1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ cuồng hậu - Thủy Thanh Thiển (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chính văn 50. Cạm bẫy

      Edit : Kim Kim

      Trời bắt đầu vào mùa hè, có vài phần oi bức. Lá cây xanh biếc dưới ánh mặt trời chiết xạ ra ánh sáng màu vàng chói mắt, chiếu xuống người làm cho mọi vật có chút choáng váng hồ đồ. Lạc Khuynh Hoàng mặc thân thiên tàm y trắng thuần tựa người thân cây, mắt khẽ híp lại phân nữa, khóe môi có chút cong lên như trầm tư đều gì đó.


      “Tiểu thư, có người đưa đến cái này.” Hương Lăng cầm trong tay phong thư, có chút nghi ngờ đưa cho Lạc Khuynh Hoàng.

      Lạc Khuynh Hoàng nghe được tiếng của Hương Lăng, mở mắt nhìn xem, đưa tay nhận lấy phong thư. Bên trong hé ra tờ giấy, chỉ viết đơn giản dòng chữ, “Hôm nay giờ dậu, Hoa Đào Sơn hẹn gặp.”

      Chỗ chữ kí có bốn chữ rồng bay phượng múa, Lưu Cảnh công tử.

      Bên trong con ngươi đen như mực của Lạc Khuynh Hoàng lên tia nghi hoặc. Nàng cùng Lưu Cảnh công tử giao ước giờ hợi mỗi ngày tập võ, vì sao hôm nay đột nhiên kéo dài thời gian đến giờ dậu? ! Huống hồ xưa nay Lưu Cảnh công tử có chuyện gì cũng thường xuyên chạy tới, vì sao hôm nay lại viết thư cho nàng?!

      Còn chuyện khác nữa, trước giờ Lưu Cảnh công tử thích nghe nàng gọi Lưu Cảnh công tử, mà cầu nàng gọi là Vũ, sao có thể ở khoảng trống kí tên viết là Lưu Cảnh công tử. việc có chút kì quái.

      “Có nhìn thấy người truyền tin?” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày hỏi lại, giữa chân mày lên chút suy nghĩ sâu xa, khóe môi có chút cong cong.

      Hương Lăng lắc lắc đầu, , “Người kia đem thư vào trong tay nô tỳ liền chạy ngay , nô tỳ chưa kịp thấy ràng hình dáng của người kia, chỉ biết cả người đều màu trắng.”

      Lạc Khuynh Hoàng có chút nhức đầu, mặc đồ trắng, thân pháp nhanh nhẹn. Thoạt nghĩ như là cùng Lưu Cảnh công tử rất phù hợp , nhưng nàng lại cảm thấy có chỗ nào đó đúng.

      Nhìn nhìn sắc trời, trời ngã về tây. Nếu tại xuất phát Hoa Đào Sơn, đến nơi có lẽ là giờ dậu. Theo như trong thư hẹn, bây giờ phải xuất phát.

      Bên trong con ngươi u hắc của Lạc Khuynh Hoàng lên chút dị sắc, khóe môi có chút ý tứ, nhìn Hương Lăng , “Muội lập tức đem này phong thư đưa đến Phiêu Hương cư giao cho Lưu Cảnh công tử.”

      Hương Lăng cũng biết Lưu Cảnh công tử cùng Lạc Khuynh Hoàng trong thời gian này có quan hệ, trí nhớ của nàng với Lưu Cảnh công tử còn dừng lại ở thời điểm ba tháng trước cùng Lạc Khuynh Hoàng ăn cơm bá vương cơm lần đó, bởi vậy nàng nghe Lạc Khuynh Hoàng muốn nàng đem thư đưa cho Lưu Cảnh công tử rất là khó hiểu, khỏi thắc mắc “Tiểu thư, vì sao phải đưa cho Lưu Cảnh công tử a? Cái đó và Lưu Cảnh công tử có quan hệ gì sao?”

      “Muội cứ đưa là được.” Lạc Khuynh Hoàng kịp cùng Hương Lăng giải thích nguyên do, huống chi nàng cũng muốn cho Hương Lăng biết đến nhiều chuyện. Dù sao Hương Lăng tâm tư đơn giản, nếu biết quá nhiều, ngược lại đối với Hương Lăng bất lợi.

      Hương Lăng nghe Lạc Khuynh Hoàng như thế, liền cầm thư rời .

      Lạc Khuynh Hoàng nhìn Hương Lăng rời khỏi, khóe môi có chút kéo . Vào nhà cầm lọ thuốc bột, ở người bôi ít. người lập tức tràn ngập ra cỗ mùi thơm tự nhiên, chẳng qua mùi hương thực , cẩn thận ngửi thử căn bản ngửi được.

      Bôi hết thuốc bột. Lạc Khuynh Hoàng lại lấy thanh chủy thủ dấu trong ống tay áo, sau đó trấn định tự nhiên ra ngoài.

      Nàng biết chuyện này có thể là cái bẫy. Bởi vậy, nàng mới phái Hương Lăng truyền tin cho Lưu Cảnh công tử. Nếu phong thư này là Lưu Cảnh công tử đưa, bây giờ khẳng định đến Hoa Đào Sơn, Hương Lăng Phiêu Hương cư nhất định tìm thấy . Nếu phong thư này phải của Lưu Cảnh công tử viết, nhìn thấy thư, nhất định biết có chuyện kỳ quái, chắc chắn đến Hoa Đào Sơn cứu giúp.

      Từ phủ Đại Tướng Quân đường hướng đến Hoa Đào Sơn.

      Lạc Khuynh Hoàng chính mình cũng phát , nàng thế nhưng tín nhiệm Lưu Cảnh công tử đến như thế. Tin tưởng đến cứu nàng, cho nên mới để cho Hương Lăng truyền tin, cho nên mới bôi lên người thuốc bột Lưu Cảnh công tử đưa cho nàng, cho nên mới mang theo chủy thủ của đưa nàng.

      Cho dù biết có thể là cạm bẫy, nhưng nàng vẫn như cũ muốn mạo hiểm, bởi vì nàng tin tưởng đến cứu nàng. Có lẽ ở trong lòng Lạc Khuynh Hoàng suy nghĩ nàng chỉ là phái Hương Lăng truyền tin báo cho Lưu Cảnh công tử biết mà thôi. Nhưng nàng có phát , vì sao nàng lại tin tưởng Lưu Cảnh công tử đến? !

      Đó là bởi vì, ở trong tiềm thức của nàng tin tưởng nhận được thư Lưu Cảnh công tử đến.. Tiềm thức của nàng thay bản năng mà phán đoán.

      Thời điểm đến Hoa Đào Sơn, ánh mặt trời dần mất ánh hào quang của nó. Lạc Khuynh Hoàng nheo nheo đôi mắt đen nhung, cách giờ dậu xa lắm. Dưới Hoa Đào Sơn có người nào.

      “Lạc Khuynh Hoàng?” thanh có chút thô ráp vang lên.

      Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày nhìn lại, chỉ thấy nam tử lấm la lấm lét mặc thân áo bào trắng,nhìn nàng. Con mắt tràn ngập khinh thường, quanh thân lại tràn ngập sát khí.

      Lạc Khuynh Hoàng lập tức phản ứng lại. Đây là có người cố ý lợi dụng Lưu Cảnh công tử dẫn nàng lại đây, mà mục đích, dĩ nhiên là muốn mạng của nàng.

      Cuối cùng là ai?! Muốn nàng chết có rất nhiều người. Nhưng lại sử dụng cách thực cực đoan như vậy, chỉ có thể là Lạc Khuynh Quốc hoặc Vương U Nhược. Nhưng có thể điều tra ra nàng quen biết Lưu Cảnh công tử, hơn nữa biết được nàng cùng Lưu Cảnh công tử thường xuyên đến Hoa Đào Sơn, người đó tuyệt đối phải loại người đơn giản. Chỉ bằng Lạc Khuynh Quốc cùng Vương U Nhược, hình như năng lực còn chưa đủ.

      “Ngươi muốn giết ta?” bắt đầu từ nụ cười lãnh liệt (lạnh lẽo + ác liệt), Lạc Khuynh Hoàng ngước mắt nhìn lên, hề sợ hãi nhìn người trước mặt.

      Sát thủ nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng chút hoang mang, đầu tiên là kinh ngạc phen, lại thấy đôi mắt Lạc Khuynh Hoàng tàn khốc, ngược lại có chút sợ hãi, khỏi lên tiếng, “ sai! Chúng ta chính là phụng mệnh tới giết ngươi!”

      “Phụng mệnh?” Lạc Khuynh Hoàng khóe môi ý cười càng phát ra lãnh liệt, quả nhiên là chịu người thuê tới giết nàng, nhất định thoát khỏi liên hệ với Lạc Khuynh Quốc, nhưng mà, nhất định còn có người khác đứng phía sau ủng hộ. Theo lý, đáng lẽ phải là Quân Kiền Linh cùng Lạc Khuynh Thành. Bọn họ nóng lòng động thủ như vậy, còn ai có thể như vậy?

      “Hãy bớt nhảm !” Người nọ tựa hồ bị lạnh nhạt tự nhiên của Lạc Khuynh Hoàng làm kinh sợ, có chút hồ nghi nhìn Lạc Khuynh Hoàng, nữ tử trước mắt này quá mức trấn định, thậm chí làm cho cảm thấy run người, tay nắm đao của có chút nặng nề, la to “Các huynh đệ, giết nàng, chúng ta có thể lấy ngàn lượng hoàng kim!”

      nắm đao thủ nhưng lại cũng có chút đẩu, , “Các huynh đệ, giết nàng, chúng ta có thể lấy đến ngàn lượng hoàng kim!”

      Nam tử áo trắng ra lệnh tiếng. bốn phía lập tức nhảy ra hơn mười người sát thủ áo đen.

      Lạc Khuynh Hoàng híp mắt nhìn người tới. Phán đoán tình thế. Võ công của nàng rằng tiến bộ ít, nhưng cần lúc phải đối phó nhiều sát thủ chuyên nghiệp như vậy vẫn là có khả năng . Vì vậy kế sách bây giờ chỉ có thể kéo dài thời gian, chờ Lưu Cảnh công tử tới cứu nàng .

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chính văn 51. Nàng tin tưởng ta như vậy sao?

      Edit : Kim Kim

      http://phongtuyetlau.wordpress.com/2014 ... chuong-51/

      Ánh mặt trời thu hết tia nắng chiều tà cuối cùng . Nhiệt độ đầu hạ trong nháy mắt giảm xuống, sát khí tràn ngập bốn phía đem hơi ấm còn sót lại trong khí triệt tiêu hoàn toàn.


      Lạc Khuynh Hoàng đứng cách nhóm sát thủ khoảng ba thước đất, mơ hồ có thể cảm giác được sát khí lướt qua mặt. Song đồng hắc (tròng đen và tròng trắng của con mắt ý) của nàng dọa người. Khóe môi lên ý cười lạnh như băng, hề chớp mắt nhìn sát thủ. người nàng phát ra sát khí khiến sát khí của sát thủ như bị đè ép.

      ngàn lượng hoàng kim.” Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên mở miệng, giữa đôi mắt lộ ra vài phần châm chọc, cười , “Chỉ có ngàn lượng hoàng kim mà thôi.”

      Nhóm sát thủ nghe Lạc Khuynh Hoàng như thế, tay chuẩn bị xuống tay đao đình trệ lại, tất cả đều nâng mắt kinh ngạc nhìn Lạc Khuynh Hoàng. ngàn lượng hoàng kim cũng phải là số lượng a, bọn họ cả đời đều kiếm được số tiền nhiều như vậy!

      “Các ngươi có biết ta là ai ?” Lạc Khuynh Hoàng lùi mà tiến tới, từng bước hướng tới sát thủ đến, mỗi bước đều cực kỳ tao nhã, mà trong tao nhã nhã đó lại dấu sát ý, nhóm sát thủ hoảng hốt trong lúc đều ăn ý lùi về phía sau.

      Lạc Khuynh Hoàng quét mắt liếc nhìn nhóm sát thủ cái, trong đôi mắt sát khí lại càng dày đặc hơn, cong môi cười , “Ta là quận chúa được hoàng thượng ngự ban. Các ngươi nếu là giết ta, cả đời này bị truy nã, từ nay về sau vĩnh viễn thể xuất vào ban ngày!”

      Thời điểm chuyện khí thế Lạc Khuynh Hoàng quá mức mãnh liệt, nhóm sát thủ lại bị kinh sợ lần nữa, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, hai mắt nhìn nhau nhất thời do dự, dám xuống tay.

      Đôi mắt Lạc Khuynh Hoàng đen như mực hề chớp mắt nhìn nhóm sát thủ. Tâm trạng cũng treo cao rất nhanh, tay nàng gắt gao nắm chặt, mơ hồ đem móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay. Nàng biết, lời của nàng chỉ có thể kéo dài thời gian nhất thời, đối với sát thủ được ủy thác, có lẽ sợ hãi chốc lát, nhưng tuyệt đối bởi vậy mà buông tha số vàng đưa đến trước mắt.

      Quả nhiên, nhóm sát thủ hai mặt nhìn nhau sửng sốt lúc, người dẫn đầu mặc quần áo mặc màu trắng giả mạo Lưu Cảnh công tử cười, , “Khuynh Hoàng quận chúa quả nhiên cơ trí hơn người. Chỉ tiếc những lời này hù dọa được huynh đệ chúng ta, trước đến vấn đề ngàn lượng vàng, chúng ta giết được ngươi bên kia cũng bỏ qua cho chúng ta!”

      Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng nở ra chút tươi cười. Bất động thanh sắc nhìn bọn họ, từ từ , “Tam công chúa ra tay cũng chắc chắn.”

      câu này, nhóm sát thủ lại lần nữa ngẩn cả người. Bọn họ chữ cũng chưa , Lạc Khuynh Hoàng như thế nào lại biết là tam công chúa Quân Ngữ Yên phái bọn họ đến ám sát nàng?!

      Lạc Khuynh Hoàng nhìn thấy phản ứng của nhóm người, nàng biết nàng đoán đúng rồi. Các sát thủ này quả nhiên là Quân Ngữ Yên phái tới . Chắc là Lạc Khuynh Quốc nhìn ra Quân Ngữ Yên đối với nàng có địch ý, cố ý châm ngòi ly gián, mới khiến cho Quân Ngữ Yên hạ sát tâm.

      “Khuynh Hoàng quận chúa quả nhiên thông minh. Ta mặc kệ ngươi là như thế nào đoán được , ngươi phải chết là đều thể nghi ngờ. Nếu phải tam công chúa hạ lệnh phải giết chết, ta còn thực thương tiếc giết ngươi!” Sát thủ kia liếc mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng cách đáng khinh, khóe mắt lên chút tàn khốc, ra dấu cho người phía sau động thủ.

      Đôi mắt đen trắng ràng của Lạc Khuynh Hoàng cũng trở nên sắc bén. Lúc đầu nàng còn nghĩ rằng cạm bẫy dẫn dụ nàng đến, có ý muốn bắt nàng uy hiếp, lại ngờ đây là cái bẫy giết người diệt khẩu.

      Nàng lắc mình cái tránh được công kích của nhóm sát thủ. Lui về phía sau vài bước, ánh mắt trở nên ngưng trọng. Chỉ mới lần va chạm, nàng liền biết, nàng phải đối thủ của nhóm sát thủ này. Đối phó với người trong số đó phải cố hết sức, huống chi là mười mấy sát thủ?!

      Căn cốt của nàng mặc dù tốt, nhưng dù sao cũng chỉ học được hơn ba tháng, cho dù nàng liều mạng luyện tập, cũng khả năng trong thời gian ngắn ngủn ba tháng liền luyện thành công phu cao siêu.

      Sát thủ kia nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng thế nhưng có thể né tránh công kích của , khỏi kinh ngạc , “ ngờ Khuynh Hoàng quận chúa thế nhưng còn có chút công phu?! là thâm tàng bất lộ a!”

      Sát chiêu lại lần đánh úp lại. Lạc Khuynh Hoàng né tránh có chút chật vật. Vì tránh ngọn đao trực diện, nàng thể lùi về phía sau, té ngã xuống, thể tránh được đao phía sau.

      Mắt thấy đao hạ xuống. Chỉ nghe thanh kêu thảm thiết truyền ra. Chỉ thấy cây quạt ở trước mắt Lạc Khuynh Hoàng quay đường cong xinh đẹp, trong nháy mắt lướt qua cổ sát thủ.

      Chỉ trong nháy mắt mà thôi, sát thủ vừa rồi còn hùng hổ liền ngay cả người còn chưa kịp nhìn thấy ràng, liền toàn bộ rồi ngã xuống.

      “Hoàng nhi, nàng sao chứ.” thanh vội vàng mà tự trách vang lên ở bên tai, liền ngã vào trước ngực bộ quần áo trắng thuần, cách tầng mặt nạ Lạc Khuynh Hoàng cũng nhìn thấy được con ngươi đau lòng cùng tự trách của .

      Ánh mắt dữ dội quen thuộc như vậy.

      Lạc Khuynh Hoàng nhớ tới màn trước khi trọng sinh, thời điểm nàng đâm đầu chết, áo bào sắc y lửa đỏ Quân Khuynh Vũ tiếp được thân thể của nàng, cũng có ánh mắt như vậy, có sai biệt.

      “Vũ.” Thốt ra tiếng gọi, cơ hồ đem Lạc Khuynh Hoàng hoảng sợ.

      Lưu Cảnh công tử tựa hồ cũng là có chút sửng sốt, xác nhận Lạc Khuynh Hoàng có chuyện gì xảy ra, gợi lên tươi cười tà mị, , “Hoàng nhi rốt cục cũng có thói quen gọi ta như vậy .”

      Lạc Khuynh Hoàng từ trong lòng Lưu Cảnh công tử đứng dậy, trầm mặc lên tiếng.

      Lưu Cảnh công tử nhìn sườn mặt Lạc Khuynh Hoàng ửng đỏ, khóe môi ý cười càng thêm đậm, gương mặt trong lúc đó cũng toát ra vài phần vui sướng, cười , “Hoàng nhi phái người truyền tin cho ta, là đợi ta cứu nàng sao?”

      Lạc Khuynh Hoàng tiếp tục trầm mặc lên tiếng, tỏ vẻ cam chịu.

      Lưu Cảnh công tử càng thêm vui sướng, phen đè lại bả vai Lạc Khuynh Hoàng, còn , “Hoàng nhi tin tưởng ta như vậy? Nếu ta đến, nàng nên làm cái gì bây giờ?”

      Lạc Khuynh Hoàng rồi đột nhiên nâng con mắt lên, nhìn phía Lưu Cảnh công tử.

      Nàng sao lại tin tưởng như vậy? ! Nếu đến? ! Nàng nhất định chết ở dưới đao sát thủ. Tái thế làm người, nàng như thế nào còn có thể đem tánh mạng chính mình ký thác dưới bảo hộ của người khác? ! Vì sao ngay cả chính nàng cũng có phát giác, nàng thế nhưng tín nhiệm đến tình trạng này? !

      Con mắt đen như mực gắt gao nhìn chằm chằm Lưu Cảnh công tử. Mặt nạ bạc nửa mặt, dấu dung mạo của . Chỉ còn nhìn thấy đôi mặt đen như đêmcùng khóe môi cong lên.

      Là khi nào bắt đầu, nàng hề suy nghĩ gì mà tin tưởng như vậy?! Nàng thậm chí ngay cả thân phận của cũng chưa biết ràng. Thậm chí ngay cả bộ mặt phía sau mặt nạ cũng chưa từng thấy qua.

      “Chỗ kí tên viết tên của ngươi, tự nhiên phải tìm ngươi.”Cảm xúc của Lạc Khuynh Hoàng bình tĩnh, lạnh lùng . Thoạt nhìn lạnh lùng, hờ hững xoay người.

      Lưu Cảnh công tử nhìn bóng dáng Lạc Khuynh Hoàng trong trẻo nhưng lạnh lùng. Chân mày lên chút đau lòng. Hoàng nhi của , đến tột cùng gặp phải việc gì mà khiến nữ tử trí tuệ trong sáng , ngay cả tâm chính mình cũng dám đối mặt? !
      Ngọc Bình, thuyt, Nhiên Nhiên2 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chính văn 52: cố phát sinh

      Edit : Thu Ý

      “Khuynh… Khuynh Hoàng?!” Nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng êm đẹp trở lại, tươi cười mặt Lạc Khuynh Quốc trở nên cứng ngắc, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lạc Khuynh Hoàng.

      Mâu trung Lạc Khuynh Hoàng lên tia tàn khốc, khóe môi lên nụ cười nghiền ngẫm, , “ đại tỷ nhìn thấy ta trở về lại kinh ngạc như thế sao?”


      . phải… Ta chỉ là… Kỳ quái tại sao Khuynh Hoàng lại từ bên ngoài phủ trở về mà thôi.” Lạc Khuynh Quốc nghe Lạc Khuynh Hoàng hỏi như thế, trong mắt lên chút kích động, lập tức .

      “Ta nơi nào, chẳng lẽ đại tỷ lại biết sao.” Lạc Khuynh Hoàng lạnh lùng , “Đại tỷ cũng gả cho lang quân như ý, chẳng lẽ còn hiểu an phận?!”

      Nghe xong lời của Lạc Khuynh Hoàng, sắc mặt Lạc Khuynh Quốc đầu tiên là trắng bạch, sau đó lập tức trở nên xanh mét. Nàng gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Hoàng, cũng dám mở miệng phản bác.

      Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên quét mắt liếc Lạc Khuynh Quốc cái, cứ vậy mà rời . Nàng khiến Lạc Khuynh Quốc vì ác độc của mình mà trả giá lớn, nhưng Lạc Khuynh Quốc vẫn biết hối cải, thế nhưng còn muốn mệnh của nàng. Vậy nên trách nàng tâm ngoan thủ lạt! Người nếu hại ta, ta hoàn trả gấp trăm lần!

      Ngày tiếp theo, tin đồn truyền khắp kinh thành. Đại tiểu thư phủ đại tướng quân Lạc Khuynh Quốc, coi trọng mã phu trong phủ, thế nhưng lại lấy mị dược quyến rũ mã phu, tằng tịu với nhau, bị đại tướng quân phát mới thể gả cho.

      Hôn lễ của Lạc Khuynh Quốc cùng mã phu làm cực kỳ gấp gáp.Vốn cũng có người phê bình chỉ trích. Khi Lạc Khuynh Hoàng phái người truyền ra tin tức này, trong nháy mắt truyền ầm ĩ khắp kinh . Thanh danh Lạc Khuynh Quốc từ thứ nữ cực tốt , lập tức biến thành nữ tử phóng đãng bị mọi người phỉ nhổ khinh thường.

      Người ở bên trong kinh thành đều , thứ nữ vĩnh viễn vẫn là thứ nữ, thế nhưng coi trọng tên mã phu hạ lưu, còn sử dụng thủ đoạn biết xấu hổ như vậy. là làm nhục môn phong phủ đại tướng quân.

      “Cha! Đây ràng chính là Khuynh Hoàng cố ý đem tin tức tản ra ngoài, muốn hại ta thân bại danh liệt a!” Lạc Khuynh Quốc khóc đến ánh mắt đều sưng lên, lôi kéo Lạc Nguyên làm nũng .

      “Đại tỷ lời này khỏi buồn cười. Ta nếu muốn phá hư thanh danh đại tỷ từ lúc đại tỷ thành hôn liền có thể phá hư, vì sao phải đến hôm nay?!” Lạc Khuynh Hoàng nhíu lông mày cho là đúng, nhìn Lạc Khuynh Quốc.

      “Ngươi. Ngươi…” Lạc Khuynh Quốc nghiêm mặt đỏ lên, ấp úng vài tiếng, cũng nên lời nguyên nhân vì sao. Nàng thể cho Lạc Nguyên , Lạc Khuynh Hoàng là vì nàng cấu kết với tam công chúa muốn đẩy Lạc Khuynh Hoàng vào chỗ chết, cho nên mới ghi hận trong lòng, phá hư thanh danh của nàng.

      Lạc Khuynh Hoàng thấy khuôn mặt Lạc Khuynh Quốc trướng đến đỏ bừng, lại ra lời, gợi lên chút tươi cười nghiền ngẫm, nhíu mày , “Nếu đại tỷ nên lời nguyên do, lại vì sao mực chắc chắn là ta?”

      Lạc Khuynh Quốc mặt trướng càng thêm hồng. Nàng trừng mắt với Lạc Khuynh Hoàng, trong lòng lại nghĩ đến, ngày đó chuyện tình món điểm tâm có mị dược chỉ có Lạc Khuynh Hoàng cùng Vương U Nhược biết, mẫu thân nàng tuyệt đối có khả năng hại nàng, trừ bỏ Lạc Khuynh Hoàng còn ai vào đây?! bực là, lý do đó nàng có muốn cũng thể .

      “Nếu đại tỷ đưa ra được lý do, như vậy vô cớ hoài nghi chính muội muội mình, khỏi có chút hơi quá đáng ?!” Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt nhìn về phía Lạc Nguyên, , “Phụ thân, đại tỷ muốn xấu Khuynh Hoàng phải hai lần, mỗi lần đều như thế, nếu lần này Khuynh Hoàng lại tiếp tục nhường nhịn, như vậy sau này chỉ sợ càng bị nhiều oan khuất trong sạch!”

      Lạc Khuynh Quốc nghe Lạc Khuynh Hoàng như thế, nghiêm mặt đỏ lên càng thêm sốt ruột. Nguyên bản là nàng muốn tố cáo Lạc Khuynh Hoàng, nay lại bị Lạc Khuynh Hoàng đoạt trước, lo ngại tình này đều là nàng đuối lý trước, nguyên nhân này nàng cũng thể mở miệng giải thích, nhưng lại bị Lạc Khuynh Hoàng có khả năng phản bác lại.

      “Khuynh Quốc, ngươi như thế nào vẫn là suy nghĩ?! Vẫn có nhớ sao?! lĩnh bản tử cho ta!” Lạc Nguyên lạnh lùng nhìn Lạc Khuynh Quốc liếc mắt cái, quát lớn.

      Lạc Khuynh Quốc vừa nghe đến lĩnh bản tử, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, hai mươi bản tử lần trước tại nàng đều có quên, ước chừng làm hại nàng tháng đường cũng lưu loát.

      Lạc Khuynh Hoàng nhìn bộ dáng sợ hãi của Lạc Khuynh Quốc, khóe môi gợi lên chút tươi cười nhìn như ôn hòa nhưng lời sắc bén dấu diếm , “Phụ thân, đại tỷ dù sao cũng là tiểu thư phủ đại tướng quân, cứ như vậy đánh bằng roi sợ là tốt.”

      Lạc Khuynh Quốc nghe thấy Lạc Khuynh Hoàng vì nàng cầu tình, mâu trung lên tia hồ nghi, Lạc Nguyên cũng là kinh ngạc nâng mắt nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng, cười , “Vậy Hoàng nhi nghĩ đến phải làm như thế nào?”

      “Sinh nhật Hoàng nhi sắp đến, bằng giao cho đại tỷ đặt mua đồ để chuẩn bị .” Lạc Khuynh Hoàng nhếch khóe môi cái, mâu trung lên chút cảm giác mát mát, đánh vài cái bản tử cũng phải điều nàng muốn, mà nàng muốn là làm cho tất cả mọi người đều biết làm chủ phủ đại tướng quân đến tột cùng là ai.

      Lạc Khuynh Quốc nghe Lạc Khuynh Hoàng xong rất là kinh ngạc, bao lâu rồi Lạc Khuynh Hoàng chuyện lại trở nên tốt như vậy?! Nếu là Lạc Khuynh Hoàng trước đây nàng tin tưởng Lạc Khuynh Hoàng là bận tâm với loại tình cảm tỷ muội, nhưng là Lạc Khuynh Hoàng giờ lại làm cho nàng cảm thấy đây chỉ sợ là mưu.

      Nhìn thấy mâu trung Lạc Khuynh Quốc lên hồ nghi cùng kinh nghi, khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên chút ý cười nhợt nhạt, bên trong con ngươi hắc bạch phân minh cũng lên tia mỉa mai, cười , “Nếu đại tỷ vẫn muốn lựa chọn bản tử Khuynh Hoàng cũng có ý kiến.”

      Sắc mặt Lạc Khuynh Quốc khẽ đổi. Hảo hán ăn cái thiệt trước mắt. tại nàng nên tránh bản tử trước rồi sau, thay Lạc Khuynh Hoàng đặt mua đồ chuẩn bị cho sinh nhật. Vậy nàng thay nàng đặt mua tốt, cho Lạc Khuynh Hoàng biết lợi hại của nàng.

      Lạc Khuynh Hoàng nhìn mâu trung Lạc Khuynh Quốc lên ngoan, khóe môi gợi lên ý cười nghiền ngẫm.

      tháng sau là sinh nhật mười bốn tuổi của ngươi. Sang năm ngươi liền cập kê. Thực mau a.” Lạc Nguyên mỉm cười nhìn Lạc Khuynh Hoàng, thoạt nhìn rất là từ ái, nhưng là bên trong con ngươi lại hàm chứa tinh quang. Sang năm Lạc Khuynh Hoàng cập kê, cũng là thời điểm lo lắng hôn của nàng.

      Đến tột cùng là đem gả nàng cho nhị hoàng tử, tứ hoàng tử hay là thất hoàng tử?!

      Nay Tả thừa tướng Liễu Viễn Chinh muốn đem nữ nhi gả cho thái tử. Hoàng hậu lại là muội muội của Liễu Viễn Chinh. nhà tả thừa tướng cùng thái tử thành đảng là định có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu. Quan hệ của cùng Liễu Viễn Chinh xưa nay luôn tốt, nếu muốn giành lấy sinh tồn, như vậy phải bồi dưỡng thế lực ủng hộ cho mình, đến tột cùng là lựa chọn ai đây?!

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chính văn 53: Sinh nhật

      Edit : Thu Ý
      Thời tiết tháng sáu quả thực là nóng bức nhất. Ve sầu ở cây ngừng kêu ran inh ỏi, thời tiết lúc này oi bức lại thêm chút ồn ào.

      Lạc Khuynh Hoàng thân hồng y như hỏa, khiến dung nhan trắng trong thuần khiết của nàng được tôn lên vài phần xinh đẹp quyến rũ, mái tóc đen nhánh được búi thành hình cửu phượng triêu thiên * (chim phượng hướng lên trời ), lộ ra đoan trang cao quý.


      “Hôm nay tiểu thư đẹp, những hoàng tử, công tử nhìn thấy tiểu thư, chắc chắn vì dung mạo của tiểu thư mà ái mộ.” Tử Nguyệt đứng ở bên người Lạc Khuynh Hoàng lấy lòng .

      Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên quét mắt liếc Tử Nguyệt cái, từ sau khi trọng sinh , nàng đối với Tử Nguyệt xa lánh ít, lúc bình thường có chuyện gì cũng cho Tử Nguyệt, mà Tử Nguyệt biết Lạc Khuynh Hoàng phát ra nàng và Lạc Khuynh Thành có quan hệ. còn tưởng rằng gần đây nàng làm Lạc Khuynh Hoàng hài lòng nên Lạc Khuynh Hoàng mới xa lánh nàng, bởi vậy mới ra sức lấy lòng.

      “Tiểu thư, mọi người đều đến đông đủ.”Hương Lăng cũng si ngốc nhìn Lạc Khuynh Hoàng, cười nhắc nhở.

      Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên ý cười thản nhiên, hơi hơi vuốt cằm, thuận tiện hướng phía đại sảnh .

      “Hoàng nhi toàn thân màu đỏ nhưng trông lại rất quý phái.” thanh tà mị phô trương vang lên bên tai Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi Quân Khuynh Vũ vẽ ra ý cười tà mị, thuận tay cài lên đầu Lạc Khuynh Hoàng cây trâm hoa đào, cười , “Cây trâm này cài lên búi tóc hình chim phượng càng thêm đẹp mắt.”

      Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt nhìn lại, đôi mắt màu đen của Quân Khuynh Vũ như ánh sáng mặt trời chính trực nhìn thẳng nàng, khóe môi vẽ ra ý cười, cả người hồng y như hỏa, tà mị phô trương đến cực điểm.

      “Cảm ơn ý tốt của thất hoàng tử.” Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên ý cười thản nhiên, đôi mắt hắc bạch phân minh lướt qua tia giảo hoạt, cười , “Xem ra thất hoàng tử dường như rất thích trâm, vì sao mỗi lần đều tặng ta cây trâm?”

      phải cây trâm lần trước đưa cho ngươi bị gẫy rồi sao.”Quân Khuynh Vũ câu môi , con ngươi đen như mực lên ý cười.

      Bên trong con ngươi của Lạc Khuynh Hoàng cũng lên tia kỳ quái. Nàng chưa từng với chuyện cây trâm bị gẫy, làm sao mà lại biết được chứ?! Trừ phi chính là Lưu Cảnh công tử tận mắt nhìn thấy cây trâm bị gẫy.

      Thu liễm lại vẻ mặt, Lạc Khuynh Hoàng cười , “Trái lại tin tức của thất hoàng tử quả thực linh thông.”

      Quân Khuynh Vũ câu môi cười, từ chối cho ý kiến, cũng gì để lộ ra ngượng ngùng.

      Hai người cùng tới đại sảnh. Các tiểu thư công tử đến đại sảnh chờ. Lạc Nguyên cùng Vương U Nhược ngồi ở thượng vị, mặt lộ vẻ tươi cười từ ái.Còn lại Lạc Khuynh Quốc cùng Lạc Khuynh Thành ngồi ở vị trí thấp hơn.

      Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ tiến vào đại sảnh ngay lập tức làm cho mọi người nhìn chằm chằm.

      Cả người Quân Hiền Tề mặc bộ y phục màu vàng sáng chói. Đứng bên cạnh là Liễu Cẩm Tú ôn nhã đúng mực.Nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng tiến vào, đôi mắt của Quân Hiền Tề chợt lóe, lộ ra vài phần cảm mến.Nhìn thấy ánh mắt thay đổi của Quân Hiền Tề, đôi mắt của Liễu Cẩm Tú tối sầm lại nhưng gì.

      Quân Kiền Linh cùng Quân Hồng Phong nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng mặc thân hồng y, ánh mắt đều hơi sáng lên. Hôm nay Lạc Khuynh Hoàng trang điểm như vậy là có ý tứ khác.Thiếu vài phần nhàng mềm mại, hơn vài phần quyến rũ cao quý.

      Liễu Tư Triệt luôn im lặng ngồi ở bên giống như thoát ly khỏi bữa tiệc cũng nâng lên đôi mắt, thản nhiên quét mắt liếc nhìn Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ cái.Nhìn thấy hai người cùng nhau lại càng tăng thêm sức mạnh hồng y, con ngươi Liễu Tư Triệt hơi dao động, nhìn lên bàn rượu, lại là uống hơi cạn sạch.

      “Khuynh Hoàng đến đây.Mau tới đây!”Lạc Nguyên thấy Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ đứng cạnh nhau, vội vàng kêu lên. cẩn thận suy nghĩ phen, theo tình thế xảy ra trước mắt, trừ bỏ thái tử ra vẫn là nhị hoàng tử có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế nhất. Coi thử nhị hoàng tử đối với Lạc Khuynh Hoàng dường như cũng có hứng thú, bằng thừa dịp sinh nhật lần này, thử tác hợp hai người bọn họ, đợi cho sang năm Lạc Khuynh Hoàng cập kê, thuận tiện gả Lạc Khuynh Hoàng cho .

      Lạc Khuynh Hoàng nghe thấy Lạc Nguyên gọi nàng hướng Lạc Nguyên đến. Thuận theo ngồi xuống bên cạnh vị trí chủ nhà của Lạc Nguyên, thản nhiên nhìn quét vòng mọi người ngồi, thời điểm đại đa số mọi người ở Bách hoa thịnh yến đều từng gặp qua, khóe môi nàng gợi lên ý cười thản nhiên, “Chư vị có thể tới tham gia yến hội sinh nhật Khuynh Hoàng, Khuynh Hoàng hết sức vui mừng.”

      “Quận chúa Khuynh Hoàng cần như vậy.” Mọi người lập tức phụ họa .

      Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên cười, đem ánh mắt chuyển qua mặt Lạc Khuynh Quốc, cười , “Ngoài cảm tạ chư vị ngồi ở đây ra, Khuynh Hoàng cũng muốn cảm tạ thứ tỷ của Khuynh Hoàng là Lạc Khuynh Quốc, vì Khuynh Hoàng mà lo liệu yến hội sinh nhật lần này.”

      Vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đều tập trung mặt Lạc Khuynh Quốc.Lập tức có người lén phát ra nghị luận.

      “Lạc Khuynh Quốc?!Ngay cả chuyện biết liêm sỉ quyến rũ mã phu trong phủ?!”

      phải như vậy chứ.Ngày trước ta thấy nàng vẫn cùng chúng ta gặp gỡ, ta còn nghĩ địa vị của nàng cao thế nào chứ, rốt cuộc cũng thuận theo phân phó của Lạc Khuynh Hoàng mà lo liệu sinh nhật, có khác gì hạ nhân đâu?!”

      “Ngươi nhìn bộ dạng khí chất nàng ta xem, sao có thể so sánh với Lạc Khuynh Hoàng được! Người ta chính là con của trưởng công chúa, đích nữ phủ đại tướng quân, còn được hoàng thượng ngự ban phong làm Khuynh Hoàng quận chúa!”

      Nghe những nữ quyến ấy lén lút nghị luận, nhìn bọn nam tử mâu trung khinh thường cùng ngả ngớn, Lạc Khuynh Quốc tức giận đến mức toàn bộ thân mình đều phát run, mắt sắp sửa nứt ra trừng người xung quanh, thế nhưng mã phu bên cạnh còn thức thời , “Nương tử cần tức giận.”

      “Ngươi câm miệng cho ta!Ngươi là đồ hạ tiện !”Lạc Khuynh Quốc tức giận có chỗ trút liền hướng mã phu quát lớn. tiếng quát lớn đó khiến toàn bộ mọi người đều im lặng .

      Lạc Khuynh Hoàng hơi cong lên khóe môi, hiểu chuyện gì , “Sao đại tỷ lại như thế với tỷ phu? Lúc trước chẳng phải đại tỷ ngươi…”

      cũng hết, Lạc Khuynh Hoàng như là nhớ tới cái gì vội ngậm miệng lại.Thế nhưng hết so với xong càng khiến cho người ta tưởng tượng, mọi người lập tức lại khe khẽ phát ra nghị luận. Đều thảo luận chuyện Lạc Khuynh Quốc lấy mị dược quyến rũ mã phu, Lạc Khuynh Quốc dường như còn mặt mũi.

      Khóe môi Quân Khuynh Vũ vẽ ra ý cười nghiền ngẫm, mâu trung cũng là hứng thú dạt dào. thấy nội tâm Hoàng nhi thực là hiểm độc vô cùng, có điều chính là thích trí tuệ giảo hoạt như vậy của Hoàng nhi.

      Quân Kiền Linh cùng Quân Hồng Phong cũng nghe ra ý tứ trong lời chưa hết của Lạc Khuynh Hoàng, khỏi nhíu mày, đồng loạt nhìn Lạc Khuynh Hoàng.Thoạt nhìn Lạc Khuynh Hoàng là có ý muốn làm cho Lạc Khuynh Quốc thân bại danh liệt, đáng xu.Mục đích của nàng đạt tới.

      Lạc Khuynh Quốc nghe xong lời của Lạc Khuynh Hoàng càng thêm tức giận, nhưng dường như nàng nhớ tới điều gì, cười , “Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật Khuynh Hoàng, ta mất hứng.Cầm nghệ của Khuynh Hoàng có hai, bằng tấu đoạn cho mọi người thưởng thức ?”
      Ngọc Bình, thuyt, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    5. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      nhảy hố

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :