1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Đạo Cô Vương Phi - Cầu Mộng (hoàn + ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 14:
      Sư phụ từng , điều đáng sợ nhất thế gian này chính là đơn, đơn lạnh lẽo cách nào giải hết, cho nên, đời người mới cần chuyện tạp nhạp để bù đắp.

      Kỳ , sư phụ hẳn là đơn.

      Từ Ngọc Mẫn tự giác thở dài tiếng.

      " êm đẹp lại than thở cái gì?" Giọng Long Thần Dục lại vang lên, "Năm mới mà thở dài, đây phải là điềm tốt."

      "Còn chưa quá nửa điểm, chưa tính là năm mới. Sư phụ ta từng , trong ngày cuối cùng của năm cũ phải ném hết ưu phiền, năm mới mới có vận may."

      Long Thần Dục lại ôm lấy nàng, cười : " thế cũng sai, vậy Mẫn nhi than thở thêm vài tiếng, ném hết điều may vào thời khắc cuối cùng của năm cũ, năm sau mới liên tục có vận may."

      "Ta cảm thấy ngươi mới là người cần nhất, ta cần." Nàng nhịn được chu môi phản đối.

      "Từ khi vi phu cưới nàng, vận rủi liền chấm dứt, cần."

      "Vậy tại sao vẫn còn bị đuổi giết?"

      Lời của nàng luôn đòn trúng đích, chút lưu tình, Long Thần Dục thầm mắng tiếng, lời ra khỏi miệng lại là —— "Năm cũ còn chưa hết, đương nhiên vận rủi trước kia vẫn chưa rời ."

      Từ Ngọc Mẫn khẽ hừ tiếng, châm chọc nữa.

      Long Thần Dục cũng thực hưởng thụ dịu ngoan thùy mị hiếm có của nàng, nhịn được cúi đầu hôn lên má nàng hai cái.

      Khi đám thích khách áo đen đột nhiên xuất vào bữa cơm tất niên của vợ chồng bọn họ Long Thần Dục nhịn được giận dữ, : "Quả nhiên tất cả vận xui đều phải được giải quyết hết vào ngày cuối cùng của năm mới tốt."

      Từ Ngọc Mẫn hờ hững nhìn những người đó xông tới, thị vệ bên người đều nghênh đón, mà mục tiêu thích khách muốn giết —— Long Thần Dục thong thả buông đũa trong tay đứng dậy ứng chiến.

      Từ Ngọc Mẫn nhấc ấm trà bếp lửa lên, tự pha cho mình chén trà, ủ nó trong hai tay, tựa lưng vào ghế ngồi, mắt lạnh nhìn chém giết hỗn loạn trước mắt.

      Mỗi ngày đều ánh đao bóng kiếm, còn kích thích mạo hiểm hơn khi nàng và sư phụ hỗn độn trong chốn giang hồ, rốt cuộc ai mới là người giang hồ?

      Mỗi ngày đều như vậy, khiến người ta chán ghét.

      Nàng quen ngắm suối nghe mưa, tận hưởng cảnh mặt trời xuống núi, khi nhàn hạ bèn ngồi bên cửa sổ nghe chim tước ríu rít râm ran, nghiên cứu Đạo Kinh, hưởng thụ yên tĩnh, mà phải lăn lộn dây dưa trong hồng trần thế tục như lúc này.

      biết bóng dáng nhắn ngồi ngay ngắn bên bàn biến mất lúc nào, chỉ còn sót lại chén trà vẫn tỏa hơi ấm thơm ngát.

      Sau khi đánh lui tất cả thích khách, Long Thần Dục trở về phòng, lại chỉ nhìn thấy chén trà nguội.

      Nàng biến mất!

      , phải là nàng rồi, lặng yên tiếng động, chút lưu luyến nào.

      Ánh mắt Long Thần Dục dần dần trở nên lạnh lùng tàn độc, hung hăng nện đấm lên bàn, chấn động khiến trong nháy mắt chén bát vỡ tan hỗn loạn.

      Nước canh, rượu máu loãng trộn lẫn vào nhau, lại như hề đau đớn.

      lâu sau, giọng u nghèn nghẹn lại chất chứa tức giận vang lên lần nữa, " ra, bổn vương cũng là buồn bực cần vứt bỏ. . . . . ."

      Thị vệ đứng ngoài phòng câm như hến.

      Vương phi rời từ mà biệt, hẳn là vào lúc Vương gia liều chết ngăn kẻ địch?

      Có lẽ, vương phi nhìn ra lần này có nguy hiểm, nhưng như thế vẫn quá mức tổn thương người.

      "Về kinh." Tàn độc phun ra hai chữ, Long Thần Dục chút lưu luyến xoay người, nhanh ra ngoài.

      Bọn thị vệ gì chạy theo.

      Mãi cho đến khi còn nghe thấy tiếng người ngựa bên ngoài khách điếm, ánh trăng tàn soi chiếu căn phòng lạnh lẽo, bóng người mới im hơi lặng tiếng nhảy xuống khỏi xà nhà.

      Ánh trăng chiếu vào gương mặt bóng loáng của nàng, lạnh lùng trong trẻo, phải Từ Ngọc Mẫn có thể là ai?

      Từ đầu đến cuối nàng đều chưa hề rời khỏi căn phòng này, dù phải , cũng muốn xác định trước là có thể an toàn quay về. Từ đó về sau, núi cao sông xa, hề gặp lại.

      Nghĩ đến , tim của nàng đột nhiên hung hăng quặn thắt, giống như cả người bị vùi trong sông băng, vừa lạnh vừa đau. . . . . .

      Tiếng pháo nửa đêm kéo tinh thần của nàng về, nàng chậm rãi vào trong viện, ngửa đầu nhìn pháo hoa đầy trời, đột nhiên cảm thấy đơn lạnh lẽo như tuyết.

      Tuyết lớn bao trùm phố xá, liếc mắt cái thấy trắng xoá vùng, phân biệt trời và đất, nhìn cả vết chân thú.

      Từ Ngọc Mẫn giũ giũ áo choàng lông người, đơn mình bôn ba trong gió tuyết.

      Nếu đến Thanh châu, hẳn phải đến chỗ kho báu tham gia chút náo nhiệt, sau này gặp sư phụ mới có chuyện này nọ để kể cho sư phụ nghe.

      Nhìn quanh khắp nơi, cũng nơi nào có thể dừng lại nghỉ chân, điều này khiến nàng nhịn được mà nhíu nhíu mày.

      Khẽ cắn môi, chỉ có thể tiếp tục về phía trước.

      Tuy lựa chọn rời khỏi nam nhân kia, nhưng dáng vẻ giọng nét mặt của lại luôn khống chế mà ra trong đầu nàng, khiến nàng vô cùng phiền chán.

      Nàng quay đầu đuổi theo, quyết định là quyết định, hoàng gia thích hợp với nàng, dù sao bên cạnh cũng chỉ có mình nàng.

      thể lòng dạ, nam nhân như thế, nàng có để làm gì?

      Tốt hơn hết là thừa dịp còn mạnh mẽ mà bứt ra rời , nếu , nếu thực đợi đến ngày nghe thấy người mới cười, nghe người xưa khóc, nàng biết mình có tâm tình thế nào, nàng sợ mình còn là chính mình. . . . . . gây tai nạn cho , cho nàng và .

      Từ Ngọc Mẫn hít ngụm khí lạnh, đè nén nỗi lòng phiền chán, ngẩng đầu nhìn trời.

      Bắt đầu từ lúc nàng rời khỏi khách điếm, trận tuyết này chưa hề ngừng lại, hại nàng gian nan mới chạy được quãng.

      Bất quá, như vậy cũng tốt, ít nhất tuyết lớn che giấu tung tích của nàng, giảm ít phiền phức.

      Chờ rốt cục khi nàng qua khỏi sườn dốc, vịn thắt lưng nhìn ra con đường xa xa phía trước, lại nhìn thấy trong gió tuyết mờ mịt có con ngựa, lập tức lại có người đến, trong nháy mắt nhìn bóng người kia, nàng khỏi chết sững ngay tại chỗ.

      Trong tiếng vó ngựa nghe như đến đòi mạng, nàng lại cứ như vậy mà nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh của nam nhân kia, xoay người xuống ngựa trước mặt nàng.

      "Chơi vui chứ? Mẫn nhi."

      thanh này khiến lòng Từ Ngọc Mẫn như chìm xuống đáy cốc.

      Long Thần Dục chậm rãi đánh giá nàng từ xuống dưới, tốt lắm, vẫn mặc quần áo may cho nàng.

      Bốn mắt nhìn nhau, , nàng .

      Long Thần Dục đột nhiên tiến đến ôm lấy nàng, ném nàng lên lưng ngựa, nhún người nhảy theo lên ngựa, tóm chặt hông nàng, vung roi ngựa, hai người con ngựa phi về nơi tràn ngập gió tuyết phía trước.

      Mãi khi đến trước sườn núi, Long Thần Dục mới kìm dây cương, ôm nàng xuống ngựa.

      "Đứng đây chờ ta, được chạy loạn." Trước khi xoay người rời , lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn nàng cái.

      Từ Ngọc Mẫn khỏi rùng mình, chỉ có thể gật gật đầu.

      Sơn động này sâu, đại khái có thể chứa vài người đốt lửa sưởi ấm, cũng có chỗ cho người ta nằm nghỉ ngơi.

      Từ Ngọc Mẫn thu dọn vùng sạch , lấy đệm trong túi quần áo, lót phía dưới ngồi nghỉ ngơi.

      lâu sau, ngoài động lại vang lên loạt tiếng vó ngựa, rất nhanh, Long Thần Dục liền ôm bó củi đến, lời nào ngồi xuống đốt lửa, khiến cho hơi ấm chậm rãi tràn ngập sơn động.

      Từ Ngọc Mẫn nhìn ánh lửa bập bùng, tâm tư cũng có chút phập phồng yên.

      Nàng nghĩ hai người còn dây dưa, cứ vậy mà từ biệt, nhưng lại đuổi theo, khắc khi gặp lại, trong lòng nàng bỗng nảy sinh niềm vui sướng lừa được chính mình.

      Nhưng nàng lại dám tưởng tượng đến tương lai của bọn họ . . . . . .

      Long Thần Dục cởi áo choàng màu đen, thuận tay trải ra mặt đất, sau đó như lửa nóng túm Từ Ngọc Mẫn vào trong lòng, trực tiếp đè xuống dưới người.

      Từ Ngọc Mẫn bắt đầu giãy giụa.

      Long Thần Dục lạnh lùng nhìn nàng, "Bổn vương rất tức giận."

      Từ Ngọc Mẫn thầm rét lạnh, cố ép mình ngừng giãy giụa.

      Long Thần Dục điên cuồng xé mở quần áo nàng, khi nàng còn chưa kịp bị khí lạnh chạm đến, lại lần nữa che người nàng, tiếp theo tách chân của nàng ra, bên hông dùng lực liền chui thẳng vào thân thể nàng.

      hề chuẩn bị mà tiến thẳng vào, khiến Từ Ngọc Mẫn rất khó chịu, nhịn được mà phát ra rên rỉ đau đớn, hoa huyệt lại theo bản năng quấn nhanh lấy .

      Xoay người nàng, hai tay Long Thần Dục túm chặt lấy hông nàng, bắt đầu chút thương tiếc chiếm đoạt, hưởng thụ nàng.

      Từ Ngọc Mẫn nửa nằm nửa ngồi, như nhũn ra, nhịn được yếu ớt cầu xin, người phía sau lại lạnh lùng : "Trước kia bổn vương rất nuông chìu nàng, tại nàng gắng nhịn cho bổn vương."

      biết bị giằng co xoay xoay trở trở bao lâu, Từ Ngọc Mẫn cảm thấy tinh thần mình có chút mơ hồ, song đau đớn đến chết lặng lại tuông trào.

      Cuối cùng nàng nhịn được mà rơi nước mắt.

      Bàn tay to ấm áp của Long Thần Dục khẽ lau nước mắt nơi khóe mắt nàng, ôm chặt cả người nàng vào trước ngực, trong giọng lộ ra thống khổ, "Nàng bảo bổn vương phải làm sao với nàng đây?"

      Ngọn lửa cháy rừng rực, ánh lửa chiếu vào gương mặt trong trẻo lạnh lùng, chỉ thấy mày nàng nhíu lại, ngủ cũng yên ổn, cổ lại đầy dấu vết xanh tím khiến người ta sợ hãi.

      Long Thần Dục thầm thở dài, ôm cả người nàng vào trong lòng, nhặt áo lông cẩn thận quấn nàng kỹ, cúi đầu chăm chú nhìn nàng.

      Lúc ấy giận dữ phẩy tay áo bỏ , sau khi rời chưa đến ba dặm, lại lần nữa vòng vèo quay về khách điếm, từ miệng chủ quán liền biết tin tức nàng vừa rời khỏi chưa lâu.

      Lửa giận ngập tràn trong lòng lập tức tắt lịm, nàng nhân lúc liều mạng với người ta mà bỏ rời , chỉ mình, khiến hiểu lầm là nàng rời , nếu quay lại, vậy có lẽ vẫn hiểu lầm nàng, cách nào tha thứ.

      May mà vòng trở lại.

      Sau khi biết phương hướng nàng , liền theo đó mà chạy đuổi theo chặn trước nàng, chỉ là ngờ nàng chạy được nhanh, khiến đợi ở đây gần ba ngày, nàng mới khoan thai mà đến.

      Tay Long Thần Dục chậm rãi chui vào trong áo choàng của nàng, cầm lấy bên đầy đặn, luôn đam mê thân thể nàng.

      Trong lúc ngủ mơ, Từ Ngọc Mẫn vô thức rên rỉ ra tiếng, ưm ưm như mời gọi, khiến Long Thần Dục lại có phản ứng.

      "Nàng đúng là tinh mà. . . . . ." hung hăng cắn răng, đặt nàng trước người mình, tay nâng hông nàng, tay nắm lấy lưng nàng, nhắm ngay cửa huyệt mà đẩy mình vào.

      Từ Ngọc Mẫn bị ngừng kéo ngồi xuống phía dưới, mỗi lần xâm lược đều sâu đến mức khiến nàng run rẩy, khiến nàng muốn rời khỏi, lại lần nữa bị bắt phải thuận thế hùa theo . . . . . . biết qua bao lâu, nàng cảm thấy cả người đều bị tra tấn điên cuồng.

      Rốt cuộc Long Thần Dục cũng thỏa mãn phóng thích trong cơ thể nàng, ôm nàng thở hổn hển, lần này quá thoải mái. Mấy ngày nay nàng vẫn cho gần gũi, hôm nay cuối cùng cũng được toại nguyện, sảng khoái!

      Nhưng người trong lòng hình như là chịu nổi, nhắm hai mắt vô lực rúc vào trong lòng , đắc ý cười, cúi đầu hung hăng hôn chút lên môi nàng.

      Đau, toàn thân đều đau, đau đến mức nàng thầm muốn tiếp tục mê man.

      Chỉ là nóng rực mãnh liệt môi lại khiến nàng thể bỏ qua, mí mắt khẽ mở, liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú kia gần trong gang tấc.

      Long Thần Dục bị nàng cắn mạnh cái thể buông miệng, mặt lại mang theo ý cười, hồn nhiên thèm để ý đau đớn môi, "Mẫn nhi, rốt cục nàng cũng tỉnh, ngủ hai ngày rồi, nếu nàng tỉnh, vi phu chỉ có thể tìm đại phu."

      Hai ngày sao?

      Từ Ngọc Mẫn chống thân mình muốn ngồi dậy, lại thể như ý, toàn bộ thân thể đều kêu gào, bởi vì mệt nhọc quá độ mà kháng nghị, nàng nhăn mặt suy sụp ngã xuống giường.

      Long Thần Dục khỏi cười ha ha, mặt che dấu được vẻ đắc ý, với tay ôm nàng vào lòng, bên tai nàng: "Có phải vi phu quá mãnh liệt rồi ?"

      Từ Ngọc Mẫn quả thực muốn phun ngụm, đồ cầm thú biết xấu hổ.

      Long Thần Dục để ý tới vẻ mặt oán hận của nàng, bưng chén canh từ bàn lên, đưa đến bên miệng nàng, "Tỉnh liền tự uống , vốn dĩ vi phu định tiếp tục dùng miệng mớm cho nàng, đáng tiếc."

      chút cũng đáng tiếc.

      Thậm chí nàng còn cảm thấy môi của mình sưng đỏ, nhất định là do bị mớm canh.

      Chậm rãi uống hết bát canh, cuối cùng Từ Ngọc Mẫn cũng có chút tinh thần.

      Long Thần Dục đỡ nàng nằm lại xuống giường, "Mấy ngày tới nàng phải nghỉ ngơi nhiều, tịnh dưỡng tốt."

      Từ Ngọc Mẫn nghe ra ý ngoài lời của , nhịn được hung hăng trừng hai mắt nhìn .

      Long Thần Dục muốn tranh cãi, chỉ kéo thẳng chăn đệm, cười xấu xa : "Hầu hạ bổn vương tốt là bổn phận của nương tử mà."

      Từ Ngọc Mẫn muốn tiếp tục nghe bậy, quyết định nhắm mắt dưỡng thần.

      Nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra rồi đóng lại, nàng ngầm trộm nghe tiếng thị vệ "Kinh thành có tin mới", sau đó liền nghe thấy gì nữa, nghĩ là bọn họ xa rồi.

      Tinh thần của nàng quả có chút yếu ớt, muốn miễn cưỡng chính mình, liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp .

      Ngủ mà như ngủ, như tỉnh như , mơ hồ cảm giác được thân thể quen thuộc kia lại nằm xuống bên người mình, nàng hơi nhíu mày.

      bàn tay lớn vuốt đôi mày nhíu chặt của nàng, nhàng nỉ non gì đó bên tai nàng, nhưng nàng thể tập trung tinh thần, nghe .

      Những ngày tiếp theo, Từ Ngọc Mẫn tỉnh tỉnh ngủ ngủ, chưa hề thực tỉnh táo, cả người vực dậy nổi chút tinh thần nào.

      ngày kia, trong hôn mê nàng nghe được tiếng thở dài của ông lão, "Phu nhân mang tâm bệnh, phải chăm sóc kỹ."

    2. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      sao a lại nhàng với chị chút nhỉ, như thế có lẽ chị k có ý định chạy trốn nữa

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 15:
      Tâm bệnh?

      Nàng bị bệnh sao?

      Từ Ngọc Mẫn mơ mơ màng màng nghĩ, cuối cùng lại ngủ thiếp .

      Long Thần Dục nắm tay thê tử, chưa đến nửa tháng mà cả người nàng gầy xọp , thoạt nhìn càng thêm điềm đạm đáng , tựa như biến mất theo gió.

      quá nóng vội, mà tổn thương nàng sao?

      "Mẫn nhi . . . . . ." đưa tay vuốt hai má gầy yếu của nàng, giọng tràn đầy thương tiếc và chua chát, "Nàng trách ta phải , nhanh khỏe mạnh tỉnh dậy được ? Ta ép nàng, nếu nàng muốn ở cạnh ta, ta ép nàng, nàng nhanh chóng tỉnh dậy được ?"

      Nhưng người mê man lại có chút phản ứng nào, tựa như con búp bê bằng Lưu Ly, sớm vỡ tan từng mảnh tài nào dán lại được.

      Nàng muốn tỉnh, muốn đối mặt với , cho nên liền lựa chọn ngủ say như vậy sao?

      Tàn bạo trong mắt Long Thần Dục lại bốc lên, xốc mạnh chăn gấm, kéo vạt áo nàng, sau đó cả người đè lên, hung hăng chiếm lấy nàng.

      Nhưng mặc kệ làm thế nào người dưới thân cũng đều phản ứng, giống như con rối gỗ có sinh mệnh, thậm chí ngay cả tiếng rên rỉ cũng phát ra.

      Long Thần Dục thất bại đập tay lên ván giường, siết lấy nàng ôm vào trước ngực, đau đớn nhắm nghiền hai mắt.

      Lão đại phu lắc đầu thở dài, nhìn nữ tử càng ngày càng gầy yếu giường, với nam tử cao quý bên giường: "Mạch của phu nhân như ngọc nảy, là hỉ mạch, thể nghi ngờ, chỉ là nếu nàng vẫn hôn mê bất tỉnh, e rằng thai nhi trong bụng giữ được."

      Tay Long Thần Dục nắm chặt khiến các đốt ngón tay đều kêu "răng rắc", đè nén sợ hãi và phẫn nộ, : "Phiền đại phu kê giúp thang thuốc dưỡng thai."

      "Lão đương nhiên cố hết sức."

      Từ Ngọc Mẫn như đặt mình trong thế giới trắng xoá, chung quanh có ai, chỉ có mình nàng, nàng ngơ ngác ngồi dưới đất biết phải làm gì.

      Xa xa tựa như có ai chuyện, nhưng chỉ loáng thoáng, nàng nghe lắm.

      Sau đó, có lần, thanh kia bỗng lớn hẳn lên, giống như còn có tiếng đồ sứ rơi xuống đất vỡ vụn cùng tiếng đao kiếm đánh nhau, dường như thanh kia là do rít gào.

      "Nếu nàng muốn tỉnh lại, bổn vương liền thỏa mãn nàng, xong hết mọi chuyện. . . . . ."

      "Vương gia, đừng như vậy."

      "Vương gia. . . . . ."

      Trời mưa sao?

      Từ Ngọc Mẫn cảm thấy mặt có gì đó ươn ướt rơi xuống, nhưng vươn tay ra, trong tay lại chạm được thứ gì. Bên tai nàng lại vang lên tiếng người đau đớn nỉ non, "Tỉnh lại được , dù nàng muốn gặp ta, cũng phải vì bé con mà nhanh chóng tỉnh lại chứ?"

      Bé con?

      Bé con nào?

      Là bé con của nàng sao?

      Từ Ngọc Mẫn lấy tay sờ sờ bụng mình, nàng có bé con sao?

      Bên tai nàng bỗng nhiên vang lên đoạn đối thoại rất quen thuộc —— "Nàng muốn sinh con cho ta sao?"

      "Nàng muốn sao? Nếu mang thai, nàng tìm mọi cách để phá bó chứ?"

      "Tại sao ta phải làm như vậy, phải đó cũng là sinh mạng sao?"

      "Nàng hận bổn vương."

      "Có lẽ. . . . . . Ta hận ngươi đến vậy; ít nhất vì hận ngươi mà tổn thương sinh mạng trong bụng ta."

      ". . . . . ."

      Đầu đột nhiên đau nhói, nàng nhịn được duỗi tay níu lấy bất cứ vật gì mình chạm đến.

      "Mẫn nhi. . . . . ." Long Thần Dục vui mừng nhìn Từ Ngọc Mẫn, thấy tay nàng khẽ run, sau đó chậm rãi nâng lên, cho nên kích động túm lấy tay nàng.

      Từ Ngọc Mẫn chậm rãi mở mắt ra, lại nhanh chóng nhắm chặt mắt, lâu mở mắt, ánh sáng bên ngoài đâm vào làm đau mắt nàng.

      "Mẫn nhi. . . . . ."

      Lần này nàng lại chớp chớp, thong thả mở to mắt, ánh vào mi mắt là gương mặt tiều tụy, râu ria lởm chởm, nàng có chút hoang mang nháy mắt mấy cái, hé miệng lại phát cổ họng khô rát.

      Long Thần Dục vội vàng rót chén nước đưa đến, từng chút từng chút đút cho nàng.

      "Ta bị sao vậy?" Giọng nàng khàn khàn như vịt.

      "Nàng ngủ lâu."

      "Ngủ lâu?" Từ Ngọc Mẫn xoa huyệt thái dương, "Hình như đúng là ta ngủ lâu."

      "Có chỗ nào cảm thấy thoải mái ?" sốt ruột hỏi.

      Từ Ngọc Mẫn lại như hề nghe thấy câu hỏi của , đột nhiên bắt mạch cho mình.

      Nhìn động tác này của nàng, Long Thần Dục cảm thấy vào giờ khắc này, hô hấp của mình tựa như ngừng lại.

      Sau lúc lâu, dường như xác định, giọng Từ Ngọc Mẫn có chút mờ mịt, : "Quả nhiên là có bé con rồi."

      "Mẫn nhi. . . . . ."

      Từ Ngọc Mẫn tựa đầu lên người , nhắm mắt lại, suy yếu : "Có phải ta sinh bệnh , sao lại ngủ lâu đến thế, bé con có được bao lâu rồi?"

      "Đúng, nàng sinh bệnh, ngủ lâu lắm rồi. Bé con trong bụng nàng hơn tháng, nếu nàng tỉnh con khó giữ, may mà nàng tỉnh lại."

      "Chả trách sao ta lại như nghe được ngươi tức giận bé con gì đó, nhưng phải ta cần bé." Từ Ngọc Mẫn nỉ non tự , tựa như có chút nghĩ thông.

      Lo lắng trong lòng Long Thần Dục rốt cục cũng được buông xuống, ôm nàng : "Vi phu biết, sao Mẫn nhi có thể cần con chứ, Mẫn nhi chỉ bị bệnh, biết là con tới mà thôi."

      "Ta hơi đói bụng."

      "Người đâu, làm chút thức ăn cho phu nhân."

      “Dạ”

      bao lâu sau, thị vệ bưng cái khay tiến vào, bên chén cháo hoa.

      Từ Ngọc Mẫn ăn rất chậm, nhấm nuốt, nhưng vẫn ăn hết chén cháo hoa lớn.

      Trong mắt Long Thần Dục lộ ra ý mừng, chậm rãi đỡ nàng nằm xuống, "Nghỉ thêm chút, nếu còn đói, lát nữa lại ăn."

      "Ừm."

      Ánh mắt Từ Ngọc Mẫn đánh giá , "Ngươi rửa mặt chút , lôi thôi."

      Long Thần Dục gật đầu, "Ừ, vi phu rửa mặt, nàng đừng ngủ nữa nhé."

      "Ừ."

      Trước khi Long Thần Dục lại lo lắng liếc mắt nhìn nàng cái, thấy nàng vẫn nhìn mình, liền cong khóe miệng rời .

      Chờ khi Long Thần Dục trở về, thấy nàng ngồi tựa đầu giường, biết nghĩ gì.

      Thấy nàng vẫn khỏe mạnh, Long Thần Dục thầm thở phào hơi lớn, bước đến ngồi xuống bên giường, ôm nàng vào lòng.

      " nghĩ gì thế?"

      "Có phải kiện kho báu ở Thanh Châu chấm dứt rồi ?"

      Long Thần Dục trừng mắt, đây là chuyện nàng suy nghĩ?

      "Vốn muốn xem náo nhiệt, sao lại có thể sinh bệnh chứ?"

      Long Thần Dục ho khan hai tiếng, dám chuyện, hành động ngày đó của đúng là quá mức phóng túng, việc này vẫn nên mới tốt.

      "Quên , dù sao việc náo nhiệt giang hồ vẫn luôn thiếu, sau này hãy vậy."

      Long Thần Dục thấy nàng nhanh chóng bỏ qua có chút kinh ngạc, nhịn được mà bật cười, "Mẫn nhi suy nghĩ thoáng."

      "Đời người, vốn dĩ gian nan, sao phải ngược đãi bản thân chứ."

      Long Thần Dục như hiểu được vì sao nàng tỉnh lại, cho dù nàng nản lòng, tinh thần sa sút, cũng cho phép mình trầm luân quá sâu, nhưng lại bị nàng dọa.

      Sau khi tỉnh lại, được điều trị tốt, Từ Ngọc Mẫn nhanh chóng khôi phục sức khỏe, da thịt cũng mềm mượt bóng loáng như trước kia, mặt mày còn dần dần có nét dịu dàng của người mẹ.

      Lúc rảnh rỗi nàng tự tay may từng món quần áo, hài mũ trẻ con khéo léo xinh đẹp, mỗi mũi chỉ đường kim đều mang đậm tình mẫu tử.

      Long Thần Dục nhìn mà lòng tràn ngập vui mừng, nàng thích thai nhi trong bụng như vậy, hẳn cũng hoàn toàn ghét bỏ .

      Vì bảo đảm bình an cho mẹ con các nàng, lúc này, dựng cờ hiệu Bình vương, cầu Châu Phủ phái người hộ tống bọn họ về kinh, nếu lại có ám sát, liền dễ dàng buông tha như trước nữa. Còn thái tử đương triều sao? phải bảo vệ vợ con, tiếp tục nhẫn nhịn ta nữa.

      Đợi lúc xe ngựa ngừng hẳn lại, Long Thần Dục nhảy xuống trước, sau đó đỡ thê tử xuống xe.

      Tuy lúc này bụng nàng chưa lộ , nhưng đường Long Thần Dục luôn cẩn thận đề phòng.

      Từ Ngọc Mẫn đứng ở trước xe, ngẩng đầu nhìn tấm biển của khách điếm, bên viết bốn chữ to "Tiểu lâu Đắc Nguyệt", nàng thể nhìn sang người bên cạnh.

      Long Thần Dục cười cười, : "Chẳng lẽ nương tử cảm thấy đây là duyên phận sao? Khi chúng ta ở đây, lúc quay về cũng ở lại nơi này."

      "Vậy cũng phải."

      Nam tuấn nữ tú ở cạnh nhau luôn hấp dẫn ánh mắt người đời, huống chi lúc trước, đôi nam nữ bọn họ để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho chưởng quầy và tiểu nhị, bởi vậy bọn họ vừa bước vào liền khiến chưởng quầy và tiểu nhị lắp bắp kinh hãi.

      Mặt mày vị công tử tuấn tú kia mang thần thái sáng láng, còn vẻ ngây thơ si ngốc lúc trước.

      cẩn thận bảo vệ thiếu phụ bên người, lúc cúi mắt thầm đầy vẻ dịu dàng lưu luyến, biết khiến bao nhiêu người si mê.

      Từ tiếc hận biến thành cực kỳ hâm mộ, việc buồn vui xoay chuyển trong thế gian gì hơn việc này.

      Bọn họ vẫn thuê viện để nghỉ ngơi dùng cơm.

      Bởi vì có thai mà trở nên thích ngủ, Từ Ngọc Mẫn chưa ăn cơm lên giường nghỉ ngơi.

      Long Thần Dục ăn cơm mình, bảo phòng bếp hầm sẵn canh nóng, chờ thê tử tỉnh lại liền uống.

      Có tiền dễ sai bảo, cho nên việc này phải là vấn đề.

      Ngồi bên giường nhìn thiên hạ ngủ say gò má đỏ bừng giường, Long Thần Dục cảm thấy trái tim mình đều mềm nhũn, đây là vợ của , trong bụng nàng còn mang bé con của .

      Hết thảy đều rất tốt, trừ việc chỉ được nhìn mà được ăn là có chút khó chịu, bất quá, nhẫn nhịn rồi qua, Mẫn nhi và bé con vẫn là quan trọng nhất.

      Chỉ cần nghĩ tới ngày đó khi lão đại phu nàng mang tâm bệnh, liền lạnh hết cả người, nắm chặt tay, muốn tổn thương nàng, nhưng có đôi khi vô cùng tức giận. . . . . .

      Lúc Từ Ngọc Mẫn ngủ tròn giấc tỉnh dậy, trăng treo giữa bầu trời.

      Nàng vừa tỉnh, Long Thần Dục nằm bên người nàng cũng tỉnh theo, lập tức dặn dò thị vệ đưa thức ăn đến, vừa khoác quần áo giúp thê tử, vừa đỡ nàng xuống giường.

      Canh gà nóng hôi hổi, thơm ngào ngạt được đưa lên, sắc hương vị đều trọn vẹn, nhìn liền muốn ăn.

      Từ Ngọc Mẫn gắp miếng thịt đưa vào miệng, lại lập tức phun ra.

      "Sao vậy?" Long Thần Dục nhíu mày, ánh mắt đảo qua bát canh gà.

      Từ Ngọc Mẫn nghi ngờ bưng chén canh lên cẩn thận ngửi ngửi, mày càng nhăn càng chặt, sắc mặt cũng dần lạnh , môi mím nhanh.

      Ngay cả Long Thần Dục cũng cảm nhận nàng tức giận muốn giết người, trong lòng cảm thấy tốt.

      "Canh có vấn đề."

      Long Thần Dục lạnh lùng, " thăm dò."

      Thị vệ chạy gấp ra ngoài.

      Từ Ngọc Mẫn rót chén nước ấm cẩn thận súc miệng, vẫn nhìn chằm chằm bát canh kia, mặt nhăn mày nhíu.

      "Mẫn nhi. . . . . ."

      Từ Ngọc Mẫn ngẩng đầu nhìn , còn , nghiêm túc : "Long Thần Dục, ta muốn bé con trong bụng gặp chuyện may." Đây là núm ruột bảo bối của nàng, nàng muốn con trẻ chịu bất cứ thương tổn gì.

      Long Thần Dục gật đầu, tỏ vẻ mình hiểu được, cũng càng muốn bé con gặp chuyện may.

      "Cho nên, ta nghĩ tiếp tục về kinh với ngươi, chuyến này, chỉ sợ thể bình an." Nàng chứng tỏ nàng biết tình hình của , mưu quyền tranh đấu, nàng ưa.

      Việc này cũng biết, nhưng mà. . . . . .

      "Mẫn nhi, nàng mang thai, sao vi phu có thể yên tâm để nàng lặng lội mình?"

      "Ta sao đâu, chỉ hóa trang chút là ổn, đúng lúc ta có việc muốn tìm sư phụ, có bà ấy bên cạnh, ta càng an toàn."

      Long Thần Dục ngồi xổm xuống bên người nàng, vuốt bụng nàng, trịnh trọng : "Nàng chăm sóc bản thân và con cho tốt, chờ chuyện ở kinh thành được giải quyết xong, ta đến đón nàng."

      "Được."

      "Nàng cứ thế mà biệt tăm chứ?"

      " đâu."

      "Quân tử nhất ngôn."

      "Bốn ngựa khó theo."

      "Vỗ tay thề ước."

      "Được."

      Hai bàn tay phải chạm vào nhau, lớn , đen trắng.

      Cuối cùng, bàn tay to màu đen nắm lấy bàn tay bé màu trắng.

      "Ta cử hai người. . . . . ."

      " cần, như vậy rất gây chú ý."

      "Nàng xác định là cần?" Long Thần Dục vẫn quá yên tâm.

      Từ Ngọc Mẫn nở nụ cười, "Xác định."

      Ánh mắt Long Thần Dục sáng ngời, có chút kích động nắm chặt tay nàng, "Nàng cười rồi."

      "Đương nhiên là ta biết cười."

      "Nhưng nàng vẫn luôn chịu cười với ta."

      "Đại khái là có chuyện gì đáng để vui."

      Long Thần Dục cảm thấy ngực bị người đánh cái, sắp rời xa , nàng liền cười sáng lạn đến như vậy, đả kích lòng tự trọng nam nhân của .

      Khi trở lại tòa nhà trong rừng trúc ở Giang Nam, Từ Ngọc Mẫn có mang bốn tháng, chỉ chưa lộ , nếu nhìn kỹ, phát .

      Lúc này mùa xuân về hoa nở, tháng tư ở Giang Nam thực mê người.

      Từ Ngọc Mẫn theo đường lát đá xanh đến ngôi nhà yên tĩnh phía sau, là Đạo quan của sư phụ nàng, lúc này bà ngồi thiền.

      Lúc đẩy cửa phòng, ánh mặt trời chiếu vào, dừng ngườiđạo côtrung niên xinh đẹp ngồi tấm đệm tròn kết từ lá Hương Bồ.

      "Sư phụ, con về rồi."

      "Mẫn nhi về rồi."

      Đạo Vong Trần chậm rãi mở to mắt, đôi mắt hạnh hiền lành nhìn đồ đệ của mình.

      "Mẫn nhi làm mẹ rồi, thời gian trôi qua nhanh."

      Từ Ngọc Mẫn tuyệt kỳ quái vì sao sư phụ chỉ liếc mắt cái là có thể nhìn thấu, từ đến lớn nàng đều biết sư phụ người lợi hại.

      "Có phải sư phụ đến Lương Châu rồi ?"

      Đạo Vong Trần mỉm cười, : "Đến rồi, con tìm ta sao?"
      Tieuhoadan, tiểu Viên Viên, Juuni18 others thích bài này.

    4. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Trời ơi Lam Lam, tí chết ta rồi, may mà ta vô khi tài nguyên kiểm tra, nàng làm ta hết hồn mất thôi

    5. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      2 bạn này bắt đầu tin tưởng nhau

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :