1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưỡi Rồng - Nga Mi (Hoàn+ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Vì web cung thứ 3 vào được, nên Chu đăng 2 chương nhé. Trả nợ hôm qua :063::063::063:.
      Chương 159: Đều là người sai
      Nghiêm Di ràng muốn nhiều, Trú Vân Phi cũng dám hỏi nhiều.

      Nó nghĩ ra, nó nhớ trước khi nó hôn mê, Tần Du Du cùng chủ nhân đúng là như trong mật bôi dầu, lòng vui vẻ bắt đầu chuẩn bị chuyện đại hôn chính thức của hai người.

      Sao khi nó vừa tỉnh lại, nữ chủ nhân và linh thú của nàng liền thấy đâu nữa? Xem chừng hình như xảy ra chuyện gì tốt rồi.

      Trong lòng chủ nhân khó chịu nó có thể cảm giác được, nhưng đến tột cùng chủ nhân vì sao khó chịu, phải bằng cảm giác là có thể hiểu được.

      Trú Vân Phi quyết định sau khi về vương phủ liền hỏi đám người Lương Lệnh cho ràng.

      Nếu là nữ nhân đó phụ bạc chủ nhân... Hừ hừ! Nó liền bắt con thỏ ngốc của nàng ấy về mỗi ngày đánh đòn, giúp chủ nhân xả giận!

      Trú Vân Phi lại nguyên hình đưa Nghiêm Di trong phút chốc trở lại trong thành Tử Dạ. Người đường chỉ thấy đường ảnh đỏ thổi qua bên cạnh, vốn thấy đó là cái gì.

      Thăng lên thành thánh tôn cấp mười , Trú Vân Phi hoàn toàn thay da đổi thịt, chướng ngại đường đối với nó mà đều trở nên giống như có vậy, dưới chân tùy tiện bước liền thoải mái xẹt qua, ngay cả "vượt nóc băng tường" cũng hề khó khăn.

      Nghiêm Di ngồi lưng nó, hưởng thị khoái cảm cực hạn đường, trong lòng lại bỗng nhớ đến Tần Du Du.

      Nàng lúc trước Trú Vân Phi chạy nhảy như con châu chấu to lớn, chạy loạn khắp nơi dọa chết người. giờ mức độ giậm chân, nhảy vọt của Trú Vân Phi so với lúc trước càng mạnh hơn, e rằng nàng thà chết cũng chịu cưỡi lên Trú Vân Phi đâu.

      Nhớ ngày đó, ôm nàng cưỡi lưng Trú Vân Phi suốt đêm ra khỏi thành nhìn tình trạng của Đại Chủy và Tiểu Khôi, lưng ngựa lấy lý do giúp nàng thả lỏng tùy ý hôn môi mềm mịn của nàng, quả giống như giấc mộng đẹp tỉnh lại quá nhanh, chỉ còn lại trong lòng tiếc nuối và hồi ức sâu sắc.

      Nếu nàng còn bên cạnh , tốt biết bao?

      Cả hai từng có những ngày tình ý lưu luyến, triền miên ngọt ngào, càng cảm thấy cuộc sống giờ đây nhàm chán, thú vị, khó chịu đựng được.

      Tin tức sư phụ nàng gặp chuyện may truyền đến ồn ào huyên náo, nàng chắc là biết rồi, khi nào hành động đây? Trong lòng Nghiêm Di chờ mong sâu sắc.

      Có lẽ vì chờ mong quá mức, cho nên khi nhận được thư do Tần Du Du tự tay viết do Lương Lệnh đưa tới, thế mà nhịn được hoài nghi mình có phải lại nằm mơ nữa.

      Vẫy lui mọi người bên cạnh. Nghiêm Di gấp gáp mở phong thư, lấy thư ra, run run mở ra nhìn kỹ, tâm tình yên còn nghiêm trọng hơn khi nhận được quân báo khẩn cấp lúc trước nữa.

      giấy viết thư là chữ viết của Tần Du Du, thanh tú, gọn gàng, mang theo bút tích nữ tính lại phóng khoáng, linh động hiếm thấy.

      Lời ngon tiếng ngọt chắc chắn là có, lời dư thừa cũng có nửa câu. Chỉ có mấy chữ vô cùng đơn giản thôi:

      “Chuyện gia sư bị Phụng Thần giáo bắt giữ, xin Vương gia ra tay cứu giúp. Chỉ cần gia sư bình an quay về, ta đồng ý khôi phụ cơ quan bản vẽ của thánh tổ để lại làm tạ lễ, vương giả tự mình quyết định. Nếu có ý khiến khác, có thể thương lượng với Đại Chủy.

      Tần Du Du xin nhờ.”

      Mấy câu ngắn ngủn mang theo lạnh lùng, tránh người ngàn dặm. Tất cả đều là lấy lợi ích trao đổi, ngay cả khách khí, chào hỏi thông thường cũng có nửa câu.

      Xem thư này có thể cảm giác được người viết muốn có liên hệ gì với người nhận rồi.

      Trong lòng Nghiêm Di vui mừng đọc hết thư xong liền biến thành tức giận.

      Được lắm! Giỏi cho Tần Du Du, hoàn toàn xem là trượng phu mà đối đãi!

      nhớ nhung, lo lắng cho nàng. Nàng lại xem như giầy rách, là đáng giận hết sức!

      Nhưng cố tình lại khống chế được mình cứ lần này tới lần khác nhớ thương nữ nhân đáng giận này, thậm chí cứ như tự ngược, cứ nhìn nhìn lại bức thư khiến giận dữ thôi.

      Bỏ , bỏ ! cũng phải kẻ sĩ diện, nếu muốn nàng, vậy nhận . Trước hết khiến nàng chắc chắn phải xuất , nếu nàng muốn xin điều gì, đó là cơ hội.

      tại đối với bản vẽ cơ quan của thánh tổ gì đó còn gấp gáp nữa, thầm nghĩ bắt lấy tiểu ma nữ chọc tâm loạn đó ra. Vĩnh viễn ở lại bên mình, chuyện gì đều có thể thương lượng.

      Nghiêm Di đè nén cơn oán giận, tức tối đầy mình lại, tính toán chuyện phải làm tiếp theo tốt. Tĩnh tâm chờ Đại Chủy xuất .

      Nghĩ đến bao lâu nữa, là có thể nhìn thấy Tần Du Du, thậm chí ôm nàng vào lòng tận tình hưởng thụ tư vị triền miên nhuyễn ngọc ôn hương rồi. Tấu chương trong thư phòng chất cao như núi đều trở nên chán ghét nữa.

      Tâm tình Nghiêm Di mấy tháng này lần đầu thấy ánh sáng trong màn đêm, trong mắt lộ ra ý cười dịu dàng hiếm có.

      Bên kia, Trú Vân Phi hỏi thăm Lương Lệnh, Đỗ Vi Nương và tiểu Đinh Hoa ràng chuyện gì xảy ra trong mấy ngày nó hôn mê.

      Đỗ Vi Nương và tiểu Đình Hoa ra cũng lắm Tần Du Du đến tột cùng là có chuyện gì đột nhiên hờ hững với Nghiêm Di, hôm nay là lần đầu nghe Lương Lệnh mở miệng vàng (kim khẩu) ra nguyên nhân hậu quả.

      Trong đó có nhiều chi tiết liên quan đến cấm địa cùng với bí mật của hai huynh đệ Nghiêm Sư, Nghiêm Di, Lương Lệnh cũng biết quá ràng, cho dù biết cũng dám tiết lộ.

      Nhưng cho dù là vậy, mọi người cũng hiểu được chút đầu đuôi câu chuyện --- Hoàng thượng với vương gia muốn vương phi giúp bọn họ làm ra binh khí quân lợi hại, nhưng vương phi muốn làm ra thứ có quy mô sát thương mạng người quá lớn gì đó. Vì thế vương gia giả bộ bị Phụng Thần giáo đâm bị thương, buộc vương phi trong cơn buồn giận phục hồi đại pháo thánh tổ. Sau đó vương phi phát bị lừa mắc bẫy, vì thế giận dữ, mới trở mặt với vương gia.

      Trú Vân Phi lắc đầu thẳng: "Chủ nhân là vậy là đúng. Ngài ấy nên dối gạt người, khó trách nữ nhân vô dụng đó tức giận."

      "Đúng vậy! Vương gia đúng rồi!" Tiểu Đình Hoa phụ họa theo đuôi.

      Đỗ Vi Nương và Lương Lệnh cũng cảm thấy vương gia nhà mình quả đúng, nhưng dám phụ họa theo.

      Lương Lệnh cười khổ : "Trước mắt phải lúc truy cứu ai đúng ai sai, nghĩ cách khuyên bọn họ hòa giải mới là quan trọng nhất."

      "Đúng vậy! Vương phi giận dữ, bỏ thấy bóng dáng như vậy, vương gia làm sao đây?" Đỗ Vi Nương còn nhớ thương chuyện tiểu vương gia, tiểu quận chúa, vương phi chạy rồi, vậy để vương gia với ai sinh con đây?

      Những nữ nhân vớ vẩn nào đó xứng với vương gia nhà bà đâu.

      "Vương gia giải thích với vương phi là được mà." Suy nghĩ của tiểu Đình Hoa rất đơn giản, bé làm sai chuyện gì, chỉ cần lòng giải thích với người đó, người đó cũng trách bé.

      Tần Du Du trong mắt bé chính là đại tỷ tỷ dịu dàng lại tốt tính, hơn nữa có chút chút mơ hồ, chỉ cần vương gia giải thích với tỷ ấy, tỷ ấy nhất định so đo.

      Lương Lệnh và Đỗ Vi Nương đồng thời cười khổ, đơn giản như vậy tốt rồi.

      Tiểu Đình Hoa tuổi còn , cũng thể làm ra chuyện gì lớn lao, lời xin lỗi mọi chuyện êm xuôi, nhưng có số chuyện phải đơn giản giải thích là có thể giải quyết được.

      Trú Vân Phi tuy tính tình ngay thẳng, đơn giản, nhưng suy bụng ta ra bụng người, nếu chính mình bị người mình tin tưởng nhất lừa như vậy, đoán chừng cũng rất khó vì mấy lời giải thích của đối phương liền tha thứ cho được.

      "Có phải mấy ngày nữa Đại Chủy đến ? Ta hỏi chút, nữ nhân vô dụng đó muốn thế nào mới chịu tha thứ cho chủ nhân." Trú Vân Phi hiếm khi đưa ra được đề nghị mà tất cả mọi người cảm thấy có thể làm được.

      Đại Chủy với Tần Du Du có quan hệ rất thân, gần giống trưởng bối của nàng, vấn đề này hỏi nó (Đại Chủy) là thích hợp nhất
      minhhanhng, 1620thuy, phuthuykembong1714 others thích bài này.

    2. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Chương 160: Đàm phán thất bại
      "Chỉ cần nàng ta có thể giải hòa với chủ nhân, ta... Sau này ta tóm lấy lổ tai con thỏ ngu ngốc đó nữa!" Trú Vân Phi do dự hồi lâu, rốt cuộc cắn răng cái đưa ra điều kiện "ưu đãi" của mình.

      Những người khác biết gì, mới cảm thấy nó thăng cấp, đầu óc linh hoạt hơn, kết quả lập tức bại lộ lối suy nghĩ đơn giản khiến người ta đứng hình.

      Bọn họ cũng biết, tóm lấy lổ tai của Tiểu Khôi là mục tiêu hàng đầu sau khi thăng cấp biến hình của Trú Vân Phi, nếu phải vì hạnh phúc cả đời của chủ nhân, nó muốn bỏ qua đâu.

      Nó vốn nghĩ xong hết rồi, nó phải tóm lấy lổ tai dài của Tiểu Khôi, xách tai nó (Tiểu Khôi) lên , cho đến khi nó (Tiểu Khôi) nhận sai, hứa được gọi nó là xấu lạ, lại càng được nó là mã.

      Vì cảnh uy phong hãnh diện này, nó cũng biết ở trong mộng đẹp cười tỉnh bao nhiêu lần rồi, giờ đây kế hoạch này chỉ có thể bỏ thôi.

      Nó phải nghĩ dùng cách khác thu thập con thỏ ngu ngốc đó thôi, là đáng tiếc.

      Đại Chủy có "tai mắt" ở trong phủ Thánh Bình Thân vương rất nhiều, Nghiêm Di và Trú Vân Phi bay về chưa lâu, nó nhận được tin tức, nhưng nó quyết định để bọn họ chờ hai ngày, tránh cho bọn họ tự cho là rất giỏi, càng chèn ép hơn.

      Tần Du Du và Tiểu Khôi có ý kiến gì đối với quyết định của nó cả, cứ thế thoáng cái qua hai ngày.

      Đại Chủy tự mình ra giá, mỗi ngày nghe nhóm "tai mắt" dưới vương phủ bày trận sẵn sàng đón địch như thế nào, càng cảm thấy đắc ý vô cùng.

      Sáng sớm hôm đó, nhân lúc mặt trời chưa quá mãnh liệt, Đại Chủy chia tay Tần Du Du liền bay đến Thánh Bình Thân vương để đàm phán.

      Người trong vương phủ vừa mới thức dậy, Nghiêm Di lại là cả đêm thức trắng chưa ngủ để xử lý chính vụ, trước lúc trời sáng mới ngồi xuống điều tức, khôi phục tinh thần.

      Dù vậy, ngay giờ phút Đại Chủy bay vào Thánh Bình Thân vương phủ lập tức phát ra ngay.

      ra biết Đại Chủy lợi dụng đám chim chóc gần đây để hỏi thăm tin tức, nhưng hề cố ý ngăn cản gì. muốn Tần Du Du nhớ kỹ , Đại Chủy có thể thường xuyên cho Tần Du Du biết tình hình của bên này, cũng là chuyện tệ.

      Cho nên ngày thường cho dù cảm thấy Đại Chủy ở gần đây, cũng làm như biết, nhưng hôm nay giống mọi ngày.

      "Ngươi muốn đàm phán ở thư phòng hay là trong hoa viên." Giọng của Nghiêm Di thản nhiên, đột nhiên vang lên bên tai Đại Chủy, làm nó hoảng sợ.

      cẩn thận tự thu liễm hơi thở. ngờ người ta dễ dàng phát ra nó như vậy. Nó tuy cảm thấy trong lòng khó chịu, nhưng vì cứu Tề Thiên Nhạc, bản lĩnh của Nghiêm Di đương nhiên càng mạnh càng tốt, Đại Chủy nghĩ thế, liền đè nén buồn bực, hừ : " trong hoa viên ."

      Nghiêm Di đẩy cửa thư phòng ra. Bước vào trong hoa viên, Đại Chủy đứng tảng đá giả núi nhìn thẳng , ngạo nghễ : "Thư đó ngươi xem rồi chứ, câu có đồng ý hay ."

      " đồng ý." Nghiêm Di quả nhiên câu khiến Đại Chủy nghẹn họng.

      Tên khốn kiếp này! Còn dám kì kèo như vậy!

      "Ngươi đồng ý cũng sao, dù sao ta cũng đoán được Húc quang Thánh tử cầu hôn Du Du. Quát quát quát. Nghĩ cũng đến mức gây bất lợi cho sư phụ Du Du, cùng lắm ta Li quốc tìm đàm phán cũng được." Trong lòng Đại Chủy tức giận, cố ý khiêu khích Nghiêm Di.

      "Ngươi đoán nhất định trở thánh . Ngươi cho rằng ngươi là Thánh Bát ca có thể câu thành sấm, mở miệng thành chú sao? Nắm tay trong tay áo Nghiêm Di nắm chặt, mặt vẫn là bộ dáng thản nhiên, cho là đúng.

      (Chu: mất vợ tới nơi còn cứng họng, pó tay)

      "Ta lúc trước đoán được ngươi đổi thành gương mặt cợt nhả đến lừa gạt Du Du, nhưng ta chỉ nhìn thấy lúc đầu, ngờ ông trời có mắt, Du Du cuối cùng cũng có người khác rồi. Quát quát quát." Đại Chủy thở gấp, lựa lời.

      "Đủ rồi! Du Du là vương phi bổn vương cưới hỏi đàng hoàng, ngươi cần khiêu khích chia rẻ. Các ngươi muốn bổn vương cứu Tề Thiên Nhạc có thể, để Du Du tự mình đến đàm phán với bổn vương!" Nghiêm Di lạnh lùng quát.

      trong cơn tức giận đè nén tu vi của mình, khiến cho sát khí như biển cuộn trào người phát ra. Đại Chủy cảm thấy cổ giống như bỗng nhiên bị bàn tay to nắm chặt lấy, nó muốn hít hơi cũng làm được, thân thể càng giống như bị nhét vào trong cái thùng kín . Dù nó cố gắng thế nào cũng cách nào nhúc nhích được.

      Quanh thân Nghiêm Di giống như có đám lửa vô hình thiêu đốt, có thể thiêu hủy tất cả sinh linh trong nháy mắt, cho dù thân là thánh tôn cấp mười như Đại Chủy cũng ngoại lệ.

      chết chóc khủng bố nhanh chóng bao phủ nó, loại cảm giác đáng sợ này nó sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp phải.

      May mắn Nghiêm Di cũng định thương tổn nó, rất nhanh liền thu liễm luồng sát khí đè nặng kinh khủng đó, buông tha cho Đại Chủy.

      Đại Chủy dùng sức hít mạnh mấy hơi, qua lúc lâu mới cảm thấy mình trở về nhân gian, nó gần như chút do dự giương cánh bay xa khỏi Nghiêm Di, tự thấy đủ xa mới dám hung tợn : "Ngươi đắc ý , ngươi oai phong lắm, ngươi nếu dám đả thương cọng lông tơ của ta xem, đời này đừng nghĩ Du Du để ý ngươi nữa! Ngươi muốn lừa Du Du xuất , nằm mơ ! Ngươi phải cứu Tề Thiên Nhạc bình an, còn có chút hy vọng, Du Du nghe lời Thiên Nhạc nhất, ngươi nếu làm bộ làm tịch mặc kệ, quát quát quát! Chờ nhận thiệp cưới của Du Du !"

      xong cũng quay đầu lại liền bay ra ngoài, dồn nén dám nhìn sắc mặt như Diêm La Vương của Nghiêm Di.

      Nó bay trối chết như gió về phía tường quanh vương phủ, bỗng trước mắt ảnh đỏ chợt lóe, thanh niên y phục đỏ xuất ở phía trước chặn đường của nó.

      "Đại Chủy, ngươi đừng vội." Trú Vân Phi xa xa thấy chủ nhân và Đại Chủy đàm phán đổ vỡ, vội vàng chạy tới "cứu vớt".

      Đại Chủy nghe thấy giọng của nó, lại nhìn bộ dáng của nó, quát quát kêu to hai tiếng : "Trú Vân Phi? Ngươi... Cấp mười ?!"

      Nó đoán trước Trú Vân Phi có thể trực tiếp nhảy cấp trở thành thánh tôn, lại ngờ nó (Trú Vân Phi) thế mà vượt cái lại lướt qua nó trở thành thánh tôn cấp mười luôn, tên khốn kiếp đó rất biết cách nha!

      Trong nháy mắt Nghiêm Di thấy Đại Chủy xoay người bay , trong đầu liền có ý định muốn giữ nó lại, có Đại Chủy trong tay, lo Tần Du Du tự mình đến cửa.

      Nhưng ý định này trong đầu chỉ chợt lóe lên liền biến mất... sợ Tần Du Du vì việc này càng hận hơn.

      Đúng lúc Trú Vân Phi ra mặt chuyện với Đại Chủy, hai đứa đó đều là linh thú, hẳn là có thể bàn bạc tốt hơn.

      vẫn nhắc nhở chính mình phải bình tĩnh, nhưng lời Đại Chủy ra toàn những việc trong lòng để ý nhất, nếu cùng nó đàm phán tiếp nữa lỡ như nhất thời nhịn được, hậu quả rất nghiêm trọng.

      Cho nên, để Trú Vân Phi vậy, chừng có thể từ miệng Đại Chủy có được chút tin tức có ích.

      Đại Chủy đối với người bạn Trú Vân Phi sáng sủa, thà này vẫn còn có chút cảm tình, thấy Nghiêm Di mạnh mẽ giữ nó lại, liền theo Trú Vân Phi bay về phía sau vương phủ của nó (Trú Vân Phi) ôn chuyện.

      Trú Vân Phi thẳng vào vấn đề : "Chủ nhân ngài ấy có số việc quả làm đúng, phu nhân muốn thế nào mới có thể tha thứ cho ngài ấy? Ta nhìn ra được, chủ nhân rất để ý phu nhân mà."

      Nó có lòng xin Đại Chủy giúp đỡ khuyên Tần Du Du trở về, cho nên dám gọi nàng là "nữ nhân vô dụng", sửa miệng gọi nàng là phu nhân.

      Đại Chủy hừ tiếng, tức giận : "Ngay cả ngươi cũng biết sai rồi, bản thân lại nghĩ thế. Rất để ý lừa Du Du như vậy, trời biết phải muốn lừa Du Du trở về, tiếp tục lừa nàng dịch ký hiệu bản vẽ cơ quan do thánh tổ nhà để lại ư?"
      minhhanhng, 1620thuy, phuthuykembong1717 others thích bài này.

    3. SoRi

      SoRi Active Member

      Bài viết:
      226
      Được thích:
      193
      iu nàng wá đọc 2 chương liền j đâu . tks nàng :yoyo45:
      AChu thích bài này.

    4. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Nàng @SoRi thích nàng nhất :yoyo51:
      Đọc comt mới có nhiệt tình ed tiếp :th_124::th_124:
      SoRi thích bài này.

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Thanks nàng A Chu
      khi nào Trú Vân Phi gặp Tiểu Khôi chứ, mong quá
      AChu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :