1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Gả cho nhân viên công vụ thời Bắc Tống - Lập Thệ Thành Yêu(c1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      GẢ CHO NHÂN VIÊN CÔNG VỤ THỜI BẮC TỐNG
      [​IMG]

      Tác giả: Lập Thệ Thành


      Thể loại: Điền văn, xuyên – cổ đại, có cung đấu – gia đấu;
      Đủ nhàng cũng đủ gay cấn.

      Edit: August97

      CV: ngocquynh520

      Độ dài: Số chương (Chưa biết)
      800 trang word


      Giới thiệu


      Vì sao muốn cung đấu? Vì sao muốn gia đấu? Vì sao muốn tranh đấu?!

      nhà ba người sống tốt đẹp qua ngày được sao?

      Thân là phu nhân của nhân viên công vụ Bắc Tống, ta chỉ muốn cuộc sống gia đình yên ổn hạnh phúc như vậy thôi!

      Việc này…

      đứa con riêng còn + hai bàn tay của trượng phu + thân thể trẻ con chưa phát triển = nhà ba người… 囧~ (kinh ngạc)

      Những điều đó…

      Có thể cũng là điều may mắn chăng… Nhìn trời~


      (Giới thiệu chỉ vẻn vẹn có như vậy)​
      Last edited by a moderator: 26/7/16
      Phong Vũ Yên, linhdiep17, thuyt2 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 1: Đau khổ xuyên qua


      Edit: August97



      Tống Tiểu Hoa quay mặt về cái cây vàng óng ánh biết tên, nặng nề thở dài lần nữa, phủi mông đứng lên, lập tức sau lưng bụi đất mù mịt.

      Vốn Tống Tiểu Hoa gọi là Tống Tiểu Hoa, nhưng tên gì cũng còn quan trọng, vì tại chỉ có thể gọi nàng là Tống Tiểu Hoa, thời Tống, phu nhân tái giá của viên quan tép riu Thất Phẩm.

      trong những thành viên của đại quân xuyên , nàng biết còn có ai bi thảm hơn nàng , dù sao, nàng oán trách và hối tiếc rất nhiều ngày.

      Ngủ giấc tốt, ai làm phiền, hai mắt nhắm lại rồi lại mở ra, thể giải thích được, nàng từ kẻ trí thức làm công ăn lương thế kỉ hai mươi mốt lại biến thành nàng dâu hơn ngàn năm trước, đến đại tự cơ bản (chữ viết) cũng biết, điều này cũng có thể cho qua, nhưng lại là tái giá, còn là Huyện lệnh nho tái giá, hơn nữa, còn là Huyện lệnh nghèo rớt mồng tơi.

      Nhìn bóng mình trong nước, thân thể bé, lại nhớ đến dáng người trước kia, có lồi có lõm, khiến người ta phun huyết, Tống Tiểu Hoa càng cảm thấy bi thương .

      Muốn dáng người có dáng người, muốn diện mạo có diện mạo, muốn gia thế có gia thế, muốn tiền có tiền, muốn nam nhân… căn bản có năng lực, dù sao ở nơi thâm sơn cùng cốc, có nam nhân làm quan còn bằng có, cuộc sống như thế, muốn tiếp tục như thế nào!

      "Mẹ!" giọng trẻ con vang lên giòn giã, khiến bi thương của Tống Tiểu Hoa trong nháy mắt vọt tới đỉnh điểm.

      Gì chứ! Cho dù Chopin có tài giỏi đến cỡ nào cũng đàn được khúc giãi bày bi thương của nàng!

      Chopin (1810–1849) là nhà soạn nhạc tài năng người Ba Lan, gốc Pháp. Tài năng của ông được nảy nở từ rất sớm, và được so sánh với thần đồng nhạc Môza.

      Tống Tiểu Hoa là người huyện kế bên, cha mẹ mất từ khi nàng còn , nàng được huynh ruột và tẩu tẩu tay nuôi nấng, cuộc sống của gia đình coi như tạm ổn, có thể coi là khá giả, nửa năm trước định ra hôn cho ‘huynh đệ’ – Huyện lệnh Bắc Nhai mới nhậm chức tái giá, tháng trước trèo đèo lội suối gả tới đây, đường may nhiễm phong hàn, từ đó bị bệnh dậy nổi, thương thay khắc kia, có kẻ xui xẻo nào đó u mê “hồn xuyên”…

      Những chuyện này, nay Tống Tiểu Hoa chỉ có thể bóng gió với người làm thuê là Trương thẩm.

      Nhìn lại xem, người ta xuyên qua phải hoàng cung chính là đại trạch (nhà lớn), bên cạnh có nha đầu lão mụ nhiều đếm xuể, nàng tốt rồi, mấy ngày qua đều chỉ gặp người làm hơn bốn mươi tuổi. Bởi vì khoảng thời gian trước nàng bị bệnh sắp chết, phu quân chưa gặp mặt tạm thời mời tới người làm đến.

      đến điều này, mang ơn với Trương thẩm lập tức vỡ òa, có từ nào có thể miêu tả được, cám ơn trời đất cám ơn Hoàng thượng phái tới Huyện Lệnh Bắc Nhai tận công bỏ tư, viên quan phụ mẫu!

      Tống Tiểu Hoa trừng mắt, ở trong bụng hỏi thăm mười tám đời tổ tông của kẻ vì bận công vụ mà bỏ đêm tân hôn với thê tử của mình.

      Nếu phải do nàng “chết” xuyên tới đây, trượng phu danh nghĩa của nàng, Huyện Lệnh Bắc Nhai ‘đầy tớ của nhân dân’, đồng chí Lục Tử Kỳ, khi trở lại được chào đón bằng “hôn trắng”, về nhận xác thê tử mình! nam nhân khốn kiếp nhân tính.

      Cho dù lấy nàng làm thê chỉ vì muốn nàng chăm sóc nhi tử bảo bối mới sinh ra mất mẹ, cũng thể bỏ mặc nàng như vậy! Nam nhân đáng chết, con riêng thối!

      Tống Tiểu Hoa còn chưa kịp oán thầm xong, bắp đùi bị quả cầu đỏ rực ôm lấy, suýt nữa bị đẩy ngã.

      Cúi đầu nhìn quả cầu cao đến nửa người nàng, nước mắt nước mũi tèm lem, Tống Tiểu Hoa nhịn được lại bắt đầu than khóc .

      Nếu là trước kia, có nhóc con ôm lấy chân nàng, chỉ cần đẩy là nó có thể bị ngã lăn mấy vòng. Nhưng nay, vạn lần làm được.

      Bởi vì bây giờ nàng chỉ cao khoảng 1m50, mới mười sáu tuổi, chỉ là hài tử mới lớn mà thôi. Hơn nữa, ngày thường gầy , cả người có mấy hơi sức. Mới khỏi bệnh, khuôn mặt nhắn mặc dù vàng vọt, những cũng được coi là mi thanh mục tú, làn da tồi, có tiềm lực trở thành mỹ nữ.

      Nếu , nàng thề, cõi đời này bao giờ có Tống Tiểu Hoa nữa…

      Thực tế tàn khốc! Để tiểu thí hài (thiếu niên) chăm sóc hài tử, tiểu nương như hoa như ngọc lại trở thành mẹ kế…

      Tống Tiểu Hoa nặng nề thở dài lần nữa. Bây giờ nàng có linh hồn trưởng thành, thể xác trẻ con, nhưng thân là người thành thị đại, nàng cũng chưa kết hôn, càng có con, thực tế, trước đến giờ nàng từ vừa nhìn thấy đứa bé liền nhức đầu, chỉ sợ tránh kịp.

      Bây giờ tốt rồi, cư nhiên còn có đứa con riêng, hơn nữa, còn là con riêng vừa nhìn thấy nàng dính lấy như bạch tuộc!

      Có lầm hay , nàng là mẹ kế, là mẹ kế! Có đứa bé nào thân thiết với mẹ kế như thế? Có thể dùng mấy thái độ mà con riêng thường đối xử với mẹ kế hay

      "Mẹ!"

      Là ai trời sinh hài tử có thể phân biệt được người khác đối xử với nó như thế nào? ràng chính là lừa dối lừa dối đại lừa dối!

      Tống Tiểu Hoa cùng đôi mắt to đen nhánh nhìn nhau năm giây, rốt cuộc thua trận ngoài dự đoán, ngồi xổm người xuống, tự chủ được hạ giọng: "Lăng Nhi, chuyện gì vậy?"

      Tiểu con riêng năm nay ba tuổi, năng lưu loát, dáng dấp trắng trẻo mũm mĩm, lông mi hơi cong lên giống như búp bê, vả lại hầu như chưa bao giờ khóc, lúc nào cũng tươi cười ngọt ngào, khiến người ta nhịn được muốn hôn cái muốn véo hai cái, đại khái cũng vì như thế, Tống Tiểu Hoa thể bỏ mặc cậu nhóc…

      Nhưng, nhìn bộ dáng xinh đẹp của nó, cha mẹ phải kém mới đúng, đây là sắc màu duy nhất trong mạch xúc cảm bi thương nơi sơn núi cùng cốc của Tống Tiểu Hoa.

      "Cha!"

      Lục Lăng trả lời câu hỏi của Tống Tiểu Hoa, mà nhảy cẫng lên hoan hô chạy về cửa viện sau lưng nàng, thuận tiện, thành công đẩy nàng ngã ngửa.

      Vừa tức vừa chóng mặt bò dậy, xoay người, sửng sốt.

      Ông trời ôi! Lão Thiên ơi! Người đừng đùa giỡn con như vậy chứ!

      Chỉ thấy nam nhân đứng thẳng ở cửa, tay ôm Lăng Nhi, tay cầm cái cuốc, ống quần vén lên cao lộ ra bắp chân dơ dáy, đoản sam (y phục ngắn, gọn) đầy bùn lầy vết bẩn, mặt vết đen vết trắng hoàn toàn phân biệt được màu da, thậm chí đầu tóc còn thôi lôi nhếch nhác…

      Đây là Huyện lệnh? Đây là Quan nhi? Đây là nhân viên công vụ? ! Đây là… phu quân của nàng?!!!

      Tống Tiểu Hoa im lặng hỏi ông trời, nước mắt rơi xuống.
      Hale205, thuytTuyết Liên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chuơng 1.2

      Lục Tử Kỳ nhìn kia đứng trong sân mà vẻ mặt có chút kỳ quái, khẽ nhíu mày, sao lại chênh lệch với miêu tả lúc đầu của bà mai xa như thế, gầy yếu non nớt đến vậy, đâu giống người chững chạc, có khả năng xử lí được toàn bộ chuyện gia đình từ trong ra ngoài?

      Thấy nàng vừa mới bị ốm trận, sắc mặt còn tái nhợt tiều tụy, nhưng lông mày thanh tú và đôi mắt to cũng mang theo chút thông minh lanh lợi rất hiếm thấy người những khác.

      Hôm đó vừa làm lễ xong, còn chưa có thời gian nhìn nàng cẩn thận, chợt nghe sông Liễu đột nhiên vỡ đê, hơn nửa số đất nông nghiệp của huyện bỗng chốc bị đe dọa lớn, làm quan phụ mẫu vùng, phải đối mặt với tình hình nguy hiểm, tất nhiên thể tiếp tục chuyện tình nam nữ của riêng mình. Sau khi vội vã rời , nghe người ta báo cáo lại rằng nàng ngã bệnh vì đường mệt nhọc, chỉ kịp sai người nhờ vợ của huyện úy là Trương thẩm đến chăm sóc hộ.

      Lại , lần này thực quá vội vàng thành ra hỗn loạn, sắp xếp chu toàn, vừa gấp vừa tới chỗ rất nguy hiểm, thể mang Lăng Nhi theo bên người. Mặc dù chỉ muốn Hoắc Nam xin nghỉ về quê, nhưng trong nhà có , thấy rằng tạm thời đáng ngại. Trong tình hình đó, cũng hoàn toàn quên mất tình trạng cơ thể của nàng, quên rằng mới đến còn xa lạ với tất cả, liệu có thể chăm lo được hết .

      Tuy cái nhà này khá đơn giản thậm chí có chút đơn sơ, tuy Lăng Nhi qua tuổi biết điều hiểu chuyện, nhưng dù sao cũng là làm khó quá rồi…

      Nhưng cũng may, xem xét ra, thân thể của nàng hồi phục coi như tệ, cũng rất hòa hợp khi ở chung với Lăng Nhi.

      Dù vậy, trong lòng áy náy với nàng, chỉ có thể tạm thời gác lại, về sau bù đắp dần dần.

      Hắng giọng cái, há miệng,mấy tiếng “Phu nhân” làm sao mà thốt ra được.

      từng cho rằng, cả đời này chỉ biết gọi làm 'Phu nhân';

      từng cho rằng, cả đời này chỉ biết làm bạn cùng đến già;

      từng cho rằng, cả đời này chỉ biết nắm tay của , nhìn thời hoàng kim thịnh vượng kia đến cuối cùng...

      Nhưng, có thể có vợ, mà Lăng nhi thể có mẫu thân.

      Đứa bé này, vừa ra đời mẫu thân mất. Trước lúc hai tuổi, chưa từng được nhìn thấy người cha lòng như chết, cả ngày uống say của mình. Sau đó, vừa bị người cha tỉnh ngộ mang theo đến huyện Bắc Nhai ngàn dặm xa xôi, nghèo khó vắng vẻ, vừa bị lơ là chăm sóc do cha cả ngày bận rộn việc công.

      Có thể, đối với nó mà , Hoắc Nam cùng đám quan viên nha dịch trong huyện nha so với cha ruột của mình còn thân thiết hơn.


      Cũng đến lúc, cho nó người mẫu thân, cho nó gia đình trọn vẹn rồi.

      Lục Lăng rúc vào trong ngực Lục Tử Kỳ, nhìn bên này chút, bên kia chút: "Phụ thân, mẫu thân, vì sao hai người chuyện?"

      Ngay tức khắc, khóe miệng Tống Tiểu Hoa giật giật chút, điên cuồng hét lên trong lòng: , ta phải là mẫu thân ngươi, phải!

      Rốt cuộc, lông mày Lục Tử Kỳ giãn ra, cười khổ tiếng trong lòng, mở miệng : "Phu nhân, cực khổ cho nàng rồi."

      Tiếng của rành mạch mà dịu dàng, hàm răng của trắng tinh mà đều tăm tắp, nhưng những thứ này cũng bằng câu “Phu nhân” gây nên chấn động chết người cho Tống Tiểu Hoa. Chẳng lẽ, mình muốn cùng “Thổ dân” ngàn năm trước này làm vợ chồng? !

      "Cái đó..."

      Chỉ có hai chữ rồi biết tiếp tục làm sao nữa, muốn xưng hô với như thế nào? Phu quân? Lang quân? Tướng công? Đương gia? ...

      Tất cả kiến thức lịch sử trong đầu Tống Tiểu Hoa dường như đều bắt nguồn từ những thứ điện ảnh và kịch truyền hình càng ngày càng đáng tin kia, đối với những chi tiết này trong cuộc sống lại càng là lỗ đen trước hai mắt, hơi do dự chút, dứt khoát bằng bất cứ giá nào, dù sao thể để cho nàng đóng giả cổ nhân thời gian dài mà có chút nào sơ hở, nếu sớm muộn đều phải lộ ra, bằng trước đó chuẩn bị ít chăn đệm dự phòng kim châm, cũng để đến lúc đó tránh khỏi kích thích quá mức mà thể cứu vãn: " ra , chàng có thể gọi nhũ danh của ta... Diêu Diêu." Đây vốn là tên nàng, so với 'Tiểu Hoa' dễ nghe hơn nhiều...

      Thấy Lục Tử Kỳ có chút sững sờ, vội vàng làm ra vẻ khó xử, cúi đầu xuống đất ngượng ngùng : "Ca ca tẩu tẩu gọi ta như vậy, ta nghĩ, nếu là… người nhà ấy..."

      "Hoa diêu diêu à?" Ngay lúc Tống Tiểu Hoa tưởng như bị chính mình làm cho mệt chết, Lục Tử Kỳ ôm Lăng nhi cất bước tới.

      " phải, là Diêu Diêu (xa xôi)."

      "Được, như vậy, sau này nàng gọi ta là Đông Thanh, là tên của ta." Như vậy, còn gì tốt hơn...

      Tống Tiểu Hoa thấy Lục Tử Kỳ biết nghe lời, dễ chuyện như thế, cảm thấy có chút ngoài ý muốn, ngẩng đầu, nhìn người nam nhân ở trước mặt này, trong lòng khỏi khen câu, nếu bỏ qua khuôn mặt “chất phác quá mức” và trang phục “hơi thở bùn đất tràn đầy”, chiều cao và vóc dáng của cũng rất chuẩn, là đáng tiếc, đáng tiếc.

      trong lúc nàng chút nào kiêng kị né tránh ánh mắt nhìn thẳng, Lục Tử Kỳ lặng lẽ nhíu đuôi lông mày. Là to gan được dạy dỗ, hay là tỏ vẻ ngây thơ?

      "Ôi! Lục đại nhân, ngài trở lại!" Theo giọng nữ lanh lảnh, phụ nhân trung niên khỏe mạnh mập mạp bước nhanh vào sân, cánh tay còn mang rổ rau dưa tươi mới.

      "Trương thẩm, mấy ngày nay làm phiền ngươi." Lục Tử Kỳ cúi người để Lăng Nhi xuống, cười nhận lấy rổ rau: "Nhanh gặp lão Trương nhà các ngươi ! Lần này ít nhiều còn có , nhưng cũng là mệt mỏi . Nhanh về chuẩn bị ít rượu ngon thức ăn ngon an ủi cho tốt chút. À đúng rồi, tổng cộng hết bao nhiêu bạc, để cho lão Trương ngày mai tới tìm ta lấy."
      "Này! Nhìn ngài kìa Lục đại nhân, nếu phải do ngài, người toàn huyện chúng ta sang năm cũng phải ra ngoài xin cơm, còn tính toán cùng ta những món tiền này làm gì?"

      "Chỉ là chuyện thuộc bổn phận của ta thôi, ngày mai nhớ nhắc nhở lão Trương. Hôm nay ta giữ ngươi lại, ngày khác nhất định mang lên bàn rượu và thức ăn xin vợ chồng hai người uống hai chén."

      Lục Tử Kỳ mỉm cười dịu dàng, trong lời đầy chân đáng tin, Trương thẩm xem chừng cũng lay chuyển được, đành phải bằng lòng, trước khi dặn dò: " Thân thể phu nhân yếu đuối, nhất thiết phải điều dưỡng tốt. Còn hai thang thuốc ta đặt ở phòng bếp, cần uống trong trưa nay và tối nay. Hồ đại phu ngày mai lại đến xem cho phu nhân chút, hẳn là kê đơn thuốc mới. Lục đại nhân, ngài biết đâu, đợt này bệnh của phu nhân nguy hiểm, nếu tỉ mỉ sợ là..."

      Thở dài, cực kỳ tán thành nhìn Tống Thiểu Hoa bề ngoài nhìn như cười nhưng trong cười: "Đừng nhìn phu nhân tuổi lớn lắm, cũng hiểu đại nghĩa, nhiều ngày như vậy rồi, lời oán trách, đối với tiểu thiếu gia cũng rất biết nóng biết lạnh. Lục đại nhân, ngài là có phúc! Đây chính là làm người tốt gặp việc tốt!"

      Trương thẩm vài câu, liền cười hớ hớ, vội vàng về nhà đoàn tụ cùng quan nhân nhà mình (chồng mình). Bỏ lại hai lớn trong viện nhất thời lại im lặng lúng túng.

      Lục Tử Kỳ chỉ nghe Tống Tiểu Hoa bị bệnh, nhưng cũng biết ra là bệnh nặng như vậy. Đối mặt với thê tử mới cưới mang vẻ mặt bình tĩnh hoàn toàn có oán hận, trong lòng áy náy hơn rất nhiều.

      Mà nhìn như bình tĩnh Tống Tiểu Hoa, ra trong lòng ba đào mãnh liệt, bởi vì, nàng chợt nhớ tới hai vấn đề chết người:

      Thứ nhất, nàng thể nấu cơm, chính xác ra, chắc là biết dùng đồ nấu cơm nào ngoại trừ nồi cơm điện và lò vi ba. Sau khi mơ hồ xuyên qua, đầu tiên là bận.. bình phục tâm trạng cực kỳ khiếp sợ , tiếp theo bận… thích ứng với cuộc sống khô khan, có TV, có mạng Internet, có bất kỳ phương tiện truyền thông nào, sau đó bận... học cách mặc y phụ tầng tầng lớp lớp, phức tạp muốn chết và búi kiểu tóc rối rắm khiến nàng hận thể lập tức cạo trọc, thỉnh thoảng còn muốn bớt thời gian ngẩn người oán trời, đối phó với đứa con riêng còn của chồng, đâu còn thời gian nghiên cứu cách dùng bếp lò, nổi lửa nấu cơm mà chưa từng gặp bao giờ? May mà có Trương thẩm vừa mua vừa nấu giúp ba bữa Diễ#n~đ@n.lê.quý.d0n ngày, nếu , sợ là sớm chết đói liền, đầu thai lần nữa.

      Nhưng từ giờ trở , bệnh của nàng tốt lên, nàng... Lão công của nàng trở lại, đương nhiên Trương thẩm đến làm “bảo mẫu theo giờ” miễn phí nữa, vậy sau này chẳng phải khiến cho dâu là nàng mình người làm hết tất cả sao?

      Ôi xã hội cũ vạn ác! Nàng hoài niệm các nam nhân “Mã đại tẩu” lên được phòng khách xuống được phòng bếp của ngàn năm sau…

      Thứ hai, theo nàng biết, nàng và Lục Tử Kỳ còn chưa kịp ấy... Viên phòng (động phòng). Mặc dù bản chất của nàng là “Ngự Tỷ”, nhưng vẫn ở giai đoạn luyện “Chày gỗ”, hiểu biết về nam nhân chỉ ở “Mặt ngoài” mà tiến vào “Thực chất”. Chẳng lẽ, “Lần đầu tiên” của linh hồn từ quá khứ cùng thân thể tại của nàng lại trao cho nam nhân giống như bùn đất trước mắt này?

      , quyết thể cho phép tình huống như thế xảy ra! ...

      Chương 2: Ngươi cứ đùa giỡn ta Lão Tặc Thiên

      "Mẫu thân, Lăng Nhi đói bụng." Bắp đùi lại bị ôm lấy, nhìn chút rồi lại nhìn chút, “vấn đề thứ nhất” nhanh như vậy xảy ra ngay trước mắt.

      "Diêu Diêu , ta tắm rửa thay quần áo trước." Đây là “vấn đề thứ hai” sao? sao? !

      "Chờ chút!"

      Bỗng nhiên Tống Tiểu Hoa hét lớn tiếng làm cho vẻ mặt của Lục Tử Kỳ muốn xoay người rời nhất thời hiên lên vẻ ngạc nhiên, nghĩ là nàng gầy nhát gan lại có thể bộc phát ra thanh trung khí mười phần như vậy, hào hứng nhướng lông mày lên chút: "Làm sao vậy?"

      “Ựa. . . . . . Ta muốn là, có thể còn củi, nấu nước tắm được. . . . . . vậy tắm rửa. . . . . ." Tống Tiểu Hoa hiểu sao bị động tác nhướng mày của làm cho lòng hoảng hốt, thể làm gì khác hơn là tùy tiện tìm lí do quá tệ hại.

      Lục Tử Kỳ lại lần nữa kinh ngạc nhếch mày lên cao: "Ta nhớ là lúc , trong phòng chứa củi ràng còn đến nửa phòng, mà dùng hết rồi?"

      Phòng chứa củi?! Tống Tiểu Hoa trợn tròn mắt, nàng còn tưởng rằng mỗi ngày đều phải lên núi đốn củi. . . . . . Nghĩ chút cũng đúng, sao lại có thể như thế được? Đúng là tự mình ngáng chân mình, vô cùng đần độn!

      “À. . . . . . Vậy đại khái là ta bị bệnh hồ đồ nên nhớ lộn." Tống Tiểu Hoa vừa vừa hung hăng ho mấy cái cho hợp với tình hình.
      "Nơi này gió lớn, cẩn thận lại cảm lạnh." Lục Tử Kỳ thấy thế nhất thời cảm thấy mềm lòng, cũng chút ý truy xét những sơ hở lộn xộn trong lời của nàng : " Nàng vào nhà nghỉ ngơi trước , đợi lát nữa thức ăn làm xong, ta lại tới gọi nàng."

      "Hả? Chàng. . . . . . chàng biết nấu cơm?"

      Lúc này, Lục Lăng bị lơ là lâu kéo kéo vạt áo của nàng: “Cơm phụ thân nấu là món ăn ngon nhất đời này!” Trong giọng trong trẻo tràn đấy tự hào nồng hậu.

      Lục Tử Kỳ xoa đỉnh đầu bù xù của nhi tử: "Đừng nghe Lăng Nhi bừa, tán gẫu cũng có thể no bụng rồi."

      vốn dĩ giống kẻ vô dụng, bây giờ lại khiến cho Tống Tiểu Hoa nhìn thuận mắt hơn vài phần: "Vậy làm phiền chàng rồi! Lăng Nhi, theo ta vào nhà!"

      "! Lăng Nhi phải giúp việc cho cha!"

      "Trời ơi con giúp đỡ cái gì, chớ thêm phiền!"

      Lục Lăng vùng ra khỏi tay Tống Tiểu Hoa, bổ nhào *kimchijz*Diễ#n~đ@n.lê.quý.d0n về phía Lục Tử Kỳ: "Phụ thân, người với mẫu thân, Lăng Nhi có thể giúp đỡ ."

      Lục Tử Kỳ cười gật đầu cái: "Để cho con theo ta , đừng quấy rầy nàng nghỉ ngơi."

      "Vậy cũng tốt, cung kính bằng tuân mệnh!"

      Tống Tiểu Hoa vào nhà vừa ngồi xuống giường lại lập tức nhảy lên, vấn đề giường, rất nghiêm trọng.

      nay nàng ở trong cái phủ đệ Huyện lệnh này, cực kỳ đơn sơ, trong nhà ngoại trừ gian phòng bếp, gian phòng chứa củi, là hàng bốn nhà ngói nửa mới nửa cũ: phòng khách, thêm hai phòng ngủ, còn có gian thư phòng.

      Nghe Lăng Nhi , gian trong đó là phòng ngủ của Hoắc Nam . Người này là tùy tùng bên người theo Lục Tử Kỳ nhiều năm, thời gian trước chợt trở về quê cũ, lúc đầu nhất định chạy về uống rượu mừng, nhưng có thể tạm thời gặp phải chuyện gì đó mà trì hoãn hành trình. Trong ngày thường chủ yếu là do tới chăm sóc cuộc sống của hai cha con. Lục Tử Kỳ có thói quen ngủ trễ dậy sớm, cho nên hầu hết thời gian Lăng Nhi đều ngủ cùng Hoắc Nam.

      Tống Tiểu Hoa đối với việc cổ đại lại có “nam bảo mẫu” như vậy kinh ngạc phen, đồng thời biểu lộ khâm phục sâu sắc. Nếu để cho nàng ngủ chung với đứa trẻ giống cụ gạo nếp như vậy, có lẽ buổi đầu tiên bị nàng trực tiếp đè cho ngạt chết rồi. . . . . .

      May mà trước đó vài ngày nàng ngã bệnh, Lục Lăng vẫn do Trương thẩm giúp tay mang theo, bằng , chắc là sớm làm mất mạng người. . . . . .

      tại, cái hậu viện Huyện lệnh nho này biến thành “nhà ba người” , vậy , ngủ như thế nào là vấn đề gấp cần giải quyết.

      Lục Lăng như vậy, khẳng định là thể ngủ*kimchijz*Diễ#n~đ@n.lê.quý.d0n mình phòng, chẳng lẽ, muốn “ nhà ba người” chen chúc cái giường?

      Ừ. . . . . . cũng phải hết biện pháp, cho bảo bảo ngủ ở giữa, cha coi như “đói khát” nữa cũng có khả năng cách đứa bé mà làm gì đó. . . . . . Trước khi Hoắc Nam gì đó trở lại, cũng chỉ có thể miễn cưỡng như vậy, bước nhìn bước thôi. . . . . .

      Suy nghĩ chút, quyết định sách lược vẹn toàn vẫn là tranh thủ thời gian lấy hai chăn trải giường mới tốt, Tống Tiểu Hoa nhìn chăn hỉ đỏ thẫm giường, chữ hỷ đỏ thẫm cửa , cố lắm mới nhịn được phóng lửa đốt những thứ đồkích động chướng mắt này.

      Dù sao, nơi này là nơi đặt chân của mình, phải nhịn nha, còn chưa nỗi tới thể nhịn được. . . .

      Tống Tiểu Hoa vừa tự an ủi mình vừa lấy hai cái chăn bông mỏng mới tinh từ trong rương đồ cưới ra, quyết định thừa lúc mặt trời giữa trưa này cầm phơi chút, cũng tiện thể khử trùng.

      “Cổ họng hầm hừ” khiêng chăn chuyển ra bên ngoài, cơn buồn bực lại xông lên trong lòng Tống Tiểu Hoa.

      Chức quan Huyện lệnh mặc dù rất như hạt vừng, nhưng lớn gì cũng là nhân viên công vụ quốc gia, hơn nữa nàng xem trong những tiểu thuyết xuyên việt kia đều , ở Tống Triều bổng lộc quan viên tương đối hậu hĩnh. Thế nào mà Lục Tử Kỳnghèo như vậy? Trong nhà thậm chí có lấy cái nha hoàn làm việc vặt hay gã sai vặt, mọi chuyện đều muốn tự làm từng chút. Đây phải là liêm khiết hơi quá chứ? Quả chính là tự làm khổ mình!

      Tiền viện có dây phơi quần áo, Tống Tiểu Hoa ra khỏi phòng liền chỉ im lặng tới hậu viện, thân thể bé vì dinh dưỡng đầy đủ bị đè nén quá mức.

      Vừa mới chuyển qua góc phòng liền nghe thấy câu giòn giã: "Mẫu thân! Để Lăng Nhi tới giúp người!"

      Tuy rằng trong lòng rất thoải mái, nhưng Tống Tiểu Hoa cũng dám để cho cái đầu củ cải này nhúng tay vào, chỉ thêm phiền mà giúp được là chuyện , lỡ như cẩn thận chăn rơi xuống đập vào cái đầu kia gây nguy hiểm đến trí não, phiền to: "Đừng đừng đừng, ra chỗ khác hóng mát . . . . . . Lăng Nhi ngoan nhé!"

      Chỉ lo vội vàng điều chỉnh giọng điệu cứng nhắc của mình, thoáng thất thần dẫm vào mép chăn, vì vậy, quá chút nào, ngã xuống miệng gặm bùn, cũng may phía dưới thân thể có chăn đệm lên mới ngã bị thương.

      Phun nước bọt “phi phi phi”, tay chân luống cuống bò dậy, sau đó, trong vòng giờ ngắn ngủn lần thứ hai sửng sốt, sau đó nữa, lần thứ hai hung hăng mắng “mặt trời” Lão Tặc Thiên ngừng đùa giỡn nàng hết lần này đến lần khác. . . . . .

      Dáng người thon dài, tỷ lệ hoàn mỹ, làn da màu lúa mạch, tóc dài ướt nhẹp, xương quai xanh đẹp đẽ, lông mày nghiêng xéo, con mắt đen bóng, cái mũi thẳng tắp, miệng có góc cạnh . . . . . . Ngày mùa thu ánh mặt trời chiếu vào những giọt nước trong suốt người, tỏa ra vô số hào quang làm Tống Tiểu Hoa hoa mắt tim đập nhanh muốn chết.

      “Người mẫu nam” đứng ở trong sân này chính là “tượng binh mã” lôi thôi lếch thếch thảm nỡ nhìn vừa nãy? !

      Lục Tử Kỳ hoàn toàn ngờ rằng Tống Tiểu Hoa lại đột nhiên xuất , nhất thời tay chân cũng luống cuống chút. Tuy danh phận là vợ chồng, nhưng, dù sao chưa là vợ chồng , ban ngày ban mặt như vậy hề chuẩn bị mà đối mặt “trực diện”, vẫn là cực kỳ xấu hổ lúng túng. Mà hai mắt nàng nhìn đăm đăm, ràng bị sợ đến choáng váng. . . . . .

      Thầm than tiếng, quay người thò tay lấy ra trường sam sạch bên cạnh nhanh chóng mặc vào, ho tiếng, quay lại, cố gắng làm cho sắc mặt và giọng điệu đều như bình thường: "Tới phơi chăn à?"

      "Ừ. . . . . ." Tống Tiểu Hoa rốt cuộc vất vả dời tầm mắt khỏi cơ thể phun huyết của “người mẫu nam”, buột miệng đáp lại xong liền đơ như cây gỗ ngồi chồm hổm xuống muốn ôm lấy chăn.

      Lục Tử Kỳ vội bước nhanh lên phía trước, mà đem hai cái chăn mỏng phơi lên dây cách cực kỳ gọn gàng thoải mái. Giơ cánh tay lên, trường sam co lên thân thể, đường cong hoàn toàn ra.

      Tống Tiểu Hoa vuốt vuốt cái mũi, giọng có chút mất tự nhiên: "Sao chàng cần nước nóng? sợ lạnh sao?"

      Lúc này tuy rằng rét, nhưng nhiệt độ cũng chỉ chừng mười độ mà thôi, huống chi, nước giếng ở cái thời tiết này dường như lạnh hơn rất nhiều so với nước máy. Cứ sử dụng trực tiếp nước giếng mới múc lên để tắm, Tống Tiểu Hoa nghĩ thế nào cũng thấy run run chút.

      "Mùa đông phụ thân đều như vậy mà, phụ thân , như vậy có thể cường thân kiện thể (làm cơ thể khỏe mạnh)." Lục Lăng trả lời thay, tên tiểu tử này cứ nhắc tới cha của mình luôn có bộ dáng tự hào vô biên.

      Tống Tiểu Hoa lại vuốt vuốt cái mũi, ra chỉ là “người mẫu nam”, còn là “mãnh nam”. . . . . . Liệu có là cao thủ võ lâm giống như Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đây? . . . . . .

      Lục Tử Kỳ sửa sang ngay ngắn cái chăn, vừa quay đầu, đúng lúc đối mặt với hai con mắt Tống Tiểu nhìn chằm chằm. Là phục hồi lại tinh thần từ lúc kinh sợ vừa rồi, hay là. . . . . .

      "Diêu Diêu, nàng làm sao vậy?"

      "À? có. . . . . . có gì. . . . . ."

      Tống Tiểu Hoa vội vàng cúi đầu, ở trong lòng khinh bỉ mình vạn lần.

      Có tuýp đàn ông nào nàng chưa từng thấy qua, thế nào mà vào lúc này lại giống như hình ảnh tiểu nha đầu cổ đại ra cổng trước, bước cổng trong, chưa từng thấy qua cảnh đời, nhìn thấy bất cứ nam nhân nào có vẻ tạm ổn liền nhìn đến dời mắt được? Cho dù Lục Tử Kỳ có dáng vượt qua cả Phan An, Tống Ngọc thế nào, cũng thể có hành vi vứt bỏ thê tử mới cưới, hoàn toàn quan tâm.

      Lại , Tống Tiểu Hoa nàng mặc dù “háo sắc”, nhưng là có niềm tin vào tình cảm của thế kỷ hai mươi mốt, hôn nhân có nền tảng là tình , làm gì gì đó có nền tảng là tình , nàng tuyệt đối chấp nhận, bằng , làm sao mà đến bây giờ nàng vẫn là Ngự Tỷ “có hạng”. . . . .

      Nhưng hàng đêm để cho nàng ngủ cùng nam làm cho người ta mơ màng, làm cho người ta xúc động như vậy ở cái giường, là khảo nghiệm quá mức năng lực tự kiềm chế của nàng, quá tàn nhẫn!

      Cho nên, lại, đều do Lão Tặc Thiên đáng đâm ngàn đao này.

      Ngươi đùa bỡn lão nương chết à? !
      Last edited: 8/12/16
      Hale205, thuytTuyết Liên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3: Ghét bỏ “ rành rành”

      Lục Tử Kỳ thấy nàng cứ cúi đầu rồi ngẩng đầu, vẻ mặt có thể là Thiên Biến Vạn Hóa (thay đổi liên tục), khỏi động lòng, tiểu thê tử này của mình, hình như giống với những nương nhà bình thường cẩn thận tuân theo lễ số quy củ, càng giống với miêu tả ban đầu của người làm mai.

      Đúng vậy, “tiểu thê tử”.

      Nha đầu mười sáu tuổi, trong mắt , vẫn chỉ là đứa nhóc choai choai.

      ra , thời điểm Đồng Nhi gả cho mình, cũng chỉ có mười bảy tuổi mà thôi. Thời gian mấy năm ngắn ngủn, ngờ già nua thế này sao?

      "Ban đêm cảm thấy lạnh à?"

      " phải, đây là cho cha con hai người đắp. . . . . ." Tống Tiểu Hoa ho khan tiếng: "Bởi vì Lăng Nhi còn , phải cùng chúng ta. . . . . . ngủ chung. . . . . ."

      Nhìn lung tung mọi nơi, né tránh tìm tòi tràn đầy hứng thú trong ánh mắt Lục Tử Kỳ, Tống Tiểu Hoa cũng biết thầm cầu nguyện Lão Tặc Thiên thỉnh thoảng ban phát chút lương tâm làm chuyện tốt, để cho có thể biết ý mình như vậy ra!

      Lục Tử Kỳ nghiêng đầu nhìn qua hai giường của hồi môn này, lại nhìn qua Tống Tiểu Hoa có nét mặt cổ quái, hơi ngạc nhiên. Chẳng lẽ nàng là muốn . . . . . . với , vì xấu hổ của dâu hay là có nguyên nhân gì khác?

      Như vậy cũng tốt.

      Tạo ra quá trình quen thuộc lẫn nhau trước, để cho mình có thể tưởng niệm Đồng Nhi thêm mấy ngày. Mặc dù giây phút quyết định cưới nàng, liền muốn toàn tâm toàn ý đợi nàng chuẩn bị, nhưng. . . . . .

      Thầm cười khổ, chế giễu thầm Lục Tử Kỳ cũng như người đàn bà do dự, cầm lên được bỏ xuống được, nếu để cho Đồng Nhi biết sợ là lại muốn chế nhạo ấy chứ?

      Đồng Nhi, nàng yên tâm, ta vui vẻ, ta hạnh phúc, ta và Lăng Nhi nhất định gia đình ấm áp.

      Nữ tử này hoàn toàn giống nàng, ngoại trừ cặp mắt kia, linh hoạt giống nhau, thông minh, lúc nào cũng tỏ ta khôn khéo giống nhau, nàng (Đồng Nhi) mượn ánh mắt của nàng (Tống Tiểu Hoa) đến xem ta có tuân thủ cam kết ban đầu hay sao?

      Đồng Nhi, thê tử của ta. . . . . .

      Lục Tử Kỳ cúi đầu nhéo lông mày, mình sao vậy, vì sao trong đầu lại đột nhiên có nhiều ý nghĩ chồng chéo như vậy, hẳn là trong khoảng thời gian này quá mệt mỏi.

      "Như thế này , ta dọn dẹp Tây Sương phòng kia chút, thân thể của nàng còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, rất cần tĩnh dưỡng, cho nên, ta tạm thời mang theo Lăng Nhi ở Tây Sương phòng thời gian ngắn. Chăn này nàng nhận lấy giữ lại về sau tự mình dùng, gần đây thời tiết thay đổi nhiều, ban đêm gió lớn, lo trước khỏi hoạ."

      Tống Tiểu Hoa mới đầu suýt nữa cho là nghe lầm, chẳng lẽ Lão Tặc Thiên mở mắt sao, vấn đề chết người bỗng nhiên giải quyết dễ dàng vậy? ! Nhưng trong nháy mắt, nàng lại bắt đầu khó chịu.

      Người này có ý gì? Chủ động cầu lão bà mới cưới hơn nữa còn chưa làm gì chia phòng ngủ? Là do mấy năm góa vợ đưa đến thân bệnh? Tâm bệnh? Hay là, cả người đều mạnh khỏe, chỉ là với Tống Tiểu Hoa nàng có hứng thú mà thôi? !

      Nàng bây giờ đúng là con nhóc còn chưa nẩy nở, vóc người bé gần như phân được trước sau cũng đúng là dễ gợi lên dục vọng của nam nhân, hơn nữa khuôn mặt nhắn do bệnh nhiều trở nên vàng vọt như tờ giấy, khí sắc được tốt. . . . . .

      Nhưng bị lão công danh nghĩa này ghét bỏ“ rành rành” như thế, lại lần nữa hung hăng làm thương tổn đến tự ái trong “linh hồn Ngự Tỷ” của nàng. Trái tim pha lê cho tới bây giờ chỉ toàn được nam nhân nâng niu dỗ dành, trong nháy mắt vỡ tan nát dưới đất, có thể nhẫn nại nhưng thể nhẫn nhục!

      "Phụ thân, Lăng Nhi muốn ngủ cùng mẫu thân." Lục Lăng cầm vạt áo Lục Tử Kỳ năn nỉ: "Trương thẩm , chờ phụ thân về, con liền có thể ngủ cùng mẫu thân."

      Lời này của Trương thẩm. . . . . . Sao nghe khó chịu thế. . . . . .

      Lục Tử Kỳ bất đắc dĩ khẽ cười, xoa tóc mềm nhũn của nhi tử nhàng: "Mẫu thân bị bệnh còn chưa lành hẳn, chúng ta thể quấy rầy mẫu thân dưỡng bệnh, đúng ?"

      "Dạ. . . . . ."

      Lục Lăng cam lòng bĩu môi đồng ý, mà bên Tống Tiểu Hoa là kéo kéo khóe mắt, trong lòng quyết định được chủ ý.

      "Vậy làm theo lời chàng ! Dù sao bây giờ ta cũng buồn ngủ, chẳng bằng phòng bếp giúp chàng tay được hay ?"

      Lục Tử Kỳ nhướng đuôi lông mày nhìn nàng gật đầu cái, nữ nhân quả nhiên đều giỏi thay đổi, chỉ là, suy nghĩ của nàng dường như trở nên rất nhanh. . . . . .

      Hai người lớn đều có “kế hoạch nham hiểm”, người còn mở cờ trong bụng, tay trái kéo Lục Tử Kỳ, tay phải kéo Tống Tiểu Hoa, sôi nổi đường đến phòng bếp.

      Tống Tiểu Hoa nhìn khuôn mặt nhắn hồng hào đáng , nhất thời tâm tư chơi đùa nổi lên: "Lăng Nhi, có muốn chơi đu dây ?"

      "Muốn ạ, nhưng phụ thân , sau khi con học tư thục mới có thể chơi !"

      "Dừng! Lừa con đó! Đợi đến khi con học, có thời gian để cho con chơi mới là chuyện lạ!" Tống Tiểu Hoa từng lớn lên trong những lời dối tương tự như vậy của cha mẹ, liền phản bác chút khách khí, sau khi thốt ra mới phát ra ánh mắt quái dị của Lục Tử Kỳ, vội vàng cười ha ha: "Ý của ta là, chúng ta có thể chơi đu dây bây giờ."

      xong giơ cánh tay lên, nháy mắt, sau hồi suy nghĩ Lục Tử Kỳ liền hiểu ý, nhịn được mỉm cười.

      Rất phối hợp cúi nửa người xuống, để bảo đảm có cùng độ cao giống Tống Tiểu Hoa, hai người dùng sức cùng lúc, tung Lục Lăng lên cao, trong sân nhà đầy tiếng trẻ con hét chói tai và cười vui, thỉnh thoảng lại thêm tiếng cười của . . . . . .

      Vừa vừa chơi như thế suốt dọc đường, khó khăn lắm mới đến được cửa phòng bếp, Tống Tiểu Hoa sớm mệt mỏi thở ra hơi, Lục Lăng vẫn chưa thỏa mãn thượng chuỗi hạ nhảy muốn tiếp tục chơi, để cho nàng cực kỳ hối hận đối với hành động nhất thời xúc động của mình, gợi lên thiên tính bướng bỉnh của đứa bé.

      Lục Tử Kỳ liền đứng nghiêm, vỗ cái ót con trai chút: " phải vừa rồi muốn giúp phụ thân làm việc à? Sao lúc này lại chỉ muốn chơi thêm?" Tiếng mặc dù lớn, lại có uy nghiêm trong đó, lập tức liền khiến bé củ cải yên tĩnh lại.

      "Dạ. . . . . . Lăng Nhi lấy củi."

      Nhìn nó ỉu xìu cúi đầu vào phòng chứa củi, Tống Tiểu Hoa thở gấp chợt cảm thấy đành lòng: "Chàng làm gì mà dữ thế? !"

      Giọng hề che dấu giận dữ ra khiến Lục Tử Kỳ ngẩn người: "Ta . . . . ."

      " cái gì? Ta mà, nó còn như vậy, sao lại như Tiểu Lão Đầu (ông cụ non), ra là đều là bị chàng dọa!" Tống Tiểu Hoa vừa lờ cánh tay rơi nhức mỏi vừa tiếp tục : "Từ có mẹ. . . . . . có mẹ, cũng đủ đáng thương, chàng là người làm cha cưng chiều nó, thương nó gấp bội thôi, còn luôn bỏ nó ở nhà mình, động chút là mắng nó! Trong nhà cũng có người đáng tin cậy chăm sóc nó, chàng sợ nhỡ đâu nó nhiễm thói xấu? Ta cho chàng biết, người có hành vi vô trách nhiệm như chàng, đặt ở nước ngoài. . . . . . Chính là ở. . . . . . Phiên bang. . . . . . Là phải ngồi tù đấy!"

      Lời lẽ ràng nghiêm khắc của nàng tuy là chuyện thay cho Lục Lăng, ra cũng là mượn đề tài để giải tỏa cục khó chịu trong ngực mình, *kimchijz*Diễ#n~đ@n.lê.quý.d0n tiếng “răng rắc” vang lên, quả nhiên cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

      Lục Tử Kỳ cúi đầu nhìn gương mặt nàng ra chút ít đỏ ửng bởi vì vận động lúc trước cùng trận trách cứ vừa rồi, trong lòng chợt thấy có chút cảm động, quả nhiên là nàng lòng đối đãi với Lăng Nhi. Khóe môi khẽ cong lên, nhàng : "Cho nên, mới cần nàng."

      Đột nhiên dịu dàng làm Tống Tiểu Hoa hoảng hốt, trong lòng phơi phới, suýt nữa liền chảy nước miếng phun máu mũi lộ ra bản chất “sắc nữ”. Hít sâu hơi, kiễng chân lên vỗ vỗ đầu vai : "Thái độ tệ, đáng khen! Yên tâm , về sau cứ giao Lăng Nhi cho ta!"

      Lục Tử Kỳ chợt kinh ngạc, ngôn từ cử chỉ của nàng xem ra là thói quen tự nhiên mà thôi, chỉ có điều, nhà mẹ đẻ của nàng mặc dù phải là danh môn vọng tộc gì, nhưng gia cảnh cũng rất giàu có. người Hán từ phải tuân thủ các loại lễ nghi quy củ, trốn trong xó ít ra ngoài, sao lại hình thành tính tình phóng khoáng như vậy?

      "Nàng mới vừa , phiên bang?"

      "Ặc. . . . . ."

      "Nàng hiểu rất tập tục của người Liêu?"

      "Ặc. . . . . ."

      Tống Tiểu Hoa muốn dán giấy đỏ kín miệng của mình, *kimchijz*Diễ#n~đ@n.lê.quý.d0n đúng là họa từ miệng mà ra, họa từ miệng mà ra nha.

      Người Liêu? Dương gia tướng? Tiêu thái hậu? Tính Gia Luật sao? Truyện Hùng Xạ Điêu? . . . . . .

      "Nghe sơ qua, nghe sơ qua."

      Tống Tiểu Hoa cười gượng chui vào phòng bếp, Lục Tử Kỳ suy nghĩ chút chợt lắc đầu bật cười.

      Nơi đây cùng huyện lân cận vốn là tiếp giáp Liêu, thỉnh thoảng nghe chút tin đồn có gì lạ? Nhưng sao lại chưa từng nghe người Liêu có cái luật gì mà chăm sóc tốt đứa bé phải ngồi tù? . . . . . .
      Last edited: 8/12/16
      ngocthuy033, thuytTuyết Liên thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      thanks ban.co len

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :