1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Minh hôn cái đầu anh á! - Mị Tinh Nhân (Full Ngoại Truyện Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 11: Cảnh sát tới

      Edit: tiểu an nhi


      Cảm giác nặng nề đè ngực khiến Lương Ý ngủ cũng thấy khó chịu, chậm rãi nâng mí mắt nặng trĩu lên. Đập ngay vào mắt chính là khuôn mặt tinh xảo nhưng trắng bệch, lúc này tựa ngay sát cổ của . Nhìn xuống chút nữa, Lương Ý phát ra hông của mình được đôi tay to vòng qua ôm chặt.

      Vừa mới tỉnh lại nên Lương Ý vẫn còn mơ mơ màng màng, căn bản chưa ý thức được có điều gì bất thường. lúc sau, "A ——" tiếng thét kinh hãi vang vọng khắp căn phòng. Trong lúc bối rối hoảng hốt, giữ vững được cơ thể mà té xuống giường.

      Cửa phòng lập tức mở ra, quản gia vội vã bước vào. Lương Ý vừa nhìn thấy quản gia đến chạy như bay đến núp ở phía sau ông, dè dặt ghé đầu ra nhìn, len lén quan sát Sở Du nằm giường.

      "Thiếu phu nhân, phải sợ, thiếu gia làm bị thương." Quản gia bình tĩnh giải thích với Lương Ý.

      Lương Ý đứng ở sau lưng ông ta nghe thế giận dữ, "Ngày hôm qua ánh sáng vàng Thái 24 kara kia làm đui mắt ông hả? Ông thấy ta ăn. . . . . . ăn cái đó sao?" Bây giờ làm sao có đủ dũng khí để nhớ tới màn máu tanh kia chứ, chỉ có thể dùng từ “cái đó” để thay thế thôi.

      "Thiếu phu nhân, trước hết tôi phải với , đôi mắt của tôi bị ánh sáng vàng Thái 24 kara làm đui. Thứ hai —— tôi có thấy!" Quản gia dùng thái độ bình thản trong nháy mắt giết chết Lương Ý.

      hít sâu vào hơi, cố gắng đè xuống lửa giận, tỉnh táo : "Ngài quản gia, nghi thức cũng hoàn tất rồi, vậy tôi có thể ——"

      Quản gia lên tiếng.

      Lương Ý nghĩ nghĩ chút, sau đó kiên định thốt ra lời thề son sắt: "Có phải ông lo lắng sau khi tôi trở về báo cảnh sát hay ? Tôi có thể thề, nhất định ." Mới là lạ! Chỉ cần bước ra khỏi đây bước, lập tức gọi điện báo cảnh sát, bắt hết mấy kẻ mê tín dị đoan này .

      "Thiếu phu nhân, phu nhân có chuyện muốn với ."

      Lương Ý nhất thời cảm thấy lo lắng, trong lòng thực muốn gặp mặt bà, nhưng cũng có cơ hội lựa chọn, chỉ có thể nhắm mắt mà .

      Khi Lương Ý bước ra khỏi cửa, thoáng nhìn lại cách bài trí cũng như đồ dùng trong phòng, đột nhiên phát ra, đây chính là căn phòng mà lần trước khi chạy trốn cửa của nó tự động mở ra.

      được chừng mười mét quản gia dừng bước, mở cánh cửa bên cạnh, khom người làm tư thế mời vào.

      Lương Ý đứng ở trước cửa phòng chần chừ chút, bất đắc dĩ đành phải tiến vào.

      "Tiểu Ý!" Mẹ Sở thấy Lương Ý vào, khóe miệng lập tức nâng lên đường cong hoàn mỹ, ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua rèm cửa hắt vào trong phòng, chiếu sáng gương mặt xinh đẹp của bà. Cảnh vật trông thực tốt đẹp, tựa như bức tranh tiên nữ vô tình hạ xuống phàm trần.

      "Bác sợ sao?" Tối hôm qua vừa mới cầm dao giết người, sao giờ bà lại có thể bình thản như chưa hề có chuyện gì xảy ra? Lương Ý cau mày nhìn mẹ Sở cười ôn hòa trước mặt, nỗi sợ hãi đối với bà nhất thời dâng lên.

      Nụ cười bên môi của mẹ Sở thoáng cứng đờ, "Con sợ?" Bà xoay người lại nhấc bình trà lên rót chén, bước tới phía trước, đưa cho . Lương Ý nhìn bà tiến lại gần theo bản năng lui về phía sau hai bước, cũng nhận chén trà trong tay mẹ Sở.

      Tay cầm chén trà cứng ngắc giữa trung, nụ cười mặt mẹ Sở tắt ngấm, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, "Tiểu Ý, con muốn về nhà đúng !"

      Trái tim Lương Ý lỡ mất nhịp, đề phòng hỏi, "Lúc trước bác chỉ cần nghi lễ kết thúc để cháu về nhà, chẳng lẽ bây giờ bác giữ lời nữa?"

      "A. . . . . . Đương nhiên là phải giữ lời." Mẹ Sở cười .

      Lương Ý hồi hộp, tim đập nhanh hơn, có chút hưng phấn, nhưng vẫn lo bà lừa .

      "Chỉ có điều. . . . . ."

      Quả nhiên, "Chỉ có điều gì ạ?" Lương Ý vội vàng hỏi.

      Mẹ Sở đưa tay lên vuốt ve gò má trắng nõn của Lương Ý, chậm rãi , "Chỉ có điều, bác muốn bế cháu trai!"

      Lời của bà đối với Lương Ý mà khác nào quả bom nguyên tử, gần như khiến cả người nổ tung đến mảnh vụn cũng còn.

      Nhìn vẻ mặt Lương Ý sững sờ, hình như mẹ Sở rất hài lòng với phản ứng của . Sau đó, bà thả tay xuống, xoay người lại, thong thả ngồi xuống ghế quý phi, nhấp ngụm trà.

      "Bác. . . . . . Bác. . . . . . vừa rồi. . . . . . là đùa đúng ạ?" Lương Ý ngơ ngác hỏi lại, giọng có chút run rẩy.

      Mẹ Sở nhàng cười tiếng, ý cười bên môi càng đậm, "Tiểu Ý, bác rất nghiêm túc. Hơn nữa, con cũng kết hôn với tiểu Du rồi, sinh con là chuyện hết sức bình thường mà, phải sao?"

      "Sở Du chết!" Lương Ý lớn tiếng phản bác.

      Nụ cười bên khóe miệng của mẹ Sở biến mất, tươi cười trong mắt chỉ sau khắc thay thế bằng bão táp giận dữ.

      "Tiểu Ý! Con được phép nguyền rủa chồng của con!" Tốc độ của bà rất chậm, ngữ điệu lạnh lẽo vô cùng, gương mặt xinh đẹp chợt toát ra vẻ dữ tợn.

      Thái độ thay đổi đột ngột của mẹ Sở khiến trái tim Lương Ý như dừng đập, mất tự nhiên quay mặt sang bên, muốn nhìn thẳng vào mắt bà.

      Ý thức được bản thân hành động luống cuống, mẹ Sở lập tức bình ổn lại tâm tình của mình. Chỉ khắc sau, bà dịu dàng lên tiếng nhận lỗi với Lương Ý, "Tiểu Ý, là bác tốt, khiến con hoảng sợ rồi."

      Lương Ý gì, len lén nhìn bà cái, "Bác ,

      đòi hỏi của bác cháu đồng ý.”

      Nghe vậy, mẹ Sở cũng buồn, chỉ là nhàng câu, “Tiểu Ý, cháu cần đồng ý với bác luôn bây giờ. ngày nào đó cháu chấp nhận, dù sao cháu cũng thể rời khỏi nơi này.”

      Bà điên rồi! Lương Ý thầm mắng trong lòng.

      Bất chợt bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, mẹ Sở lạnh nhạt : “Vào !”

      Vừa dứt lời, cửa phòng được mở ra, người phụ nữ trung niên có hơi đẫy đà vào, đứng đối diện trước mặt Lương Ý khẽ gật đầu chào hỏi, sau đó mới bước tới chỗ của mẹ Sở, ghé sát vào tai bà thầm điều gì đó.

      Mẹ Sở thoáng liếc qua Lương Ý rồi quay sang với người phụ nữ trung niên, “Đưa thiếu phu nhân trở về phòng!”

      “Dạ!” Người phụ nữ trung niên cung kính cúi đầu, ngay sau đó bước tới với Lương Ý: “Thiếu phu nhân, xin mời!”

      Trước khi , nhìn lướt qua mẹ Sở ngồi ghế quý phi cái.

      Ngoài hành lang.

      “Bụng của tôi khó chịu quá, có thể để tôi toilet được ?” Lương Ý chợt lên tiếng với người phụ nữ trung niên.

      Bà ta nhìn vẻ mặt sốt ruột của thoáng do dự: “Ở bên này, thiếu phu nhân!” Cuối cùng vẫn quyết định dẫn đường.

      Đại khái mất khoảng hai phút, Lương Ý cảm thấy hình như tới rồi, quả nhiên, đúng như trong trí nhớ của , hành lang phía trước tách ra làm hai lối rộng rãi.

      Người phụ nữ trung niên quay lại với Lương Ý: “Thiếu phu nhân, bên trái!”

      Lương Ý gật đầu cái, nhấc chân lên, nhưng lại hướng sang hành lang bên phải lấy tốc độ chạy nước rút 100m mà vọt . Người phụ nữ trung niên sửng sốt, định hô to lên, nhưng sợ người ở lầu dưới nghe được, vậy nên thể làm gì khác hơn là mình chạy nhanh đuổi theo.

      ta! Là ta! Chính là ta! Bạn tốt của chúng ta, cảnh sát!

      Lương Ý lòng vui như mở cờ, hưng phấn tới nỗi muốn hát bài nhạc chế vui nhộn. Lần này thực phải cảm ơn bản thân từng học khẩu ngữ, vậy nên mới biết chuyện có cảnh sát tới tra hỏi Sở gia. Nếu cơ hội trốn thoát tốt như vậy trôi qua lãng phí vô ích rồi.

      Còn chút là tới cầu thang xuống đại sảnh, đoạn ngắn nữa thôi, nhanh nhanh, còn mười mét nữa, chỉ còn mười mét, cố lên nào!

      Phía cuối hành lang sáng lên ánh mặt trời rực rỡ, khiến Lương Ý có cảm giác mình tới thiên đường, thoát khỏi địa ngục phía sau rồi.

      Nhanh, cuối cùng cũng tới, chỉ có bước thôi…

      ------------------

      Hinh Hinh khoác lên chiếc áo mỏng, sắc mặt tái nhợt ra mở cửa, nhìn thấy Lưu Na đứng bên ngoài có hơi kinh ngạc.

      Lưu Na nhìn lướt qua áo khoác của , nhàn nhạt hỏi: “ khỏe sao?”

      “Ừ.” Hinh Hinh nhàng gật đầu, ngay sau đó lại ngẩng đầu lên khẩn trương hỏi, “Có tin gì của tiểu Ý chưa?”

      “Chưa có.” Lưu Na kiên nhẫn trả lời câu hỏi của , rồi lại lạnh lùng hỏi, “Tớ muốn hỏi cậu về chuyện của tiểu Ý trước khi mất tích.”

      Giọng của Lưu Na có chút lạnh lẽo, chân mày khẽ nhíu lại, dưới hai mắt có quầng thâm, có thể thấy đêm qua ngủ đủ giấc.

      “Vào nhà rồi hãy .” Hinh Hinh mời Lưu Na vào nhà, Lưu Na cũng khách khí. Sau khi bước vào trực tiếp ngồi xuống ghế sa lon, nhìn mấy đồ đặt mặt bàn cái.

      “Cậu cũng dùng loại mỹ phẩm dưỡng da này?” Lưu Na cầm hộp mỹ phẩm còn chưa xé bao bì từ bàn lên hỏi.

      Hinh Hinh liếc mắt nhìn hộp mỹ phẩm trong tay Lưu Na, gật đầu cái, lơ đãng , “Lúc trước nghe tiểu Ý là dùng rất tốt, nên mới nhờ cậu ấy mua cho hộp.”

      “À, vậy sao.” Lưu Na để mỹ phẩm dưỡng da xuống, “ Lương ngày đó người thông báo cho tiểu Ý tới tham gia tang lễ là cậu, có phải ?”

      Lưu Na vừa dứt lời, Hinh Hinh thấp giọng khóc nức nở, “Đều tại tớ tốt. Tớ nên thông báo cho cậu ấy dự tang lễ gì đó. Nếu phải vì tới đó dự tang lễ cậu ấy cũng xảy ra chuyện…” Hốc mắt Hinh Hinh đỏ hoe, nước mắt ngừng rơi xuống.

      Lưu Na vốn là kiểu nữ sinh luôn hùng hùng hổ hổ, đối với những việc như an ủi người khác, thực biết phải làm thế nào, chỉ đành phải an ủi mấy câu tượng trưng, rồi tiếp tục hỏi, “Ngày tiểu Ý mất tích, cậu có gặp cậu ấy ?”

      Hinh Hinh vừa lau nước mắt, vừa nhàng lắc đầu, ý gặp. Sau đó dường như nhớ ra điều gì hỏi lại, “ tại cảnh sát có đầu mối gì chưa?”

      Lưu Na lắc đầu, xách túi từ ghế salon lên, “Nếu hôm đó cậu gặp qua tiểu Ý thôi, tớ trước.” Dứt lời, Lưu Na lập tức đứng dậy, xoay người rời .

      Hinh Hinh tiễn Lưu Na ra tới cửa, chần chừ chút rồi với , “Na Na, nếu phía cảnh sát có tin tức gì cậu có thể cho tớ biết được ?”

      Lưu Na nhìn Hinh Hinh lúc lâu, sau đó mới chậm rãi gật đầu.
      Last edited: 15/10/14
      linhdiep17, Kem Đá, Snow3 others thích bài này.

    2. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      nàng à... nàng cắt đúng đoạn ghê aaaa... làm tim ta bị treo ngược rùi nè, hix... hok biết chị có chạy thoát được ta? hồi hộp quá...
      thanks nàng^^

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 12: Ăn cái gì

      Edit: tiểu an nhi


      Đúng lúc Lương Ý sắp bước xuống được cầu thang, định lớn tiếng hô cứu mạng đôi tay to lớn đột nhiên xuất ; bịt chặt miệng của lại, sau đó nhanh chóng kéo cả người về phía sau.

      "Ưm. . . . . ." Lương Ý tức giận lắc đầu giãy giụa, muốn thoát ra khỏi bàn tay kia.

      "Thiếu phu nhân, đừng phản kháng nữa! Mau trở về phòng với thiếu gia !" Quản gia dùng tay giữ chặt lấy , tay còn lại vẫn che kín miệng, cứ thế lôi trở về. Trong quá trình đó, Lương Ý ngừng khua tay đá chân, cuối cùng cũng đá phải cái thùng rác ở chỗ quẹo hành lang.

      Thùng rác bị đá văng ra phát ra thanh khá lớn, Lương Ý nghe thấy ở lầu dưới có giọng nam lên tiếng hỏi: "Tiếng động đó là gì vậy?"

      "Chắc là thú nuôi của nhà tôi lục thùng rác làm nó bị đổ thôi."

      Bà ta dối! Bà ta là kẻ lừa đảo, đừng tin bà ta! Lương Ý điên cuồng gào thét trong đầu, miệng bị bịt kín khe hở, hoàn toàn thể phát ra được tiếng nào.

      Càng bị kéo về phía sau cách xa cầu thang xuống đại sảnh, càng cảm thấy tuyệt vọng. Cuối cùng, Lương Ý vẫn bị quản gia cùng người phụ nữ trung niên kia mang về phòng mà tối hôm qua cùng với Sở Du “ngủ” ở đó.

      Cánh cửa nặng nề khép lại, cạch tiếng rồi hoàn toàn yên tĩnh. Lương Ý điên cuồng đập vào cửa phòng, đập đến sưng đỏ cả tay mà cũng có ai để ý, bất đắc dĩ phải từ bỏ, tránh cho tự đem bàn tay mình đập bị thương.

      Lén lút liếc mắt nhìn sang Sở Du vẫn còn ở giường, Lương Ý rón ra rón rén tới chiếc ghế sa lon cách xa cái giường nhất, cẩn thận dè dặt ngồi xuống. Thỉnh thoảng lại quay đầu lại quan sát "người" nằm giường, nhìn xem có dấu hiệu tỉnh lại hay .

      Cứ lặp lặp lại hành động nhàm chán đó làm Lương Ý dần dần cảm thấy buồn ngủ. Cuối cùng cũng mệt mỏi cầm cự được nữa, ngồi ghế sa lon nặng nề ngủ thiếp .

      Lương Ý biết mình ngủ mất bao lâu, khi từ trong giấc mộng tỉnh lại trời tối. Còn mơ màng bỗng nhiên truyền đến thanh dạ dày sôi ùng ục, cảm thấy bụng rất đói, nghĩ lại hình như cả ngày hôm nay chưa ăn cái gì rồi.

      Khi Lương Ý còn ảo não vì đói bụng, tiếng gõ cửa nhàng chợt vang lên. Sau đó cửa phòng được mở ra, người phụ nữ trung niên bưng thức ăn vào tới trước mặt Lương Ý, đặt khay thức ăn lên bàn trà.

      "Thiếu phu nhân, mời dùng bữa!" Bà ta xong nhìn lướt qua Sở Du nằm giường cái, vẻ mặt có hơi sốt ruột.

      Lương Ý nhìn khay thức ăn đủ sắc đủ vị mở miệng hỏi, "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

      " hơn mười giờ, thiếu phu nhân. Nếu còn chuyện gì khác, tôi xin phép ra ngoài trước." Người phụ nữ trung niên cung kính .

      Lương Ý liếc qua cánh cửa phòng rộng mở, "Ở đây có toilet ?" muốn thử vận may lần nữa.

      "Ở trong phòng này có. Thiếu phu nhân, tôi ra ngoài trước." Bà ta xong lập tức bước nhanh ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

      "Mẹ nó! Chiêu này về sau dùng được nữa rồi. Thôi cứ ăn cơm trước , có sức rồi nghĩ biện pháp khác." Nghĩ tới nghĩ lui, Lương Ý quyết định ăn trước rồi nghĩ sau, dù sao đói bụng cũng chạy thắng người ta được.

      Chỉ có điều, Lương Ý hăm hở bới cơm, hoàn toàn hề phát ra "người" vẫn nằm ở giường, tròng mắt luôn khép chặt kia dưới ánh đèn từ từ mở ra.

      "Ừm, thức ăn ở đây tệ, điều kiện vật chất cũng tồi." Lương Ý vừa ăn vừa cảm khái, trước mỹ thực ngon miệng quên mất nguy hiểm tiềm ở đằng sau từ lâu rồi.

      "Ăn ngon ?"

      Bất chợt, đôi tay trắng bệch, lạnh lẽo từ phía sau vòng qua cổ, ôm lấy Lương Ý. Gò má đẹp đẽ còn thân mật tựa sát vai , đôi môi mỏng kia ghé vào vành tai, nhàng hỏi .

      Bàn tay cầm đũa của Lương Ý run lên cái, ngón tay bất giác vô lực làm đôi đũa rơi xuống đất, thân thể cũng tự chủ được mà run rẩy.

      "Lạnh sao?"

      Tiếng vừa dứt, Lương Ý cảm thấy cảm giác lành lạnh, mềm nhũn liếm qua vành tai của mình, trong nháy mắt cả người nổi đầy da gà.

      " . . . . . . . . . từ. . . . . . lúc nào. . . . . . lại. . . . . . tỉnh, tỉnh. . . . . . tới đây. . . . . . " Lương Ý sợ hãi lắp bắp mãi thành câu.

      "Mới dậy thôi." Sở Du buông cánh tay ôm cổ Lương Ý ra, nâng cằm của nhàng quay lại, ép cùng bốn mắt nhìn nhau.

      Lương Ý dám nhìn thẳng vào mắt Sở Du, nhưng cằm lại bị giữ chặt, thể giãy ra, đành phải di chuyển ánh mắt sang nhìn cái bình hoa bàn trà.

      Thấy bản thân có làm như thế nào thà nhìn cái bình hoa chứ nhất quyết chịu nhìn mình, Sở Du nhất thời cảm thấy giận dữ. thả tay giữ cằm Lương Ý ra, tới trước bình hoa, giơ cao nó lên rồi đập mạnh xuống đất.

      Bình hoa bị ném vỡ thành vô số mảnh vụn, hoa tươi đẹp đẽ cắm ở trong bình lúc này cũng bị Sở Du dẫm nát dưới chân.

      Lương Ý bị hành động đột ngột của làm cho giật mình hoảng sợ, động cũng dám động, thân thể lại càng run lẩy bẩy.

      Sở Du thấy ánh mắt Lương Ý lúc này đặt ở bình hoa nữa mới mím chặt môi tới trước mặt , muốn vươn tay ôm lấy mặt Lương Ý lại bị dùng tay gạt ra.

      " . . . . . . . . . có phải muốn ăn tôi hay ?" Lương Ý hoảng sợ nhìn Sở Du chằm chằm, bày ra tư thế phòng vệ. Trong lòng thầm tính toán, nếu như Sở Du thực hành động cùng ta đấu đến khi nào lưới rách cá chết thôi.

      Vậy mà điều khiến Lương Ý kinh ngạc chính là, Sở Du vừa nãy còn nổi giận đùng đùng sau khi
      Minh hôn chương 12
      CHƯƠNG 12: Ăn cái gì

      Edit: tiểu an nhi

      Đúng lúc Lương Ý sắp bước xuống được cầu thang, định lớn tiếng hô cứu mạng đôi tay to lớn đột nhiên xuất ; bịt chặt miệng của lại, sau đó nhanh chóng kéo cả người về phía sau.

      "Ưm. . . . . ." Lương Ý tức giận lắc đầu giãy giụa, muốn thoát ra khỏi bàn tay kia.

      "Thiếu phu nhân, đừng phản kháng nữa! Mau trở về phòng với thiếu gia !" Quản gia dùng tay giữ chặt lấy , tay còn lại vẫn che kín miệng, cứ thế lôi trở về. Trong quá trình đó, Lương Ý ngừng khua tay đá chân, cuối cùng cũng đá phải cái thùng rác ở chỗ quẹo hành lang.

      Thùng rác bị đá văng ra phát ra thanh khá lớn, Lương Ý nghe thấy ở lầu dưới có giọng nam lên tiếng hỏi: "Tiếng động đó là gì vậy?"

      "Chắc là thú nuôi của nhà tôi lục thùng rác làm nó bị đổ thôi."

      Bà ta dối! Bà ta là kẻ lừa đảo, đừng tin bà ta! Lương Ý điên cuồng gào thét trong đầu, miệng bị bịt kín khe hở, hoàn toàn thể phát ra được tiếng nào.

      Càng bị kéo về phía sau cách xa cầu thang xuống đại sảnh, càng cảm thấy tuyệt vọng. Cuối cùng, Lương Ý vẫn bị quản gia cùng người phụ nữ trung niên kia mang về phòng mà tối hôm qua cùng với Sở Du “ngủ” ở đó.

      Cánh cửa nặng nề khép lại, cạch tiếng rồi hoàn toàn yên tĩnh. Lương Ý điên cuồng đập vào cửa phòng, đập đến sưng đỏ cả tay mà cũng có ai để ý, bất đắc dĩ phải từ bỏ, tránh cho tự đem bàn tay mình đập bị thương.

      Lén lút liếc mắt nhìn sang Sở Du vẫn còn ở giường, Lương Ý rón ra rón rén tới chiếc ghế sa lon cách xa cái giường nhất, cẩn thận dè dặt ngồi xuống. Thỉnh thoảng lại quay đầu lại quan sát "người" nằm giường, nhìn xem có dấu hiệu tỉnh lại hay .

      Cứ lặp lặp lại hành động nhàm chán đó làm Lương Ý dần dần cảm thấy buồn ngủ. Cuối cùng cũng mệt mỏi cầm cự được nữa, ngồi ghế sa lon nặng nề ngủ thiếp .

      Lương Ý biết mình ngủ mất bao lâu, khi từ trong giấc mộng tỉnh lại trời tối. Còn mơ màng bỗng nhiên truyền đến thanh dạ dày sôi ùng ục, cảm thấy bụng rất đói, nghĩ lại hình như cả ngày hôm nay chưa ăn cái gì rồi.

      Khi Lương Ý còn ảo não vì đói bụng, tiếng gõ cửa nhàng chợt vang lên. Sau đó cửa phòng được mở ra, người phụ nữ trung niên bưng thức ăn vào tới trước mặt Lương Ý, đặt khay thức ăn lên bàn trà.

      "Thiếu phu nhân, mời dùng bữa!" Bà ta xong nhìn lướt qua Sở Du nằm giường cái, vẻ mặt có hơi sốt ruột.

      Lương Ý nhìn khay thức ăn đủ sắc đủ vị mở miệng hỏi, "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

      " hơn mười giờ, thiếu phu nhân. Nếu còn chuyện gì khác, tôi xin phép ra ngoài trước." Người phụ nữ trung niên cung kính .

      Lương Ý liếc qua cánh cửa phòng rộng mở, "Ở đây có toilet ?" muốn thử vận may lần nữa.

      "Ở trong phòng này có. Thiếu phu nhân, tôi ra ngoài trước." Bà ta xong lập tức bước nhanh ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

      "Mẹ nó! Chiêu này về sau dùng được nữa rồi. Thôi cứ ăn cơm trước , có sức rồi nghĩ biện pháp khác." Nghĩ tới nghĩ lui, Lương Ý quyết định ăn trước rồi nghĩ sau, dù sao đói bụng cũng chạy thắng người ta được.

      Chỉ có điều, Lương Ý hăm hở bới cơm, hoàn toàn hề phát ra "người" vẫn nằm ở giường, tròng mắt luôn khép chặt kia dưới ánh đèn từ từ mở ra.

      "Ừm, thức ăn ở đây tệ, điều kiện vật chất cũng tồi." Lương Ý vừa ăn vừa cảm khái, trước mỹ thực ngon miệng quên mất nguy hiểm tiềm ở đằng sau từ lâu rồi.

      "Ăn ngon ?"

      Bất chợt, đôi tay trắng bệch, lạnh lẽo từ phía sau vòng qua cổ, ôm lấy Lương Ý. Gò má đẹp đẽ còn thân mật tựa sát vai , đôi môi mỏng kia ghé vào vành tai, nhàng hỏi .

      Bàn tay cầm đũa của Lương Ý run lên cái, ngón tay bất giác vô lực làm đôi đũa rơi xuống đất, thân thể cũng tự chủ được mà run rẩy.

      "Lạnh sao?"

      Tiếng vừa dứt, Lương Ý cảm thấy cảm giác lành lạnh, mềm nhũn liếm qua vành tai của mình, trong nháy mắt cả người nổi đầy da gà.

      " . . . . . . . . . từ. . . . . . lúc nào. . . . . . lại. . . . . . tỉnh, tỉnh. . . . . . tới đây. . . . . . " Lương Ý sợ hãi lắp bắp mãi thành câu.

      "Mới dậy thôi." Sở Du buông cánh tay ôm cổ Lương Ý ra, nâng cằm của nhàng quay lại, ép cùng bốn mắt nhìn nhau.

      Lương Ý dám nhìn thẳng vào mắt Sở Du, nhưng cằm lại bị giữ chặt, thể giãy ra, đành phải di chuyển ánh mắt sang nhìn cái bình hoa bàn trà.

      Thấy bản thân có làm như thế nào thà nhìn cái bình hoa chứ nhất quyết chịu nhìn mình, Sở Du nhất thời cảm thấy giận dữ. thả tay giữ cằm Lương Ý ra, tới trước bình hoa, giơ cao nó lên rồi đập mạnh xuống đất.

      Bình hoa bị ném vỡ thành vô số mảnh vụn, hoa tươi đẹp đẽ cắm ở trong bình lúc này cũng bị Sở Du dẫm nát dưới chân.

      Lương Ý bị hành động đột ngột của làm cho giật mình hoảng sợ, động cũng dám động, thân thể lại càng run lẩy bẩy.

      Sở Du thấy ánh mắt Lương Ý lúc này đặt ở bình hoa nữa mới mím chặt môi tới trước mặt , muốn vươn tay ôm lấy mặt Lương Ý lại bị dùng tay gạt ra.

      " . . . . . . . . . có phải muốn ăn tôi hay ?" Lương Ý hoảng sợ nhìn Sở Du chằm chằm, bày ra tư thế phòng vệ. Trong lòng thầm tính toán, nếu như Sở Du thực hành động cùng ta đấu đến khi nào lưới rách cá chết thôi.

      Vậy mà điều khiến Lương Ý kinh ngạc chính là, Sở Du vừa nãy còn nổi giận đùng đùng sau khi nghe thấy lời , lửa giận trong mắt lại lập tức tiêu tan. Đôi tay khựng lại giữa trung cũng nhàng buông xuống, đầu ngón tay thon dài thỉnh thoảng vân vê vải quần. khẽ cúi đầu, những sợi tóc lòa xòa trước trán che khuất đôi mắt vốn xinh đẹp.

      "Bây giờ sao?"

      Tiếng của Sở Du có hơn lúc trước chút, nhưng đối với Lương Ý mà , thanh đó khác nào là tiếng bom đánh úp khủng bố. run rẩy, thể tin chất vấn : " ngờ lại có thể muốn ăn tôi bây giờ."

      Nghe vậy, Sở Du lập tức ngẩng đầu lên, "Vậy, ngày mai nhé." Tốc độ cực nhanh, giống như trưng cầu ý kiến của .

      "Ngày mai!. . . . . ." Vẻ mặt Lương Ý nghẹn ngào giống như Trái đất đến ngày tận thế, " đừng ăn tôi mà, có được ? Lúc tôi uống thuốc nhung hươu mà lớn lên, nhìn tôi giờ trông có vẻ bình thường, nhưng ra khi còn bé đầu của tôi rất to. Sau này đầu lớn thêm nữa mà thân thể lại dài ra, cho nên thoạt nhìn mới giống đứa trẻ to đầu. Hơn nữa ngày nào tôi cũng ăn dầu mỡ, thịt nạc, toàn thân chỗ nào là có độc. mà ăn tôi bị độc chết đấy."

      Sở Du nhìn lâu, sau đó mới yếu ớt câu, " ra em tới cái này."

      biết vì sao, Lương Ý dường như cảm thấy trong giọng của chứa mất mát, có lẽ đối với người có độc toàn thân như thể ăn được nên cảm thấy thất vọng thôi.

      Nhà họ Lương.

      "Chị Na Na, uống nước ." Lương Tư đặt cốc nước lên mặt bàn rồi ngồi xuống bên cạnh Lưu Na.

      Lưu Na bưng cốc lên, uống ngụm, "Tiểu Tư, dì Lương thế nào rồi?."

      " có vấn đề gì lớn, mẹ em vừa mới được châm cứu, ngủ rồi. Chủ yếu là gần đây cảm xúc của bà rất bất ổn." Lương Tư chua xót .

      Lưu Na rũ mí mắt xuống, đuôi mắt đảo qua, "Đa Đa đâu?"

      "Đa Đa ở trong phòng của tiểu Ý." Lương Tư thở dài "Gần đây Đa Đa cũng chịu ăn gì cả. Ngày nào cũng chui vào trong phòng tiểu Ý, giống như đợi tiểu Ý quay về."

      Lưu Na trầm mặc hồi lâu, sau đó lại hỏi, "Còn chú Lương, vẫn chưa về nhà sao?"

      "Hôm nay ba về, em tới sân bay đón ông rồi."

      " Bân về!" Lưu Na kinh ngạc .

      Lương Tư gật đầu, định thêm điều gì nữa tiếng chuông di động bất chợt vang lên. nhìn màn hình điện thoại, là ba Lương, lập tức ấn nút trả lời."Ba, ba xuống máy bay rồi ạ. Dạ, mẹ sao cả, con biết rồi, gặp lại ba sau!"

      Sau khi Lương Tư cúp điện thoại thấy Lưu Na mất hồn nhìn chằm chằm vào di động của mình, giống như bị câu hồn vậy, khó hiểu lên tiếng hỏi, "Chị Na Na, sao lại nhìn chằm chằm vào điện thoại của em thế, chẳng lẽ điện thoại của em có vấn đề gì sao?"

      "Tiểu Tư, có phải di động của tiểu Ý có cài đặt phần mềm chống trộm hay ?"

      "Phần mềm chống trộm" Lương Tư lẩm bẩm lại mình, rồi chợt bừng tỉnh hiểu ra, "Ý của chị là, chúng ta có thể xác định được vị trí của tiểu Ý thông qua điện thoại."

      "Xác định được vị trí chính xác chưa chắc, nhưng ít nhất chúng ta cũng có thể điều tra theo hướng này, biết đâu tìm được manh mối gì đó." xong, Lưu Na lập tức lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bấm số gọi đến Cục cảnh sát.

      Mười hai giờ sáng hôm đó.

      người đàn ông mặc áo mưa màu xanh dương cũ rách vác cái bao tải khổng lồ chậm rãi con đường u ám. Cách đó xa có chiếc xe hơi màu đen đỗ dưới tán cây nhãn xum xuê, mưa tí tách rơi xuống mui xe.

      Bao tải vai người đàn ông ướt đẫm, động tác của ta có chút vội vàng, liếc mắt nhìn biển số xe cái, ta nhanh chóng bước về hướng chiếc xe đỗ.

      lát sau, ta chạy tới trước cửa sổ xe hơi, nhàng vỗ vỗ cửa kính xe.

      Cửa kính từ từ hạ xuống, ta lập tức kéo sát cái bao tải lại gần, mở bao ra, bên trong lộ ra cái đầu của người đàn ông trẻ tuổi, máu hòa lẫn với nước mưa chảy ngừng ở mặt.

      "Hàng đem tới, tiền đâu?"

      Người đàn ông ngồi trong xe vươn tay ra thử dò xét hơi thở của người nằm trong bao, vẫn còn thở, ông ta xoay người vào bên trong lấy ra chiếc hộp.

      Người đàn ông mặc áo mưa nhận được cái hộp lập tức mở ra, liếc mắt nhìn qua rồi nhanh chóng đóng lại.

      "Lần sau giao hàng ở đâu?"

      Người đàn ông ngồi trong xe chỉ chỉ cây nhãn phía bên ngoài.

      "Vậy tôi trước." Người đàn ông mặc áo mưa xong, vội vã xoay người rời .

      Người đàn ông bên trong xe bước ra ngoài lôi cái bao tải lên xe, sau đó nhàn nhạt hỏi quay sang hỏi người ngồi bên cạnh mình, "Tại sao trực tiếp lấy trái tim của cậu ta luôn?"

      Người đàn ông ngồi bên cạnh khẽ nhếch khóe môi: " sợ hãi của loài người chính là sức mạnh của chúng ta."
      Last edited by a moderator: 15/10/14
      linhdiep17, Kem Đá, Snow3 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 13: có cách nào đoạt người

      Edit: tiểu an nhi


      thân mình ở trong phòng, Lương Ý ngừng qua lại giữa giường và ghế salon, có vẻ như suy nghĩ rất đau đầu, thỉnh thoảng nét mặt lại thoáng lên khổ sở, sầu lo, nóng nảy. lúc sau, quay đầu lại nhìn đồng hồ báo thức, bây giờ giờ sáng, Sở Du ra khỏi phòng cũng được nửa tiếng rồi.

      Cuối cùng, Lương Ý cắn môi, thở dài tiếng, ủ rũ cúi đầu ngồi phịch xuống ghế salon. thực nghĩ ra được biện pháp chạy trốn khả thi nào cả.

      Lúc này, cánh cửa truyền đến thanh mở khóa, trái tim Lương Ý đập lỡ mất nhịp, trong nháy mắt toàn thân cứng ngắc, cả người rơi vào trạng thái phòng bị cao độ.

      "Tiểu Ý."

      Cửa phòng được mở ra, Sở Du mặc áo sơ mi trắng vào, thấy Lương Ý ngồi ở ghế sa lon gọi tiếng. Sau đó đóng chặt cửa, bước nhanh tới trước mặt , vòng tay ôm chặt.

      Lương Ý bị Sở Du ôm chặt chết lặng, thân thể lạnh lẽo của khiến bất giác rùng mình cái. Hình như còn cảm nhận được mùi giống như rỉ sắt từ người .

      "Tiểu Ý, mệt lắm sao?" Sở Du ngẩng đầu, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt tràn đầy nhu tình.

      Lương Ý cố gắng lắc lắc cái cổ cứng ngắc. Sở Du trước mắt khiến cảm thấy thực xa lạ, à , phải là vô cùng xa lạ. Trong trí nhớ của , Sở Du vĩnh viễn đều bày ra vẻ mặt như pocker, tuyệt đối giống với tại, ôn hòa lại dịu dàng thế này.

      ". . . . . . vừa đâu vậy?" Lương Ý hơi chần chừ hỏi.

      vừa dứt lời chợt phát ra ánh mắt của Sở Du sáng bừng lên, đưa tay lên, vuốt ve khuôn mặt , có chút hưng phấn hỏi, "Tiểu Ý, em quan tâm tới tôi sao?"

      Lương Ý gì, thừa nhận cũng phủ nhận, bởi vì sợ chính mình chẳng may cẩn thận bậy gì đó lại chọc giận . Nếu tức giận ăn thịt . tieuannhiddlqd Nếu thế, bằng cứ thuận theo ý của , để cho vui mừng chút, ít nhất cũng có thể giữ được mạng của mình.

      hồi lâu sau, Lương Ý cố gắng tạo ra giọng mềm mại nhất có thể lên tiếng, "Sở Du, rất thích tôi phải ?" Nhưng ngữ điệu lại hết sức máy móc, hoàn toàn nghe ra có chút dịu dàng nào ở trong đó cả. Có lẽ bởi vì quá mức cứng ngắc, nên ngược lại càng nghe giống như mặc cả giá tiền ở ngoài chợ, ngay chính bản thân cũng cảm thấy xấu hổ với giọng của mình.

      Vậy mà người trong trạng thái hưng phấn là Sở Du lại hoàn toàn nhận thấy vẻ miễn cưỡng trong lời của , trái lại còn cực kỳ vui vẻ thận trọng mà gật đầu, vui sướng trong mắt như muốn tràn ra.

      "Vậy, có thể. . . . . . cho tôi về nhà thăm mẹ tôi lát ?" Lương Ý nhàng hỏi, cũng cẩn thận từng li từng tí quan sát vẻ mặt của .

      Lương Ý vừa xong, hưng phấn mặt Sở Du lập tức biến mất, từ từ khôi phục trở lại là thiếu niên mặt lạnh mà quen thuộc.

      "Em muốn về nhà?" rũ mắt xuống, môi mím lại chặt, giọng lạnh nhạt.

      Lương Ý thấp thỏm gật gật đầu

      Sở Du vuốt ve khuôn mặt Lương Ý, bàn tay bắt đầu mập mờ chậm rãi di chuyển dần xuống phía dưới, lướt qua cổ của , tới xương quai xanh dừng lại. Mỗi chỗ đầu ngón tay chạm qua, làm da của Lương Ý đều nổi lên lớp da gà.

      "Sau khi em về nhà, còn có thể quay lại đây ?" lẳng lặng nhìn , đôi mắt đen nhánh giống như cái động sâu đáy, dường như muốn hút cả người vào trong đó.

      Lương Ý nấc cái, vẫn kiên định trả lời, "Có."

      "Em dối!" Sở Du bực tức hét lên đẩy xuống ghế salon, gân xanh trán nổi lên giật giật, ngũ quan xinh đẹp vì tức giận mà trông có vẻ đáng sợ.

      Lương Ý giật mình, ngã ở ghế salon, khẽ ngẩng đầu dậy .

      "Tiểu Ý, hình như em biết, mỗi lần em dối tự chủ được nấc cái." Giọng của Sở Du dịu dàng mà cưng chiều tựa như lời tâm tình, nhưng kết hợp với khuôn mặt vặn vẹo giờ lại tạo thành hình ảnh ác quỷ đáng sợ báo thù.

      "Tôi. . . . . ." Lương Ý ngờ ngay cả thói quen này của mình mà cũng biết, có chút kinh hãi.

      Lúc này, Sở Du bất chợt cúi đầu xuống, ở cần cổ trắng noãn của thô lỗ cắn cái. Lương Ý sợ hãi hét lên, cho là mình bị cắn chết ngay lúc này Sở Su lại bất ngờ ngừng lại, ngẩng đầu lên, nhàng , " cho phép dối tôi nữa! Nếu . . . . . ."

      Dưới ánh mắt uy hiếp của Sở Du, Lương Ý lập tức gật đầu như giã tỏi.

      "Tiểu Ý. . . . . ."

      Tiếng gọi buồn bã thê lương làm đầu óc
      Lương Ý trong nháy mắt giống như bị điện giật, cả người tê dại, cảm giác sợ hãi bất giác tiêu tan.

      lại cúi đầu xuống lần nữa, đưa đầu lưỡi ra, nhàng liếm láp vết cắn cổ .

      Kích thích truyền từ dưới cổ làm đại não của Lương Ý lập tức khôi phục vận hành. vội vã đưa tay đẩy ra, vòng tay ôm chặt cơ thể, nhanh chóng bật người ngồi dậy, ánh mắt đề phòng nhìn Sở Du.

      “Sao vậy?” Sở Du nghiêng đầu, đôi mắt mờ mịt, ba nút áo của áo sơ mi biết bị tháo ra từ khi nào, xương quai xanh cùng da thịt trắng trẻo bày ra sót chút gì.

      “Tôi lừa là tôi sai, nhưng tôi muốn về nhà. Tôi cầu xin , để tôi về nhà mà. Chuyện xảy ra đêm hôm đó, tôi thề, tuyệt đối ra.” Lương Ý chắp tay ở trước ngực, điềm đạm đáng khẩn cầu .

      Sở Du lâu cũng gì, cứ như vậy nhìn . Lương Ý bị nhìn kinh hồn bạt vía, mười đầu ngón tay đan vào nhau bắt đầu run rẩy, đôi mắt to tròn lóe lên bi thương.

      “Bất kỳ người nào cũng thể đoạt em rời khỏi tôi!” Ánh mắt nóng rực nhìn Lương Ý chăm chú, vẻ mặt Sở Du dứt khoát cho thương lượng.

      Bộ dạng quyết tuyệt của Sở Du khiến Lương Ý lặng người, sắc mặt trắng bệch, từ từ buông thõng hai tay xuống, quay đầu sang hướng khác, muốn nhìn nữa.

      “Cốc cốc…”

      Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, ánh mắt Sở Du thoáng qua chút kiên nhẫn. “Vào .”

      Cửa phòng nhàng được mở ra, quản gia thân Tây trang phẳng phiu ưu nhã bước vào.

      Quản gia liếc mắt nhìn chiếc ghế salon ở đằng sau hai người cái, rồi cúi đầu cung kính với Sở Du: “Thiếu gia, phu nhân muốn cậu tới gặp bà.”

      Sở Du nhướn mày,tầm mắt lướt qua quản gia, lạnh lùng : “ biết.” Dứt lời, quay đầu lại dặn dò Lương Ý “Ngoan ngoãn chờ tôi quay về”, sau đó theo quản gia rời khỏi phòng.

      Cục cảnh sát.

      cảnh sát, xác định được vị trí của em tôi chưa?” Lương Bân cố gắng nhẫn, nhìn sĩ quan cảnh sát sắp xếp tài liệu mặt bàn.

      Sĩ quan cảnh sát nhanh chóng sắp xếp lại hồ sơ trong tay, liếc nhìn Lương Bân cùng Lưu Na đứng ở phía sau, nhàn nhạt trả lời, “ Lương, tại nhân lực của chúng tôi đủ, người phụ trách xác định vị trí qua vệ tinh còn xử lý chuyện khác, cho nên chuyện này phải chờ thêm thời gian nữa. Mọi người trước hết cứ quay về chờ tin tức của chúng tôi !”

      Lưu Na nghiêng người về phía trước, túm lấy cổ áo của sĩ quan cảnh sát, rống giận, “Chờ thêm thời gian nữa! Mấy người còn muốn chúng tôi đợi thêm bao lâu? hai ngày rồi, ngay cả manh mối cũng có, chỉ biết chúng tôi quay về chờ. tại chúng tôi cung cấp đầu mối cho mấy người, mấy người lại còn nhân lực đủ? Rốt cuộc các người có ý gì hả?”

      , hành động này có thể coi là hành hung cảnh sát, buông tôi ra mau!” Sĩ quan cảnh sát kêu to, thu hút chú ý của những người khác. Lương Bân nháy mắt ra hiệu cho Lưu Na, Lưu Na thể làm gì khác hơn là tức giận hất cổ áo của ta ra, quay người lại.

      Sĩ quan cảnh sát kia phẫn hận nhìn chằm chằm Lưu Na, trong miệng còn ngừng lẩm bẩm mắng, “Đúng là người dã man.”

      ai là người dã man hả?” Lưu Na nghe xong lửa giận càng lớn, lập tức xông lên, chuẩn bị sống còn với ta nhưng lại bị Lương Bân ngăn lại.

      cảnh sát, rốt cuộc tới khi nào mới cho chúng tôi biết vị trí của Lương Ý?” Lương Bân hỏi.

      Sĩ quan cảnh sát khinh miệt liếc mắt lườm Lưu Na cái, cao ngạo : “Phải chờ vụ án kia kết thúc mới có thể biết được.” Dừng lại chút, ta còn , “ Lương, sao mọi người có thể khẳng định là em của bị mất tích, mà phải là cùng người đàn ông khác làm bậy rồi bỏ trốn?”

      …” Lưu Na có kích động muốn vả vỡ cái mồm đê tiện của tên này lại bị Lương Bân bắt được tay, chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.

      “Em của tôi phải là loại người đó. Nếu các bận rộn như vậy chúng tôi xin phép trước.” Lương Bân ôn hòa xong, cũng vươn tay cùng sĩ quan cảnh sát bắt tay cái. Trong nháy mắt khi buông ra, trong móng tay dài từ ngón trỏ lặng lẽ rơi xuống ít bột màu trắng vào trong ly trà của ta đặt ở bàn.

      ra khỏi Cục cảnh sát, Lưu Na tức giận chất vấn Lương Bân, “Miệng tên đó đê tiện như vậy, sao để cho em dạy tên đó bài học?”

      giúp em dạy dỗ ta rồi.” Lương Bân khóe miệng khẽ cong, tròng mắt thoáng qua tia giễu cợt.

      Lưu Na có chút khó hiểu, định hỏi lại từ trong Cục cảnh sát truyền đến tiếng hét đau đớn thấu đến tận trời xanh.
      Last edited by a moderator: 16/10/14
      linhdiep17, Snow, DangThuy2 others thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 14: Chuyện cũ hồi còn trẻ (3)
      Editor: quacauphale

      "Bằng Phi, có phải cậu thích Mỹ Lâm lớp bên cạnh hay ?" Thiếu niên cao to mặc đồng phục học sinh xông tới từ phía bên phải hành lang, mình vòng quanh thiếu niên đeo mắt kính tựa vào hành lang đọc quyển sách trong tay, giọng cợt nhả.

      "Cậu muốn làm gì?" Thiếu niên đeo mắt kính cảnh giác nhìn ta.

      Thiếu niên cao to hé miệng cười cười, với ta như tên trộm, "Tôi theo đuổi Y Linh Lạc lớp chúng ta rồi."

      "Cái gì?" Thiếu niên đeo mắt kính kinh ngạc, vội vàng hỏi ta: "Cậu theo đuổi cậu ấy thế nào?"

      Thiếu niên cao to ngẩng đầu cao ngạo, "Cậu muốn biết?"

      Thiếu niên đeo mắt kính gật đầu nặng nề.

      "Hì hì. . . . . . Nhưng ra là như vầy. tuần trước, tôi len lén chọc thủng bánh xe cậu ấy, sau giờ tan học tôi liền giả bộ ngang qua, thuận đường chở cậu ấy về nhà, sau đó, cậu biết đó." Dứt lời, còn nháy nháy mắt.

      "Loại chủ ý ti tiện thế mà cậu cũng nghĩ ra được?" Thiếu niên đeo mắt kính nhìn ta chằm chằm, khinh bỉ hành vi của ta.

      Mắt thiếu niên cao to trợn trắng, "Thôi , cái gì mà chủ ý ti tiện! Có thể cưa được cậu ấy chính là ý kiến hay. Cậu giả bộ gì chứ, cứ thế này nếu như người ta bị nam sinh khác theo đuổi, cậu đừng tới tìm tôi khóc lóc kể lể!"

      "Tôi mới !" Thiếu niên đeo mắt kính khinh thường .

      "Reng reng. . . . . ."

      Tiếng chuông vào lớp vang lên, học sinh đứng ở chỗ hành lang bắt đầu trở lại phòng học. Duy chỉ có thiếu niên cao to vẫn còn đứng ở hành lang, bộ dáng như có điều suy nghĩ.

      Lúc giáo cầm sách giáo khoa ngang qua hành lang vẫn còn nhìn thấy đứng ở hành lang tò mò hỏi, "Bạn học Sở, sao em còn chưa trở về lớp học?"

      Sở Du nghe được giọng quay đầu liếc cái, lại nhìn hướng cách đó xa chút, có biểu cảm gì, " thoải mái."

      Vừa mới xong, liền nện bước chân dài tới hướng lầu dưới, lưu lại giáo muốn lại thôi.

      Chắc là. . . . . . phòng y tế thôi. giáo nghĩ thầm.

      đành phải đến lớp học, với thầy giáo Nhậm chỗ rồi mới trở về lớp mình dạy.

      Bãi xe

      Sở Du lái xe tầm vài vòng trong bãi, mới tìm được chỗ đỗ xe lớp mình. Sau khi quay vòng mới phát chỗ đỗ xe hôm nay có xe mới.

      Xác định tốt mục tiêu, ngồi xổm người xuống, lại phát mình có dụng cụ đâm bánh xe, nhìn xung quanh, cũng phát vật bén nhọn nào cả, mím chặt cánh môi mỏng, tròng mắt thoáng qua tia khổ não.

      Khi ánh mắt chuyển dời đến kim băng trước ngực mình lập tức tháo kim băng trước ngực ra, dùng sức đâm ở bánh xe phía sau, lúc này bánh xe giống như khí cầu tiết khí, "Xì" cái liền bẹp. Nhìn thấy bánh xe xẹp xuống, trong nháy mắt ánh mắt sáng lên. Lắc đầu cái, nhìn qua lốp xe phía trước căng phồng, khóe miệng bứt lên nụ cười đắc ý, tiếp tục đưa ma trảo ra, hướng về phía bánh trước dùng sức đâm, bánh trước cách nào trốn tránh mà theo vết xe đổ.

      Thấy mục đích của mình đạt được, hài lòng đứng lên, vỗ vỗ bàn tay của mình, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng ban đầu, sau đó xoay người tự nhiên rời .

      Trong lớp

      Lương Ý cảm giác sau lưng mình hình như là bị ánh mắt sáng quắc đốt cháy, cảm thấy cực kỳ tự nhiên, càng ngừng giãy dụa thân thể, muốn trốn tránh ánh mắt nóng rực sau lưng.

      "Lương Ý, em cứ uốn qua uốn lại làm gì? muốn học ra ngoài cho tôi. Đừng làm ảnh hưởng tới bạn học Sở phía sau em học." Thầy giáo giảng giải đề thi toán, nhìn thấy ngừng giãy dụa thân thể giận tím mặt.

      Lương Ý bị thầy giáo toán trách mắng oan ức cúi đầu, Lưu Na ngồi ở bên cạnh thấy cúi đầu cũng cúi thấp đầu xuống theo, im lặng dùng hình miệng hỏi : cậu sao vậy?

      Sở Du cứ nhìn chằm chằm sau lưng tớ. Lương Ý nghiêng đầu dùng hình miệng trả lời ấy.

      phải chứ? Có phải cậu làm chuyện gì chọc giận cậu ấy rồi ? Lưu Na phỏng đoán.

      có! Lương Ý phủ nhận.

      Vậy cũng tốt, chỉ là nhìn có cái gì, nếu cậu ấy đánh cậu, nhớ gọi tớ! Tớ đập bẹp cậu ấy giúp cậu! Lưu Na trượng nghĩa vỗ vỗ ngực mình, sơ ý chút, dùng lực lớn khiến mình bị sặc.

      "Lưu Na, em sao vậy! ?" Thầy giáo toán nhịn được chất vấn ấy.

      "Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . . có việc gì, tự bị sặc, thầy cứ tiếp tục!" Lưu Na vuốt ngực của mình để mình thở thông suốt.

      "Hừ!" Thầy giáo toán dùng sức lắc sách giáo khoa trong tay mình, oán hận nhìn chằm chằm hai người bọn Lương Ý, hận thể đuổi các ra khỏi phòng học.

      Ngồi ở sau lưng Lương Ý, ánh mắt nóng rực của Sở Du vẫn bám chặt lấy Lương Ý, tay phải nắm bút thỉnh thoảng vẽ ở sách giáo khoa. Hồi lâu, giống như là nghĩ tới điều gì làm hài lòng, lần đầu tiên khóe miệng kéo ra đường cong, mắt phượng dài rủ xuống, trong tròng mắt đen nhánh đều là dịu dàng.

      Bạn ngồi cùng bàn ở bên cạnh , bạn học Lâm Cường lại bị nụ cười "dịu dàng như mật" bỗng nhiên xuất khóe miệng dọa cho đến bệnh tim gần như phát tác. Phải biết rằng, ta ngồi cùng bàn với Sở Du gần 3 tháng, trong 3 tháng này, đừng bảo là nụ cười, ngay cả vẻ mặt, ta cũng chưa từng thấy thay đổi. Có lúc ngay cả ta cũng hoài nghi, ngồi ở bên cạnh mình phải là người sống sờ sờ, mà là tượng gỗ hình người tinh sảo. tại, tượng gỗ ràng nở nụ cười, xem, có hù dọa người ? Tình hình này căn bản là phim kịnh dị!

      Sau khi tan học

      Sở Du dựa vào trước cổng trường ồn ào ầm ĩ, dư ánh trời chiều đều hắt lên ngũ quan của , gương
      14.10.20

      Minh hôn cái đầu á

      Chương 14


      mặt tuấn tú trắng nõn dát lên tầng màu vàng kim nhàn nhạt. Thân hình cao ngất càng làm cho đứng trong đám học sinh trung học như hạc đứng trong bầy gà, đưa tới ít ánh mắt nam sinh nữ sinh.

      Các thiếu nữ đứng ở cách đó xa, sắc mặt ửng hồng giọng thảo luận với bạn mình.

      “Chúng ta có nên lên bắt chuyện với ấy hay ?” Thiếu nữ tóc dài trong đó vô cùng hưng phấn.

      tốt đâu. ấy thích người khác quấy rầy ấy.” tóc ngắn e sợ nhìn trộm cái, rất nhanh liền cúi đầu.

      Thiếu nữ tóc dài vui chu miệng lên, “Tớ giống, dáng người tớ xinh đẹp như vậy, ấy mới cảm thấy tớ quấy rầy ấy!” Tràn đầy tự tin đá lông nheo, người nào đó lại quay mặt qua.

      “Hừ! Tớ mới tin. Tớ muốn lên chuyện với ấy.” Dứt lời, bước tới.

      “Lâm Lâm…”

      Các thiếu nữ cùng phe với thiếu nữ tóc dài nhìn thấy ta tới, cũng vội vàng theo, hy vọng thiếu nữ dài có thể bắt chuyện khiến mình cũng có thể với mấy câu.

      “Hắc, tớ tên là Lâm Lâm, nữ sinh lớp6/12, chúng ta có thể kết giao làm bạn ?” Thiếu nữ tóc dài ỏn ẻn .

      Tròng mắt Sở Du thoáng qua tia kiên nhẫn, giơ tay lên, nhìn đồng hồ cổ tay chút.

      “Bạn học Sở, cậu nghe thấy tôi chuyện với cậu à? Cậu có biết cậu làm vậy là rất có lễ phép hay ?” Thiếu nữ tóc dài giận dữ ngút trời lớn tiếng chất vấn .

      tóc ngắn kéo kéo cánh tay ta, giọng khuyên lơn ta, “Lâm Lâm, thôi . Chúng ta nên quấy rầy cậu ấy.”

      Sở Du vẫn chuyện, mắt phượng thon dài chứa đầy tức giận, cả người tản mát ra hơi thở lạnh lẽo, thiếu nữ tóc dài bị ánh mắt đáng sợ của ta dọa sợ hết hồn, lui lại phía sau mấy bước.

      Thiếu nữ bên cạnh thấy thế, liền tranh thủ kéo ta ra.

      “Đúng, đúng, thôi . Chúng tớ phải cố ý quấy rầy cậu, bây giờ chúng tớ .” tóc ngắn vội vàng cúi thấp đầu xin lỗi.

      Thiếu nữ tóc dài cam lòng, muốn tiếp tực “lấy lại công đạo” cho mình, lại bị các thiếu nữ lôi “vèo” .

      Các thiếu nữ rời khỏi khiến cơn tức giận của Sở Du chậm rãi lắng xuống, trong ghế xe màu đen phía ngoài cổng trường có người đàn ông trung niên ra, chỉ thấy người đàn ông cung kính hỏi, “Thiếu gia, chúng ta còn chưa à?”

      “Chờ thêm chút nữa!” nâng cổ tay lần nữa, trong ngươi tràn đầy kiên nhẫn.

      Người đàn ông cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn Sở Du, giọng : “Như vậy, thiếu gia, tôi trở về trong xe chờ cậu trước.”

      “Ừm.” Sở Du lạnh lùng đáp.

      Người đàn ông bước nhanh ra cổng trường học, mở cửa xe, ngồi xuống, tiếp tục chờ đợi.

      Hồi lâu, Sở Du rốt cuộc thấy Lương Ý đạp xe chở Lưu Na lấy tốc độ như rùa chạy hướng cổng trường học.

      Lúc cách cổng trường học tầm 30 mét, họ ngừng lại, kiểm tra xe, sau đó Lương Ý sầu não biết gì đó với Lưu Na.

      Sau khi Lưu Na nghe xong, tầm mắt đảo quanh cổng vòng, phát , vì vậy kéo Lương Ý chạy đến.

      Sở Du nhìn thấy Lưu Na ngoài kế hoạch, tâm tình chưa ra hình dáng gì, nhưng lại thể biểu trước mặt Lương Ý, chỉ có thể rũ mắt, che giấu vui trong con ngươi.

      Lưu Na đề nghị giúp đỡ, chở các đoạn đường, đồng ý, nhưng trong lòng có kích động muốn bỏ rơi Lưu Na. Ở trong khoang xe, Lương Ý vẫn cúi đầu, Lưu Na lại ríu rít khiến cảm thấy chán ghét, chỉ có thể thông qua kính quan sát Lương Ý cúi đầu.

      Kế hoạch tiến hành thuận lợi khiến trái tim Sở Du phiền muộn ban đầu ở lớp học chuẩn bị tốt nội dung, muốn chuyện trời đất với bị gác lại sau ót, bởi vì thích bị Lưu Na quấy rầy và Lương Ý ở chung.

      Thế nhưng khi phát Lương Ý len lén liếc trộm thoải mái của biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là cảm giác vui sướng, tự chủ nâng khóe môi lên. Sở Du cảm thấy hôm nay là ngày kỷ niệm đáng giá nhất năm nay của .

      Rạng sáng 12 giờ, nhà họ Sở.

      Bưng thức ăn khuya vào gian phòng, quản gia liếc mắt nhìn “thi thể” xe ô tô tan tác đất, chỉ có thể đề nghị, “Thiếu gia, nếu chúng ta mua chiếc mới nhé.”

      Sở Du ngẩng đầu nhìn chằm chằm quản gia hồi lâu, mặt nghiêm túc, chậm rãi gật đầu.

      Quản gia thu dọn “phần còn lại của chân tay bị cụt” đất, lại nghe Sở Du cứng rắn lên cầu, “Giống nhau”.

      “Dạ, thiếu gia.”

      Quản gia gật đầu cái, nhìn linh kiện xe tán loạn mặt đất, khỏi yên lặng nhắc nhắc lại ở trong lòng: aish, cũng chỉ có thiếu gia mới có năng lực vá bánh xe tách rời. Lại , đây là xe ai? Lại muốn thiếu gia tự mình sửa chữa. chuyện lạ hiếm có.
      Last edited by a moderator: 20/10/14
      linhdiep17, Kem Đá, Snow2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :