1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dược hương trùng sinh - Hi Hành (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Tuyết

      Ngọc Tuyết Well-Known Member

      Bài viết:
      245
      Được thích:
      237
      :yoyo9::yoyo9:Thấy mà phát ối nè, cha con làm như ta đây nhân từ thiên lắm:phut::phut:
      :yoyo62:Đừng bán cho ông ta, lầy về coi ông ta có dược đâu dao ra:yoyo62:

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 15 Thiệt giả

      Editor : thu_gà_nhà_nuôi
      Nguồn: Tàng Thư Viện

      Thiên Kim đường khó có khi náo nhiệt như bây giờ, bên ngoài có nhiều người đứng xem trò vui.

      “.. thu là thu, sao còn Thanh Nương bán dược giả?” Đậu Hoa căm phẫn “Lại , lần trước chưởng quầy của các ngươi thu mua là giả, ngươi tiểu nha đầu biết cái gì mà thiệt giả? Chỗ này đến lượt ngươi chuyện…”

      “Hạnh nhi khuôn mặt đỏ bừng, dậm chân “ Ta là người Thiên Kim đường, ngươi là gì chứ? cái bán đậu hũ, nơi này nào đến phiên ngươi chuyện?”

      “Ta thích , xem ngươi chó cậy thế chủ!” Đậu Hoa ngửa đầu .

      Đám người đứng bên ngoài bỗng cười lên, còn có người hô mắng hay.

      “Tiểu Đậu tử, ngươi có về !” Nương Đậu Hoa đối diện vung thìa hổn hển gọi.
      “Nương!” Đậu Hoa dậm chân.

      Truyện chỉ được đăng tại *******************

      “Ngươi còn nhấc chân, về ta đánh gãy đùi ngươi!” Nương Đậu Hoa mắng.

      Lần này cũng làm cho đám người bên ngoài trận cười to.

      Cố Thanh Nương than thở, lên lôi kéo ống tay áo Đậu Hoa “Đậu Hoa tỷ, ngươi nhanh .”

      Đậu Hoa vẻ mặt bất bình tức giận “ Ngươi đừng sợ bọn , bọn này loại người, mềm nắn rắn buông!”

      xong thở phì phì ra ngoài.

      “Ngươi mới là bắt chó cày lo chuyện bao đồng …Thế nào nghĩ tới là Tây Thi đậu Hoa, nịnh bợ người ta mong thành nha đầu quan gia tiểu thư a?” Hạnh nhi đắc ý hả hê cười, nhìn bóng lưng Đậu Hoa hô.

      “Thế nào cũng hơn ngươi cái nha đầu thương hộ a!” Đậu Hoa yếu thế bồi trả câu.

      Lời này trúng nhược điểm của Hạnh nhi, nhất thời dậm chân “Ngươi..Ngươi..Cũng là thương hộ…”

      “Đủ!” Cố Thanh Nương đột nhiên quát.

      Hạnh Nhi lời định liền mắc nghẹn, nhìn nương trước mặt yên lặng hỉ nộ , tâm lý mơ hồ khiếp sợ.

      “Chính là mua dược của ta phải ?” Cố Thanh Nương lạnh nhạt hỏi.

      Ánh mắt Hạnh Nhi rơi xuống xiêm y người nương, váy dài làm từ vải đay, dưới váy lộ ra đôi hài bạc màu.

      “Đúng, chính là muốn mua.” Hạnh Nhi nâng cằm .

      “Ta có thể hỏi là tại sao ?” Cố Thanh Nương hỏi lại.

      Hạnh Nhi hừ tiếng “Ta phải , dược liệu của ngươi là giả.”

      Bên ngoài đám người bỗng vang lên tiếng nghị luận, còn có cả tiếng cười.

      “Ha, nghĩ muốn kiếm tiền đến điên , thế nhưng dám đem dược giả lừa bán lấy tiền.” Có người ù ù cạc cạc .

      Cố Thanh Nương quay đầu lại nhìn đám người thấy nam nhân mập mạp.

      Thấy nàng nhìn qua,nam nhân mập mạp kia ngược lại ương ngạnh cùng đám người
      “ Mọi người đều phần tử tri thức có chí khí,có chí khí nên bán căn nhà a, cũng thể đem dược giả bán sống qua ngày!”

      Là Trương lão gia! Cố Thanh Nương lập tức đoán ra lai lịch của nam nhân, nàng khe khẽ mỉm cười, nguyên bản hiệu thuốc bắc thu mua dược của nàng thôi, người ta cũng là sinh ý ngươi tình ta nguyện, nàng quyết định thêm nữa, nhưng bây giờ tiểu nha đầu lại đem tội danh này hướng nàng ấn lên, đây chính là muốn đoạn nguồn sống a.

      Nàng lần này được trời xanh phù hộ sống lại, chính là vì cầu con đường sống, vì chính người thân của nàng, ai cũng đừng nghĩ chặn nàng!

      “Dược của ta thế nào lại là giả?” Nàng xoay người nhìn tiểu nha đầu: “Là chưởng quầy các ngươi ?”

      Bị ánh mắt này đảo qua, Hạnh Nhi khỏi khiếp sợ, nhãn thần có chút trốn tránh.

      “Ngươi phải minh bạch cho ta.” Cố Thanh Nương xoải bước tiến lên bước, nhìn tiểu nha đầu gằn từng tiếng.

      “Chúng ta là Thiên Kim đường giả chính là giả! Chẳng lẽ chúng ta phân biệt được hay giả?” Hạnh Nhi cắn răng ràng.

      Cố Thanh Nương ngờ tiểu nha đầu vậy, ngẩn người, người vây xem bỗng ồ lên tiếng nghị luận lại nhao nhao.

      Lời này cũng là… Thiên Kim đường ở trong huyện này danh tiếng , so với tiểu nha đầu mười mấy tuổi tự nhiên là tin .

      Cố Thanh Nương nhìn chằm chằm Hạnh Nhi, chỉ cảm thấy trận khó chịu trong người.

      Vì cái gì? Vì cái gì? Tay nàng ở trong ống tay áo nắm chặt lại.

      “Ha… Tiểu nha đầu lừa bịp tống tiền, còn mà giả dối!” Bên ngoài Trương lão gia hô to gọi , bày ra dạng biểu tình thương tiếc lắc đầu.

      “… Chính là, này hài tử nhìn qua thành , nghĩ đến thế nhưng dùng dược giả lừa gạt tiền…”

      “Này hài tử a… Người thể tham đồ tư lợi a…”

      Bên ngoài nhất thời vang lên tiếng nghị luận xôn xao.

      “Hừ… Chính là thôi…” Hạnh nhi rung tay đắc ý “Người nhưng thể chỉ nhìn tướng mạo nha…”

      Nàng lời còn chưa dứt, từ trong hậu đường người nhanh chóng bước ra, dương tay liền đánh nàng bạt tai.

      Hạnh Nhi bởi vì bất ngờ nên tránh kịp, ngã xuống đầu óc choáng váng, thét chói tai.

      “Người này đáng chết! Ngươi dám bôi xấu danh dự ta!” Chu chưởng quầy phẫn nộ trừng Hạnh Nhi mắng.

      Hạnh Nhi bụm mặt: “Lão… lão gia.”

      “Cút!” Chu chưởng quầy hướng nàng đá cước, Hạnh Nhi trước mặt công chúng bị đánh, nhất thời nước mắt giàn giụa, nhưng câu dám , liền bò lên định chạy vào trong.

      “Đứng lại!” Chu chưởng quầy lại hét nàng ngừng lại “Hướng Cố tiểu nương tử nhận lỗi!”

      Hạnh Nhi có chút ngốc, mờ mịt nhìn Chu chưởng quầy.

      “Ta đánh chết ngươi, cái miệng ăn lung tung, tiểu nương tử đem dược đến nào đến phiên ngươi khoa tay múa chân!” Chu chưởng quầy dương tay lại muốn đánh.

      Hạnh Nhi này có thể là phản ứng kịp, vội vàng quỳ xuống, chuyển đến trước mặt Cố Thanh Nương dập đầu “Tiểu nương tử đại nhân đại lượng, nô tỳ sai lầm, nô tỳ mắt mù nên mới lung tung…”

      Cố Thanh Nương lạnh lùng nhìn nàng, bờ môi chậm rãi tia cười.

      “Nha đầu này hằng ngày ở cùng với chúng ta, nhận thức được vài loại dược liệu, liền tự cho là đúng. Cố tiểu nương tử, ngươi đừng chấp nhặt với nàng ta…” Chu chưởng quầy vẻ mặt xin lỗi .

      mặt trừng mắt nhìn Hạnh Nhi “Còn lăn vào trong.”

      Hạnh Nhi vừa lăn vừa bò vào trong.

      “Nhìn cái gì vậy, mau tản ra, vây chỗ này làm gì!” Chu chưởng quầy cao giọng hướng đám người .

      Người vây xem phải hạ nhân , nhất thời chuyển, này diễn ra chuyện ly kỳ sao có thể giải tán, mọi người nhất thời hài lòng.

      “Ta , Chu chưởng quầy, tới cùng ngươi bán dược hay giả?” Đám người nhao nhao hô.

      , tiểu nương tử dược thế nào lại giả.” Chu chưởng quầy lúng túng cười trả lời, lần nữa to giọng “ , các vị .”

      Chung quanh mọi người ồ lên “Làm cái gì! Chủ tớ các ngươi đùa giỡn tiểu nương tử a.”

      Cảm giác bị chủ tớ đùa giỡn, mọi người bất bình ồn ào chịu rời .

      “Tiểu nương tử, ta gọi người đến đem bán nha đầu này .” Chu chưởng quầy thèm để ý bên ngoài, mang mấy phần áy náy cùng từ ái cười nhìn Thanh Nương , mặt lấy từ trong lồng ngực ra mấy đồng tiền đưa cho Thanh Nương “Đây là tiền bán dược.”

      , ta muốn, ta muốn dược liệu của ta, ta bán!” Cố Thanh Nương lùi về sau mấy bước, nhận tiền của , nàng mím môi, khẽ ngẩng đầu lên, cách gần đó mấy người có thể thấy hốc mắt tiểu nương ửng đỏ.

      “Đúng, bán!” Có người hô lên “Có khi nào để bị khi dễ!”

      Chu chưởng quầy lúng túng, hướng mọi người chắp tay hàng xóm láng giềng tốt, là hạ nhân hiểu chuyện, ngàn vạn lần mong thứ lỗi.

      “Cố tiểu nương tử, đến đến…” , lại lấy từ trong ngực ra mấy đồng tiền “Đây là ta… tiền đền tội, mau cầm mua chút đường ăn…”

      Cố Thanh Nương khỏi cười, thấy nàng cười, Chu chưởng quầy cũng nhàng thở ra, vẫn là tiểu hài tử dễ dụ a….
      Last edited: 23/10/14
      song ngư, duyenktn1, Phong Vũ Yên6 others thích bài này.

    3. Ngọc Tuyết

      Ngọc Tuyết Well-Known Member

      Bài viết:
      245
      Được thích:
      237
      :031:Ôi mừng quá có chương mới rồi:ex10: đúng vây ko bán coi có dược để chả lại hây ko. Chỉ biết ăn hiếp người hiền.Cố lên chủ nhà mình rất ủng hộ bộ nầy nhe:Cheerleader::Cheerleader:Mình muốn biết sau nầy gia đình n9 ra sau? Có thể trả thù của kiếp trước dc ko? Còn ai là nam9 sau nay?
      linhdiep17 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 16 bán

      Editor : thu_gà_nhà_nuôi
      Nguồn: Tàng Thư Viện



      “Chu chưởng quầy..”Nàng chậm rãi mở miệng , mặt tựa khiếp ý “ Dược của ta phải giả..”

      Chu chưởng quầy tươi cười “Đương nhiên phải! Đó là nha đầu lung tung!”

      xong lại hướng phía hậu đường mắng vài câu.

      Xem Chu chưởng quầy mặt đầy tức giận cùng áy náy, Cố Thanh Nương thể trong lòng có cảm giác gì.

      Nếu như là nàng trước kia, đương nhiên cho rằng Chu chưởng quầy tình, hết thảy đều là nha đầu kia tự chủ trương.

      Nhưng nàng bây giờ khác, Cố Thanh Nương trong mắt lên tầng sương mù.Tục ngữ có câu đánh chó phải nhìn mặt chủ, mà đồng dạng, chó cắn người cũng phải xem chủ tử, có chủ tử ra hiệu, hạ nhân thế nào lại nhảy ra gây ?

      Ngươi này là quỷ…

      Xem ngươi đáng thương mà thôi…

      Thế nhưng lừa lên xong…

      Lời tiểu nha đầu còn quanh quẩn bên tai nàng, những lời này là Chu chưởng quầy chân thực .

      Tuy rằng biết vì sao đột nhiên đứng ra ngăn cản đến đỏ mặt, nhưng ít ra tại lúc nha đầu mắng chính mình, vẫn là như thế tâm lý, hơn nữa cũng là trước mặt, bất quá là bởi vì bất đắc dĩ mới thể mở miệng lời hay..

      Vì sao? Cố Thanh Nương suy nghĩ hướng ánh mắt nhìn Chu chưởng quầy.

      Chu chưởng quầy quay lại nội đường mắng nha đầu, giống như người bị ủy khuất chính là nữ nhi của .

      Bởi vì mưu sinh là chuyện tối quan trọng nhất mà lửa hận tạm thời được áp chế trong lòng lập tức lại dâng lên, Chu chưởng quầy trước mặt tựa hồ hóa thân thành thân tộc Cố thị cùng người Thẩm gia, lạnh lẽo khinh thường nàng.

      Xem thường ta, các ngươi xem thường ta, cảm thấy ta có thân nhân nâng đỡ, ai nghĩ muốn giẫm liền tới giẫm cước, giẫm xong rồi ném hai khối đường bồi thường sao.

      Cố Thanh Nương nghĩ nghĩ, nàng bỗng cười lớn.

      “Cố tiểu nương tử đừng tức giận a, nghe đại thúc , đừng cùng hạ nhân so đo, tới tới..Cầm tiền này..”Chu chưởng quầy .

      thấy thần sắc tiểu nương thay đổi, liền cho rằng là phản ứng của tiểu hài tử bị ủy khuất, tiểu hài tử mà thôi, vài câu ngon ngọt đâu vào đấy a.

      “Thêm ,thêm, nên thêm ít tiền , bồi thường ủy khuất cho người ta a..” Đậu Hoa ở ngoài hô “Ngươi phải hay Trương đại lão gia…”

      Trương đại lão gia hừ lạnh tiếng, rời đám người bỏ .

      Mọi người kinh ngạc, chính mình tổn thất a, quần chúng thích nhất xem náo nhiệt, thời gian này có tản ngược lại người người chen lấn muốn xem tận mắt.

      “Chu lão gia, ngươi mua dược của tiểu nương tử nhà người ta bao nhiêu tiền a?” đại gia tò mò hỏi.

      ..” Chu chưởng quầy nén giận, khua tay , mặt hướng Cố Thanh Nương “Cố tiểu nương tử, chúng ta vào bên trong chuyện, ngoài này ồn ào…”

      Cố Thanh Nương cưỡng chế tâm tư chính mình phải bình tĩnh,nàng nhìn Chu chưởng quầy, trước kia gặp chuyện gì nàng đều nhường nhịn nên bị người giẫm đạp, lại đổi được câu hay được đối xử tử tế, cuối cùng bị đẩy vào trong vũng nước bùn, lần này nàng tuyệt sống như vậy.

      Nàng nghĩ nếu nàng lui nhường nhịn kết cục ra sao.

      Cố Thanh Nương ý cười càng lúc càng nồng,Chu chưởng quầy, ta muốn nhìn xem, ngươi giẫm ta cước này phải tùy tiện giẫm liền thôi!

      Nghe Chu chưởng quầy mời mọc, nàng lắc đầu, cười nhạo, nàng cũng phải loại đần độn.

      “Có lời gì mà thể để mọi người nghe?” Đậu Hoa lại hô lên.

      “Đúng rồi, đúng rồi” Người xem chỉ sợ thiên hạ loạn ồn ào hỏi.

      Chu chưởng quầy thầm cắn răng, chỉ đành lấy tay đưa tiền tới “Đây là tiền mua dược…”

      “Là mười quan tiền?” Cố Thanh Nương cười yếu ớt hỏi, nhìn tiền trong tay .

      Chu chưởng quầu gật gật đầu “Đúng thế, tiểu nương tử, vẫn là tám cân, giá tiền…”

      “Chu chưởng quầy, chẳng lẽ tiểu Tuyền ca còn chưa hướng ngươi ?” Cố Thanh Nương cười .

      ? cái gì?” Chu chưởng quầy ngẩn người.

      Xem gương mặt khuôn mặt tươi tắn tuy có chút nhợt nhạt, đầu óc Chu chưởng quầy bỗng oanh tiếng.

      nghĩ tới, lúc nãy tiểu Tuyền ca mới vừa chạy vào với …Này, Cố tiểu nương tử là muốn mặc cả.

      Cố Thanh Nương nhìn sắc mặt Chu chưởng quầy, mặt như trước cười nhạt, tuy trong mắt nàng bịt kín tầng sương mù dày đặc.

      Chu chưởng quầy khụ lên, mặt mấy phần kinh ngạc.

      “Tiểu Tuyền ca?” , sau híp mắt suy tư “Ta mới xuất môn trở về, còn chưa gặp , Cố tiểu nương tử có chuyện cứ .”

      Cố Thanh Nương nhìn mắt khách khí “ Chưởng quầy xem qua dược của ta?”

      “Lướt qua thôi…” Chu chưởng quầy tay vuốt chòm râu, tâm lý khó xử, tới cùng nên xem hay chưa xem đây?

      Muốn xem, nương này có hay rao giá trời?

      “Mới vừa rồi tiểu Tuyền ca cầm vào trong..Chưởng quầy nhìn thấy tiểu Tuyền ca ?” Thanh Nương nhắc nhở .

      Chu chưởng quầy khóe miệng giật giật, nhìn nương trước mắt.

      Này…Cố gia tiểu nương tử nghe thân thể nhu nhược, mười ba tuổi bất quá trông giống mười , đứng nơi đó, trận gió thổi tới liền có thể ngã.

      Nhưng xuất thân từ gia đình phần tử tri thức, thần thái đoan trang, từng hành động giơ tay nhấc chân đến cười mang nồng đậm phong độ của người tri thức, khiến người nhìn lại cảm thấy đoan trang hữu lễ, Lệ Nương nhà muốn học cũng học được a.

      Như vậy hài tử này có nhiều tâm nhãn .

      Chu chưởng quầy suy nghĩ mắt nhìn xuống đồng thời nhíu mày mấy phần hài lòng “Tiểu Tuyền ca, nhất thời gặp liền dùng mánh lới, lại nơi nào cãi cọ , quay về ta lại thu thập !”

      có trực tiếp trả lời chính mình có nhìn thấy dược liệu hay .

      Lại hướng Cố thanh Nương “Tiểu nương tử có việc cứ .”

      Cố Thanh Nương cười cười “Là như vầy, ta lần này tịnh chế Viễn Chí ống tre, hơn nữa..” Nàng mím môi nhìn Chu chưởng quầy “Hơn nữa phải tám cân mà là mười cân.”

      Chu chưởng quầy tay khẽ run rẩy, nhổ cọng râu, dám tin tưởng nhìn tiểu nương phía trước.

      Nàng cái gi? Mười cân? Đó là?

      “Viễn Chí ống tre bao nhiêu tiền?” Cố Thanh Nương đột nhiên hỏi.

      Chu chưởng quầy sững sờ thuận miệng đáp “Hai mươi quan.”

      Lời vừa ra khỏi miệng thiếu chút nữa cắn rớt đầu lưỡi, vội bổ sung “ Đây là giá nhập số lượng lớn ..Cố tiểu nương tử ..Ngươi dược là ít…”

      “Ta biết .” Cố Thanh Nương gật đầu “Liền theo chưởng quầy , chưởng quầy người nhiều hay ít?”

      Thấy tiểu nương mặt trước cười nay sợ hãi, mang mấy phần ngượng ngùng, nhưng lọt vào mắt Chu chưởng quầy lại cảm thấy như mũi nhọn.

      “Thanh Nương…” nhịn được mở miệng “ Dược liệu ngươi là Viễn Chí ống tre? Ngươi nhớ lầm chứ?”

      “Đương nhiên là Viễn Chí ống tre, là tự tay ta làm…”Cố Thanh Nương cắn cắn môi,sắc mặt ngưng trọng “Vẫn là khiến tiểu Tuyền ca cầm đến đây, chưởng quầy ngươi tự nhìn xem.”

      Cầm cái gì mà cầm, sớm bị lấy …Chu chưởng quầy ấm thầm cắn răng, cười trừ, khoát tay chặn “ Xem cái gì, ta còn tin Thanh Nương ngươi sao, nghe xa lạ quá.”

      Cố Thanh Nương cười “Vậy chưởng quầy ra giá .”

      Chu chưởng quầy tự giác duỗi tay vân vê râu, xoắn xuýt nửa ngày, mới chậm rãi “ Viễn Chí số lượng lớn…Nhưng là của Thanh Nương ngươi hàng tốt… Mười quan tiền .”

      “Mười quan tiền?” Cố Thanh Nương lặp lại, mặt vẻ thất vọng, chần chờ khó xử mở miệng “ Theo lý thuyết Chu chưởng quầy phải người ngoài…Bất quá, gia cảnh trong nhà ngày càng khó khăn.Chưởng quầy, Thanh Nương mạo muội, muốn nơi khác hỏi chút.”

      Nàng xong liền cúi đầu, như là vì chính mình cự tuyệt mà xấu hổ.

      bán? Chu chưởng quầy cười khổ tiếng, hôm nay ngươi bán cũng phải bán cho ta.

      “Như vầy , hàng xóm láng giềng..” than thở, đồng tình “Thương lượng chút, ta mua mười lăm quan tiền.”

      “Mười lăm quan sọt?” Cố Thanh Nương ngẩng đầu chớp mắt hỏi.

      “Là cân a.” Chu chưởng quầy vội , chỉ sợ nàng muốn cự tuyệt, lời vừa ra khỏi miệng liền thấy tiểu nương nụ cười cổ quái
      .
      Chết! Chu chưởng quầy muốn cho chính mình bạt tai.

      cân?” Cố Thanh Nương nhìn Chu chưởng quầy, mặt kinh ngạc rồi đến ủy khuất ràng “ Nguyên lai là Viễn Chí bán theo cân a..”

      Thanh này tràn đầy trào phúng.

      “Cố tiêu nương tử…” Chu chưởng quầy ngơ ngẩn khắc, ánh mắt dần sắc bén lên, nghiêm nét mặt “ Ngươi hôm nay là ý gì?”

      có ý gì…” Cố Thanh Nương yên lặng nhìn xuống dưới, hơi ngẩng đầu lên, thẳng tắp hướng Chu chưởng quầy “ Dược này ta bán.”
      song ngư, Phong Vũ Yên, huyenlaw684 others thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      MÌNH ĐỌC DỞ BỘ NÀY, NHƯNG NHÀ NÀNG Ý LẠI BỊ LỖI K VÔ ĐC NỮA, HƠM 100 CHƯƠNG RÙI..HUHU, VÀO FACE HỎI MÃI CHẢNG THẤY NÀNG Ý TRẢ LỜI
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :