1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái đích báo báo - Mê Dương [22+,Nhân thú,3P]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 7

      Tuy rằng là hai nam nhân cao lớn cường tráng, ngăm đen hoàn mỹ mà trần truồng phi thường thưởng tâm duyệt mục, nhưng vì suy nghĩ cho trái tim của mình, Lâm Đạm Chi vẫn là quyết định mua quần áo cho bọn họ.


      “Ban Ban, Điểm Điểm, các ngươi mặc thử xem có thích hợp ?” Lâm Đạm Chi từ trong túi nhựa lấy ra hai cái áo sơ mi cùng quần đùi.

      “Sao, xấu chết được.” Ban Ban nhìn cái áo sơ mi hoa lớn tay của chủ nhân cùng cái quần đùi quê mùa, lộ ra cái vẻ mặt chán ghét.

      “Của ta mới xấu nè.” Điểm Điểm cũng mặt nhăn như khỉ.

      “A? Các ngươi vui sao? Chính là lão bản kia đây là kiểu lưu hành nhất trong năm nay nga.” Canh cửa hầu bao siêu cấp, Lâm Đạm Chi chưa bao giờ chú trọng cách ăn mặc nên hoàn toàn cần biết xu thế lưu hành, càng chưa tới thưởng thức cái gì, mua quần áo cơ bản đều là quán ven đường đại hạ giá cái chín mươi chín đồng.

      cần, ta mặc.” Ban Ban kiên quyết đem loại “giẻ lau” phẩm giá này mặc vào người.

      “Ta cũng mặc.” Điểm Điểm cũng quay phức đầu , bộ mặt khinh thường.

      “Các ngươi là. . . Làm sao lại có thể lãng phí như vậy? Ta tốn vài trăm đồng để mua a.” Lâm Đạm Chi vô cùng đau đớn .

      “Mặc kệ mặc kệ, chúng ta muốn chính mình chọn quần áo.” Ban Ban lớn tiếng mà kháng nghị.

      “Đúng, bằng ta cùng ca ca tình nguyện thân thể trần truồng.” Điểm Điểm cao giọng phụ họa.

      Tuy rằng tiếc tiền, nhưng biết hai bảo bối của mình tính tình khó lay chuyển, mặc mặc, Lâm Đạm Chi cũng chỉ có thể giơ tay đầu hàng. “Được được, ta đây mang bọn ngươi dạo phố mua quần áo được ?”

      “Được được, Chi Chi đối chúng ta tốt nhất !” Ban Ban vui vẻ ôm lấy chủ nhân, đặt môi nụ hôn.

      dạo phố! dạo phố! Chúng ta muốn dạo phố!” Điểm Điểm cũng vừa gào vừa nhảy ôm lấy .

      Nhìn thấy hai người hưng phấn như vậy, Lâm Đạm Chi cũng cười vui vẻ. “Muốn có thể lên phố, trước tiên ngoan ngoãn nghe lời của ta hảo hảo cải trang phen. . . . . .”

      Mặc dù đeo kính râm che đôi mắt màu tím chết người, hai nam nhân thân hình cao lớn điển trai cũng hấp dẫn biết bao nhiêu ánh mắt.

      “Chi Chi, vì sao muốn chúng ta mang kính râm a? Bây giờ là buổi tối ư.” Ban Ban bất mãn mà chun cái mũi.

      “Đúng vậy, tối thui, hại ta đều thấy lắm.” Điểm Điểm cũng bắt đầu oán giận.

      “Bảo các ngươi mang mang, đừng dài dòng, bằng bây giờ chúng ta trở về .” Lâm Đạm Chi cảm thấy được hai bảo bối của mình có đôi mắt màu tím quả thực mê chết người, theo bản năng là muốn đem chúng giấu , cho người khác thấy.

      “Được rồi được rồi, mang mang thôi.” Ban Ban sợ chủ nhân thay đổi chủ ý về nhà, vội vàng sửa miệng.

      “Đúng đúng, dù sao mỹ nam tử mang kính râm càng đẹp.” Điểm Điểm cũng nhanh chóng phụ họa.

      “A, quần áo này tồi, chủ nhân chúng ta mau vào xem .” Ban Ban nhìn rất thích quần áo của shop, vội vàng đem chủ nhân kéo vào trong shop.

      Vài nữ nhân viên cửa hàng vừa nhìn thấy hai đại soái ca hình thể hoàn mỹ vào, ánh mắt sáng rực lên, lập tức tranh nhanh vị trí phục vụ bọn họ, hoàn toàn bỏ qua nam tử khác ở giữa bọn họ.

      “Tiên sinh, cần giúp gì ?”

      “Tiên sinh thích kiểu dáng gì tôi có thể giới thiệu cho .”

      “Cái áo màu trắng này các thấy như thế nào? Xứng đáng được mặc làn da màu đồng của các . Các mặc thử xem thế nào?”

      Vài nữ nhân viên cửa hàng luôn liếc mắt đưa tình, ở bên cạnh Ban Ban, Điểm Điểm tíu tít gọi ngớt, làm cho Lâm Đạm Chi lập tức nổi trận lôi đình. Đám mê trai này!

      “Toàn bộ cần! Tự bọn ta chọn là được.”

      Nhìn thấy chủ nhân che ở trước mặt bọn họ, ánh mắt thiêu đốt lửa giận, bộ dạng ăn dấm chua đáng , hai nam nhân lập tức đắc ý cười trộm ở trong lòng.

      “Đúng đúng, tự chúng ta chọn là được rồi. Ta muốn cái này, cái này còn có cái này.” Ban Ban liên tiếp chọn vài kiểu dáng thun đơn giản, cắt bỏ đứng đắn .”Chi Chi, ngươi tới giúp ta thay quần áo.”

      “Ta thích mấy kiểu màu đen này, Chi Chi ngươi cũng giúp ta thay. A, cái màu lam này thoạt nhìn thực thích hợp với Chi Chi, ngươi cũng mặc thử .”

      cần cần, các ngươi thử là được rồi.” Lâm Đạm Chi vội vàng xua tay cự tuyệt.

      “Mặc kệ mặc kệ, ngươi mau vào.”

      đám nữ nhân trừng đến hai con mắt muốn rớt tròng, hai người bất chấp tất cả đem nam nhân kéo vào phòng thay quần áo.

      “Hừ ân. . . . . . Bại hoại. . . . . . được a. . . . . .”

      Hai viên đầu vú bị Ban Ban cùng Điểm Điểm trái phải vuốt ve đùa bỡn, bị lột sạch áo Lâm Đạm Chi cắn môi dưới phát ra tiếng rên rỉ nho . . .

      “Tiểu Chi Chi dối ác, được mà sao đầu vú lại giương cao như vậy?” Ban Ban cắn lỗ tai chủ nhân, cười tà.

      “Đúng vậy, bộ dạng hồng hồng thoạt nhìn dâm đãng a, dường như bảo chúng ta nhanh hút nó.” Điểm Điểm cũng cười tà ác.

      “Mới có. . . Hừ ân. . . . . . Các ngươi đừng xằng bậy. . . . . . bị người khác phát . . . hừ hừ. . . . . .” Miệng tuy rằng mọi cách kháng cự, nhưng từ đầu vú truyền đến đắc khoái cảm làm cho Lâm Đạm Chi nhịn được mà cong người, nghênh đón nam nhân dâm ô đùa bỡn.

      “Muốn chúng ta hút sao? Chi Chi.”

      “Muốn phải thành ra.”

      “Hừ ân. . . . . . Rất ngứa a. . . . . . Ô. . . . . . Hai người các ngươi xấu. . . . . . Ta ghét các ngươi. . .” Trong căn phòng thay đồ nho , bị hai hùng tinh cao lớn gắt gao vây quanh khiến Lâm Đạm Chi phát ra tiếng khóc nức nở kiềm nén.

      “Còn dối, Chi Chi chúng ta đến chết mới đúng.”

      “Đúng vậy, Chi Chi, mau: “Ta đây đối với đầu vú dâm đãng muốn bị các ngươi hung hăng hút!”

      Hai người vì khiến cho nam nhân ra lời xấu hổ, ngày càng táo tợn dùng móng tay gảy gảy đầu vú sưng lên đến hết chịu nổi.

      “Ô. . . Cứu mạng a. . . được gảy nữa . . . . . .” Khoái cảm quá mức kích thích làm cho Lâm Đạm Chi nhịn được ôm lấy bọn họ, khóc cầu xin.”Ta ta . . . . . . Ta. . . Ta đây đối với đầu…vú…dâm. . . dâm đãng. . . . . . muốn bị các ngươi hung. . . hăng hút! Ô. . . . . . Mau hút ta!”

      “Tuân mệnh, chủ nhân thân ái.”

      Hai người cười tà ma, cúi đầu đem hai quả đo đỏ đồng thời hút vào miệng ——

      “Ô ô ô. . . . . .”

      Lâm Đạm Chi thân mình trận kịch liệt giật giật, liều mạng cắn môi dưới ngăn cản tiếng kêu dâm đãng phát ra, nhưng thân thể dâm đãng vẫn là bán đứng , côn thịt cương trong quần được an ủi, lại mạnh mẽ mà bắn tinh ——

      “Trời ạ, tiểu Chi Chi lại bắn như vậy.” Ban Ban nhìn vẻ mặt của nam nhân lúc cao trào, phát ra ca ngợi hưng phấn.

      “Đúng vậy, chủ nhân chúng ta là rất dâm đãng, lại mặc kệ chúng ta liền tự mình bắn tinh. Ca, ngươi chúng ta cần như thế nào trừng phạt ?” Ánh mắt của Điểm Điểm là tuyệt đối tà ác.

      “Hắc hắc. . . . . . Đương nhiên là hảo hảo phần thưởng chút mỹ vị của bữa tiệc lớn! Chúng ta .”

      Ba người căn bản ngay cả nửa cái áo cũng chưa mặc thử mà đem tất cả mua hết.

      Lâm Đạm Chi cao trào qua toàn thân vô lực, thần trí mê muội, căn bản vô lực tự hỏi giá cả có đắt bao nhiêu, liền từ trong ví lấy cái thẻ mua sắm duy nhất.

      Hai người mang theo chủ nhân hai chân mềm nhũn cấp tốc lao ra khỏi tiệm, tìm kiếm khắp nơi chỗ “gây án”.

      “Ca, ta chịu nổi, chỗ này .” Điểm Điểm dùng cằm chỉ vào công viên nho bên đường.

      “Được, chỗ này, ta cũng nhịn nổi nữa.”

      Hai người như cường bạo hợp lực kéo nam nhân như tù nhân vào trong đám cây rậm rạp.

      “Hừ ân. . . được. . . được ở chỗ này. . . . . . Chúng ta về nhà làm . . . . . .” Lâm Đạm Chi xấu hổ bắt đầu giãy giụa.

      được, ta nhịn nổi nữa.” Ban Ban giành trước đem nam nhân áp đảo, quỳ gối xuống, kéo lấy đầu của hướng tới tinh khí sưng lên chịu nổi.”Mở cái miệng dâm đãng của ngươi ra, đem côn thịt lớn của ta ăn vào !”

      “Ô. . . Van cầu ngươi được, được ở chỗ này. . . . . .”

      Lâm Đạm Chi còn chưa xong, cây côn thịt lớn màu tím đen mạnh mẽ nhét vào cái miệng cầu xin ngừng ——

      “A a. . . . . .”

      Côn thịt bị khoang miệng cực nóng gắt gao hấp thụ, Ban Ban phát ra tiếng hô cực thích, bắt đầu kịch liệt đong đưa thắt lưng, làm cho dương cụ thô to cực muốn phát tiết ở trong đôi môi của nam nhân điên cuồng ra vào——

      “Ngô ừ. . . . . .” Cái miệng nho căn bản chứa được côn thịt to lớn, Lâm Đạm Chi vội vàng mở lớn yết hầu, để ngừa chính mình bị nghẹn mà chết.

      “Hắc hắc, cái miệng phía trước của tiểu Chi Chi có đại nhục tràng của ca ca mà ăn, cái miệng phía sau chắc đói bụng lắm phải ? Đừng nóng vội đừng nóng vội, ta lập tức đưa cây đại lạp xưởng vô địch càng lớn hơn nữa. . . . . .”

      Điểm Điểm cười hắc hắc, kéo quần nam nhân xuống, mở rộng cái mông cao cao mân mê của nam nhân, nhắm cúc huyệt dâm đãng đỏ tươi, quen bị nam nhân tiến vào kia, đem hai ngón tay mạnh mẽ đâm vào ——

      “Ô ừ. . . . . .” Cái miệng nhắn phía trước bị thịt heo lớn của Ban Ban nhét chặt, Lâm Đạm Chi chỉ có thể trừng lớn hai mắt, phát ra tiếng thét bi thảm ——

      “Thích sao? Có phải đủ hay ? Có phải muốn thứ càng to càng thô hung hăng xuyên vào phải ?” Điểm Điểm ngoằn ngoèo ngón tay, trêu đùa gảy móc khắp nơi tràng bích vừa ẩm vừa mềm của nam nhân——

      “Ô ừ. . . . . .”

      Từ huyệt thịt mẫm cảm truyền khoái cảm đến mất hồn làm cho Lâm Đạm Chi từ mũi phát ra tiếng thở dốc hổn hển, liều mạng đong đưa mông làm cho ngón tay của nam nhân càng xâm nhập sâu hơn ——

      “Hô hô. . . . . . Đệ, ngươi thấy mông tiểu Chi Chi đong đưa lợi hại như vậy? Ngươi cứ việc học ca ca mà hung hăng cắm vào , ta cam đoan lập tức thích chết được.”

      “Hi, ta cũng nghĩ vậy. Ca, ngươi biết cái miệng nhắn phía sau đầy khao khát của tiểu Chi Chi thiếu chút nữa cắn đứt ngón tay của ta, là có đủ dâm đãng a. Yên tâm, tiểu bảo bối, lập tức liền cho ăn cái gì càng lớn càng ngon.” Điểm Điểm cười tà rút ngón tay ra, cầm dương cụ của mình sớm cứng rắn như sắt này, nhắm thẳng dâm huyệt ngừng mấp mé kia mà xuyên xỏ ra vào ——

      “Ngô ngô ngô. . . . . .”

      Tràng đạo mềm yếu bị côn thịt to lớn hung hăng đâm chọc, cái lại cái mà kịch liệt trừu động quấy nhiễu.

      Từ kích thống đến khoái cảm tuyệt đỉnh làm cho con người ta điên, sớm quen bị nam nhân cuồng thao mông dâm đãng mà vặn vẹo, thần trí mê muội đến Lâm Đạm Chi bên thất thần miệng hút tràn ngập dương cụ thô to mùi hùng tính, bên ở trong lòng phát ra tiếng hét thống khoái ——

      A a. . . . . . Thích chết được. . . . . . Dùng sức. . . . . . Lại dùng lực cắm. . . . . .

      Ta còn muốn. . . . . . Ta còn muốn a. . . . . .

      Hai miệng nhắn trước sau đều bị hung hăng xuyên xỏ, hốc mắt Lâm Đạm Chi ngừng chảy ra nước mắt kích động, trong lòng tràn đầy tình điên cuồng với hai nam nhân. . . . . .

      Ta các ngươi. . . . . . rất các ngươi. . . . . . Lại dùng lực tiến vào cơ thể của ta. . . . . . Vĩnh viễn thuộc về ta ——

      Tiếng thét chói tai ở trong lòng của Lâm Đạm Chi rất nhanh đạt tới cao trào tuyệt đỉnh, cả người từ đầu đến chân kịch liệt co rút giật giật, mông cùng miệng mạnh mẽ kẹp lại, dòng tinh nồng đặc từ côn thịt cao ngất của phóng ra, tưới đầy cỏ ——

      Ban Ban cùng Điểm Điểm bị cái miệng nhắn dâm đãng dưới của nam nhân siết chặt mà oa oa kêu to, cũng khống chế được mà bắn tinh ——

      “Oa a a a. . . . . . Chi Chi. . . . . . Bảo bối. . . . . . Bắn cho ngươi . . . . . .”

      Làm xong lần còn đủ, ở trong lùm cây còn hung hăng chà đạp chủ nhân vài lần nữa mới thôi.

      Xem ra hai nam nhân mặc kệ đổi thành người nhưng vẫn như là báo, đều là cầm thú háo sắc!
      Vyvyan, sanone2112, thư hồ2 others thích bài này.

    2. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 8

      Cao già thánh quốc

      “Sát Bố Nhĩ đại thần, nghe có tin tức mất tích của hai vị vương tử Tử Thần, Tử Lẫm, là hay ?”

      “Nghe năm trước hai vị vương tử vì cố may bay mà mất liên lạc, có ?”

      “Đồn đãi hai vị vương tử lại xuất , các ngài có nắm chắc tin tức này đáng tin cậy ?”

      đếm được có bao nhiêu phóng viên đứng ở cửa bộ ngoại giao, làm cho nội tâm của đại thần ngoại giao Sát Bố Nhĩ vội vả muốn yết kiến thánh sứ như kiến bò chảo nóng, nhưng ở mặt ngoài lại chỉ có thể bất động thanh sắc mà lời lẽ nghiêm khắc trả lời.

      “Hết thảy đồn đãi đều là tin đồn vô căn cứ, lời bậy.”

      “Vậy ngài giải thích như thế nào hai vị vương tử năm nay đều có tham gia hoạt động công khai gì?” Phóng viên tiếp tục theo đuổi bỏ.

      “Hai vị vương tử năm đến phụng thần dụ Tham Thiên đại thần, ở thần miếu trọng bế quan tu hành, vì dân chúng thánh quốc cầu phúc, tuyệt có chuyện mất tích. Thỉnh mọi người chớ phỏng đoán cần thiết. Các vị có vấn đề gì có thể thỉnh giáo người phát ngôn của bộ ngoại giao quốc gia ta, giải đáp mọi vấn đề.”

      Sát Bố Nhĩ trả lời hoàn vấn đề của phóng viên sau đó vội vàng rời , để cho bọn họ có cơ hội đặt câu hỏi lần thứ hai.

      Đợi sau khi phóng viên tản ra, Sát Bố Nhĩ mới từ cửa sau cực độ bí mật kiêm vạn phần khẩn cấp mà chạy tới thần miếu thánh quốc cầu kiến thánh sứ. . . . . .

      Trong thần miếu bí thần thánh nhất là lịch nhâm thánh sứ tiên đoán khi sử dụng Quan Linh Điện.

      Kẻ tự tiện xông vào, giết bất luận tội.

      “Thánh sứ, đại thần ngoại giao Sát Bố Nhĩ có việc gấp cầu kiến.” Thị nữ A Lan cung kính ở cửa đại điện bẩm báo.

      “Ừ.” Nam tử tuyệt sắc ở ngồi chậm rãi mở ra đôi mắt màu vàng.

      Đứng dậy ra khỏi nơi tu hành hằng ngày, thánh sứ vừa thấy được Sát Bố Nhĩ tới thăm, trong lòng đại khái có cái gì.

      Chỉ thấy Sát Bố Nhĩ thần sắc khẩn trương bước nhanh tiến lên hướng thánh sứ thâm thâm mà hành lễ. “Bái kiến thánh sứ.”

      cần đa lễ. Có phải có tin tức mất tích của hai vị vương tử phải ?” Thánh sứ khẽ cười cười.

      “Thánh sứ minh giám, thám tử chúng ta phái quả muốn truyền đến tin tức tìm được manh mối. Có người từng nhìn thấy hai vị nam tử giống vương tử xuất ở chợ T phố. Độ tin cậy lần này có thể tương đương cao, hẳn là có sai. Vài vị mật thám bắt đầu triển khai truy tung.”

      “Tốt lắm, kết quả của quẻ bói hôm nay của bản sứ cũng như thế. Hai vị vương tử mất tích gần năm, lần đầu xuất như thế ràng giống quẻ. Để tránh sai lầm gì, lần này bản sứ muốn đích thân đón vương tử trở về. Ngươi nhanh an bài .”

      “Thuộc hạ tuân mệnh.”

      Nhìn theo Sát Bố Nhĩ sau khi rời , thánh sứ vi bất khả văn mà thở dài, vẻ mặt thanh lãnh nổi lên lớp khinh lo.

      Chậm rãi trở về Quan Linh Điện, thánh sứ đối với tượng thần của Tham Thiên đại thần vĩ đại giữa Linh điện mà cung kính bái ba bái, sau đó, vươn tay phải, ở giữa ngực tượng thần, đồ đằng kỳ dị, nhàng đem lòng bàn tay ấn lên ——

      Ngay lúc lòng bàn tay in lên kia, chuyện thần kỳ xảy ra.

      Tượng thần của đại thần lại như bay lên, vô thanh vô tức mà từ từ bay lên, để lộ cầu thang xoắn ngầm, đường đến chỗ u tìm thấy đáy. . . . . .

      Nguyên lai, thánh sứ thế thế đại đại đều như Tây Tạng Lạt Ma, đều sứ chuyển thế, vân tay đặc thù trời sinh này chính là mật mã duy nhất mở ra bí đạo phía dưới tượng thần.

      Thánh sứ như hàng nghìn lần thông thuộc từng bậc thang, thậm chí cần cầm đèn.

      Tại tận cùng vực sâu tịch tĩnh hắc ám như địa ngục kia, lẵng lặng nằm giữa là hồ nước sâu thẳm như biển. . . . . .

      Lưu quang chớp động, huyễn nhân tâm mục.

      Trong hồ nước sâu khó lường kia, ngươi cần phải ngưng mắt mới có thể phát bí mật thiên đại.

      Ở giữa hồ, nơi sâu ba thước, ràng tồn tại bọt khí rất lớn.

      Giữa bọt khí có ánh vàng lưu động, nổi lơ lửng thân người, nhưng bởi quá mức mơ hồ, khiến cho người ta thấy tướng mạo. . . . . .

      Thánh sứ chậm rãi ngồi xuống ở bờ hồ, đối với giữa hồ mà ngữ khí đau thương, “Đại thần, thực xin lỗi, tình luôn tiến hành chậm chạp như thế, trăm ngàn năm qua, ta vẫn thử làm tốt. . . . . . Nhưng luôn được. . . . . . Của ta linh lực còn xa xa đủ. . . . . . năm trước cửu tinh liên tiếp mấy ngày ràng ra trong đó chiếc nhẫn rơi xuống, vì sao cuối cùng vẫn là công dã tràng? . . . . . . Đại thần. . . . . . Đều là ta tốt. . . . . . Ngươi trách ta chứ. . . . . . . . . . . . Ta biết ngươi . . . . . . Bởi vì ngươi luôn thiện lương tốt đẹp như vậy. . . . . .”

      Thánh sứ luôn luôn làm cho lòng người kính sợ, khuôn mặt thanh lãnh kia nhưng lại thản nhiên lên nụ cười ngọt ngào. . . . . .

      * * *

      được lười biếng! Còn mau làm!”

      “Ô. . . . . . Chủ nhân ngược đãi chúng ta.”

      “Đúng vậy đúng vậy, này khó, chúng ta làm.”

      Hai mỹ nam tử siêu cấp đạt đến tuấn mỹ, vừa đứng ra cam đoan mê đảo đống nữ nhân, chính vẻ mặt đáng thương hướng chủ nhân ma quỷ cầu xin tha thứ.

      “Đừng dài dòng! Là ai mấy hôm trước hãm hại ta tiêu nửa tháng lương mua đống quần áo mắc chết người? Còn mau hỗ trợ làm chút thủ công gia đình kiếm tiền, các ngươi tính sau này ăn rau xanh đậu hủ mà sống sao? Mau làm!”

      Lâm Đạm Chi bên thống mạ, bên cầm lấy cái mũ đo đỏ, động tác nhanh nhẹn mà dán ông già Noel lên đầu. Đúng vậy, bàn này, đống gì đó đất chính là Lâm Đạm Chi vì bù vào chi tiêu, sau khi tan ca từ công xưởng mang về vật liệu thủ công làm sản phẩm Noel.

      “Điểm Điểm dốt nát, dán sai rồi, làm sao lại dán mũ ngược rồi? Làm lại!”

      “Ban Ban cũng vậy, có ông già Noel nào râu mọc mũi sao? Làm lại!”

      Nhìn bộ dạng hai đại nam nhân tay chân vụng về, Lâm Đạm Chi vừa tức giận vừa buồn cười.

      “Nhưng. . . . . . Chi Chi, ta đói bụng.” Ban Ban thần tình ai oán mà nhìn chủ nhân.

      “Ta cũng rất đói. . . . . . Chi Chi, chúng ta có thể ăn no rồi làm tiếp được ?” Điểm Điểm cũng bắt đầu giả vờ đáng thương. Hai nam nhân thân hình to lớn giờ phút này lại như tiểu bảo bảo đòi sữa.

      Lâm Đạm Chi đảo cặp mắt trắng dã, bất đắc dĩ buông thứ trong tay làm, ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức.

      Ân, cũng quả tới rồi giờ “cho ăn” rồi.

      “Được được, là thua các ngươi. Ta nấu cơm ngay bây giờ. Bất quá công xưởng cấp rút đòi giao hàng, ta đáp ứng ngày mai giao. Các ngươi ăn no phải tiếp tục làm, được làm biếng nữa, biết ?”

      “Biết biết.” Hai huynh đệ gật đầu như đập tỏi.

      Lâm Đạm Chi nhìn bộ dáng khả ái của hai người cũng khỏi mỉm cười. “Ngoan, hôm nay cho các ngươi làm cơm chiên thịt bò.”

      “Oa, cơm chiên! Chi Chi làm cơm chiên thịt bò ngon nhất!” Ban Ban nghe vậy ánh mắt sáng ngời.

      “Nhưng. . . . . . Cũng cần bỏ ớt xanh?” Điểm Điểm mày sầu mặt khổ .

      thể kén ăn! Các ngươi tại phải báo, muốn học người mà ăn rau dưa hoa quả, bằng táo bón, có biết hay ?”

      “Táo bón là gì?” Hai huynh đệ tò mò hỏi.

      “Táo bón chính là. . . . . . ưm . . . . . tiện tiện thông. . . . . .” Lâm Đạm Chi vẻ mặt xấu hổ mà .

      “Tiện tiện thông? a, mỗi ngày chúng ta đại tiện vừa nhanh vừa nhiều, đúng hay , ca?” Ban Ban phục .

      “Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa màu đại tiện của chúng ta rất tốt, chứng tỏ bọn ta rất khỏe mạnh, Chi Chi cần lo lắng. tin về sau lúc bọn ta đại tiện, Chi Chi có thể coi a.” Ban Ban dáng cực lực mời đón.

      “Ai muốn coi các ngươi đại tiện a? Gớm chết được!” Cả mặt Lâm Đạm Chi đỏ rần xấu hổ, vội vàng trốn vào phòng bếp.”Ta muốn nấu cơm, được những thứ ghê tởm!”

      ràng chính là Chi Chi mở đầu trước tiên mà. . . . . .” Ban Ban giọng .

      “Chính vậy chính vậy.” Điểm Điểm cũng thấp giọng phụ họa.

      “Hai người các ngươi ở đó mà rì rầm cái gì? Có rảnh quét rác, lau bàn .” Lâm Đạm Chi từ trong tủ lạnh lấy đồ ăn, động tác nhanh nhẹn bắt đầu rửa rau cắt thịt.

      “Được được.” Hai huynh đệ vội vàng đứng dậy.

      Mặc dù động tác vụng về, nhưng hai tên chưa từng làm việc nhà vẫn cố gắng hỗ trợ chủ nhân.

      Lâm Đạm Chi nhìn hai vị mỹ nam tử tuấn mỹ mặc T shirt quần short, cầm chổi, cầm khăn luống cuống tay chân, bộ dạng cố gắng quét mà đến buồn cười, chỉ cảm thấy đáng đến chịu được, thực hận thể đem bọn họ hung hăng áp đảo thân vài miếng.

      Xong rồi xong rồi, Lâm Đạm Chi, ngươi là càng ngày càng hoa si! Lâm Đạm Chi nhịn được ở trong lòng thầm mắng mình.

      Có lẽ vì vẫn phân tâm nhìn mỹ nam tử, động tác nhanh nhẹn từ trước đến nay của Lâm Đạm Chi lại cẩn thận làm cho nồi nóng phỏng đến đến tay phải.

      “A ——” Lâm Đạm Chi nhịn được phát ra tiếng kêu đau.

      “Chi Chi, làm sao vậy? Làm sao vậy?” Hai người nghe thấy thanh, vội vàng quăng khăn bỏ chổi chạy nhanh vào bếp.

      có việc gì có việc gì, các ngươi chớ khẩn trương.” Lâm Đạm Chi cười khổ chút.

      “Làm sao mà có việc gì, đều đỏ lên hết.” Ban Ban nắm lấy tay phải của liều mạng thổi.

      “Để ta xem. A, là đỏ rồi, sao, xem ta đây!” Điểm Điểm đoạt lấy tay của chủ nhân, vươn đầu lưỡi liều mạng mà liếm liếm.

      Nhìn đến hai cái đại nam nhân vì chút vết thương mà thành ra như vậy, từ có cha mẹ thương nên Lâm Đạm Chi nhịn được cảm động đến đỏ hốc mắt.

      “Tiểu ngu ngốc!” Lâm Đạm Chi chớp chớp đôi mắt ẩm ướt,

      Rút tay về đưa đến vòi nước, “Nhớ kỹ, về sau bị phỏng phải ngâm nước lạnh, sau đó lại bôi thuốc, biết chưa?”

      “Ác, biết, bọn ta lấy thuốc!”

      Sau khi bôi thuốc xong, hai huynh đệ kiên trì cho chủ nhân tiếp tục động tay nấu cơm, xung phong nhận việc xuống bếp.

      lay chuyển được kiên trì của bọn họ, Lâm Đạm Chi đành phải ở bên đảm chiến tâm kinh mà đốc thúc chỉ đạo bằng miệng.

      Sau trận chiến mãnh liệt luống tay luống chân ở nhà bếp, món “cơm chiên thịt bò” thoạt nhìn cho chút kinh khủng rốt cuộc được đưa lên bàn!

      “Ư. . . . . . Chi Chi, ngươi được ăn trước. Ta cùng đệ đệ nếm thử trước, nếu có việc gì ngươi mới ăn.” Ban Ban hảo tâm mà .

      “Đúng vậy, Chi Chi bị phỏng, cũng thể lại bị tiêu chảy.” Điểm Điểm cũng có chút lo lắng cho “kiệt tác” của mình.

      sao, ta muốn ăn.” Đây là cơm của bảo bối tâm can vì mà làm, Lâm Đạm Chi đương nhiên có khả năng bỏ qua.

      vậy sao? Tay của Chi Chi bị thương kia được lộn xộn, để cho ta đút cho ngươi.”

      “Ta cũng muốn đút.”

      Kỳ hai huynh đệ rất hy vọng chủ nhân nếm thử món cơm do chính tay mình làm, cho nên vừa nghe đến Chi Chi muốn ăn, lập tức vui vẻ mà giành đút.

      “Được được.” Nghe lời há mồm ăn cơm, Lâm Đạm Chi tinh tế mà nhấm nháp , “Ưm, cũng tệ lắm a.”

      “Hi, vậy sao?” Hai huynh đệ nghe vậy vui vẻ há mồm to ăn.

      Sau khi cơm nước xong, hai người còn giành rửa chén, rửa bát xong còn giành giúp chủ nhân tắm, còn giúp Lâm Đạm Chi lên giường ngủ sớm.

      “Chi Chi, hàng này bọn ta làm là được rồi, ngươi ngủ sớm .” Ban Ban săn sóc giúp chủ nhân thay áo ngủ.

      “Đúng đúng, có ta cùng ca ca, Chi Chi cần lo lắng.” Điểm Điểm cũng săn sóc giúp chủ nhân đắp chăn bông.

      Bởi vì chút vết thương này được hầu hạ ân cần như vậy, Lâm Đạm Chi khỏi có chút thụ sủng nhược kinh.

      là, này có tính nhân họa đắc phúc a?

      “Các ngươi cần ta hỗ trợ?”

      cần cần, Chi Chi sớm nghỉ ngơi chút .”

      Ban Ban cùng Điểm Điểm dỗ chủ nhân ngủ xong, liền chạy về phòng khách bắt đầu làm việc.

      Hai mỹ nam tử siêu cấp từ trước đến nay bị làm hư như vậy cả đêm cùng “ông già Noel” chiến đấu hăng hái đến hừng đông. . . . . .

      Sáng sớm chào đón Lâm Đạm Chi rời giường, là hai người gỗ có chút kỳ quái.

      “Đây là cái gì?” Nhìn đến Ban Ban cùng Điểm Điểm giống như hiến vật quý, mỗi người cầm cái con người gỗ ở trước mắt lúc lúc , Lâm Đạm Chi khỏi bật cười.

      “Hi, đây là bọn ta tối hôm qua lợi dụng vật liệu còn sót làm được. Chi Chi, tặng cho ngươi.” Ban Ban cầm người gỗ tóc tương đối dài nhét vào tay chủ nhân.

      “Ngươi nhìn ra ? Đây là ta nga.”

      “Đây là Ban Ban?” Hãn. . . . . . đúng là đoán ra.

      “Ha ha, ca ca làm thực xấu. Chi Chi, ngươi xem ta làm rất giống đúng ?” Điểm Điểm vội vàng đem người gỗ tóc ngắn hơn cũng nhét vào chủ nhân trong tay.

      “Ừ. . . . . .” cũng nhìn đoán ra đây là Điểm Điểm, bất quá cũng thể tổn thương tim của hai tiểu tử kia.

      Huống chi đây là lễ vật lần đầu tiên bọn họ làm cho , Lâm Đạm Chi đương nhiên là vạn phần trân ái.

      “Hai người các ngươi đều làm rất giống a, là rất đáng ! Về sau mặc kệ ta tới chỗ nào đều mang theo Ban Ban cùng Điểm Điểm kia mang ở bên mình.”

      ? Oa, quá tuyệt vời! Chúng ta có thể vĩnh viễn cùng chủ nhân !” Hai người vừa kêu vừa nhảy điên cuồng trước mặt trận.

      Xế chiều hôm đó, Lâm Đạm Chi mang theo Ban Ban cùng Điểm Điểm đem toàn bộ hàng đều đưa đến công xưởng.”Tổ trưởng Hoàng, đây là hàng hôm nay đáp ứng giao cho , phiền kiểm tra lại chút.”

      “Ác, Lâm tiên sinh thực đúng giờ a.”

      “Đâu có, phải làm thế chứ.”

      “Hai vị mỹ nam tử này là . . . . . . của Lâm tiên sinh?” Tổ trưởng Hoàng nhìn hai vị nam tử cao lớn khiến người chú ý bên cạnh Lâm Đạm Chi, khỏi tò mò hỏi.

      “Ác, chúng ta là sủng vật của , là chủ nhân của chúng ta.”

      Ban Ban cùng Điểm Điểm vẻ mặt kiêu ngạo mà trả lời.

      Tổ trưởng Hoàng nghe xong vẻ mặt kinh ngạc, Lâm Đạm Chi nghe xong thiếu chút nữa té ngã.

      “Ha ha. . . . . . Bọn họ cứ hay thích đùa, tổ trưởng Hoàng đừng để ý a.” mặt của Lâm Đạm Chi chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh.”Bọn họ kỳ là . . . . . là đệ đệ của ta.”

      “Ha ha, nguyên lai là như vậy a, đệ đệ của ngươi bọn họ là có tính hài hước.”

      “Ha ha. . . . . .” Lâm Đạm Chi cùng cười khan vài tiếng.”Ừ. . . . . . ngại, tổ trưởng Hoàng, ta muốn xin hỏi chút, hôm nay có thể trả tiền số hàng này cho ta được ? Ta cần gấp.”

      “Ác, được được. thành vấn đề. Lâm tiên sinh làm việc vừa mau vừa gọn, về sau ta thử giao hàng cho các ngươi.”

      “Cám ơn, cám ơn.” Lâm Đạm Chi vui sướng .

      Lĩnh tiền xong, Lâm Đạm Chi quyết định hảo hảo khao thưởng cho vất vả của bảo bối tâm can chút, thuận tiện mời bằng hữu Dương Thượng Văn tốt ăn cơm vì cho bọn mượn phòng miễn phí.

      “Ban Ban, Điểm Điểm, chủ nhân đưa các ngươi ăn, được ?”

      “Tốt tốt, ăn bò bít-tết!” Ban Ban vẻ mặt hớn hở.

      “Đúng đúng, bò bit-tết, phải là miếng bò lớn!” Điểm Điểm đưa bốn chân tán thành!

      “Được được, là thua các ngươi a.” Lâm Đạm Chi cười sủng nịch.

      Mang theo Ban Ban cùng Điểm Điểm tới nhà hàng mà Dương Thượng Văn giới thiệu, Lâm Đạm Chi vừa nhìn thấy mặt tiền nhà hàng tráng lệ kia liền sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

      A Văn chết tiệt, có lầm hay ? Ta chỉ bất quá gọi giới thiệu quán bò bit-tết, lại giới thiệu khách sạn năm sao làm gì? Muốn hại chết ta a!

      Nguyên bản Lâm Đạm Chi muốn đánh trống phát lui, định thần lại phát Ban Ban cùng Điểm Điểm nghênh ngang đẩy cửa lớn ra.

      “Hoan nghênh quang lâm.” nàng tiếp tân ở cửa phát hai vị mỹ nam tử siêu cấp vào, lập tức nét mặt tươi cười như hoa mà tiến ra đón.

      “Xin hỏi hai vị tiên sinh có đặt bàn chưa?”

      “Ta biết.” Ban Ban vô sở vị mà nhún vai.

      “Đúng vậy, có quan trọng ?” Điểm Điểm kiên nhẫn hỏi lại.

      “Ác, sao, ta lập tức giúp hai vị an bài vị trí tốt nhất chúng ta.” Tiếp tân nhìn biểu tình kiên nhẫn của hai vị mỹ nam tử, vội vàng ân cần .

      “Hay là hỏi Chi Chi của ta được rồi. Chi Chi, ngươi thích ngồi ở đâu?” Ban Ban giữ chặt nam nhân từ cửa tới, biểu tình ôn nhu hỏi.

      “Đúng vậy, Chi Chi ngồi ở đâu, chúng ta an vị chỗ đó.” Điểm Điểm cũng làm nũng giữ chặt tay kia của nam nhân.

      Nữ tiếp tân nhìn đến hai vị mỹ nam tử khốc khốc lại như tiểu bảo bảo bám dính lấy nam nhân có diện mạo mấy thu hút, khỏi có chút há hốc mồm.

      “Tiểu thư, ngại, Dương Thượng Văn tiên sinh hẳn có đặt chỗ.” Vẻ mặt của Lâm Đạm Chi biểu tình có chút xấu hổ nỏi.

      “Ác, Dương tiên sinh đến, mời bên này, mời bên này.” Nữ tiếp viên vội vàng đưa ba người tới phòng VIP.

      “A Văn chết tiệt, tìm nhà hàng đắt tiền như vậy gì chứ, ngươi phải muốn đánh nhau a?” Lâm Đạm Chi vừa vào cửa nhìn tốt vào Dương Thượng Văn.

      “Ha ha, biết lâu như vậy, khó mà được ngươi quỷ hẹp hòi canh cửa siêu cấp khao lần, ta đòi ngươi khao đồ ngon chút được sao?” Dương Thượng Văn cười cười cợi nhã.”Đúng rồi, hai vị này chính là bằng hữu mà ngươi nhắc trong điện thoại phải ?”

      “Ừ. . . . . . Đúng.” Lâm Đạm Chi có chút được tự nhiên mà gãi gãi đầu.

      Tuy rằng muốn dối, nhưng chuyện Ban Ban cùng Điểm Điểm từ báo biến thành người quá kinh thế hãi tục, Lâm Đạm Chi để tránh phức tạp, vẫn là quyết định đối bạn tốt vẫn giữ bí mật.

      “Chào các .” Dương Thượng Văn lễ phép vươn tay.

      nghĩ tới hai vị nam nhân tướng mạo tuấn mỹ cao quý lại cũng thèm nhìn cái, cứ trái phải mà quấn lấy Lâm Đạm Chi bên người ngồi xuống.

      Dương Thượng Văn nhất thời xấu hổ thôi.

      thể bất lịch như vậy!” Lâm Đạm Chi tức giận gõ đầu bọn họ.”Mau chào hỏi cùng A Văn.”

      Ban Ban cùng Điểm Điểm bị chủ nhân mắng chút, lúc này mới tâm cam tình bất nguyện mà đối với Dương Thượng Văn gật gật đầu, xem như có chào hỏi.

      “Lúc này mới ngoan.” Vừa nhìn thấy nam nhân lộ ra nụ cười tán thưởng, Ban Ban cùng Điểm Điểm lập tức cười vui vẻ lên.

      Dương Thượng Văn nhìn chính là trợn mắt há hốc mồm.

      Kỳ quái, cảnh nào sao cảm thấy quen quen?

      Sau khi dùng cơm, Lâm Đạm Chi đứng dậy với Ban Ban cùng Điểm Điểm, “Hai người các ngươi ngoan ngoãn ngồi chỗ này đừng có chạy lung tung, ta toilet chút.”

      “Chúng ta cùng ngươi .” Hai huynh đệ trăm miệng lời mà .

      thể nào, cũng phải nữ sinh, toilet mà cũng đám?

      Vừa nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Dương Thượng Văn, Lâm Đạm Chi vội vàng cự tuyệt.” cần, tự ta là được rồi, nghe lời.”

      “Ác.” Ban Ban cùng Điểm Điểm thất vọng cúi đầu.

      Đợi đến lúc Lâm Đạm Chi rồi, Dương Thượng Văn thử cùng hai vị mỹ nam tử chuyện với nhau, nhưng nghĩ tới bọn họ lại cũng để ý đến , hại Dương Thượng Văn xấu hổ.

      Ngay lúc khí bên trong lạnh đến cực điểm, ngoài cửa đột nhiên hề báo động trước mà đám nam nhân mặc âu phục đen xông vào ——

      Dương Thượng Văn bị hù cú shock, nghĩ đến làm sao có thể đắc tội đên lưu manh, muốn mở miệng hỏi.

      nghĩ tới đám hắc y nhân này đều đồng loạt cúi người xuống, cao giọng ——

      “Tham kiến vương tử điện hạ ——”

    3. ngalibra

      ngalibra Well-Known Member

      Bài viết:
      167
      Được thích:
      369
      bornthisway011091 cái này ko cho tôi giả nai tý đc à :die: chúng ta cùng hội cùng thuyền chả có nhẽ trình độ của tui lại kém thế đc ư :yoyo60::yoyo60:
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      ơ truyện của Mê Dương ta nhìu lắm á, cả bộ sưu tập luôn :yoyo51::yoyo51::yoyo51:
      Ta còn edit nửa bộ nữa cơ, nhưng ngày đó ms tập làm edit dở ẹc :yoyo49::yoyo49::yoyo49:
      bornthisway011091ngalibra thích bài này.

    5. ngalibra

      ngalibra Well-Known Member

      Bài viết:
      167
      Được thích:
      369
      bornthisway011091, honglakOrchidsPham thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :