[Trọng sinh] Tể Tướng Bí Hiểm - Mạc Nhan (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trinhsnow

      Trinhsnow Well-Known Member

      Bài viết:
      453
      Được thích:
      1,196
      [​IMG]
      Chương 2.2

      Edit:Trinhsnow
      Thân thể này rất mảnh mai.

      Chỉ là mới đoạn đường núi, tự nhiên thấy mệt mỏi, làm cho nàng thể tìm nơi có thể chắn gió che mưa, để ngủ lại đêm

      Nàng ở trong sơn động trải qua đêm, khi trời còn nhá nhem sáng, chung quanh truyền đến tiếng chim kêu chiêm chiếp, nàng chậm rãi mở ra đôi mắt đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng.

      Hôm qua, nàng ở trong này ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần đêm, thử vận công điều tức, nhưng có nội lực.

      Chẳng lẽ là, thay đổi thân thể, võ công liền còn?

      Chân mày to của nàng khẽ nhăn, mọi chuyện tốt chút nào, có võ công làm việc tiện, nàng đứng lên, ra ngoài sơn động, đưa mắt nhìn bốn phía, từ thân cây đại thụ bẻ xuống cành cây, đem cành lá dư thừa gạt về phía sau, nàng lấy cành cây làm kiếm, đem cây kiếm giơ lên trước mặt, nhắm mắt lại, nín thở ngưng thần, làm cho linh giác chính mình tăng lên, cảm thụ quanh mình gió thổi cỏ lay, sau đó, chợt đâm mạnh cây kiếm về phía trước. (Lảm nhảm; Linh giác theo ta nghĩ là giác quan thứ 6, cảm giác ý các nàng, k biết đúng k, có nàng nào biết chỉ điểm cho t nha)

      Nàng mở mắt ra, thấy mũi của cây kiếm cầm tay đậm mạnh vào chiếc lá, khỏi mừng rỡ.

      Chăm chú nhìn ngưng thần, nàng lấy ra bộ kiếm pháp để thử nghiệm xem sao, thân kiếm cuốn lấy trận gió, thổi trúng cánh hoa cây lê khiến hoa bay xuống, cánh hoa như tuyết phiến lá bay tán loạn, mỗi cánh bị kiếm đâm vào, tất cả đều bị đâm vào chính giữa, sau khi hoàn thành bộ kiếm pháp, mũi kiếm đâm xuyên qua hơn mười cánh hoa, lúc này thân kiếm trông giống như cành lê cành là những đóa hoa lê đua nhau nở rộ.

      may mắn, tuy rằng nàng có nội lực, nhưng kiếm thuật chưa có quên mất, vẫn còn khả năng tự bảo vệ mình, chẳng qua sau khi sử dung qua bộ kiếm pháp, thân mình nàng đổ mồ hôi đầm đìa, thân mình mệt moi, khuôn mặt cũng đỏ bừng, giống như vừa dùng qua son phấn vậy.

      Cần làm thanh kiếm, trong lòng nàng liền nảy sinh suy nghĩ này.

      Chậm rãi hướng về hướng sơn động, con đường, nàng thấy có thân cây có trái chín, bụng cũng có chút đói bụng, vì thế từ đất nhặt lên hòn đá , nhắm ngay vào trái cây trong nháy mắt ném đến.

      Hòn đá ném trúng vào trái cây, nhưng mà làm cho trái cây rơi xuống được, quả nhiên có nội lực có khác, vì vậy nàng quyết định trèo lên cây, hái xuống mấy quả xuống kia ăn cho no bụng mới được.

      Ngay tại thời điểm nàng chuẩn bị trèo lên cây, chợt nghe xa xa truyền đến tiếng gọi ầm ĩ.

      "Nguyệt Hàm nương -- "

      "Biểu tiểu thư -- "

      Tiếng gọi xa xa truyền đến, có ít người gọi, có tiếng của nam có cả của nữ, thanh khẩn thiết.

      Thiếu nữ đứng ở dưới thân cây đại thụ, nàng mặc người bộ quần áo có cánh tay áo cùng làn váy dài, mình là bộ quần áo màu trắng, thêu cánh hoa sen, gió thổi tới, bay lên mái tóc của nàng, lộ ra khuôn mặt thanh tú linh động, tươi trẻ mà mềm mại, giống như nụ hoa mới chớm nở đầu mùa xuân vậy, cùng với đó là đôi mắt xinh đẹp, mang vẻ trong trẻo lại lạnh lùng mà trấn định, giống như hồ nước sáng như gương, nhìn trăm người của thế gian, cùng với đó là vẻ trầm tĩnh hợp với tuổi nên có.

      đám người từ sơn đạo tìm đến, vẻ mặt đểu lên vẻ sốt ruột, ngừng gọi, thẳng đến khi có người chú ý đến thân ảnh thướt tha ở phía trước.

      "A! Biểu tiểu thư! Nàng ở nơi đó!" Người kêu những lời này, chính là vui mừng kinh hỉ mà bên lôi kéo những người khác, bên chỉ vào nàng.

      Thiếu nữ nhíu mày, xem ra những người này là tìm chủ nhân của thân thể này rồi.

      Khi người của Triệu gia phát ra thân ảnh của biểu tiểu thư, lập tức hướng về phía nàng mà chạy tới, đầu tiên chạy tới là vài tên hán tử, từ quần áo người bọn họ mặc có thể đoán được rằng, có vẻ như đây là đầy tớ hoặc là hạ nhân.

      "Biểu tiểu thư, may có thể tìm thấy được người!"


      "Biểu tiểu thư, người đâu vậy? Tại sao người cả đêm mà về?"

      "Biểu tiểu thư, ngươi sao chứ?"

      Những người này bảy miệng tám lời hỏi nàng, những người đến chậm hơn, hầu như đều là nữ nhân, hoặc là người lớn tuổi, đều chạy đến trước mặt nàng, ngoài ý muốn, đối nàng hết người này hỏi lại đến người khác hỏi, có kinh ngạc, có vui sướng, cũng có lo lắng cùng nhàng thở ra.

      Trong lòng thiếu nữ suy nghĩ liền thấy rằng, quả nhiên bọn họ là tới tìm chính mình, nàng cùng lúc đó đánh giá quan sát những người này, ánh mắt của nàng từ trước đến này đều vô cùng chuẩn xác lợi hại, bỗng chốc đem diện mạo của những người này, cùng biểu cảm mặt của họ, tất cả đều ghi tạc trong đầu.
      Last edited: 20/10/14
      tart_trung, Andrena, quỳnhpinky12 others thích bài này.

    2. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      o, den tat se co chuyen.
      Trinhsnow thích bài này.

    3. Trinhsnow

      Trinhsnow Well-Known Member

      Bài viết:
      453
      Được thích:
      1,196
      [​IMG]
      Chương 2.3
      Edit: Trinhsnow
      "Biểu tiểu thư, người đâu vậy? cả buổi tối trở về, cũng báo cho ai tiếng, ngươi biết làm như vậy gây ra chuyện lớn hay sao?"

      Người chuyện là hán tử, là người cuối cùng đến, vẻ mặt còn hổn hển, giọng mắng chửi người rất có khí thế, từ đó có thể thấy được, người này hình như thường xuyên trách mắng người khác, hơn nữa lúc đến, những người khác đều lùi lại, mở rộng đường cho , biểu như vậy chứng tỏ người này thân phận so với những người khác ở đây cao hơn rất nhiều.

      Vậy nam nhân này là ai? Tại sao lại có dáng vẻ kiêu căng như vậy?

      Nàng bình tĩnh mà đánh giá vị nam tử trung niên này, nàng vẫn chưa bị tức giận mắng chửi mà dọa sợ, thậm chí còn cảm thấy mỗi việc mà chả đến nơi đến chốn gì cả, nhưng nàng vẫn chưa biết ràng thân phận trước kia của thân thể này, nên thể lung tung mở miệng.

      phụ nhân tiến lên, ôn tồn hoà giải.

      "Liêu quản , nguời trước đừng giận, biểu tiểu thư luôn luôn nhu thuận an phận, khẳng định có nguyên nhân, bằng trước hết nghe nàng giải thích rồi sau."

      "Im miệng! Trương ma ma, nơi này có chỗ cho ngươi chuyện!"

      Liêu quản ?

      Lông mày của nàng hơi nhăn, những người này gọi nàng biểu tiểu thư, tỏ vẻ nàng là chủ tử những người này, nhưng vị quản này quả nhiên là gan lớn, lại có thể đối với nàng hô to gọi ?

      Nàng lại nhìn kỹ, những đứng ở nới này, phải ai cũng lo lắng cho nàng, nàng phát khi Liêu quản chỉ trích nàng, có ít người có biểu cảm mang theo chế nhạo cùng xem kịch vui, chỉ có số ít là chân chính lo lắng cho nàng, ví dụ như vị phụ nhân kêu là Trương ma ma.

      Đem tất cả tình hình xem đạp vào mắt, trong lòng nàng hiểu , liền : "Khiến cho các vị lo lắng, trở về thôi."

      xong, liền lướt qua mọi người hướng phía chân núi mà .

      "Đợi chút!"

      Nàng dừng lại bước chân, quay đầu nhìn về phía người tức giận đến nỗi thổi chòm râu trừng con mắt Liêu quản .

      "Ngươi có gì để giải thích sao? Mọi ngươi tìm người cả đêm, ngươi liền như vậy chỉ để lại câu rồi đem mọi người đuổi ? Ngươi thấy cắn dứt sao?"

      "Giải thích?" Khóe miệng nàng giơ lên độ cong nhạt nhẽo, ánh mắt lên vẻ uy nghiêm thể khinh thường phảng phất trong đó lạnh lẽo, nhanh chậm : "Liêu quản nếu muốn nghe ta giải thích, câu đầu tiên ngươi ra là hỏi ta, chứ phải là chỉ trích như vừa rồi, bằng đợi sau khi trở về, đem tất cả mọi người tất cả mọi người tập trung đông đùng, rồi cùng ngồi lại với nhau đến lúc đó ta giải thích, đỡ phải lãng phí thời gian của mọi người."


      Nàng chỉ vài câu, liền khiến cho Liêu quản á khẩu trả lời được, thái độ bình tĩnh của nàng, ra vẻ uy nghiêm ra lời được, Liêu quản chưa từng gặp qua vẻ mặt của biểu tiểu thư lại lạnh nhạt như thế? Khi chuyện, uy nghiêm như vậy, giống chút nào như ngày xưa luôn nơm nớp lo sợ, càng đến lúc nàng chuyện, ánh mắt còn thẳng tắp nhìn chằm chằm , ánh mắt kia trong suốt mà thâm trầm, nhìn thẳng vào mắt của .

      Liêu quản nhất thời ra lời, dù sao cũng là tôi tớ, chủ tử có khí thế như vậy, tự nhiên tự chủ mà cung kính, giờ phút này bị khí thế đầy quyền uy của chủ tử tản mát ra từ người biểu tiểu thư khiến cho bất tri bất giác mà kinh sợ.

      Gặp Liêu quản còn gì để , nàng nhìn về hướng Trương ma ma, ra mệnh lệnh : "Trương ma ma, lại đây."

      Kiếp trước của nàng, vốn là nữ Bộ đầu, dẫn dắt theo đám thủ hạ tất cả đều mang mình đao kiếm nha dịch quan sai, nhân sĩ giang hồ, những người này đều phải ngồi , nếu nàng có bản lĩnh, làm sao có thể giữ vững tam cùng tâm huyết của bọn đây? Cho nên nàng mệnh lệnh tự nhiên mang theo khí thế cùng quyền uy, mà giống như những chủ tử khác đề ép người khác rồi vênh mặt hất hàm sai khiến người.

      Vừa nghe đến mệnh lệnh của nàng, Trương ma ma "Dạ" tiếng, vội vội vàng vàng đến nàng trước mặt.

      "Đỡ ta trở về."

      "Dạ, dạ."

      Trương ma ma vội vàng dìu đỡ, nghĩ rằng biểu tiểu thư hôm nay bị làm sao vậy ? Lại có lá gan lớn như vậy dám đối mặt Liêu quản khi bùng bùng lửa giận, mà chút nào hoảng hốt.

      Nàng luôn luôn đau lòng vị biểu tiểu thư này, biểu tiểu thư là nữ tử vừa xinh đẹp lại thiện lương, vừa nghĩ đến sau khi trở về, biểu tiểu thư phải đối mặt với trừng phạt cùng quở trách, nàng liền lo lắng thôi.

      "Trương ma ma."

      "Dạ, biểu tiểu thư." Nàng vội vàng đáp lời.

      Thiếu nữ dùng thanh chỉ hai người mới nghe được, lặng lẽ với nàng: "Ta đêm qua đụng vào đầu, có số việc quên, ta cần ngươi theo ta chút chuyện..."

      Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Trương ma ma, nàng thấp giọng : "Ngươi có nguyện ý giúp ta giữ bí mật, cũng giúp ta hỗ trợ tay ?"

      Thấy vẻ mặt Trương ma ma vội vàng gật đầu, nàng nâng lên nụ cười khẽ.

      "Tốt lắm, trong lúc về, ngươi trước cho ta biết, ta sắp đối mặt với người nào, bọn họ diện mạo, bối phận ra sao, cùng với tên, tất cả đều cho ta nghe."
      tart_trung, Andrena, quỳnhpinky11 others thích bài này.

    4. Trinhsnow

      Trinhsnow Well-Known Member

      Bài viết:
      453
      Được thích:
      1,196
      hi hi ta đọc đến đâu edit đến đó nên biết nội dung tiếp theo mà spoi cho nàng, để mai đọc kiểu j cũng biết @Neavah Redneval
      honglak thích bài này.

    5. Trinhsnow

      Trinhsnow Well-Known Member

      Bài viết:
      453
      Được thích:
      1,196
      [​IMG]
      Chương 3.1
      Edit: Trinhsnow

      Nàng cần thu thập thêm tin tức, phải nắm chắc mọi tình huống cùng tình cảnh trước mắt tốt mới được.

      Khi đối mặt với vấn đề này, nàng cũng dong dài dây dưa, lập tức vào nội dung trọng điểm, theo góc nhìn của nàng về thái độ của Liêu quản đối với nàng, nàng liền có thể suy đoán được bản thân sắp phải đối mặt với chuyện gì.

      tên quản còn có thể hô to gọi với nàng, có thể thấy được chủ nhân của thân thể này địa vị trong nhà cao chút nào.

      Sau khi nghe Trương ma ma giảng giải xong, nàng có thể nắm chắc vài điểm quan trọng...

      Nguyên lai, chủ nhân của thân thể này tên là Đường Nguyệt Hàm, mười sáu tuổi, ít hơn nàng bảy tuổi.

      Nàng cho đến lúc chết, cũng hai mươi ba tuổi rồi, chưa từng hứa hôn, cũng có ý định hứa hôn.

      Nàng chỉ là tên Bộ đầu, lệ thuộc vào tứ đại hình phủ nằm trong Khánh Thiên phủ, nàng sớm hạ quyết tâm, muốn đem cả đời này kính dâng cho Khánh Thiên phủ.

      Trước kia nàng chỉ là nhi, liên quan vấn vương, mà lúc này nàng thành Đường Nguyệt Hàm, chẳng những có thêm vị đệ đệ, mà còn sống dựa vào Triệu gia.

      Triệu gia là đại gia tộc, cha mẹ của Đường Nguyệt Hàm mất khi nàng mới mười bốn tuôi, nàng cùng đệ đệ đành phải sống dựa vào gia tộc của mẫu thân.

      Khi còn sống, nàng sở dĩ có thể trở thành tứ đại danh bộ còn là nữ Bộ đầu duy nhất, trừ bỏ bên ngoài có võ nghệ cao siêu, càng phải có trí nhớ hơn người, mắt xem bốn phía, tai nghe tám phương, can đảm cẩn trọng.

      Trương ma ma lần, nàng liền hoàn toàn nhớ kỹ, đồng thời biết được chạng vạng ngày hôm qua liền thấy bóng dáng của Đường Nguyệt Hàm đâu, ai thấy nàng xuất môn, cũng ai biết nàng nơi nào, đến đêm vẫn thấy nàng xuất , Triệu phủ liền phái người tìm khắp mọi nơi, tìm cả đêm, nếu sáng nay còn tìm được nàng, báo quan.

      Nàng nghe Trương ma ma kể lại mọi chuyện xong, lập tức hiểu được việc Đường Nguyệt Hàm mất tích đơn thuần như vậy, cái nương khuya khoắt lại tự dung chạy đến ngôi miếu hoang núi, người bệnh tật, lại chết trong miếu, chỉ sợ là bị người ta giết, hơn nữa người có ngoại thương, cũng có dấu hiệu trúng độc, nếu phải đột tử, chính là bị ngạt thở mà chết.

      Nghĩ đến đây, trong lòng nàng liền có chủ ý, còn về phần là ai đem Đường Nguyệt Hàm đưa đến miếu hoang, thể biết ngay được, nhưng sao cả, nàng sớm hay muộn đều có thể điều tra ra.

      đến chân núi, bởi vì những người này khi tới tìm nàng, mang theo xe ngựa, bởi vậy chỉ có thể bộ trở về.

      Mà nàng tại là Đường Nguyệt Hàm.

      Đường Nguyệt Hàm tùy ý để Trương ma ma đỡ, khi đường, dọc theo đường ít ánh mắt hướng về nàng mà nhìn.

      Xem ra, nàng chuyện nàng mất tích tối qua được truyền ra ngoài, nên mới có ít người nhìn chằm chằm vào nàng, bọn họ còn khe khẽ , nội dung khẳng định có ý tốt.

      Trương ma ma ưu tư nhìn về phía biểu tiểu thư, nương đêm chưa về, huyên náo khiến toàn phủ sai khiến tôi tớ tìm, truyền ra bên ngoài chắc chắn dễ nghe. Bất quá nàng phát thần sắc của biểu tiểu thư tự nhiên, lại ung dung, chút đều để ý đến những ánh mắt quanh mình chuyện riêng, làm nàng thập phần kinh ngạc, như thế nào chỉ trong đêm, biểu tiểu thư lại thay đổi nhiều như vậy? Xem ra đầu bị đụng cũng rồi!

      Đường Nguyệt Hàm quả chút cảm giác cũng có, lời đồn đãi toàn chuyện nhảm chán đó cùng với nàng đâu có quan hệ gì? Nàng chính là ngừng quan sát trấn Lạc Mai này, lúc ấy nàng truy tra vụ án ở huyện Trung Dương có rất nhiều thiếu nữ mất tích, truy đến nơi đây, cuối cùng gặp chuyện bỏ mình, sau khi tỉnh lại, liền trở thành Đường Nguyệt Hàm, vừa vặn mượn thân thể này nhìn xem trấn .

      Lúc này, ánh mắt của nàng vừa hay nhìn đến, thấy người rất quen thuộc, vội vàng đuổi theo.

      Nàng đột nhiên chạy, làm cho Trương ma ma cùng mọi người kịp trở tay, nàng cũng để ý tới bọn họ kêu to, liền chui xuyên vào trong đám người đằng trước.

      Nàng nhìn lầm, thân ảnh vừa thoáng nhìn thấy vừa rồi là của Ngụy Nhạc, là phó thủ hạ của nàng.

      Ngụy Nhạc rất nhanh, nàng chạy sát theo phía sau, tại nàng có nội lực, thể thi triển khinh công, lo sợ mất dấu của , liền đến khúc rẽ, nàng phát đằng trước tụ tập rất nhiều người, vì tò mò, nên lập tức tiến về phía trước, lúc này liền nghe được thanh thảo luận của mọi người ...

      "Có chuyện gì thế này a?" Có người hỏi, hiển nhiên cũng vừa mới tới, chưa biết xảy ra chuyện gì.

      lão bá thở dài: "Phát nữ nhân chết."

      " nương nhà ai chết vậy?" Tên còn lại hỏi.

      "Nữ nhân này phải nương nhà bình thường, nàng là tứ đại danh bộ nổi tiếng kinh thành Yến Đồng."
      Last edited: 23/10/14
      tart_trung, Andrena, quỳnhpinky13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :