1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bất lương quân hôn - Tinh Nhị (c54) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      [​IMG]

      BẤT LƯƠNG QUÂN HÔN

      Tinh Nhị

      Convert: hotconvert.com

      Edit: mynhanle

      Thể loại: quân nhân, giả incest

      Bìa: Mai Duyên


      Giới thiệu

      [Khai giảng]

      Ngày thứ nhất, bị đặt sô pha, cướp lấy lần đầu tiên trong khi miệng lại gọi tên người con khác.

      Ngày thứ hai, là huấn luyện viên của , chân thành hướng xin lỗi bởi nhận lầm người.

      Ngày thứ ba, khi lên toà án quân , trùng hợp lại gặp mối tình đầu của , ngoại hình giống như đúc.

      Hai tháng sau, vào ngày bọn họ đính ước cả đời với nhau, mẹ đến gặp , kéo tay về phía giới thiệu: “Con ngoan, đây là cậu út của con.”

      Trong khi còn kinh ngạc, sau lưng lại vang lên tiếng hờn dỗi, ra mối tình đầu của trở lại. chấp nhận định mệnh, rời khỏi mối tình tay ba này, nhưng lại ngoài ý muốn phát mình mang thai!

      ngửa mặt lên trời để ngăn dòng lệ rơi, trời ơi, sao lại éo le như vậy!

      Trước mất thân, sau lại mất tâm, chẵng lẽ tại lại phá thai, mất đứa con? nổi giận, quan tâm là chú út hay cậu út, người đàn ông này, muốn!

      [Đoạn ngắn nhất]

      “A! Tại sao lại sờ tôi?”

      cả kinh kêu to: “Cút ngay! Khốn kiếp! Hiệu trưởng là ông ngoại của tôi, dám làm bậy, tôi phế !”

      Hai mắt đầy vẻ trêu tức, chút khách khí đem lột sạch: “Sao? quên với , hiệu trưởng là lão ba của tôi, còn dám láo?”

      “Đồ điên! Biến thái! Tránh ra! A!”

      đấm đá loạn xạ mà vẫn ngăn được sức tấn công mạnh mẽ của .

      “Lan Lan, đừng làm loạn, rất nhớ em.”

      quan tâm đến kháng cự cũng như nước mắt của , lòng chỉ muốn có được : “Lan Lan, ngoan.”

      Kích tình qua, lạnh run lui đến góc tường, cuống quít mặc quần áo rồi xô cửa mà chạy.

      Còn khiếp sợ khi nhìn thấy những đóa hoa đào sô pha, làm sao có thể? ấy phải Lan Lan? Lan Lan sớm phải là...

      [Đoạn ngắn nhị]

      nhìn cậu bé đáng trước mắt, giọng dụ dỗ: “Nhóc con, sao cười, con nít mà cười là siêu cấp đáng .”

      Tiểu Bảo vẻ mặt vô tội: “Tôi cũng muốn, nhưng mẹ lại cho tôi cười.”

      “Vì sao?”

      cực kỳ khó hiểu, có người mẹ nào lại cho con mình cười?

      Tiểu Bảo thở dài : “Mẹ , tôi cười cực kỳ giống lão ba đáng ghét của tôi.”

      xúc động hỏi: “Nếu có ngày con gặp ba ba, con muốn gì với ba ba nhất?”

      Trong mắt Tiểu Bảo chợt lóe tia ranh ma, lấy trong túi ra tờ giấy : “Tôi với , thiếu mẹ của tôi 200 vạn chi phí nuôi nấng, 10 vạn chi phí sữa bột, 10 vạn chi phí tả lót, 30 vạn chi phí bảo mẫu, tổng cộng là 250 vạn!”

      250 vạn? Thái dương của dần ra ba vạch đen.​
      Last edited by a moderator: 9/6/15
      Happyanh, thuyt, sanone21125 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1: Đàn ông của mình, cũng có thể quên sao?


      Em đảo lộn toàn bộ thế giới, chỉ vì muốn tìm bóng hình của . -- Trương Ái Linh

      Chẳng bao lâu sau, những lời này chính là tín ngưỡng của Mễ Kiều. rốt cuộc cũng hiểu được tình khắc cốt ghi tâm là gì, chỉ có những ai từng trải qua mới lĩnh hội được những điều viết trong [Trương Ái Linh văn tập]. tại, vật đổi sao dời, khi đọc lại những câu này, Mễ Kiều vẫn cảm thấy tê tái cõi lòng.

      “Kính chào quý khách, chuyến bay kết thúc, máy bay đến thành phố J, xin quý khách kiểm tra hành lý tuỳ thân, giúp đỡ người lớn tuổi cùng trẻ em, chuẩn bị xuống máy bay. Hãng hàng Đông Phương rất vui được phục vụ quý khách."

      Giọng nhàng, trong veo của tiếp viên hàng vang lên, kéo Mễ Kiều trong dòng suy tư trở về thực tại, sau đó, máy bay từ từ hạ cánh.

      Mễ Kiều thu hồi vật dụng cá nhân, nhìn màn đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ khiến lòng thấy bình an. Sở dĩ chọn chuyến bay lúc nửa đêm, ngay cả trợ lý cũng dẫn theo, mình trở lại thành phố J, là vì hai nguyên nhân, muộn gặp người quen, hai là tránh những người hâm mộ điên cuồng, cùng phóng viên các tạp chí.

      là cuối thu, gió đêm se lạnh, trong đại sảnh rộng lớn của sân bay, nhiệt độ khí càng thấp.

      Mễ Kiều hít hơi sâu để làm giảm bớt cái lạnh trong khí, chân mang đôi giày da cao gót nhập khẩu từ Italy, phối hợp với quần bò Violet cùng áo voan tay dài hồng nhạt đơn giản, mái tóc xoăn dài màu nâu được xoã tùy ý, cái mũi cao tinh xảo đeo chiếc kính mát lớn. Thực may mắn, dọc đường có ai nhận ra chính là ngôi sao nổi của công ty Thiên Ảnh.

      Trước tiên mở nguồn điện thoại di động, đến ba mươi giây, tiếng chuông đặc biệt liền vang lên.

      Mễ Kiều nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của màn hình di động, bao nhiêu mệt nhọc do liên tục ngồi máy bay mười mấy tiếng đều tan thành mây khói.

      “Alo, mẹ!”

      Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến thanh đáng của .

      Mễ Kiều cười, liếc mắt nhìn thời gian hiển thị màn hình di động, trừ bỏ sai lệch múi giờ khoảng mười mấy tiếng có lẽ nơi con là hai giờ chiều. Bình thường, giờ này con bé hẳn còn nghỉ trưa.

      “Thần Thần, con ngoan, sao giờ này ngủ? Dì Phỉ Phỉ đâu, con đưa điện thoại cho dì ."

      Mễ Kiều vừa xong, chợt nghe thanh ở đầu dây bên kia thay đổi.

      “Kiều Kiều, cậu đến chưa? Nhớ chụp hình quảng cáo xong trở về liền. Thần Thần có mình chăm sóc, cậu cứ yên tâm."

      Phỉ Phỉ là người đại diện kiêm trợ lý của Mễ Kiều, vì Mễ Kiều kiên trì quyết định mình về thành phố J, nên giao con tuổi rưỡi của mình cho chăm sóc.

      “Mình biết, vất vả cho cậu.”

      Sau khi cúp điện thoại, Mễ Kiều lập tức đến băng chuyền chờ lấy hành lý, xung quanh người rất thưa thớt. Mễ Kiều đứng chờ, chợt nghe giọng quen thuộc của người đàn ông phía sau lưng vang lên, khiến ba hồn bảy vía của bị doạ, bay mất nửa.

      “Mễ Kiều?”

      Giọng của người đàn ông có chút giật mình, có chút xác định cùng nghi ngờ.

      Toàn thân cứng đờ, dám quay đầu.

      Đây là tình huống gặp mặt mà Mễ Kiều vô số lần tưởng tượng trong đầu, nhưng đến khi đụng phải, lại dám quay đầu, sợ bản thân khống chế được mà lún sâu vào, càng sợ giờ phút này bên cạnh có thêm người, người con giống như đúc.

      “Kiều Kiều, là em sao?”

      Giọng của người đàn ông trong suốt du dương, như xa như gần, khiến Mễ Kiều có bản năng muốn né tránh.

      Vừa định nghiêng người, bỗng có sức lực kéo Mễ Kiều lại, người đàn ông rất nhanh đến bên cạnh, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn của , như muốn nhìn ra cái gì. Nhưng vì có chiếc kính mát lớn, nên ngoại trừ nhìn thấy hình ảnh tương phản của chính mình, cái gì cũng thấy.

      "Trở về sao báo trước tiếng?”

      Khi nhìn thấy khuôn mặt thân quen, tim Mễ Kiều liền đập chậm nửa nhịp. Điều này chưa từng xảy ra trong suốt năm sống trong ánh hào quang của thế giới giải trí.

      “Xin lỗi, tôi quen .”

      Người đàn ông cau mày, bá đạo kéo chiếc kính của xuống, khi bốn mắt nhìn nhau, có chút thất thần.

      trước mặt có nét thanh lệ, tao nhã, tóc xoăn dài tùy ý xoã tung với màu nâu càng làm nổi bật làn da trắng hồng nõn nà của , nhìn rất quyến rũ phong tình. Rất khó tưởng tượng được cùng từng mặc quân trang, tóc ngắn, vẻ mặt trẻ con là cùng người.

      , quen ? Người đàn ông khỏi bật cười.

      Trong đầu hồi tưởng lại, từng có thời, vừa đuổi theo sau lưng , vừa quật cường .

      “Vì sao chịu hiểu? Em có thể quên tự trọng, quên tôn nghiêm, quên tất cả mọi thứ nhưng vẫn thể quên được!”

      Hình ảnh đó vẫn khắc mãi trong tâm trí , thể xoá nhoà.

      Thấm thoát hai năm gặp, cuồng nhiệt hôm nào, sao lại dễ dàng quên liền quên như vậy, hay là, tình đến chết phai của , cũng chỉ bất quá là trò chơi mà thôi.

      Người đàn ông hơi cúi người, đưa bạc môi khêu gợi tới bên tai , “Trí nhớ của em tốt, đàn ông của mình cũng có thể quên sao?”

      Mễ Kiều nhất thời cứng người, gian nan kéo khóe môi : “Thực xin lỗi, tôi vội.”

      Hai năm gặp, có chút bất ngờ, nếu bị ảo giác người đàn ông trêu tức trước mặt , chính là Trầm Nghê Trần sao?

      Mễ Kiều thoáng nhìn thấy hành lý của mình được truyền đến, quyết đoán vòng qua thân hình cao to của như trốn chạy, vươn tay cầm lấy hành lý, nhưng chưa kịp xoay người lại bị người phía sau dùng sức ôm chặt eo , hành lý cũng bị thuận thế dùng tay kia giật lấy.

      "Vội như vậy, muốn đâu?”

      nhanh chóng cúi đầu đặt lên môi nụ hôn, đó là nơi làm quyến luyến hương vị ngọt ngào cho đến bây giờ. Trong TV, phải chứng kiến biết bao lần nam diễn viên ôm vào ngực hôn thấm thiết, có trời biết, việc muốn làm lúc bấy giờ là huỷ diệt toàn bộ thế giới!

      “Buông ra!”

      Mễ Kiều nhíu mày, hờn giận kéo bàn tay của , giọng trách cứ: “Như thế nào, Thiếu tướng thành phố J muốn cùng nữ ngôi sao trở thành tiêu đề các trang báo ngày mai sao? sợ cản trở tiền đồ của mình sao?”

      Trầm Nghê Trần nhíu chặt hai hàng lông mày, bâng quơ : “ sao, em cứ giằng co, đến lúc đó, mẹ em biết em trở về, chắc chắn đến gặp em.”

      Mễ Kiều sửng sốt, đây chính là tử huyệt của .

      Trầm Nghê Trần buông lỏng tay, cởi áo gió của mình ra trùm kín lên người Mễ Kiều. Vừa rồi khi giãy dụa, vô tình chạm vào bàn tay bé của , lạnh!

      Thấy xụ mặt, còn có thái độ chán ghét, liền bắt đầu trách cứ: “Vốn thể chất tốt, còn mặc ít như vậy, muốn bị bệnh sao?”

      xong, làm như thấy ánh mắt phẫn nộ của , tay kéo hành lý, tay ôm , hướng đến bãi đậu xe.

      “Cậu út!”

      dừng bước, vẻ mặt kiên trì: “Con có thể taxi."

      Trầm Nghê Trần ngẩn ra, gọi là cậu út? Lúc trước, ai từng có chết cũng gọi là cậu út, vậy mà bây giờ cư nhiên có thể bình tĩnh kêu tiếng cậu út!

      “Cậu út?”

      thào tự , khiến thể đoán được cảm xúc của : “Biết tôi là cậu út tốt rồi, nhanh chút theo tôi !”

      xong, chút thương tiếc kéo tay như kéo bao đồ ra khỏi đại sảnh sân bay.

      Bóng đêm dày đặc, đèn đường hiu hắc, Mễ Kiều có cảm giác bị vận mệnh trêu đùa. ràng dùng trăm phương nghìn kế né tránh, vẫn chạy thoát được trò đùa của số phận. Trong cơn hoang mang, chợt nhớ đến câu của Trương Ái Linh: "Trái Đất là công viên xanh, do thượng đế tạo ra vì ngài muốn tạo cơ hội cho những ai lạc mất nhau lại có thể gặp nhau.”

      --

      27 tháng trước, tại nhà họ Trầm.

      Mễ Kiều bị bắt ngồi trong sân, dưới giám sát như hổ rình mồi của người bên cạnh, đành đem mái tóc dài nhuộm đỏ của mình giao cho thợ cắt tóc được gia đình mời đến, tấc lại tấc tiễn đưa từng lọn tóc của . Cuối cùng, đầu chỉ còn lại những sợi tóc đen ngắn củn.

      “Rầm!"

      thanh chói tai vang lên kèm theo chiếc ba lô bị quăng đến trước mặt Mễ Kiều.

      “Đây là ba lô mẹ chuẩn bị cho , ngày mai mang theo nó đến trường quân đội báo danh!”

      Giọng của ông ngoại tuy lớn, nhưng rất có khí thế.

      Mễ Kiều chép miệng, vẻ mặt ghét bỏ cầm góc ba lô lên, ràng lúc ra khỏi nhà, gom rất nhiều đồ bỏ vào khiến ba lô phình ra to, như thế nào chỉ trong nháy mắt liền xẹp lép như vậy! Tức giận nhìn vào bên trong, trừ bỏ quần áo, khăn tắm và vớ chân, những thứ còn lại như laptop, MP5, PSP, váy ngắn, tóc giả, nước sơn móng tay, phấn trang điểm, giày trượt băng,... rất nhiều rất nhiều bảo bối của đều cánh mà bay!

      “Mẹ! Mẹ làm gì vậy!"

      Mễ Kiều liền nhảy dựng lên, hô lớn: “Con đến trường chứ phải ngồi tù! Mẹ lấy hết bảo bối, con làm sao sống nổi?!”

      “Làm càn!”

      Ông ngoại lớn tiếng quát, Mễ Kiều nhất thời liền yểu xìu, rụt cổ lại, dám thêm lời nào.

      Từ đến lớn, người sợ nhất chính là ông ngoại, năm nay ông hơn sáu mươi tuổi, chẳng những có ở nhà nghỉ hưu mà còn làm quan lớn, tổng tư lệnh quân đội thành phố J, hơn nữa còn là hiệu trưởng trường quân đội Tây Sơn, nơi Mễ Kiều sắp phải đến, có thể đây là gừng càng già càng cay.

      vừa dùng thái độ gì chuyện với mẹ ? Người ta thi đại học, đa số làm được năm phần, cũng thi đại học, nhưng chỉ làm được hai phần, chẳng lẽ chỉ số thông minh của cũng bằng nửa của người ta?! Vật lý và Sinh học đều nộp giấy trắng, cái kia, muốn phát điên cái gì!"

      Ông ngoại vừa xong, quả táo liền bay lại đây: “ lên lầu cho tôi! Vào trường học phải mặc quân trang, xem mặc cái gì? Áo rách quần mỏng, còn ra thể thống gì nữa! Bắt đầu từ ngày mai, cắt hết tiền tiêu vặt của , có lệnh của tôi, ai dám cho dù chỉ đồng, cũng chính là đối nghịch với tôi! Trong trường có cơm phần, muốn ăn gì trực tiếp đến căn tin lấy, rồi kêu họ tính cho tôi."

      Mễ Kiều quyệt cái miệng nhắn, vẻ mặt phục, lại dám trực tiếp kháng nghị, đành phải dùng đôi mắt ngân ngấn nước ủy khuất nhìn ông ngoại.

      Thấy Mễ Kiều vẫn đứng tại chỗ, ông ngoại liền trực tiếp đá vào ba lô dưới chân : “Cầm ba lô của lên lầu cho tôi!"
      phamthuhien28101995, Happyanhhonglak thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2: Gọi ngươi để ý tới, tai điếc sao?


      Thanh Sơn thủy xa xôi, đầu thu Giang Nam thảo chưa điêu. (nguyên văn)

      Nhìn cỏ xanh mênh mong ngoài cửa sổ, Mễ Kiều đáng thương hề hề ngồi ở vị trí phó lái, tâm trí lại nhớ đến thành phố J náo nhiệt, phồn hoa.

      Ngữ khí đạm mạc, giọng của ông ngoại truyền tới từ băng ghế sau, “Lát nữa đến trường học, tự tới phòng tiếp tân học viên báo danh, đóng học phí, rồi lấy thẻ tân binh và phiếu cơm. Sau đó, dựa vào chỉ dẫn trong biên lai đến quân nhu nhận quân trang, nhớ kỹ, trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng được ra quan hệ giữa tôi và , tại, chính là nữ tân binh bình thường."

      Mễ Kiều chu cái miệng nhắn, nghẹn khuất : " biết.”

      “Ba à, bằng , để con xem phòng của con bé trước, giúp con bé sắp xếp đồ đặc rồi .” Trầm Thanh Thu nỡ thấy con bảo bối chịu khổ nên lên tiếng đề nghị, nhưng nào ngờ lời vừa ra khỏi miệng, liền bị người trừng mắt xem thường.

      “Nó hơn mười tám tuổi, là người trưởng thành rồi, cũng phải đứt tay đứt chân, chẳng lẽ chút chuyện cũng làm xong, còn phiền can thiệp sao?"

      Bên trong xe, khí chợt trầm xuống. thể , là trong hai trường quân đội của đất nước, trường quân đội Tây Sơn có vị trí địa lý rất tốt. Trường được xây dựng con suối nước nóng với khuôn viên rộng lớn cùng phong cảnh núi rừng hùng vĩ. Trước có núi Long Khiếu phòng thủ, sau có rừng Hổ Thuý yểm trợ, chiếm hết thiên cơ.

      Mễ Kiều từng nghe ông ngoại , núi Long Khiếu từ trước tới nay đều là căn cứ huấn luyện của trường quân đội Tây Sơn. Đây là nơi có địa hình thuận lợi cho việc thao luyện các loại vũ khí hạng nặng đại, nên thường xuyên nghe được tiếng bom đạn rơi, đặc biệt quanh núi còn được cài mìn, cho nên đây là khu vực cấm, người bình thường thể tới gần. Ngược lại với núi Long Khiếu, rừng Hổ Thuý là nơi trường quân đội Tây Sơn diễn tập các loại vũ khí hạng , vì là vũ khí hạng nên lực sát thương , bình thường nếu có diễn tập cũng phong toả rừng.

      Nghĩ đến đây, Mễ Kiều khỏi cảm thấy tia tò mò, rốt cuộc, ông ngoại đưa đến khu vực huấn luyện nào? Là xe tăng? Hay là bom?

      Khi xe vào tới khuôn viên trường quân đội Tây Sơn, mặt Mễ Kiều xẹt qua tia khẩn trương. Nhưng khi nghĩ đến trong chốc lát đống thủ tục rườm rà cần độc lập hoàn thành, liền cảm thấy phiền chán.

      "Thấy toà nhà năm góc màu đỏ ở đối diện ?" Ông ngoại giọng nhắc nhở, Mễ Kiều vừa nhìn vừa gật đầu.

      “Lầu chính là phòng tiếp tân học viên. Được rồi, có thể xuống xe.”

      Trầm Thanh Thu lo lắng nhìn Mễ Kiều, đưa ba lô cho . Mễ Kiều tiếp nhận, trầm mặc xuống xe.

      Lúc này, Mễ Kiều mới phát , ra nhiệt độ khí bên ngoài xe rất cao, ít nhất cũng cỡ ba mươi sáu độ. muốn giết người, nắng gắt như vậy, lại có nón cũng chẳng có dù. Bĩu môi nhìn chung quanh, Mễ Kiều liền chạy nhanh đến nơi có bóng mát. Cây xanh nơi này phải giống cây thường, mặc kệ là đường lớn hay hẻm , hai bên đường đều trồng đủ các loại cây ngô đồng, loại cây cao lớn của Pháp.

      Nhưng bất luận có cao lớn, xanh um cỡ nào, nó cũng ngăn được cái nắng gắt oi bức của mặt trời. Rốt cuộc, Mễ Kiều cũng tới được toà nhà năm góc với khuôn mặt nhắn đỏ bừng, người dính lớp mồ hôi. Lại ngờ người đến báo danh ít khiến sau sáu cái bàn tiếp tân học viên là sáu hàng người đứng chờ, Mễ Kiều nhất thời nổi giận.

      Nếu toà nhà này mở máy lạnh hết công suất, có lẽ giờ phút này Mễ Kiều nóng đến nhảy dựng. Vừa mới đội nắng bộ quãng đường xa, bây giờ còn phải xếp hàng, ràng là hành xác người ta mà. Hơn nữa, cụm từ "xếp hàng" nằm trong từ điển của Mễ Kiều.

      “Này! ! Gọi đấy, lại đây!” Mễ Kiều buông ba lô vai xuống, chỉ vào lính cần vụ trong phòng hô to gọi .

      Trong phòng, có vài người quay đầu nhìn với ánh mắt khác thường, lính cần vụ cũng nhìn , nhưng cuối cùng lựa chọn nhìn, nghe gọi.

      Mễ Kiều thấy lính cần vụ làm như thấy , cau mày bước lên, quăng ba lô vào ngực ta, lớn: "Gọi , nghe, tai điếc sao? Kêu cấp Chu Chí Dũng của tới gặp tôi!”

      lính cần vụ vốn định tức giận, nhưng vừa nghe Mễ Kiều như quen biết bộ trưởng Chu Chí Dũng, ánh mắt tức giận dần dần ra tia nghi ngờ.

      “Nhìn cái gì, đây là giấy báo trúng tuyển của tôi, với Chu Chí Dũng, Mễ Kiều đến, kêu ta nhanh nhanh lại đây đón tôi!”

      Lời vừa xong, trong phòng, các tân học viên khác bắt đầu xầm xì to , nhìn đôi mắt đặt đỉnh đầu của , chắc lai lịch . Có người liền ghi nhớ tên cùng hình dáng của , để sau này còn có thể nhờ vả ít việc.

      lính cần vụ chau hai hàng lông mày lại, vừa ôm ba lô vừa nhìn kỹ tên giấy báo trúng tuyển của Mễ Kiều. Sau đó, bán tín bán nghi đến phòng trực ban, nhấc máy gọi điện. Chỉ chốc lát sau, lính cần vụ vẻ mặt chân chó chạy trở về.

      “Mễ Kiều tiểu thư, Chu bộ trưởng ông lập tức tới, mời vào phòng trực ban ngồi chờ trong chốc lát.”

      Nhìn bộ dáng nịnh nọt của ta, trong lòng Mễ Kiều liền thoải mái. bên huýt sáo, bên theo lính cần vụ tới phòng trực ban.

      Lúc này, tại phòng trực ban lầu, Chu Chí Dũng cùng Trầm Nghê Trần hàn huyên.

      “Vừa mới xuống máy bay, cậu cũng gặp người cha hiệu trưởng của cậu trước sao?”

      Chu Chí Dũng đưa hủ cà phê Nestlé vào tay Trầm Nghê Trần, biết, người vừa du học trở về, thích uống trà xanh.

      Trầm Nghê Trần vô vị cười cười: “Hiệu trưởng sao, là lãnh đạo trực tiếp của tôi, tương lai còn phải nhờ chiếu cố.”

      Chu Chí Dũng bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu. Kỳ , trong lòng mọi người đều rất ràng, Trầm Nghê Trần là trao đổi sinh quân quốc tế nhiều năm, lần này trở về, chắc chắn thể nào làm huấn luyện viên trường quân đội đơn giản như vậy. Lúc , có quân hàm trung tá. Huấn luyện viên, quản lý tân học viên, bất quá cũng chỉ là tạm thời nhằm che mắt những ai phục bối cảnh gia thế của . Bảo đảm quá hai tháng, thế nào cũng thăng cấp Thiếu tướng.

      “Nghê Trần, cậu đây là làm khó tôi sao. Được rồi, tôi cái gì cũng , buổi tối mời cậu ăn cơm đổi gió, giờ tôi có chút việc, trước nha, ha ha.”

      phải biết quan hệ giữa Mễ Kiều và Trầm Nghê Trần, nhưng Chu Chí Dũng lại thể với Trầm Nghê Trần vì hiệu trưởng Trầm Mạt luôn dặn dò , bất luận là Trầm Nghê Trần hay là Mễ Kiều, đều phải đối xử bình đẳng, thể cửa sau, thể thiên vị. Nhưng Chu Chí Dũng đối Mễ Kiều có chút tư tâm, chỉ vì Mễ Kiều năm nay mười chín tuổi, mà em trai Chu Chí Dũng lại hai mươi tuổi, hơn nữa còn có tình ý với Mễ Kiều. Nếu em trai có thể giành được tình cảm của Mễ Kiều Chu gia còn sầu cái gì?
      Happyanhhonglak thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3: Bị cưỡng hôn!


      Mang cảm xúc phức tạp, Chu Chí Dũng bước vào căn phòng ở lầu dưới. Chỉ liếc mắt cái, Chu Chí Dũng bị dọa!

      "Thu cùng giọt lộ, đêm khuya tĩnh lặng trụy huyền thiên."

      Đây là câu thơ duy nhất hình dung Mễ Kiều mà Chu Chí Dũng nghĩ đến lúc này.

      ngồi đó với mái tóc ngắn màu đen thay thế cho đầu tóc dài màu đỏ tinh xảo, kính sát tròng xanh lơ cũng bị gỡ ra, quần dài chứ còn quần đùi, váy ngắn như xưa. Môi tô son nhưng đỏ mọng, mi vẽ nước lại cong vút, dáng người thon thả, thướt tha đến hoa nhường nguyệt thẹn.

      Chu Chí Dũng ngờ, ra sau lớp phấn son cùng trang sức xa hoa đắt tiền, Mễ Kiều lại có nét khả ái, thanh tú đến vậy. Trường quân đội tuy lớn nhưng dường như chưa có ai xinh đẹp hơn .

      “Ha ha, Kiều Kiều?”

      Mễ Kiều thấy Chu Chí Dũng tới, liền nhảy dựng lên, đem giấy thông báo trúng tuyển của đưa cho .

      “Tìm nơi bán kem có máy lạnh và vi tính cho bổn tiểu thư thư giãn, còn những thủ tục phiền toái này giúp tôi sắp xếp !”

      Chu Chí Dũng cười khổ, ra Mễ Kiều như tiên nữ chỉ khi im lặng, xem khí thế tại của chẳng khác nào tiểu ma nữ vô pháp vô thiên.

      “Tôi hỏi , ngoại hình của hôm nay rất tốt, tại sao trước kia lại người ra người, ma ra ma vậy?"

      Mễ Kiều vừa nghe, liền trừng mắt với Chu Chí Dũng.

      giỡn hả? Hôm nay là ngày Mễ Kiều tôi xấu nhất từ trước tới nay! xem, mồ hôi từ đầu đến chân, đường xa như vậy, phải khổ thân sao?”

      Chu Chí Dũng tiếp nhận ba lô của , cười ha ha.

      “Trong tủ lạnh ở văn phòng tôi còn hộp Haagen-Dazs, nếu chê có thể dùng, ngoài ra còn có máy lạnh, vi tính, cứ tự nhiên, chỉ là đừng đụng đến văn kiện tư liệu của tôi."

      Chu Chí Dũng xong, liền kéo Mễ Kiều lên lầu.

      “Đây là văn phòng của tôi, ở chỗ này chờ, tôi giúp hoàn tất thủ tục nhập học phiền phức, rồi sắp xếp ký túc xá cho , khoảng chừng tiếng là xong.”

      Quả , thủ tục nhập học tại trường quân đội rất phiền phức, nộp học phí, lãnh quân trang, kê khai tiền quỹ thế chấp, đem thẻ học viên về đội đóng dấu, mỗi khâu đều phải xếp hàng, đều có thủ tục rườm rà riêng, những thủ tục đó lại ở cùng nơi, mà phải bộ khoảng 15 phút. Như vậy xem ra, Chu Chí Dũng tiếng, là phi thường siêu tốc.

      thôi, thôi!”

      Mễ Kiều miệng , người muốn hướng văn phòng mà , Chu Chí Dũng đứng ở cửa cười, tựa như muốn gì đó, nhưng kịp .

      “Ba!” tiếng động vang lên đem cửa đóng lại.

      Lúc này, trong núi có hổ, hầu tử xưng Đại Vương.

      Mễ Kiều ưu tiên lục tủ lạnh trước, hơi ăn hết hai cây kem, bịch khoai tây và ít bia. Trong tay còn cầm hộp bánh bích quy, nhưng do ăn liên tục nên rốt cuộc cũng ăn vô.

      “Đành mang về ký túc xá vậy! Chia cho bạn cùng phòng!”

      Vốn tửu lượng yếu lại uống bia, Mễ Kiều tuy ý thức ràng, nhưng cả người thoạt nhìn như choáng váng say xỉn, khuôn mặt càng ngày càng hồng.

      có chút đau đầu đến bàn làm việc, khởi động vi tính, chuẩn bị chơi game mà thích nhất.

      “Thùng thùng thùng!”

      Từng đợt tiếng đập cửa vọng lại.

      Mễ Kiều thèm để ý tới, tiếp tục chơi.

      “Thùng thùng thùng!”

      Lại là trận tiếng đập cửa.

      Mễ Kiều phiền chán bĩu môi, tiếp tục quan tâm.

      Giây tiếp theo, chốt cửa giật giật, rồi mở hẳn ra.

      Mễ Kiều còn chưa kịp ngẩng đầu, chợt nghe giọng nam trầm ấm vang lên.

      “Việc gì vậy, gõ cửa cũng nghe thấy? Tôi trở về lấy di động để quên sô pha của ."

      Mễ Kiều chau mày, đem cái đầu của mình ló ra khỏi màn hình vi tính, vẻ mặt khó hiểu vô tội nhìn người đàn ông.

      Trầm Nghê Trần ngờ người ngồi ở bàn công tác phải là Chu Chí Dũng. Trong lúc nhất thời, có chút xấu hổ đứng tại chỗ, nhưng khi nhìn khuôn mặt của Mễ Kiều, gương mặt liền cứng lại, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm nháy mắt.

      “Lan Lan?”

      Mễ Kiều sửng sốt, người này kêu ai?

      “Lan Lan!”

      Trầm Nghê Trần rốt cuộc xác nhận, tiến lên từng bước, nhưng khi thấy biểu kinh ngạc mặt , sợ làm sợ, liền ngừng bước.

      Lần này, Mễ Kiều hoảng hốt.

      Tối hôm trước, vì biết cuộc sống sung sướng của mình sắp kết thúc cho nên đem tất cả phim kinh dị thích nhất mình ở giường xem lại. Ví dụ như [nguyền rủa], [hồn ma lúc nửa đêm], [quỷ dữ], [giày cao gót màu hồng], đặc biệt là [ngày của quỷ], còn tắt đèn, đóng cửa sổ, mở máy lạnh xuống nhiệt độ thấp nhất, thanh cực đại. Đây là thói quen lúc xem phim kinh dị của , bởi cảm thấy làm như vậy mới có cảm giác chân , sống động.

      tại, người đàn ông này gọi bằng cái tên khác, chuyện này rất kì quái, làm cho khỏi liên tưởng tới bộ phim [đôi mắt dương].

      có chút bất an quay đầu nhìn sang hai bên, phát bên cạnh rỗng tuếch, ai cũng có.

      Phục hồi lại tinh thần, Mễ Kiều cẩn thận quan sát người đàn ông này, ngoại hình tầm thường, rất đẹp trai, rất ngầu, thân quân trang màu lục, vóc người cao to rất giống kỳ tài luyện võ, chẳng lẽ ta là người thông linh?

      Nghĩ đến đây, tóc gáy toàn thân của Mễ Kiều đều dựng thẳng lên.

      “Lan Lan, tại sao em lại đến đây?”

      Trầm Nghê Trần hơi nhíu mi, hai tay hơi giơ lên theo kiểu đầu hàng, như trấn an , ngờ vực hỏi.

      “A!” Mễ Kiều bị dọa, nhịn được kêu lên tiếng, lập tức nhảy dựng ra khỏi ghế, lao thẳng vào lòng Trầm Nghê Trần, thần sắc kích động, quấn lấy như bạch tuộc, hai tay hai chân đều bám vào người .

      "Nam mô a di đà phật, nam mô a di đà phật!”

      Trầm Nghê Trần nghe hiểu Mễ Kiều ở trong lòng mình thầm cái gì, giơ hai ngón tay nâng cằm Mễ Kiều lên, tấn công nhanh như sét đánh, cưỡng hôn !

      Hai má Mễ Kiều mềm như tơ lụa cùng mùi hương ngọt ngào độc nhất vô nhị, vượt qua sức tưởng tượng của .

      Trầm Nghê Trần hôn trong chốc lát, nhàng buông đầu ra, nhìn bộ dáng choáng váng mê ly của , khóe miệng mỉm cười.

      “Lan Lan, bao giờ đánh mất em lần nữa.”

      Còn trong trạng thái mê man, lòng Mễ Kiều chợt căng thẳng, vội vàng nắm chặt góc áo của , vẻ mặt cầu xin.

      “Tôi phải!Cứu tôi! Cứu tôi với!"

      Đáy mắt Trầm Nghê Trần như bị sương mù che phủ, hai tay nâng mông của lên cao, sau đó đặt lên sô pha.

      “Lan Lan, em càng ngày càng bướng bỉnh.”

      xong, liền đè lên thân hình mềm mại của , hôn nồng nhiệt.
      Happyanhhonglak thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4: Bà đây muốn cả đời được!


      Đối với tấn công mãnh liệt của Trầm Nghê Trần, Mễ Kiều bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng. Cho đến khi bàn tay to thô lỗ của len vào váy , mới ý thức được tình nghiêm trọng.

      “A! Tại sao lại sờ tôi?” cả kinh kêu to.

      “Cút ngay! Khốn kiếp! Hiệu trưởng là ông ngoại của tôi, dám làm bậy, tôi phế !”

      người Mễ Kiều tràn đầy mùi hương của thiếu nữ làm say lòng người, khuôn mặt thanh lệ nhắn, lúc này thẹn quá thành giận, ửng hồng dụ hoặc.

      Nghĩ đến ban đầu chính chủ động xông lên ôm lấy mình, Trầm Nghê Trần liền cảm thấy càng kháng cự là càng muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt. Được rồi, nếu muốn chơi, chơi với .

      Hai mắt Trầm Nghê Trần trêu tức, gắt gao nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng mịn của Mễ Kiều, khiến bạn dưới thân bất an ngọ ngoạy, làm cả người nóng hừng hực như bốc cháy. Cuối cùng, chỉ bằng vài ba động tác, chút khách khí đem lột sạch.

      “Sao? quên với , hiệu trưởng là lão ba của tôi, còn dám láo?”

      Mễ Kiều điên cuồng đấm đá loạn xạ vẫn ngăn được thế công mạnh mẽ của Trầm Nghê Trần. Sợ hãi cùng bất an lớn dần, uất ức khóc.

      “Đồ điên! Biến thái! Tránh ra! A!”

      “Lan Lan, đừng làm loạn, rất nhớ em.”

      Trầm Nghê Trần tựa đầu vào xương quai xanh Mễ Kiều nhấm nháp mỹ vị, quan tâm chống cự cũng như nước mắt của , tiếp tục trêu chọc xuống, cho tới khi hoàn toàn có được .

      “Lan Lan, ngoan.”

      “Ô ô... Chết tiệt! chết !”

      “Lan Lan, em chặt, bảo bối ngoan, thả lỏng nào.”

      “A a a! Tôi kiện , ô ô... tôi nhất định kiện . Chết tiệt! Ô ô...”

      ......

      Kích tình qua , Mễ Kiều lạnh run lui đến góc tường, bộ dạng hoảng sợ như thiếu nữ mới bước vào đời. Trầm Nghê Trần có chút bất đắc dĩ sờ hai má , cúi người hôn lên nước mắt của .

      Mễ Kiều trừng mắt, phẫn nộ quát. “Đồ cưỡng hiếp!”

      Trầm Nghê Trần bật cười, nhìn thân thể mềm mại xinh đẹp của , ánh mắt lại tràn đầy khát vọng.

      “Lan Lan, vóc dáng của em so với lúc tuyệt hơn rất nhiều, chẳng lẽ em phát dục lần hai?”

      Khóe mắt Trầm Nghê Trần vô tình nhìn sang sô pha, liền khiếp sợ khi nhìn thấy những đóa hoa đào nở rộ đó!

      Làm sao có thể? ấy phải Lan Lan? Chẳng lẽ là người giống người?

      Mễ Kiều cắn răng, thừa dịp Trầm Nghê Trần đề phòng, dùng hết sức bình sinh đá cước vào lão nhị của , liền nghe Trầm Nghê Trần thét lên tiếng, vẻ mặt thống khổ ôm chặt hạ thân động đậy.

      “Lan Lan, em... em tính hủy diệt tính phúc sau này của mình sao!”

      Mễ Kiều chịu đựng hạ thân đau đớn, cuống quít mặc quần áo, cả người tràn đầy phẫn nộ cùng bi thương.

      “Lan Lan con mẹ ! Bà đây muốn cả đời được!”

      Giơ tay hung hăng lau hai hàng nước mắt, Mễ Kiều căm giận xô cửa mà chạy.

      Trầm Nghê Trần chỉ biết nhìn theo bóng dáng , lòng cảm thấy rối rắm, đem mọi việc lần nữa hồi tưởng lại, càng thấy mình quá nông nổi, quá xúc động.

      xét đến việc Chung Lan có khả năng xuất trong trường quân đội, chỉ bằng việc năm nay ấy 25 tuổi, thể nào là kia được. Hơn nữa, Chung Lan sớm phải là xử nữ. Về điểm này, cũng là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng . Là do bảo vệ tốt ấy.

      Cũng may, bộ sô pha của Chu Chí Dũng làm bằng da , dùng khăn ướt lau cái là sạch. Nhưng còn tâm hồn của thiếu nữ? Những đóa hoa đào của Mễ Kiều như khắc sâu vào tâm Trầm Nghê Trần, có lau thế nào cũng phai.

      Trầm Nghê Trần ảo não nhíu mày, nếu ấy phải là Chung Lan, vậy ấy là ai? Sao có thể tự do ra vào văn phòng của Chu Chí Dũng?

      Mễ Kiều chịu đựng đau nhức, hơi chạy xuống lầu, vừa đến đại sảnh liền gặp Chu Chí Dũng.

      “Kiều Kiều, làm sao vậy? Sao mặt lại hồng như vậy?”

      Mễ Kiều sửng sốt, lập tức đáp: “À, tôi vừa uống ít bia trong tủ lạnh.”

      “Ha ha, tôi hoàn thành thủ tục giùm rồi, quân trang, vật phẩm, và giường đều bố trí xong. Đây là chìa khóa ngăn tủ của , , tôi dẫn đến phòng ngủ xem chút.” xong, Mễ Kiều liền theo Chu Chí Dũng lên chiếc xe quân dụng đậu bên ngoài.

      Khi lên xe, Mễ Kiều mới phát , bộ trưởng lại lái xe chở tân binh đến ký túc xá, điểm này phải là quá khoa trương sao. Mà trường quân đội cũng phải là nơi bình thường, nó rất rộng, từ nơi này đến ký túc xá của Mễ Kiều, nếu bằng xe quân dụng, ít nhất phải mất nửa giờ. Dọc theo đường , Mễ Kiều thấy rất nhiều đại pháo cùng xe tăng, ngoài ra còn có sân vận động, đường băng đại chất lượng cao, so với sân vận động trường phổ thông của tốt hơn biết bao nhiêu lần, ngay cả cái bảng bóng rổ cũng làm bằng loại kính chịu lực tối ưu.

      “Trường quân đội các thực lắm tiền.”

      Mễ Kiều nhịn được giọng thầm, khiến Chu Chí Dũng thấy buồn cười.

      phải trường quân đội chúng tôi lắm tiền, tại các trường quân đội khắp Trung Quốc đều được đầu tư cơ sở vật chất như vậy. Đằng trước chính là ký túc xá của . Căn tin ở phía đối diện.”

      Lúc này, Mễ Kiều mới phát , khu ký túc xá này rất kinh người, toàn bộ đều được sơn màu vàng của pho mát, gồm hai mươi ba ký túc xá, mỗi ký túc xá có bảy lầu, hơn nữa ở phía đối diện của mỗi ký túc xá là căn tin bốn lầu. cách khác, nơi này có bao nhiêu ký túc xá là có bấy nhiêu căn tin.

      Tốc độ xe giảm dần rồi ngừng hẳn lại. Có rất nhiều người mặc quân trang tiến hành tập huấn. Chu Chí Dũng dẫn Mễ Kiều đến phòng 39 thuộc đội 21, liên đội 2.

      “Thế nào, hài lòng với giường của mình chứ? Bạn cùng phòng của còn làm thủ tục nhập học, phỏng chừng buổi chiều mới có thể tới đây. nhanh thay quân trang , đây là quân hàm, tân binh là màu đỏ, nhớ mặc chỉnh tề chút, trong trường học, nơi nơi đều có xe quân dụng chạy chung quanh tuần tra, duy trì trật tự, chỉ cần thắt sai nút áo cũng bị bọn họ bắt.”

      Mễ Kiều khinh thường: “Duy trì trật tự?”

      Chu Chí Dũng thu lại ý cười, nghiêm túc , “Nếu bị bọn họ bắt, tôi cũng bảo vệ được .”

      Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chu Chí Dũng, Mễ Kiều buồn bực thè lưỡi, liếc mắt nhìn bộ quân trang màu sắc đơn bạc giường, có chút vui.

      “Đây là phiếu cơm của , giữa trưa hãy đến căn tin đối diện ăn chút, lầu còn có siêu thị, đừng mua nhiều đồ linh tinh, bằng lúc kiểm tra phòng, quản lý ký túc xá quăng từng thứ từng thứ của ra ngoài.”

      Mễ Kiều kinh ngạc, sao lại có nhiều quy định như vậy?

      Chu Chí Dũng xoay người hướng cửa mà : “Buổi tối, tôi có tiệc xã giao, nên bảo Chu Chí Phong tới đây dẫn ăn ngon, tương lai xa, muốn ăn cũng được. Bảy giờ sáng ngày mai bắt đầu tập huấn, đội trưởng của họ Trầm, nhớ kỹ, phải nghe lời, lưu lại ấn tượng tốt với người ta.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :