1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bóng sói hú - Ngã Nguyện Thừa Phong (Hoàn 70/70) Đã có Ebook

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      ngược nam 9 "dả man" lắm :yoyo49::yoyo49::yoyo49:
      tutu, VÂN NHI_2411553322 thích bài này.

    2. Chik béo

      Chik béo Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      22
      :eye_wide:Oh a nam9 bị ngược a....hố hố Béo nhảy liền a...:yoyo60:
      Béo đề cao nữ quyền hehe :dai ca:
      Cảm ơn bạn nhé. Tr ơi béo tới đây :yoyo1:
      VÂN NHI_2411, OrchidsPhamChó Điên thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 57
      Editor: OrchidsPham

      [​IMG]
      Đường Hằng Xa đứng boong tàu, ông sắp lên đường X quốc, “Thuyền trưởng Triệu gọi điện tới, dấu sao màu lam từ kho hàng hóa quốc gia nước X chuyển ra, tất cả đều thuận lợi, vài ngày nữa đưa tới cảng, Sử Hoa Lấy Đán tướng quân rất hài lòng với vụ hợp tác lần này.” Ông với Đường Bảo Như, “ xác nhận hạng mục xây dựng xưởng đóng tàu, Phí thị bị cảnh sát Chicago bắt đầu điều tra, tay ôn Trạch có vài thứ, tin tưởng đủ để làm Phí Như Phong bận rộn.”

      , Giang Nghi có thể có con ?” Đường Bảo Như đột nhiên mở miệng hỏi câi.

      Đường hằng Xa dùng vẻ mặt đáng sợ nhìn bà.

      Quần áo Đường bảo Như đẹp đẽ quý giá, lưng đứng thẳng, bà có vẻ nhàn nhã mà cao quý, “Giang Nghi nhảy xuống vực sâu trước mặt em, nhưng chúng ta vẫn chưa tìm thấy thi thể ta, mấy ngày nay em vẫn suy nghĩ, có thể sau khi nhảy vực ta vẫn chưa chết, có phải sau đó ta có con hay ?” Trong mắt bà là sắc thái quái dị, hai gò má hồng khác thường.

      “Câm mồm!” Đường Hằng Xa nhìn xung quanh, ông hạ giọng, lại cực kỳ uy nghiêm “Em nên để Phạm Nhất Minh xem bệnh cho mình !”

      , kỳ chúng ta làm chút khe hở, ngay sau khi Lam Khải Văn chết, liền hỏa thiêu ở bệnh viện, làm Giang Bách Vinh nghĩ rằng Giang Nghi tự tử mà chết, dù sao ta như vậy.”

      cái tát hung ác cắt đứt lời của Đường Bảo Như, Đường Bảo Như như tỉnh giấc, giống du hồn “, em nhớ từng thành phố vô cùng xa xôi, lừa cả em, rốt cuộc giấu em cái gì?” Ngực Đường Hằng Xa phập phồng, cũng biết ông giận dữ cỡ nào, ông xoay người bước .

      .” Đường Bảo Như ở phía sau ông thống khổ kêu lên, Đường Hằng Xa quay đầu, sắc mặt Đường Bảo Như lạnh lẽo thê lương, lại đầy hoảng sợ, bà nhìn Đường Hằng Xa, “, em đây, phải tự bảo trọng!” Đường Hằng Xa nhìn bà rời , nhìn cành hoa màu trắng quay cuồng, càng lúc càng xa.

      Trận mưa thứ ba trong tháng ba, mưa lớn nhưng dài liên miên, sương mù dày đặc trong mưa, ngay cả ánh sáng trăng sao cũng bị mờ mịt che khuất, vốn là mảnh tối tăm, giờ càng thêm đen đặc. Gió thổi qua, thân cây phát ra tiếng nức nở, tạp mỏng manh từ xa đến, càng lúc càng gần.

      Đường Bảo Như ngủ, bà đuổi thím Trương , mở to mắt, nhìn đồng hồ báo thức, hai má bà lõm xuống, ánh mắt đen như bị bệnh nguy kịch, hàng đêm bà đều nghe thấy được tiếng ca hát bên giường “nhợt nhạt trong mưa, hàng năm đều cùng sống.” Đây là lời hát bà và Giang Nghi cùng nhau nghĩ, giọng ấy mượ mà êm tai,hàng đêm ấy đều hát cho bà nghe, hơi thở lạnh như băng của ấy ở bên tai bà, hát lần lại lần đến tận hừng đông.

      Pháp sư : phủ và Dương gian có ngăn cách, cũng chính là ngăn cách của người và quỷ, bình thường chấp niệm tan, chấp niệm quá sâu đột phá ngăn cách này. Đường Bảo Như nắm chuỗi tràng hạt trong tay, hạt châu phát ra ánh sáng màu xanh sâu kín, ánh sáng chiếu rọi mặt Đường Bảo Như khiến khuôn mặt bà lên màu xanh sẫm quỷ dị. Bà chậm rãi đứng lên, chút tiếng động như u linh, bà xuyên qua hành lang dài, dây lưng màu trắng bò bên cạnh bà, cảm giác lạnh lẽo làm mỗi sợi lông đều dựng đứng lên, Đường Bảo Như cứng đờ, toàn thân cao thấp đều ướt sũng mồ hôi… dán chặt lên người, số gần như thở nổi. đôi chân mảnh khảnh, ôn nhu đến cách nào hình dung nổi, ấy mang giày, móng tay nho xinh đẹp, ấy nhìn Đường Bảo Như, xinh đẹp nhiễm chút bụi trần phóng đại trong đáy mắt Đường bảo Như.

      Mỗi sợi cơ mặt Đường Bảo Như đều dùng sức căng ra, trán túa mồ hôi, tóc cũng ướt sũng.

      Con ngươi trong suốt như thủy tinh của phảng phất như có thứ gì, hướng về ngăn tủ, giống như lục tìm gì đó, ngẩng đầu, nhàng cắn môi, rượu nhạt ra. cúi người, lấy ra vài thứ trong ngăn tủ, thứ trong tay chính là cặp tóc có đính sao, đó là món quà khi tròn 18 tuổi.

      Cuối cùng Đường Bảo Như nhịn nổi nữa, bà kinh hãi muốn thét chói tai, phật châu trong tay hướng về phía , nện bàn tay giơ lên của ấy.

      tiếng tê rống, như truyền đến từ trong địa ngục tối tăm nhất, giống như quỷ hồn chịu đủ mọi thống khổ, nó bao hàm thống khổ gì so sánh nổi.

      “Tiểu Nghi.” Giang Bách Vinh vội chạy đến, ném phật chật, đau lòng ôm ấy dỗ sao, Tiểu Nghi, sao rồi.”

      Đường Bảo Như nhìn họ, cơ mặt vặn vẹo, gân xanh giật giật mặt bà, khoang miệng bà tràn ngập huyết tinh.

      “Ông còn ôm ta, ông còn chưa biết dơ bẩn của ta, thân mình kia của ta biết bị bao nhiêu người chơi nát!” Khuôn mặt Đường bảo Như giống ma.

      “Ông còn nhớ chứ, ta vẫn sốt cao, là Phạm Nhất Minh khám bệnh cho ta, ta phải nằm viện, phải lập tức đưa chữa trị, kỳ dĩ nhiên là tôi mang ta , ta là ngốc cỡ nào, ta nghĩ tôi cứu ta, tôi sao có thể thả ta ? ta , có ngày trở về, ông vẫn lên trời xuống đất tìm ta, tôi đưa nàng đến sân trượt tuyết, ta xinh đẹp động lòng người như vậy, ta cầu xin tôi đừng làm như vậy, ta cầu xin tôi.”

      Mặt Giang Bách Vinh như bị nguyền rủa, ánh mắt dần dần bị màu đỏ xâm lấn.

      “Tôi đẩy ta vào!” Đường Bảo Như nhìn chằm chằm Giang Bách Vinh, “Tôi đứng ngoài cửa nghe khóc thét, tôi chưa bao giờ biết người có thể phát ra tiếng thét thảm thiết mang theo thống khổ tuyệt vọng đến vậy. ta nằm giường lạnh như băng, đùi đọng đầy máu, như con búp bê rách nát, cuối cùng ta cũng bao giờ có thể là Tiểu Nghi xinh đẹp thuần khiết của ông nữa!”

      Ánh mắt Giang Bách Vinh chảy máu, ánh mắt như bị người ta móc mất, chỉ còn lại hai lỗ máu sâu. nhảy dựng lên, đó phải tốc độ con người, tay túm chặt cổ Đường Bảo Như, dùng sức cực mạnh mà đẩy, đến tận khi đẩy Đường Bảo Như ra ngoài… Lưng bà nặng nề đụng vào quầy rượu, lưỡi Đường Bảo Như vươn dần ra, mặt dần xanh tím.

      Cuộc đời con người dù đau khổ, nhiều nhất cũng chết lần, mà Giang Bách Vinh lại chết hai lần, lần là khi nghĩ Giang Nghi chết, lần là giây phút này, ông chịu được bóng đêm tuyệt vọng vô tận, chỉ có chính ông biết, máu đời ông, cạn từ lâu.

      Tay Đương Bảo Như cào loạn lên ngăn tủ, móng tay rỉ ra từng vệt máu, bà túm được chai rượu, chết cũng muốn cùng chỗ! Bình rượu phát ra tiếng động cực lớn, răng rắc nện đầu Giang Bách Vinh.

      Giang Bách Vinh bóp chặt bà, ánh mắt tràn ngập trầm ngoan độc, thù hận oán độc, nháy mắt ông buông tay, “Sinh cùng nhau, chết gặp lại!” Ông như lệ quỷ nguyền rủa, sinh cùng nhau, chết cũng gặp lại! Ông lăn xuống cầu thang.

      Đường Bảo Như cúi gập eo, thân mình bà rung động kịch liệt, bà phát ra chút tiếng động, bà ôm yết hầu, phóng thẳng về phía trước, bà vọt đến cạnh Giang Bách Vinh, bên đầu là máu đen, Đường Bảo Như tê liệt ngã xuống, nước mắt điên cuồng trút lên mặt ông, vẻ mặt ông là bi thương muốn chết, bà vội vàng tìm điện thoại, dọc đường bàn ghế bị xô đẩy nghiêng ngả, bà giãy dụa đứng lên, cuối tùng túm được, bà mở to miệng, trong cổ họng lại chỉ có thể phát ra tiếng ô ô, ô ô, bà dùng tai tay túm lấy cổ mình… sức mười ngón tay như muốn xé toạc yết hầu, vội vàng cực độ, máu nóng phụt ra, ô ô, thê lương, tuyệt vọng, khàn khàn, như dã thú gào thét, làm người ta rụng rời xương cốt.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 58
      Editor: OrchidsPham

      [​IMG]

      Bên ngoài, tiếng còi cảnh sát từ xa chạy lại.

      Nước X, con tàu đánh cá cũ kỹ

      Đáy khoang thuyền có vách kép, vách kép này vô cùng kín đáo, bên trong có 10 người, người bên trong chỉ có thể nằm úp hoặc ngửa, thể nghiêng người, càng thể lật mình, trong vách kép có thiết bị thông gió, có dụng cụ vệ sinh, chỉ có hai lỗ đẩy khí, mùi thơm và hôi lẫn lộn với tiếng rên rỉ trong bóng đêm mãnh liệt.

      Mặt Tang Lỗ Tư chút thay đổi nhìn vài vị khách nhập cư trái phép, “Người thứ ba bên trái ổn, xử lý .” Thời tiết quá nóng, phải ai cũng chịu được đến đích, lần này chỉ sợ là tổn thất chút rồi, trong lòng Tang Lỗ Tư hơi vui, tính toán xuống cảng buôn lậu chút hàng hóa để bù vào. phiền chán nhóm người bí quá hóa liều này. Ánh mắt quét , đến người ở góc tường, giống như cảm ứng được ánh mắt mà quay đầu lại, gương mặt người này bị bộ râu màu đen che đậy, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, sắc mặt người này vàng như nến, ánh mắt cũng rất mông lung, cảm giác nào đó chảy ra từ đáy lòng Tang Lỗ Tư, đóng cửa sổ bé xíu lại.

      “Thuyền trưởng có phải muốn dừng ở cảng nào để bổ sung hàng hóa ?” Tang Cơ nhìn biểu của cả, vô cùng cẩn thận .

      “Ừ!”

      Tang Lỗ Tư trở về phòng, phòng so với vách kép đúng là trời vực, sáng ngời, thoải mái, khí vui vẻ mang theo hơi thở của đại dương, hương vị này khiến ngủ yên.

      Tang Lỗ Tư sinh ra ở đảo bần cùng của nước X, người dân ở đảo đó đa số chỉ dựa vào đánh cá mà sống, từ khi Tang Lỗ Tư còn rất biết được thời điểm đói khát phải liếm ít muối tường đất, khi ở tuổi có thể loạng choạng đến trường ra biển kiếm chút đồ ăn lưu lại, quen thuộc biển rộng, sau khi lớn lên lợi dụng biển khơi để thu hoạch rất nhiều thứ muốn, nay có được nhiều lắm, nhiều đến mức chẳng còn cảm giác nữa rồi, nhưng mà hôm nay, nhìn thấy ánh mắt người đó, đột nhiên có chút hiểu, nên lời… Cái đó, phải tò mò, bởi vì chỉ cần dựa vào ánh mắt là có thể biết người này mới từ trong ngục giam ra, thậm chí có thể khẳng định rằng quần áo người đó che đậy là da thịt tràn ngập vết roi, loại xúc giác này chỉ có phạm nhân trong ngục giam mới có thể toát ra.

      Tiếng ồn ào ngoài phòng truyền đến, mở cửa ra, “Xảy ra chuyện gì?”

      “Thuyền trưởng, là Tang Cơ trong vách kép.” Tiểu Ngũ trả lời

      Chắc là Tang Cơ lại nhìn trúng người đàn bà nào nhập cư trái phép, nảy sinh thú tính rồi, bình thường Tang Lỗ Tư quản những chuyện như vậy, nhưng hôm nay, đột nhiên cảm thấy nhàm chán, về phía vách kép, để ý đến Tiểu Ngũ há hốc miệng phía sau.

      Trong vách kép, Tang Cơ dẵm lên đầu người “Lão tử muốn thứ đó là để mắt mày” Cơ mặt nảy lên,

      Người bị dẵm dưới đất kiên trì trầm mặc.

      “Lấy ra cho lão tử, nếu lão tử chặt đầu mày ném xuống biển.” Chân thêm dùng sức, người bị dẵm yếu ớt thở, nhất định là rất thống khổ, người bên cạnh câm như hến, lui vào co rúm thành đống, chỉ sợ phát ra chút xíu tiếng động.

      Trầm mặc, người bị dẵm dưới chân, dường như ngất , Tang Cơ giận dữ điên cuồng, nâng chân, trong mát là ánh sáng chết chóc.

      “Dừng tay!” Tang Lỗ Tư cảm giác mắt mình hơi nheo lại

      “Thuyền trưởng!” Chân Tang Cơ giơ lên trung, vẻ mặt hơi ngố ra.

      Người bị dẵm lúc nãy giãy dụa đứng lên, tựa vào tường, lưng vươn thẳng, cần biết ở hoàn cảnh nào, người như vậy cũng đánh mất tôn nghiêm của mình, giữa tay nắm con dấu được gắn từ những mảnh .

      “Thuyền trưởng, con dấu này là vô giá đấy!” Tang Cơ tham lam mở miệng.

      Nháy mắt, Tang Lỗ Tư cũng nảy ra suy nghĩ chiếm lấy, rồi sau đó nhìn thấy con dấu bị nắm chặt giữa tay người kia, giống như sắp khảm vào tay người đó, máu từ bàn tay chảy ra, người đó vẫn bình tĩnh nhìn Tang Lỗ Tư.

      Tang Lỗ Tư đột nhiên hiểu được cảm giác của chính mình, người đàn ông tuổi còn ít này, trong mắt có cố chấp quá quen thuộc, giống như nhìn thấy chính mình trong gương vô số lần.

      “Đừng động đến .” Tang Lỗ Tư dặn dò thuộc hạ.

      Vài ngày yên ổn, đến cảng tiếp theo, tiếp thêm đồ ăn nuốc uống và liên hệ hàng hóa buôn lậu, thuyền cần phải buông neo cập bờ mười mấy tiếng, theo lệ thường, Tang Lỗ Tư gặp người bạn cũ Đừng Ni Áo, cũng tiện thể đem theo chút quà cho .

      “Lỗ Tư” Đừng Ni Áo vui vẻ ôm .

      “Có chuyện lớn xảy ra sao?” Tang Lỗ Tư cảm giác được khí cứng ngắc.

      “Có người chạy trốn từ trại giam Mã Lạc bên kia, đó là người mà Đan tướng quân đặc biệt chú ý,” Đừng Ni Áo thở dài, “ giúp tôi để ý, xem có tin tức người này nhé.” Đừng Ni Áo lấy ra ảnh truy nã, ảnh chụp hai mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng tắp, toàn thân tản ra khí chất cao quý. Tang Lỗ Tư bình tĩnh tự nhiên xem xong, “Người phương Đông, phạm tội gì mà có thể gây ra động tĩnh lớn vậy?”

      “Nghe là làm mất cái gì đó của Tướng quân.” Đừng Ni Áo hạ giọng.

      Ở nước X đắc tội với Đan tướng quân đúng là chẳng khác gì vị Diêm Vương điểm tên.

      Tang Lỗ Tư cùng Đừng Ni Áo uống chén rượu như thường rồi mới về thuyền.

      “Đem người cầm con dấu kia tới đây.” Lúc chuyện mặ mang theo nụ cười khiến Tiểu Ngũ thở cũng dám thở mạnh, vội vàng chạy .

      Người được đưa tới trước mặt , mùi hôi thối của việc lâu ngày tắm làm người ta nín thở.

      “Ông tên gì?”

      “Đường Hằng Xa.”

      “Rất can đảm.” Tang Lỗ Tư tán thưởng, “Theo quy định cũ, chúng tôi hỏi lai lịch của người nhập cư trái phép, cũng chẳng quan tâm phạm phải tội ác ngập trời gì, nhưng ông kém may mắn, đắc tội với người mà ai cũng chẳng dám chống lại.”

      “Cậu có thể mang xác tôi , nhưng xin đưa tôi trở về lần, để tôi liếc nhìn cái.” Giọng Đường Hằng Xa.

      “Người của ông?”

      , kẻ thù!” Ánh mắt Đường Hằng Xa chậm rãi nổi lên tia bi ai, “ kẻ thủ chỉ muốn dồn tôi vào chỗ chết.”

      “Muốn báo thù?” Nụ cười của Tang Lỗ Tư mang theo vị lãnh khốc cực đậm.

      , chết trước mặt , đây là điều muốn.” Đường Hằng Xa nâng cánh tay chằng chịt vết thương, hơi hơi che mắt mình lại.

      Thống khổ mà ánh mắt người này truyền ra làm Tang Lỗ Tư khựng lại giây. đủ rồi, có thể cho khựng giây, người này cũng đủ để giữ lại rồi.

      Đường Hằng Xa bừng tỉnh từ trong mơ, vẫn cảm thấy nghe được tiếng mắng của cai ngục và đau đớn khi roi da quất vào người, tay ông nắm chặt con dấu, đau còn sâu càng làm trái tim ông đập bình thường.

      “Buổi sáng tốt lành, Đường.” Tang Lỗ Tư chào hỏi.

      “Xin chào.” Đường Hằng Xa cẩn thận trả lời, người đàn ông trước mắt cao lớn và vô cùng mạnh mẽ, đôi mắt lạnh lẽo và thấu triệt.

      đến đích, ông có thể rời thuyền.” Ánh mắt Tang Lỗ Tư nhìn ông, giống như xem trò đùa có thể làm vui vẻ.

      Đường Hằng Xa kéo từ ngực lớp da dán đè mà nhìn lướt có vẻ khác gì da , tờ giấy cất chứa người. Ông đưa cho Tang Lỗ Tư. Đây là số tài sản cuối cùng ông có thể sử dụng trong lúc này.

      “Rất khá!” Tang Lỗ Tư đập đập như muốn phủi tro bụi tờ giấy, “Tôi nhớ ông thanh toán tiền vận chuyển lần này rồi!”

      “Giúp tôi lấy về cái xác của người của nước X.” Đường Hằng Xa cúi đầu, giọng có chút nghẹn ngào, “Tên gọi Triệu Hoa, thuyền trưởng thuyền Ngôi Sao Xanh, ở ngục giam Mã Lạc!”

    5. ngalibra

      ngalibra Well-Known Member

      Bài viết:
      167
      Được thích:
      369
      hị hị ta tìm ra lỗi này có tính ko nàng Đường hằng Xa --> Đường Hằng Xa
      VÂN NHI_2411OrchidsPham thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :