Chưa Từng Em - Tạ Lâu Nam
Chương 5.1
Edit: Vân Du
Mặc Viễn Ninh nở nụ cười: “Trong vòng tháng, Trần Thị nhất định có động thái, đến lúc đó em biết hay dối.”
xong, còn hùng hồn thỏa thuận: “ ép em, em có thể lợi dụng tháng này để suy nghĩ xem, rốt cuộc nên giao Tô Khang cho Trần Sóc hay cho .”
Tô Quý trả lời, lúc đá Mặc Viễn Ninh ra khỏi Tô Khang, cũng xác định chôn toàn bộ tài sản nhà họ Tô theo .
cũng muốn trở thành nhà đầu tư chiến lược mạnh mẽ trong giới kinh doanh, đáng tiếc phải muốn gì được nấy.
nghĩ mình tự cố gắng, cho dù 20 năm cuộc đời đều nghiên cứu các thời kỳ lịch sử, cũng có thể có thiên thần đến rọi đường, biến thành nhà quản lý độc lập, đủ sức quản lý công ty thay Mặc Viễn Ninh.
Nhưng xét cho cùng, xác định chôn toàn bộ tài sản nhà họ Tô cùng và việc trơ mắt nhìn tài sản nhà họ Tô chôn cùng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Huống hồ đối phương lại là Trần thị, Tô Quý nhớ đối thủ cạnh tranh lớn nhất khi ba còn sống chính là Trần thị, công ty của Trần Sóc.
Hai công ty dường như đối đầu với nhau được mấy chục năm, trải qua hai đời, nếu lúc này Tô Vĩ Học có thể sống lại với câu, nhất định là: được thua Trần thị!
Tô Quý thủ đoạn hơn, nhưng vẫn là Tô Quý, Mặc Viễn Ninh hiểu thậm chí còn hơn hiểu chính bản thân mình, thấy gì, nụ cười môi càng dịu dàng: “Tiểu Nguyệt, em luôn tự cho mình đáp án quá vội.”
Tô Quý vốn định đồng ý, nghe được câu này, ngược lại giương mắt lên nhìn : “ nghĩ tới hay chưa, nếu trở lại Tô Khang dùng thân phận gì?”
Đây đúng là vấn đề khó, là người bị công khai cách chức, tháng sau lại công khai trở về, làm chức vụ gì, để làm gì? xấu hổ, người khác cũng thấy xấu hổ.
Chuyện đó người luôn chu toàn như Mặc Viễn Ninh nghĩ đến rồi, vẫn cười mê người như cũ: “ cần trở về, ở phía sau chỉ điểm cho em, em làm theo là được rồi.”
Tô Quý ngờ vô tư như vậy, làm hết mọi chuyện, công lao lại nhường cho kẻ khác.
Tô Quý liền im lặng ngầm đồng ý, cho chuyện tốt như thế, thời hạn cân nhắc chỉ trong tháng, nghĩ có lý do gì có thể cự tuyệt.
Cuối cùng đứng lên, cúi đầu nhìn , cười cười: “Đợi điện thoại của tôi nhé… Mặc.”
Vậy mà Mặc Viễn Ninh có ý định hạn chế tự do lại, cũng cười : “Tốt thôi, đưa em về.”
Tô Quý dừng lại chút, muốn có ai chứng kiến cảnh lái xe đưa về nhà: “ có thuộc hạ sao?”
Mặc Viễn Ninh rất phong độ khom người: “ thân mình.”
Tô Quý : “ đừng với tôi, đưa tôi bị hôn mê đến tận đây, đều là mình làm nhé?”
Mặc Viễn Ninh càng cười khiêm tốn: “Tự thân vận động.”
tính toán nữa, Tô Quý từ bỏ việc đôi co với , lúc ra sân, lại lần nữa bị chiếc xe second-hand cũ kỹ của làm chấn động: “ đẩy chiếc ô tô này từ trong bảo tàng ra à?”
“Cứ coi như thế , tha thiết tạo hình trông cổ cổ của nó.” Mặc Viễn Ninh cười thay mở cửa xe, “Tính năng sau khi cải tạo rất ưu việt đó.”
Nếu như “ưu việt” là chỉ tiếng động cơ đặc biệt to như rung trời lở đất mà , vậy cho đến bây giờ có bất cứ vấn đề gì.
Mặc Viễn Ninh vẫn còn khá tiêu sái mà lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: “ còn cách nào khác, ai bảo ở bờ vực phá sản rồi.”
Tô Quý quay đầu lạ nhìn nhìn ngôi nhà sau lưng, cũng có thể coi như căn biệt thự tệ, ý tứ biểu đạt rất ràng.
Mặc Viễn Ninh cũng lập tức : “Cái đó à? Nhà này là do tạm thời ở nhờ đấy, chủ nhà di dân ra nước ngoài, trong vòng nửa năm về, biết chuyện đó nên chuyển đến đây.”
xong còn cố tình bổ sung câu: “Trước khi chủ nhà về nước, biến căn nhà trở lại y như cũ, ta phát ra đâu, em yên tâm.”
Đổi lại nếu là ba ngày trước, đánh chết Tô Quý cũng tin Mặc Viễn Ninh có ngày biết lái chiếc xe cũ kỹ sắp hỏng, ở trộm trong căn biệt thự.
ra tay độc ác, muốn khiến cho Mặc Viễn Ninh hai bàn tay trắng nghèo rớt mồng tơi, nhưng tuyệt đối phải để cảm thấy có chút sụp đổ thất vọng như vậy.
Tô Quý đoán ra Mặc Viễn Ninh nghĩ gì, cũng sớm từ bỏ.
đồng ý làm lao công miễn phí đến giúp , nhiệt liệt hoan nghênh, còn về phần thứ muốn, Tô Quý biết mình bây giờ còn cái gì có thể cho hay .
giàu có của nhà họ Tô? Tạm thời có cơ hội. Tình cảm của ? dường như chưa từng để ý đến.
Được chiếc xe cổ với tiếng nổ rung trời của Mặc Viễn Ninh đưa đến đầu đường, Tô Quý liền ra hiệu cho dừng lại, tự mình xuống xe.
có cảm giác mình rất giống phụ nữ có chồng ngoại tình đêm, chỉ là đối tượng đương vụng trộm chính là chồng trước của mình.
Hồi tưởng lại vụ đàm phán vừa rồi, quả thực là người được lời, Tô Quý cảm thấy làm hòa với nhau là điều tất yếu, sau khi xuống xe lập tức rời , mà cúi nửa người ghé vào cửa sổ xe, mỉm cười với người ngồi ở ghế lái.
Mặc Viễn Ninh cũng mỉm cười với , bị Tô Quý chút thục nữ nắm lấy cằm mình, ở đó còn có chút râu mới mọc chạm qua lại vào làn da của , chiếm tiện nghi xong, mới cười mở miệng: “ Mặc này, sau khi chúng ta hợp tác với nhau lần nữa, có nên cho tôi chút lãi ?”
Mặc Viễn Ninh cười điềm đạm, đuôi mắt và đầu lông mày đều rất dịu dàng: “ Tô muốn gì?”
Ngón tay Tô Quý trượt xuống, lướt qua cằm , đưa thẳng xuống xương quai xanh hơi nổi lên của , liếm đôi môi mình, cố gắng hết sức để lại thanh nghe có chút tà ác: “ Mặc ra có thể cân nhắc đến việc lợi dụng cơ thể của mình đấy, đổi cơ thể lấy chỗ trong công ty.”
Mặc Viễn Ninh hơi nhướn khóe môi lên, cúi đầu xuống.
làm động tác này thôi, bộ dạng cấm dục này của ngược lại khiến Tô Quý kiềm chế được, nhịn nổi cắn cắn môi, tay dừng xương quai xanh của rút ra: “Nếu muốn làm công cho tôi, hãy hiến dâng cơ thể của , Mặc.”
Mặc Viễn Ninh chỉ nhìn cười, mãi đến khi ánh mắt sáng ngời mới khiến Tô Quý hơi chột dạ, thong thả : “ ngại quá, tại hạ bán nghệ bán thân.”
“Bức lương vi xướng” (bức con nhà lành phải chôn thân trong kiếp xướng ca vô loài), Tô đại tiểu thư lập tức thấy mất mặt, lúc định buông tay ra chuẩn bị rời , Mặc Viễn Ninh đột nhiên mở miệng : “Tiểu Nguyệt, có thể bắt em bất cứ lúc nào, giống như lần này.”
Tô Quý cứng đờ người, ánh mắt liền lạnh lẽo.
Mặc Viễn Ninh chưa bao giờ làm gì vô dụng, đương nhiên bây giờ cũng vậy, muốn nhắc nhở , cũng đơn giản mà, số di động của và nhà họ Tô đều biết hết. Dù gọi điện thoại, tìm thời gian chính thức gặp cũng chưa hẳn là thể, nhưng lại chọn thủ đoạn bắt cóc như vậy.
Tô Quý biết, chỉ đến để chuyện hợp tác, mà đồng thời cũng muốn uy hiếp: nếu vẫn nghe lời, vậy cũng ngại dùng thủ đoạn cực đoan hơn để giải quyết.
Tô Quý “Ha ha” cười tiếng: “Đợi tôi liên hệ nhé, Mặc.”
Mặc Viễn Ninh cười nhạt gật đầu: “Ừ, vẫn luôn ở căn biệt thự đó, số điện thoại ghi cổ áo của em.”
Tô Quý vội vàng kéo cổ áo ra, quả nhiên nhìn thấy phần cổ áo gần ngực biết bị Mặc Viễn Ninh dùng bút viết số điện thoại lên từ lúc nào.
còn nhiều chỗ để viết, chẳng hiểu sao hết lần này đến lần khác đều chọn chỗ áo sát ngực .
Đằng kia Mặc Viễn Ninh vẫn còn than : “Vốn định viết lên người em, đáng tiếc sợ em tắm trôi mất.”
Lần này Tô Quý bỏ , có chút lưu luyến nào đến với chiếc xe cổ lỗ sau lưng nữa.
Thời gian tháng bắt đầu rất nhanh, huống hồ Tô Quý sắp bị công việc ở Tô Khang bức phát điên lên rồi.
Lúc vẫn còn Mặc Viễn Ninh, chỉ cần ký tên lên nhưng văn kiện quan trọng với danh nghĩa chủ tịch, muốn sao cũng được.
giờ bởi vì hạn chế quyền lực của Phương Hoành, thể động đến ít vụ cụ thể, vốn hiểu nhiều lắm, làm gì cũng hiểu chi tiết, nên phải xem lại tất cả, khiến tốn ít công sức.
Mặc Viễn Ninh Trần thị có động thái lớn, càng dám xem thường, cho dù sau này ứng phó nổi, vẫn muốn triệu hồi Mặc Viễn Ninh, chết cũng phải biết lí do.
Trong tháng này, Mặc Viễn Ninh ngược lời vô cùng tuân thủ lời hứa, cố liên hệ với , cũng chưa từng xuất .
Trong tháng, Trần thị quả nhiên bắt đầu có động thái.
Bị lấy ra răn đe là toàn bộ các công ty con của Tô Khang, những công ty này đều do Mặc Viễn Ninh hơn năm trước tự tay lập ra, nghiệp vụ kinh doanh chủ yếu là cung cấp hàng hóa, hoạt động trong hơn năm qua xem ra tệ, có chỗ cắm dùi ở hải cảng, bến tàu.
Tô Khang vốn là công ty kinh doanh sạch , sau khi Mặc Viễn Ninh tiếp nhận vẫn giữ vững tác phong trước đây, dính líu đến bất cứ ngành sản xuất nào trái pháp luật. Nhưng tháng này hàng hóa ở công ty con luôn xảy ra vấn đề, ba lần bảy lượt bị cảnh báo buôn lậu, đội hải quan nhiều lần đột kích đến kiểm tra. Tuy cuối cùng cũng tra ra vấn đề gì, nhưng bị kiểm tra, chẳng những khách hàng có ý kiến, mà trong nội bộ ngành cũng bắt đầu có những bình luận tốt.
Dù Tô Quý có kinh nghiệm cũng biết hơn phân nửa cán bộ đến kiểm tra đều do đối thủ mua chuộc, cố ý gây phiền toái cho Tô Khang.
Nếu như chỉ giở trò mèo như vậy, Tô Khang cũng chẳng phải sợ gì, nhưng Trần Sóc là loại người gì? Vài chục năm nay hoành hành ở thành phố H, phàm bị để mắt, thể hạ gục đối thủ tuyệt đối dừng tay.
Khi Tô Vĩ Học còn sống cũng có chút kiêng dè Trần Sóc, cũng may thanh danh nền móng nhà họ Tô vững chắc, Trần Sóc thể nắm được cơ hội nào nuốt trọn Tô Khang, nhiều năm qua hai bên tuy có chạm trán với nhau nhưng cũng coi như bình an vô .
Tô Quý biết Mặc Viễn Ninh tại sao lại đối đầu với Trần Sóc, chỉ biết là tìm đúng người để ra tay, tìm ai tìm lại tìm đúng trùm thành phố H, lá gan quả nhiên .
* Lời tác giả: Tiểu Mặc cuồng quyến tà mị như thế, để đấy chị đây cười cái nào, ở trộm biệt thự nhà người ta vẫn rất oách nha!!!
* Vân Du: Du lại ưng cái đoạn lợi dụng cơ thể à nha Bạn Tô cũng được của nó đó “Nếu muốn làm công cho tôi, hãy hiến dâng cơ thể của , Mặc.”