1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái đích báo báo - Mê Dương [22+,Nhân thú,3P]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngalibra

      ngalibra Well-Known Member

      Bài viết:
      167
      Được thích:
      369
      luongnhu96 nàng ơi ta hơi sợ sợ :th_4: sao nàng trâu thế edit xong có phải cấp cứu ko vậy :yoyo42::yoyo42::yoyo42: trông cái nam 9 này ủy mị ak nha thấy thương quớ 2 em thú cưng muốn chết còn làm bộ đuổi di há há :yoyo60:
      bornthisway011091luongnhu96 thích bài này.

    2. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 5

      “Tiểu toán bàn, tan ca rồi, còn về?” Trần Kì Quân vừa thu dọn đồ đạc, vừa hỏi đồng nghiệp ngồi cách vách mang vẻ mặt hoảng loạn.

      “Ta. . . . . . Ta muốn ở công ty đợi chút. . . . . .”

      “Cậu làm sao vậy? Lúc trước phải vừa tới năm giờ là cậu chạy mất bóng, làm sao bây giờ lại thương nhớ công ty thế?” Trần Kì Quân nhìn đồng nghiệp dường như tâm tình tốt, cố ý dùng ngữ khí thoải mái cười với .

      “Ta. . . . . . Ta muốn về nhà. . . . . . A Quân, cùng tôi uống rượu được ?” Lâm Đạm Chi đột nhiên cố sức giữ chặt tay , dùng khẩu khí khẩn cầu hỏi.

      “Uống rượu? Cậu điên rồi? Tửu lượng cậu siêu kém, tôi mới cùng cậu uống.” Trần Kì Quân nghĩ đến có lần tiểu toán bàn cẩn thận đem bia trở thành nước hoa quả mà uống sạch kết quả phát sinh thảm họa.

      Khi đó y mới vừa mua chiếc xe bảo bối kết quả là bị ói ra xe a!

      “Cầu , cùng tôi uống rượu, tôi khao!”

      “Cậu khao?” Trần Kì Quân nghe xong tròng mắt thiếu chút nữa rơi xuống.

      thể nào? Keo kiệt siêu cấp, trong từ điển của tiểu bàn toán chưa từng có chữ “khao” mà hôm nay là phải uống nhầm thuốc chứ?

      , tôi khao, mang tôi uống rượu, bây giờ tôi muốn uống rượu!” Lâm Đạm Chi đột nhiên quyền đập lên bàn.

      “Được được, cậu đừng kích động, tôi đưa cậu , giờ lập tức .” Nhìn đồng nghiệp đột nhiên biến thân thành quỷ rượu, Trần Kì Quân khỏi đau đầu.

      Cho đến lúc mang được Lâm Đạm Chi uống đến biết trời trăng mây gió gì về tới nhà, là nửa đêm .

      “Mẹ ơi, cuối cùng về đến nhà.”

      Trần Kì Quân bị quỷ rượu vừa khóc vừa cười này dày vò mà thiếu chút tong nửa cái mạng.

      “Này, tiểu toán bàn, mau xuống xe, tới nhà cậu rồi. Nhớ kỹ, cậu thiếu tôi hai vạn đồng ác, là cậu là người là khao đó, ngày mai tỉnh nên lại khất nợ của tôi.”

      Tiểu bàn toàn keo kiệt này, miệng muốn mời y uống rượu, trong bóp lại chỉ đem theo trăm đồng, làm cho người ta nhìn mà muốn hộc máu. May là người y có mang tiền, bằng còn nhục nhã sao.

      “Mau xuống xe , tôi muốn nhanh nhanh về nhà tắm rửa, ngày mai còn phải làm mà.” Trần Kì Quân đẩy đồng nghiệp say đến ngã trái nghiêng phải bên cạnh.

      cần. . . . . . Ta còn muốn uống. . . . . . Ta cần về nhà. . . . . . Ô. . . . . . Bảo bối của ta. . . . . . mất. . . . . . Ta quay về cái nhà kia làm gì. . . . . . Ô ô. . . . . .”

      “Cậu. . . . . . Cậu đừng khóc a, ai, là, đại nam nhân vì hai mèo khóc thành như vậy, còn ra gì nữa?”

      “Bảo bối của tôi phải mèo, bọn họ là báo, con báo đẹp nhất thế giới!” Lâm Đạm Chi tức giận lớn tiếng phản bác.

      “Vâng vâng, là con báo, cậu cao hứng là tốt rồi.” Trần Kì Quân nhịn được đảo cặp mắt trắng dã. Bệnh thần kinh mới có thể tin lời quỷ say này.”Tiểu toán bàn, van cầu ngươi, mau xuống xe , ta mệt chết được.”

      Trần Kì Quân xuống xe lách qua bên, mở cửa xe ra.

      “Tôi xuống xe, tôi trở về nhà!” Lâm Đạm Chi giữ chặt hai tay, chính là chịu xuống xe.

      “Trời ạ, lần sau có đánh chết tôi cũng uống rượu với cậu. Mau xuống xe cho tôi!” Trần Kì Quân sắp mất hết tính nhẫn nại, bèn kéo xuống.

      Lâm Đạm Chi đặt mông ngã ngồi đất, lên tiếng khóc lớn.”Ô. . . . . . Ngươi khi dễ ta, ta kêu Ban Ban và Điểm Điểm của ta đến cắn mông ngươi, giúp ta báo thù.”

      “Hảo hảo, gọi bọn họ tới a!” Trần Kì Quân tức giận .

      “Ô. . . . . . Ban Ban. . . . . . Điểm Điểm. . . . . . Các ngươi mau tới. . . . . . Có người khi dễ chủ nhân. . . . . . Ô. . . . . .”

      Nửa đêm nam nhân say khướt ngồi lề đường quá khó xem, Trần Kì Quân nhức đầu nhân cơ hồi chuồn thẳng.

      “Tiểu Lâm?” người nam nhân đột nhiên từ ngõ hẻm chạy tới, “Trời ạ, tôi chờ cậu cả buổi, gấp đến độ muốn nhảy lầu, cậu lại chạy uống say còn biết gì, là tức chết tôi mà! Mau tỉnh lại cho tôi!”

      “Ngô. . . . . . là khó chịu. . . . . . cần lắc nữa . . . . . .” Bị nam nhân lắc lắc mạnh mà Lâm Đạm Chi miễn cưỡng mở đôi mắt say lờ đờ ra, nhưng khi nhìn thấy người, lập tức sợ tới mức tỉnh táo lại, “A Văn? ! Sao cậu lại tới đây? Có phải. . . . . . Ban Ban cùng Điểm Điểm xảy ra chuyện gì?”

      “Hừ, coi như cậu có lương tâm còn quan tâm bọn họ. Mau, bây giờ lập tức theo tôi .” Dương Thượng Văn kéo cánh tay .

      “Được, chúng ta , tôi muốn nhìn. . . . . .” Lâm Đạm Chi bị lôi kéo được hai bước, lại đột nhiên ngừng lại ——

      Ngay sau đó, hất mạnh tay của bạn tốt, giống như hất con rắn có độc.

      “Cậu làm cái gì, còn mau .”

      được. . . . . . Cậu hiểu, tôi , tôi thể . . . . . . Ta thể. . . . . . thể. . . . . .” Lâm Đạm Chi mặt trắng như tờ giấy liều mạng lắc đầu.

      “Tôi hiểu, nhưng nếu cậu muốn tiếc nuối cả đời, bây giờ cậu tốt nhất lập tức theo tôi .”

      “Tiếc nuối cả đời. . . . . . Cậu. . . . . . Cậu cái gì. . . . . . ?” Cảm giác gió thổi vèo vèo lạnh ngắt tạc qua tim của Lâm Đạm Chi.

      “Ai, bọn họ. . . . . . xảy ra chuyện. . . . . .”

      Cho tới nay đều cố gắng thuyết phục chính mình đưa bọn họ mới là quyết định sáng suốt, mình cũng là vì tốt cho bọn họ.

      Nhưng nóng lòng thể chắp cánh bay tới y viện thú y của Dương Thượng Văn, cách tường thủy tinh nhìn thấy thảm trạng của hai con báo của mình, cả người nhất thời co liệt . . . . . .

      “Từ lúc tôi đem bọn họ về, bọn họ ăn uống, cũng để cho bất luận kẻ nào tiếp cận. . . . . .” Dương Thượng Văn xót xa mà lắc đầu, “Vì thế tôi tìm cho bọn hai báo cái huyết thống cao quý, muốn cho bọn họ giao phối, để hóa giải bọn họ tâm tình bất an nôn nóng ở kỳ động dục, nghĩ tới. . . . . . bọn họ lại cắn chết tươi hai con báo cái! Ai, cũng là ta chăm lo chu toàn, báo thần trong truyền thuyết cũng phải là phàm vật, phải tùy tiện cùng thú cái giao phối. . . . . .”

      Lâm Đạm Chi biết mình nhất định là chỗ nào có bệnh, bằng vì sao nghe Ban Ban cùng Điểm Điểm chịu cùng thú cái khác giao phối, lại vừa muốn khóc vừa muốn cười?

      “. . . . . . Vậy tại sao bọn họ lại bị thương. . . . . . người bọn họ có nhiều miệng vết thương. . . . . .” Lâm Đạm Chi cách thủy tinh, vươn tay vuốt ve vết thương đầu bọn họ, lòng như dao cắt hỏi.

      “Bọn họ vẫn muốn ra ngoài, đập vỡ rất nhiều cửa sắt cùng thủy tinh , chúng ta cũng cách nào đành phải bắn gây mê, như vậy làm tổn thương thân thể của bọn họ. Ai, tôi có biện pháp mới tìm cậu tới, bằng cứ tiếp tục như vậy, tôi sợ bọn họ . . . . . .”

      “Cậu yên tâm. . . . . .” Mặc cho nước mắt rơi xuống, Lâm Đạm Chi lại như hạ quyết định trọng đại nào đó, khóe miệng hơi cười cười.”Tôi bao giờ để cho bọn họ có việc gì nữa.”

      “Vậy tốt quá.” Dương Thượng Văn vui sướng dắt tới cửa sắt, “Tiểu Lâm, cậu thử cho bọn họ ăn cái này, cùng bọn họ trò chuyện, trấn an bọn họ chút.”

      “Được, cậu mở cửa ra.”

      “Cái gì? !” Dương Thượng Văn hoảng sợ, “ được, vậy quá nguy hiểm.”

      “Nguy hiểm? tại gặp nguy hiểm chính là bọn họ, phải tôi.”

      “Tiểu Lâm. . . . . .”

      “Tôi biết mình làm cái gì, mở cửa .”

      “Cậu. . . . . . Ai, được rồi.” lay chuyển được kiên trì của bạn, Dương Thượng Văn bất đắc dĩ phải mở ra cửa sắt.

      nhàng, chậm rãi, từng bước từng bước tiến tới như sợ bừng tỉnh mộng đẹp.

      Lâm Đạm Chi ngồi xổm xuống, từ từ vươn tay vuốt vết thương của hai hắc báo ỉu xìu, nước mắt rốt cuộc nhịn được chảy xuống.

      Ta làm cái gì. . . . . . Ta làm gì với bọn họ. . . . . .

      Luôn miệng là vì bọn họ, kỳ chỉ ích kỷ mà nghĩ đến chính mình. . . . . .

      “Ban Ban. . . . . . Điểm Điểm. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . . Đều là ta tốt. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . .”

      Hai hắc báo ngủ say đột nhiên bừng tỉnh, bật mạnh dậy, nhanh chóng rời khỏi người của Lâm Đạm Chi, hai mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm .

      phải sợ. . . . . . Là ta. . . . . . Là ta a. . . . . .” Lâm Đạm Chi khổ sở vươn tay muốn ôm bọn họ.

      “Grừ ——” hai hắc báo đè thấp thân mình, phát ra tiếng gầm trầm thấp, giống như cảnh cáo được tùy tiện tới gần.

      “Trời ạ, tiểu Lâm, ngươi mau ra đây, quá nguy hiểm .” Dương Thượng Văn gấp đến độ nghĩ muốn vọt vào.

      “Ngươi nên vào!” Lâm Đạm Chi vội vàng khiển trách, “Ngươi yên tâm, bọn họ thương tổn đến ta.”

      Lâm Đạm Chi lại đến gần, đối bọn họ ôn nhu mà , “Ban Ban, Điểm Điểm các ngươi tức giận rồi ư? Thực xin lỗi, là ta sai lầm rồi, ta nên vứt bỏ các ngươi, để cho ta mang bọn ngươi về nhà, sau đó. . . . . . tùy tiện các ngươi muốn làm cái gì làm cái đó, được ?”

      Nhìn đến vẻ mặt nghi hoặc của hai con báo nhìn , tựa hồ hiểu được ý tứ của , Lâm Đạm Chi xấu hổ đến mặt đỏ rần, “Ngu ngốc, còn muốn ta sao? . . . . . . Chính là. . . . . . Chính là ta tùy tiện các ngươi rồi!”

      Nhìn thấy vẻ mặt đỏ ửng mê người của nam nhân, hai hắc báo mới bừng tỉnh đại ngộ, lập tức hưng phấn mà nhào tới, liều mạng vươn đầu lưỡi loạn liếm mặt .

      Lâm Đạm Chi vừa khóc vừa cười ôm chặt lấy hai bảo bối mất rồi trở về, trong lòng biết mình lựa chọn tách rời khỏi quỷ đạo thông thường, rốt cuộc còn đường quay lại. . . . . .

      * * *

      “Tiểu Lâm, cậu an tâm mang theo thần báo ở nhà gỗ của tôi, núi này rất thanh tĩnh, có người nào đến, thần báo có thể hảo hảo ở trong này tĩnh dưỡng.” Dương Thượng Văn buông hành lý đơn giản của bạn, khẩu khí vội vàng .

      “Vậy. . . . . . Vậy còn cậu?”

      “Tôi? Tôi ở nơi này được, viện thú y bận rộn nhiều việc, tôi có cách nào mỗi ngày chạy xa như vậy. Nhà gỗ này tôi rất ít dùng đến, bình thường cũng ít đến, giờ vừa vặn cho các cậu dùng, cậu cũng đừng khách khí với tôi. Cậu thể ở nhà trọ kia, gian hoạt động quá , lại dễ dàng bị người phát , tôi thấy về sau các ngươi cứ ở đây là được rồi. Yên tâm, tôi miễn phí cho ngươi ở, thu tiền, chỉ cần cậu có thể thường thường để cho tôi tới nhìn hai vị thần báo, tôi liền cảm thấy mỹ mãn.”

      “Tiểu Lâm. . . . . . Cám ơn ngươi.” Lâm Đạm Chi cũng có qua có lại nắm tay chút.

      “Grừm ——” Ban Ban cùng Điểm Điểm ở bên phát ra rống giận khó chịu.

      Ban Ban lấy chân trước đập đập tay nắm của hai người, Điểm Điểm lại vung vung cái đuôi dài, đem Dương Thượng Văn đuổi đuổi sang bên như đuổi ruồi.

      Nhìn hai thần thú nguyên bản hung mãnh uy vũ mà giờ phút này lại như tiểu hài tử tính khí thích ghen tuông, Dương Thượng Văn khỏi bật cười.

      “Ha ha, tiểu Lâm, xem ra hai thần báo thực thích cậu ác, cậu đúng là diễm phúc lớn a.”

      là, cậu đừng giễu cợt tôi.” Lâm Đạm Chi thần tình xấu hổ.

      “Grừm ——” Ban Ban cùng Điểm Điểm lại phát ra rống giận, dường như rất cao hứng có người ở nơi này vướng chân vướng tay, lao thẳng đến Dương Thượng Văn bức tới cửa.

      “Hảo hảo, ta ta .” Nhìn đến hai thần báo hạ lệnh đuổi khách, Dương Thượng Văn tuy rằng còn muốn cùng bọn họ ở lại chốc nữa, nhưng là đành phải thức thời bỏ của chạy lấy người.

      “Tiểu Lâm, có chuyện gì liền gọi điện thoại cho tôi, đừng khách khí a. Hai vị thần báo tiên sinh, tái kiến .”

      Dương Thượng Văn cung kính cúi người.

      Ban Ban cùng Điểm Điểm cao ngạo ngửa đầu, cũng thèm nhìn y cái.

      thể vô phép như thế!” Lâm Đạm Chi tức giận gõ đầu bọn họ, “Mau cùng A Văn tái kiến.”

      Hai hắc báo bị chủ nhân mắng chút, lúc này tâm cam lòng chuyện muốn nên mới đối với Dương Thượng Văn gật gật đầu, xem như là chào hỏi.

      “Lúc này mới ngoan.”

      Vừa nhìn thấy nam nhân lộ nụ cười tán thưởng, hai thần báo trong truyền thuyết vô cùng tôn quý lập tức giống cún vui vẻ mà vẩy vẩy cái đuôi.

      Dương Thượng Văn nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, tán thưởng liên tục.”Tiểu Lâm, thực cậu, cậu quá lợi hại .”

      . . . . . . có gì mà. Cậu hay là mau .” biết khi nào hai dã thú lại đột nhiên động dục mà Lâm Đạm Chi đánh chết cũng muốn làm cho bạn tốt nhìn thấy hình ảnh chính mình bị đè xuống, vội vàng đuổi y .

      là, ngay cả cậu cũng đuổi tôi . Hảo hảo, lần này phải rồi, tái kiến.”

      * * *

      Cánh cửa mới đóng lại, hai dã thú háo sắc lập tức khẩn cấp nhào tới ——

      “A a. . . . . . Bại hoại, lại xé quần áo của ta. . . . . . A a. . . . . . Chậm chút. . . . . . cần cấp thôi. . . . . . Hừ ân. . . . . .”

      Áo bị cắn xé đến ra dạng gì, hai đầu vú thẳng đứng từ trong đống rách nát lộ ra, làm cho Ban Ban khát khao vươn đầu lưỡi điên cuồng mà gặm cắn liếm.

      “A a. . . . . . Trời ạ. . . . . . Trời ạ. . . . . .”

      Hai hạt đỏ thẩm bị khiến cho sưng lên ra dạng gì, thời gian dài bị dã thú đùa bỡn đầu vú trở nên mẫn cảm hơn cả nữ nhân, khoái cảm vừa sướng vừa ngứa làm cho Lâm Đạm Chi nhịn được ôm lấy tấm thân đen cường tráng kia, lớn tiếng kêu lên.

      Giống như kháng nghị ca ca đoạt thế thượng phong, Điểm Điểm cũng cam yếu thế cắn dưới quần của nam nhân, dùng đầu lưỡi dài bắt đầu liếm côn thịt phấn nộn nộn, còn chưa hoàn toàn cương lên.

      “A a. . . . . . Điểm Điểm. . . . . . chút. . . . . .”

      Tính khí mẫn cảm bị nhũ đầu gai nhọn nho của hắc báo từng chút từng chút quấy nhiễu, khoái cảm vừa phê vừa tê làm cho cả người của Lâm Đạm Chi nhịn được trận run run, tính khí cũng từng chút liền sung huyết sưng lên, từ lớp da bên ngoài lộ ra củ thịt căng tròn ——

      Cự thú màu đen nhìn chuẩn nhược điểm của nam nhân, đầu lưỡi dài đâm mạnh vào lỗ đỉnh của củ thịt, làm cho tính khí của nam nhân vừa đau vừa ngứa như muốn nổ tung!

      “A a a a. . . . . . được. . . . . . Đầu lưỡi được lộng như vậy a. . . . . . Điểm Điểm. . . . . . Tha ta. . . . . . A a. . . . . . Ngươi muốn làm ta chết . . . . . .”

      Côn thịt non nớt cho tới bây giờ chưa từng bị điên cuồng đùa bỡn như vậy, khoái cảm như muốn tiểu tiện, lại như muốn bắn tinh, làm cho Lâm Đạm Chi kêu lên cơ hồ muốn khàn . . . . . .

      Nam nhân còn chưa thoát khỏi ma trảo của dâm thú, dã thú háo sắc khác chịu đơn mà bò lên hạ thân của , dùng đầu vai mở đùi của ra, vươn đầu lưỡi dài dài bắt đầu tiến công vào cúc huyệt nho mềm mại của ——

      “A a. . . . . . được. . . . . . Ban Ban. . . . . . được liếm nơi đó ô. . . . . . rất bẩn. . . . . . được. . . . . .”

      Mặc dù lúc trước muốn quyết định cứ mặc cho bọn muốn làm gì làm, nhưng liếm dâm ô nơi khí quan dùng để bài tiết như vậy, cứ khiến cho Lâm Đạm Chi cảm thấy thẹn mà khóc lên.

      nghĩ tới nam nhân khóc sao, vừa nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì khóc của nam nhân ngược lại dục vọng của hai hắc báo càng bành lên.

      Điểm Điểm bên nhanh chóng mà đem tính khí của nam nhân cuốn vào miệng hút phun ra nuốt vào, bên dùng móng vuốt tà ác gảy gảy hai viên cầu căng cứng.

      Còn Ban Ban dùng móng vuốt mạnh mẽ mở cánh mông của nam nhân ra, làm cho cúc huyệt giấu ở giữa, đỏ tươi dâm mĩ, phát ra khí tức tình sắc mãnh liệt càng thêm lá chắn nào, cũng càng thêm thuận tiện cho y đem cái lưỡi vừa dài vừa dày đâm vào, tại nơi thịt huyệt kia chưa từng chạm tới điên cuồng mà đâm mà quấy ——

      “A a a a. . . . . . . . . . . .”

      Tràng bích mềm mại bị đầu lưỡi hỏa nhiệt cuồng dã của dã thú dâm tà bỡn cợt như thế, nhanh chóng liền phân bố lượng dâm dịch lớn, khó có thể hình dung được khoái cảm dâm đãng từ thịt huyệt cảm thấy thẹn xông thẳng lên ót, làm cho Lâm Đạm Chi lắc đầu thanh khóc kêu lên ——

      “A a a! . . . . . . được. . . . . . Ta muốn điên rồi. . . . . . A a. . . . . .”

      chịu nổi hai dã thú háo sắc ở tính khí cùng cúc huyệt cùng công kích hai tầng, Lâm Đạm Chi hai chân trận loạn đá, thân mình cong lên, côn thịt đáng thương kịch liệt run rẩy, tinh trùng dự trữ mấy ngày rốt cuộc nhịn được mãnh liệt phun ra ——

      Đầu trống rỗng, nam nhân chìm đắm trong dư vị cao trào như vũng bùn lầy xụi lơ đất, nhưng lại biết, hết thảy chưa phải chấm dứt, mà là bắt đầu. . . . . .

      Tương truyền đuôi thần báo có liệt thạch xuyên , ma lực lướt qua giết sạch địch. Thần thánh mà cao thượng.

      Nhưng giờ phút này, đuôi báo người người kính ngưỡng kia lại dâm ô đừa bỡn thịt huyệt ẩm ướt của nam nhân——

      “Ha Aha a. . . . . . Ban Ban. . . . . . Điểm Điểm. . . . . . được dùng cái kia đùa a. . . . . . Rất ngứa. . . . . . Ngứa chết ta . . . . . . Ô. . . . . .”

      Phần là thống khổ hay là vui sướng mà tiếng nức nở vang vọng trong căn nhà gỗ, Lâm Đạm Chi hai chân mở rộng gác lên đầu vai của hai hắc báo, phía trước cúc huyệt hơi hơi mở ra bị hai cái đuôi đen bóng thô dài, cưng cứng quét qua quét lại khiêu khích huyệt khẩu, như có ngàn vạn con kiến bò đầy huyệt thịt mẫn cảm, quả thực muốn đem hoạt hoạt bức điên rồi ——

      “Ô. . . . . . Ngứa chết ta . . . . . . Ban Ban. . . . . . Điểm Điểm. . . . . . Tha ta. . . . . . Tha ta. . . . . . rất ngứa a. . . . . . Ô. . . . . .”

      Mặc cho nam nhân càng ngừng khóc cầu xin tha thứ, nhưng hai dã thú háo sắc chẳng những buông tha , ngược lại còn ngày càng táo tợn hơn hai chiếc đuôi cứ luân phiên tiến ra, sâu vào trong huyệt ngứa ngáy kia, mà chỉ quét qua quét lại hời hợt ở huyệt khẩu.

      thể nghi ngờ gì nữa đây chính là hành động đổ thêm dầu vào lửa làm cho Lâm Đạm Chi hoàn toàn sụp đổ, cảm giác vừa ngứa vừa tê khiến cho người ta hận thể hung hăng dùng cái gì đó đâm chọc vào mà gãi.

      Lâm Đạm Chi phát ra tiếng kêu khóc khó nhịn, mặc kệ vặn vẹo mông cầu xin , “Ta đầu hàng . . . . . . Ta sắp điên rồi. . . . . . Van cầu các ngươi van cầu các ngươi cắm. . . . . .”

      Quên sợ hãi, quên hổ thẹn. Lâm Đạm Chi vươn hai tay dùng sức mở rộng mông ngứa muốn điên lên, chỉ nghĩ muốn hung hăng đâm chọc vào mà thống khoái ——

      “Grừm ——”

      Hai hắc báo phát ra tiếng gào thét thắng lợi, trái phải ưỡn dương cụ trương lên như muốn nổ tung đâm vào cúc huyệt mà bọn họ mơ ước từ lâu ——

      Miệng cúc huyệt mềm mại nho kia bị hai côn thịt bén nhọn lớn, móc câu dài đầy chen lấn đâm chọc vào, khiến cho Lâm Đạm Chi đau đến chết sống lại mà thất thanh thét chói tai ——

      “A a. . . . . . Đau quá. . . . . . Đau chết mất. . . . . . Từ bỏ. . . . . . được vào nữa. . . . . .”

      Nhưng tên dây hai dã thú kia đâu chịu bỏ qua như vậy, cuồng dã mà tiếng gào thét, côn eo dùng sức ưỡn ta phía trước ——

      Máu tươi xử nữ phun trào ra ——

      Tràng đạo hẹp của nam nhân rốt cục bị hai côn thịt to lớn của dã thú đồng thời kiên quyết xâm nhập xông thẳng vào!

      Mặc dù trước đó bôi trơn, nhưng tính khí dã thú to lớn cùng móc câu đó làm cho Lâm Đạm Chi đau đến thiếu chút nữa hôn mê.

      Chưa bao giờ trải qua đau đớn làm cho Lâm Đạm Chi có nháy mắt cho là mình chết, ngay cả kêu cũng gọi được.

      Mãi đến khi hai hắc báo lại bắt đầu phả hơi nóng, mãnh liệt xuyên xỏ, Lâm Đạm Chi mới tuôn ra tiếng khóc kêu ——

      “Ô a a a. . . . . . Từ bỏ. . . . . . Rút ra. . . . . . Đau quá đau quá a. . . . . .”

      Nam nhân khóc liều mạng mà cầu xin tha thứ, nhưng nơi thịt huyệt dâm mĩ này lại tràn ngập mùi máu tươi lại hoàn toàn kích phát thú tính của hai hắc báo, khiến cho bọn họ xuyên xỏ càng thêm điên cuồng ——

      cái rút ra, cái liền mạnh đâm vào chỗ sâu nhất, trong thịt huyệt của nam nhân vĩnh viễn có cái côn thịt hung hăng chà đạp đâm chọc ——

      “Ô. . . . . . Ta chịu nổi . . . . . . Ban Ban. . . . . . Điểm Điểm. . . . . . Tha ta . . . . . . Đau quá đau quá a. . . . . . Cứu cứu ta. . . . . .”

      Nam nhân bắt đầu giãy giụa cầu cứu, nhưng giãy giụa của lại làm cho móc câu đâm càng sâu, Điểm Điểm sợ nam nhân tổn thương quá kịch liệt, vội vàng khom thân xuống, vươn đầu lưỡi liếm tinh khí đau đến mềm nhũn như trấn an. . . . . .

      Ban Ban cũng phối hợp mà chậm rãi trừu động, cẩn thận tìm kiếm có thể làm cho nam nhân sung sướng chút.

      Ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ, khoái cảm trước mắt cùng đau đớn phía sau muốn làm cho Lâm Đạm Chi phân rốt cuộc là ở thiên đường hay là địa ngục, nhưng thân thể theo đuổi khoái hoạt của bản năng lại làm cho theo bản năng mà bắt đầu vặn vẹo mông.

      “Ô. . . . . . Các ngươi xấu. . . . . . Hai cây cùng nhau tiến vào. . . . . . Đau quá. . . . . .” Hốc mắt rưng rưng, bị dày vò đến chết sống lại mà Lâm Đạm Chi ở dưới thân hai dã thú nảy sinh nũng nịu như oán giận, “Bại hoại. . . . . . Hôn ta. . . . . .”

      Vươn đầu lưỡi tìm kiếm thương, hai dã thú đương nhiên phi thường vui lòng thỏa mãn nhu cầu của nam nhân.

      người hai báo tam cái lưỡi điên cuồng mà quất quýt nhau, phát ra chậc chậc tiếng nước dâm mỹ.

      Nam nhân chút nào để ý mà nuốt thóa dịch của dã thú vào, lòng đều được sung sướng chiếm hữu.

      “Hừ ân. . . . . . Xấu lắm. . . . . . Hai người các ngươi cái bại hoại. . . . . . A a. . . . . . Thoải mái. . . . . . thoải mái. . . . . .” Bị hôn ý loạn tình mê mà nam nhân bắt đầu phát ra dâm thanh lãng ngữ.

      Còn cao thủ tình ái trời sinh cũng thông minh mà thừa thắng xong lên, bắt đầu vẽ vòng như vặn vẹo cái eo, dùng hai cây côn thịt vĩ đại tìm kiếm nhược điểm trí mạng của nam nhân. . . . . .

      “Ha Aha a. . . . . . To quá. . . . . . chút. . . . . . A a. . . . . . Sâu quá a. . . . . . A a” nam nhân thở dộc dồn dập rên rỉ, mồ hôi như mưa, nhưng hai côn thịt của dã thú lúc đâm mạnh vào nơi, đột nhiên cong người lên hét ——

      “A a a a. . . . . . được. . . . . .”

      Rốt cục tìm được rồi.

      “Grừm ——” hai dã thú phát ra hung mãnh tiếng gào hưng phấn, cuồng lắc thắt lưng, cố mạng đâm chọc chỗ kia ——

      “Ô a a a a. . . . . . được. . . . . . được đâm nơi đó. . . . . . Trời ạ trời ạ. . . . . .”

      Khoái cảm dục tiên dục tử điên cuồng làm cho Lâm Đạm Chi cuồng loạn lắc đầu, khóc kêu đến sắp thể hô hấp.

      Thịt huyệt dâm loạn bị hung hăng đâm chọc chảy vũng nước, dâm dịch giàn giụa, theo rãnh đùi đem đống hỗn độn của người hai thú làm cho hạ thân ẩm ướt.

      Tiếng xuyên xỏ phốc phốc làm cho hai hắc báo háo sắc nghe xong càng thêm hưng phấn mà cuồng xuyên mãnh xỏ, cho đến khi đem nam nhân hung hăng đâm đến bắn ra ——

      “Ô a a a. . . . . . Trời ạ. . . . . . Thích chết được . . . . . . Ta muốn bắn. . . . . .”

      Từ tiếng hét cao vút, dòng màu trắng tinh dịch mạnh phun ra ——

      Thân thể của nam nhân điên cuồng mà run rẩy co rút, tràng đạo kịch liệt co rút lại siết chặt hai côn thịt hỏa nhiệt ở bên trong, kẹp làm cho hai hắc báo gào to liên tục, xuyên xỏ càng lúc càng nhanh, càng ngày càng sâu, tại hạ thân sau trận đấu đá loạn lung tung quy luật, rốt cục thân mình cứng đờ, song song ngẩng đầu lên lớn tiếng gào thét, hai dòng báo tinh như nước suối bỗng bắn ra ——

      “A a a. . . . . . Bỏng chết ta . . . . . .” Tràng bích mẫn cảm bị báo tinh hỏa nhiệt nung như muốn tan chảy, làm cho Lâm Đạm Chi đảo mắt trắng, từng đợt run rẩy. . . . . .

      Hai hắc báo như muốn cho nam nhân thụ thai mà ngừng phun ra lượng lớn tinh dịch, rất nhanh mà bụng của Lâm Đạm Chi phình như cái trống, trướng lên như muốn nứt ra ——

      “Ô. . . . . . Từ bỏ. . . . . . cần bắn nữa. . . . . . Sắp nứt. . . . . . Ô. . . . . . Trướng chết ta . . . . . .” Lâm Đạm Chi nhịn được khóc giãy giụa, nhưng hạ thân chỉ cần vừa động liền đau mà hút khí.

      Nguyên lai kỳ bắn tinh của báo vừa lâu,vừa nhiều, móc câu của côn thịt ở lúc bắn dữ tợn móc vào hộ của thú cái, đảm bảo lượng tinh dịch chảy ra ngoài, làm cho cơ hội thụ thai của thú cái càng cao hơn.

      Hai hắc báo cũng biết quá trình này làm nam nhân phi thường vất vả, bởi vậy trìu mến mà vươn đầu lưỡi liếm nước mắt ngừng chảy xuống của nam nhân. . . . . .

      Lâm Đạm Chi cảm thụ được ôn nhu của bảo bối đối với mình, trong lòng nhất thời tràn đầy tình sâu đậm.” sao. . . . . . Bắn . . . . . . Toàn bộ đều bắn vào cơ thể ta. . . . . . Ta các ngươi. . . . . . rất các ngươi. . . . . .”

      Hai hắc báo dường như nghe hiểu lời của nam nhân, đôi mắt màu tím dần dần ướt át, biểu lộ tình khó , kích động mà càng thêm đâm xâm nhập vào trong cơ thể của nam nhân.

      Ánh trăng ôn nhu từ từ rãi khác rừng núi yên tĩnh, như lời chúc phúc ôn nhu nhất dành cho thiên địa vạn vật.

      Từ giờ khắc này, mặc kệ là thân thể hay là tâm linh, người hai báo này kết hợp sâu sắc cùng với nhau, vĩnh viễn vĩnh viễn cũng chia lìa. . . . . .
      ---------------------------------------
      cho m hỏi là vs độ H hơi bị nặng cỡ 22+ :xitmau: có ai thấy mình vẫn bình thường ko zậy :061:
      Last edited: 19/10/14

    3. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      lúc trước chỉ đọc truyện ko biết quan trọng cuả like h mới bít nó quan trọng ntn đối vs 1 ed tks @honglak ủng hộ mình nhá :yoyo26:
      [​IMG]
      bornthisway011091ngalibra thích bài này.

    4. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      hehe, k có chi, mình cũng từng như v nên hiểu mà, cố lên bạn
      bornthisway011091, ngalibraluongnhu96 thích bài này.

    5. ngalibra

      ngalibra Well-Known Member

      Bài viết:
      167
      Được thích:
      369
      máu of ta @@ trz này bt huhu
      bornthisway011091luongnhu96 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :