Chương 3. Mới vào vương phủ (3)
Edit: Meg
Beta: Ka & Ishtar
Đâu chỉ là ngờ nghệch, là ngốc đấy chứ!
Triệu công công đối với chỉ số thông minh của Giang Ngư Ngư dám hy vọng nữa rồi. . . . . .
Nhưng xem ra bây giờ muốn tìm được đứa trung thực thế này hiếm lắm, phải dạy dỗ nàng cẩn thận chút, tránh cho sau này nàng lại làm chuyện ngớ ngẩn, hồ đồ bán luôn cái mạng .
"Nghiêm túc , bên kia là nơi chủ tử ở."
Kỳ Giang Ngư Ngư biết rồi, bên kia chắc là cái nơi hay gọi là thư phòng đây mà, bên cửa sổ rộng mở tinh tế khắc những đóa hoa gỗ, dường như có ai đó gục xuống bàn, ngũ quan hay dáng người đều nhìn , nhưng mái tóc đen huyền tựa như tơ lụa đổ xuống kia đúng là quá đẹp.
Lần đầu tiên nàng cảm thấy, hóa ra màu đen huyền cũng có sức hấp dẫn tầm mắt đến như vậy, lại dùng cây trâm bạc đơn giản, tỏa sáng trong ánh nắng, ánh sáng kinh diễm kia càng khiến mái tóc thu hút hơn bội phần.
Nếu chỉ liếc sơ mái đầu mà cũng đầy “khí chất” như thế, Giang Ngư Ngư khẳng định, người này bảy phần nghiệt, ba phần thần bí, mười phần mê hoặc lòng người.
thú vị, đứa của hoàng tộc, chắc chắn được nuôi cực kì tốt, bạn này biết bộ dáng thế nào.
Giang Ngư Ngư nhìn đứa lười ăn úp mặt xuống bàn kia, nhìn chằm chằm, người nọ đột nhiên đứng dậy, mái tóc đen dài mềm như gấm lụa đổ xuống hai bên má, thực là ngập tràn mĩ cảm, cảm giác cứ như nhìn vũ đài lâu mà diễn viên chính cứ thập thò trong cánh gà chịu ra, cái gì cũng chưa được nhìn ràng, làm người ta bất giác cực kì chờ mong.
Người nọ rốt cục cũng chịu đứng thẳng, Giang Ngư Ngư tin nổi nháy mắt đến mấy cái.
Trời ạ, đó mới chính là siêu cấp xinh đẹp nha, nét mặt tà mị đến cực điểm, cho dù ánh mắt tại có cụp xuống chăng nữa, ai cũng để vào mắt, cũng mơ hồ thấy con ngươi linh lợi chuyển động.
Đẹp đến tưởng chừng có , thời khắc đứng dậy, hoa viên tươi thắm ngập tràn ánh sáng cùng sắc hoa lập tức trở nên mờ nhạt vô cùng.
Trước kia xem biết bao nhiêu hình mĩ nam cổ đại rồi, giờ trực tiếp nhìn thấy nghiệt, đúng là đẹp đến nghẹt thở.
Giang Ngư Ngư so với người bình thường vô cùng bình tĩnh, nhưng nàng cũng phải là siêu nhân, trước sắc đẹp cường đại trước mặt như thế, theo lẽ thông thường, nàng cũng thất thần lúc.
Nhưng mà, tại cái bụng đói vẫn quan trọng hơn. . . . . .
Lúc mĩ nam đứng dậy, nàng nhìn thấy bên tay phải mĩ nam, có tới mấy hộp gỗ nhiều tầng, các món điểm tâm ngọt để hai bên đều bị lôi ra hết, còn lại thức ăn đều động vào chút nào.
Hai mắt bừng bừng khí thế, Giang Ngư Ngư hiểu rồi, trong vương phủ này kẻ chịu ăn cơm phải tiểu oa nhi, mà là mĩ nam này.
ăn hả —— tại sao nàng được ăn—— tại sao người kia có ăn lại giậm chân giậm tay chịu ăn???
Ý niệm vừa xẹt qua đầu, Giang Ngư Ngư lập tức phóng hết quyết định về phía trước, chiếu thẳng vào nam nhân kia, ta cùng mĩ nam trước mắt đội trời chung.
Nhìn mỹ thực trước mắt, Giang Ngư Ngư càng lúc càng đói, ánh mắt toát ra ánh sánh sâu kín, thẳng tắp nhìn mỹ nam kia.
"Dỗ" được ăn cơm, nàng cũng có cơm ăn!
Triệu công công lại tưởng nàng mơ mộng cái gì, bật cười tiếng,"Tiểu nương, đừng trách ta nhắc nhở ngươi, vị kia là chủ tử, tính tình cũng phải ai cũng có thể tiếp cận."
Khó thu phục thế cơ à? Giang Ngư Ngư bình tĩnh," thành vấn đề, trước đây ta từng làm việc này, có kinh nghiệm rồi."
". . . . . . Việc gì?" đời này còn có việc gì giống việc khuyên Vương gia ăn cơm sao?
"Trông trẻ."
"Đó là. . . . . ."Nghe hiểu a!
Thiếu nữ ngây thơ chớp chớp đôi mắt,"Tức là dỗ đứa ăn cơm ấy mà."
". . . . . ."Đứa, đứa ? Triệu công công sợ đến mặt mày trắng bệch.
Last edited by a moderator: 30/10/14