1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng Công, Rời Giường Ăn Chân Gà - Lưu Niên Ức Nguyệt (Update c54)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. fujjko

      fujjko Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      489
      biến sắc quá nhanh
      mal thích bài này.

    2. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Đùi gà thứ 31: Nguyên nhân ăn Ngọc Diệp hoa

      “Nương tử Tô Tiểu Nhan, ta mệt mỏi quá a!!!”

      “Mệt gì, tiếp tục làm !”

      “Ngộ, làm với ngươi ta thực mệt mỏi quá!”

      “Ta còn mệt, ngươi mệt cái gì cơ.”

      “Ngô, ngươi cần làm gì, đương nhiên là mệt rồi.”

      “Ai ta làm gì, nhìn , phải cần xoay thắt lưng sao?”

      “Ta… ta lại ngươi rồi!”

      “Hắc, ngươi còn dám nữa rồi, ta , ai za… ai za… Ta cho ngươi biết, hôm nay ngươi hầu hạ ta cho tốt, ta đem bệnh thương hàn truyền cho ngươi! Cho ngươi biết được cái gì là vợ chồng đồng cam cộng khổ.”

      “Ngươi khi dễ ta!”

      “Bạch Tiểu Sơ, ai za… là ai khi dễ ai? Nếu đêm qua ngươi hại ta mắc bệnh thương hàn, hôm nay ngươi lại phải bưng trà rót nước, đấm lưng cho ta sao? Luật giang hồ, còn cãi sao?”

      "..."

      Khoé miệng Bạch Tử Sơ giật liên hồi, lại được, chỉ đành nhận mệnh tiếp tục mát xa cho Tô Thanh Nhan.

      Tô Thanh Nhan thoã mãn xoay thân mình, chỉ chỉ đến vai phải mình: “Chỗ này, đây, chỗ này!”

      Tô Thanh Nhan bĩu môi, vẻ mặt bất khuất đấm lên .

      Trải qua cuộc đại chiến đêm qua, Bạch Tử Sơ lại biến trở về làm nam nhân si ngốc thích đùi gà, coi như kẻ giết người đêm qua là Bạch Tử Sơ khác, Tô Thanh Nhan cũng mở miệng hỏi vì sao lại giả bộ si ngốc, nhưng lại đáp, tròng mắt đảo vài cái, cuối cùng trực tiếp ngã lăn lên giường, ngủ!

      Tô Thanh Nhan nhìn vậy còn cách nào, nên hỏi, người Bạch Tử Sơ có rất là nhiều bí mật, làm nhiều việc bí , cùng so đo thực là đối xử tốt với trí lực của mình.

      Tuy rằng hôm qua mau chóng trở về, lại mau chóng tắm nước ấ, nhưng Tô Thanh Nhan vẫn thể tránh khỏi thương hàn, vì thế, nhiệm vụ chăm sóc Tô Thanh Nhan liền rơi vào người Bạch Tử Sơ, bởi vậy, nhân cơ hội Tô Thanh Nhan bèn ngừng ép buộc Bạch Tử Sơ, sai làm việc thôi.

      Bạch Tử Sơ cũng là thực nhu thuận, cả ngày đều chịu nghe lời, chịu đựng mệt nhọc, cũng lăn lên giường ngủ, càng bỏ lại Tô Thanh Nhan mà ăn đùi gà, khiến cho Tô Thanh Nhan cảm thấy tướng công này cũng thực nhu thuận.

      Tô Thanh Nhan lắc lắc cổ, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nghiêng đầu hỏi: “Ta , hôm qua ngươi ăn trộm Ngọc Diệp hoa sao rồi?”

      Bạch Tử Sơ ngẩn người, chớp chớp mắt hỏi: “Ngọc Diệp hoa? Đó là cái gì?”

      “Ngươi còn biết xấu hổ mà hỏi nữa sao?” Bạch Tử Sơ bực mình, xoay người ngồi dậy, nhìn chằm chằm Bạch Tử Sơ, “ phải ngươi cùng ta đến Nhạc phủ tìm Ngọc Diệp hoa sao?”

      Hai mắt Bạch Tử Sơ mê mang, lắc lắc đầu, cau mày suy tư, vẫn nhớ nổi mà hỏi: “Ta có đến sao?”

      “Bạch! Tiểu! Sơ!” Tô Thanh Nhan nhìn bộ dáng giả bộ ngu ngơ, hận nghiến răng nghiến lợi, ước gì có thể lột trần bộ mặt giả ngu ngốc của , đổi lấy cái người lạnh lùng hôm qua.

      “A--- Nương tử Tô Tiểu Nhan, ta nghe .” Bạch Tử Sơ chớp chớp hai mắt : “Ta thể nhớ được với ngươi cái gì a!”

      “…” Tô Thanh Nhan tức giận túm lấy lỗ tai , đem lời mà Bạch Tử Sơ với mình ngày hôm trước, nguyên lại cho .

      Bạch Tử Sơ vừa nghe, liền mừng rỡ vỗ tay: “ ra ngươi đến cái kia! Hắc hắc,” đưa tay vào lòng mình, đào đào, lắc lắc lúc lâu mới lấy ra vật, quơ quơ trước mặt Tô Thanh Nhan: “Ngươi nhìn này, Ngọc Diệp hoa!”

      Tô Thanh Nhan ngây người nhìn chằm chằm cây trâm mai thuý ngọc, chỉ vào nó hỏi: “Đây là Ngọc Diệp hoa trong truyền thuyết sao?”

      Ngàng tiếp nhận, kém chút nữa đưa lên miệng mình, muốn giống như Bạch Tử Sơ cắn miệng xem sao.

      Bạch Tử Sơ nhìn thấy thế, sợ hãi đoạt lại, nghiêm mặt : “Cái này ăn được, chết người đấy!”

      Lời vừa ra, mặt Tô Thanh Nhan nháy mắt biến đen.

      à?” Giọng Tô Thanh Nhan trầm xuống vài phần.

      Bạch Tử Sơ gật đầu : “Ngọc Diệp hoa a.”

      “Vì sao lúc trước ngươi có thể ăn Ngọc Diệp hoa, sao ta lại ăn được?” Sắc mặt Tô Thanh Nhan lại đen thêm vài phần.

      Bạch Tử Sơ cười hì hì : “Nương tử Tô Tiểu Nhan, thân thể ta bách độc bất xâm!”

      "..."

      Tô Thanh Nhan nhớ đến việc ngày trước, khi còn ở Lưu Quang Giáo làm việc, khi đó bản thân còn mơ mơ màng màng, vẫn là Bạch Tử Sơ chăm sóc cho mình, nàng mới giật mình tỉnh lại, mà Bạch Tử Sơ chút vấn đề cũng có, ra là thân thể bách độc bất xâm, là việc tốt a!

      Tô Thanh Nhan đoạt lấy cây trâm kia, giơ lên nhìn trước ánh mặt trời, chỉ thấy khi ánh mặt trời chiếu qua trâm ngọc kia, màu sắc truyền lại khiến nàng có thể nhìn thấy phong cảnh phía sau viên ngọc: “Cái này là Ngọc Diệp hoa sao?” Nàng nhíu nhíu mày, Ngọc Diệp hoa phải là hoa sao? Vì sao lại thành cây trâm rồi? Còn nữa, nếu như có độc , vì sao người kia muốn nàng tìm Ngọc Diệp hoa? Còn có.. Mặt nàng đột nhiên trầm xuống, nổi giận, túm cổ Bạch Tử Sơ : “Tên chết tiệt này, vì sao lại đem Ngọc Diệp hoa của ta ăn ?”

      “Khụ khụ… Buông… Mau buông tay a… Mưu sát chồng a…” Bạch Tử Sơ dùng sức kéo, mới có thể kéo tay Tô Thanh Nhan ra, ngừng ho khan vài cái, khi lấy lại được khí, mới chậm rãi giải thích: “Nương tử Tô Tiểu Nhan, cây trâm này gọi là Ngữ Đêm Hoa, chính là ba chữ này.” cầm tay Tô Thanh Nhan, viết lên lòng bàn tay nàng ba chữ to.

      Nhìn thấy ba chữ kia, mặt Tô Thanh Nhan lại càng đen, suy nghĩ nửa ngày, vẫn nghĩ ra cái tên này có ý nghĩa gì nữa.

      “Tuy Ngữ Đêm hoa này cùng Ngọc Diệp hoa khác biệt, nhưng ta chưa hề lừa ngươi, Ngọc Diệp hoa quả là có độc. Về việc vì sao ta lại ăn luôn Ngọc Diệp hoa kia,” hai mắt Bạch Tử Sơ khẽ chớp cái, khôi phục bộ dáng lạnh lẽo đêm qua, “Ngươi còn nhớ ngày chúng ta xuống núi gặp chuyện gì ?”

      Nhìn bộ dáng Bạch Tử Sơ như vậy, mặt Tô Thanh Nhan cũng nổi lên ý cười, gật gật đầu : “Lúc đó nghe sát thủ , hình như trong giáo của các ngươi có người đối với Giáo chủ có bất lợi?”

      Bạch Tử Sơ tán dương vuốt cằm : “ sai, lúc đó ta với đại ca phát có người thầm làm chuyện xấu. Lúc trước ở trong giáo của chúng ta, khi bị Giáo chủ thu lại, có nhiều người rất bất mãn, hai chúng ta vì để giữ mệnh, nên ta thường làm bộ dáng ngốc nghếch, đại ca đeo mặt nạ, khi có người tranh chấp, hai chúng ta mới thầm diệt kẻ xấu, bảo vệ đại ca lên vị trí, nhưng người trong giáo lúc nào cũng có kẻ có tâm xấu, nên ta tiếp tục giả ngốc, làm giảm lực chú ý của người khác, kỳ cũng là thầm giúp đại ca.”

      Tô Thanh Nhan nghe vậy, hai mắt mở to, sợ bỏ lỡ tin tức gì đó.

      Bạch Tử Sơ ôn nhu giũ chăn, đắp lên người Tô Thanh Nhan, lại tiếp tục hồi tưởng lại: “Võ công của đại ca cao, cái ngày mà người lẻn vào tẩm điện của , cũng phát ra ngươi cũng dễ hiểu thôi, nên đôi khi, giáo chủ là do ta đóng giả…”

      “A--” Tô Thanh Nhan gật đầu cảm thán tiếng, “ thế, lần đầu ta nhìn thấy Giáo chủ là ngươi sao? Vậy là sau này ngươi cố ý tiếp cận ta…” Nàng trợn mắt, tỉnh ngộ : “Là có mục đích?”

      Bạch Tử Sơ bĩu môi : “ phải là lý do để ta ra giang hồ sao? Phương tiện tốt để ta có thể lại trong giang hồ, giúp đại ca mượn thế lực bên ngoài, đối phó với đám người kia. Mà đại ca ở lại trong giáo chồng đỡ.”

      Bạch Tử Sơ bất mãn nhướn mày: “Ngươi sợ đại ca ngươi võ công cao, bị người hãm hại sao?”

      Bạch Tử Sơ sửng sốt, sau đó, hai tròng mắt lại ảm đạm xuống: “Sợ! Sao ta lại sợ? Nhưng so với việc cả hai người làm gì còn sợ hơn. Đại ca có tướng đại cát đại lợi, có việc gì.”

      “À, vậy sao ngươi phải ăn Ngọc Diệp hoa?” Tô Thanh Nhan bất mãn .

      ăn làm gì có lý do để ngươi mang ta ?” Bạch Tử Sơ khinh thường dò xét nàng cái, “Vật này là thánh vật của giáo chúng ta, ta rồi, mình đại ca ở lại, mà chúng ta mang nó theo, khí tránh khỏi việc bị người có tâm cướp đoạt, chẳng thà ăn cho xong.” sờ sờ bụng mình, mựat lại lên biều tình đơn thuần, “Kỳ , hương vị còn nguyên, nhưng đáng tiếc là có độc.”

      Tô Thanh Nhan bất mãn : “Chúng ta trộm thế này, có người muốn cướp sao?”

      Bạch Tử Sơ ôm Tô Thanh Nhan xê dịch chút, bản thân cũng leo lên giường, : “Có rất ít người biết Ngọc Diệp hoa có độc, đều là người bên cạnh đại ca, mà ăn hoa có độc, chỉ có thể sống quá tháng, nay…” giơ tay lên nhẩm tính : “Từ ngày chúng ta xuống núi đến nay, cũng mười ngày rồi, tức là khoảng cách ta sắp chết càng gần, còn nửa tháng nữa, mà từ đây đến chỗ núi kia, còn chưa đến nửa tháng nữa là tới.”

      “Ý ngươi là…” Tô Thanh Nhan có chút hiểu, chỉ cần Bạch Tử Sơ nửa đường trúng độc mà chết màn hạ độc này ai điều tra ra được.

      Bạch Tử Sơ vuốt cằm : “Nếu quả người kia là người bên cạnh đại ca, đương nhiên biết được việc Ngọc Diệp hoa có độc, liên tiếp đuổi giết chúng ta. Nhưng nay, ngươi xem, phải ta bình an vô sao? Cũng tức là, người muốn hại chúng ta, biết được khi ta ăn Ngọc Diệp hoa trường mệnh. Cho nên, kẻ mưu hại chúng ta, là người bên cạnh đại ca…” Sắc mặt trầm xuống, hai mắt toát ra sát khí.

      Tô Thanh Nhan sửng sốt, hiểu gật gật đầu, nàng trấn an Bạch Tử Sơ vài câu, liền vỗ vỗ cánh tay , hỏi: “Vậy rốt cuộc Ngọc Diệp hoa có tác dụng gì?”

      Bạch Tử Sơ khinh bỉ dò xét nàng lượt: “Ngươi biết vì sao lại muốn đến trộm?”

      Tô Thanh Nhan nghĩ đến đánh cuộc kia, liền quát: “Ngươi để ý làm gì? Mau cho ta biết, rốt cuộc có tác dụng gì?”

      Bạch Tử Sơ nhướn mắt hỏi: “ ràng sao? Ăn vào chết!”

      "..."

      Tô Thanh Nhan nhổm người nhéo lỗ tai : “Ngươi có hay ?”

      Bạch Tử Sơ bị đau tai, ôi ôi kêu vài tiếng: “Ta , ta , Ngọc Diệp hoa chính là vật mang độc, có khả năng chế thành loại độc vô hình, có thể giết người thấy máu, độc này chỉ cần dính chút, bỏ mạng ngay, đó là lý do tại sao đại ca lại cất vào hầm băng, đó chính là sợ có người có ác tâm, muốn đoạt mệnh người khác.”

      Tô Thanh Nhan buông lỏng tay, ngẩn người, tự giác thào: “Nếu là thế, vì sao người nọ lại cần thứ này? Với tính tình của hưans, phải là muốn tạo ra loại độc Đông Tây hiếm gặp đó chứ?”

      Bạch Tử Sơ xoa xoa lỗ tai bị nhéo, bất mãn : “Chỉ cho phép dùng độc kia để giết người.”

      “A phi!” Tô Thanh Nhan bất mãn : “Ta quen biết nhiều năm vậy, ta biết, làm thế.”

      Tròng mắt Bạch Tử Sơ đảo lòng: “Nếu muốn biết, đem Ngọc Diệp hoa về biết được thôi.”

      có lý!” Tô Thanh Nhan xoay người ngồi dậy, vội vàng đẩy đẩy Bạch Tử Sơ: “ nào, chúng ta mau chóng hành động thôi, tìm Ngọc Diệp hoa!”

      Bạch Tử Sơ tức giận: “ cái đùi gà nhà ngươi! Cũng nhìn xem giờ là lúc nào sao?”

      Tô Thanh Nhan sửng sốt, đưa mắt ra nhìn, chỉ thấy dưới ánh trăng chính là bóng đêm thê lương, bên ngoài vang lên thanh báo canh hai.

      Khoé miệng nàng giật giật, vừa muốn gì đó, lại thấy Bạch Tử Sơ cuộn người lại, lăn vào lên trong giường, thầm: “ ra ngươi mới là đồ ngốc.”

      “…”Tô Thanh Nhan đen mặt, tức giận nằm xuống, kéo chăn người Bạch Tử Sơ lại, cuốn mấy vòng, thành công kéo hết chăn về người mình, chi để lại cho Bạch Tử Sơ cái gối .

      Bạch Tử Sơ rùng mình cái, đáng thương với Tô Thanh Nhan: “Nương tử Tô Tiểu Nhan, ta lạnh a!”

      “Ta bị phong hàn, lạnh hơn. Ngủ ngon!” rồi xoay người đưa lưng về phía Bạch Tử Sơ, Tô Thanh Nhan đắc ý sâu vào giấc ngủ.
      quỳnhpinky, Ledoan2099, fujjko8 others thích bài này.

    3. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      20-10, bị gấu cho leo cây! Ở nhà tặng quà cho chị em!
      Happy women's day!!!
      Đùi gà thứ 32: Gặp người quen

      Nhạc Phúc Đức chết, kinh động đến cả quan phủ. Quan phủ hạ lệnh phong toả thành, người trong thành được ra ngoài, cũng phải người ngừng tìm kiếm trong thành, tìm bằng được hung thủ.

      Dù kiểm tra nghiêm mật, nhưng thuật dịch dung của Tô Thanh Nhan lại cực lợi hại, mỗi ngày nàng hoá trang cho nàng và Bạch Tử Sơ thành bộ dáng khác nhai, cả ngày cố ý lượn lờ đường cái, vẫn bị người phát giác.

      Mà Bạch Tử Sơ biết dùng cách nào, lại có thể hù chưởng quầy khách sạn giúp bọn họ giấu giếm quan phủ, ở chỗ này nhiều ngày, hai người đều bình an vượt qua.

      Nhưng lượn lờ vài ngày trong thành, Tô Thanh Nhan cũng thấy chán, nơi này cảnh gì cũng xem vài lần, cũng còn gì hứng thú nữa, nay lại muốn mau rời .

      “Ôi chao, đồ ngốc!” Tô Thanh Nhan vỗ vỗ cánh tay Bạch Tử Sơ, mà Bạch Tử Sơ lại mếu máo : “Ta gọi là đồ ngốc!”

      Tô Thanh Nhan nổi giận bĩu môi: “Vậy gọi ngươi là gì?”

      Bạch Tử Sơ giơ tay chỉ vào mũi mình : “Tướng công!”

      Tô Thanh Nhan nhướn mày, hỏi: “Lúc trước ngươi gả cho ta cũng chỉ là cuộc giao dịch, cần gì phải gọi là tướng công.”

      Bạch Tử Sơ bất mãn mếu máo : “Ta muốn ăn đùi gà chấm tương, là ngươi chịu.”

      Đùi gà chấm tương, nháy mắt Tô Thanh Nhan đen mặt, đến, nàng thực quên chuyện này. Hai người bọn họ thành thân cũng được thời gian, tuy mỗi ngày đều đồng giường, nhưng Bạch Tử Sơ cũng thực quy củ, chuyện gì cũng chưa là, phải nam nhân đối với chuyện này có dục vọng rất cao sao? Mà trước giờ nàng vẫn chưa từng thấy Bạch Tử Sơ tìm nữ nhân, hay là… Tô Thanh Nhan theo bản năng nhìn hạ thân Bạch Tử Sơ, hay là được?

      “Uy uy uy” Thấy ánh mắt quỷ dị của nàng, Bạch Tử Sơ giơ tay che chắn, “Ngươi nghĩ bậy gì đó, ta là nam nhân bình thường!”

      “Vậy sao ngươi …Ân hừ!” Tô Thanh Nhan nhíu mày khó tìm từ.

      Bạch Tử Sơ phủi phủi tay áo : “Bẩn!” rồi cười hì hì: “Ta thích người sạch như Tô Tiểu Nhan vậy a!”

      Tô Thanh Nhan lười lời vô nghĩa với , nàng phất ống tay áo : “Khi nào chúng ta mới có thể a? Đợi ở đây khiến ta chán!”

      Bạch Tử Sơ chớp mắt: “Ngươi còn muốn sao? Nhưng nơi này đùi gà ăn rất ngon, ta luyến tiếc!”

      Tô Thanh Nhan nổi giận: “Nếu như ngươi luyến tiếc, ngươi cứ ở lại đây mà ăn đùi gà, ta cũng muốn cùng ngươi nữa!” Nàng giận giữ, muốn thu thập đồ đạc rời .

      “Tô Tiểu Nhan,” Bạch Tử Sơ mếu máo: “Ngươi thương ta, ngươi muốn bỏ lại mình ta ăn đùi gà mình!”

      Khoé miệng Tô Thanh Nhan giật giật, gì, tiếp tục thu dọn đồ đạc.

      “Ngươi thương ta, ta …” Bạch Tử Sơ thấy nàng để ý đến mình, liền bắt đầu uy hiếp người.

      sao?” Tô Thanh Nhan thu thập xong hành lý, đem hành lý khoá lại, nhíu mày hỏi.

      “Ta thanh lâu!” Bạch Tử Sơ nhảy dựng lên, mở miệng bừa.

      "..."

      Biểu tình mặt Tô Thanh Nhan cứng đờ, liền vẫy vẫy tay, : “ , tuỳ ngươi, tiễn, tạm biệt.”

      xong, nàng trực tiếp phi qua cửa sổ, chớp mắt, gió thổi qua mặt Bạch Tử Sơ, khi Bạch Tử Sơ phản ứng lại vọt đến cửa số, thấy bóng dáng nàng nữa…

      Bạch Tử Sơ nhìn chằm chằm, cuối cùng, chà chà chân, cũng chuẩn bị thu thập đồ đạc của mình, mục đích chính là… Ỷ Hồng Lâu ở Tây thành.

      Tô Thanh Nhan bước theo dòng sông bảo vệ cửa thành, cước bộ dừng lại chút. Trong thành này, nếu nghĩ muốn tìm chỗ yếu điểm, chính là cần phải vượt qua con sông này, mà nơi này có nhiều thuyền lớn , thuyền lớn đều là người có tiền dùng, mà thuyền chỉ để nhà nghèo dùng mà thôi.

      Nhưng thuyền lớn chỉ dùng để du ngoạn, ngày lại hai lượt, sớm muộn chuyến, mà thuyền là để dân chúng kiếm ăn, vậy nên buổi tối là an toàn.

      Tô Thanh Nhan đứng hồi, nghĩ nếu mình rồi, Bạch Tử Sơ biết cách thuyền, buổi tối mới đuổi theo, nên hai người cứ thể tách ra, trong lòng nàng liền thoải mái ít.

      Nhưng ngẫm lại, Bạch Tử Sơ là đại nam nhân, võ công lại cao như vậy, có chuyện gì, dĩ nhiên, nàng lắc đầu cái, liền đến bờ sông, tìm nhà đò , hỏi thăm phí qua sông, rồi muốn tìm.

      Nhưng đột nhiên, có hai nữ nhân chuyện phía sau nàng.

      “Ôi chao, vừa rồi ngươi thấy gì , ở phố có người té xỉu. Ngươi ngươi có đó xấu số ? Quan phủ vừa vặn qua, thấy ngươi nọ nằm đó, liền đá cho cước, ôi chao, thảm.”

      “Quan phủ sao lại nhiều người thế a? Lúc trước ta bệnh, chưa ra khỏi cửa, nghe nhiều ngày nay, quan phủ tìm người, có chuyện gì à?”

      “Này, ta cho ngươi, nhưng ngươi phải giữ bí mật, được linh tinh a!”

      “Yên tâm !”

      “Nghe lúc trước Nhạc Phúc Đức bị người giết chết.”

      “Ôi, rồi sau đó sao? Quan phủ là tìm hung thủ sao?”

      “Chính thế, tìm hơn mười ngày, cũng thấy, càng khiến nha dịch lo lắng, ngươi xem, ngươi kia đột nhiên té xíu đường của nha dịch, mà nha dịch tức giận, lại đá mấy cái sau, mới vừa rồi ta thấy, vội vàng luôn, nếu phải nhìn thấy cỗ thi thể a!”

      “Chậc, chậc, là độc ác, người bị đá là người phương nào? là đáng thương!”

      “Ta cũng biết, chỉ biết đó là tiểu tử tuấn tú, thân áo trắng, đáng tiếc đó là…”

      “Ngươi gì?” giọng nữ sắc nhọn xen vào cuộc chuyện của bọn họ, Tô Thanh Nhan luôn dựng lỗ tai nghe hai nàng chuyện, vừa nghe thấy tiểu tử áo trắng tuấn tú, nàng ngây ngẩn cả người, vội bỏ lại nhà đò, quay lại hỏi.

      Hai nữ nhân kia thấy có chút cổ quái : “Ngươi…”

      “Người nọ ở đâu? Mau cho biết!” Nghĩ đến Bạch Tử Sơ xảy ra chuyện, Tô Thanh Nhan càng khẩn trưởng, nàng hỏi được đại chỉ từ hai nàng kia, liền vọt qua.

      Khi chạy đến phố Đông, nhìn thấy vài nha dịch còn đá người, thấy nằm đó là nam tử áo trắng, hình như bị hư, bị người đá cũng có phản ứng.

      Tô Thanh Nhan hơi mím môi, rất nhanh xông đến trước mặt nam tử kia, đẩy bọn nha dịch ta, tức giận : “Các ngươi làm gì? Vũ nhục dân chúng sao?”

      Nha dịch cầm đầu kia đá người còn chưa hết tức, giờ nhìn thấy Tô Thanh Nhan, cơn tức lại tăng lên. tức giận phất tay áo : “Muốn gì? Chúng ta làm gì là chuyện của chúng ta! Ngươi muốn gì? Chúng ta hoài nghi đây là hung thủ giết người, xử lý tra khảo .”

      Tô Thanh Nhan khinh bỉ hừ lạnh tiếng: “Nếu quả là hung thủ, chỉ sợ đầu các ngươi sớm rớt rồi!”

      “A, còn dám tranh luận với chúng ta!” Nha dịch kia giật giật môi, liền tiến đến trước mặt Tô Thanh Nhan, ngạo nghễ : “Chúng ta hoài nghi là hung thủ, ngươi có gì muốn !”

      Khoé mắt Tô Thanh Nhan khẽ liếc người nằm dưới đất cái, phát chỉ khẽ nhúc nhích, tựa như tìm được chút tri giác. Nghĩ đến Bạch Tử Sơ có bộ dáng này, trong lòng nàng là cảm giác gì? Tựa như đau, lại tựa như khó chịu.

      Lúc này nàng dịch dung, cũng sợ đắc tội nha dịch. Nàng đứng thẳng người, thanh lạnh lùng: “Các người là người của triểu đình, làm việc vì dân chúng, nhưng nay lại vì tâm tư của bản thân mà thương tổn dân chúng, ngươi…”

      “Nương tử Tô Tiểu Nhan!’

      Khi mà Tô Thanh Nhan chuẩn bị lạnh giọng quát nha dịch kia, chuẩn bị đánh trận thanh thanh thoát truyền đến từ phía sau lưng nha dịch, đen tư thế nàng vất vả chuẩn bị đánh tan.

      Miệng nàng kéo ra, từ khe hở người nha dịch kia nhìn lại, thấy người kia cười đến sáng lạn vẫy tay vẫy chân với nàng.

      Thân thể nàng cứng đờ, nghiêng đầu nhìn về nam nhân nằm dưới đất kia, Bạch Tử Sơ ở bên kia, vậy nam nhân này là ai?

      Trước mặt chụp xuống tầng bóng đen, vài nha dịch bắt đầu tiến về phía Tô Thanh Nhan, Tô Thanh Nhan sửng sốt, cười hì hì xua tay : “Hiểu lầm, là hiểu lầm thôi.”

      Nam nhân này nàng biết, đương nhiên thể giúp .

      Cho nên sau khi khoát tay áo, liền muốn trốn , nhưng, lúc này, đột nhiên bàn tay rất nhanh bắt được chân nàng, khiến nàng thể chạy được, mà thiếu chút nữa còn ngã sấp xuống.

      Ngoái đầu nhìn lại, thấy nam nhân vừa ngã xuống đất kia, giờ này có chút tỉnh lại, chậm rãi ngẩng đầu lên. Lúc này Tô Thanh Nhan mới có thể nhìn bộ dáng , vẻ mặt bình thường, mặt đầy đất, tóc tán loạn, cái gì mà tuấn tú? Toàn bộ đều giống như nam nhân bình thường.

      Nhưng dù dung nhan chỉnh, Tô Thanh Nhan lại nhìn từ mắt tia tinh quang, cặp mắt kia, hoàn toàn phải ai cũng có được, lợi hại khôn khéo, như sói.

      dùng chân Tô Thanh Nhan để mượn sức chậm rãi đứng lên, sau đó xoay thắt lưng cái, sờ sờ đầu : “A, trời sáng!”

      "..."

      Lực chú ý của mọi người đều bị câu này của mà chú ý lại, nhưng Tô Thanh Nhan lại hề có hứng thú với , kéo kéo chân mình, phủi phủi bụi đó, muốn rời . Lúc này Bạch Tử Sơ cũng chạy tớ, lôi kéo nàng cùng , lại nghe đại hán kia hô tiếng: “Nữ hiệp, xin dừng bước!”

      Bạch Tử Sơ bất mãn quay đầu, nhìn đến bộ dáng của đại hán kia, lại ngạc nhiên dừng lại: “Ngươi…”

      Mà người kia nhìn thấy Bạch Tử Sơ cũng kinh ngạc: “Ngươi…”

      “Các ngươi…?” Tô Thanh Nhan nhìn trái phải phải trái, hai người này hình như biết nhau a.

      Lúc này, Bạch Tử Sơ đột nhiên buông tay Tô Thanh Nhan ra, chạy đến ôm chầm lấy nam nhân kia: “Ai nha, đây phải là Hoàng nhị đùi gà cách vách đây sao?”

      “Ôi, đây phải Bạch đùi gà cách vách đây sao?” Đại hán kia cũng ôm chặt Bạch Tử Sơ nở nụ cười.

      Nhưng mà, ở nơi mọi người nghe được, hai người thấp giọng nỉ non: “Tiểu tử nhà ngươi, mau buông tay ra, thịt ta sắp bị người bóp thối rồi!”

      “Cái đùi gà nhà ngươi, buông trước , đùi gà của ta sắp bị thiêu đỏ rồi!”

      "Ngươi buông tay trước..."

      "Ngươi buông tay trước..."

      "Ngươi trước..."

      "Ngươi trước..."

      “Các ngươi” hai bàn tay vỗ lại, đưa hai người bọn họ nặng nề tách ra, Tô Thanh Nhan lập tức đứng trước mặt Bạch Tử Sơ, đau lòng sờ sờ thân thể , “Tô Thanh NhanTô Tiểu Nhan, thịt đùi gà ngươi có bị đau hay ?”

      Hai mắt Bạch Tử Sơ sáng ngời, liền vô tội : “Đau quá, đau quá! Nương tử Tô Tiểu Nhan, mau giúp ta xoa xoa!” cố ý cường điệu năm chữ “Nương tử Tô Tiểu Nhan”, đáy mắt liếc qua, đem thu lại ánh mắt kinh ngạc của đại hán kia, đắc ý giơ cằm lên.

      “Ôi chao, này!” Tô Thanh Nhan khoa trương xoa xoa thắt lưng của Bạch Tử Sơ, : “Trời ạ, trời ạ, sắp bị sưng lên rồi, mau, tướng công, chúng ta mau trở về bôi thuốc, thể trì hoãn được, nhanh nào, chúng ta mau về thôi!” Lời vừa ra, nàng vội vàng kéo tay Bạch Tử Sơ bỏ lại đại hán kia mà chạy .

      Khi bọn nha dịch lấy lại được phản ứng, Tô Thanh Nhan sớm mang theo Bạch Tử Sơ chạy lưu lại bóng hình, lưu lại đại hán cùng bọn nha dịch trợn mắt há mồn, biến hoá này, cũng là nhanh a!
      gaubonganvung, fujjko, mal7 others thích bài này.

    4. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      ông này lại là ai a?
      bị ngta đá như vậy mà vẫn ngủ ngon lành đc

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Thanks nàng
      Lại thêm soái ca lại hại xuất ..ha..haa

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :