1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sự huyền diệu của định mệnh (Vợ Câm) - Lệ Ưu Đàm

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 80
      Edit: Ishtar
      Beta: Tuyết


      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]



      mở to mắt đáng thương nhìn , gương mặt vô cùng lo lắng và cầu khẩn.

      Trong lòng bất an cùng sợ hãi, Nguyễn Mộng thể với Vệ Cung Huyền, cũng thể với bất kì người nào. Bí mật trọng sinh giấu ở đáy lòng rất lâu rồi, có lẽ cho đến khi chết , nhưng bất luận như thế nào, chán ghét và căm thù đối với Cố Minh Tích, kiếp trước hay kiếp này cũng bao giờ thay đổi.

      Kiếp trước thực tế Cố Minh Tích làm chuyện gì tổn thương tới , nhưng sau lưng lại làm ít hành động ngáng chân xấu, kiếp này biết có Vệ Cung Huyền Cố Minh Tích làm ra chuyện gì, nhưng bất kể tương lai có chuyện gì xảy ra, bất chấp tất cả để đưa Cố Minh Tích ra khỏi cuộc sống của !

      xảy ra chuyện gì, bảo bối nhà vì sao lại mang dáng vẻ như gặp kẻ thù truyền kiếp vậy? Vệ Cung Huyền có chút hiểu, nhưng hỏi, nhếch miệng mỉm cười, bấm bấm khuôn mặt non mềm của : "Tốt, mời ta rời ."

      Nguyễn Mộng ôm Vệ Tiểu Bảo theo ra ngoài, bóng lưng Vệ Cùng Huyền vô cùng cao lớn và tuấn, sau lưng , giống như tất cả phong ba bão táp đời, cũng có thể thay gánh chịu. Nguyễn Mộng biết mình có phải ngu ngốc hay , mới có thể nhìn theo chớp mắt. Vệ Cung Huyền chuyện từ trước đến nay đều biết cái gì gọi là uyển chuyển, vốn là nghĩ nên giữ Cố Minh Tích lại để cho ta thấy cho vô tình của mình với ta, hi vọng ta có thể giữ vững phong cách thục nữ trước sau như chủ động rời , nên ép phải ra tay đối phó ta, tự mình đuổi ta ra khỏi cửa. Nhưng mà bây giờ bảo bối của thích phương thức vòng vo như vậy, nên cũng lười phải quanh co lòng vòng.
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      Pe Mick, HaYen, tieunai6919939 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 81
      Edit: Ishtar
      Beta: Tuyết


      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      Nếu như có đứa bé, cũng cảm thấy Nguyễn Mộng đối thủ mạnh, nhưng bây giờ đứa bé có, như vậy Huyền chắc chắn ly hôn với Nguyễn Mộng. Cố Minh Tích từ lớn lên cùng Vệ Cung Huyền, biết là người đàn ông chính trực và tuấn thế nào.

      Muốn đoạt Vệ Cung Huyền lại, cứng đối cứng là vô ích. Người đàn ông kia căn bản chịu bị lép vế. Hơn nữa, những gì tại có, đều là cho, năm đó từ mà biệt, nhưng qua nhiều năm như vậy Cố thị chút cũng bị chèn ép trả thù, nhất định là trong lòng còn có mới có thể như vậy!

      Nếu như có Nguyễn Mộng, có đứa bé...... Đến lúc đó lại đến bên cạnh , đem đến ấm áp, dùng dịu dàng và khéo léo hiểu lòng người của đem tim nắm vững trong lòng bàn tay, như vậy bọn họ trở lại như trước kia, nhất định vậy.

      Nhớ tới hình ảnh Vệ Cung Huyền mặc tạp dề rửa tay nấu canh, nhớ tới hình ảnh dịu dàng hôn Nguyễn Mộng, nhớ tới hình ảnh trừ và những người phụ nữ bên ngoài khác chỉ cười đến cưng chiều sủng ái như vậy với người phụ nữ kia, Cố Minh Tích hận đến cả người liền run rẩy. Trước kia khi ở chung với nhau mặc dù đối với cũng rất tốt, nhưng lại chưa bao giờ tự tay giúp làm bất cứ việc gì, chứ đừng đến ánh mắt thủy chung chứa thâm tình, những thứ kia vốn thuộc về của , mà thuộc về kẻ xuất giữa đường như Nguyễn Mộng! hít hơi sâu, lộ ra nụ cười, muốn mỉm cười đoạt lại người đàn ông của mình lần nữa, để cứu vãn những tiếc nuối nhiều năm trước!

      hoàn toàn nghĩ tới, còn có Ôn Dư Thừa coi như là cùng lớn lên với , cho dù là hai mươi năm, người kia muốn gặp , cũng luôn chào đón . Thời gian ra cũng chứng minh được cái gì, có tình cảm và lời , cái gì cũng còn. Hơn nữa, người có thể phản bội, chó vĩnh viễn .

      Cố Minh Tích quả tuân thủ lời hứa, xuất trước mặt Vệ Cung Huyền, liền xuất trước mặt Vệ Cung Huyền, mà Nguyễn Mộng cùng người đàn ông của mình như hình với bóng, cần nhìn đến hành động của Cố Minh Tích, liền vô cùng vui vẻ.
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      Pe Mick, HaYen, tieunai6919939 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 82
      Edit: Ishtar
      Beta: Tuyết


      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]




      Cố Minh Tích chỉ thấy được điểm này, liền thèm nghĩ đến chuyện những khác nữa, hoàn toàn quên mất nếu như quả , Vệ Cung Huyền lúc ở trước mặt Nguyễn Mộng sao có thể lộ ra vẻ mặt dịu dàng chưa bao giờ có như vậy? Loại người thích sạch giống như , sao có thể cùng Nguyễn Mộng dùng chung mâm uống chung chén thậm chí là cả bàn chải đánh răng hay khăn tắm?

      Phụ nữ đều là như vậy, khi sa vào lưới tình vọng tưởng từ trước tới nay đều khác mấy.

      Đối với hành vi ti tiện của Cố Minh Tích, Nguyễn Mộng chút cũng muốn cùng với ta dây dưa. Trước đây bất kể làm gì, đều cùng Cố Minh Tích có quan hệ: "Tôi lại lầ nữa, Cố Minh Tích, mời rời ."

      Cố Minh Tích nâng lên cánh môi đỏ thắm, cười dương dương đắc ý: "Nguyễn tiểu thư nếu như thức thời, liền mau chóng rời Huyền , nếu tôi có tâm trạng tốt, còn có thể cho tấm chi phiếu lớn, để cho sau này vẫn có thể tìm người đàn ông tốt."

      Nguyễn Mộng thấy vô cùng nực cười. Đây là cái thể loại đạo đức gì? Làm tiểu tam mà cũng có thể thản nhiên làm ra hành động này? Kiếp trước biết đại thần trước khi cùng kết hôn chia tay Cố Minh Tích, cho nên vẫn cho rằng mình mới là tiểu tam, nhưng kiếp này mới biết, tiểu tam chân chính mới là bạn trước cao quý và ưu nhã của ! Cho tấm chi phiếu? Đùa gì thế, thiếu mấy tấm chi phiếu rách nát của Cố Minh Tích sao? Chi phiếu và thẻ tín dụng của đại thân đều ở chỗ của , tùy tiện lấy ra cũng bằng gia sản của Cố gia, cần tiền của Cố Minh Tích sao?

      Nếu như Cố Minh Tích phải quá ngây thơ, chính là quá ngu ngốc, coi cuộc sống tại giống như phim thần tượng hay tiểu thuyết, cho rằng đàn ông từ trước đến nay đều khó quên bạn trước hay sao.
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      Pe Mick, HaYen, tieunai6919938 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 83.1
      Edit: Ishtar
      Beta: Tuyết

      Thấy dù bất kể mình gì, Nguyễn Mộng cũng trưng ra vẻ mặt có biểu cảm gì, Cố Minh Tích mơ hồ có loại cảm giác thất bại, nhưng vẫn chịu yếu thế liền trừng mắt, lấy thái độ mèo khen mèo dài đuôi từ cao nhìn xuống Nguyễn Mộng, giống như mình là công chúa cao quý, mà Nguyễn Mộng chỉ là bé lọ lem quần áo cũ rách.



      Đúng lúc này có y tá vào bảo là muốn ôm Vệ Tiểu Bảo làm kiểm tra, muốn xác định xem bé hoàn toàn khoẻ hẳn chưa, Nguyễn Mộng ôm con tới giao cho ấy, nhanh chóng theo, nghĩ tới lúc đến cửa phòng lại bị Cố Minh Tích giữ lại. muốn thoát ra liền : " làm cái gì thế?"



      "Tôi rồi, Nguyễn tiểu thư, chúng ta cần chuyện chút."



      Nguyễn Mộng làm gì được Cố Minh Tích, bị ta giữ lại trong phòng, lúc này điện thoại di động đột nhiên reo vang, Nguyễn Mộng muốn nghe máy, lại bị Cố Minh Tích nhanh tay cướp mất. Đôi mắt xinh đẹp lúc nhìn thấy màn hình hiển thị hai chữ "Ông xã" liền nổi lên tia ghen tỵ và phẫn nộ, tất cả những thứ này vốn thuộc về Cố Minh Tích , phải là thuộc về Nguyễn Mộng!



      "Vậy rốt cuộc muốn chuyện gì?" Nguyễn Mộng nheo mắt lại, so với Cố Minh Tích cao hơn vài cm, nhưng bởi vì Cố Minh Tích giày cao gót mười phân, cho nên ngược lại ta cao hơn Nguyễn Mộng chút, Nguyễn Mộng nhìn ta đành phải ngẩng đầu lên.



      "Tôi cũng muốn cùng vòng vo, chúng ta là người thông minh chuyện vớ vẩn, tôi muốn Vệ Cung Huyền, mà lại cản đường của tôi. Nếu như đủ thức thời, nên biết làm như thế nào, cần tôi dạy cho chứ." Cầm túi xách rồi bình thản ngồi xuống, Cố Minh Tích khẽ nhếch miệng mỉm cười nhìn Nguyễn Mộng, vô cùng tự tin vào bản thân.



      Nguyễn Mộng lười chuyện với ta, kiếp trước quen biết Cố Minh Tích, nhưng vẫn nhìn ra người phụ nữ này thể khinh thường, nhưng kiếp này lại xảy ra chuyện gì đây? Tại sao cảm thấy hình như Cố Minh Tích đầu óc có bệnh? Đây là chứng bệnh suy tưởng nghiêm trọng của công chúa sao?" theo dõi nhà chúng tôi lâu như vậy, chỉ là để tới đây muốn tôi chủ động rời khỏi, đừng tìm khó khăn sao?" Nguyễn Mộng cảm thấy vô cùng nực cười rồi . "Cố tiểu thư, có bệnh chứ? Có bệnh cần phải nhanh chóng chữa trị, thời gian đợi người."



      "Nguyễn tiểu thư, tôi là lòng, đến lúc đó là tự mình rước lấy phiền toái." Cố Minh Tích bình thản nhìn cái, vuốt ve móng tay được sơn vô cùng tinh tế của mình, thỉnh thoảng thổi hơi, tư thế kia, phong thái nhàn nhã giống như ta thẩm trà vậy. "Vốn phải là đồ của , gấp cái gì thế? Coi như miễn cưỡng tranh tới tay, ấy phải của chính là phải của , tội gì phải làm như vậy?"



      Những lời này mặc dù tính là xuôi tai, nhưng cũng phải là đúng. Nếu như theo quỹ đạo kiếp trước, như vậy tại tất cả mọi thứ Nguyễn Mộng có chính là trộm được, sớm muộn gì có ngày cũng phải trả về. Nhưng là tại sao? Nếu như trời xanh có ý muốn cho biết thiên mệnh khó trái, sức người thắng được thiên ý, tại sao muốn cho lần nữa sống lại?



      Thấy ánh mắt dao động của Nguyễn Mộng, Cố Minh Tích biết lời mình có hiệu quả. chỉ nghĩ Nguyễn Mộng là biết khó mà lui, đâu nghĩ đến vấn đề khác là Nguyễn Mộng có thể từ chối ."Nguyễn tiểu thư, là người thông minh, tôi cũng cần lừa gạt , tại Huyền sở dĩ có tiếp nhận tôi, là bởi vì đứa bé, hai cũng là bởi vì . Chuyện đứa tôi có thể giải quyết, nhưng còn ......" ta suy nghĩ chút, "Tôi hi vọng có thể tự động rời , cũng tránh cho đến lúc đó bị mất mặt. Năm đó tôi tiếng nào bỏ , Huyền bây giờ vẫn còn giận tôi, nếu làm sao có thể bởi vì giữa đường xuất mà chấp nhận kết hôn với ? Tôi nghĩ cũng biết miễn cưỡng hái xuống dưa ngọt, phải hay ?"



      Đợi chút, cái gì gọi là chuyện đứa ta có thể giải quyết? ! Nguyễn Mộng vụt đứng lên, chút cũng cho là ý tứ trong lời của Cố Minh Tích là chăm sóc tốt bảo bối của !



      Nhưng quá muộn. Khi Nguyễn Mộng vội vàng chạy tới phòng bình thường Tiểu Bảo làm kiểm tra lại được báo là cũng có để cho y tá ôm Vệ Tiểu Bảo làm kiểm tra. Trong nháy mắt, tựa hồ tất cả đều muốn sụp xuống. Cho tới bây giờ Nguyễn Mộng mới nhận ra kiếp trước chết và bị ghét bỏ thể coi là thống khổ, bởi vì lúc đó còn sống, nhưng tại mất Vệ Tiểu Bảo, lại cảm giác mình còn sống với việc chết cũng có gì khác nhau! Tiểu Bảo đâu? Tiểu Bảo của đâu rồi?



      Nguyễn Mộng chạy khắp nơi hỏi các bác sĩ, cũng có người ai gặp Vệ Tiểu Bảo. Vệ Tiểu Bảo rất đáng , tính tình lại hoạt bát, từ trước đến nay luôn là mặt trời hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh, nếu như bị người ta ôm , làm sao có thể ai nhìn thấy? Nếu như bị ôm , theo lý mà lâu như vậy nhìn thấy , Tiểu Bảo sớm gào khóc rồi. Nhưng vì sao trong bệnh viện đột nhiên lại an tĩnh như vậy? Tại sao? ! Nguyễn Mộng lảo đảo tìm kiếm khắp nơi trong bệnh viện, cũng có người thấy Vệ Tiểu Bảo. Cuối cùng lảo đảo chạy về phòng bệnh, cho là đứa bé vẫn còn ở trong phòng, dù Vệ Tiểu Bảo bò loạn khắp nơi, nhưng đầu óc lại rất thông minh, bò trở về cũng chẳng có gì lạ. Nhưng thất vọng rồi, nơi nào cũng có bóng dáng của Vệ Tiểu Bảo.



      Nhớ tới nửa giờ trước còn cầm bàn tay mềm mại bé của bé, hôn lên trán của bé, ôm bé lắc lư đùa giỡn, sao có thể sau cái chớp mắt lại làm mất bé chứ? !



      như con ruồi có ý thứ bay loạn, Cố Minh Tích rời lúc nào cũng chú ý...... Cố Minh Tích...... Cố Minh Tích? ! Nguyễn Mộng chợt ngẩng đầu lên, hoang mang sợ hãi nháy mắt, nhớ tới câu kia của Cố Minh Tích "Chuyện đứa tôi có thể giải quyết", ta giải quyết cái gì? ta muốn giải quyết như thế nào? !



      Trong tay nắm đôi vớ chưa kịp cho Vệ Tiểu Bảo, tại Nguyễn Mộng quan tâm bất kì cái gì, luôn nghĩ rằng người muốn nhất chính là Vệ Cung Huyền, nhưng đến giờ phút này mới biết, chân chính người thể mất là ai! Đại não nhanh chóng vận động, nhưng chân tay lại bắt đầu vô cùng cứng ngắc, Nguyễn Mộng cắn răng từng bước từng bước chuyển hướng tới cửa phòng bệnh, nhưng mà cách đó xa thấy được Cố Minh Tích.



      điên cuồng chạy tới bắt được y phục Cố Minh Tích gầm thét: "Đứa của tôi đâu? đem thằng bé mang đâu? cho tôi biết nhanh lên, cho tôi biết!"



      Cố Minh Tích bị dọa hoảng sợ, nước mắt tùy theo tràn đầy hốc mắt, tựa hồ bị Nguyễn Mộng làm cho sợ hãi tới mức : "Vệ, Vệ phu nhân, ở đây bậy bạ gì đó a, tôi chỉ là bị cảm tới bệnh viện khám chút, con của ở nơi nào tôi làm sao có thể biết?"



      ta, nhất định là ta, sai, có người khác! Nguyễn Mộng điên cuồng bóp cổ Cố Minh Tích, cái gì đều quản, chỉ biết mình kiếp trước chính là bởi vì ta chết qua lần, kiếp này lại bởi vì ta mà đánh mất Vệ Tiểu Bảo! "Tôi lại hỏi lần nữa, con của tôi ở đâu? !" Tay dồn sức, tiếng hét thê lương như ác quỷ, Cố Minh Tích vô lực giãy giụa, mắt bắt đầu trợn trắng, Nguyễn Mộng cũng chịu buông tay, chỉ biết, nếu như tìm được Tiểu Bảo, như vậy nhất định ở chỗ này giết chết Cố Minh Tích.



      "Khụ khụ...... Huyền, cứu, cứu mạng......" Cố Minh Tích nhu nhược vươn tay hướng về phía sau lưng Nguyễn Mộng, đôi mắt tràn đầy hi vọng. Nguyễn Mộng căn bản nhìn phía sau mình là ai, chỉ muốn giết Cố Minh Tích, đem ta xé thành từng mảnh, cắt thành tám khúc! Vô luận kiếp trước hay kiếp này, người phụ nữ này ở trong cuộc đời của đều mang đến hủy diệt, ta tước đoạt tất cả của , kiếp trước ta cướp Vệ Cung Huyền, cướp Vệ Tiểu Bảo, cướp tất cả tất cả mọi thứ vốn nên thuộc về Nguyễn Mộng, kiếp này ta cư nhiên lại mang con của mình!



      Nguyễn Mộng đau lòng sắp chết, cho là mình sau khi sống lại rốt cuộc có thể bồi thường cho con trai, nhưng vẫn là đem bé vứt bỏ, đây là ông trời trừng phạt sao? Trừng phạt làm trái với lời thề của trước đây, lại lần nữa Vệ Cung Huyền?



      Hai tay cổ Cố Minh Tích bị dùng sức đẩy ra, nhưng Nguyễn Mộng để ý, chặt chẽ bắt lấy Cố Minh Tích, dù là người phụ nữ trong tay sắc mặt trở nên trắng bệch, mắt trợn trắng cũng chịu buông tay. Vệ Cung Huyền trước đem tay Nguyễn Mộng gỡ xuống, cố giữ vững thanh hòa hoãn: "Bảo bối ngoan, em ở đây làm cái gì thế? Em sắp bóp chết ấy!" Nhưng Nguyễn Mộng căn bản nghe , chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm Cố Minh Tích, Vệ Cung Huyền bất đắc dĩ, chỉ có thể cầm cổ tay Nguyễn Mộng, dùng sức tạo áp lực muốn cho buông ra, nhưng Nguyễn Mộng cư nhiên giống như là quyết tâm, chính là chịu buông, mà Vệ Cung Huyền lại muốn làm đau , ba người nhất thời giằng co dứt, cuối cùng vẫn là Ôn Dư Thừa vừa ra khỏi thang máy tay bổ vào từ phía sau ôm cổ Nguyễn Mộng, mới có thể làm cho buông lỏng tay, cả người mềm mại ngã xuống, Vệ Cung Huyền vững vàng tiếp được , hai lời liền cúi xuống ôm lên về phía phòng bệnh, cũng thèm liếc mắt cái nhìn Cố Minh Tích ngã dưới đất.



      Cho dù sớm chuẩn bị tâm lý, Cố Minh Tích vẫn bị Nguyễn Mộng điên cuồng dọa sợ, quả dám tưởng tượng, nếu như mình phải tính toán thời gian vừa đúng, có thể để cho Huyền và Ôn Dư Thừa cùng nhau chứng kiến màn như vậy, có thể chết ở chỗ này! Ban đầu cho là nhiều lắm bị Nguyễn Mộng tát mấy bạt tay, sau đó chảy vài giọt lệ, Vệ Cung Huyền cũng biết là Nguyễn Mộng tự mình đem con vứt bỏ ngược lại đỗ lỗi cho , nhưng ai biết người mẹ mất đứa con của mình lại có thể có hành động kinh khủng như vậy!



      Che cổ ngừng ho khan, Cố Minh Tích hao hết hơi sức muốn đứng lên, bên cạnh có vài y tá vừa chạy đến nhưng người nào dám đến đỡ . Họ mặc dù đối với người phụ nữ suýt bị giết chết này vô cùng thông cảm, nhưng bên từng có phân phó, nhà ba người trong phòng bệnh là thể đắc tội. Họ lại ngốc, người phụ nữ hề quen biết mà hủy tiền đồ của mình.



      Nguyễn Mộng tỉnh lại rất nhanh, đầu tiên mơ màng nhìn bốn phía xung quanh, ngay sau đó hung dữ nhìn chằm chằm Vệ Cung Huyền, trong mắt tất cả đều là nước mắt, nhưng lại quật cường chịu rớt xuống.



      "Bảo bối ngoan, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Vệ Cung Huyền còn chưa biết ràng tình huống, nhìn vòng khắp nơi mới phát thấy Tiểu Bảo hoạt bát của mình, tìm thế nào cũng có. "Sao lại phát hỏa lớn như vậy?" Bàn tay dịu dàng ôm Nguyễn Mộng kéo vào lòng, lại bị trở tay giữ lấy cà vạt, "Cố Minh Tích trộm con của em , bảo ta cho em biết Tiểu Bảo ở nơi nào, bảo ta cho em biết!"



      Ai có thể tưởng tượng thế giới này có người có thể phát ra loại thanh này sao? Thê lương, bi ai, oán hận, giống như là lệ quỷ hàm oan ngàn năm trả thù. Mắt Nguyễn Mộng rất nhanh liền chuyển đến người Cố Minh Tích lảo đảo tới, tay của nắm thành quyền, trong mắt tràn đầy hận ý. Chính là người phụ nữ này! Mỗi lần chỉ cần ta vừa xuất , bi kịch cùng hủy diệt cùng nhau tiến tới!



      "Cái gì? !" Ôn Dư Thừa kêu lên tiếng, "Tiểu Bảo bị Cố Minh Tích trộm ? !"



      "Khụ khụ...... Tôi, tôi có......" Cố Minh Tích dựa vào cạnh cửa, có chút suy yếu nhu nhược, nước mắt giọt giọt rơi xuống, thoạt nhìn rất đáng thương."Tôi có trộm con của ...... Vệ phu nhân, tôi biết chán ghét tôi, nhưng là , thể hãm hại vu oan tôi như vậy, bảo tôi về sau ra ngoài làm sao làm người? Đứa bé là bị y tá ôm , sau đó tôi liền có rời tầm mắt của , đứa bé phải là tôi trộm ." Bởi vì bị bóp rất mạnh, tiếng Cố Minh Tích có chút thay đổi, giọng nghe hết sức trầm thấp khàn khàn, ngược lại càng làm tăng thêm độ tin cậy của câu chuyện. Ít nhất các y tá vây xem ngoài phòng bệnh đều tin tưởng .



      Vệ Cung Huyền chỉ nghiêm túc ngưng mắt nhìn Nguyễn Mộng: "Bảo bối ngoan, em khẳng định sao?"



      " chỉ cần cho em biết, có giúp em tìm hay !" Nguyễn Mộng bài xích đẩy ra, trong đôi mắt dâng lên tức giận cùng phòng bị khiến Vệ Cung Huyền trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.



      Cũng chính giây phút sửng sốt này, khiến Nguyễn Mộng cho rằng căn bản tin tưởng , nhịn lâu nước mắt từng giọt rớt xuống, cắn răng, từ trong kẽ răng thoát ra câu : " phải tìm, tự em tìm, tên lừa gạt, tên lừa gạt!" xuống giường giày, sau đó chạy vội ra ngoài, tốc độ nhanh đến nỗi Vệ Cung Huyền căn bản cũng kịp ngăn lại.



      "A——" Ôn Dư Thừa cau mày, chán ghét nhìn Cố Minh Tích đất: "Lão Vệ, cậu đuổi theo bánh bao, nơi này giao cho tớ."



      "Làm phiền." Vệ Cung Huyền khàn khàn tiếng cám ơn, cầm lấy áo khoác của Nguyễn Mộng treo giá bên cạnh đuổi theo.



      Con trai, con trai, con trai của đâu?



      Nguyễn Mộng đường cách mù mịt, mới vừa đứa vẫn còn ngồi trong lòng phun bong bóng cười khanh khách, chỉ chớp mắt, lại có? Đây là trừng phạt ông trời dành cho sao? Nếu như mình lại lần nữa Vệ Cung Huyền, có tự cho là có thể vứt bỏ kiếp trước cùng ở chung chỗ, con trai có phải cũng gặp chuyện may? Ít nhất, nếu như chuyện vẫn phát triển giống như kiếp trước, có lẽ thằng bé có tình thương của mẹ, nhưng cũng đến nỗi cứ mất tích như vậy.



      Tất cả rối loạn đan xen, lại phá hư cuộc sống của mình sau khi sống lại.



      Từ trước đến nay nỗi sợ hãi cùng lo lắng với việc sống lại vẫn luôn được chôn sâu trong lòng, lúc này Nguyễn Mộng lại hoàn toàn bộc phát. vốn chính là người chết, vốn nên còn sống, là lòng tham của đưa đến hậu quả hôm nay. Vệ Tiểu Bảo thấy, ra có thể trách ai? Nguyễn Mộng đứng ở đường, người qua lại dứt, đột nhiên lên tiếng khóc lớn. khóc đau lòng đau lòng, người mẹ mất đứa con, sống hay chết có cái gì khác biệt sao? Nếu như có sống lại, nếu như có sống lại...... Nếu như vì việc sống lại mà con trai phải trả giá, vậy thà rằng chết ngay lúc này!!
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      Pe Mick, HaYen, tieunai6919939 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 83.2
      Edit: Ishtar
      Beta: Tuyết




      [​IMG]

      [​IMG]



      [​IMG]


      Last edited by a moderator: 8/8/14
      Pe Mick, HaYen, tieunai6919937 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :