1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sự huyền diệu của định mệnh (Vợ Câm) - Lệ Ưu Đàm

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 75
      Edit: Song Ngư
      Beta: Tuyết Và Quảng Hằng



      Đợi đến khi Vệ Cung Huyền thỏa mãn buông Nguyễn Mộng ra, cả người bủn rủn đến chút hơi cũng còn, nằm giường ngón tay cũng nhấc nổi, đây là ký kết hiệp ước mất nước mất chủ quyền, công bằng chút nào, nhưng Vệ Cung Huyền vẫn hăng hái ngừng chiến đấu dừng lại đến giây cho thở dốc.
      Ôm bà xã qua phòng, đẩy cửa, tiếng gào toáng lên của Vệ Tiểu Bảo nhanh chóng ngừng lại. Bé con giương đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm ba mẹ, càng ngày càng uất ức, nước mắt rơi lã chã kêu"Tê tê". Nguyễn Mộng bị bé con làm cho lòng mềm nhũn, vội vàng muốn xuống đất. Vệ Cung Huyền cho phép, ôm thẳng đến giường bên Vệ Tiểu Bảo.

      "Tê tê, tê tê ——" Vệ Tiểu Bảo khóc vô cùng đáng thương, đôi mắt to xinh đẹp cũng sưng lên, cái miệng nhắn cười toe toét, nước miếng cùng nước mắt tạo thành hỗn hợp thành lỏng kỳ quái rơi vào cái yếm , gấu bông cũng bị ném tới, bé con cứ như vậy liều mạng hướng vào lòng . Nguyễn Mộng cực kì đau lòng thương tâm, vội vàng ôm bé dỗ dành, gọi bé là quái vật bảo bối, vất vả mãi mới dỗ dành được tiểu tử thôi thút thít khóc nữa.
      Vệ Tiểu Bảo khóc nhiều nên rất nhanh liền cảm thấy mệt, níu áo Nguyễn Mông đòi ngủ, Nguyễn Mộng dịu dàng thầm vào tai con những lời hát ru ngọt ngào, bé con rất nhanh liền vào giấc m ộng, nhưng cho dù ngủ say, bé con vẫn đôi khi nức nở hai tiếng, ngón tay bé nắm Nguyễn Mộng nhất định buông. Nguyễn Mộng đau lòng muốn chết, ngẩng đầu lên, hung hăng oán đại thần cái. Vệ Cung Huyền bị trừng liền cảm thấy uất ức, chậm rãi chạm , bị Nguyễn Mộng giọng đuổi : " lấy y phục sạch tới đây."

      ...... nhịn!

      Nhìn con trai ngủ đến chảy cả mước miếng, Vệ đại thần đành xuống giường vào phòng thay quần áo tìm quần áo sạch cho Vệ Tiểu Bảo. Nguyễn Mộng đặt Vệ Tiểu Bảo lên giường, nhưng cậu nhóc cho dù là ngủ say, bàn tay nhỏ vẫn níu lấy chịu buông, vừa động liền mếu máo. Cuối cùng Nguyễn Mộng có cách nào, đành cẩn thận từng li từng tí dùng ngón tay thay thế y phục, may mà Vệ Tiểu Bảo khóc mệt chìm vào giấc ngủ, mới tỉnh. Vệ Cung Huyền nhân cơ hội thay quần áo sạch cho bé con, sau đó đem cái yếm dính đầy nước mắt nước miếng ném vào trong rổ giặt quần áo.

      Cậu nhóc lúc ngủ có người ôm nên cực kì ngoan, Nguyễn Mộng ngắm con, đôi mắt ánh lên dịu dàng khôn xiết, đại thần nhìn vợ liền cảm thấy cuộc sống thế này còn gì hơn nữa, ôm vai Nguyễn Mộng, cúi đầu : "Ngủ chút ."

      Nguyễn Mộng vừa bị làm đau lưng, cũng mệt mỏi, vì vậy gật đầu, ôm Vệ Tiểu Bảo vào lòng, bé con tự bất giác đưa tay lên bầu ngực mềm mại tròn trịa của , Vệ Cung Huyền ở sau lưng thấy liền tối mặt.

      Đứa bé nào cũng thích sờ mễ mễsờ gãi gãi...... Tiểu Bảo nhà bọn họ cũng ngoại lệ. Nguyễn Mộng thở dài tiếng, mặt tràn đầy thương nhìn con trai béo ụt ịt trắng non mềm, cũng nhắm mắt lại, mặc kệ Vệ Cung Huyền giận đến bừng cả người.

      nhìn con trai dang tay chân ngủ một hồi lâu, mới tức giận hừ tiếng, đem bà xã ôm sát, cũng nhắm mắt lại.

      Ngày đầy năm của Vệ Tiểu Bảo cứ như vậy mà oanh oanh liệt liệt trôi qua.

      Sáng ngày thứ hai mới bảy giờ rưỡi, đại thần cùng Nguyễn Mộng vẫn còn ôm nhau ngủ sau, nhưng Vệ Tiểu Bảo do hôm qua ngủ sớm nên tỉnh lại trước. Đôi mắt to tò mò nhìn chút ba mẹ ôm nhau ngủ, sau đó thiên tân vạn khổ mới bò được từ trong lòng mẹ ra, vượt qua người mẹ, cuối cùng bò đến sau lưng Vệ Cung Huyền. Nguyễn Mộng ngày hôm qua bị dày vò bi thảm, mới nghỉ ngơi nên bây giờ vẫn còn say ngủ, nhưng Vệ Cung Huyền ngủ đủ, vừa cảm thấy có động đến người, lập tức mở mắt.

      Thấy ba tỉnh, Vệ Tiểu Bảo toe toét khoe tám cái răng nho nhỏ nhọn nhọn gặm mặt Vệ Cung Huyền. Vệ Cung Huyền làm sao có thể cho bé con gặm, ngủ cả đêm, râu lại mọc ra, nếu để mặt non mềm của con trai bị thương, người đầu tiên bị bà xã hỏi tội chính a đó.
      Bị ba xách qua bên Vệ Tiểu Bảo rất cao hứng, nhìn ba, ba để ý tới bé con, bé lại leo lên người ba nhìn mẹ chút, hiểu nhất và chiều bé con nhất là mẹ, mẹ vì sao để ý đến bé , đây là vì sao a? Đầu nho giải thích vấn đề phức tạp như thế, vì vậy miệng bắt đầu mở to, rất nhất định khóc.

      Vệ Cung Huyền là phục Tiểu Tổ Tông này, rón rén buông bà xã ra, ôm con, áo choàng tắm người lùng thùng, nhìn đồng hồ thấy gần tám giờ, liền ôm tiểu đậu đinhbé nhóc về phía phòng tắm. Đánh răng rửa mặt cạo râu, Vệ Tiểu Bảo ngồi ở trong phòng tắm giả bộ ngoan hiền cười cười nhìn, còn muốn đưa tay bắt lấy bọt mặt Vệ Cung Huyền."Rút ra rút ra, rút ra rút ra ——" vừa vừa vỗ vỗ hai bàn tay xinh.
      "Tiểu tửThằng nhóc kia, con cho rằng kêu như thế, ba liền tức giận nữa à?" Vệ Cung Huyền liền bắn mấy giọt nước vào mặt Vệ Tiểu Bảo bé con vui vẻ hơn, ngừng gọi rút ra rút ra.

      nhanh chóng rửa mặt xong, sau đó lại lấy khăn lông ướt lau mặt cho con trai, lau mặt xong mặt, Vệ Tiểu Bảo lắc lắc cái mông, đại thần nhìn cái cũng biết Tiểu Bảo muốn xuỵt xuỵt, vội vàng ôm đến bồn cầu. Giải quyết xong nhu cầu sinh lý, Vệ Tiểu Bảo bẹp cái miệng nhắn, bàn tay nhỏ sờ lên mặt của ba, vui sướng hài lòng mà cười cười.

      Rón rén ôm con ra phòng ngủ, Vệ Cung Huyền tăng điều hòa lên hai độ. Vệ Tiểu Bảo nhìn mẹ , chỉ vào Nguyễn Mộng hướng về phía ba gọi tê tê. Vệ Cung Huyền hôn mặt Tiểu Bao Tử: "Tiểu Bảo ngoan, mẹ mệt mỏi, để mẹ nghỉ tí."

      Vệ Tiểu Bảo nghe hiểu ba cái gì, vẫn như cũ nhất quyết gọi tê tê. Nhưng Nguyễn Mộng ngủ rất say nên trả lời.

      Bữa ăn sáng Vệ Cung Huyền làm rất đơn giản, sữa tươi, sandwich cùng chân giò hun khói trứng tươi, Vệ Tiểu Bảo thấy ăn, mắt liền sáng, ngừng há mồm a a a, đại thần liền đút cho bé hớp sữa tươi, sau đó lại lấy miếng bánh bao, bé con bẹp miệng, đòi ăn.Vệ Cung Huyền đồng ý, Vệ Tiểu Bảo lúc ấy i định khóc, may là tay mắt lanh lẹ giấu cái mâm. Vệ Tiểu Bảo mặc dù thích ăn, nhưng cũng rất dễ dụ, chỉ cần nhìn đến cũng đòi. ôm con trai trở về phòng gọi bà xã rời giường, tiểu tửcậu nhóc vừa nhìn thấy mẹ, lập tức nở nụ cười.

      Nguyễn Mộng cảm giác mình hình như là bị cái gì rửa mặt...... Dinh dính nhơn nhớt, nhưng khó chịu. miễn cưỡng mở một con mắt, đập vào mi mắt là khuôn mặt to tròn của bé con, cười cười. Còn chưa kịp chuyện, lại có người tới hôn .

      Được rồi, là bị đại thần cùng Tiểu Bảo hôn tỉnh. Ngắm nhìn khuôn mặt hai người đàn ông mà nhất, giọng Nguyễn Mộng có chút khàn khàn: "Buổi Chào buổi sáng khỏe."

      Vệ Cung Huyền nhàng hôn môi của : "Buổi Chào buổi sáng khỏe."

      Nghe hiểu ba mẹ cái gì Vệ Tiểu Bảo liền gọi tê tê, bị Vệ Cung Huyền ôm lại, Nguyễn Mộng nhân cơ hội rửa mặt.

      Vào công ty tất cả mọi người đều kinh ngạc, bọn họ nhìn mà nói nên lời, đại BOSS trong ngực ôm tiểu nhóc con, tay dắt , vừa vừa cười vào đại sảnh, tất cả mọi người như bị đóng băng. Bọn họ sững sờ nhìn một nhà ba người trước mắt, nhìn tới đại BOSS từng đối với tất cả tấm lòng thương của nhân viên nữ vô cùng lạnh lùng cùng lãnh đạm, trong nháy mắt hóa thân thành người đàn ông đầy thương cùng ôn nhu, mọi người nhìn mà muốn rớt cả cằm xuống.
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      Pe Mick, milktruyenky, tieunai6919937 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 76
      Edit: Ishtar
      Beta: Tuyết & Quảng Hằng



      “Đó chính là Tiểu Tam, Tiểu Tam, Tiểu Tam trong truyền thuyết đó.”

      Vào phòng làm việc, Nguyễn Mộng mới biết ra là Vệ Cung Huyền sớm có chuẩn bị. ở phía sau bàn làm việc, ghế salon gần đó có rất nhiều các quản lý, phía khác được thiết kế thành khu trò chơi để đầy những món đồ chơi trẻ em, nhất định là sớm có ý định đưa cùng con trai tới đây.

      Vệ Tiểu Bảo vừa thấy nhiều món đồ chơi như vậy, nhất thời hưng phấn tay chân ngọ nguậy muốn xuống, Nguyễn Mộng còn cách nào khác, đành thả nó xuống, bé con xẹt cái bò nhanh, ở phía sau thong thả từng bước vào. Vệ Tiểu Bảo cầm lấy con rối bóp mũi túm tai, con khỉ bị làm biến dạng phát ra tiếng kêu thê thảm khác thường, tiểu ác ma cảm thấy thế thích, giày xéo càng vui vẻ hơn. Nguyễn Mộng ngồi vào bên cạnh bé, nhéo cái mũi , nhìn bé giương cái miệng nhắn cười a a, tiện tay lấy cái núm vú cao su sạch cho bé, Vệ Tiểu Bảo ngậm núm vú cao su, cầm con khỉ hướng Nguyễn Mộng như đưa vật vô cùng quý báu, đôi mắt to cười đến híp lại.

      Ngồi ở bàn làm việc nhìn văn kiện mà Vệ Cung Huyền thể tập trung, thỉnh thoảng lại đưa ánh mắt hướng về phía bà xã cùng con trai, nhưng lại phát hai mẹ con hề để ý đến mình. Đôi mắt lại hướng về phía mấy quản lý đứng trước bàn báo cáo công tác, cảm thấy bọn họ nhìn là chướng mắt, phất tay đuổi người, các quản lý mở cửa nhảy ra, trước khi đóng cửa vẫn quên liếc mắt nhìn đại BOSS đối mặt thuộc hạ cùng bà xã hoàn toàn là hai bộ mặt, sau đó đau đớn dằn lòng tự hỏi vì sao mình phải là nữ nhân.

      Lừa bịp, lừa bịp, quá lừa bịp rồi. Nhìn bà xã cùng con trai dịu dàng triền miên, xoay người nhìn bọn họ liền trưng ra vẻ mặt lạnh lùng sắc mặt biến, sao có thể thế được?

      Làm qua loa cho xong mấy văn kiện trước mặt, đại thần chờ được muốn tham gia vào thế giới trò chơi cùng bà xã và con trai. Nguyễn Mộng cùng Vệ Tiểu Bảo chơi xếp gỗ, vừa vừa dạy Vệ Tiểu Bảo chuyện, bé con thỉnh thoảng lại hé cái miệng nhắn ra cười toe toét, núm vú cao su màu hồng nổi bật khiến cả người bé giống như tiểu kim đồng phấn điêu ngọc trác, cực kỳ đáng .

      Ôm Nguyễn Mộng từ phía sau, Vệ Cung Huyền cười hôn vành tai , giọng hỏi: "Chơi trò gì mà vui vẻ thế?"

      Nguyễn Mộng cười , "Xếp gỗ." luyến tiếc nhìn về phía đống đồ chơi vừa để bên kia, sói xám của còn chưa có ghép xong đâu, đáng tiếc lực phá hoại của Vệ Tiểu Bảo quá lơn, luôn thích đem lực chú ý để vào nơi khác trừ bé ra. nếu chơi cùng bé, tiểu ác ma liền lập tức phát công tới phá hủy đồ chơi...... Mấy miếng ghép sói xám bây giờ ít vài khối, cũng biết là bị bé giấu nơi nào.

      "Chơi chung ." Vệ Cung Huyền lại hôn cái, thấy con trai mũm mĩm cũng ngửa lên khuôn mặt nhắn đưa tới, cũng hôn cái, Vệ Tiểu Bảo có được chú ý của ba, cười càng vui vẻ hơn, quơ múa miếng gỗ tay, kết quả liền đem lâu đài vất vả mới lắp được đẩy ngã! Cậu nhóc sững sờ nhìn nhìn, giây lát sau, miệng chu lên, bắt đầu khóc. Nguyễn Mộng vội vàng ôm bé vào trong lòng dỗ dành, Vệ Cung Huyền béo hai má mặt bánh bao của Vệ Tiểu Bảo: "Khóc khóc khóc, đàn ông con trai mà khóc cái gì?, chúng ta làm lại lần nữa!" xong liền nhanh chóng mang mấy miếng gỗ đem qua bên bắt đầu ráp.

      Vệ Tiểu Bảo nhìn động tác của ba, ngừng khóc, dùng dằng mãi mới từ trong lòng Nguyễn Mộng bước xuống, bò đến trước mặt Vệ Cung Huyền, bàn tay mũm mĩm thỉnh thoảng cầm khối xếp gỗ đưa cho ba, thỉnh thoảng thấy ba ráp đúng ý mình, còn đẩy ngã, Vệ Cung Huyền vừa bực mình vừa buồn cười, cuối cùng cũng có cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục theo hướng bàn tay mập mạp của Vệ Tiểu Bảo chỉ mà ráp. Nguyễn Mộng phụ trách ở bên đưa xếp gỗ, nhà ba người chơi vô cùng vui vẻ.

      bàn, điện thoại nội bộ vang lên, nhưng Vệ Cung Huyền chẳng muốn nhận, điện thoại vang lên lâu, cuối cùng rốt cuộc ngừng lại. Qua lát sau, cửa phòng làm việc bị gõ, nhưng tất cả vẫn đắm chìm trong trong gian hạnh phúc của nhà ba người. Cửa bị đẩy ra khe hở, thư kí Chu cẩn thận từng li từng tí ló ra cái đầu , vừa định hô tiếng tổng tài, cánh tay khác đem toàn bộ cửa đẩy ra.

      Cố Minh Tích vốn là muốn cho Vệ Cung Huyền bất ngờ, nhưng ta nghĩ kinh hỉ mình dành cho , lại bị làm cho kinh sợ!

      ta đứng ở ngoài cửa, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nhà ba người đắm chìm trong thế giới trò chơi, bọn họ ai quay đầu lại, người đàn ông tuấn bất phàm kia, khóe mắt đuôi mày đều mang nụ cười ôn nhu như gió xuân, tay ôm người phụ nữ, tay ôm con trai, tự tay dạy đứa trẻ trong lòng chơi ráp khối gỗ. Thỉnh thoảng còn có trận tiếng cười lớn truyền đến, cho dù cách khá xa, cũng có thể ràng cảm nhận được khí vui vẻ của bọn họ.

      Vệ Tiểu Bảo là người đầu tiên phát đứng ngoài cửa có hai người bé biết, ngón tay mập mạp giơ lên hướng về phía cửa, vừa chỉ vừa gọi"Tê tê, tê tê". Nguyễn Mộng theo tay bé nhìn ra cửa, cả người đột nhiên cứng lại. Vệ Cung Huyền cảm thấy bà xã trong ngực thần sắc có điểm đúng, liền ngẩng đầu nhìn lên, chân mày khẽ nhíu lại, nụ cười dịu dàng trước đó từ từ thu lại: " vào bằng cách nào?"

      Chu thư kí vội vàng trả lời: "Cố tiểu thư là đại diện Cố thị phái tới, vừa rồi tôi có gọi điện thoại nội tuyến, Vệ tổng ngài có nhận, cho nên tôi liền xin Cố tiểu thư ở phòng tiếp khách chờ chút, muốn tới trước gõ cửa, nghĩ tới Cố tiểu thư cũng theo tới......" Ngụ ý chính là vô tội, việc Cố Minh Tích vào cùng chút quan hệ cũng có.

      Mất ba trợ giúp, Vệ Tiểu Bảo tay bé nâng nổi khối gỗ. Bé Ulla Ulla kêu lên, liều mạng lắc lắc mặt Vệ Cung Huyền, Vệ Cung Huyền bật cười, vé véo lên gương mặt bánh bao của bé, nghiêm túc giúp bé tiếp tục ráp lâu đài, chút để ý : " mang Cố tiểu thư qua phòng khách trước, chút tôi nữa qua."

      Chu thư kí thở phào nhõm, còn tưởng rằng mình bị mắng rồi. Phải biết Vệ tổng ở trong công ty nổi danh là thích xoi mói, tốc độ đổi thư ký giống như thay quần áo, là thứ ——thứ mấy tới thay rồi đó? "Dạ, Cố tiểu thư, xin mời bên này."

      Cố Minh Tích chỉ lạnh lùng nhìn cái, Chu thư kí co rúm lại chút, chợt cảm thấy mình giống như thấp đoạn, sau đó liền suy nghĩ nên so đo với người ngoài, dù gì cũng là nữ nhân viên cao cấp, là thành phần tri thức, làm công cho người ta lại thua kém ai, dựa vào cái gì muốn lui về phía sau bước? Lập tức ngăn cản đến trước mặt Cố Minh Tích, cường ngạnh vươn tay: "Cố tiểu thư, xin mời theo bên này."

      Cố Minh Tích thèm nhìn Chu thư kí cái, khuôn mặt tinh xảo như vẽ mang theo hơi nước nhu hòa, nhìn về phía Vệ Cung Huyền thủy chung chưa từng liếc mắt nhìn qua mình: "Huyền, nỡ đối với em như vậy sao?"

      Nguyễn Mộng lại cứng đờ, dùng dằng muốn từ trong ngực Vệ Cung Huyền tránh ra, nhưng lại bị giữ chặt: "Ngoan, chớ lộn xộn."

      cắn môi, ý bảo Chu thư kí rời trước, dù sao đây phải là cái chuyện vẻ vang gì. Chu thư kí mở to đôi mắt tò mò, nhưng vì tiền lương của chính mình mà suy nghĩ, vẫn là nên lui xuống, trước khi quên quan sát Cố Minh Tích từ xuống dưới.

      Đồ công sở cao cấp, vóc người lả lướt, trước sau lồi lõm, dáng dấp cũng xinh đẹp, thoạt nhìn chính là bộ dạng điềm đạm đáng , nhưng cũng thể gạt được ánh mắt của những người phụ nữ! Nhìn phong thái của Cố tiểu thư, có chỗ nào là tới bàn công việc, ràng là tới đoạt đàn ông? Từ lúc ta bắt đầu nhìn thấy Vệ tổng, con mắt vẫn hề rời , cũng quan tâm Vệ tổng người ta sớm kết hôn sinh con rồi ! Tiểu tam, đây chính là tiểu tam, tiểu tam trong truyền thuyết!

      rất muốn ở lại xem đến cuối cùng, nhưng suy nghĩ về túi tiền của mình, vẫn nên rời hơn.

      Thấy Chu thư kí rời , Cố Minh Tích liền vào, cũng đóng cửa, trực tiếp về phía Vệ Cung Huyền, hoàn toàn nhìn đến Nguyễn Mộng cùng Vệ Tiểu Bảo, trong mắt giống như chỉ có mình Vệ Cung Huyền. Bước chân êm ái, mắt từ từ khép lại, nước mắt nơi khóe mi chỉ trực trào rơi, thoạt nhìn rất nhu nhược, vô cùng trìu mến : "Huyền, ...... Sao có thể đối xử với em như vậy?"

      Kiếp trước, ta cũng là dựa vào bộ mặt giả dối như vậy, làm cho mình càng ngày càng ghen tỵ ta, càng ngày càng hận ta, từ đó gây ra vô số thương tổn cho bản thân cho mình cùng người khác. Chính là khuôn mặt mỹ lệ nhu nhược như vậy, nhưng lại tràn đầy tâm cơ cùng những lời giả dối. Bóng ma kiếp trước lại bắt đầu xuất , Nguyễn Mộng theo bản năng tiến sát vào ngực Vệ Cung Huyền, ôm chặt con, chồng cùng con trai của , tuyệt đối thể lại bị cướp lần nữa, tuyệt đối thể!

      Vệ Cung Huyền sờ sờ mặt Nguyễn Mộng, giọng câu: "Đừng sợ." biết Nguyễn Mộng sợ cái gì, lẽ ra bảo bối phải chưa từng gặp qua Cố Minh Tích mới đúng, nhưng phản ứng này...... Sao lại giống như nhìn thấy quỷ? Mặc kệ, bây giờ bà xã mới là quan trọng nhất. đứng lên, kéo Nguyễn Mộng, lại nhận lấy Vệ Tiểu Bảo nằm trong ngực , mang đến bên sofa ngồi xuống, xoay người tới phòng nước cầm hai chai sữa tươi ra ngoài. chai rót vào trong bình sữa, chai cắm ống hút, bà xã cùng con trai mỗi người chai.

      Vệ Tiểu Bảo chu cái miệng nhắn lên uống sữa, tay của bé , nâng được bình sữa, Nguyễn Mộng liền giúp bé cầm, nhìn con trai trắng noãn đáng của mình, sợ hãi từ đáy lòng dần rút , thua lần, thể lại thua thêm lần nữa. Ôm con trai vào ngực, Nguyễn Mộng trầm mặc mút sữa, gì.

      Thấy Vệ Cung Huyền để ý đến mình, Cố Minh Tích lại gọi tiếng: "Huyền......"

      "Xin gọi tôi là Vệ tổng." Cầm khăn ướt tới bên cạnh bà xã, đem bàn tay mập mạp của Vệ Tiểu Bảo tỉ mỉ lau lần. Vệ Cung Huyền phát trong lòng mình lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn vì Cố Minh Tích xuất khiến cho thời gian cả nhà mình cùng chơi đùa bị chấm dứt sinh ra cảm giác bực bội cùng chán ghét. nhìn lướt qua người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp chói mắt đứng cách đó xa, từng ta, từ sau khi ta rời khỏi còn có thêm bạn , cũng động lòng với bất kì người phụ nữ nào khác, lòng dạ chờ ta trở lại. tại...... Đôi mắt đen dịu dàng dừng lại nhìn vợ con trong ngực, đây mới là chỗ cho tâm hồn của .

      " phải là đại diện Cố thị tới sao?"

      ta lấy danh nghĩa Cố thị tới, nhưng chỉ là muốn cho bất ngờ mà thôi. Cố Minh Tích trong lòng có chút buồn bực, nhưng chưa bao giờ vì tâm tình trong lòng mà xem biểu cảm mặt. Mắt rủ xuống như có muôn vàn ấm ức: "Em chỉ là muốn cho bất ngờ mà thôi...... Em quấy rầy sao? Nhiều năm gặp như vậy...... Em cho là nên giống như em......"

      Nguyễn Mộng kiếp trước chưa từng 1 lần trải qua việc này, cũng biết Cố Minh Tích lần đầu tiên nhìn thấy Vệ Cung Huyền là cái dạng gì, nhưng bây giờ xem ra, người phụ nữ này tựa hồ cũng biết bọn họ kết hôn rồi. Nhưng vẻ mặt đó...... Đó là loại nhu nhược lại điềm đạm đáng , ngay cả khi biết bộ mặt Cố Minh Tích, cũng có chút mềm lòng, Vệ Cung Huyền sao?

      ra bộ dạng lê hoa đái vũ giả tạo này, ở trước mặt người đàn ông , mới là trân bảo, còn ở trong mắt người đàn ông , cũng chỉ là vẻ ngụy trang đáng buồn cười thôi. Vệ Cung Huyền kinh ngạc vì đột nhiên cảm thấy nước mắt của Cố Minh Tích vô cùng dối trá, vậy tại sao trước kia lại nhìn ra? Là bởi vì người trong cuộc mơ hồ, hay là bởi vì trước kia phải như thế?

      Thấy Vệ Cung Huyền lời nào, Cố Minh Tích cho là nhớ lại những kỉ niệm đẹp trước kia của bọn họ, lại tiến lên phía trước bước: "Huyền, em rất nhớ , sao có thể cùng với người phụ nữ khác? Lúc đó chúng ta phải đều muốn cả đời cùng nhau sao?"

      Vệ Cung Huyền nhịn được giật thót mình, tại thời điểm chưa biết Nguyễn Mộng, thường cùng xem vài phim thần tượng, những lời thoại trong đó cùng suy nghĩ trong lòng giống nhau cách kỳ lạ, câu "Chúng ta phải cả đời ở chung chỗ sao" này, chính là câu có hai trong đó....... Chẳng lẽ mình chính là vai nam chính não hỏng trong mấy phim thần tượng vớ vẩn đó hay sao?"

      “Quên giới thiệu, Cố tiểu thư, đây là vợ tôi Nguyễn Mộng, con trai Vệ Nặc." Nhìn về phía Nguyễn Mộng."Bảo bối, đây là Cố tiểu thư, mối tình đầu của , cũng là thiên kim của Cố thị, từ cùng nhau lớn lên."

      Hai người phụ nữ đều cùng bị sửng sốt, ai có thể nghĩ đến việc Vệ Cung Huyền giới thiệu thẳng thắn như vậy. Cố tiểu thư cùng bảo bối, từ cách gọi cho thấy khác biệt.

      Nguyễn Mộng an ổn trong lòng chút, lộ ra nụ cười mỹ lệ màng danh lợi: "Cố tiểu thư, chào ." Mơ màng nhớ lại thời điểm kiếp trước khi mình nhìn thấy Cố Minh Tích, vô cùng kích động, hận thể giết chết người phụ nữ vẫn luôn chiếm vị trí quan trọng trong lòng chồng , hoàn toàn tia tỉnh táo. bộ dáng điên cuống cố chấp càng tôn thêm hình ảnh vô tội cùng dịu dàng của Cố Minh Tích. Bây giờ nhớ lại, Nguyễn Mộng chỉ muốn hung hăng mắng mình: thiệt là ngu mà.

      Nụ cười của Cố Minh Tích trong nháy mắt có chút rạn nứt, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh trở lại: "Nguyễn tiểu thư." xong liền hướng về phía Vệ Cung Huyền: "Huyền —— à, Vệ tổng, hiếm khi em mới trở về chuyến, nể mặt tình bạn của chúng ta liệu có thể cùng ăn bữa cơm, chúng ta cùng ôn lại chuyện cũ, liệu có được ?"

      So sánh với Cố Minh Tích, Nguyễn Mộng cảm thấy mình quả vẫn còn quá trẻ con rồi, người phụ nữ này trong lòng ràng cực độ khó chịu cùng phẫn hận, nhưng biểu mặt vẫn như bình thường, sao ta có thể làm được? Kiếp trước mình bại bởi ta, ra cũng coi là thua thiệt. Từ lúc ta vào cho đến bây giờ còn chưa tới mười lăm phút, nhưng tâm trạng thay đổi dưới ba lần, lên án trong nháy mắt biến thành bình tĩnh, giống như đối với cách xưng hô chán ghét kia hề tồn tại. Vệ Cung Huyền dường như vẫn là bạn trai, mà mình cùng Tiểu Bảo lại là người vô hình, hoàn toàn tồn tại.

      Vệ Cung Huyền suy nghĩ chút, nhìn xem thời gian dường như đến bữa trưa, liền ừ tiếng, vừa định bảo Cố Minh Tích đến phòng khách ngồi đợi, từ cửa truyền đến trận thanh vỗ tay, "Lấy lui làm tiến, hay , hay , là hay a ~~~~"

      Đó chính là Long thần thấy đầu thấy đuôi Ôn Dư Thừa - Ôn Thiếu. ta nhanh chóng vào, thèm nhìn Cố Minh Tích cái —— từ và người phụ nữ này vẫn luôn hợp nhau, cũng chỉ có lão Vệ ngu ngốc vẫn cho rằng người phụ nữ này đơn thuần như tờ giấy trắng. Ôm lấy Vệ Tiểu Bảo từ trong ngực Nguyễn Mộng, nhéo nhéo mặt bánh bao của tiểu tử béo ụt ịt, quay sang Nguyễn Mộng lắc đầu thở dài : "Ai ~~"

      Nguyễn Mộng nhịn, nhưng Ôn Dư Thừa nghĩ cứ như vậy bỏ qua cho ta: "Nhìn cháu tôi dáng dấp là càng lúc càng giống viên bánh bao nha Bánh bao em xem, nếu sau này thằng bé lớn lên giống em, phải làm sao bây giờ?"

      Nguyễn Mộng tiếp tục nhẫn.

      " tại hình như phổ biến hình ảnh các tiểu thư dịu dàng cùng như nhược nhỉ, thấy thằng bé rất có tiềm lực." Ôn Dư Thừa gật đầu, càng nhìn Vệ Tiểu Bảo trong ngực càng thấy được về sau là gay.

      Nguyễn Mộng nhịn được, vừa định lên tiếng, Vệ Cung Huyền quyền đánh qua: "Con người chết tiệt như cậu nên gần con tớ." hai lời liền lấy lại Vệ Tiểu Bảo, ôm vào lòng, tiện liếc qua Ôn Dư Thừa cái, dặn dò: "Tớ và bảo bối đem thằng bé thay quần áo, cậu tiếp chuyện Cố tiểu thư chút."

      Cố tiểu thư?

      Ôn Dư Thừa nhíu mày, xưng hô này tệ a, lão Vệ thông suốt rồi sao? Uổng công vừa nghe thấy việc Cố Mình Tích đến công ty liền điên cuồng chạy đến, chỉ sợ lão Vệ lại bị mê hoặc, tại vừa nhìn, cũng giống như là trước kia a. khoát khoát tay: "Được rồi, giao cho tớ." Đưa mắt nhìn nhà ba người Lão Vệ vào phòng nghỉ ngơi, xoay người, thoải mái ngồi vào ghế sa lon, bộ dáng cực kì ngang ngược, cũng thèm để ý Cố Minh Tích. Ngược lại Cố Minh Tích bắt chuyện mỉm cười chào hỏi: "Xin chào, Dư ——"

      Lời còn chưa dứt bị Ôn Dư Thừa cắt đứt: "Đủ, cần làm quen với tôi, hai ta cũng quen biết nhiều, kêu tôi Ôn thiếu, hay Ôn tổng đều được, nhưng đừng gọi tôi là Dư Thừa, tiểu gia tôi nghe nổi." chút nào che giấu chán ghét của mình đối với Cố Minh Tích, trước kia duy trì hòa bình là bởi vì lão Vệ thích ta, mà lão Vệ lại là huynh đệ, nhưng bây giờ lão Vệ kết hôn, con trai đều có, làm gì còn phải tiếp tục đóng giả chứ? Hơn nữa, người phụ nữ này ngay cả chút của bánh bao so ra cũng đều thua kém phải sao?

      Cố Minh Tích rất muốn nổi giận, từ đến lớn, ai cũng thích ta, ngay cả Vệ Cung Huyền trời sinh tính tình lãnh đạm đối xử với ta cũng dịu dàng hơn người khác chút, duy chỉ có Ôn Dư Thừa này, hai người bọn họ từ thể cùng chung bàn, gặp mặt, ta luôn muốn chê cười mình phen, bất kể mình lấy lòng kiểu gì cũng đều vô dụng. Sau này cùng Vệ Cung Huyền xác lập quan hệ người , ta đối với thái độ mới tốt hơn được chút, tại lại biến trở về rồi như cũ !”

      "Ôn thiếu biết đùa, chúng ta dù gì cũng coi như cùng nhau lớn lên ——"

      "Ai cùng nhau lớn lên với vậy?" Ôn Dư Thừa móc móc lỗ tai, thổi thổi ngón út."

      “Chớ nghĩ Cố gia có nhiều năng lực, nếu có Vệ gia giúp đỡ, cho rằng bây giờ còn có thể làm thiên kim đại tiểu thư à? Cùng nhau lớn lên...... cũng đừng hạ thấp thân phận tiểu gia của tôi, về sau tiểu gia còn phải lấy vợ đấy." Mượn tiền tài thế lực nhà lão Vệ phát triển nhà mình, còn dám tiếng nào để lại thư chia tay ra nước ngoài du học, mẹ nó, chưa từng gặp qua loại nào có thể đê tiện hơn Cố gia.

      Bị đâm trúng chỗ đau, Cố Minh Tích thiếu chút nữa nhịn được. Nhưng ta cuối cùng vẫn nhẫn cười cười: "Ôn thiếu biết đùa."

      "Tôi cũng hay đùa." Ôn Dư Thừa nhặt hộp sữa tươi Nguyễn Mộng chưa uống hết để bên cạnh, xé toang phần nắp rồi uống."

      “Dù sao loại đàn bà như chia tay người xong, sau đó chín năm liền quay lại quản người ta có vợ và sinh con liền muốn đoạt lại, là làm tôi thấy đáng để khinh thường.”

      "Ôn Dư Thừa!" Cố Minh Tích cuối cùng nhịn được." làm ơn đừng đối chọi với tôi mãi có được hay ? !"

      Ôn Dư Thừa cũng có niềm thích gì chỉ là tiền, hai là thích xem náo nhiệt, thấy Cố Minh Tích nổi giận, nhất thời cảm thấy vui vẻ."

      “Nhìn , nhìn , chính là bộ dáng làm ra vẻ như vậy, cũng may là khi còn bé lão Vệ bị bệnh tăng nhãn áp nên thấy , nếu bây giờ ngay cả con ông chủ cũng thể làm. Bất quá tại tốt lắm rồi!" Nhắm ngay thùng rác trong góc tường, hộp sữa tươi rơi vào cách chuẩn xác."

      “Lão Vệ tìm được tốt, còn sinh ra đứa bé béo mập, chậc chậc, tôi xem có người lại muốn tính toán nha!" Lão Vệ trước kia u mê, cũng phải nhìn thấy. Người phụ nữ này làm những chuyện gì đều nhìn được ràng.

      Ừ, vì bảo đảm lão Vệ vượt rào, cũng vì bánh bao có thể vứt ông xã , hơn nữa để cho Vệ Tiểu Bảo cháu trở thành đứa trẻ đáng thương có ba, vẫn là nên giúp tay hơn...... Dù sao tiện nhân gặp được nên giết. Trước kia muốn dọn dẹp người phụ nữ này rồi, nhưng nể mặt mũi của lão Vệ nên có động thủ, tại —— hừ hừ.

      Đừng trách tâm địa độc ác, ai bảo ta lại trơ trẽn có mắt trở về muốn câu dẫn đàn ông có vợ chứ?

      Ôn Dư Thừa trong nháy mắt cảm thấy mình như hóa thân thành chiến sĩ chính nghĩa trẻ tuổi, sắp đại diện công lý trừng phạt người phụ nữ xấu xa lòng dạ độc ác.
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      Pe Mick, milktruyenky, HaYen9 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 77
      Edit: Ishtar
      Beta: Tuyết & Quảng Hằng




      "Bảo bối, có gì vui à?" Thừa dịp Nguyễn Mộng cho Vệ Tiểu Bảo thay tã và tất, Vệ Cung Huyền từ phía sau đến ôm lấy , giọng vô cũng và dịu dàng hỏi.
      Nguyễn Mộng đột nhiên cứng người chút, lắc đầu, cầm bàn chân của Vệ Tiểu Bảo, giúp bé con đôi vớ con sóc vô cùng đáng , sau đó ôm nhóc con đứng lên để sửa sang lại quần, vỗ vỗ cái mông bé, xác định tã có lệch vị trí, mới : "Em vui." chỉ là có chút sợ hãi mà thôi. Cho dù vừa rồi biểu của Vệ Cung Huyền có thể khiến buông xuống tảng đá lớn trong lòng, nhưng Nguyễn Mộng vẫn mơ hồ cảm thấy bất an. sống lại khiến rất nhiều chuyện vốn nên xảy ra xảy ra, cho tới bây giờ, vẫn chưa có chuyện nào tốt xuất , thế nhưng từ lúc bắt đầu có Cố Minh Tích, có lẽ mọi chuyện đều khác.
      Nhưng suy nghĩ trong lòng , làm sao có thể với Vệ Cung Huyền được chứ? Ai có thể tin được việc ra vốn là người chết.
      Vệ Tiểu Bảo y y nha nha kêu lên, bàn tay bé sờ mặt Nguyễn Mộng, Nguyễn Mộng hôn bé, muốn cho bé đôi giày vải mềm. Mặc dù bé còn bộ, nhưng mỗi ngày nếu tất mà khắp nơi, Nguyễn Mộng luôn sợ bàn chân mềm mại của bé đụng phải vật gì đó bén nhọn, cho nên vẫn mua cho bé đôi giày mềm, chỉ dày tương đương như khi mang đôi vớ...... Mặc dù thể chắc chắn an toàn, nhưng mang vào Nguyễn Mộng mới an lòng.
      Vệ Cung Huyền cúi đầu cười, ôm eo Nguyễn Mộng, để đôi tay bé của bao lại trong lòng bàn tay ấm áp của mình, nhìn hai vợ chồng bọn họ tay trong tay, tay chân Vệ Tiểu Bảo liề ngừng giãy dụa, nhưng hai người cũng như nhau cảm thấy gì khác thường: "Bảo bối, em tin tưởng hay là tin tưởng chính mình?"
      Nguyễn Mộng sửng sốt, dám quay đầu lại nhìn Vệ Cung Huyền, lâu sau, mới cất giọng, khàn khàn : "Em có."
      "Bảo bối, phải rồi sao? em." Vệ Cung Huyền hôn lên gáy cổ trắng như tuyết của , in xuống đó dấu răng nhàn nhạt, giọng lưu luyến dịu dàng, Nguyễn Mộng cảm nhận được từ sau lưng hơi thở và độ ấm chỉ người đàn ông mới đó mới có, vành mắt có chút hồng. biết được nỗi sợ hãi trong lòng , cũng biết được tình cảm này là do ích kỷ mới có được, Cố Minh Tích trở về, khiến vui vẻ cùng hạnh phúc Nguyễn Mộng vất vả tạo dựng lên, trong nháy mắt liền bị lay chuyển mãnh liệt.”Vệ Cung Huyền chỉ mình Nguyễn Mộng, , nếu như quan hệ giữa hai chúng ta vẫn giống như lúc vừa mới bắt đầu, có được cải thiện, có lẽ hôm nay Cố Minh Tích trở lại, rất vui vẻ, rất hưng phấn, chờ được mà muốn ở cùng ấy. Nhưng tại em, bảo bối, là Cố Minh Tích chia tay trước, cùng ấy sớm còn quan hệ gì rồi, bây giờ ở cùng nhau là hai chúng ta, hiểu ?"
      "...... A Huyền......" Nguyễn Mộng khó khăn mới nở được nụ cười nhạt nhạt, trí nhớ của kiếp trước khắc sâu quá rồi, tất cả bi kịch cùng điên cuồng của đều do Cố Minh Tích xuất mới có, Cố Minh Tích là đại diện cho hủy diệt. Nguyễn Mộng thậm chí còn cảm thấy thể giữ được gia đình mà thiên tân vạn khổ mới có được, chồng và con trai của tất cả tất cả, kiếp trước cũng bị Cố Minh Tích cướp từng cái từng cái , bản thân bị bức vào vực sâu thể quay đầu lại, cuối cùng chỉ có thể lấy cái chết để kết thúc."Nếu như sau này phát ra ta, nhất định phải với em, em sợ em đến lúc đó điên cuồng mà giết Cố Minh Tích." chút nghi ngờ nào về việc liệu bản thân thực làm ra những việc cố chấp như vậy, nhưng nỗi oán hận cùng sợ hãi đối với Cố Minh Tích xâm nhập tận xương tủy, Nguyễn Mộng sợ rằng ngày kia mình kích động mà phạm phải tội ác tày trời.

      " hươu vượn cái gì đấy." Vệ Cung Huyền cười khẽ, “Nếu như em giết ta, giúp em hủy chứng cớ, gánh tội thay em.”
      khí vốn nặng nề lại bị những lời của trong nháy mắt trở nên nhàng hơn rất nhiều, Nguyễn Mộng nhịn cười được, vành mắt vẫn còn hồng hồng, Vệ Cung Huyền xoa xoa gương mặt tròn mềm mại của , nhàng cắn. chút cũng hy vọng cuộc sống hạnh phúc an ổn như bây giờ bị quấy rầy, lúc Cố Minh Tích chưa xuất , bảo bối của vừa đáng vừa ngoan ngoãn, còn thích làm nũng, con trai mặc dù có nhiều lúc chướng mắt, nhưng đại khái vẫn luôn làm cho thích, nhưng Cố Minh Tích nỳa xuất tới giờ, bảo bối của thiếu chút nữa bị chọc khóc. ra, đừng trách quên tình cũ, bây giờ đối với , Cố Minh Tích thực phiền toái cực kì phiền phức.
      Nhưng Vệ Cung Huyền cũng suy nghĩ nhiều, trong lòng Cố Minh Tích mặc dù là khách mời mà đến, nhưng ấn tượng trong lòng đối với vẫn còn dừng lại người dịu dàng xấu hổ lúc trước, mình và ta còn quan hệ gì nữa, dù sao ban đầu lời chia tay cũng phải là . Hơn nữa sau khi Cố Minh Tích Mĩ, trả đũa Cố Gia cũng rất nể tình rồi. Về tình về lý, đều là chiếm thượng phong trong việc này, nếu Cố Minh Tích muốn náo loạn, cũng chẳng nhận được điều gì tốt đẹp.
      Nguyễn Mộng đưa tay ôm Vệ Tiểu Bảo lên, lại bị Vệ Cung Huyền đoạt lấy, bản thân cũng bị ép mặc áo khoác, bao bọc nghiêm túc cẩn thận, ra trời có lạnh lắm, mới qua tháng chín chút, nhưng Vệ Cung Huyền sợ bị cảm, chỉ cần ra cửa nhất định đem gói bao thành cái bánh bao.
      "Bảo bối, nhớ cầm ví da theo." Đại thần xốc lên con trai mập mạp ôm vào ngực, hôn Nguyễn Mộng cái, " thể dễ dàng để ta chiếm tiện nghi được, chúng ta tiền ai nấy trả."

      Vệ Cung Huyền là người công tư ràng, ý thức trách nhiệm của người đàn ông cực mạnh. Trong thế giới của có nơi nào là màu xám, trừ đen chính là trắng, Nguyễn Mộng là người phụ nữ , Vệ Tiểu Bảo là con trai của , Ôn Dư Thừa là huynh đệ của , những thứ này đều là trắng, mà Cố Minh Tích, là khách mời mà đến, chính là đen. phải tự kỷ, mà là ràng nếu cùng ăn bữa cơm này với Cố Minh tích chắc hẳn có lần sau nữa, thay vì như vậy, còn bằng dùng bữa cơm hết chuyện cũ, từ đó về sau bao giờ qua lại.

      Kỳ thực trắng ra, Vệ đại thần là thương nhân chỉ số thông minh cực cao, biết cái gì nên làm cái gì nên làm, cũng biết làm như thế nào đối với vợ con là tốt nhất, tất cả những chuyện có thể uy hiếp được ba người cả nhà bọn họ, ngay ở thời điểm mới bắt đầu đem bóp nát —— cho dù là bạn mang hình ảnh vô cùng dịu dàng đáng trước kia.
      Nguyễn Mộng ngoan ngoãn gật đầu, cầm ví da của nhét vào trong túi xách của mình, Vệ Cung Huyền vừa ôm con trai vừa cầm tã lót, thừa dịp lúc Nguyễn Mộng sửa sang lại áo khoác của tiến tới bên tai : "Mặc dù chưa từng quan hệ cùng Cố Minh Tích, nhưng cảm thấy cùng bảo bối vẫn là thoải mái nhất”.
      Đột nhiên "Oanh” cái, gương mặt Nguyễn Mộng nhất thời đỏ rực, cái tát đánh qua, bị Vệ Cung Huyền bắt được rồi bao lại trong lòng bàn tay, hôn , cười khanh khách ngừng, Vệ Tiểu Bảo thấy ba mẹ chơi đùa, cũng theo cười ha hả. Bàn tay bé vung vẫy nửa ngày, cuối cùng bắt được túm tóc của Vệ Cung Huyền, liều mạng túm chịu buông. May mắn lực ở tay bé lớn, mới có túm ba bé thành đầu hói.
      " biết xấu hổ!" Nguyễn Mộng tỏ vẻ khinh thường, lại bị Vệ Cung Huyền ôm vào lòng dẫn theo ra ngoài, cửa phòng nghỉ ngơi vừa mở, cảm thấy khí trong phòng làm việc có chút giương cung bạt kiếm, cho đến khi Cố Minh Tích nhìn về phía bọn họ mới tốt hơn chút.
      Thu hồi lại kích động cùng giận dữ, khuôn mặt xinh đẹp vẫn như cũ đẹp đẽ động lòng người, mặc dù chỉ là sóng mắt nho cũng khiến cho người ta sinh lòng thương tiếc. Cái Cố Minh Tích am hiểu nhất chính là cái này, cũng uổng trong tên của chữ tiếc. Từ đến lớn, bất kể người lớn hay trẻ , có ai chống cự được vẻ đáng thương của .
      Nha...... Chàng chiến sĩ trẻ Ôn Dư Thừa là ngoại lệ."Ai da là trùng hợp a, lão Vệ, bánh bao, các người ăn cơm sao? bằng mang tớ cùng được chứ?" Tròng mắt đen hẹp dài cười nheo lại nhìn về phía Cố Minh Tích."Vừa lúc tớ cùng Cố tiểu thư nhiều năm gặp, cũng muốn cùng nhau ôn lại chuyện cũ, bánh bao biết chuyện của chúng ta khi còn bé, trí nhớ tớ tốt, còn có thể cho ấy chút, lão Vệ cậu thấy thế nào?"

      Vệ Cung Huyền biết tính tình cậu ta chỉ sợ thiên hạ loạn, mình đồng ý thứ lắm lời như cậu ta cũng nghĩ cách theo, bằng cứ để cho cậu ta cùng: "Cũng được, chỉ là bọn tớ muốn ăn kiểu mỹ."

      Vừa nghe cách ăn kiểu mỹ, da mặt Ôn Dư Thừa liền co quắp. Cố Minh Tích thấy thần sắc thay đổi, mỉm cười : "Huyền ——" dưới con mắt Vệ Cung Huyền, sửa lại xưng hô."Vệ tổng, như vậy là khách khí rồi, chúng ta cũng phải là người ngoài, bữa này tôi mời ——"

      Lời còn chưa hết, Ôn Dư Thừa liền nhảy dựng lên : "Kiểu mỹ cũng được, Tôi mời cũng được! Bữa này tôi mời, quyết định như vậy!" xong nhặt áo khoác tây trang bị ném lên ghế sa lon mặc vào, tự đắc làm mặt quỷ với Cố Minh Tích. Thế nhưng Cố Minh Tích ở trước mặt Vệ Cung Huyền luôn trấn định mười phần, tỏ vẻ gì khác thường, làm Ôn Dư Thừa giận đến nắm chặt tay.

      Lúc đoàn người chờ ở đại sảnh, phần lớn nhân viên đều ở đây chăm chú nhìn chằm chằm, chắc là sớm ở diễn đàn bát quái của công ty biết được chuyện này rồi, quan hệ giữa Vệ Cung Huyền cùng Cố Minh Tích chín năm trước bọn họ dĩ nhiên biết, cho nên mọi người dĩ nhiên liền cho Cố Minh Tích chính là loại tiểu tam biết liêm sỉ tham vinh hoa phú quý, để ý Vệ tổng bọn họ có vợ con, người người gặp được là giết. Nguyễn Mộng nhận được rất nhiều ánh mắt động viên, khích lệ cùng ủng hộ, hiểu liền nhìn lại, ít nhân viên can đảm giơ hai ngón tay cái lên với , Nguyễn Mộng có chút lúng túng, liền thẳng tới phía trước dám nhìn sang hai bên nữa, nhưng cảm giác này cho đến lúc khỏi vẫn như cũ khiến cảm thấy đứng ngồi yên.

      "Vệ tổng, chúng ta ăn món Pháp được ? đường tới Vệ thị tôi thấy có qua nhà hàng Pháp thoạt nhìn tệ." Cố Minh Tích tới cạnh xe, thấy Vệ Cung Huyền mở cửa xe, mỉm cười hỏi.

      Vệ Cung Huyền nhàn nhạt : "Lên xe trước rồi hãy ." Chỉ vào ghế lái phụ.

      Cố Minh Tích lòng chợt vui sướng, ghế phụ cùng ghế lái gần nhau như vậy, trước kia khi bọn họ vẫn còn ở cùng nhau, mỗi lần mang chơi hoặc ăn cơm, đều ngồi ở vị trí kế bên tài xế, như vậy xem ra...... cũng chưa có quên đúng ? Trong lòng vẫn có ? Nghĩ tới đây, liền nhịn được nhìn Nguyễn Mộng, lại thấy người phụ nữ kia sắc mặt như thường ngồi vào chỗ phía sau. Thích thú nở nụ cười tao nhã : "Vệ tổng, như vậy tốt lắm, tôi ngồi ghế phụ, còn Nguyễn tiểu thư ngồi phía sau sao?"

      Vệ Cung Huyền quái dị nhìn cái, đẩy đẩy gọng kính bạc, giọng lạnh nhạt như cũ: " có việc gì, đó là thói quen của ấy."

      này lời ra chỉ là thuận miệng, Nguyễn Mộng cũng rất tự nhiên, Ôn Dư Thừa nghe xong, lấy điện thoại di động ra bấm bấm, biết làm gì, chỉ còn mỗi Cố Minh Tích bày bộ mặt xấu hổ: "Nhưng mà......"
      Nhưng mà cái rắm a. Giọng điệu quái dị ho khan hai tiếng, Ôn Dư Thừa giơ tay lên IPhone, dùng giọng điệu khinh bỉ đọc lên: "Căn cứ vào Baidu cho thấy, hàng năm số người ngồi ở ghế cạnh tài xế xảy ra tai nạn xe cộ tử vong cao hơn 70%so với số người ngồi ở ghế sau, lão Vệ, cậu quả biết săn sóc, người đàn ông tốt!"
      Sắc mặt Cố Minh nhất thời trở nên rất khó coi. Nguyễn Mộng nhìn ta chút, lại nhìn người đàn ông của mình chút, Vệ Cung Huyền cốc lên trán của : "Ngồi yên chớ lộn xộn." Xong rồi cũng giải thích với Cố Minh Tích cái gì, rồi thắt dây an toàn cho mình.
      vốn chính là do bởi vì ghế lái phụ tương đối nguy hiểm mới cho phép vợ mình ngồi sao!
      Ôn Dư Thừa cảm giác tâm trạng của mình có chút biến thái...... Vừa nhìn thấy mặt Cố Minh Tích biến sắc nhất thời cả người liền thấy thoải mái, ngay cả tiền ăn cơm lát nữa cũng còn cảm thấy đau lòng: "Nhóc con kia con phun cái gì thế? Con có thể sao? Con nghe hiểu được chú cái gì sao?"
      Vệ Tiểu Bảo cười khanh khách, đưa bàn tay ra đánh vào mặt . Đầu ngón tay của bé mềm mại, móng tay được Nguyễn Mộng sửa rất sạch , đánh vào mặt cũng đau, cho nên Ôn Dư Thừa cũng có tránh, cho bé đánh, nhóc con đánh rồi, miệng cắn phát, tám chiếc răng trắng mảng hồng hồng nhất thời như như . Ôn Dư Thừa nhìn chút, vỗ đùi: "Mẹ nó, tiểu ác ma này dáng dấp phù hợp với tính cách của nó rồi!" ràng là tiểu ác ma nghịch ngợm gây , tại sao dáng dấp lại giống như bức vẽ tiểu thiên sứ béo ụt ịt treo trong giáo đường? Này có khoa học!
      Nguyễn Mộng nhìn mình Vệ Tiểu Bảo đáng chết người, trợn mắt nhìn Ôn Dư Thừa cái, bảo bối nhà có nơi nào giống tiểu ác ma? Vừa ngoan vừa hiểu chuyện, trừ đói cùng tiểu đều khóc, đến ác ma, ai so ra cũng đều thua kém kẻ hai mặt này.

      Ôn Dư Thừa uất ức a, tốt bụng muốn giúp loại bỏ tiểu tam, lại như vậy, cảm kích, còn trừng , còn có thiên lý ?

      Thấy chạy qua nhà hàng Pháp , Cố Minh Tích cũng kịp đắm chìm trong đau đớn trước đó, vội vàng : "Vệ tổng, qua, qua rồi ——"

      "Tôi muốn nhà hàng Pháp dùng cơm." Vệ Cung Huyền mắt nhìn thẳng, từ trong kính chiếu hậu thấy Nguyễn Mộng nhìn chính mình, liền trở lại bộ dáng tươi cười ôn nhu. Tất cả biểu đều bị Cố Minh Tích thu vào mắt, có chút sững sờ: "Này ——"

      "Trời dần dần lạnh." Đại thần bình thản .

      Cho nên? Cố Minh Tích tỏ ý nghe hiểu.

      "Bảo bối nhà tôi mấy ngày trước muốn ăn lẩu, vẫn bị tôi từ chối, hôm nay vừa lúc Cố tiểu thư trở về nước, cùng cũng được." Khéo léo đem xe quẹo vào chỗ đậu xe, Vệ Cung Huyền gọn gàng nhanh chóng chút nào dài dòng dây dưa xuống xe, mở cửa, nhận lấy con trai dắt bà xã hướng quán lẩu tới, nhìn đến hai người trong xe được hoan nghênh.

      Tự nhận là mình ở phe chính nghĩa nên Ôn Dư Thừa liền nhịn, TV phải đều diễn như vậy sao, dù thế nào cũng phải có mấy người chính nghĩa hào hung, bị kẻ gian hãm hại, cùng khuất nhục, bị người ta hãm hại căm thù —— chính là cái người đáng thương đó.

      Nhưng có lẩu sao lại ăn? Lập tức cũng ngại bị nhà ba người bỏ rơi, vui vẻ đuổi theo. đúng, còn tính là bị bỏ rơi, ít nhất Vệ Tiểu Bảo nằm vai lão Vệ còn vẫy tay với , chân chính hoàn toàn bị bỏ rơi chính là bạn Cố tiểu thư đầy bi kịch kia.

      Tôi ăn cay......

      Đáng tiếc những lời này chưa kịp ra, bốn người kia vào, Cố Minh Tích khẽ cắn răng, cũng theo sau, cùng lắm lúc trở về mua thuốc đau bụng! Hơn nữa, nếu như mình vì ăn lẩu mà sinh ra bệnh gì, Huyền còn có thể nhìn đến sao? Bất kể thế nào, bữa cơm này nhất định phải ăn!
      Pe Mick, milktruyenky, tieunai69199310 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chapter 78
      Edit: Ishtar

      Beta: Quảng Hằng

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      "Bánh bao, xem em đến bây giờ vẫn chưa từng kêu tên đâu đấy, luôn gọi Ôn thiếu, Ôn thiếu, Ôn Phó tổng Ôn Phó tổng, thật xa cách a, em kêu Thừa Thừa được ? Hai chúng ta quan hệ cũng rất thân thiết, dù sao so với Cố tiểu thư, hai ta còn có thể làm bạn bè thân thiết được mà."

      Vốn muốn thông qua con đường là bạn bè, sau đó lợi dụng nó giành lại người đàn ông của mình Cố Minh Tích sắc mặt càng thêm trắng xanh, hiểu, tại sao Ôn Dư Thừa từ đến lớn đều muốn cùng đối nghịch!

      "Thừa thừa à, cậu cảm thấy tôi gọi cậu như vậy được ?" Vệ Cung Huyền cười giả dối, nếu như phải tay ôm con trai tay dắt bà xã, chút do dự đánh qua quyền.

      " cần, hai ta quen." Ôn Dư Thừa cự tuyệt."Tớ cảm thấy hay là gọi A Thừa dễ nghe hơn."

      Đại thần sự ngứa tay, Nguyễn Mộng nhìn tròng mắt đen thâm trầm của 2anh, vội vàng nhón chân lên : "A, A Huyền, mắt kính của có chút sai lệch, em giúp điều chỉnh." ra căn bản có gì.

      Vệ Cung Huyền lúc này mới lạnh nhạt liếc Ôn Dư Thừa cái, đối với Cố Minh Tích : "Thật ngại quá, trong lòng ngoài việc muốn gọi thế, tôi cũng muốn vợ mình gọi người đàn ông khác thân thiết như vậy, bản thân dĩ nhiên cũng gọi nhũ danh của người phụ nữ khác. Trong công ty còn có việc, chúng tôi về trước, Cố tiểu thư hẳn là biết cách kêu taxi chứ?"

      vừa xong, Ôn Dư Thừa lập tức : " may là tôi vừa mới gọi điện thoại bảo tài xế tới đưa Cố tiểu thư về nhà." Thấy sắc mặt Cố Minh Tích ràng xanh mét, nhếch miệng cười tiếng, lộ ra hàm răng trắng sáng: " cần cám ơn tôi, tôi chính là người tốt như vậy đó, ai kêu tôi lại là người tuấn tốt bụng, luôn suy nghĩ cho người khác chứ?"
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      milktruyenky, HaYen, tieunai69199310 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 79
      Edit: Ishtar
      Beta: Tuyết




      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]



      nên nhớ rằng những thứ tại có được, hẳn là hơn rất nhiều so với bản chất của nó." xong vỗ đầu Nguyễn Mộng, ý bảo mau uống hết phần sữa còn lại.

      Nguyễn Mộng phồng phồng hai má, từng chút từng chút uống vào, bây giờ sắp căm thù sữa đến tận xương tuỷ rồi, mỗi ngày từ sáng tới tối nhất định bị buộc uống ly, khiến cho cảm giác tại mình cũng sắp trở thành con nít giống Vệ Tiểu Bảo mất rồi! Ba hớp rồi hai hớp uống hết phần sữa còn lại, Nguyễn Mộng đột nhiên bất chợt kêu lên: "A Huyền, có phải hầm thứ gì trong bếp hay ? !"

      Vệ đại thần sửng sốt, sau đó liền nhớ đến nồi nấm ngân nhĩ hầm với đu đủ vẫn còn nấu, người đàn ông cao lớn như vậy, trong nháy mắt chạy như điên vào phòng bếp , Nguyễn Mộng ở phía sau cười vui vẻ, cẩn thận khóe mắt liếc qua Cố Minh Tích, thấy thần sắc mặt ta u ám tối tăm, cả người bất chợt rét run, nháy mắt ôm chặt Vệ Tiểu Bảo vào lòng.

      Đối với phòng bị của Nguyễn Mộng, Cố Minh Tích lạnh nhạt nhìn, lẳng lặng nhìn Vệ Tiểu Bảo vô cùng đáng ở trong lòng Nguyễn Mộng, có chút mất hồn, nếu như năm đó , tại vợ đáng ra phải là mới đúng, mà đứa bé này cũng sinh ra, ra đời nên là đứa bé của và Huyền! Đau đớn và ghen tỵ giống như muốn xé nát tim , Cố Minh Tích cúi đầu, hít hơi sâu, miễn cưỡng kiềm chế cảm xúc trào dâng trong lòng.
      Last edited by a moderator: 8/8/14
      HaYen, tieunai691993, tiji8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :