1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái Tử Vô Sỉ - Văn Hương Thính Vũ (HOÀN - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 18: Ma chưởng
      Edit: Ckun
      Uy tiếng, bánh xe dừng chuyển động, thanh khàn khàn của Triệu đại thúc phu xe từ phía ngoài xe ngựa truyền đến. “Tiểu thư, tới phủ tướng quân rồi.” Hai mắt Bạch Mạn Thanh lập tức sáng lên, hưng phấn vỗ vỗ xiêm áo rồi vén rèm xe, nhanh chóng ra khỏi xe ngựa. Trầm Lạc cầm hộp gấm đựng dạ minh châu theo sau xuống, ngẩng đầu nhìn đại môn phủ Tướng quân, cữu mẫu và Bạch Mạn Thanh ôm chặt nhau đứng đó.

      Cữu mẫu nàng vốn có phong phạm của hiệp nữ mà giờ hai mắt cũng đỏ lên, Lưu đại nương đứng bên cạnh cữu mẫu mở miệng: “Tiểu thư phải chịu khổ trong cung, hai ngày nay phu nhân tài nào ngủ nổi, hôm nay lại dậy từ sớm, đứng chở ở đại môn đợi tiểu thư về đó.”

      Trầm Lạc chậm rãi tới bên cạnh cữu mẫu, híp mắt thanh vui sướng: “Cữu mẫu, chúng con phải đều hoàn hảo trở về rồi sao. Đừng khóc nữa, mau vào thôi, cữu mẫu, người , chờ con với biểu muội xuất cung làm bàn thức ăn ngon cho chúng con mà.

      Mộc Vân buông khuê nữ trong tay ra, khẽ lau khóe mắt: “Vậy chúng ta vào trước, trở về là tốt rồi.” Mộc Vân xong, tay trái kéo Trầm Lạc, tay phải dắt con vào phủ tướng quân. Lưu đại nương cũng vào theo sau, tảng đá lớn trong lòng phu nhân cuối cùng cũng rơi xuống đất, từ khi trong cung truyền tới tin tức tiểu thư bị rơi xuống nước rồi tin báo hỏa hoạn, phu nhân liền như mất hồn lạc phách, ăn ngon, ngủ cũng yên. Bây giờ, hai vị tiểu thư bình an trở về, tốt quá. Sau này, tiểu thư vẫn nên tìm người tốt, gia đình phẩm tước bình thường mà gả , nên vào hoàng cung tốt hơn.

      “Lưu đại nương, vào thiện phòng lấy Hoa quế cao, bánh vừng, bánh bao nấm hương bê hết lại đây. Đầu bếp của Vị Lai Hương trong Kinh Thành đến chưa?” Mộc Vân còn chưa đặt mông ngồi xuống ghế trong sảnh đường ào ào liền hơi hỏi Lưu đại nương. Bạch Mạn Thanh nhếch miệng nhìn Trầm Lạc làm mặt quỷ rồi tới bên tai Trầm Lạc, nhàng mở miệng: “Lần này mẫu thân xài sang , Vị Lai Hương là tửu quán số Kinh Thành đấy.”

      “Hai đứa kia thầm to gì thế hả, đứa ngồi bên trái ta, đứa ngồi bên phải ta. Mỗi bên người.” Mộc Vân kéo con mình cùng Trầm Lạc ngồi xuống. “Các con phải chịu khổ trong cung rồi, bị người ta khi dễ như vậy. Thế sao lại rơi xuống nước, phòng ở sao lại bốc cháy?” Bạch Mạn Thanh giương cánh môi phấn hồng, kéo tay Mộc Vân đung đưa qua lại: “Mẫu thân, con bị người ta đẩy xuống hồ. Nhưng lại biết ai đẩy, về chuyện hỏa hoạn, con biết. Từ sau khi rơi xuống nước, đầu óc con cứ mờ mịt, làm phiền biểu tỷ phải thay y phục, nấu thuốc cho con. Nghe cung nữ , cũng chính biểu tỷ cứu con từ trong đám lửa ra đấy.”

      Mộc Vân nghe vậy, viền mắt khỏi đỏ lên, vươn tay vỗ tay con rồi quay đầu nhìn Trầm Lạc: “Nha đầu, lúc con cứu Mạn Mạn ra, người có bị thương ? Để cữu mẫu xem kỹ lại nào.” Đôi tay Mộc Vân nắm chặt hai cánh tay Trầm Lạc, nhìn trái nhìn phải nhìn trêu nhìn dưới, Trầm Lạc cười ra mặt: “Cữu mẫu, con sao cả. A, Lưu đại nương tới, Hoa quế cao con thích ăn nhất.”

      Lưu đại nương bưng lên khay lớn, khay là từng đĩa điểm tâm, theo sau Lưu đại nương là hai tỳ nữ. tỳ nữ bê bình trà, mội người khác lại cũng bê cái khay như Lưu đại nương.

      Đặt khay điểm tâm lên mặt bàn đỏ thẫm, “Phu nhân, hai vị tiểu thư. Bánh ngọt tới rồi đây, trong thiện phòng còn nhiều lắm, ăn hết lão thân lại lấy thêm. Phu nhân, đầu bếp Vị Lai Hương đến rồi, ở thiện phòng sắp xếp món ăn đấy.”Bạch Mạn Thanh vui vẻ vỗ tay, “Tốt quá, ở ngốc trong hoàng cung ba tháng, mà cảm tưởng như mấy năm ấy. Bây giờ xem ra, ở nhà là tốt nhất.”

      Mộc Vân giơ tay vuốt mũi con , “Xem con vui mừng kìa, cuối cùng cũng biết hoàng cung chẳng tốt đẹp gì rồi hả. Lúc đầu là ai khóc lóc hồ nháo muốn làm thái tử phi, muốn gả cho thái tử.” Bạch Mạn Thanh đỏ mặt, “Mẫu thân, sao người cứ trêu chọc con mình vậy? Ban đầu là do con biết trời cao đất rộng, biết thái tử phi chẳng dễ dàng mà lên làm được, Điện hạ thích con, tâm tư Hoàng thượng Hoàng hậu Thái hậu đều khó đoán như nhau, còn cả trưởng công chúa kia nữa, con thấy cũng chẳng dễ gì mà ở chung được. Nếu thực làm được Thái tử phi, có bà chị chồng như vậy, nghĩ trong đầu thôi là thấy sợ rồi.”

      Quan hệ giữa Trầm Lạc và Vũ Văn Thượng Bạch Mạn Thanh hề hay biết, lúc này, lời vô tình chọc đúng tim đen Trầm Lạc. Muốn gả cho Vũ Văn Thượng, làm Thái tử phi, phải trải qua năm cửa ải, chém sáu tướng*, mà trở thành Thái tử phi rồi còn gặp rất nhiều chuyện phiền toái. Tỷ như, Vũ Văn Thượng nạp trắc phi. . . . . .

      *: Dựa theo điển tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tướng, uy danh lừng lẫy. Ngụ ý là vượt qua muôn vàn khó khăn.

      “Tướng quân về.” Gã sai vặt bên ngoài cất tiếng hô lớn, Trầm Lạc ngước mắt nhìn ra phía ngoài thính đường. Cữu cữu nàng sải bước về phía bên này, Bạch Mạn Thanh đứng phắt dậy vọt từ trong nhà ra, Bạch Dư Tề mới vừa bước vào thềm cửa thính đường, con chạy tới nhào vào trong ngực, làm nũng gọi phụ thân. Tâm can Bạch Dư Tề nhất thời mêm nhũn, đưa tay xoa đầu con . “ có việc gì là tốt rồi, sau này ở nhà phải ngoan chút. Hai năm nữa, phụ thân tìm cho con gia đình bình thường nhân phẩm tốt, đừng vào hoàng cung cái chốn nước đục ấy nữa.

      Trầm Lạc nhìn Bạch Mạn Thanh làm nũng với cữu mẫu, rồi quay sang nũng nịu cả với cữu cữu mình, cũng muốn về nhà. Nàng cũng muốn ôm mẫu thân ôm phụ thân kể lể đủ loại khổ sở trong lòng, nhưng cứ mỗi lần mình dính lấy mẫu thân, phụ thân lại biến sắc, nặng trực tiếp xách nàng như xách con gà ném ra ngoài. Cũng vì đủ loại bạo hành của phụ thân, Trầm Lạc hoàn toàn dám nũng nịu với ông. Aizz, chỉ đành kể khổ làm nũng với Nhị bá và Nhị bá mẫu thôi.

      “Lạc nhi, ở đây thêm vài ngày nữa .” Bạch Dư Tề buông tay con xuống rồi quay sang với Trầm Lạc, Mộc Vân vội vàng rót ly trà cho phu quân.

      “Cữu cữu à, mai con muốn quay về huyện Vân Hà.”

      Bạch Dư Tề thở dài, lắc đầu cái. “Aizz, phải chịu nhiều khổ sở trong hoàng cung thế, nhớ nhà cũng là chuyện thường. Đợi đến cuối năm, cữu cữu với cữu mẫu con dẫn Mạn nha đầu cùng nhau tới huyện Vân Hà. Gọi cả Nhị tỷ với Nhị tỷ phu nữa, cùng nhau ăn mừng năm mới náo nhiệt.”

      Nghĩ đến cảnh Dượng hai uy mãnh đối đầu với cữu cữu phấn điêu ngọc trác, Trầm Lạc liền muốn cười thầm. Hai người kia lần đầu tiên gặp mặt ‘cãi nhau’ rồi, lần nào kết thúc cũng cực kì hài hước. Trầm Lạc nhịn được cúi đầu cười ra tiếng, Mộc Vân ngờ vực nhìn Trầm Lạc. Bạch Mạn Thanh lại bĩu môi, “Phụ thân, con cũng muốn xem người với Dượng hai cãi nhau lắm. Lần này người được kém cạnh đâu đấy, đừng có thua dưới tay thủ hạ của Dượng hai mãi thế.” Bạch Dư Tề nhất thời mất hết mặt mũi, chỉ có thể ho khan hai tiếng. “Lạc nhi, xe ngựa của con ở hậu viện, phu xe Trầm gia sớm quay về huyện Vân Hà rồi. Để mai ta gọi Triệu đại thúc đánh xe đưa con về.”

      Trầm Lạc gật đầu cái, “Được ạ, cữu cữu.”

      Bốn người ngồi trong thính phòng hàn huyên hồi lâu, bắt đầu đến chuyện hoàng cung, sau đấy   đổi sang chuyện cuối năm. Cữu mẫu vẫn lễ mưng năm mới năm nay nhất định phải tới cửa hàng Trầm gia chuyến mà mạnh tay vơ vét chút bảo bối đem về, Bạch Mạn Thanh vẫn hay ầm ĩ năn nỉ đại phụ cho nàng thanh bảo kiếm, đến bây giờ mà vẫn chưa được. Qua hồi, ôn tình tràn ngập cả phòng, tiếng cười liên miên.

      Bất chợt, Lưu đại nương dẫn cả đám tỳ nữ vào, tay ai cũng bưng khay lớn khay . ra là đầu bếp Vị Lai Hương chuẩn bị xong thức ăn, mùi thơm lan tỏa khắp thính phòng, xông cả vào mũi. Bạch Dư Tề gắp miếng gà xé phay xào lăn để vào chén Trầm Lạc, “Tay nghề của Vị Lai Hương cao nhất kinh thành, nếm thử chút xem thức ăn trong tửu quán Trầm gia ngon hay là thức ăn ở đây ngon.” Trầm Lạc cầm đôi đũa gắp miếng gà xé phay lên, đặt vào trong miệng, mùi vị tệ. Thịt mềm, dầu cho nhiều quá ít quá. Nhưng đúng là có cách nào để so sánh hai tửu quán.

      “Cữu cữu, biết so sánh hai nơi thế nào đây. Huyện Vân Hà ở phương Nam, Kinh Thành ở phương Bắc. bên là khẩu vị phương Nam, bên là khẩu vị phương Bắc. Con chỉ có thể , đều là món ngon thượng đẳng.”

      “Phụ thân, sao biểu tỷ lại bảo tửu quán nhà mình so ra kém Kinh Thành được. Danh tiếng tửu quán Trầm gia đâu có kém Vị Lai Hương, mà khoan cái này, phụ thân, người có biết Nhị Hoàng tử ?”

      (Còn tiếp)
      amandatruc, HoanHoan, tart_trung10 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 18: Ma chưởng
      Edit: Ckun

      (tiếp)
      Trầm Lạc trừng mắt nhìn về phía Bạch Mạn Thanh, chẳng lẽ nàng trực tiếp muốn với cữu cữu nàng muốn gả cho Nhị Hoàng tử. Phốc, cữu cữu tuyệt đối đồng ý gả Bạch Mạn Thanh vào Hoàng thất, cho dù Nhị Hoàng tử được sủng ái, sau này cũng chỉ có thể làm vị Vương gia nhàn tản.

      ngoài dự đoán, cữu cữu nhíu mày, vẻ mặt cữu mẫu cũng lộ vẻ nghi ngờ. Trầm Lạc vội vàng nhân lúc Bạch Mạn Thanh còn chưa lên tiếng tiếp dùng chân len lén đá cho Bạch Mạn Thanh cước dưới bàn ăn, chân Bạch Mạn Thanh đau nhói, trừng mắt nhìn Trầm Lạc.

      “Cữu cữu, sau khi biểu muội rơi xuống nước, chính là Nhị Hoàng tử ra tay cứu nàng lên bờ, biểu muội chỉ tò mò đôi chút về ân nhân của mình thôi.”

      “Ừm, Mạn nha đầu, chuyện của Nhị Hoàng tử, con cần biết quá nhiều, phụ thân để con vào cung nữa. Nếu Hoàng thượng có hỏi tới, phụ thân liền con đính hôn rồi.”

      Bạch Mạn Thanh bất mãn bĩu môi, vừa định mở miệng lần nữa, chân lại nhói đau. Trầm Lạc lập tức nháy nháy mắt với Bạch Mạn Thanh, Bạch Dư Tề vốn chinh chiến sa trường mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, mà động đến chuyện trong nhà lại qua quýt. Ngược lại, Mộc Vân hoàn toàn nhìn thấy màn mờ ám giữa con mình và Trầm Lạc.

      Cuối cùng, mọi người cũng sôi nổi náo nhiệt dùng xong cơm, Bạch Mạn Thanh trong khi ấy cũng đề cập tới ba chữ Nhị Hoàng tử này nữa. Bạch Mạn Thanh trải qua ba tháng chịu giày vò trong hoàng cung, tính tình tốt hơn trước nhiều, nhưng rốt cuộc vẫn là người có thù tất báo. Trầm Lạc liên tiếp đá nàng hai cái, Bạch Mạn Thanh liền tìm cơ hội đá trả. Khi đá xong cái thứ hai, Bạch Mạn Thanh thu chân may vấp phải chân Bạch Dư Tề, kết quả đương nhiên là bị Bạch Dư Tề thuyết giáo cho trận.

      Hoàng cung, Ngự Thư Phòng.

      Hoàng thượng day day trán, dừng việc phê duyệt tấu chương, sắc mặt mỏi mệt. Vũ Văn Thượng đứng ở phía dưới cúi người hành lễ, thanh ràng: “Phụ hoàng gọi nhi thần tới có việc gì ạ?”

      “Xem đống tấu chương này, đúng là toàn những người làm phiền lòng ta.”

      Vũ Văn Thượng cất bước tới nhấc tấu chương màu vàng kim bàn lên mở ra xem. Nhanh chóng quét mắt nhìn qua, “Phụ hoàng đừng lo, tham quan huyện Lăng Nguyệt đều bị diệt cỏ tận gốc, những tham quan kia tất nhiên ghi hận trong lòng với Hà Lăng Thiếu*. Chuyện có hay , Phụ hoàng phái nhi ần điều tra là khăc biết.”

      *: Đây là trai Hà Oánh, mỹ nam đẹp trai thứ nhì Nguyệt Tường quốc, Trưởng công chúa thích bạn này. Nhưng mà em Oánh, Thiếu, nhà này đặt tên kiểu gì biết :)

      “Phụ hoàng, nhi thần tuyệt đối lẫn lộn việc công việc tư, nếu Hà Lăng Thiếu kia phạm án, nhi thần quyết xử trí theo quy định. Bên Hoàng tỷ, nhi thần tự lo liệu.”

      Hoàng đế Nguyệt Tường bỗng nở nụ cười, tâm tình như trở nên cực kỳ tốt. “Ta với con là cha con, cần gì phải nhiều lễ tiết như vậy mà thành ra xa cách. Tâm tư của con, sao Phụ hoàng lại biết? Muốn tới huyện Lăng Nguyệt, phải qua huyện Vân Hà, nha đầu kia xem chừng vẫn còn ở Phủ tướng quân. Nếu thích, sang năm tuyển tú nên tỏ khí khái nam tử. Đừng giống Phụ hoàng.”

      Vũ Văn Thượng nhếch khóe miệng, “Chuyện gì cũng qua được mắt Phụ hoàng, Phụ hoàng yên tâm, nhi thần nhất định lấy người làm gương.”

      Trong sương phòng phía Đông Phủ tướng quân.

      Trầm Lạc đột nhiên hắt xì hai cái lớn, liền giơ tay lên xoa xoa mũi. Sao tự dưng lại hắt xì! Hắt xì cái là có người nhớ ngươi, hắt xì hai cái là có người giở trò với ngươi, còn hắt xì ba cái chứng tỏ ngươi cảm lạnh phải khám đại phu rồi.

      Ai ngấm ngầm giở trò gì với mình? Bây giờ ra khỏi hoàng cung rồi, Vũ Văn Thượng kia cũng thể đuổi tới huyện Vân Hà. Trầm Lạc đột nhiên sững người, nhìn lá xanh tung bay theo gió ngoài cửa sổ, Vũ Văn Thượng đuổi theo đâu. là Thái tử nước, là Hoàng đế tương lai, còn phải theo Phụ hoàng học đạo trị quốc cho tốt nữa mà.

      Nhưng từ trước tới nay Vũ Văn Thượng đều xuất chiêu theo lẽ thường, lỡ xuất cung rồi sao? Trầm Lạc khỏi chắp tay trước ngực, trong lòng thầm cầu khẩn. Ông trời phù hộ.

      Trầm Lạc chưa từng nghĩ đến, lúc này Tiểu Phúc Tử chuẩn bị hành lý cho Điện hạ xuất cung. Khi hỏi Điện hạ cần con ngựa hay là cả xe ngựa, Điện hạ thản nhiên ném lại câu, Trầm gia có xe ngựa.

      -----
      Bàn về việc xưng hô, mình để Trầm Lạc gọi cha mẹ Bạch Mạn Thanh là cậu mợ nữa, mà gọi theo cách của người Hoa, sắp tới xuất nhiều nhân vật mới, với đủ thể loại xưng hô, nên mình chú thích và làm cái bảng phả hệ này cho các bạn .

      Cữu cữu: Cậu

      Cữu mẫu: Mợ

      Đại phụ: Chồng chị cả của bố (như trong truyện)

      : Chị của bố (như trong truyện)

      Nhị bá: Em trai thứ hai của bố (như trong truyện)

      Nhị bá mẫu: Vợ em trai thứ hai của bố (như trong truyện)

      Dì hai (Nhị di): Em thứ hai của mẹ, hay chị thứ hai của bố (như trong chuyện)

      Dượng hai (Nhị di phu): Chồng em thứ hai của mẹ, hay chồng chị thứ hai của bố như trong truyện (như trong truyện)

      (Chương này hơi ngắn, mai có chương mới nha =D)
      Last edited by a moderator: 2/8/14
      amandatruc, HoanHoan, tart_trung7 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 19: Khi dễ
      Edit: Ckun
      Hôm sau, trước cửa phủ Tướng quân.

      Mộc Vân kéo tay Trầm Lạc, đôi mắt lộ vẻ đành lòng, “Lạc nhi, năm nay con đến chơi với cữu mẫu khổ con quá. Đợi sang năm, Lạc nhi lại tới chơi lần nữa, cữu mẫu bồi thường cho con tốt.” Trầm Lạc cầm tay cữu mẫu, khóe miệng hàm chứa ý cười nồng đậm: “Cữu mẫu gì vậy, Hoàng thượng hạ chỉ ý muốn con cùng biểu muội vào cung, cữu mẫu và cữu cữu sao có thể làm trái thánh chỉ được. Cữu mẫu đừng tự trách nữa, con phải vẫn còn rất tốt đây sao, đợi đến cuối năm, chúng ta lại có thể gặp lại mà.” Lúc này Trầm Lạc cho cữu mẫu, sang năm nàng tới phủ Tướng quân chơi, mà trực tiếp vào hoàng cung, cái tên Vũ Văn Thượng này quá là bá đạo đáng ghét.

      “Ngày đó trôi qua nhanh , hồi ấy, con chỉ là nữ hài tử nghịch ngợm. Mới đó thôi Lạc nhi của chúng ta trưởng thành rồi, biết Đại tỷ phu và Đại tỷ tìm mối hôn nào cho con chưa. Cữu mẫu rất muốn tìm cho con gia đình tốt trong Kinh Thành, con tới Kinh Thành rồi, cữu mẫu thỉnh thoảng có thể thăm con.”

      Nhìn ánh mắt cữu mẫu toát lên tràn ngập mong đợi, khóe miệng Trầm Lạc tự chủ giật giật. Đến Kinh Thành, trong đầu Trầm Lạc lập tức ra nụ cười tà ác của Vũ Văn Thượng.

      “Cữu mẫu, con phải rồi.” Trầm Lạc vỗ tay cữu mẫu, rồi bước lên cỗ xe ngựa hoa mỹ của Trầm gia, vén rèm xe phất phất tay về phía cữu mẫu. Triệu đại thúc vung roi ngựa, con ngựa màu đỏ thẫm hí lên tiếng rồi tung vó tiến về phía trước, xe ngựa cũng lộc cộc lộc cộc theo.

      Trầm Lạc nhấc đĩa sứ đựng Hoa quế cao bàn trà trong xe ngựa lên, thoải mái tọa lạc đệm êm, đầy tận hưởng thưởng thức. Cho dù sang năm có phải vào cung, đó cũng là chuyện của năm sau, nàng phải cố gắng tận dụng mấy tháng ít ỏi này mà vui vẻ hưởng thụ phen.

      Ăn hai miếng Hoa quế cao xong, Trầm Lạc ngước mắt nhìn sa màn màu vàng nơi trần xe ngựa, nhìn chút rồi dần híp mắt lại, duỗi lưng hết cỡ cái, khom người xuống cởi giầy, rồi tìm tư thế thoải mái cong chân nằm xuống ngủ. Xe ngựa Trầm gia cực kỳ hoa mỹ rộng rãi, ước chừng đủ chỗ cho hai người cùng ngủ. Trầm Lạc nằm nệm êm dù có lật người cũng sợ ngã xuống. Đặt tay bụng, Trầm Lạc ngáp dài vỗ miệng mấy cái rồi tiến vào mộng đẹp.

      Trong giấc mơ, Trầm Lạc phát bản thân ở trong hoàng cung, bởi vì đắc tội với vị thiên kim quyền thế mà bị phạt quỳ. Quỳ lâu quá, sớm đói bụng kêu ầm ĩ, đúng lúc ấy, nàng bỗng nhìn thấy cái đùi gà kho tàu bóng bẩy thơm ngào ngạt. nhịn được lè lưỡi liếm môi thèm thuồng. Nhìn lên bên cái đùi gà kho tàu kia, người cầm đùi gà lại là Vũ Văn Thượng. vẫn cười quái dị như trước, Trầm Lạc vừa nhìn , liền nghiêng đầu bỏ mặc, còn tỏ vẻ tốt bụng làm gì, lúc mình bị phạt quỳ cũng đâu có cầu xin cho mình.

      “Lạc nhi.” Thanh trầm thấp của Vũ Văn Thượng truyền tới, Trầm Lạc nhướng mày, tuyệt đối thể để ý đến , cho dù tay có cầm đùi gà chăng nữa.

      “Lạc nhi, tròng mắt lẫn mí mắt nàng đều động đậy, có phải tỉnh rồi ?”

      Trầm Lạc cảm thấy trán mình ngứa ngáy hồi, phất tay phẩy phẩy. Lúc này xe ngựa bỗng lắc lư, thân người Trầm Lạc thuận thế nghiêng về phía, cả người nảy lên. Đôi mắt hé mở nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, ặc, phần ngực tự dưng lại vừa mềm vừa nóng. Trầm Lạc nhất thời nghĩ tới tiếng Lạc nhi trong mộng kia, kinh hoảng hồi. Ngước mắt nhìn về phía hai cánh tay vững vàng vòng quanh eo lưng mình, cánh môi tinh tế mềm mại khép mở mấy lần, cuối cùng rốt cuộc cũng lên tiếng: “Vũ Văn. . . . . .Thượng, ngươi, sao ngươi lại ở trong xe ngựa của ta?”

      Thân người Vũ Văn Thượng lay chuyển, tay đảo cái, bế giai nhân trong ngực đặt lên đùi mình, còn ngồi đệm lót mềm êm. “Tiểu Phúc Tử, nhìn kỹ đường. Đừng có để rung lắc như vừa rồi nữa.” Trầm Lạc kinh ngạc trợn mắt, phải là Triệu đại thúc ư, sao tự dưng lại thành . . . . . .Tiểu Phúc Tử.

      Thanh cung kính của Tiểu Phúc Tử từ bên ngoài truyền đến, “Dạ, Điện hạ.”

      “Triệu đại thúc quay lại phủ Tướng quân, Bổn điện đúng lúc có chuyện phải huyện Lăng Nguyệt, huyện Lăng Nguyệt cách huyện Vân Hà xa. Vừa hay mượn tạm xe ngựa của nàng, Trầm gia giàu có như thế, Bổn điện thuận đường ngồi nhờ xe ngựa có gì đáng ngại chứ?’

      Vũ Văn Thượng, ngươi vậy đúng là làm Trầm gia ngại chết, Trầm gia có giàu đến mấy cũng đâu bằng được ngươi. Tất cả những thứ thuộc về Nguyệt Tường quốc đều là của ngươi, thuận đường ngồi nhờ xe ngựa, sao trùng hợp thế chứ. Vũ Văn Thượng, ngươi dám là ngươi cố ý thử xem. Từ huyện Vân hà đến Kinh Thành, Trầm Lạc mất tầm mười ngày, vậy, trong mười ngày trở lại huyện Vân Hà, nàng phải cùng với Vũ Văn Thượng rồi.

      “Vũ Văn Thượng, xe ngựa lớn, ngươi bỏ ta xuống . Để ta ngồi lên đệm, chứ ngồi thế này kỳ quá, thoải mái.” Trầm Lạc vừa vừa dùng cả tay lẫn chân giùng giằng muốn nhảy xuống khỏi đùi Vũ Văn Thượng, eo người bất đắc dĩ lại bị bàn tay Vũ Văn Thượng giữ chặt. Vũ Văn Thượng nhíu mày, “Lạc nhi, chân Bổn điện chẳng lẽ lại thoải mái bằng cái đệm này sao? Thân người phải là cái đệm thoải mái nhất sao?”

      Hai tay Trầm Lạc vỗ vỗ bàn tay giữ chặt eo nàng của Vũ Văn Thượng, ức hiếp nàng trong hoàng cung thôi coi như xong, nhưng cư nhiên lại còn đuổi theo nàng ra khỏi hoàng cung để khi dễ nàng thế này nữa. Hoàng cung là địa bản của , nhưng huyện Vân Hà chính là địa bàn của nàng. Sao có thể để người khác khi dễ mãi được, có ý nghĩ kiên định này, cả người Trầm Lạc liền cố hết sức, lực đạo vỗ tay Vũ Văn Thượng càng ngày càng tăng.

      Tiếng ‘ba, ba’ vang lên trong xe ngựa, Tiểu Phúc Tử ổn định vững vàng đánh xe, Điện hạ, sao người cứ chịu nhẫn nhịn thế chứ? Đến khách sạn rồi cùng Trầm nương ở giường phát ra thanh lớn bao nhiên cũng được, nhưng bây giờ còn đường mà, vài hôm nữa càng xa, càng gặp nhiều xe ngựa, Điện hạ sợ ánh mắt nóng cháy của mọi người sao? Trầm Lạc đáng thương còn chưa trưởng thành, mà Tiểu Phúc Tử lại nghĩ nàng và Điện hạ sớm làm chuyện nam nữ. Có lẽ là vì có vài vị thiên kim nhà quan lớn, tuổi trưởng thành còn chưa đến, nhưng vì được ăn ngon mặc đẹp, thân người phát triển hơn bình thường đây mà.

      “Buông nàng ra cũng được, nhưng nàng phải ta nghe, tư thế này làm nàng thoải mái chỗ nào?”

      Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Vũ Văn Thượng, phải cho lý do mới có thể xuống khỏi lòng được. Lấy đây ra nhiều lý do vậy chứ, chính là thích ngươi ôm ta, chính là thấy thoải mái. “Ta thấy thoải mái, ngươi ôm ta như vậy, ta khó chịu  trong lòng. Buồn bực thiếu khoan khoái được chưa?” Trầm Lạc dứt lời liền tức giận liếc mắt nhìn Vũ Văn Thượng, dù cho ngươi có là Thái tử, ra khỏi hoàng cung rồi cũng đâu còn ai nhận ra ngươi.

      “Hả? Bổn điện đúng là sơ sót, ra Lạc nhi buồn bực trong lòng. Vậy , Bổn điện cũng muốn làm Lạc nhi thoải mái.” Vũ Văn Thượng đột nhiên trầm thấp cười thành tiếng. Trầm Lạc cảm thấy kỳ quái.

      (còn tiếp)
      amandatruc, HoanHoan, Tang Ca12 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 19: Khi dễ
      Edit: Ckun
      (tiếp)

      Thắt lưng ở giữa đột nhiên bị Vũ Văn Thượng kéo rơi, lúc cái yếm màu vàng bên trong lộ ra Trầm Lạc mới hốt hoảng, bộ dáng cao cao tại thượng biết sợ ai vừa rồi nhất thời biến mất. Hai tay ôm chặt ngực, “Sao ngươi lại cởi xiêm áo của ta?”

      Tay trái Vũ Văn Thượng ghìm chặt eo thon của nàng, tay phải đẩy đôi tay gắt gao che ngực của Trầm Lạc ra, rồi tay trái cố định hai cánh tay Trầm Lạc ở bên hông, men theo cái yếm ra phía sau lưng Trầm Lạc, kéo cái, cái yếm màu vàng lập tức rơi xuống đùi . Vũ Văn Thượng cười dịu dàng, tay phải nhấc cái yếm màu vàng lên, quơ quơ trước mắt Trầm Lạc, “Cái yếm này đúng là tốt bằng cái yếm đỏ tinh mỹ kia của nàng, dây ở phía sau, cởi ra hơi khó. Lạc nhi, bây giờ trong lòng nàng còn buồn bực ?”

      Trầm Lạc khóc ra nước mắt, nàng nên là lòng nàng buồn bực mà, đều tại cái buồn bực trong lòng ấy gây họa. Lúc này xe ngựa lại đột nhiên khẽ xóc giật. Thanh run rẩy của Tiểu Phúc Tử vang lên bên ngoài: “Điện hạ thứ tội, bao giờ đụng phải đá nữa đâu ạ.”

      (‘Lòng buồn bực’ là ‘hung muộn’, từ ‘hung’ vừa có nghĩa là lòng, là tư tưởng, vừa có nghĩa là ngực, từ ‘muộn’ là buồn phiền, khó chịu. Nên chị bảo ‘lòng buồn bực’ cũng tương đương với việc bảo ‘ngực khó chịu’, vậy là giúp chị cởi yếm ra cho đỡ khó chịu thôi :)))

      Cặp mắt Vũ Văn Thượng nhìn chằm chằm hai khỏa miên nhũ trắng tuyết ngực Trầm Lạc, bởi vì cú rung lắc vừa rồi, hai khối thịt này kịch liệt nhảy lên nhảy xuống, hết sức dễ nhìn.

      “Ngươi, người, đừng. . . . . .” còn kịp nữa, Vũ Văn Thượng cúi đầu hôn lên nơi kia, hai tay Trầm Lạc bị cố định thể nhúc nhích. Ô ô ô, tại sao lại vậy chứ. Trước đó lâu, Vũ Văn Thượng mới vừa hôm qua nơi này.

      “Vũ Văn Thượng, ta cảm thấy trong lòng buồn bực nữa, ta đau.” Vũ Văn Thượng hôn mút quá mức bá đạo, làm nơi đó của Trầm Lạc đau đớn thôi.

      “Lạc nhi, ta hôn nàng như vậy, nàng đau ư?” Vũ Văn Thượng ngẩng đầu lên nhìn về phía Trầm Lạc cất tiếng rồi cố ý lè lười liếm chỗ đó cái, Trầm Lạc chịu nổi kích thích ấy, thở dốc liên hồi.

      “Lạc nhi, ta nghe, nàng đau à?”

      Trầm Lạc vội thở hổn hển, đứt quãng : “Ta bảo ta đau, ngươi có thể buông ta ra ?’

      Chỉ nghe thấy thanh nam tử vang lên, “ đâu.”

      Hôm nay chắc chắn Vũ Văn Thượng bỏ qua cho mình rồi, lần đầu tiên tỷ thí với Vũ Văn Thượng ở ngoài cung, Trầm Lạc lại thua trận. Đương lúc Trầm Lạc cho rằng Vũ Văn Thượng hung hăng trừng trị nàng, uy tiếng, xe ngựa dừng lại, Trầm Lạc lần đầu cảm thấy thanh của Tiểu Phúc Tử là dễ nghe.

      “Điện hạ, tới khách sạn rồi. Nếu hôm nay dừng chân ở khách sạn này, phải ngày hôm sau mới tới được khách sạn khác.”

      “Ừm, ngươi trước đặt phòng. Hai gian là đủ.”

      Tiểu Phúc Tử hiểu , Điện hạ ngài và Trầm nương gian, Tiểu Phúc Tử gian.

      Vũ Văn Thượng với lấy cái yếm đệm, rồi vén y phục màu trắng của Trầm Lạc lên.

      “Tự ta mặc.” Trầm Lạc giữ tay Vũ Văn Thượng lại, mở miệng .

      “Đừng động.” Vũ Văn Thượng tiếp tục làm việc, đầu ngón tay nhu tình chậm rãi giúp Trầm Lạc mặc yếm.

      “Lạc nhi, ai buộc chuông người ấy phải cởi chuông. Cái yếm này là ta cởi ra, tất nhiên là phải để ta giúp nàng mặc vào.”

      Ai buộc chuông người ấy phải cởi chuông, Vũ Văn Thượng, có kiểu giải thích như ngươi sao.

      Đợi xiêm áo được mặc xong xuôi, hai cánh tay Vũ Văn Thượng lập tức ôm chặt Trầm Lạc cùng nhau xuống xe. Người làm trong khách sạn sớm đợi hai bên, khi thấy bên thân xe có chữ ‘Trầm’ càng thêm ân cần cung kính, nhanh chóng kéo cương xe ngựa, đưa xe tới hậu viện khách sạn.

      “Hai vị khách quan, mời bên này.” Chưởng quỹ khác sạn tự mình ra nghênh tiếp hai vị khác quý.

      Tiểu Phúc Tử đứng trong khác sạn, thấy Điện hạ tới vội vươn tay chỉ vị trí sương phòng. “Thiếu gia, thiếu phu nhân, sương phòng ở tận cùng phía tây của lầu hai. Mời trước nghỉ ngơi, lát nữa thức ăn được đưa tới.”

      Thiếu gia thiếu phu nhân? Đôi mắt Trầm Lạc nhìn thẳng về phía Tiểu Phúc Tử. Đúng là người khôn khéo, chẳng trách có thể ngồi lên vị trí Đại Thái Giám thủ lĩnh Đông cung ấy. Tiểu Phúc Tử bị Trầm Lạc nhìn chăm chú, cả người đều thấy tự nhiên, thân thể càng cúi thấp xuống.

      Vũ Văn Thượng nắm chặt tay Trầm Lạc, gật đầu với chưởng quỹ cái, rồi về sương phòng.

      Chưởng quỹ khách sạn vuốt vuốt chỏm râu đen dài cằm, xe ngựa Trầm gia, thế gia giàu có nhất Nguyệt Tường đó nha. Hai người này là vị nào của Trầm gia? Mới vừa nghe gã sai vặt , thiếu gia thiếu phu nhân? Trầm gia phải chỉ có vị tiểu thiếu gia sao, mà vị tiểu thiếu gia này còn chưa được mười tuổi. Chẳng lẽ vị thiếu phu nhân kia là trưởng nữ Trầm gia?

      “Chưởng quỹ.”

      Nghe gã sai vặt Trầm gia lên tiếng, chưởng quỹ khách sạn lập tức cười ra mặt, khi thấy gã sai vặt đưa cho thỏi bạc. Nụ cười càng trở nên rực rỡ.

      “Phái người trông coi cẩn thận xe ngựa, cho ngựa ăn chút cỏ, Kêu người làm đun ít nước nóng buổi tối bưng vào phòng cho thiếu gia, hai vị chủ tử cũng mệt mỏi rồi, muốn tắm rửa.”

      “Được được, yên tâm, ta nhất định xử lý ổn thỏa.”

      Tiểu Phúc Tử phất phất tay, ý bảo chưởng quỹ ghé tai lắng nghe. Chưởng quỹ cầm thỏi bạc lớn trong tay, lập tức nghiêng người.

      “Chuyện hôm nay thể năng lộ liễu, quản lý người làm trong tiệm của ngươi cho tốt. Làm việc chu đáo, chắc chắn ban thưởng cho ngươi.”

      Chưởng quỹ vỗ ngực bảo đảm, “Ngài yên tâm, người làm trong tiệm của ta ai cũng giữ mồm giữ miệng.”
      amandatruc, HoanHoan, Tang Ca12 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 20: Có kinh lần đầu
      Edit: Ckun
      Kể từ khi vào trong sương phòng khách sạn, Vũ Văn Thượng vẫn ngồi im ghế mây, cầm quyển sách trong tay cần thận liếc đọc. Trầm Lạc ngồi chiếc ghế mây khác, chuyện câu được câu mải gặm các loại trái cây. Có lúc, nàng cũng nhìn trộm Vũ Văn Thượng, nàng cho rằng Vũ Văn Thượng chính là tên sắc quỷ vô sỉ. . . . . Khi ở trong xe ngựa, trực tiếp cởi bỏ xiêm áo của nàng đấy thôi. tại, vào đến sương phòng rồi, Vũ Văn Thượng lại lặng yên ngồi ở đó, quá khác thường. Trầm Lạc vỗ gáy, nàng suy nghĩ cái gì vậy, cứ như nàng muốn bị Vũ Văn Thượng khi dễ ấy.

      Ngáp cái, duỗi lưng, Trầm Lạc cảm thấy nhàm chán, cuối cùng chán quá lại chủ động bắt chuyện với Vũ Văn Thượng: “Điện hạ, người xem sách gì vậy?”

      Ngón tay thon dài của nam tử lật tiếp tờ, rồi ngước mắt nhìn về phía Trầm Lạc. “Lạc nhi, muốn biết lắm sao?” Trầm Lạc thích nhất là xem những mẩu chuyện truyền kỳ trong dân gian, còn cả những chuyện dã sử ít người biết đến nữa.

      Vũ Văn Thượng nhướng mày cười lộ ra tia quỷ dị, thấy nụ cười quen thuộc này, khuôn mặt Trầm Lạc căng ra, nàng vẫn là nên biết tốt hơn. Thanh nam tử dịu êm như nước, nặng vang lên: “Lạc nhi, ta nhiều lần thân mật với nàng, nàng đều chỗ này đau chỗ kia đau. Ta nghĩ chắc là do ta dùng lực chuẩn, vốn loại sách này ta chẳng thèm ngó ngàng tới, cảm giác khi thực chiến vẫn chính xác hơn. Nhưng bây giờ xem ra, những thứ trong sách này cũng có chút đạo lý. Lạc nhi, đợi có cơ hội, chúng ta cùng thử lần xem sao.”

      Ầm tiếng, Trầm Lạc chỉ cảm thấy như có đạo ánh sáng trắng nổ tung trong đầu, Trầm Lạc rất hối hận, nàng nên chủ động bắt chuyện với Vũ Văn Thượng, ngờ, đường đường là Thái tử Điện hạ, quốc quân tương lai của Nguyệt Tường quốc thế mà lại đọc. . . . . .Xuân cung. Cái từ này là nàng học được từ đường muội Trầm Vân của nàng, Trầm Vân là trưởng nữ của Nhị bá Trầm Quân. Nữ tử này dáng dấp rất giống Nhị bá mẫu Thang Viện, hết sức ngọt ngào động lòng người. Chỉ nhìn bề ngoài thôi, ai có thể tưởng tượng nổi nữ tử này rất háo sắc. Thích tích trữ các loại Xuân cung với Xuân cung đồ, rất thích mỹ nam các loại.

      “Lạc nhi, có muốn cùng ta xem chút ?” Vũ Văn Thượng giơ quyển sách trong tay lên, nhoẻn miệng cười. Trầm Lạc liên tục ngừng khoát tay, “Điện hạ, nội dung trong sách ta e là đọc hiểu, quấy rầy thú vui của ngài.”

      Đoán được Trầm Lạc trả lời như thế, Vũ Văn Thượng bất đắc dĩ nhún vai cái, ngước mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, mặt trời xuống núi, vầng trăng cong treo giữa trung. Vũ Văn Thượng day day trán, khép sách lại để lên bàn, Trầm Lạc liếc mắt nhìn tới, bìa sách màu xanh dương ràng viết hai chữ lớn, Binh Pháp. Trong giây lát, vẻ mặt Trầm Lạc có thể là bất ngờ biến đổi.

      tiếng cười vang lên, Vũ Văn Thượng đứng dậy tới trước người Trầm Lạc, khom lưng ôm trọn thân người nhắn. Hơi thở ấm nóng phả hết lên hõm cổ trắng nõn của nàng. “Lạc nhi, có phải cảm thấy nuối tiếc lắm ? Nhưng nếu Lạc nhi muốn xem, cho dù có là mò kim đáy bể, ta cũng tìm bằng được sách kia cho nàng, làm Lạc nhi mất hứng tốt.”

      Động tác mờ ám liếc trộm sách bị Vũ Văn Thượng phát , Trầm Lạc tự biết mình đuối lý, mà lời của Vũ Văn Thượng còn rất mập mờ , khuôn mặt nhắn nhịn được đỏ ửng. Đúng lúc này, cửa phòng bị người ta gõ, vang lên mấy tiếng cộp cộp cộp, tiếng Tiểu Phúc Tử xuyên thấu qua cửa phòng truyền tới. Trong lòng Trầm Lạc lại lần nữa cảm kích Tiểu Phúc Tử.

      “Điện hạ, thức ăn tới, nước cũng đun xong cả rồi, có đưa thùng gỗ vào ạ?”

      Vũ Văn Thượng buông Trầm Lạc trong tay ra, “Vào .”

      Cửa phòng kêu két tiếng, Tiểu Phúc Tử bưng ba món ăn món canh vào, theo sau là hai người làm cường tráng khỏe mạnh. Trầm Lạc thấy hai người kia khiêng trong tay thùng gỗ, thùng nước kia rất to, nàng chắc chắn, thùng tắm ấy phải chứa được những hai người. :”>

      "Tiểu Phúc Tử, bưng nước nóng đổ hết vào trong thùng gỗ."

      Tiểu Phúc Tử dám hỏi nhiều, vội vâng lời, xong xuôi liền mang hai người làm lui khỏi phòng. Trầm Lạc cầm thìa lên, đầu tiên là uống ngụm canh rau cải đậu hũ, rồi nhấc đôi đũa chuẩn bị dùng cơm. Lúc này Vũ Văn Thượng cũng ngồi xuống, ăn cùng Trầm Lạc.

      Gần nửa chén cơm trôi xuống, Trầm Lạc chỉ tay vào thùng gỗ lớn trong phòng, "Thùng gỗ nhà ta còn to như thế." Vũ Văn Thượng cố làm ra vẻ kinh ngạc ồ tiếng, rồi : "Thùng gỗ lớn chút là tốt, như vậy tắm rửa mới được tận hứng."

      Trầm Lạc nghĩ ngợi, cảm thấy Vũ Văn Thượng cũng đúng, thùng gỗ lớn, tắm mới thoải mái.

      "Điện hạ, nước tới rồi đây, có thể vào ạ?" Cửa phòng lại bị gõ, thanh Tiểu Phúc Tử vang lên. Vũ Văn Thượng thấy Trầm Lạc ăn hết đến hạt cơm cuối cùng trong chén, mới lên tiếng kêu Tiểu Phúc Tử vào.

      Nước nóng hầm hập bốc hơi nghi ngút đều được đổ hết vào thùng gỗ, người làm cúi đầu dọn dẹp bát đĩa bàn. Tiểu Phúc Tử phất phất tay, ra hiệu cho người làm kia tăng tốc độ thu dọn. Cuối cùng Tiểu Phúc Tử khom người dẫn người làm của khách sạn ra khỏi phòng, lúc còn quên đóng chặt cửa phòng, phân phó cho chưởng quỹ khách sạn nếu được lệnh cho phép người ngoài tới chỗ này.

      Vũ Văn Thượng vươn tay thử độ ấm, hài lòng gật đầu cái, lần này Tiểu Phúc Tử làm việc tệ, nước ấm rất vừa. Trầm Lạc cho là Vũ Văn Thượng phải tắm, rất tự giác quay người lại, tới bên giường định bụng kéo màn ngủ lát. Vũ Văn Thượng lại đột nhiên ôm lấy nàng, hai chân Trầm Lạc bị nhấc lên khỏi mặt đất, giãy giụa mấy cái. “Vũ Văn Thượng, ngươi tắm còn kéo ta theo làm gì.”

      “Lạc nhi, nàng vẫn hiểu sao. Đồ tốt tất nhiên phải cùng nhau chia sẻ, ta với nàng cùng tắm.” Hơi sức Vũ Văn Thượng rất lớn, vừa dứt lời, Trầm Lạc bị ôm tới bên cạnh thùng gỗ.

      Tay trái giữ chặt đôi tay lộn xộn của Trầm Lạc, tay phải thuần thục cởi bỏ y phục lẫn quần dài của nàng ra. Khi nội khố cuối cùng rơi xuống, mặt Trầm Lạc cũng đỏ như táo chín, trong làn hơi nước nóng hổi, hiển lộ vẻ thẹn thùng động lòng người. Vũ Văn Thượng ôm Trầm Lạc đặt vào trong thùng gỗ. Thân thể Trầm Lạc lập tức khom người xuống cố gắng mượn thành thùng gỗ ngăn cách ánh mắt nóng bỏng của Vũ Văn Thượng.

      Mới vừa hạ thấp người, thân thể yếu ớt xương lần nữa bị bàn tay của Vũ Văn Thượng nhấc lên, Trầm Lạc toàn thân trần trụi gì che đậy, Vũ Văn Thượng, vẫn y phục vẹn nguyên. Nhìn đôi mắt Vũ Văn Thượng lấp ló ý tứ trêu đùa, như có như , Trầm Lạc nhất thời tức giận. Nàng chưa từng bị người ta khi dễ như vậy, giờ cũng đâu phải là hoàng cung nữa. Sao nàng phải chịu bị Vũ Văn Thượng đè ở dưới, nàng phải trả đũa. Trầm Lạc giống như bị kích thích, hai lời, đôi tay đánh úp về phía Vũ Văn Thượng, thèm để ý tới bất cứ thứ gì, xé rách ngoại bào vô giá của Vũ Văn Thượng, vừa xé vừa lầm bầm: “Xem ta xé nát ngươi đây.”

      hồi tiếng cười từ lồng ngực Vũ Văn Thượng truyền ra, bàn tay bắt lấy đôi tay bé làm loạn y phục : “Lạc nhi sốt ruột? Để ta giúp nàng, phải cởi thế này.”

      Bàn tay nhàng kéo, ngoại bào liền tà tứ giắt vai phải, da thịt nam tử trắng ngọc hiển lộ trong ánh nến. Làn da Vũ Văn Thượng cư nhiên đẹp hơn cả nữ tử, trắng gần như sáng lên. Mặt Trầm Lạc càng thêm đỏ, tất cả dũng khí hò hét mới rồi đều chui hết xuống đất.

      “Lạc nhi, rút lui sao? Bộ dáng kiên quyết hồi nãy đâu rồi? Chúng ta phải nhanh lên chút, để nước lạnh mất hay.” Vũ Văn Thượng rất tận tình nhắc nhở Trầm Lạc, rồi hoàn toàn cởi bỏ ngoại bào ném về phía sau, ngoại bào đáp xuống đất cách tà mị. Thấy Trầm Lạc lại muốn trốn vào trong thùng gỗ, Vũ Văn Thượng nhanh chóng vươn tay giữ chặt thân thể nàng. Đôi môi cũng chịu được lực hấp dẫn của cánh môi mềm mại kia, lập tức xâm nhập, dính sát lấy bờ môi phả ra hơi thở mê người của Trầm Lạc. Bàn tay kề sát bên hông nàng lần theo đường cong hoàn mỹ sắp trưởng thành của nữ tử dần trượt xuống, vươn tới mông đẹp mềm mịn ngạo nghễ ưỡn lên, thỉnh thoảng bóp .

      Tay chân Trầm Lạc luống cuống, hai tay biết đặt ở đâu, Nếu hoàn toàn phụ thuộc vào cảm giác, hình như đôi tay nên ôm lấy hông Vũ Văn Thượng, nhưng sao nàng có thể làm như vậy, Vũ Văn Thượng hôn mút càng ngày càng mãnh liệt, Trầm Lạc hít thở thông, hai tay rốt cuộc đặt lồng ngực Vũ Văn Thượng đẩy ra. Nhưng vì sao ràng nàng dồn hết khí lực đẩy Vũ Văn Thượng, mà động đến lồng ngực , lực đạo lại bé, tựa thể vuốt ve như thế.

      “Lạc nhi.” Vũ Văn Thượng rời khỏi cánh môi Trầm Lạc, đôi mắt đen thẳm của dưới ánh nến càng tản ra ánh sáng rực rỡ. Mặt Trầm Lạc đỏ rực như sắp nổ tung, nghe Vũ Văn Thượng khẽ gọi, Trầm Lạc cúi đầu đáp.

      “Lạc nhi, ta nên làm gì với nàng bây giờ? Nàng có biết ta nhẫn nhịn có bao nhiêu khổ cực .” Vũ Văn Thượng cật lực khống chế hô hấp của mình, Trầm Lạc cúi đầu nhìn thấy thứ ngẩng cao giữa hai chân Vũ Văn Thượng kia, hả, sao quần Vũ Văn Thượng lại phồng lên thế kia, bên trong có thứ gì sao?

      “Ưm, Lạc nhi, đừng chạm vào.” Vũ Văn Thượng vội ngăn động tác của Trầm Lạc lại, Trầm Lạc bĩu môi, trong đầu thấy thoải mái. Phụ thân khi làm việc phải luôn công bằng, toàn thân cao thấp của nàng Vũ Văn Thượng đều sờ hết rồi, mực ức hiếp nàng. Lần này, lẽ nào đến lượt nàng ức hiếp lại rồi? Vũ Văn Thượng càng khó chịu, càng thể rằng nàng thành công khi dễ .

      “Vũ Văn Thượng, chỗ ngươi cho ta đụng vào có cái gì?”

      Khóe miệng Vũ Văn Thượng nhếch lên thành nụ cười khổ, “Lạc nhi, chờ nàng trưởng thành thực , vật này đưa nàng lên trời xuống đất.”

      Thần kỳ vậy ư, lên trời xuống đất? Vũ Văn Thượng, ngươi đừng quá khoa trương thế chứ. Thuyết thư tiên sinh từng , thế gian này có thứ gì có thể khiến ngươi lên trời xuống đất, trừ phi ngươi biến thành thần tiên.

      Thấy Vũ Văn Thượng là khổ sở, Trầm Lạc cực kỳ sung sướng. Hừ, xem ngươi quan tâm tới nơi đó của ngươi như vậy, ta càng thể chạm vào. Quyết định xong, mặt Trầm Lạc lộ ra nụ cười giảo hoạt, tay gạt bỏ bàn tay chặn đỡ của Vũ Văn Thượng ra, thuận lợi cầm nơi Vũ Văn Thượng cho mình đụng và kia. Trầm Lạc vừa sờ, nóng như vậy, lớn như vậy. Nghe thấy Vũ Văn Thượng cố nín nhịn thở gấp, Trầm Lạc lập tức ‘ném phăng’ vật đó .

      “Lạc nhi, nàng nghịch ngợm. Nếu muốn sờ, ta để nàng sờ chán thôi.” Tay phải Vũ Văn Thượng mạnh mẽ nắm lấy tay Trầm Lạc, lần này Trầm Lạc bị buộc phải sờ vào chỗ kia.

      Vật này chỉ ấm áp, mà còn có thể nảy lên. Mỗi lần nảy lên, trong lòng Trầm Lạc đều chấn động, Cùng lúc đó, tay trái Vũ Văn Thượng cũng nhàn rỗi, thừa dịp Trầm Lạc kinh hãi, ngón tay tách mảnh rừng kia ra, chậm rãi vuốt ve.

      “A.” Trầm Lạc khẽ kêu ra tiếng, Vũ Văn Thượng, ngón tay của cư nhiên tiến vào.

      “Lạc nhi, ta xuyên phá, nàng đừng sợ.”

      Xuyên phá? Xuyên phá cái gì?

      Ngờ vực qua , Trầm Lạc đột nhiên thấy phía dưới đau xót, luồng nhiệt lưu từ dưới thân truyền đến. Khuôn mặt nhắn đau đến nhíu mày, khi Vũ Văn Thượng nhìn thấy ngón tay trái mình đỏ máu, liền có chút luống cuống.

      “Vũ Văn Thượng, bụng ta đau quá, ngươi làm gì với ta vậy?”

      Nhìn Trầm Lạc ôm bụng mình kêu đau, sắc mặt Vũ Văn Thượng khẽ biến, hay là. . . . .Có kinh lần đầu? Vũ Văn Thượng lập tức cầm khăn khô vắt thành thùng gỗ lau khô người Trầm Lạc. Rồi nhanh chóng nhặt lấy áo lót nàng mặt đất, giúp nàng mặc vào.

      Máu đỏ tươi trượt theo cạnh đùi Trầm Lạc chảy xuống, Trầm Lạc còn chẳng hay biết mình có kinh lần đầu.

      Có kinh lần đầu nghĩa là thân thể nữ tử trưởng thành. . . . . . .

      *cười dâm hộ mỗ thái tử*

      P/S: Do vào năm học rồi tuần có thể chỉ post từ 1-2 chương mong mọi người thông cảm
      amandatruc, HoanHoan, Sweet you9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :