1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ca Ca Sủng Nhi - Thanh Vân Bạch Thiên (Chương 13.2)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 11.1




      Nhìn gương mặt say giấc nồng của em mình, Viễn Chinh Huân đứng lặng người nhìn , thân hình vạm vỡ rắn chắc vẫn còn mướt mồ hôi với trận có thể xem như nửa hoan ái vừa rồi.
      ngẩn ngơ nhìn mà hoàn toàn hề để tâm đến thân thể trần trụi của mình, tiết thu se lạnh, nhưng lòng lại càng lạnh hơn khi nghĩ đến ngày mai.
      Đêm tối, nó hợp với hơn. khi ánh mặt trời chiếu sáng lên vạn vật, mọi thứ bừng tĩnh, ánh nắng chói chang chiếu rọi tất cả mọi giữa nên đối mặt với nhau như thế nào?
      biết và cũng cố tâm tìm hiểu cho biết, bởi vì trong lòng quyết định, dù Tuyết Cần có muốn hay , vẫn bắt theo đến cả cuộc đời.
      Như , đường xuống địa ngục kia, chọn, và nhất định phải lôi theo mình.
      Ánh nắng mặt trời bắt đầu chiếu sáng mảng của vòm trời phía đông, chàng trai vẫn đứng lặng đó, nhưng thân thể của là bộ quần áo tươm tất. Vì dù thế nào, cũng muốn với thân hình trần trụi của mình dọa sợ,
      Và ánh mặt trời dần sáng lên, sáng rực đến mức làm cho người ta phải nheo mắt lại.
      nhìn ánh mặt trời và tự nhủ với lòng, giờ đối diện đến rồi.
      Tiếng cựa quậy phía sau lưng làm giật bắn cả mình, trong cuộc đời của Viễn tổng, hơn hai mươi năm qua, từ lúc còn chịu đủ mọi uất ức bắt nạt, thậm chí có đôi khi phải đối diện với cả đám côn đồ hung dữ, cũng chưa từng có tâm trạng thắc thỏm như thế này.
      Thế nhưng, khi đối mặt với , lại bàng hoàng.
      Trong cơn choáng váng mơ hồ, Tuyết Cần từ từ mở mắt ra, rơi vào mắt là gian phòng quen thuộc của mình, đưa mắt nhìn chung quanh, thân thể của vẫn còn bồng bềnh, như tỉnh như say, trong thoáng chốc hình như chưa kịp nghĩ gì nhiều, chỉ muốn ngồi dậy uống ly nước.
      khát, cái khát khô cả cổ làm khó chịu, nhưng khi cử động, dưới hạ thân truyền đến cảm giác lạ lạ làm hơi sững sờ.
      đưa mắt nhìn chung quanh mọi thứ ít, và hình như, có cái gì đó ngừng ồ ạt đổ vào đầu . Những hình ảnh loang loáng như những thước phim quay chậm, lắc đầu, lắc đầu, rồi lại lắc đầu như muốn xua tan những hình ảnh mà theo mấy gì làm đẹp đẽ đó.
      , đúng là đẹp đẽ thôi thà nghĩ đến còn hơn.
      cố ngồi dậy, đập vào mắt là thân ảnh to lớn đẹp trai của người trai mà gọi suốt mấy năm qua, cố nở nụ cười, nhưng dù có cố thế nào nó vẫn được tự nhiên cho lắm.
      hai, chào buổi sang.”
      đáp lại lời chào của , chỉ lẳng lặng nhìn , ánh mắt của nóng bỏng như có ngọn lửa cháy rừng rực trong đó và làm dám đối diện.
      Trong ánh mắt đó, có thứ gì đó nồng nàn, làm gợi nhớ đến chuyện mà muốn nhớ.
      đứng dậy, tay vịn chặt thành giường hỏi :
      “Mấy giờ rồi, hai.”
      “8 giờ”
      Thấy lảo đảo sắp ngã, chạy vụt đến mạnh mẽ ôm vào lòng.
      Hơi nóng từ bên trong cơ thể của toát ra làm đỏ mặt, mùi hương của xông vào mũi nó lại trở nên quen thuộc và thân thương đến lạ thường.
      thầm mắng mình, đâu phải lần đầu tiên trai ôm , sao lại có cảm giác lạ thường này cơ chứ.
      Tuy nhiên khi đứng vững nhưng hai vẫn hề có dấu hiệu buông ra, ngước mắt lên định cất tiếng hỏi, ánh mắt của lại làm đem lời dâng đến bên miệng nuốt ngược trở về.
      …. Sao lại nhìn như vậy?
      Ánh mắt ấy giống như muốn nuốt chửng lấy bằng, hôm nay hai lạ quá, làm biết nên đối diện với ấy như thế nào.
      Đúng vậy, trực giác của Tuyết Cần vô cùng chính xác, vào giờ phút này Viễn Chinh Huân quả thực muốn đem Cần Cần ăn sống nuốt tươi vào bụng.
      Suốt cả đêm qua khi nhìn say ngủ, dưới lần tự nhủ với lòng mình, tại sao phải là quân tử, tại sao phải làm người chính trực làm gì.
      Mùi vị của quá quyến rũ, quá ngon miệng đến mức làm cho chưa kịp ăn món chính, chỉ mới ăn những món trang trí chung quanh bắt đầu nghiện, nghiện đến mức có thuốc chữa luôn rồi.
      Đứng từ đằng xa kia, nhìn thấy cái mông xinh của đong đưa, làm nhớ đến mùi vị của nó trong miệng tối hôm qua, mềm, thơm, và rất muốn cắn.
      Có lẽ là do quá mức thèm khát, có lẽ là do đầu óc của bạn Viễn quá mức đen tối, cho nên từ suy nghĩ đến biến thành hành động còn thông qua lí trí hay đại não nữa rồi, mà trực tiếp hạ miệng xuống, cắn cái lên đôi gò má phấn của .
      Quá mức bất ngờ làm Cần Cần sửng sốt, ngay sau đó lập tức lại đẩy ra, nước mắt rơm rớm, ủy khuất :
      hai, đau.”
      Nhưng lên tiếng thôi, cái kiểu đôi mắt to trờn ngấn nước, đôi môi mọng trề ra đầy ủy khuất đó làm cho người ta càng tăng thêm ý nghĩ muốn phạm tội, muốn gặm cắn quả táo ngon lành trước mặt rồi chuyện đến đâu dến.
      lần nữa, lí trí và đại não của bạn Viễn hoàn toàn ngưng trệ , ý nghĩ chỉ vừa mới thoáng qua đầu của bạn Viễn cúi xuống, mục tiêu đương nhiên là cánh môi hồng xinh kia.
      Tuyết Cần hoảng hốt khi nhìn thấy mình làm nũng mà trai chẳng những dỗ dành mà còn há miệng muốn cắn miệng , trong lúc nhất thời kịp phản ứng đành để mặc ai kia gặm cắn ngừng,
      “Ưm….”
      Đôi môi bịt kín hết mọi phản kháng của , ngừng mút mát như muốn nuốt trọn đôi môi của vào miệng mình. Đừng đôi môi, ngay cả thân thể , đều muốn cắn lần hết, cắn từ xuống dưới, cắn hết liếm mút hết chưa bất cứ khe hở nào, đầu lưỡi nhân cơ hội còn thất thần tấn công mạnh vào bên trong.
      Liếm hết từng mọi ngõ ngách của miệng , mê say mút lấy chất lỏng ngọt ngào từ trong miệng . Tựa như lữ khách giữa sa mạt gặp được 1 hồ nước trong lành mát dịu, nên tận tình ra sức uống cạn.
      Tuyết Cần chỉ biết thụ động đón nhận những gì làm, muốn vùng vẫy, muốn giãy dụa, nhưng đáng tiếc sức lại chẳng bằng nữa sức của ai kia
      Ngoài ra, cảm giác kì lạ của tối hôm qua lại ùa về làm mềm nhũn cả người, chân đứng vững nếu phải là Viễn Chinh Huân ôm giờ đây té bổ nhào xuống đất mất rồi.
      Nụ hôn kéo dài lâu, đôi tay của Viễn Chinh Huân lại hề có chút thành , nắn bóp từ chiếc mông tròn của dài lên đến vòng eo tinh tế, sau đó là bầu ngực chưa được căng tròn lắm của . Nhưng cũng đủ để điên cuồng.
      biết do quá mức kích tình hay hưng phấn mà hơi mạnh tay tý làm Tuyết Cần giật bắn cả mình, bối rối khóc òa lên. Viễn Chinh Huân cả kinh, ngồi xuống dỗ dành ngừng.
      “Ngoan, ngoan, bảo bối, đừng khóc, đừng khóc mà.”
      được thế khóc toáng lên, khóc như chưa từng được khóc. cũng hiểu hôm nay mình bị làm sao vậy, chỉ muốn khóc trận cho thỏa thích, mà hề có bất cứ lí do gì, bởi vì đầu óc lúc này của trống rỗng, nhưng cảm giác trong lòng bây giờ lại ủy khuất đến cực điểm.
      chỉ muốn khóc và khóc mà thôi.
      Viễn đại tổng tài luống cuống tay chân, từ lúc gặp Tuyết Cần cho đến nay, bé nghịch ngợm hiếu động và cả hoạt bát, thế nhưng sao hôm nay lại bật khóc như thế này.
      cũng biết mình nên dỗ dành như thế nào. Bối rối quá hét lên:
      “Khóc gì mà khóc chứ”
      Tiếng hét này đúng là có chút tác dụng khi Tuyết Cần giật bắn mình rồi lại òa lên còn lớn hơn cả ban nãy
      Bất đắc dĩ, mặt bạn Viễn gần như trái khổ qua, nhăn nhó thôi.
      thở dài tiếng ôm lấy thân thể ngừng run rẩy của vào lòng, nấc cục cái, rồi lại khóc tiếp, nước mắt thấm ướt cả lớp áo sơ mi trước ngực, nhưng lại quan tâm, bạn Viễn Chinh Huân vốn cực kì khiết phích nay lại để mặc cho em tự do khóc và xì mùi chiếc áo trắng tinh tươm của mình.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      hồi lâu sau nước mắt như vỡ đê cũng chấm dứt, Tuyết Cần hít hít cái mũi lúc này đổ hồng lên nhìn mặt người mà mình gọi là trai bao nhiêu năm nay.

      phải là tiểu bạch thỏ, phải là ngây thơ để hiểu mọi chuyện như thế này, tuy nhiên, chuyện đem qua có thể đổ thừa là do hoàn cảnh, do tác dụng phụ còn lại của thuốc… Và đủ thứ mọi lí do để tránh cho thoát khỏi cảm giác lạ thường thậm chí có chút ngại ngần này.

      Nhưng…nụ hôn ban nãy thể tự lừa mình dối người, đó phải là nụ hôn thân tình, phải là nụ hôn của trai dành cho người em , mà là nụ hôn của nhục dục, nụ hôn chiếm hữu thèm khát ciura chàng trai đối với mình .

      Bất chợt, Tuyết Cần mở to mắt, ? Là mình sao?

      , thể nào.

      Đừng đến chuyện cả hai bọn họ là em, tuy chỉ là em nuôi cùng chung huyết thống.

      Chỉ riêng chuyện từ ngày xuất , hầu như chẳng hề hoan nghênh có mặt của dù với bất kì tình huống nào.

      xuất gần đây của đều là do ba ra lệnh và ép bảo vệ cho , tránh tình trạng xảy ra như cách đây 1 năm, đường học về bị toán người có tranh chấp thương trường với ba bắt cóc , ngoài ra, chẳng là gì cả.

      Đúng vậy, chẳng là gì cả.

      công chúa được nâng niu trong lồng kính, được tất cả bạn bè hâm mộ và kính trọng.

      Nhưng có ai biết, mỗi khi thấy bạn mình có người mẹ dịu dàng đến đón hoặc kể những niềm vui khi được mẹ chịu chuộng thương buồn muốn rơi nước mắt.

      Cha thương , rất thương , nhưng từ ngày mẹ bỏ với người đàn ông khác, hầu như cha bận bù đầu, còn trai, chán ghét diện của .

      Ngôi nhà mênh mông quá, rộng lớn quá, làm như chết chìm trong lạnh lẽo đến tột cùng.

      Thấy trong lòng mình tuy nín khóc, nhưng thân thể lúc thả lỏng lúc lại cứng ngắc cho thấy tâm tình phức tạp của .

      nâng mặt lên, đôi mắt sắc bén của nhìn thẳng vào mắt , gằn từng tiếng:

      cần biết em nghĩ gì trong đầu, nhưng tốt nhất hãy dẹp ngay hết những ý nghĩ loạn thất bát tao đó cho . Ban đầu là do em chọn lựa ở bên , giờ đây, em cũng đừng mong có thể tránh thoát khỏi tay .”

      Ngừng lại hơi, nhìn gương mặt trắng bệch ngơ ngác vì sợ hãi của , lại tiếp:

      “Dẫu biết chuyện chúng ta làm là được chấp thuận của mọi người, nhưng con đường đó do chính em chọn, chỉ liều mình bồi quân tử mà thôi.”

      Ừ, xem , mình vẫn là người trai cực kì chiều em đấy nhé, mình vì chiều em mình nên mới phát triển đến mức độ này. Chứ phải do mình muốn

      Ngầm gật gù tự cho trái tim đập dồn dập của mình chút động viên, nhưng nếu ai tinh ý nhìn thấy vành tai của bạn Viễn đỏ hồng cách cực kì mất tự nhiên.

      Mặt Tuyết Cần đen thui, có ai lại đổ hết lỗi cho người khác như trai mình ?

      Ngày thường cực kì lạnh nhạt hầu như ko có cảm xúc, thế sao hôm nay lại trở nên vô sỉ đến mức độ này.

      vừa định lên tiếng bàn cãi với tiếp bạn Viễn ho tiếng:

      “E hèm, hôm nay em định đến lớp à, ừm, như vậy cũng tốt, nhân tiện đây cũng xin nghỉ 1 ngày phép ở nhà chăm sóc em.”

      Nghe ra hai từ chăm sóc kia, ko biết cố tính nhấn mạnh hay là do đàu óc của Tuyết Cầ quá mức trong sang mà cảm thấy hai từ ‘chăm sóc’ đầy ý, nên vội vàng ù chạy vào trong phòng tắm, vừa chạy vừa :

      “Hôm nay em có tiết kiểm tra, thể vắng mặt được.”

      Nhìn bong dáng bối rối kia, gương mặt đỏ hồng đến gáy của , bất chợt Viễn đại tổng tài đứng ngơ ngẩn nhìn theo rồi bật cười ngu ngơ.

      Đứng cười hơn nửa phút mới giật mình khi thấy mình như thằng ngốc đừng cười cách ngớ ngẩn, nhìn quanh phòng chẳng thấy ai, vội khụ tiếng sau đó quay chuẩn bị đồng phục cho em của mình. Khi quay mặt lại là bộ mặt vạn năm băng sơn như cũ, nào có chút bóng dáng ngớ ngẩn như chằng trai mới biết vừa rồi.

      khỏi thầm thở dài, dạo gần đây mình gần như có xu hướng trở thành nô bộc của em mất rồi.

      Những chẳng hiểu tại sao, bất cứ ai chạm vào đều chịu nổi, thà chính tự tay làm.

      Ngầm lắc đầu buồn bực với chính mình, thong thả tới cửa phòng tắm, đúng lúc đó cũng vừa vang lên tiếng kêu của inh ỏi từ phòng tắm:

      hai, lấy giúp em bộ đồng phục”

      Tự đồng ý làm thê nô là 1 chuyện, nhưng có người hất hàm sai bảo lại là chuyện khác, máu đại gia của bạn Viễn nổi lên cuồn cuộn, mọi ngày có khi nào nhớ đem quần áo vào phòng tắm đâu, toàn nhờ thím Trương mang vào giùm, gặp cũng lén lén lút lút, mắt cũng dám nhìn thẳng , thế mà hôm nay lại hất hàm sai khiến .

      định đợi đó, cho trần trụi rồi tự chạy ra ngoài lấy. Nhưng ngẫm lại cũng ổn, tiết trời mùa thu bắt đầu se lạnh, lại là sáng sớm nữa, dù trong phòng có lò sưởi, nhưng cũng đảm bảo cảm lạnh.

      Điều quan trọng hơn nhất đó chính là, chạy ra ngoài rồi, với hình ảnh sống động đó, liệu có kiềm nổi mà giở trò cầm thú với ?

      Mới nghĩ đến đây thôi, mà bạn Viễn thấy máu dâng lên đến đỉnh đầu, hạ thân ở nơi nào đó bỗng chốc đứng dậy chào cờ.

      Nguy hiểm, quá mức nguy hiểm.

      Viễn đại tổng tài lần đầu tiên đưa tay lên che mũi lại, tránh cho khí huyết dâng lên quá độ mà chảy máu mũi còn mặt mũi nhìn người, gõ cửa phòng, rồi chuyền bộ đồng phục vào trong. Sau đó xoay người ra ngoài cửa phóng hóng gió để giảm bớt khô nóng trong người.

      Khi Tuyết Cần chỉnh tề bước ra, thấy ông trai với bộ mặt vạn năm đổi kia đứng ở đó, bước đến, kéo tay xuống lầu.

      Vẫn cứ như trước kia, cứ như đêm qua hề xảy ra chuyện gì.

      trưởng thành

       (E hèm, bạn thiên thần cánh trắng lại lên tiếng cảnh báo: Mười lăm tuổi, với độ tuổi này chưa được gọi là trưởng thành, nng bạn có cái đuôi to to, với hai cái sừng nhọn đầu, vung phát đá bay bạn thiên thần: nhảm)

      ờ, bỏ qua kiện tác giả lặp lại lần nữa

      trưởng thành, nên thể ngu ngơ tự lừa mình dối người, hay dằn vặt những chuyện chưa đến, hoặc bị những gì đó gọi là luân thường đạo lí ép buộc.

      tuy nhiên để đối mặt với nó lại chưa có can đảm để nhìn. Thôi , mọi chuyện tùy duyên vậy

      tuy nhiên, nghĩ thế nhưng bạn hóa thân thành sói xám kia lại khoonbg nghĩ thế, khi tự giải thoát chính mình ra khỏi những gông cùm ràng buộc bấy lâu nay đương nhiên, cả phúc lẫn lợi đều phải hưởng đủ.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 12
      [​IMG]


      [​IMG]

      [​IMG]



      rụt người:

      hai, em trễ giờ rồi.”

      Tiếng kêu như nhắc nhở bạn sói đói nên tạm tha cho chú cừu non, nên bạn Viễn thở hắt ra cách bực bội, trong bụng thầm nghĩ có nên gọi điện thoại đến trường để đóng cửa trường hôm nay ?

      Nghĩ là chuyện, nhưng cái bụng réo ùng ục của trong lòng làm tắt thú tính dần bộc phát lên kia, cúi người, vào bên tai .

      “Em mà còn ngọ nguậy nữa hôm nay chẳng đảm bảo em đến trường học được đâu.”

      Ngơ ngác nhìn về hướng , với cái tuổi mười lăm, vẫn còn lắm.

      nay thời đại thông tin phát triển, nhưng cũng có những chuyện phải là trai, hay ba ba có thể gần gũi để tâm hay giải thích cho .

      lại chẳng có nổi người bạn, nên về chuyện nào đó, bạn Tuyết Cần vẫn tinh khiết như tờ giấy trắng tinh.

      ngập ngừng:

      “Hay cho em xuống ngồi bên kia .”

      Mỗ Huân kiên quyết cự tuyệt:

      được, từ hôm nay, em phải ngồi đùi ăn cơm.”

      Á, như vậy là sao, phải ngồi đùi ăn cơm à? Như vậy sao ăn được, còn cũng đâu ăn được.

      Ngẫm nghĩ mãi cũng chẳng ra, lại thêm tư thế ngồi chẳng thoải mái nên cái mông xinh của bạn Tuyết Cần ngừng ngọ nguậy, càng nhúc nhích lại càng cảm thấy dưới hạ thân có cái gì đó ngừng cứng lên.

      Cái gì vậy nhỉ, tò mò nhìn xuống, lúc này mới phát tư thế của mình và trai cực kì mờ ám.

      ngồi ở đùi , chính xác hơn là ngồi trong lòng , lưng cọ vào ngực an, nghiêng người tới, hơi thở nóng ấm của ngừng phất vào bên vành tai của .

      Tạo cảm giác tê ngứa lạ thường, mông ngồi giữa chân , và vật cương cứng đó là….

      Mặt đỏ như gấc chín, xấu hổ chẳng biết đường nào mà chui, cứng ngắc cả người dám động đậy

      Tư thế này…. Quá mức mờ ám .

      Mãi suy nghĩ môi ấm ấm, nhìn lên thấy múc muỗng cháo đưa đến bên miệng , ash mắt dịu dàng từ tốn làm như muốn chết chìm trong đó.

      rang bạn Viễn hề có kinh nghiệm trong việc nuôi người, đó là ý nghĩ đầu tiên khi bạn Tuyết Cần bởi vì no quá mức nổi sau khi bị bạn Viễn đút ăn liên tục

      ngay cả thời gian há mồm để lên tiếng phản đối cũng chẳng có, thấy vừa nuốt hết thức ăn khác dã đến miệng , ánh mắt vừa dịu dàng vừa đe dọa làm muốn há miệng ăn cũng khó.

      Và hậu quả cuối cùng là bạn Tuyết Cần vì quá mức no mà thể nào nổi đành phải nhờ Viễn dại tổng tài bế lên xe, đương nhiên, điều đó làm bạn Viễn mừng còn hết ấy chứ.

      Khi thím TRương chợ về ngạc nhiên khi thấy bàn thức ăn sáng hầu như sạch veo, bà mừng thầm, đây là lần đầu tiên trong bao nhiêu năm qua, kể cả khi ông chủ có ở nhà cũng chẳng ăn hết bàn thức ăn này, thế mà hai em họ lại giải quyết hết.

      Trong lòng ngấm ngầm tự hào vì tay nghề của mình được nâng cao, bà thầm nghĩ, trưa nay nên làm nhiều thức ăn chút, nhất là 1 số món mới bà vừa học được chương trình dạy nấu ăn hang tuần.

      Chỉ có thể than, bạn Tuyết Cần khổ rồi, vì ngay cả thím Trương lẫn ông biến thái của , nghĩ như heo mà ra sức nhét thức ăn vào.
      Last edited by a moderator: 2/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Trường trung học Hào là ngôi trường mà số những tiểu thư đặc biệt vào học.

      Trong đám tiểu thư đó có cả bạn thân tiểu Ngọc nhi, Ngọc nhi rất ngoan, hầu như rất ít , những bạn khác đều tíu ta tíu tít chuyện.

      Ngôi trường này đặc biệt dành cho nữ, hầu như những học viên của trường này, kể cả những giáo viên đều là những người có ‘hoàn cảnh’ cực kì đặc biệt.

      Bởi những học sinh nơi đây đều là những ‘bảo bối’ trong lòng ai đó.

      Thí dụ như tam tiểu thư của tập đoàn Kiến Hạo, nhìn bé mỏng manh như chẳng có chút sức sống, thế mà được người chú trẻ măng cực kì thương như báu vật.

      Nhớ có lần, hiểu vì sao bé con lên lớp cứ nằm ngủ mãi, bạn bè hốt hoảng báo lên phòng hiệu trưởng chưa đến mười phút sau, chiếc xe lincohn sang trọng chạy vụt đến kèm theo hàng dài vệ sĩ bảo vệ

      Cảnh tượng đó, nếu là ngôi trường nào khác chắc chắn làm kinh động cả góc trời, nhưng ở đây hầu như diễn ra hằng ngày nên chẳng còn ai cảm thấy lạ lùng nữa.

      Hôm nay, lúc tiểu Ngọc nhi và Tuyết Cần trốn ra sau vườn hoa ăn trưa, sau đó nằm ngủ quên mất, đến khi có tiếng thở hổn hển của nam nhân và tiếng rên rỉ kiều của nữ nhân ngừng vang lên làm cả hai giật mình tỉnh giấc.

      Tò mò len lén vạch kẽ lá nhìn ra, bên ngoài có chàng trai đứng đè ép lên thân thể của , chàng trai đó là giáo viên vừa mới đến đây nhậm chức.

      đồng thời nghe hình như cũng là em gì đó của ta.

      Thế nhưng họ làm gì vậy nhỉ?!

      Tiểu Ngọc nhi và đưa mắt nhìn nhau, lúc này gương mặt của Tiểu Ngọc nhi đỏ đến mang tai, vì chỗ ấy ngồi thuận lợi về góc nhìn hơn chỗ của Tuyết Cần.

      Tuyết Cần tò mò đưa mắt nhìn sang, lúc này chàng trai kia tốc chiếc áo đồng phục của lên tới ngực, gục mặt vào phần ngực của ấy ngừng cắn mút.

      , ưỡn cong cả người, bàn tay ngừng cắm vào mái tóc đen dày của chàng trai, biết sung sướng hay thống khổ mà ngừng rên rỉ.

      Bàn tay của chàng trai lúc này xốc chiếc váy bé lên, lộ ra chiếc quần lót hình mèo Hello Kitty cực kì đáng , nhưng cảnh tượng lại làm cho người ta muốn phun máu mũi.

      càng ưỡn cong người hơn khi chàng trai quỳ xuống, đem đầu mình vùi vào giữa hai chân .

      Mặt Tuyết Cần lúc này đỏ ửng tới mang tai, nhưng cảnh tượng cực kì phấn khích thế nầy làm sao có thể bỏ qua cho được.

      Nhưng vẫn chưa kịp xem đến đâu, trước mắt bỗng tối sầm, khi ngẩng mặt lên thấy mặt ông trai của mình đen hơn đáy nồi đứng bên cạnh.

      Còn bên cạnh , là chàng trai cực kì tuấn tú với gương mặt lúc nào cũng mỉm cười.

      nhận ra người này, ta chính là Hắc Huyền Tú, phó Tổng tài tập đoàn Lôi Vũ. Lúc này trong tay ta ôm tiểu Ngọc nhi vào lòng, mặt của tiểu Ngọc nhi gục vào lòng ta chỉ còn lại vành tai đỏ ửng.

      len lén ngước mắt lên nhìn ông đáng kính của mình, lúc này hai mày gần như giao vào nhau đủ để biết cực kì vui.

      “Đến buổi cũng vào lớp, làm mọi người quáng quàng lên tìm em, em lại trốn ở đây làm chuyện xấu.”

      Giọng trầm ấm, nhưng lúc này mang theo lửa giận nên làm Tuyết Cần co rụt bả vai, né tránh nhìn vào mắt , trong lòng thầm kêu khổ.

      Từ đây và khoảng cách xuân cung đồ sống kia xa, chắc chắn bên kia nghe thấy hết đoạn đối thoại bên này, và đương nhiên cũng biết ‘chuyện tốt’ mà hai làm.

      Ôi, xấu hổ quá mất.

      Nghĩ đến đây, len lén từ trong ngực đưa mắt nhìn ra ngoài.

      Quả nhiên, bên kia có động tĩnh, khi ngẩng mặt lên thấy chàng trai kia thong thả sửa lại cổ áo cho , rồi ôm vào lòng về hướng bên này.

      Tuyết Cần dám nhìn thẳng vào mặt ta, mẹ ui mất mặt quá , đó chính là giáo viên dạy toán của lớp , bảo mai này lên lớp làm sao dám nhìn mặt ta đây.

      kia cũng tốt gì hơn, hai chân của ấy gần như nổi, ngước đôi mắt mọng nước lên nhìn chàng trai.

       “…”
      Chàng trai như hiểu ý bế vào lòng, rồi khẽ gật đầu với hai chàng trai bên cạnh.

      “Chào Viễn tổng, Tú Phó Tổng.”

      Hai người bên đây cũng gật đầu chào lại

      “Chào Âu Dương chủ tịch.”

      Đúng vậy, đứng trước mắt họ là Âu Dương Tịch, chàng trai trẻ tuổi nhất nắm vững tập đoàn xuyên quốc gia lớn nhất nhì khu vực châu Á, nhưng ta là chủ tịch tập đoàn lớn như thế sao còn rảnh rỗi chạy đến nơi này làm giáo viên?

      Thắc mắc này, sau này Tuyết Cần mới biết được, ngày trước, lúc ta còn lang thang tìm việc làm, gặp phải thiên thần của cuộc đời ta, cha ta là người đàn ông cực kì độc đoán, ông vợ hơn bất cứ thứ gì thế gian này, nhưng bà vợ của ông ta cũng là mẹ của Âu Dương Tịch, biết vì quá đơn trong ngôi nhà rộng lớn, hay rỗi rảnh quá mà sinh ra những ý nghĩ lạ đời, phụ ông ta, bỏ trốn theo tình nhân.

      Đương nhiên kết cuộc của bà ta và tình nhân cũng tốt hơn bao nhiêu, từ đó ông ta vùi đầu vào làm ăn, và hà khắc với con trai của mình nư mọt kẻ thù, bởi ta có gương mặt của mẹ, gương mặt mà ông ta cực kì thương và cũng cực kì oán hận.

      Đến ngày, ông ta kéo đám phụ nữ về nhà truy hoan, cậu bé len lén thấy, và trong lúc say, ông ta đánh và đuổi cậu ra khỏi nhà

      Oán hận cha mình, ta rời khỏi nhà, làm đủ mọi công việc kể cả tài xế cho nhà nọ.

      Hai vợ chồng nhà nọ rất tốt, xem như con trai ruột thịt của mình, giao cho riêng việc đưa đón công chúa của mình học.

      công chúa đó, từ ngày bước vào nhà quấn quýt lấy buông, mà đôi vợ chồng nọ hầu như làm ăn xa có ở nhà, vả lại tuổi tác hai người cách nhau quá xa, nên họ khá là yên tâm khi giao bé cho chăm sóc.

      bé con quấn lấy từ việc ăn, ngủ, học hành đến việc chơi.

      Sống trong hoàn cảnh cực kì giàu có mà lúc nào bé cũng đượm nét u buồn.

      Hình như tìm được đồng cảm lẫn nhau nên cả hai nương dựa vào nhau.

      Đến ngày, cha mẹ gặp tai nạn máy bay qua đời, bỏ lại mình đơn cõi đời này.

      Số tài sản được để lại hết cho , nhưng quyền giám hộ lại thuộc về chàng tài xế.

      Điều gần như tưởng đó làm bùng lên cuộc đấu tranh giữa những người họ hàng thân thích, họ ngừng kéo đến quấy rầy làm phiền bé.

      Thậm chí đệ đơn lên tòa án tối cao.

      Họ giành quyền nuôi dưỡng bé, với lí do là những người ruột thịt, những người bà con như lang, như sói đó hằng ngày đến làm phiền bé.

      hết lòng bảo vệ khỏi những người đó. Thậm chí, chẳng hề quan tâm đến số tài sản kia.

      tự tin với tài năng của mình dư sức nuôi bé sống an nhàn sung sướng.

      Nên đệ đơn lên tòa, vẫn nhận lấy quyền giám hộ, tuy nhiên số tài sản kia, được gửi vào ngân hàng Thụy Sĩ. Đợi đến ngày khôn lớn, tự quyết định với số tài sản của mình.

      Lời đề nghị của được toàn án chấp nhận, đám thân thích lang sói kia làm được gì ngừng chỉ trích , đòi bắt bé lại, thậm chí thuê người giết .

      Đến mức này thể nhịn nổi nữa, tài sản cần, bất cứ thứ gì khác cũng cần, chỉ cần bé con bên cạnh .

      bắt đầu thầm chơi cổ phiếu, được số tiền to bắt đầu lập công ty và thầm phản công tất cả những người muốn chia rẽ và bé con của .

      Bạn đừng ngạc nhiên tại sao có tài lại cam tâm làm 1 tài xế. mọi chuyện đều có nguyên do, mà nguyên do của bắt nguồn từ bé con, trong lúc mệt mỏi buồn bã dựa lưng vào ghế trong công viên trò chơi, đến đây để gặm nhắm nổi đau của mình như động viên cho tinh thần của mình mỗi khi gặp thất bại.

      Nhìn họ, nhìn những gia đình tay trong tay hạnh phúc bên nhau, để rồi tự với mình rằng, nếu gia đình, cũng đem mọi thứ hạnh phúc thế gian này cho gia đình của .

      bàn tay bé đặt lên trán , giọng thanh thúy vang lên bên tai :

      à, bệnh hả, có cần em gọi bác sĩ cho ?”

      bé khoảng sáu tuổi giương đôi mắt to tròn lúng liếng nhìn , và từ đó, xác định, định mệnh của mình thể rời khỏi đôi mắt đó.

      kiếm cách làm tài xế cho nhà họ, chỉ để được gần gũi bé mà thương . Và rồi những người thực lòng thương mất đột ngột, nguyện với lòng bảo vệ và thương bé đến suốt đời.

      Ròi đến ngày, nhận được tin cha bị bệnh nặng, cho gọi về giao công ty cho , nhận, nhưng ông ta lấy bé con của ra uy hiếp .

      Cách làm của ông ta vẫn luôn độc đoán và kiêu ngạo chỉ nghĩ cho bản thân như từ trước đến giờ.

      hiểu thủ đoạn của ông ta, nhượng bộ vì sợ cho bản thân mình, mà muốn có bất cứ sơ xuất nào xảy ra với thiên thần của .

      Thậm chí, ngay cả việc học, cũng muốn dành chút thời gian, để đến lớp với bé con, muốn bé con bên cạnh mỗi giờ mỗi khắc bao giờ rời xa.

      May mà, bé con của hiểu được lòng , ban trưa, lúc đem cơm trưa ra ngoài ăn, nhìn đôi môi hồng chúm chím ăn cơm, sau đó bé uống sữa, vết sữa dính bên mép, theo thói quen bé vươn lưỡi liếm vòng mà quên mất con sói đói ngồi bên cạnh, nhìn thấy cảnh đó sao máu huyết phun trào được chứ?

      Và thế là chuyện xảy ra.

      Lúc này đây, đối diện với những vị có quyền lực nhất ở thành phố này, vẫn bình thản đến dửng dưng, bất kì ai cũng thể nào tác động lên cảm xúc của ta, trừ bé thiên thần trong lòng ta.

      Họ từng gặp nhau thương trường, từng va chạm nhau trong vài lĩnh vực riêng tư, nhưng đứng nơi đây, đứng dưới mái ngôi trường này, họ đều có lí do chung, đó là bảo vệ người mà họ thương nhất.

      Nên vô hình trung, giữa họ có đồng cảm gì đó lạ thường.

      bé con trong lòng chàng có gương mặt lạnh như băng ngàn năm kia bắt đầu cất tiếng ngáp dài, mắt bé khẽ khép, ta khẽ gật đầu chào mọi người rồi bế bé ra xe.

      Hắc Huyền Tú cũng nhân cơ hội rời , khi họ được xa xa, Tuyết Cần vẫn còn nghe tiếng nũng nịu của tiểu Ngọc nhi từ đằng xa vọng đến:

      “Bát ca à, đừng mách lại với Thất ca nhé.”

      Thất ca ở đây là Hắc Huyền Thiên, tổng giám đốc của tập đoàn Lôi Vũ, sinh đôi với Hắc Huyền Tú, và giữa họ cũng có đoạn tình duyên vô cùng tốt đẹp.

      Khi mọi người ra hết, thấy Tuyết Cần cứ len lén đưa mắt nhìn mình, Viễn Chinh Huân cảm thấy buồn cười nhưng vờ làm ra vẻ lãnh đạm:

      thôi.”

      Sau đó cất bước , bỏ lại sau lưng Tuyết Cần bĩu môi.

      Xem , xem , bảo bối của người ta, người ta nâng niu như trứng, đến đau cũng bế cũng bồng. còn mình, lại lủi thủi như thế này.

      Chẳng biết từ bao giờ, có lẽ là bắt đầu từ hôm đó, cái hôm quan hệ giữa hai người tiến bước dài, bỗng dưng có gan hơn hẳn.

      Tuy nhiên, có đôi lúc cũng ngấm ngầm sợ hãi, sợ khi ba về, biết chuyện của hai em làm sao.

      Nghĩ đến đây có thoáng rùng mình.

      Như cảm nhận được bé sau lưng mình có cứ chỉ lạ thường Viễn Chinh Huân quay người lại, ôm vào lòng hỏi:

      “Em lạnh à?”

      Vừa vừa ôm vào lòng, sau đó nhìn vẻ mặt phụng phịu của , búng lên mũi khẽ hỏi:

      “Sao lại vui thế?”
      ngậm miệng , chả lẽ lên tiếng bảo trai bế bế à, mất mặt chết .

      Nhưng chưa kịp nghĩ xong, cảm thấy trời đất xoay chuyển, được bế lên kiểu công chúa rồi.

      dụi mặt vào lòng , ngửi mùi hương quen thuộc người , thầm nghĩ, nếu cứ mãi thế này tốt biết bao.


    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 13.1

      Hôm nay lên lớp lại nghe tin có thêm giáo viên mới vừa được chuyển đến, và giáo viên đó chính là chàng trai khoảng hai mươi tám đến ba mươi, cao to, ngăm đen, nhìn thoáng qua dáng vóc của ta chẳng có chút nào gọi là giống như giáo viên ngồi mài đũng quần ghế nhà trường cả.

      Dáng vóc cao to thô lỗ, gương mặt tục tằng, tuy vẫn có nét tuấn hấp dẫn, nhưng cái kiểu nam tính đó, làm người ta vừa thấy phát run, nên chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi ta vừa vào lớp khí sôi động của các bỗng chốc lặng phắc như tờ.

      ta vừa bước vào, đằng hắng tiếng, sau đó quét mắt lượt quanh lớp học, đôi mắt như có như liếc qua nằm gục bàn ngủ say sưa, và chem chép miệng như ăn thứ gì ngon lắm

      đó có gương mặt tựa như búp bê, là con của thương gia giàu có mới chuyển đến thành phố này lâu.

      Do ánh mắt chăm chú khác thường của giáo viên mới, làm Tuyết Cần sợ hãi, vì bạn ngủ chảy cả nước dãi kia ngồi bên tay phải của .

      đưa tay đẩy đẩy bé, nhưng bé đó như rất mệt mỏi, lấy tay đẩy ra, miệng còn lầm bầm gì đó.

      Lắng tai nghe kĩ là:

      “Đừng phá mà, bảo bối mệt quá”

      vào tay bé:

      “Giáo viên nhìn kìa.”

      bé dụi dụi mắt, sau đó chơm chớp đôi mắt còn mê ngủ nhìn lên bục giảng, khẽ nở nụ cười, rồi… Gục xuống ngủ tiếp.

      Tuyết Cần định đưa tay lay ấy dậy lần nữa, nghe tiếng giáo viên mới hắng giọng:

      “Xin chào, tôi là Mặc Phong, là giáo viên từ Italia mới được chuyển đến, phụ trách môn tiếng cho các bạn niên học này.”

      Thường sau khi giới thiệu có tiếng xì xào bàn tán vang lên, nhưng có lẽ do khí chất của ta quá nặng cho nên chẳng bé nào dám hở môi, nhưng nếu Tuyết Cần nhìn lầm vừa rồi, bạn bên cạnh mình vừa mỉm cười với người giáo viên mới?

      về lịch sử của bạn giáo viên dạy toán này hơi bị hoành tráng, khi ta dạy được khoảng hơn tháng Tuyết Cần mới biết được ta là bạn thân của trai, và những buổi dạ tiệc ta thường hay có mặt, tuy nhiên, thường những buổi dạ tiệc đều ra về rất sớm nên hề biết, tại sao ư?

      Đương nhiên là bởi vì cá tính cực kì chua của ai đó mà phải ra về sớm rồi, mỗi khi đến dạ tiệc, với tư cách là con của tập đoàn Viễn thị đương nhiên cũng thường xuyên xuất nhất là những buổi dạ tiệc được tổ chức tại nhà, thế nhưng, mỗi khi chọn quần áo là cả vấn đề, trai dạo này chẳng khác gì gà mẹ, soi mói bắt lỗi các trang phục dạo này thiết kế kiểu quái quỷ gì mà trống trước hở sau, nay thịnh hành kiểu mốt rớt vai, tuy thân dưới được thiết kế kín mít nhưng khoảng vai trần trắng noãn nà của ai đó vẫn làm cho bạn Viễn ngứa mắt.

      Trước là bờ vai trần cùng chiếc cổ mảnh khảnh của ai kia làm thú tính trong người bạn Viễn sôi ùng ục, nhưng lại nghĩ đến khoảng da thịt này lại đem ra làm vật triển lãm cho những con sói đói bên ngoài nhìn ngó, đủ để thùng dấm chua trong lòng bạn Viễn dâng tào hơn bất cứ thứ gì rồi. nên đương nhiên, quyết định của ta là: , Cho, Mặc.

      Tuyết Cần uất ức, đây là chiếc áo mà thích nhất, màu đỏ mận chín cùng với kểu tay áo rớt vai này làm tăng thêm nét đẹp của làn da, năm nay Tuyết Cần mười lăm, tuổi trăng tròn đương nhiên cũng cực kì thích chưng diện, nhất là bộ lễ phục xinh xắn như thế.

      Thế là mèo nheo, giận dỗi, và thậm chí cả cắt đất đền tiền, mới được mặc vào nhưng phải khoác lên người cái khăn choàng cổ nhìn quê ơi là quê, nhưng dù sao cũng đỡ hơn chiếc áo khoác Âu dày cộm và rộng thùng thình của ông mình.

      Nhưng đó là chuyện sau này, tại quay lại với thân phận bạn giáo viên có dáng dấp của đàn xã hội đen này.

      Vâng, đúng như vẻ bề ngoài, ông bà thường hay , trông mặt mà bắt hình dong, dáng dáp của bạn giáo viên kia lên nghề nghiệp của ta.

      Đừng nhìn thấy dáng dấp ta trầm ngâm ít , thực ra ta chính là Mafia của Italia, nắm toàn bộ giới hắc đạo kéo dài từ Châu Âu sang Châu Á, giới hắc đạo lẫn bạch đạo, thậm chí cả giới thương nhân mỗi khi nghe đến tên ta đều sợ mất mật.

      ta đến, chẳng ai dám ngước mắt nhìn, ngay cả thở mạnh cũng dám, bởi vì họ biết sau khi ra về họ có mất bộ phận nào hay , nhưng cách nay năm, chẳng hiểu vì lí do gì ta lại quay về Trung Quốc, nhậm chức giáo viên trường như thế này, làm cho đám đàn em của ta trợn mắt há hốc mồm, thậm chí những đối thủ của ta đau đầu nhức óc, vì biết ta mưu gì.

      Tuy thế lực ở Châu Á , nhưng chẳng thấm tháp vào đâu so với ta, nhưng bàn tay ta chẳng lẽ vươn đến tận đây, ta có ý gì khi bỏ cả vương quốc mà ta tạo dựng nên ở Italia để quay về mảnh đất Trung Quốc này.

      Trong suốt buổi giảng, ánh mắt như có lửa của ta luôn chăm chú nhìn về hướng , ra nhìn về hướng nằm ngủ bàn kia nhiều hơn.

      Rốt cuộc rồi tiếng chuông báo hết giờ vang lên, ta về hướng này, Tuyết Cần sợ sệt, biết vị giáo viên có dáng dấp hung dữ kia làm gì bạn mình, khẽ lấy cùi chỏ thúc thúc vào tay bên cạnh, nhưng vẫn say sưa ngủ chút nhúc nhích.

      ta đến gần , cất tiếng khẽ nhưng cũng đủ làm lông tơ dựng đứng hết cả lên:

      “Lần sau nếu thấy Ly nhi ngủ, tuyệt đối được đánh thức ấy vì bất cứ lí do gì, còn nữa, lấy tay ra khỏi người ấy. lần này nể tình Huân tôi bỏ qua, lần sau may thế đâu.”

      Làm Tuyết Cần ngơ ngẩn.

      Nhìn theo ta bế bé đến phòng giáo viên.
      Last edited by a moderator: 2/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :