Xấu nữ như cúc - Hương Thôn Nguyên Dã(c67)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 8: Giựt giây cho ca ca đến trường

      Edit: Cửu Trùng Cát

      Dương thị nghe xong lời của Cúc Hoa rất là động tâm, Uông thị cũng đồng ý, hai người đều cảm thấy để cho Thanh Mộc biết chữ là đại . Cúc Hoa đợi Thanh Mộc phản đối, liền nhìn :

      - "Ca ca cũng cần vội vã , chờ sang năm xem thu hoạch . Nếu chúng ta thu hoạch tốt, ngươi phải học. phải còn có người vài ba chục tuổi còn khảo tú tài cùng cử nhân sao, ngươi như vậy, chỉ có chút lớn đọc sách có gì được? Ngươi học vài thứ, về sau chúng ta phải có thể qua rất tốt sao?"

      Thanh Mộc quái dị nhìn muội muội , sao nàng biết nhiều như vậy? Dương thị lại đánh nhịp theo, quyết định sang năm nhất định phải đưa con đọc sách. Khuê nữ đều có cái nhìn lâu dài như vậy, tự bản thân bà làm nương còn có thể so với khuê nữ có kiến thức àh? Cúc Hoa rất đúng, học nhiều chút bản mới là đúng đắn, bằng mỗi ngày ở nhà làm việc còn phải gặp cảnh khốn cùng ư? Bản thân bà cùng cha bọn phải làm nửa đời người sao, trong nhà vẫn là hình dáng này.

      Uông thị nhìn Cúc Hoa tán thưởng : "Muốn ta , vẫn là Cúc Hoa của chúng ta thông minh nhất!" Đáng thương cho đứa , nếu mặt như thế này...

      Cúc Hoa hé miệng cười, biết mọi người quan tâm nàng, chuyện đều dè dặt cẩn trọng. Thanh Mộc gặp nương muốn bản thân đọc sách, chần chờ hỏi:

      - "Ta đọc sách, trong nhà nhiều việc tính sao?"

      Dương thị vui : " phải còn có ta cùng cha ngươi sao? Hai bộ xương già này của chúng ta còn chưa vỡ khung đâu! Cũng phải cho ngươi chơi, muội muội ngươi đều muốn cho ngươi , so với ngươi nó có kiến thức hơn."
      Cúc Hoa đối Thanh Mộc : "Ca ca, ta cũng nghĩ muốn đọc sách!"

      Thanh Mộc cứng họng xem Cúc Hoa, biết như thế nào trả lời.

      Cúc Hoa giọng : "Ngươi cũng cảm thấy ta đến trường được, phải ? Nếu ngươi đọc sách, trở về dạy ta nhận được chữ phải tốt sao? Ngươi người đến trường học nhưng mà là học cho cả hai người chúng ta." xong hai mắt nháy mắt nhìn Thanh Mộc.

      Thanh Mộc lập tức gật đầu : "Tốt, ca ca đọc sách, học vài thứ trở về chỉ lại muội muội."

      Cái nguyện vọng này của Cúc Hoa đạt thành, trong lòng thư sướng cực kỳ, nhìn Thanh Mộc cười tủm tỉm. Nàng nghĩ, cho ngươi đến trường vẫn là có thể, học được rất tốt, heo và gà ta khẳng định có thể dưỡng tốt. Dương thị cùng Uông thị cũng cao hứng nhịn được, giống như chỉ cần Thanh Mộc vừa học, là có thể học đầy bụng kinh luân vậy.

      Bóc xong vỏ quả tượng tử (quả sồi), chuyện còn lại giao cho hai huynh muội, bà ngoại cùng Dương thị lại chuyển tới phòng bếp. Thanh Mộc dựa theo cầu của Cúc Hoa đem tất cả ruột quả đập, sau đó bỏ vào nước ngâm trong cái thùng gỗ; cách đoạn thời gian liền đổi lần nước khác, thay đổi bốn năm lần như vậy, ngâm hai ngày mới cầm cho heo ăn, heo tự nhiên là ăn.

      Trong phòng bếp, dưới trợ giúp của Uông thị, Dương thị bên nấu cơm, bên lau nước mắt nhìn nương nàng :

      - "Nương, ngươi nhìn Cúc Hoa của ta phải làm sao a? Ta mỗi lần nhìn thấy khuê nữ như vậy tim ta đau, trong lòng ta đành."

      Uông thị thở dài : "Cho nên ngươi mới muốn nỗ lực làm việc a! Đưa Thanh Mộc đọc sách cũng là đúng. Chỉ cần các ngươi sống tốt, Cúc Hoa chính là gả được, cũng sợ."
      Dương thị gật đầu, lại hỏi Uông thị: "Nương, nhân phẩm khuê nữ nhà Lưu Phú Quý kia như thế nào? Việc khác sợ, chỉ sợ nàng ghét bỏ Cúc Hoa của ta."

      Uông thị cười : "Bát tự còn chưa có xem đâu, ngươi hao tốn tâm suy nghĩ làm gì? Muốn ta , quan tâm cưới khuê nữ nhà ai, cưới về các ngươi cũng muốn tách ra sống mình, nàng chính là ghét bỏ em chồng cũng ghét bỏ nhìn thấy —— lại chung, ăn cơm chung. Cúc Hoa lại kém so với khuê nữ Lưu Phú Quý kia, đến lúc đó vợ chồng các ngươi mang theo khuê nữ đem cuộc sống qua ngày làm tốt lên, cũng cần xem sắc mặt ai!"

      Dương thị liên tục gật đầu, cảm thấy lời này đến đúng tâm khảm, dựa vào ai cũng bằng dựa vào chính mình. Chính là Thanh Mộc đối với Cúc Hoa tốt, nhưng tương lai cưới thê tử cũng thể để cho hai đầu khó xử được. Nương còn hồi thỉnh bà mối nhà Lưu Phú Quý chuyện, cẩn thận châm chước phen, chọn Thanh Bắc thôn Vương bà mối chuyến này —— cũng phải Vương bà mối có bao nhiêu tốt, nhưng mà là được cái gần, có tin tức gì lập tức có thể biết thôi.

      Giữa trưa, Trịnh Trường Hà về nhà, gặp nhạc mẫu đến, cũng rất cao hứng, ngốc ngốc nở nụ cười. tay ông còn cầm chuỗi cá dùng nhánh cây xâu lại, dường như hiến vật quý đứng ở trước mắt Cúc Hoa, : "Khuê nữ, này cho ngươi hầm canh uống. Con cá này dễ ăn."

      Cúc Hoa biết ông là chuyện nàng ăn tôm mặt bị mẫn cảm, lòng nàng cảm thấy ấm áp, nhìn lão cha liếc mắt cái, tay nhanh chóng tiếp lấy xuyến ngư (cá được xâu lại thành vòng), giọng : "Ta thu thập, hồi có thể làm tốt. Vừa vặn bà ngoại đến, cũng gì đồ ăn."

      Giữa trưa bàn cơm, Dương thị lại đem chuyện bà cùng Cúc Hoa tính toán duy trì cho con trai đọc sách cùng trượng phu. Trịnh Trường Hà đương nhiên cũng đồng ý. Con cái ông nhiều, đối đôi con trai con đều là bảo bối , hơn nữa hai cái oa tử đều nghe lời, ông cũng bớt lo, cho nên phàm là đề cập chuyện của bọn , liền phản đối.

      - "Hôm kia ta có nghe ai đó , trong thôn ta thu lưu (thu giữ + lưu lại) lão tú tài, thôn trưởng chuẩn bị thỉnh dạy cho mấy đứa trong thôn —— nhóm oa nhi này muốn đọc sách cần chạy đến Hạ Đường Tập nữa. Nếu thực có chuyện đó, phương diện nàythật tốt!"

      Thanh Mộc nghe xong mặt cứng đờ —— chẳng lẽ muốn cùng với nhóm tiểu oa nhi còn kéo nước mũi ngồi chung cùng nhau đọc sách?

      Cúc Hoa hai mắt sáng lấp lánh nhìn ca ca, cho đổi ý. Thanh Mộc nhớ tới trọng trách của bản thân, chỉ phải kiên trì :

      - " Buổi chiều ta nhà thôn trường hỏi tiếng, nếu thực có chuyện này, liền sớm học chút."

      Cúc Hoa lúc này mới vừa lòng hé miệng nở nụ cười, Dương thị cùng Trịnh Trường Hà cũng đều liên tục gật đầu. Uông thị cười tủm tỉm :

      - "Thanh Mộc nếu học, về sau hẳn là có tiền đồ. Bà ngoại chờ hưởng ngươi phúc của ngươi!"

      Trịnh Trường Hà cười : "Nương, xem người kìa, Thanh Mộc cùng Cúc Hoa về sau đều hiếu thuận với người."

      Uông thị cũng là có mệnh hưởng phúc, ở nhà Cúc Hoa ăn chút cơm trưa xong, để ý Dương thị giữ lại, lập tức vội vàng chạy trở về —— trong nhà bà cũng còn nhiều việc! Thanh Mộc cùng bà ngoại, bởi vì muốn tới nhà thôn trưởng hỏi thăm chuyện học đường, thuận tiện đưa bà ngoại về —— Dương thị đưa cho nương bà túi lạc, có hơn mười cân!

      - "Thanh Mộc, đây là muốn đâu?" Mới vừa ra Thanh Nam thôn, phía sau chiếc xe bò chạy tới, lái xe là thôn hán, giương giọng hỏi Thanh Mộc.

      - "Lão Thành thúc a, ta đưa bà ngoại về! Thúc đây là đâu?" Thanh Mộc nhìn đến lão Thành thúc vội vàng đánh xe, vội hỏi. Nếu dĩ vãng, đáp như vậy, chính là hôm nay muốn hỏi lão Thành thúc này có hay tiện đường, xem có thể hay chở bà ngoại đoạn đường.

      Lão Thành thúc sảng khoái nhếch miệng cười : "Ta muốn đến Hạ Đường Tập kéo vài thứ. Ngươi cho bà ngoại nguơi lên , ta chở giúp bà đoạn đường."

      Thanh Mộc cao hứng cực kỳ, vội vàng đỡ bà ngoại lên xe. Uông thị vui tươi hớn hở : " là làm khó cháu! Ta đây liền nhờ vậy."

      Lão Thành thúc cười : "Nhìn lão nhân gia ngươi kìa, là tiện đường thôi. Ngồi cho vững, ….. giá…..!"

      Uông thị ngồi ổn, hướng Thanh Mộc vẫy tay : "Thanh Mộc, ! Bình thường đến nhìn bà ngoại a!"

      Miệng Thanh Mộc đồng ý, nhìn xe bò vui vẻ xa, rồi mới quay thân lại hướng nhà thôn trưởng đến. Còn chưa được mấy bước, người nghênh diện (nghênh ngang + chính diện) tới, nhìn Thanh Mộc kinh hỉ kêu lên: "Thanh Mộc a, làm gì đến đây vậy?"

      Thanh Mộc vừa thấy, đúng là Trương Hòe, kéo tay áo cùng ống quần, giống như từ trong vườn vừa trở về. hừ lạnh tiếng, quay đầu cái thèm để ý, trực tiếp về phía trước. Trương Hòe vội vàng ngăn lại, :

      - "Thanh Mộc, làm gì, ngươi vẫn còn tức giận sao? Đừng tức giận nữa được ? Nếu ngươi lại đánh ta chút?"

      Thanh Mộc thấy ngăn đón bản thân, vui : "Ai cùng ngươi tức giận? Ta mặc kệ ngươi!" xong khinh thường liếc cái, vòng qua bước .

      Trương Hòe vội vàng theo sau, liên tục cười làm lành chuyện hết sức nhuyễn (ý là mềm mại), thỉnh tha thứ cho bản thân. Trong thôn người này có thể hảo bằng hữu, nhiều ngày rồi đều để ý , quả thực làm cho người ta nghẹn khuất nổi điên! Thanh Mộc buồn bực trở lại trừng liếc mắt cái, mặt cứng ngắt cả giận :

      - "Ngươi lại theo ta làm gì? Cút xa chút !" xong xoay người lại rồi.

      Trương Hòe nhìn bóng lưng Thanh Mộc kiên quyết mà , cảm thấy áy náy, vừa khổ sở lại buồn bực! Khổ sở vì Thanh Mộc để ý ; buồn bực tự nhiên là vì Hoa bà tử lắm mồm kia; áy náy chính mình chuyện dùng đầu óc, làm hại Cúc Hoa nhà người ta bị đàm tiếu.

      Nương rất đúng, nếu mặt Cúc Hoa bị độc vật cắn, chỉ sợ bản thân cầu cũng cầu đến được cửa hôn nhân này! nghĩ, nhớ lại ngày thường Cúc Hoa có đủ loại ôn nhu cùng hiền lành, đúng là trừ bỏ mặt có vấn đề, tìm thấy chút cái tốt nào, bởi vậy, càng cảm thấy hối hận! Chính mình suy nghĩ ngàn vạn lần được để ý, bên kia phụ nhân thân hình gầy yếu xoay thắt lưng vung áo tới, đây phải là Hoa bà tử sao!

      "Ai nha! Hòe Tử, làm gì đó? Sao lại ngây ngốc đứng ở này?"

      Hoa bà tử thử miệng cười, hai mắt lăn lông lốc xoay xoay, tìm tòi nghiên cứu nhìn quét quaTrương Hòe —— có phải hay gặp phải khuê nữ nhà ai, tại đây tư xuân sao? Bà ta bỏ qua chút nào về chuyện nhà mới mẻ của người khác. Trương Hòe giận dữ, hung tợn trừng mắt nhìn Hoa bà tử này, muốn mắng bà ta vài câu, nhưng bản thân lại là vãn bối, quay đầu bị bà ta ra lại càng dễ nghe liền phiền toái. Vì thế, bên quay đầu bước , bên miệng thầm:

      - "Sau lưng người ta bàn luận, sau khi chết xuống địa ngục bị cắt lưỡi!"

      Hoa bà tử tha thiết chờ đợi hỏi vòng vèo chuyện thanh xuân của thiếu niên mới vừa rồi ở đây nghĩ gì, ngờ Trương Hòe lại ra lời này, bà ta lập tức thuận theo:

      - "Ai nha, Hòe Tử, ngươi đây là gì? Ta nơi nào đàm tiếu sau lưng người ta? Nga, có phải hay chuyện đó của Cúc Hoa? Ngày đó chẳng lẽ ngươi chưa qua cưới Cúc Hoa, là ta truyền lời bậy bạ sao? Lời là ngươi , còn trách ta truyền ra?"

      Trương Hòe là sinh khí (tức giận) a, hận thể ăn Hoa bà tử này! Ân, có cách nào khác —— gầy kéo được mấy lạng thịt , còn thích tô son điểm phấn, khó nhìn muốn chết —— vẫn là bị đánh trận còn tốt lắm. thể động thủ, đành phải ở trong lòng ảo tưởng bộ dáng Hoa bà tử bị đánh trận la oa oa như quỷ kêu!

      Hoa bà tử chấn hưng tinh thần, nghĩ cùng Trương Hòe tán dóc, chừng có thể hỏi thêm về kiện xấu nữ đến tiếp theo sau phát triển như thế nào, cùng ít ý tưởng của đương , nhưng Trương Hòe quay đầu lại rồi, làm hại bà ta nghẹn bụng lời thể nhổ ra, khó chịu vô cùng! Cuối cùng bà ta phẫn nộ hướng về phía Liễu gia —— tìm nương Liễu nhi thảo luận việc này, Trương Hòe có khả năng hay hồi tâm chuyển ý cưới Cúc Hoa! (^ 0 ^: điển hình của bà 8 chân chính)

      Thanh Mộc bỏ lại Hòe Tử, đến phía trước tiểu viện nhà thôn trưởng - Lí Canh Điền. Dùng tảng đá viết tên lên, tường viện bên trong lộ ra mảng gạch màu trắng, cùng rừng cây trúc tôn nhau lên thành vẻ hài hòa, biểu gia cảnh nhà thôn trưởng giàu có. gõ gõ vào phiến dày viện môn, thanh khô khan của lão nhân truyền đến: "Đến!"
      Hale205, 1900, Linh Nguyễn7 others thích bài này.

    2. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      T rất thích thanh thủy văn ntn nhé, cs ở trong truyện rất êm đềm, hp, đọc cũng cảm thấy hâm mộ, tks edit nhé:5:

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 9: Liễu nhi ôm ấp tình cảm


      Edit: Cửu Trùng Cát

      Viện môn kéo ra, lão nhân tóc hoa râm, cằm cũng là luồng râu bạc trắng, ánh mắt dò xét nhìn về phía Thanh Mộc, hồi lâu mới : "Là Thanh Mộc phải ? Mau vào! Có gì việc vậy?"

      Thanh Mộc cười cười, hỏi: "Lí gia gia, Điền thúc ở nhà sao? Ta tìm hỏi chuyện này." bỗng nhiên có chút hối hận —— cần phải đến buổi tối , ban ngày làm gì có ai rảnh rỗi a?

      "Có, có! Vào . Điền Tử a, Thanh Mộc dưới núi Tiểu Thanh đến." Lão nhân hướng phòng chính hô tiếng, rồi trở lại đến gốc cây táo, dưới tàng cây nơi đó để mặt bàn đá, kê bốn gốc cây làm chân bàn. bàn đặt cái sàng, bên trong có đống Hoàng Đậu (đậu tương). Lão nhân gia ngồi xuống, cúi đầu ở bên trong cái sàng ngừng nhặt —— chắc là lựa các loại đậu.

      Thanh Mộc nhìn trước mắt mình căn nhà lục gian lớn, gạch ngói màu xanh, trong lòng rất là hâm mộ, thầm nghĩ đến khi nào nhà mình có thể ở trong phòng ở như vậy tốt rồi. nghĩ nghĩ, sau cánh cửa gỗ bên trong, truyền ra thanh của thôn trưởng Lí Canh Điền:

      - "Thanh Mộc à, vào . Có gì việc vào rồi ."

      vào đại môn, nhìn thôn trưởng ngồi ở trước bàn trong phòng, tay cầm sổ sách, tay gảy bàn tính lớn. Thính đường (chỗ để thờ cúng) phía treo tranh tùng hạc duyên niên cùng hai câu đối, Thanh Mộc cũng nhận thức đó viết gì, chỉ cảm thấy phòng này có cỗ bất đồng bởi vì là hộ nông dân còn người ta nhã nhặn thanh khí.

      Lí Canh Điền có qua vài năm đọc sách, người tuy là cỗ nông dân những mất vẻ nho nhã, khí độ, cũng bởi vậy tại Thanh Nam thôn này ông có chút uy vọng. Ông hơn bốn mươi tuổi, mặt chòm râu cạo sạch , ngẩng đầu thấy Thanh Mộc vào, ánh mắt chợt lóe, hô:

      - "Thanh Mộc, đến, ngồi xuống! Có gì việc ngồi xuống ." xong khép lại sổ sách trong tay.

      Thanh Mộc hơi hơi đỏ mặt, ngồi vào băng ghế dài, cố lấy dũng khí hỏi: "Điền thúc, ta nghĩ hỏi chút, thôn chúng ta có phải hay muốn làm học đường?"

      Lí Canh Điền kinh ngạc nhìn cái, hồi đáp:

      - "Đúng vậy! Có cái lão tú tài họ Chu, ngụ trong thôn ta. Ta nghĩ thỉnh dạy nhóm oa tử trong thôn, cũng nghĩ muốn đọc sách cần phải chạy xa. Vừa vặn cũng có thể làm cho Chu tú tài có chén cơm ăn —— cũng làm ruộng! Nhưng sao, nhà ngươi..."

      Ông nghi hoặc, ánh mắt ông làm cho Thanh Mộc càng lúng túng! Đúng là, nhà của căn bản giống có người bộ dáng muốn đọc sách. Tuy rằng Cúc Hoa tuổi còn , nhưng mà nữ oa tử rất ít đọc sách, lại , Cúc Hoa bởi vì khuôn mặt kia, năm cũng đến trong thôn vài lần, khẳng định học đường; bản thân lớn như vậy ...

      Ai, ngẩng đầu cũng là đao, lui đầu cũng là đao!

      mạnh mẽ ngẩng đầu hướng Lí Canh Điền :

      - "Thúc, ta cũng nghĩ đến việc đọc sách. Tuy rằng tuổi lớn chút, ta lại khảo Trạng nguyên, nhận biết vài chữ cũng là tốt, ít nhất tốt hơn hai mắt nhìn được gì (ý là biết chữ)!"

      Lí Canh Điền thập phần ngoài ý muốn —— oa nhi này còn có kiến thức này! vui mừng nở nụ cười:

      - "Đây là chuyện tốt a, Thanh Mộc! Ngươi có thể có ý tưởng này, là muốn tiến tới. Tuổi lớn sao, lão tú tài này cũng đều bốn năm mươi tuổi, còn liều mạng đọc sách tham gia thi cử, nghĩ tranh phần công danh! Ngươi mới mười lăm mười sáu tuổi, chính là từ giờ trở đọc sách, nỗ lực khảo tú tài, tương lai khảo Trạng nguyên, cũng thể là được!"

      Thanh Mộc bị ông ngượng ngùng, nhưng thôn trưởng có chê cười bản thân , cũng làm cho tâm an ít. vừa cẩn thận hỏi: "Thúc, tiền học phí kia thu bao nhiêu?

      Lí Canh Điền đáp: "Chu tú tài cũng coi trọng tiền học phí, chỉ cần chén cơm ăn là được. Có tiền tháng cấp năm mươi văn, có tiền cấp chút gạo, lương khô cùng đồ ăn thịt. Người ta chú trọng, chúng ta cũng muốn tôn sư trọng đạo phải sao, thể tay mà chạy đọc sách."

      Thanh Mộc trong lòng có tính toán! nghĩ, như vậy cũng linh hoạt rất nhiều, có tiền, liền lên núi săn chút món ăn thôn quê, hoặc xuống song đánh chút tôm cá, lại đem lương thực trong nhà đem qua chút cũng được. Rồi lại theo thôn trưởng hỏi chút vấn đề thời gian địa điểm trường học linh tinh.

      Lí Canh Điền cho , chuẩn bị đem cái từ đường cũ tu trong thôn tu bổ lại dùng để làm học đường, cho nên còn cần vài ngày thời gian mới có thể nhập học. Lại nhìn :

      - "Ngươi nghĩ đến việc đọc sách, vậy cũng ra phần lực , ngày mai qua giúp đỡ sửa chữa từ đường —— sửa từ đường vẫn là cần tay những người này."

      Thanh Mộc vội vàng đáp ứng rồi đứng dậy cáo từ. nghĩ, từ đường kia cách nhà thôn trưởng xa, từ bên kia trở về cũng coi như tiện đường, vì thế liền thuận đường vòng qua nhìn xem. Ra khỏi cửa viện nhà thôn trưởng, dọc theo đường mòn ven tường viện phía tây đến. Thanh Mộc bước nhanh tới, từ bên cạnh bóng người trong viện chạy ra, thiếu nữ dáng người yểu điệu, mặc quần áo màu đỏ, rất là chói mắt.

      - "Thanh Mộc ca, đợi chút!" Phía sau thiếu nữ đuổi theo , vội vàng kêu.

      Cách vách nhà thôn trưởng là nhà Tôn Kim Sơn, cái viện to lớn vây quanh nhà ngói tam gian. Thiếu nữ này đúng là khuê nữ - Tôn Liễu Nhi. Thanh Mộc bước chân dừng lại, kinh ngạc nhìn theo Tôn Liễu Nhi sát tới, biết nàng tìm mình có việc gì?

      Hồi , bởi vì mặt quá khó coi, trong thôn các nữ oa tử cũng thế cùng Cúc Hoa lui tới, bởi vì duyên cớ này, nên cũng thế nào cùng các nữ oa tử đó tiếp xúc; tại trưởng thành, hơn nữa nhà ở xa, cùng nương trong thôn càng là năm cũng gặp được hai lần, song phương có thể xa lạ.

      Nhìn ánh mắt Thanh Mộc nghi hoặc, Liễu nhi chạy đến có chút thở hổn hển, bình ổn hơi, lo sợ bất an hỏi:

      - "Thanh Mộc ca, ngươi... Ngươi đến làm gì?"

      Nàng ta bởi vì bôn ba chạy hồi, dưới cái nhìn chăm chú của Thanh Mộc, thập phần ngượng ngùng, bởi vậy khuôn mặt phiếm hồng, nổi bật đôi mày như họa, cặp mắt hạnh như hai dòng nước nhu thuận sáng ngời, hơn nữa ở nông thôn khó gặp “quần đỏ mới tinh” (mĩ nữ), chính xác là đẹp sao tả xiết!

      Trừ bỏ Cúc Hoa ra, Thanh Mộc chưa bao giờ gần gũi nhìn xem thiếu nữ như vậy, “nan thanh xuân miêu xinh đẹp” (ý là tuổi trẻ lại xinh đẹp) lung linh trước mắt . Tâm thần hoảng hốt —— có phải hay mặt của muội muội nếu có vấn đề, cũng xinh đẹp như vậy? (Cát: nhìn người đẹp mà cứ nghĩ tới muội muội, là ngưỡng mộ)

      Đúng rồi, khẳng định đúng là vậy!
      Nhớ được hồi , bộ dáng muội muội cũng là đáng , nằm ở bên trong nôi, khuôn mặt nhắn phấn nộn. Chính là thời điểm hơn tuổi, nương ở bên trong đất bận việc trồng rau, đem muội muội đặt ở ven sân, mặt đất trải tấm vải bố, để cho nàng ghé mặt nằm ở chơi, cũng biết bị thứ gì cắn vào mặt, liền biến thành như vậy.

      Liễu nhi gặp Thanh Mộc ngơ ngác nhìn mình, cảm thấy vừa vui vừa thẹn, mặt càng đỏ hơn. Nàng ta ngập ngừng giọng :

      - "Thanh Mộc ca, ngươi..." Nàng cũng biết mở miệng thế nào, chẳng lẽ muốn với , để cho thỉnh người đến trong nhà nàng hướng nương nàng cầu hôn?

      Thanh Mộc chấn động, sau khi bừng tỉnh, gặp Liễu nhi cũng có hỏi việc gì, về phần bản thân làm gì đến đây, làm chi phải cho nàng ta biết? Vì thế quay đầu bước —— Liễu nhi này xinh đẹp khiến đau lòng, nhìn cứ nhớ tới mặt Cúc Hoa, chỉ cảm thấy tàn nhẫn! (^0^)

      Liễu nhi thấy gì cũng lại bước , gấp đến độ phát khóc, nàng ta cố lấy dũng khí :

      - "Thanh Mộc ca, ngươi đợi chút, ta... Ta có vật này tặng cho ngươi!" xong xoay người hướng về nhà mà chạy.

      Thanh Mộc lại giống như nghe thấy, cứ sải bước . Chờ Liễu nhi trong tay nắm chặt cái hầu bao màu xanh chạy tới, đường làm sao còn có bóng dáng Thanh Mộc! Nhìn đường mòn trống rỗng, nước mắt Liễu nhi tiếng động chảy xuống. Vì sao cho tới bây giờ cũng thèm nhìn nàng liếc mắt cái, lại đối với cái xấu muội muội kia của che chở thôi?

      Nghĩ hồi , có lần mấy tiểu oa nhi trong thôn tụ tập chơi cùng nhau, Thanh Mộc nắm tay xấu muội muội Cúc Hoa, khắc cũng buông tay, dè dặt cẩn trọng che chở. Nếu quả có oa tử nào dám cười nhạo Cúc Hoa, liền hung ác đánh người ta nằm đất, làm cho mấy hữu tiểu oa nhi về sau cũng dám trước mặt chê cười Cúc Hoa, đương nhiên sau lưng chính là chuyện khác!

      Từ đó về sau, nàng ta luôn nghĩ, nếu Thanh Mộc cũng nắm tay mình như vậy, dè dặt cẩn trọng che chở tốt a! Việc này chính là mơ tưởng của nàng nhiều năm. Đến khi trưởng thành, tia khát vọng kia liền biến thành tình cảm của thiếu nữ, rồi lại tưởng tượng thiếu niên kia có thể cùng mình tay trong tay vào động phòng…

      Thiếu niên trong thôn này, luận về diện mạo, phẩm tính, chỉ có Trương Hòe cùng Thanh Mộc là xuất sắc nhất, nhưng bởi vì Liễu nhi từ vướng bận Thanh Mộc, trong lòng nàng ta nhận định như vậy.

      Chính là Thanh Mộc cho tới bây giờ lời, cũng rất ít chú ý nàng, cảnh này khiến Liễu nhi thầm chảy biết bao nhiêu nước mắt. Huống chi nương nàng lại tham tài, nơi nơi phó thác người ta muốn đem nàng gả vào nhà giàu.

      Mắt thấy mộng ước dưới đáy lòng nhiều năm thành, nàng thế nào cũng cam tâm!

      Vừa rồi thấy bóng dáng trong giấc mộng kia ở trước cửa qua, nàng ta quả thực vui mừng quá đỗi. Kỳ thực nàng lao tới cũng biết nên làm gì, chỉ cảm thấy nếu Thanh Mộc cũng thích nàng, nàng ta phải đơn độc đối mặt với nương nàng nữa. Nhưng mà Thanh Mộc có thể che chở nàng giống như che chở muội muội Cúc Hoa của sao? biết nương nàng muốn đem nàng gả vào nhà giàu người ta, có phải hay đến giúp nàng?

      Nghĩ tới Thanh Mộc câu cũng cứ thế bước , nàng ta cảm thấy tuyệt vọng —— Thanh Mộc, tựa hồ chưa bao giờ chú ý qua nàng! Trương Hòe còn thỉnh thoảng xem xét nhìn nàng vài lần, nhưng mà Thanh Mộc...

      - "Liễu nhi, ngươi đứng ở kia làm gì?" Nương Liễu nhi từ buồng trong ra, nhìn thấy Liễu nhi ngơ ngác đứng ở ngoài cửa viện, lớn tiếng quát hỏi.

      Liễu nhi vội vàng lau khô nước mắt, đáp: " làm gì! Vừa cùng mợ chuyện thôi!" Nàng trở lại tiền viện, nhìn Hoa bà tử cùng nương nàng lôi kéo, đứng dưới mái hiên nhà cùng nhau tán dóc…

      Hoa bà tử nhìn Liễu nhi, nhịn được lại tán thưởng : "Nương Liễu nhi à, khuê nữ này của ngươi đúng là tốt. là tướng mạo xinh đẹp, bộ dáng hưởng phúc, nhất định có thể gả đến nhà giàu người ta."

      Nương Liễu nhi đắc ý : " đúng sao, Hạ đường tập có vài vị lão gia, muốn nạp thiếp, Vương bà mối tìm ta, ta còn chưa có đáp lời đâu! Ta cuối cùng muốn tìm nhà có gia cảnh tốt, người lại tuổi trẻ tuấn tú, mới xứng thể diện của Liễu nhi. Nha đầu chết tiệt kia còn cảm kích ta, cả ngày khuôn mặt cứ lạnh băng!"

      Hoa bà tử vội hảo tâm gào to : "Ai nha! Đây là phúc phận bao lớn. Người khác là cầu cũng cầu được. Gả đến Tập, sau này chính là ăn hương uống lạt, mặc đồ gấm vóc, còn có nha đầu hầu hạ đấy!"

      Nương Liễu nhi hướng Liễu nhi khiển trách: "Nghe được ? Thím ngươi đều tốt. Ngươi lại muốn gả cho nông dân, phơi vài cái mặt trời chói chang, nhìn ngươi còn có thể đẹp như vậy ? Còn thêu hoa . Cha ngươi cùng ca ca ngươi cũng sắp trở lại, đến lúc đó vừa muốn làm cơm chiều."

      Liễu nhi lòng tràn đầy chua xót vào phòng thêu hoa. Nàng cầm trong tay khung thêu, cân nhắc phải thêu gì, thế nào cũng phải nghĩ biện pháp, đến nhà Thanh Mộc, làm cho hiểu tâm ý nàng, đến lúc đó bảo hộ chính mình thôi!
      Anhdva, SiAm, 190011 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 10: Thạch Đầu tạ ơn


      Edit: Cửu Trùng Cát


      Thanh Mộc về nhà, xa xa liền thấy Triệu Tam cùng thê tử mang theo tiểu Thạch Đầu ngồi trong viện nhà mình, cùng cha mẹ chuyện. Triệu Tam thấy Thanh Mộc, nhiệt tình hô: "Thanh Mộc a, làm gì đó?"

      Thanh Mộc nở nụ cười chút, đáp: " đến trong thôn." Lập tức dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn quét qua đôi phu thê Triệu Tam —— toàn gia này đều đến nhà , phải là có việc gì chớ?

      Triệu Tam thấy nghi hoặc, nhếch miệng cười : "Ta cùng nương Thạch Đầu mang tiểu tử này đến cảm tạ Cúc Hoa. Ngày đó nếu phải Cúc Hoa, Thạch Đầu của ta có thể còn. Qua vài ngày mới đến, đều vì trong nhà bận rộn, Thạch Đầu trở về lại bị bệnh hồi."

      Thanh Mộc lúc này mới hiểu . Thấy cha chà xát dây thừng, liền bưng lấy băng ghế , qua ngồi hỗ trợ, vừa nghe mấy người kể việc nhà. Dương thị bên may đế giày, bên cùng nương Thạch Đầu chuyện tán gẫu. Tiểu Thạch Đầu có chút sợ hãi tiến đến nhặt lạc trước mặt Cúc Hoa, do dự chút, hỏi:

      - "Cúc Hoa tỷ tỷ, ngươi chọn lựa những lạc này để làm gì?"

      Ân! Có tiến bộ, kêu "Lại da nữ" (ý chỉ người có làn da xấu như da cóc). Xem ra lúc ở nhà, cha mẹ Thạch Đầu dặn dò phen. Cúc Hoa liếc mắt nhìn , :

      - "Đem những hạt lạc này, no đủ đồng đều phân loại ra làm giống, còn lại những hạt lép để lại ăn."

      "Nga!" Tiểu Thạch Đầu nghe nàng như vậy, cũng đứng lên giúp đỡ.

      lại nghĩ tới thời điểm ở nhà, cha mẹ dặn, ngẩng đầu nhìn Cúc Hoa liếc mắt cái, :

      - "Cúc Hoa tỷ tỷ, làm khó ngươi ngày đó cứu ta. Cá này là ta tự làm tự phơi! Đặt ở bên trong cái sàng mà phơi, dính qua bụi, toàn bộ đều biến thành sạch ."

      nhà Triệu Tam lần này đến quả thực dẫn theo mười cân cá khô, còn có ít mật cùng điểm tâm gì đó.

      Cúc Hoa thấy khoẻ mạnh kháu khỉnh, hai mắt tròn tròn lưu chuyển, rất là linh động, khỏi tâm sinh thích. Suy nghĩ, nàng đứng dậy phòng bếp, ôm hai cái bình sứ thô ra. Lại cầm cái mâm , từ trong bình lấy ra miếng cháy mà tự nàng ủ hương, trong bình khác lấy ra chút ít củ lạc, đều đem để trong mâm, đưa cho Tiểu Thạch Đầu.

      Tiểu Thạch Đầu từ lúc nàng ôm bình ra, mắt liền nháy mà nhìn chằm chằm. Chờ Cúc Hoa mở bình ra, thấy mùi vị miếng cháy cùng củ lạc nấu bay ra, khỏi ứa nước miếng. Lúc này thấy Cúc Hoa đem mâm đưa cho , phá lệ, khuôn mặt nhắn của tiểu oa nhi đỏ bừng, xấu hổ chút, những vẫn là chống lại được hai loại mùi vị này, bên tay tiếp nhận lấy, bên đối với Cúc Hoa ngại ngùng ngây ngô cười: "Đa tạ Cúc Hoa tỷ tỷ!"

      Tiểu Thạch Đầu khẩn cấp ăn miếng cháy, thỉnh thoảng lại còn bóc viên củ lạc thả vào miệng, ăn vô cùng ngon lành, mùi vị nồng đậm kia cũng hấp dẫn mấy người lớn.

      - "Ai nha! Đây là gì, sao thơm như vậy?" Nương Thạch Đầu tò mò đánh mũi khụt khịt, thấy con trai bà càng ngừng há to miệng ăn, nhịn được, tay cũng nhặt miếng cháy bỏ vào trong miệng.

      Tiểu Thạch Đầu vừa thấy, vội vàng xoay người, đem cái mâm chứa miếng cháy và củ lạc ôm vào trong ngực, cho nương lấy nữa. Miếng cháy nhà mình cũng có, nhưng mà miếng cháy này của Cúc Hoa tỷ tỷ hiển nhiên là giống, biết bỏ gì vào, hơi mặn, còn có mùi thơm; củ lạc kia cũng vậy, mùi vị thơm lắm, thể để cho người khác ăn, chút cũng cho!

      Động tác này của làm cho mọi người đều nở nụ cười, tiểu oa nhi luôn trân trọng lương thực! Triệu Tam cố ý lớn tiếng kêu lên:

      - "Thạch Đầu, ăn gì đó? Cũng cho cha nếm thử, nuôi ngươi có ích gì!"

      Tiểu Thạch Đầu miệng nhai ngừng, hai mắt vòng vo lưu chuyển, tình nguyện cầm miếng cháy chạy tới đưa cho cha , còn :

      - "Đây là Cúc Hoa tỷ tỷ cho ta , đồ ăn gì đó của tiểu oa nhi, người lớn ăn tốt!"

      "Ha ha ha..." Tất cả mọi người đều nở nụ cười, ngay cả Cúc Hoa cũng nhịn được hé miệng nở nụ cười.

      "Ngươi ăn ít chút! Cái này ăn nhiều, rồi uống nhiều nước, chừng bị đau bụng. Đợi ta lấy cho ngươi chút mang về nhà, ngươi từ từ ăn, lần thể ăn nhiều!" Cúc Hoa báo cho Tiểu Thạch Đầu biết, sợ ăn hỏng bụng, vậy là chuyện tốt biến thành chuyện xấu.

      Thạch Đầu nghe là cho mang chút ít về nhà, lập tức hai mắt sáng lấp lánh, ngoan ngoãn đồng ý, tốc độ ăn miếng cháy chậm lại. Nương Thạch Đầu chậc chậc lấy làm kỳ quái, hỏi Dương thị: "Miếng cháy làm thế nào, sao lại thơm như vậy?"

      Dương thị từ ái nhìn Cúc Hoa liếc mắt cái, : "Còn phải Cúc Hoa ư, nàng đem trứng tôm mài , trộn tương, trải tầng lên miếng cháy, có thể thơm sao! Cái củ lạc kia, cũng là bỏ gia vị, hạt tiêu, trứng tôm, là Cúc Hoa lấy xương thừa của thức ăn khi nấu canh làm ra. Đáng thương Cúc Hoa của ta, tự nó cũng thể ăn mấy thứ này. Vội vã hồi, toàn làm cho chúng ta ăn. Cha nàng rất vui mừng hân hoan! Cúc Hoa làm súp lơ ăn tốt lắm, cha bọn đều lấy nhắm rượu, là lãng phí tiền!"

      Dương thị đầu tiên là tự hào nhìn Cúc Hoa, trong lòng tiếc nuối nếu phải tại khuôn mặt kia, khuê nữ nhà mình có bao nhiêu người cầu a; tiếp theo lại u oán liếc mắt lườm trượng phu cái, đồ ăn khuê nữ làm ăn tốt, cha nàng uống rượu số lần cũng tăng nhiều, phải lãng phí tiền sao! Trịnh Trường Hà cao hứng nhếch miệng cười. Muốn đến tay nghề nấu cơm của Cúc Hoa, đó là càng ngày càng tốt hơn, mỗi bữa cơm ông cũng ăn nhiều, số lần tham rượu cũng theo đó mà tăng, khó trách nương bọn mất hứng!

      Nương Thạch Đầu thấy vẻ mặt của Dương thị, hiểu cảm thụ này, an ủi : "Cúc Hoa có khả năng như vậy, có thể được kết quả tốt." Lại hỏi: "Mấy món ăn ngon gì đó, sao Cúc Hoa thể ăn?"

      Dương thị thở dài, quay đầu : "Trứng tôm kia, Cúc Hoa ăn vào mặt liền đau, quá mặn hay quá lạt gì đó cũng thể ăn nhiều. Đợi chút ngươi mang tương này về, chiếu theo ta cứ như vậy làm miếng cháy cho Thạch Đầu ăn, dùng để nướng cá cũng tốt!"

      Nương Thạch Đầu còn chưa có lên tiếng, giọng Triệu Tam lại vang lên: "Mang chứ, mang chứ! Cùng Trường Hà đại tẩu khách khí làm gì! Thứ này vị tốt, ta còn nghĩ ăn thêm, con ta lại cho. Mang chút về nhà tự ta làm, cũng có thể làm nhiều chút. Khi đó Thạch Đầu cùng ta đoạt sao?"

      Mọi người đều nở nụ cười.

      Tiểu Thạch Đầu ăn hết miếng cháy, bắt đầu ở trong bụng nở chút —— tục ngữ , chén miếng cháy ba chén cơm, đó là miếng cháy gấp ba lần cơm, thứ này ăn mau no, cho nên Thạch Đầu cảm giác được bụng trướng lên.

      "Đặng đặng" chạy đến trước mặt Triệu Tam, đem mâm trúc hướng về phía ông đưa, : "Cho ngươi ăn đó!"

      Ánh mắt rất là khinh thường —— lớn đầu còn tham ăn như vậy!

      Triệu Tam bên đưa cho Trịnh Trường Hà miếng cháy, bên bản thân cũng ăn, lại đem mâm đưa cho Thanh Mộc, cười hỏi: " tại bỏ được rồi hả?"

      Nương Thạch Đầu cười : " Bụng trướng lên rồi. Bằng có thể cho ngươi ăn sao?"

      Tiểu Thạch Đầu ngồi xỗm trước mặt Cúc Hoa, nhìn nàng :

      - "Cúc Hoa tỷ tỷ, qua hai ngày nữa ta học. Trong thôn ngay cả phu tử cũng tìm được tốt lắm!" tại cảm giác cùng Cúc Hoa thân cận ít, cũng sợ khuôn mặt kia của nàng nữa.

      Trịnh Trường Hà nghe thấy được, nhớ lại chuyện Thanh Mộc nhà thôn trưởng, vội hỏi Thanh Mộc:

      - "Ngươi hỏi qua thôn trưởng chưa, là ư? Tiền học phí muốn bao nhiêu?"

      Thanh Mộc liền đem lời của thôn trưởng cùng cha mẹ và Cúc Hoa thuật lại lần, còn bản thân sáng mai muốn giúp đỡ sửa chữa từ đường. Triệu Tam nghe xong, đánh giá Thanh Mộc cũng là muốn đến trường, nhân tiện :

      - "Ai, đây chính là oa tử trong thôn đều lớn rồi. Chúng ta hồi cũng có cơ hội tốt này. Thanh Mộc à, hảo hảo đọc sách, chừng còn có thể khảo cái tú tài trở về đó!"

      Thạch Đầu vừa nghe, vội hướng Thanh Mộc : "Thanh Mộc ca, đến lúc đó ta cùng ngươi ngồi chỗ."

      Thanh Mộc liền ngượng ngùng, nghe xong lời của Tiểu Thạch Đầu, mặt lại đỏ lên, nghĩ bản thân đến lúc đó ngồi ở giữa với đám "Tiểu Thạch Đầu", rất là buồn bực!

      Trịnh Trường Hà liên thanh : "Ngày mai ngươi , trong nhà còn có ta đây! Ân, qua vài ngày lên Tập mua chút giấy bút trở về. Đọc sách có bút thế nào được."

      Dương thị trong lòng tính tiền học phí muốn giao bao nhiêu tiền, mua giấy bút muốn bao nhiêu tiền, trong nhà còn có bao nhiêu tiền có thể chi, còn muốn thỉnh bà mối Lưu gia đường nhìn xem khẩu khí của Lưu Phú Quý, ai, nơi nơi đều phải dùng tiền! Nương Thạch Đầu cũng muốn lên Tập mua giấy bút, bà cùng Dương thị hẹn xong thời gian, liền đứng dậy cáo từ.

      Dương thị quả nhiên mang bình tương cho bà mang về, Cúc Hoa lại đem miếng cháy thừa lại cùng củ lạc bỏ vào cái túi vải bố sạch , giao cho Tiểu Thạch Đầu! Tiểu tử này được ăn, thập phần vui mừng, trước lúc còn lớn tiếng đối Cúc Hoa :

      - "Cúc Hoa tỷ tỷ, chờ khi rảnh ta lại đến cùng chơi với ngươi!"

      Cúc Hoa cười muốn chết, cùng nàng chơi? Hai người tuổi hơn kém như vậy, chơi thế nào? Chỉ sợ là muốn đến nhìn xem còn có gì ăn ngon mới là ! Quay đầu nhìn xem mâm bên người Thanh Mộc, trực giác hay ho —— bản thân nàng tốn tâm tư làm ra thực phẩm nho , cũng thể ăn. Trong nhà lại nghèo, nguyên liệu có hạn, nơi có thể cho nàng thi triển tài nghệ cũng nhiều.
      Ai! Nhìn miếng cháy vàng tươi kia, nàng nuốt nước miếng, hận thể bất chấp tất cả ăn no. Ngẫm lại gương mặt, vẫn là quên —— đủ khủng bố , nếu lại biến thành từng mảng bướu thịt sưng đỏ, sợ là ngay cả người trong nhà cũng dám nhìn nàng.

      Nương Thạch Đầu lôi kéo tay Dương thị, thấy đây là lúc tốt nhất tiết lộ, mới giọng nhìn Dương thị :

      - "Tẩu tử, ngươi đừng nóng lòng. Cúc Hoa còn mà! Ta lén lút hỏi thăm , xem có ai tâm nhãn thành thục, chú trọng diện mạo người ta, liền tìm người ta làm mối. Cúc Hoa có khả năng như vậy, khẳng định có thể tìm được người trong sạch."

      Bà bởi vì Cúc Hoa cứu mạng con trai, tại nhìn Cúc Hoa nơi nơi đều tốt, rất là bất bình vì vận mệnh Cúc Hoa!

      Dương thị cảm kích nhìn bà : "Ta đây cám ơn muội tử. Nếu thực có người hiểu đương nhiên là gả cho tốt; nếu người ta ghét bỏ Cúc Hoa của nhà ta, ta còn muốn gả đâu! Ta cùng cha nàng cũng chịu được việc Cúc Hoa bị khinh bỉ, ta cảm thấy nếu tìm thấy người trong sạch, gả, ta mang theo khuê nữ cùng nhau sống qua ngày."

      Nương Thạch Đầu nghe xong trong lòng chua xót —— bà cũng là nữ nhân, lại là người trọng tình, liên thanh : " , !" Lại tinh tế an ủi Dương thị phen mới đuổi theo phía trước mà .
      Tôm Thỏ, SiAm, 190012 others thích bài này.

    5. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      Nàng vs 1 nàng nữa đều làm bộ này a, nàng kia đăng ở ngôn tình cổ đại đấy " sửu nữ như cúc" 2 nàng bàn vs nhau , cùng làm 1 bộ tốn time lắm @wjuliet43

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :