bồn nước nóng tới đây.” Vũ Văn Thượng mặt đỏ hơi thở gấp nhanh chóng phân phó Tiểu Phúc Tử. Tiểu Phúc Tử lại bình tĩnh được như Vũ Văn Thượng, trong lòng giống như là dời sông lấp biển. ra là Trầm nương tới kỳ kinh nguyệt, hứng thú của Điện hạ sợ là bị đánh bay. Điện hạ, đối với đồ dùng mà nữ tử dùng trong thời kỳ nguyệt lại có thể ràng như vậy.



      Vũ Văn Thượng liếc nhanh Tiểu Phúc Tử, trầm giọng : “Còn mau .” Tiểu Phúc Tử lập tức khom ngươi: “Tiểu Phúc Tử ngay.” Chỉ chốc lát sau thấy bóng dáng Tiểu Phúc Tử.



      Vũ Văn Thượng lại trở lại phòng, Lạc Nhi e là lúc này đau đến chịu nổi rồi. Nữ tử mỗi lần đến kinh nguyệt đều đau, Vũ Văn Thượng lúc thấy mỗi lần mẫu hậu đến kỳ nguyệt mà đau đớn, đám cung nữ đều luống cuống tay chân, kinh động đến cả ngự y tới kê đơn thuốc. Vũ Văn Thượng biết, lúc mẫu hậu đau đớn muốn gặp mặt nhất là phụ hoàng, sau đó Ngô ma ma cho biết, lúc báo cho Phụ hoàng người ở Dung Sắc Viện, ở trong phòng của Dung Phi. Khi đó, Vũ Văn Thượng tuổi còn , nghe thấy tin tức như thế, hận thể nhanh chóng kéo phụ hoàng ngồi ung dung trong viện ra. Mẫu hậu ngăn lại, vuốt đầu , Thượng Nhi, nên như vậy. Mẫu hậu lúc có kinh lần đầu còn đau hơn bây giờ nhiều.



      chăn nệm dày đặc xuất nhiều dấu máu đỏ tươi, Vũ Văn Thượng xốc màn lên nhìn sắc mặt Trầm Lạc tái nhợt. Lồng ngực đột nhiên tê rần, lập tức khom lưng, bàn tay ấm áp vươn đến đặt ở phần bụng dưới của Trầm Lạc. Trầm Lạc lúc này đau đến có chút mơ hồ, khi bụng dưới truyền đến cảm giác ấm áp thoải mái làm tan đau đớn, thân thể liền nhích gần đến bàn tay to kia, thậm chí vươn tay tới gắt gao nắm chặt bàn tay to vỗ về bụng mình. Khẽ thở dài thỏa mãn, lông mày Trầm Lạc rốt cuộc tạm thời giãn ra chút. Vũ Văn Thượng ngồi mép giường, hai tay đặt bụng Trầm Lạc. “Lạc nhi, đợi chút nữa đồ tới, chịu đựng chút.” Vũ Văn Thượng vừa vừa nhàng xoa phần bụng của nàng, Trầm Lạc rất thoải mái, đôi môi mềm mại khép khép mở mở.



      Đông đông đông, tiếng gõ cửa vang lên. Vũ Văn Thượng mới vừa dời tay , đôi bàn tay bé liền nắm lại. Lúc này trong lòng Vũ Văn Thượng ấm như mặt trời mùa xuân, lần đầu Lạc nhi chủ động tới gần mình như vậy mặc dù là trong lúc nàng mơ hồ. Lạc nhi! ngày nào đó, trong lúc tỉnh táo nàng phải chủ động tới gần ta.



      Vỗ bàn tay Trầm Lạc, “Lạc nhi, ta lấy đồ, lập tức quay lại.” Vũ Văn Thượng vừa vừa chậm rãi dời bàn tay Trầm Lạc. Nhanh chóng đến cửa phòng, cầm lấy chậu nước cùng khăn sạch tay Tiểu Phúc Tử. “Tiểu Phúc Tử, còn món nữa đâu?”



      Tiểu Phúc Tử ấp úng lấy ra cái túi, “Điện hạ, ở đây thể so sánh với trong cung. Những nữ tử bình thường đều dùng . . .tro than, lấy tro than bọc lại trong khăn sau đó khâu lại là được, Điện hạ ta cầm đến rất nhiều. Cho Trầm nương có thể thay đổi sử dụng.” Tiểu Phúc Tử xong mang túi giao cho Vũ Văn Thượng. Vũ Văn Thượng nâng cánh tay, ý bảo Tiểu Phúc Tử để đồ vào nách . hai mắt Tiểu Phúc Tử trừng lớn, khi nhìn thấy Điện hạ cau mày, lập tức cúi đầu đến, cầm túi đặt ở trong nách Điện hạ.



      “Ừ, ngươi nghỉ .” Vừa dứt lời, Tiểu Phúc tử ngẩng đầu lên lần nữa, cửa phòng đóng lại rồi. Tiểu Phúc Tử đứng ở bên ngoài, lau mồ hôi. Điện hạ, ngài chính là quốc vương tương lai của Nguyệt Tường quốc, long thể quý báu a. tại lại có thể giúp nữ nhân đổi cái đó. . . . Điện hạ, người làm được sao? Tiểu Phúc Tử cuối cùng thở dài tiếng, Điện hạ là thua trong tay Trầm nương rồi. Sang năm tuyển tú, những thiên kim cao quý ngầm được lựa chọn có suy nghĩ muốn được lựa chọn vào Đông cung chỉ có thể bỏ qua thôi.



      Vũ Văn Thượng đặt bồn nước bàn, sau đó cầm lấy túi vải đến bên giường. Lại xốc màn lên, lấy ra bọc vải trắng đệm tro than, nhàng kêu: “Lạc nhi, mang cái này vào làm bẩn giường nữa. Ngoan, nâng thắt lưng lên chút.” Vũ Văn Thượng tay cầm mảnh vải trắng môt tay nâng thắt lưng Trầm Lạc, nhàng dùng lực.



      Trầm Lạc kêu tiếng, Vũ văn Thượng nhân cơ hội lấy khăn trắng bọc tro than đặt ở dưới người Trầm lạc, sau đó cầm lấy đai lưng từ phía sau cuộn lên trước người. Thân dưới đột nhiên có thêm độ vật gì đó Trầm Lạc thoải mái, thân thể bắt đầu giãy giụa, Vũ Văn Thượng bên vỗ về nếp nhăn trán Trầm Lạc do cau mày mà thành bên giọng an ủi: “Lạc nhi, đừng nghịch ngợm, ta mang tiết khố đến cho nàng.” Vũ Văn Thượng cầm lên cái tiết khố của Trầm lạc lúc trước bị ném vào trong mộc dũng lớn mặt đất, sau khi nhặt lên, khẽ cười khổ. Vốn dĩ là muốn cùng Lạc Nhi cùng tắm, làm sao nghĩ được chuyện lại diễn ra như thế này?



      Trong lúc mơ hồ Trầm Lạc rất là ngoan, tính tình con nít nổi lên, Vũ Văn Thượng lăn qua lăn lại hồi lâu mới có thể giúp nàng mặc lại tiết khố. Sau khi giúp nàng mặc xong quần áo, Vũ Văn Thượng đến trước bàn. Chạm vào nước trong bồn, nước bị lạnh rồi. Ai, vẫn là lần đầu tiên chăm sóc cho người khác, lo lắng được chu toàn, tốc độ quá chậm, nước lạnh. thể làm khác, Vũ Văn Thượng lại đẩy cửa phòng kêu Tiểu Phúc Tử lại.



      Tiểu Phúc Tử vừa mới cởi y phục ngủ chợt nghe tiếng Thái tử kêu, vội vàng cuống cuồng lấy quần áo mặc lại đẩy cửa đến trước mặt hoàng tử. Thái tử lần nữa đưa bồn nước trong tay cho bảo lấy thêm chậu nước nóng. Tiểu Phúc tử giật giật khóe miệng, chậu nước này hẳn là đủ rồi, còn phải lấy thêm chậu? Tiểu Phúc tử nhịn được lên tiếng hỏi: “Điện hạ, người tự tay chăm sóc sao? nên, nô tài gọi nữ hầu trong khách sạn tới đây”



      trận tiếng ho truyền vào trong tai Tiểu Phúc Tử, Điện hạ lúng túng? Điện hạ, ngài biết chăm sóc người nên sớm a, để làm gì phải khó chịu như vậy. Ai, Điện hạ muốn đích thân chăm sóc Trầm nương, ngày mai ấn tượng của Điện hạ đối với Trầm nương rất lớn, như vậy việc Điện hạ nắm lấy lòng Trầm nương thuận lợi có bất kỳ vấn đề gì. Chính là, Trầm nương phải sớm là người của Điện hạ sao. Điện hạ triều đình luôn luôn áp dụng sách lược vu hồi, việc đối đãi với Trầm nương đầu tiên là tấn công đầu tiên là nắm giữ thân thể, sau đó mới bắt giữ tâm hồn thiếu nữ làm tù binh. Điện hạ, chiêu này cao!



      “Tiểu Phúc Tử, ngứa da?”



      Tiểu Phúc Tử toàn thân run lên, vội vàng bưng bồn nước chạy quên : “Rất nhanh trở lại.”



      Trước khi nước ấm được mang lên, Vũ Văn Thượng vẫn dùng bàn tay xoa bụng Trầm Lạc. Hiệu suất làm việc của Tiểu Phúc tử làm việc quả là mau, Vũ Văn Thượng phải chờ lâu, nước nóng được mang tới. Cái khách sạn này quả tệ, trong phòng bếp có người làm thức khuya chuyên môn nấu nước nóng, ngày mai chưởng quỹ có thưởng.



      Thấm ướt khăn, rồi sau đó vắt khô đặt ở bụng Trầm Lạc. Nhiệt độ bụng càng ngày càng cao, Trầm Lạc thoải mái từ đầu đến chân, thoải mái đến bĩu môi nheo mắt lại. Bộ dáng mê người này toàn bộ bị đôi mắt ngăm đen của Vũ Văn Thượng nhìn thấy, muốn đem nha đầu này vuốt ve từ đầu đến chân lần, đáng tiếc, con ngươi Vũ Văn thượng tối sầm, còn chưa tới lúc.



      Cả đêm, Vũ Văn Thượng đều ở bên chăm sóc Trầm Lạc, tới tới lui lui xoa bụng đắp khan cho bụng của Trầm Lạc. Lúc sau, Vũ Văn Thượng đoán Tiểu Phúc Tử ngủ, đích thân đến hậu viện khách sạn bưng nước nóng. Trầm Lạc được hầu hạ thư thư phục phục, bụng dưới cũng đau nhức nữa, ngủ đến toàn thân sảng khoái cực điểm. Tiếng gà gáy vang lên, khi mặt trời chậm rãi mọc, Vũ Văn Thượng lại lần nữa giúp Trầm Lạc đổi vải trắng bọc tro than.



      Trầm Lạc ngáp lớn cái, đứng lên. Lúc nhìn đến Vũ Văn Thượng gối đầu lên mép giường, bộ dáng mệt mỏi mà ngủ, kinh ngạc là giả. Quần áo được mặc đầy đủ, khi lần nữa nhìn đến mảnh vải màu trắng dưới thân, vết máu đỏ sậm đập vào trong mắt.



      màn tối hôm qua giống như sóng triều nhập vào trong óc, như vậy, trời ơi, thực ngu. Hôm qua chính mình lại nghi ngờ Vũ Văn Thượng động tay động chân gì đó khiến bụng dưới của mình đau như vậy. Là do mình lần đầu có kinh. . . .Mình trưởng thành rồi, có thể xuất giá. Sau khi ý niệm này thoáng lên trong đầu, Trầm Lạc tự giác nhìn Vũ Văn Thượng ngủ bên mép giường.



      Kéo chăn mền ra, Trầm Lạc khom mình cẩn thận quan sát Vũ Văn Thượng ngủ say. Ưm, ra cũng có thể có bộ dạng này, mị mê hoặc, có oai nghiêm của Thái tử Nguyệt Tường quốc. Vũ văn Thượng lúc này là nam tử chìm đắm trong ánh mặt trời, toàn thân tỏa ra khí chất của tiên nhân. Ách, phong cách lúc lúc của tiên nhân, Trầm Lạc nhớ đến Nhị hoàng tử được coi trọng ở trong hoàng cung. Hề hề, cùng phụ thân, mang dòng máu hoàng thất giống nhau. Hai người này tại là giống hệt.





      lúc Trầm Lạc tỉ mỉ đánh giá Vũ Văn Thượng, bỗng nhiên, hai mắt Vũ Văn Thượng mở, vừa vặn cùng với mắt Trầm Lạc gặp nhau. Bùm bùm, tia lửa văng khắp nơi. Trầm lạc con mèo ăn vụng cá bị phát , khịt khịt mũi bĩu môi bộ dạng lúng túng. Vũ Văn thượng chỉ có khi ngủ say mới có phong cách tiên nhân, khi tỉnh chính là hồ ly giảo hoạt, làm người ta đoán ra.



      “Lạc nhi, tối hôm qua biết là người nào lôi kéo tay của ta cho . tại tỉnh rồi liền trợn mắt nhận hả?”



      Tối hôm qua . . .nàng có lôi kéo tay cho sao, có , nàng hoàn toàn nhớ . Khi nhìn thấy Vũ Văn Thượng chậm rãi nghiêng mình về trước đến trước người mình, Trầm Lạc biết làm sao. Vũ Văn thượng. ngươi muốn làm gì. . . .



      “Lạc nhi, hôm qua nàng có kinh lần đầu. Trưởng thành rồi, có thể xuất giá rồi biết ?”
      Last edited by a moderator: 2/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 22: Hộ tống
      Edit: Phong Du
      Beta: Hạnh Như



      "Vũ Văn Thượng, ngươi đừng gần ta như vậy. Ngày hôm qua, cám ơn ngươi." Trầm Lạc cảm thấy Vũ Văn Thượng càng ngày càng gần mình liền vừa vừa đẩy ra. Vũ Văn Thượng nắm lấy bàn tay chống ngực , đôi môi phả từng hơi ấm nóng bên tai Trầm Lạc: "Lạc nhi, nàng định cảm ơn ta thế nào đây? bằng. . . lấy thân báo đáp được ? Nàng có kinh lần đầu rồi."



      Trầm Lạc liền sững sờ, biết phải trả lời thế nào.



      "Chủ tử, thời gian còn sớm. Nên dậy thôi." Tiếng Tiểu Phúc Tử truyền từ ngoài vào, Vũ Văn Thượng nhếch miệng, bàn tay cầm tay Trầm Lạc dời lên đỉnh đầu, nhàng vuốt ve. Giọng êm ái: "Lạc nhi, chuyện nam nữ chúng ta mới “lĩnh hội” được chút, chờ sau khi ta vào cung xong nghiên cứu “đạo lý” trong sách rồi làm tiếp. Đứng dậy, ăn sáng thôi." Vừa dứt lời, Vũ Văn Thượng khom người xuống lấy chiếc hài bên dưới, sau đó đưa tay nhấc chân Trầm Lạc lên. Trầm Lạc lập tức tránh né, "Tự ta mang, hôm qua Điện hạ cũng mệt rồi, sao dám làm phiền Điện hạ nữa?"



      "Lạc nhi, những nơi tư mật của nàng ta đều nhìn thấy rồi. Kinh nguyệt lần đầu tiên của nàng cũng là do ta cho người chuẩn bị, chỉ mang đôi hài tính là gì." Vũ Văn Thượng hai lời, tay trái nâng chân Trầm Lạc, tay phải khéo léo cẩn thận từng chút xỏ chiếc hài thêu tinh tế vào chân cho Trầm Lạc.

      Cái tên thái tử thần bí khó lường của Nguyệt Tường quốc này từng phạt nàng lau dọn đại sảnh còn quét dọn sân, vậy mà giờ đây lại cúi người tự mang hài giùm nàng. Nàng có nên rằng đây là, phong thuỷ luân chuyển ? Hmm. . . dường như là thể.

      "Đứng dậy, rửa mặt ăn sáng thôi." Mang hài xong, Vũ Văn Thượng vỗ vỗ bắp chân Trầm Lạc tiện đà đứng dậy về cửa phòng, duỗi tay đẩy cửa ra. Khuôn mặt Tiểu Phúc Tử tươi cười bưng chậu nước nóng bốc hơi đứng ngoài cửa phòng, trái phải thành chậu để hai chiếc khăn trắng sạch : "Thiếu gia thiếu phu nhân, tiểu nhân mang nước rửa mặt đến. Đồ ăn sáng được chuẩn bị ở dưới lầu rồi, sau khi chủ tử rửa mặt sạch xuống dưới dùng bữa."



      "Ừ." Vũ Văn Thượng bưng chậu nước qua đặt lên kệ bên phải phòng. Xoay người lại, thấy Trầm Lạc vẫn ngồi giường, nhịn được nhướng mày, lại trêu chọc Trầm Lạc lần nữa: "Muốn ta ôm nàng mới chịu đứng dậy phải ?" Dứt lời làm bộ đến chỗ Trầm Lạc

      "Ta dậy đây." Trầm Lạc thấy Vũ Văn Thượng tiến tới, nhanh chóng nhảy xuống giường. Chậm rãi tới bên cạnh Vũ Văn Thượng, nghĩ chờ Vũ Văn Thượng rửa mặt xong rồi mình rửa qua loa chút là được.



      Vũ Văn Thượng cũng gì, xoay người cầm chiếc khăn bên trái chậu nước thấm ướt rồi vắt khô.

      Vai phải Trầm Lạc bị Vũ Văn Thượng đè lại, sau đó là chiếc khăn ấm áp phủ mặt, động tác Vũ Văn Thượng nhàng chậm chạp giúp nàng lau mặt. Trầm Lạc "thụ sủng nhược kinh" , ngừng vung lên tay. Vũ Văn Thượng sức lực lớn hơn, vì vậy, Trầm Lạc chỉ đành chịu nhận phần ân sủng này.



      Ai, hoàn toàn ngược lại mà, Trầm Lạc vốn định chờ Vũ Văn Thượng rửa mặt xong nàng tuỳ tiện lau thôi. Nhưng tại nàng được lau mặt kỹ lưỡng, còn Vũ Văn Thượng lau chùi qua loa.



      " thôi." Vũ Văn Thượng kéo tay Trầm Lạc, khoé miệng nâng lên hàm chứa ý cười cùng Trầm Lạc ra ngoài . Tiểu Phúc Tử dọn sẵn thức ăn lên bàn, còn bản thân đứng cạnh bàn chờ Điện hạ xuống , khẽ ngẩng đầu nhìn lên cầu thang, Điện hạ cười là rực rỡ. Tầm mắt nghiêng qua, nét mặt của Trầm nương. . . ? chịu nổi? Thụ sủng nhược kinh? Hay là. . . . . . Tiểu Phúc Tử thể nhìn ra là gì.



      "Thiếu gia thiếu phu nhân, xin dùng bữa. Là cháo trắng rau dưa, hy vọng thiếu gia thiếu phu nhân phật ý." Khách điếm này cách chợ khá xa, điểm tâm sáng chỉ có thể là cháo trắng với rau dưa thôi.



      "Lạc nhi, thời gian này nàng nên ăn chút cho tốt."



      Thời gian này, chỉ trong thời kỳ kinh nguyệt. Lần đầu tiên Trầm Lạc có kinh nguyệt, đều là do Vũ Văn Thượng “hầu hạ” nàng, mặc dù đối với hầu hạ này, Trầm Lạc luôn cảm thấy mơ mơ màng màng. Nhưng lần đầu có kinh đó, ở trong thùng nước lớn, Vũ Văn Thượng nhìn thấu từ trong ra ngoài của nàng. Ưmh, chỉ là nhìn, trong ngoài cũng sờ “thấu” cả rồi.



      Sau khi ăn sáng xong, khách điếm cho người chuẩn bị xa ngựa tinh xảo đẹp đẽ. Tiểu Phúc Tử và tiểu nhị để những bánh màn thầu, bánh nướng và số lương khô chất đầy đầu xe. Chuyện huyện Lăng Nguyệt thể kéo dài được, những ngày tới chỉ có thể sống trong xe thôi.



      Vì vậy, Trầm Lạc từ huyện Vân Hà đến Kinh Thành mất hơn mười ngày. Mà lần này trở về dưới hộ tống của Vũ Văn Thượng chỉ mất tám ngày, thời gian được rút ngắn gần nửa. Trầm Lạc biết vì sao Vũ Văn Thượng lại vội vã như vậy, ai, ngài muốn làm gì cũng nên với chủ nhân xe ngựa là nàng a. Nhưng Trầm Lạc lại cảm thấy Vũ Văn Thượng mới là chủ nhân của xa ngựa này, còn nàng chỉ là người nhờ thôi.



      Bình minh ngày thứ chín, mặt trời vừa nhú khỏi đường chân trời thấy chiếc xe ngựa tinh xảo của Đại tiểu thư Trầm gia đến hậu viện ngừng lại. Vũ Văn Thượng thấy Trầm Lạc vẫn còn ngủ, cứ nhìn như vậy, thời gian dường như cũng ngừng lại. nhìn rất lâu, đến khi giọng của Tiểu Phúc Tử từ ngoài xe tuyền vào: "Điện hạ, huyện lệnh của huyện Vân Hà chuẩn bị hai con ngựa tốt. Nếu mau đến huyện Lăng Nguyệt, sợ là trưởng công chúa ra tay."



      "Ừ." Giọng trầm thấp truyền ra, Tiểu Phúc Tử đành phải thở dài. Điện hạ a, trong thiên hạ này ai ai cũng biết chuyện trưởng công chúa ái mộ Hà Lăng Thiếu - nhi tử độc nhất của Thừa Tướng, chỉ sợ trưởng công chúa mà biết tin nhất định dùng mọi thủ đoạn bao che Hà gia. Nếu để trưởng công chúa ra tay trước, xử lý triệt để huyện Lăng Nguyệt ăn hối lộ coi như xong.



      "Lạcnhi." Vũ Văn Thượng nghiêng người về phía trước, hai gối quỳ nhuyễn tháp (giường mềm) nhàng kêu. Bởi vì ở khoảng cách rất gần, vài sợi tóc Vũ Văn Thượng phiêu tán cái trán trơn bóng của Trầm Lạc.



      "Lạc nhi." Giọng ngọt ngào của Vũ Văn Thượng đánh thức Trầm Lạc từ trong mộng dậy, rốt cuộc, Trầm Lạc từ từ mở mắt ra. Nhìn thấy gương mặt Vũ Văn Thượng được phóng đại lên, phóng đại đến mức chói mắt, hình ảnh đó chiếm hết cả tầm mắt của Trầm Lạc.



      "Lạc, đến Trầm gia rồi. Ta phải đây, có nhớ dạ minh châu trong hộp gấm ?"



      Giọng Vũ Văn Thượng hôm nay cực kỳ dịu dàng, tựa như ngọn gió xuân thổi vào lòng Trầm Lạc. Trầm Lạc gật đầu cái, khẽ mở cánh môi: "Nhớ, hộp gấm ta để trong hộp tối xe ngựa, ngay dưới nhuyễn tháp."



      "Lạc nhi, về phải xem kỹ dạ minh châu này. Dạ minh châu của Tây Cống quốc có rất nhiều khác biệt, phải cẩn thận xem xét mới nhìn thấy được." Vũ Văn Thượng khóe miệng chứa nụ cười mông lung, Trầm Lạc còn chưa trả lời, Vũ Văn Thượng đứng dậy bước xuống xe. lâu sau có tiếng vó ngựa vang lên, dần dần, xung quanh quay trở về vẻ yên tĩnh như ban đầu. Trầm Lạc ở trong xe ngựa suy nghĩ kỹ những lời Vũ Văn Thượng trước khi , thậm chí lấy hộp tối dưới nhuyễn tháp lên rồi mở hộp gấm ra, theo lời Vũ Văn Thượng , quan sát cẩn thận. Nhìn trái nhìn phải, nhìn nhìn dưới, chỉ là màu sắc dạ mình châu này khác với những dạ minh châu thông thường.



      Cuối cùng, Trầm Lạc đóng hộp gấm cầm trong tay, bước xuống xe. ra xe ngựa dừng ở hậu viện Trầm gia, Trầm Lạc kích động cực kỳ, liền chạy đến cửa sau, gõ cửa ngừng . Gõ hồi lâu mà vẫn chưa có người mở của, nhà Trầm gia rất lớn, từ tiền viện phải xuyên qua con phố, rồi lại phải qua con đường của con phố khác mới đến được đây. Mấy ngày nay ngày nào cũng lên đường từ sớm, bây giờ Trầm Lạc rất mệt, muốn ở ngoài đường nữa. Vì vậy, Trầm Lạc đành phải tiếp tục gõ cửa.
      Last edited by a moderator: 2/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 22: Hộ tống
      Edit: Phong Du
      Beta: Hạnh Như




      Ai, trời từ từ sáng, cũng đến giờ Chúc đại thúc ở cửa sau làm việc. Đúng lúc Trầm Lạc định giơ tay gõ cửa lần nữa giọng khàn khàn khàn của Chúc đại thúc truyền ra. Giọng Chúc đại thúc tốt là vì lúc trong nhà gặp hoả hoạn, cổ họng hít ít khói nên làm hư giọng .

      "Ai thế, sáng sớm gõ cửa." Tiếng vừa ngừng, cửa kêu két tiếng, mở ra. Trầm Lạc lập tức le lưỡi làm ngoáo ộp với Chúc đại thúc.

      "A, đại tiểu thư, người về rồi sao, cũng báo tin gì cả. Mau mau vào ." Chúc đại thúc tránh qua bên, Trầm Lạc nhấc chân bước vào trong: "Chúc đại thúc, phân phó gã sai vặt để xe ngựa của ta tại chuồng ngựa hậu viện. Đúng rồi, Chúc đại thúc, thời gian ta có ở đây, phụ thân mẫu thân và Nhị bá Nhị bá mẫu, đệ đệ đường muội vẫn tốt chứ?"

      "Bẩm đại tiểu thư, vô cùng tốt. Chỉ là cách đây lâu tiểu thiếu gia phạm vào chút chuyện, lão gia phu nhân đau đầu, nhưng tại sao rồi. Đại tiểu thư cần lo lắng."

      Trầm Lạc dừng bước, tiểu đệ mới mấy tuổi, chỉ là đứa trẻ, lại có bản lãnh phạm tội sao? !

      "Chúc đại thúc, ngươi mau cho ta biết. Tiểu đệ phạm vào chuyện gì?"

      "Cách đây lâu, tiểu thiếu gia đánh nhau với nhị thiếu gia Chúc gia. Tiểu thiếu gia câu nên , nhị thiếu gia Chúc gia có người nuôi dưỡng nhưng có mẫu thân thương ."

      Chúc gia là đại gia tộc khác của huyện Vân Hà, bây giờ xuống dốc rồi. Gia chủ Chúc gia từng là Trạng Nguyên Lang của Nguyệt Tường quốc, được trưởng công chúa lúc đó coi trọng, nếu trưởng công chúa kia còn sống bây giờ Vũ Văn Thượng phải gọi tiếng . Nhị thiếu gia Chúc gia bây giờ là được trưởng công chúa giữ lại làm con nối dõi.

      đời trước trưởng công chúa lưu lại huyết mạch hoàng thất Nguyệt Tường quốc, nhưng lại đem huyết mạch này vào cung mà ngược lại còn xa lánh với Chúc gia. Ngày xưa Chúc gia có thể cùng Trầm gia chống lại đại gia tộc nhưng tiếc rằng chống lại triều đình mà từ từ xuống dốc.

      "Ta hiểu rồi, lần này đệ đệ phạm vào đại . Tất cả sách học được đều toi công, lại dám ra những lời có đầu óc như vậy. Ta phải gặp tiểu đệ chút." Trầm Lạc nhấc chân về viện của đệ đệ.

      "Đại tiểu thư, ngài . Gã sai vặt cũng sặp quét dọn sân ở đây rồi, ta cũng phải dắt xe ngựa vào đây."

      Trầm Lạc vừa vào viện tiểu đệ, nhìn thấy mẫu thân. Lúc này mẫu thân bưng cái khay từ phòng tiểu đệ ra, nhìn thấy mẫu thân nhíu mày, Trầm Lạc cũng cảm thấy dễ chịu. Vốn nàng định đem chuyện “gặp gỡ Vũ Văn Thượng và “thân lãi” cho mẫu thân nghe, nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng của mẫu thân như vậy, Trầm Lạc quyết định giấu tất cả chuyện đó trong lòng.

      "Mẫu thân."

      Thân người phía trước dừng lại chút, đây phải giọng của nữ nhi mình sao? Ngẩng đầu nhìn lên, quả đúng là khuê nữ nhà mình. Bạch Ngữ Mặc tiếng nào, nỗi sầu khổ vừa rồi vì được nhìn thấy nữ nhi mà vơi bớt.

      Trầm Lạc nhanh chóng chạy đến chỗ mẫu thân, đưa tay cầm hộp gấm nhận lấy khay từ tay mẫu thân: "Mẫu thân, chuyện của tiểu đệ con nghe Chúc đại thúc rồi. Chuyện này tiểu đệ làm sai rồi, dù gì chuyện cũng xảy ra rồi, chúng ta phải dũng cảm đối mặt, tỉnh táo xử lý. Chớ vui, con trở về, người phải vui mừng mỉm cười chứ ạ. Mẫu thân, phụ thân đâu rồi?"

      Bạch Ngữ Mặc vỗ vỗ lưng nữ nhi, "Lạc nhi trưởng thành rồi, người lúc trước mới chỉ cao đến eo của mẫu thân, bây giờ sắp cao hơn mẫu thân rồi. Phụ thân của con đấy à, sáng sớm nay đến Chúc gia rồi.”

      "Mẫu thân, phải chuyện này xử lý xong rồi sao? Chúc gia bên kia gì ạ, tiểu đệ như thế nào rồi?"

      Bạch Ngữ Mặc thở dài, "Nhị thiếu gia Chúc gia dù gì cũng là huyết mạch của hoàng thất, mặc dù bị lãng quên nhưng cũng là huyết mạch hoàng thất còn lại. Nếu có ngày hoàng thượng nhớ tới nhi tử của muội muội ngài, nhận Nhị thiếu gia Chúc gia vào cung. . . . . ."

      Mẫu thân muốn lại thôi, nhưng Trầm Lạc hiểu. Nếu nhị thiếu gia Chúc gia được nhận vào cung nhớ tới thù với Trầm gia mà đòi tra xét ràng.

      " cái này nữa, phụ thân con chắc chắn xử lý tốt thôi. Ah, Lạc nhi, trong hộp gấm này đựng cái gì vậy?" Bạch Ngữ Mặc đưa tay chỉ vào hộp gấm.

      "Cái này là dạ minh châu của Tây Cống quốc, do hoàng thượng ban thưởng . Nhưng ra chỉ là viên dạ minh châu bình thường thôi ạ, nhưng là do hoàng thượng ban thưởng nên con thể ném nó ." Trầm Lạc dứt lời liền đưa hộp gấm cho Bạch Ngữ Mặc.

      Bạch Ngữ Mặc mở hộp gấm ra, nhìn chút sau đó đóng lại."Ừ, rất bình thường . Lạc nhi, những đồ trong hoàng cung và những người trong đó đều thần thần bí bí nhưng lại rất tôn quý. Chúng ta cứ làm việc buôn bán của chúng ta cho tốt, chờ sang năm, mẫu thân tìm nhà tốt rồi gả con."

      Trầm Lạc chợt giật mình, mẫu thân, ngài có biết thái tử đương triều rất vô sỉ , nữ nhi chỉ sợ ngoài hoàng thất ra tìm được nhà chồng nào nữa đâu.
      Last edited by a moderator: 2/8/14
      amandatruc, Thích ăn thịt, Tang Ca10 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 23: Biết

      Vào bữa tối, tại phòng khách Trầm gia. Trong tay mấy gã sai vặt và nha hoàn đều bưng khay, lục tục tiến vào đại sảnh Trầm gia, đem món ngon nhàng để đặt ở bàn vuông đỏ thẫm. Giờ phút này, ngồi ở bàn chỉ có ba người, là chủ mẫu Trầm gia Bạch Ngữ Yên, là Trầm Lạc người khác là tiểu thiếu gia cúi đầu vì làm sai chuyện Trầm Nhiên.

      Trầm Lạc ngồi nhìn tiểu đệ đối diện với mình, lúc rời còn nghịch ngợm hoạt bát. tại phạm tội  đầu cúi thấp dám ngẩng đầu, Nhị thiếu gia Chúc gia lớn hơn nàng hai tuổi, lại có thể cùng tiểu đệ mình gây gổ đánh nhau, có thể thấy Nhị thiếu gia Chúc gia phải người dễ chung sống.

      "Lão gia trở lại." Nghe được gã sai vặt bên ngoài kêu lên, Bạch Ngữ Yên đứng dậy, nhanh chóng tới cửa phòng khách nghênh đón Trầm Lương. Trầm Lạc nhìn phụ thân nở nụ cười cầm tay mẫu thân, khẽ gật đầu cái : " có việc gì, xử lý tốt." Dứt lời giơ tay sờ sờ đầu của mẫu thân. Trước đây khi Trầm Lạc còn , thấy phụ thân thân mật với mẫu thân như vậy ghen. Về sau dần dần trưởng thành, thấy cha mẹ ân ái như thế, lập tức đem phụ thân làm nguyên tắc chọn phu quân. Giữa phu thê nên như thế mới phải a.

      "Nha đầu bảo bối trở lại." Trầm Lương lôi kéo tay Bạch Ngữ Yên ngồi xuống ghế, cầm đũa lên vừa vừa đem các loại thức ăn để vào chén của Trầm Lạc.

      Phụ thân vẫn luôn gọi nàng là nha đầu bảo bối, thực tế, mỗi khi nàng cản phụ thân cùng mẫu thân thân thiết, phụ thân mới coi nàng là bảo bối thôi. Trực tiếp ôm ra ném cho Mã đại thẩm.

      "Trầm Nhiên, làm sai cần phải dạy, cầm đũa ăn cơm."

      Trầm Lương nhìn Trầm Lạc nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía con trai của mình bộ mặt lại nghiêm túc. Trầm Lạc vì tiểu đệ mà lau mồ hôi, trước khi phụ thân cùng mẫu thân xem tiểu đệ như bảo vật quý giá, bây giờ trở về địa vị tiểu đệ giảm xuống nhanh. Cũng phải, tiểu đệ về sau thay phụ thân buôn bán, nếu mực cưng chiều chính xác tiểu đệ trở thành tên phá của.

      "Tiểu đệ, cha mẹ rất quan tâm đệ. Về sau học cho giỏi, học cách quản lí sổ sách chút." Trầm Lạc vừa ăn vừa ý vị sâu xa với tiểu đệ của mình.

      Cái đầu của Trầm Nhiên gật cái, cầm đũa lên gắp thức ăn. Trầm Lạc vì chuyện của tiểu đệ cũng nghĩ những chuyện khác, tại nhìn bàn cơm. Mới phát Nhị bá Nhị bá mẫu và đường muội làm sao đến ăn bữa tối.

      "Phụ thân mẫu thân, Nhị bá, Nhị bá mẫu cùng đường muội đâu rồi?"

      Bạch Ngữ Yên bật cười thành tiếng, Trầm Nhiên lại bĩu môi." Nhị bá cùng Nhị bá mẫu cửa hàng ở huyện Lăng Nguyệt rồi, đường muội con ấy à, nàng ấy là người háo sắc con biết sao?" Trầm Lạc vừa nghe, khóe miệng giật giật, Trầm Vân nàng là người háo sắc rất thích ngắm nhìn mỹ nam.

      "Lạc nhi, mấy ngày nay Vân nha đầu ngày ngày đều tới trà lâu. Nhị bá phụ Nhị bá mẫu của con cũng ở đây, có ai quản được nàng. Có nhóm thương nhân nước Đại Mạc đến trà lâu, Vân nha đầu nghe người đứng đầu đám thương nhân bộ dáng rất tuấn tú. . . . . ."

      Bạch Ngữ Yên tới chỗ này cũng tiếp, Trầm Lạc cũng hiểu hết. Chắc chắn Trầm Vân đến trà lâu thưởng thức sắc đẹp của người đứng đầu kia rồi, ai, sắc đẹp hại người a. Nhưng mà thương nhân kia có đẹp hơn Vũ Văn Thượng ? Thế nào ở nơi này nhớ tới Vũ Văn Thượng , người này đối với nàng dụng ý quá sâu.

      "Nha đầu bảo bối, ở trong hoàng cung có bị ai khi dễ ?"

      Nghe được câu hỏi của phụ thân, cơ thể Trầm Lạc cứng ngắc. Phụ thân, chịu khi dễ, còn là khi dễ rất thảm hại. Trong đầu nghĩ như vậy, nhưng Trầm Lạc chỉ cười ,

       "Phụ thân, phải người . Con của người làm sao có thể bị người ta bắt nạt, người trong hoàng cung bị con khi dễ đúng hơn."

      "Ừ, ta cũng thấy như vậy."

      Thấy phụ thân gật đầu cái có chút hoài nghi  nào Trầm Lạc thở phào nhõm. Nàng lại dám gạt phụ thân đa nghi rồi.

      "Lạc nhi còn được hoàng thượng ban thưởng, mặc dù là viên dạ minh châu bình thường. Trầm Lạc muốn đem dạ minh châu trưng bày, ta liền đem hộp gấm đựng dạ minh châu để vào trong thư phòng của chàng rồi."

      Bạch Ngữ Yên khẽ cười diu dàng mà . ăn cơm lông mày Trầm Lương cũng nhấc lên, liếc Trầm Lạc cái.

      Nhất thời trong đầu Trầm Lạc căng thẳng, có phải phụ thân nhận ra hay ?

      "Phụ thân buổi tối phải xem dạ minh châu trong hoàng cung có gì đặc biệt"

      Trầm Nhiên vừa nghe hoàng thượng ban thưởng dạ minh châu, nhất thời quên mình mới làm sai chuyện, đôi mắt sáng rỡ "Cha mẹ, con cũng muốn xem dạ minh châu.”

      "Đợi lát nữa, Trầm Nhiên và phụ thân cùng nhau đến thư phòng. Phụ thân xem con làm bài tập như thế nào, làm tốt cho con nhìn dạ minh châu."

      Phốc, Trầm Lạc trong lòng bách vị tạp trần. Tiểu đệ à, dạ minh châu ngươi nhìn còn chưa đủ ư, phải bản thân ngươi cũng có viên sao, còn là ngọc trai Nam Hải, so với dạ minh châu trong hộp gấm kia biết tinh mỹ hơn bao nhiêu.

      Mọi người vui vẻ ăn bữa tối, Trầm Nhiên nhìn nét mặt cha mẹ còn nghiêm túc như trước nữa tính tình hoạt bát lại lập tức trỗi dậy. Vì vậy, phòng khách Trầm gia tràn đầy tiếng tiếng cười, loại khí ấm áp này ở trong hoàng cung thấy nhiều.

      Đêm khuya

      Sau khi Trầm Lạc đánh răng rửa mặt xong, cởi xiêm áo nằm ở giường, chân trái vắt lên đùi phải. Chuyện của nàng và Vũ Văn Thượng ngày nào đó cha mẹ cũng biết, tại cứ giữ bí mật, đến sang năm, thánh chỉ ban ra, nàng lấy thân phận tú nữ vào cung. Nếu khi đó mới nhất định cha mẹ đem chon sống mình mất. lúc Trầm Lạc suy tư vấn đề lớn này trong thư phòng Trầm gia cũng nghiêm túc thảo luận vấn đề này.

      "Này. . . Chàng , đây là đồ trang sức của thái tử phi đương triều?" Bạch Ngữ Yên kinh ngạc nhìn ba đồ trang sức tinh mỹ bên trong hộp gấm, sau khi kinh ngạc, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.

      "Lạc nhi vì sao lại có đồ trang sức này, là thái tử cho? Đồ quan trọng như vậy lấy ban thưởng hơi quá."

      Lúc này, Trầm Lương từ bên trong tầng dưới hộp gấm rút ra tờ giấy, mở ra nhìn. Bạch Ngữ Yên tiếp cận qua đầu hướng tờ giấy nhìn, này vừa nhìn cần gấp gáp, nhìn lại tiếng hít thở đều sắp bị bị sợ đến ngừng hết cả rồi.

      "Thế này là thế nào? Sao Thái tử có thể để mắt đến Lạc nhi? Sang năm nếu để cho Lạc nhi vào cung? Hoàng cung là địa phương giết người, thiếp rất muốn cho Lạc nhi vào cung. Dầu gì cũng là đứa con mà thiếp hoài thai mười tháng cực khổ sanh ra."

      Trầm Lương đem tờ giấy vò thành cục đặt ở cây nến thượng đốt rụi, "Ngữ Yên à, nàng tìm thời điểm thích hopwn. Hỏi thử nha đầu bảo bối xem, cái yếm mà nàng tự tay may có còn , sau đó dọ ý của con bé xem sao. Khuê nữ nhà chúng ta, tất nhiên thể tiện nghi thái tử tiểu tử kia."

      "Chàng có biện pháp có đúng ? Tốn thêm chút bạc mua được người làm, chỉ cần danh sách của tú nữ có tên tuổi của Lạc nhi là được, phần thiếp nhanh chóng tìm nhà tử tế để gả Lạc nhi. Về phần cái yếm?

      Đột nhiên chàng hỏi cái này làm gì?"

      Trầm Lương đem nương tử lo lắng kéo vào trong ngực, khẽ thở dài: “Nàng đến hỏi con bé thử xem, bảo bối nha đầu cũng sắp trưởng thành. Đem Tam muội  bà bà của nàng tới đây, giúp làm lễ thành niên cho Lạc nhi, đầu tiên bỏ só bạc mua chuộc vài vi quan lớn, sau đó hãy tìm nhà chồng cho bảo bối nha đầu."

      Bạch Ngữ Yên khẽ gật đầu, "Chỉ có thể trước làm như vậy thôi, vô luận như thế nào, Lạc nhi cũng thể vào cung. Những đấu tranh trong nhà quyền quý đó cực kì đáng sợ, mà tranh đấu trong hoàng cung còn đáng sợ hơn loại nhà quyền quý đó rất nhiều.”

      Trầm Lạc sau khi trở về nhà vẫn sống ở Trầm trạch, có lúc đến phòng bếp giúp tay chuẩn bị chút hoặc là theo người đánh xe cùng nhau đút cỏ cho ngựa ăn. Những ngày trong Trầm gia, tất cả những gia nhân từ gã sai vặt đến nha hoàn cũng nghi ngờ, nhị tiểu thư mỗi ngày đều chạy đến trà lâu để vui chơi, biết đại tiểu thư trở lại vẫn còn chưa đến thăm. Còn đại tiểu thư luôn luôn thích nghe tiên sinh thuyết thư ở quán trà kể chuyện cổ tích, lại cực kì an phận ở nhà, cũng đến trà lâu xem thử nhị tiểu thư rốt cuộc làm gì.

      Dần dần, gần đến cuối năm. Bạch Ngữ Yên thừa dịp cơ hội dọn dẹp nhà cửa, , cẩn thận dọn dẹp xiêm áo trong phòng của Trầm Lạc, khi thu dọn, thấy khuê nữ có rất nhiều cái yếm màu vàng, mấy dây yếm này đều là thắt ở phía sau, còn dây yếm của Trầm gia đều là thắt ở ngực , còn nữa, cái yếm mà Bạch Ngữ Yên tự tay may cho con thực thấy.

      "Mẫu thân."

      Trầm Lạc hôm nay cho tới trưa đều ở trong phòng bếp đầu nhìn nữ đầu bếp nhào bột mì làm bún nắm, khi bước vào phòng thấy mẫu thân khẽ chau mày ngồi ở trong phòng mình, dáng vẻ đầy nét u sầu. Tiểu đệ mấy tháng này đều rất chăm chỉ học, phụ thân có mới thêm sư phụ về dạy võ công, tất cả đều rất thuận, trừ nha đầu Trầm Vân mỗi ngày đều chạy đến trà Hương, số lần gặp mặt nàng ấy có thể đếm được đầu ngón tay ra, mọi thứ còn lại đều ổn.

      "Lạc nhi, con ngồi xuống. Mẫu thân có chuyện hỏi con, con phải thành trả lời." Bạch Ngữ Yên kéo cái ghế bên cạnh, ý bảo nữ nhi ngồi xuống.

      Nghe được lời của mẫu thân, Trầm Lạc mặt lập tức nghiêm túc. Vội vã bước đến ngồi ở bên cạnh mẫu thân

      "Mẫu thân, chuyện gì thế, sao con thấy mẹ buồn?”

      Bạch Ngữ Yên đưa tay cầm bàn tay bé mịn màng của con, "Lạc nhi à, vào sinh nhật mười tuổi của con, mẫu thân có tặng con cái yếm tự tay may, cái yếm đâu rồi? Sao lại thấy?"

      Rầm rầm rầm, trái tim của Trầm Lạc đập dòn dập. mặt hơi đỏ lên, mẫu thân biết cái yếm của nàng biến mất rồi

      Bạch Ngữ Yên thấy con cúi đầu lên tiếng, càng thêm nóng nảy

      "Lạc nhi, con thực cho mẹ biết. Lúc con còn ở honagf cung, cùng thái tử xảy ra chuyện gì? Cái yếm có phải bị cầm hay , con bị . . . đúng, con tới kinh lần đầu chưa?" Bạch Ngữ Yên rất lo lắng, ngay cả lời ra cũng hơi lắp bắp.

      "Mẫu thân, mẹ đừng nóng vội. Vốn con cũng định cho mẹ và cha biết sớm chút, nhưng vì chuyện của tiểu đệ, nên con cũng muốn cha mẹ phải buồn lo thêm vì chuyện của con. Thái tử, biết nên như thế nào. có lúc rất tốt, có lúc lại rất vô sỉ, con hoàn toàn hiểu ý nghĩ của . Mẫu thân, con có kinh lần đầu rồi, lúc ấy là thái tử chăm sóc con. Mẫu thân, ta nghĩ con bị chạm vào rồi."

      Tiếng của Trầm Lạc càng lúc càng , mặt cũng càng lúc càng đỏ bừng.

      Bạch Ngữ Yên sau cơn kinh ngạc mặt trắng bệch, khong ngừng lấy tay vỗ trán. “Vậy là sao, con bị thái tử chạm qua. Cường thưởng dân nữ là phạm pháp, hoàng tử phạm pháp cùng cùng tội như thứ dân. Làm thế nào, có trong sạch, về sau con tìm được nhà chồng nữa. Chẳng lẽ, mẫu thân đành phải trơ mắt nhìn con đến ổ sói là hoàng cung đó sao.”

      "Mẫu thân, con chuẩn bị sang năm đến hoàng cung rồi. Giọng điệu của Thái Tử chắc chắn là bỏ qua cho con đâu, trừ thân phận cùng bộ dạng có lúc vô lại của , ra , đối với con cũng tệ lắm."

      Bạch Ngữ Yên thấy lúc con mình chuyện khóe môi khẽ cong cong, bà cầm tay con nhất thời vỗ ."Lạc nhi, con thể vờ ngớ ngẩn được. Những nam nhân thuộc con nhà quyền quý chẳng có ai là cưới tiểu thiếp, thái tử tương lai Quân Vương, hậu cungcó đến ba ngàn, chứ phải hoặc hai. Nếu như con gả cho thái tử, sau nàycon khổ. Con cẩn thận cho mẹ nghe, thái tử chạm con như thế nào?”

      Ặc, thái tử chạm mình như thế nào ư? Mẹ à, mẹ muốn con thế nào đây. Trầm Lạc nhất thời quẩn bách, đôi môi mọng đỏ ửng há ra rồi khép lại, Bạch Ngữ Yên nhìn thấy bà nôn nóng đến độ đầu óc trống rỗng. Nhìn dáng dấp, con mình bị thái tử thu phục rồi. Haiiii, đứa trẻ mình cực khổ sinh ra, lại bị người ta gạt mất như thế.

      amandatruc, Thích ăn thịt, Tang Ca9 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 24 : Đông Cung
      Edit: Bell
      Beta: Quảng Hằng



      “Lạc nhi, con ràng cho mẫu thân biết, sau lần đầu có kinh thái tử có đụng vào con ?” Bạch Ngữ Yên lặng nhìn con mình đỏ mặt cúi đầu lên tiếng, vừa gấp vừa tức.

        tia ý thức muốn đem toàn bộ lời trong lòng trực tiếp ra, nghĩ đến mẫu thân lại hỏi trực tiếp như thế, cúi đầu cẩn thận suy nghĩ lát sau đó ngẩng đầu lên giọng : “Mẫu thân, trước có kinh thái tử có đụng con. Sau lần đó, chỉ là ôm ôm hôn hôn. Như thế có thay đổi gì , mẫu thân?”

      Lòng Bạch Ngữ Yên lặng người, trái tim bởi vì lời con lúc lên lúc xuống. Lần đầu có kinh trước liền đem con bà sờ soạng hôn, so với lần đầu lần sau còn sờ thân hơn, thái tử quá mức đói khát mà! Còn nữa thái tử phải còn chưa được quan lễ sao? Haiz, con bà sao lại để đồ vô sỉ như vậy trêu chọc. Cũng may, sau lần có kinh có bị phá tầng cuối cùng. Xem ra bà phải nhanh cho con biết chút kiến thức về phương diện kia, nếu con bà bị người ta bán mà còn biết.

      “Lạc nhi, thái tử cũng chưa đụng vào con hoàn toàn. Con biết , trong sạch là nhờ màng đạo mỏng kia, màng này bị phá lưu chút xíu máu, gọi là lạc hồng.”

      Thẩm Lạc nghi ngờ nhìn mẫu thân, suy tư lúc sau đó hỏi: “Mẫu thân, vậy như thế nào là chọc phá tầng mỏng kia, tầng mỏng kia ở nơi nào?”

       Bạch Ngữ Yên nhíu mày, bà sao có thể cùng con cái chuyện mặt hồng, tim đập nhanh khiến người ta khó có thể mở miệng đó chứ, nhưng lại là vấn đề hết sức nghiêm túc.

      Đúng lúc này, đúng lúc này cửa phòng Thẩm Lạc bị người ta mở ra, Thẩm nhị tiểu thư Trầm Vân với khuôn mặt tươi cười nhàng xuất tại cửa phòng. Nhìn Trầm Vân ngây thơ, hoạt bát nhưng bên trong kì ...

      “Đại bá mẫu, người cùng Đường tỷ ở đây thầm gì thế? Mấy lần trước Đường tỷ tới vì có việc quan trọng nên chỉ kịp chào. tại, có việc quan trọng nên lập tức tới tìm Đường tỷ.”

      Trầm Vân đặt mông ngồi lên cái ghế đối diện Thẩm Lạc, thẳng tay rót ly trà uống ừng ực.

      Bạch Ngữ Yên lúng túng mở miệng: “Vân nha đầu, ta cùng Đường tỷ chút đạo lí lớn, tránh cho tỷ tỷ con khỏi bị lời ngon tiếng ngọt của nam tử lừa .”

      “Hả?” Trầm Vân chợt nhíu mày đầy hưng phấn, đặt ly trà xuống, khóe miệng nở nụ cười như gió xuân lướt qua những nhánh lá nhìn Thẩm Lạc. Tiếp theo vỗ đôi tay: “Đại bá mẫu, con cùng Đường tỷ bằng tuổi, chi bằng để con với tỷ ấy, người cứ thoải mái giao cho con . Đường tỷ nhất định bị những gã có tính phong lưu kia lừa .” Trầm Vân vỗ vỗ vỗ bờ ngực nho của mình đảm bảo.

      Bạch Ngữ Yên nghĩ Vân nha đầu kia cực kì thích nhìn ngắm nam nhân, chừng còn là hiểu chuyện kia. Trước tiên hết để cho Vân nha đầu cùng Lạc nhi chút về chuyện này, về sau tự bà tìm cơ hội hỏi chút, nếu Lạc nhi hiểu, bà , còn , đến lúc đó bà trực tiếp với Lạc nhi.

      Bạch Ngữ Yên quay về phía Trầm Vân cười cười rồi sau đó ra khỏi phòng chuẩn bị vật dụng cuối năm. Đệ đệ sớm năm nay muốn cùng đón năm mới. Nhị muội muội cùng tiểu muội muội tất cả đều muốn cùng đón năm mới. nhiều năm có cùng nhau đón năm mới như thế này.

      “Đường tỷ, đại bá mẫu lại chuyện này với tỷ. Bà nửa canh giờ cũng hiệu quả bằng bảo bối của muội đâu. Hôm nào muội lấy quyển sách cho tỷ xem là được. Đường tỷ, muội có việc hỏi tỷ đây. Tỷ ở bên trong hoàng cung có biết Lăng thiếu con trai độc nhất của Thừa tướng ? Nghe người này đẹp nhưng là loại vẻ đẹp của mỹ nhân. Nam nhân đẹp vẻ đẹp mị như thế muội vẫn chưa từng thấy quá. Muội nghe bây giờ Lăng thiếu ở huyện Lăng Nguyệt đấy.”

      Thẩm Lạc bất động, sau đó cẩn thận hồi tưởng lại Lăng thiếu là nhân vật như thế nào. Uhm! Là người mà trưởng công chúa rất thích, Hà Lăng thiếu ca ca của Hà Oánh.

      “Vân Vân à, Lăng thiếu ta chưa từng thấy qua nhưng muội muội của của ta có gặp qua, là đại mỹ nhân tinh thần phấn chấn. Nhưng tính tình cực kỳ bất thường. Mạn Thanh chịu nhiều thua thiệt khi đối diện với Hà Oánh. Cuối cùng, Hà Oánh cũng có kết quả tốt.”

      Khóe miệng của Trầm Vân vểnh lên, “Ai nha, muội với tỷ về Hà Lăng thiếu mà?. Muội muội gì đó phẩm hạnh được tốt có liên quan gì đến ca ca chứ. Hừ, ả Mạn Thanh đó tính tình cũng đâu có được ai ưa. Đường tỷ, muội muội của Lăng Thiếu là đại mỹ nhân, xem ra sắc đẹp của Lăng Thiếu đúng như lời đồn. Bây giờ muội thực muốn đến ngay huyện Lăng Nguyệt, để chiêm ngưỡng dung nhan.”

      Phốc, nha đầu Trầm Vân này vẫn là chứng nào tật nấy mà. Nhìn hai mắt ấy tỏa sáng, chiêm ngưỡng dung nhan, có từ này để hình dung nam nhân sao. Haizz, nếu cứu nha đầu này sớm muộn gì cũng phải thua trong tay nam nhân tuấn tú kia. Nam nhân có dáng dấp xinh đẹp phẩm hạnh nhất định tốt. Thẩm Lạc lần nữa nhớ đến Vũ Văn Thượng, phẩm hạnh của người này... Tạm dừng nữa.

      “Đường tỷ,nếu như Lăng Thiếu là mỹ nhân, muội nhất định tới xem, tốt nhất ngày nào cũng đến nhìn ngắm chút. Đường tỷ, muội đến trà hương trước.”

      Nhìn Trầm Vân vội vàng , Thầm Lạc lập tức đưa tay giữ nàng lại. “Vân Vân, ngày ngày muội tới trà hương là để nhìn thương nhân thủ lĩnh nước đại mạc sao? Còn bây giờ sao, mới vừa rồi còn về Hà Lăng Thiếu, tại lại muốn tới trà hương?.”

      Trầm Vân sờ đầu cách đáng , sau đó lại cười: “Đường tỷ, chỉ cần là mỹ nhân muội đều muốn nhìn, hơn nữa bây giờ Hà Lăng Thiếu phải vẫn chưa thể nhìn thấy được sao, còn chưa chắc đẹp giống như lời đồn, muội muốn tự mình kiểm chứng.” Dứt lời, Trầm Vân lấy tay mình ra khỏi tay của Đường tỷ.

      Nhìn Trầm Vân nhanh, Thẩm Lạc chỉ có thể thở dài. Nhị bá phụ và nhị bá mẫu đều phải là người háo sắc, sao lại sinh ra đứa con háo sắc như vậy. tại Trầm Vân còn chưa trưởng thành nên kiêng kỵ, sau này chắc thế.

      Trầm Vân hề quên chuyện mình hứa với đại bá mẫu,đêm đó sau khi ngắm mỹ nam xong về nhà liền sai nha hoàn thân cận cầm quyển sách bảo bối đưa cho Thẩm Lạc. Đúng lúc Thẩm Lạc cởi quần áo xuống để ngủ, đột nhiên cửa phòng bị gõ, ra là tỳ nữ thân cận của mình Đào Đào.

      “Tiểu thư, nhị tiểu thư vừa sai nha hoàn đưa tới quyển sách, lập tức phải đưa cho người. Nô tỳ có thể vào ?.”

      Được Thẩm Lạc đồng ý, Đào Đào tay cầm quyển sách màu da lam vào phòng. Cự kì cẩn thận đưa lên cho tiểu thư, lúc nha hoàn thân cận của nhị tiểu thư đưa sách hết sức nghiêm túc là phải nhanh chóng đưa cho tiểu thư. Thấy đây giống cuốn sách thường, Đào Đào dám chậm trễ, mạo hiểm quấy rầy giấc ngủ của chủ nhân.

      “ Đào Đào, em lui xuống nghỉ ngơi trước .” Thẩm Lạc đưa tay nhận lấy cuốn sách, ngẩng đầu với Đào Đào.

      “ Dạ, đại tiểu thư.” Đào Đào đưa sách xong cũng thở dài nhõm, rốt cuộc cũng hoàn thành nhiệm vụ quan trọng này.

      Bên trong nhà, ánh nến chập chờn, Thẩm Lạc nhìn cuốn sách có tên Da Lam Tử Thư trong lòng có chút nghi ngờ. Nàng biết Trầm Vân có cất giấu số sách Xuân Cung Đồ, nhưng thứ đó mình lại cưa bao giờ xem qua nhưng tại lại cầm trong tay, trong lòng khỏi có chút thẹn thùng, vừa sợ lại vừa mong đợi.

      Mở đầu sách chương 1 viết có mấy chữ. Tuy chỉ có mấy chữ nhưng Thẩm Lạc khỏi đỏ mặt. Đợi , những chữ này là ... ngực, nhũ, mật, huyệt. Mặt Thẩm Lạc trực tiếp đỏ lên, khi thấy nam nữ tằng tiu với nhau Thẩm Lạc mắc cỡ đem sách nhét vào gối.

       Đây là cái động tác gì, nam tử cực kì hưởng thụ khi bú mút đầu nhũ của nữ nhân, phía dưới món đồ lớn chĩa vào hạ thân của nữ nhân. Nữ nhân ngẩng cao đầu nhìn cũng rất hưởng thụ, umh, khi đem bức họa này liên tưởng thời điểm cùng với Vũ Văn Thượng làm chuyện như thế, mặt Thẩm Lạc đỏ bừng.

      Cố gắng bình tĩnh, Thẩm Lạc lật sách ra lần nữa. Sau khi thấy, Thẩm Lạc rốt cuộc cũng biết được chuyện phòng the đó là có nghĩa gì và cũng hiểu Vũ Văn Thượng đem chuyện nam nữ làm toàn bộ. Xem ra mình nghĩ lầm rồi, nàng cứ cho rằng bị Vũ Văn Thượng sờ xoạng hôn qua là chỉ bị chạm qua thôi, nhưng may màtầng mỏng kia của nàng vẫn còn. Chọc phá mới có lạc hồng, chọc phá ... Thẩm Lạc biết như thế nào là chọc phá, là đem thứ khổng lồ của nam tử đưa vào trong nữ nhân... Thẩm Lạc từng thấy qua chỗ đó của Vũ Văn Thượng. Ban đầu là do tự mình khi dễ Vũ Văn Thượng, nghĩ lại Thẩm Lạc muốn mua miếng đậu hũ đập chết mình.

      “ Lạc nhi, chờ đến khi nàng vào cung, chúng ta đem chuyện nam nữ làm toàn bộ.”

      Làm toàn bộ, phải là nơi kia của Vũ Văn Thượng vào bên trong mình sao, như vậy phải là đau chết mình sao. Nơi kia của Vũ Văn Thượng lớn như thế, nóng như thế lại có thể búng ra. Nếu mình rơi vào trong tay của Vũ Văn Thượng, mình chắc là phải bị giày vò cho đến chết sống lại. Chỗ đó làm sao có thể làm cho người ta lên trời xuống đất gì đó, ràng là đem mình đẩy vào địa ngục.

      Cuối cùng Thẩm Lạc hoàn toàn hiểu tình huống, đem cuốn sách đặt ở bên giường, nhấc chăn lên nằm xuống ngủ. Lúc này, trái tim của Thẩm Lạc đập dồn dập, haizz, đêm nay nhất định khó ngủ.

      Dần dần, rốt cuộc cũng đến cuối năm, khắp nơi huyện Vân Hà tràn ngập tiếng pháo cùng lời chúc phúc. Xe ngựa phủ tướng quân cùng xe ngựa Uy phủ tới cửa chính. Chủ nhân xe ngựa rối rít bước xuống xe ngừng vấn an, sớm được ra lện đợi bên Thẩm gia sai vặt.

      Uy Chấn kéo Bạch Vũ Hinh theo sau nhi tử Vũ Uy. Khi bước xuống xe ngựa nhìn thấy Bạch Dư Tề, Uy Chấn khỏi cười to: “Ơ, đây phải là đại tướng quân mặt hoa da phấn sao? Sao lại càng mềm mại hơn năm trước vậy nhỉ? Mộc Vân, ngươi hầu hạ Dư Tề tiểu tử như thế nào vậy?”

      Khóe miệng Bạch Dư Tề co quắp,ngay sau đó tỏ thái độ nhìn. bên, Bạch Vũ Hinh thấy đệ đệ lúng túng như thế đành lòng, vội bấm phu quân cái cho khiêm tốn chút.

      “Dượng hai, có phải ngươi hâm mộ cha con càng lúc càng trẻ năm này qua năm khác à? Hôm nay mặt mày dượng hai cũng trắng nõn, mềm mại, so với phụ thân của con kém bao nhiêu.”

      Bạch Vũ Hinh bật cười thành tiếng, Uy Chấn thấy thế cũng cười theo: “Nha đầu này, đúng là quỷ linh tinh. Chúng ta vào thôi, tối nay phải ăn bữa cơm đoàn viên ngon.”

      Khắp Thẩm trạch tràn đầy tiếng vui mừng cùng với tiếng cười tiếng , đến buổi tối, pháo hoa bao trùm cả huyện Vân Hà, khí vô cùng náo nhiệt.

       Sau khi ăn xong bữa cơm, các phu nhân mang theo bánh ngọt đến hậu hoa viên để cũng ngắm trăng tâm . Còn mấy nam nhân vẫn ở phòng khách nâng cốc cười, Bạch Dư Tề cùng con tướng mạo giống nhau, tuy giỏi võ công cùng mưu lược nhưng tửu lượng thấp. lâu sau bị say phải nhờ người đỡ đến phòng ngủ.

      Sau khi Bạch Dư Tề ,Thẩm Lương mở miệng: “Uy Chấn, Chuyện ta nhờ đệ chuẩn bị xong?!.”

      mặt Uy Chấn có chút hoang mang: “Huynh xem vì sao danh sách tú nữ của phủ Nội Vụ định ra lại có tên của Lạc nhi, cũng may huynh sớm nên đệ động chút tay chân đem tên Lạc nhi gạch bỏ rồi.”

      Thẩm Lương gật đầu: “ Gạch bỏ là tốt rồi, danh sách tú nữ là do tất cả huyện định ra các có gia thế, bên huyện Vân Hà này ta sớm chuẩn bị tốt. may là kịp thời báo cho đệ, nếu bên dưới chuẩn bị tốt phía gây ra rủi ro, nha đầu bảo bối vào cung làm chị dâu đệ khóc đến chết.”

      Uy Chấn bưng chén rượu, cười phóng khoáng: “Đại tỷ phu, mọi chuyện đều qua, danh sách tú nữ đệ đưa cho phủ Nội Vụ, danh sách được đưa vào cung cho hoàng hậu nương nương phê chuẩn, Lạc nha đầu vào cung.”

      Cùng lúc đó, ở huyện Lăng Nguyệt, trong phòng của gian nhà bình thường.

      “Điện hạ, trong cung truyền đến danh sách tú nữ của phủ Nội Vụ có tên của Thẩm nương.”

      Mắt Vũ Văn Thượng sáng lên, sau đó cười khẽ tiếng: “Vậy à?.”

      Tiểu Phúc tử lập tức khom người tiếp: “Điện hạ chớ lo, ám vệ bên trong Thái Hòa cung sửa lại, tên của Thẩm nương vẫn xuất ở trong danh sách tú nữ. Chỉ là, Uy Tước gia cùng phụ thân của Thẩm nương ...”

      “Ừ, bổn điện biết. Phái người nhắn cho phụ hoàng cùng mẫu hậu bổn điện về kịp cùng họ đón năm mới rồi. Rồi chuẩn bị con ngựa tốt, bổn điện muốn đến huyện Vân Hà chuyến.”

      Tiểu Phúc tử có chút kinh ngạc: “Điện hạ, có phải người muốn đến Thẩm gia?.”

      Vũ Văn Thượng liếc mắt nhìn Tiểu Phúc tử: “Lấy đâu ra nhiều lời như thế, nhanh làm việc.”

      amandatruc, Thích ăn thịt, Tang Ca12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :